1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] THỊNH THẾ TRÀ HƯƠNG - Shisanchun (Thập Tam Xuân) (271c + 2PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      THỊNH THẾ TRÀ HƯƠNG
      [​IMG]
      [​IMG] [​IMG]

      Tác giả: Shisanchun (Thập Tam Xuân)
      Thể loại: Xuyên , điền văn, HE
      Edit: Hoàn Tú
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/
      Số chương: 271 Chương + 2 Phiên ngoại
      Nguồn convert: bản convert của Nothing_nhh Tangthuvien

      [​IMG]
      Văn án:

      Ân oán hào môn, chim sẻ biến thành phượng hoàng, gia đấu.
      “Nàng thiên tính lạc quan, gặp phải chuyện gian nan, cũng có thể tìm được lý do an ủi chính mình, làm cho chính mình vui vẻ. Chuyện người khác cảm thấy khó chịu, nàng vẫn có thể suy nghĩ theo chiều hướng tốt”.

      phải chưa từng ăn khổ chịu mệt, nhưng nàng luôn khiến tâm tư thoải mái, để chính mình sống vui vẻ”.

      [​IMG] [​IMG]
      Last edited: 29/10/14
      Avehil thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 1: Kẻ chết thay
      [​IMG]

      Edit: HOÀN TÚ
      Ngồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/




      Tần Thiên nhìn chiếc gương đồng trước mặt phản chiếu gương mặt xa lạ.

      Gương đồng được chế tác thực thô ráp, chiếu ra hình ảnh chỉ mơ hồ còn có chút vặn vẹo, nhưng vẫn có thể thấy rất đây là gương mặt thanh tú.

      Tần Thiên vỗ vỗ mặt, khẽ thở dài.

      vào thế giới lạ lẫm này gần tháng, lúc ban đầu từ thất kinh, lo lắng hãi hùng, đến bây giờ bình chân như vại, thích ứng trong mọi tình cảnh, kỳ là cả quá trình gian nan đấu tranh tâm lý.

      “Nhưng mà, nhìn theo mặt tốt, bị đột tử còn có thể sống lại, cũng là lão thiên gia đối với ta ban ơn đúng hay ?” Tần Thiên nhìn mình trong gương giọng . “Ít nhất tại thái bình thịnh thế, có mái nhà che mưa nắng, có công việc, có cơm ăn, so với xuyên qua đến loạn thế trôi dạt khắp nơi còn tốt hơn nhiều, đúng hay , Tần Thiên?”

      Tần Thiên mỉm cười, trong gương đồng phản chiếu hình ảnh nàng mơ hồ tươi cười, hai má lúm đồng tiền như như , làm cho gương mặt điềm đạm có chút sức sống.

      tình biến thành như vậy, nàng tự nhiên muốn hướng suy nghĩ đến phương diện tốt đẹp có thể làm chính mình vui vẻ, nếu ngày sau như thế nào?

      “Tiểu Đào, ngươi nhanh ra, trong viện đống quần áo, nếu giặt tẩy đúng hạn, đợi đến lúc Dương ma ma nổi giận lại có cơm ăn”.

      Tần Thiên nghe tiếng nhìn lại, thấy tiểu nha đầu vấn hai búi tóc mặc áo vải thô màu nâu đứng ở cửa nhìn mình cau mày, thần sắc có chút kiên nhẫn.

      Tần Thiên đứng dậy cười : “Ta vấn xong tóc rồi ra ngay”. Nàng nhìn nhìn, cười : “Tiểu Mai, ngươi chải đầu đẹp mắt, giống ta, mỗi lần đều vấn tốt, đều bị ma ma trưởng nhóm mắng”.

      Tiểu Mai nghe như thế, mặt lộ ra tươi cười, lại thấy Tần Thiên tóc vẫn tán loạn, liền qua: “Ta giúp ngươi vấn vậy, đỡ cho ngươi cứ cọ qua cọ lại, làm chậm trễ canh giờ, liên lụy ta cũng có cơm ăn”.

      Tần Thiên cười hì hì ngồi xuống, đưa chiếc lược gỗ cầm trong tay cho Tiểu Mai.

      “Nghe a, nha hoàn của Lý di nương hôm qua được thưởng ba lạng bạc, còn có Tiểu Nguyệt ở viện của Đại phu nhân cũng được thưởng khối vải rất đẹp để may xiêm y”. Tiểu Mai bên giúp Tần Thiên chải đầu, vừa , trong giọng lộ ra ý cực kỳ hâm mộ, tiếp theo lại có chút chán nản : “Như chúng ta chỉ là nha đầu làm ở phòng giặt quần áo, quanh năm suốt tháng có tiền thưởng , ăn mặc cũng là phần tối thiểu hạ nhân trong phủ cấp cho, vạn nhất đem quần áo tẩy hỏng còn có thể bị đánh chết. người so với người sao lại khác biệt đến tức chết vậy chứ”

      Tần Thiên cười cười, tiếng nào, tùy ý Tiểu Mai càu nhàu.

      Đến nơi đây lâu như vậy, Tần Thiên biết, nơi này là trang phủ, kinh doanh Thịnh Thế Trà Hành lớn nhất Dương Thành, cũng là phú gia số , số hai tại nơi đây. Mà nàng cùng Tiểu Mai, còn có vài tiểu nha đầu khác là hạ nhân thấp nhất trong trang phủ, chuyên môn phụ trách xử lý tẩy giặt quần áo từ các phòng viện đưa tới.

      diện kiến được chủ tử, đương nhiên cũng có tiền thưởng, mỗi ngày làm việc vừa nặng vừa mệt, vì vậy oán khí của Tiểu Mai mới lớn như vậy.

      Tần Thiên cũng có oán khí, mỗi ngày đều ngừng giặt quần áo, tẩy đến mức hai tay tróc da, bất quá nàng vừa tới nơi này, cái gì cũng đều biết, trừ bỏ cẩn thận làm tốt bổn phận của mình còn có thể thế nào?

      Oán giận cũng chẳng có tác dụng gì ngoài việc làm cho chính mình càng thêm chán nản uể oải.

      Nhưng mà những lời này, Tần Thiên cũng ra với Tiểu Mai, nàng cho rằng mỗi người đều có tính cách, có ý tưởng riêng, cho dù ủng hộ, cũng cần thiết đem suy nghĩ của mình áp đặt cho nàng, ai có thể cam đoan chính mình nhất định là đúng đâu.

      Tiểu Mai hai ba cái giúp Tần Thiên vấn xong 2 búi tóc, Tần Thiên soi gương, vừa lòng nhìn Tiểu Mai : “Tiểu Mai quả có đôi tay khéo léo”.

      Tiểu Mai được tán thưởng, vui vẻ cười rộ lên.

      Hai người cùng nhau ra ngoài.

      Lúc này trời mới tờ mờ sáng, biết từ nơi nào truyền đến tiếng gà gáy.

      Ra khỏi cửa chính là đại viện, trong viện có mấy cây hòe to và cái giếng nước.

      Ở đó có hai nữ tử mặc áo vải thô màu nâu giặt quần áo bên cạnh giếng.

      Loại quần áo vải thô màu nâu này các nàng mặc giống nhau, các thô sử nha đầu đều mặc cùng kiểu dáng, nhan sắc tầm tầm như nhau, làm cho người khác vừa nhìn thấy liền biết thân phận.

      Tiểu Mai cùng Tần Thiên liền đến bên bồn gỗ bên kia, hai người cùng nhau múc nước lên, đổ vào bồn gỗ, bắt đầu làm việc.

      Đem tạo giác (bồ kết) ngâm ở trong bồn đựng quần áo, sau đó dùng tay vò , động tác máy móc, tuy rằng mệt nhọc, nhưng cũng còn bối rối như lúc đầu.

      Lúc này, nha đầu đối diện bỗng nhiên đứng lên, bên cạnh là Tiểu Sơn cũng ôm đống quần áo, nhưng lại tới bên người các nàng, cười : “Chỗ này các ngươi cũng giặt sạch luôn ”.

      Tiểu Mai ngẩng đầu, nhìn nàng cả giân: “A Quế, ngươi như thế nào mỗi lần đều như vậy, đây là việc ngươi nên làm chứ”.

      A Quế hai tay chống nạnh, cười : “Như thế nào? Ngươi tẩy?”

      Mặt khác, nha đầu cũng tới, hai tay khoanh trước ngực, bộ dáng rất kiêu ngạo: “Có muốn kêu Tống ma ma đến?”.

      Tống ma ma là quản phòng giặt quần áo, mà A Quế trước đó lâu bị chủ tử bán vào đây được phân phó gả cho con trai của Tống ma ma.

      Tần Thiên nhìn hai chồng cao quần áo bên cạnh, thở dài, kéo kéo Tiểu Mai, thấp giọng : “Quên , Tiểu Mai, chúng ta nhanh tẩy, hẳn có thể trước giờ cơm tẩy xong quần áo”.

      A Quế nhìn Tần Thiên liếc mắt cái, cười : “Vẫn là Tiểu Đào thức thời”. xong, uốn éo thắt lưng trở về.
      Snowhonglak thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 1.2
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      [​IMG]


      Tiểu Đào là tên của thân thể này, thời điểm nàng vừa xuyên qua, Tiểu Đào phát sốt.

      Tiểu Mai hung hăng trừng mắt nhìn bóng dáng A Quế liếc mắt cái, đè thấp thanh : “Có gì đặc biệt hơn người đâu, chỉ là gả cho nô tài, chỉ biết bắt nạt người khác”. xong, quay đầu trừng mắt Tần Thiên: “Tiểu Đào, ngươi yếu đuối quá, các nàng chính là bắt nạt chúng ta vừa vào phủ, nếu chúng ta cứ chịu đựng ra, về sau sống cũng xong”.

      Tần Thiên nhìn nàng: “Vậy ngươi làm sao bây giờ?”

      Tiểu Mai giật mình, có thể làm được gì? Có ai lại vì nô tài hạ đẳng phân phải trái đâu?

      Các nàng chính là thô sử nha đầu mặc cho ai sai bảo, mặc cho ai cũng có thể đá cho cái.

      “Tẩy nhanh lên, còn có thể có cơm ăn, nếu cùng nàng khắc khẩu, chậm trễ giờ , chỉ sợ đến cuối cùng chúng ta còn chịu thiệt”. Tần Thiên bên giặt quần áo, bên giọng .

      Có câu như thế này, người ở dưới mái hiên, thể cúi đầu. Còn có, lui từng bước trời cao biển rộng.

      “Chờ nàng thành thân, ở lại chỗ này, có người mới vào làm cho chúng ta bắt nạt”. Tần Thiên nhìn Tiểu Mai cười cười.

      Tiểu Mai cũng nhịn được bật cười: “Người lúc nào cũng suy nghĩ lạc quan, cả ngày vui tươi hớn hở”.

      Tần Thiên hé miệng cười.

      Vui vẻ cũng là ngày, vui cũng là ngày, tự nhiên ai cũng muốn chọn lựa vui vẻ, nhưng như thế nào mới có thể làm cho bản thân mình vui vẻ, điều này rất trọng yếu.

      “Nếu có cơ hội có thể nhìn thấy chủ tử tốt rồi ….” Tiểu Mai thở dài: “Này suốt ngày giặt quần áo, khi nào mới có thể khá lên a”

      Tần Thiên cũng thở dài, đây cũng là tâm lòng nàng.

      Các nàng đều là nha hoàn bán mình, vận mệnh đều bị nắm giữ trong tay chủ nhân, chẳng lẽ cũng giống như A Quế, giặt tẩy quần áo đến độ tuổi nhất định, bị chủ tử tùy tay sắp đặt gả cho người khác.

      Thân là nữ nhân xuyên qua, nàng nghĩ tới danh chấn thiên hạ, mây mưa thất thường, nhưng mà cũng thể như vậy quá uất ức

      Tối thiểu, thể để bị đối đãi giống như gia súc. Ít nhất nàng cũng muốn sống như người bình thường, có tôn nghiêm, có tự do.

      Đương nhiên, việc này phải chậm rãi từ từ, vội cũng được.

      Lúc này, có người từ ngoài cửa vào: “Tống ma ma có ở đó ?”

      Trong viện nha đầu theo tiếng nhìn lại, thấy nha hoàn dáng người đầy đặn tầm mười tám, mười chín tuổi hỏi nữ tử đứng giặt quần áo ở đại môn.

      “Là Linh Nhi nương bên người Lý di nương nương”. Tiểu Mai ở bên tai Tần Thiên giọng . “Ngươi xem quần áo nàng mặc, cổ đeo vòng vàng…”

      Tiểu Mai cực kỳ hâm mộ thôi.

      Khi đó, ánh mắt Tần Thiên lại nhìn đến tay nàng, tay nàng cầm đống quần áo, kiện kiện mới tinh, xếp đặt ngăn nắp, vừa thấy liền biết là quần áo chủ tử.

      Tần Thiên nhíu mày.

      Các nàng giặt tẩy quần áo là của các nha hoàn có thể diện trong phủ, về phần chủ tử gì đó, các nàng là nhìn tới, bởi vì chủ tử gì đó quá quý báu, sợ nếu hạ nhân có kiến thức tẩy hỏng quần áo, do đó quần áo đều do nha hoàn bên người tẩy trừ sửa sang lại.

      Vậy nàng ta cầm quần áo này tới đây làm gì?

      nghĩ tới, phụ nhân thân mình ục ịch, áo mặc màu thiên thanh ra từ phòng đối diện, nhìn thấy Linh Nhi nương lập tức vẻ mặt tươi cười qua, nịnh nọt : “Cơn gió nào thổi Linh Nhi nương tới đây vậy, có chuyện gì chỉ cần gọi người truyền tiếng, lão bà ta tự mình qua, nào dám nhọc Linh nhi nương”.

      Tần Thiên thấy Tống ma ma vẫn ở trong sân, thầm tự nhủ có chút may mắn vừa rồi có đem tình nháo lên, chuyện vừa rồi, Tống ma ma hiển nhiên xem ở trong mắt, nhưng từ đầu đến cuối đều lên tiếng.

      Nàng nhìn Tiểu Mai liếc mắt cái, thấy nàng vẫn mải mê nhìn phục sức của Linh Nhi nương, hiển nhiên chú ý tới điểm này.

      Hai người vào nhà hàn huyên hồi liền ra, nàng nghe được Tống ma ma cười : “ nương yên tâm, ta nhất định đốc thúc bọn nha đầu đem quần áo giặt tẩy sạch ”.

      “Vậy phiền toái ma ma”. Linh Nhi xong, xoay người rời .

      Tống ma ma nhìn bóng dáng Linh Nhi nương, lại nhìn quần áo tay, nhàng cười, xoay người đến bên cạnh Tiểu Mai và Tần Thiên, nhìn bên cạnh hai người quần áo chồng chất như núi, nhíu máy, quay đầu hướng nhóm A Quế các nàng cả giận : “A Quế, A Phúc, các ngươi phải lại bắt nạt người mới rồi chứ, đem đống quần áo này tẩy ”.

      A Quế nghĩ tới mẹ chồng tương lai trước mặt mọi người cho nàng chút mặt mũi nào, mặt đỏ lên, rầu rĩ tới đem quần áo vừa mới quăng ôm trở về. Tiểu Mai trừng mắt, đắc ý nhìn nàng.

      Tần Thiên lại cảnh giác nhìn Tống ma ma.

      Chờ A Quế sau khi qua, Tống ma ma cầm trong tay quần áo Linh Nhi nương vừa đưa tới giao cho Tiểu Mai và Tần Thiên hai người: “Đây chính là quần áo của Lý di nương, nếu giặt sạch có thưởng”.

      Nhìn quần áo hoa lệ trước mặt, ánh mắt Tiểu Mai sáng lên.

      A Quế ở đối diện phục, reo lên: “Mẹ như thế nào cho chúng con tẩy quần áo của di nương?”

      Có thể giúp Lý di nương giặt quần áo, chính là loại vinh quang. Ở nhà chính, Lý di nương và phu nhân cũng có gì khác biệt.

      Tống ma ma quay đầu hừ : “Ngươi chân tay thô vụng, đem quần áo Lý di nương tẩy hỏng mất”. Bà qua, lại : “Các ngươi theo ta lại đây, ta có việc khác cho các ngươi làm”.

      Tống ma ma đem A Quế, A Phúc theo sau, trong viện chỉ còn Tiểu Mai và Tần Thiên.

      Tiểu Mai cầm lấy kiện quần áo, đó là bộ sam y sắc hồng phấn, mặt dùng các loại sợi tơ thêu tranh hoa điểu đồ án, tinh mỹ hoa lệ, phi thường xinh đẹp.

      Tiểu Mai tay run nhè : “Ta mà được mặc quần áo đẹp như thế này, có chết cũng nhắm mắt”.

      kịp cảm thán, bên cạnh Tần Thiên lại đoạt ngay quần áo trong tay Tiểu Mai: “Đợi chút”.

      Tiêu Mai kinh ngạc hỏi: “Tiểu Đào, ngươi làm gì vậy?”

      Tần Thiên cẩn thận kiểm tra quần áo tay, kiểm tra xong kiện, lại kiểm tra kiện khác.

      “Tiểu Đào, ngươi muốn làm cái gì vậy?” Tiểu Mai có chút tức giận “Ngươi định mình giặt tẩy quần áo Lý di nương, mình độc chiếm tiền thưởng sao?”

      Tần Thiên xem trong kiện quần áo màu xanh da trời, công thêu cực kỳ tinh mỹ, lấy ra trường bào mới nhất đưa tới trước mặt Tiểu Mai, thanh có chút khẽ run: “Tiểu Mai, ngươi xem chỗ này …”

      Tiểu Mai cúi đầu liền thấy mặt trước của trường bào có lỗ thủng to bằng ngón tay cái, trong lòng cả kinh, lúc này đứng lên kêu: “Quần áo, quần áo bị phá hỏng…”

      tiểu Viên Viên, Snowhonglak thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 2: Trong cái rủi có cái may
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/



      [​IMG]

      Tần Thiên vội vàng che miệng của nàng lại, nhìn quanh trái phải, đè thấp thanh : “Đừng lộ ra, trăm ngàn đừng lộ ra”.

      Tiểu Mai lại nhìn kỹ trường bào này, sắc mặt liền trắng bệch: “Cái này hình như là xiêm y mới của Lý di nương, ta ở hoa viên thấy nàng ngang qua, nghe nàng rất thích trường bào này…” Nàng đứng bật dậy : “ được, được, ta muốn cho Tống ma ma biết. Nếu , bọn họ nhất định cho rằng do chúng ta làm hư”. Nàng càng nghĩ càng sợ, thanh càng gấp gáp: “Lần trước có nha hoàn đánh vỡ chén trà của di nương, bị di nương đánh hai mươi đại bản sau đó đem bán , còn biết bị bán đến chỗ dơ bẩn nào nữa, nếu nàng tưởng do chúng ta tẩy hỏng quần áo, chúng ta cũng bị đem bán …”

      xong nàng đứng lên, lắc lắc đầu : “Ta muốn với Tống ma ma…”

      Tần Thiên gắt gao giữ chặt nàng, thấp giọng quát: “Tiểu Mai, bình tĩnh chút, chẳng lẽ ngươi cùng Tống ma ma , Tống ma ma tin tưởng lời ngươi sao?”

      Tiểu Mai cúi đầu nhìn nàng: “Ngươi … ngươi có ý tứ gì?”

      Tần Thiên đứng lên, nhặt kiện quần áo, trước nhìn chung quanh, xác định có người, mới đến bên cạnh Tiểu Mai, lôi kéo tay nàng, thấp giọng : “Ngươi ngẫm lại xem, chúng ta tiến vào lâu như vậy, khi nào được giặt tẩy quần áo của chủ tử? Vì sao Linh Nhi nương bỗng nhiên đem quần áo của di nương đến đây tẩy?”

      Tiểu Mai hoang mang lo sợ: “Vì sao … Vì sao?”

      Tần Thiên cầm quần áo trong tay giơ lên: “Bởi vì kiện quần áo này sớm bị hỏng rồi, các nàng sợ bị di nương trách cứ, cho nên đến đây tìm kẻ chết thay”.

      Thô sử nha đầu giặt quần áo thân phận thấp kém, có chỗ dựa, làm kẻ chết thay quả thích hợp.

      “Thay … kẻ chết thay…” Tiểu Mai sắc mặt đại biến, bước lui vài bước. “, ta muốn với Tống ma ma, quần áo này ta còn cầm quá lâu, phải do ta làm”.

      Tần Thiên tiến lên vài bước gắt gao giữ chặt nàng: “Vô dụng. Tống ma ma vì sao cầm quần áo đưa chúng ta tẩy? Vì sao lại mang A Phúc, A Quế theo? Bởi vì nàng đoán ra số quần áo này có vấn đề, có chủ ý khiến chúng ta chịu tội”.

      “Cái gì?” Tiểu Mai kinh ngạc nhìn Tần Thiên, sắc mặt trắng bệch: “Ngươi cái gì?”

      Tần Thiên đem nàng kéo trở về, đặt nàng ngồi xuống chiếc ghế con đen thui đặt trong phòng, ngữ khí chậm lại bắt đầu : “Ngươi ngẫm lại xem, Linh Nhi nương là loại người nào? Nàng là đại nha hoàn bên người Lý di nương. Chúng ta là loại người nào? Chúng ta là thô sử nha đầu thấp nhất trong phủ. Linh Nhi nương tới nơi này tìm kẻ chết thay, Tống ma ma có thể hay vì chúng ta đối chứng với Linh Nhi nương? Chỉ nhìn cách đơn thuần bà ta mang A Phúc và A Quế , có thể thấy được bà ta muốn đem chúng ta thành toàn cho ý muốn của Linh Nhi nương”.

      A Quế là con dâu sắp vào cửa của Tống ma ma, A Phúc bình thường cùng Tống ma ma quan hệ rất tốt. Tống ma ma gọi các nàng , chính là muốn để các nàng bị cuốn vào chuyện này.

      Tiểu Mai cũng chậm rãi suy nghĩ cẩn thận.

      “Chúng ta đây chẳng phải là chết chắc rồi …” Tiểu Mai ngẩn ngơ hồi, lại che mặt khóc đứng lên: “Ta muốn bị bán cho kỹ viện…”

      Thấy nàng lo lắng như thế, Tần Thiên nắm tay nàng an ủi: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội…”

      còn chưa xong, Tiểu Mai bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tần Thiên, ánh mắt có chút quái dị.

      Tần Thiên nhìn bộ dáng nàng, thầm kêu tốt.

      Quả nhiên, giây tiếp theo, Tiểu Mai liền đẩy Tần Thiên ra, chỉ vào nàng lớn tiếng : “Ta chưa bao giờ chạm vào kiện quần áo kia, là ngươi phá hư, liên quan đến ta. Ta với Tống ma ma, là ngươi làm hỏng”.

      “Tiểu Mai…” Tần Thiên cũng đứng lên, bình tĩnh nhìn nàng, giọng : “Ngươi hẳn biết tình phải như thế”.

      Tiểu Mai sắc mặt hơi đổi.

      Nàng cùng Tần Thiên tiến vào trang phủ này, qua tháng nay, hai người sống cùng nhau, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ. Tần Thiên luôn cười hì hì nghe nàng bực tức cùng oán giận, có đôi khi còn giúp nàng làm việc, lúc nàng bị chậm trễ giờ được ăn cơm, Tần Thiên còn vụng trộm chừa chút đồ ăn cho nàng.

      Tần Thiên quả đối tốt với nàng .

      Tiểu Mai mặt lộ vẻ xấu hổ.

      Nhưng là, nếu đem tình đẩy hết trách nhiệm lên Tần Thiên, chính mình cũng bị đem bán , ràng phải do nàng làm hỏng… Nếu tình thể tránh khỏi, người chết còn hơn cả hai cùng chết.

      Nghĩ vậy, Tiểu Mai cứng rắn quyết tâm, thanh lạnh lùng : “Ta chưa bao giờ chạm qua kiện quần áo này, quần áo là ở tay ngươi bị phá hư, ai biết được có phải do ngươi làm hỏng hay ”.

      xong, cũng dám nhìn nàng, quay đầu bước .
      Snowhonglak thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 2.2
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      [​IMG]

      “Tiểu Mai, như vậy thể giải quyết tình”. Tần Thiên nhìn bóng dáng nàng, lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi có thể đẩy trách nhiệm cho ta, ta cũng có thể đẩy trách nhiệm lại cho ngươi, nơi này có người khác, trừ bỏ chúng ta cũng ai biết chân tướng. Thời điểm bên hỏi xuống, chẳng lẽ chúng ta có thể trốn tránh trách nhiệm? Kết quả chỉ là cả hai đều bị phạt thôi”.

      “Ngươi…!” Tiểu Mai cước bộ dừng lại, quay đầu trừng mắt với Tần Thiên, đổi sắc mặt mấy lần, cuối cùng lại là vẻ mặt cầu xin.

      Tần Thiên nhìn bộ dạng này của nàng, khinh khẽ thở dài.

      Dưới tình huống nguy hiểm tự bảo vệ mình, là nhân chi thường tình, nàng tuy rằng thể chấp nhận loại hành vi này, nhưng cũng ở sau lưng trách cứ nàng ta. tại vấn đề chính yếu là giải quyết việc này, chỉ trích cũng chỉ vô dụng.

      Huống chi, thời điểm khối thân thể này sinh bệnh, cũng chỉ có Tiểu Mai ở bên cạnh chiếu cố nàng. Nếu nàng cho dù xuyên qua, cũng nhất định giữ lại được sinh mạng.

      Nàng đến bên cạnh Tiểu Mai, nhìn ánh mắt nàng, trong mắt đồng bệnh tương lân lộ ra nét ưu sầu, nàng giọng : “Tiểu Mai, ta có thể lý giải tâm tình của ngươi, chính ta cũng muốn bị bán , ta cũng nghĩ, chúng ta đều là người cơ khổ, mỗi ngày nhìn sắc mặt người khác mà làm việc, chỉ vì sai lầm, chỉ vì người mà làm cho chúng ta khốn đốn. Trong lúc đó cũng chỉ có hai ta mới chiếu cố được cho nhau, chẳng lẽ tại chúng ta muốn thương tổn lẫn nhau sao? tại loại tình huống này phải trốn tránh trách nhiệm có thể giải quyết được vấn đề, chủ tử nổi giận, bán nha hoàn hay hai nha hoàn căn bản có gì khác biệt, hai người chúng ta ai cũng đừng nghĩ trốn tránh được”.

      Tiểu Mai đột nhiên như mất hết khí lực, suy sụp ngồi xổm xuống “Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

      “Đầu tiên, chúng ta nên tỉnh táo lại, cần hoảng, cũng cần nháo”. Tần Thiên ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, cúi đầu hồi, rồi : “Linh Nhi nương hai ngày sau mới đến lấy quần áo, như vậy chúng ta nên nắm chắc khoảng thời gian hai ngày này, tuyệt đối được để lộ ra”.

      Tiểu Mai thấy nàng bình tĩnh như thế, trong lòng sinh ra chút mong chờ, nàng ngẩng đầu, dùng sức nắm lấy quần áo Tần Thiên: “Tiểu Đào, ngươi nghĩ ra biện pháp giải quyết sao?”

      Tần Thiên nhíu nhíu mày, lắc đầu.

      Tiểu Mai nhụt chí, buông quần áo của nàng ra: “Kia phải chỉ còn con đường chết”. Tham mang theo nức nở.

      Tần Thiên cười cười, gương mặt mười lăm, mười sáu tuổi mơ hồ lộ ra má lúm đồng tiền, phi thường đáng .

      “Tiểu Mai, ngươi nên nhụt chí. Ngươi nên nghĩ đến mặt tốt của vấn đề, may mắn chúng ta sớm phát , nếu , chỉ sơ ý chút, đợi đến thời điểm Linh Nhi nương phát , vậy chút biện pháp đều có”.

      Tiểu Mai phen lau nước mắt, nhìn nàng hừ tiếng: “Ngươi còn cười được”.

      “Khóc cũng chỉ vô bổ thôi a, tâm tình tốt lên, đầu óc cũng nhanh nhạy ít”. Tần Thiên cười giữ chặt tay nàng “Chúng ta trước tiên nên này nọ, cố gắng làm xong việc, ăn điểm tâm mới có khí lực để nghĩ cách”.

      Có lẽ lời Tần Thiên có tác dụng, Tiểu Mai cũng oán trời trách đất. Nàng cùng Tần Thiên liền cố gắng đem công việc buổi sáng hoàn thành.

      Tần Thiên trước tiên thu hồi kiện quần áo kia, để người khác nhìn đến. Hai người vừa cùng nhau ăn điểm tâm xong, liền trốn ở trong phòng vụng trộm thương lượng tìm cách thoát khỏi chuyện này.

      Hai người ngồi ở tấm ván gỗ giường, vai kề vai, đầu dựa đầu, giọng thầm.

      “Nếu , đem lỗ này vá lại”. Tiểu Mai xem kỹ lỗ thủng trường bào, vừa đúng chỗ thêu đóa hoa phù dung. Các sợ tơ màu giống như cẩm thêu ra nhiều loại hoa, đường may tinh tế nghiêm mật, trình tự ràng, cho dù hiểu về thêu thùa, chỉ nhìn thôi, Tần Thiên thể thừa nhận thủ pháp thêu quả thực rất xuất sắc. Cũng có thể tưởng tượng quần áo sang quý này muốn mua cũng dễ.

      Nhất định Lý di nương cực kỳ thích, nếu Linh Nhi nương cũng phải tìm đến kế dùng kẻ khác chết thay.

      “Ngươi có quen người bên phòng thêu?” Tần Thiên lời chỉ ra điểm mấu chốt

      Tiểu Mai lập tức nhụt chí, cơ hồ hổn hển : “Ta chỉ muốn tìm cách được ở lại đây giặt quần áo”.

      Tần Thiên hé miệng cười.

      Tiểu Mai nhìn khuôn mặt nàng tươi cười, thể tức giận nổi, gục đầu xuống, nặng nề mà thở dài: “ là như vậy? Chúng ta mới đến trang phủ tháng, có người nào ở phòng thêu có thể đáng tin tưởng”.

      Tần Thiên ý bảo nàng xem công thêu: “Thêu tinh mỹ như vậy, chỉ sợ là phòng thêu cũng vá lại được. Vạn nhất làm tốt, chỉ sợ càng chọc giận di nương, hơn nữa càng chứng thực tội danh của chúng ta”.

      Khi chuyên, ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến tiếng chim Hỉ Thước kêu, Tần Thiên trong lòng khẽ động, nàng đứng lên, đến bên cửa sổ, thấy gạch ngói phòng đối diện có mấy chú Hỉ Thước ở nơi nào gọi tới gọi lui.

      Tiếng kêu phá lệ vang vang làm tâm người ta vui sướng.

      Tần Thiên hai mắt sáng ngời, quay đầu lại nhìn Tiểu Mai sầu mi khổ kiểm, vui vẻ cười : “Ta nghĩ ra biện pháp, có lẽ dùng được”.
      Snow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :