1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không - NP] Nương tử, hậu cung mãn - Ám Hương Ảnh Di [5]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      NƯƠNG TỬ, HẬU CUNG MÃN

      Tác Giả: Ám Hương Ảnh Di

      Thể Loại:Xuyên , np

      Editor: Hiwari​

      Giới thiệu

      Nam tử áo đen bay từ trời xuống chắn ngang đường của bạn nữ nào đó, "Nàng muốn đâu vậy?"

      "Tránh xa ngươi"

      "Vì sao?"

      "Ta muốn sống dưới cái bóng của ngươi"

      Nam tử áo đen khiên nữ tử lên, "Vậy nàng sống giường của ta ".

      *

      "Ngươi cởi quần áo của ta làm gì?" bạn nữ nào đó vốn 'ngủ say' đột nhiên trợn tròn mắt nhìn bạn vương gia.

      "Ta... ta sợ nàng nóng" xong, bạn nam có chút nhụt chí mà nằm xuống.

      Trong bòng tối mắt của bạn nữ nào đó tràn ngập ý cười, nâng tay chọt bạn vương gia cái, "Còn chưa cởi xong mà ngủ rồi sao?"

      Bạn vương gia, "Vậy... chúng ta tiếp tục nha".

      *

      ghế quý phi cao, nam tử mặc hồng y dị thường xinh đẹp lạnh lùng nhìn hai vị tuấn nam sắp tranh giành nương tử với , "Muốn vào của nhà này phải tuyệt đối tuân thủ hai điều: thứ nhất, khi ở cạnh nữ nhân khác phải như Liễu Hạ Huệ, thứ hai, ở trước mặt Ca nhi phải làm Tây Môn Khánh".

      *

      Nam tử trích tiên đỏ mặt nhìn bạn nữ xinh đẹp trước mặt, ánh mắt có chút ngại ngùng, sắc mặt câu nệ.

      "Dung, ngươi bị sao vậy?"

      "..." bạn trích tiên yên lặng .

      Bạn nữ nhún vai cái, tính xoay người rời , tay lại bị bạn nam nào đó giữ chặt.

      "?" bạn nữ khó hiểu nhìn khuôn mặt đỏ như trái cà chua của bạn trích tiên.

      "Ca nhi, ta... ta muốn giao phối với nàng!" bạn trích tiên nhắm mắt nhắm mũi câu nghẹn chết người đền mạng, bộ dạng giống như khảng khái hi sinh.

      "Ách..." trán của bạn nữ xuất hiên ba đường hắc tuyến to, sau hồi đứng hình mới cẩn thận hỏi bạn nam, "Ngươi... ngươi có phải là người giống ta thế?"

      "Ta là người!" bạn trích tiên trịnh trọng thanh minh.

      "A, vậy hôm nay ngươi có nghiên cứu phát triển ra độc gì mới, sau đó tự mình thử độc luôn?" cho nên mới điên như thế!

      " có, Phi Sắc đôi khi muốn chinh phục nữ nhân phải dùng tới ngôn ngữ thú tính chút" bạn nam vô tội .

      "..." thú tính... đúng là rất thú tính! Thú tới nổi còn chút nhân tính nào luôn!
      linhdiep17, Cố Huân NhiênChris thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 1: HÔN LỄ THỊNH THẾ

      trục đường chính trong kinh thành, hàng ngàn người đổ xô ra đường, đèn lồng màu đỏ treo đầy cả phố giống như những đốm lửa giữa trưa hè nóng bức, khiến cả khu phố đều nhuốm màu hạnh phúc.

      Cổ nhạc linh đình, mọi người đều đắm chìm vào bên trong khí vui mừng.

      Người dân lại tấp nập hai bên ngã tư đường, mọi người đều nín thở đón chờ đoàn đón dâu.

      Hôm nay là ngay vui lớn nhất của Cao Trung quốc trong gần hai mươi năm qua!

      Ngẫm cũng phải, vị nhiếp chính vương trẻ tuổi đầy hức hẹn của Cao Trung quốc lại kết duyên cùng con độc nhất của vị đại tướng quân nắm trong tay phân nửa binh quyền của quốc gia sao lại lớn được chứ!?

      Đoàn đón dâu thẳng về hướng, chú rể tuấn mặc cẩm bào lửa đỏ cưỡi con ngựa đen oai hùng, hiên ngang dẫn đầu đoàn đón dâu thong thả về phía trước.

      Khuôn mặt của Long Ngọc luôn nở nụ cười, tuấn nhan ngày thường ít ít cười bởi vì nụ cười này mà nhu hòa hơn chút ít, càng thêm tuấn lãng tỏa sáng.

      Nhưng nếu nhìn kĩ người ta thấy trong đôi mắt sâu hun hút kia hề có chút ý cười nào, ánh mắt kia lạnh nhạt như thể hôm nay phải là nhân vật chính mà chỉ đơn giản là người qua đường.

      tòa lầu cao phía xa xa, hai bóng dáng trắng đỏ yên lặng đứng ở đó, ánh mắt dán chặt vào đội ngũ đón dâu dài đằng đặc kia, ai cũng mở miệng.

      Thời gian trôi qua giống như qua thế kỉ vậy, mị nhãn của nam tử áo đỏ xinh đẹp đảo qua Long Ngọc dẫn đầu, lại nhìn về phía cài kiệu hoa tám người khiên ở phía trung tâm của đoàn người, khóe mắt tràn đầy ưu thương khiến khuôn mặt càng thêm dã, hòa lẫn cùng với bộ hồng y mà mặc.

      Bạc môi gợi lên thành độ cong xinh đẹp mị hoặc, nam tử hồng y tà mị , "Ha ha, hay là bây giờ ta lấy thập dặm túy mà ngươi mới chế tạo làm nghiêm chút nhỉ, biết hiệu quả của nó ra sao đây."

      Đôi mắt hoa đào tà mị lóe lên tia nóng lòng muốn thử, ha ha, thập dặm túy, cái tên này mê người!

      Thập dặm túy, say mười dặm...

      Sống mơ mơ màng màng.

      Say sưa trong mọng đẹp tới chết, cái chết rất tự nhiên.

      Tử thi đầy đất mười dặm đường!

      Ha ha, cảnh tượng như thế hoành tráng.

      Nam tử áo trắng tuấn mĩ như trích tiên, sắc mặt lạnh lùng như u tuyền giữa đêm khuya, bên trong con ngươi đạm mạc hề có chút cảm xúc, chỉ thờ ơ liếc mắt về phía chiếc bình sứ biết từ khi nào nằm trong tay nam tử hồng y, "Ngươi chết rất thảm".

      xong, nam tử áo trắng liền xoay người rời .

      Vạt áo trắng lạnh lùng phất phơ trong gió, hoàn toàn đối lập với khung cảnh náo nhiệt đường, giống như tất cả náo nhiệt kia hề liên quan tới , cũng làm chú ý chút nào.

      "Ha ha a..." nam tử hồng y nghe được đáp án của nam tử áo trắng cười đến run rẩy hết cả người.

      Tiếng cười kia ràng vui sướng như thế, dung nhan kia ràng dã đến thế, nhưng lại toát lên tia bất đắc dĩ, cam lòng cùng ai oán.

      Đúng vậy, cuối cùng người chết thảm nhất chính là !

      Phá hủy đại hôn của nàng tuy có thể kéo theo hàng ngàn người làm đệm lưng cho , bề ngoài coi như lời, nhưng thực tế là người chết thảm nhất!

      Thi thề mười dặm, chết bên trong mộng đẹp, còn chết bên trong ác mộng.

      Thân hồng sắc kia giồng như tia sáng đỏ xẹt qua, nháy mắt biến mất trong hư .

      tầng lầu kia ngoại trừ bàn còn hai ly trà nghi ngút khói trống rỗng còn cái gì.

      Giống như hai người kia chưa từng xuất .

      Nam tử mị hoặc như tinh là nam tử lạnh lùng như trích tiên kia tựa như ảo ảnh tan vào hư vô.

      *

      Mãi tới khuya mọi thứ lễ nghi rườm rà mới kết thúc.

      Long Ngọc có chút men say, sau là vài vị đại thần cùng ca ca đáng kính của - hoàng đế của Cao Trung quốc Long Cẩn cùng nhau hộ tống chú rể về tân phòng.

      "Sao vậy? Muốn động phòng chung với bổn vương sao?" Long Ngọc dừng chân trước của tân phòng, con ngươi đen nhiễm phải men say có chút mơ hồ, mê ly, tuấn nhan kiên nghị vì rượu cũng đỏ ửng mê người. Điều này khiến uy nghiêm thường ngày của giảm chút, lại thêm phần nhu hòa.
      Chris thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 2: LẦN ĐẦU GIAO PHONG

      "Ha ha, bậy bạ gì đó, sao làm thế được chứ" Long Cẩn cười ôn hòa , "Ta chỉ sợ ngươi say quá, vừa vào tới phòng lăng ra đất mà ngủ, bỏ lỡ ngày tốt đẹp như hôm nay. Ai, bây giờ người cũng đưa tới phòng rồi, thấy ngươi vào, vi huynh cũng về cung đây".

      "Tốt nhất là như thế" Long Ngọc giọng thầm câu, sau đó thô lỗ đẩy cửa phòng ra, bước vào phòng, 'rầm' tiếng đóng cửa lại.

      Hai mắt của Long Cẩn tràn đầy ý cười.

      Quá thô lỗ... sợ mạnh bạo như thế khiến mĩ nữ trong phòng hoảng sợ sao?

      Nhìn chằm chằm vào chữ 'Hỉ' màu đỏ chói mắt cửa, Long Cẩn lắc đầu, xoay người rời .

      mắt lại lơ đãng liếc về phía mấy đại thần trong mắt tỏa ra tia tò mò, Long Cẩn trêu ghẹo, "Các ái khanh sao còn chưa ? lẽ muốn Long Ngọc động phòng xong rồi ra tiễn các ngươi ?"

      "A..." dưới ánh mắt ôn hòa của bạn hoàng thượng, da đầu mấy vị đại thần run lên.

      theo hai em nhà này bao nhiêu năm nay, sao họ lại hiểu tính cách của hai người chứ? Hoàng thượng nhìn bề ngoài ôn nhuận như ngọc, dễ chịu dễ sống chung nhưng trong bụng nham hiểm khỏi phải , tiếu lý tàng đao. Còn nhiếp chính vương y chan bề ngoài của , lãnh khốc vô tình!

      Nếu bọn họ dám đứng ở ngoài nhìn trộm vương gia động phòng ... Vị nhiếp chính vương kia nhất định 'đưa' bọn họ ra ngoài rất thảm a!

      Đến lúc đó cho dù có gãy tay hay gãy chân gì đó bọn họ biết phải làm sao bây giờ?

      Mấy vị đại thần rùng mình cái.

      Ngàn lần nên, vạn lần nên, thể vì hôm nay có chuyện vui mà quên mất tính cách của hai ác ma này.

      Ai! Số họ khổ mà.

      "Ha ha, hoàng thượng cứ đùa, thần chờ hoàng thượng thôi" mấy vị đại thần khôi phục lại lý trí, cười mỉa .

      *

      Bên trong tân phòng

      Long Ngọc đứng ở căn phòng to như thế, thêm vào mùi hương dễ chịu thoang thoảng trong khí khiến đầu thanh tỉnh ít.

      Nhìn nữ tử yên lặng ngồi giường giống như pho tượng màu đỏ, tuấn mi nhíu chặt, khuôn mặt kiên nghị tuấn tú bởi vì cái nhíu mi này mà càng thêm góc cạnh.

      giận mà uy, lãnh khốc vô tình, đây mới chính là Long Ngọc .

      "Đứng lên uống rượu hợp cẩn, hoàn thành nhanh mấy cái lễ nghi rườm rà này , bổn vương mệt rồi" lãnh khốc cau, Long Ngọc xoay người về phía bàn gỗ tử đàn phía chính giữa phòng.

      Ngay cả ánh mắt cũng cho vị tân nương ngồi giường kia, giống như nàng phải là nương tử dùng kiệu tám người khiên để rước về mà chỉ là người xa lạ nào đó.

      "Vương gia, thiếp thân cũng rất muốn qua đó uống rượu hợp cẩn với người, nhưng mà mũ phượng nặng quá, thiếp thân sợ chưa tới nơi cổ gãy rồi. của thiếp thân gãy cũng sao, nhưng nếu làm chậm trễ giờ lành, làm quấy nhiễu giấc ngủ của vương gia tội rất lớn".

      Tiếng thanh thúy trong trẻo vang lên, trong giọng hề có chút cảm xúc nào, bình tĩnh giống như mặt hồ chút gợn sóng.

      Nghe thấy lời lí luận của vị nương tử mà mình mới cưới về, Long Ngọc nhíu mày, cuối cùng cũng quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn nữ tử ngồi yên giường.

      tò mò biết cảm xúc mặt nàng ta có bình tĩnh như thanh này hay , nhưng vì mũ phượng quá nặng nên nàng ta cúi thấp đầu xuống, hơn nữa còn cách lớp khăn che mặt nên ngay cả nhìn dung nhan chân của nàng cũng khó chứ đừng xem biểu cảm mặt.

      "Nếu đội mũ phượng tiện vậy đừng đội" sắc mặt lạnh lùng, Long Ngọc tức giận câu, sau đó tiện tay vung cái.


      trận gió mạnh thổi quét tới hướng về nữ tử ngồi giường.

      Ngay sau đó mũ phượng tinh xảo đầu của Phượng Ca rớt long lóc đất, kim loại va chạm với nền nhà tạo nên thanh khó nghe.

      Ánh mắt của Bạch Phượng Ca liếc về phía mũ phượng cái, tay nhọ bé nắm thành quyền trong vạt áo.

      Ha ha, võ công rất tốt!

      Nếu nắm chắt hay đủ bản lĩnh để nhắm chính xác thứ rơi đất bây giờ phải mũ phượng mà là đầu của nàng.

      Cái này gọi là giết gà dọa khỉ đó sao?

      "Còn mau lại đây?" Long Ngọc thấy Bạch Phượng Ca cúi đầu nhưng hề có ý muốn đứng dậy trầm giọng quát.

      Thu hồi tầm mắt, Bạch Phượng Ca ngẩng đầu lên, đứng dậy, cúi người ta nhã hành lễ, "Thiếp thân tuân mệnh".

      xong nhàng bước tới trước mặt người nào đó đen mặt.

      Bước nhàng, sắc mặt thong dong.

      Áo bào đỏ thẫm càng tôn lên lạnh nhạt của nàng, lạnh tới mức khiến người ta nghi ngờ liệu ngoại trừ lạnh lùng ra nàng còn biểu cảm nào khác .

      Nến đỏ cháy sáng rực, toàn bộ gian phòng đều phủ kín bởi màu đỏ, màu đỏ kia nhuộm kín gương mặt của Bạch Phượng Ca. Dung nhan tinh xảo hoàn mỹ thể soi mói được nến đỏ chiếu vào càng thêm kinh tâm động phách.

      người nhìn qua rất nhiều mĩ nhân như Long Ngọc cũng phải kinh ngạc trong giây lát.

      Nàng đẹp!

      Có thể là người đẹp nhất mà từng gặp.

      Mi thanh mục tú, môi đào phấn nộm, gương mặt trắng trẻo, tinh xảo cực hạn.

      Nhưng có vẻ vì ánh nến quá mức sáng nên cặp mắt kia sáng ngời như ánh sao, nhìn cảm xúc bên trong.

      Trong nháy mắt kinh diễm qua , Long Ngọc khôi phục vẻ mặt lạnh lùng như ban đầu, nhanh nhẹn cầm cái chén ngọc bàn lên, uống sạch rượu bên trong, sau đó lưu loát buông cái chén ra, lạnh lùng , "Ngươi cũng uống ".

      Sắc mặt của Bạch Phượng Ca vẫn đổi, vuốt cằm cái, vươn cánh tay nãy giờ vẫn bị tay áo dài che lấp ra.

      Tay ngọc mèm mại xương, da thịt trắng như tuyết, tinh xảo như mĩ ngọc.

      Bưng chén ngọc lên, cũng uống cạn chung rượu.

      Động tác tao nhã còn có chút tùy ý.

      Ánh mắt của Long Ngọc lóe lên, sau đó bình tĩnh có gợn sóng.

      A, sao có thể thấy khí chất tùy ý tiêu sái người nữ nhân chứ? Xem ra hôm nay uống nhiều quá rồi.

      "Rượu hợp cẩn cũng uống rồi, cởi áo cho bổn vương, chùng ta làm xong cái nghi lễ cuối cùng luôn " đợi Bạch Phượng Ca buông ly rượu xuống, Long Ngọc mỡ miệng , sau đó dang hai tay ra, tư thế ý bảo Phượng Ca cởi áo cho .

      Bạch Phượng Ca hề có ý buông ly rượu tay xuống, sau khi tao nhã uống cạn chén, nàng nâng mắt nhìn về phía bạn vương gia làm tư thế 'đại bàng giương cánh', "Ý của vương gia là sao?"


      Ngữ khí kia hề có chút gì gọi là hiểu, mặt vẫn lạnh lùng bình tĩnh, khuôn mặt tinh xảo hề có chút nghi hoặc nào.

      Long Nhọc nhíu mày, rất rất vừa lòng với biểu 'chất phát', hiểu lòng người của nương tử nhà mình, nghiến răng nghiến lợi , "Làm nghi lễ cuối cùng của đại hôn- động phòng, lẽ các ma ma trong phủ tướng quân dạy ngươi chuyện này sao?"

      "À" sắc mặt của Bạch Phượng Ca vẫn đổi, gật đầu tỏ vẻ mình hiểu, nâng tay cởi áo cho Long Ngọc.

      Nhưng tay vừa tới gần người dừng lại trong trung.

      Bạch Phượng Ca làm ra vẻ như nhớ lại chuyện gì đó, nâng mắt nhìn thẳng vào Long Ngọc, "Vương gia, đột nhiên ta nhớ ra chuyện rất quan trọng", giọng điệu của nàng rất nghiêm túc, nhưng cảm xác mặt vẫn vân đạm phong khinh như cũ.

      "..." mi thon dài của Long Ngọc nhíu chặt vào nhau, chứng tỏ rất tức giận, kiên nhẫn, "!" sắc mặt rất tốt nhìn về phía mặt đơ của Bạch Phượng Ca, cắn răng tiếng.

      Ngay từ đầu nữ nhân này sợ như mấy người khác.

      "Ta phải xử nữ", Bạch Phượng Ca rất thản nhiên , ngữ điệu giống như thời tiết hôm nay rất tốt vậy.








      Chris thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 3: LÀM THEO NHU CẦU

      "..." hai mắt của Long Ngọc trợn tròn, "Ngươi vừa cái gì?"

      Đây là làm đầu tiên Long Ngọc chuyện "đàng hoàng" với Bạch Phương Ca mà hề có ý tức giận hay đe dọa gì, nhưng bởi vì quá giật mình nên hai mắt trợn to.

      Nhún vai cái, Bạch Phượng Ca lạnh lùng nhắc lại, "Ta là ta phải xử nữ." lời rất thản nhiên, thản nhiên tới độ khiến người ta cảm thấy nàng tới chuyện rất quan trọng, rất bé như 'sáng nay trời đẹp' nhỉ vậy.

      "Ngươi, ngươi, ngươi..." Long Ngọc giận run người nhìn vẻ mặt bình thản của bạn nữ nào đó, "Bạch Phượng Ca! Ngươi đúng là biết liêm sỉ!" nếu phải trong đầu còn chút lí trí nhất định vặn gãy cái cổ mảnh khảnh kia.

      Bạch Phượng Ca chỉ nhún vai, thèm để ý tới bạn vương gia lửa giận ngập trời, tỏ vẻ đồng tình với cụm từ ' biết liêm sỉ' vừa thoát ra từ miệng , "Vương gia, cái này hề liên quan tới liêm sỉ, chỉ là nhu cầu sinh lý thôi."

      "A!" Long Ngọc khó thở cười tiếng, "Hay cho nữ nhân biết xấu hổ! Giỏi cho đứa con độc nhất của binh mã đại tướng quân! Giỏi cho dâm phụ có mẹ dạy!" khuôn mặt tuấn tú của Long Ngọc đen như đáy nồi, mắng.

      Rốt cục Bạch Phượng Ca cũng thể làm mặt lạnh được nữa, nàng lạnh lùng , "Hoàng thượng muốn binh quyền trong tay gia phụ và niềm tin ủa vạn dân, nên cái mà vương gia cưới về cũng chỉ là thân phận con độc nhất của đại tướng quân mà thôi, còn chuyện ta có phải xử nữ hay cũng hề ảnh hưởng tới cái hôn ước này, vậy sao vương gia phải tức giận chứ?"

      " ra ngươi cũng hiểu quá nhỉ!" sắc mặt của Long Ngọc xanh mét, trong giọng có chút nghiến răng nghiến lợi.

      Cũng phải thôi, là người nam nhân, trong đêm tân hôn mà nương tử của mình lại thành khai báo là còn xử nữ nữa thờ ơ được mới lạ đó. Cái đó là còn chưa tới lòng tự tôn cao ngất trời của con cháu hoàng gia.

      "Vương gia quá khen rồi" Bạch Phượng Ca tao nhã cúi người giống như bởi vì lời 'khen' của Long Ngọc mà khiêm tốn, mỉm cười , " người con của vị tướng quân hiểm hách nhất thiên hạ chút đầu óc này tất nhiên là phải có".

      "Khen?!" Long Ngọc giận nghiến răng, "Ha ha, đúng là con độc nhất của đại tướng quân, khí thế này kết hợp với tính cách biết xấu hổ kia phù hợp với thân phận của ngươi!" vừa xong, Long Ngọc đột nhiên cảm thấy chỉ cần ngồi với nữ nhân này thêm phút thôi cũng là sỉ nhục với tôn nghiêm của , căm giận phất tay áo bỏ .

      Hừ!

      Khen?

      Lời vừa rồi của mang ý châm chọc ràng như thế kia mà!

      "Rầm!" cửa gỗ lớn phát ra tiếng động to chứng ming người vừa đẩy cửa ra kia tức giận tới mức nào!

      Phượng Ca nâng mắt lên, trong đôi mắt lạnh lùng kia lóe lên tia giảo hoạt.

      Hiệp thứ nhất, nàng thắng!

      Nhưng mà lời của khi nảy và hành động đập cửa kia khiến nàng rất khó chịu, cho nên muốn nàng dỗ sao?

      !

      Bạch Phượng Ca nhàng lắc đầu, nàng cũng rảnh mà 'dỗ' đâu, bây giờ nàng muốn nghỉ ngơi, cái đầu xinh đẹp thông minh của nàng hôm nay chịu đủ tàn phá rồi, cái mũ phượng kia rất nặng đó! biết cổ nàng sao có thể chịu đựng cái mũ đó suốt ngày được chứ.

      người xưa nay luôn ghét mấy chuyện ăn bớt ăn xén vật liệu lần đầu tiên hi vọng người làm ra cái mũ phượng kia có thể ăn bớt chút ít vật liệu.

      Lần kết hôn này khiến nàng rút ra được kinh nghiệm rất quan trọng, lần sau kết hôn nàng nhất định giảm bớt vật liệu làm mũ phượng xuống.

      Khóe mắt liếc nhìn cái khăn tay màu trắng trải giường hỉ, nhíu mày lại. Ngón tay ngọc nhàng xoa cái khăn trắng kia, khóe miệng cong lên thành nụ cười lạnh, bản tay mềm giương lên, cái khăn trắng kia liền bị gió thổi bay trong trung giống như con bướm trắng bị gãy cánh, nhàng đáp xuống mặt đất.

      Bạch Phượng Ca thèm liếc nhìn cái khăn kia thêm cái nào, bắt đầu cởi bỏ quần áo, hôm nay cái mạng của nàng còn chưa bị đám quần áo rườm rà này đè chết, đúng là kì tíc!

      Ngay lúc Bạch Phượng Ca vừa cởi xong đống quần áo hoa lệ quý giá người xuống, chuẩn bị trèo lên giường ngủ ngoài của lại có người nào đó rất biết điều mà gõ cửa.

      Bạch Phượng Ca liếc mắt nhìn về phía cánh cửa, mặt khôi phục lại trạng thái cảm xúc, "Ai vậy?" giọng vẫn nhàn nhạt như vậy nhưng ân sâu bên trong có chút tức giận, nàng rất bất mãn với cái người gõ cửa kia.

      Tuy nàng còn chưa ngủ nhưng khách quan mà người ngoài kia làm sai lệch đồng hồ sinh học của nàng.

      "Tiểu thư, à , vương phi, là Tiểu Chanh" giọng nhu nhược truyền vào từ ngoài cửa, cách lớp gỗ dày càng có vẻ yếu ớt.

      Ai!

      Phượng Ca thở dài tiếng trong lòng, tức giận , "Vào !"

      Phiền toái lại tới nữa rồi, nàng có trêu chọc ai đâu chứ?!

      Ngay cả ngủ giấc thôi mà cũng tới phá nữa là sao?!

      Người ngoài cửa đầy cửa tiến vào phòng, mới đầu chỉ là cái đầu thò vào trong xem xét tìm kiếm hồi lâu, sau đó thân thể nho mới chen vào trong khe cửa rồi vào phòng.

      Bạch Phượng Ca liếc mắt xem thường nhìn người tiến vào phòng nàng, sau đo hề giữ lại chút hình tượng nào mà nằm đơ giường.

      Nhìn hình tượng như thế của tiểu thư nhà mình, khuôn mặt thanh lệ của Tiểu Chanh đỏ lên, bất mãn tới bên giường, từ cao nhìn xuống Bạch Phượng Ca mả thân thở, "Tiểu thư, sao ngài có thể... có thể câu nệ tiểu tiết như vậy!"

      ra nàng muốn là mất hình tượng, nhưng trải qua huấn luyện của bạn tiểu thư nào đó, nàng chỉ dám sửa từ mất hình tượng thành câu nệ tiểu tiết, nhưng miệng thế nhưng lòng nàng vẫn cảm thấy tiểu thư mất hình tượng.

      Bạch Phượng Ca miện cưỡng mở mắt ra, nhìn về hướng Tiểu Chanh, "Ngươi hiểu gì hết, cái này gọi là trở về với tự nhiên, tìm về chân ngã".

      "..." Tiểu Chanh rất hâm trình độ bẻ cong của bạn tiểu thư, đúng là biết gì với tiểu thư luôn, nhưng nghĩ nghĩ thế thôi chứ mặt sợ hãi , "Tiểu thư, à , vương phi, sao người lại khiến vương gia nổi giận đùng đùng bỏ trong đêm tân hôn như vậy chứ?"

      Tuy rằng tiểu thư nhà nàng có lười chút, vô liêm sỉ chút, tham tiền chút, vô tâm chút, phải trái chút... (còn cái chút nào ko kể hết luôn )

      Nhưng khuôn mặt của tiểu thư đẹp đến câu hồn người, ngay cả nữ nhân như nàng nhìn còn mê chứ đừng là nam nhân!

      Cho nên vương gia giận dữ ra ngoài chắc chắn là do tiểu thư nhà nàng bày trò.

      "Tiểu Chanh bảo bối, ngươi nhìn ta bằng ánh mắt như thế là ý gì đây?" hai mắt của Bạch Phượng Ca khép hờ, bất mãn bắn ánh mắt lạnh lùng về phía bạn Tiểu Chanh nãy giờ căm phẫn, thong thả .

      "Á?" Tiểu Chanh giật mình cái, run người rớt xuống đống da gà, sau đó cười hề hề nhìn bạn tiểu thư, nụ cười rất rất chân chó mà , "A ha ha, đây chính là vẻ mặt mê đắm minh thần võ của tiểu thư đó mà".

      "Ừm" Bạch Phượng Ca gật đầu.

      Hừ, coi như nha đầu nảy thức thời, "Bay giờ nhìn xong chưa?" Bạch Phượng Ca vẫn dùng giọng lạnh lùng kia thong thả hỏi.

      "Dạ nhìn xong rồi!" Hai con mắt của Tiểu Chanh nhìn chằm chằm mũi chân, nhàng đáp.

      "Nếu xong rồi sao còn chưa ra ngoài?" thanh của Bạch Phượng Ca lớn hơn chút.

      Bạn nha hoàn nào đó rụt cổ lại, vẻ mặt tội nghiệp nhìn về phía Bạch Phượng Ca, "Tiểu thư... người còn chưa cho nô tỳ biết là sao vương gia lại giận như thế mà..."

      "Hử?" Bạch Phượng Ca hơi híp mắt lại, ý tứ uy hiếp mười phần.

      "Nô tỳ cào lui, tiểu thư ngủ ngon" trong giọng của Tiểu Chanh có chút run rẩy.

      Trong sách trung hiếu thể lưỡng toàn (trung và hiếu thể làm tròn cả hai), làm tròn cái này ta có thể làm tròn cái khác, mấy lời này đều là lừa gạt! Nàng là nhi nên cần hiếu, cũng cần phải tốn chút tâm tư nào để lựa chọn nên trung hay nên hiếu, vậy sao nàng cũng thể làm tròn được vậy!?

      Bị bức bách trước dâm uy của tiểu thư nên nàng chỉ đành làm chuyện có lỗi với lão gia, hi vọng lạo gia đừng đánh nàng!
      Chris thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      CHƯƠNG 4: PHÚC ĐIẾM

      Ngày kế tiếp.

      Bạch Phượng Ca vừa tỉnh dậy từ trong cơn mơ, còn chưa kịp mở mắt nghe thấy giọng "dịu dàng" của Tiểu Chanh ngoài cửa rồi.

      "Các người là ai? Vương phi của chúng ta còn ngủ, các người đừng làm phiền." Tiểu Chanh vói phụ nhân trung niên định vào.

      Bạch Phượng Ca trợn mắt, thầm cười.

      Nha đầu này đáng !

      "Ha ha, ta là Lý ma ma trong cung, tới đây để kiểm tra phúc điếm của vương phi,phiền nương thông báo tiếng." Lý ma ma cười mờ ám.

      Ch dù lấy thân phận con độc nhất của đại tướng quân hay là vương phi cũng đều đơn giản, cho nên người bên cạnh Bạch Phượng Ca cũng thể chọc, vì thế phải lễ nghi đàng hoàn.

      "Vương phi còn chưa dậy, thể vào..."

      "Bây giờ là giờ nào rồi mà còn chưa dậy? Đứng là có phép tắc" Tiểu Chanh còn chưa kịp xong bị giọng nam tính trầm thấp cướp lời.

      "Lão nô tài tham kiến vương gia" Lý ma ma vừa thấy người tới liền cúi đầu hành lễ.

      Tối qua là đêm động phòng hoa chúc của vương gia vậy sao ngài ấy lại về từ bên ngoài? là kì lạ! Trong lòng của Lý ma ma có chút nghi ngờ nhưng cũng biểu lộ ra ngoài.

      "Vương... vương gia" Tiểu Chanh thấy Long Ngọc bước tới sửng sốt chút, sáu đó cuống quít quỳ xuống đất hành lễ, "Nô tỳ tham kiến vương gia, vương gia vạn phúc kim an".

      "Miễn lễ" con ngươi lạnh lùng của Long Ngọc quét vòng về phía bạn nha hoàn nào đó, thong thả phun ra hai chữ.

      Hừ, giỏi cho binh mã đại tướng quân!

      Giỏi cho tướng quân phủ!

      Chẳng những nuôi ra được tiểu thư biết liêm sỉ, ngay cả nha hoàn cũng cao giá như vậy.

      Long Ngoc càng lúc càng bất mãn với Bạch Phượng Ca, lạnh lùng quát Tiểu Chanh tiếng, "Còn mau kêu vương phi nhà ngươi dậy, lẽ muốn bổn vương kêu?" thanh biết là vui hay giận kia lại khiến người ta tẽt mà run.

      Nếu phải biết hôm nay có người tới kiểm tra phúc điếm cũng lười tới nơi xui xẻo này!

      Ha ha, trong đêm tân hôn nhưng phúc điếm có lạc hồng. Binh mã đại tướng quân quyền cao chức trọng, được dân chúng kính lại sinh ra đứa con biết liêm sỉ như thế...

      Tin tức này truyền ra ngoài càng khiến người ta hưng phấn!

      Long Ngọc cười lạnh trong lòng.

      Tiểu Chanh nghe Long Ngọc vậy nhịn được rùng mình cái, "Nô tỳ tuân lệnh" sau đó chậm rãi xoay người bước vào phòng

      Nhưng Tiểu Chanh vừa tính gõ cửa cửa lại được người khác mở ra.

      nữ tử áo trắng cực kì xinh đẹp bước ra, mi thanh mục tú, làn da trắng nõn, môi đỏ như son, thoạt nhìn nàng giống như đóa bạch liên thuộc khói lửa nhân gian.

      Đặc biệt là đôi mắt sâu thăm thẳm như hai hòn ngọc lưu ly kia, giảo hoạt nhưng lại có chút điềm tĩnh khiến nàng thoạt nhìn linh khí bức người.

      "Tiểu... tiểu... à , vương phi" Tiểu Chanh bị người vừa mở cửa ra dọa cho hồ đồ, ngơ ngác .

      "Vương gia vạn phúc kim an" Bạch Phượng Ca vòng qua người Tiểu Chanh vẫn còn ngơ ngác dứng đó, đến trước mặt bạn vương gia thả hồn theo gió, nghiêm túc hành lễ.

      Tên vương gia này điền rồi à?!

      Mới sáng sớm sao còn đứng trước cửa phòng nàng phát điên thế chứ?

      Bạch Phượng Ca mắng thầm trong lòng.

      "Hừ" Long Ngọc lúc này khôi phục tinh thần, hừ lạnh tiếng, sau đó quay đầu chỗ khác làm bộ như thấy Bạch Phượng Ca, quyết chí xem nàng là người vô hình.

      Chết tiệt!

      Sao có thể ngắm nữ nhân biết xấu hổ này tới ngây người chứ?

      Nhất định là do tối qua bị nàng ta chọc tức điên nên tới giờ vẫn còn chưa hết giận (hình như có gì đó nó sai sai nhỉ).

      "Lão nô tham kiến vương phi nương nương" Lý ma ma thấy Bạch Phượng Ca hành lễ với vương gia rồi bà cũng vội vàng quỳ xuống hành lễ với nàng.

      "Ma ma đừng đa lễ" Bạch Phượng Ca tao nhã , bộ dáng đạm mạc cộng với dung nhan thoát tục tuyệt trần càng khiến khí chất lạnh lùng người nàng càng được phơi bày.

      Long Ngọc chứng kiến màn như thế trong mắt lóe lên tia sáng tên, sau đó biến mất như thể chưa từng xuất qua.

      Nữ nhân này!

      Hôm qua còn xinh đẹp diễm như đóa hồng liên, nay lại thoạt tục như đóa bạch liên nhiễm chút bụi trần, đúng là thiên biến vạn hóa!

      "Tạ vương phi nương nương ân điển" Lý ma ma đứng lên nhưng cũng dám nhìn thẳng vào Bạch Phượng Ca, "Nương nương, lão nô tới lấy phúc điếm".

      Làm nô tài được nhìn thẳng vào mặt chủ.


      Vừa nghe ma ma lời này, mặt Long Ngọc xuất nụ cười tàn nhẫn. Ha ha, phúc điếm! Nếu đó có lạc hồng có lẽ đúng là phúc điếm, nhưng đó có lạc hồng lại là họa điếm.

      Bạch Phượng Ca, ta muốn xem ngươi có thể duy trì cái khuôn mặt thèm để ý tới xung quanh này được bao lâu.

      Long Ngọc lạnh lùng nhìn về phía Bạch Phượng Ca.

      Nhưng Bạch Phượng Ca vẫn thong dong như cũ.

      Nhận thấy ánh mắt lạnh lùng của Long Ngọc bắn tới, nàng chỉ quay đầu lại đấu mắt với .

      Bên trong con ngươi đen lạnh lùng của lóe lên tia tàn nhẫn, có tia chuẩn bị xem kịch vui, cũng có chút vui sướng khi người gặp họa.

      Trong con ngươi của nàng ngoại trừ mờ mịt cũng chỉ có lạnh nhạt vô cùng, nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.

      Dời tầm mắt chỗ khác, Bạch Phượng Ca tao nhã thong dong lấy tấm lụa trắng từ bên trong tay áo, đưa tơi trước mặt Lý ma ma, "Vậy ma ma kiểm tra ."

      "Tạ vương phi nương nương" Lý ma ma giơ tay đón lấy cái khăn, cẩn thận mở ra, nhìn thấy bên góc khăn nhiễm đỏ máu có thêu tục danh của Bạch Phượng Ca và Long Ngọc cẩn thận gấp cái khăn lại.

      "Ngươi! Ngươi!..." hai mắt của Long Ngọc trợn to, chỉ vào chóp mũi của Bạch Phượng Ca, hai tay vì tức giận mà run lên.

      Nữ nhân này!

      Nữ nhân chết tiệt này!

      Vừa rồi khi Lý ma ma kiểm tra phúc điếm cũng có thấy.

      Nhưng chỉ thấy tục danh của hai người được thêu khăn trắng mà còn thấy được đó có vết lạc hồng biết từ đâu ra.

      tới chuyện bọn họ còn chưa viên phòng, cho dù có viên phòng rồi người nữ nhân tàn hoa bại liễu như nàng ta làm sao có lạc hồng được chứ?!

      Tiểu Chanh đứng bên nhìn khuôn mặt thịnh nộ của Long Ngọc, thân hình nhắn run lên nhè .

      Lý ma mà đứng bên hiểu mô tê gì cả, nhưng khuôn mặt che kín nế nhăn cũng sợ tới mức trắng bệt.

      Duy chỉ có người vẫn thờ ở đứng đó, mặt đồi sắc nhìn về phía ngón tay của bạn vương gia chỉ về phía mình _ bạn vương phi của chúng ta.

      Bạn vương phi thèm liếc mắt nhìn người vì tức giận mà run rẩy kia, đứng trước mặt Lý ma ma , "Ma ma mau , phúc điếm này vương gia vốn muốn cất làm kỉ niệm, nếu lát nữa vương gia bình tĩnh lại rồi ma ma cũng còn phúc điếm để báo cáo công tác đâu."

      Trong giọng nhàng lộ ra thân thiết.

      má ngọc cũng có thêm hai rặng mây đỏ.

      Lý ma ma nghe nàng xong nhanh nhẹn cất phúc điếm vào trong túi, gắt gao bảo vệ, "Vương gia, vương phi, lão nô cáo lui" xong dùng tốc độ nhanh nhất biến mất khỏi tầm mắt của Bạch Phượng Ca.

      Tuy bà có thể hiểu tại sao vương gia lại muốn giữ thứ này lại làm kỉ niệm, nhưng nếu hôm nay mang cái này về mạng già của bà khó mà đảm bảo.

      "..." mặt của Long Ngọc xanh mét, bên trong con ngươi lạnh như băng kia dấy lên lửa giận hừng hực.

      nhấn chân bước tới trước mặt Bạch Phượng Ca, dùng tay bóp cái cổ mảnh khảnh của nàng, buộc nàng ngẩng đầu lên nhìn , "Nữ nhân chết tiệt!" lời của lãnh rít qua kẽ răng.

      Nàng ta dám coi như kẻ ngốc ư?!

      "Tiểu thư!" Tiểu Chanh bị dọa tới hồn phi phách lạc, nhìn cái cổ mảnh khảnh yếu ớt của tiểu thư nhà mình bị vương gia bóp trong tay, nàng sợ tới quên hết mọi thứ, vội vàng chạy tới bên người Long Ngọc, quỳ gồi dưới chân , ôm đùi van xin, "Vương gia! Ô ô... Van người giơ cao đánh khẽ, thả tiểu thư nhà ta... Ô, thân thể của tiểu thư được tốt, chịu nổi tức giận của vương gia đầu!"

      "Cút ngay!" Long Ngọc dùng chân đá Tiểu Chanh, thèm quan tâm tiếng khóc đứt ruột đứt gan của nàng, nhìn khuôn mặt trắng bệt của Bạch Phượng Ca, "Nữ nhân chết tiệt, ngươi dám lấy bổn vương ra làm trò đùa sao?"

      "Ta... ta chỉ muốn bảo vệ mặt mũi của Bạch gia... sao... sao lại biến thành lấy vương gia làm trò đùa chứ?" Bạch Phượng Ca vì bị bóp cổ nên lời có chút đứt quãng.

      Lực trong tay của càng lúc càng lớn, khiến cho khí trong phổi nàng càng lúc càng ít , nhưng khuôn mặt nhắn kia tuyệt nhiên chút sợ hãi nào, vẫn thong dong bình tĩnh như vậy.

      "Mặt mũi?" Long Ngọc dùng lực nám người tay xuống đất, lạnh lùng nhìn thân hình nhắn kia như điều đứt dây mà té mặt đất.

      " nữ nhân biết xấu hổ như ngươi ma cũng biết tới mặt mũi sao?" Long Ngọc trào phùng.

      "Theo lời của ngươi thứ bổn vương cưới là thân phận độc nữ của đại tướng quân nên mong là ngươi vẫn giữ được cái thân phận đó, nếu ... hừ!" hừ lạnh tiếng, Long Ngọc thèm liếc mắt nhìn Bạch Phượng Ca them cái nào nữa, lạnh lùng phất tay áo rời .

      Mặt của Bạch Phượng Ca vẫn đổi nhìn về phía Long Ngọc, hít thở từng chút khí.

      Đôi mắt thâm thúy tối sầm lại, chút cảm xúc.

      ám chỉ nàng chờ hai huynh đệ nhà bọn họ lấy hết binh quyền trong tay cha nàng về tay thủ tiêu nàng đó sao?

      "Tiểu thư... ô ô tiểu thư, người thế nào rồi?" Tiểu Chanh mặc kệ đau đớn thân thể, giãy dụa tới bên người của Bạch Phượng Ca, nâng thân mình đơn bạc của nàng dậy.

      " sao" Bạch Phượng Ca nhìn về đôi mắt sưng đỏ của Tiểu Chanh, đột nhiên giọng cười, "Tiểu Chanh bảo bối, ngươi khóc là xấu. Ha ha... khụ khụ..."

      Nàng vốn định chọc Tiểu Chanh chút nhưng yết hầu lại xông lên trận đau đớn khiến nàng được như nguyện.

      "Đến lúc này mà tiểu thư còn chịu nghiêm túc!" thanh của Tiểu Chanh có chút nức nở trách cứ Bạch Phượng Ca tim phổi.

      "Khụ khụ... tốt rồi tốt rồi, chọc ngươi nữa. Nếu muốn tiểu thư nhà ngươi hương tiêu ngọc vẫn mau đỡ tiểu thư vào nhà" giọng của Bạch Phượng Ca khán khán, rất tự nhiên đặt nửa sức nặng của mình lên người bạn Tiểu Chanh.
      Last edited by a moderator: 11/7/16
      WinterChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :