1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Tình đãng Liên Y - ssy124 (23) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Tình Đãng Liên Y


      Tác giả:ssy124

      Nguồn: wattpad

      Convert: hanhjt

      Thể loại: Xuyên , sủng có kèm tí ngược

      Editor: yui_9x

      Bao gồm các bộ: Cung đình - Tứ quốc - Thiên hạ và ngoại truyện của Thanh Diệc.

      Giới thiệu

      Tiểu nha đầu xuyên qua đến thế giới khác, lại đối với ca ca của chính mình vừa gặp , lúc ấy trong đầu của nàng chỉ là suy nghĩ ca ca tuyệt sắc ấy là ca ca của nàng chăng?

      cần như thế được hay , đáng tiếc mà, nhưng nước phù sa nào để chảy ruộng ngoài chứ.

      Nhưng ở lúc sau nàng lại tự cười khi nhận ra mình thế nhưng bị chính hấp dẫn của cha ruột dụ dỗ.

      Vậy phải làm sao bây giờ? Cả hai đều rất soái, và lại mu bàn tay và lòng bàn tay đều là thịt cả, mà cũng thể chọn cả hai người được?

      Thế nhưng lúc nàng phân vân lại phát ra chính mình mang mai, đành ngậm ngùi với hoàng huynh đứa phải của huynh mà là của phụ hoàng.

      Câu chuyện xưa về nữ tử vô tình xuyên qua đến triều đại xa lạ, lại vô tình thương chính ca ca của mình.

      Trong đó mỹ nam vô số:
      - có vô tình vô tâm phụ hoàng
      - các ca ca tuấn dật bất phàm lại vô cùng xuất sắc
      - còn có sát thủ lãnh huyết mặt than
      - ôn nhu nho nhã thái tử dị quốc
      - mãnh liệt si tình nhóm quân chủ ngoại bang
      Tóm lại là thể nào chọn lựa chọn được​
      Cố Huân Nhiên thích bài này.

    2. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Bộ CUNG ĐÌNH

      Chương 1: Xuyên qua trọng sinh

      Phục hồi ý thức từ mớ hỗn độn làm nàng có chút giật mình, chẳng phải thường người chết còn biết gì sao, như thế nào mà nàng vẫn còn ý thức ? Rồi nàng dần nhận ra rằng mình bị nhốt ở gian mà nàng biết được, nơi này chẳng có mặt trời cũng có cái gì cả, mà nàng lại muốn bị nhốt cả đời ở đây, thế rồi theo bản năng nàng cố gắng đứng lên.
      Ngoài kia bầu trời tươi sáng, gió thổi đám mây bay, Hạnh phi nằm mãi chỗ cũng tốt lắm nên nàng, phi tử được sủng ái nhất Phong quốc, bắt đầu đứng lên muốn ra ngoài hít thở khí. Vừa rồi còn cảm thấy thoải mái trong người thế nhưng vừa cử động truyền đến cơn đau khiến cho gương mặt tuyệt sắc đau đớn đến vặn vẹo, cuối đầu rên rỉ lại càng mang đến cho người trong phòng rối loạn hơn, cung tỳ xung quanh sớm loạn thành đoàn rồi, nhưng cũng may nô tỳ thân cận còn giữ được bình tĩnh mà chỉ huy đám cung tỳ đỡ Hạnh phi lên ghế ngồi, rồi phân phó Xuân Vũ cùng Hạ Dạ mời bà mụ và thỉnh Hoàng thượng đến ngay.

      Nàng vẫn tại trong gian này giãy dụa, nhưng chỉ mới động thôi mà nghe bên ngoài truyền đến tiếng vang, tựa hồ rất hỗn loạn, ràng có thể nghe thấy cả tiếng rên rỉ của phụ nữ (nàng này ở đại mới tới chưa biết gì nên ta dùng danh xưng đại), nàng vừa nghe cả kinh, ra bên ngoài có người. Nàng muốn kêu lớn lên "Cứu ta! Ta ở bên trong" nhưng có cố thế nào vẫn thể phát ra thanh được, đành bất đắc dĩ chỉ có thể nghe ngóng tình hình bên ngoài thôi.

      Bà mụ lập tức chạy tới, bọn nha hoàn cũng đem nước nóng chuẩn bị tốt đem đến trong phòng sau đó đứng sang tùy thời bà mụ có thể sai bảo. Bà mụ phân phó đem màn che thành gian ngăn cách với bên ngoài rồi đem Hạnh phi đặt nằm lên giường, thành thục xoa nắn bụng Hạnh phi đồng thời hướng dẫn nàng cách hô hấp để lấy sức.

      Bên ngoài phòng sớm đầy người nhưng ai dám nháo loạn vì Hoàng thượng ở đây, mà bình thường lãnh khốc vô tình nay khuôn mặt lần đầu lên chút lo lắng thế lại càng làm cho áp suất bên người tỏa ra càng thấp khiến xung quanh mọi người có chút run rẫy, sợ mặt rồng giận dữ.

      Phong Triệt lúc này trong lòng sớm loạn như tơ, dù đây cũng phải lần đầu làm cha, vì vốn dĩ có 6 đứa con. hiểu sao tâm bắt đầu phiền chán, lại nghe trong phòng truyền tới từng đợt tiếng rên rỉ, từng tiếng từng tiếng giống nhau như vang trong tâm .

      Đột nhiên bên người có bàn tay bé cầm lấy tay . cuối đầu liền nhìn thấy tiểu thiếu niên, áo khoác đen cùng quần áo được cắt may vừa người, cổ tay và cổ áo cùng dùng kim tuyến thêu ám hoa, lẽ ra đứa bé nên mặc màu sắc như vậy nhưng màu đen này giống như tạo ra dành riêng cho , rất thích hợp. Thiếu niên ngước mặt trực tiếp nhìn thẳng , chút sợ hãi, mắt phượng sáng thẳng tắp nhìn vào đáy mắt , sau đó " Phụ hoàng, Hạnh phi nương nương tâm địa thiện lương, ông trời nhất định phù hộ các nàng mẫu tử bình an"

      Kỳ lạ thay, Phong Triệt bắt đầu bình tĩnh lại. Là đế vương chính là thành công của , cai trị đất nước phồn lại ngày càng phồn hoa cường đại cho nên dù trong lòng có phiền chán hay bất an cũng mạnh mẽ áp chế xuống. Nín thở tĩnh khí ngồi vào trước bàn chờ đợi.

      Thiếu niên nhìn tỉnh táo lại miệng khẽ nhếch, cũng theo ngồi vào bàn chờ đợi đứa ra đời.

      Nàng vẫn bị nhốt trong cái gian ấy, rồi cảm thấy có luồng áp lực đem nàng đẩy về phía trước, nàng muốn phản kháng nhưng vô vọng, chỉ có thể để mặc nó đưa nàng tiến đến nơi khác, qua lâu đột nhiên áp lực kia biến mất, trong nháy mắt nàng từ gian tối đen rơi vào vùng sáng chói khiến nàng thể mở mắt, sau đó bên tai truyền đến rất nhiều thanh của người chuyện.

      Nàng có ý muốn nghe nhưng thể hiểu họ gì mà sức lực cũng chẳng có đành để mặc người ôm tới ôm , cuối cùng nàng bị người ta dùng nước ấm lau qua lại dùng thứ mềm mại gì đó bao quanh, nàng thế này mới nhịn được thở dài " là thoải mái a!" nhưng phát ra cũng chỉ là trận tiếng khóc trẻ con (yui: cũng may là tỷ khóc nếu bị uýnh đít rồi) nàng nháy mắt trở nên ngu ngốc. Chẳng lẽ nàng chuyển thế? Nhưng sao nàng lại nhớ kiếp trước như thế?

      Phong Triệt luôn chờ bên ngoài, nghe được bên trong truyền đến " Là tiểu công chúa" Tin tức vừa đến, tâm cũng bình thường lại, lồng ngực căng tức cũng giãn ra. rốt cuộc chịu nổi, đẩy cửa vào. Chỉ liếc mắt nhìn đứa bé bị bà mụ bao thành cái bánh chưng, rồi chuyển tầm mắt sang nữ tử vừa mới sinh xong kia thấy dung nhan tuyệt sắc của nàng bây giờ tái nhợt trong suốt, trong lòng ái nái, thế rồi đến bên giường nhàng cầm tay nàng lên, phí hoài bản thân mình an ủi "Hạnh nhi, vất vả cho nàng rồi". giường nữ tử gương mặt dịu dàng cùng ngọt ngào, vẻ tái nhợt thể lấn át được nét đẹp động lòng của nàng.

      Thiếu niên theo đuôi bà mụ, nhìn thấy đứa trẻ mới sinh được quấn trong vải đỏ, nhịn được đưa tay về phía trước, bà mụ cẩn thận đem đứa bé đến trước mặt , lập tức đón lấy "Đại hoàng tử, người ôm". Nàng còn ảo não cảm thấy mình bị đưa sang vòng ôm ấm áp khác, nhịn được hướng từ trong chui ra, thiếu niên xem nàng bộ dáng nhìn mình như thế khẽ cười, "Muội muội, ta là Khiếu ca ca của muội". Đương nhiên lúc này nàng nghe hiểu, nàng chỉ biết này vòng ôm ấm áp lạ thường và bên mũi thoang thoảng mùi hoa quế, mùi hương này ngọt ngào làm nàng chậm rãi yên lòng, ít nhất nàng có thể xác định là mình chuyển thế, lại ngửi chút mùi hoa quế, nàng thỏa mãn thầm nghĩ, bất luận sau này thế nào đây chính là khởi đầu mới, cố lên nào.

      Hạnh phi sau khi nghỉ ngơi lấy lại chút sức lực, liền hướng mắt nhìn đứa bé trong tay thiếu niên, thiếu niên mỉm cười lập tức ôm nàng đến bên giường, nhàng đem nàng đến bên cạnh Hạnh phi, Hạnh phi khuôn mặt ngọt ngào cùng thỏa mãn nhìn đứa , khuôn mặt phấn nộn vẫn còn nếp nhăn, mắt cũng chưa mở, chỉ đô đô khẽ mở cái miệng nhắn. Hạnh phi suy yếu hướng đến người bên cạnh vẫn luôn dịu dàng nhìn nàng " Hoàng thượng, đặt tên cho đứa "

      Phong Triệt vẻ mặt dịu dàng nhu tình nhìn hạnh phi, lại nhìn đến đứa giường, cùng nàng đối mặt, nhàng " Liền ban thưởng tên Liên Y"
      sanone2112 thích bài này.

    3. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 2: Tiểu hài tử hảo kỳ (hạn) (ta biết chuyển ngữ câu này sao nữa :’(

      Bắt đầu từ ngày đó nàng chính là công chúa tôn quý của Phong Việt vương triều - công chúa Phong Liên Y, mẫu thân nàng Hạnh phi là phi tử sủng ái nhất của Phong Triệt, tại ngàn vạn sủng ái tại trong thân. Nàng đến đây gần năm nhưng vẫn mang ký ức kiếp trước nên còn khó khăn trong việc hòa hợp với thế giới này.

      Nàng thích nhất là dạo hoàng cung, bất quá do còn quá nên được bao lâu mệt rã rời, thường xuyên đường lại lăn ra ngủ gục làm cho đám cung tỳ thị vệ sợ hãi phải mang nàng về Thủy Dạng Cung. Cũng lần đầu dạo làm cho Hạnh phi bị dọa sợ chết khiếp, phụ vương vì nàng mà đau lòng dứt, sau đó liền phái ảnh vệ theo dõi bảo vệ. Được rồi, nàng đúng là quá kiêu ngạo, chính bởi nàng là công chúa tuổi nhất vương triều được ảnh vệ bảo vệ.

      Phụ vương vô vạn tuấn của nàng sau mỗi lần phê duyệt xong tấu chương liền chạy đến Thủy Dạng cung với mẫu phi, , nam tuấn phi phàm, nữ siêu phàm thoát tục, bọn họ đứng chung chỗ tạo nên hình ảnh rất vui mắt. Sau đó mỗi lần nàng ở trong lòng họ đều tưởng tượng mình lớn lên đẹp thế nào, vì trông họ thế kia gen của nàng cũng thể thua kém, và mỗi lần như thế cũng lại tự thầm cười trận.

      Nhớ lần nửa đêm nàng thức giấc, cố cách nào cũng ngủ lại được, thấy bên cạnh bà vú và nha hoàn đều ngủ say nên nhân tiện nàng muốn ra ngoài tản bộ, nhưng ra đến cửa đóng mà nàng như con mèo, quả thể mở cửa ra ngoài rồi, đành bất đắc dĩ bò trở lại phòng ngủ.

      Lúc này lại nghe được trong phòng mẫu phi loáng thoáng có tiếng động. Khi trước muốn cho mẫu phi tùy thời đều nhìn thấy cục cưng Liên Y nên mẫu phi cho ngăn gian ngoài ra phòng để Liên Y, bà vú cùng nha hoàn ở, đứa tại tò mò nên hướng phòng mẫu phi bò tới.

      Càng đến gần thanh lại càng ràng, Liên Y muốn nghe hiểu được bọn họ là ở bên trong ra sức tạo cho nàng thêm đệ đệ. Theo lý thuyết lúc này nàng hẳn là quay đầu rời nhưng trong mắt tiểu gia hỏa kia lại đột nhiên xuất lục quang, càng bò nhanh về phía đó. Nàng tà ác tưởng tượng nhìn lén cảnh cha mẹ làm việc , đây hẳn là cái ý niệm tà ác lúc nãy của nàng rồi. Chẳng qua bây giờ nàng là thực hành động.

      Quả nhiên trong phòng mẫu phi có ánh sáng, ra là 2 viên dạ minh châu. Nàng biết phụ hoàng nhà mình công phu cực cao, bởi vì có lần nàng đến bên hồ đá phụ hoàng mặt lạnh lấy tốc độ như tia chớp đem nàng đến trong lòng mẫu phi sắp bị nàng dọa ngất. Cho đến nàng dần thả chậm tốc độ từ từ vào , đương nhiên hai người kia biết rằng dưới giường có thêm cặp mắt chăm chú nhìn (yui_9x: ta sặc chắc chết quá).

      Hạnh phi thân hình tuyết trắng bị lực lớn đè ép, bầu ngực đầy đặn nhịp nhàng theo từng đợt luật động, tạo nên phong cảnh vô vàn tình sắc, nàng hai tay nắm chắc hai bên giường, mái tóc ẩm ướt xong tung giường. Cúi đầu miệng cầu xin tha thứ “Vương thượng…Cầu ngài…Tha ta…A”

      Nam tử nằm người nàng lại cố tình nghe thấy, híp lại con người thâm thúy, đôi tay cường đại nằm chắc vòng eo của Hạnh phi cho nàng lùi bước, hạ thân giống như dây cót kéo căng, chút lại chút càng đánh vào chỗ sâu. Kia vật lửa nóng hùng tráng lại kéo ra rồi ngay lập tức đánh sâu vào hơn nữa.

      Hạnh phi tiếng rên chỉ còn là thanh nho , hai mắt sương mù, ý thức có chút hoảng hốt. “A…Uhm….Quá sâu..”. Nam tử bên đột nhiên buông tay ra, sau đó cầm lại cao thấp bầu ngực của nàng, dùng sức biến nó thành đủ thứ hình dạng, đau đớn tạo cho nữ nhân cảm giác thoải mái kích thích nàng đến nỗi thể chịu đựng đành lắc đầu rên rỉ những thanh to hơn

      Nam nhân nắm đủ buông bầu ngực nàng ra bắt lấy hai chân nhấc lên vai của mình, điều chỉnh góc độ đổi thành cái tư thế khác sau đó dùng tốc độ càng nhanh mà ra vào, Hạnh phi theo nhịp điệu bị đâm mà lùi lại vài phần, nam nhân lập tức giữ lấy hai chân của nàng, cố định ở vị trí rồi tiếp tục rong ruổi.
      Mỗi lần đều lưu tình mà va chạm từ bốn phía, nữ nhân trừ bỏ rên rỉ cách bất lực chỉ có thể rên rỉ hùa theo “Uhm…Uhm…A…” . Bên trong này chỉ còn lại tiếng nức nở cùng rên khẽ của nữ nhân.

      Nghe được thanh kiều mị, nàng (L.Y) thầm nuốt nước miếng, cứ tưởng mẫu phi bình thường bộ dáng đẹp đẽ thanh lịch thế nhưng khi ở giường có thể hấp dẫn như thế. Xuyên qua bức màn nàng có thể nhìn thấy bộ dáng mẫu phi nhà mình say mê mà thở dốc, càng sợ hãi than rằng mẫu phi nhà mình bộ dáng trời sinh vưu vật (yui: ta để nguyên từ này cho hay, dịch ra còn sát nghĩa nữa).

      Sau đó nàng lại sang hướng khác, thay đổi góc độ để nhìn phụ hoàng nhà mình, vừa nhìn thấy bộ dáng miệng nàng đều mở to. Ánh vào mi mắt là tấm lưng rắn chắc của nam nhân bởi vì dùng sức mà gợi lên đường cong gợi cảm, nàng xem là choáng váng. Phía trước coi như nàng chẳng thể nào xem được rồi, thân thể nam tính khêu gợi thế nhưng lại là phụ hoàng của nàng sao? là … đáng tiếc quá thôi!!!

      Tầm mắt dần dần dời xuống, kia là phần eo tuy gầy gò nhưng hữu lực còn có cánh tay cường tráng giờ phút này đây ôm lấy mẫu phi của nàng, để mình rời , nước miếng của nàng đột nhiên chảy xuống nhiều đến nỗi nàng kịp nuốt vào.

      Nam nhân chọc vào tốc độ càng lúc càng nhanh, động tác cũng ngày càng kịch liệt, nhìn xem nàng bị cuốn chặt vào đó, ngây ngốc nhìn thân hình hoàn mỹ của nam nhân, đường cong cơ bắp rắn chắc lại còn cái kia gắng gượng nữa ( cần ra các nàng cũng biết đó là cái gì phải nè ^o^). Mãi đến khi nam nhân đạt đến cao trào mới cúi đầu rống lên “Uhm…A…”

      Nàng lúc này mới phản ứng, tưởng nhanh chân chạy trốn dấu vết , cũng nghĩ rằng phụ hoàng hé lộ tuấn nhan nhìn nàng chằm chằm, mà nàng cũng nhìn chằm chằm , kịp nuốt xuống nước miếng, còn thuận đường rơi tí tách xuống. Mắt thấy phụ vương mặt ngày càng đen, theo bản năng nàng định bò đến bàn trốn nhưng theo ánh mắt kia lại có chút sức lực nào mà bò.

      Cuối cùng trong Thủy Dạng cung truyền tới tiếng rống “Người tới” Mặt rồng giận dữ rồi.

    4. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 3.1: Lễ vật tuổi

      Đêm hôm đó Thủy Dạng cung vì nàng mà nháo đến gà bay chó sủa. Đầu tiên là trách phạt tội thất trách của bà vú và Đông Tuyết, sau đó là thị vệ nha hoàn Thủy Dạng Cung, có thể thấy được phụ vương vì chuyện này mà vô cùng tức giận. Trái lại đầu sỏ là nàng lại ở giường bò qua bò lại, lén lút trộm nhìn gương mặt tức giận của phụ vương và nét thẹn thùng xấu hổ của mẫu phi.

      Cuối cùng mọi người được giải tán, Phong Triệt híp đôi mắt phượng đánh giá Liên Y, tiểu gia hỏa thế nhưng hề hoảng hốt mà chỉ dừng động tác tay như trống bỏi, gương mặt nhắn nâng lên đối diện như có ý “Ngươi muốn xử lý t thế nào?”. Phong Triệt lắc lắc đầu, đem cái ý niệm hoang đường đó thổi bay.
      Hạnh phi nhìn đến lớn đối diện nhau, hiểu gì đành nắm lấy tay áo hỏi “Vương thượng, xảy ra chuyện gì sao?”. “ hiểu sao bản vương cảm thấy nàng cái gì cũng đều hiểu biết”.

      Hạnh phi miệng nở nụ cười tiếng dịu dàng làm người nghe thoải mái “Vương thượng, Liên Y còn chưa đến tuổi đâu, làm sao nàng có thể biết được cái gì. Bất quá là do ham chơi nên mới sai đường.” Phong Triệt cuối cùng bỏ qua cái ý niệm hoang đường của mình, sau đó vung tay để bà vú mang nàng xuống trông coi cẩn thận.

      Sau chuyện đó Liên Y an phận ít. Lão cha nàng thế nhưng có thể nhìn ra được manh mối, nàng nếu như có ngoan ngoãn lại bị xem như là nghiệt mà đem thiêu phải làm sao đây. Phụ vương là người có quyền lực tối cao, nàng phải cố gắng làm vui lòng kim chủ này đến lúc đó nàng muốn gì còn sợ được à. (yui: có ai như LY , đem cha mình thành rùa vàng rồi tính kế ^o^)

      Nàng so với người khác hơn nhất là trí nhớ, biết cách chọc cười người khác lại thêm khuôn mặt nhắn đáng , gặp người liền cười ngọt ngào khiến nhất thời chọc người thương trong hoàng cung chính là nàng nha.

      bao lâu đến sinh nhật tuổi của nàng, dựa theo tập tục ngày này nàng phải chọn đồ vật đóan tương lai. Sáng sớm nàng còn chưa kịp mở mắt bị bà vú ôm tắm rửa sau đó Đông Tuyết thay cho nàng bộ y phục xinh đẹp nhưng cũng cầu kì, Hạnh phi vẫn ở cạnh nhìn nàng gật gù cái đầu nhịn được ra “Đứa này là đáng !”. Chuẩn bị thỏa đáng cho nàng xong, Mẫu phi mang nàng cùng đoàn người đến đại điện.

      Thời điểm đến đại điện Hạnh phi lay tỉnh nàng, gương mặt ưu sầu, mi nhăn lại với nàng, bất chấp nàng có hiểu hay “Liên Y, con ta, mẫu phi chỉ mong sao đời này con có thể bình an vui vẻ mà sống nên lễ mừng tuổi này nhất định con được sờ mó đến những vật nên sờ nhé!”.

      Nhìn mẫu phi gương mặt lo lắng Liên Y dường như cũng lĩnh hội được, từ lúc sinh ra đến giờ vẫn bình yên nhưng có nghĩa là sau này cũng thế, chốn thâm cung sài lang hổ báo luôn rình rập chỉ mong trừ bỏ chính mình. Mà mẫu phi lại là phi tử được phụ hoàng sủng ái nhất nên chỉ sợ càng có nhiều áp lực.

      bao lâu các nàng tiến vào đại điện. Lần đầu tiên đến nơi này, Liên Y thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn quanh bốn phía, trang trí ngọc bích cùng hoàng kim làm mắt nàng kinh hoàng, a là nhiều vàng làm cho nàng nhịn được cảm thán. Còn chưa có xem đủ nàng bị đặt ỡ giữa thảm lông trung tâm đại điện, nàng lúc này mới lấy lại tinh thần, lại là tấm thảm lông lớn xung quanh bày rất nhiều đồ vật. Trong đám đồ vật đó còn thấy cả ngọc tỷ, nàng ngay lập tức sửng sốt, nàng là công chúa à nha, chẳng lẽ phụ vương còn trông cậy nàng cầm ngọc tỷ làm nữ vương à? Thứ này xem r là mầm tai vạ, nếu lấy chừng mang họa sát thân thôi.

      Sau khi nghe bọn hạ nhân chuyện nàng mới biết được nàng phải chọn những vật gì, có Hàn Ngọc Tiêu lai lịch , nghe là do Hàn Ngọc băng ngàn năm chế tác mà thành, dùng nó thổi ra được thanh cực kì thanh thúy động lòng người. Còn quyển sách kia so ra tầm thường hơn, dĩ nhiên là do bị đặt nhiều năm ở Tàng Thư các, lý do là chẳng ai hiểu được trong đó viết cái gì cả, đúng hơn là ai biết được chữ viết trong sách có ý nghĩa gì, hôm nay bởi vội vàng nên mới chọn đại nó đem đến đây, ai biết được rằng sau này nàng thế nhưng lại chọn nó chứ. Cái này là …

      Lễ trảo chu này là sinh nhật của nàng, các phi tần đều mang hoàng nhi đến tham dự nên nàng mới có cơ hội nhìn sáu vị ca ca tỷ tỷ. Mẫu phi ôm nàng đến hoa viên dự yến tiệc, bên trong sớm đứng đầy giai nhân mỹ nam. Liên Y khỏi vui vẻ, trước kia chỉ tivi mới có thể nhìn thấy cảnh này, tại thế nhưng nàng có thể gần gũi ngắm nhìn mỹ nữ, có hương vị lại có cả phong tình, Liên Y đột nhiên hâm mộ phụ vương, phụ vương thế nhưng có thể hưởng phúc như thế.

      Chương 3.2

      , đến cuối cùng nàng vẫn nhìn thấy mẫu phi nàng là đẹp nhất, phải nàng thiên vị, mẫu phi nàng trời sinh tuyệt sắc, trước khuôn mặt nhắn lại thanh lệ thoát tục, ngũ quan như thế nào hoàn mỹ tinh xảo, sau lại giơ tay nhấc chân khí chất tao nhã nữ nhân nào sánh bằng, Liên Y bắt đầu hiểu được vì sao phụ hoàng lại chuyên sủng mẫu phi của nàng.

      Trong yến hội luôn có những nữ tử mang hoàng nhi đến vấn an phụ vương, sau đó mẫu phi chỉ những người này để giới thiệu cho nàng biết. Nàng lúc này vừa mới học nên mẫu phi cũng thể hiểu nàng phát ra thanh này nọ cho nên thôi nàng cứ giả vờ câm điếc thôi. Hoàng gia gen đều là tốt, những ca ca tỷ tỷ được giới thiệu cho nàng đều là khuôn mặt nhắn tinh xảo, nàng khỏi phải ghen tị, trước kia cứ nghĩ đến mình lớn lên là cái tuyệt sắc, kết quả xem ra toàn gia bọn họ đều là tuyệt sắc.

      Tứ tỷ Phong Chi Nhã của nàng mới bốn tuổi nhưng mặt dần xuất dung nhan xinh xắn, khó nhìn ra lớn lên nhất định là mỹ nhân phong tình. Bốn ca cá khác của nàng cũng trổ mã thành thiếu niên tư thế oai hùng, nàng xem qua lượt đột nhiên cảm thấy có gì đó thích hợp, ra là thiếu mất ai đó, nàng khó hiểu đưa mắt nhìn mẫu phi, chẳng phải nàng sinh nhật mọi người đều phải xuất sao, rốt cuộc là ai có tới?

      Mẫu phi đương nhiên biết nghi vấn của nàng cho nên mãi đến khi chấm dứt yến nàng vẫn thể nhìn đến ca ca của nàng. Thẳng đến khi nàng buồn ngủ bị ôm trở về Thủy Dạng cung mới nghe được chút tin tức từ Đông Tuyết, Hạ Dạ và vài cái nha đầu chuyện.

      Đông Tuyết đô đô miệng bất mãn “Ta còn tưởng rằng nhất định thấy được đại hoàng tử điện hạ chứ”. Hạ Dạ ở bên cạnh vỗ nàng cái “Ngươi chẳng lẻ nghĩ điện hạ có thể coi trọng ngươi sao?” Thu Diệp Diệp nãy giờ vẫn tỏ vẻ yên lặng nhịn được xen mồm “Đại hoàng tử trừ bỏ năm trước có trở về lần, lâu rồi cũng chưa có hồi cung.” Nghe đến đó Liên Y lập tức tỉnh ngủ, lâu rồi hồi cung? Chẳng lẽ bởi vì được sủng sao?

      Xuân Vũ lúc này nâng chậu nước ấm vào vừa vặn nghe được các nàng thảo luận cũng chen vào “Đúng vậy, từ khi đại hoàng tử năm tuổi bị Thiên Hoàng lão nhân thu nhận làm đồ đệ thấy hồi cung.”. Đông tiếc cực kì tiếc hận “Cũng biết đại hoàng tử ở bên ngoài có tốt ?”. Hạ Dạ vừa nghe lại nhịn được trêu ghẹo “A? Ngươi như thế nào lại lo lắng, ta với nương nương lần sau đại hoàng tử có trở về xin mang theo ngươi.”

      Đông Tuyết khuôn mặt nhắn xấu hổ mà đỏ bừng, sau đó truy lại Hạ Dạ “Ngươi mới lung tung, ta cũng có loạn tưởng gì.” Liên Y cũng nhịn được mỉm cười, Đông Tuyết chỉ mới là nha đầu 13 tuổi nhưng cũng biết phát xuân niên kỷ rồi, xem ra thế giới này bọn đều đặc biệt thành thục sớm nhỉ. Nhớ tới phụ vương trẻ tuổi khuôn mặt tuấn, nàng thầm đoán chừng phụ vương có đứa con thứ nhất thời điểm cũng mới hơn mười tuổi (yui: tỷ nghĩ đâu vậy, 10 tuổi làm gì được chứ ^o^).

      Chương 3.3

      Xuân Vũ lấy khăn thấm ướt lau mặt cho Liên Y, bên cạnh vài nha đầu vẫn còn tiếp tục chuyện phiếm, lúc này đột nhiên Tiểu Quang đến (convert ghi là Sáng Sủa nhưng là ta biết chuyển thể làm sao nên đành đặt là Tiểu Quang vậy), Tiểu Quang là đại nha hoàn ở Thủy Dạng Cung, những nha hoàn khác vừa thấy nàng vào lập tức chuyên chú làm việc, Tiểu Quang hề để ý bọn họ mà trực tiếp đến bên giường của ta, tay nàng cầm gói đồ, mở ra bên trong là chiếc khóa bằng ngọc trong suốt, điêu khắc cực kỳ tinh tế, hơn nữa ngọc giống như có sinh mệnh, luôn phát ra những tia sáng lưu động, ta vừa nhìn thấy liền thích vô cùng.

      Tiểu Quang nhìn đến bộ dạng vui vẻ của ta liền biết ta thích ngọc bội này lập tức cầm đến cho ta, sau đó xuyên vào sợi dây chuẩn bị cho ta mang người, vừa mang lại vừa “Tiểu công chúa, đây chính là quà sinh nhật của Đại hoàng tử đưa đến, sinh nhật của người hoàng tử đến được nhưng ngài vẫn đưa lễ vật đến.” Ta xem ngọc bội mà lòng vui sướng, đây là món quà sinh nhật đầu tiên kể từ khi ta đến thế giới này, đối với vị hoàng huynh chưa từng gặp mặt này trong lòng ta lại càng thích người này hơn nữa. Tuy người tới nhưng vẫn nhớ tặng quà cho ta nghĩa là vẫn rất xem trọng người muội muội này .

      Hạ Dạ nghe Đại hoàng tử tặng lễ vật lập tức nhao nhao “Nha! Này ngọc bội quả là đẹp mắt!” Đông Tuyết lập tức đắc ý ra miệng “Quà nhưng là của Đại hoàng tử đưa tới đương nhiên phải là trân thế dị bảo rồi” Xuân Vũ cũng nhịn được mà vào câu “Đại hoàng tử là có lòng, vẫn nhớ sinh nhật của Đại công chúa”. Tiểu Quang nghe được các nàng thảo luận liền trả lời “Tiểu công chúa khi sinh ra trừ bỏ bà mụ, Đại hoàng tử là người thứ nhất ôm nàng nên đương nhiên muốn làm tâm điểm ”.

      Bị Xuân Vũ dùng nước ấm lau thân mình ta buồn ngủ lại lơ đãng nghe Tiểu Quang những lời này đột nhiên nhớ đến lúc ta mới đến thế giới này ngày đầu tiên, lúc ta vẫn còn bàng hoàng chính là nhờ cái ôm ấm áp mang mùi hoa quế kia giúp ta cảm thấy yên tâm, có vị ca ca như thế quan tâm nàng, chiếu cố nàng là tốt.

      Lúc nàng sắp đánh cờ chu công đột nhiên nghe thấy thoang thoảng hương hoa quế.

    5. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 4: Nàng là tiểu ác ma
      4.1

      Trước kia Liên Y trừ việc dạo xung quanh chính là lăn ra ngủ, nhưng từ lúc vô ý phát bọn thị vệ trong cung thích tụ hội cùng chỗ tán gẫu chuyện thị phi nàng lại có sở thích mới chính là nghe lén chuyện thị phi, cũng nhờ đó mà chứng minh được mấy chuyện bát quái có sức lan tỏa và lực sát thương rất lớn.

      Nàng tại chính là kho thông tin trong cung, từ chuyện đến chuyện lớn đều thể qua mắt được nàng, việc chẳng hạn như vị phi tần nào đập phá đồ đạc trong viện còn việc lớn chính là tối nay phụ vương ngủ ở viện của vị phi tử nào. Rồi nàng từ từ phát trong cung bọn cung nữ thái giám chuyện phiếm vẫn thích nhất chính là nhắc đến vị Đại hoàng huynh mà nàng chưa từng gặp mặt.

      Đối với chuyện của đại hoàng huynh, Liên Y phát chính mình đối với chuyện của đặc biệt cảm thấy hứng thú. chính là đoạn truyền kì, ngày sinh ra bảy vạn dặm trời quang đột nhiên giông tố xuất , những tầng mây còn tiếng rồng gầm, tia chớp lớn xuất cùng với đại hoàng huynh chào đời, đương nhiên cũng thể loại trừ việc trong cung người thêm mắm dặm muối gì đó, bất quá nghe kể như thế tựa hồ thần kì. Tiếp đó nửa tuổi biết , tuổi muốn xem thạo thi thư, hơn nữa gặp qua chuyện gì là quên, ba tuổi có thể ngâm thơ đối đáp. Năm đó còn nổi lên kiện đưa ra đề, thái phó thế nhưng thể đối đáp, cuối cùng người đó còn tự nhận lỗi từ quan. Bốn tuổi bắt đầu học cưỡi ngựa. (yui: ta nghĩ chắc huynh ấy cưỡi lừa có, chứ ngựa chân có dài tới nổi cái bàn đạp đâu mà giữ ^o^).

      Mãi đến sinh nhật năm tuổi có vị đạo trưởng tha phương đến cửa Hoàng cung cầu kiến, phụ hoàng lúc ấy tâm tình tốt bên cho triệu kiến, ngờ vị ấy chính là giang hồ chỉ nghe kỳ danh mà thấy người Thiên Huyền lão nhân, ngài cố ý lên kinh để nhận làm đồ đệ, đương thời ai mà biết Thiên Huyền lão nhân là văn võ kiêm tu kỳ nhân, tinh thông bày binh bố trận bát quái huyền học, phụ vương lúc ấy liền đồng ý. Thế là tuổi đại hoàng huynh liền theo sư phụ ngao du tứ hải tu luyện.

      Nghe chỉ trở về lần vào năm trước, chính là khi Liên Y được sinh ra. Đương nhiên đại hoàng huynh cũng phải như thế hoàn mỹ sứt mẻ, nghe từ khi sinh ra đến giờ rất ít , ban đầu mọi người đều cho rằng có thể là do tuổi phải chịu mất mẹ, mẫu phi lúc tuổi vô cớ qua đời, đương nhiên này thâm cung chi trung ngoại trừ việc tranh đoạt tình cảm mà bị sát hại. tình tình có vẻ lạnh lung, điểm này có thể là do di truyền từ phụ hoàng, tuổi mà tâm tư kín đáo, như thế bộ dáng trẻ con lại có dáng vẻ lão luyện thành thục. Liên Y đầu tiên liền nhớ đến bộ dáng của tiểu lão đầu nhịn được cười trộm.

      Nàng cười ra tiếng lập tức liền bại lộ vị trí, Phong Triệt mặt lạnh hướng bóng dáng nho kia “Liên Y, ra cho ta”.
      Nàng bất đắc dĩ le lưỡi, nghĩ là lại bị phu vương phát , đành theo lỗ chui ra. Vừa nhìn thấy hình dáng nàng, Phong Triệt mặt càng lạnh hơn, “Ngươi nhìn ngươi thành cái gì bộ dáng.”’ Nàng vô tội chớp đôi mắt to, giả bộ bộ dáng ủy khuất mà nhìn nhà mình phụ vương, biết phụ vương chỉ làm mặt lạnh mà thôi, nhưng ra là đối với nàng cưng chiều.

      Ngồi bên cạnh Hạnh phi vừa thấy Phong Triệt khuôn mặt tuấn tú lạnh lung, lập tức vì Liên Y biện giải (biện hộ + giải thích) “Vương thượng, Liên Y còn , nàng chỉ mới hai tuổi thôi.”.

      Vừa nghe lời này, Phong Triệt mặt lại càng đen “Mới hai tuổi? Hoàng huynh, hoàng tỷ của nàng lúc hai tuổi còn bò mặt đất sao?”. vừa , bên cạnh bọn thị vệ nha hoàn tất cả đều chảy mồ hôi lạnh, Liên Y yên lặng quang cái ánh mắt xem thường với bạn họ, này có phải do nàng đâu, nàng cũng hiểu được bẩn chứ, nhưng mà vị trí kia lại vô cùng thuận lợi, có thể nghe được rất nhiều chuyện thị phi.

      Nhìn phụ vương sắc mặt ngày càng tối, trong lòng nàng bất đắc dĩ tưởng như thế khuôn mặt hoàn mỹ suất khí tuấn tú cũng thể do nàng mà xuất nếp nhăn được, nàng nhất định phải cứu vớt khuôn mặt hoàn mỹ này mới được. Thế là nàng lập tức vui vẻ chạy tới, ôm cái chân của phụ vương cọ cọ cọ cọ, giống như con chó làm nũng, sau đó khuôn mặt nhắn hề hề đối giả đáng thương “Phụ vương, con biết sai rồi, sau này con thế nữa.”. Trong lòng nàng lại bỏ thêm câu sau này để người phát nữa.

      Chiêu này đặc biệt dùng được, nguyên lai khuôn mặt còn đen lại hé ra nét tuấn tú, nháy mắt trời quang mây tạnh, đôi cánh tay cường tráng nhàng đem nàng nâng vào lòng. Phong Triệt bất đắc dĩ thở dài “Ta với mẫu phi người tính tình đều có vẻ tĩnh lặng, như thế nào lại sinh ra người giống con khỉ con thế kia”

      Nghe xong lời này, nàng còn rất đắc ý nâng lên khuôn mặt nhắn trong lòng phụ hoàng mà làm cái mặt quỷ với vài cái nha hoàn phía sau mẫu phi. Chọc vài cái nha đầu sắc mặt cổ quái, muốn cười cũng được.

      Đến khi nàng ba tuổi bản lĩnh gây chuyện càng thêm cao cường, nàng muốn chỉ giới hạn ở việc chui chân tường nghe thị phi, làm thị vệ nha hoàn Thủy Dạng cung tìm kiếm chung quanh cấp thấp (ý tỷ loanh quanh trong Thủy Dạng cung chỉ là “ổ ” thôi). tại nàng muốn thăng cấp làm tiểu ác ma, người bình thường cũng dám đến gần nàng, chỉ sợ chú ý bị nàng gài bẫy. Còn nhớ ràng chọn đồ vật đón tương lai sờ kia quyển sách ? Chính là quyển độc kinh, lúc ban đầu nàng tưởng xem hiểu, vì vốn chữ viết của thời đại nàng này biết, thế nhưng này quyển sách ngôn ngữ bất đồng với ở đây nên mới bị để trong Tàng Thư Các, hiểu sao lúc nàng chọn đồ lại sai sót lấy đến, vừa vặn nàng lại xem hiểu, đây chắc là cơ duyên.

      Phong Triệt sủng ái Liên Y trong hoàng cung có tiếng, chỉ cần quá phận đều là nhắm mắt mở mắt cho qua. Tiểu Liên Y đương nhiên biết phụ vương đặc biệt sủng ái nàng cho nên cũng đặc biệt lưu tâm đến cảm xúc của phụ vương. Có khi phụ vương gặp chút chuyện hài lòng hoặc triều chính có chút việc phiền toái, Phong Triệt tuy rằng cực lực biểu mặt, hơn nữa bình thường khuôn mặt đều lạnh nên cũng rất khó đoán cảm xúc của nhưng Liên Y lại có thể nhìn ra đến, bởi vì mày của phụ vương so với bình thường nhăn hơn ít, lúc này nàng cố ý làm ra chút ít chuyện quấy phá hoặc là đùa giỡn khiến Phong Triệt vui vẻ.









      4.2

      Phong Triệt cho phép Liên Y ra vào Thái Y Viện, nơi đó có những dược liệu cực kỳ trân quý, Liên Y mượn những dược liệu quý kia dựa theo quyển sách học cách chế độc, độc dược có thành hay được nhiên phải thí nghiệm kiểm tra.

      Cho nên đáng thương thay cho đám người ở Thủy Dạng cung, thường xuyên vô tình uống nhầm ngụm nước hay ăn sai khối điểm tâm liền bị thổ tả cả ngày. Thảm hại hơn là trực tiếp mê man ở hoa viên làm mồi cho đám muỗi cả đêm.

      Từ khi phát ra bản thân chế được bí dược và thuốc xổ vô cùng hữu hiệu, Liên Y nhờ đó cổ vũ nên ngừng cố gắng chế tạo những loại độc dược khó khăn, chẳng hạn Ba bước xuyên tràng tán, Hóa thi phấn, Xuyên tim tán,…nghe tên thôi cũng đủ dọa người rồi.

      Ngự y của Thái Y Viện mỗi khi nhìn thấy Liên Y đều cực lực tránh né, sợ rằng tiểu nha đầu này khi nhàm chán lại quăng cho bọn ngứa phấn hay linh tinh quái dược gì đó.

      Theo lý thuyết nha đầu kia tuổi thơ hẳn là vô ưu vô lo, nhưng chính nàng cũng muốn như thế, kiếp trước có ca ca tỷ tỷ nhưng bây giờ đột nhiên năm ca ca còn có tỷ tỷ làm nàng cảm thấy rất mới lạ, cũng thực muốn cảm thụ chút hương vị tình huynh muội tình thân.

      Kết quả nàng lại đánh giá sai tình thế, đối phương so với nàng có lớn hơn nhưng tâm lý dù sao cũng là đứa , mỗi lần cùng bọn họ vui chơi nàng đều cảm thấy mệt mỏi, trông chính mình cứ giống như giáo viên tiểu học chơi cùng đám trẻ con ấy.

      Cuối cùng nàng nghĩ ra biện pháp thèm cùng mấy đứa chơi nữa nhưng biết có phải do trời sinh nàng gương mặt hiền lành hay mà bất luận nàng có bày ra mặt lạnh thế nào ca ca tỷ tỷ vẫn mỗi ngày hướng Thủy Dạng cung chạy tới.

      Hôm nay, Thu Diệp đến ngự thiện phòng chuẩn bị cho Liên Y chút điểm tâm tinh xảo, vừa vặn là mùa xuân tháng ba, Thủy Dạng cung hoa đào nở sắc đỏ bừng bao phủ cả gian, từng cánh hoa màu hồng mang theo mùi thơm nhàng khiến Liên Y cảm thấy thoải mái thôi. Sai Hạ Vũ chuyển ghế nằm trong viện, chính mình liền nằm ghế hưởng thụ khí buổi trưa nhàn hạ, híp lại mắt hạnh lẳng lặng xem gió phất phơ thổi đóa hoa đỏ bay nhè , khung cảnh tuyệt mỹ làm cho người dám thở mạnh.

      Nhưng cố tình lại có người đến quấy rối, tỷ như Tam hoàng huynh Phong Chiêu của nàng giờ đây nghênh ngang bước vào Thủy Dạng cung, sau đó liền nhao nhao ồn ào muốn tìm Liên Y, cách rất xa nghe bá đạo gọi to “Liên Y hoàng muội đâu? Ta tới tìm muội chơi”.

      Liên Y nhanh chóng quay lưng về phía lại thêm ánh mắt lười quan tâm. Nha hoàn thị vệ Thủy Dạng cung cũng có danh sách những người được hoan nghênh, đứng đầu chính là Tam hoàng tử. Đứa này tuổi liền thích khi dễ người yếu, bá đạo lại ngạo mạn hơn nữa tính tình còn có điểm cổ quái.

      Tiểu Quang cũng biết Liên Y quá thích Tam hoàng huynh, thế là qua khuyên bảo, “Tam hoàng tử điện hạ, Liên Y công chúa nghỉ ngơi, phân phó ai được quấy rầy, nếu điện hạ lần khác hãy đến.”

      Kết quả là Phong Chiêu hậm hực hừ lạnh tiếng, cũng thèm nhìn tới Tiểu Quang cái liền tự ý xung quanh tìm kiếm, Tiểu Quang bất đắc dĩ thở dài tiếng.

      Quả nhiên được bao lâu, Phong Chiêu liền phát Liên Y trốn ở góc phòng chợp mắt, nảy ra mưu chậm rãi tới gần Liên Y, sau đó tiến đến bên mặt Liên y, chuẩn bị hét lớn dọa nàng, ai biết miệng mới mở ra nửa, nguyên lai ngủ Liên Y đột nhiên đứng dậy sau đó bỏ vào miệng mở ta của viên đen như mực thịt viên, xem màu sắc cũng biết phải thứ tốt.

      Quả nhiên Phong Chiêu vẻ mặt sợ hãi ho khan, tưởng rằng có thể đem thuốc nhổ ra, đáng tiếc Liên Y chế thuốc đều là gặp nước tan. Liên Y xuất phẩm tất nhiên là xuất thượng phẩm rồi.

      Nhìn đối phương lăn lộn mặt đất tìm cách nôn khan, Liên Y chút cũng áy náy, ngược lại ngồi thẳng thân mình sắc mặt tốt nhìn .

      Biết khẳng định phun được, Phong Chiểu vẻ mặt u oán nhìn Liên Y, tình nguyện “Hôm nay có người tặng mẫu hậu Bát Bảo lâu điểm tâm, huynh biết Liên Y thích ăn nên đặc biệt mang lại đây cho muội ăn, ai biết Liên Y lại đối với huynh kê đơn chứ… chuyện giọng càng ngày càng , thế nhưng cuối cùng còn mang theo giọng nức nở.

      Liên Y nghe đến điểm tâm ánh mắt liền theo bản năng mở to, lại thấy khuôn mặt ủy khuất bất đắc dĩ đầu hàng.


      Đứa này ở trước mặt người khác kiêu ngạo nhưng mỗi lần đều bị chính mình khi dễ thảm như vậy, hơn nữa còn biết đạo học ngoan, như trước mỗi ngày đều hướng Thủy Dạng cung chạy đến.

      Phải biết rằng Liên Y lúc mới nghiên cứu thuốc xổ cùng phấn ngứa đều được thử qua người của , vậy mà vẫn có gan đến đây, ừ, quả nhiên là có dũng khí.

      Niệm tình hôm nay phải cố ý đến quấy rầy nàng nghỉ ngơi, Liên Y lấy từ trong lòng ra viên thuốc màu trắng đưa cho . Phong Chiêu vốn khuôn mặt còn bộ ủy khuất lại thấy bàn tay nhắn tựa ngọc đưa đến trước mặt mình nháy mắt liền nở nụ cười.

      Cho đến hai đứa nằm úp sấp bàn ăn điểm tâm Phong Chiêu mang đến, Liên Y tay chân nhanh nhẹn đem hoa quế cao đến trước mặt mình, sau đó lại đem hạch đào tô đến trước mặt Phong Chiêu.

      Phong Chiêu phục, tức giận kêu to “ công bằng, huynh cũng thích ăn hoa quế cao!”. Liên Y bộ dáng đương nhiên đem hoa quế cao giấu ở trong lòng lại hướng “Huynh là ca ca lại biết xấu hổ tranh với muội muội sao??”.

      Phong Chiêu vừa nghe chỉ biết oán hận cắn cắn hạch đào tô trước mặt mình, kỳ Bát Bảo lâu điểm tâm đều rất ngon, cũng phải do Liên Y thích ăn hạch đào tô gì đó mà từ nàng đối với mùi hoa quế liền thích.

      Ăn đến nửa, Liên Y như là đột nhiên nhớ tới điều gì hỏi “Nghe huynh ngày hôm qua đem giun đặt bàn, Thái Phó phạt huynh chép sách, sách chép tốt rồi sao?” Lời này vừa ra khiến cho Phong Chiêu ngồi đối diện thân mình cứng ngắc, Liên Y mị mắt cười đại khái cũng đoán được huynh ấy khẳng định là trộm chơi.

      Phong Chiêu cố gắng đứng thẳng dậy, nhưng là ca ca làm thế nào có thể để cho muội muội khinh thường được, “Huynh, huynh, để huynh trở về chép.”

      Liên Y khơi dậy khuôn mặt dò xét “Huynh còn muốn chơi đến bao giờ? Mau trở về sao , bằng sau này đừng tới tìm ta chơi nữa” Quả nhiên Liên Y lời đối Phong Chiêu hữu hiệu nhất, Phong Chiêu khẽ cắn môi cam lòng đứng lên “Huynh đây trở về là được rồi. Ngày mai huynh lại tới tìm muội chơi.”

      xong như trận gió liền chạy xa. Liên Y bất đắc dĩ thở dài, nàng chỉ ba tuổi thôi, thế nào cứ như đảm đương thân phận tỷ tỷ vậy.
      sanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :