1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[ Xuyên không ] Quỷ vương độc sủng sát phi - Phi Nghiên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Qủy Vương Độc Sủng Sát Phi

      Tác giả: Phi Nghiên

      Converter: yappa

      Editor: Mon Miêu

      Độ dài: 95 chương

      [​IMG]
      Giới thiệu


      Nàng là trưởng nữ của gia tộc Thương gia - Lam Lăng Nguyệt, vào đêm tân hôn, nàng chết nhắm mắt, vạn kiếp bất phục(*). . . .

      (*)Vạn kiếp bất phục: ý chỉ thân thể mất rồi vạn kiếp khó có thể có lại được.

      Nàng là thiên tài ngành y của Trung Quốc lúc bấy giờ - Lam Nhan. Số mệnh thay đổi, linh hồn của nàng tách ra khỏi thân thể, tận mắt chứng kiến kiếp trước của nàng - Lam Lăng Nguyệt đau đớn đến chết. . . .

      Di nương, thứ muội muốn hãm hại nàng sao? Nghiện phải ? Vậy đừng trách Lão nương khách khí
      ——— ———————

      Cả đời này, nàng kiêu ngạo cuồng vọng, có thù tất báo

      Lúc rãnh rỗi, nàng hóa thân thành Quỷ Y, cứu người hay giết người, còn dựa vào tâm tình của nàng, người giang hồ gọi nàng là "Quỷ la sát "

      Lúc động kinh, (MM: Nguyên văn của tác giả à nha, haha) nàng tặng cho thứ muội lễ vật lớn, hủy danh tiết và thanh danh của nàng ta, giọng nghiêm túc "Ta nhiều chuyện"

      Lúc buồn chán, nàng tặng cho di nương loại cổ trùng, ép khô máu, phơi khô thân thể của bà ta, nàng đường đường chính chính "Ta trừ hại"

      Nhưng trong cuộc đời này, nàng lại gặp được , trái tim lạnh giá của nàng dần tan chảy

      Được rồi, chỉ cần ngươi đối xử tốt với ta, ta - đóa hoa đẹp tuyệt trần này, theo ngươi

      **************************************************

      Đoạn ngắn: Cầu hôn

      Bên cạnh rừng đào, nàng thân hồng y xinh đẹp, phất phơ trong gió, trong ngực ôm con báo mắt đỏ, môi đỏ mọng khẽ cong lên, tỏ vẻ suy nghĩ: "Đường đường là vương gia, lại đuổi theo ta đến cùng, chịu từ bỏ, chẳng lẽ thực coi trọng bản tiểu thư."

      "Bản vương có giao dịch muốn làm với nàng" ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp lười biếng của nàng.

      "Vậy ta xin chăm chú lắng nghe." Hai tay trắng nõn của nàng biết nhiễm bao nhiêu máu tươi rồi, nàng liếc nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, biết sợ hãi là như thế nào, huống chi là cầu của .

      "Lấy ta, cả thiên hạ này đều nghe lời nàng, từ chối ta, lật tung cả thiên hạ để đuổi theo nàng" Trong đôi mắt bá đạo của lộ ra dịu dàng.

      "Tại sao lại muốn thú(*) ta?". Nàng che giấu ánh sáng vừa lóe lên trong đôi mắt, đôi môi đỏ mọng khẽ mở.

      (*)Thú: nghĩa là cưới.

      "Bản vương thiếu vương phi, nàng rất thích hợp."

      "Đúng dịp, ta cũng thiếu cái chăn ấm, ngươi cũng rất thích hợp." Có nam nhân, còn có vị trí vương phi, vậy tại sao nàng lại làm.

      "... ... . . ."
      --- ------ ------
      Truyện này 1vs1, nữ cường, nam cường, nam chính bá đạo phúc hắc, sủng cực luôn nha
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 01: Số mệnh xuyên

      Edit: Mon Miêu


      Trong căn phòng cổ xưa tỏa ra từng đợt khói hương, mùi hương dễ ngửi khiến cho tinh thần căng thẳng của Lam Nhan hơi buông lỏng, nàng nhớ là mình chữa bệnh cho bệnh nhân, rồi nàng bị điện giật, cái cảm giác dòng điện chạy khắp cơ thể, bây giờ nhớ lại nàng liền rùng mình .

      Nhưng nơi này rốt cuộc là nơi nào? Trong căn phòng này bố trí thanh lịch, lại còn có gương đồng nữa sao? Quần áo đều là quần áo ngày xưa giống y như trong ti vi chiếu hả? Chẳng lẽ mình đóng phim sao? Thế nhưng bốn phía cũng có camera, sau tấm bình phong này, trừ nàng ra, đến bóng người cũng có.

      Lam Nhan là người có năng lực thích ứng rất nhanh, nàng vỗ ngực an ủi mình, nhưng tay của nàng vừa phát nơi bất thường...

      Cái gì, ngực bằng phẳng hả? Đây phải là ngực của nàng, ràng nàng là ba đào hung dũng(*)mà.
      (*)Ba đào hung dũng: chỉ cảnh hùng tráng, mạo hiểm. (Ý tỷ ấy là tỷ khoe của mình bự đó, haha)
      .

      Lam Nhan vội vàng cúi đầu nhìn, nàng càng hoảng sợ hơn.

      Sao lại là tay mũm mĩm?

      Hơn nữa, nhìn bàn tay, ràng là bàn tay của đứa bé mà.

      Nàng vén tay áo lên nhìn, cánh tay vừa ngắn vừa mập giống như củ sen ghép lại, khung xương cũng chưa phát triển hoàn toàn, Lam Nhan thể tin , đó là: Thực là nàng xuyên , hơn nữa còn là xuyên vào trong cơ thể của đứa bé.

      Được rồi, tiểu thuyết xuyên nàng đọc qua nhiều rồi, hiếm khi được trải nghiệm thử lần. Lúc lời này, Lam Nhan gần như nghiến răng nghiến lợi, hận bản thân thể ngồi xổm mặt đất vẽ vòng tròn, nguyền rủa chuyện quái quỷ này.

      "Nữ nhi, nữ nhi đáng thương của ta..." Phía trước tấm bình phong mơ hồ thấy thân hình của vị phu nhân lo lắng, Lam Nhan cảnh giác nằm xuống, giả bộ như vừa mới tỉnh lại, nàng híp mắt, thấy người vừa hồi nãy tới đầu giường, quần áo của vị phu nhân này đẹp đẽ quý giá lắm, dung nhan tuyệt mỹ lên vẻ bi thương.

      Chẳng lẽ đây chính là nương(*) của thân thể này sao? Lam Nhan đảo tròn mắt, biết nên mở miệng gì.
      (*)Nương: nghĩa là mẹ.

      "Nguyệt nhi, cuối cùng con cũng tỉnh, là suýt hù chết nương..." Vị phu nhân này ôm tay của nàng vào trong lòng, vỗ lưng, an ủi nàng. "Tỉnh là tốt, tỉnh là tốt rồi..." Lam Nhan muốn đáp lại lời an ủi của bà ấy, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, nàng biết nên gì, dù sao chủ nhân của thân thể này cũng qua đời: "Người cũng mất rồi, xin hãy nén đau thương ."

      "Nguyệt nhi, con bị làm sao vậy? Hãy nén đau thương là sao? Con đừng hù dọa nương mà... Đại phu, mau mời đại phu..." Nhìn nữ nhi tám tuổi của mình sau khi bị rơi xuống nước có biểu khác thường, Thu Nhược Thủy càng đau khổ hơn, bà vội vàng lớn tiếng gọi người tìm đại phu.

      "Tôi làm sao... ?" Có thể đây là lần đầu tiên Lam Nhan luống cuống, thực đều do xuyên hại, vừa mới sống lại mở miệng câu này, cũng khó trách vị phu nhân xinh đẹp này cho rằng nàng bị trúng tà.

      "Nguyệt nhi, tại sao trán của con lại nóng như thế này, hèn chi con mê sảng, đại phu, tại sao đại phu còn chưa tới ——" Thu Nhược Thủy vuốt trán của Lam Nhan, vẻ mặt tràn đầy đau lòng, bà nhìn khuôn mặt nhắn của nữ nhi mình đỏ bừng, chắc chắn là hoảng sợ, nước mắt bà chảy xuống ngừng.

      Lam Nhan nhìn vị phu nhân xinh đẹp khóc ở trước mặt, nàng bất giác muốn vươn tay ra lau nước mắt cho bà ấy, nhưng thân thể này quá yếu ớt, hơn nữa, thân thể này còn sốt cao, nàng vừa mới bước lên trước, mất thăng bằng.

      ...

      Chỉ nghe tiếng rầm, Lam Nhan ngã xuống, đầu của nàng đập xuống đất, ngất xỉu lần nữa.

      Lam Nhan rơi vào gian mơ hồ, gian ở nơi này liên tục chuyển động, bốn phía tối như mực, nhiều chuyện xảy ra cùng lúc như vậy khiến cho nàng khó tiêu hóa hết.

      "Hu hu hu hu. . . ." Lam Nhan càng bước về phía trước càng nghe thấy tiếng khóc như có như , có chút sởn tóc gáy, tại vì thường ngày, những bức ảnh về ma quỷ nàng thấy nhiều, nàng cắn răng, lấy hết can đảm về phía trước.

      Lúc đến gần tiếng khóc, Lam Nhan lấy hết can đảm hỏi: "Ai khóc, đừng có núp ở trong bóng tối rồi giả thần giả quỷ."

      "Rốt cuộc ngươi cũng tới." Giọng yếu đuối phát ra từ người mặc hỉ phục(*) màu đỏ, người của nữ nhân này phát ra ánh sáng màu trắng, soi sáng nàng ta và Lam Nhan.
      (*)Hỉ phục: đồ cưới của Trung Quốc thời xưa.

      Lam Nhan trợn tròn mắt, mặc hỉ phục này và nàng giống nhau như đúc, chỉ trang điểm khác nhau, đôi mắt của nàng ta hồng hồng, gương mặt tái nhợt tràn đầy sát khí.

      " là ai? Tại sao lại là rốt cuộc tôi tới? đợi tôi từ lâu rồi sao?" Trong đôi mắt của Lam Nhan tràn đầy nghi ngờ, người của nữ nhân đối diện tản ra khí lạnh, khiến cho nàng rùng mình.

      "Đúng vậy, ta vẫn đợi ngươi, ta tên là Lam Lăng Nguyệt, sau khi ta chết, ta đến nơi này, trong lòng ta tràn đầy oán hận, nhưng lại thể báo thù, ngươi có biết cảm giác này khổ đến cỡ nào ?

      Mãi đến khi, có đạo sĩ tới nơi này, ta biết là ta chết, trăng máu xuất , sát khí mãnh liệt, nhưng chân thân của ta bị hủy, có cách nào sống lại, số mệnh sắp đặt, ngàn năm sau, người đời sau của Lam gia tới đây giải quyết chuyện hận tình thù của đời này.

      Cho nên ta vẫn chờ đợi ngươi đến." Lam Lăng Nguyệt có thể trụ lại ở gian này lâu như vậy chỉ vì lí do duy nhất, đó chính là chờ đợi nàng đến báo thù cho nàng ấy.

      "Ý của là, cơ thể của đứa trẻ mà tôi xuyên vào, chính là sao? Rốt cuộc là trải qua chuyện gì vậy? Trăng máu xuất , thế giới này gặp thảm họa sao?" Lúc này, da đầu của Lam Nhan hoàn toàn tê dại, là nhất ba vị bình nhất ba hựu khởi mà(*).
      (*)Nhất ba vị bình nhất ba hựu khởi: Con sóng thứ nhất chưa qua, con sóng tiếp theo lại tới.

      "Ta trải qua cái gì sao, đợi lát nữa, ngươi biết, ngươi tới, đó cũng là lúc ta hóa thành tro bụi, xin hãy nhớ, cả đời này phải thay ta, chăm sóc cho mẹ ruột của ta tốt, bà ấy là người duy nhất mà ta yên tâm." Lúc Lam Lăng Nguyệt suy nghĩ tới mẫu thân yếu đuối của mình, nàng ấy chảy ra giọt nước mắt.

      "Nếu như số mệnh sắp đặt như vậy, tôi chăm sóc cho mẹ của tốt, yên tâm." hiểu vì sao Lam Nhan lại đau lòng vì nữ nhân trước mắt này, nàng chấp nhận cầu của ấy mà cần suy nghĩ .

      "Cám ơn ngươi, nghe được lời này của ngươi, ta cũng còn gì hối tiếc, trước khi ta hóa thành tro bụi, ta chuyển hết kí ức của ta vào trong trí nhớ của ngươi, Lam Ngữ Yên, Công Tôn Hạ, Kiều Phi Nhi, cả đời này có người thay ta trừng trị các ngươi, ta thề với trăng máu, nhất định thực , ha ha ha."

      Lam Lăng Nguyệt dùng hết sức lực cuối cùng, chuyển toàn bộ kí ức của nàng vào trong bộ nhớ của Lam Nhan, nàng ấy cười điên cuống, hóa thành tro bụi.

      Dù sao cũng là tất cả ký ức của Lam Lăng Nguyệt, bỗng chốc tràn vào trong đầu của Lam Nhan, nàng cảm thấy đầu óc cực kì nặng nề, cực kì hỗn loạn, lúc Lam Lăng Nguyệt hóa thành tro bụi, nàng cũng ngã xuống đất. Trí nhớ dừng lại ở đêm Lam Lăng Nguyệt bị hại.
      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 02: Trăng máu xuất

      Edit: Mon Miêu


      Hôm nay vốn là ngày vui của Lam Lăng Nguyệt – Trưởng nữ nhà họ Lam và Công Tôn Hạ - công tử của nhà họ Công Tôn, nhưng bên ngoài phủ Công Tôn đãi tiệc mừng, treo đèn lồng và chữ Hỷ màu đỏ rất chói mắt, còn phía sau vườn hoa lại phát ra tiếng khóc của tân nương.

      "Tại sao, tại sao lại đối xử với ta như vậy, Hạ, thiếp trong sạch, thiếp phải là dâm phụ, chính bọn họ phá hủy trinh tiết của thiếp, chính bọn họ làm nhục thiếp, Hạ, chàng nhất định phải tin thiếp, chàng đừng vứt bỏ thiếp, chàng hãy giết chết bọn họ , giết bọn họ báo thù cho thiếp."

      Lam Lăng Nguyệt mặc bộ giá y(*) màu đỏ, đôi mắt ngập nước, nàng quỳ mặt đất, ôm người Công Tôn Hạ, vẻ mặt tàn nhẫn, tiếng khóc, tiếng cầu xin của nàng thương tâm, nhưng bầu khí ở bốn phía lại lạnh đến mức yên tĩnh.

      (*) Giá y: đồ cưới của con Trung Quốc thời xưa


      "Tỷ tỷ, trước ngày thành hôn, tỷ mất trinh tiết, đây chính là , vậy mà tỷ còn muốn hãm hại muội và di nương của tỷ sao, tỷ muốn ép muội đến con đường chết sao, nếu như muội chết có thể khiến cho lòng của tỷ tỷ được thoải mái, vậy muội bằng lòng chết."

      Lam Ngữ Yên đứng ở bên, nàng ta xong liền rút cây trâm ngọc ở đầu, đâm về phía cổ tay của mình.

      Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, Công Tôn Hạ "kịp thời" giữ lấy cây trâm ngọc của Lam Ngữ Yên, ta nhìn vào đôi mắt đỏ ửng của Lam Ngữ Yên, rồi quay mặt lại, tát Lam Lăng Nguyệt bạt tai.

      "Đủ rồi Lam Lăng Nguyệt, ta ngươi nhiều năm như vậy, cuối cùng ngươi lại cho ta cái gì đây, ngươi để cho người khác làm nhục thân thể, ngươi muốn khiến cho thiên hạ cười nhạo ta đội mũ xanh(*) sao? Chuyện xấu của ngươi bị vạch trần, vậy mà ngươi còn muốn kéo cả người thân của mình cùng rơi xuống nước, ngươi trở thành người có tâm địa rắn rết từ lúc nào vậy?"

      (*)Đội mũ xanh: đồng nghĩ với bị cắm sừng, ý chỉ vợ của mình ngoại tình.


      Lúc này, sắc mặt của Công Tôn Hạ tái xanh, nhìn Lam Lăng Nguyệt, tim của đau đớn giống như bị tàn phá.

      Bông hoa ở bờ bên kia, là đẹp; giấc mơ về chuyện xưa, khắc sâu đến tận xương; quá nhiều biến thành ma.

      còn nhớ, vào năm mười tuổi, trong bữa tiệc Bách Hoa, đó là lần đầu tiên nhìn thấy Lam Lăng Nguyệt, khi đó, mình nàng ngồi thêu hoa Mẫu Đơn, nhìn con bươm bướm ở xa bay đến đậu vào đóa hoa Mẫu Đơn ở trong tấm vải thêu của nàng, khóe miệng nàng lên nụ cười ngây thơ, xinh đẹp, hình ảnh đó sâu vào trong lòng của Công Tôn Hạ, kể từ lúc đó, trong mắt của chỉ có nàng, nàng bị người khác bắt nạt, bảo vệ nàng, lúc nàng đau khổ, ở bên cạnh an ủi nàng.

      Năm năm sau, cuối cùng tình cảm của và nàng cũng đơm hoa kết trái(*), cho rằng, hạnh phúc đến, nhưng vào đêm trước ngày thành hôn, Lam Ngữ Yên cho biết, từ lâu, lòng của Lam Lăng Nguyệt dành cho thiên hạ đệ nhất công tử - Ôn Vân Mặc, tin, tức giận mắng Lam Ngữ Yên châm ngòi ly gián.

      Vì muốn chứng minh cho trong sạch của nàng, ngăn chặn miệng lưỡi của mọi người, cố ý mời cung nữ sống lâu năm ở trong cung, giúp kiểm tra thân thể của Lam Lăng Nguyệt.

      Nhưng sau khi lão cung nữ cho biết kết quả kiểm tra Lam Lăng Nguyệt, lúc đó, tất cả tình cảm của đều bị giận dữ thay thế.

      Dòng chữ màu đỏ rực, phải là xử nữ, khiến cho chút lý trí còn sót lại của biến mất, phát điên, bóp cổ của Lam Lăng Nguyệt, miệng lẩm bẩm "Ta cho ngươi biết, cái giá của việc phản bội ta."

      Tròng mắt của Công Tôn Hạ biến thành màu đỏ tươi, tâm trí nghĩ về chuyện xưa cũng quay trở về tại, cho dù những hồi ức này rất tốt đẹp, cũng có cách nào kiềm chế được cử chỉ điên rồ của , tàn nhẫn bóp cổ Lam Lăng Nguyệt, dồn ép nàng đến bên góc tường, nắm lấy tóc nàng, liên tục đập đầu nàng vào tường, cho đến khi máu tươi nhuộm đỏ cả mảng tường, Công Tôn Hạ mới ngừng lại hành động điên cuồng của mình.

      Sau đó, lấy chiếc hộp màu đỏ sậm từ trong tay áo, nhìn khắp người Lam Lăng Nguyệt đầy vết thương, trong ánh mắt của ngoại trừ chán ghét ra chỉ có hận, khi lầm, con người hóa thân thành ma quỷ, hận còn đáng sợ hơn , khi lý trí bị giận dữ thay thế, cho dù có trải qua tinh phong huyết vũ(*) cũng thể nào xóa sạch đau khổ.

      (*)Tinh phong huyết vũ: giống như là đẫm máu tanh, mưa máu gió tanh.


      "Công Tôn Hạ, ngươi thà tin mẹ con bọn họ hoa ngôn xảo ngữ(*), cũng muốn nghe ta giải thích, tình cảm năm năm của chúng ta, ở trong mắt của ngươi cũng chỉ có như vậy thôi sao, Lam Ngữ Yên, nàng ta chỉ cần nũng nịu, giả vờ mấy câu muốn chết, tất cả mọi sai lầm đều do ta - Lam Lăng Nguyệt, có phải ? Ngươi cảm thấy ta lòng dạ của ta giống như rắn rết cũng được, rách nát cũng được, sao cả, ta - Lam Lăng Nguyệt rất vui mừng vì thân thể của ta bị người điên như ngươi làm bẩn, ha ha ha ha."

      (*)Hoa ngôn xảo ngữ: lời ngon ngọt, lừa dối người khác.


      Lúc này, máu loang ra khắp y phục tân nương của nàng, giọng của nàng cực kỳ thảm thương, lòng của nàng thiên sang bách khổng(*) từ lâu, chỉ hận kiếp này, bản thân sống nhu nhược, nhẫn nhịn, cho nên mới tạo ra tình huống thể cứu vãn như ngày hôm nay.

      (*)Thiên sang bách khổng: Bị tàn phá nặng nề, đầy vết thương.


      Vốn dĩ, Công Tôn Hạ tức giận mãnh liệt, sau khi nghe tiếng cười khiêu khích và câu vui mừng của Lam Lăng Nguyệt, lửa giận trong con mắt của càng tăng thêm, lấy ra từng cây ngân châm, tàn nhẫn đâm vào kinh mạch của Lam Lăng Nguyệt, mười hai cây ngân châm cắm vào mười hai kinh mạch của nàng.

      Trong nháy mắt, Lam Lăng Nguyệt có cảm giác xương cốt và thân thể bị tách đôi, loại đau đớn này khác gì nỗi đau bị róc xương, cây ngân châm có loại cổ độc, từ từ ngấm vào trong cơ thể của nàng, giống như có đàn sâu liên tục cắn nuốt thân thể của nàng, cảm giác bức rức khiến cho toàn bộ da đầu của Lam Lăng Nguyệt dựng thẳng lên, ngũ quan(*) cũng bắt đầu vặn vẹo, đau đến mức muốn sống.

      (*)Ngũ quan: chỉ 5 bộ phận khuôn mặt con người, đó là: mắt, lông mày, tai, mũi và miệng


      "Mùi vị của vạn kiếp bất phục(*) như thế nào, Lam Lăng Nguyệt, đây chính là kết quả của việc ngươi dám phản bội ta, ai có thể cả gan đùa giỡn tình cảm của ta."

      (*)Vạn kiếp bất phục: ý chỉ thân thể mất rồi vạn kiếp khó có thể có lại được.


      Công Tôn Hạ ôm cánh tay, thưởng thức bộ dáng đau đớn của Lam Lăng Nguyệt, ngón tay lạnh như băng xẹt qua cánh môi xinh đẹp của nàng, cười rất quỷ dị.

      Lúc này, giọng của Công Tôn Hạ giống như quỷ dữ đến từ địa ngục, trong cơn đau đớn, Lam Lăng Nguyệt thoi thóp nhìn Lam Ngữ Yên đứng sau lưng Công Tôn Hạ, nàng ta nở nụ cười gian trá, nhớ tới những chuyện khổ nhục xảy ra ở người mình trước đây, nàng buồn cười, cuối cùng, nàng lại bị chính tay của người mình nhất đưa vào địa ngục.

      Càng buồn cười hơn, kiếp này nàng cho rằng, làm việc thiện có thể thay đổi được con người, lấy ơn báo oán chính là việc làm tích phúc đức, ở khóe mắt của nàng, máu và nước mắt trộn lẫn vào nhau, nàng liếc nhìn Lam Ngữ Yên và Công Tôn Hạ ở trong trạng thái phát điên.

      Sau đó, nàng nhìn lên mặt trăng, mở miệng : "Nếu như ta có thể sống lại, những người hại ta ở kiếp này, ta - Lam Lăng Nguyệt chắc chắn róc xương, rút gân những kẻ đó gấp mười gấp trăm lần, dùng máu để cúng bái."

      Nàng cười đau khổ, dùng chút sức lực cuối cùng của mình, cắn đứt đầu lưỡi, tự sát ở dưới mặt trăng tròn.

      "Hạ, tỷ tỷ chết, vậy thi thể của tỷ ấy phải làm sao đây, nếu như bị người khác biết, nhất định rất phiền phức." Lam Ngữ Yên dám nhìn Lam Lăng Nguyệt chết nhắm mắt, tròng mắt đầy máu giống như nhìn chằm chằm nàng ta, rất kinh khủng.

      "Châm lửa đốt cháy phòng tân hôn, hủy thi diệt tích(*), ngày mai ta cho người truyền ra rằng: hầu phủ Công Tôn cháy, tân nương Lam Lăng Nguyệt bị chết trong biển lửa." Công Tôn Hạ mở miệng , giọng của chứa chút độ ấm nào.

      (*)Hủy thi diệt tích: làm cho thi thể biến mất để xóa hết chứng cứ.


      "Trong lòng của Yên nhi mến Hạ từ lâu, Yên nhi bằng lòng thay thế tỷ tỷ, bồi thường cho Hạ tốt."

      Lam Ngữ Yên biết, nàng ta chính là người duy nhất biết hết chuyện này, Công Tôn Hạ độc ác như thế nào, vừa nãy nàng ta cũng thấy, người sáng suốt là người biết tự bảo vệ chính mình, dâng hiến thân mình chính là việc làm cần phải suy nghĩ, hơn nữa, Công Tôn Hạ cũng là hầu gia, còn nàng lại là thứ nữ của thương gia lớn, đây cũng xem như là vụ buôn bán có lời.

      "Xem như nàng biết điều, mau theo bản hầu gia động phòng."

      Công Tôn Hạ lạnh lùng kéo Lam Ngữ Yên , sau khi rời , ám vệ đổ dầu lên thi thể của Lam Lăng Nguyệt, đốt toàn bộ phòng cưới.

      Nhìn lửa cháy hừng hực, trong con mắt của Lam Ngữ Yên lóe ra ánh sáng xảo quyệt, trong lòng thầm nghĩ: "Lam Lăng Nguyệt, cuối cùng ngươi vẫn thua ta, lúc còn sống, ngươi bị ta giẫm nát ở dưới lòng bàn chân, ta dựng chuyện hại ngươi sao, ngờ ngươi lại giúp ta xuất giá, cảm giác bị chính người mình hành hạ đến mức phải tự sát như thế nào, chết mà thi thể cũng còn, đáng thương, đáng thương, đêm nay, người muội muội này thay ngươi động phòng, ha ha ha ha... ."

      Ngọn lửa cháy rực, nhuộm đỏ cả vùng trời đêm, mặt trăng cũng từ từ biến thành màu máu, những cơn gió to kỳ lạ liên tục thổi mạnh, lửa cháy mãnh liệt càng ngày càng tiến gần đến mặt trăng.

      Cảm giác bị ngọn lửa đốt cháy khiến cho Lam Nhan đắm chìm trong trí nhớ của Lam Lăng Nguyệt, liên tục hét lên.

      "A ——, đừng, nóng quá, nóng quá." Thân thể chìm vào trong gian kỳ lạ, khiến cho Lam Nhan bất giác hét lên.

      Hồi ức kéo dài giống như chiếu phim, sau khi Lam Nhan ghi nhớ hết toàn bộ kí ức của đêm hôm đó, trong đầu của nàng giống như cuộn phim quay chậm, từng hình ảnh từ từ ra, hình ảnh Lam Lăng Nguyệt, nàng là người tài giỏi, luôn nhẫn nhịn, oán hận của nàng ấy từ từ hòa nhập vào trong đầu, trong trí nhớ của Lam Nhan, nhưng mà ký ức lúc năm tuổi đến mười tuổi của nàng ấy lại có gì, giống như có người nào đó cố ý xóa sạch.

      Hình ảnh liên tục chuyển động, rồi dừng lại ở trước đêm tân hôn của nàng ấy, sau khi Lam Lăng Nguyệt tỉnh lại, nàng nhìn xuống dưới thân thể của mình thấy vết máu màu đỏ sẫm và chỗ kín của nàng căng đau, đôi môi của nàng ấy đầy máu, nụ cười tuyệt vọng kia khiến cho Lam Nhan bất giác đau lòng.

      Tiếng cười đau khổ này hòa nhập vào trong đầu của Lam Nhan, dường như linh hồn của nàng và thân thể của nàng ấy hòa làm .

      Kiếp trước, Lam Lăng Nguyệt là trưởng nữ của thương gia lớn – Lam gia, nước Kim Hoa, bản tính lương thiện, có tài năng gì, chỉ có thêu vải rất giỏi, nàng luôn nhường nhịn, khiêm tốn, bị thứ muội bày mưu hãm hại, mỉa mai là chuyện bình thường như cơm bữa.

      Nương của nàng được sủng ái, di nương lại rất quyến rũ, có tài trang điểm rất đẹp, nếp sống của Lam gia cực kì thiên vị, sủng thiếp diệt thê là chuyện bình thường.

      Đêm trước ngày tân hôn, nàng ấy bị nương của Lam Ngữ Yên - Kiều di nương dùng thuốc mê khiến nàng ấy ngất , sau đó, bà ta sai người dùng cổ thuật "Thần tượng sinh thực khí" phá trinh tiết của nàng ấy, để đến đêm tân hôn, nàng bị khinh bỉ vì thân thể còn trong trắng.

      Hình ảnh nhanh chóng biến đổi, trong cơn hôn mê, Lam Nhan chỉ cảm thấy thân thể của mình nhanh chóng rơi xuống.

      ", ." Lam Nhan giãy giụa, dùng chút sức lực còn lại của mình hét to lên, nàng mở mắt.
      Chris thích bài này.

    4. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Truyện hay quá. Tiếp editor

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 03: Sương mù dày đặc

      Edit: Mon Miêu


      "Nguyệt nhi, cuối cùng con cũng tỉnh, con thực sắp hù chết nương." Thu Nhược Thủy lau nước mắt, lúc Lam Lăng Nguyệt liên tục mê sảng, bà gọi thế nào nàng cũng tỉnh, lòng của bà giống như bị kim đâm.

      "Nương, người là nương của con sao?" Nhìn những giọt nước nơi khóe mắt của vị phu nhân này, Lam Nhan hỗn loạn, nàng dám chắc nên dò hỏi bà ấy.

      "Hài tử ngốc, con mê sảng cái gì vậy, nếu ta phải là nương của con, vậy còn có thể là ai được chứ, đợi lát nữa, Vương mẫu bưng bát canh gừng tới, con uống cho ấm người." Thu Nhược Thủy vươn tay ra, xoa trán của Lam Nhan, xem thử nàng hạ sốt chưa.

      ", con chỉ đột nhiên cảm thấy, lâu rồi, con chưa gặp nương." Lam Nhan bước lên, ôm Thu Nhược Thủy. Nàng đồng ý với Lam Lăng Nguyệt là chăm sóc cho người thân của nàng ấy, nếu đây chính là số mệnh, vậy những kẻ khiến cho nàng ấy phải vạn kiếp bất phục, nàng cũng nghe theo ý nguyện của nàng ấy, róc xương, rút gân, dùng máu để cúng bái.

      "Tiểu Nguyệt nhi của ta, lớn rồi mà vẫn còn làm nũng, đúng rồi, tại sao con lại rơi xuống đầm Bích Thủy?" Thu Nhược Thủy vừa lau cái trán đầy mồ hôi của Lam Lăng Nguyệt vừa giọng trách nàng.

      "Con chơi ở cạnh đầm nước, do cẩn thận nên con ngã xuống." Lam Lăng Nguyệt nhìn vị mẫu thân gầy yếu ở trước mặt nàng, nàng muốn khiến cho bà ấy phải lo lắng, nên dối cho qua chuyện.

      Nhưng dựa theo kí ức của nàng ấy, phải là nàng bị rơi xuống nước, mà là bị người ta đẩy xuống, Lam Nhan thầm hạ quyết tâm, chờ đến khi cơ thể của nàng hồi phục, chuyện đầu tiên nàng làm chính là tìm cho ra kẻ đẩy nàng xuống nước, nàng vừa mới xuyên muốn đẩy nàng vào chỗ chết, thấy nàng là đứa tay ngắn, chân ngắn nghĩ nàng là người hiền lành à.

      Lúc Lam Nhan chìm đắm ở trong suy nghĩ của chính mình nha hoàn chạy vào trong phòng, vẻ mặt lo lắng.

      "Phu nhân, tiểu thiếu gia khóc liên tục ở Vân Thanh uyển, có lẽ là vì muốn uống sữa, người mau tới xem ạ." Sau khi nha hoàn đó hành lễ, nàng ta mở miệng chuyện xảy ra.

      Nghe nha hoàn như vậy, Thu Nhược Thủy mới nhớ tới, lúc nãy, sau khi nghe được tin Nguyệt nhi rơi xuống nước, bà vội vàng chạy tới đây, đến bây giờ còn chưa cho nhi tử Lam Lăng Hạo mới vừa tròn tuổi bú sữa mẹ.

      "Nguyệt nhi, đại phu thân thể của con quá yếu, phải uống thuốc hạ sốt và bát canh gừng cho ấm người, nương căn dặn Vương mẫu nấu canh gừng, lát nữa bưng tới cho con uống, uống xong ngủ, giảm bớt khí lạnh, Hạo nhi khóc ở trong uyển, nương trước, chờ ngày mai con khỏe hơn chút, nương ôm Hạo nhi tới đây thăm con." Nhìn sắc mặt tái nhợt của Lam Nhan, Thu Nhược Thủy vẫn yên lòng, dặn dò nàng, dù sao lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, nữ nhi này của bà vốn là đứa số khổ.

      "Chúng ta còn cần phải những lời khách sáo này sao, nương mau , Nhan. . . , Nguyệt nhi có chuyện gì đâu." Lam Nhan vừa định là Nhan nhi, nhưng lúc đó, nàng chợt nhớ ra chủ nhân của thân thể này tên là Lam Lăng Nguyệt, dừng lại chút, nàng liên tục thôi miên chính mình, sau này, nàng tên là Lam Lăng Nguyệt.

      "Ừ." Thu Nhược Thủy hơi sửng sốt, lúc này, bà cảm thấy Nguyệt nhi giống như trước kia, hình như trong nháy mắt, nàng hiểu chuyện, hơn nữa trong lời của nàng cũng tỏ ra vẻ chín chắn hơn, chẳng lẽ là vì số khổ, nên đứa này hiểu chuyện sớm hơn những đứa trẻ khác sao? Nghĩ tới đây, trong lòng của Thu Nhược Thủy đau xót. Bà dặn dò Thanh Mai và Nguyệt Trúc đứng ở bên cạnh phải hầu hạ Lam Lăng Nguyệt cho tốt, sau đó dẫn nha hoàn chạy đến lúc nãy, vội vàng rời khỏi Nguyệt Khuê các.

      Lam Lăng Nguyệt nhìn mẫu thân rời , sau đó nàng nằm xuống, có lẽ là do vừa mới xuyên , gặp phải chuyện chết đuối, cho nên thân thể của nàng rất yếu ớt, mới nằm xuống giường, nàng có cảm giác buồn ngủ.

      "Tiểu thư, người đừng ngủ, người uống bát canh gừng trước , rồi hãy ngủ tiếp, Vương mẫu đến phòng bếp lấy cho người rồi." Thanh Mai thấy tiểu thư nhà mình trong trạng thái buồn ngủ, nàng nhớ tới lời căn dặn của phu nhân trước khi , muốn tiểu thư uống xong bát canh gừng rồi mới ngủ, vì vậy, nàng mở miệng, khẽ nhắc nhở tiểu thư.

      "Thân thể của ta có gì đáng lo đâu, ngủ giấc để bổ sung năng lượng là được rồi, canh gừng rất khó uống, nếu cẩn thận gây chết người." Mí mắt của Lam Lăng Nguyệt khẽ híp lại, nàng mở miệng với Thanh Mai.

      "Tiểu thư, oan uổng cho nô tỳ, nô tỳ tuyệt đối có bất kỳ ý nghĩ nào muốn hãm hại người." Nghe Lam Lăng Nguyệt uống canh gừng gây chết người, nàng ấy cho rằng nàng phát ra chuyện gì, nên quỳ mặt đất, liên tục dập đầu.

      Thanh Mai vừa liên tục oan uổng vừa làm động tác dập đầu khiến cho cơn buồn ngủ của Lam Lăng Nguyệt biến mất nửa, nàng ngờ, mình chỉ thuận miệng ra câu thôi lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy, nhưng mà hành động này hình như hơi quá, nàng liếc nhìn Thanh Mai.

      "Thanh Mai, ngươi hiểu lầm ý của ta rồi, ta chỉ muốn uống nên tùy ý bừa lí do, có phải nếu ta uống, các ngươi đứng ở chỗ này giống như hai bảo tiêu(*) bảo vệ cho ta phải , nếu đúng như lời ta , vậy ta uống." Lam Lăng Nguyệt hít hơi, dùng giọng non nớt, nháy mắt, giả làm vẻ mặt ngượng ngùng.

      (*)Bảo tiêu: chính là vệ sĩ, nhân viên bảo vệ.

      "Tiểu thư quá lời rồi, nô tỳ gọi Vương mẫu bưng canh gừng đến." Thanh Mai thấy tiểu thư có ý trách tội mình, vẻ mặt còn trắng bệch nữa, nàng ta đứng lên tìm Vương mẫu, mồ hôi đầy lưng, trong lòng khỏi nghi ngờ "Kỳ quái, với tính tình ngu ngốc của tiểu thư, tại sao lại có thể ra những lời như vậy được? Chẳng lẽ nàng ta hoài nghi nàng rồi ư? Thế nhưng, đúng, nàng mới có tám tuổi, sao lại..."

      Lúc Thanh Mai cúi đầu, định chạy ra khỏi phòng, Nguyệt Trúc nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Thanh Mai, nàng ta đảo tròn mắt, cố nén cười, trong lòng thầm vui vẻ, ngờ người tác uy tác phúc(*) như Thanh Mai cũng có dáng vẻ như vậy.

      (*)Tác uy tác phúc: dùng để
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :