1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Phu lang ngốc của ta - Lục Nhật (Hoàn - 61c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      PHU LANG NGỐC CỦA TA


      Tác giả : Lục Nhật

      Thể loại: xuyên việt, cổ đại, nữ tôn, 1vs1

      Tình trạng gốc: 61 chương hoàn

      Nguồn converter: thuongminh_ tangthuvien

      Editor: demcodon
      Giới thiệu:

      ở thế kỷ 21 xuyên qua, nhàng như nước, chí dũng nhiều mưu,

      là kẻ hèn hạ ngu si trong thôn, mẫu phụ, ‘xấu’ cực kỳ,

      lần bất ngờ khiến cho bọn họ đến cùng chỗ….
      Last edited by a moderator: 20/11/16
      linhdiep17 thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 1: Mặc Thư Kỳ
      Editor: demcodon


      Trước mắt vùng tăm tối, nhìn thấy, vẫn là nhìn thấy, hơn ba tháng. Từ khi được người thiếu niên này cứu lên ở giữa sông đến tại hơn ba tháng, vết thương người gần như khỏi hẳn, nhưng là mắt nhưng. . . . .

      * * *
      Mặc Thư Kỳ vốn là bình thường ở thế kỷ hai mươi mốt, mỗi ngày mở mắt ra nhìn thấy đều là màu trắng thuần khiết, ngửi thấy được chính là mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt. Đúng, từ đến lớn vẫn sinh sống ở trong bệnh viện, bệnh tim bẩm sinh khiến thể như bình thường làm càn mà hưởng thụ thanh xuân của mình như vậy.

      Bởi vì thể vận động mạnh, mỗi ngày tiếp xúc nhiều nhất ngoại trừ thuốc chính là sách. Mặc Thư Kỳ thích xem sách, bởi vì nó có thể làm cho tâm tình của trở nên bình tĩnh. Trái tim truyền đến từng cơn đau đớn, Mặc Thư Kỳ biết thời gian của đến, nhìn khuôn mặt cha mẹ lo lắng và ánh mắt u buồn của trai chậm rãi nhắm hai mắt lại.

      năm này Mặc Thư Kỳ mười sáu tuổi, đối với cái chết, cũng có cảm thấy hoảng sợ, cũng có bất kỳ đau xót. Bởi vì mười sáu năm này thấy rất thỏa mãn, rất vui vẻ, tuy rằng Mặc Thư Kỳ có bạn bè, nhưng có cha mẹ trai thương , bọn họ cho tình hoàn chỉnh, cho gia đình hạnh phúc, duy nhất để Mặc Thư Kỳ cảm thấy tiếc nuối chính là thể đáp lại bọn họ cái gì. Mặc Thư Kỳ nghĩ, nếu như có kiếp sau, hi vọng mình vẫn là con và em của bọn họ.

      * * *
      Mở mắt lần nữa là ở trong nhà gỗ rách rách rưới rưới, Mặc Thư Kỳ là bị người đàn ông trung niên làm cho tỉnh lại, ở trong mắt Mặc Thư Kỳ, người đàn ông này tóc thẳng dài tới eo , trong mắt tràn đầy nước mắt, mặc trường sam màu xám gắn đầy miếng vá.

      Nơi ở của người đàn ông trước mắt hoá trang cùng trong nhà gỗ vì là nhiều dụng cụ gia đình rách nát có thể thấy được nơi này rất cổ điển, chí ít đây phải là nơi Mặc Thư Kỳ quen thuộc.

      Người đàn ông tên là Tiêu Nam, là bảo mẫu của thân thể này. Nơi Tiêu Nam kể ra, Mặc Thư Kỳ hiểu tình cảnh bây giờ của mình: Mảng đại lục này tên là Hoàng Giới, trước đây xem vị trí thế giới của Đường triều cũng xê xích nhiều, giống chính là, đây là thế giới do nữ tử đứng đầu.

      Vị trí quốc gia tại Mặc Thư Kỳ ở là vào phía đông Hoàng Giới là nước Tần, ngang hàng còn có phía tây là nước Sở, phía nam nước Yến và nghiêng về phía bắc là nước Tề. Bốn nước lớn kiềm chế lẫn nhau can thiệp chuyện chính bên trong của nhau, đại lục vô cùng bình tĩnh, mọi người cũng đều sinh hoạt vô cùng an nhàn.

      Thân thể này tên là Hàn Thư Kỳ, năm nay tám tuổi, là thứ nữ thứ bảy của Thừa tướng nước Tần - Hàn Thúc. Phụ thân Mạc Thanh Hàn vốn là quan nhi đứng đầu thanh lâu, y cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, là tài tử đệ nhất của nước Tần, cũng là đệ nhất mỹ nam, khắp nơi được nhiều người vây đỡ, rất nhiều vương công quý tộc đều muốn vì y chuộc thân, nhưng đều bị y từ chối. biết vì sao, Mạc Thanh Hàn lúc mười tám tuổi được Hàn Thúc chuộc thân mang về nhà, làm tiểu thị của Hàn Thúc. lâu liền sinh ra tiểu Thư Kỳ, sau khi sinh ra tiểu Thư Kỳ bao lâu Mạc Thanh Hàn liền thất sủng.

      Sau đó bị chính phu của Hàn Thúc là Lâm Khả Nhi đuổi chạy tới cái nhà này, tuy rằng bị đuổi, nhưng cũng có người hầu hạ ăn uống. Bởi vì Lâm Khả Nhi sợ ngày nào đó Hàn Thúc khôi phục lại tình cũ với Mạc Thanh Hàn. Tiểu Thư Kỳ vô cùng thông minh, vì được Thanh Hàn dạy dỗ rất nên thông minh ngoan ngoãn, nhưng bởi vì tuổi quá , hiểu được phải giấu tài năng, dần dần bị mọi người thân biết, tương tự cũng bị Lâm Khả Nhi chú ý tới, liền bị Lâm Khả Nhi nổi lên ý giết. Thanh Hàn vì bảo vệ tiểu Thư Kỳ tuổi mà hương tan ngọc nát.

      Mất chỗ dựa duy nhất tiểu Thư Kỳ cũng chịu được đả kích phụ thân qua đời, lần trong cơn sốt cao liền kết thúc sinh mệnh . Cũng chính là lúc này Mạc Thư Kỳ ở thế kỷ hai mươi mốt vừa mất liền thay thế nàng.

      Hai đời này: đối với Mặc Thư Kỳ cảm thấy chỉ có chút tiếc hận, cuộc sống ở bệnh viện mười mấy năm độc khiến cả người đều vô cùng lạnh nhạt, ngoại trừ người thân, đối với bất kỳ người nào cũng đều có quá nhiều tâm tình, thế nhưng Mặc Thư Kỳ biết nếu mình kế thừa thân thể nữ nhi của Mạc Thanh Hàn, vậy y cũng chính là cha của mình.

      Từ khi Thanh Hàn và tiểu Thư Kỳ chết cho đến khi Mặc Thư Kỳ đến, Hàn Thúc từ đầu đến cuối đều vào khu viện này bước, giống như nhớ chính mình từng có tiểu thị và nữ nhi như thế. Thanh Hàn chết và tiểu Thư Kỳ bệnh nặng làm cho cái viện này dần dần bị mọi người lãng quên, Mặc Thư Kỳ cũng cố ý giấu dưới Lâm Khả Nhi có lại đem quá nhiều tầm mắt đến mình mà vùi đầu vào bên trong khu viện này.

      Dưới chăm sóc của Tiêu Nam, Mặc Thư Kỳ dần dần khôi phục sức khỏe, nhưng ở phía bên ngoài viện trong mắt người ngoài vẫn là Thất tiểu thư có vẻ bệnh được sủng ái. demcodon-lequydon

      Trong khoảng thời gian này Mặc Thư Kỳ vô cùng an nhàn, chưa từng hưởng thụ qua khí tự do đối với cuộc sống như thế vô cùng thích. Trời xanh, mây trắng, non xanh nước biếc đều vô cùng ngóng trông. Chỉ tiếc nuối chính là bởi vì tuổi quá cho nên cũng thể rời khỏi cái khu viện này, thế nhưng phụ thân Mạc Thanh Hàn để lại cái hộp gỗ khiến hiểu đến chút bí mật muốn người khác biết.

      Dưới gần giường Mạc Thanh Hàn có ngăn bí mật, ngăn bí mật bên trong có cái hộp gỗ , chìa khóa mở hộp ra là sợi dây chuyền từ tiểu Thư Kỳ mang ở người. Trong hộp là hai phong thư và ít đồ trang sức, những đồ trang sức này xem ra rất quý giá, ở phía dưới đồ trang sức có đặt ba quyển sách, phân biệt là ( Y Kinh ), ( Độc kinh ), và ( Tu quyết ).

      Mặc Thư Kỳ phát ra bên trong ba quyển sách ( Y Kinh ) này liền như tên của nó là quyển sách thuốc bình thường, mặt ghi chép các loại thảo dược và chứng bệnh; ( Độc kinh ) là quyển tụ tập các loại độc chế pháp kinh thư trong thiên hạ; mà cái tên ( Tu quyết ) kia là quyển bí tịch võ công.

      Mặc Thư Kỳ rất nghi hoặc, cái quan nhi nho ở Hồng lâu tại sao có thể có những thứ đồ này. Lập tức mở bức thư kia ra ở có viết ‘Thư gởi đến con của ta’ mặt trong là:

      <<Kỳ nhi, thời điểm con nhìn thấy phong thư này vi phụ có thể còn ở cõi đời này. Vi phụ tên là Mặc Thanh Hàn, là đại công tử võ lâm quyền quý Mặc gia. Mặc gia bởi vì chuyện bản đồ kho báu trong buổi bị giết cả nhà, chỉ có vi phụ còn sống. Lúc đó vi phụ bởi nghịch ngợm, lén lút ra ngoài chơi, chờ đến khi tối trở về phát trong nhà còn người sống sót.

      Vì tra tìm hung thủ, vi phụ thể ngầm lẻn vào Hồng lâu, trải qua mười mấy năm điều tra rốt cuộc vi phụ tìm ra manh mối năm đó cả nhà bị giết. Vi phụ hi vọng con có năng lực lấy lại công đạo cho Mặc gia. Còn có chuyện là liên quan với thân thế của con Kỳ nhi, kỳ thực con cũng phải con ruột Hàn Thúc. Mẫu thân của con tên là Nam Cung Lạc Trần, nàng là cốc chủ Thanh Cốc. Thanh Cốc là tên giang hồ của y cốc, mọi người Thanh Cốc đều lấy việc trị bệnh cứu người làm nhiệm vụ của mình, ở giang hồ cũng khá nổi danh.

      Vi phụ và Lạc trần vốn là chỉ phúc vi hôn, ta hai cũng là quý mến lẫn nhau, nhưng vì chuyện của Mặc gia, vi phụ từ bỏ đoạn nhân duyên này, vốn tưởng rằng còn ngày gặp lại, nghĩ tới thời điểm vi phụ mười tám tuổi té xỉu ở bên ngoài gặp phải Lạc Trần. Lúc đó thân Lạc Trần trúng phải xuân dược, bất đắc dĩ, vi phụ tự mình vì nàng giải độc, cũng coi như là trả lại đoạn tình duyên này. Sau khi vì nàng giải độc liền đem nàng thu xếp ở bên trong cái khách sạn, cho nên mẫu thân của con cũng biết chuyện. Bởi vì muốn quấy nhiễu cuộc sống của nàng bây giờ, vi phụ cũng cố ý giấu. Chỉ là nghĩ tới có con, cũng là vào lúc này, kẻ thù Mặc gia năm đó biết ta vẫn chưa bỏ mình, vì che dấu thân phận còn phải bảo vệ con, vi phụ đồng ý gả cho mẫu thân tại của con là Hàn Thúc. Kỳ nhi, vi phụ cũng muốn con nhận lại mẫu thân của con. Bởi vì chuyện năm đó vi phụ có lỗi với nàng, có thể nhiều năm như vậy nàng cũng lập gia đình, vi phụ muốn con phá hoại gia đình nàng, xin tha thứ vi phụ ích kỷ. Nếu như con có cơ hội nhìn thấy nàng, xin giúp vi phụ với nàng tiếng: ‘Xin lỗi, nếu có duyên, kiếp sau Thanh nhi làm phu lang của nàng.'

      Bên trong hộp có ba quyển sách ( Y Kinh ) và ( độc kinh ) là mẫu thân con năm đó lưu lại, cái quyển ( Tu quyết ) kia là chi bảo Mặc tổ phụ ta truyền lại, đáng tiếc có người luyện thành. Nếu vì tự vệ, Kỳ nhi có thể thử tu luyện, tận lực là tốt rồi. Đến đây, vi phụ cũng muốn thêm nữa, chỉ muốn con chăm sóc tốt chính mình, vi phụ liền an lòng.

      Phụ thân Thanh Hàn tuyệt bút.>>

      Sau khi xem xong phong thư này Mặc Thư Kỳ thể khâm phục cái nam tử gọi là Mặc Thanh Hàn này, cũng chính là phụ thân khối thân thể mà Mặc Thư Kỳ chiếm lấy, ở trong thế giới này nữ tử là trời. Nam tử có tình có nghĩa như vậy vì là ánh mắt thế tục mà động tâm rất là hiếm thấy, vì thù nhà có thể tự thân ngầm lẻn vào Hồng lâu, phải biết thế giới này danh tiết nam tử cũng tương đương với thế giới trọng nam, xã hội phong kiến nữ tử cũng giống như vậy. Nếu như trước đây là bởi vì y là phụ thân của tiểu Thư Kỳ, duyên cớ như vậy Mặc Thư Kỳ mới xem y là phụ thân của mình, nhưng tại chính là xuất phát từ nội tâm chấp nhận y.

      Mặc Thư Kỳ ở trong lòng thầm xin thề: 'Phụ thân, ngài yên tâm, nữ nhi nhất định hoàn thành tâm nguyện của ngài.' phong thư lớn trong hộp khác là Mặc Thanh Hàn những năm này tra được manh mối có quan hệ ít đến cái chết cả nhà của Mặc gia. Sau khi thu gom bức thư cẩn thận, Mặc Thư Kỳ nhìn thấy bên trong đồ trang sức của Mặc Thanh Hàn lưu lại nhảy ra chiếc trâm ngọc có chút quen mắt, bên trong trâm là đóa hoa lan đẹp đẽ, hoa lan vô cùng tinh xảo, có thể thấy được người điêu khắc này rất là dụng tâm. Cây trâm còn được bảo vệ rất tốt, trong chút ký ức từ của tiểu Thư Kỳ còn sót lại biết được, cây trâm ngọc này Mặc Thanh Hàn vô cùng thích, bình thường chỉ đeo đồ giả. Sau khi cẩn thận gom trâm ngọc và bức thư, Mặc Thư Kỳ đem đồ trang sức còn lại thả vào hộp, hộp thả lại vào ngăn bí mật. Từ ngày đó Mặc Thư Kỳ bắt đầu lòng nghiên cứu học tập ba quyển sách mà phụ thân lưu lại.

      Thời điểm Mặc Thư Kỳ mười lăm tuổi, y thuật, độc thuật và võ công đều hơi có thành tựu, đồng thời võ công đến cảnh giới, vẫn tới được, liền giả chết cùng bảo mẫu Tiêu Nam rời khỏi Hàn phủ. Kỳ thực đối với Tiêu Nam, là người đầu tiên mình nhìn thấy ở thế giới này, Mặc Thư Kỳ cũng có quá nhiều cảm tình, Tiêu Nam đối với Mặc Thư Kỳ mà , cũng điều là cái nghĩa vụ thôi. demcodon-lequydon

      Ở bên ngoài, Mặc Thư Kỳ chỉ dùng tên của mình, vứt bỏ dòng họ ban đầu, cũng chưa hề nghĩ tới muốn trả thù Hàn gia, dù sao cũng phải con của Hàn gia, vậy Hàn Thúc cũng là nên biết đến, dù sao Hàn Thúc thân là Thừa tướng, thể hồ đồ như vậy, còn nàng ấy vì sao , Mặc Thư Kỳ cũng muốn biết.

      * * *
      Hai năm trước, Mặc Thư Kỳ thành lập Mặc các. Mặc các chia làm lâu tín và lâu ám: lâu tín phụ trách thu thập tình báo mà lâu ám phụ trách công tác ám sát. Mặc các ở giang hồ vẫn rất thần bí, trong chốn giang hồ rất nhiều người chỉ biết nó là bang phái mới nổi lên, nhưng lại biết nó đến cùng là làm cái gì.

      Sau khi thành lập Mặc các, Mặc Thư Kỳ vẫn chung quanh khắp nơi điều tra nguyên nhân cái chết cả nhà của Mặc phủ hai mươi năm trước, cũng thuận tiện vận dụng sở học y thuật của mình cứu ít người. Sau khi trải qua ca bệnh to to , y thuật của cũng càng tinh xảo lên, mà người trong giang hồ cho cái xưng hô đặc biệt —— Y Tiên.

      Lâu tín ở Mặc các và Mặc Thư Kỳ ngừng điều tra, chuyện cái chết cả nhà của Mặc gia dần dần sáng tỏ. Lúc này qua năm, Mặc Thư Kỳ cũng được mười sáu tuổi, cũng là thời điểm an bài tất cả, bị bảo mẫu ám hại trúng sâu độc chết, nhưng sâu độc bên trong chỉ làm cho Mặc Thư Kỳ mất hết công lực, bị người vây nhốt cẩn thận rơi xuống sông, sau khi được cứu lên phát mình bị mù.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662

      Chương 2: Kẻ Ngu Si

      Editor: demcodon



      tại Mặc Thư Kỳ ở nơi gọi là thôn Bách Gia, trước đây trong thôn chỉ có trăm gia đình, bởi vậy mọi người gọi là thôn Bách Gia. Ba tháng trước Mặc Thư Kỳ được kẻ có tên là Ngu Si ở thôn Bách Gia cứu lên, được thu xếp ở trong nhà , có dốc lòng chăm sóc Mặc Thư Kỳ mới từ từ khôi phục sức khỏe.

      Mặc Thư Kỳ phát bị người trong thôn coi là Kẻ Ngu Si cũng ngốc lắm, chỉ là so với người bình thường đơn thuần lương thiện hơn, cho nên đến mức độ có chút ngốc mà thôi. Người ở trong thôn Kẻ Ngu Si năm nay hai mươi tuổi, là cái lão nam tử.

      Hai mươi năm trước phụ thân Kẻ Ngu Si mang theo Kẻ Ngu Si thân mình tới thôn Bách Gia. Sau khi sinh ra Kẻ Ngu Si cả người liền đặc biệt suy yếu, mấy năm sau liền qua đời. Bởi vì dung mạo của Kẻ Ngu Si cực xấu xí cho nên ai nhận nuôi, cuối cùng nữ tử họ Lâm trong thôn nhìn nổi mà nhận nuôi . Bởi vì xấu xí mà những nam tử cùng tuổi trong thôn cũng muốn gần gũi , nữ tử cũng muốn liếc mắt cái. Lâm Ái nhận nuôi chưa từng đọc sách, cho nên cũng đặt tên cho . biết chuyện nên cùng người khác trao đổi. Bởi vậy người trong thôn liền vẫn gọi là Kẻ Ngu Si, cũng ngại, vẫn thân thiện ở chung cùng người trong thôn. thường trợ giúp người trong thôn, bởi vậy sau khi Lâm Ái mất người trong thôn cũng ít nhiều gì chăm sóc , cho nên mới yên ổn mà sống đến tại.

      Thời điểm lần Kẻ Ngu Si bắt cá nhặt được Mặc Thư Kỳ, lúc đầu còn tưởng rằng là con cá, mò tới mới phát người. Kẻ Ngu Si vì tìm đại phu cho nàng nên chung quanh cầu xin người. Bởi vì biết chuyện, chịu ít khổ sở, khắp nơi bị người khinh thường, đáng tiếc chính là cuối cùng vẫn có mời đến. Bất đắc dĩ thể làm gì khác hơn là lên núi hái chút thảo dược bình thường.

      Mặc Thư Kỳ sau khi tỉnh lại dưới giúp đỡ của Kẻ Ngu Si liền liên hệ với ám vệ Hồng ở Mặc các. Sau đó ở chỗ này chậm rãi dưỡng thương. Thời điểm Mặc Thư Kỳ ở dưỡng thương, mỗi ngày nhà Kẻ Ngu Di được người trong thôn đến thăm, có ít người thanh niên trẻ bởi vì vẻ bề ngoài của Mặc Thư Kỳ mà đến gần . Mặc Thư Kỳ di truyền vẻ bề ngoài của phụ thân, phụ thân được gọi là đệ nhất mỹ nam nước Tần. Mặc Thư Kỳ làm nữ nhi của y, dung mạo tất nhiên là kém. Nhưng là sau khi mọi người phát con mắt của Mặc Thư Kỳ bị mù liền dần dần rời xa . Có mấy người vì nhìn thấy khí chất bình thường của Mặc Thư Kỳ, lường trước phải người của gia đình bình thường, chú ý con mắt của , muốn theo , nhưng là đều bị Mặc Thư Kỳ từ chối. Từ đó chỉ có mình Kẻ Ngu Si nhẫn nhục chịu khó chăm sóc Mặc Thư Kỳ, có ghét bỏ qua . Điều này làm cho lòng nhiều năm đơn cảm thấy chút ấm áp.

      Thời điểm ám vệ tìm đến, người trong thôn muốn đến quan tâm giúp đỡ đều bị từ chối. Mặc Thư Kỳ cũng có lập tức rời khỏi, để ám vệ xây dựng gian nhà trúc trong rừng cách nhà Kẻ Ngu Si cách đó xa. bên dưỡng thương, bên suy nghĩ kế hoạch kế tiếp theo. Hồng mang vài ám vệ khác dựng tốt nhà trúc sau đó đưa đến ít vật phẩm thường dùng ở Mặc các cho Mặc Thư Kỳ. Sau khi bố trí xong liền chuyển vào ở, vốn là muốn cho Kẻ Ngu Si rời khỏi và phá gian nhà của cùng , nhưng Hồng nhắc nhở Mặc Thư Kỳ là nam tử, nên mình ở cùng chỗ với nữ tử. Mặc Thư Kỳ vốn thèm để ý những điều này, nhưng nghĩ tới người trong thôn liền đồng ý. Mặc Thư Kỳ cảm thấy vẫn gọi ân nhân của mình là Kẻ Ngu Si rất nguy, cũng muốn gọi như vậy, nghe phụ thân họ Lam, nghĩa mẫu họ Lâm, cho nên gọi là Lâm Lam. Kẻ Ngu Si cũng rất thích cái tên này, toét miệng nở nụ cười ‘hì hì’ cả ngày.

      Sáng sớm mỗi ngày Lâm Lam đưa điểm tâm cho Mặc Thư Kỳ, Mặc Thư Kỳ vốn là muốn cho Hồng nấu, thế nhưng Hồng mình nữ nhân làm sao có khả năng biết nấu cơm. Ám vệ đều là nữ tử, cho nên ai biết nấu cơm. Mặc Thư Kỳ tự mình cũng biết nấu chút, thế nhưng bây giờ nhìn thấy, cho nên vấn đề cơm canh của bọn họ chỉ có thể giao cho Lâm Lam giải quyết. Mỗi lần tới bữa ăn Hồng đem nguyên liệu nấu ăn mới mẻ tới cho Lâm Lam. Sau khi Lâm Lam làm xong đưa tới, tay nghề của Lâm Lam rất tốt, bất luận nguyên liệu nấu ăn ra sao đến nó đều biến thành từng món từng món thực bắt mắt.

      Lâm Lam rất thích nghe Mặc Thư Kỳ đánh đàn, lần đến đưa cơm lúc Mặc Thư Kỳ có chút buồn bực chuyện của người Mặc gia, bởi vậy đánh đàn giải buồn. Lâm Lam nghe được cả người ngơ ngác đứng ở sau lưng , nhắm mắt lại lẳng lặng nghe, mãi đến tận lúc đàn xong khúc sau đó mới phản ứng lại, con mắt của sáng long lanh, giống như là tự mình phát ra đồ vật gì mới mẻ, ngừng vỗ tay. Bởi vì là ân nhân của mình, Mặc Thư Kỳ cũng ngại, ngược lại còn rất thích đánh đàn cho nghe. Tuy rằng Lâm Lam cũng hiểu nhạc, nhưng tâm tư đơn thuần, rất dễ dàng liền có thể cảm giác được ca từ bên trong khúc nhạc chứa đựng tình cảm, tri kỷ như vậy liền nhớ mà tìm tới Mặc Thư Kỳ. Bởi vậy Hồng thỉnh thoảng có thể nhìn thấy Các chủ của mình đánh đàn cho vị công tử ngốc kia nghe.

      Sinh hoạt bình thản như vậy bị chuyện bất ngờ cắt đứt. Ngày đó Mặc Thư Kỳ bởi vì tẻ nhạt để Hồng đẩy ra ngoài tản bộ, từ sau khi con mắt Mặc Thư Kỳ mù bước đều rất tiện. Hồng tưởng tượng ra xe lăn của thế kỷ hai mươi mốt mà diễn tả, Hồng sai người làm sau khi xong liền cho người mang lại đây. Mặc Thư Kỳ rất thích cảm giác được Hồng đẩy tản bộ ở trong rừng trúc. Khi lúc các nàng tới cửa thôn cách đó xa Lâm Lam và người nam tử tuổi còn trẻ tranh luận gì đó, nam tử kia đẩy ngã Lâm Lam còn đánh đổ rổ của Lâm Lam. Hồng rất tức giận, muốn xông qua dạy dỗ nam tử kia bị Mặc Thư Kỳ ngăn lại. Mặc Thư Kỳ để Hồng vào gần chút, muốn nghe bọn họ cái gì.

      "Kẻ Ngu Si, ngươi nên mơ mộng hão huyền. Mặc tiểu thư thích ngươi, ngươi cũng nhìn lại mình chút, làm sao có khả năng có người thích ngươi, ta cảnh cáo ngươi, cách Mặc tiểu thư xa chút, nàng là của ta." Người thanh niên trẻ vừa bên vừa đá rổ của Lâm Lam. Lâm Lam chỉ là ngừng lắc đầu, biểu thị chính mình có.

      "Này, ngươi có nghe hay , Mặc tiểu thư là người xinh đẹp giống như tiên trời làm sao có thể coi trọng nam tử xấu như ngươi vậy, ngươi làm sao còn biết lấy nước tiểu soi soi lại chính mình, nhìn ngươi xấu thành cái dạng kia, ta nhìn thấy ngươi đều cảm thấy muốn nôn." Nam tử xong nhấc lên ngón tay Lan Hoa Chỉ*, sờ sờ mặt của mình.

      (dem: lấy ngón tay cái và ngón giữa chạm vào nhau ra kiểu này.)

      "Vị công tử này, biết ngươi là ông mai nhà ai, chờ sau khi có ý muốn lấy phu chắc chắn tìm ngươi làm mối." Hồng đẩy Mặc Thư Kỳ dần dần tới gần Lâm Lam và tên nam tử kia. Mặc Thư Kỳ quay đầu về Hồng nhàng gật đầu cái, Hồng đem Lâm Lam dìu đến bên người , nắm chặt hai tay Lâm Lam cho né ra, giọng ghé vào lỗ tai : "Lam nhi, có sao chứ, đều là ta tốt, để ngươi chịu oan ức."

      "Mặc… Mặc tiểu thư… ta… ta tên là Lưu Hà… ta là nam tử đẹp nhất thôn Bách Gia này… Mặc tiểu thư… ta thích ngươi." Lưu Hà lắp ba lắp bắp .

      "Xin lỗi, Lưu công tử, ta có người thích, cho nên thể thích ngươi. Tuy rằng có thể trở lên xinh đẹp, nhưng lòng rất đẹp. Huống hồ, con mắt của ta nhìn thấy, có đẹp hay cũng đáng kể, so với những người nam tử mặt xinh đẹp kia, nhưng nội tâm mục nát. Ta càng thích loại như Lam nhi này. Cho nên, Lưu công tử, ngươi hiểu chưa?" Mặc Thư Kỳ nhìn như nhàng với Lưu Hà.

      "Ngươi… ngươi…" Lời Lưu Hà còn chưa hết, liền tức giận chạy mất.

      "Tiểu thư, ngươi là lợi hại, ngươi biết nha, Lưu cái gì Hà kia mặt mới vừa rồi đều tái , đây là làm cho người ta thoải mái sắp chết rồi." Hồng hài lòng , sau đó phát Mặc Thư Kỳ cũng để ý gì tới nàng, liền ngượng ngùng ngậm miệng lại.

      "Lâm Lam, ngươi sao chứ, là ta suy nghĩ chu toàn, gây phiền toái cho ngươi, xin lỗi." Mặc Thư Kỳ áy náy . Lâm Lam lắc đầu biểu thị mình có chuyện gì, đáng tiếc chính là nhìn thấy. Hồng bởi vì chuyện của nàng dám mở miệng, cho nên Lâm Lam muốn biểu đạt ý tứ của mình Mặc Thư Kỳ cũng biết. Sau khi yên lặng hồi Mặc Thư Kỳ buông tay Lâm Lam ra nhàn nhạt với Hồng: "Trở về ." Hồng đẩy nàng chậm rãi về phía nhà trúc, Lâm Lam muốn giữ lại, nhưng là phát ra được tiếng nào, chỉ có thể bình tĩnh nhìn nàng, nhìn Hồng như vậy Lâm Lam lắc đầu thở dài.
      Last edited by a moderator: 30/9/16
      Tịch Vũ, ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: Độc phát

      Editor: demcodon


      Sau khi Mặc Thư Kỳ trở lại nhà trúc cảm thấy ngực khó chịu từng cơn, sau đó bắt đầu đau lên, cứng rắn đè đau đớn trong lòng xuống, chậm rãi thở hổn hển, bỗng nhiên cảm giác có người đứng ở bên ngoài, liền hỏi Hồng: "Hồng, là ai?"

      "Bẩm Các chủ là Lâm công tử, đứng ở bên ngoài, giống như là có ý tìm Các chủ." Hồng cung kính trả lời.

      Ngoài phòng, Lâm Lam lẳng lặng đứng nhúc nhích, chỉ có ánh mắt ảm đạm nhìn chằm chằm vào cửa.

      "Để trở về , sau đó cần lại quấy rối nhà người ta." Mặc Thư Kỳ thở dài .

      “Dạ, Các chủ." Hồng nghe xong lời nàng liền ra ngoài tìm Lâm Lam. Nhìn dáng vẻ Lâm Lam hồn bay phách lạc, Hồng có chút đành lòng, nhưng sau khi nghĩ đến mệnh lệnh của Các chủ mình thể khuyên: "Lâm công tử, tiểu thư nhà ta nghỉ ngơi, ngươi vẫn là về trước ."

      Lâm Lam lắc lắc đầu, cũng gì. Hồng thấy mình khuyên lơn mà có tác dụng, nghĩ chờ chút Các chủ có thể dạ, dù sao Các chủ đối với Lâm công tử luôn luôn đều là đặc biệt, liền thêm lời trở về nhà trúc.

      Hồng bước có chút chần trừ, từ từ đến bên người Mặc Thư Kỳ: "Các chủ, Lâm công tử vẫn đứng ở bên ngoài, thuộc hạ khuyên rất lâu, cũng chịu ."

      "Quên , mặc kệ ." Mặc Thư Kỳ bất đắc dĩ .

      "… Dạ…" Sau khi Hồng xong liền đứng bên người Mặc Thư Kỳ.

      Ngực đau đớn muốn xé rách, nhưng Mặc Thư Kỳ vẫn cắn răng nhẫn nhịn, mặt trời dần hạ xuống, bên ngoài có tiếng sấm đánh xuống, hạt mưa cũng ‘tạch tạch’ rơi xuống.

      " còn chưa sao?" Ý thức của Mặc Thư Kỳ có chút mơ hồ hỏi.

      "Đúng, Các chủ, Lâm công tử vẫn đứng ở bên ngoài." Giọng của Hồng có chút đành lòng.

      "…" Lời còn chưa hết, nhịn được phun ngụm máu, sau đó nghênh đón vùng tăm tối, tiếp theo là té xỉu, nghe được giọng đầy lo lắng của Hồng, tiếp theo cái gì cũng biết.

      Nhìn thấy Mặc Thư Kỳ nôn ra máu sau đó ngã mặt đất, Hồng có chút hoang mang, gấp rút gọi to ở bên tai nàng, nỗ lực làm cho nàng tỉnh lại, nhưng chưa đem Mặc Thư Kỳ tỉnh lại mà đem Lâm Lam gọi vào.

      Lâm Lam vốn là chịu mưa ướt ở ngoài phòng, bỗng nhiên nghe thấy trong phòng truyền đến hồi tiếng vang, tiếp theo chính là tiếng Hồng lo lắng la lên, nghĩ có khả năng là Mặc Thư Kỳ xảy ra chuyện gì, có chút bận tâm, liền chạy vào nhà trúc. Sau khi vào nhà trúc, nhìn thấy Mặc Thư Kỳ nằm đất, Hồng ngồi xổm ở bên cạnh nàng ngừng mà hô to nhưng vô dụng. Lâm Lam lập tức vọt tới bên người Mặc Thư Kỳ, vất vả ôm nàng lên thả giường. Sau đó cùng Hồng khoa tay để cho nàng tìm đại phu. Hồng vốn là nhìn thấy động tác của Lâm Lam còn có chút mơ màng, thế nhưng sau khi biết ràng ý của , liền nhanh chóng chạy ra ngoài.

      Trong lúc này, Mặc Thư Kỳ nằm giường cố gắng cầm lấy vạt áo trước ngực, trán ngừng toát ra mồ hôi lạnh, môi bị nàng cắn trắng bệch. Lâm Lam nhìn mà vô cùng lo lắng liền tiến lên, nhàng lau mồ hôi cho nàng, đem tay mình thả bên mép miệng Mặc Thư Kỳ. Mặc Thư Kỳ hôn mê vì nhịn đau liền liều mạng mở miệng ra cắn, theo thời gian kéo dài tay Lâm Lam bị cắn chảy máu, nhưng lại thốt ra tiếng, chỉ là dùng cánh tay khác ngừng lau mồ hôi cho Mặc Thư Kỳ.

      May mắn chính là Hồng rất nhanh trở về, phía sau nàng còn theo vị nữ tử mặc y phục màu xanh, nữ tử y phục màu xanh tên là Thanh, là ám vệ cao thứ bảy bên trong Mặc các, người duy nhất hiểu y thuật. Thanh vừa vào cửa liền nhìn thấy Các chủ của mình nằm giường cùng nam tử dung mạo xấu xí ngồi kế bên. Tên nam tử kia giống như rất quan tâm đến Các chủ nhà nàng, ngừng mà động viên nàng ấy. Nàng thầm nghĩ: ‘đây phải là phu lang tương lai Các chủ chứ?’. Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng tiếng bước dưới chân cũng chậm lại, nhanh chóng tới bên giường, giống như làm bộ thấy Các chủ của mình cắn tay người ta, chuẩn bị đưa tay ra bắt mạch cho Các chủ của mình, nhưng là ngay lúc nàng đưa tay ra muốn tới gần Mặc Thư Kỳ. Mặc Thư Kỳ thả tay Lâm Lam vẫn cắn ra, vung lên chưởng đánh bay Thanh ra ngoài. Thanh bị ném đất cách mạnh mẽ, phun ra ngụm máu, tình huống này làm cho mấy người nhìn thấy đều ngây người. Hồng tin chuyện kỳ dị cũng tới, kết quả bị ném ra ngoài giống Thanh, hai người ôm ngực nhìn về phía Mặc Thư Kỳ và Lâm Lam ở giường, mà Lâm Lam sớm bị tình hình như vậy làm cho khiếp sợ; hết cách rồi, Hồng thể làm gì khác hơn là hi vọng nhìn về phía Thanh: "Thanh, ngươi biết bắt mạch bằng dây đàn ?"

      Thanh bị nhìn liền cho Hồng cái liếc mắt: "Lão đại, ngươi cho rằng ta là Các chủ hả? biết." Thanh có chút mệt mỏi, cả người có sức tựa vào khung cửa. Thời điểm mấy người phát sầu vì chuyện thể tới gần Mặc Thư Kỳ, dần dần yên tĩnh lại, lâu hô hấp dần dần bình thường. Nhìn thấy vậy, Thanh và Hồng đều thở phào nhõm, chậm rãi ngồi lên cái ghế bên trong thở hổn hển. Hồng nhìn thấy Lâm Lam bị Mặc Thư Kỳ cắn tay chảy ra máu, dùng chân dưới bàn đá đá Thanh nháy mắt với nàng. Thanh bất đắc dĩ kéo thân thể bị thương lên phía trước băng bó vết thương cho Lâm Lam. Dù sao cũng là phu lang tương lai của Các chủ, nếu như xảy ra chuyện gì mình cũng có cách nào bàn giao, tưởng tượng đến ánh mắt dịu dàng của Các chủ mình, Thanh khỏi run lập cập, nhanh chóng băng bó cẩn thận cho Lâm Lam sau đó liền rời khỏi.

      * * *
      Thời điểm Mặc Thư Kỳ tỉnh lại là hai ngày sau, Mặc Thư Kỳ tỉnh lại nghe Hồng báo cáo tình hình trong lúc mình hôn mê sau đó có chút sững sờ. Trong lúc hôn mê tiềm thức muốn bất luận người nào tới gần, thế nhưng lại nghĩ rằng mình bài xích Lâm Lam, suy nghĩ chút, bản thân đều cảm thấy có chút . Xem ra khoảng thời gian mình ở rừng trúc này quá nhàn rỗi, cho nên mới quên chuyện mình nên làm. Khoảng thời gian này chỉ lừa gạt chính mình thôi, võ công mất hết Mặc Thư Kỳ cái gì cũng đều làm, xem ra cần phải đem tất cả mở ra nhanh chút. dặn dò Hồng: "Hồng, truyền lệnh cho lâu tín tăng nhanh tốc độ, ta muốn nhìn thấy trước kết quả của Đại hội võ lâm năm sau."

      "Dạ, Các chủ." Sau đó Hồng liền mở cửa ra.

      Mặc Thư Kỳ lẳng lặng nằm ở giường, suy nghĩ cuộc sống trước kia của mình, xem ra nhất định thể sống lâu. Kiếp trước là mười sáu tuổi, kiếp này là mười tám tuổi, có thể căn bản nên sống cõi đời này, quên là ở thế giới này mấy năm chịu đựng đến mình còn có cái gì vừa lòng đây. tại cần phải làm là hoàn thành nguyện vọng của phụ thân, rồi sau đó còn có thể sống bao lâu, bước xem bước vậy. Đột nhiên, Mặc Thư Kỳ nghe được ngoài cửa truyền đến loạt tiếng bước chân: "Ai?" nắm chén thuốc bên giường lên ném tới: " ra, nhanh lên chút, đừng trách ta khách khí."

      tiếng cửa ‘chi nha’ bị đẩy ra.

      Lâm Lam nhàng tới bên giường Mặc Thư Kỳ: "Là Lâm Lam sao?" Mặc Thư Kỳ thăm dò hỏi.

      Trả lời Mặc Thư Kỳ chính là hồi yên lặng. Lâm Lam ngơ ngác đứng bên giường nhìn Mặc Thư Kỳ, mở miệng: "Mặc… Mặc… bệnh… bệnh … chuyện… có chuyện gì… chứ." Giọng tuy rằng rất gấp gáp thế nhưng rất có sức hút.

      'Đúng là Lâm Lam, .' Mặc Thư Kỳ nghĩ thầm, nghe lời của có chút gấp rút Mặc Thư Kỳ nhịn được giọng an ủi: " có chuyện gì, Lâm Lam, ta có chuyện gì. khỏe rồi, cần lo lắng."

      Lâm Lam kéo tay Mặc Thư Kỳ ngừng : "… chuyện… … chuyện… bệnh… có chuyện gì."
      Tịch VũChris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4:

      Editor: demcodon



      "Ừ, có chuyện gì." Kỳ Mặc Thư Kỳ sớm phát , dây thanh của Lâm Lam có vấn đề, lời nào là do vấn đề ở trong lòng . tại có thể ra những câu này Mặc Thư Kỳ có chút nào thấy kỳ lạ, chỉ vì cao hứng.

      "… chuyện… được… khụ khụ khụ… khụ khụ…" Lâm Lam chưa hết ho khan kịch liệt lên. Mặc Thư Kỳ nghĩ hẳn là vừa mới bắt đầu chuyện, dây thanh có chút kích thích, cho nên mới ho khan ngừng.

      "Lâm Lam, ngươi đừng chuyện, cần lo lắng, ta khỏe rồi, ." Lâm Lam nghe lời ngậm miệng lại. Bỗng nhiên ngực lại truyền tới từng cơn đau nhói đến chân , trước mắt biến thành màu đen. Mặc Thư Kỳ ép buộc mình phải tỉnh táo với Lâm Lam ở bên cạnh: "Lâm Lam… ngươi… ngươi qua gian phòng sát vách phòng của ta… cầm bao châm bàn… nhanh… nhanh lên chút."

      Lâm Lam nhìn thấy nàng khỏe, vội vội vàng vàng chạy đến sát vách đem châm bạc cho nàng. Mặc Thư Kỳ nhận châm bạc suy yếu : "Cảm ơn… có thể… xin ngươi… xin ngươi ra ngoài trước... ta…" Bởi quá đau nên giọng của có chút run rẩy. Sau tiếng đóng cửa, run rẩy mở y phục người ra, nhanh chóng dùng châm đâm vào mấy huyệt lớn người, đau đớn chậm rãi ngừng lại. Đại khái sau nén nhang Mặc Thư Kỳ khôi phục lại chút sức lực, nhổ châm bạc ra, mặc quần áo vào. Trong khoảng thời gian này, Lâm Lam vẫn ở bên ngoài. Mặc dù Mặc Thư Kỳ nhìn thấy, nhưng cảm giác được . Sau khi thu dọn xong Mặc Thư Kỳ quay về phía ngoài cửa : "Lâm Lam, vào ."

      Nghe được giọng của nàng Lâm Lam nhanh chóng vọt vào. Sau đó chăm chú nắm tay nàng, Mặc Thư Kỳ cảm giác được đôi tay kia quấn dày đặc băng gạc, nhàng vỗ về băng gạc: "Là bởi vì ta phải ?"

      Nghe xong lời của Mặc Thư Kỳ, Lâm Lam hơi co tay lại muốn rời khỏi, thế nhưng bị Mặc Thư Kỳ cầm lấy chặt cho rời khỏi. Mặc Thư Kỳ cảm thấy có giọt nước rơi tay mình, biết đó là nước mắt của Lâm Lam, nước mắt nóng bỏng làm cho Mặc Thư Kỳ cảm giác nóng rực hồi. tìm tới mặt của Lâm Lam, nhàng lau nước mắt cho : "Ngoan, khóc, ta buông ra nhưng lần sau được làm như vậy biết ? Bằng ta tức giận."

      Mặc Thư Kỳ vừa định muốn thả tay của Lâm Lam ra ngược lại bị nắm lấy, Mặc Thư Kỳ biết lo lắng cái gì, liền : "Đừng lo lắng. Đúng rồi, Lâm Lam, ta đói, có cái gì ăn ?" Vì phòng ngừa Lâm Lam gào khóc lần nữa, Mặc Thư Kỳ thể dời chú ý của .

      Lâm Lam nghe xong lời nàng liền ra gian ngoài bắt đầu nấu cháo rồi đưa tới trước mặt nàng. Mặc Thư Kỳ ngửi thấy từng hương thơm của món ăn, chợt thấy bụng có chút đói, thế nhưng người có sức lực. Vốn là muốn cho Lâm Lam thả xuống, thế nhưng Lâm Lam giống như phát có sức lực, đem cháo đến bên mép miệng đút cho . Mặc Thư Kỳ ngẩn ra sau đó chậm rãi nuốt vào. Cháo rất thơm ăn cũng ngon, trước đây ăn nhiều món nhưng lần nào ăn ngon như món này, bỗng nhiên muốn cho thời gian ngừng vào lúc này. Hai người cứ như vậy người ăn, người đút cho đến khi kết thúc hết quãng thời gian này. lâu, sau khi Hồng bàn giao xong mọi việc trở về, Mặc Thư Kỳ đọc ra hai phương thuốc để Hồng lấy, cái cho mình, cái cho Lâm Lam. muốn khôi phục võ công nhanh chút, bởi vậy mỗi ngày rảnh rỗi đều luyện tập, tốt là tình hình sâu độc bên trong vẫn làm đau đầu có chút buông lỏng, phải lại càng cố gắng luyện tập.

      Hôm sau, Mặc Thư Kỳ và Lâm Lam khôi phục lại cuộc sống trước kia, mỗi ngày đến đưa cơm cho , đánh đàn cho nghe, có điều thêm chuyện là mỗi ngày Mặc Thư Kỳ và Lâm Lam sau khi ăn xong uống chén thuốc. Sau khi uống thuốc xong, mỗi ngày Mặc Thư Kỳ cũng đều dạy cho Lâm Lam chuyện, dần dần, Lâm Lam có thể ít câu ngắn gọn, từ thứ nhất chính là tên 'Mặc Thư Kỳ', điều này làm cho Mặc Thư Kỳ đặc biệt hài lòng, nghĩ có thể mình động lòng rồi.

      Cổ độc của Mặc Thư Kỳ cũng thỉnh thoảng phát tác, mỗi khi cổ độc phát tác Lâm Lam đều chăm chú ôm , động viên , bắt đầu quen thuộc với . Mặc Thư Kỳ muốn quãng đời còn lại của mình có thể có Lâm Lam làm bạn, cho dù chết cũng là cười nhắm mắt lại.

      ngày, Lâm Lam có chút u chạy tới cho Mặc Thư Kỳ biết Lưu Hà phải lập gia đình, là thương gia giàu có trấn, Lưu Hà gả cho thương gia giàu có làm tiểu thị. Lâm Lam Lưu Hà khi còn bé phải như vậy, từ cùng Lưu Hà lớn lên. Lúc người cùng chơi là Lưu Hà vẫn theo , bọn họ cùng nhau lên núi hái nấm, cùng đến bờ sông bắt cá, cùng…. Nhưng là có lần Lưu Hà bởi vì bị đứa khác trong thôn cười nhạo, cho nên từ đó về sau Lưu Hà cũng còn chơi với . Mỗi lần gặp nhau đều dùng ánh mắt ác ý nhìn , giống như rất hận . Lần trước bởi Mặc Thư Kỳ mà Lưu Hà lại tìm , thế nhưng là để rời xa Mặc Thư Kỳ, nàng, còn có chút thô tục khó nghe. Lần này nghe Lưu Hà lập gia đình, Lâm Lam rất đau lòng, bằng hữu của cũng về được nữa.

      Mặc Thư Kỳ dịu dàng với : "Mỗi người đều phải chuẩn bị đối mặt với những lựa chọn. Lưu Hà lúc làm bằng hữu với ngươi, sau đó chính mình lại kết thúc giao tình của hai người các ngươi. tại gả cho tên thương gia giàu có kia đều là lựa chọn của , đối với lựa chọn của người khác, chúng ta có quyền can thiệp, chỉ có nhìn từng bước từng bước tiếp tục , cho dù đến cuối cùng là vạn kiếp thể quay lại. Ngươi cũng như thế, tương lai cũng đối mặt với nhiều lựa chọn."

      Nghe xong những lời của Mặc Thư Kỳ, Lâm Lam yên lặng xoay người rời khỏi. Đêm đó, Lâm Lam suy nghĩ rất lâu. Đến ngày hôm sau giống như cái gì cũng đều xảy ra, tự lặp lại cuộc sống trước kia của các . Thế nhưng có số việc trong lúc các để ý yên lặng thay đổi tiếng động, chỉ là các đều chú ý tới.

      Mặc Thư Kỳ và Lâm Lam vô tình ở chung gần năm, trong năm ấy Mặc Thư Kỳ dạy Lâm Lam chuyện, dạy viết chữ, đánh đàn, những ngày tháng ở cùng Lâm Lam rất vui vẻ, hài lòng đến mức làm cho muốn bỏ xuống tất cả gánh nặng của mình. Tình cảm Mặc Thư Kỳ dành cho Lâm Lam ngừng áp chế nhưng có lần độc tái phát bất ngờ.

      Ngày ấy, Mặc Thư Kỳ như thường ngày dạy Lâm Lam đánh đàn, dạy đến nửa cổ độc của phát tác, ngực đau đớn muốn chết, từng cơn mồ hôi lạnh đầu tuôn ra. Mặc Thư Kỳ gắt gao cắn môi muốn phát ra tiếng để Lâm Lam lo lắng, nhưng sắc mặt trắng bệch của vẫn bị Lâm Lam phát . cảm giác trong miệng truyền đến mùi máu tanh nhàn nhạt, môi bị cắn chảy máu, máu tươi cũng theo khóe miệng chảy xuống, nhưng cơn đau đớn lần này kéo dài, rốt cuộc chịu được ngã mặt đất. Bên tai truyền đến tiếng la lo lắng của Lâm Lam, nhìn thấy Mặc Thư Kỳ đau đớn cắn mình bị thương. Lâm Lam vừa định đem bàn tay tới, bên tai lại vang vọng tiếng của Mặc Thư Kỳ trước đây lâu: 'Lần sau được làm như vậy biết ? Bằng ta tức giận.'

      Trong cơn đau đớn Mặc Thư Kỳ bỗng nhiên cảm thấy cái gì đó mềm mại cạy môi mình cắn chặt, bỗng nhiên ý thức được đây là môi của Lâm Lam, tính tình lương thiện nhưng vào đúng lúc này bình tĩnh lại, liền quên đau đớn. Mặc Thư Kỳ nhàng dùng lưỡi thăm dò đụng vào môi Lâm Lam, cảm thấy có phản kháng, liền đem lưỡi thâm nhập vào trong miệng Lâm Lam. Môi Lâm Lam thơm thơm, ngọt ngào, làm nổi lên nhàng dây dưa với lưỡi của Lâm Lam. Bỗng nhiên, tiếng của Hồng làm cắt đứt nụ hôn của Mặc Thư Kỳ, đột nhiên ý thức được mình làm cái gì, sắc mặt trắng bệch, phảng phất nghe thấy tiếng Lâm Lam và Hồng la lên, lảo đảo chạy sâu vào trong rừng trúc.

      chạy bỗng nhiên ngã vào vũng nước trong đầm, nước đầm lạnh lẽo kích thích làn da của . Mặc Thư Kỳ chậm rãi khôi phục lý trí, trước mắt ngừng lên hình ảnh và Lâm Lam hôn môi. Mặc Thư Kỳ biết mình Lâm Lam, đến mức thể tưởng tượng nổi, bằng người lạnh nhạt như mình làm sao cho vào cuộc sống của , làm sao vào lúc bệnh nặng có bài xích tới gần. , làm cho cảm thấy ngọt ngào như vậy, thế nhưng nghĩ đến cổ độc kia Mặc Thư Kỳ giống như người bị giội chậu nước lạnh, cảm giác lạnh lùng cảm chạy tới đáy lòng. biết cũng , nhưng mình cũng chỉ là tổn thương . Nếu như mình chấp nhận , năm sau đó mình rời khỏi thế giới này. Lâm Lam nên làm gì, ở thế giới này nữ tử là trời, Lâm Lam nên sống tiếp thế nào, thể ích kỷ như thế. Đến, ta chỉ người; , ta cũng có thể chỉ người. Sau khi đưa ra quyết định kỹ càng, Mặc Thư Kỳ gọi cho Hồng tìm tới , cho nàng ấy mang ra khỏi hồ nước.

      Trở lại nhà trúc, sau khi Mặc Thư Kỳ thu dọn xong ngồi ở giường, giọng hơi khô khan hỏi Hồng: " đâu?"

      "Lúc thuộc hạ tìm Các chủ, Lâm công tử có việc nên ." Hồng nghe được giọng lạ thường của Các chủ mình, khỏi có chút hoảng sợ.

      "Thu dọn đồ xong, sáng sớm ngày mai chúng ta liền rời khỏi nơi này." dặn dò như thế .

      "Dạ, Các chủ… Nhưng mà Các chủ, Lâm công tử, … làm sao bây giờ?" Hồng có chút lo lắng hỏi.

      "Hồng, ngươi vượt qua quy củ, nên hỏi cũng được hỏi. xuống ." Gương mặt của Mặc Thư Kỳ hề cảm xúc .

      "Dạ, thuộc hạ biết sai rồi, thuộc hạ tự nhận phạt." Hồng bỗng nhiên quỳ mặt đất.

      "Lần sau chú ý." Ngay lúc Hồng sắp sửa xoay người Mặc Thư Kỳ gọi nàng lại: "Chờ , ngươi để Chanh và Hoàng trong bóng tối bảo vệ , được để cho có bất cứ thương tổn gì."

      "Dạ, thuộc hạ nhận lệnh." Sau khi Hồng nghe xong lời nàng , có chút hài lòng rời .

      Buổi tối, Mặc Thư Kỳ lẳng lặng đứng trước giường Lâm Lam, nghe tiếng hít thở nhợt nhạt của . Tim của Mặc Thư Kỳ như là bị xé rách đau đớn, tóc của tấc thêm tấc từ đen biến thành trắng như tuyết, chỉ chốc lát sau liền trắng phau, giọt nước mắt theo khóe mắt của lặng lẽ rơi xuống. Buổi trưa cổ độc phát tác công lực của cũng khôi phục, cùng lúc đột phá thêm cảnh giới luyện thành bí tịch chi bảo của Mặc gia.

      'Tạm biệt Lam nhi, tạm biệt tình của ta, cầu nguyện cho ngươi sau này sống hạnh phúc.' lầm bầm xong, Mặc Thư Kỳ xoay người rời khỏi, quay đầu lại nữa, lâu bóng người của biến mất trong bóng tối. phát , ngay sau khi xoay người, Lâm Lam giường nhàng mở mắt ra.
      Last edited: 30/9/16
      Tịch Vũ, melodyevilChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :