1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Sau khi bị bỏ - Hồ Điệp Seba (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Sau khi bị bỏ

      Tác giả: Hồ Điệp Seba
      Độ dài: 10 chương
      Convert: ngocquynh520
      Edit: Sulli LQĐ
      Tốc độ: 1c/tuần


      Giới thiệu


      Chàng, đường đường là tướng soái mà lại thành quan nô, thương tích đầy mình, bệnh nặng chờ chết.

      Chỉ vì ánh mắt ngoái nhìn tràn ngập đau xót mà thương hại của nàng.

      Từ đây, chàng dứt bỏ lý tưởng hào hùng, quyết định cả đời này vì nàng mà quên mình phục vụ.

      Bởi vì, nàng là nắng chiều soi áo cũ [1] còn sót lại trong cuộc đời chàng. . .

      --- ------ --------

      Ông trời khốn khiếp đối xử với ta là có sáng ý!

      Cả đời của ta vô cùng xui xẻo, ngờ xui xẻo này còn có điểm mấu chốt!

      Sau 50 tuổi bỗng dưng bị trúng gió chết, lại tự mình thể nghiệm cái gọi là "xuyên ".

      Đại Minh triều có tỉ lệ ly hôn cực thấp, lại trở thành hạ đường thê.

      Vì tránh né đuổi giết, cải trang thành nam tử chạy tới Giang Nam.

      chỉ có vậy, bởi vì nhất thời thương hại và nỡ, cứu về tên quan nô bị bệnh sắp chết.

      Ai biết bàn tay quyết đoán vung lên, lại rước về phiền toái lớn. . .

      Chỉ vì ta nhìn , vì lòng lương thiện mỏng manh của ta, liền bán cả đời cho ta rồi.

      Vì ân và nghĩa, vứt bỏ lý tưởng hào hùng của , búi tóc cả đời cho ta, còn có thể quên mình phục vụ ta bất cứ lúc nào? !

      Đây chẳng lẽ là thói quen xấu phổ biến của người đọc sách ở Đại Minh triều?

      [1] nhàn nhã thoải mái. ​

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Edit: Sulli
      Chương 1.1

      Cuối cùng vẫn đến bước này rồi.

      Khi ta rời khỏi Lô gia, chồng trước của ta cũng đưa tiễn. thực tế, ta từ cửa sau. Nhìn mặt ngoài ta tự xin hòa ly và rời khỏi Lô gia, nhưng phía sau phức tạp hơn nhiều.

      Phức tạp thế nào ư? Có lẽ lịch sử huyết lệ viết từ năm đến bảy vạn chữ cũng viết hết, hơn nữa ai nhìn cũng phải phỉ nhổ, rằng loại tiểu thuyết xuyên này quá quen thuộc.

      Trời biết ta luôn luôn viết tiểu thuyết ngôn tình đại. Mà ta, từ 28 tuổi đến 50 tuổi, viết đủ 22 năm. Tuy rằng xem vài truyện xuyên , nhưng hoàn toàn nghĩ tới, vấn đề triết học dây dưa với khoa học này xảy ra người ta.

      Càng ngờ rằng, sau khi chết vì trúng gió lúc 50 tuổi, lại tự thân thể nghiệm cái gọi là "xuyên ".

      Ta nghĩ ta là kẻ xuyên việt lớn tuổi nhất từ trước tới nay, có thể lấy kỷ lục Guinness thế giới "Người cao tuổi nhất xuyên ".

      Nhưng ta vẫn tin rằng đây chỉ là loại "Mượn xác hoàn hồn" trong xuyên , chỉ là xuyên tới thời điểm thuộc triều Đại Minh mà thôi. Đây là kết luận chuẩn xác nhất ta rút ra từ rất nhiều sách sử.

      Nhưng ta cuối cùng cũng hiểu vì sao khi đầu thai chuyển thế nhất định phải uống canh Mạnh Bà, dù sao mang theo ký ức xui xẻo cả đời, tâm tình rất thương lão.

      Ta khi còn sống đường tình nhấp nhô, cho dù là theo khuôn phép cũ hay ngược đạo đức cũng đều xui xẻo vô cùng. Những người đàn ông có quan hệ nghiêm túc hay chỉ là quan hệ xác thịt với ta, có ngoại lệ, đều là động vật nhuyễn thể, trắng ra là kẻ bất lực. Đây là bản lĩnh thần kỳ, ta cuối cùng bị đám động vật nhuyễn thể kia dây dưa, sau đó mắt mù rơi vào tình , khi tỉnh táo lại mới phát vận mệnh luôn như vậy.

      Cho rằng cả đời xui xẻo thế là kỳ quan thế giới, ai ngờ chuyện xui xẻo cũng có điểm dừng.

      Ta xuyên thành phu nhân chính thất của trưởng tử đích tôn Lô gia, mỹ nhân bệnh yếu ớt. Công tử đích tôn có sáu phòng tiểu thiếp rồi. Vị mỹ nhân bệnh này có lẽ vì vậy mà tâm tình vui vẻ, thoải mái đến mức nhảy xuống nước.

      Mà ta hẳn phải bị ốm chết, hiểu sao lại mượn xác hoàn hồn đến người nàng. Ta đoán là do ta cả đời mơ mộng nên ông trời muốn thưởng cho ta, cho nên thỏa mãn nguyện vọng của ta: ba phần mỹ mạo, giọng ngọt ngào. Nhưng bởi vì ta dối nhiều quá, muốn trừng phạt ta chút, kéo dài xui xẻo đời trước. . .

      Vị Lô công tử đích tôn này của Lô gia chính là kẻ ăn chơi nghề nghiệp. . đến cùng, là đồ bỏ chân chính.

      Ngươi biết ? Sau khi phát ra này, ta tuyệt vọng lại muốn nhảy sông lần.

      Ngay từ đầu, ta ngơ ngác cả ngày, phù hợp với hình tượng mỹ nhân bệnh, chỉ rơi lệ mà thôi.

      Trước khi ta mất, ta làm người mù điếc câm thời gian dài. . . đến đây lại vô cùng chua xót. Ta chỉ xui xẻo trong tình , ngay cả tình bạn cũng nhấp nhô vô cùng. Ta luôn hiểu nổi vì sao quan hệ xã hội của ta lại rối bòng bong, ràng ta chưa làm gì cả.

      Sau này ta giác ngộ được lớn lao: thực ra, ta là ma bọc da người, bị ma thu hút, luôn luôn phải người bình thường, cho dù là người bình thường, bị độc tố của ta cảm nhiễm cũng biến thành bình thường.

      Tìm được lời giải thích hợp lý, ta liền vui vẻ, lập tức tị thế cư. . . Dù sao tiểu thuyết gia cần làm, bản thảo gửi email là được. Tránh cho thế giới này bị ô nhiễm, đây là điều duy nhất ta có thể làm vì tôn nghiêm của con người.

      Trước khi ta chết, ta cư 15 năm. Đến vài năm cuối cùng, ta gần như chuyện với ai, ngay cả mua đồ cũng chuyển giấy, lão lạt đến mức giếng cổ gợn sóng, hoàn toàn như người sống.

      Cuộc sống như vậy ta cũng có gì vừa lòng. Tiếc nuối duy nhất của ta chính là thiếu ba phần mỹ mạo và thể ca hát.

      ngờ xuyên qua giúp ta, thể có chỗ tốt nào. Ít nhất khi soi gương ta liền thấy tâm bình khí hòa, cuối cùng có diện mạo của người đàng hoàng. giống đời trước, ra ngoài giống như làm tặc, sợ bôi bác bộ mặt thành phố.

      Những ngày ba loại khổ [1] cũng có tác dụng cho việc thích ứng hoàn cảnh của ta. Ít nhất ta nửa nghe nửa đoán mà học xong tiếng địa phương ở đây, có điều ta im lặng suốt hai tháng mà thôi.

      [1] câm, mù, điếc

      Chờ khi có thể nghe hiểu chút, ta mới chính thức bước vào cuộc sống nhân thê (vợ người) 16 tuổi. Ông trời có mắt, ta nhiều năm thấy nhân loại liền chán ngán, thể trở về năm tháng rực rỡ tươi đẹp bách nhân trảm [2] khi còn trẻ.

      [2] Phát sinh quan hệ tình dục với 100 người.

      Đương nhiên, khi biết trượng phu là đồ bỏ trẻ tuổi có bảy thê thiếp, vẫn khiến ta bi thương lâu.

      Nhưng ta rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng. Dù sao bà già muốn đùa giỡn đứa trẻ 19 tuổi, vẫn là thừa khả năng.

      Có đoạn thời gian, tiểu trượng phu vô cùng thích ta. Đây là chuyện hiển nhiên, ta chính thức kết giao với năm bạn trai, từng người đều khen ta là người tốt nhất, đáng tiếc dung mạo quá tệ, cho nên thể vẹn toàn trước sau. Trải qua nhiều năm thành thạo nữa, nhưng muốn làm tiểu trượng phu vui vẻ, chỉ cần phần mười công lực là đủ. Tuy ta muốn làm vui, thành phần có lệ tương đối nhiều.

      Nhưng ta biết ta có lệ tiểu trượng phu như vậy, vẫn là miếng mồi ngon trong mắt người khác.

      Quả nhiên thê bằng thiếp thiếp bằng trộm, bảy thê thiếp cũng chưa sinh nổi trai nửa , người ta đương vụng trộm lại có rồi. Tiểu trượng phu còn trộm được thiên kim tể tướng nhà người ta, chuyện này được coi là gì?

      Tóm lại, tình ồn ào tới mức nhật nguyệt vô quang trời đất tăm tối, tiểu trượng phu tới chỗ ta liền nổi giận đập đồ, bà bà cũng muốn gặp. Ta sớm biết trong đời ta gặp nam tử nào cũng đều hạnh phúc, cho nên quyết đoán xin hòa ly, lấy điền trang để dưỡng lão, nhanh chóng nhường lại ngai vàng phu nhân.

      Quả nhiên tiểu trượng phu lưu luyến bỏ, bà bà cũng thương xót ta. Ta biết điều như vậy, liền ra tay hào phóng tặng điền trang có vài trăm mẫu ruộng tốt cho ta dưỡng lão, để ta vinh quang trở về.

      Ta lại cảm thán, cưỡng lại được vận mệnh, ung dung tiếp tục cuộc sống trạch nữ triều Đại Minh của mình.

      Khi đó, ta 19, sống ở nơi này ba năm.

      ta có chút cảm xúc gì cả, đó là có khả năng.

      Tảng đá ôm lâu đều nóng, huống chi là người. Cuộc đời quá 50 tuổi cũng phải sống uổng phí. . . Cho dù ta cũng từng ảo tưởng, kẻ bất lực bất lực . . . Đứa trẻ lúc ăn vạ hay làm nũng đều đáng , sống cả đời như thế cũng tồi, lại có người nuôi ta.

      Nhưng ta còn giữ lại chút lý trí. Quả nhiên, cổ đại có tỉ lệ ly hôn cực thấp, ta lại rơi vào tình cảnh thể ly hôn. Mệnh chính là mệnh, đừng chống lại. Cho nên chút cảm xúc sau đó liền mờ nhạt, làm trạch nữ cư cả đời, trải qua đời thứ hai cũng khó, đây gọi là việc quen dễ làm.

      có áp lực và trói buộc của đại gia tộc, ngày ở thôn trang của ta nhàng tự tại hơn nhiều.

      Đến triều Đại Minh ba năm, ta dựa vào đọc và học linh tinh mà vượt qua. Ta vốn là lão thái thái quái dị ── biết chơi điện tử lại biết dùng di động, đồng thời cũng có thể nhẫn nại đan khăn, lúc tuổi trẻ còn thích thêu hoa và tết dây Trung Quốc. Lô gia được coi là thế gia có địa vị, mấy tiểu (em chồng) đều là tài nữ, còn có người chuyên môn dạy, ta theo học cũng có gì lạ.

      Cầm kỳ thư họa, ta đều biết chút, để tiêu khiển còn được, nhưng có trời phú gì, hoàn toàn học cho vui. May vá làm hầu bao và thêu hoa còn được, cho tới bây giờ vẫn biết khâu giày. Chữ viết tuy rằng mỗi người nhìn đều phải bật cười, nhưng có thể hiểu , lúc nhàn rỗi có việc còn có thể viết tiểu thuyết.

      Ngoại trừ có máy tính, ta trải qua những ngày giống kiếp trước, sau khi hạ đường cũng có gì khác biệt.

      Còn nhà mẹ đẻ của ta, phụ mẫu đều mất, họ hàng đều ở ngoài tỉnh, quan hệ cũng xa. có thân thích lui tới, thanh danh của hạ đường thê vô cùng kém, cũng có bằng hữu lui tới.

      Qua mấy tháng, ta phát , những ngày này thực ra cũng rất tốt, được tự do. Chỉ có nha đầu làm việc nặng giúp ta dọn nhà cửa, hầu hạ ta chải đầu rửa mặt, hai đầy tớ quét dọn trong ngoài, còn có nữ đầu bếp nấu cơm và quản gia lưng còng còn chưa xin nghỉ vì tuổi già quản lý giúp ta.

      Người ít thiếu, ta lại thích có người xuất trước mặt, làm xong việc thích làm gì làm, tiểu điền trang này có hòa hợp giữa nhàn nhã và yên tĩnh.

      Sau này ta đặt tên cho tiểu điền trang là "Phi Bạch cư", có ý là chỗ trống. Cuộc đời cần quá vẹn toàn, có nhiều chỗ trống tốt hơn.

      Ta quyết định bao giờ để nam nhân bước chân vào cuộc đời ta nữa, đây là điều ta thấu hiểu triệt để sau hai thế làm người.

      Vì sao phải làm khó bản thân lẫn người khác. dây dưa, hại người hại mình, thân thiết với người quen sơ.

      Edit: Sulli
      Chương 1.2

      Đó là buổi trưa ngày hè, cách ngày ta hạ đường năm.

      Có lẽ do kiếp trước ta có thói quen "Kỷ niệm ngày ly hôn", đời này vẫn kế thừa truyền thống. Nếu ta vì lão quản gia dây dưa mà gặp "gia nhân" cùng .

      Nhưng về sau ta liền hối hận rồi, ra gặp "gia nhân" phải thăm con cháu của lão quản gia, mà là chọn mua nô bộc. đơn giản, chính là mua bán người.

      nhắc nhắc lại người quá ít, lớn tuổi, lại thể trở về Lô gia để đòi người. cứ suốt đường. Ta phiền muộn lên trước , nhìn đám "quan nô" bị trói hai tay, ủ rũ quỳ dưới đất. Nghe đây là nô tịch của tội thần bị xét nhà, trình độ văn hóa khá cao. . . thực tế, giá cũng tương đối tiện nghi.

      Nhưng dù sao ta là lão thái thái của thế kỷ 21, nhìn vậy trong lòng vẫn thoải mái.

      "Bảo môi giới đưa người đến được sao?" Ta chán nản hỏi.

      "Vì sao muốn để môi giới kiếm tiền trung gian chứ?" Lão quản gia trợn mắt, "Thiếu phu nhân, chút của cải của ngài phải để dưỡng lão! nhiều lắm phải biết tính toán, còn định tiêu tiền như nước sao?"

      Làm phu nhân phế vật, ta lập tức đầu hàng, lại gì.

      Khi lão quản gia cằn nhằn lải nhải lựa chọn, ta buồn chán nhìn trời, lại cảm thấy có tầm mắt sau lưng.

      Vừa quay đầu, là nam nhân có râu, lại là nam nhân có râu gầy đến nỗi da bọc xương. Quần áo rách nát, vết thương đầy người, ngừng run rẩy, vẻ yếu ớt bệnh tật và mùi lạ ập đến. Trong mắt đầy tơ máu, lại tràn ngập vẻ oai phong và cứng rắn.

      run run như vậy hẳn là bị bệnh? Nhưng run rẩy run rẩy, lưng của vẫn thẳng, khác biệt rất lớn với những người ủ rũ.

      Ánh mắt nhìn ta, là ánh mắt khi nhìn thấy người quen, lại dám xác định.

      Ta rời mắt nhìn . . . Chủ yếu là ta muốn chọc phiền toái gì nữa. Ta tránh ra, nhìn lão quản gia còn soi mói ngừng, lại thể cứ luôn nhìn trời, nhịn được lại nhìn cái.

      Loại cảm giác này giống như nhìn thấy lão hổ gầy bệnh sắp chết, nằm giữa phố xá sầm uất, bên cạnh có người thổi phồng hiệu quả trị liệu của hổ cốt hổ tiên [1], lát sau giết hổ ngay tại chỗ.

      [1] Hổ tiên: dương vật và tinh hoàn khô ráo của hổ.

      Lúc còn trẻ tuổi, ta từng xem màn "biểu diễn" đẫm máu này lần, lão hổ nhìn chăm chú vào mắt ta. Đêm đó ta ngủ được, nhắm mắt lại vẫn thấy đôi mắt màu vàng kiêu ngạo mà bình tĩnh kia.

      Ta phiền chán vài bước, sờ sờ tiền trong hầu bao vốn muốn dùng để mua sách.

      "Quản gia," Ta lên tiếng, "Có người, ta muốn mua. Đó là người quen của ta."

      Quả nhiên lập tức trách cứ, "Thiếu phu nhân! Chút của cải này của ngài. . ."

      Ta vội vàng nhét tiền tiêu vặt hàng tháng mà ta tiết kiệm từ lâu vào tay , " động vào của chung, được chứ?" Ta bừa, "Thế giao [2] gặp rủi ro, cũng thể mặc kệ. Tóm lại, ngươi mua là được." Ta xoay người dám nhìn, lão quản gia tuy kinh ngạc nhưng vẫn làm.

      [2] Mấy đời thân nhau.

      Ta nhìn giao nhận xong xuôi, trong lòng mới hơi yên tâm. Chúng sinh bình đẳng, kiếp trước ta thể cứu lão hổ kia, vậy cứu ngươi để bù đắp. Nhìn khí độ của hẳn là người đọc sách gặp rủi ro, coi như tích đức, chữa khỏi bệnh, cho chút lộ phí, khế ước bán thân cũng cho , xem như kết thúc tiếc nuối đời trước của ta.

      ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt nghiêm nghị có vẻ mê man, loạng choạng đứng lên, cả người nghiêng ngả.

      Ngày đó chúng ta dẫn theo "lão hổ" này và hai hạ bộc làm việc nặng trở về. Mới đến cạnh xe ngựa, "lão hổ" liền té xỉu. Ta dứt khoát tặng xe ngựa cho ba người họ ngồi, ra ngồi ở chỗ đánh xe với quản gia.

      Lão quản gia muốn lại thôi, cuối cùng vẫn than tiếng, rầu rĩ đánh xe trở về.

      Ta biết nghĩ gì, nhưng phải như nghĩ. Ta biết dù lễ giáo nghiêm khắc thế nào, người thường có dục vọng vẫn có thể tận dụng mọi thứ.

      Nhưng lễ giáo liên quan gì đến ta, liệu có thứ nào càng kém hơn thanh danh hạ đường thê sao? Cũng có gì phải giải thích. Ta chỉ dặn dò đại phu chăm sóc cho tốt rồi mặc kệ.

      Lão thái thái mềm lòng, nhưng tính nhẫn nại có hạn.

      Ta khó nhớ được tên người. Cho nên nô bộc trong nhà thường nghe ta gọi như vậy, "Người kia. . . Ngươi tìm người kia tới làm cái gì. . ." Thần kỳ là bọn họ đều biết "người kia" và "người kia" là ai, chưa từng sai lầm, ta kính nể.

      Ba người mới mua về, lão quản gia cho ta tên từng người, nhưng nghe xong liền quên, ta nghĩ mọi người cũng quen rồi. Ta sao, hoàn toàn ném ra sau đầu, dù sao ai trông cậy vào phu nhân phế vật như ta có thể làm gì.

      Cho nên ta mới có thể bị dọa.

      Khi đó sáng tinh mơ, ta cầm chổi tre quét sân, mặc xiêm y vô cùng cũ, còn dùng dây lưng buộc áo lại như người Nhật Bản.

      Tất cả mọi người đều biết ta quét sân trước phòng mình, coi như vận động, thấy cũng thể trách. Chỉ có lão quản gia than thở, nhưng gì.

      Ta quét lá và bụi, đột nhiên có người xa xa đứng ở cửa sân quỳ xuống, "Hạ bộ Khí Nghiệp, ra mắt thiếu phu nhân."

      Trợn mắt nhìn nam tử trẻ tuổi, ta sợ tới mức giơ chổi lên, bày ra tư thế đề phòng. ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào ta.

      Nhìn thấy ánh mắt đầy uy nghiêm, ta cảm thấy dường như từng gặp. . . hồi lâu mới nhớ ra, "Lão. . ." Ta nuốt chữ "hổ" vào bụng, nhanh chóng nghiêng mình tránh , "Công tử. . . Ừm, ngài họ gì?"

      "Hạ bộc dám ra họ cũ." rũ mắt xuống.

      Chết mất, ngại quá. Nam tử da bọc xương có râu lúc trước, tưởng là người trung niên, ngờ chỉ nuôi tháng, cạo râu, lại chỉ là thanh niên hai ba mươi tuổi. Mặt mày của người đọc sách, xem như thanh tú, nhưng khí độ nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén.

      Người như vậy quỳ gối xuống tự xưng hạ bộc, làm ta cảm thấy hơi khó chịu.

      "Ừm, Khí Nghiệp công tử." Ta nhanh chóng lui hai bước, "Ngươi mau đứng lên. Ta, ta vốn muốn mua ngươi làm nô bộc. . . Chờ thân thể của ngươi khá lên, ta trả giấy bán thân cho ngươi." Ta gãi gãi đầu, "Người như ngươi, xưng hạ bộc làm ta thấy được tự nhiên, xin cần như vậy."

      sắc bén nhìn ta, cười nhạt tiếng, "Hạ bộc bị đày thành nô tịch, vĩnh viễn thể thoát, thiếu phu nhân biết?"

      Ta trợn mắt há mồm. "Hả. . . Ta biết. . . Vậy từ từ nghĩ cách là được, xin ngươi đứng lên !"

      Lại nhìn ta cái, mới chậm rãi đứng lên.

      "Ngươi. . . biết ta ư?" Ta dè dặt hỏi, "Bởi vì lúc trước bệnh nặng hồi, trí nhớ . . ."

      cười khổ, " biết. . ." Im lặng lát, thấp giọng, "Trước khi chưa thành nô. . . Hạ bộc từng đính hôn với người, mặt mày có hơi giống. . ."

      Ta giật mình. Đúng là có biểu muội rất giống ta. . . Nghe đính hôn. . . Kết hợp trước sau, ta biết.

      bi kịch.

      "Khí Nghiệp công tử, xin đừng nhắc lại hai chữ hạ bộc, nhà của ta có quy củ này." Ta thở dài tiếng, "Hơn nữa, ta chưa bao giờ nghĩ rằng 『 Bại quân chi tương, bất khả ngôn dũng 』[2]. Đánh giặc phải chỉ là tướng sĩ quên mình cống hiến, dù có cao minh hơn, có bạc có lương thảo, cũng khó có thể làm nên chuyện."

      [2] Đối với tướng quân mà , thất bại là thể tránh khỏi, mấu chốt vấn đề là, phải biết tổng kết nguyên nhân để tái phạm sai lầm. Nếu tướng quân thất bại, suy xét vấn đề, lại cứ khoe ra mình dũng cảm thế nào, như vậy tiếp tục thất bại.

      , chỉ là vẻ mặt trở nên chua sót.

      "Ngươi an tâm dưỡng bệnh, luôn có biện pháp." Ta phù phiếm an ủi, nhanh chóng cầm chổi tre chạy trốn.

      Mặc dù ở nhà cao cửa rộng, đến cùng là nhà quan, ta còn nghe hoàng đế vì biên quan thất thủ mà giận dữ, vô cùng tàn khốc đày soái tướng thất bại nhập nô tịch, phát mại, trọn đời làm nô.

      Ta cảm thấy hoàng đế hoàn toàn là tâm lý vặn vẹo. cho bạc cho lương thảo, còn ở trong cung chỉ huy lung tung, nếm mùi thất bại lại giận chó đánh mèo. Đáng tiếc thời đại này y học thần kinh phát triển.

      Ta cũng biết mình lại mua được biểu muội phu cũ - nho tướng văn võ toàn tài bỏ nghiệp cũ vứt bút tòng quân. Điều này đúng là ngượng ngùng.

      Nắm củ khoai lang nóng này, ta sốt ruột lại lại. Tuy rằng biết nhất định bị mắng, ta vẫn kiên trì với lão quản gia.

      trợn mắt nhìn đến mức mặt ta sắp thủng hai lỗ. Tuổi lớn mà còn có ánh mắt dữ dội như vậy, đơn giản.

      ". . . Thiếu, phu, nhân! Sao ngài vừa chỉ bừa cái, liền chỉ trúng phiền toái lớn chứ?" rống lên với ta.

      Ta khúm núm cúi đầu, "Này, này. . . Bởi vì nhìn ta như nhìn thấy người quen. . . Ta biết lại là Cát Giam Quân. . ."

      Lão quản gia giận dữ, "Người ta nhìn cái ngài liền mua về? Chút của cải để ngài tiêu xài như vậy. . . Tương lai biết làm thế nào? Xem dáng vẻ tiền đồ này của ngài, tương lai sao ta có thể yên tâm nhắm mắt?!"

      Lão quản gia lưng còng của ta ở Lô gia cả đời, trung thành và tận tâm, có điều tính cách hơi nóng nảy, biệt danh là lão bạo thán [3]. Tính xấu đương nhiên nhân duyên kém, bị điều tới làm quản lý đất đai cho Lô đại thiếu. Ta đối xử với công nhân (ta khó có thể coi người ta như nô bộc) cũng khá tốt, người nhà mà. Biết bị thấp khớp sợ lạnh, sai người xây giường sưởi [4] cho , lại bảo nha đầu nhàn rỗi làm giúp mấy cái nịt gối.

      [3] Người có tính tình nóng nảy, gặp chuyện rất dễ nổi giận.
      [4] Loại giường làm bằng đất, thông với bếp nấu, ấm khói, hơi ấm từ bếp luồn qua giường đất rồi qua ống khói.

      Ai biết chỉ cái giường và mấy đôi nịt gối lại khiến lão quản gia hẳn phải về hưu này dập đầu xin theo khi ta rời khỏi Lô gia.

      Vì rất cảm kích, cho nên nổi giận mắng to ta cũng chưa từng tức giận, ngược lại lo lắng cho huyết áp của , kiếp trước do ta huyết áp cao, đứt mạch máu mới trở thành người câm. . .

      "Thiếu phu nhân! Ngài rốt cuộc có nghe hay ?!" tức giận đến mức run run.

      "Nghe xong cũng vô dụng." Ta thẳng thắn, "Dù sao ta cũng biết nên làm thế nào."

      trợn mắt nhìn ta, thở dài: "Ta còn tưởng ngài muốn thu người hầu cận. . . Như vậy còn dễ dàng chút!"

      Sửng sốt vài giây mới hiểu ý , có lẽ là vì bao năm hun đúc, còn chưa hoàn toàn biến ta thành cổ nhân. Nhà cao cửa rộng, mặt ngoài lễ giáo đề phòng nghiêm ngặt, có chút bí mật hỏi tốt hơn. vài phu nhân ở góa hoặc hạ đường, thường thường có hoặc vài người hầu cận.

      Gả người được, nuôi (hoặc vài) tình nhân. Thực ra vẫn khiến người ta đồng tình.

      Ta có chút bối rối. Khó trách khi Cát Giam Quân biết bị ta mua, ánh mắt lại kỳ quái như vậy. Lão quản gia than thở lại vẫn cứ mặc ta, ra có ý nghĩa sâu xa như vậy.

      mỉa mai, "Ngươi xem khí độ của , chính là người đọc sách xui xẻo. Ta muốn tích chút ân đức, mang về nuôi là được, khế ước bán thân giao cho , đưa chút lộ phí cho về nhà . . . Phụ mẫu người ta nuôi con trai đọc sách biết chữ vất vả cỡ nào. . ."

      Ai ngờ là biểu muội phu (hẳn là vị hôn phu của biểu muội) trước của ta, vẫn là người hoàng đế trút giận lên. Nghe cả đội đều bị kéo đến Bột Hải [5] nấu muối, biết vì sao còn lại . ai dám mua, chỉ có kẻ ngu ngốc là ta tiêu tiền.

      [5] Vùng biển giữa bán đảo Sơn đông và bán đảo Liêu đông Trung quốc.

      có cách nào, ngoại trừ viết tiểu thuyết, ta biết làm gì cả.

      Lão quản gia nổi giận xong, than thở liên tục, "Đúng là thể trông cậy vào ngài. . . Quên , người cũng đến rồi, chờ khỏe hơn, ta để quản lý tiền của." nhìn ta vài lần, trong mắt đầy vẻ thương hại.

      Sao chứ? Hạ đường thê đáng thương đến vậy ư? Lão nương từng phong nguyệt [6] quá độ, chỉ có thể tránh xa nam nhân, đói khát đến thế, được chứ?

      [6] Chỉ tình nam nữ.

      Sau này ta liền trốn tránh vị Cát công tử kia, tránh cho cảm thấy ta muốn quấy rối. Nhưng Phi Bạch cư này của ta, theo tiêu chuẩn cổ đại vô cùng bé , ba sân , sân ta ở, sân nô bộc ở, sân là tiền sảnh, bao quanh hoa viên lớn lắm. Ta thường lung tung trước phòng, người trong nhà ít, vẫn có thể gặp được.

      luôn cúi chào thấp, ta cũng luôn tránh né, vô cùng ngượng ngùng. Khiến ta càng ngượng ngùng hơn là, buổi sáng tinh mơ ta ra ngoài quét sân, Cát công tử cũng cầm chổi tre, quét hoa viên ngoài sân của ta.

      biết lão quản gia sắp xếp cho thế nào. Nhưng ta dám đề cập, tránh cho giống như ta rất chú ý đến vấn đề này. Ta quyết định nhìn đến cùng, như vậy quá khó làm.

      Thực ra, trong nhà chỉ vài người, phân biệt nam nữ, ta thân thiết với bọn họ có chút tùy tiện, mọi người cũng dám giỡn mấy câu với ta. Bị đày tới chỗ hạ đường thê như ta, bình thường phải sức yếu tính cách hèn nhát, chuyện hoặc diện mạo tứ chi có vấn đề.

      Tất cả mọi người là người lưu lạc thiên nhai, tội gì làm khó lẫn nhau. Nhưng ta khó có thể dùng tiêu chuẩn như vậy đối đãi với vị có duyên làm biểu muội phu này của mình. Dù da mặt dày, cũng dày đến mức mua nam nhân để ấm giường. . . Nghĩ đến ánh mắt kỳ quái của , ta liền xấu hổ chịu nổi, đành phải tránh ra xa.

      Lão thái thái cũng có lòng hổ thẹn.

      Vào lúc cuối hạ sắp qua thu, ta hơi buồn ngủ. Viết được nửa tình tiết liền viết được nữa. . . Bởi vì ta muốn viết cái mới. Bệnh tác giả đào hầm này của ta cho tới giờ vẫn chưa lành, bệnh đời trước, tiếp tục kéo dài ở đời này.

      Gió mang theo ấm áp, ve kêu inh ỏi. Ta ngồi cắn bút ở đình hóng mát giữa hồ (thực ra chỉ là hồ thôi), người tới lui, nhìn như thấy. Có lẽ nghĩ ta thê thảm đến mức thành hạ đường thê, đời này hi vọng gả người, cũng khác gì xuất gia. . . Ta muốn làm gì làm, ai trách móc nặng nề ta nữa.

      định nằm sấp xuống, lại nghe thấy tiếng ồn ào.

      Nha hoàn Hoa Nhi của ta khẩn trương lắp bắp hồi lâu, ta mới biết Lộ đại thiếu, chồng trước của ta, ở ngoài cửa nháo muốn vào. Nàng vô cùng lo lắng nhìn ta.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Edit: Sulli
      Chương 2.1

      Trẻ hiểu chuyện, đây phải là việc đáng ngạc nhiên. Năm bạn trai kiếp trước của ta, từng người đều diễn tuồng này. Còn có người bốn giờ đêm gọi điện khóc to, làm ta tưởng có ai chết.

      "Náo loạn ngoài cửa chọc người chê cười, mời vào đây ." Ta lạnh nhạt , ngẫm lại thấy tên này cũng tùy hứng, "Người nhàn rỗi trong nhà đến phòng bên hầu hạ."

      Nàng vội vàng gật đầu mà , ta chống cằm nghĩ có nên thay quần áo rửa mặt hay . . . Ngẫm lại thấy cần gì phải trang điểm vì chồng trước, cứ mặc đồ bình thường, buộc đuôi ngựa, thản nhiên tới đại sảnh.

      Càng giàu sang quyền quý càng trẻ tuổi, 23 tuổi mà nhìn vẫn như 18 19. lập tức bật dậy, ánh mắt tỏa sáng "Phương nương. . . Nàng, nàng khỏe chứ?"

      "Cũng tệ." Ta thản nhiên gật đầu, "Dâng trà cho Lô công tử."

      Vừa rồi ồn ào ta ở đình hóng mát cũng nghe thấy, tại lại cúi đầu , chỉ cầm ly trà.

      "Lô phu nhân có khỏe ?" Ta hỏi thăm mẹ chồng trước.

      "Mẫu thân vẫn khỏe." cúi đầu trả lời, quay đầu tức giận mắng Hoa Nhi, "Ta và thiếu phu nhân của các ngươi chuyện, đứng lỳ ở đây làm gì? Cút !"

      Thiếu cái rắm! Còn thiếu phu nhân cái gì. có Lô thiếu phu nhân mới từ lâu, nam cưới vợ nữ gả chồng hai người liên quan nữa, dám chạy tới nơi này mắng nha đầu của ta. Nhưng ta vẫn nhanh chóng bảo Hoa Nhi lui ra.

      Dù sao kêu cứu rất thuận tiện, ta sợ.

      "Phương nương. . ." đỏ mắt, chép miệng, " có ngày nào là ta nghĩ đến nàng. . ."

      Ta nên làm công việc tư vấn tình mới đúng, lời mở đầu của mỗi người đều như nhau, "Cám ơn vì nhớ thương." Ta ngồi xuống uống trà.

      "Thực ra ta cũng muốn như vậy." Có lẽ là thấy ta nhúc nhích, nóng nảy, "Nhưng Vân Chi . . . Cha nàng muốn đánh chết nàng, quyết để nàng làm thiếp, cho nên. . ."

      Ta thấy cái miệng của lúc đóng lúc mở, có chút buồn ngủ, lại thể ngáp, im lặng nhẫn nại. Kinh nghiệm với ta, chờ bọn họ trút giận xong, có kết luận chung, kết luận xong ta có thể khách khí mời rời .

      Quả nhiên, , "Đến bây giờ ta mới biết được nàng là tốt nhất, thế gian này có ai ta như nàng!"

      Ừm, lại thêm kỷ lục mới. Lời này ta nghe quen đến mức tê liệt dây thần kinh ở tai rồi.

      Ta cũng đưa ra câu trả lời giống nhau, "Việc qua, thể vãn hồi, việc chưa tới, còn kịp sửa đổi." Ta sao, có nguyên tắc nhất quyết thể phá vỡ. Trong tình , ta cố gắng vẹn toàn đến cùng, cho đến khi thể cứu vãn, nếu chia tay, ta chính là người vô tình vô nghĩa nhất, chết cũng quay lại.

      đứng dậy, ta cũng đứng dậy. Ta biết đợi thêm chút nữa do dự, chảy vài giọt nước mắt đôi ta vô duyên, sau đó có thể dỗ rời . . .

      Nhưng ta quên, năm người bạn trai cũ của ta là người văn minh được hun đúc bởi nếp sống văn minh, còn trước mặt ta là kẻ ăn chơi trác táng chính hiệu.

      đè ta xuống, có lẽ nghĩ "chinh phục" được ta rồi cái gì cũng dễ thương lượng? Đầu của ta hơi đập xuống đất. . . Hai thế làm người, còn chưa từng bị cưỡng bức!

      Ta ra sức kêu, "Cứu mạng!"

      Tiếp theo là màn hỗn loạn. ngờ công tử quần lụa khoa chân múa tay cũng dễ dàng đối phó với phụ nữ yếu kém như ta, ta thiếu chút nữa bị khiêng sang phòng bên cạnh tử hình tại chỗ. . .

      Cát công tử đập vào gáy , để nằm xuống sàn bình tĩnh chút, còn thuận tay đỡ ta lên, để ta ngã xuống theo.

      Ta đứng ngẩn người. Đây là tính xấu của tiểu thuyết gia. Mỗi lần bị đả kích, vui mừng khôn xiết hay đau buồn, đều trốn tránh thực, loại cảm giác này ta muốn nhớ kỹ, tương lai chừng có thể viết vào quyển tiểu thuyết nào đó. . . Vậy bị ảnh hưởng lớn đến thế.

      Chờ khi ta tỉnh lại, Cát công tử ấn huyệt nhân trung của ta, Hoa Nhi ôm ta khóc, đám người quỳ dưới đất. Ta vội vàng vươn tay che, "Đau quá. . ."

      đảo mắt nhìn ta, chậm rãi thả lỏng cánh tay của ta, xác định ta ngã lăn xuống đất mới buông tay.

      Ta ngu ngơ , "Đa tạ Cát công tử."

      "Thiếu phu nhân việc gì phải cảm ơn, Khí Nghiệp dám nhận." khom người, "Thỉnh thiếu phu nhân tự nghỉ ngơi, Lô công tử đột nhiên bị ngất, ta dìu lên xe ngựa về Lô phủ."

      Ta gật đầu, Hoa Nhi đỡ ta tới hậu viện. Chờ nàng lấy khăn lạnh lau mặt cho ta, ta mới biết lúc hoảng loạn mình bị tát cát.

      ". . . Hoa Nhi, ngươi có bị nặng lắm ?" Ta thấy nàng cũng bị đá.

      "Thiếu, thiếu. . ." Nàng lắp bắp hồi lâu, đành phải lắc đầu.

      Muốn bảo nàng truyền lời, lại sợ nàng càng lắp bắp. Tiện tay viết lên giấy, "Đưa cho quản gia, với mời đại phu tới, cả nhà đều khám xem. Đừng bỏ sót mầm bệnh gì. . . Ta nỡ ra tay với các ngươi, nhưng uy phong cũng phải có."

      Nàng khóc, ta cầm khăn lạnh, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.

      xem, ta sao có thể bình tĩnh như vậy chứ. . .?

      Đương nhiên, chuyện này vẫn yên.

      Hôm đó Lô phu nhân liền sai người tới hỏi, ta chối sạch, "Ta cũng biết, Lô công tử tới thăm ta, đột nhiên ngất, ta muốn đỡ lại được, ngược lại bị té ngã." Ta chỉ vào khuôn mặt sưng đỏ, "Nếu mặt ta cũng sưng phù như bây giờ."

      Nữ quản gia được sai tới cẩn thận quan sát hồi lâu, tràng phải mời đại phu đến, ta khách khí chối từ vài lần, cuối cùng cũng đưa được nàng .

      Thoái thác? Đừng tưởng ta biết.

      Kết quả là ngày thứ ba, Lô đại công tử hết đau cổ lại thực hành vi của trẻ hư, dẫn theo nhóm người tới trước cửa làm ồn. Nhà của ta toàn là người già yếu và trẻ em phụ nữ, người duy nhất có sức mạnh là Cát công tử bệnh nặng mới khỏi.

      Nhưng khi ta hoảng hốt ra, trong lòng lo lắng Cát tiên sinh có phải bệnh càng thêm bệnh thương tổn càng thêm thương tổn, hại ta cắn rứt với lương tâm . . . đống người nằm dưới đất, Lô đại công tử chỉ vào Cát tiên sinh mặt biểu cảm mắng to.

      Nam chân [1] đối phó với tinh thế giới, cho dù là tinh thế giới bệnh nặng mới khỏi, vẫn là hơi khó khăn, huống chi bọn họ ngã xuống, thể tấn công nữa.

      [1] Ý chỉ đám người quần ẩu quanh boss.

      Nhưng ta thấy tinh thế giới. . . Ta là Cát tiên sinh và Lô đại công tử bắt đầu đọ sức, mồ hôi lạnh cuối cùng dập tắt thất thần của ta, ta hô to, "Dừng tay!" Giống như trấn tĩnh thực ra là kinh hồn bạt vía vào vòng chiến, trách cứ , "Tiếu Nho, sao ngươi vẫn còn trẻ con như vậy?"

      Cát tiên sinh đẩy ra nắm đấm Lô gia thiếu chút nữa đấm vào người ta, lui sang bên, ánh mắt lạnh lùng nhìn dưới đất, Lô công tử nghe thấy ta gọi tên , bả vai run run, "Mộc Phương. . ."

      may mà kiếp trước có kinh nghiệm xui xẻo, nếu ta có lẽ nghĩ đao chém chết để tuyệt hậu hoạn. Nhưng là lão thái thái trải qua vô số tang thương, cũng phải có án lệ mà noi theo.

      ". . . Để người của ngươi ở ngoài." Ta trách cứ nhìn , "Vào thôi, ta chuyện với ngươi."

      ngoan ngoãn theo, quản gia rất khách khí để nhóm du côn chẳng ra gì kia ở ngoài, Hoa Nhi định theo, ta lắc đầu, "Tản ra , ta và Lô công tử trò chuyện ở hoa viên mà thôi."

      Vừa được việc lại bị đánh oan.

      Tuy rằng thấy phiền chán, nhưng ta vẫn hít hơi sâu, cất bước về trước, lại thấy Cát tiên sinh yên lặng theo, lòng ta mới yên ổn chút.

      Thế là ta trước, Lô đại công tử theo sau, Cát tiên sinh cách chúng ta ba bốn bước.

      đến đình hóng mát, ta đứng lại, " nhiều như vậy với ngươi đều vô ích!" Ta quát khẽ, " lớn thế này rồi, tính cách còn như trẻ con!"

      "Ai bảo nàng để ý ta còn đánh ta. . ." than thở, cơn tức lại tiêu, "Đám nô tài của nàng cứ ngăn ta, ta mới. . ."

      "Cũng là ngươi có lý!" Ta mắng, "Cái gì thể bình tĩnh , còn dẫn người tới cửa?"

      Ta ở với ba năm, hiểu rất tính cách . Ta phải thể, là làm. Nam nhân rất dễ đoán, đúng bệnh hốt thuốc là được. Ta chỉ thất bại vì rất có lương tâm, rất kiêu ngạo. Ta có thể dịu dàng quỳ giúp nam nhân cắt móng chân móng tay, nhưng khi nội bộ lục đục, câu giữ lại cũng thèm .

      Lộ đại công tử bị làm hư, đánh phải mắng cũng phải, người nhà thân thiết câu mắng câu. . . liền dễ chịu, ngoan ngoãn phục tùng. Đối xử với đâu chỉ phải bảy lần bắt bảy lần tha [2], còn phải vừa bắt vừa thả, vừa thả vừa bắt, vô cùng vất vả.

      [2] Bảy lần bắt bảy lần tha: ví với việc dùng nhân nghĩa để cảm hoá người xấu, dựa theo tích Khổng Minh bảy lần bắt Mạnh Hoạch, rồi lại tha cả bảy lần, cuối cùng cảm hoá được y.

      Nếu ta mượn xác hoàn hồn khi còn trẻ, chừng có thể dỗ tìm thấy cửa ra, tại ta lười rồi. Nhưng lười chứ phải biết, chỉ cần có tinh thần thôi.

      "Thế nào rồi hả?" Ta từ ái nhìn cái, "Ta cũng ở đó, sao biết ngươi tức vì chuyện gì?"

      Kinh nghiệm phong phú gặp được kẻ bất lực của kiếp trước kiếp này, đối phó với bọn họ còn dễ hơn ăn cơm. Tóm lại, đời đời kiếp kiếp chưa có ai coi ta là "nương tử", dù có gọi, cũng như gọi ta là. . . "Nương".

      Ta cam chịu số phận.

      Quả nhiên bĩu môi, vô cùng uất ức oán giận, Vân Chi tiểu thư thiên kim của Ân gia lại mang thai, tính cách vô cùng xấu, thường đánh .

      ". . . Phụ nữ có thai vốn dễ nóng giận." Ta an ủi , "Ngươi tới phòng Yên Hồng hoặc các nữ nhân khác trốn, chờ nàng hết giận dỗ nàng phải là được sao?"

      chưa dứt lời, liền khóc. Vừa khóc vừa kể lể sáu tiểu thiếp như hoa như ngọc của hoặc chết hoặc bị bán, hoàn toàn còn ai.

      Ta trợn to mắt, ra lời. Ta còn tưởng "Tỉnh thế nhân duyên" [3] chỉ là tiểu thuyết, tiểu thư lấy mỏ hàn in vào người nha hoàn đánh chết thiếp thất chỉ có trong truyện. . . Ta ngờ Vân Chi tiểu thư lại dũng mãnh tới trình độ này.

      [3] Truyện dài về nghiệp quả, thù oán tương báo. Có những cảnh tra tấn tàn nhẫn.

      Ngẫm lại nàng là thiên kim tể tướng, vô cùng mỹ mạo, vợ chồng tể tướng vô cùng cưng chiều, ngay cả mang thai trước khi cưới đều có thể gả nở mày nở mặt. . . Kiêu căng chút cũng phải, kiêu căng đến trình độ này ngay cả người đại là ta cũng thể tưởng tượng.

      "Mộc Phương, ta chỉ còn lại nàng rồi." Lô công tử buồn rầu tiến lên bước, vẻ mặt yếu ớt nhìn ta, hơi dẩu môi.

      . . . Đây là biểu cảm khi muốn hôn môi. Lại tiếp là ta tốt, vì sao nhất thời cao hứng, dạy cách hôn môi. Hoàn toàn là ăn hiếp trẻ . . .

      Cổ nhân kín đáo, hiểu cách biểu đạt thương cho lắm. Đứa trẻ lớn bị làm hư này, muốn loại cưng chiều ấy, mà là muốn được thương, bảo hộ. Hồi được vú nuôi trông, nhưng quá khó nuôi, liên tiếp thay thế vú nuôi, cho nên mới luôn khao khát loại tình thương của mẹ duy nhất này.

      . . . Đây là bi thương khác của ta, mọi người nhìn thấy ta đều muốn gọi "Nương" (gọi mẹ). Mỗi người đàn ông đều như nhau.

      Nhưng ta nhớ tới, khi ta than phiền muốn hút thuốc, dán lại hôn ta. Dưới rặng cây nho vui đùa ầm ĩ đòi hôn, đôi môi mang chút vị ngọt. . . So với vô tình và dữ tợn sau này của , liền có vẻ hết sức cay nghiệt.

      Huống chi còn có phu nhân dũng mãnh tới mức muốn mạng người, nên làm loạn!

      Ta nhàng giội gáo nước lạnh, "Ban đầu khi ngươi nhăn mặt đập đồ trong phòng ta, sao nghĩ tới việc này?"

      lập tức cáu giận, "Lại tính nợ cũ rồi hả?!"

      " phải tính nợ cũ, mà thôi." Ta bình tĩnh , "Tiếu Nho, ngươi là người lớn. Lựa chọn phải dũng cảm đối mặt."

      "Ta hối hận được sao?" , "Chẳng lẽ còn được hối hận?"

      Cố kìm nén khuyên giải lát, lại gắt gỏng, "Được rồi được rồi, dù sao đều là nàng có lý, nàng được, liền cho nàng hết được ?!"

      . . . Những lời này ta nghe đến mức chai tai rồi. Nam nhân vô cùng thiếu sáng tạo.

      "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Ta cũng lười, trực tiếp ngả bài.

      "Chẳng lẽ ta muốn ngủ lại cũng được ư?" tiến lên, ta chạy nhanh tới đầu khác, cách Cát tiên sinh gần chút, "Chẳng lẽ nàng quên hết chuyện của chúng ta? Nàng quên chúng ta dưới rặng cây nho. . ."

      Mẹ nó!

      " được!" Ta nghiêm khắc ngắt lời , lỗ tai đỏ lên. Trời ạ, vì sao kẻ này có đầu óc, có thể coi ai ra gì trước mặt nô bộc chứ? Ta làm được! "Ngươi ta vô tình cũng được, hòa ly, ta liền buông xuống tình cảm cũ. phải Khổng Tử từng , chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó chiều, ngươi nghĩ nữ nhân này khó chiều, vậy liền coi như hết."

      nở nụ cười, lại bắt đầu uể oải: ". . . Nếu , để ta trò chuyện cùng nàng."

      Ta muốn được, nhưng cũng thể được. Công tử quần lụa này ngày hôm qua dọa ta sợ chết được, nếu làm quá chuyện này lại xảy ra. . . tuyệt đối biết rằng, hồi lâu, câu xin lỗi cũng có. . . Mà ta việc gì phải làm bác sĩ tâm lý miễn phí kiêm kỹ nữ? Càng đáng sợ hơn là lão bà dũng mãnh vô song của , đánh tới cửa là chuyện , vạn nhất trực tiếp đánh chết ta còn có chỗ kêu oan. . .

      Nhưng được, liền hậu hoạn vô cùng, phiền đến chết. Lâu ngày lâu năm, ai biết có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra . . .

      suy nghĩ, nghe được tiếng ho , ta quay đầu lại, Cát tiên sinh liếc nhìn ta, lại cúi đầu.

      Nhà chúng ta có tinh thế giới. chuyện sao, ai biết . Để năm nửa năm, có tinh thế giới ở đây, cũng thấy được cọng lông.

      "Thân thể ta tốt lắm. . ." Ta làm bộ Tây Thi ôm ngực, "Mười ngày hai mươi ngày, ngươi tới tìm ta là được. Ngay tại đình này, ngươi thấy sao?"

      tự thấy đạt được thắng lợi lớn, sớm muộn gì là có thể phá được, vô cùng vui vẻ. Ta lại cười khan vài tiếng, làm bộ như mỏng manh yếu ớt, bảo Cát tiên sinh tiễn rời phủ.

      Edit: Sulli
      Chương 2.2

      Chờ khi ra ngoài, ta lập tức đập đầu bàn đá, nằm bò xuống dậy nổi. muốn ngẩng đầu đối mặt với thế giới đáng sợ này, cùng với vận mệnh gần như giống nhau như đúc.

      Nghe được tiếng bước chân nhàng dừng trước mặt, ta nhắm mắt lại khóc thét, "Hoa Nhi, ngươi xem, sao ta gặp được người bình thường chứ. . .?"

      Người trong nhà đều biết có đôi khi ta những lời kỳ quái, đều rất dung túng nghe ta oán giận. Ta cũng trông cậy người hay lắp bắp này trả lời ta. Nhưng ta buồn chịu nổi, buồn đến mức muốn bùng nổ.

      Trước kia có nam nhân chỉ là quan hệ thân thể đơn thuần với ta, khi ta tự giác người già sức yếu muốn hẹn hò, liền gọi điện thoại nhiều lần, chỉ qua bảy ngày, ta thấy suy nhược thần kinh. Còn có người từng tuần tới hẹn ta uống cà phê. . . Còn có. . .

      Những người đó biểu vẻ si tình tuyệt đối, ngộ nhỡ ta choáng váng, rơi vào vực sâu tình . . . Cũng chỉ còn lại vực sâu chứ có tình nữa. Chờ khi ta gắng sức, chật vật leo ra khỏi vực sâu, lại ngừng quấy rầy ta. . .

      Cũng giống như Lô đại công tử.

      Những lời này ta buồn bực nên , chỉ có thể đập đầu bàn đá cho bõ tức.

      ". . . Ta phải Hoa Nhi." Người đứng bên cạnh cuối cùng lên tiếng.

      Ta đột nhiên ngẩng đầu, trố mắt nhìn Cát tiên sinh nhìn chằm chằm mặt đất, khóe miệng lại hơi run run. vô cùng bình tĩnh, ít nhất phần lớn biểu cảm đều là vậy, "Lô công tử hồi phủ, nhắn lại mười ngày sau tới chơi."

      . . . Xấu hổ quá . lão thái thái đập đầu bàn đá. . . Dù bề ngoài phải, nhưng nội tâm đúng!

      "Cám, cám ơn. . ." Ta chật vật xoay người bỏ chạy.

      Cho nên , thương xuân bi thu có chút giá trị gì, chỉ có thể khiến bản thân thấy xấu hổ. Ngày đó ta ngay cả cửa phòng cũng dám ra, chuyên tâm ngồi trong phòng viết tiểu thuyết cả ngày.

      Nhưng mười ngày sau, Lô đại công tử chưa tới.

      Ta vốn tưởng lại lưu luyến thanh lâu hay hòa hảo với Vân Chi tiểu thư, chờ quản gia nghe được tin tức từ Lô gia, ấp úng, ậm à ậm ừ với ta, ta mới biết được mình nên cao hứng.

      Ba ngày trước, Lô đại công tử và nương đầu bảng Lưu Vân lâu đầu ấp tay kề, uống "rượu mừng", thiên kim Ân gia dù mang thai vẫn gắng gượng cầm chày gỗ, mang theo đám mãnh tướng, vọt vào đánh cả hai, Lô đại công tử chỉ bị thương ngoài da, nương đứng đầu bảng xui xẻo kia nửa tàn phế.

      Vốn định mua người để tra tấn, may mà được khuyên bảo, ném tiền, mua nương hấp hối này, trực tiếp đưa cho kẻ nuôi heo.

      . . . nhanh nhẹn dũng mãnh, nhanh nhẹn dũng mãnh! Hoàn toàn là nhân vật như Lã hậu và Võ Tắc Thiên!

      Nghe Lô gia dám lời. . . nhảm, quan lớn nhất của Lô gia mấy phẩm, ngũ phẩm. Cha người ta quan mấy phẩm? Tể tướng siêu phẩm đó! Lão gia Lô gia còn phải tới nhận tội với tể tướng, biết dạy con, thiếu phu nhân quản giáo phải. . . Vô cùng a dua nịnh hót.

      Nghe xong ta ôm đầu, cảm thấy bệnh huyết áp thấp lại phát tác.

      ". . . Cho nên, thiếu phu nhân, công tử có lẽ tới nổi." Quản gia dè dặt .

      "Về sau đến, ta sắp bệnh chết, thể gặp khách." thể trêu vào, chẳng liên quan tới ta, tuyệt đối đừng tìm ta.

      Ta cảm thấy ta vô dụng, lại sợ tới mức mơ ác mộng liên tục. Thẳng thắn mà , ta sợ chết cũng sợ quỷ, rất có thể là vì từng chết rồi, còn quỷ. . . cũng hơi có cảm ứng, hiểu liền thấy sợ.

      Sợ nhất, vẫn là người. Nhất là loại cố tình gây , vì mà điên cuồng, tai họa người khác như nữ tử kỳ quặc kia. Áp lực lúc nào cũng bị hành hung hủy dung hay cụt tay cụt chân là vô cùng lớn, quản gia nóng nảy đến mức mời đại phu đến khám rồi.

      Nhưng chuyện xấu sợ đến cuối cùng bắn ngược. Ta hận nhất là bị người ta nghi oan, chuyện lại liên quan đến ta. Nếu nghĩ thông suốt, liền lành bệnh, chuyện gì đều có.

      Nhưng ta còn tránh ở Phi Bạch cư, vô cùng quy củ ra cổng trước bước cổng trong, suốt ngày ở trong nhà.

      Sau trung thu, trời bắt đầu lạnh hơn.

      Phi Bạch cư của chúng ta là nơi hề có quy củ, có giới hạn giữa nam nữ. Thứ nhất là nhân khẩu quá ít, toàn người già yếu và trẻ em phụ nữ, thứ hai là ta dễ tính, quản gia lại cực keo kiệt.

      hận thể bẻ đồng tiền thành hai mà dùng, mỗi ngày lan man nếu tiết kiệm cảnh già của ta nhất định rất thê lương. Đến buổi tối, chỉ trong phòng ta có đèn, muốn thêu thùa làm đồ gỗ hay tính sổ sách cũng phải chen đến gian ngoài của ta. Buổi tối mắt nhanh mỏi, cho nên bình thường ta đều cố gắng vì cầm nghệ tiến bộ chút nào của mình, trải qua hơn năm huấn luyện, bọn họ có thể coi đàn loạn (Hoa Nhi ) của ta là thanh đều đều, Hoa Nhi và đầu bếp nữ xì xào kéo sợi thêu hoa, vài bộc dịch tụ cùng nhau ba hoa chơi bài hoặc làm đồ gỗ, quản gia gảy bàn tính, nhìn sổ sách, ngẫu nhiên xị mặt hỏi sao trứng gà lại tăng thêm đồng.

      Nhưng Cát tiên sinh có lẽ quá thích ứng. luôn đọc sách, nhưng đọc mà nóng nảy thấp thỏm. Ngay tại đêm nào đó cuối mùa thu, bất đắc dĩ quay đầu, ". . . Thiếu phu nhân, ngươi lại ra sức đàn đứt mất, phải cứ đánh mạnh gọi là 'gảy'."

      Mọi người trong phòng nở nụ cười. Đám công nhân này ta nuôi bọn họ làm chi, ít nhất phải nghĩ ta là người phát tiền lương chứ!

      Ngồi ở giường đất, ta thấy vô cùng xấu hổ, đành phải cười khan hai tiếng, "Nếu Cát tiên sinh tới làm mẫu chút?" Xem ngươi có thể đàn được !

      Vậy mà lại tới.

      Ta nhanh chóng nhảy xuống giường, tìm giày vào. cũng chối từ, ngồi lên giường đánh bài "Hồ già thập bát phách" ta vừa đàn.

      . . . Ta bị cổ nhân vũ nhục rồi.

      Hôm đó ta liền bực mình đưa đàn cổ cho , chối từ. Ta nghĩ nhịn hơn nửa mùa thu, sớm cầu còn được, hi vọng ta đừng ngược đãi lỗ tai nhạc sĩ mẫn cảm của .

      Sau này ta ngồi bện dây. . . Chính là kết Trung Quốc. uổng công, linh kiện đều dùng được, còn có thể giúp Hoa Nhi để dành đồ cưới.

      Vậy cái giường đất thoải mái của ta sao. . . Nhường cho người tài rồi. Bởi vì mỗi đêm đều mang đàn đến, làm thanh đều đều biến thành nhạc tao nhã. Ngoại trừ ta, mỗi người đều rất vừa lòng, khen ngợi cổ vũ.

      . . . Ta là tiểu thuyết gia, ai tu dưỡng nhạc với bọn họ làm gì!

      Nhất thời phẫn nộ, ta lấy tiểu thuyết mình viết ra đọc, tất cả mọi người , chuyên chú nghe ta đọc chuyện xưa, ngay cả Cát tiên sinh kiêu ngạo cũng nghe đến nỗi quên đánh đàn. Điều này làm ta đắc ý phen.

      giỡn, công lực sáng tác hai mấy năm, hù dọa đám cổ nhân ít được giải trí này còn phải là bữa ăn sáng! Chỉ là ta phải lướt qua rất nhiều tình tiết ướt át, chết cũng cho người ta xem bản thảo.

      Cho dù cực độ thanh thủy cũng dọa người rồi! Cổ nhân ngay cả gặp tình tiết ôm nhau dắt tay cũng đỏ mặt, làm ta cười trộm thôi.

      Có lúc mọi người trở về ngủ, Cát tiên sinh sau cùng, ta muốn đóng cửa, thấp giọng , ". . . Đánh giặc, phải như thế."

      đến sáng tác, ta kiêu ngạo hơn nhiều lắm. "Ta có thể biết được ? Từ đầu tới đuôi đều là quan điểm của nữ chính, tiểu nữ tử hiểu chiến tranh thể lý giải, cũng là cần phải vậy." Hết thảy đắc ý hả hê.

      Cát tiên sinh rất ít nhìn thẳng ta ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt nghiêm túc như trước, lại có chút vui vẻ: ". . . Lười biếng." Sau đó xoay người rời .

      thông với người biết sáng tác. Ta thầm, đóng cửa cài then. Người sáng tác sao có thể chuyện nào cũng biết? Chỉ có thể vài điểm chính, vậy là dốc lòng rồi. Nếu muốn biết mọi chuyện ta phải làm Vương Dương Minh [1], nghiên cứu căn nguyên đến cùng.

      [1] Nhà triết học đời Minh.

      Giường ở gian ngoài và gian trong có ống khói nối nhau, cho nên ngủ bên trong rất ấm. Rửa mặt xong, Hoa Nhi ra gian ngoài ngủ, ta ngủ ở gian trong.

      Ở trong đêm yên tĩnh, dường như ta nghe thấy tiếng "Lan trong rừng vắng" từ nơi rất xa truyền đến, êm ái trầm bổng.

      Trải qua hết mua đông, khi nhìn thấy Cát tiên sinh, ta xoay người bỏ chạy nữa.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :