1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[ Xuyên không ] Sủng thê, manh y tài nữ - Thích Hề (6/70c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sủng thê, manh y tài nữ

      Tác giả: Thích Hề

      Thể loại: xuyên , sủng, hơi điền văn

      Số chương: 70

      Editor: Nàng Lười

      CV: ngocquynh520


      [​IMG]

      Giới thiệu

      Mộc Phỉ, con nuôi của trùm Châu báu thế kỷ hai mươi mốt, giáo sư y khoa trẻ tuổi nhất quốc tế, buổi sáng xuyên qua thành bé nông thôn mười tuổi.

      Thi thể mẹ ruột chưa lạnh, đại thúc nghiệt trúng độc mất trí nhớ hôn mê nằm bên cạnh.

      Mở miệng ngậm miệng đều kêu nữ nhi, làm nũng đáng giả vờ vô tội, nương nhờ bên cạnh chịu rời .

      Được rồi, coi như nể mặt bộ dáng xinh đẹp của vị đại thúc này, nàng nuôi !

      Dạy mặc y phục, nấu cơm, ăn cơm, ngay cả nhà xí cũng cần nàng cầm tay chỉ dạy?

      Đào rau dại, hái thảo dược, làm châu báo, tích góp tiền, sống nương tựa gắn bó lẫn nhau, ngày ngày thảnh thơi lại hạnh phúc.

      Nhưng ngày kia, đại thúc nghiệt thấy đâu.....

      Về văn minh đáp trả cặn bã:

      ''Ngươi chính là nghĩa muội mà Viêm Dục nhặt được? Vừa đen vừa xấu vừa bẩn thỉu, khó coi!''

      Nữ hài nhìn ngó xung quanh, nghi ngờ hỏi: ''Bác , ngươi chuyện với ta sao?''

      ''A a a! Bác ? Ngươi là tiểu tiện nhân đáng chết! Lại dám gọi ta là bác ?''

      Nữ hài làm như suy tư trong chốc lát, rất nghiêm túc đáp: ''Bác , ngươi quá già, thích hợp gọi tiểu tiện nhân, đó là sỉ nhục tiện nhân.''

      Miệng nữ nhân nào đó sùi bọt mép ngã xuống đất dậy nổi.

      Về ám hiệu châu báu:

      ''Nghe , nam nhân tặng châu báu cho nữ nhân, là bởi vì có ý với nàng. Cho nên, đại thúc ngươi có ý với ta sao?''

      Nam tử nhìn khuôn mặt nhắn rực rỡ đáng của nữ hài, trong tiếng cười mang theo lấy lòng: ''Nàng cảm thấy thế nào?''

      Nữ hài nhìn ghét bỏ: ''Mặc dù đại thúc người có eo thon, chân dài, độ mềm và dẻo dai tốt, nhưng mà dù sao hơn bảy tuổi…''

      Trong nháy mắt nụ cười mặt nam tử cứng lại, khóe môi co rút hồi lâu, cắn răng nghiến lợi hỏi: ''Cho nên?''

      ''Cho nên, đại thúc ngươi cởi y phục cho ta nhìn xem có tốt ?''

      *****
      Truyện này sủng, hài, nhàng, hơi hướng điền văn, đau tim, cũng có đấu đá tranh giành gì cả, văn phong nhàng, giải trí rất thích hợp.

      Bộ này mình đọc thấy khá dễ thương từ nhân vật chính cho tới nhân vật phụ, có tra nam tra nữ gì cả nhé.
      thuyt, Dion, Chris2 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1: Nam nhân nghiệt, là cha ta

      Trong tay hắc y nhân nắm chuôi đại đao, sống đao phản xạ ánh sáng, mũi đao rỉ máu tới lùm cây cách đó xa.

      bóng dáng nho khô gầy yếu ớt chạy như điên về phương xa, giày rơm dẫm đất phát ra từng tiếng vang sột soạt.

      ''Rầm'', cánh cửa bằng bản gỗ lung lay sắp đổ bị tiểu nương đẩy ra, nhào vào ngực mẫu thân, thân thể bé run rẩy.

      ''Nương, giết người, giết người, ở trong sân, giết người…'' Tiểu nương hoảng sợ dùng khóe mắt liếc nhìn ra ngoài cửa, nhớ tới màn vừa mới nhìn thấy, thân thể càng thêm run rẩy.

      Ngoài viện, truyền đến rất nhiều bước chân lộn xộn.

      Nữ nhân có bộ dáng tầm hai mươi lăm tuổi, đầu trùm khăn, váy thô người đầy mảnh vá, nàng ho sặc sụa, khàn giọng an ủi tiểu nương trong ngực. Từ tháp xoay người xuống giường, tới cạnh cửa cầm then cửa chặn lại ván cửa.

      ''Rầm --'' Lại tiếng vang lớn, cánh cửa yếu ớt bị người mạnh mẽ đá văng từ bên ngoài, đụng phải nữ nhân chưa kịp tránh ra. Nữ nhân yếu ớt như cánh bướm giống diều đứt dây, bị quăng mạnh đất, phun ra ngụm máu tươi.

      ''Nương --'' Tiểu nương kêu khóc thảm thương, nhưng vì sợ nên dám xuống giường, chân bó (phụ nữ ngày xưa có tục bó chân) đưa tới giữa giường rụt trở lại.

      ''Giải quyết hết.''

      Phía sau truyền đến tiếng phân phó nam nữ, hắc y nhân gật đầu, lên trước người nữ nhân nằm đất, sau khi thăm dò hơi thở của nàng, nhét viên thuốc vào trong miệng nàng. Người nọ lại tới bên cạnh tiểu nương, để ý tới phản kháng của nàng, nắm chặt cằm nàng, cũng nhét viên thuốc vào, thân thể tiểu nương giãy giụa kịch liệt hồi, lại động đậy nữa.

      Tiếng bước chân càng lúc càng xa, loáng thoáng nghe được người : ''Bắt ném vào trong!''

      Túp lều tan hoang trở nên yên tĩnh.

      có ai chú ý tới tiểu nương vừa rồi nhúc nhích, giờ phút này sau khi lông mi run rẩy vài cái chậm rãi mở ra, trong mắt lên mảnh mờ mịt.

      Mộc Phỉ ngồi dậy, sau khi sửa sang lại trí nhớ trong đầu thuộc về nàng, cuối cùng chấp nhận thực tế, nâng cánh tay gầy như cây trúc lên, xoa hai vạch đen chảy xuống giữa trán.

      Nàng xuyên qua rồi.

      Nàng là giáo sư y khoa trẻ tuổi nhất quốc tế ở thế kỷ hai mươi mốt, khắc khổ khó khăn trả giá bằng thanh xuân của mình để đạt được chút danh tiếng trong ngành giám định châu báu, cuối cùng lấy được thành công, tới lúc thuận buồm xuôi gió được người ngưỡng mộ lại xuyên qua!

      Xuyên thành tiểu nương thôn quê phụ thân, người thân, tận mắt thấy trường giết người, đưa tới hung thủ giết người diệt khẩu.

      Vẫn còn nhớ trước khi xuyên qua mặt nàng vẫn còn nở nụ cười sáng chói tự tin, vừa mới lấy được tư cách giám định sư châu báo, đứng trước đèn flash, tính biểu đạt kính ý sâu sắc với cha mẹ nuôi mất. hiểu sao lòng bàn chân truyền đến trận tê dại, cả người cứng ngắt phát ra được câu đầy đủ, sau đó cả hội trường lâm vào bóng tối, nàng mất tri giác ngã xuống đất dậy nổi.

      Mở mắt lần nữa, đến địa phương rách nát bỏ này.

      Tiểu nương này và nàng cực kỳ giống nhau, Mộc Phỉ có cảm giác thông cảm lẫn nhau đối với tiểu hài tử cùng tên cùng họ này. Chiếm cứ thân thể của nàng, có trí nhớ của nàng.

      Tiểu thôn ( nương nông thôn) sống ở đây với mẫu thân tử , chưa từng gặp qua phụ thân ruột, hai ngày trước, bệnh ho của mẫu thân quá mức nghiêm trọng, ho đến thể xuống giường, nghe viễn chí (dược liệu đông y) là thảo dược cứu mạng trị ho, tiểu Mộc Phi rưng rưng tìm cứu trị mẫu thân.

      đường trở về thấy được cuộc chém giết, nàng kinh sợ phát ra tiếng động, lúc bỏ chạy về nhà đưa tới những người hung tàn kia, nàng và mẫu thân thoi thóp đều bị rót độc dược.

      Đấm đấm đầu, Mộc Phỉ nhìn thân thể mỏng manh khô gầy như củi khô của mình, sau đó nhìn nữ nhân nằm cạnh cửa còn hơi thở, nhà tranh chỉ có bốn bức tường bằng đất, ngay cả nửa đồng tiền cũng có, Mộc Phỉ ngửa mặt lên trời thở dài: ''Ông trời, ông để cho ta xuyên qua, chính là thay tiểu thôn này mai táng mẫu thân sao?''

      Xoay người xuống giường, dưới chân mềm mại, mất thăng bằng té ngã đất, cảm xúc dưới tay kỳ lạ, mềm mềm, trơn bóng, đưa mắt nhìn, cả người ngây ngẩn.

      Wow! Thiếu niên xinh đẹp nha! Da thịt như ngọc, vô cùng mịn màng, phía dưới đôi mày rậm là đôi mi dày cong giống như hai chiếc lược tỉ mỉ, mê hoặc lòng người. Mặc dù mắt vẫn khép, Mộc Phỉ vẫn có thể tưởng tượng ra hình dáng đôi mắt của như cũ. Đó là đôi mắt đẹp hẹp dài, tưởng tượng ra con ngươi đen như mực lóng lánh chói sáng làm say lòng người, thâm thúy tĩnh mịch, nháy mắt Mộc Phỉ say mê.

      Ôi, hoàn mỹ giống như tinh, nghiệt như vậy, có muốn để nữ nhân sống nữa hay ? Hu hu, tay cũng chịu bỏ ra khỏi mặt .

      Đều xuyên qua chuẩn bị tam bảo: mỹ nam, tiền bạc và thân phận cao quý; nàng bi thảm trở thành thôn , may mà còn có nam nhân đẹp mắt. Mặc dù trong đầu có thanh cho nàng biết, 'Nàng' và nương đều vì người này mà mất mạng, người này nguy hiểm. Nhưng lương y như từ mẫu, nhìn người nằm sấp, Mộc Phỉ ràng cảm thấy tên nam nhân nghiệt này còn hơi thở, sao nàng có thể thấy chết mà cứu.

      Nhớ đến người mình có viễn chí, móc từ trong miệng túi ra, quả nhiên có, cầm lên tới bếp lò, sau khi lấy dao cắt viễn chí ra, thả vào trong cái chén , trở về bên cạnh nghiệt, nhét toàn bộ vào trong miệng .

      sách viễn chí là thuốc tốt để cứu mạng, trong thời gian ngắn nàng có cách nấu thành thuốc, cho ăn cũng tệ.

      Mộc Phỉ buông chén xuống, lật mí mắt của nghiệt, thuận tiện rờ mó áo khoác hoa mỹ người mỹ nam, cảm giác tuyệt, thoải mái hơn nhiều so với vải rách thô ráp người nàng.

      Mò tiếp xem có tiền hay .

      Tâm động bằng hành động, tay bé sờ xoạn trong cổ áo mở rộng của nghiệt.

      nghiệt hừ , mở to đôi mắt xinh đẹp ra, phía dưới đôi mắt hẹp dài là con ngươi đen tinh khiết giống như thủy tinh, chứa đựng ngôi sao, cực kỳ xinh đẹp lại chân .

      Chạm phải đôi mắt trong suốt như vậy, động tác tay Mộc Phỉ cứng lại, dĩ nhiên, nàng có nhớ thu hồi tay từ trong ngực nghiệt lại.

      nghiệt chớp chớp mắt, Mộc Phỉ cũng chớp chớp mắt.

      nghiệt lại chớp chớp mắt, Mộc Phỉ cũng lại chớp chớp mắt.

      Rốt cuộc, nghiệt mở miệng chuyện.

      ''Nữ nhi…'' Cảm giác rất quen thuộc, trước mắt , nữ nhi, giống như… Cảm giác quen thuộc từ lâu, khiến cho Viêm Dục chỉ muốn thân cận nàng.

      Mộc Phỉ cứng ngắt chuyển động cổ, xem xét khắp nơi, xác định nghiệt chuyện với nàng, nở nụ cười, hỏi ngược lại: ''Nữ nhi? Ngươi ta sao?''

      Viêm Dục gật đầu, nụ cười trong sáng đẹp đẽ, ánh mắt cong thành hình trăng khuyết, giọng nghe rất thanh thúy, lặp lại lần nữa: ''Nữ nhi, ngươi.''

      Khóe miệng Mộc Phỉ giật giật, đúng, nàng phải nhi sao? Trí nhớ trong đầu cũng tồn tại của 'Phụ thân'.

      ''Ngươi tên là gì?'' Mộc Phỉ chau mày hỏi.

      ''Tên?'' Viêm Dục học bộ dáng chau mày của Mộc Phỉ, đầu óc trống rỗng, khổ não suy tư lúc lâu, tên là gì? Lắc đầu, lại cười ngọt ngào, chỉ vào Mộc Phỉ : ''Nữ nhi.''

      Mộc Phì trợn mắt, nàng xác định, tên có bộ dáng nghiệt này, ăn mặc bảnh bao, đoán chừng là nam hài mới mười bảy mười tám tuổi, đầu óc xảy ra vấn đề.

      Chuẩn xác mà , mất trí nhớ rồi.

      Bình thường đều là tạm thời mất phần trí nhớ, hoặc là mất bộ phận trí nhớ nào đó lâu dài. Giống như nam tử trước mắt vậy, tất cả trí nhớ sau khi trưởng thành đều có, là tình huống rất ít xuất trong lịch sử y khoa, giống như trẻ em mới sinh, giống như tờ giấy trắng, sạch tinh khiết.

      Ánh mắt Mộc Phỉ lấp lánh hưng phấn, nàng nóng lòng xoay quanh nam tử, nàng nâng cằm suy tư, nếu có thể trị khỏi cho , vậy nhất định con đường y học của nàng trở nên huy hoàng.

      Chỉ là, nên đặt tên cho , say này sớm chiều ở chung cũng thể này tới này lui được.

      Chốc ~ Búng ngón tay, có!

      '' Xem dáng dấp ngươi xinh đẹp như vậy, ừm, lộng lẫy lại bảnh bao, gọi Xoa Bao (bánh bao thịt :))) vậy!''

      tại Mộc Phỉ chút ý thức nguy cơ nào, sống đâu yên đấy là tác phong xử của nàng. Hành y là mục tiêu phấn đấu của nàng, so sánh với thiết bị chữa bệnh phát triển ở thế kỷ hai mươi mốt, triều đại Hoàng đế này thích hợp cho nàng triển khai quyền cước hơn, tạo nên thành tựu.

      sai, chỗ nàng xuyên qua là triều đại Hoàng đế, quốc hiệu là Triều , Hoàng đế được gọi là Triều đế, là Hoàng đế tốt cần mẫn dân. Nơi này là thôn Tương Sơn, thuộc về sườn núi cao Tương Sơn bị sương mù bao phủ xung quanh, ngăn cách với thôn xóm.

      Thôn dân ở thôn Tương Sơn cũng họ Tưởng, bọn họ tự lực cánh sinh, dựa vào các loại rau dại, cây ăn quả, nuôi gia súc gia cầm sống qua ngày.

      Nàng họ Mộc là theo họ cha, kể từ khi nàng có trí nhớ ở nơi này cùng với mẫu thân Tưởng thị, cũng phải ở tại trong thôn, mà là dựng căn nhà lá mảnh đất cách thôn hai dặm.

      Mộc Phỉ suy đoán, nơi này hẳn là chỗ Tưởng thị sinh sống từ .

      ''Phụ thân.'' Trong đầu Viêm Dục lại lóe lên xưng hô, chỉ chỉ cái mũi của mình, sau đó chỉ chỉ mũi Mộc Phỉ, nụ cười vô hại: ''Nữ nhi.''

      Mộc Phỉ dở khóc dở cười, có lầm vậy, ai nghiệt này có tư tưởng có trí nhớ, nhìn, ngừng kêu nữ nhi này nữ nhi nọ đấy.

      Trước khi nàng xuyên qua hai mươi bảy tuổi, tiểu thôn này có mười tuổi, cộng lại cũng gần bốn mươi tuổi bị người mười bảy mười tám tuổi có dáng dấp so với minh tinh Hàn Quốc còn chói mắt hơn gọi nữ nhi, nghe như thế nào cũng có cảm giác dở khóc dở cười.

      ''Thôi, ngươi cũng hiểu , ngươi giúp ta chôn nàng.'' Mộc Phỉ khoát khoát tay với Viêm Dục: ''Có thể đứng lên ?''

      Viêm Dục nhìn chằm chằm Mộc Phỉ hồi lâu, yên lặng thầm lại lần lời và động tác lúc nãy của nàng, gật đầu, chống tay lảo đảo đứng lên, vài bước lại lảo đảo mấy cái, Mộc Phỉ vội vàng đỡ lấy , nâng đến ngồi xuống giường, sau đó hơi thở dài, : ''Thôi, trước tiên vẫn nên đỡ nàng lên giường thôi.''

      Mộc Phỉ kiên nhẫn giải thích cho Viêm Dục, chỉ chỉ Tưởng thị nằm đất, sau đó chỉ chỉ giường cây, Viêm Dục gật đầu lần nữa, dưới làm mẫu của Mộc Phỉ, hai người hợp sức thả Tưởng thị lên giường.

      ''Ta nấu cơm, trước tiên ngươi ngồi chờ lát, còn dư lại viễn chí, ta giúp ngươi nấu thành thuốc, sau khi lấp đầy bụng, cùng ta ra đồng làm việc.''

      nghiệt cười ngọt ngào với Mộc Phỉ, bộ dáng tinh khiết đáng làm cho ánh mắt Mộc Phỉ hôn mê, Mộc Phỉ chỉ cảm thấy chung quanh có rất nhiều trái tim ngọt ngào bay phất phới, trong khí tràn đầy tư vị hạnh phúc.

      Quả thực là đứa đáng !

      Đáng ngất trời luôn rồi!

      bếp lò để ít lộc hoắc*, còn có lộc hoắc mài thành bột mì, Mộc Phỉ hơi suy nghĩ, đun sôi nước nóng trong nồi, bỏ bột mì vào nước khuấy thành hồ, sau đó đổ vào trong nồi, chờ nước mì chín tới.

      *Lộc hoắc: đậu hươu hay đậu deer, có tác dụng long đờm, giải độc, trị thấp khớp... Chỉ có ở số vùng của TQ.

      Thân thể nàng gầy, chỉ cao hơn bếp lò nửa cái đầu, Mộc Phỉ bị hơi nóng hun đến chảy nước mắt, giống như trong nhà tắm hơi, rất khó chịu.

      Viêm Dục nhìn chằm chằm lát, đứng dậy đến gần nàng, lấy cái thìa lớn từ trong tay nàng, đẩy nàng ra bên, học bộ dáng của nàng, khuấy nồi nước mì, chỉ chốc lát sau, mùi thơm bay lên.

      Mộc Phỉ duy trì bộ dáng bị Viêm Dục đẩy ra, nhìn nam hài ngăn trước mặt nàng, lại nở nụ cười.

      Đứa đáng , biết kính già trẻ đấy.

      ''Nương Mộc Phỉ, hôm nay trong thôn có người ngoài xông vào, nghe tiểu nương bị giết, Mộc Phỉ nhà ngươi trở về chưa?'' Ngoài cửa truyền đến giọng lớn của Tưởng Đại nương. phụ nhân trung niên hơi mập mạp vào, đợi thấy bên cạnh bếp lò có nam nữ ngẩn người, chỉ vào nam tử bên cạnh Mộc Phỉ cao giọng hỏi: ''Mộc Phỉ, tại sao trong nhà con lại có nam nhân? là ai?''

      A? là ai?

      Nghe được vấn đề này, miệng Mộc Phỉ lại phản ứng trước đầu óc, lưu loát nhanh chóng đáp: '', là phụ thân con…''
      Last edited: 31/10/16
      Chris, Phong Vũ Yênpé nhỏ kute thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: Ăn cơm, là cái gì?

      “Cha con?” Tưởng Đại nương chần chừ lặp lại lần nữa, Tưởng thị dẫn theo Mộc Phỉ sinh sống ở đây gần mười năm, chưa bao giờ nghe nàng nhắc tới trượng phu, mỗi lần hỏi đều bị Tưởng thị hàm hồ cho qua, chỉ làm quan trong thành Triều Dương, bởi vì trong người nàng có bệnh, nên mới quay về thôn Tương Sơn an dưỡng.

      Nhìn y phục người người này, giơ tay nhấc chân đều mang theo cao quý bẩm sinh, chắc là vị quan lớn mà nương của Mộc Phỉ nhắc đến rồi.

      Chỉ là, tuổi này hình như hơi chút, tuy mẹ của Mộc Phỉ lúc còn trẻ xinh đẹp động lòng người, là nương xinh đẹp nhất trong thôn, nhưng so với người này, sợ là xứng.

      Nhưng mà, nghe hình như nàng làm thiếp cho người ta, phạm sai lầm mới phải đến nơi thâm sơn cùng cốc này, bằng , ai lại buông bỏ phú quý, tới nơi này chịu khổ chứ.

      Tưởng Đại nương nghe câu của Mộc Phỉ, trong lòng tràn ngập tiểu bát quái (bà tám :)), ánh mắt xoay tròn nghĩ tới chủ ý, người này có tình nghĩa với Tưởng thị, vậy trong ngày thường nàng hay chiếu cố mẹ con Tưởng thị, biết có thể kiếm được chút lợi ích gì hay .

      “Đúng vậy, là cha con, Mộc Viêm.” phần mở đầu, lời của Mộc Phi cũng lưu loát hơn: “Cha con bận rộn công vụ, cộng thêm nhớ mẫu thân và con, nên xin nghỉ về đây ở với chúng ta thời gian, coi như là... Chăm sóc cho nương con trước lúc người lâm chung.”

      tới đây, trong lòng Mộc Phỉ nổi lên chua xót, ở đại nàng là nhi, cha mẹ nuôi đối xử với nàng vô cùng tốt, nhưng cũng chỉ bồi nàng đến mười lăm tuổi song song bỏ mình, xuyên đến nơi này, lại người thân làm bạn bên cạnh.

      “Chăm sóc trước lúc lâm chung? Con là nương con nàng qua đời?!” Tưởng Đại nương đột nhiên cất cao giọng, thiếu chút nữa đâm thủng màng nhỉ của Mộc Phỉ: “Người đâu? Chôn rồi hả?” xong đến lan can bên cạnh cửa, nhìn quanh sân hẹp, tìm kiếm chỗ đất bị đào xới.

      phải tùy tiện tìm mảnh đất bên cạnh để chôn chứ? Động thổ cũng nên kêu gọi người trong thôn, Tưởng thị ở bên cạnh thôn Tương Sơn gần mười năm, phần mộ tổ tiên cũng là người của thôn Tương Sơn, Trưởng thôn cũng có vài lần ám chỉ chăm sóc mẹ con Tưởng thị nhiều hơn.

      Động tác tay Viêm Dục ngừng lại, nghiêng đầu nghe hai người bọn họ chuyện, giống như suy nghĩ hàm ý trong lời . Qua đời? Cảm giác lạnh lẽo bi thương dâng lên từ đáy lòng, Viêm Dục nhìn khắp nơi, con ngươi trong suốt bao phủ tầng hơi nước.

      “Nàng ở trong đó.”

      Mộc Phỉ giơ tay chỉ vào giường, Tưởng Đại nương sửng sốt, vội vàng xoay người tới bên giường, miệng gào khóc: “Nương của Mộc Phỉ ơi, tuổi còn trẻ mà mất sớm! Muội có thể yên tâm bỏ lại Mộc Phỉ mà sao?”

      Phía sau là những tiếng kêu khóc ngừng, người nào biết còn cho rằng Tưởng thị là nữ nhi của Tưởng Đại nương.

      Mộc Phỉ nghe nhức đầu, cho dù là ai cũng muốn vừa mới sống lại nghe người khác khóc tang. Bởi vì nàng có trí nhớ của tiểu Mộc Phỉ, trong lòng có đau thương nhàn nhạt, nàng cố gắng kiềm nén sợi tình cảm này rồi, nhưng có người ở bên cạnh nhắc nhở nàng, khiến cho lòng nàng chua xót theo, hốc mắt đỏ lên.

      Hít sâu hơi, lại đè ép đau thương trở về, nhìn về phía trước, xảy ra xảy ra, trước mắt là cần lấp đầy bụng, sau đó mai táng Tưởng thị. Đương nhiên, đầu tiên phải đuổi Tưởng Đại nương , quá ồn ào!

      “Tưởng Đại nương, nếu , bà về trước nhé? Chuyện về sau của mẫu thân, con và phụ thân xử lý tốt.” Mộc Phỉ chuyện, lấy khuỷu tay đẩy đẩy Viêm Dục, ý bảo tiếp.

      tay Viêm Dục cầm thìa lớn, tay bị Mộc Phỉ chạm vào chỗ được băng bó, chợt lóe lên nghi hoặc. Có ý gì? Đụng ta để làm gì! Đợi đến khi tiếp xúc với ánh mắt của Tưởng Đại nương, nâng khóe môi theo bản năng, lộ ra hàm răng trắng bóng chỉnh tề, nở nụ cười.

      Mặc dù biết nữ nhi có ý gì, cười, chắc là sai nhỉ?

      Mộc Phỉ đỡ trán, khóe miệng co rút, vài sợi hắc tuyến trượt xuống, sao nàng lại có thể quên, vị “Phụ thân” này giờ bị mất trí nhớ, cần học lại từ đầu, hiểu ý của nàng.

      Tưởng Đại nương khóc hăng say vừa mới quay đầu lại, chạm phải nụ cười của Viêm Dục, chỉ cảm thấy thế giới tràn đầy tình , khuôn mặt cực kì xinh đẹp kia ngừng phóng to phóng to trước mắt nàng, khóc lóc kêu rên gì gì đó đều bị nàng ném lên chín tầng mây.

      Mộc Phỉ trợn mắt há mồm nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Trương Đại nương còn chưa kịp lau , si ngốc nhìn chằm chằm Viêm Dục, miệng há lo, hạt châu trong suốt chảy xuống từ khóe miệng nàng. Chỉ thấy nàng giơ tay lên lau lung tung, ngừng gật đầu liên tục, : “Được, được, Tưởng Đại nương trở về chuẩn bị cho hai người chút đồ ăn, để cúng cho nương con.”

      Thân thể khá mập mạp kia lách qua khe cửa hẹp ra ngoài, lúc ra đến cửa rốt cuộc lấy lại tinh thần, quan tâm với Mộc Phỉ: “Mộc Phỉ này, gần đây nếu ra ngoài chung với cha con, thi thể của tiểu nương đầu thôn còn chưa tìm được người nhà, nếu như có người nhận lãnh, trong thôn dự định chôn ngay tại chỗ.

      Tiểu nương? Đầu thôn? Đầu óc Viêm Dục phình to, cảm giác đau đớn ăn mòn đầu , hiểu, nhìu mày.

      Mộc Phỉ vẫn quan sát Viêm Dục, chỉ thấy Viêm Dục nghe đến Tưởng Đại nương nhắc tới tiểu nương, vẻ mặt xuất vẻ thống khổ, trong lòng vừa động, vội vàng kêu Tưởng Đại nương lại, cười với nàng: “Tưởng Đại nương, hình như cha con biết tiểu nương kia, chuyện này giao lại cho cha con làm vậy.”

      Trong đầu có trí nhớ mơ hồ, dường như nàng nhìn thấy hắc y nhân cầm đao chém về phía tiểu nương, giọt máu mũi đau khiến lòng nàng đau đớn, xem ra, nam tử mất trí nhớ này có liên quan đến tiểu nương kia.

      “Như thế rất tốt.” Tưởng Đại nương gật đầu: “ ở đầu thôn, có cần ta mang các người qua đó ?”

      cần, Tưởng Đại nương về trước , để con dẫn cha con qua đó.”

      “Ai, được rồi, vậy ta trước.” Tưởng Đại nương cẩn thận ra ngoài, mặt nở nụ cười thoải mái, đúng vậy, có người xử lý thi thể kia tốt, nàng cũng muốn dây vào phiền toái này. Nhớ đến Tưởng thị, ài, nữ tử tốt, đáng tiếc.

      Mộc Phỉ ghé đầu nhìn bóng dáng của Tưởng Đại nương xa, thở hơi dài nhõm, nhất thời nàng chưa thích ứng được, lúc chuyện quên mình chỉ là tiểu nương mười tuổi, may mà Tưởng Đại nương chú ý đến chi tiết này.

      “Ai nha, nước canh chín rồi, mau mau tắt lửa!” Mộc Phỉ tinh mắt, thấy nồi canh sôi trào bốc khói cuồn cuộn, lo lắng thúc giục Viêm Dục, đợi đến khi nhìn đến Viêm Dục mở miệng nở nụ cười đơn thuần mờ mịt lấy lòng, Mộc Phỉ biết gì, thân thể bé chỉ có thể ngồi xổm xuống cố hết sức lấy củi ra. Củi sắp tắt bốc lên khói đen, mũi Mộc Phỉ hít phải dẫn tới ho khan trận.

      Đôi tay phủ lên lưng nàng, nhàng vỗ.

      Mộc Phỉ đen mặt xoay người đứng lên, gắt giọng với Viêm Dục: “Được rồi, lấy chén xới cơm.”

      Phía sau có động tĩnh gì, Mộc Phỉ lại thở dài, lại bên cạnh Viêm Dục ngẩn người tại chỗ, chỉ chỉ cái muỗng to, lại cầm lấy cái chén sứ bị mẻ, tại chỉ chỉ cái nồi bốc khói, : “Giống như ta vậy, dùng cái muỗng múc nước canh trong nồi, đổ vào trong chén.”

      Viêm Dục gật gật đầu, nhận cái chén trong tay Mộc Phỉ, chiếu theo nàng dạy, rất nhanh múc hai chén, bưng đến đặt bàn. Sau đó hai tay của chà chà lên hoa phục của , cúi thấp đầu lặng lẽ nhìn Mộc Phỉ, bộ dáng lo sợ bất an.

      Mộc Phỉ “Phốc xuy” cười ra tiếng, ánh mắt thành hình trăng khuyết xinh đẹp: “Lại đây ngồi, cơm nước xong chúng ta đến đầu thôn nhìn xem.”

      Viêm Dục gật đầu, ngoan ngoãn đến ngồi xuống cái ghế bên cạnh Mộc Phỉ, áo choàng hoa lệ buông xuống đất, trang trí cho phòng rách nát cực kì xinh đẹp. khẽ mở đôi môi đỏ mọng khạc ra chữ “Được”, trong giọng có vui vẻ, có sung sướng, cũng có bi thương, sau đó, ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm Mộc Phỉ, nhìn đến Mộc Phỉ rút tay tính bưng chén.

      “Lại làm sao vậy?” Mộc Phỉ bất đắc dĩ hỏi, tuy tâm lý nàng thành thục, nhưng bị đại nam hài nghiệt như vậy nhìn chăm chú cũng được tự nhiên. Ưm, mặt chẳng lẽ mọc hoa rồi? Nâng tay quét xuống, đầu ngón tay dính màu đen, hắc hắc, đúng là mọc hoa, hẳn là lúc nãy dập lửa bị dính vào.

      Kéo vạt áo lau lung tung vòng, như vậy chắc được rồi.

      Làm xong những thứ này, Mộc Phỉ lại bưng chén lên chuẩn bị ăn, chỉ nghe giọng trong suốt yếu ớt hàm chứa lấy lòng của Viêm Dục bên cạnh truyền đến: “Ăn cơm, là cái gì?”

      Tay Mộc Phỉ run lên, nước canh bắn ra bàn.
      Last edited: 31/10/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      003: Vượt qua thời đại khai thông

      Tại sao Mộc Phỉ lại quên mất, bây giờ Viêm Dục là bệnh nhân, cần học lại từ đầu, trong đầu của bệnh nhân mất trí nhớ chỉ còn lưu lại những hình ảnh từng trải qua.

      Nhưng, người lớn như vậy rồi, biết cái gì gọi là ăn cơm, này, đây cũng quá căng rồi!

      May mà nàng là bác sĩ, sau khi kinh ngạc lập tức đón nhận thực, bày ra nụ cười như thiên sứ, chắp tay đặt cạnh bàn, kiên nhẫn giải thích với Viêm Dục: “Ăn cơm, phổ thông gọi là lấp đầy bụng, ăn là loại văn hóa, dân dĩ thực vi thiên (dân lấy thức ăn làm trời), mỗi ngày chúng ta phải ăn ba bữa cơm, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối. Đến giờ cơm, lúc đó bao tử đói, ngươi nghĩ muốn ăn cái gì. Giống như vừa rồi, bao tử của ngươi phát ra tiếng ọt ọt, đó nghĩa là đói bụng, cần ăn cơm.”

      Mộc Phỉ cảm giác mình tài hoa, nàng cực kì kiên nhẫn giảng đạo lý, học bộ dáng hòa ái của giáo viên tiểu học, tận lực làm cho giọng của mình ôn hòa, sau đó bưng chén sứ bị mẻ lên, thổi thổi nước mì, đưa đến khóe miệng, lại cười với Viêm Dục: “Ngươi xem, như thế này là ăn cơm, nghe hiểu ?”

      Viêm Dục gật đầu cái, híp mắt nở nụ cười, giọng điệu cực kì ngọt: “Nghe hiểu, ăn cơm là dùng bữa.” (haha)

      Mộc Phỉ chỉ cảm thấy đỉnh đầu có đám quạ bay qua, nàng suy sụp nâng trán, trời ơi, ra “ăn cơm” phải ý tứ ăn cơm mà mình giải thích, nàng quên là, chính mình và Viêm Dục phải người chung thời đại.

      Xem ra sau này nàng chuyện phải tăng thêm chú ý dùng từ rồi, cho dù Viêm Dục mất trí nhớ cần học lại từ đầu, nhưng theo nàng quan sát, năng lực học tập của Viêm Dục rất mạnh, đây chỉ có liên quan tới năng lực bản thân , mà còn liên quan đến trí nhớ của , trong đầu chắc chắn có những hình ảnh quen thuộc ngẫu nhiên xuất hoặc là giống như từng quen biết, khiến cho càng dễ dàng khôi phục.

      Viêm Dục bưng chén nước canh ít ỏi trước mặt , uống ừng ực hai hớp sạch , lau miệng, học bộ dáng Mộc Phỉ cầm chén thả lại lên bàn, ngồi thẳng người, cười khanh khách nhìn nàng: “Ăn cơm xong rồi.”

      Mộc Phỉ cầm chén đặt bếp lò, trong nồi còn chút nước canh, ra ngoài trở về còn có thể ăn. Bột mì đủ, lục lọi trong đầu biết được thôn dân thôn Tương Sơn đều có thói quen gieo trồng lộc hoắc, mài bột làm bánh nướng áp chảo, mùi vị tệ. Khi ra ngoài nhất định phải nhớ lấy ít mang về, trước kia nàng cũng từng xuống nông thôn, nhưng chưa từng mài rau dại thành bột mì, tò mò.

      Đáy vực Tương Sơn giống như bị ngăn cách, có rất ít người ngoài tiến vào, các thôn dân có thói quen tự tay trồng cây ăn quả làm lương thực thường ngày, đương nhiên cũng nuôi gia súc gia cầm, bán của cải lấy tiền mặt hoặc là thay đổi thức ăn. Ngọn núi hề thiếu động vật hoang dã, thanh niên trai tráng ngẫu nhiên cũng kết bạn tiến vào săn bắn, bên ngoài hai dặm có dòng suối, nước suối trong suốt, cung cấp nước uống cho thôn dân. Bên ngoài cũng có hồ nước, trong đó có cá, trong ngày thường thôn dân thôn Tương Sơn rất ít tiếp xúc với bên ngoài, nhưng điều kiện sinh hoạt thực tệ, có thể được xưng tụng là thế ngoại đào viên rồi.

      Lại mất hồn, phải nhanh chóng đến đầu thôn, nhìn sắc trời tốt lắm, lỡ như trời đổ mưa mà đào hố chôn người, đó phải là trình diễn phim kinh dị sao, trong lòng chắc chắn chịu nổi!

      Chà xát tay ướt lên y phục, Mộc Phỉ khoát khoát tay với Viêm Dục, mang theo ra ngoài cửa thôn. Dọc theo đường , Viêm Dục tò mò nhìn quanh bốn phía, con đường lầy lội chịu nổi, hai bên đường là cỏ mọc xanh biếc, chỗ xa hơn có ruộng nương.

      Bởi vì Mộc Phỉ ở bên ngoài thôn, ra khỏi sân hơn mười thước quẹo cái đến cửa thôn Tương Sơn, chỉ thấy đến giờ bên đó vẫn vây quanh vòng người, hoặc cầm lưỡi liềm, hoặc dựng cuốc, trong tiếng ồn ào bất ngờ truyền đến tiếng nghị luận của thím nào đấy: “Tiểu nương này chắc phải rơi từ dốc núi xuống chứ, ngươi nhìn người chảy máu này, đáng thương.”

      “Ta thấy giống, phải người ngoài xâm nhập sao, xem miệng vết thương người này, hình như là vết đao, lòng dạ độc ác, có thể xuống tay với tiểu nương như vậy.” Đây là giọng hết sức trung khí của nam nhân.

      “Đúng vậy, xem ra chừng bảy tám tuổi, ngược lại người mặc y phục đẹp đẽ quý giá, hẳn là gặp được mấy thứ thấy hơi tiền nổi máu tham rồi.”

      Mộc Phỉ nhận ra giọng sau cùng, đó là Tưởng Nhị thẩm trong thôn, bởi vì nàng mềm lòng, thường ngày lúc ngang qua trước cửa nhà Tưởng thị, đều đưa chút rau dại hoa quả gì đó cho mẹ con các nàng ăn đỡ đói. Mộc Phỉ nghe nàng nhắc tới y phục người nữ hài tử, quay đầu nhìn Viêm Dục, vội vàng chui vào trong đám người.

      “Đây phải Mộc Phỉ sao? Sao lại đến chỗ này, mau trở về, có tiểu nương chết ở chỗ này, con đừng xem, mẹ con đâu, mẹ Mộc Phỉ, mẹ Mộc Phỉ ơi? là, sao lại để cho mình con chạy đến nơi này.” Tưởng Nhị thẩm tinh mắt, đồng thời bắt được thân thể bé của Mộc Phỉ, ôm vào trong ngực mình, thuận tiện dùng bàn tay to thô ráp che tầm mắt của nàng ngăn cho nàng nhìn vào bên trong.

      “Nhị thẩm, mẹ con có tới, nàng, nàng qua đời rồi.” Mộc Phỉ gian nan chui ra khỏi lòng ngực Tưởng Nhị thẩm, nàng dùng giọng điệu nên có của cái tuổi này để chuyện, giọng của nàng vốn mềm mại, lại cố ý hạ thấp xuống, nghe giống sợ hãi lại mang theo chút nức nở.

      “Cái gì? Mẹ con qua đời?” Tưởng nhị thẩm khống chế được, cất cao giọng, lúc đó, mọi người tụ tập tại cửa thôn chấm dứt nghị luận, đưa ánh mắt lên người Mộc Phỉ ở trong lòng Tưởng Nhị thẩm.

      Người trong thôn đều biết mẹ con Tưởng thị ở ngoài đầu thôn, cho dù trước kia có suy đoán có bài xích, mười năm trôi qua, cũng đối xử với các nàng như người của thôn Tương Sơn, lúc này nghe Mộc Phỉ Tưởng thị qua đời, trong lòng mỗi người đều giống như có tảng đá đè ép, cực kỳ nặng nề.

      Mộc Phỉ cúi đầu, nhìn mủi chân mình, giọng : “Dạ, bệnh ho quá nặng, nên, nên…” Nàng thêm gì nữa, thút tha thút thít, hai hạt châu lóng lánh trực tiếp rơi xuống đất, nháy mắt bị bụi đất nuốt hết.

      “Ài, đứa , khổ cho con.” Tưởng Nhị thẩm càng thêm chua xót trong lòng, lại ôm Mộc Phỉ vào trong lòng, bỗng nghĩ tới cái gì, mở miệng hỏi: “Vậy hậu táng mẹ con như thế nào, tuổi con còn , sao có thể tính toán được chứ?”

      xong tự mình cũng nhịn được lắc đầu, Mộc Phỉ tính toán đâu ra đấy cũng còn chưa tới mười tuổi, tuổi còn , trước còn có thể dựa vào con ma bệnh là mẹ, tại, ài…

      “Nhị thẩm cần lo lắng, Mộc Phỉ trưởng thành, có thể tự mình chăm sóc. Còn nữa, cha con cũng từ kinh thành đến gặp con, ở với con thời gian ngắn.” Mộc Phỉ cười cười an ủi, chỉ chỉ về phía Viêm Dục: “Hậu táng của mẹ do con và cha cùng nhau xử lý, lúc này đến đây cũng là muốn chào hỏi với Trưởng thôn, tiểu nương này cùng đến đây với cha con, mất mạng ở đây, về tình về lý cha con cũng thể bỏ mặc quan tâm.”

      Cha nàng?

      Lúc này mọi người mới nhìn đến người còn đứng ở đầu thôn có tiến lên, hoa phục màu tím lóng lánh nổi bật dưới ánh chiều tà. Ánh mắt tin tưởng nhìn người nọ với Mộc Phỉ, mặc cho ai cũng tin tiểu nương khô gầy bé mặc y phục rách rưới chấp vá khắp người này là nữ nhi của quý nhân kia.

      Dưới ánh mắt nghi ngờ hoặc tin tưởng hoặc suy nghĩ sâu xa, Viêm Dục từ từ tới bên cạnh Mộc Phỉ, nhìn nàng nở nụ cười: “Nữ nhi.”

      004: Đại ca ca nhà bên, Tưởng Vũ

      Mọi người cười ngất, Tưởng Nhị thẩm cúi thân thể xuống, giọng hỏi bên tai Mộc Phỉ: "Mộc Phỉ này, là cha con sao? Sao lại, khụ, nhìn quá giống."

      Nàng muốn hỏi, sao lại nhìn trẻ như vậy, nhưng người ở bên cạnh, mà lại gọi Mộc Phỉ là nữ nhi, nàng là người ngoài, sao có thể biết xấu hổ trắng ra. Nhìn kỹ lại, ánh mắt lại rất giống, đều là đôi mắt đẹp hẹp dài, nhưng mà ngũ quan của Mộc Phỉ lại giống Tưởng thị đến bảy tám phần, cặp mắt kia lại càng giống khuôn mẫu đúc ra, cứng rắn đặt người nam tử đối diện quá thích hợp.

      " là cha con." Mộc Phỉ ôm cánh tay của Viêm Dục, cười cong đôi mắt thành hình trăng non, ngọt ngào, vẻ mặt giống làm bộ, là bộ dạng quá đỗi vui mừng khi gặp lại người thân xa cách từ lâu.

      Mồ hôi nha, dĩ nhiên giống, nàng mười tuổi, nhiều lắm cũng chỉ mười tám, có cha con kém nhau tám tuổi sao?

      Nhưng nàng thể , cũng thể mặc cho người ở chỗ này cẩn thận đánh giá được, lộ ra cũng hay. Theo nàng biết, loại thôn xóm được ngăn cách với đời này chỉ có tư tưởng lạc hậu, mà còn có tính bài ngoại (bài xích những thứ bên ngoài), từ chỗ nàng và Tưởng thị sinh sống ở đây mười năm mà có cách nào dời vào trong thôn cư trú là có thể nhìn ra. Nếu như để cho bọn họ biết nàng và Viêm Dục có quan hệ cha con, khẳng định loạn côn đánh bọn họ ra ngoài. Bên ngoài hoang vu, mãnh thú thường lui tới, xác định chắc chắn bị gặm đến xương cũng còn.

      Nàng cũng muốn vất vả lắm mới có được sinh mạng mới lại bị lãng phí.

      "Cha, chúng ta xem nàng thế nào." Mộc Phỉ ôm chặt cánh tay Viêm Dục kéo tới chỗ tiểu nương ngã xuống.

      Viêm Dục gật đầu, mặc cho Mộc Phỉ ôm cánh tay, trong giây phút này chỗ nào đó trong trái tim trở nên mềm mại, loại cảm xúc thương cảm giống như theo gió lẳng lặng tản .

      Bộ dạng nữ hài tử khoảng bảy tuổi, khóe môi có vết máu, y phục có chất vải tương tự với của Viêm Dục, la quần màu hồng nhạt thêu bươm bướm sặc sỡ, cánh hoa ngũ sắc rực rỡ tản ra chung quanh, càng tôn lên gương mặt nhắn trắng bệch có chút máu. Ấn đường bầm đen, cổ lộ ra bên ngoài lên khí đen, ngực thấm máu đen, cực kỳ dễ bị phát y phục màu hồng nhạt.

      Đồng tử Mộc Phỉ hơi co lại, đao có độc, đao mất mạng, đủ tàn nhẫn!

      Cảm giác nghi ngờ cũng theo đó truyền đến, kẻ xấu tàn nhẫn như vậy, vì sao lúc giết nàng và Tưởng thị lại trực tiếp gọn gàng linh hoạt vung đao, còn có vị bên cạnh này, toàn thân dưới chút vết thương, mặc dù nàng có dụng cụ đại có thể kiểm tra kỹ càng cho cũng nhận ra trong cơ thể của còn lại độc tố, đây là nguyên nhân trực tiếp khiến mất trí nhớ.

      Khiến cho Mộc Phỉ cảm thấy kỳ quái nhất là "nàng" và Tưởng thị cũng bị mất mạng, vì sao lại có thể sống sót?

      Các thôn dân bị Mộc Phỉ dời lực chú ý, tụ lại lần nữa, chỉ là trong lúc vô tình giữ khoảng cách với cha con bọn họ, ở giữa bãi đất còn lại cha con bọn họ cùng với thi thể nằm mặt đất.

      Trong nháy mắt nhìn thấy nữ hài tử, Mộc Phỉ cảm giác được thân thể Viêm Dục hơi run rẩy, sau đó phun ra hai chữ đến thể nghe thấy: "Nghiên Nghiên." Tiếp theo đó, đôi mắt tinh khiết như trẻ con mang theo vẻ mờ mịt, sau đó trở lại bình tĩnh.

      Viêm Dục hơi nghiêng đầu, lại gần bên tai Mộc Phỉ giọng hỏi: "Nữ nhi, nàng thế nào?"

      Mộc Phỉ nhìn Viêm Dục sâu, ngồi xổm xuống, giơ tay muốn lật mí mắt nữ hài tử.

      "Đừng động!"

      "Đừng động, có độc."

      Hai giọng truyền đến cùng lúc, người là Viêm Dục, người kia, Mộc Phỉ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đại nam hài chui ra từ phía sau đám người, phát bắt được cánh tay gầy như que củi của Mộc Phỉ, thở hổn hển lặp lại: "Đừng động, có độc."

      Tưởng Nhị thẩm chỉ biết vỗ ngực thuận khí, trong miệng la hét: "Ai ôi, Mộc Phỉ, tử thi mà con cũng dám lộn xộn, hù chết Nhị thẩm rồi. Cha của Mộc Phỉ, ngươi cũng là, cũng biết bảo vệ Mộc Phỉ, tiểu hài tử tò mò với hiếu kỳ, lỡ như đụng vào nhiễm tà khí nên làm thế nào cho phải đây."

      "Đúng vậy, cha của Mộc Phỉ, nhìn cổ của hài tử này nhiễm khí đen, dứt khoát cuốn chiếu hỏa táng thôi." Giọng thô lỗ kia lại vang lên, Mộc Phỉ nhìn cái, lưng rộng eo gấu, làn da ngăm đen, lúc chuyện thịt mặt run lên, nhận ra là Tưởng Tiểu thúc trong thôn, đệ đệ của Trưởng thôn, đến nay vẫn chưa cưới vợ, dựa vào thân cậy mạnh mà thỉnh thoảng đánh bắt món ăn dân dã (thú rừng chim muông) đổi tiền bạc qua ngày.

      Đừng nhìn cơ thể toàn là mỡ của , người khác cảm thấy sống sung sướng qua ngày, kì thực phải, là loại người uống nước lạnh lớn lên, mới hai mươi tuổi mà nhìn giống như hơn ba mươi, bởi vì muốn lập tức kết hôn sinh con cho nên trở thành người đàn ông độc thân duy nhất trong thôn Tương Sơn rồi.

      "Tiểu thúc, đây phải là nhiễm tà khí, là trúng độc, con thấy qua trong sách." Đại nam hài thanh tú kéo Mộc Phỉ đứng lên, cười giải thích với Tưởng Tiểu thúc, rồi sau đó bên tai Mộc Phỉ: "A cha Tưởng Thợ mộc có thể làm quan tài, chỉ cần hai lượng bạc, hôm nay huynh chợ bán ít tranh chữ, kiếm được vài bạc, chỉ là muội cần phải gấp, nghe ngày mai chợ có chuyện tốt là phân biệt châu báo trả tiền, huynh có quen với con trai của hương trưởng, nhà có rất nhiều đồ hiếm lạ, đồng ý ngày mai giúp huynh lần, sau khi đổi lấy bạc có thể an táng cho dì Tưởng tốt rồi."

      Mộc Phỉ nháy nháy mắt, đôi mắt sáng quắc lấp lánh, giọng hỏi: "Cám ơn Vũ ca ca, ngày mai có thể dẫn theo muội hay ?"

      là Tưởng Vũ, con trai của Trưởng thôn, cũng là thần thông của thôn Tương Sơn, mười ba tuổi vượt qua khảo thí, chuẩn bị tham gia thi hương. Lúc Tưởng Vũ và “nàng” lớn lên cùng nhau, trái tim nhảy lên khác thường, hình ảnh trong đầu cho nàng biết, Tưởng Vũ là người đối đãi lòng với Mộc Phỉ, là người tiểu Mộc Phỉ tin cậy nhất ngoại trừ mẫu thân.

      Mộc Phỉ nghe nhắc tới chợ, phân biệt châu báu, trong lòng rục rịch, nàng vẫn cho là thôn Tương Sơn là thôn xóm ngăn cách với bên ngoài, nghe Tưởng Vũ nhắc tới chợ mới hiểu được là nàng quá mức quê mùa, cho rằng xuyên qua đến thế ngoại đào nguyên dưới ngòi bút của Đào Uyên Minh*, xem ra là nàng suy nghĩ quá nhiều.

      *Đào Tiềm, hiệu Uyên Minh: (365 - 427 sau CN) là nhà thơ lớn của TQ.

      đại cha nuôi của nàng là trùm châu báu có tiếng, trong nhà có rất nhiều vật quý, mà từ nàng theo bên cạnh cha nuôi tiếp nhận huấn luyện, mưa dầm thấm đất, thấy những châu báu kia là có thể phân loại tốt, chỉ là biết phương pháp phân biệt ở nơi này thế nào. Nếu có thể kiếm tiền, cũng xem như là nguồn kinh tế hạng nhất.

      Nàng chỉ nuôi mình, còn phải nuôi “Phụ thân” này, khi nghe những lời thốt ra, Mộc Phỉ quyết định, muốn chữa trị cho tốt.

      "Cái này về sau lại , huynh tìm chiếc chiếu, thu xếp cho nàng ấy trước ." Tưởng Vũ chỉ chỉ đứa bé nằm đất, trước khi đến nghe được Tưởng Đại nương chuyện với phụ thân, biết trong nhà Mộc Phỉ xảy ra chuyện, cũng biết tiểu nương này cùng tới với cha Mộc Phỉ.

      Tưởng Vũ nhíu mày khẽ thở dài, đứa đáng , vậy mà gặp phải bất trắc ở đây. Tiếp theo càng thêm bất mãn với cha Mộc Phỉ, qua thời gian mười năm mới xuất , lòng dạ độc ác mà.

      "Tiểu Vũ, cần tìm, thúc mang tới rồi." Sau khi Tưởng Nhị thúc nghe Tưởng Tiểu thúc , nghĩ tới trong nhà có hai chiếc chiếu rách, nên thương lượng với Tưởng Nhị thẩm trở về nhà mang tới, vừa mới chạy tới nghe được Tưởng Vũ , vội quát bảo dừng lại: "Đây, chiếu này hơn, cho tiểu nương kia dùng, cái còn lại, Mộc Phỉ, trước để cho mẹ con nằm tạm, được ?"

      Mộc Phỉ biết ơn gật đầu, trong miệng vẫn lời cảm ơn.

      Tưởng Nhị thúc mang bao tay, thả tiểu nương vào chiếu , sau khi quấn chặt mới ôm lấy tới chỗ Mộc Phỉ ở. Trừ bỏ vừa mới bắt đầu mọi người còn nhìn Viêm Dục vài lần, lúc này công việc bận rộn, hoàn toàn xem thường , cũng gì, đôi mắt sáng long lanh vẫn rơi vào người Mộc Phỉ, chưa từng rời khỏi.
      Last edited: 31/10/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      005: thể động, nguy hiểm

      Tưởng Nhị thúc rất nhanh, bước chân sinh gió, Tưởng Nhị thẩm theo bên cạnh , Mộc Phỉ và Tưởng Vũ cùng nhau, giữ khoảng cách với bọn họ, mà Viêm Dục cuối cùng, thỉnh thoảng ngửa đầu nhìn xung quanh chút, đôi mắt xinh đẹp mà sáng rực đều toàn là vẻ mờ mịt và mê hoặc.

      "Vũ ca ca, huynh với muội chút về chợ phiên là thế nào vậy? Muội vẫn cho rằng xung quanh thôn Tương Sơn đều có thôn xóm, là thế ngoại đào nguyên đấy." Mộc Phỉ chuyện, xấu hổ le lưỡi, chớp mắt to trong sáng, tò mò nhìn chằm chằm Tưởng Vũ.

      "Ha ha, nơi này của chúng ta giống như thôn bình thường, nhìn như ở đáy bực, kì thực đường đều quanh co lên, chợ trong thôn cũng coi như là ngoài rìa Tương Sơn, cũng phải ở núi, cách khác, chỉ có thôn Tương Sơn chúng ta đối diện đáy Tương Sơn thôi. Muội quên rồi sao, khi còn bé huynh còn lén dẫn muội mua người giấy , lúc đó muội còn phải đường núi chính là dễ dàng."

      Tưởng Vũ nhìn bộ dạng đáng của Mộc Phỉ, nhớ tới chuyện lúc , đôi má lên tầng đỏ ửng.

      Mộc Phỉ ngẩn người, rất nhanh phản ứng kịp, cười hắc hắc sang chuyện khác: "Lúc đó phải muội còn sao, nhớ lắm, phải huynh ngày mai có phân biệt các loại châu báu à, trước kia nương kể cho ta rất nhiều kỳ trân dị bảo, chừng ta cũng có thể đưa ra mấy cái để đổi chút tiền đấy, Vũ ca ca dẫn muội theo cùng mà."

      Nghe giọng mềm mại ngọt ngấy của Mộc Phỉ, trái tim Tưởng Vũ hơi lâng lâng, để ý chuyện Mộc Phỉ có thể phân biệt châu báu, nhưng tại nàng ấy thân mình, nguyện ý giải sầu cũng tốt. Nên gật đầu liên tục dặn dò Mộc Phỉ: "Có thể có thể, chỉ là muội thể chạy loạn, phải theo bên cạnh huynh."

      "Dĩ nhiên dĩ nhiên, muội nhất định tấc cũng rời Vũ ca ca." Mộc Phỉ giơ cánh tay lên, trịnh trọng đảm bảo.

      "Vậy được rồi, ngày mai huynh tới đón muội. Sau khi trở về phải tới chỗ Tưởng Thợ mộc giao bạc, an táng cho dì Tưởng tốt." Nghĩ đến dì Tưởng qua đời, Tưởng Vũ quay đầu nhìn Viêm Dục luôn bảo trì khoảng cách với bọn họ, kéo cánh tay Mộc Phỉ, cực kì nghiêm túc hỏi: "Mộc Phỉ, muội cho huynh, là cha muội sao?"

      Tưởng Vũ yên lặng quan sát Viêm Dục lúc lâu, đến khuôn mặt khiến mình ghen tị, ánh sáng tùy ý tiêu sái chuyển động xung quanh Viêm Dục mang theo loại quý khí bức người, đó là hơi thở phát ra từ bên trong, lớn như vậy nhưng chưa bao giờ nhìn thấy qua nhân vật như vậy, cái loại hơi thở áp đảo thế nhân mà chỉ có thể nhìn lên.

      Tóm lại, từ góc độ đứa trẻ, Tưởng Vũ cực kỳ thích .

      Làm cha, ném vợ con ở thôn Tương Sơn mười năm hề hỏi thăm, loại hành vi này của , đổi lại là mình chắc chắn nhận .

      Viêm Dục nhướng mí mắt, tên mao đầu tiểu tử này cách nữ nhi của gần như vậy còn chưa tính, nhưng nhìn ánh mắt của , sao lại khiến vui vẻ nổi vậy.

      Mộc Phỉ kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Vũ, khuôn mặt nhắn thanh tú của căng chặt, thoạt nhìn nghiêm túc, nhịn được khóe môi nâng lên nụ cười: “Vũ ca ca, huynh đáng , phải là cha muội, chẳng lẽ là cha huynh sao? Ha ha ha~” Ở trong mắt nàng, mười ba tuổi chính là đứa trẻ, ở đại vừa lên sơ trung (cấp 2), đứa bé làm ra vẻ từng trải xụ mặt nghiêm chỉnh hỏi nàng vấn đề, nàng có thể buồn cười sao?

      Tưởng Vũ nhịn được gãi gãi đầu, nghe tiếng cười vui vẻ của Mộc Phỉ, tiếng cười kia thanh thúy giống như chuông bạc, được cơn gió khẽ thổi đến khắp khe núi, bởi vì bật cười, khuôn mặt nhắn cỡ bàn tay của Mộc Phỉ đỏ bừng lên, giống như quả táo đỏ, tản ra rực rỡ mê người, tức nhìn có chút ngây dại.

      Giữa tiếng cười khoan khoái lộ ra hồn nhiên, dẫn tới Tưởng Nhị thẩm ở phía trước quay đầu nhìn lại, nàng thở dài lắc đầu, với Tưởng Nhị thúc: "Ai, cho cùng cũng chỉ là đứa bé, lúc này vậy mà cũng có thể cười ra tiếng."

      "Tối thiểu so với khóc lóc sướt mướt vẫn tốt hơn, nhìn bộ dạng của đứa này, hẳn là đứng lên từ trong đả kích, cũng là người kiên cường, cảm thấy giống nhân vật bình thường, chúng ta có thể giúp được gì giúp." Tưởng Nhị thúc an ủi Tưởng Nhị thẩm, hiểu được trong lòng nàng là nghĩ tới cuộc sống sau này của Mộc Phỉ, suy nghĩ chút lại bổ sung câu: " chừng nàng lên như diều gặp gió, nhìn thấy người nọ , mặc kệ có phải là cha ruột của nàng hay , ngược lại ánh mắt nhìn nàng chân thành, chưa mấy câu khiến người ta có cảm giác đó chính là người trong Kinh thành. Nếu dẫn theo Mộc Phỉ cùng tới Kinh thành sinh sống, chúng ta có muốn quan tâm cũng được nữa."

      "Này cũng đúng." Tưởng Nhị thẩm vừa nghĩ như thế, tích tụ trong lòng vơi bớt.

      Rất nhanh tới nhà Mộc Phỉ, Tưởng Nhị thúc nhìn căn phòng cũ nát, cau mày đặt chiếc chiếu quấn tiểu nương xuống phía dưới lều cỏ bên cạnh phòng, vốn cũng định vào nhà đưa Tưởng thị ra ngoài giúp Mộc Phỉ, lại bị Tưởng Nhị thẩm kéo cánh tay ngăn cản. tiếp xúc với ánh mắt đầy thâm ý của Tưởng Nhị thẩm, lại nhìn nhìn Viêm Dục ở sau lưng bọn họ hiểu được.

      "Mộc Phỉ này, buổi tối con ăn cơm thế nào? Nếu đến nhà Tưởng Nhị thẩm dùng cơm nhé?"

      Tưởng Nhị thẩm đến bên cạnh Mộc Phỉ, sờ đầu của nàng, ánh mắt xuyên qua cánh cửa bị đụng hỏng nhìn xung quanh. Chỉ thấy Viêm Dục tới cạnh giường gỗ, khom lưng ôm lấy Tưởng thị tới bên này, vội vàng thu hồi tầm mắt, rơi vào mặt Mộc Phỉ.

      Mộc Phỉ cười cong mắt, liên tục xua tay với Tưởng Nhị thẩm: " cần đâu Nhị thẩm, phụ thân chăm sóc con tốt, thẩm và Nhị thúc nên về nhà thôi, Hòa Tử cũng đói bụng rồi."

      Hòa Tử là cháu trai của Tưởng Nhị thẩm, năm nay sáu tuổi.

      Tưởng Nhị thẩm nghe Mộc Phỉ nhắc tới Tưởng Hòa, trong lòng cũng có chút lo lắng, hôm nay con dâu lên chợ đổi gạo, trong nhà chỉ còn đứa cháu trai tuổi và đứa con trai biết nấu ăn, nếu trở về, chừng đói muốn chết rồi.

      "Vậy chúng ta trước." Tưởng Nhị thẩm thấy Viêm Dục dưới giúp đỡ của Tưởng Nhị thúc, đặt Tưởng thị được cuốn chiếu đặt vào lều cỏ tạm biệt Mộc Phỉ, lôi kéo Tưởng Vũ còn muốn ở lại nhà của Mộc Phỉ , cùng với Tưởng Nhị thúc vào trong thôn.

      trong mùa thu, gió lạnh hiu hiu, lúc này ánh nắng chiều tà chiếu rọi nửa bầu trời, hai cổ thi thể đặt phía dưới lều cỏ cũng đến mức hư hối, ngày mai chợ phân biệt châu báu đổi được ngân lượng, đến chỗ Tưởng Thợ mộc mua quan tài hạ táng là được. Mộc Phỉ ngồi xổm xuống lán cỏ, kéo chiếu ra chút kiểm tra tử trạng của hai người.

      Môi Tưởng thị tím đen, xác nhận kết quả độc từ miệng vào, cổ tiểu nương tỏa ra chút khí đen, đây là độc vật bên ngoài nhập vào người, ăn mòn lục phủ ngũ tạng gây ra, chỉ dùng ánh mắt phân tích , hai người cùng trúng loại độc. Mộc Phỉ tùy ý nhổ hai cọng cỏ, dùng lá cây thấm máu độc của hai người, muốn phân biệt hai người trúng loại độc gì.

      Viêm Dục đột nhiên khom người đoạt lấy lá cây trong tay Mộc Phỉ, trong lúc Mộc Phỉ chưa kịp phản ứng trực tiếp vứt vào trong vũng bùn, mặt tình bất định, đón nhận ánh mắt của Mộc Phỉ, uất ức bĩu môi, giọng giải thích: " thể động, nguy hiểm."

      *****

      006: Chỉ vào tim , đau quá


      Mộc Phỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm động tác của Viêm Dục, nghi ngờ quẩn quanh trong lòng cách nào che giấu được, nàng chợt đứng lên, mở to mắt nhìn chằm chằm Viêm Dục chớp mắt: " phải ngươi mất trí nhớ sao? Vì sao biết đụng vào thứ này nguy hiểm? Còn có, nàng là ai? Ta nghe được ngươi gọi nàng là Nghiên Nghiên, nàng mới là nữ nhi của ngươi đúng ? Ngươi nhớ ra rồi."

      Mộc Phỉ sáng quắc bức người, nàng tự nhận y thuật của mình thông thiên, mặc dù có dụng cụ tinh vi ở đại, nhưng nàng kiểm tra, xem, sờ cùng với quan sát có thể xác định Viêm Dục mất trí nhớ rồi. Nhưng Viêm Dục cho nàng cảm giác quá mức kỳ quái, lát giống như trẻ sơ sinh có ý thức, như thủy tinh sạch thuần túy có tạp chất. lát lại giống như ảo ảnh quỷ mị giữa vực sâu đáy, trong chân có mờ mịt hư vô.

      Hai loại hơi thở thay đổi bất thường người khiến cho Mộc Phỉ biết đối đáp với thế nào.

      Mặc dù Viêm Dục có ác ý với nàng, trong ánh mắt chứa đựng ấm áp khiến cho nàng muốn ỷ lại, nhưng ở đại nàng cũng sống tới hai mươi năm trời, mình trông coi gia sản to lớn qua ngày, nàng chưa bao giờ kêu tiếng khổ.

      Có thể là mới quen biết, mới muốn đối phương lợi dụng mình thôi.

      Viêm Dục nháy nháy mắt, trong đôi mắt sạch như trân châu nổi lên tầng hơi nước, đáng khụt khịt mũi, kéo khóe miệng giọng : "Ta thích nữ nhi đụng vào cái đó, nơi này đau."

      Mộc Phỉ nhìn động tác chỉ vào tim của Viêm Dục, nhất thời nhiều cảm xúc đan xen.

      "Nàng, Nghiên Nghiên, nữ nhi, ngươi." Viêm Dục chỉ chỉ Mộc Phỉ, dường như sợ nàng mất hứng nên sợ hãi liếc nàng cái, mới tiếp: "Nghiên Nghiên, hình như là nghĩa nữ, phải nữ nhi. Ơ, nghĩa nữ là cái gì? Ưm, cảm giác kỳ quái, nữ nhi, nghĩa nữ là cái gì?"

      Ặc, Mộc Phỉ kinh ngạc nghe lời lộn xộn của Viêm Dục, tức có chút dở khóc dở cười.

      Đây là trí nhớ tạm thời tái sao? Bé tên là Nghiên Nghiên này rất quan trọng trong lòng đây, bằng vì sao mở mắt ra đầu tiên kêu nữ nhi chứ? Nhưng, nếu như quan trọng, vào lúc nhìn thấy thi thể Nghiên Nghiên, phải là đau lòng thuận tiện nhớ tới càng nhiều chuyện hơn mà phải là ngăn cản mình đụng vào độc vật người Nghiên Nghiên mới đúng chứ.

      Mộc Phỉ lắc đầu, thèm nghĩ những chuyện phiền lòng này nữa, thôi, vẫn nên mau chóng kiếm tiền, sau đó chữa trị cho tốt mới đúng. Nếu ông trời để nàng xuyên tới chỗ này, mở mắt ra đầu tiên nhìn thấy người cha ở bên cạnh nàng, gọi nàng là nữ nhi, vậy nàng nhận vậy.

      "Đói bụng rồi hả, ta nấu cơm." Mộc Phỉ uể oải lầm bầm câu, tới phòng bếp.

      Đôi mắt Viêm Dục bám theo Mộc Phỉ rời , nhíu đôi mày xinh đẹp, hai tay nhấn vào ngực: đau quá.

      Phòng bếp đột ngột truyền đến tiếng kêu rên, trực tiếp ép nóc nhà lá yếu ớt tới lung tay, bụi đất rơi xuống từ nóc nhà, tiếng thét vẫn còn kéo dài, sau khi Viêm Dục ngẩn người ngắn ngủi chạy nhanh vào phòng bếp.

      chú ý dưới chân, giẫm lên chậu gỗ thiếu chút nữa ngã sấp xuống, sau khi ổn định thân thể xoải bước chạy vội tới bên cạnh Mộc Phỉ, đôi mắt xinh đẹp hẹp dài như khảm ngôi sao, gắt gao khóa chặt người gầy của nàng.

      "A a a, vậy mà quên hái rau dại rồi! Buổi tối ăn cái gì đây chứ!"

      Mộc Phỉ ôm đầu, nhịn được gào khóc ra tiếng, nàng vậy mà quên mất hái lộc hoắc, bánh lộc hoắc của nàng.

      Viêm Dục nghe Mộc Phỉ lầm bầm mình, trong đôi mắt thoáng nghi ngờ, nghiêng đầu tự hỏi vì sao nàng than trời trách đất.

      "Ngươi, cùng với ta!" Mộc Phỉ trừng mắt với Viêm Dục, thầm trách nhắc nhở mình. Nghĩ chút lại lắc đầu, bất đắc dĩ : "Thôi, nếu ngày mai có thể kiếm được ngân lượng làm cho người bộ y phục, người lại ra ngoài tốt hơn."

      Nàng quên hôm nay dẫn Viêm Dục ra ngoài chuyến, ánh mắt của người trong thôn nhìn bọn họ, cái loại khiển trách tiếng động này khiến trong lòng nàng cảm thấy rất khó chịu.

      Các thôn dân nhất định suy nghĩ, Viêm Dục ăn mặc là quan lớn trong Kinh thành, chẳng lẽ bạc mua quan tài cho thê tử cũng bỏ ra được sao? Trong ánh mắt bài xích và trách cứ ràng như vậy, ngay cả Tưởng Vũ, cái loại mâu thuẫn tiếng động này khiến cho nàng chỉ có thể cười ha ha sang chuyện khác.

      Nàng có thể đọc hiểu tiếng lòng của Tưởng Vũ, hiểu đối với Viêm Dục bất mãn và cừu thị (xem là kẻ thù), người ngoài, đứa bé cũng có thể vì hai lượng bạc mà vắt hết óc nghĩ biện pháp, mà Viêm Dục, nhìn như rất giàu có, mười năm cũng lộ mặt, khó khăn mới đến nơi này, lại tỏ thái độ chuyện liên quan đến mình. Nàng đều có thể tưởng tưởng ra, Viêm Dục trở thành nhân vật chính của các thôn dân đóng cửa bàn luận sau giờ cơm rồi.

      Xách cái giỏ trúc lên, Mộc Phỉ cầm cái liềm bị gỉ trong tay, thừa dịp trời còn chưa tối hẳn ra ngoài.

      nhanh vài bước, cảm thấy giỏ trúc sau lưng bị lực đạo níu lại, quay đầu nhìn thấy Viêm Dục cười dịu dàng, : "Cùng nữ nhi, cùng nhau."

      Mộc Phỉ chỉ xem Viêm Dục muốn ở nhà mình, cũng đúng, trừ bỏ chiếc giường gỗ ra là cái bàn và hai cái ghế , ngay cả đồ vật để ngắm cũng có, đổi lại là ai cũng cảm thấy nhàm chán thôi.

      Dù sao trời cũng sắp tối rồi, có người chung bao giờ cũng tốt hơn, Mộc Phỉ nghĩ nghĩ, lại quay vào phòng lấy cái giỏ trúc lớn và sài đao (dao cùn), thuận tiện xách cái xẻnh ra đưa cho Viêm Dục, giải thích : "Vậy chung, chúng ta kiếm ít về ăn, cũng cần chuẩn bị cho ngày mai."

      Viêm Dục gật đầu, lông mi tựa cánh bướm run rẩy, mắt cong cong, từ bên trong tràn ra ý cười.

      tốt, nữ nhi có bỏ lại.

      Hai người sóng đôi về phía Tương Sơn, đường nhìn thấy rau dại có thể ăn, Mộc Phỉ lập tức dùng cái xẻng đào lên, sau hai lần đào như thế, lại nhìn đến động tác giống nhau của Mộc Phỉ, Viêm Dục vượt lên trước bước lấy cái xẻng từ trong tay Mộc Phỉ, ngồi đất cẩn thận đào rau dại.

      Mộc Phỉ nhìn thân thể cao lắm của Viêm Dục ngồi đất, trường sam (áo dài nam) phủ trong bụi đất, bị bùn lầy bao phủ cũng chút để ý, chuyên chú lấp đầy giỏ trúc bằng hạt lại hạt lộc hoắc.

      Gió mang hơi lạnh làm rối tung sợi tóc, khóe môi Mộc Phỉ nở nụ cười nhạt như gió, rất nhanh cuốn những thứ phiền não kia, nàng ngẩng đầu, híp mắt cảm nhận cảm giác mát lạnh mềm mại má, tựa như người thân vuốt ve, nàng vậy mà lại nảy mầm loại ý niệm: xuyên tới đây cũng hẳn là chuyện xấu.

      "Nữ nhi, đủ chưa?" Viêm Dục nhìn thấy giỏ trúc sau lưng đầy lộc hoắc, Mộc Phỉ vẫn tính toán trở về, chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở.

      Hình như đây là lần đầu tiên làm việc này, chỉ là rất vui.

      "Chúng ta lại lên núi chút."

      Mộc Phỉ nhìn hoàn cảnh xung quanh, vừa rồi nàng thuận tay ngắt ít viễn chí, phía sườn núi chắc có thảo dược khác, nếu có thể tìm được cam thảo rất tốt. Loại tình huống này của Viêm Dục chỉ có thể dùng dược vật có tính bổ dưỡng để thải những chất độc trong cơ thể, lại kết hợp châm cứu từ từ điều trị.

      Ước muốn lớn nhất của nàng lúc này là chế tạo ra bộ ngân châm thích hợp với mình, dĩ nhiên nàng cần bạc, rất nhiều bạc.
      Tử Âm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :