1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Phù Dung Giang Hồ - Hoa Tuyết tử (40c+3pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      Phù Dung Giang Hồ
      [​IMG]
      Tác giả: Hoa Tuyết Tử
      Thể loại : xuyên , hài , tình cảm.

      Nguồn : Thủy Kính Sơn Trang
      (http://thuykinhsontrang.wordpress.com/bi-tich-da-hoan/۩-xuyen-khong-۩/xuyen-khong-phu-dung-giang-hồ/)​

      Văn án
      Nàng – Lãnh Tâm Nguyệt : thiên tài bẩm sinh (IQ 250), xinh đẹp, lúc hoạt bát đáng , lúc lãnh khốc vô tình, phương chân sống :” người phạm ta , ta phạm người, người mà phạm ta ta trả lại cả vốn lẫn lời, khiến cho người muốn sống được muốn chết xong” (Nguyệt : *lườm*, tại sao lại vit ta hoạt bát đáng mà còn vế sau nữa; Tuyettu:bí mật sau này pit, cười gian ( ^ – ^)), mẹ là người của gia tộc linh thị nên có linh lực từ , có thể khống chế các yếu tố tự nhiên, đọc suy nghĩ của người khác, có thể vô địch thiên hạ, nhưng chỉ là có thể vì vẫn có nhược điểm……
      Nàng – Giang Ngọc Nhi : cũng là thiên tài (IQ 200) , nhí nhảnh tinh nghịch, là tiểu nữ 100%, nhưng cũng đáng , chọc giận nàng là việc hối hận nhất mà người khác từng làm (vì vậy tránh ra chút , nguy hiểm chớ đến ngần…), là bạn thân của Lãnh Tâm Nguyệt , sau này cùng xuyên với Nguyệt,và có….
      Chàng Dương Tử Phong : kỳ chủ thất tinh kỳ, đại ma đầu chính hiệu, lãnh khốc vô tình, lúc chứng kiến mẹ của mình ngoại tình , cha bị tình nhân của mẹ giết chết, sau đó mẹ bỏ trốn theo người tình. Ảnh hưởng tâm lí sâu sắc trở nên rất hận và tin tưởng nữ nhân ( ngoại trừ hai thuộc hạ thanh, bạch (hai trong số bốn vị hộ pháp :thanh , bạch, hắc, xích của thất tinh kỳ)) nhưng cho tới khi gặp nàng …..
      Chàng Đông Phương Tuấn : trang chủ thần kiếm sơn trang, gia tộc hàng đầu võ lâm, cũng là thương nhân giàu nhất thiên hạ , tài sản phú khả địch quốc, tuấn, tiêu sái, là người tình trong mộng của rất nhiều cố , lần tình cờ trúng độc, được nàng cứu, đối với nàng nhất kiến chung tình, suốt đời khó quên.
      Chàng Lưu Phương:Đường chủ Huyết ảnh đường, đối đầu với Dương Tử Phong, lúc đầu chỉ có ý định cướp nàng để chọc giận Dương Tử Phong, nhưng ma xui quỷ khiến lại nàng, từ đó lập lời thề : ” Nếu ta có được nàng, cũng có được nàng”.( Tuyếttử : này tính tình bá đạo số đó; LP: sát; TT : đừng giết, giết tui ai viết truyện tiếp đây; LP: suy nghĩ; TT: thừa dịp bỏ trốn, mạng quan trọng hơn)
      Chàng Liên Thành : vương gia Lãnh Ngạo quốc, kiêm luôn binh mã nguyên soái, tuấn bất phàm, thiên hạ đệ nhất tài tử, dịu dàng ôn nhu, được nàng giúp đỡ đánh thắng trận, đối với tài nghệ của nàng tâm phục khẩu phục, dần bị nàng thu hút, từ đó nguyện ý cùng nàng ngao du thiên hạ, thậm chí từ bỏ cả vương vị ( TT : thở dài : hey , lại thêm si tình wá hóa cuồng)
      Chàng Ôn Thuận Minh : Tử La quốc đại tướng quân, trông lần gặp nàng ở bờ sông, vừa nhìn thấy nàng , chỉ tiếc lúc này nàng bận nam trang,nên cứ nghĩ mình đoạn tụ,nhưng mà :” chỉ cần ở bên cạnh ngươi ,cho dù người cả thiên hạ ta như thế nào ta cũng mặc kệ”. Và bí mật cuối cùng cũng bật mí…..
      Bên là giới thiệu các nhân vật chính, còn về ca nào thành với tỷ nào sau này biết.
      Mong các bạn ủng hộ nha.
      Last edited by a moderator: 14/8/14

    2. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]

      Dọc theo con đường phố Tây , con đường có nhiều trung tâm mua sắm nhất thành phố, Hai , áo tím, áo lam , tay cầm bị lớn , tay xách bị , hớn hở vào trung tâm mau sắm.
      “ Tiểu Nguyệt àh , hôm nay chúng ta mua nhiều rồi , hay là ăn chút ” – áo lam lên tiếng.
      “Cũng được , lên lầu 5 năm , ở đó có nhà hàng bán món nhật cũng ngon lắm, chẳng phải cậu rất thích món nhật sao” – áo tím tên tiểu nguyệt trả lời ( TT : hai đại tỷ nữ chính đều xuất rồi đó , chắc hẳn các tình cũng đoán được áo lam là ai rồi chứ gì)
      “ Ưm, chỉ có tiểu Nguyệt là hiểu tớ nhất thôi, tiểu Nguyệt nhất đời luôn, tớ lấy chồng đâu , cả đời bám theo cậu buông “ Ngọc Nhi mang khuôn mặt hí hửng kề sát lại mà .
      “ Thôi nương , tha cho tôi, mà đeo bám tôi, chừng tôi trở thành kẻ thù của rất nhiều đàn ông đó” – Tiểu Nguyệt chưng bộ mặt như thê thảm ra trả lời.
      “ Hì hì có đâu , tiểu Nguyệt nhà ta là thiên hạ vô địch đối thủ mà , cần phải sợ” – Ngọc Nhi mang khuôn mặt tươi cười vô tội trả ngược lại
      “ Bó tay cậu luôn , ăn thôi , chẳng phải cậu bảo đói bụng sao”- Tiểu Nguyệt thởi dài đối với bạn này , luôn luôn là hết cách phản kháng.
      Hai sau khi vào nhà hàng gọi nagy món sushi, và món takaki ( TT: món này là món nhật , mình hiểu lắm các tềnh iu tra google nha)
      ăn được giữa chừng chuông báo cháy vang lên, tất cả mọi người đều hớt hải xách đồ chạy ra cửa.
      “ Cháy , cháy , chạy mau”
      “ mọi người bình tĩnh , đừng hốt hoảng “- nhân viên nhà hàng tìm cách trấn an
      “ cháy tới nơi rồi còn hốt hoàng cái gì nữa, tránh ra” – khách hàng xông tới xô ngã nhân viên , sau đó chạy về hướng cửa.
      “ tiểu Nguyệt àh , làm sao đây”- Ngọc nhi quay sang hỏi tiểu nguyệt.
      “ tìm cầu thanh bộ mà chạy, cháy rồi thể thanh máy, thang cuốn có nhiều người rồi, chịu nổi sức nặng , sập mất “ – tiểu nguyệt bình tĩnh trả lời.
      “àh”
      Hai trước , sau nhằm ngay hướng cửa cầu thang mà , bỗng nhiên luồng sáng lóe lên hút hai vào trong.
      “ Ngọc nhi tỉnh lại “- Tiểu Nguyệt day day Ngọc nhi nằm bất tỉnh cạnh mình.
      “ Ưm , tiểu Nguyệt chúng ta ở đâu vậy” – Ngọc nhi dùng tay day huyệt táhi dương và dụi mắt từ từ ngồi dậy.
      “ Địa phủ “ – tiểu nguyệt trả lời ( TT : chỗ này xin giải thích thêm , mẹ của nguyệt tỷ là người của gia tộc linh thị , hậu duệ của Nữ Oa nương nương , nên tỷ ấy từ tiếp xúc và biết những thứ mà người thường biết )
      “ cái gì” – Ngọc nhi nghe câu trả lời hoảng hốt , mở mắt nhìn xung quanh , đập vào mắt là cảnh tựa hỏa ngục , đâu đâu cũng là lửa , cộng thêm tiếng thét của những hồn ma , và những hình ảnh tương tự nhưng torng các phim mình từng coi .
      “ tại sao chúng ta lại ở đây “ – sau mấy giây định thần lại, ngọc nhi quay sang hỏi tiểu nguyệt ( TT: do từ làm bạn với tiểu nguyệt cho nên đối với những thứ lập dị này ngọc nhi còn lạ lẫm nữa.).
      “ có lẽ do lúc hỏa hoạn , cánh cửa địa phủ mở ra để cho các linh hồn bị chết cháy vào, chúng ta trong lúc cẩn thân cũng bị hút vào “ – tiểu nguyệt bình tĩnh trả lời như có gì là lạ ( TT : ta khiếp , đến địa phủ lúc còn sống mà có gì lạ là sao , pó tay , đúng là khác ngươi)
      “ àh” – ngọc nhi trưng ra bộ mặt như hiểu biết.
      “hai vị tiểu thư , xin hỏi hai vị có phải là hai người sống mà vừa rồi bị hút vào u minh giới ( cửa địa phủ )
      Tiểu Nguyệt và Ngọc Nhi quay đầu lại , thấy người đàn ông độ chửng 40 tuổi đứng trước mặt họ , ông ta có vẻ mặt vô cùng thân thiện nhưng hình như trong mắt có chút áy náy , lẫn xấu hổ.
      “ Phải “ – tiểu nguyệt lạnh lùng trả lời
      “ ônhg có chuyện gì sao, àh mà ông là ai vậy” – Ngọc nhi cũng xen vào câu
      “ ta là phán quan của địa phủ, vừa rồi khi u minh giới được mở , đáng lẽ ra ở khu vực cửa cầu thang của hai vị ccó, và theo sổ sinh tử hai vị cũng chưa chết , nhưng do lúc đó ta và diêm vương cùng hắc bạch vô thường uống say, cho nên hơi mạnh tay , khiến cho u minh giới mở rông hơn so với dự kiến , cho nên mới khiến hai vị bị hút vào và xuất ở đây” –phán quan giọng líu ríu, càng càng .
      “ cái gì”- ngọc nhi la lớn
      “ ông …các ông đúng là … ông biết như vậy hại chết người hả “ – ngọc nhi mang giọng điệu tức giận trả lời , nhưng trong mắt ánh lên tia xào nguyệt, phàn quan do áy náy cuối đầu nên nhìn thấy , còn tiểu nguyệt nhìn từng chút , trong lầm thầm nghĩ : “ lần này địa phủ gặp phiền phức rồi”
      “tiểu thư xin đừng tức giận , đây là do ta sai , địa phủ chịu trách nhiệm bồi thường, diêm vương rồi chỉ cần tiểu thư có cầu gì cũng sẻ đáp ứng , còn nữa lập tức đưa hai vị về nhân gian ngay”- phán quan cuống quýt trả lời.
      “ có ” – ngọc nhi khuôn mặt tươi cười trả lời, nhưng trong mắt xảo nguyệt càng nggày càng lớn.
      , đó nếu tin ta dẫn hai vị gặp diêm vương để đối chấp , cho ràng”
      “ vậy làm phiền ngài dẫn đường” – ngọc nhi tiếp tục tươi cười , rồi quay sang tiểu nguyệt : “ tiểu nguyệt chúng ta thôi, tham quan địa phủ chuyến nào “
      “Được “ – tiểu nguyệt cũng hùa theo , dù gì cũng rảnh rỗi có chuyện gì làm , hơn nữa mỗi lần ngọc nhi ra tay đều có trò hay để xem , lần này cũng ngoại lệ.( TT: ta khiếp, buồn dạo địa phủ , chỉ có hai tỷ nhà ta mới vậy thôi; NN,TN cùng đồng thanh : là ngươi viết mà sao lại đổ thừa bọn ta; TT : câm miệng).

      Hai theo phán quan đến căn phòng , đối diện cửa lớn là cái ngai bằng vàng, phía người ( TT: àh ông này đâu phải người , dưới này làm gì có người chứ , ngoại trừ hai tỷ của chúng ta) ngồi , ông này độ chừng 30 mấy tuổi thôi trẻ hơn ông phán quan hồi nãy , hai bên là hai gã mặc đồ trắng, mặc đồ đen . (TT : chắc các bạn cũng biết đây là hắc bạch vô thường trong truyền thuyết của chúng ta chứ nhỉ)
      Vừa vào phòng , xọc vào mũi là mùi rượu nồng nặc . Ngọc nhi lên tiếng hỏi :” Ta này , các người rốt cuộc uống bao nhiêu rượu vậy hả?”
      Hắc vô thường mon men tới gần trả lời ( TT: ông này định dê ngọc tỷ hả, cút sang bên; hvt: ta có đâu , ta chỉ sợ ấy nghe nên mới lại gần thôi chứ bộ; TT ; ai tin nổi hả trời, lý do đó cũng dùng , về học thêm khóa bịa chuyện rồi quay trở lại) : “ tiểu thư , nhiều lắm 4 người chỉ có 50 vò thôi”.
      “ cái gì 50 vò mà nhiều lắm , vậy các ngươi cho là bao nhiêu vò mới nhiều đây hả” _ Ngọc nhi quát.
      “ khoảng hơn 150 vò “ – bạch vô thường tiếp lời.
      “ bây giờ ta hiểu tại sao bọn ta lại ở đây rồi “ – tiểu nguyệt lên tiếng .
      “ tại sao” – phán quan , diêm vương, hắc bạch vô thường cùng đồng thanh hỏi.
      “tại vì nhờ những con ma men như các người chứ tại sao, vậy mà còn mở miệng hỏi cho được”- tiểu nguyệt quẳng cho họ ánh mắt khinh miệt trả lời.
      “ tiểu thư đừng giận , bất quá người muốn bồi thường thế nào bọn ta cũng chịu , chỉ xin gnười đừng kiện cáo chuyện này với thượng cấp ở , ta mới nhậm chức được bao lâu, muốn về quê cày ruộng sớm như vậy đâu”- diêm vương khóc lóc khuyên bảo , biết tiểu nguyệt là người của gia linh tộc cho nên có cơ hội gặp mặt cấp của , nếu như chuyện này giải quyết xong chuẩn bị tinh thần nghỉ hưu trước thời hạn là vừa, và còn trở thành diêm vương thoái vị sớm nhất trong lịch sử , muốn bị đem ra làm trò cười cho thiên hạ đâu nha.
      “ông ” – ngọc nhi cười gian hỏi lại .
      , , 100% luôn, nếu tin, tiểu thư cứ hỏi thử phán quan và hắc bạch vô thường ”- diêm vương gật đầu lia lịa.
      “ đúng đó tiểu thư người cứ chúng tôi chuyện gì cũng đáp ứng”- phán quan tiếp lới.
      “ đúng vậy”-hắc bạch vô thường cùng đồng thanh.
      “ nếu vậy bọn tui cũng làm khó diêm vương lão gia nữa”-ngọc nhi miệng mỉm cười .
      “ tiểu thư ý của người là kiện hả “- diêm vương đôi mắt phát sáng.
      “tất nhiên , bất quá các ông phải đáp ứng cầu của bọn tui”- ngọc nhi thay tiểu nguyệt trả lời.
      “ được , chỉ cần trong phạm vi ta làm được , cái gì ta cũng đáp ứng hết”-diêm vương đáp.
      “đây là do ông đó nha, được hối hận àh”- tiểu nguyệt cũng hiểu ý định của ngọc nhi nên cũng phụ họa theo ( TT: ta rồi hai tỷ này là nữ mà , diêm vương phen này ông sập bẫy rồi)
      “ đúng , do ta ta hối hận” – diêm vương khẳng định lần nữa
      Tiểu Nguyệt cùng Ngọc Nhi nhìn nhau cười , biết gian kế đạt .
      “ ta diêm vương àh , mấy năm gần đây rất chuộng những chuyện xuyên , ông có đưa ta và tiểu nguyệt chuyến được ”-ngọc nhi tiến lại gần miệng mang theo ý cười với diêm vương.
      “ chỉ vậy thôi sao , vậy quá đơn giản, tiểu thư muốn đến triều đại nào năm bao nhiêu , cứ đừng ngại ta lập tức làm liền”- diêm vương hí hửng trả lời.
      “ về triều đại nào có trong lịch sử , chứ lịch sử bọn ta thuộc quá rồi, vui đâu”- tiểu nguyệt trả lời.
      “đúng , đúng”-Ngọc nhi cũng phụ họa theo.
      có trong lịch sử hả, vậy tứ quốc ở đó được đó”- phán quan suy nghĩ hồi rồi chen vào .
      “tứ quốc”- tiểu nguyệt cùng ngọc nhi cùng đồng thanh quay lại nhìn
      “ ừm đúng đúng,tứ quốc rất được đó”- hắc bạch vô thường cũng chịu thua kém.
      “ tứ quốc như thế nào “ –tiểu nguyệt hỏi.
      “ àh nơi đó bao gồm bốn quốc gia , lục địa đó có hình vuông , 4 nước này như 4 hình tam gíac xếp lại với nhau cho ra hình vuông”- phán quan giải thích.
      “ thế tứ quốc bao gồm những nước nào”-ngọc nhi hỏi .
      “ bao gồm :tử la , lãnh ngạo , long tuyền, dạ vân bốn nước. ngoài ra còn co số tiểu tộc ít người sống xung quanh nhưng đáng kể “ _ diêm vương tận tình giải thích.
      “àh thế đưa bọn ta đến đó nghe cũng được đó”- ngọc nhi hí hửng .
      “ được , được ta đưa hai vị tiểu thư liền”-diêm vương cứ nghĩ mình sắp thoát được phiền toái nên vui mừng khôn xiết.
      “khoan ”- tiểu nguyệt lên tiếng
      “sao vậy tiểu nguyệt” – ngọc nhi hỏi.
      “ đúng đó tiểu thư hay hay là người chịu nơi đó, vậy chúng ta chọn nơi khác nha “- phán quan suy nghĩ rồi , nghĩ là chắc muốn chọn nơi khác.
      “ đến nơi đó cũng được nhưng mà cho dù bọ ta ở thời đại này có học võ nhưng khi đến đó võ này thể sử dụng được, hơn nữa linh lực của ta lại tùy tiện sử dụng được.” – tiểu nguyệt giải thích.
      “àh há, tại sao ta lại quên mất chuyện này nhỉ, mấy cuốn tiểu thuyết ở mấy cái thời đại đó có rất nhiều cao thủ võ lâm , nếu như có võ công thể tự bảo vệ mình, mà mấy cái thời đó còn trọng nam khinh nữ nữa , vậy càng phải biết võ mới được, nè lão đầu ông sớm ,có phải muốn hại chết bọn ta , để chết đối chứng hả.”- ngọc nhi quay sang lườm lườm diêm vương.
      “đâu có , đâu có ta nào dám, tiền đồ của bọn ta nằm trong tay hai vị,ta làm sao mà dám chứ, bất quá nếu hai vị muốn có võ công trở thành cao thủ ta sắp xếp hai vị cần phải lo”- diêm vương lấy tay quệt mồ hôi trán trả lời .
      “ vậy còn nghe được , nếu hậu quả thế nào , ta nghĩ cần ông cũng biết chứ”- tiểu nguyệt lạnh lùng trả lời.
      biết, biết”-diêm vương khúm núm giống như chuột gặp phải mèo ( TT : tôi nghiệp, ta rồi mà nghe , thấy chưa bây giờ mắc bẫy rồi đó; DV: ngươi làm sao ta biết , ta bị ngươi hại thê thảm rồi đó; TT: ta cảnh báo rồi còn gì; DV: lần sau ngươi gắn luôn đèn tín hiệu luôn cho dễ nhận biết;TT: ý ngươi là giống loại đèn của xe cấp cứu đó hả;DV: ừm : TT: người đẹp mang theo cái đó ra đường còn gì là hình tượng của mỹ nhân, ý kiến tồi cũng , chỗ khác chơi cho ta làm việc).
      “vậy thôi , đừng lề mề ta chờ được nữa rồi “- ngọc nhi hí hửng , cứ nghĩ đến việc được xuyên là tâm trạng như mây.
      “đợi còn việc võ công ngươi sắp xếp là khi nào”- tiểu nguyệt cắt ngang.
      “ đúng đó “- ngọc nhi cũng hỏi
      “ àh, sau khi hai vị tới đó tự khắc có thôi” –phán quan thay mặt diêm vương trả lời.
      “vậy được , thôi”- tiểu nguyệt liếc xéo.
      “mời hai vị , lối này”- diêm vương và phán quan cùng hắc bạch vô thường cung kính đưa tay ra làm điệu bộ mời.
      đoạn dài qua hành lang lát đá , hai được đưa đến cánh cửa , bên tấm biển đề 3 chữ lớn “thời môn”.
      “hai vị đây là thời môn , bước qua nó hai vị có thể đến tứ quốc”- bạch vô thường lên tiếng.
      “được rồi đưa tới đây được rồi , cần đưa nữa , mà còn cái vụ võ công được quên đó nghe”- ngọc nhi phất tay ý bảo họ dừng cần đưa tiếp.
      “nhất định , nhất định rồi hai vị cần phải lo “- phán quan khúm núm trả lời.
      “Ngọc Nhi thôi”- tiểu nguyệt lôi ngọc nhi qua thời môn.
      “hai vị lên đường cẩn thận”- diêm vương đưa tay chào tạm biệt. Đấn khi hai thân ảnh khuất sau thời môn hắc vô thường lúc này mới lên tiếng :”Diêm vương vừa rồi khi khởi động thời môn chúng ta lỡ chia nó làm hai lối rồi”.
      “Ý của ngươi hai người bọn họ đến hai nơi khác nhau của tứ quốc hả”- diêm vương quay sang hỏi.
      “đúng vậy”- hắc vô thường thành trả lời.
      “tiêu rồi , bây giờ phải làm sao đây, được họ mà nổi giận tiền đồ của ta coi như tiêu, phán quan ngươi đuổi theo ta giao Lãnh tiểu thư cho ngươi, hắc bạch vô thường các ngươi theo Giang tiểu thư, tuyệt đối th6ẻ để sơ xuất biết chưa”- diêm vương nghiêm mặt .
      “diêm vương thế còn ngài”- phán quan cùng hắc bạch vô thường cùng đồng thanh.
      “ta ở đây tọa trấn,chứ hết rồi công việc ờ đây ai giải quyết đây, hơn nữa ta là diêm vương thể tùy tiện rời khỏi địa phủ, thế nào các ngươi có ý kiến àh”-diêm vương ung dung đáp.
      Phán quan và hắc bạch vô thường nhìn nhau sau đó lẳng lẻ bước qua thời môn, hey ai bảo họ là cấp dưới đành phải nghe lệnh thôi.
      Nhìn thân ảnh xa , diêm vương nở nụ cười khoái trá “ hắc hắc bọn họ hết rồi bây giờ có thể về uống rượu tiếp rồi, còn sợ bị ai làm phiền hết”.
      Hết chương 1

    3. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]

      Lúc tỉnh dậy tiểu nguyệt thấy mình ở trong sơn cốc , trong tri nhớ tiểu nguyệt nhớ mình sau khi rời khỏi thời môn bị luồng sáng cuốn lấy , sau đó bất tỉnh.
      “Ngọc nhi , Ngọc nhi , cậu ở đâu “ tiểu nguyệt quay qua quay lại thấy ngọc nhi lên tiếng kêu nhưng đáp lại chỉ là tiếng vọng của sơn cốc.
      “ chuyện này là sao, Ngọc nhi rốt cuộc đâu”- tiểu nguyệt kêu cả buổi thấy hình ảnh quen thuộc , cuối đầu thất vọng.

      Bỗng nhiên khoảng đất dưới chân lại đột nhiên bị lún xuống, khiến cho Tiểu Nguyệt cả người đều bị rơi xuống.
      Khi tiểu Nguyệt định thần lại phát mình rời nhầm vào trong sơn động, quang cảnh chung quanh hoàn toàn là mãnh xa lạ, phía bên trong cùng có kệ chất đầy những quyển sách cũ, xem ra nơi đây từng có người ở, nhưng dựa vào lớp bụi kia xem ra, người đó rời lâu rồi, hoặc giả qua đời nên thể quét dọn được.
      Do tạm thời thể ra khỏi động nên tiểu nguyệt có chuyện gì làm, cũng may trong động có trái cây dại cộng thêm có nước trong các thạch nhũ nên tạm thời lo ăn uống . Lúc này rãnh rỗi khônng có gì làm nên lấy mấy quyển sách kệ sách ra xem, mới phát ra ở đây toàn bí kíp võ công, công thêm quyển nhật kí của chủ nhân nơi này.
      Theo nhật kí chủ nhân nơi này là “thiên nhất “ người thích sưu tập bí kíp võ công , điển tịch giang hồ,trong lần tình cờ phát ra hang động này, thấy nbó rất thích hợp làm nơi tu luyện, nên quyết định cư tại đây, nhưng bây giờ lại nhìn thấy nữa, xem ra ông ta chết rồi, chứ làm gì có ai để lại nhiểu bảo bối như vậy mà ra cơ chứ.
      suy nghĩ giọng từ đằng sau vang lên.
      “Lãnh tiểu thư , sao rồi “.Tiểu nguyệt quay đầu lại nhìn thấy phán quan đứng ở đó.
      “ngươi rất biết cách xuất đó , sao đợi ta bị con rắn kia ăn thịt rồi chui ra luôn”-tiểu nguyệt tức giận trừng mắt nhìn ông ta.
      “ấy , ấy , tiểu thư đổ oan rồi ta xuất vì biết với bản lĩnh của tiểu thư có chuyện gì xảy ra cả “-phán quan hốt hoảng giải thích.
      “vậy sao hay là ông sợ ta tính nợ với ông”- tiểu nguyệt dùng giọng điệu khó tin hỏi.
      có , tuyệt đối có ta cho dù có mượn gan trời cũng dám”-phán quan đau khổ trả lời, tại sao số lại khổ như vậy hả trời (TT: đáng đời cho bỏ cái tật uống rượu , hắc hắc ( ^ – ^ ))
      “thôi bỏ , ta hỏi ông Ngọc nhi đâu rồi , sao ta thấy”
      “àh , chuyện là như vầy, lúc thời môn mở ra , có lẽ lâu ngày sử dụng ,nên mấy cái nút điểu khiển bị hư , khiến cho nó bị tách làm hai, nên hai vị mặc dù ở cùng thời nhưng mà Giang tiểu thư có lẽ nơi khác đại lục này”- phán quan giải thích.( TT :đồ cũ rồi đổi , đừng tiết kiệm , mai mốt dùng lại phát nổ giữa chừng là có chuyện đó;DV: ngươi cho ta tiền đổi nghe, ngươi biết vật giá leo thang hả;TT:liên quan gì đến ta, ta nghèo lắm,ông tự lo ;DV: vậy cũng ,biến; TT: hứ người ta có lòng tốt nghe thôi,xì, cóc cần quan tâm).
      “theo ông bây giờ Ngọc nhi nơi khác lục địa này hả, mà phải là ở thời khác sao”-tiểu nguyệt giọng đầy chấp vấn.
      “ chắc chắn đó tiểu thư của tôi ơi , tui làm sao mà dám lừ tiểu thư được, tui kiểm tra kỹ tồi mà”
      “ vậy bây giờ chúng ta tìm Ngọc nhi thôi”
      “tiểu thư đợi , chẳng phải người bảo nếu có võ công rất khó sống ở thế giới này hay sao, ở đây có nhiều bí tịch như vậy hay là người luyện ít để còn phòng thân”
      “ có phải đây là võ công mà các người sắp xếp cho bọn ta
      phải , ra lúc đầu săp xếp thứ khác , nhưng do sơ xuất của thời môn , nên tiểu thư mới ở đây , dù sao cũng ở đây rồi hay là luyện luôn , luyện xong chúng ta tìm Giang tiểu thư cũng muộn”
      Tiểu Nguyệt ngẫm lại lời của phán quan sai, có võ công hành ở thế giới này rát bất tiện, vì vậy quyết định ở lại đây học đống bí tịch này.Cũng biết có phải do tư chất vốn là thiên tài IQ cao , hay là nhờ linh lực hỗ trợ, mà trong vòng ba tháng tiểu Nguyệt luyện xong tất cả bí tịch trong hang, bây giờ võ công trở nên rất lợi hại vô cùng , cao thủ nhất đẳng giang hồ cũng thể sánh bằng . ( TT : hey , chuyện tốt mình bao giờ có cả, toàn người ta hưởng hà, ông trời ơi sao số tui khổ thế này)
      Nên quyết định cùng phán quan rời khỏi sơn cốc tìm Ngọc nhi ,
      Hết chương 2
      Chương 3 xuất soái ca đầu tiên , ( 1 trong 5 người mình giới thiệu đó), mong các tềnh iu tiếp tục ủng hộ nha.

    4. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]

      Do khi ra khỏi sơn cốc trời tối , y phục người của tiểu Nguyệt phù hợp với thời đại này , nên việc đầu tiên là tìm kiếm y phục thay , sau đó là tìm chỗ nghỉ chân.
      Hai người nam , nữ rất may mắn vì ra khỏi sơn cốc tìm thấy , vài liều trại của người phiên nên cũng giải quyết được vấn đề chỗ nghỉ và y phục .(TT: chỗ này giải thích thêm , phiên tộc này là trong các tiểu tộc ít người sống ven tứ quốc mà lão già diêm vương bảo đáng kể ở chương 1 đó )
      Người phiên tộc rất hiếu khách cho nên phán quan và tiểu nguyệt được đối xử rất chu đáo, do phải lên đường tìm người gấp , cho nên họ chỉ ở lại đêm sáng hôm sau lập tức lên đường.
      Sau khi rời khỏi phiên tộc , tiểu nguyệt cùng phán quan dọc theo con đường đất , chẳng bao lâu đến khu rừng , vừa vào rừng họ chứng kiến cảnh tượng thiếu niên mặc đồ màu lục, tay có vài vết thương do kiếm gây nên, bị đám người vây quanh
      “Đông Phương Tuấn , hôm nay ngươi đừng hòng trốn thoát, ngươi trúng “tiêu hồn tán” , trong thập đại kỳ độc của võ lâm, suốt mấy trăm năm nay có ai có thể giải được thập đại kỳ độc,cho dù bọn ta giết ngươi,ngươi cũng bị trúng độc mà chết thôi”- tên trong số đó chĩa kiếm vào người thiếu niên mà .
      sai tốt nhất ngươi nên đứng yên đó cho bọn ta giết , chừng bọn ta còn có thể cho ngươi chết toàn thây”- tên khác cũng hùng hổ đứng ra .
      “hừ,bọn bại hoại võ lâm như các người mà cũng muốn lấy mạng của ta , nằm mơ , cho dù ta có chết cũng cho các người toại nguyện” – thiếu niên áo lục hề tỏ ra sợ hãi , ngược lại dùng giọng điệu đầy dũng khí đáp trả.Điều này khiến cho tiểu Nguyệt khâm phục trong lòng “ có khí phách”.
      “hừ chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng , huynh đệ cần nhiều với , giết chúng ta lập tức vang danh thiên hạ”- tên khác đứng ra .
      “ đúng đó, đúng đó”- những tên khác cũng hùa theo.
      “Đông phương trang chủ , xem ra hôm nay ngươi chết được rồi” – tên đầu đàn lên tiếng , quăng cho thiếu niên áo lục ánh mắt xem thường,vênh ra bộ mặt đắc thắng.
      “hừ , nhiều , có bản lĩnh xong lên , cùng lắm hôm nay ta chết nhưng 18 năm sau lại là hảo hán”
      “huynh đệ lên”- tên đầu đàn phất tay,cả đám người cùng xông lên , nhằm ngay hướng của thanh niên áo lục mà tấn công.Trong phút chốc chỉ thấy ánh sáng lóe lên của những thanh kiếm do phản xạ dưới ánh mặt trời ,cùng với tiếng leng keng do va chạm nhau của binh khí , cả mảnh rừng giờ đây chỉ còn lại những thân ảnh của đám người đó và thiếu niên áo lục là còn di chuyển,tất cả dường như có thể cảm nhận sát khí nên có bất kỳ sinh vật nào dám xuất .
      “tiểu thư bây giờ làm sao” – phán quan quay sang nhìn vẻ mặt thưởng thức trò hay của tiểu nguyệt hỏi, đoán chắc tiểu thư dễ dàng gì mà bỏ qua những chuyện này , dù sao tiểu thư cũng là người thé kỷ 21 rất ít khi có thể nhìn thấy những cảnh như vậy,cho nên thế nào cũng xem cho rồi mới .
      “xem” – tiểu nguyệt lạnh lùng quẳng cho ông ta câu.Cả hai gì chỉ lẳng lặng đứng nhìn cảnh tượng trước mắt.
      Qua hồi,do thiếu niên người mang thương tích,cộng thêm trúng độc,lại bị đám người cùng lúc tấn công,dù đám người này võ công bằng thanh niên áo lục nhưng họ vẫn đông hơn, cho nên bao lâu thiếu niên ao lục đuối sức , tên trong số đó thừa dịp đồng bọn vây đánh phía trước của người thiếu niên ,cầm kiếm định đánh úp phía sau của thiếu niên .
      “ VÚT”
      tiếng vang lên tên có ý định đánh lén ngã xuống đất, yét hầu xuất đường rất mãnh , máu theo đường mãnh chảy xuống đất, hai mắt mở tròn nhắm lại được nữa ,lập tức tắt thở , thậm chí có thể biết tại sao mình chết , vậy làm sao mà báo cáo với diêm vương đây chứ .
      Mấy tên còn lại và thiếu niên hẹn cùng nhìn theo hướng vừa phát ra tiếng động đó.
      Họ chỉ thấy nam tử trung niên mặc bộ y phục phiên màu nâu , đầu quấn khăn , chân mang ủng cao .
      nữ tữ khỏang 19 -20 tuổi nàng mặc chiếc váy phiên màu tím, nhưng nàng mặc nó lại hợp hơn so với những phiên khác, làn da trắng, mái tóc đen như mực được vấn cao gọn gang, để lộ chiếc cổ thanh tú, đôi mắt nàng trong , sâu như nước hồ thu thấy đáy, miệng nàng nhỏen lên để lộ nụ cười lạnh, làm cho người ta cảm thấy như đứng giữa hầm băng ngàn năm.
      Đông Phương Tuấn trong lòng thầm nghĩ :” nàng đẹp , ta từng gặp qua rất nhiều nữ nhân, nhưng có người nào đẹp như nàng”(TT : bó tay ca này luôn , sắp chết rồi còn quên ngắm ;ĐPT: kệ ta , nàng đẹp ta ngắm liên quan gì tới ngươi ).
      Cả bọn người kia cũng ngây ra trước nàng. Sau thời gian tên lấy lại tinh thần đứng ra hỏi:
      “ a đầu huynh đệ bọn ta có phải do ngươi giết
      “phải sao mà phải sao”- tiểu nguyệt lạnh lùng trả lời .
      “a đầu, ‘ thiên đường có lối ngươi địa ngục cửa ngươi lại chui vào ‘ dám giết huynh đệ của bọn ta ngươi chết chắc rồi”- tên đó hung hăng trừng tiểu nguyệt.
      “chỉ dựa vào các ngươi “- tiểu nguyệt vẫn lạnh lùng như trước.
      “hừ , a đầu bọn ta là thập hổ Ly sơn , có danh tiếng giang hồ, tranh chủ của ‘thần kiếm sơn trang’ cũng sắp chết trong tay bọn ta, huống chi là con a đầu miệng còn hôi sữa như ngươi” – tên khác cũng dùng bộ dạng coi khinh với tiểu nguyệt .
      “các ngươi có biết , vừa rồi ta dùng cái gì giết huynh đệ của các ngươi ”- tiểu nguỵệt cũng thèm quan tâm tời vẫn thản nhiên trả lời.
      “tiểu thư là cái gì vậy” – phán quan bên cạnh tò mò, nhịn được lên tiếng hỏi, đứng đây nãy giờ , biết tiểu thư ra tay như thế nào, huống chi cái bọn đánh nhau kia.
      “cánh hoa “ – tiểu nguyệt thản nhiên đáp lại.
      Cả đám nam nhân , từ thập hổ Ly sơn cho đến phán quan và nam tử áo lục , đều sững ra trước câu trả lời của nàng, nhưng khi nhìn lại thi thể của tên kia , thấy bên cạnh đích thực có cánh hoa màu hồng .
      “hoa ở đâu vậy tiểu thư”- phán quan hỏi tiếp.
      “ vừa rồi ở đường ,thấy đẹp nên hái , lúc nãy muốn ra tay , nhưng lại biết dùng cái gì, nên ngắt đại cánh , vậy thôi” – tiểu nguyệt bình thản đối đáp.
      Cả đám lại thêm phen sững sốt trước câu của nàng, chỉ dùng cánh hoa mỏng và lại có thể lấy mạng cao thủ thuộc hang đệ tam đệ nhị giang hồ , là chuyện đơn giản.
      “đại ca , đệ thấy chúng ta nên rút lui trước , đó và tên cùng tuyệt đối phải hạng dễ chơi , bây giờ bảo tòan tính mạng , sau này báo thù muộn”- tên thấy tình hình ổn đứng ra khuyên.
      “thế còn Đông Phương Tuấn” – tên khác chen vào.
      trúng ‘ tiêu hồn tán ‘ sống được bao lâu nữa, cần phải lo”- tên lúc nãy cho ý kiến quay sang giải thích cho đồng bọn.
      Tên thủ lĩnh suy nghĩ hồi , cảm thấy có lý, nên quyết định ‘rút lui’ , trước khi còn mạnh miệng quát tiểu nguyệt câu ‘a đầu thù này bọn ta nhất định báo’.
      Bây giờ trong rừng chỉ còn tiểu nguyệt , phán quan, và lục y nam tử.
      Lục y nam tử chắp tay hướng tới tiểu nguyệt :” nương , tại hạ Đông Phương Tuấn, hôm nay may nhờ nương giúp đỡ, hôm khác có dịp nhất định đền đáp.”
      “đền đáp, ngươi trúng tiêu hồn tán , sống được bao lâu nữa, lấy cái gì mà đền đáp ta”. – tiểu nguyệt lạnh lung uqăng cho câu.
      Đông Phương Tuấn cuối đầu biết phải trả lời thế nào, vì những gì nương này hòan tòan đúng, suy nghĩ biết phải đối đáp ra sau độc trong người y bộc phát.
      “phụt”
      Y phun ra ngụm máu đen , sau đó ngất xỉu.
      “tiểu thư bây giờ làm sao”- phán quan quay sang nhìn tiểu nguyệt hỏi.
      “cứu , xem ra là người có thế lực , biết đâu sau này còn có chỗ dùng được”- tiểu gnuyệt lạnh lung .( TT : ta khiếp người mà tỷ dùng như đồ vật, tội nghiệp cho tuấn ca ; Nguyệt : ngươi ta lãnh khốc vô tình mà , như vậy thôi chứ sao ; TT: bó tay tỷ luôn).
      “nhưng cứu thế nào “- phán quan nghi hoặc.
      “ngươi tìm chỗ nghĩ chân còn cứu thế nào là chuyện của ta”
      Lúc Đông Phương Tuấn tỉnh dậy , trời tối ,phát mình ở trong sơn động, người ghăm rất nhiều kim , những cây kim này khác với kim may mà từng thấy , thân kim làm bằng vàng , phía được bao bọc bởi lớp mang 7 màu cầu vồng, và chúng cũng dài hơn so với kim bình thường.
      Ở đối diện là nương cứu ban sáng .
      “ngươi tỉnh”- tiểu nguyệt thèm ngước lên nhìn chỉ chăm chú bỏ củi vào đống lửa.
      nương , những cây kim này là” – đông phương tuấn nghi hoặc hòi.
      “thất thải châm” (TT : chú thích thất thải châm này và món báo vật nữa , là đồ của gia linh tộc của mẹ nguyệt tỷ , sinh nhật ba tuổi tỷ ấy được tặng đó, và ở tứ quốc này chua biết dùng kim châm cứu nên tuấn ca hiểu thôi – còn về báo vật thứ hai sau này xuất thôi).
      “tại sao nương lại ghim chúng lên người tại hạ” – Đông phương tuấn ngòai miệng hỏi nhưng trong lòng khỏi nghi vấn :’ lẽ nàng muốn hại ta , nhưng nếu vậy sao nào còn cứu ta, chắc đâu’.
      “cứu ngươi, ta dung thất thải châm ép chất độc của tiêu hồn tán người của ngươi ra”
      “ép độc của tiêu hồn tán ra “ – đông phương tuấn còn tin vào tai của mình nữa , tiêu hồn tán là trong thập đại kỳ độc của giang hồ, mấy trăm năm nay ai giải được, thậm chí cả cao thủ hang đầu , nội lực thâm hậu cũng thể nào vận công bức độc ra được , vậy mà chỉ dùng mấy cây kim này có thể sao.
      Do có thể đọc suy nghĩ của người khác nên tiểu nguyệt cũng tỏ ra ngạc nhiên trứơc vẻ mặt của đông phương tuấn, vẫn dung thái độ lạnh lung đáp lại câu:
      “ ta dung thất thải châm thông nguyệt vị người của ngươi . giúp cho máu lưu thông , đồng thời dồn chất độc của tiêu hồn tán lên yết hầu, bức ngươi ói ra.” ( TT: nguyệt tỷ nhà ta là thiên tài, lúc ở thế kỷ 21 học qua rất nhiều nghành trong trường đại học , trong đó có cả đông y và tây y , cho nên so với người cổ đại thứ được coi là kịch độc thiên hạ, đối với tỷ ấy chẳng là gì cả).
      ra là vậy , thế khi nào có thể rút chúng ra được “ – mặc dù tin, nhưng bây giờ Đông phương tuấn cảm thấy káh hơn rất nhiều, chất độc trong cơ thể cũng còn nữa, chỉ là hơi kiệt sức, cần tỉnh dưỡng nghỉ ngơi mà thôi.
      “ngươi muốn rút ra , được thôi “ – tiểu nguyệt hai lời tiến lại gần thu hết tòan bộ châm người Đông phương tuấn.
      Lúc nàng lại gần , có thể gửi thấy mùi thơm người của nàng, mùi thơm này giống với mùi thơm của những nữ nhân trước đây từng tiếp xúc, nó cho người ta cảm gíac dễ chịu.
      “xong rồi” – Đông phương tuấn chìm đắm trong hương thơm của mỹ nhân, bị câu của nàng làm cho thức tỉnh, y có chút xấu hổ biết phải làm sao nên quay mặt sang bên.
      “tiểu thư , ta về còn có vài người nữa “- trong lúc tiểu nguyệt và đông phương tuấn biết gì tiếp , giọng của phán quan vang lên ngòai cửa động.
      Hai người nhìn ra thấy phán quan vào , theo sau là đám người có nam có nữ , dẫn đầu là ngã nam tử bộ dáng thư sinh.Bọn họ nhìn thấy Đông phươgn tuấn tất cả đều quỳ xuống hành lễ:” trang chủ , thuộc hạ đến chậm , khiến người bị thương, xin trang chủ trách phạt”.
      “người của ngươi”- tiểu gnuyệt quay sang hỏi đông phương tuấn.
      “đúng vậy” – đông phương tuấn ôn nhu nhìn nàng trả lời , dường như hể tức giận trứơc thái độ lạnh lùng của nàng .
      Rồi thay đổi nhanh chóng quay sang lạnh lung nhìn đám người quỳ mặt đất :” nếu còn lần sau , đem đầu đến gặp ta”.
      Bọn người quỳ dưới đất mới rồi khi thấy thái độ của đông phương tuấn đối với tiểu nguyệt cứ tưởng mình nhìn nhầm , trang chủ của họ lại dịu dàng với nữ nhân , chuỵện đó chưa từng xảy ra trứơc đây , nhưng sau khi thấy táhi độ lạnh lùng của trờ lại khẳng định chắc vừa rồi mình nhìn lầm .
      “nếu người của ngươi đến , bọn ta đây”- tiếng tiểu nguyệt cất lên đánh vỡ im lặng trong giây lát .
      “nàng muốn ” –đông phương tuấn dùng giọng điệu luyến tiếc hỏi tiểu nguyệt , ai cũng nhận ra hề muốn nàng .
      “độc của ngươi giải , người của ngươi cũng đến , ở đây còn chuyện của bọn ta nữa, lão Phán thôi” mặc dù nhìn suy nghĩ của nhưng tiểu nguyệt thủy chung vẫn lạnh lùng.
      “đợi nàng cứu mạng của ta , ta nhất định phải đền đáp, gần đây ta có ngôi biệt viện hay là nàng đến đó ở vài hôm, để ta hòan thành trách nhiệm của gia chủ, cũng như đền đáp ân cứu mạng của nàng” -thuộc hạ đông phương tuấn hiểu ý chủ nhân muốn giữ nương này lại , nên tiến lại gần đỡ về phía tiểu nguyệt.
      “đúng đó tiểu thư , trời tối rồi hay là chúng ta khoan hãy ”- phán quan số khổ , vừa mới ra ngòai kiếm đồ ăn, kiếm được còn gặp phải cái đám người này , phải dắt họ về đây tìm chủ nhân , vừa về tới tiểu thư lại muốn rời , hey là khổ quá mà.
      “ngươi hình như quên là ai để thất lạc người, nếu như phải tại ngươi , chúng ta đâu cần lên đường gấp tìm người” – tiểu nguyệt lạnh lung quay qua quẳng cho phán quan ánh mắt hình viên đạn.
      “…” phán quan chỉ biết im bặt , bởi vì những gì tiểu thư hòan tòan đúng.
      “đông phương trang chủ bọn ta còn có việc phải lên đường gấp, nếu có duyên hôm khác gặp lại , cáo từ”- chưa đợi trả lời tiểu nguyệt túm lấy phán quan thi triển công rời .
      Đông phương tuấn do kịp phản ứng khiến cho giai nhân chạy thóat nên thấy hụt hửng vô cùng.
      “trang chủ hai người họ là ai”- tên mang dáng vẻ thư sinh tiến lên hỏi đông phương tuấn.
      Đông phương tuấn lúc này mới hòan hồn đem tình kể lại cho nghe.tên kia nghe xong vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên , còn có tán thưởng , ngờ đời này lại có người giải được thập kỳ độc.
      “trang chủ theo người , y thuật của nàng cao minh , lúc này lại mặc y phục tộc phiên , hay chúng ta gọi nàng là ‘Phiên y ‘.”- nam tử thư sinh đưa ra ý kiến.
      “Phiên y, … Phiên Phiên “ – Đông phương tuấn , miệng lẩm bẩm gọi sau đó nhếch lên lộ ra nụ cười . ‘Phiên y , Phiên Phiên chúng ta còn gặp lại’ – trong long nghĩ thầm.
      Chuyện trang chủ thần kiếm sơn trang bị thập hổ ly sơn tập kích , hạ độc, được nữ tữ thần bí cứu , nữ tữ này chỉ dung cánh hoa có thể trong vô thức lấy mạng của ly ngũ ( cái tên bị nguyệt tỷ giết đó) trong thập hổ ly sơn , lại dùng bộ kim châm kỳ lạ giải tiêu hồn tán trong thập đại kỳ độc mà mấy trăm năm qua ai giải được . truyền mười , mười truyền trăm, chẳng bao lâu ‘Phiên y ‘đả trở thành cái tên quen thuộc và danh trấn giang hồ ai biết, chỉ có điều những người thấy được diện mạo của nàng ngọai trừ đám người hôm đó ở sơn động còn ai , nên nàng cũng trở thành nhân vật ‘thần long chân diện ‘ và đề tài bàn tán của những kẻ thích buôn chuyện trong quán trà ,
      Hết chương 3

    5. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      [​IMG]

      ( chương này tạm chia tay nguyệt tỷ và phán quan , nhưng được gặp lại ngọc tỷ và hai hắc bạch vô thường ).
      “ưm” – nử tữ mặc đồ lam dùng tay day nguyệt thái dương , từ từ mở mắt .
      “tỉnh , tỉnh rồi kìa”- ông lão râu tóc bạc trắng giật tay áo của bà lão đứng cạnh mình.
      “ta rồi mà , có gì , chẳng qua là hơi sốc chút mới ngất thôi, ông ở đó cứ cuống cuồng cả lên “- bà lão khuôn mặt tươi cười nhìn nữ tữ .
      nương , thấy thế nào rồi” – ông lão nhìn nữ tữ vui vẻ hỏi.
      “ưm , tôi sao, cám ơn hai người”-nữ tữ nhìn ông lão mỉm cười trả lời.
      “àh , mà tui ở đâu vậy”
      nương đây là điệp cốc , bị ngã ở bên ngoài, chính tướng công nhà ta cứu , mang về đây đó”- bà lão trả lời cách thân thiện.
      “àh , ra là vậy, cám ơn ông “- lục y nữ tữ điềm đạm ,
      Việc này khiến cho hai kẻ dùng thuật thân đứng nhìn, xém chút nữa rớt tròng mắt ra ngoài, thậm chí còn ngoáy lỗ tai xem mình có nghe nhầm hay .
      “nè lão hắc , Giang tiểu thư có phải lúc té đụng trúng đầu , sao mà thay đổi nhanh quá vậy” – kẻ mặc áo trắng lên tiếng hỏi.
      “tui cũng , nhưng hình như Giang tiểu thư bây giờ so với Giang tiểu thư trước kia đúng là có khác ” – kẻ mặc áo đen đáp.
      (TT: nữ tữ áo lục nãy giờ chuyện chính là Ngọc tỷ nhà ta, còn hai kẻ áo trắng , áo đen kia chính là hai hắc bạch vô thường đó).
      nương tên gì vậy, nhà ở đâu , sao lại ngất ở ngoài điệp cốc vậy”- bà lão lên tiếng hỏi.
      “tôi tên Giang Ngọc Nhi, nhà ở cách đây rất xa, tui bị trượt chân, bất cẩn té xuống đây”- Ngọc nhi đáp.
      “àh ra là thế , nương ….. ….”- ông lão phân vân hỏi.
      “lão bá người có gì cần hỏi , xin cứ tự nhiên cần phải ngại”
      nương có muốn học võ công ”- bà lão thấy chồng lúng túng , nhịn được hỏi thẳng.
      “học võ công, đương nhiên là muốn, muốn chứ, nhưng sao hai vị lại hỏi như vậy”- vừa nghe hai người họ nhắc đến võ công, mắt ngọc nhi sáng lên.
      “chẳng giấu gì nương phu thê bọn ta vốn là người trong võ lâm, mệnh danh là tung sơn song lão, 20 năm trước bị người ta lừa , gây ra lỗi lầm lớn, nhưng mà bọn ta dù gì cũng có danh tiếng , nên có dũng khí thừa nhận , cho nên mới trốn đến đây cư, nhưng mà kỳ hạn của bọn ta đến sống được bao lâu nữa , cho nên muốn tìm người để truyền thụ tuyệt học cả đời, sau đó cứu được nương, ta nghĩ đây có lẽ là duyên phận, nếu nương chê làm đệ tử của bọn ta được ”- bà lão thành khẩn .
      “ưm , ưm , được , học liền , ta cầu còn được nữa là”- Ngọc nhi gật đầu lia lịa.
      “vậy tốt, ta còn sợ con đồng ý, ngoan đồ nhi lại đây, làm lễ bái sư di”- ông lão vui vẻ hớn hở ngoắc tay ngọc nhi.
      “đồ nhi tham kiến hai vị sư phụ”- ngọc nhi hưng phấn vô cùng , cứ nghĩ mình có thể trở thành cao thủ võ lâm , tung hoành giang hồ là chờ được rồi.
      “ngoan , bây giờ con nghĩ ngơi , ngày mai chúng ta bắt đầu luyện tập”- bà lão ôn nhu mỉm cười.
      Sau khi tiễn hai vị lão nhân gia ra cửa, thái độ Ngọc nhi thay đổi 180 độ .
      “lăn ra đây cho ta”- ngọc nhi lạnh lùng quay vào góc mà .
      “Giang tiểu thư người đừng giận , giận lợi cho sức khỏe”- bạch vô thường cười lấy lòng .
      “đúng đó, Giang tiểu thư đừng giận , tốt đâu” – hắc vô thường cũng tiếp lời .
      “ hừ , tiểu nguyệt đâu?” – ngọc nhi thèm để ý bọn họ , mắt trừng lên , lạnh lùng hỏi.
      Hắc , bạch vô thường bèn đem việc kể lại cho ngọc nhi, hơn nữa chuyện hai vị lão đầu nhận ngọc nhi làm đệ tử cũng là do bọn họ sắp xếp , cũng đem kể hết ra.
      Do tư chất thông minh, ngọc nhi trong vòng 3 tháng học hết toàn bộ võ công của hai vị lão nhân gia, họ còn đem công lực cả đời truyền thụ cho ngọc nhi, chỉ hy vọng nàng thay họ tìm kẻ hãm hại họ năm xưa , thay họ báo thù.Ngọc nhi nhận lời, sau khi chôn cất hai người , cùng hắc bạch vô thường ra cốc , tìm tiểu nguyệt.
      Hết chương 4.
      Chương sau soái ca số 2 lên sàn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :