1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên Không] Sủng phi nghiện: Nương tử, bổn vương chín rồi! - Tô Dật Huyền

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. BỘ SÁT

      BỘ SÁT New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      11
      Sủng phi nghiện: Nương tử, bổn vương chín rồi!

      宠妃上瘾: 娘子本王熟了

      Tô Dật Huyền

      Thể loại: Trọng sinh, Sủng, Hài.

      Số chương: 145 - 2Q

      Tình trạng: Hoàn

      Nguồn: Tangthuvien

      Editor: Bộ Yến Tử

      [​IMG]

      Nội dung giới thiệu:

      ☆☆☆☆ Song chủ xuyên việt, thoải mái khôi hài, sủng văn 1V1 nga ☆☆☆☆

      Nàng là kẻ trộm, luôn lạc quan hướng về phía trước, tâm địa thiện lương, tội gì truy nàng đến cuối cùng, đến nỗi phải mượn xác hoàn hồn? Gả cho Vương gia bị bệnh vô lực phản kháng, vậy ký đến chi tắc an chi thôi! Nhưng mà, ngươi nha sao lại bị đoạn tụ hả? Nàng muốn ăn thịt, nàng muốn tính phúc!

      Nhàn rỗi có chuyện gì làm, tay lại ngứa ngáy khó nhịn, nàng làm lại nghề cũ, trở thành " phi tặc Bạch Vũ " tiếng tăm lừng lẫy, vẫn giống như ban đầu mới thích!

      là Thân vương trẻ tuổi nhất vương triều Hoa Hạ, có kinh thiên vĩ tài, chi trí định quốc an bang, lại sớm bước ra triều đình. Vẻn vẹn mười năm, khắp thiên sơn vạn thủy, chỉ vì tìm nàng!

      Dán lên tấm mặt nạ da người, là cục trường đại nhân trẻ tuổi nhất của Bộ Hình Tư ở Hoa Hạ, vì muốn bắt nàng, tự thân xuất mã!

      Vì thế, quan bắt tặc, miêu diễn thử chuyện xưa trình diễn như vậy...

      [ Chạy trốn ]

      "Thúc thủ chịu trói, vẫn quá muộn!" Nam nhân nghe bổng.

      Nữ tử tươi cười nhợt nhạt: "Vậy chết còn nhanh hơn!"

      "Tự làm bậy, thể sống!" chuẩn bị ra tay!

      "Chưa thử qua, sao biết?" Nữ tử dứt lời, nhảy cái đúng là ba trượng có hơn!

      "Đáng chết, nếu ngươi có gan đừng chạy!" Nam tử nổi giận!

      " chạy chạy, cục trường đại nhân, tiễn!"

      [ Câu dẫn ]

      "Nương tử, nàng cảm thấy dáng người vi phu được ? Có muốn thử lần hay ?"

      Mỗ vương xích cái để trần nửa người , nâng lên cánh tay phải, lộ ra cơ bắp rắn chắc tuyệt đẹp.

      Mỗ phi giật giật khóe miệng, gian nan nuốt ngụm nước miếng, nội tâm cảm thán, thằng nhãi này dáng người đúng là kiên nhẫn, nhưng khẩu thị tâm phi :

      "Tránh ra, thời kì giáp hạt, có hứng thú!"

      Mỗ nam sắc mặt đại quẫn, ôm ngang mỗ phi tức giận :

      "Nương tử, bổn vương chín rồi, tin tại nàng thử xem?!"

      ....

      [ lớn ]

      Mỗ nữ hưởng thụ nằm chiếc giường mềm mại nhớ tới nụ hôn ngọt ngào của , đột nhiên nhìn thấy dị vật của mỗ nam dâng trào, khóe miệng khóe mắt đều bắt đầu run rẩy!

      "Ngải mã, kích cỡ này, phải chết người á!"

      Nội tâm mỗ nữ cả kinh, bệnh nghề nghiệp quấy phá, nắm quần áo muốn bỏ chạy!

      Mỗ nam tay mắt lanh lẹ, phát bắt được nàng.

      "Chạy cái gì mà chạy, nàng vừa lòng với vi phu sao?"

      xong còn biết liêm sỉ bắt lấy móng vuốt của nàng đặt lên đó.

      "Vừa lòng..."

      Ngươi là đại đầu quỷ, nữ tử còn chưa xong, nam tử đem nàng áp dưới thân, trong phòng cảnh xuân kiều diễm...
      Cô 4 họ HuỳnhHale205 thích bài này.

    2. BỘ SÁT

      BỘ SÁT New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      11
      Chương 01: Truy đuổi sinh tử
      :yoyo69:

      Editor: Bộ Yến Tử

      Cố Phán Hề nhìn lên bầu trời, trời xanh mây trắng, ánh nắng tươi sáng, là cảnh xuân vô hạn~ Cố Phán Hề hưởng thụ cuộc sống tại, chẳng sợ bản thân là kẻ trộm, nhưng mà bản thân cũng là kẻ trộm vui vẻ. Làm bại gia tử chuyên môn ăn cắp, hoàn khố phú nhị đại, đáng khinh nam chức nghiệp trộm , kỳ thực Cố Phán Hề tự hào. Bởi vì trừ bỏ số tiền trộm được chi trả bên ngoài, tất cả đều giao cho mẹ viện trưởng nhi viện, mua thêm ít quần áo và đồ dùng học tập cho mấy đứa từ bé có cha mẹ giống như . Chẳng sợ bản thân ngay từ đầu lừa viện trưởng, phải là người dẫn chương trình, nhưng lời dối có thiện ý, Cố Phán Hề chưa bao giờ áy náy qua, hơn nữa cảm thấy những ngày làm chuyện như vậy tốt lắm!

      Hôm nay Cố Phán Hề mặc gợi cảm, kiện áo lông dệt cao thắt lưng, phía dưới mặc cái quần đùi da màu đen, đôi ủng qua gối, đầu tóc như thác nước rối tung, dáng người cao gầy, giả dạng như vậy làm người đường quay đầu nhìn gia tăng 200% rồi. Cố Phán Hề bên hưởng thụ ánh mắt thưởng thức của người qua đường, bên mượn cơ hội đánh giá đám người rộn ràng nhốn nháo đường, tìm kiếm mục tiêu hôm nay xuống tay.

      Trừ bỏ việc Cố Phán Hề luôn luôn yên lặng ở bên đường quan sát, ai hoài nghi mỹ nữ tướng mạo xuất chúng, khí chất tốt đẹp kẻ trộm. Hơn nữa còn là kẻ cắp chuyên nghiệp. Mỗi lần đồng chí cảnh sát bắt được , cuối cùng phải đợi tìm cơ hội chạy trốn. Bởi vì mỗi lần xuống tay luôn chọn những tên bại gia tử ăn uống phiêu đổ hoặc ăn chơi trác táng, đám cảnh sát cũng luôn luôn tĩnh liếc mắt cái bế tắc, thẳng cho đến lúc vị Lãnh cảnh quan này đến. Cố Phán Hề bắt đầu kiếp sống chạy trốn của .

      Cố Phán Hề nở nụ cười, bởi vì mục tiêu hôm nay của xuất . , phải là hôm nay dê béo xuất . Cố Phán Hề về phía nam tử, lộ ra nụ cười tươi mát ngọt ngào, nụ cười này làm người tới mất hồn, đánh mất hồn phách.

      Người này cao đại khái 1m8, chính là rất gầy, hơn nữa cặp mắt ta phát ra ánh sáng dâm uế, bởi vậy có thể phán đoán ta nhất định phong lưu thành tánh, thích lưu luyến bụi hoa, tham luyến sắc đẹp. Chính là người này ăn mặc tầm thường, toàn thân cao thấp chỗ nào phải hàng hiệu xa xỉ. Cố Phán Hề vừa thấy biết ngay đây là nam nhân phá của mười phần, rất đáng khinh. Bằng đường cái nhiều người lại náo nhiệt như vậy, sao có thể chỉ có ánh mắt đáng khinh của chủ động nhìn hướng Cố Phán Hề đâu?

      "Hi, mỹ nữ, có hứng thú tìm chỗ nhờ chút hay ?"

      Nam tử đến gần Cố Phán Hề ám chỉ , ánh mắt quân tốc lưu lại bộ ngực cao ngất của Cố Phán Hề.

      "Tốt ~"

      Cố Phán Hề vừa xong, giả bộ bất ổn ngã vào trong lòng nam tử.

      "A ~ "

      "Ai u, cẩn thận cẩn thận..."

      Nam tử thấy Cố Phán Hề ngã vào lòng, trong lòng cười như nở hoa, bàn tay ngăm đen như tay heo đỡ Cố Phán Hề, nhàng lướt sát qua ngực Cố Phán Hề. mặt lại giả bộ chính nhân quân tử. Chính ta cũng biết lúc này bản thân rơi vào bẫy của Cố Phán Hề.

      Chính là loại phá gia chi tử lại còn ăn chơi trác táng dùng thủ đoạn dâm dục nghênh đón, làm Cố Phán Hề thầm bật cười trong lòng. ràng rất vui vẻ khi nữ nhân ngã vào lòng, vẫn còn muốn tỏ ra thanh tâm quả dục, làm cho dịch dạ dày người ta quay cuồng, nhịn được muốn phun.

      "Hôm nay ta muốn thay trời hành đạo! Cho các ngươi nếm thử hậu quả người khoác da sói như thế nào nha!"

      Lòng Cố Phán Hề nảy sinh ác độc .

      "Cám ơn nhé!"

      Cố Phán Hề nhịn xuống cơn xúc động buồn nôn trong lòng, tính toán mượn cơ hội này xuống tay, nhưng trong nháy mắt đánh về phía nam nhân phá gia chi tử đáng khinh kia, dư quang khóe mắt thấy được người, nháy mắt tóc gáy dựng đứng, làm cho thể đem miếng thịt béo chưa kịp nuốt này nhổ ra, phải lấy tốc độ sáu mươi mã tốc liều mạng chạy trốn.

      Người lạnh lùng đó chính là Lãnh cảnh quan!

      mỉm cười nhìn , cười cũng có thể tà mị như vậy, nhưng lại có chút ý vị thâm trường!

      Chính là tại lạnh lùng tính toán tới bắt , lòng khẽ run lên, sử xuất khí lực cưỡng bức sắc mặt mình khôi phục bình thường.

      Lúc này , còn đợi tới khi nào!

      chữ, chạy!

      Cố Phán Hề hai lời xoay người, cấp tốc hướng tới đường dành riêng cho người bộ chạy .

      "Ai, mỹ nữ!"

      Nhìn Cố Phán Hề chạy tới phía trước hô tiếng, nháy mắt nam tử hóa đá. Đây là tình huống gì vậy? Vừa rồi takhông phải đáp ứng cùng mình khai phòng sao, sao đột nhiên lại chạy rồi. Chẳng lẽ lão công côta đến đây, côta bị phát ? Hay là côta gặp người quen? nhìn quanh bốn phía, cũng có phát nhân vật nào phù hợp với tưởng tượng của vừa rồi, di? Đợi chút! Giờ phút này chỉ có nam nhân ngồi vòng bảo hộ ở quốc lộ dùng ánh mắt châm chọc, nhìn cười.

      "Ngốc tử, ngay cả bản thân kém chút bị trộm đều biết! đáng buồn!"

      Sau khi nghe được câu này cùng ý tứ châm chọc bên trong, nam nhân đáng khinh rốt cục hiểu được —— vừa rồi xuân tâm bản thân dập dờn, **vì mỹ nữ gia tăng mãnh liệt, là tên trộm.

      ta sờ sờ cặp da người, ừm, xác định còn ở đây. Chính là, thể để cho kỹ nữ thối này chạy, bất quá. . . Vừa rồi thân thể côta kia đúng là kém. Nhất định phải bắt ta, sau đó phải thượng côta lần, để côta ở dưới thân phóng đãng rên rỉ mới đủ để cho hả giận. Bằng , hừ, trực tiếp bắt côta quăng đến cục công an ăn cơm lao . Bản thân nhưng là người bị hại. Nam nhân đáng khinh hoàn toàn quên mất là chủ động tiếp cận mỹ nữ kẻ trộm.

      Nếu để Cố Phán Hề biết ý tưởng xấu xa của , nhất định Cố Phán Hề chút do dự dừng lại, sau đó rất nhạt định tiêu sái đến trước mặt , hào sảng và bủn xỉn đưa chân lên đá hạ thân , , bốn chân! Làm cho đoạn tử tuyệt tôn!

      Lúc này, nam nhân đáng khinh phát ra tiếng rống giống như giết heo đuổi theo hướng Cố Phán Hề chạy:

      "Bắt kẻ trộm. . . . Bắt kẻ trộm. . . ."

      Chính là nam nhân đáng khinh bị tửu sắc vét sạch thân thể, làm sao có thể so được sức bật của tên lạnh lùng, lạnh lùng như trận gió vượt qua đuổi về phía Cố Phán Hề. Vì thế, đường xuất cảnh tượng kỳ lạ: Ba người chạy marathon rượt đuổi nhau.

      Tốc độ của Cố Phán Hề đúng là phải người bình thường có thể so, dưới chân mang giày cao gót mười cm cũng ảnh hưởng tốc độ côchạy trối chết. Tốc độ như vậy đại khái là vì thường xuyên thao luyện trong cuộc rượt đuổi với cảnh sát!

      "Nhường chút, nhường chút. . . ."

      Cố Phán Hề bên hô, bên liều mạng chạy. Chạy khoảng mười phút, nhưng mà Lãnh cảnh quan này vẫn sững sờ đuổi sát phía sau. Nếu đổi thành những người khác, côđã sớm đem bọn họ vung rớt. là rộn lòng!

      Cố Phán Hề nghĩ trong đầu: Lần đầu tiên côthấy trùng hợp tránh thoát, cùng gặp mặt chào hỏi, mà lần thứ hai gặp mặt này, liền đuổi theo côđến cùng. Đại cảnh quan lạnh lùng này là ép côchơi trò vận động cực hạn với sao? Vượt đèn đỏ, khiêu cầu vượt côcũng phải chưa thử qua!

      Lúc này, Cố Phán Hề của chúng ta xuyên thẳng qua đường cái đông đúc xe cộ, dáng người linh hoạt tránh thoát nhiều lần va chạm tử vong. Lập tức dừng lại làm mặt quỷ với Lãnh lạnh lùng đứng đối diện đường cái, lại bắt đầu chạy.

      "Đứng lại! Cố Phán Hề, cần chạy nữa. Nhanh chóng theo tôi trở lại cục lí, hồ sơ của xấp cao nhất, mà hành vi hôm nay của , tôi chính mắt thấy, lần này tuyệt đối chạy được!"

      Dứt lời Lãnh lạnh lùng cũng cần mệnh vọt qua đường cái đối diện.

      Lạnh lùng cũng nghĩ tới Cố Phán Hề cư nhiên có bản lĩnh này, hơn nữa càng ngờ tới, nếu phải mình tiếp nhận mệnh lệnh của thượng cấp đãi nữ cắp chuyên nghiệp, mà tư liệu ghi tên và thân phân của kẻ cắp chuyên nghiệp đúng là nương Cố Phán Hề biết chuyện lại nghe lời trong miệng mẹ viện trưởng.

      là người bất kể vẻ ngoài, nước biển thể đấu lượng!

      Hình tượng này trước sau tương phản đối lập, là làm cho người ta táp lưỡi!

      "Mỹ nữ, đừng chạy, đừng chạy . . . ."

      Lúc này nam nhân đáng khinh bị bỏ rơi rất xa, chạy đến kịp thở, tùy thời có thể ngã xuống đất mà chết. Nhưng là, khuôn mặt Cố Phán Hề có thể vắt ra nước, bộ ngực cao ngất, mông rất mềm, đùi thon dài, đường cong hoàn mỹ như thế, lại làm cho ta nghĩ buông tha vưu vật này. Vì thế, mão chừng kính nhi, liều mạng đuổi theo phía sau.

      Loáng thoáng nghe thấy hai chữ "Mỹ nữ", mày Cố Phán Hề nhíu lại. Trong lòng khỏi thầm mắng, tử sắc quỷ, sớm hay muộn phải chết thân thể nữ nhân. Nếu phải xuất phát rượt đuổi với lạnh lùng, loại truy pháp chết ngừng, Cố Phán Hề rất muốn dừng lại chờ cái bại gia tử kia, nam nhân đáng khinh, trực tiếp cước phế ta. Hừ!

      ... .

      ... .

      Hai giờ về sau...

      "Lãnh cảnh quan, Lãnh đại gia tôi xin , đừng đuổi theo, tôi phải còn chưa có trộm được tiền của tên sắc quỷ kia sao? đuổi theo tôi hai mươi tám con phố còn buông tha tôi sao?"

      Cố Phán Hề tay đặt lan can quốc lộ, tay ấn bụng mình, thở hổn hển .

      "Cố Phán Hề, hôm nay tôi nhất định bắt được ."

      Lạnh lùng cũng cũng xoay người thở hổn hển đứng cách Cố Phán Hề ba thước.

      Ngay tại lúc Cố Phán Hề chống đỡ gì, thất thần trong nháy mắt, côphát giác có người giữ cánh tay —— lạnh lùng. Cúi đầu xem bàn tay lạnh lùng bắt lấy tay , thét to.

      "A. . . . Buông ra, nhanh chút buông tôi ra!"

      Sau đó thân thể căng thẳng, ra sức hướng về phía trước.

      "Rốt cục bắt được , buông ra, nghĩ cũng đừng nghĩ, hừ, tôi đến chết cũng buông ra."

      Lạnh lùng rành mạch trả lời.

      Đột nhiên!

      "Chạm vào. . . ."

      tiếng nổ, hai người như tên rời cung bị đánh bay ra ngoài, nháy mắt máu nhiễm đỏ ngã tư đường, đồng tử lạnh lùng dần dần mất tiêu cự, hai mắt mong ngóng nhìn Cố Phán Hề, tay vẫn cứ gắt gao bắt lấy tay Cố Phán Hề, đến chết cũng có buông ra.

      Mắt Cố Phán Hề dần dần nhắm lại, côbuồn ngủ quá, buồn ngủ quá, hình như linh hồn cũng bị bớt chút thời gian, thân ảnh lạnh lùng ở trong mắt càng ngày càng mơ hồ... Càng ngày càng mơ hồ...

      Lái xe gây chuyện thấy hai người ngã vào trong vũng máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ràng là bị dọa choáng váng, nghĩ tới chén rượu liền làm mình đem xe nhằm về phía vòng bảo hộ, ngồi vị trí điều khiển, cả người xụi lơ, bị dọa tới mức tiểu ra quần cũng biết. Mà nam nhân đáng khinh đứng ở xa xa chính mắt thấy chuyện xảy ra, quả thực thể tin hai mắt mình, giống như bị điên vội vàng chạy trở về, càng ngày càng nhiều người vây lại xem, loáng thoáng xa xa truyền đến tiếng còi cảnh sát...

    3. BỘ SÁT

      BỘ SÁT New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      11
      Q1. Chương 02: Có mắt tròng


      Editor: Bộ Yến Tử


      Di nhân mùa thu luôn cho người ta cảm giác tiêu điều, nhưng đồng ruộng lại tràn ngập hơi thở khoái trá, đám nông dân cố gắng vung thành quả thu hoạch trong năm nay xuống. Cùng lúc đó dưới tòa tuyết sơn. . . Trong rừng phong diệp thường thường có phiến phiến phong diệp bay xuống dòng suối trong suốt thấy đáy, phiêu du xuống phía dưới. . .


      Sau lưng rừng cây, cẩn thận nghe, loáng thoáng có thanh truyền đến, tiếng nữ nhân reo hò, tiếng nam nhân chửi bậy, làm phiến rừng cây u tĩnh tăng thêm vài phần hơi thở sinh động, cái gọi là "Thiền táo lâm du tĩnh, chim hót sơn càng u."


      Bên dòng suối, hồng y nữ tử dáng người yểu điệu vỗ vỗ hai tay, bật ra thanh khiêu khích rất lớn:


      "Ha ha, nhìn ngươi còn dám trêu chọc bổn tiểu thư hay !"


      Vừa xong, liền nhặt tảng đá dưới chân ném vào trong nước. Nam tử ở dưới nước vốn là bị ném vào nước ướt sũng, lại bị bọt nước chung quanh bắn tung tóe chật vật chịu nổi. Quần áo nam tử bị tẩm nước ướt đẫm có thể thấy ta tuyệt đối phải người bình thường.


      Hồng y nữ tử làn da trắng nõn, phu như nõn nà, khuôn mặt trẻ con đôi con ngươi thu thủy thiên chân vô tà, lông mày như liễu, cái mũi khéo léo, hai phiến môi mỏng điểm mà chu (hồng), đáng . Lại mặc thân màu đỏ, đem dáng người đẹp đẽ phác họa mạn diệu vô song, là nam nhân đều nhịn được miên man bất định.


      Nam tử dùng ánh mắt ác độc gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử bờ, ta nghĩ tới hôm nay bản thân lật thuyền trong mương, ăn vụng thành, ngược lại chọc thân chật vật. ta dùng tay vén đầu tóc tán loạn phía trước, ẩm ướt bết vai, quần áo người bởi vì bị ướt mà dính người, ta dùng hết toàn lực muốn nhích tới gần bờ, đáng tiếc bị hồng y nữ tử ném đá loạn xạ nước bắn tung tóe chặn đường , bất đắc dĩ có cách nào tiến về phía trước.


      Đứng bên cạnh hồng y nữ tử là hoàng y nữ tử, bàn tay lớn che đôi mắt như khảm đá quý gương mặt, lông mi dài như vẫy bươm bướm, cái miệng nhắn thoa chút son nhàng, bộ mỹ nhân bệnh tật nũng nịu, làm cho người ta nhịn được muốn xông lên hảo hảo thương phen.


      Hôm nay A Huyênkhẳng định từ bỏ ý đồ, dâm tặc họ Hạ xứng đáng bị như vậy, nếu phải ta động tay động chân, sao A Huyên có thể quăng ta vào trong nước? Nhưng mà Hạ dâm tặc tiếp tục ngâm trong nước, nhiều nhất chỉ là mát chút, nằm giường hai ngày. Nhưng nếu Hạ Liễu xảy ra chuyện gì, Hạ gia tuyệt đối từ bỏ ý đồ, mà nàng ta vừa vặn lại có thể làm nhân chứng mục kích hữu lực.


      Nàng ta nghĩ vậy, nhìn thấy tiểu nha đầu cách đó xa, kế theo tâm đến. Nàng ta lui ra phía sau bước, thấy hồng y nữ tử còn chuyển tảng đá ném vào trong nước, rảnh bận tâm đến mình, nàng ta nhìn tiểu nha đầu của mình vẫy vẫy tay, giọng thầm vài câu với nha đầu, trong mắt lên ánh sáng ác độc. Nha đầu gật đầu, khom người lui xuống, chạy vào rừng cây. Vừa giao việc xong, nàng ta liền thấy hồng y nữ tử ôm lấy khối đá lớn chuẩn bị ném Hạ Liễu.


      Cơ hội tới!


      Nàng ta giả bộ đưa tay ngăn hồng y nữ tử. Nhưng mà, hồng y nữ tử tập võ từ , khí lực biết lớn hơn so với nữ tử khuê phòng như các nàng bao nhiêu, ngăn cản của nàng ta chính là lấy trứng chọi đá. Huống hồ, căn bảnnàng ta phải tình muốn ngăn nàng lại, nàng ta chỉ là giúp nàng điều chỉnh phương hướng mà thôi.


      thanh "Oành" tiếng vào nước, vô số bọt nước bắn lên tung tóe, trong khi giãy chết, tảng đá chỉ ném vào trong nước, cũng chuẩn xác đập trúng Hạ Liễu. Lỗ thủng trán ta chảy máu ngừng, đồng tử bắt đầu tan rã, năm ngón tay mở ra, thân thể cứng ngắc hướng lên bầu trời, chìm vào trong nước...


      Hồng y nữ tử thấy thế, kích động xoay người bắt lấy hoàng y nữ tử, mồ hôi lạnh làm quần áo nàng sũng nước, trán che kín mồ hôi, như thế nào liền ném trúng ta vậy? ràng là nàng có nhắm vào đầu Hạ Liễu ném mà! Trong lòng nàng kinh hãi, thét chói tai.


      "Á Đồng, làm sao bây giờ? tạita nên làm cái gì bây giờ? Ta giết người!"


      Hồng y nữ tử kích động nắm chặt tay Cổ Á Đồng, sốt ruột .


      Nàng chỉ mới có mười sáu tuổi, chính là đứa bị chiều đến hư, nơi nào gặp qua cảnh tượng huyết tinh này, trước kia bất luận xông họa gì, đều có lão cha Tướng quân thay nàng thu phục, tại đó là mạng người!


      Khi ánh mắt sợ hãi của nàng nhìn về phía hoàng y nữ tử, vậy mà từ trong mắt nàng ta thấy được nồng đậm hận ý. , Á Đồng là bằng hữu tốt nhất của nàng, làm sao có thể, ! Hồng y nữ tử thế nào cũng tin hai mắt của mình, nhưng mà, có đôi khi thực chính là tàn nhẫn như vậy, chỉ có thể nàng có mắt tròng, tin sai người!


      "Vậy ngươi và ta cùng nhau xuống địa ngục !"


      Hoàng y nữ tử lạnh lùng , trong lời tia độ ấm.


      Nàng ta dùng sức vung hai tay hồng y nữ tử, thừa dịp nàng sững sờ, chút do dự lấy tay đẩy nàng xuống.


      "A ——"


      Hồng y nữ tử rơi vào suối, liều mạng quẩy đạp trong nước, hai mắt tràn ngập sợ hãi, trong hoảng loạn muốn bắt lấy cái gì có thể trụ, mà bờ nữ tử kia chỉ lạnh lùng đứng xem, khóe miệng kéo ra nụ cười tươi như túc.


      Có lẽ lúc người sắp chết, đều hồi tưởng chuyện trong quá khứ. Khi nàng nghĩ đến Cổ Á Đồng, nàng vẫn cứ thể tin nhìn nụ cười như túc của nữ tử bờ. Ông trời, nàng vẫn là bằng hữu tốt nhất của Cổ Á Đồng sao? Hay là mọi chuyện đều do Cổ Á Đồng luôn lừa dối nàng? Hoặc mọi chuyện nàng đều chịu tội thay Cổ Á Đồng?


      Hồng y nữ tử biết võ công, từ ở phủ Tướng quân được nuôi dạy như nam nhi, nhưng điều duy nhất nàng biết chính là bơi lội. Vận mệnh thường thường đều ly kỳ, bình thường đều là nàng khi dễ người, vậy mà hôm nay lại bại trong tay bằng hữu tốt nhất.


      "Vì sao?!"


      Nàng dùng hết khí lực toàn thân hô lên nghi vấn cuối cùng.


      "Ha ha ha. . . Vì sao? Bởi vì ta ghen tị ngươi!"


      Hoàng y nữ tử lớn tiếng .


      "Ngươi là minh châu cao cao tại thượng của phủ Trấn Quốc Tướng quân, còn được Hoàng thượng đặc biệt phong làm Quận chúa Lan Hi, từ nhận được vô tận sủng ái, bất luận ngươi sai phạm cái gì, đều có người thay ngươi gánh. Ta sao? Ta có chút nào kém ngươi? Mà ta lại phải ở trước mặt mọi người giả trang nhu thuận biết chuyện, khắp nơi nhường nhịn để sống sót ở phủ Thượng thư."


      "Dạ Tử Huyên, ngươi nóixem ta có nên hận ngươi, hay tiếp tục hận ngươi? Nhưng mà, takhông thể tiếp cận ngươi, lợi dụng thân phận cùng sủng ái của mọi người với ngươi, được người khác hâm mộ, sau đó tìm cửa hôn tốt, từ đây trở thành người người, cũng cần xem sắc mặt người khác. Mà tại, ta cần dựa vào ngươi, bởi vì ta. . . ."


      Đột nhiên, trong rừng cây truyền đến tiếng vang tất tất tác tác, hình như có người đến gần, nàng ta lập tức thay đổi sắc mặt, lớn tiếng khóc hô:


      "A Huyên —— ngươi đứng lên, ngươi đứng lên, nhanh chút đứng lên—— "


      Trong nháy mắt, dường như Cổ Á Đồng biến thành người khác để ý an nguy bản thân, giả bộ muốn xuống nước, sau đó trộn nhất giao, làm cho toàn thân ẩm ướt, chật vật chịu nổi.


      "A ——"


      Bỗng nhiên, từ phía sau truyền tới giọng nữ.


      "Tiểu thư, tiểu thư, Điền Bộ đầu các ngươi mau mau cứu tiểu thư!"


      Phía sau nha đầu là đám quan sai, nghe thấy tiểu thư nhà Thượng thư rơi xuống nước, sợ tới mức vội vàng nhào xuống dưới nước, nếu nàng ta thực xảy ra chuyện gì, đầu bọn họ đều phải chuyển nhà.


      "Ô ô ô. . . cần lo cho ta! Mau cứu A Huyên! Mau cứu nàng! Nàng ngã xuống nước!"


      Cổ Á Đồng khàn giọng khóc hô, giống như Dạ Tử Huyên và nàng ta là hảo tỷ muội đồng sinh cộng tử.


      Đám quan sai vừa nghe Thất tiểu thư kiêu ngạo ương ngạnh của phủ Tướng quân ngã xuống nước, nhất thời ba hồn bị dọa bay bảy phách, nếu vị Quận chúa Lan Hi này chết , vậy phải đầu gáy của mình có vấn đề mà là tánh mạng cửu tộc mình cũng khó giữ được.


      Vì thế, đám bất chấp tất cả.


      "Phù phù phù phù phù phù. . ."


      Mỗi tiếng, đều có người nhảy xuống nước!


      Giây lát sau, có người ôm hồng y nữ tử lên khỏi mặt nước, nhưng mà mặt vị tiểu thư này trắng như giấy Tuyên Thành, tia huyết sắc, vẫn nhúc nhích, chút hơi thở người sống.


      chỉ quan sai, ngay cả Cổ Á Đồng cũng sợ hãi, chỉ lo phát tiết ngọn lửa ghen tị trong lòng mình, nếu Hoàng thượng truy cứu lên làm sao bây giờ? Chỉ sợ mấy người bọn họ đều khó thoát khỏi cái chết!


      "Đầu nhi, còn có Đại công tử Hạ gia đâu!"


      Chỉ trông chốc lát, nha sai cũng khiêng thi thể Hạ Liễu lên. Nhất thời, tâm của vị Điền Bộ đầu này cũng giống như tro tàn!


      bờ cách đó xa, nam tử nằm cây phong khóe miệng ta bắt đầu lộ ra tia cười lạnh!


      ············ Ngoài lề:···············


      Tử: Mới chỉ là sườn phi Thái tử nho có tâm hại người. Còn chưa chắc có làm được nữa nha, mới chỉ là dự định thôi. Ngu ngốc!)

    4. BỘ SÁT

      BỘ SÁT New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      11
      Q1. Chương 03: Phủ nha Kinh Triệu Doãn

      Editor: Bộ Yến Tử - *******************

      công đường, người đứng đầu Kinh Triệu Doãn là Hạ đại nhân nước mắt lưng tròng, ba huynh đệ nhà họ Hạ ông ta chỉ có độc đinh mình Hạ Liễu, tại Hạ Liễu chết, đây là chặt đứt căn cơ nhà họ Hạ bọn họ!

      Nhưng mà ông ta nhậm chức Kinh Triệu Doãn, tại nằm dưới công đường là Quận chúa Lan Hi cũng chính là đứa con được sủng ái nhất của Trấn quốc Tướng quân. Người quỳ là Cổ Á Đồng con của Hộ bộ Thượng thư Cổ Hạc, trắc phi Thái Tử tương lai, liên lụy vô cùng rộng, nên làm như thế nào cho xong đây?

      "Người dưới công đường là ai, hãy mau xưng tên ra!" Ông ta vỗ kinh đường mộc, cố gắng nhịn xuống đau đớn trong lòng, bắt đầu điều tra tình tiết từ đầu đến cuối.

      Cơ thể Cổ Á Đồng run lên, quần áo ướt đẫm, chu sai (trâm cài) biết rơi tự lúc nào, tóc tai bù xù, nhìn thảm hại! Sắc mặt nàng ta trắng bệch, hàm răng khẽ cắn cổ tay áo, cả người run cầm cập. Xem ra bị dọa , tiểu thư trong khuê phòng làm sao có cơ hội nhìn thấy cảnh người chết?

      "Người dưới công đường là ai, hãy mau xưng tên!" Lại tiếng kinh đường mộc vỗ xuống vang vọng toàn trường, Cổ Á Đồng sợ tới mức cơ thể run lên.

      Nha đầu quỳ bên cạnh nàng ta, liên tục dập đầu khóc, : "Đại nhân, tiểu thư nàng... Nàng bị hù dọa..."

      "Nha đầu lớn mật, bản quan. . . ." Hạ đại nhân còn chưa xong, chưa thấy người, nghe tiếng trước, bên ngoài vang lên tiếng khóc thút thít vô cùng đau khổ. Người ngồi công đường vừa nghe, ngũ quan nhăn lại chỗ, nên đến cuối cùng cũng đến!

      Trong nháy mắt, nam nhân rắn rỏi như tùng khóc lóc vọt vào. Lông mày ông ta như kiếm, đôi mắt giống như sao, nước mắt rơi rụng chòm râu cá trê, hai mắt đẫm lệ, còn đau lòng hơn so với vị phu nhân phía sau.

      "Huyên Nhi, tâm can bảo bối của cha!"

      Hóa ra, nam nhân khóc thương tâm muốn chết này là cha của Dạ Tử Huyên —— Trấn quốc Tướng quân Dạ Tu La. Dạ Tu La là nhân vật huyền thoại của vương triều Hoa Hạ, mười sáu tuổi lãnh binh đánh giặc, trong trận chiến Tam quốc hai mươi lăm năm trước, chặt đứt thủ cấp Đại soái quân địch, làm cho ý chí chiến đấu của quân địch tan rã, lập chiến công hiển hách, từ đó khiến cho vương triều Hoa Hạ nhất thống Tam quốc, trở thành bá chủ trong thiên hạ. Bởi vậy, lúc Dạ Tướng quân mười tám tuổi được phong làm Trấn quốc Tướng quân, hai mươi lăm năm, thánh sủng suy!

      Đương nhiên, chuyện này cũng có liên quan tới việc Dạ Tu La có con trai, ông chỉ có bảy đứa con !

      công đường, cùng với tiếng khóc của Dạ tướng quân, sau đó lại truyền đến tiếng khóc khác. Hạ đại nhân cũng muốn khóc, nhưng mà ngồi ghế làm công vụ, ông ta rán nhịn xuống nước mắt trong khóe mắt.

      "Liễu Nhi, con tỉnh lại nhìn cha mẹ ." Thừa tướng đương triều Hạ Chính Hoa cũng khóc cực kỳ bi thảm.

      "Rốt cuộc là ai?! Là ai làm hả?! Ai giết con trai ta, ta muốn kẻ đó nợ máu phải trả bằng máu!"

      "Ngươi là lão thất phu, nếu phải ngươi biết cách dạy con, sao Huyên Nhi nhà ta còn tuổi phải mất mạng, ta muốn ngươi đền mạng cho con của ta!"

      Dạ Tu La vốn là võ tướng, luận đánh nhau còn có thể sợ ai sao? Nếu phải Thúy Nhi trở về báo tin, ông cũng biết con mình bất bình thay cho Cổ nha đầu. Bây giờ con mất mạng, dù thế nào nữa cũng phải đòi lại món nợ này, cho dù là liều cái mạng già của ông, thậm chí cộng thêm toàn bộ phủ Tướng quân!

      "Ai sợ ai, Dạ Tu La ngươi là lão già khốn nạn, ta muốn ngươi nợ máu trả bằng máu!"

      công đường yên tĩnh, ai mở miệng, chỉ còn lại hai nam nhân tuổi cộng lại gần trăm bắt đầu mắng nhiếc nhau công đường, rất có phong phạm của mụ đàn bà chanh chua chỉ trỏ chửi bới nhau. Hai vị phu nhân phía sau thấy thế nhanh chân tiến lên kéo hai người ra, nếu chuyện này truyền tới tai Hoàng thượng, còn ra thể thống gì? Truyền ra ngoài, làm sao đối mặt dân chúng trong thiên hạ, che từng miệng người trong thiên hạ sao?

      Cổ Á Đồng quỳ đất, ở nơi ai thấy khóe miệng cong lên, lộ ra nụ cười như ý, trong ánh mắt vô cùng đắc ý, làm gì có dáng vẻ gầy yếu bị khiếp sợ quá độ?

      "Hai vị đại nhân! Hai vị đại nhân! Xin hãy yên tĩnh, trước tiên để cho bản quan nắm toàn bộ chân tướng, chúng ta lại định đoạt ai phải ai trái có được ?"

      Hạ Thiên Vinh vội vàng lên tiếng hòa giải mối quan hệ căng thẳng giữa hai người, mặc dù hai bên đều có người chết, nhưng tại nhất định phải tra chân tướng, nếu căn bản có cách nào bàn giao với hai vị đại nhân này, bàn giao với Hoàng thượng.

      Dạ phu nhân ngừng khóc, nhìn về phía Hạ đại nhân phủ Kinh Triệu Doãn, dưới tình huống như thế này, Hạ Thiên Vinh còn có thể duy trì lý trí, tương lai tuyệt đối phải vật trong ao, tiền đồ thể đo lường.

      Hạ Thiên Vinh thấy hai nhân vật quan trọng chịu ngậm miệng, thở phào nhõm. Chỉ thấy bọn họ đều tự nằm bên cạnh thi thể con , con trai nhà mình nỉ non, tại bọn họ phải mệnh quan triều đình, mà là hai người cha mất đứa con quý.

      "Người dưới công đường, hãy xưng tên!" Tiếng kinh đường mộc thứ ba được vỗ xuống, rốt cục Cổ Á Đồng cũng mở miệng.

      "Bẩm đại nhân, dân nữ Cổ Á Đồng!" Cổ Á Đồng tiếp tục giả bộ bị kinh sợ quá độ, nơm nớp lo sợ .

      "Bản quan hỏi ngươi, ngươi có nhìn thấy toàn bộ chuyện xảy ra?"

      Cổ Á Đồng chờ câu này, tại ràng chuyện Hạ Liễu chòng ghẹo Dạ Tử Huyên. Sau đó Dạ Tử Huyên vì tức giận ném Hạ Liễu xuống nước, dùng đá ném ta, cẩn thận trượt chân rớt xuống nước. Toàn bộ câu chuyện hề có chút liên quan gì tới nàng ta, chối bỏ liên can còn mảnh. Dù sao, lúc đó có rất nhiều nha sai nhìn thấy nàng ta muốn xuống nước cứu người, nên thể nào trị tội nàng ta thấy chết cứu!

      "Vâng, dân nữ tận mắt nhìn thấy toàn bộ chuyện xảy ra!" Cổ Á Đồng yếu ớt gật đầu , giọng rất , nhưng đủ để tất cả mọi người nghe được.

      "Tốt lắm, ngươi tỉ mỉ kể toàn bộ chuyện xảy ra, để bản quan và các vị nhân sĩ công đường nghe tường tận!"

      Cổ Á Đồng nhàng gật đầu: "Sáng nay A Huyên tới tìm dân nữ, lá phong đỏ ở ngoại thành rất đẹp, muốn cùng nhau thưởng thức. Vì thế, dân nữ dẫn theo nha đầu Tiểu Ngải ra ngoài cùng nàng. Nhưng mà, chúng tôi còn chưa kịp đến ngoại thành, tình cờ gặp được Hạ công tử, Hạ công tử ta. . . ta. . ."

      tới đó, rốt cuộc Cổ Á Đồng nữa.

      " ta như thế nào?" Hạ đại nhân vừa nghe đến đó, phỏng đoán chắc là đứa cháu này lại làm ra chuyện tốt, nhưng vẫn phải bất đắc dĩ tiếp tục hỏi đến cùng.

      " ta. . . ta muốn khinh bạc A Huyên, nên chọc giận A Huyên!" Cổ Á Đồng che giấu , thực tế là Hạ Liễu động tay động chân với nàng ta, Dạ Tử Huyên vì giúp nàng ta hả giận mới ném Hạ Liễu lên xe ngựa, sau đó đến rừng cây phong, ném ta xuống sông.

      "Cái gì?" Dạ Tu La vừa nghe Hạ Liễu muốn khinh bạc con bảo bối của mình, lần này Dạ Tướng quân nhịn được nữa, bởi vì nổi giận nên mặt đỏ lên, đứng lên chuẩn bị khai chiến cùng Hạ Thừa tướng.

      Dạ Tướng quân cái gì cũng tốt, chỉ có duy nhất điều là quá mức cưng chiều con , điều này cũng tạo thành nguyên nhân chủ yếu biến Dạ Tử Huyên trở thành "Người đàn bà đanh đá trong khuê phòng" người gặp người trốn ở Hán Thành.

      "Dạ Tu La! Ngươi đừng vội hưu vượn!" Hạ Thừa tướng còn biết con trai mình là mặt hàng gì sao, bình thường trắng trợn cướp đoạt dân nữ cũng phải là có. Nhưng vì sỉ diện, ông ta chỉ có thể lớn tiếng phản bác.

      "Hai vị đại nhân xin hãy bớt giận, chờ nàng ta hết sau đó truy cứu cũng muộn!" Hạ đại nhân ăn khép nép, người là đại ca của mình, lại là Thừa Tướng đương triều, người khác là tâm phúc trước mặt đương kim Thánh thượng, đây chính là tiến thối lưỡng nan, ai cũng thể đắc tội!

      "Hừ!" Hai người vung quan bào, thèm nhìn mặt nhau!

      Hạ đại nhân ra hiệu, để Cổ Á Đồng tiếp tục .

      "Sau đó A Huyên đưa ta tới bờ sông, ném xuống. Tiếp tục ném đá xuống sông, sau đó. . . . Sau đó ném chết Hạ công tử. Lúc đó ta cực kỳ sợ hãi, còn A Huyên lại đứng bờ sông mắng Hạ công tử bị như vậy là đáng đời, ai ngờ, nàng cũng bị rớt xuống sông. Ta liều mạng kêu cứu mạng, sau đó kéo nàng, nhưng mà. . . ."

      Cổ Á Đồng xong, đẩy tất cả trách nhiệm lên người Hạ Liễu và Dạ Tử Huyên, Hạ Liễu gieo gió gặt bão, còn Dạ Tử Huyên do cẩn thận trượt chân té chết, cũng coi như trừng phạt đúng tội.

      Người công đường nghe xong, đau thương lên tiếng.

      "Con trai đáng thương của ta. . . ."

      "Con đáng thương của ta..."

      thanh khổ sở vang vọng toàn bộ phủ Kinh Triệu Doãn, Hạ đại nhân nghe xong ra là thế, nha sai cũng có Cổ Á Đồng để ý an nguy bản thân cứu Dạ Tử Huyên, cho nên ân chuẩn trắc phi Thái tử có liên quan. Đương nhiên ông ta muốn đắc tội Thái tử, chừng tương lai Thái tử là cửu ngũ chí tôn.

      " tại tra ra chân tướng vụ án, hai vị đại nhân xin mời mang xác trở về lo liệu hậu !" Hạ đại nhân lắc đầu thở dài. "Cổ tiểu thư cũng trở về !"

      Cổ Á Đồng cúi đầu nở nụ cười, giọng : "Tạ đại nhân minh xét!"

      Đúng vào lúc này, nha dịch hoảng hốt chạy vào, vừa chạy vừa kêu: "Đại nhân, đại nhân, có người là nhân chứng, ta thấy chuyện xảy ra."

      Nụ cười đắc ý quỷ dị mặt Cổ Á Đồng trong nháy mắt cứng đờ, lộ ra thần sắc thể tin, mặt cười lập tức trở nên trắng bệch, cơ thể xụi lơ.

    5. BỘ SÁT

      BỘ SÁT New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      11
      Q1. Chương 04: Xác chết vùng dậy công đường

      Elise Tuyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :