1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Phi tử Của Ca Ca - Tất Minh Vũ (136c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      [​IMG]
      Phi tử Của Ca Ca

      Tác giả: Tất Minh Vũ

      Editor: Tiêu Giang_ Fijian, okipanda- Ngoc Hong

      Beta: Tiêu Giang_ Fijian

      Thể Loại: Xuyên , lãng mạn…

      Số Chương: 136 chương

      Nguồn: http://duyenkiep.wordpress.com/
      Văn Án

      Nàng là mỹ nữ Mai Tuyết Tình, trở về thời cổ đại thành công chúa

      Hoàng huynh của nàng —– đương kim hoàng đế Hạng Ngạo Thiên phát muội muội mình biến mất thay vào đó là nàng

      Chuyện gì xảy ra? giết nàng hay—–

      Thiên Long hoàng triều chí tôn hoàng đế Hạng Ngạo Thiên

      Thâm trầm nội liễm, bình tĩnh tỉnh táo.

      Bị tiểu nữ giả mạo muội muội Hạng Ngạo Sương hấp dẫn

      Nàng thông minh, trí tuệ, cương liệt, độc lập,

      Làm cho là vua nước nhưng biết làm sao bây giờ?

      ……

      Nam Trần quốc hoàng tử Trần Nhất Kiếm vào cung hành thích Hạng Ngạo Thiên

      Lại được công chúa Ngạo Mai cứu thoát…

      Mai Tuyết Tình, Hạng Ngạo Thiên, Ngạo Mai, Trần Nhất kiếm

      Bọn họ vừa gặp phát sinh rất nhiều chuyện, lý nào lại là tình cảm gút mắt?
      Last edited: 27/10/14
      tart_trung, minmin1009LạcLạc thích bài này.

    2. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 01

      Bốn phía đều đen nhánh màu, gió lạnh vù vù mà thổi mạnh. Mai Tuyết Tình cảm thấy chính mình trong con đường hầm chút bóng người. Mai Tuyết Tình có chút sợ hãi.

      Ta ở đâu nhỉ?

      Đây là nơi nào?

      trong mộng sao?

      Nàng nhớ tới hôm nay là tuần năm, ông chủ tìm được nàng tăng lương cho nàng. Ông chủ sợ nàng bỏ việc nên dùng mọi thủ đoạn giữ lại, nhưng Mai Tuyết Tình vẫn vui vẻ chút bối rối đứng lên.

      Nàng nhớ kỹ mình mang theo ba lô dạo phố, mua nhiều lễ vật cho ma mẹ, nghĩ muốn về nhà ăn mừng.

      Khi đnag đường, thuận tiện ghé vào công viên, trong đó có hồ trái tim, nàng ngồi xuống nghỉ chân.

      Ở đây gần hai mươi bốn năm, Mai Tuyết Tình lần đầu tiên có thể tinh tế đánh giá cảnh sắc ở nơi này.

      Mặt trời buổi chiều ngã về phía Tây, vài tia ánh nắng chiều nghiêng nghiêng đọng lại ở phía Tây bầu trời, gió đêm ấm áp vỗ cành liễu bên hồ, mặt hồ gợn sóng lăn tăn.

      Mai Tuyết Tình nghe cha mẹ , hồ nước lạnh Hàn đình nằm chỗ này mấy ngàn năm ai biết đến, nơi này từng cũ nát lạnh lẽo đến chịu nổi, quản lý công viên quyết định tu sửa khiến nó sáng rực rỡ hẳn lên. Hồ nước này chính là nơi thần kỳ nhất, những tháng nắng hạn, hay mưa bão nó đều lạnh như thế.

      Mai Tuyết Tình nhắm hai mắt lại, tham lam hưởng thụ cảnh đẹp tự nhiên.

      Cố gắng lên!! Nàng tự cổ vũ chính mình. Chỉ là người mới mà nhanh chóng có chức vụ cao như vậy, dễ dàng.

      Đột nhiên, nghe thấy có người hô: “Con à, đừng giỡn nữa, sắp có bão rồi!.”

      Mai Tuyết Tình trợn mắt nhìn, thể như vậy, mây đen ở đỉnh đầu, đúng là trời tháng sáu, tựa như tiểu hài tử tính tình thay đổi thất thường.

      Mai Tuyết Tình cầm lấy đồ vật, mới được nửa bước, sấm nổ lớn, mưa to tầm tả rơi xuống. Lui về sau Hàn đình, người đều ẩm ướt, dù sao cũng ướt rồi, bằng về nhà luôn vậy. Lao ra khỏi Hàn đình, giẫm lên nhưng miếng đá to bản ven bên bờ hồ mà chạy.

      Ai Nha”- Mai Tuyết Tình chưa kịp có phản ứng, dưới chân chơn trợt, cả người rơi xuống giữa hồ. Nàng ném đồ vật xuống, huy động hai tay, muốn trồi lên mặt nước. Nhưng dường như có cổ lực vô hình dùng sức kéo nàng xuống đáy hồ.

      Rất lạnh a!

      Nàng khi ngủ rất hay đạp rơi mền, đêm nào mẹ cũng đến phòng nàng giúp nàng đắp mền lên, hai mươi bốn năm, mỗi ngày đều như thế. Đêm nay, sao mẹ tới?

      Mẹ —-“- Nàng giọng kêu.

      người nào trả lời.

      Mẹ–“- Nàng nâng cao lượng.

      Vẫn ai trả lời.

      Mai Tuyết Tình sợ hại, sinh ra loại cảm giác rất sợ hãi chưa từng có.

      Mẹ…..”- Nàng ngăn tiếng , dùng hết khí lực toàn thân hô to.

      Tỉnh rồi, tỉnh rồi, hoàng thượng, công chúa tỉnh dậy!”.

      “Để ta xem”- thanh nam tính trầm ổn cùng với tiếng bước chân dồn dập tới gần.

      Mai Tuyết Tình dùng sức mở mí mắt nặng tựa nàng cần, ánh mắt nhìn thấy khuôn mặt rất đẹp trai, lông mày rậm đen, hai tròng mắt sâu thẳm, sống mũi thẳng cao, đôi môi gợi cảm, trán lộ ra vẻ lo lắng, trong mắt tràn ngập đau lòng cùng trìu mến.

      Mai Tuyết Tình chớp mắt mấy cái, xác định mọi thứ phải ảo giác, cả người cảm giác khỏe, đánh vào tinh thần, nàng dùng thanh cực kỳ lễ phép hỏi: “Ngài là ai vậy?”.

      Hạng Ngạo Thiên dù sao cũng là người tập võ, mặc dù dám là mắt nhìn được bốn hướng, tai nghe bát phương, nhưng đối với thanh cực kỳ mẫn cảm.

      Nghe được thanh yếu ớt của Mai Tuyết Tình, nhăn mặt chút? Muội muội làm sao vậy? Ngay cả ca ca cũng nhận ra ư? Chẳng lẽ rơi vào hồ gây ra trận đả kích lớn?

      mỉm cười, sủng nịch : “ cần sợ, có việc gì đâu, có hoàng huynh bên ngươi, cái gì cũng cần sợ!”- Mai Tuyết Tình nhắm mắt lại, nàng có cảm giác rất mệt, mặc kệ là hay ảo, cũng phải chờ nàng tỉnh ngủ hơn .

      Khai thái y, công chúa như thế nào lại hôn mê?”- Nhìn Mai Tuyết Tình vừa mở mắt sau đó lại nhắm, thanh tâm Hạng Ngạo Thiên chút che dấu toát ra lo lắng.

      Khai tháy y đến gần, cầm lấy cổ tay Mai Tuyết Tình, chậm lát sau : “Hoàng thượng, vi thần xem, ngọc thể công chúa có gì đáng ngại, chĩ cân chú tâm điều dượng, chỉ cần vài ngày là có thể khỏe lại.”

      Vậy là sao, ngươi lui xuống

      “Hoàng thượng”- Khai thái y muốn nhưng lại thôi.

      Lại còn có chuyện gì?”- Trong thanh lộ ra vẻ uy nghiêm

      Vi thần có chuyện gì cả”- Nhìn Hoàng thượng mãi chú ý đến người công chúa, lão thái y vô thức lui ra. Vừa vừa lầm bầm lầu bầm.

      Liên nhi, xuống ngự phòng chuẩn bị chút đồ ăn cho công chúa.”

      Vâng ạ”- Nghe được lệnh của hoàng thượng, Liên Nhi dám chậm trễ, vội vã rời .

      Những năm gần đây, hoàng thượng đối với công chúa cực kỳ sủng ái, trong cung ai cũng biết, ngay cả hậu cung phi tử cũng ghen tức, nhưng lại chẳg có cách nào, dù sao hai người đều do cùng mẫu thân sinh ra vốn là huynh muội, huống hồ công chúa lại bị bệnh nặng. Có người chết do cố ý tranh sủng mà làm ra việc nên làm. Cứ như vậy, phi tử có chút oán hận, oán hận công chúa lấy thương của hoàng thượng.

      Ông trời có mắt làm công chúa khỏe hơn ! Nếu công chúa xảy ra chuyện, hoàng thượng phải làm sao? Công chúa là người thân duy nhất của hoàng thượng.

      Liên Nhi trong lòng thầm cầu khẩn cho công chúa.

      Trong phòng yên tĩnh, Hạng Ngạo Thiên trầm nhìn muội muội, mái tóc đen nhanh rơi trán. trăm tư khó giải, lúc rơi vào nước, muội muội ràng đầu đội châu hoa, thân mặc váy màu tím mỏng lãnh đạm, khi cứu lên sao trang phục lại thay đổi?

      Chẳng lẽ nàng phải là muội muội? Nhưng nàng và muội muội giống nhau như đúc.

      Hay là thích khách dùng thuật dịch dung?

      Muội muội rơi vào nước chỉ trong nháy mắt, người nào có võ công cao như vậy chỉ trong thoáng thay đổi dung nhan?

      Huống hồ trong cung canh phòng nghiêm ngặt, thích khách vào cung hể dễ dàng.

      Tay Hạng Ngạo Thiên nhàng xoa khuôn mặt Mai Tuyết Tình, làn da bóng loáng nhẵn nhụi, phải là dịch dung. Nếu như nàng phải muội muội, vậy muội muội đâu?

      Sau này đành phải cẩn thẩn, lấy tĩnh chế động chậm rãi quan sát. Hạng Ngạo Thiên trầm tư.

      Trong lúc ngủ mơ Mai Tuyết Tình loáng thoáng cảm giác được độ ấm của tay xoa mặt mình, là mẹ nàng sao!

      Mỗi lần bệnh, mẹ bao giờ cũng ở bên cạnh nàng, rất yên tâm!

      Hai hàng nhiệt lệ nơi khóe mắt chậm rãi chảy xuống.

      Hạng Ngạo Thiên nhàng lau lệ ở bên khóe mắt của Mai Tuyết Tình, phát ra tiếng thở dài.

      Chuyện gì tới tới.

      biết bao lâu, Mai Tuyết Tình mở mắt, hít thở sâu, duỗi thắt lưng. thoải mái! Nàng lầm bầm lầu bầu.

      Tinh tế đánh giá căn phòng, Mai Tuyết Tình mới ý thức được đây phải nhà mình. Cố gắng khống chế tâm tình rối bời, cẩn thận hồi tưởng lại mọi việc.

      Nàng rơi vào trong nước, lần đầu tỉnh lại, có người chuyện với nàng, mặc quần áo cổ quái, !! phải quần áo, là hoàng bào màu vàng!! Giống hệt quần áo người cổ đại.

      diễn xiếc sao? Hay nàng ở cổ đại? Người nước ngoài chứng minh là có đường hầm xuyên thời gian , lẽ nào chính mình cũng qua đường hầm thời gian?

      Nàng muốn nghĩ tới chuyện xuyên qua, cha mẹ nếu nhìn thấy nàng, chắc chắn lo lắng mà phát bệnh.

      Mai Tuyết tự nhủ làm cho chính mình tỉnh táo, kế tiếp phải làm 2 việc:

      Thứ nhất, làm được mình ở đâu, sao lại đến nơi này.

      Thứ hai, phải quan hệ tốt với mọi người ở đây nghĩ cách trở về.

      Bằng kinh nghiệm làm việc của chính mình, thái độc xử trở nên tỉnh táo độc lập, xử lý chuyện này phải là vấn đề lớn.

      Nàng chỉ là nữ tử, tay trói gà còn chặt, ngươi ở nơi này thương tổn nàng.

      Công chúa, người tỉnh dậy rồi!”- Cửa bị đẩy , tiểu cung nữ tay bưng mâm tiến vào. Nàng vừa vừa chuyện, “Người làm mọi người sợ muốn chết, nếu người tỉnh lại, hoàng thượng chắc thể vào triều sớm!”

      Khi chuyện, người đến bên cạnh giường Mai Tuyết Tình: “Công chúa, ăn nhanh bát cháo trắng này , người ngủ hai ngày hai đêm rồi!”

      Mai Tuyết Tình giật mình, nghĩ tới vừa tỉnh lại, chính mình biến thành công chúa. Mai Tuyết Tình muốn cười nhưng nàng cố gắng nhịn xuống.

      Như vậy cũng tốt hơn so với biến thành tên hành khất. Nếu trở lại thế kỷ 21, nàng viết lại kinh nghiệm sống trong khoảng thời gian này thành sách, chắc chắn làm cho mọi người cảm động.

      Ngươi tên là gì?- Xem ra nàng ta vốn là cung nữ, thân phận cao hơn mình, Mai Tuyết Tình cần phải khách khí.

      Công chúa, người lại lấy Liên Nhi ra làm trò đùa rồi, lát nữa, hoàng thượng đến, xem người còn giả bộ nữa !”- Liên Nhi hờn dỗi.

      Liên Nhi, ta….”- Mai Tuyết Tình tiếp tục suy nghĩ, có nên ra, người ở đây chắc chắn tin, biết đâu lại gây ra thêm nhiều phiền toái, cứ giả bộ tiếp cho xong!

      Liên Nhi, đầu ta rất cháng váng, cái gí cũng thể nghĩ ra, chỉ nghĩ đến thôi đầu lại vô cùng đau đớn”- Mai Tuyết Tình ngờ chính mình có khả năng diễn xuất thiên phú như vậy.

      Công chúa, làm sao bây giờ, ta tìm hoàng thượng gọi Thái y tơi!”- Liên Nhi có chút nóng nảy.

      cần, ta vừa ăn xong muốn hỏi ngươi số chuyện, ngươi nhất định phải trả lời ràng cho ta!”- Mai Tuyết Tình bưng bát cháo lên ăn ngấu nghiến, “Đây là đâu, triều đại gì vậy?”

      Đây là Vô Tâm cung của công chúa, vốn là Thiên Long hoàng triều đời thứ 30”- Liên Nhi đàng hoàng đáp trả.

      Thiên Long hoàng triều? Trong lịch sử có triều đại này? Chẳng lẽ kiến thức của nàng lại thiếu! Mai Tuyết Tình thầm nghĩ.

      Các ngươi phát ra ta ở đâu?”

      Trong hồ ở ngự hoa viên, công chúa trong Hàn đình nghĩ ngơi, trời mưa to, công chúa chạy bên hồ cẩn thận rơi vào đó, may là hoàng thượng vừa ngang qua, lập tức nhảy vào trong hồ cứu người.

      Tay Mai Tuyết Tình dừng lại, thầm nghĩ, vậy người rơi vào nước cùng lúc với ta cũng có kết thúc tương tự!

      Ngươi khoan , ngươi mở miệng ra là nhắc hoàng thương, vậy hoàng thượng là ai? Có quan hệ gì với ta?”

      Công chúa, ngay cả hoàng thượng mà người cũng nhớ sao? Ngài là hoàng huynh của người, mấy năm nay người liên tục bệnh hoàng thượng rất quan tâm, người cũng dựa dẫm vào ngài, lúc cùng nhau ở tẩm cung và thư phong, ngay cả đại điện cũng tùy ý ra vào, đến phi tử cũng phải ghen đó!

      Ghen?”- Mai Tuyết Tình phun cháo ra, nơi này là nơi quái quỷ gì vậy! Xem ra sau này phải cận thận, đừng làm cho các phi tử trở thành địch nhân của nàng. Nếu , muốn trở lại thế kỷ 21 càng khó khăn.

      Hạng Ngạo Thiên đứng ở trước cửa, chứng kiến hình ảnh Mai Tuyết Tình phun cơm. nhăn mặt cau mày, muội muội chưa bao giờ ăn uống bất nhã như vậy.

      Nàng rốt cuộc là ai?

    3. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 02

      Hạng Ngạo Thiên thầm vào phòng phát ra tiếng động.

      Liên Nhi hé mắt “Hoàng thượng…”- vội vàng quý xuống thỉnh an.

      Đứng lên !”- Thanh uy nghiêm lộ chút cảm xúc

      Muội muội, cảm giác có đỡ hơn ?”- Chỉ có đối mặt với muội muội mà mình sủng ái nhất mới lộ ra nụ cười.

      Mai Tuyết Tình nhìn thấy nma tử khí phách bất phàm về phía mình, thiếu chút nữa là làm rơi bát cháo. Vừa nhắc tào tháo, tào tháo tới. Nơi này xảy ra rất nhiều chuyện ràng, mà nhân vật mấu chốt tự tới.

      Ca…. hoàng huynh…”- Cảm giác có chút ổn, Mai Tuyết Tình vội vàng đổi giọng. Nàng nhớ tới cung cách Liên Nhi thỉnh an .

      Hạng Ngạo Thiên bước vội vài bước, đỡ nàng đứng dậy “Muội muội, hôm nay sao lại ở trước mặt hoàng huynh tỏ ra khách khí như vậy? Ngươi trước kia đâu phải như thế! Còn nữa, sau khi ngươi lớn lên, nhiều năm chưa từng gọi ta là ca ca, ta rất thích nghe, sau này cứ như vậy mà gọi!”

      Mai Tuyết Tình vỗ vỗ ngực, ông trời ơi, thiếu chút nữa là lộ tẩy.

      Động tác vô thức, Hạng Ngạo Thiên sớm nhìn thấy.

      Tay Hạng Ngạo Thiên nhàng vén lọn tóc dài rơi khuôn mặt Mai Tuyết Tình: “Muội muội, ngươi nhất định phải khỏe mạnh đứng dậy, nếu , phụ hoàng cùng mẫu hậu chắc an tâm

      Sống hai mươi năm, đầy là lần đầu tiên có nam nhân đối với nàng thân mật như vậy. Hai gò má Mai Tuyết Tình ửng đỏ. Để tránh né tên nam nhân xa lạ khiến mình bối rối, nàng vô ý hỏi: “Phụ hoàng và mẫu hậu đều ở đây sao?

      “Họ tử hơn năm rồi, ngươi sao lại quên?”- Hạng Ngạo Thiên đỡ lấy hai vai nàng, tinh tế đánh giả vẻ mặt của nàng.

      Mai Tuyết Tình thành gật đầu, nhớ tới cha mẹ ruột của mình, trong nháy mắt, hai tròng mắt liền mọng nước, nhàng nghẹn ngào đứng lên.

      Hạng Ngạo Thiên ôn nhu đem nàng giam vào ngực, ôn nhu : “Đừng đau khổ, có hoàng huynh ở đây ngươi cái gị cũng cần sợ hãi”- vỗ vào lưng nàng.

      Trong lòng vốn là ôm nữ nhân xinh đẹp, thân thể mềm mại. Nàng so với muội muội Ngạo Sương đẫy đà hơn chút, còn có cà mùi thơm rất tự nhiên cơ thể. Ngạo Sương nhiều năm uống thuốc, người chỉ tỏa ra mùi dược thảo thơm mát, chẳng lẽ sau khir ời vào nước, tất cả mùi thơm được xóa sạch.

      ai có thể đoán ra suy nghĩ của .

      Mai Tuyết Tình đem đầu chôn sâu trong lòng ngực nam nhân xa lạ, chưa bao giờ cảm thấy ấm áp và an toàn như lúc này.

      biết vị công chúa chưa từng gặp mặt kia là người thế nào, có người trai làm tri kỷ như vậy hạnh phúc.

      Xem ra, cuộc sống ở đây quen thuộc như nàng nghĩ, chỉ có nam nhân cũng tin tưởng nàng hơn.

      Hạng Ngạo Thiên như nhớ tới gì đó, hỏi: “Liên nhi, ngươi cho công chúa uống thuốc chưa?”

      Hồi bẩm hoàng thượng, nô tỳ vừa mới xem, thuốc nhanh nấu xong ngay”- Liên Nhi cung kính đáp.

      Ca…. ta muốn uống thuốc, ngươi xem, ta giờ rất tốt”- Mai Tuyết Tình từ sợ uống thuốc, cần phải nàng chẳng có cách nào đưa thuốc vào miệng. Vì để chứng minh lời mình , nàng vội vàng xuống giường, chạy đến bên Hạng Ngạo Thiên. Hoàn toàn quên thân phận công chúa của mình.

      Hạng Ngạo Thiên sắc mặt đổi lộ ra nụ cười.

      Phảng phất cảm thấy điều gì đó, Mai Tuyết Tình cố ý lảo đảo vài bước, giả vờ muốn té.

      Hạng Ngạo Thiên tay mắt lanh lẹ, đem nàng giam vào trong lòng.

      Mai Tuyết Tình thuận thế đem đầu vùi vào lòng Hạng Ngạo Thiên, che dấu khuôn mặt nhắn ửng hồn. Cảm giác có chút ổn, nàng giãy dụa đẩy ra. Xem ra Hạng Ngạo Thiên có ý định buông tay, nàng giọng : “Ca…”

      Hạng Ngạo Thiên từ trạng thái thất thần liền quay lại phản ứng, đem nàng ôm lấy nhàng phóng tới giường : “Ngươi tự xem lại mình , lại còn tỏ vẻ mạnh khỏe

      Liên nhi, truyền Khai thái y đến Vô Tâm cung!”

      Vâng ạ!”

      Tay nâng mái tóc nàng, : “Khai thái y xem mạch cho ngươi, nếu như có vấn đề gì lớn, sau này có thể giảm lượng thuốc hoặc bỏ luôn cũng được, như thế được chứ?- hiểu tại sao, càng lúc càng thích an ủi nữ tử ràng này.

      Uh”- Mai Tuyết Tình hiểu sao lại lưu luyến ôn nhu của .

      Có lẽ vì chính mình có ca ca, từ sâu bên trong nội tâm đối với nàng đều tốt. biết vị công chúa kia là người thế nào lại có vị tri kỷ ca ca, là hạnh phúc! Nếu hoàng đế nằm trong tay quyền sinh sát to lớn, nàng vốn phải muội muội , nếu đem nàng lên giàn hảo thiêu làm sao đây!! Mai Tuyết Tình chột dạ nghĩ đến cái chết.

      Mau xem công chúa thế nào rồi”- Chưa kịp thấy người nghe tiếng. “Sao lại cẩn thận như vậy”- Dứt lời, đám phụ nữ mặt mày giả bộ tươi cười hùng dũng tiến vào. Dùng đầu óc suy nghĩ nàng đoán ra bọn họ vốn là phi tử, người nào lại có can đảm lớn tiếng như vậy chứ.

      Thẫm mỹ của hoàng đế này cũng tệ, cưới đám bình hoa! Mai Tuyết Tình thầm nghĩ.

      Sư im lặng ấm áp bị phá vỡ, Hạng Ngạo Thiên có chút bực mình.

      Các ngươi biết công chúa nghỉ ngơi sao?”- Đối với phi tử, giọng của Hạng Ngạo Thiên lạnh như băng.

      Phi tử ngờ tới hoàng thượng ở đây, tất cả đều giả bộ đoan trang thùy mị đứng lên.

      Ca… ta chút chóng mặt”- Mai Tuyết Tình xoa trán hỏi “Các nàng gọi ta là gì, ta có chút nhớ gì cả!”- người cũng chẳng nhận ra, nàng đành phải giả bộ hạ mình xuống.

      Ngeh công chúa nhớ gì cả, phi tử từ phía sau lần lượt giới thiệu bản thân. Ai cũng biết địa vị của công chúa trong lòng hoàng thường, nếu muốn hoàng thượng sủng ái, phải tỏ ra quý công chúa.

      “Ta là Lệ phi”.

      “Ta là đông phi!

      “Ta là nghi phi!”

      “Ta là —— “

      “Hoàng thượng, Khai thái y đến!” Ngoài cửa truyền đến giọng của Liên Nhi.

      Thấy mở thái y tới, phi tử đều dạt ra hai bên

      Khai thái y vừa muốn thỉnh an Hạng Ngạo Thiên: “Miễn lễ, miễn lễ, mau xem bệnh cho công chúa!”- Hạng Ngạo Thiên trong giọng tràn ngập bực ình.

      Bản thân mình là người tỉnh táo, mang mình thân phận hoàng đế, làm cho biết cách che dấu tâm tư của mình. Mọi thứ đều lấy lợi ích quốc gia làm trọng, vì quốc thái dân an, có thể hi sinh mọi thứ, kể cả những điều tốt đẹp cuộc sống bao gồm tình .

      Vì để bảo đảm chốn thâm cung bình yên, cưới đám phụ nữ chính bản thân lại hề thương. Đám phụ nữ đáng thương này ngoài việc để phát tiết dục vọng, còn gì cần dùng đến. Ngay cả việc cùng các nàng chuyện.

      Tiểu nữ nhân lai lịch này lại câu dẫn dục vọng , mặc dù mọi chuyện còn trong điều tra. Nhưng nghe tiếng của nàng “Ca ca”, lại làm cho nội tâm của rung động.

      cùng nàng vui vẻ bị đám phụ nữ biết trời cao đất rộng páh vỡ, làm cho thoải mái. Lão thái y trở thành công cụ hứng chịu cơn thịnh nộ của .

      Hoàng thượng, mạch công chúa sao cả, chỉ cần điều dưỡng ít hôm có gì đáng ngại”- Thái y do dự chút tiếp: “Nhưng cũng rất kỳ quái, căn bệnh lúc của công chúa cũng biến mất.”

      Vậy là tốt rồi”- Hạng Ngạo Thiên đối với kết quả này cũng đoán được bảy tám phần. Căn bệnh của muội muội tìm danh y khắp nước, cũng chưa từng trị khỏi, có khả năng khỏi hẳn mau như vậy. Điều đó càng chứng minh điều thầm đoán, nữ nhân này phải muội muội .

      Trái tim Mai Tuyết Tình kịch liệt tìm cách, nếu để lộ ra, mạng của nàng còn! Cũng may hòang thượng truy cứu.

      Thái y, ta bị chóng mặt, thể nhớ mọi chuyện, ngay cả tên mình cũng quên, biết bị bệnh gì?”- Tiếp tục giả bộ, cầu mong thái y có lời giải thích hợp lý, làm thế này mọi việc càng hỗn độn như đành phải đương đầu ra mà tiếp tục gỉa bộ!

      có vấn đề gì lớn, chẳng qua bị chấn kinh, lâu sau khôi phục lại”- Lão thái y dám , nếu cho hoàng thượng, mạch tượng của công chúa vốn là thay đổi giống như của người khác, hoàng thượng giết cả nhà , cũng tuyên chỉ đem lưu đày. Đành phải đem này đến tận quan tài vậy!.

      Mọi người lui ra ”- Hạng Ngạo Thiên ra lệnh ,

      Vâng ạ”- thanh nghiêm chỉnh vang lên.

      Công chúa, an tâm điều dưỡng, ngày mai bọn ta trở lại thăm ngươi!”- Phi tử đều .

      “Thứ thể tiễn xa, mọi người thong thả!”- Mai Tuyết Tình gỉa bộ giống như công chúa . Việc chóng mặt vốn là giả, thấy đám phi tử đó còn ý định thưởng thức, đầu liền tỉnh lại.

      Khởi bẩm hoàng thượng cùng công chúa, Ngạo Mai công chúa đến!”- ông trời a, sao lại thêm vị khách mời mà đến, đây vốn là tẩm cung để tịnh dưỡng lại trở thành phòng tiếp khác.! Mai Tuyết Tình thầm kêu khổ.

      suy nghĩ, nữ tử tiến vào…

    4. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 03

      Nhìn thấy vị nữ tử, Mai Tuyết Tình mắt sáng ngời, dáng người nho nhã, ôn nhu, yếu đuối, vừa nhìn biết là vị tiểu thư có giáo dục, là khuê nữ danh môn. Bất quá hình như luồng khí chất người nàng khớp, xem bộ dạng của Ngạo Mai, cũng thể đón đầu gió tuyết lớn. Có thể, nữ nhân cổ đại sinh ra là yếu đuối!

      Thỉnh an hoàng huynh!”- Ngạo Mai nhàng hạ bái.

      Mau bình thân, hoàng huynh phải với ngươi sao, người nhà cần khách khí

      Vâng ạ, Ngạo Mai nhớ kỹ”- Ngạo Mai khư khư giữ lễ.

      Sao người cổ đại lại lắm nghi lễ như vậy, ngay cả huynh muội trong lúc cũng phải giữ lễ, làm người ta cảm giác xa lạ. Hay chính mình là người thế kỉ 21, từ theo chân cha mẹ làm nũng, lộ ra vẻ mê mị của tiểu nữ nhi.

      Người cổ đại ở chốn thâm cung này, vình viễn bao giờ biết được thân tình ấm áp của người trong gia đình.

      Mai Tuyết Tình muốn lợi dụng cơ hội mất trí nhớ này, thay đổi hoàn toàn những hình ảnh ấn tượng của công chúa trước đây trong mắt mọi người, mặt khác lại có thể thoát khỏi tiểu tiết trốn cung đình, hai là có thể sống theo cách mình muốn.

      Trở về thời đại này, nàng phải suy nghĩ cân nhắc kỹ.

      Tỷ tỷ, người khỏe hơn chưa?”- Ngạo Mai trong lúc chuyện trong mắt ngập đầy lệ quang.

      Nước mắt kia vốn dĩ là chân thành, phát ra từ nội tâm. giống bọn phi tử hư tình giả ý, dụng tâm kín đáo.

      Mai Tuyết Tình thầm phán đoán, Ngạo Mai này cùng vị công chúa yểu ớt kia chắc chắn thâm tình rất tốt.

      “Muội muội, ta sao, ngươi đừng khóc”- Mai Tuyết Tình sụt sịt mũi, Ngạo Mai đứng bên giường, cùng Mai Tuyết Tình ôm nhau mà khóc. Mai Tuyết Tình nhất thời nhịn được khóc to lên.

      Tiểu cung nữ Liên Nhi dùng tay áo lau lệ. Chủ tử mặc dù mất trí nhớ, nhưng tình cảm đối với công chúa Ngạ Mai hề thay đổi, là hiểu! Sau này, các nàng có thể cùng nhau chơi đùa, chủ tử có bạn, Ngạo Mai công chúa cũng đơn. Ngạo Mai công chúa quả rất đáng thương, tuổi còn , mẫu phi qua đời, trong cung lại ai quan tâm tới, vốn là cùng chủ tử gắn bó tương thân tương ái lớn lên. Nghĩ đến điều này, nước mắt Liên Nhi rơi xuống ngày nhiều.

      Hạng Ngạo Thiên nhìn thấy tất cả, nội tâm có chút chua xót, muội muội giả này tình cảm toát ra là chân . Ngạo Mai và Ngạo Sương thâm tình trước giờ vẫn tốt, mặc dù cùng cha khác mẹ, nhưng gì có thể ngăn trở được, lại càng dễ có ở chốn thâm cung đại viện này.

      Mấy ngày nay rất lo lắng, nếu Ngạo Sương yểu mệnh mất , Ngạo Mai chắc bị đả kích . Xem ra, y bây giờ cần lo lắng sợ Ngạo Mai độc.

      Hậu cung ít việc, có thể an tâm lo triều chính. Bao nhiêu ngày lâm triều rồi? Hạng Ngạo Thiên ảo não lắc đầu.

      Nhưng muội muội Ngạo Sương rốt cuộc đâu, vì sao lại có tin tức gì? Hạng Ngạo Thiêu ở Vô Tâm Cư nghe các nàng chuyện gì đó, đáy lòng nhớ tới muội muội.

      lúc lâu sau, Vô Tâm Cung mới an tĩnh trở lại. Hạng Ngạo Thiên trở về phòng phê duyệt tấu chương, Ngạo Mai cũng quay về tẩm cung chính mình nghỉ ngơi.

      Sau khi chắc chắn trong phòng chỉ còn Liên Nhi, Mai Tuyết Tình hỏi: “Liên Nhi, ngươi theo ta bao nhiêu năm rồi?”

      Thưa công chúa, tính đến nay, nô tì theo công chúa 10 năm rồi!”.

      Sau này, đừng tự ý xưng là nô tỷ, ta nghe thoải mái, còn nữa, đừng giống như bà già, liên tục thưa công chúa, thưa công chúa, ngươi mệt sao?”- Mai Tuyết Tình sử dụng uy quyền thứ bậc trong cung ra lệnh.

      Liên Nhi cười, sau khi công chúa tỉnh lại, tính tình lại thay đổi nhiều như thế! “Nô tì theo công chúa hơn 10 năm, trước giờ vẫn quen như vậy”.

      Lại nô tỳ, ngươi tự đánh mình ”- Mai Tuyết Tình cố ý đùa nàng.

      Nô…. Liên Nhi dám, công chúa tha mạng!”- Liên Nhi sắc mặt đại biến, quỳ rạp xuống đất, công chúa chưa từng đánh nàng, hôm nay sao lại làm như vậy!

      Mai Tuyết Tình vội vàng nâng nàng dậy: “Ta chỉ đùa thôi, xem ngươi chưa gì bị dọa! Công chúa các người… , ta trước kia có đánh ngươi sao?”

      Công chúa chưa bao giờ đánh chúng ta, giống phi tử, thường xuyên trút giận lên hạ nhân”.

      Khoan , ngươi chậm chút, ngươi mới vừa , chúng ta, chẳng lẽ còn có người khác sao?”- Mai Tuyết Tình xác định hỏi.

      Vâng ạ, công chúa còn bốn vị cung nữ, tổng cộng là năm người hầu hạ công chúa

      Nhiều người như vậy, vậy họ đâu rồi?”

      Các nàng nấu nước. chuẩn bị mời công chúa thay quần áo tắm rửa”.

      Mau kêu các nàng dừng lại, ta có chuyện muốn ”- Công chúa này là phiền phức, 5 người hầu hạ người, quả là lãng phí sức lao động, chưa kể đến tài chính chi tiêu, bí mật rất khó giữ nếu để nhiều người biết, vạn nhất nàng để lộ sơ hở, mọi chuyện lộ ra nhanh chóng.

      Vậy ta thỉnh các nàng đến phòng, để công chúa chuyện”- Liên Nhi .

      Được ngươi , ta tới sau”- Đột nhiên, Mai Tuyết Tình nhớ tới cái gì vội kêu lên: “Liên nhi, ngươi chờ chút… ta mặc quần áo gì đây?”- Cúi đầu thấy chình mình mặc quần áo màu trắng tinh khiết, giống như áo ngủ, làm sao ra ngoài gặp người.

      Liên Nhi cười, chỉ tay qua mặt bên kia của phòng, bên trong vách tường có cái hốc lớn, Liên Nhi qua mở ra, Mai Tuyết Tình trợn mắt há hốc mồm, quần áo nhiều như vậy đầy cả tủ, lục lam chàm tím vàng xanh nước biển, đủ bảy sắc cầu vồng, hổ danh là công chúa, là khác người.

      Mai Tuyết Tình thích hồng lục vì nó vô cùng chói mắt, nàng chọn ống quần màu lam nhạt, phía là tiểu sam tinh khiết màu trắm, gì coi như vừa người, nàng cảm thấy thậ là may mắn, sơ hở lớn nhất cũng còn

      Mai Tuyết Tình xoay người cười gian, vôt ình ngẩng đầu thấy bộ quần áo sạch thế kỷ 21 của mình cũng ở trong. Thấy chủ tử nhìn quần áo đến ngẩn người, Liên Nhi vội vàng giải thích: “Là quần áo của công chúa khi hoàng thượng cứu lên, hoàng thượng phân phó, muốn ta giặt sạch rồi giữ lại”.

      “Oh”- đúng là nam nhân tỉ mỉ.

      Bốn cung nữ bị gọi vào tiền thính, Mai Tuyết Tình tinh tế đánh giá, nhìn dung mạo tuổi của mấy tiểu nương lớn. “Trình tự lên giới thiệu bản thân chút”- Lập tức nàng ý thức có gì đó ổn, vội chỉnh lại lời : “Các ngươi có mấy người, từng người bước lên, tên mình, bao nhiêu tuổi rồi



      “Ta gọi là Tiểu Thanh, mười bốn tuổi.”

      “Ta gọi là Tiểu Đào, mười ba tuổi.”

      “Ta gọi là Tiểu Cửu, mười hai tuổi.”

      “Ta gọi là Tiểu Hồng, mười bốn tuổi.”

      Tuổi như vậy, ở thế kỷ 21 các nàng chắc chắn sống mà phải lo gì cả, suốt ngày chỉ hưởng khoái lạc thế giới, hoặc cùng cha mẹ hưởng thụ thiên luân chi lạc, mà các nàng? Ở thời này, trọng nam kinh nữ , lại cướp quyền lợi của các nàng, công bằng, Mai Tuyết Tình vì các nàng mà bất bình.

      Liên Nhi, chúng ta có tiền ?”- Mai Tuyết Tình hỏi.

      Có, ở đây ạ!”- Liên Nhi nhanh chân lẹ tay, xoay người vào trong phòng, ôm ra cái hộp vàng tươi.

      Mở ra, chia làm bốn phần, đưa cho bốn nàng, rồi hạ lệnh cho phép họ về nhà ”- Mai Tuyết Tình ra lệnh .

      Công chúa, như vậy được, đây đều là tổng quản hậu cung đưa vào, chúng ta thể phá quy củ”- Liên Nhi nhắc nhớ .

      Hậu cung tổng quản là ai?”

      Là Lưu công công hầu hạ hoàng thượng”

      “Oh”- Mai Tuyết Tình trầm tư chút . “Vậy chuyện này để qua bên, đợi vài ngày nữa, ta tự tìm hỏi, bât quá, hôm nay ta có mấy cầu với các ngươi. Thứ nhất, ở trước mặt ta xưng nô tỳ, thứ hai, sau này khi , cần câu lễ tiểu tiết, càng chấp nhận việc quỳ. Sau này chúng ta như tỷ muội sống chung với nhau, biết ?”

      Bốn tiểu nữ nhi đều nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai dám lên tiếng

    5. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Chap 04

      Sau khi phân phó để cho bốn cung nữ lui , chân Mai Tuyết Tình rất mỏi. Dù sao thể lực nàng cũng chưa khôi phục. Vốn dĩ có ý định muốn ra ngoài tham quan, nhưng xem ra đành phải để ngày mai rồi.

      Công chúa, nước chuẩn bị xong!”- Liên Nhi . Cửa phòng mở rộng, theo sau là bốn tiểu cung nữ cố gắng mang chiếc thùng gỗ vào. Mai Tuyết Tình vội vàng bước lên về trước giúp đỡ. “Liên Nhi mau tới phụ tay”. Sáu người đồng tâm hiệp lực đem thùng mộc đặt sau bình phong.

      Thứ này để làm gì, chẳng lẽ ta tắm trong đó sao?”- Mai Tuyết Tình chỉ tay vào mộc thùng, xác định được nên hỏi.

      Sau khi cẩn thận đánh giá, nàng cũng xem như hài lòng. Mặc dù điều kiện có đơn sơ, nhưng nước trong thùng hoàn toàn trong suốt, mặt nước có những cánh hoa màu hồng phấn như như , thản nhiên trôi trong nước, tràn ngập mê hoặc. Mai Tuyết Tình vội vàng cởi thắt lưng áo, tiến vào trong thùng.

      Liên Nhi dùng tay che miệng lại cười trộm, công chúa sao lại trở nên giống như hài tử thế kia!



      Ánh nắng sáng sớm chiếu vài, Mai Tuyết Tình vui sướng tỉnh dậy, tiếng chim hót lảnh lót bên ngoài. là sảng khoái, nàng muốn vận động chút.

      Liên Nhi giúp nàng rửa mặt thay quần áo, dùng bữa sáng. Sau đó, Mai Tuyết Tình mang theo Liên Nhi dạo quanh hoa viên. Nàng muốn quan sát chút, trong sách giáo khoa lịch sử chưa từng ghi lại về cái hồ kì bí này.

      khí Ngự hoa viên tươi mát, hề có khói bụi, hay tạp chất, là khiến người ta sảng khóai.

      Những cành la vương dài, tảng đá to lộ ra, bóng cây lắc lư, nước chảy tóc rách, mùi hoa bay trong khí rất thơm, có thể ngự hoa viên như cẩm điệp bay phong vũ, dương liễu thanh thanh tước chuyển oanh đề. chỗ nghỉ ngơi tốt.

      Liên Nhi nhìn theo Mai Tuyết Tình trằn trọc suy nghị tới bên hồ.

      Mai Tuyết Tình giật mình. Hồ này sao lại giống như hồ trong công viên ở đại? Nhất là cái lạnh thấu tim của hồ, quả giống nhau như đúc.

      Chẳng lẽ trong cuộc sống có chuyện trùng hợp như vậy? khiến người khác hoài nghi, Mai Tuyết Tình quyết tâm buổi chiều này phải ra đó quan sát cẩn thận phen.

      Liên Nhi chỉ nàng cách phân biệt nơi ở của mấy người phi tử cùng chỗ của Ngạo Mai công chua, Liên Nhi muốn nàng vào xem, nhưng Mai Tuyết Tình , chỉ đứng bên ngoài nhìn vào, từ xa mà quan sát sau đó liền rời .

      Các phi tử kia chắc chắn mười phần là ăn dấm chua, mặc dù tình cảm của ca ca với muội muội có thâm sâu hơn, nhưng các nàng dù sao cũng có danh phận, nhưng người này tuyệt đối đừng trêu vào, ta phải trốn thôi. Tốt nhất là đừng dây dưa với các nàng quá nhiều.

      Mai Tuyết Tình vừa vừa nghĩ, lại, các nàng ta cũng rất đáng thương. Từa xưa đế vương vốn dĩ phong lưu đa tình, mỗi thời đại, sử sách đều có ghi lại, nhưng tất cả là lỗi của hoàng đế sao? Cũng biết được. Chủ yếu là chế độ hậu cung, vì bảo trụ giang sơn, muốn sinh niều con trai, những người phụ nữ liền trở thành vật hi sinh trong cung đình phong kiến xưa kia.

      Hoàng đế các nàng sao? Chỉ có hoàng đế biết mà thôi. Có lẽ hoàng đế có tình cảm với vài người, nhưng còn các nàng sao?

      Liệu có toàn tâm toàn ý mình hoàng đế? Làm sao chấp nhận chia người mình với nữ nhân khác.

      Vì vậy, ở phía sau cái gọi là quyền thế, vì muốn độc bá tình cảm của hoàng đế, trongs ử sách nhiều lần ghi chéo các cuộc chiến trong hậu cung.

      Dù sao cũng chỉ là phụ nữ nhoi, hiểu rất đạo lý đó, nên so đo hoàng đế có bao nhiêu người phụ nữ, phần mình mình lo, nước giếng phạm nước sông, hòa bình mà chung sống.

      biết công bằng dành cho nữ nhân nằm ở đâu, nếu tranh giành tức mà chết! là đáng thương! Chế độ chung chồng làm khổ biết bao người.

      đại vẫn là tốt nhất, người ta tình nguyện, vợ chồng dắt tay vượt qua sóng gió, sống đến đầu bạc răng long, thay lòng!.

      Sau đó lại nhìn tới mấy người đứng bên hành lang, đoàn người hướng về phía tẩm cung của Hạng Ngạo Thiên. Trước cửa hộ vệ nghiêm trang canh gác, gương mặt lạnh tựa băng, giống như pho tượng cho dù có bị đốt cũng hề nhúc nhích.

      Liên Nhi, chúng ta trở về thôi”- Mai Tuyết Tình ra lệnh. chút rồi dừng lại, vòng vòng quanh hoàng cung cả ngày, mà vẫn còn nhiều nơi chưa hết. Xem ra, thể dễ dàng thích ứng với nơi này trong ngày ngày hai được. Huống chi, buổi tối nàng còn có hành động bí mật phải làm.

      Công chúa, vậy chúng ta đến thư phòng của hoàng thượng sao?”- Liên Nhi hỏi.

      Hôm nay ta mệt rồi, ngày mai hãy



      Lúc này, Hạng Ngạo Thiên ở trong phòng nhíu mày trầm tư. Lai lịch của tiểu nữ nhân này ràng, giả muội muội Ngạo Sương của , có mục đích gì đây? Xem ra, muốn nàng nhanh nguyên hình, phải dùng ít mưu kế.

      Hàn Thanh, vào đây”- Hạng Ngạo Thiên ra lệnh .

      Cửa mở ra, nam nhân tướng mạo đường đường, ánh mắt lạnh lùng, hông đeo trường kiếm. “Hoàng Thượng, có gì sai bảo?”- Nam Tử hướng về Hạng Ngạo Thiên , gương mặt có lấy chút biểu tình.

      “Ngươi thay ta làm việc, đem thị vệ ở Vô Tâm Cung rút về hết”.

      Vâng ạ”- thanh vẫn rất lạnh lùng. hề tểh nghi vấn, nam tử xoay người rời .

      Ban đêm, ánh trăng thanh trong như nước. Mai Tuyết Tình trằn trọc nằm ở giường. Xem ra các tiểu cung nữ ngủ say, nàng nhàng đứng dậy, chân bước rời khỏi Vô Tâm Cung.

      Hoa cỏ và vây trong Ngự hoa viên cũng thiếp ngủ. Bên trong vườn có tiếng con trùng trốn trung các bụi cỏ kêu vang, từ phía hồ nghe loáng thoáng tiếng ếch kêu.

      Mai Tuyết Tình nhanh lại, giống như trong hồ có thứ gì đó hấp dẫn nàng.

      Ánh trăng bao phủ mặt hồ, nổi lên lớp sương, hoa sen như tàn còn lưu lại mùi thơm nữa, chỉ có tiếng ếch con kêu nhi nhí liên tiếp

      Nàng chỉ màu mỗi bộ đồ màu trắng vội vã đến bên hồ, gió thổi qua váy nàng khiến nó bay lên, giống như tiên tử hạ phàm xuống trần gian. Nàng nhàng thả chân xuống chạm vào mặt hồ lạnh ngắt. Phía bên Hàn đình có chiếc ghế dài, tay vịn vào lan can, đầu tựa cột đá, nàng từ từ đánh gía cảnh vật xung quanh. Mặt nước chút gợn sóng, yên lạng, xung quanh chỉ có cây cổ thủ che trời, dây dìu trong gió.

      Mai Tuyết Tình dùng sức lắc đầu, tự hỏi chính mình, đây phải là mộng chứ?

      thẳng ra, chẳng lẽ thế gian này lại có hai nơi giống nhau như thế?

      Nàng đột nhiên nhớ tới cha mẹ, biết họ ra sao rồi?

      Họ liệu có biết nàng vì ngã vào hồ mà mất tích? Có khi nào họ tìm ra được thứ gì đó trong hồ. Nếu có ai đó nhìn thấp balo của nàng hồ vậy là tốt rồi, bên trong có đẩy đủ giấy tờ thông tin của nàng. Nhưng nghĩ kĩ lại, làm sao họ biết nàng ở đâu, đây lại phải thế kỷ 21, cha mẹ nhìn thấy lưu vật của nàng biết đâu còn thương tâm hơn.

      Mai Tuyết Tình cười khổ, nụ cười giống như bông hoa nở ra nhưng cực kỳ đơn, hai hàng lệ chậm rãi chảy xuống, nước mắt lặng yên rơi xuống hồ, tạo nên hai vòng tròn mặt nước.

      Hạng Ngạo Thiên ở trong thư phòng, tay cầm tấu chương nhưng cách nào phê duyệt nổi nữa. Trước mắt luôn ra bóng dáng của nữ tử kì lạ kia cùng muội muội Ngạo Sương, chung quy có cảm giác kỳ lạ. buông tấu chương, về phía hoa viên, mất tri bất giác về phía hồ nơi muội muội mình mất tích.

      Từ xa, nhìn thấy bên hồ có bạch y nữ tử tựa vào cây lan, mái tóc dài che nửa khuôn mặt, độc tĩnh mịch giống như bông hoa bách hợp lẻ loi bất lực giữa cánh đồng bát ngát.

      Mai Tuyết Tình nghe có tiếng bước chân tới, đứng dậy vội vàng tránh ra. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Mai Tuyết Tình luống cuống, nàng bắt đầu tìm cách chạy trốn.

      Phía mặt hồ là những hòn đá bự lắm, ban đâm sương thấm vào, tạo nên tầng hơi mỏng manh, vì nàng vội vàng mà hai chân nàng vấp vào nhau, hề chuẩn bị trước tình huống này xảy ra, Mai Tuyết Tình ngã xuống hồ nước.

      Bản năng sinh tồn, khiến nàng hô to: “Cứu mạng…!”- Hạng Ngạo Thiên nghe tiếng nàng kêu cứu, vội nhảy xuống hồ, chân đạp mạnh, vươn cánh tay đem Mai Tuyết Tình trồi lên mặt nước.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.