1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không - Np] Nữ chủ bá khuynh thiên hạ - Huyễn Liên Thất Thất (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Nữ Chủ Bá Khuynh Thiên Hạ

      Tác giả: Huyễn Liên Thất Thất

      Thể loại:Xuyên , nữ cường, NP, sủng.

      Nguồn: wattpad

      Tình trạng: Hoàn

      Editor: Thiên Ái

      --- ------ Giới Thiệu --- ------
      Đây là thế giới nam tôn nữ quý, nơi này nam nhiều nữ thiếu, nhất nữ đa phu,nam nuôi gia đình, nhất là nam tử tài mạo song toàn dễ dàng được đến nữ tử ưu ái, nam tử đồ cưới nhiều cũng dễ dàng để lập gia đình.

      Tuy thế giới này đối với giống như thiên đường, nữ thú phu, có thể đồng thời có được nhiều phu quân cường đại, nhưng Tuyết Dao cũng rất bất đắc dĩ, bởi vì nàng xuyên đến cái nữ đế nhốt mẫu giết tỷ - Công Ngọc Hàn Tuyết, vừa mới xuyên đến, liền ngừng có chuyện xảy ra.

      Đồn đại, Công Ngọc Hàn Tuyết ngoan độc lạt, nhốt mẫu giết tỷ, dùng máu tươi để trải lên con đường trở thành nữ đế.

      Đồn đại, Công Ngọc Hàn Tuyết vô tình thô bạo, vui giận thất thường, lấy việc giết người làm thú vui, người dám đối nghịch nàng.

      Đồn đại, Công Ngọc Hàn Tuyết đoạt phu quân của tỷ tỷ, nhốt vào rồi tra tấn.

      Đồn đại, hậu cung của Công Ngọc Hàn Tuyết ngừng có nam tử bị nàng tra tấn sống bằng chết.

      Đồn đại,…

      Làm nàng xuyên thành nàng, thận trọng, đến khi nàng lấy tư thái mới đứng ngạo nghễ ngắm nhìn thiên địa, kiếm chỉ trời cao, bễ nghễ cười, thiên hạ khiếp sợ, nàng đứng đỉnh cao đại lục, làm cho thế nhân chỉ có thể ngước nhìn. Khi thân phận thần bí của nàng hé lộ lại làm cho cả thiên hạ cúi đầu cúng bái, bắt được tâm của vô số tuấn nam mỹ nữ, từ nay về sau nàng trở thành thần trong lòng dân chúng, hy vọng cùng chúa tể của thiên hạ, viết xuống truyền kỳ thịnh thế bất diệt.

      Lúc đó

      thân vinh hoa thiên hạ,tao nhã tôn quý, tư chất hơn người, bị nàng nhốt, cũng nguyện liếc nhìn nàng cái, vui buồn,dường như đối với người chết.

      là con tin,là Thái tử Địch Tu quốc, cả ngày và đêm phải đối diện với cung điện hoa lệ lạnh như băng, đối với Công Ngọc Hàn Tuyết phải cắn răng chịu nhục.

      là Cốc chủ Quỷ cốc, cốt cách như lan, thiên hạ vô song, trong lúc vô tình cứu nàng, khi biết được nàng là Độc đế Công Ngọc Hàn Tuyết mà thiên hạ vẫn đồn, đau lòng….

      …. (mỹ nam tiếp tục gia tăng)

      Về sau

      Ánh mắt nhìn nàng vô hạn thâm tình sủng nịnh, cầm trong tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan, hận thể đem nàng hòa vào thân thể….

      tình nguyện là thân phận con tin, thầm nghĩ vĩnh viễn được ở bên người nàng, chẳng sợ ruồng bỏ quốc gia của mình, cũng chỉ là nghĩ rời xa nàng nửa bước.

      vô cùng may mắn chính mình từng cứu nàng, trong mắt trong lòng tất cả đều là nàng, thế lực to lớn của Quỷ cốc cũng chỉ là dùng đến để cho nàng cười, giang sơn như họa cũng bằng nụ cười xán lạn của nàng.

      Còn có , , ….Bọn họ nàng tận xương.

      Khê Liên U: ta biết ra chân chính “Tình kiếp” của ta lại chua sót như vậy,nhưng cho dù có chua xót có đau lòng ta vẫn từ bỏ. Điều duy nhất ta có thể làm là cố gắng đến gần trái tim lạnh như băng của nàng, chẳng sợ mãi chờ đợi, ta cũng oán hối hận.

      Mạc Cốc Mộc Huyền: nàng vẫn đều là Dao Nhi của ta, nàng sủng nàng là hạnh phúc lớn nhất trong lòng ta, chẳng sợ vì điều đó mà rời bỏ tổ huấn của Quỷ cốc, cũng thể thay đổi.

      Vũ Nhã Thiên Trúc: Người ta hữu tình lại vô tình, lòng của nàng căn bản thể chạm đến, nàng cách ta xa xôi như vậy, ra là tàn nhẫn như vậy.

      Thuần Cổ Nặc (Ám ): Nàng kỳ trái tim ấm áp, ta vẫn nghĩ cố quốc* là niềm tin mà ta vẫn duy trì, nhưng khi đối mặt với nàng ta phát ,nàng mới là trân bảo mà ta phải bảo vệ.
      *cố quốc: cố là cũ, cố quốc: có thể hiểu như là quốc gia của mình,quê hương

      Thiên Mị Li: tình tròn mộng thú lớn,tình diệt thú vong*, nàng là chúa tể, là người giữ trái tim và sinh mệnh của ta.
      *vong: chết

      Băng Tuyệt Ngọc Sanh: nhận hết tra tấn ngàn năm, ta cũng chưa bao giờ hối hận, ta vẫn tin tưởng vững chắc rằng nàng đến.

      …Còn có tự thuật của

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 1:

      Tuyết Dao bị trận khói đặc làm tỉnh dậy, mở to mắt còn chưa làm tình huống trước mắt bị người nữ tử mặc trang phục hắc y cõng lên lưng.

      “Lang Nhị, Lang Tam, Lang Tứ, Lang Ngũ, các ngươi mau dẫn chủ tử , Lang Lục, Lang Thất, Lang Bát cùng ta cản ở phía sau” người nữ tử ăn mặc cổ trang nhanh nhẹn cầm quần áo xé xuống mấy mảnh vải tẩm nước đưa cho vài người nữ tử khác đứng ở phía trước, bình tĩnh phân phó.

      “Lang Nhất, còn kịp rồi, người đến có ý tốt, hôm nay hiển nhiên đối phương sớm chuẩn bị đầy đủ”, bên cạnh người nữ tử buộc mảnh vải lên mặt, lạnh lùng .

      “Cho dù kịp, chúng ta cũng phải vì chủ tử mở đường máu” Lang Nhất cách tàn nhẫn.

      “Khụ khụ, Lang Nhất,cửa bị đóng từ bên ngoài rồi” người nữ tử dừng chân đạp mạnh cửa, phát căn bản là bất động, mà cửa kia chỉ bị cong ra cái khe bởi nội lực mạnh mẽ.

      “Lang Nhất, cửa sổ bên này cũng đóng từ bên ngoài” người nữ tử kia rút ra cây dao đùi, định vận công, nhưng dĩ nhiên phát công lực cũng thể khiến cửa này xê dịch chút nào.

      “Chỉ trách chúng ta lần này sơ ý, nghĩ tới trong trang viên bí mật của chủ tử, còn có người dám đối phó” trong mắt Lang Nhất lóe sát khí, trầm giọng .

      Tuyết Dao nghe các nàng chuyện, lại nhìn tám nữ tử này, nàng biết là mình xuyên qua, trong đầu lên trí nhớ của khối thân thể này, dù chỉ chút trí nhớ, nhưng cho nàng biết, tám người nữ tử bên cạnh này là Bát lang thần mà nàng tín nhiệm nhất.

      “Lang Nhị, cho ta xuống dưới” Tuyết Dao bên vừa chiếc khăn thấm nước che mũi lại, vừa tiến lên coi, nếu ra ngoài, các nàng đều gặp nguy hiểm, mà tình thế bây giờ cũng cho phép nàng suy nghĩ lâu, nhất định là tất cả các nàng đều phải ra ngoài. Nàng biết đời trước rốt cuộc là thân phận gì, nhưng nàng có thể cảm giác được Bát lang thần này đối với nàng rất quan trọng rất quan trọng.

      Vừa nghe Tuyết Dao lên tiếng, tám nữ tử lập tức cung kính đứng ở nơi đó, ở trong lòng các nàng, tất cả phải lấy chủ tử làm trọng.

      Tuyết Dao đột nhiên thoáng nhìn thùng nước bên cạnh, trong mắt lên tia sáng, Lang Nhất vừa thấy ánh mắt của Tuyết Dao, lập tức đem thùng nước đưa cho nàng, Tuyết Dao trong lòng hơi hơi thở dài, đối với Lang Nhất “Đem thùng nước kia hắt hết lên cửa”.

      Lang Nhất lập tức đem nước hắt hết lên cửa, ngọn lửa của lập tức lại, từng trận khói bốc lên, cửa cũng lắc lắc.

      “Bát lang thần, các ngươi xếp thành hàng, đem công lực ngưng tụ người Lang Nhất, thừa dịp tại, đem toàn bộ công lực phá cửa ”Tuyết Dao nhìn khói đặc cùng lửa ở khắp phòng, bĩnh tĩnh ra lệnh.

      “Vâng” Bát lang thần trăm miệng lời cung kính , nháy mắt xếp thành hàng, ngưng tụ công lực vào lòng bàn tay, hướng tới cửa mà đánh.

      trận bạch quang lên, “Oanh” tiếng, cửa nháy mắt rơi mặt đất.

      Lang Nhị lập tức đem Tuyết Dao cõng lưng, chạy như điên ra bên ngoài, còn bảy lang thần cũng phân tán ở bên người Tuyết Dao, chín người cùng bay ra ngoài.

      Tuyết Dao quay đầu nhìn thoáng qua cái phòng vẫn còn cháy kia, liền biết đối phương tốn rất nhiều công sức, biết dùng cái gì che lại cửa sổ, vững chắc như vậy.

      Lang Nhị cõng Tuyết Dao theo Lang Nhất chui vào núi rừng sau sơn trang, bóng đêm tối đen như mực, trong rừng u, từng rận gió lạnh thổi qua,lá cây xào sạc rung động, càng phát ra vẻ u quỷ dị.

      “Nơi đây nên ở lâu, mau”chẳng biết tại sao,Tuyết Dao có cảm giác bất an, mày nhíu chặt lại, vẻ mặt trầm trọng, với bát lang thần.

      “Đáng tiếc,các ngươi muốn cũng thể được nữa” thanh mờ ảo như gió của nam tử đột nhiên vang lên, thanh này này lạnh như băng rồi lại như đàn cổ, uyển chuyển du dương.

      “Ngươi là ai?”Lang Nhất trầm giọng , rồi các nàng lập tức vây quanh Lang Nhị cùng Tuyết Dao ở giữa, hình thành trận thế bảo vệ, trong mắt bắt đầu sát khí lạnh thấu xương.

      “Ầm đoàng,ầm đoàng”đúng lúc này, trong trung bỗng nhiên xuất sấm sét, khiến bóng đêm càng thêm gia tăng, cùng với sấm sét,gió bắt đầu thổi lên, lá cây cuồn cuộn bay lên tựa như những lưỡi dao sắc bén xẹt qua sợi tóc của Tuyết Dao, mà nàng dường như biết, vẫn gưng thần tự hỏi,đối phương dường như sớm chờ các nàng.

      Tối nay chỉ sợ lành ít dữ nhiều, giờ thế giới này là hoàn toàn xa lạ đối với nàng, mà nàng cũng cảm giác được sở dĩ Lang Nhị cõng nàng chạy nhanh như vậy là bởi vì khối thân thể này biết võ công, mà tình cảnh trước mắt nàng lại , chưa từng có cảm giác vô lực thể nắm được mọi chuyện trong tay, Tuyết Dao chỉ có thể thở dài trong lòng, nàng vừa mới xuyên qua chẳng lẽ lại quay trở về?

      “Chủ tử,đừng sợ,chúng ta bảo vệ ngươi”Lang Nhị dường như cảm giác được Tuyết Dao cơ thể cứng ngắc, giọng an ủi nàng.

      Nghe lời của Lang Nhị, chẳng biết tại sao, Tuyết Dao cảm thấy giật mình,sau đó trong lòng hơi hơi gợn sóng, trong mắt hơi hơi có ánh nước rồi biến mất.

      “Truyền thuyết bên người nữ đế có Bát lang thần, trung tâm như , vô cùng tàn độc” trong trung từng trận tiếng sấm rền vang, giọng giống như thở dài truyền đến. thanh băng lãnh,lại vô cùng dễ nghe, giống như tiếng nhạc từ thời viễn cổ, khiến lòng người nhộn nhạo nổi lên hơi gợn sóng, như gió mà cũng như gió lạnh. Tuyết Dao tự chủ được thấy tò mò,nam tử có được tiếng tốt đẹp như vậy biết có hình dáng thế nào ?

      “Nếu biết,còn muốn tìm cái chết” Giọng của Lang Nhất như lưỡi đao sắc bén bắn về phía chỗ thanh phát ra.

      “Đáng tiếc, thế gian nay còn Bát lang thần”cùng lúc với giọng tựa như mờ ảo tựa như thở dài của nam tử vang lên, trong nháy mắt xuất vô số người mặc áo đen.

      “Lang Nhị,Lang Tam,Lang Tứ,Lang Ngũ,các ngươi mau dẫn chủ tử nơi này giao cho chúng ta” Lang Nhất bình tĩnh xong, cơ thể nháy mắt hướng tới chỗ những người mặc áo đen mà đánh, thẳng tay chém giết, khí thế sắc bén xơ xác tiêu điều, Lang Lục, Lang Thất, Lang Bát đều lấy vũ khí người ra, hướng tới những người mặc áo đen mà tấn công.

      Lang Nhị liếc nhìn Lang Nhất cái, khẽ cắn môi,dùng khinh công bay nhanh lên cao, phía sau Lang Tam, Lang Tứ, Lang Ngũ theo sát, nhìn thấy người mặc áo đen định đuổi theo, Lang Nhất bay lên , toàn thân chuyển động, phi đao trong tay vung lên, đao mất mạng người. Lang Lục trong tay cây roi sắt bén quất qua, kèm theo tiếng gió như những mủi nhọn, hướng đến những người áo đen đuổi theo Tuyết Dao ra ngoài. tay Lang Thất là cái bao tay dài màu đỏ, phàm là chỗ nào nàng qua, người áo đen phun máu độc mà chết, hiển nhiên Lang Thất là cao thủ dùng độc. Trường kiếm trong tay Lang Bát như có linh hồn, linh động tự nhiên, chiêu chiêu tàn nhẫn, lại nhiều biến hóa.

      “Ầm đoàng,ầm đoàng,…” Từng trận tiếng sấm, cùng với tiếng sấm xuất trận gió xoáy, tối nay chẳng biết tại sao thời tiết, thế nhưng lại quỷ dị như vậy, tia chớp xẹt qua, lóe ra trận quỷ dị tươi đẹp chấn động tâm hồn.

      Tuyết Dao ghé vào lưng Lang Nhị quay đầu nhìn lại phía sau, tia chớp bất chợt xẹt qua, Tuyết Dao vừa lúc nhìn thấy nam nhân mặc áo đen đấu lạp từ cao bay xuống. Mưa to căn bản dính vào người ,dáng người cao to bay xuống, tuy rằng biết lớn lên có dạng gì, nhưng chỉ nhìn dáng người cũng có rung động, mờ ảo và thần bí.

      Nam tử đứng ngọn cây,gió mạnh thổi qua người ,thổi bay đấu lạp màu đen, làm cho Tuyết Dao nhìn thấy chiếc cằm như ngọc của , đấu lạp còn có hoa mạn đà la màu đỏ.

      Tuyết Dao cảm giác cả cơ thể đều lạnh lẽo, đây là do nước mưa rơi người,vừa rét vừa lạnh, nhưng nàng biết bọn họ thể dừng lại, cũng biết chạy bao lâu, chạy đến vực Huyền Nhai.

      tốt, đây là đường chết, nơi này vạn trượng Huyền Nhai ngả xuống là chết” Lang Tam nhíu mi nhìn Huyền Nhai cách đó xa, lại nhìn lại đằng sau, các nàng thể trở về, nhưng mà Huyền Nhai…

      “Chúng ta trúng kế rồi,người nọ mưu kế sâu, là cố ý dẫn chúng ta chạy con đường này,mưu kế liên tiếp,từng chiêu từng chiêu ,là hạ quyết muốn chủ tử phải chết ở đây” Thị huyết trong mắt Lang Nhị càng dày đặc, hận thể giết chết nam tử kia.

      “Lang Nhị,cho dù tám người chúng ta liên hợp cũng chưa chắc đối thủ,huống chi Lang Nhất các nàng tại cũng ở đây” Lang Tứ ngửa đầu nhìn trung, tùy ý hạt mưa rơi mặt nàng, trầm tư .

      Lúc này con mắt Tuyết Dao thâm thúy như biển, ánh sáng trong mắt dần tối lại, ai biết nàng suy nghĩ gì. Nàng biết lúc tuyệt đối thể quay trở lại, nam tử kia chính là muốn giết các nàng, có khả năng thương lượng đường sống, nếu cũng cần phí nhiều tâm tư như vậy. Trách được vội đuổi theo giết các nàng, ra chính là chờ các nàng chạy vào Huyền Nhai tử địa.

      “Huyền Nhai này ở giữa,có hòn đá nào đột nhiên nhô ra ?” Tuyết Dao nhàn nhạt mở miệng , nếu có, các nàng có thể tạm thời tránh ở đó.

      “Nơi đây là trong truyền thuyết quỷ nhai, đoạn giữa bằng phẳng, có nơi để đặt chân cùng leo lên, vạn trượng Huyền Nhai cũng toàn là đá lạnh cứng rắn,sắc bén như kiếm” Lang Ngũ bình tĩnh , nhưng đôi mày nhíu chặt thể nàng vô cùng lo lắng.

      Lời của Lang Ngũ đánh gãy ý tưởng nhảy xuống vực tìm đường sống của nàng.

      “Lang Nhị, dù sao đều chết, bằng chúng ta liều mình giết người, ta cũng tin chúng ta thể cứu chủ tử,năm đó chúng ta phải khát máu trở ra từ trong ngàn vạn sát thủ sao!” Lang Tam đột nhiên quay đầu nhìn về phía cánh rừng, lạnh lùng .

      tại phải như trước, công lực của chúng ta cũng thể sao với lúc trước”.

      Trong đầu Tuyết Dao bỗng nhiên lên đạo quang, liền “Huyền Nhai này có thể bằng phẳng như vậy,phía dưới còn có tảng đá cứng rắn như kiếm,hiển nhiên phải tự nhiên tạo nên,Huyền Nhai này hẳn là do bàn tay con người,nơi này chắc hẳn có điều bí gì đó”.

      “Quỷ cốc?” Thân thể Lang Nhị run lên, lên tiếng , mắt lại mở to.

      “Cũng thể chờ chết,chúng ta xông vào” xong Lang Nhị cõng Tuyết Dao bắt đầu đạp sườn núi dùng khinh công leo xuống,như tia chớp xẹt qua bóng đêm.

      Mà tiếng sấm chớp cùng với mưa to làm cho bóng đêm càng thêm quỷ dị, lá cây ào ào rung động, gió cũng thổi càng lạnh lẽo.

      Đợi sau khi Tuyết Dao cùng Lang Nhị các nàng rời ,đột nhiên phía sau xuất nam tử mặc áo đen đội đấu lạp, dáng người cao lớn như ngọc đứng yên trong bóng tối, nhìn năm người biến mất.

      “Cung chủ, cứ để các nàng như vậy” người mặc áo đen đứng bên cạnh vẻ mặt khó hiểu hỏi chủ tử nhà mình.

      “Quỷ cốc, muốn vào còn khó , huống chi vào chưa chắc ra được” giọng của nam tử mặc áo đen đội đấu lạp như trước mơ ảo du dương,rung động lòng người.

      Người mặc áo đen bên cạnh sau khi suy nghĩ cẩn thận, trong lòng càng thêm cung kính cùng sùng bái, cứ như vậy, đúng là mũi tên trúng ba con chim nha, vẫn là cung chủ nhà bọn họ lợi hại nhất.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 2: Xâm Nhập Quỷ Cốc

      Tuyết Dao cùng Lang Nhị các nàng vừa mới từ đỉnh núi xuống dưới, cũng cảm được hơi thở u lạnh lẽo, khác với gió lạnh của mưa gió,mà gió ở đây có loại hơi thở xơ xác tiêu điều,có chút u mát mẻ đồng thời cũng cảm thấy lạnh đến tận xương.

      Lang Nhị cõng Tuyết Dao lưng dừng chân chút, sau đó nhìn lại phía sau, có chút do dự, dù sao Quỷ Cốc cũng là nơi truyền thuyết mà mọi người nhắc đến. Truyền thuyết rằng ai cố ý muốn vào Quỷ Cốc đều mất mạng, người nào biết rốt cuộc Quỷ Cốc cất giấu cái gì, cho tới bây giờ chưa người nào còn sống trở ra. Mấy trăm năm qua, chỉ có nữ tử giữ chút hơi tàn trở ra, và cũng chỉ câu" Vĩnh viễn nên vào Quỷ Cốc" liên trợn mắt mà chết.

      Nếu phải bị buộc đến đường cùng, dù cái gì các nàng cũng lựa chọn con đường này, biết tiếp theo xảy ra cái gì nhưng cũng tuyệt vọng.

      " Lang Nhị vào, còn hơn chờ chết, chừng có kì tích" Tuyết Dao cảm giác được thân thể Lang Nhị cứng ngắc cùng trầm trọng, chậm rãi mở miệng . Nàng biết khi nàng , dù cho có đúng, các nàng cũng nghe theo. Chính là nàng cũng muốn cho các nàng được sống sót, thế giới có chân chính tuyệt cảnh, đôi khi tuyệt cảnh cũng có nghĩa là hy vọng, vô luận truyền thuyết Quỷ cốc khủng bố như thế nào, nàng cũng muốn thử lần.

      “Tuân lệnh” Lang Nhị cung kính ,sau đó cõng Tuyết Dao cũng với Lang Tam các nàng tiến vào Quỷ cốc.

      Các nàng vừa mới bước vào, cũng cảm giác được cảnh vật xung quanh lập tức thay đổi, toàn bộ bị bao phủ bởi sương mù, còn kèm theo từng trận tiếng gió, làm cho lòng người có chút phát lạnh.

      “ Nín thở, đây là độc khí” giống như cảm giác được cái gì, thân thể Tuyết Dao run lên, lập tức lớn tiếng , mà chính nàng cũng bắt đầu nín thở, nhưng nàng bởi vì vừa mới mở miệng , muốn hít phải ít độc khí, trong nháy mắt sắc mặt liền có chút biến sắc.

      Trải qua kiếp trước của Tuyết Dao cho nàng, nàng trúng độc, nàng cũng biết độc này rất mạnh, làm cho con người thống khổ lâm vào những chướng ngại, để cho người đó dễ dàng chết , mà nàng cần dùng thời gian ngắn ngủi này giúp các nàng vượt qua chỗ này, Tuyết Dao tập trung, mắt nheo lại nguy hiểm, chỗ này khắp nơi đều tràn đầy những trận pháp quỷ dị.

      Tuyết Dao từ chân mình rút ra cây dao đâm chút lên đùi, nàng phải làm cho đầu óc mê muội của mình tỉnh táo chút, chính là trong nháy mắt đâm vào đùi, Tuyết Dao có phát trán nàng như như cái ấn ký, mà ánh sáng ấn kí cũng chợt lóe rồi biến mất.

      Lang Nhị các nàng nhìn thấy Tuyết Dao lấy đao đâm vào đùi, vẻ mặt biến đổi, Tuyết Dao lập tức ra hiệu với các nàng, tại thể chuyện, khi khí độc xâm nhập vào cơ thể, ai cũng ra khỏi đây được.

      “Lang Nhị, Lang Tam, Lang Tứ, Lang Ngũ, đây là trận pháp, các ngươi phải theo Thất Tinh trận, bảy bước, sau đó rẽ trái hai bước, rồi lại chín bước theo Liên Hoàn trận” chẳng biết tại sao, Tuyết Dao có thể cảm giác được gió loãng , thông qua cảm giác, nàng có thể nhận biết được tất cả trận pháp, chính là nhờ vào thiên tài ở kiếp trước của nàng.

      Lang Nhị các nàng chút do dự bước theo phân phó của Tuyết Dao, chỉ chốc lát, quả nhiên ra khỏi khu vực đó, sương mù tiêu tán. Mà trước mắt xuất hàng bụi hoa, trồng sum xuê nhưng lại khiến cho người ta cảm giác thực hoang vắng, cái gì đều có, có cỏ cũng như có cây.

      Mà cũng bởi vì vừa chuyện, độc khí lại xâm nhập chút, lúc này nàng cảm giác cơ thể có chút chống đỡ được.

      “Lang Tam, mau nhìn xem chủ tử thế nào? ” Lang Nhị lập tức buông Tuyết Dao ra, Lang Tam cởi áo khoác, lấy ra gói to bằng da trâu, mở ra, tất cả mặt đều là ngân châm.

      “Chủ tử, người nhẫn nại chút” Lang Tam xong, liền nhanh nhẹn đem ngân châm hướng đến các huyệt đạo cơ thể Tuyết Dao.

      Trong Quỷ cốc

      “Cốc chủ, có người xông vào trận pháp vòng ngoài” người tiến lên cung kính bẩm báo, hơn mười năm, cũng chỉ có hai ba người linh tinh xông vào trận pháp vòng ngoài, nghĩ cũng nên bẩm báo với cốc chủ chút.

      Mà cái người cốc chủ giống như thần trong lòng kia cái gì cũng chưa ,mà cẩn thận chăm sóc hoa,động tác mềm như vậy, giống như đối đãi với trân bảo.

      Người tới im lặng hồi, cẩn thận ngẩng đầu nhìn về phía cốc chủ, cốc chủ của bọn họ vẫn như vậy phong hoa vô song, như vị trích tiên ,ngay cả bóng dáng cũng đều làm cho người khác lưu luyến. Rất nhiều nữ tử vì cốc chủ, đều nguyện ý ở rể, buông tha quyền lợi thê nhiều phu, đều chỉ là vì muốn gả cho cốc chủ, đáng tiếc cốc chủ tâm tư như nước.

      “Cốc chủ” người tới sợ tâm tư của cốc chủ đều có, nghe cái gì, liền mở miệng nhắc nhở.

      “Biết Rồi, quy củ trong cốc thay đổi” Mặc Cốc Mộc Huyền thản nhiên , giọng bình thản vô ba.

      “Vâng” Quỷ Đông nhìn bóng đêm đen tối, lắc lắc đầu, cốc chủ của bọn họ trừ bỏ đối với hoa hoa cỏ cỏ, có hứng thú với cái gì, lão cốc chủ cũng từng qua cốc chủ tâm tính lạnh bạc nha.

      Nhưng vừa nghĩ tới mấy người vừa xông ra trận pháp vòng ngoài kia, trong mắt lên thương hại, có cách nào, quy củ trong cốc thể thay đổi.

      Lại tới Tuyết Dao được Lang Tam chữa trị, độc tiêu trừ nửa,vốn Lang Nhị muốn dùng nội công bức hết những chỗ độc còn lại ra khỏi cơ thể nàng,nhưng bị Tuyết Dao ngăn lại. tại công lực của Lang Nhị các nàng thể tiếp tục hao tổn, biết phía trước chờ đợi các nàng là cái gì, mà chỉ cần có thảo dược trân quý, nàng chắc chắn thanh trừ độc tố trong cơ thể, tuy rằng thế giới thay đổi,nhưng nàng tin có loại độc nào có thể làm khó được nàng.


      Chương 3: Bụi Hoa Quỷ Dị
      "Lang Tam, ngươi biết dùng độc, bụi hoa quỷ dị này ngươi nên nhìn ra, là có độc" Tuyết Dao trầm giọng với Lang Tam, nàng chưa thấy qua loại hoa này, nhưng bằng cảm giác. Nàng liền có thể đoán đây là loại mê huyễn chi hoa, xinh đẹp có độc.

      "Đúng vậy chủ tử, hoa này có độc, tiếp xúc làm tâm trí trở nên mê muội" Lang Tam đem ngân châm trong tay bắn ra, nhìn thấy đóa hoa trong nháy mắt đem ngân châm nuốt vào, trong lòng mấy người đều kinh ngạc.

      Lang Nhị trong lòng có chút ngưng trọng, sau đó đem công lực ngưng tụ trong tay, đánh tới hướng đóa hoa kia. Chẳng biết tại sao, đóa hoa kia thế nhưng có thể né tránh, giống như hẹn mà cùng phân tán ra hai bên, điều này làm cho công lực của Lang Nhị phát ra tựa như đánh bông hoa.

      Lang Tứ phi thân lên cao, hai tay xoay tròn, biết từ khi nào trong tay có kim luân. Đôi mắt Lang Tứ xuất sát khí, kim luân trong tay xoay tròn bay nhanh hướng tới hoa mà . Khi kim luân xoay tròn tới chỗ nào, hoa liền tránh phương hướng đó, những thế đồng thời nhụy hoa có thể trong nháy mắt đem kim luân bay ra ngoài, làm cho kim luân công kích hướng tới Lang Tứ cùng các nàng.

      "Rất quỷ dị" Lang Ngũ có chút khiếp sợ .

      " hổ là Quỷ Cốc, đạo thứ hai phòng tuyến có thể quỷ dị lợi hại như vậy" Thân thể Lang Nhị cứng ngắt, đứng ở nơi đó, trong thanh có chút ngưng trọng, rồi lại thể thở dài bội phục. Nàng nghĩ các nàng có thể sai lầm rồi, cứ như vậy vẫn là chờ chết.

      "Nếu như là cao thủ võ công, có thể nhờ vào công lực lợi hại xông ra, nhưng phải nhanh, chuẩn, tinh, ngoan, cũng có phần mạo hiểm rất lớn, cái vô ý, liền có thể bị hoa ăn mất" Lang Tam mở miệng , nháy nháy mắt, quay đầu nhìn về hướng Lang Nhị.

      Mà các nàng lại lo lắng nhìn về phía Tuyết Dao, các có thể chết nhưng nhất định chủ tử phải được đưa ra ngoài, chủ tử nhất định thể chết, bởi vì...

      Nghĩ, hình như các nàng nghĩ ra phương pháp tốt, hi sinh bốn người các nàng có thể cứu sống mạng chủ tử.

      Tuyết Dao tập trung nhìn xung quanh, sau đó nhắm mắt cảm giác xung quanh, thực bình tĩnh.Sau khi mở mắt ra, khóe miệng Tuyết Dao thản nhiên lên đường cong, bóng đem chi hoa, nàng nghĩ mình biết cách rời khỏi đây rồi.

      Tuyết Dao nâng mắt nhìn về phía bốn người, đến khi nhìn thấy ánh mắt sáng lên, còn có vẻ mặt kiên định. Tuyết Dao giật mình, thể cảm giác này là gì, trong lòng nàng như có dòng nước ấm chảy vào, nàng biết các nàng suy nghĩa điều gì.

      "Lang Nhị, nơi đây có nhạc khí gì gì đó ? " Tuyết Dao nhìn về phía Lang Nhị các nàng, đối với các nàng cười trấn an.

      Mấy người có hơi sửng sốt, biết chủ tử muốn làm cái gì, nhưng vẫn buồn bực " Chủ tử vũ khí của ngài là tiêu đó, ngài nhớ sao?".

      "A, căng thẳng nên quên" Tuyết Dao bình phục cảm xúc, cúi đầu sờ người, quả nhiên có cây tiêu. Tuyết Dao cầm lên, liền bắt đầu đặt miệng, thử vài điệu, sau đó nhìn xung quanh, liền bắt đầu thổi làn điệu triền miên.

      Tuyết Dao biết cái làn điệu dùng được ? Nàng trước hết thổi khúc triền miên "Tình Say". Tuyết Dao thổi thổi,liền nhắm hai mắt lại, giống như lâm vào hoàn cảnh của khúc nhạc, toàn thân toàn tâm cảm thụ. Cảnh giới cao nhất của thổi nhạc khúc là tâm hồn hòa nhập vào nhạc khúc, làm cho làn điệu có linh hồn, tin tưởng hoa cũng có thể cảm giác được.

      Khi Tuyết Dao thổi tiếng tiêu, Lang Nhị các nàng đều khiếp sợ vô cùng. Nhạc khúc duy mĩ như vậy, liền những người hiểu nhạc khúc như các nàng cũng vô thức mà say mê, tâm tình đều run rẫy.

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 3.2:

      Trong Nhã các ở Quỷ Cốc

      Tâm Mặc Cốc Mộc Huyền khống chế được run lên, ánh mắt sáng như băng tuyết lên tia sáng phức tạp, quân cờ trong tay nhằm bước bởi tâm run lên.

      "Cốc chủ, quân sai, từng bước sai" Quỷ Nam nhắc nhở, rồi nhìn ngón tay như ngọc của cốc chủ vừa mới run lên. Công lực của tự nhiên thể so với cốc chủ, cho nên tiếng tiêu xa xôi kia thể nghe được. Cốc chủ chính là tùy tâm nghĩ đến chút, liền mở miệng .

      "Quỷ Nam, từng bước sai, chưa chắc sai toàn bộ, có khi có thể tạo ra kết quả nghĩ đến" Mặc Cốc Mộc Huyền chỉ điểm , tiếng giống như xa xưa vang vọng, mà khóe miệng cũng hơi cong cong, giống như thu nhặt tất cả phong hoa.

      "Cốc chủ, thuộc hạ nguyện chịu thua, người là thần, nha" Quỷ Nam nhìn bàn cờ nháy mắt biến chuyển tình thế trong tay cốc chủ, cốc chủ chính là người thắng.

      Mà Mặc Cốc Mộc Huyền cũng chỉ dàng ngón tay thon dài trắng nõn nhàng đem bàn cờ cầm lên, nhìn quần cờ, cả người giống như nhiễm ánh sáng của ấm ngọc.

      Nơi nào đó vách núi trong rừng

      Nam tử mặc áo đen đấu lạp nghe nhạc khúc xa xa kia, tay hơi hơi nắm chặt, cước bộ chút, xoay người nhìn lại phương hướng kia.

      "Cung chủ, làm sao vậy?" Tả hộ pháp nhìn cung chủ bọn hộ toàn thân hơi thở có chút bất thường, nhíu mi nghi ngờ hỏi.

      Sau lúc lâu, nam tử mặc áo đen đấu lạp xoay người, lắc lắc đầu, lạnh nhạt " có việc gì, thôi" nghĩ, có thể nghĩ sai rồi, nữ đế sao có thể phong nhã như vậy.

      Lại , Tuyết Dao nhìn bụi hoa đều thu mình lại, giống như cũng say mê trong đó, có chút dở khóc dở cười. Nàng muốn hiệu quả như thế.

      Đôi mắt hơi hơi chớp, Tuyết Dai đem làn điệu biến thành thủ khúc bi thương khác "Chồn Bạc", nháy mắt bầu khí biến đổi, vừa mới còn là làn điệu triền miên tận xương giờ lại biến thành ưu thương, giống như dẫn người ta vào triền miên tịch mịch bất đắt dĩ, bốn phía bi thương, giữ lệ trong lòng, than ly biệt.

      Thổi thổi, Tuyết Dao tựa hồ nhớ ra cái gì đó, trong mắt cũng cảm giác thoát ra tang thương hoài niệm, làm cho tiếng tiêu của nàng tựa như nhiễm hồi ức thuở xưa.

      Tại núi rừng Huyền Nhai

      Áo đen Tả hộ pháp nhìn thấy bóng dáng cung chủ mà bay lên cao, có chút nghi ngờ, hôm nay cung chủ rốt cuộc bị làm sao vậy?

      Trong mắt sâu thẳm của nam tử mặc áo đen đấu lạp lên quang mang, giống như có điều suy nghĩ. chẳng biết tại sao? Khi nghe tiếng tiêu xa xa kia lại cảm thấy nồng đậm bi thương.

      Tả hộ pháp nhìn phương hướng cung chủ , ánh mắt lên kinh ngạc quang mang, vội vàng mở miệng hô "Cung chủ, bọn thuộc hạ vẫn chờ cung chủ".

      Trong đôi mắt sâu thấy đáy của nam tử mặc áo đen đấu lạp lên nhè gợn sóng, khóe miệng thản nhiên kéo lên đường cong, " thôi" liền đem thanh vừa mới nghe bỏ qua sau đầu.

      Lại Tuyết Dao thổi "Chồn Bạc", nhìn bụi hoa, thế nhưng bụi hoa kia cũng giống như bi thương, đều cúi nụ hoa xuống.

      Mắt thấy thời gian dần trôi , Tuyết Dao trong lòng hơi quýnh lên, làn điệu biến đổi thành "Thập Diện Mai Phục", khí tiêu điều xơ xác. Khi thổi làn điệu này, Tuyết Dao phải tập trung mới có thể chân chính tạo ra tiêu điều xơ xác. Nàng muốn lấy khống chế nhưng tinh thần mệt mỏi.

      Tuyết Dao nhìn bụi hoa giống như cảm giác được nguy hiểm, thế nhưng chậm rãi tách ra hai bên, lộ ra con đường.

      Trong lòng Lang Nhị các nàng biết dùng từ nào để hình dung tâm trang khiếp sợ lúc này. Làn điệu này đều làm cho các nàng phải lạnh sống lưng, thấm chí có loại cảm giác cực kì sợ hãi.

      Tuyết Dao thể dừng lại, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu cho Lang Nhị các nàng, Lang Nhị Lập tức hiểu ý, theo Tuyết Dao vào đương vừa mới lộ ra. Con đường này dài cũng dài, ngắn cũng ngắn nhưng Tuyết Dao cảm thấy thể lực của mình sắp chống đỡ nổi, từng giọng mồ hôi từ trán bắt đầu rơi xuống, rất hao phí tinh thần, nhưng nàng biết thể dừng lại. khi ngưng thổi các nàng đều phải bỏ mạng ở đây.

      Tuyết Dao bắt buộc chính mình phải dùng thanh khống chế.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :