1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Sư huynh nói - Tô Trĩ Như

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Sư huynh

      Tác giả: Tô Trĩ Như

      Nguồn raw: Tấn Giang

      Editor: linglink

      Số chương: 10

      Thể loại: Xuyên , tiên hiệp tu chân, hoan hỉ oan gia, nhân duyên gặp gỡ.

      Giới thiệu:

      Sư huynh , được chuyện với người lạ.
      Hòa Yên LinhB.Cat thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 1. Trong những người có khí chất ở núi Ngọc Khê, xưng thứ hai ai dám xưng thứ nhất.


      Đêm, rất lạnh.

      Gió thổi đỉnh núi mang theo chút hơi lạnh.

      Ánh trăng tròn vành vạch bầu trời kia, thoạt nhìn giống như lòng đỏ trứng gà bị lột bỏ lòng trắng bên ngoài. Nếu nhìn kỹ hơn, bên cạnh ánh trăng kia xuất thêm vòng tròn mờ nhạt. Chết tiệt, đó lại là đôi lòng đỏ.

      Kỳ lạ.

      Đại sư huynh Trần Vũ Phi của núi Ngọc Khê đứng đỉnh núi, siết chặt nắm đấm tay, nhìn về phía ánh trăng rồi nhìn lại bàn tay của mình, sau đó lắc đầu.

      "E rằng ổn."

      "Tại sao lại ổn?" Ngũ sư đệ mặc áo cẩm bào màu xanh đậm đứng ở bên cạnh hỏi.

      "Kỳ lạ." Trần Vũ Phi .

      "Sao lại kỳ lạ?"

      "Hai bóng trăng trùng nhau, e rằng sắp xảy ra chuyện."

      Trần Vũ Phi đứng thẳng, mặt lộ ra biểu cảm khó hiểu, gió núi thổi làm áo trắng của bay phấp phới, giống như thần tiên hạ phàm, vô cùng xuất trần.

      Trong những người có khí chất ở núi Ngọc Khê, xưng thứ hai ai dám xưng thứ nhất.

      "Sư huynh." Ngũ sư đệ cắn răng.

      "Chuyện gì?"

      "Phiền lão huynh tiếng người."

      Lời vừa dứt, đó là câu mang ý trêu chọc.

      Trần Vũ Phi lùi lại bước, kìm nén, mặt vẫn duy trì vẻ tươi cười.

      "Sư đệ, ta rằng người xấu xí phải đọc nhiều sách, đệ lớn như vậy, ngay cả chuyện hai bóng trăng trùng nhau cũng biết sao?"

      Ngũ sư đệ hét lên: "Sư tôn ở , đệ tử bất hiếu, hôm nay đệ tử muốn giết sư huynh!"

      Hai người đánh nhau trận, bỗng nhiên trời có ánh sáng trắng tỏa ra, hai người ngừng tay, ngửa đầu nhìn trời đêm trông thấy bầu trời quang đãng bỗng nhiên biến sắc, có cột sáng chiếu từ trời xuống, rọi thẳng xuống ngọn núi cao nhất của núi Ngọc Khê. Cùng lúc đó, có đám mây đen rơi xuôi theo cột sáng, nó rơi xuống làm cho cả núi Ngọc Khê bị rung chuyển hai lần.

      "Sư huynh, bầu trời thực sắp sập rồi." Ngũ sư đệ run rẩy .

      "Nhảm nhí, còn thất thần ở đó làm gì! Lập tức trở về tông môn!"

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 2: Có nương rơi từ trời xuống


      Người của núi Ngọc Khê vây lại thành vòng tròn xung quanh hố sâu ở trước đại điện.

      Cái hố này chính là thứ được tạo thành từ cột ánh sáng sau khi tượng hai bóng trăng trùng nhau xảy ra. Hố sâu hơn trượng, mọi người ló đầu nhìn xuống, ở dưới đáy phải thứ gì khác mà là nương áo trắng nằm ở đó. Thoạt nhìn nương ấy khoảng mười bốn mười lăm tuổi, khuôn mặt nhắn hồng hào, giống như ở trong mộng đẹp, miệng nàng lẩm bẩm câu rồi lật người lại ở dưới đáy hố.

      Mọi người vây xem: "..."

      Các trưởng lão của núi Ngọc Khê nhìn nhau, ai ra lời.

      Giữa lúc trời quang trăng sáng có nương rơi xuống, lai lịch, ai biết là xảy ra chuyện gì, chừng là tai họa.

      Quá kỳ lạ!

      Đại trưởng lão giơ tay vuốt râu bạc, huých người Nhị trưởng lão rồi : "Lão nhị, ngươi xuống xem ."

      "Dựa vào cái gì mà ta phải ! Huynh lớn hơn huynh có quyền ra lệnh sao?" Nhị trưởng lão mặc kệ, kéo Tam trưởng lão ở bên cạnh: "Lão tam, ngươi ."

      Tam trưởng lão cũng bằng lòng, ngươi xem, ai biết thân phận của nương này thế nào, ngộ nhỡ là nhân vật nguy hiểm sao, bảo ông xuống chẳng khác nào nhảy vào hố lửa.

      Ông nhìn Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão, sau đó vỗ lưng Chưởng môn chân nhân: "Tiểu Vương này, ngươi xem xem, tiện thể mang người lên đây, để xem rốt cuộc là thần thánh phương nào."

      Chưởng môn vừa cười đáp lời, vừa chĩa mũi nhọn vào Đại đệ tử Trần Vũ Phi xem trò vui ở bên cạnh.

      "Vũ Phi, ngươi thay vi sư xuống xem ."

      Đại sư huynh Trần Vũ Phi của núi Ngọc Khê ngờ rằng mình xem náo nhiệt ở bên cạnh mà cũng có thể bị phiền toái tìm tới. Tục ngữ , quan hơn cấp ép chết người, huống chi người lên tiếng chính là sư phụ của , nhìn chung quanh thấy nhóm sư đệ sớm lui ra cách xa ba thước, mặt tối sầm, bất đắc dĩ nhún người nhảy xuống đáy hố.

      Chân vừa rơi xuống đất, bèn thở dài hơi.

      Tốt lắm, an toàn chạm đất.

      nương áo trắng vẫn yên lặng ngủ, bước nhàng đến bên người nàng, chọc chọc ngón tay vào khuôn mặt của đối phương.

      Có nhiệt độ, mềm mại, hẳn là người còn sống.

      nương khẽ thở ra hơi, giơ tay gạt tay của ra.

      "Vũ Phi, đừng ngẩn ngơ nữa, mang nương ấy lên đây!" Chưởng môn đứng ở miệng hố vọng xuống dưới.

      "Vâng, đệ tử tuân lệnh."

      Trần Vũ Phi trợn trừng mắt cái ở góc độ mà sư phụ của nhìn thấy, dùng tay nhấc nương từ trời rơi xuống ra khỏi đáy hố, chẳng cần , nương này thoạt nhìn nhắn xinh xắn nhưng trọng lượng lại hề . nhún người nhảy lên, quay trở lại bên .

      "Sư huynh, huynh thực biết thương hoa tiếc ngọc." Có sư đệ lắc đầu thở dài.

      "Vậy ngươi tới thay ta ." Trần Vũ Phi tức giận trừng mắt nhìn cậu ta.

      nương áo trắng được đặt mặt đất, trải qua loạt hành động này mà nương ấy vẫn tỉnh lại, quả rất khả nghi. lùi ra xa bước, để mặc cho trưởng lão, Chưởng môn tiến lên xem, còn mình yên lặng lấy chiếc khăn lụa ra lau ngón tay vừa rồi chạm vào khuôn mặt của nương kia. phải thích sạch , mà là thế hiểm ác, thể cẩn thận.

      Truyện được linglink edit và đăng *******************.

      lau tay xong ném khăn cho Ngũ sư đệ: "Giặt sạch giúp sư huynh."

      Ngũ sư đệ đón lấy chiếc khăn, lặng lẽ bước tới gần Trần Vũ Phi: "Sư huynh, rốt cuộc hai bóng trăng trùng nhau là có chuyện gì? nương này là ai?"

      "Nghe mỗi trăm năm lần xuất dị tượng hai bóng trăng trùng nhau, dị tượng này là do hai thế giới hòa vào nhau mà tạo nên." Trần Vũ Phi giải thích: "Đệ nhìn ánh trăng kia , kỳ đó là ánh trăng của thế giới khác, nương này rơi xuống theo cột sáng, chừng là người từ thế giới khác tới đây."

      Trần Vũ Phi thuận miệng , cũng ngờ rằng mình bừa mà đoán được gần hết lai lịch của nương áo trắng kia.

      Hai người chuyện đột nhiên thấy đám người vây xem cách đó xa tản ra, để trống khoảng lớn sân.

      Trần Vũ Phi ló đầu nhìn thấy rốt cuộc nương rơi xuống kia tỉnh lại, nàng ấy ngồi dưới đất, tay che miệng ngáp, tay uể oải dụi mắt, vẫn còn ngái ngủ mà lẩm bẩm : "Đây là đâu vậy?"

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 3. nương, tại hạ phải là kẻ biến thái


      Trần Vũ Phi vừa nghe thấy giọng của nương kia nghe ra có điều khác thường.

      Đây phải là khẩu của người bản địa.

      phải là Trần Vũ Phi khoác lác, từng này tuổi, có khẩu nào trong vòng tám trăm dặm xung quanh núi Ngọc Khê mà chưa từng nghe qua. Mặc dù có thể nghe hiểu câu của nương này, nhưng khẩu ràng khác với bọn họ.

      nương kia ngáp xong cũng phát ra có điều khác thường, nàng nhìn trái nhìn phải, chung quanh chỉ toàn là người ăn mặc kỳ lạ, dường như tất cả đều nhìn chằm chằm vào nàng.

      Vì thế nàng lặp lại lần nữa: "Đây là đâu vậy?"

      ai dám lên tiếng, ánh mắt mọi người lại đồng loạt nhìn về phía Trần Vũ Phi, tràn đầy vẻ chờ mong, Trần Vũ Phi ho tiếng, lên phía trước bước.

      Ánh mắt của nương cũng di chuyển theo động tác của .

      Bốn mắt nhìn nhau, chớp mắt vạn năm.

      Trần Vũ Phi đột nhiên cảm thấy được áp lực có hơi lớn, từng gặp Thực nhân ma hung tàn khát máu, cũng từng giết các loại quái xấu xí thô bạo, nhưng đều thể so sánh với đôi đồng tử đen như mực của tiểu nương này, bên dưới vẻ bình tĩnh kia tựa như có dòng chảy ngầm mãnh liệt.

      Ôi nương ơi, cần phải xuất tuyệt chiêu ra chứ?

      Trong lòng oán thầm, bước chân lại di chuyển cẩn thận về phía trước bước.

      "Vũ Phi, mau hỏi nàng ta là ai!" Chưởng môn chân nhân ở phía sau vội vàng thúc giục.

      Trần Vũ Phi bắt tay ra sau lưng, mặt đổi sắc dựng ngón giữa về phía Chưởng môn chân nhân: Đại lão gia, ngài có bản lĩnh tự ngài hỏi !

      Chưởng môn chân nhân tức giận đến nỗi dựng thẳng râu, nhưng ông cũng biết thời gian và địa điểm thích hợp để lên cơn.

      Mọi người đều rằng mỉm cười là cầu nối để bắt chuyện, Trần Vũ Phi lại tiến lên bước, nở nụ cười mà tự nhận là hòa nhã rồi đến gần : "Vị nương này, tại hạ là Trần Vũ Phi, Đại đệ tử của Vương chân nhân núi Ngọc Khê, biết nương tên họ là gì, bao nhiêu tuổi, lập gia thất chưa, nhà ở đâu, tại sao lại xuất ở núi Ngọc Khê?"

      nương nghe xong, ngỡ ngàng trừng mắt nhìn, bỗng nhiên giống như nghĩ tới điều gì đó, nàng chỉ tay vào Trần Vũ Phi, với lượng vừa đủ để cho tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy hai chữ:

      "Biến thái."

      Giọng thanh thúy, vang mạnh mẽ.

      biết trong đám đệ tử là người nào nhịn được phì cười ra tiếng, ngay sau đó nguyên đám người cười rộ lên, hơn nữa cười càng lúc càng lớn, trong đó đặc biệt là Ngũ sư đệ.

      "Ha ha ha ha, Đại sư huynh, nàng ấy huynh biến thái. Ôi chao, ha ha ha ha, tiểu nương rất đúng... Ha ha ha ha..."

      Đúng cái đầu ngươi.

      Trần Vũ Phi cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.

      luôn luôn phong lưu tiêu sái, tuấn lỗi lạc, nhánh hoa lê đè lên hải đường*, từ trước đến nay tán chưa từng bị thất bại, hôm nay lại bị tiểu nương chưa từng gặp mặt, lai lịch chỉ vào mũi mắng biến thái, chẳng lẽ trong đó còn có nguyên nhân nào đó mà biết?

      * Già lấy vợ trẻ, già chơi trống bỏi.

      Truyện được linglink edit và đăng *******************.

      Chẳng lẽ... Là vì sáng nay lúc ra khỏi cửa chưa cạo râu?

      sờ cằm, cằm trơn nhẵn. Xem ra phải là nguyên nhân này, vậy là vì cái gì?

      hiểu hỏi là thói quen tốt, mỉm cười : " nương, xin hỏi vì sao nương lại mắng tại hạ là biến thái?"

      Tiểu nương cảnh giác nhìn cái, vặn mười ngón tay đan vào nhau, do dự đáp: "Sư huynh , mọi nam nhân hỏi tên tuổi, nơi ở của ta đều là kẻ biến thái có ý đồ xấu."

      Còn có sư huynh!

      Mọi người có mặt đều rùng mình, thầm nghĩ chẳng lẽ đối phương còn có người tiếp ứng náu, là loại thực lực gì mà làm cho bọn họ hề phát ra.

      Trần Vũ Phi cảm nhận được ánh mắt như chiếc châm nhọn đâm lưng, cười khổ mà giải thích: " nương, tại hạ thực phải là kẻ biến thái."

      chuyển đề tài: " biết sư huynh trong miệng nương là người phương nào? giờ ở đâu? Có thể mời ra đây được ?"

      Trần Vũ Phi cân nhắc những lời này đến mười lần, cảm thấy nó có vấn đề gì, cũng biết vì sao, vừa xong tiểu nương trước mặt đột nhiên chu mỏ khóc.

      " thấy sư huynh nữa."








      Đỗ Thúy Loan, Tôm Thỏ, B.Cat2 others thích bài này.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 4: nương rất xinh đẹp


      qua mười hai canh giờ từ lúc xuất ở núi Ngọc Khê, giờ tâm trạng của Nam Đường tốt.

      Nàng vừa tỉnh dậy mà xuất cách thần kỳ ở nơi quỷ quái này , ngay cả hơi thở của sư huynh mà nàng cũng cảm nhận được nữa. Mặc dù biết trong lúc nàng ngủ say xảy ra chuyện gì, nhưng sư huynh luôn bênh vực nàng thể nào bỏ mặc nàng như thế này.

      Cho nên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Nàng mím môi, nhìn chằm chằm vào Trần Vũ Phi mà chớp mắt, khiến cho người ta cảm thấy được tự nhiên.

      Trong lòng Trần Vũ Phi cũng rất vui.

      hết lời mới dỗ được tiểu nương bình tĩnh lại, sau khi tận lực dốc sức lại đổi lấy câu biến thái, cuối cùng lấy được chút tin tức của Nam Đường, ví dụ như tên tuổi cho đến nơi ở, tiểu nương đó là nơi rất rộng lớn, có rất nhiều cát trắng và cung điện màu trắng, thứ lỗi cho kiến thức nông cạn, đọc hết sách kim cổ cũng chưa gặp nơi nào giống như vậy.

      Trưởng lão và Chưởng môn chân nhân cảm thấy nàng có gì nguy hiểm, nhưng căn cứ vào tinh thần chủ nghĩa nhân đạo thể bỏ mặc nàng, vì thế chức trách chăm sóc tiểu nương rơi người vị Đại sư huynh là .

      Đối với chuyện này, Trần Vũ Phi chỉ: Ha ha.

      Ánh mắt của tiểu nương quá nóng bỏng, nàng nhìn chăm chú đến nỗi khiến cho Trần Vũ Phi muốn giả bộ như nhìn thấy cũng được.

      bất đắc dĩ thở dài, đành nhận lệnh rồi đáp: "Ta cũng biết vì sao nương lại xuất ở đây, cũng chưa từng gặp sư huynh của nương, làm sao có thể dẫn nương tìm ta chứ?"

      Nam Đường đưa mắt nhìn , hạ thấp giọng thầm: "Nhưng chẳng phải ngươi rất lợi hại sao, bọn họ đều cực kỳ kính trọng ngươi, tìm sư huynh của ta rất khó sao?"

      Trần Vũ Phi than trong lòng, con mắt nào của nương nhìn thấy bọn họ kính trọng ta, ràng là đều ỷ vào vai vế mà sai khiến , khiến cho uy danh Đại sư huynh núi Ngọc Khê của mất sạch.

      Nhưng thể ra những lời này, từ trước đến nay chỉ có lật tẩy người khác, chứ bao giờ làm chính mình bị bẽ mặt.

      Suy nghĩ trong chốc lát, quyết định dùng kế hoãn binh.

      "Nam Đường nương, hay là trước tiên nương hãy ở lại, chờ thêm hai ngày, đợi bọn ta có manh mối dẫn nương xuống núi tìm sư huynh, thế nào?"

      "..."

      Nam Đường nhìn lên tiếng.

      "Việc này cũng được sao..."

      "Ngươi lừa ta."

      Ba chữ trong trẻo, lưu loát.

      "Ta lừa nương bao giờ?" Trần Vũ Phi hiểu.

      "Sư huynh , nếu trong lúc chuyện mà ánh mắt của người đó né tránh ánh mắt của ta nhất định người đó dối. Ngươi dám nhìn ta, nhất định là ngươi dối ta."

      Trần Vũ Phi muốn thừa nhận mình lừa gạt người ta, ràng rằng sau khi có manh mối, làm sao có thể câu này là dối được chứ?

      "Thứ nhất, ta thực lừa nương." dựng thẳng ngón tay trỏ lên quơ quơ ở trước mặt, rồi tiếp tục dựng thẳng ngón tay nữa, "Thứ hai, ánh mắt của ta cũng né tránh."

      "Vậy vì sao ngươi dám nhìn thẳng mắt ta?"

      "Nam nữ... Thụ thụ bất thân..."

      " dối."

      "... nương rất xinh đẹp."

      "Sư huynh , nếu có nam nhân khen ta xinh đẹp đều muốn làm tình nhân của ta, có phải ngươi cũng muốn hay ?"

      Trần Vũ Phi muốn quỳ, rốt cuộc vị sư huynh này dạy tiểu nương cái gì vậy! Thầy dạy đủ năng lực cũng dùng biện pháp dạy sai lầm như vậy, được !

      khổ sở phun ra hai chữ: "... muốn."

      "Chọc ghẹo xong rồi bỏ chạy như ngươi đều là nam nhân cặn bã." Nam Đường oán giận chỉ trích.

      Trần Vũ Phi đau khổ che mặt: "Điều này cũng là sư huynh của nương ?"

      Nam Đường gật đầu như gà con mổ thóc.

      Trần Vũ Phi : "Đừng nghe sư huynh của nương bừa, bộ dạng đẹp trai giống ta đều là người tốt."

      Nam Đường phục phản bác lại: "Điều sư huynh đều đúng!"

      "Được rồi, được rồi, được rồi. Điều sư huynh nương đều đúng." Trần Vũ Phi muốn so đo với tiểu nương, như vậy khiến trông có vẻ rất có phong độ. thuận miệng đôi câu rồi cho qua, thấy tâm tư của Nam Đường chuyển từ việc tìm sư huynh sang việc rốt cuộc lời của sư huynh nàng có đúng hay , định chuồn chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi kéo dài.

      "Đại sư huynh! Có chuyện —— hay —— rồi —— "

      Truyện được linglink edit và đăng *******************.

      Trần Vũ Phi đẩy cửa phòng ra, trông thấy Lục sư đệ giống như thịt viên xồng xộc xông vào, đến nỗi vì tốc độ quá nhanh, trong phút chốc thể dừng lại được nên va phải .

      Sắc mặt Trần Vũ Phi xám xịt mà xoa lồng ngực, cảm thấy bị đứa trẻ nghịch ngợm này đụng phải, làm cho máu ở vết thương cũ ngực sắp chảy ra.

      oán giận : "Lục sư đệ, đệ cũng là người có sức ảnh hưởng, có thể hành động thận trọng hơn ?"

      "Đại, Đại sư huynh, chuyện này thể trách, trách đệ. Kì thực là chuyện quá khẩn cấp!" Lục sư đệ thở hổn hển đáp.

      "Chuyện gì mà phải hốt hoảng như vậy?" Trần Vũ Phi trưng ra khuôn mặt nghiêm túc, bỗng nhiên đổi giọng: "Có phải Chưởng môn của chúng ta bị quái bắt rồi ?"

      Nếu đúng là như thế, có thể lập tức xuống núi mua dây pháo hoa để đốt chúc mừng.

      ", phải." Lục sư đệ vẫn thở hổn hển, "Là đám pháo núi của Huyền Thiên môn, bọn họ đánh lên đây rồi, muốn chúng ta giao dị bảo ra! Chuyện này phải làm sao?"
      Đỗ Thúy Loan, Tôm Thỏ, B.Cat2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :