1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Tam cứu nhân duyên - Tiếu Thanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Tam cứu nhân duyên
      [​IMG]

      Tác giả: Tiếu Thanh
      Nguồn : http://tukhidonglai.wordpress.com/

      Tạm dịch: Ba lần cứu mạng

      Thể loại: Xuyên

      Độ dài: 37 chương + 2 phiên ngoại

      Dịch: Quicktrans

      Edit: Mạc Tiếu


      Văn án:

      nàng luôn luôn thất bại, cả trong công việc lẫn tình , bất ngờ xuyên , điểm đến là đống gạch vụn của nhà lao sập.

      bàn tay nhuốm máu tươi vươn ra từ dưới đống đổ nát, bắt lấy cổ chân nàng, cũng làm thay đổi số mệnh của nàng.

      Từ đó về sau, nàng bắt đầu lại cuộc sống giữa nơi xa lạ, tìm kiếm vị trí cho bản thân, hoàn thành lý tưởng của chính mình, cũng mực tìm kiếm người nắm giữ trái tim.

      ————————

      Lời edit giả:

      1) độc giả đừng mong chờ mỹ nam mỹ nữ, bọn họ đều là những người hoàn thiện. Nữ chính đẹp, nàng tướng mạo cùng tính cách đều bình thường, thậm chí có chút quái đản. Nam chính là mỹ nam siêu cấp nhưng tàn phế, cũng nữ chính hơn cả mạng sống của mình.

      2) truyện hay, đọc
      Last edited: 8/8/14

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Tiết tử

      Edit: Tử khí đông lai


      Rạng sáng, chưa đến 6 giờ, đứng trong căn phòng tầng 16, từ cửa sổ hành lang nhìn ra ngoài, thành thị nhà cửa san sát, chìm trong sắc xám mù mịt, gian vang vọng hàng loạt thanh chát chúa khó chịu đập liên hồi vào tận óc…….

      A?! Tiếng động này là từ đâu ra?! Ta cảm thấy cả người chao đảo, chân đứng vững, nhìn ra xa thấy mặt đất trồi lên sụt xuống như cơn sóng biển khổng lồ, những nơi cơn sóng đó quét qua nhà cửa đều tan thành tro bụi! Di động trong tay rơi bộp xuống đất, tôi giật mình hoảng hốt, là động đất!

      Ta xoay người định chạy, rồi lại đứng sững lại, 16 tầng a! Cho dù ta có mọc cánh cũng bay thoát được! Suy nghĩ trong đầu cực kì rối loạn, thắt lại thành mớ bòng bong, chẳng lẽ ta sắp chết sao? Tiếng ầm ầm càng lúc càng lớn, hai chân ta run rẩy mãnh liệt, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

      Đột nhiên mọi thanh quanh ta im bặt, ta thấy như mình gặp ảo giác, cột sáng rực rỡ từ đâu chiếu tới, rọi thẳng vào người ta. Ta giống như người bị mộng du, đôi chân run rẩy bước từng bước về phía trước, tới đứng bên trong cột sáng.

      Trong cột sáng vô cùng ấm áp, vừa an bình vừa tĩnh tại, tràn ngập thương cùng chấp nhận. tiếng động , nhưng lại như tràn ngập thứ nhạc vô hình. Ta cảm thấy toàn thân thả lỏng, từng kiện trong đời cứ lần lượt tái diễn trong đầu, cái gì quan trọng, cái gì ….. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi lại hoàn toàn sáng tỏ…. Ta nhắm mắt lại, đây chính là chết sao? Cũng tốt……..

      Ta vốn cảm thấy cuộc sống còn hứng thú rồi.

      tháng trước, ta bị lãnh quán Mỹ từ chối. Cuối cùng, cho tới ngày trước, người chính thức vứt bỏ ta, bởi vì xin được visa Mỹ.

      Suốt đêm ta thể chợp mắt nổi, chốc chốc lại mở di động chờ gọi tới, đợi mãi cũng thấy, cảm giác tự ti cùng kiêu ngạo lại tràn ngập trong tâm trí. Có lúc ta nghĩ muốn quên , người như thế có chỗ nào tốt đâu?! Nhưng có lúc lại muốn kêu khóc om sòm với , chỉ cần quay lại mà thôi!

      Rạng sáng lúc 5 giờ, ta phát điên đến nơi, quyết định phải ra ngoại thành ngày, cho dù có tác dụng gì, ta vẫn muốn chạy tới chỗ loạn lên trận, ngày sau nhớ lại thực là mất mặt.

      Ta bật đèn, quơ vội vài món đồ ăn ném vào trong ba lô, quấn chiếc khăn lông cừu đen cổ, mặc chiếc áo lông đen, đến cả bao tay cũng màu đen noort, ta cầm ví tiền bỏ vào trong túi, lấy di động, khoác ba lô lên vai, khi qua trước tấm gương trước cửa nhà, ta đảo mắt nhìn qua rồi giật mình, người trong gương vì thức đêm mà khuôn mặt hốc hác, phờ phạc, tuy mới 22 tuổi nhưng chẳng khác nào bà chị 30, quần áo màu đen u ám, giống như tâm trạng ta lúc này.

      ra cửa, ta ấn thang máy. Thở dài hơi chán chường, còn chưa đến 6 giờ sáng, đường bị tắc xe. Trong lòng nghĩ nên đến đâu, Hương Sơn, hồ Đạo Hương, hay lên chùa Phật Nằm?

      ……………..

      Giây tiếp theo, ta thấy mình đứng trong luồng sáng rực rỡ……..

      Cứ như vậy mà rời cũng tốt. sợ hãi, bi thương, cũng có khoái hoạt,….. Nhưng ta lại có cảm giác cam tâm, là sao đây? Mất tình sao? Hay có được tình ? Hay chính là ? Thân thể ta trôi nổi lập lờ giữa trung, thứ cảm giác cam tâm trở thành loại lực hút, khiến cho ngạo mạn của ta dần dần tiêu biến.

      biết qua bao lâu, có lẽ là giây, có lẽ là vĩnh viễn, cho đến khi chân của ta chạm tới mặt đất cứng gập ghềnh, ta mới tự động bước từng bước, cũng từng bước tiến vào số mệnh được định sẵn.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      [chương 1] Phế tích

      Edit: Tử khí đông lai


      thanh dữ dội lại đập vào màng nhĩ, so với lúc trước còn lớn hơn, ta mở to mắt, ông trời ơi! Nơi ta đứng là bãi phế tích, mặt đất vẫn chao đảo dữ dội như trước! gian u, xung quanh tràn ngập bụi đất, tiếng la hét chói tai, tiếng kêu khóc thê thảm hòa cùng thanh nứt vỡ của đất tạo thành bản hòa của địa ngục.

      Ta lảo đảo chút, đột nhiên cảm thấy mắt cá chân bị cái gì giữ lại, vừa cúi đầu nhìn, ta lập tức thét chói tai: là bàn tay người! , là bàn tay người nhuốm máu đen, da thịt trầy trụa, vòng xích màu đen buộc chặt cổ tay người đó, chỗ da bị vòng xích ma sát thương tổn nghiêm trọng! Ta sợ tới mức hoảng loạn mà run lẩy bẩy, tự chủ được ngã phịch xuống đất. Lúc này đống gạch vụn bên cạnh đó đột nhiên rung động, vài miếng ngói trượt xuống để lộ ra đống bùi nhùi nhếch nhác, ta lại kêu thét lên tiếng nữa. cái đầu từ từ trồi lên từ bên dưới, , đúng hơn là cái nùi giẻ đẫm máu, mái tóc rối loạn trộn lẫn máu cùng đất bùn thành đống ghê tởm, chẳng khác nào oan hồn đòi mạng trong mấy phim kinh dị.

      Bản tính ta vẫn chưa đến mức gọi là vô lương tâm, thấy thế liền lập tức thanh tỉnh, biết là người bị thương cần được cứu sống. Vì thế vội vàng đẩy mấy khối gạch đá đè lên người sang bên, lúc ấy mới thấy may mắn vì đeo găng tay da. Vất vả làm việc hồi lâu, cho đến khi có thể kéo người đó ra, đôi găng tay đứt chỉ gần hết, găng tay da xịn của ta. Ah! Lúc này còn có tâm tư tiếc cái găng tay sao? Lúc trước ở chợ đêm quảng trường Tây Đan ta mua nó chỉ mất 10 đồng, đúng là của rẻ là của ôi…. Tây Đan, vậy đây là chỗ nào? giống chỗ ta ở chút nào! đúng, nơi này giống thành phố Bắc Kinh đại, rất giống nông thôn…. Nhưng ta ràng sống tại khu Hải Điến cơ mà…..

      Đương lúc hốt hoảng, bàn tay đầy máu nắm lấy tay ta. Người nọ cúi đầu, ngừng thở dốc. Được rồi, cứu người trước .

      Ta giúp người nọ đứng lên, cánh tay cũng đè nặng lên vai ta, chật vật hồi cuối cùng đứng lên được. quần áo rách bươm, cả người bê bết máu, chân trái mềm nhũn kéo lê đất, đùi phải cũng run run mãnh liệt, sợi dây xích đen buộc vào hai chân . Mới được hai bước, lảo đảo muốn ngã vật xuống đất, thế nhưng vẫn cố sức bám chặt lấy ta, chết cũng buông, nhưng vừa muốn di chuyện lại bất động. Ta nghĩ nhất định gãy chân, đành dìu nằm xuống tại chỗ, lại hảo tâm dọn dẹp đất đá xung quanh để lại chỗ tương đối bằng phẳng cho .

      Đột nhiên ta nghe thấy vài tiếng kêu kì dị, lúc này mới nhận ra động đất ngừng hẳn. thanh ầm ầm kinh khủng cũng còn, chỉ còn khói bụi bao phủ khắp nơi, gian lại trở về yên tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.

      tia sáng lóe lên trong khóe mắt, ta quay lại, lập tức hoảng loạn mà chân tay mềm nhũn, thiếu chút nữa cũng ngã ra đất như người nọ. Chỉ thấy cách đó xa người toàn thân cũng dính bùn đất, tay phải cầm thanh đại đao, bổ xuống đầu người cũng vừa chui ra từ đống đổ nát. Đại đao loang loáng chói mắt, vừa quét qua liền kèm theo tia máu tươi phun lên mặt đất, giữa lúc đất trời u ám cảnh tượng kia quả thực vừa kinh hãi lại bí hiểm. Người bị chém hồn lìa khỏi xác, chết ngay tại chỗ, tên đao phủ lại quay , cầm đao hướng tới người khác.

      Ta hồn vía cũng bay lên mây, há miệng muốn thét lên, nhưng tiếng động nào thoát ra.

      Ta kinh hoàng tỉnh ngộ, nơi này phải Bắc Kinh! Cũng phải đại! Lại nhìn về đống xiềng xích người người nọ, ta đoán chỗ này có thể là nhà giam nào đó, động đất làm vách tường sụp đổ, khiến cho người bị nhốt bên trong có thể thoát ra ngoài. Dây xích này phải đồ dùng đại, quan trọng hơn nữa là, các chú cảnh sát nhất định dùng đại đao để chém người như vậy!

      Chẳng lẽ trận động đất vừa rồi làm sai lệch thời gian, đem ta từ nơi động đất đến nơi khác cũng có động đất, chỉ có thời gian khác nhau mà thôi?

      Nhưng làm sao để chuyện với tên đao phủ kia đây? Liệu có dùng đại đao tiếp đón ta ?

      Phản ứng của ta lúc đó là bỏ chạy thoát thân, nhưng tay trái của ta lại bị người kia tóm chặt. Trong lòng ta nảy sinh ý nghĩ ác độc, muốn cước đá văng ra, nhưng nhìn bộ dạng khẳng định là sống nổi, đến chân cũng bị gãy đôi, cần gì phải chờ lão đồ tể kia đến chém? Nghĩ đến thanh đao vung lên, người vừa nãy ở cạnh ta liền đầu người ly biệt, máu tươi ba thước…. ta lại đành lòng (ta đây vừa rồi phí bao công sức lôi ra để làm gì chứ?). Huống chi tại giữ chặt cánh tay ta, cũng có nghĩa đem tính mạng giao phó cho ta, bỏ mặc như vậy cũng tàn nhẫn! Trong các bài giảng về động đất Đường Sơn, đa phần đều là chuyện con người cứu giúp, đùm bọc lẫn nhau trong cơn hoạn nạn, là người nên cứu! nếu đáng chết cũng phải là ở pháp trường, nhưng xem tình hình tại, đám cai ngục ràng thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, bất kể đáng chết hay đều được toàn mạng, bao gồm cả ta…. thể để họ làm vậy được!

      Trước tiên phải chạy khỏi chỗ này! Nếu nhẫn tâm vứt bỏ đành phải cố thôi, ngày sau nhớ lại cũng phải hối tiếc, cố lên!

      Ta khom lưng, đem cánh tay vòng qua vai trái, vác lên vai theo kiểu nhân viên cứu hỏa, trong lúc đó tay ta vô tình chạm qua đùi …. Ha, ra là nam tử, nhưng giờ phải lúc để ý chuyện này, ta đặt nằm ngang hai vai cùng ba lô, hai chân gắng sức đứng lên. Người nọ rên lên tiếng. Hoàn hảo, quá sức, so với trước đây ta giúp cha mẹ vác bao tải bốn năm chục cân cũng nặng hơn là bao.

      Quay lưng về phía đao phủ tiên sinh, dò dẫm từng bước vượt qua đống gạch đá, trong lòng thầm cảm khái: cũng may là suốt 10 năm nay trải qua đủ loại rèn luyện thể dục, lại còn gần năm huấn luyện quân trong núi a!

      Ta là kẻ miệng cọp gan thỏ. Thân thể cũng thuộc loại khỏe đẹp, đem so với đám đàn bà con xương cốt còn sợ có năng lực sao. Bản thân ta đối với hiểm nguy đặc biệt mẫn cảm, sau khi xem xong phim Titanic liền liều mình học bơi, mỗi lần được 1 cây số lên bờ. Bởi vì ta nghĩ biết đâu ngày nào đó thuyền gặp nạn, có khúc gỗ để bám vào còn cơ hội sống được. Nếu ngã xuống biển có thể ta thua, nhưng nếu là sông ta chỉ cần bơi vài cái là lên được bờ, tự mình cứu được mình, tốt! Đến khi xem phim ngày tận thế, ta liền thường xuyên tập bộ cùng leo núi, sợ có ngày phải chạy thoát thân mà chính mình lại chạy được toi mạng. Những lúc như vậy chỉ cần nhanh hơn người chút khả năng sống sót tăng lên đáng kể!

      Ta nhìn quanh tìm chỗ đất bằng đặt chân, tìm đường khỏi đống gạch ngói ngổn ngang này. chưa đến 10 phút mà toàn thân mồ hôi vã ra như tắm, xem ra mọi ngày rèn luyện vẫn là chưa đủ! Giương mắt nhìn lên, cuối cùng ta cũng đến được bên rìa đống phế tích, còn mừng hơn nữa là trước mắt có rừng cây rậm rạp, và ở trước rừng cây, con ngựa thong dong gặm cỏ! Ha, đúng là trời thương ta! Này giống như trong truyện cổ tích! Ah, ngựa trắng của ta! Thực ra bạch mã này có lông màu nâu, nhưng giờ phải lúc quan tâm từng chi tiết .

      Vừa muốn thở dài khoan khoái, sau lưng ta vọng tới tiếng người la lớn, quay mặt lại nhìn, ta cũng lập tức hét lên tiếng – A! Chỉ thấy đao phủ tiên sinh, phải mà là ba tên, vung đao đuổi về phía ta. Tim ta đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy về phía bạch mã.

      Ta rất muốn mình chạy như bay, nhưng thực tế là kéo lê từng bước nghiêng nghiêng ngả ngả, miệng thở hồng hộc,mồ hôi đầm đìa, chảy xuống làm mắt ta đau rát, nhưng cũng có cách nào lau . Ta mơ hồ nhìn chằm chằm ngựa trắng, lẩm bẩm trong lòng: ngựa ơi ngựa, ngươi từ từ chờ ta, đừng bỏ nha,… Ta tin rằng tập trung ý chí còn có thể ra lệnh cho người khác, huống chi là con ngựa.

      Đồng thời ta cũng đặc biệt chú ý dưới chân, trước giờ xem TV đều thấy kẻ chạy trốn thế nào cũng bị ngã cái đau, giờ nhìn lại mới thấy tình tiết kia quả thực phải là hư cấu. Với tình cảnh giờ của ta, ngã sấp mặt là may. Cũng may là mười mấy năm ta trải qua bao nhiêu kì kiểm tra, từ luyện được cái đầu cực kì tỉnh, trong những thời điểm nguy cấp vẫn loạn mà có thể bình tĩnh mà nghĩ cách thoát thân. Đằng sau người đuổi tới càng lúc càng gần, ta cũng thèm quay lại, bọn họ đều ngã dập mặt là tốt nhất! Trong phim liệu có cảnh người truy đuổi bị đo đất nhỉ? Có rồi. Nhưng nếu là tất cả cùng ngã? Chưa có bao giờ……

      Trong lúc ta miên man suy nghĩ, đột nhiên người vai thào : “Buông ta ”. Giọng vừa khàn vừa , ta hơi sửng sốt, nãy giờ cứ cố chạy mà được, ra lưng còn đeo thêm người nữa a!

      Liếc mắt cái thấy chính mình ra khỏi nơi gạch đá ngổn ngang, còn có trăm thước nữa là đến chỗ ngựa trắng rồi, trong lòng nhất thời nổi giận, há miệng mắng to: “Đồ chết tiệt nhà ngươi ra từ sớm, làm hai ta chạy như đồ điên! Bây giờ nếu ta bỏ lại ngươi, người biết được bảo ta bất đắc dĩ, kẻ biết lại bảo ta tham sống sợ chết, vô lương tâm, bạc tình bạc nghĩa, táng tận lương tâm, như vậy phải là mất hết danh dự của ta sao?! Đáng giận!”

      Ta hét lớn, lượng cũng may quá to, nếu chú ngựa kia sớm bị dọa cho chạy mất. Lửa giận dồn nén lâu ngày bùng nổ lại trở thành động lực to lớn, khiến chân chạy nhanh hơn chút, đoạn đường còn lại cũng nhanh chóng thu hẹp.

      Bản tính ta vốn là như vậy, luôn thích làm ngược lại người khác, nếu đừng ném ta, nhất định ta sợ chết mà vứt . Nhưng để lại, ta theo bản năng lại muốn, bà đây việc gì phải nghe ngươi ? Ta cũng phải người máy nhá!

      Rốt cục chạy tới được chỗ con ngựa, ta há hốc mồm thở hổn hển, chân cũng bước chậm lại, nhìn con ngựa : “Ngựa à, ngươi làm ơn giúp ta, ta chạy nổi nữa rồi”. Ta từ trước cho rằng cây cỏ hữu tình, động vật lại càng biết đồng cảm. Lúc này chỉ cần chạy thoát thân còn tiếc gì câu cầu khẩn đâu? Con ngựa quay lại nhìn ta, trong con mắt to dường như có ý cười cợt. Ta thở phào nhõm : “Ngựa ngoan, ngươi đồng ý rồi”. Dù sao vỗ mông nịnh bợ nó chút cũng mất mặt tí nào.

      đến bên con ngựa, ta đưa tay cầm lấy dây cương, đúng lúc hai tay buông lỏng khiến người kia trượt ngã xuống dưới, nhanh như cắt tóm lấy dây cương, gắng gượng đứng lên. Phản ứng rất nhanh.

      Ta ngoảnh mặt nhìn ra sau, các đao phủ tiên sinh cũng sắp chạy đến nơi, hoảng hốt quay lại thét chói tai, “Ngươi nhanh lên a!”. Đồng thời ôm lấy nâng lên lưng ngựa, để nằm vắt ngang qua yên như cái bao tải khoai tây, cũng may nặng lắm.

      Ta cố trèo lên lưng ngựa, chân trái đặt lên bàn đạp, loạng choạng lúc mới yên vị yên. Chân phải quơ loạn lung tung, mãi tìm thấy chỗ đặt chân, nhưng đột nhiên ta cảm thấy người nọ cầm chân ta đặt vào đúng chỗ.

      Kinh nghiệm cưỡi ngựa của ta chỉ dừng ở mức cưỡi ngựa già chơi, thong thả vài bước, chậm rãi tiêu diêu, thỉnh thoảng huýt sáo vài điệu nhạc vui vui.

      Nhưng đến lúc này tay chân hoảng loạn luống cuống, chỉ biết kêu to: “Chạy mau ! Ta xin ngươi đấy!”. Hai nhân tự chủ được thúc vào bụng ngựa, lúc ấy nó mới từ từ chạy chậm vào rừng.

      Ta lại ngoái đầu nhìn, đám người kia chỉ còn cách vài thước phía sau, ta lại cuống cuồng đá thêm cước, con ngựa liền đột ngột tăng tốc, ta chỉ biết cúi rạp lưng người nọ, cũng may tránh được thanh đao xé gió lướt qua. Hai tay ta giữ chặt bờm ngựa, hạ thấp người, lại thúc vào người nó lần nữa, đột nhiên bên tai ù lên tiếng gió, hai bên đường cỏ dại cùng cây cối lao vút về phía sau, tiếng người truy đuổi cũng xa dần.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      chương 2
      Bên dòng nước 1

      Edit: Tử khí đông lai


      Chạy mãi đến khi còn nghe thấy tiếng người đuổi theo ta mới thở phào nhõm, lần này thiếu chút nữa bị sặc chết: vừa bẩn thỉu vừa bốc mùi tanh tưởi làm ta thấy buồn nôn, thân mình cũng hơi nhích lên tránh né . Nhưng chân vừa đứng thẳng lại thấy muốn rơi xuống ngựa, ta vội lôi kéo hướng lên chút. Khó trách được sao nặng, ra chỉ còn có da bọc xương, vừa rồi khẩn trương chạy loạn ta cũng chú ý tới. Sợ lại rơi xuống lần nữa, ta liền tay nắm chặt bờm ngựa, tay kia dùng sức giữ chặt yên.

      Chỉ cưỡi được lát ta tìm ra được quy luật. Chính là phải dự kiến được hành động của con ngựa mà kẹp chặt vào yên, tùy theo chuyển động nhấp nhô của nó mà lên xuống phối hợp, chứ phải bị động tìm kiếm cân bằng. Cả người lẫn ngựa cùng nhau chuyển động, dùng đùi cùng eo để hoàn thành động tác.

      Nếu phải dưới tay đè nặng người, tay còn lại cố giữ cho cả hai rơi xuống, nếu có thể cách xa chút, tuy rằng tư thế hơi kì quái nhưng ta vẫn vô cùng đắc ý.

      được khoảng hai giờ, rẽ trái quẹo phải, ngựa bắt đầu chạy chậm dần, hướng đến nơi có tiếng nước chảy, cuối cùng dừng lại. ra là thác nước giữa rừng, tuy nhưng rất cao, dòng nước từ cao đổ xuống xối vào đất thành dòng suối chảy xiết. Buông tay nắm chặt bờm ngựa, ta mới phát cả bàn tay ướt nhẹp, lại thấy cổ ngựa cũng dính đầy mồ hôi, có lẽ nó muốn uống nước. Bàn tay kia vừa thả lỏng, người nọ chậm rãi trượt xuống, ta thuận tay giữ chặt cánh tay , chậm rãi giúp xuống ngựa. vẫn nắm chặt dây cương như cũ, chân vừa chạm đất liền chậm rãi ngồi xuống, cả thân mình run rẩy kịch liệt. Ta cầm tay , sau đó là cổ tay, tiếp theo đến xiềng xích, cứ thế thả dần cho đến khi ngồi xuống mới buông. Ta duỗi thẳng thắt lưng, thở dài: ha, còn sống, tốt.

      Ta cũng nhanh nhẹn bám lấy yên ngựa, vắt chân sang bên định nhảy xuống. Chân phải vừa mới chấm đất còn chân trái vẫn đặt bàn đạp, con ngựa đột nhiên giật mình. Ta cũng giật mình kinh hãi, đột nhiên nhớ ra xuống ngựa trong khi tay cầm dây cương là cực kì nguy hiểm, lúc này nếu ngựa di chuyển, người ngồi lập tức bị kéo theo, gãy chân gãy tay, nặng có thể mất mạng. Ta vừa định kêu to, người nọ liền ra tay, ta quay đầu nhìn thấy vẫn nắm chặt dây cương như cũ, giữ cho con ngựa đứng im. Ta vội vàng rút chân trái, thở phào nhõm.

      Ngồi lâu yên ngựa nên xương sống cùng thắt lưng đau nhức chịu nổi, ta ngã phịch xuống đất, ngay bên cạnh người nọ. cúi đầu, tay run run đưa trả lại dây cương, vùa mở miệng định bất ngờ phun ra ngụm máu tươi.

      Ta lấy dây cương, nhớ lại vừa rồi ta ấn mạnh như vậy, nhỡ đâu xương sườn bị thương vì ta làm vậy mà trầm trọng thêm sao? Huống chi vừa rồi chạy như điên, bị vắt ngang lưng ngựa, đầu luôn dốc ngược xuống đất, liệu có bị xuất huyết não ? Nghĩ vậy ta liền hỏi: “Ngươi sao rồi?” Lời vừa ra khỏi miệng, ta liền giận chính mình ngu dốt, muốn trả lời thế nào đây? tốt, tình huống này phải ràng rồi sao? Càng càng vô nghĩa!

      Vậy nên nhân lúc chưa kịp trả lời, ta thẹn quá hóa giận, lại mở miệng : “Chúng ta vất vả trốn được đến đây, ngươi tuyệt đối được chết! cách khác, ta cũng mệt quá rồi, muốn công sức bỏ ra thành công cốc! Người biết ngươi vận số tốt, người biết ta thành công thiếu, thất bại thừa, trồng hoa hoa nở, vùi liễu liễu chẳng xanh, quả thực là kẻ mãn đời cũng chỉ thua cuộc mà thôi!”

      đến đây ta lại nhớ đến trước đây bản thân trải qua bao nhiêu trắc trở, thi hết TOEFL rồi GMAT, có trường nhận rồi còn bị từ chối, bạn trai cũng có, hiểu thế nào lại lạc đến thế giới xa lạ, còn thiếu chút nữa mất mạng, này gọi là thất bại là gì? Càng càng thấy giận, cuối cùng đành phải hét lên tiếng: “Tức chết được!”. Dứt lời lập tức nhảy dựng lên, dắt ngựa bước .

      Liếc mắt nhìn lại ta thấy hai tay chống đất, cúi đầu thở hổn hển.

      Ta dắt ngựa tới lui lúc, bởi ngựa sau khi chạy trốn xong thể lập tức uống nước, ta làm vậy bởi vì cảm kích nó vừa mới gặp mặt lần đầu ra tay cứu mạng. Sau đó giải thích cho nó nếu bây giờ uống nước vào, phổi của nó dễ bị thương mà chết, ….

      Người nọ ngồi lúc rồi chậm rãi lết tới bên dòng nước. Ta thở dài, tự trách mình đối với ngựa còn tốt hơn người, ràng người ta còn thương tật, vậy mà bị đem ra làm chỗ trút giận, bị mắng mỏ vì chuyện chẳng liên quan đến mình.

      Ta buộc ngựa ở thân cây gần đó rồi qua giúp , nâng dậy, nửa lôi nửa kéo mà đưa đến bên dòng suối. Hai chân khi lê lết mặt đất run lên kịch liệt. Ta nhàng đưa tới bên mép nước, người nọ vẫn cúi đầu im lặng, thân thể vẫn run run như trước.

      Ta tiếp tục quay về làm việc của mình, nghỉ tạm lúc rồi chậm rãi lần xuống, ta chỉ liếc qua , thầm nghĩ có lẽ muốn tắm rửa chút, đúng là cũng nên làm thế. Ta nghĩ giúp vẫn tốt hơn, dù sao người ta cũng là nam tử. Ta chăm chú nhìn kéo lê thân mình đến bên thác nước, gian nan ra giữa dòng, mặt hướng phía trong, ngồi im để mặc cho những tia nước tuôn xối xả lên người, hề động đậy.

      Ta sờ sờ cổ ngựa thấy mồ hôi khô phần nào mới dẫn nó đến bờ suối, để cho nó thoải mái uống nước, chính mình cũng tháo bao tay, cúi xuống khỏa khỏa nước vài cái, a! Lạnh buốt đến tận xương! Người đó làm vậy sợ cảm lạnh sao? Rồi đột nhiên ta nhớ ra từng đọc được ở đâu đó, nếu thân thể bị thương mà dùng nước lạnh để xối có thể tạm thời ngừng chảy máu, có lẽ vì vậy mới xuống nước.

      Nhìn thấy ngựa uống no nước, ta dắt nó đến chỗ đất bằng phẳng, đem dây cương buộc vào thân cây rồi ngồi xuống nghỉ ngơi. Giờ ta có thể khẳng định, chính mình vừa bị vứt vào cái xã hội cổ đại, nếu sao còn dùng đến ngựa?

      Ta lắng tay nghe mọi động tĩnh xung quanh, chỉ nghe thấy tiếng nước đổ ào ào cùng tiếng lá khô xào xạc, có tiếng vó ngựa, cũng chẳng có tiếng người. Chỉ mong sao mấy gã đồ tể kia ngựa có thông minh như của ta, tìm mãi cũng đến được chỗ này.

      Cảnh sắc khu rừng làm ta nhớ đến mấy lần dã ngoại khi còn học cấp ba, cũng dòng suối giữa rừng, vạt ánh nắng chói chang, cùng tiếng người cười đùa ca hát.

      Nhưng giờ là nơi hoàn toàn xa lạ, ta vội vàng kéo ba lô, cẩn thận xem xét những thứ mang theo. bộ đồ thể thao màu xanh lam, chai nước khoáng, lon Redbull, mấy ổ bánh mì, hai quả chuối, thanh sô la lớn, gói M&M. Người ta thường , sô la là đồ ăn đem lại hạnh phúc, quả thực sai chút nào, ta lúc này chỉ muốn ăn sô la mà thôi!

      Lại mở tiếp ngăn bên cạnh, nhìn xem có thứ gì bỏ quên từ lâu hay , biết đâu lại là bảo bối. Lục qua lục lại hồi, ta tìm được bao BVS, thảm rồi, sau này ta làm sao qua được nguyệt hàng tháng đây? Mấy chiếc khăn tay, tờ giấy ghi số máy lạ, ta nhìn nhìn lúc vẫn nhớ ra là ai, chiếc lược, cuối cùng là hộp diêm, bên in logo khách sạn Đại Trung Hoa, trong hộp vẫn còn nhiều que diêm. Ta mừng sắp khóc đến nơi, tốt quá, có diêm a! Ta vẫn còn may mắn!

      Bỗng nhiên ta nhớ tới đêm sinh nhật hôm đó, ta cùng người đến ăn cơm ở khách sạn Đại Trung Hoa, ta dùng đến diêm này để châm nến. Ngày đó khi cầu nguyện, ta cầu mong sang năm có thể cùng song song xuất ngoại, sau đó thổi tắt nến. Ta lại lục lọi chút, quả nhiên dưới đáy túi vẫn còn cây nến chưa đốt qua lần nào. Lòng ta trong phút chốc trở nên ảm đạm, những chuyện qua như thước phim quay chậm, lần lượt diễu qua tâm trí……..

      Nhắc đến mới thấy mọi chuyện là bình thường thể chịu nổi! Đến giờ ta mới phát , thế giới này bất kể ngươi có gặp chuyện gì kinh thiên động địa kẻ khác cũng trải qua việc tương tự. việc có vẻ to tát với người, nhưng trong mắt người khác có khi lại đáng để tâm. Chỉ có người trong cuộc mới có tâm tư khóc lóc hồi, trong lòng tràn đầy đau khổ, khó có thể tiêu tan.

      Cuộc đời ta có thể tóm gọn ở mấy chữ: bị từ chối + bị bỏ rơi.

      Sơ lược lý lịch trích ngang:

      16 tuổi: thi đỗ khoa tiếng Trung trường đại học lớn.

      Đường tắt: nhảy lớp

      20 tuổi: tốt nghiệp, làm trợ lý trong công ty liên doanh với nước ngoài ( có biện pháp, tìm công việc đâu có dễ dàng chứ? Có tiền là được)

      Nhiệm vụ: đánh máy, trả lời điện thoại, soạn công văn.

      An ủi: công ty rất nổi tiếng.

      Cảm khái: thời thanh xuân tươi đẹp nay còn đâu.

      21 tuổi: cam lòng yếu thế, muốn xuất ngoại.

      Mục tiêu: Học viện thương mại nước ngoài.

      Thủ đoạn: thi đỗ TOEFL cùng GMAT (điểm cao nhất đằng đuôi), gửi hơn 20 lá thư xin việc.

      Thủ đoạn đê tiện: tự tiện đề cử chức vị, tăng cường khoe mẽ bản thân.

      Lời bình: lạc quan quá mức cần thiết.

      Tổn thất: 20 vạn tệ tiền ghi danh.

      Kết quả: nhận được vài tấm giấy báo của mấy trường hạng trung nước Mỹ.

      Phát : thị thực (visa) là khó xin nhất.

      Người ba năm của ta cũng bắt đầu tìm đường xuất ngoại, phải Mỹ mà là Úc, sau này thể bị ta bỏ lại ở sau lưng.

      22 tuổi:

      Mùa: cuối đông.

      Khí hậu: gió to, cát vàng bay đầy trời.

      Thời gian: buổi sáng ánh nắng vừa xán lạn lại dơ bẩn.

      kiện: Nước Mỹ đế quốc từ chối ta!

      Cảm giác: muốn làm phần tử khùng bố (các vị đồng đạo làm ơn đừng cho các chú công an!)

      An ủi: bạn trai trong nước cũng rất tốt.

      Lời bình: dối.

      Thời gian: lâu sau.

      kiện: đạt được học bổng du học Úc.

      Ảnh hưởng: có tin tức mới: “gần đây bận rộn nhiều việc”.

      Chúng ta trước kia cũng có lần nhắc đến chuyện kết hôn, nhưng khi chỗ với ta lại thèm qua chữ, vì thế ta càng ngày càng bất an. Dần dà bắt đầu ta có dịu dàng mềm mại, tính tình táo bạo hay kích động. quá nhiều, cho có cơ cãi lại. Bình thường cũng làm việc nhà, suốt ngày chỉ thích vui chơi, v.v và v.v… Những lời đó trước đây cũng từng , nhưng chỉ là lời trong lúc vui đùa thôi. Thế nhưng lúc đó là nghiêm túc.

      Rốt cục: ngày đầu xuân.

      kiện: với ta trước. Vẻ mặt lạnh lùng.

      Miêu tả tâm lý: trong nháy mắt, mùa xuân của ta đâu mất rồi?

      Lúc đó ta quá tức giận, TMD(chửi thề)!Nhiều lời vậy làm gì, sao rốt cục là muốn hay ở luôn ! Vì thế ta “Dừng lại!”, trong cơn tức giận ta bỏ chạy về nhà, trong lòng khó chịu thể hết.

      Trước đây mỗi lần cãi nhau, đều chủ động gọi điện thoại đến, nhưng ta chờ vài ngày, vẫn im hơi lặng tiếng, thèm gọi lần nào.

      Thời gian: ngày hôm qua.

      kiện: ta xong rồi!

      Hành động ngu ngốc: rời chỗ làm giữa giờ nghỉ trưa, ta rốt cuộc vẫn lấy điện thoại gọi .

      Kết quả: lạnh lùng thản nhiên, cái gì.

      Hành động ngớ ngẩn: khóc lớn giữa đường.

      Phản ứng: câu cố tình gây , sau đó cúp máy!

      Tức quá! cứ nhàng như mà bỏ rơi ta! Ngay cả câu “tạm biệt, cám ơn ngươi, sau này có duyên gặp lại” nhảm nhí, vô nghĩa cũng đều có!

      Hậu quả: mấy người qua đường, dân địa phương cùng đám ăn xin đều tò mò nhìn ta.

      Sửa chữa: chạy như điên về phòng làm việc, vào toilet dùng nước lạnh rửa mặt.

      Thất vọng: rửa mạch đến khi giờ nghỉ kết thúc, hai mắt ta vẫn sưng đỏ, đành phải dối mọi người là bệnh đau mắt.

      ………….

      Sơ lược như vậy, giờ nhìn lại ta vẫn cảm thấy uất ức.

      Ngửa mặt nhìn trời, ta nhắm mắt lại….. Hôm nay ta đột nhiên tới cái thế giới xa lạ, có lẽ ngay cả tính mạng đều khó bảo toàn, nhưng này phải hoàn toàn là chuyện xấu! Bởi vì giờ ta phải đối mặt với đau thương, nếu có chết cũng đáng sợ cho lắm!……. đây là chính mình tự an ủi hay là lạc quan hướng về phía trước? Thôi kệ, cứ vui vẻ .

      Ta cúi đầu, thở dài, đem mọi thứ bỏ vào ba lô, cảm thấy cả thể xác và tâm hồn đều mệt mỏi, đành nằm xuống nghỉ, ánh mặt trời là ấm áp. Chỉ mong ta chỉ vượt qua hai thế giới, mà còn vượt qua được chán nản trong lòng………

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 3

      Bên dòng nước 2

      Edit: Tử khíđông lai

      Trong lúc ta ngủ mơ, trời dần dần trở lạnh, ta giật mình vài cái rồi tỉnh dậy, đây làđâu a? Tiếng nước từđâu vọng đến làm ta dần tỉnh táo. Mặt trời sắp lặn, ngẩng đầu nhìn thấy người nọ vẫn ngồi dưới thác nước, bao lâu rồi nhỉ, hình nhưđã 6,7 tiếng đồng hồ. Phía bên kia, ngựa của ta vẫn gặm cỏ dưới gốc cây, cây cỏ xung quanh có vẻ sắp bị nóăn sạch đến nơi. Ta nhàng thở ra, run run đứng lên. Đêm qua ngủđủ giấc, hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, khó trách lại ngủ quên tại chỗ, hi vọng thân mình đừng cóđông lạnh làđược. Ta vội đứng lên, lưng đeo ba lô, cầm dây cương dẫn ngựa đến bờ suối cho nó uống nước, trong lúc chờ ta nhìn quanh tìm cái cây khác để buộc ngựa.

      Góp nhặt ít cành cây khô, ta chuẩn bị nhóm lứa, sợ người kia lát nữa tới đây lại đông lạnh đến chết hỏng. Đột nhiên ta giật mình, người hơi run: là phạm nhân a! Ta biết phạm tội gì mà bịđánh thành như vậy, nhưng xem ra tội hề . Vạn nhất là giết người phóng hỏa sao? Nhỡ bị coi làđồng phạm thế nào? Ta phải Đông Quách tiên sinh* , đem con rắn đông cứng vào lòng sưởi ấm được.

      Ta càng lúc càng thấy sợ, tuy nhiên trong lòng lại có giọng bảo ta phải là người xấu. Vì cái gì? Chẳng lẽ là vì câu kia "Buông ta "? Hay là do trực giác của ta? Hừ, trực giác gì chứ, lúc trước đương sao cảm thấy gì? Kết quả là thế nào? Trực giác chết tiệt, tự mình cẩn thận vẫn tốt hơn.

      Nhưng tại ta mình bơ vơ giữa nơi hoang vu, thân thích, có người ở cạnh cũng có thể hỏi chút tình. Huống chi thương tích trầm trọng, xương cốt gãy lìa, tay tấc sắt, run rẩy kịch liệt, muốn đứng cũng đứng được, nếu muốn ta hoàn toàn có thểđánh ! Vì thế quyết định bám lấy ở cùng chỗ, chỉ cần chúý nhiều hơn làđược.

      Thấy người nọ dường như còn sức lực, chỉ có thể dựa vào sức lực của ta mà sống sót, nhưng nếu thểđi được nữa, ta cũng dám ở chỗ này chờ .

      Quay đầu nhìn lại, thấy ngửa mặt hứng lấy từng tia nước xối xả, mái tóc dài buông thả xuống sau đầu. ta lại run lên lần nữa, nước rất lạnh a! từng bước chậm chạp rời khỏi thác nước, từ từ tiến lại đây. Ta muốn qua kéo lên, nhưng lại thấy nửa thân để trần, xem ra quần áo rách nát trôi mất. cực kì chậm, ta cũng thấy sốt ruột thay . Muốn tới nhưng chỉ sợ người ta ngượng ngùng, ta cũng muốn ướt đôi giày. Ai, rốt cuộc ta vẫn là người ích kỉ.

      Cuối cùng cũng tới được bờ suối, lại dừng lại, ngồi xuống chỗ nước cạn. thở hổn hển, đem dây xích buộc ở tay trái đặt ngang phiến đá lớn, tay phải lần tìm khối đá cuội, dùng sức đập mạnh lên đó. Ta thể nhịn được nữa, tức mình bê nguyên tảng đá to ngang quả dưa hấu tới, chân phải đá văng khối đá tay , liếc mắt nhìn xuống , người nọ cũng ngẩng đầu nhìn về phía ta.

      Mặt trời chiều ngả về tây, ánh sáng yếu ớt soi lên phần gương mặt .

      Khuôn mặt là khủng khiếp! bên mắt sưng vù mở ra được, bên kia cũng tím bầm, vết máu kéo dài lông mày trái, trán cũng dày đặc vết thâm tím, dọc thái dương có vết thương còn mới, trắng bệch thê thảm, môi cũng sưng phồng, khóe miệng rách nát. Cằm phủđầy râu ria, số chỗ như bị giật ra, để lộ ra phần da bên dưới..... Đây là sau khi xối qua nước, như vậy lúc trước có lẽ còn kinh dị hơn. Nhìn khuôn mặt này, ta sao đoán ra được bao nhiêu tuổi.

      Ta chuyện, chỉ nhìn . sợ run trong chốc lát, đại khái là bị tảng đá trong tay ta dọa sợ, sau đó chậm rãi bỏ tay, chỉđể lại tay trái cùng xiềng xích bên phiến đá.

      Ta hít sâu hơi, chậm rãi nâng cao khối đá, hô lên tiếng rồi nện xuống còng tay, thanh chát chúa vang lên, còng tay vậy mà chịu gãy, chỉ biến dạng chút, ép vào cổ tay . Ta lại giơ lên lần nữa, cũng nghiêng cổ tay, đem còng tay xoay 90 độ, giống chữ O đặt phiến đá. Ta đập xuống lần nữa, thanh khô khốc lại vang lên, cả người mệt mỏi rã rời, ta tức giận quát to: "CMN! Đây là còng tay biến hình sao?!" Chiếc còng tay vẫn trơ ra như trước, lại càng đè chặt tay , nổi bật màu da trắng xác nhìn đến tận xương. Trái lại hề kêu lên tiếng, ta lại quát lớn, " lần nữa!" Cắn răng nâng tảng đá lên cao, trong lúc đó xoay cổ tay, ta lại lần nữa thả khối đá xuống, "rắc" tiếng, còng tay rốt cục đãđứt. Ta cười rộ lên, vô cùng sung sướng, cảm giác đạt được thành công lớn. kéo bàn tay ra khỏi chiếc còng sắt, giơ lên ngang tầm mắt ngắm nghía, ta vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, lập tức kêu to: "Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng! Mau lên, đưa tay kia đây, phải tranh thủ lúc hăng hái mới được!" đưa ra tay phải, ta lại làm như lúc trước, mở tiếp lần nữa.

      Đem tảng đá dựa đầu gối, ta cười : "Được rồi, giờđến lượt chân". Thấy chần chừ, ta mới chúý tới chỉ có bên mặc áo, quần phía dưới cũng mục nát trôi theo dòng nước, mảnh vải rách quấn hông vốn dĩ thể che khuất cảnh xuân. Ha ha, đêm của các quý a. Nhưng tại phải lúc đểđùa cợt, ta vội nghiêm túc : "Đại trượng phu câu nệ tiểu tiết, nhanh lên nào!" nhấc đùi phải vẫn còn cửđộng được đặt ngang phiến đá. Xiềng chân quả thực là kiên cố, ta đập hơn mười lần, chửi rủa cũng phải gấp đôi, cuối cùng mới đập vỡđược. Ta thở hổn hển, chống tay lên gối, nghĩ bụng có nên nghỉ lúc hay . có lẽ sợ ta kiên nhẫn, vội nhấc tiếp chân trái mềm nhũn lên. Vừa đặt chân xuống, khẽ rên tiếng, sau đó hai tay ôm chặt lấy cơ thểđang run lên dữ dội của mình.

      Mắt vừa liếc đến chân , ta liền sợ tới mức gần như buông rơi tảng đá trong tay. Ta vốn cho rằng, chân trái thểđộng đậy là do động đất mà gãy, bây giờ nhìn thấy mới biết là phải. Chân từđầu gối trở xuống là khối mềm nhũn ra hình thù gì, đến tận đầu ngón chân đều là hình dạng cổ quái, xem ra xương cốt nơi đó từng cái đều bị người đánh nát. Cách tra tấn này là khủng khiếp, ta thầm run sợ từ trong đáy lòng, hai tay cũng run rẩy kịch liệt.

      Lúc trước ra tay đập vỡ xiềng xích kia, ta chưa từng cảm thấy thất bại. Ta vốn là cao thủ chơi xếp hình máy tính, biết chỉ cần đối diện phía dưới có khoảng , khối hình tự do rơi xuống đúng chỗ, có chuyện lệch hướng. Cho nên chỉ cần tảng đá nhắm ngay vào còng sắt bên dưới, lực rơi của nó làm hết mọi việc, cần phải tác động vào. Nhưng bắp chân này giống như trong ác mộng bước ra, hoàn toàn đánh bay hết tự tin của ta. Liên tục điều chỉnh hô hấp, ta tự với bản thân, đừng căng thẳng, chỉ còn mỗi cái đó nữa thôi! Nhưng thế nào vẫn nâng dậy nổi khối đá.

      Ta nhìn người nọ, run lên, chỉ im lăng nhìn chằm chằm phần chân tàn phế của mình. Ta thấy khắp người phủđầy vết thương, lớn có có, cũ mới chồng lên nhau chằng chịt, đều vì ngâm trong nước lạnh hồi lâu mà trở nên trắng bệch. gầy trơ cả xương, đầu vai cùng xương sườn đều hằn lên qua lớp da mỏng.

      Đương lúc ta nghĩ có nên bảo hoãn lại lúc khác, lại đột nhiên mở miệng, giọng vừa khàn vừa , " có việc gì, chiếc chân này bị phế từ lâu rồi". cách chậm rãi.

      Ta chần chừ dám ra tay, biết cũng nhìn ra được nên mới vậy để trấn an. Ta bắt đầu hiểu được vì sao bản thân cho là người xấu, phải những gì, mà là ngữ khí của .

      Đó là loại ngữ khí thản nhiên, êm dịu như gió thoảng, bất kể cái gìđều khiến cho lòng người ấm áp. Tuy khuôn mặt bịđánh cho biến dạng, thân thể bị cực hình tra tấn, nhưng loại ngữ khí thản nhiên kia vẫn bịđánh mất, như vậy đối với , lòng tự tôn còn quan trọng hơn cả thân thể, nhất định là những vết thương kia những khiến dao động, mà ngược lại còn khiến càng thêm quật cường, mực bảo vệ tôn nghiêm của chính mình.

      Mắt ta hơi ươn ướt, nhưng thể tỏ vẻđồng tình, đó là khinh thường , cuối cùng ta chỉ mỉm cười gượng gạo, : "Cái gì mà có việc gì, đập vào rất đau!"

      ngừng lát, lại tiếp, vẫn là giọng bình thản lúc trước, " sao, ta chịu được".

      Ta gần khóc đến nơi, nhưng cố cắn răng nhịn xuống, trong lòng thầm nghĩ: "Xem như ngươi lợi hại, bản nương phục ngươi rồi!" Ngoài miệng cười lớn, "Được, chúng ta đánh cuộc, ai thua phải mời người kia ăn cơm. Ngươi nghĩ ta đập bao nhiêu lần nó mới chịu mở ra?"

      ngẩng đầu nhìn ta, ta cố gắng làm mặt cười vui vẻ với (lúc trước chỉ bằng điệu cười rực rỡ này, ta lừa gạt được các sếp ở công ty, nhờ vậy màđược tuyển dụng, ai biết được ta cũng có ngày phải khóc thầm trong toilet), ngây người trong chốc lát mới chậm rãi : "Ta nghĩ là, 20 lần " Xem ra sợ ta căng thẳng, biết trước xiềng chân phải dùng hơn 10 lần, cho nên nhiều hơn chút. Ha, bị lừa rồi, chắc là suy nghĩ mấy vấn đề này bao giờ. Người biết cá cược đời nào nhằm lúc biết đối phương muốn thua hay muốn thắng màđánh cược!

      Ta nhìn cười đen hắc hắc, : "Ta cá là 100 lần! Để xem ta có thắng hay !"

      Rút lại ánh mắt, hề nhìn đến , ta xoay xoay cổ, vặn vẹo bả vai, hít sâu mấy hơi, lại nâng cao tảng đá, hô to tiếng "100!" Thả xuống! Đương nhiên mở. Ta lại nâng lên lần nữa, hô tiếp tiếng: "99!"

      Ta hề nghĩđến thứ gì khác, suy nghĩ chỉ tập trung vào tảng đá trong tay, giống như trước kia thi TOEFL. Hô hấp cùng hành động phối hợp nhịp nhàng, quên hết thảy mọi thứ bên ngoài, ta quyết tâm phải đập vỡ nó trong vòng 100 lượt!

      Khi ta hô "86!", còng sắt dưới chân kêu "rắc" tiếng rồi vỡđôi, làm ta hơi hơi mất hứng. Lui lại vài bước, ta ném tảng đá ra xa, cả thân mình cũng suýt nữa ngã theo. Lúc này mới nhận ra hai cánh tay tê dại, nhưng vẫn cố khoa chân múa tay làm bộ hào khí ngất trời, sau đó mới nhìn đến , cười : " tiếc, ta còn chuẩn bịđập nó thêm lần nữa cơ. Ngươi thắng rồi đó".

      đưa đôi mắt thâm đen nhìn ta, nếu có thể biểu cảm xúc, ta nghĩ có lẽ chán nản thôi. Ta cười ha ha vài tiếng, " sao, thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, để ta mời ngươi ăn cơm!" Ta bước đến ven suối, chân giẫm lên mặt đá tảng, đưa tay phải ra trước, lúc đó mới nhận ra bàn tay run lẩy bẩy, xem ra làm việc hơi quá sức rồi.

      do dự chút rồi mới giơ tay cầm lấy ta. Lúc này ta mới nhìn , cả bàn tay có ngón tay nào còn nguyên vẹn, tất cả móng tay đều bị người rút sạch, đầu ngón tay trắng bệch, ngón trỏ chỉ còn có hai đốt, xem ra là bị chặt đứt. Tim ta như bị người bóp chặt, thở cũng khó khăn. Tay lạnh như băng, khác gì người chết. Ta cả kinh, vội nắm chặt tay , chậm rãi kéo đứng lên. Tay phải ra sức chống đỡ thân mình, sau đó nâng lên, ta cúi người giữ lấy tay phải , hai tay cùng nhau dùng sức, kéo lên bờ.

      Hai ta tay trong tay, rất giống như"Cầm tay nhìn nhau mắt đẫm lệ". đứng chân, cả người rung động, đừng bước , ngược lại lúc nào cũng muốn ngã xuống. Ta trầm ngâm chút, ai, đành phải học Trư Bát Giới khiêng vợ màđi thôi. Ta nghiêng người về phía , hai tay lôi kéo đặt vai, lại vòng tay ôm chặt bên hông , gồng mình đứng lên, đem khiêng ở vai trái. Bỏđi xiềng xích, a!

      Ta giọng với , "Xin lỗi, thất lễ với ngươi", rồi lại nhớ ra, các vịđại hiệp mỗi khi cứu được mỹ nhân vẫn thường như vậy. Chậm rãi xoay người, ta lần từng bước về bờ, tìm tảng đá bằng phẳng rồi tìm cách đặt xuống. Trong lúc ngồi xuống, tầm mắt ta chạm tới vùng da bị tróc ra thành mảng lớn, máu thịt hỗn độn, biết phải chịu qua vô số chàđạp, nhưng chỉ có thểâm thầm thở dài ái ngại cho .

      cúi đầu, hai tay buông xuống, tự chống đỡ hai bên người.

      ————————-

      * Chú thích: câu này dựa hai điển tích:

      Thứ nhất làĐông Quách tiên sinh và con sói.

      Đông Quách tiên sinh là người thời xuân thu, nổi tiếng là hủ nho mọt sách. lần qua núi, giữa đường gặp con sói bị thợ săn đuổi theo cầu xin cứu mạng. đồng ý giúp đỡ, cho con sói vào trong bao sách sau lưng trốn nhờ. Đến lúc xong việc con sói quay lại định ăn thịt Đông Quách tiên sinh. Cuối cùng nhờ có người tiều phu qua giúp đỡ mà thoát nạn.

      Thứ hai là người nông phu và con rắn.

      Có người nông dân ra đồng trong lúc tiết trời lạnh lẽo, khi qua ruộng nhìn thấy con rắn bịđông cứng. sinh lòng từ bi, đem con rắn bỏ vào trong ngực áo. Nhờđược sưởi ấm, con rắn dần dần tỉnh lại, cắn người nông dân nhát khiến chết ngay tại chỗ.

      Cả hai câu đều dùng để chỉ những người phân biệt tốt xấu, từ bi đúng chỗ, đối tốt với kẻác, cuối cùng chính mình bị hại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :