1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Nhà trẻ Hoàng gia

      [​IMG]

      [​IMG] [​IMG]

      Tác giả: Huyền sắc
      Thể loại: Xuyên
      Số chương: 320 + Đại kết cục
      Biên tập: meomeomeo
      Lấy nguồn từ nhà: http://duongnga199615.wordpress.com/

      [​IMG] [​IMG]
      Xin mạn phép diễn đàn biên tập bộ truyện này (Nhất là cá nhân bạn Ngocquynh convert), mặc dù mình cũng biết có bạn cũng biên tập bộ này rồi, nhưng mình rất thích biên tập theo bản thân mình thích vì nội dung của nó rất hấp dẫn, dí dỏm, hài hước và nhân vật đáng , hơn nữa mình lại vô cùng trẻ em.

      * Nhà trẻ hoàng gia thông báo tuyển sinh:
      [​IMG] [​IMG] [​IMG]
      Các vị chú, bác trong triều, mọi người hãy mang con cái đến cho bản công chúa trông nom, giáo dục ! Xin cam đoan năng lực giáo viên: Tể tướng đại nhân dạy lịch sử, Trạng nguyên dạy thi từ (văn), còn có tướng quân dạy binh pháp, hơn nữa con các vị được chính Thái Hậu dạy nữ công. Các vị còn muốn nơi nào tìm được nhà trẻ tốt hơn đây?

      Mau mau xin ghi tên!

      Này này!!! Tên nhóc hay ba hoa chích choè kia, có muốn bản công chúa làm mai mối hay ? mấy tuổi rồi hả? mau, đem Tam Tự Kinh đến học thuộc trăm lần cho ta!

      A, A! Đấy là son của bản công chúa! phải thuốc màu! Tên nhóc kia sao lại mang vẽ tranh hả? mau, đem bộ quyền quân đội luyện trăm lần!

      Này, Tể tướng đại nhân, được túm trẻ con như thế, đem tay ngươi thả ra ngay!

      Nè, hoàng thái hậu bà nội, cung đấu phải muốn bồi dưỡng từ đâu nhé, đem XXX của bà mang !

      Ai dám làm ô nhiễm bọn trong nhà trẻ? Nghĩ đến ta thế kỷ 21 xuyên đến còn bảo vệ được bọn sao?

      Rất nâng niu những nụ hoa trong triều, nhà trẻ hoàng gia được lập thành.

      [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG]


      Last edited by a moderator: 4/6/15
      hangcao, Xuxu, trthuy3 others thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 1: Mở đầu hỗn loạn
      BIÊN TẬP: MEOMEOMEO
      NGUỒN: http://duongnga199615.wordpress.com/


      Tiêu Tử Y cố hết sức mở hai mắt ra, liền nhìn thấy tượng gỗ điêu khắc hoa văn rất cầu kỳ, quý giá đầu .

      Quái lạ, nàng được ai cứu hay sao? đường Bị đụng xe đau đớn vô cùng, lúc đó nàng nghĩ là mình thực chết rồi. Nhưng dù là nằm ở bệnh viện cũng có bài trí tốt như vậy chứ?

      Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn kỹ xung quanh lại càng hoảng sợ. Đây là đâu vậy? Cả người dần dần bình tĩnh lại, Tiêu Tử Y thấy bản thân còn sức lực cũng hẳn là do đụng xe mà thành như vậy. Nàng mở to hai mắt, thử trong bóng tối nhận xem bản thân nàng thực ở nơi nào.

      Màn được thêu hoa khéo đẹp, cái bàn là do thợ khéo tạo nên, kiểu dáng Trung Quốc cổ kính, còn thêm khí xung quanh đậm mùi đàn hương cho thấy nơi Tiêu Tử Y ở thực bình thường chút nào.

      Tiêu Tử Y nhắm chặt hai mắt, cố gắng làm cho mình tỉnh táo trở lại. Bây giờ Nàng ở đâu đây?

      Trí nhớ trong đầu giống như thủy triều lên, Tiêu Tử Y nhớ tới hôm nay nàng chính là muốn gặp Ngô luật sư, bàn chuyện nàng sau khi tốt nghiệp đại học kế thừa tài sản cha mẹ như thế nào, cùng lúc lại bị chiếc xe hơi đụng phải đường.

      Tiêu Tử Y muốn nghĩ tới chuyện này sau lưng biết có phải các chú, các bác của nàng giở trò hay nữa. Tuy nhà bọn họ giàu có, nhưng ai lại đợi nàng lên chín tuổi mất cha mẹ, có người nuôi dưỡng nàng, mới phát rồ đến thuê người giết?

      Nàng lớn lên tại nhi viện, luôn thường thấy đời thân tình bi thương, nhưng bản thân trải qua giai đoạn đó cũng nguyện ý thừa nhận điều ấy.

      Đúng, chắc chắn là do chính nàng cẩn thận thôi. Tiêu Tử Y mở hai mắt ra, đập vào mắt vẫn là kiểu phòng cổ kính, xa hoa. Hay là có chú nào, bác nào của nàng thương tình đưa nàng về nhà? Nàng nghe có người trong số họ cũng xây biệt thự trang hoàng xa hoa giống như hoàng cung cổ đại vậy.

      Sau khi Tiêu Tử Y nghĩ thông suốt tâm tư trở nên vui vẻ chút. Nàng cố sức từ giường ngồi dậy, sau đó liền ngơ ngác nhìn mớ tóc dài rủ xuống đến tận hông.

      Choáng luôn! Nàng còn nhớ tóc của nàng mấy ngày hôm trước do trời quá nóng nực nên vừa mới cắt ngắn , làm thế nào lại dài nhanh như vậy rồi? Chẳng nhẽ nàng do bị tai nạn mà biến thành người thực vật nên nó mới dài vậy sao?

      Tiêu Tử Y lấy tay vén màn hai bên lên, kết quả đưa tay đến trước mặt liền ngây dại. Nè đôi tay này cũng phải tay nàng, trước đây ngón tay cái của nàng mới còn có vết sẹo thế nào mà giờ biến mất luôn thấy. Đôi tay này tinh tế thon dài, có bất kỳ vết sẹo nào cả.

      “Công chúa! Người tỉnh?” giọng nữ thánh thót truyền đến từ bên cạnh làm cho Tiêu Tử Y theo phản xạ ngẩng lên đầu nhìn lại.

      Đó là cung nữ, chậu nước trong đến. Khuôn mặt thanh tú, dáng người nhàng, mặt khó nén kinh ngạc.

      Tiêu Tử Y nghĩ nàng còn kinh ngạc hơn so với nàng ta kìa, nhưng nàng biết khủng hoảng trong lòng chút cũng thể lộ ra ngoài, vì thế chỉ có thể nhìn thẳng vào đối phương, mặt chút thay đổi.

      Công chúa? Trong lòng Tiêu Tử Y cố tiêu hóa danh từ này. Nàng như thế nào bất chợt mở hai mắt, thân thể này liền thay đổi, địa điểm cũng thay đổi, mà thân phận cũng thay đổi luôn?

      Chẳng lẽ linh hồn nàng sau khi chết xuyên qua ? Tiêu Tử Y vừa nghĩ đến danh từ này, thấy cung nữ kia cũng đứng ở trước giường của nàng, biểu tình mỉm cười mặt kỳ quái.

      Nè? Nàng phải công chúa mà là cung nữ sao hay sao? Như như thế nào lại có ánh mắt kiểu vậy? Tiêu Tử Y vừa định mở miệng hỏi, nhìn thấy trước mắt ánh sáng chợt lóe, theo trực giác tránh sang bên cạnh.

      ánh dao lợị hại đâm thẳng vào chỗ nàng vừa mới ngồi, Tiêu Tử Y dám tin mở to hai mắt, thế này là thế nào?

      “Ha ha, công chúa, đừng trách nô tỳ hạ độc thủ. Nếu ngoan ngoãn chết dưới thất độc tán, nô tỳ cũng cần phải làm như thế.” Cung nữ kia thong thả , sắc mặt cực kỳ điên cuồng.

      Tuy Tiêu Tử Y vẫn còn nghĩ mơ hồ , nhưng nhìn thấy hung khí trước mặt vẫn có thể biết nàng chính mình bây giờ gặp nguy hiểm.

      Nhưng mà đúng nha! Nàng phải công chúa sao? Đây phải là hoàng cung sao? Vì sao còn có người dám liều lĩnh giết nàng? Hơn nữa còn nghe lời ta , trước kia còn giết nàng bằng cả thuốc độc?

      Cung nữ nhìn Tiêu Tử Y hé môi muốn chuyện, liền cười hiểm : “Muốn chuyện mà ra lời hả? Thất độc tán cướp thanh của ngươi, tạm thời cho ngươi phát ra tiếng, sau đó dần dần cho ngươi thống khổ chết trong hôn mê . biết vì sao ngươi bỗng nhiên tỉnh lại, là làm cho ta giật mình. Thế nhưng cần sợ, nô tỳ đưa công chúa trước, rồi bản thân cũng lập tức theo sau ngay.”

      Choáng váng! Theo như lời chậm rãi của ta, như thế mà cũng ra được ha?

      Thừa dịp ta đắc ý, Tiêu Tử Y liền dùng chân đá văng cổ tay của ta ra, lộn từ giường xuống . tý giường thôi, Tiêu Tử Y mới biết được thân thể của nàng cực kỳ suy yếu, ngay cả đứng còn vững nữa chứ đừng bắt nàng bắt chước Tiệt Quyền Đạo ngăn trở đối phương công kích.

      Bởi thế nàng chỉ còn cách hướng ngoài cửa chạy, trong lúc tránh lại bị Đao Phong (lưỡi đao) xoẹt vào cổ tay phải bị thương. Máu theo cánh tay của nàng liền chảy xuống, Tiêu Tử Y cố cắn răng nhìn.

      Nàng sao lại xui xẻo như vậy chứ? Vốn sắp tới tốt nghiệp đại học rồi, nàng có thể tiếp nhận tập đoàn tài chính của cha mẹ mà trổ tài, tương lai sáng lạn. Kết cục trong đêm lại trở nên chật vật như thế, thế này là thế nào?

      Nhưng may mắn thay cung nữ đáng giận kia cũng có võ công, giơ chủy thủ lên cũng là mò mẫm đâm loạn xạ, nếu thân thể Tiêu Tử Y phải suy yếu tới cực điểm sớm đoạt lấy chủy thủ của ta rồi.

      Ở bên trong giãy dụa, Tiêu Tử Y cố tiến đến góc phòng, nơi đó có cái gương đồng rất lớn. Tiêu Tử Y vừa quay đầu nhìn liền thấy lên khuôn mặt mơ hồ, dọa nàng nhảy dựng. Nhưng nhìn kỹ mới biết được khuôn mặt này vẫn còn giống mặt nàng, chỉ là gương đồng so với thủy ngân kính mà nét lắm.

      Ngây người mất lúc, theo phản xạ Tiêu Tử Y trông thấy trong gương đồng chủy thủ giơ lên cao sau lưng, sắp đâm xuống bị bàn tay túm chặt đúng lúc.

      Tiếp theo chính là tiếng kêu sợ hãi của cung nữ kia, thanh ngoài phòng như đột nhiên tràn vào, tiếng người ồn ào náo loạn hồi.

      “Tử Y! Nàng sao chứ?” bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay phải đổ máu của nàng, giọng lo lắng bên tai vang lên.

      được, tuyệt được! Lúc này Tiêu Tử Y biết mình tạm thời an toàn, nhìn cổ tay áo bị máu tươi nhuộm đỏ, thấy máu là căn bệnh choáng của nàng tái phát, lập tức té xỉu vào phía sau lồng ngực người kia .

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 2: Xuyên qua thành công chúa
      BIÊN TẬP: MEOMEOMEO
      NGUỒN: http://duongnga199615.wordpress.com/


      Năm nay Tiêu Tử Y mới hai mươi hai tuổi, sắp tốt nghiệp đại học. Lúc chín tuổi cha mẹ nàng bị tai nạn xe cộ qua đời, người nào, ai thân thích muốn đem nàng về nuôi dưỡng, vì thế nàng bị ném đến nhi viện nhân ái, hàng ngày đều dựa vào học bổng cùng tiền làm công sinh sống.

      Cha mẹ nàng vốn là nhà đứng đầu tập đoàn tài chính rất nổi danh, di chúc để lại cho Tiêu Tử Y đến khi nào tốt nghiệp đại học thuận lợi được kế thừa cổ phần tập đoàn tài chính này. Đáng tiếc, ngay đêm trước Tiêu Tử Y sắp tốt nghiệp, giống như lịch sử tái diễn, nàng cũng giống y cha mẹ nàng, cùng đồng thời bị tai nạn xe cộ.

      Chờ lúc Tiêu Tử Y lại khôi phục tri giác, loáng thoáng nghe thấy có giọng nào đó giận dữ mắng mỏ. Giọng này giống như từ nơi xa truyền đến, lại giống như ngay tại bên tai nàng vang lên .

      Cổ tay đau nhức lập tức trong đầu của nàng, kích thích nàng lập tức nhớ tới chuyện phát sinh lúc nãy .

      Đúng rồi, nàng nơi rất kỳ quái, lại gặp người kỳ quái, còn muốn giết nàng.

      Cảm giác đau là thực , Tiêu Tử Y ý thức được những cảnh vừa rồi phát sinh tất cả cũng phải cảnh trong mơ, cung nữ kia muốn giết nàng nụ cười tàn ác còn trong đầu thể biến mất.

      ra đây là sát khí.

      Tiêu Tử Y nhớ tới tuần trước chú nàng từng mời nàng đến nhà làm khách, thấy nét cười của với nét tươi cười của cung nữ này có gì khác.

      Trái tim như là bị kim châm đâm thẳng xuống, đau đến nỗi nàng cảm giác như thể thở nổi. Toàn bộ cảnh tượng cố hôm đó cũng làm nàng dần dần nhớ lại.

      Đúng vậy a, ràng nàng đường tuân thủ luật giao thông, cũng có vượt đèn đỏ. Hơn nữa chiếc xe kia cũng giống là mất phanh, mà là cố ý hướng nàng đâm thẳng tới.

      ra, nàng vẫn là người ngu ngốc nhất.

      Tiêu Tử Y ngay cả hít thở cũng khó khăn, nhưng mà thanh trong phòng vẫn ngừng lọt vào tai nàng.

      “Hoàng thượng, hung thủ uống thuốc độc tự sát rồi, người trừ bỏ chủy thủ có bất kỳ cái gì, chúng thần suy tính điều tra người nhà của giọng nơm nớp lo sợ .

      “Nhanh . Trong vòng Bảy ngày nếu tra được cái gì, lấy đầu tới gặp trẫm.” Loại ngữ khí này quen ra lệnh cùng người kia tự xưng, chủ nhân của giọng này hẳn là vua của nước.

      Tiêu Tử Y nghe vậy trong lòng dâng lên luồng khí lạnh. Có công chúa dĩ nhiên là phải có hoàng thượng. Chính vì thế chuyện này có chút rất thái quá rồi, làm nàng chấp nhận nổi. Chẳng lẽ nàng xuyên qua? Hơn nữa công chúa này còn trùng hợp cũng tên là Tử Y?

      “Hoàng thượng, công chúa hình như tỉnh.” giọng già nua bên giường của nàng truyền đến, tiếp theo có tiếng người bước nhanh đến trước mặt nàng.

      Tiêu Tử Y thấy giấu diếm được nữa, lông mi chớp chớp vài cái, từ từ mở to hai mắt.

      Chạm vào mi mắt nàng là đôi mắt uy nghiêm mang theo thân thiết. Ngồi bên giường nàng là trung niên nam tử mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, khoảng bốn mươi năm mươi tuổi. Ông ta có bộ mặt tuấn, giận mà uy nghiêm. Hai tóc mai điểm sương nhưng có chút nào già cả, song lại làm cho ông ta tăng thêm thành thục mị lực cùng uy nghiêm khiếp người.

      Tiêu Tử Y cũng biết nên cái gì cho đúng, nhất thời hé môi ngơ ngác nhìn người này. Người này chắc là bọn họ gọi hoàng thượng ?

      bên Thái y gặp ánh mắt hoàng đế lạnh lùng nhìn , cần mở miệng hỏi, liền vội vàng cúi đầu trả lời: “Công chúa đây là trúng thất độc tán, tuy rằng uống thuốc giải độc của cựu thần, nhưng hẳn là do lượng thuốc nên tạm thời vẫn thể mở miệng chuyện được. Xin Hoàng thượng yên tâm, đến mười ngày độc trong cơ thể công chúa hết.”

      Trong lòng Tiêu Tử Y như bỏ xuống khối tảng đá lớn, thể chuyện có thể né được rất nhiều vấn đề, nàng có thể mượn cơ hội để biết ràng cuối cùng là chuyện gì xảy ra. cúi đầu trầm ngâm, đỉnh đầu Tiêu Tử Y truyền đến cảm giác ấm áp, bàn tay chầm chậm vỗ về mái tóc dài của nàng ôn nhu và ấm áp.

      “Hài tử của ta, ngươi chịu khổ rồi.” Giọng kia thực chậm rãi chứa nồng đậm quan tâm.

      Mũi Tiêu Tử Y cay cay, cuối cùng khống chế được ứa lệ rớt xuống.

      bao năm rồi, nàng rất mong chờ được thấy cha có thể vuốt đầu nàng như vậy, câu như vậy với nàng. Nếu đây là giấc mộng, xin đừng cho nàng tỉnh lại .

      “Cũng may hoàng huynh của con hạ triều xong tới thăm con luôn, nếu hậu quả thiết tưởng chịu nổi.”

      Tiêu Tử Y ổn định tâm tình, vụng trộm quay đầu nhìn sang bên cạnh thấy phòng trong trừ số quan viên lớn tuổi, cũng chỉ có người tuổi còn trẻ.

      Người này mặt mũi sáng sủa, tuổi lớn cũng chỉ có hơn hai mươi chút. Khuôn mặt cũng có vài phần tương tự như hoàng thượng này, hơn nữa cả người lộ ra nét tao nhã . Nhưng vẻ mặt của nghiêm túc dị thường, nở nụ cười nhìn nàng.

      Tiêu Tử Y lặng yên hướng gật gật đầu, trong lòng vẫn tràn đầy đề phòng. Nàng thực tương đương như chết qua hai lần rồi, lần này bao giờ dễ dàng tin tưởng người khác được nữa.

      Cánh tay kia vỗ về Tiêu Tử Y cái trán mềm lau giọt nước mắt nàng rơi xuống, chủ nhân của cái tay kia thản nhiên : “Hãy nghỉ ngơi tốt nhé, tuyệt đối về sau phát sinh chuyện thế này nữa.”

      Lặng yên, hậu cung như chiến trường, lòng Tiêu Tử Y cũng vì hoàng đế những lời này mà thấy thoải mái. Đối phương đây chính là muốn sống ám sát, lấy mạng đổi mạng cũng phải nhất định muốn nàng rời thế giới này. Thân phận nàng này cứ như vậy làm cho người ta chấp nhận được sao? Dù sao nàng cần nhanh biết ràng nàng tại sao đến nơi này, đáng tiếc ai có thể cho nàng đáp án chính xác.

      Hoàng đế cùng nàng hoàng huynh kia ngồi trong chốc lát, giao cho Thái y kê đơn thuốc, chiếu cố nàng tốt rồi sau liền đứng dậy rời .

      Tiêu Tử Y lẳng lặng nhắm mắt lại, nghe có người trong nhà đám ra ngoài, sau đó bên trong lại từ từ khôi phục yên tĩnh.

      Nàng là được hoàng huynh kia cứu sao? Nhưng là vì sao mà khéo, cố tình tựu ra phát ra? Hơn nữa vừa rồi vẻ mặt của cũng rất kỳ quái, như là cố nhẫn cái gì đó giống nhau.

      Tiêu Tử Y nghĩ lát cảm thấy mệt mỏi, cả người muốn tiếp tục thiếp , nhưng do cổ tay phải truyền đến đau nhức làm thần kinh nàng thanh tỉnh. Vì thế thanh cửa gỗ bị người đẩy ra đều nghe được rất .

      Là ai vậy? Tiêu Tử Y mở hai mắt ra, nhìn xuyên qua rèm cửa vừa vặn nhìn thấy hoàng huynh kia vừa mới rời đứng ở trong phòng ló người bên ngoài cửa nhìn chung quanh lát, sau đó tay chân khép cửa phòng lại, xoay người hướng nàng tới.

      Choáng váng! Chẳng lẽ phía sau màn người cầm đầu quả nhiên là sao? Lần trước thành công lần này là tự mình đến?

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 3: Hoàng huynh Tiêu Cảnh Dương
      BIÊN TẬP: MEOMEOMEO
      NGUỒN: http://duongnga199615.wordpress.com/


      Tiêu Tử Y hoảng sợ trợn to mắt lên nhìn hoàng huynh của nàng bước nhanh tới, nàng theo phản xạ ngồi bật dậy lùi vào giữa giường.
      Soái ca hoàng huynh đoán được Tiêu Tử Y lại đề phòng như thế, dừng bước đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
      Tiêu Tử Y hai người họ cùng nhìn nhau. Ôi? Chả nhẽ nàng lại đoán sai rồi sao?
      “Tử Y à, chẳng lẽ cả ta mà muội cũng tin sao? Ta là Cảnh Dương ca ca đây mà~! Vừa rồi phụ hoàng ở trong này, ta dám gì nhiều. giờ mới cố ý quay lại tới thăm muội” Vẻ mặt Tiêu Cảnh Dương đau lòng, lông mày nhíu lại, trầm nhìn cổ tay phải Tiêu Tử Y băng bó tầng tầng lớp lớp. “Tử Y muội yên tâm, ta tìm ra đến tận cùng xem là ai muốn hại muội, sau khi tìm ra được tuyệt đối tha!”
      người Tiêu Cảnh Dương phát ra khí thế giống như giả vờ, độ ấm trong phòng lập tức giảm xuống vài độ, có vài phần rất giống tư thế phụ hoàng . như sợ Tiêu Tử Y cự tuyệt vậy, chậm rãi tới gần giường nàng ngồi xuống, ánh mắt thân thiết nhìn nàng.
      Còn Tiêu Tử Y bĩu môi lảng tránh tầm mắt , lần này nàng dễ dàng tin tưởng người khác bên ngoài rồi, cho dù có lấy lòng thế nào chăng nữa cũng vô dụng thôi. Lúc trước chú nàng lừa nàng, cũng rất nhiều lời hối hận, còn có thêm những lời có cánh đằng sau nữa…., lúc ấy nàng còn tưởng mọi thứ là nữa.
      Kết quả sao?
      Tiêu Cảnh Dương nghĩ chắc Tiêu Tử Y bị kinh hoảng quá độ, lại càng thêm áy náy , “Tử Y à, trước đây ta đáp ứng dì Vân bảo vệ tốt muội, kết quả là lúc muội mới bốn tuổi lại bị người ta cướp , ta cái gì cũng làm được. Mười năm sau khó khăn lắm mới tìm được muội về, kết quả vào cung chưa tới mười ngày xảy ra hàng loạt kiện thế này…..” Tướng mạo vốn ôn nhu như nước, lúc này cúi đầu tự trách, giống như cái khí thế phi phàm vừa rồi kia lúc này thay vào bộ mặt bình thường rồi.
      Tiêu Tử Y đột nhiên phát ra chuyện được có thể ngược lại thu được nhiều tin tình báo. ra thân phận của nàng là như vậy, chả lẽ là phiên bản Cách Cách X? Nhưng đúng nha, có vẻ còn phức tạp hơn nhiều. Dì Vân kia…Chả nhẽ là mẹ ruột của nàng sao?
      Vừa rồi trán nàng còn lưu độ ấm bàn tay của phụ hoàng, làm Tiêu Tử Y thực hoài niệm. Trong thế giới này, nàng còn có thể có cha mẹ sao?
      NHưng thân thể này mới chỉ có mười bốn tuổi thôi ư? Chả trách nàng nhìn trong gương bộ dạng của mình có chút quen thuộc lại có chút xa lạ,
      Nhưng mà dù nàng có bị người nào oán hận nữa, cũng muốn làm người ta mạo hiểm tới giết nàng chứ? Nàng cũng phải đàn ông, chỉ là công chúa râu ria lúc còn bị bắt mà thôi, có tư cách tranh quyền đoạt lợi gì đó mà!
      “Ta đợi mẫu hậu lựa chọn cho hai cung nữ có gia cảnh trong sạch tới đây, Tử Y muội đừng lo lắng quá nhé” Tiêu Cảnh Dương thấy Tiêu Tử Y có chút phản ứng nào lo lắng .
      Tiêu Tử Y vốn lo nếu mẫu hậu là hung thủ đứng đằng sau làm sao bây giờ? Nhưng nghĩ lại nhân viên hậu cung điều hành bất kể thế nào cũng đều phải thông qua hoàng hậu, cho dù biết ơn hoàng thượng cũng thế thôi.
      Haizz, rốt cục nàng tới cái nơi quỷ quái gì đây ha?
      Tiêu Tử Y còn cách nào đành phải núp trong góc giường, cúi đầu đáng thương nhìn hoa văn giường, tức giận cũng dám ra. Bộ dạng nơm nớp lo sợ này đọng trong mắt Tiêu Cảnh Dương càng thêm đau lòng hơn, chỉ dặn dò vài câu rồi ngồi yên, đứng dậy đẩy cửa bước ra.
      Tiêu Tử Y thở phào nhõm, thân phận mới của nàng cũng có vẻ tồi. Trừ chuyện bị người ám sát đau buồn thầm ra, nàng tạm thời cần giả vờ mất trí nhớ nữa, chỉ cần lời nào có thể qua được. Dù sao nàng vừa mới vào cung có mười ngày, cái gọi là thân nhân này đó với nàng hiểu biết cũng nhiều lắm, sợ bị phát ra,
      Nếu có hỏi cuộc sống trước kia, nàng phải là thể chuyện đó thôi, cũng cần trả lời làm gì.
      Tiêu Tử Y nằm lại giường, thần kinh buông lỏng cảm thấy có chút buồn ngủ, vấn đề sau này để sau , dù sao bước đầu tiên là muốn làm sao sinh tồn được trong cái thế giới xa lạ này mới được.
      ****
      Tiêu Tử Y nằm mơ, trong mơ nàng chết, bị tai nạn xe cộ bất ngờ tử vong.
      Nhóm chú bác được thừa hưởng di sản của cha mẹ, còn chú út được coi là thân phận người giám hộ nhận được khoản tiền bảo hiểm lớn.
      Loại được con riêng chướng mắt, lại được đống tài sản lớn, nhóm người ác ai cũng vui vẻ tất.
      Viện nhi Nhân Ái do quy hoạch mà bị san thành bãi đất bằng, chỉ có các nhi là có chốn dung thân, hình ảnh cuối cùng của viện nhi Nhân ái bị sập ầm ầm.
      Tiêu Tử Y đột nhiên bừng tỉnh, lọt vào trong tầm mắt vẫn là đường nét hoa văn tinh xảo của tượng gỗ khắc. Trong phòng trống trải chỉ có tiếng thở dồn dập của nàng.
      Nàng ở nơi đây, Tiêu Tử Y nhắm hai mắt lại. Nàng chứng thực là chết ở đại, ý định sau khi thừa kế di sản của cha mẹ, mộng giúp viện nhi Nhân ái vỡ tan, còn cách nào trở về nữa rồi.
      Ông trời bồi thường cho nàng sao? Bồi thường chuyện nàng chết nhắm mắt ư? Khiến cho linh hồn nàng sống lại ở cổ đại ư? Vậy linh hồn của khối thân thể này đẩu rồi? Tại sao nàng lại có bộ dạng giống như nàng ta vậy, hay đây là kiếp trước của nàng sao?
      Nội tâm Tiêu Tử Y nẩy lên vấn đề liên tiếp, nhưng có ai trả lời nàng, cũng có người nào có thể trả lời nổi.
      Cứ vậy nhận mệnh , từ bỏ cuộc sống trước kia, lại bắt đầu lần nữa sao? Tiêu Tử Y chẳng còn cách nào lựa chọn, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn trừng trừng, vô tình nhìn lên những hoa văn tượng khắc gỗ đỉnh đầu mà ngẩn người.
      “Công chúa, Nhược Trúc, Như Lan, hai vị cung nữ đến hầu hạ công chúa” biết qua bao lâu, giọng cung nữ cung kính truyền từ ngoài cửa vào.
      Tiêu Tử Y theo phản xạ định lên tiếng trả lời, nhưng môi vừa động biết lúc này hẳn là nên , vội vàng mím chặt môi lại. Tuy ngự y có nàng thể chuyện nhưng trực giác của nàng cho thấy nàng có thể phát ra thanh. Nhưng giờ thể chuyện cũng có lợi với nàng, vì thế nàng dễ buông tấm chắn này ra.
      Tiêu Tử Y thấy ngoài cửa có động tĩnh gì, biết là đợi cho phép của nàng. Nhìn xung quanh , Tiêu Tử Y móc sau lưng ra tấm gỗ bên giường, gõ gõ ý bảo nàng tỉnh.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 4: Đặt nhầm lịch sử
      BIÊN TẬP: MEOMEOMEO
      NGUỒN: http://duongnga199615.wordpress.com/



      Nhược Trúc và Như Lan là cung nữ mới được phái đến hầu hạ Tiêu Tử Y, hai người đều có vẻ ngoài thanh tú hiếm có, trăm dặm mới tìm được mỹ nữ như vậy.
      Tiêu Tử Y vẫn duy trì tâm lý đề phòng, thờ ơ, lạnh nhạt. Thoạt nhìn Nhược Trúc lớn tuổi hơn nàng chút, nhưng nhìn qua cũng quá mười bảy mười tám tuổi, thái độ trầm ổn, khí chất hào phóng, nhìn ra được nàng ta cũng là tiểu thư con nhà khá giả. Như Lan cũng kém nàng nhiều lắm chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, xem vẻ mặt hẳn là người rất hoạt bát giống như bộ dạng Tiêu Tử Y lúc mới lớn vậy, chẳng qua mới tới nơi này, Tiêu Tử Y cố giả vờ có bộ mặt nghiêm túc thôi.
      Tiêu Tử Y cũng có cách nào chuyện với các nàng ấy, chỉ có thể gật gật đầu. Hai người đều rất hiểu ý, nhanh chóng khéo léo thăm dò được thói quen của nàng, chỉ cần mỗi ánh mắt, động tác của Tiêu Tử Y cũng biết nàng muốn gì .
      Quả nhiên là cung nữ được lựa chọn kĩ lưỡng mới được đưa tới.
      Tiêu Tử Y được hầu hạ chu đáo, có việc gì làm, liền bắt đầu tò mò xem rốt cuộc nàng ở thời đại nào. Nếu nàng nghe nhầm, giờ nàng cũng mang họ Tiêu, nhưng mà họ Tiêu trong lịch sử vương triều Trung Quốc nàng còn nhớ cũng chỉ có triều Nam Bắc.
      Suy nghĩ lát, triều Nam Bắc là nơi hỗn loạn ra sao nhỉ? Nàng cũng nên ở nơi mà ngay cả hoàng đế cũng ngủ yên giấc, ngày đêm lo lắng hạ thần phản loạn trong hoàng cung.
      Nhưng tò mò cũng chẳng có cách làm , cho dù Tiêu Tử Y có thể mở miệng chuyện cũng quyết dám hỏi bừa người ngoài bây giờ là triều đại nào. Vì thế chỉ có tự mình tìm hiểu nghe ngóng xung quanh mà thôi.
      Trước tiên là nghe người khác chuyện nàng biết mình được phong là công chúa Trường Nhạc, nơi nàng ở là cung Trường Nhạc.
      Có thể xuống giường lại chút, Tiêu Tử Y mới biết được chỗ ở của nàng, cung Trường Nhạc cung rất rộng. thể đến kiến trúc cung Trường Nhạc được thiết kỹ vô cùng tuyệt đẹp. Nhược Trúc và Như Lan chỉ là cung nữ theo hầu hạ bên cạnh nàng, phụ trách chăm lo những việc cá nhân hàng ngày của nàng, trong khi đó quản lý cung Trường Nhạc và cung nữ thái giám cũng khoảng mười mấy người, hơn nữa lúc trước nàng bị hạ độc, cung Trường Nhạc lại thêm vào mấy người thử độc ở phòng ăn trong cung, phái tới khoảng 10 cung nữ nữa.
      Tiêu Tử Y vừa nhìn thấy choáng, cho dù nàng biết cung đình cổ đại thế nào, nhưng cũng biết nàng được đãi ngộ rất tốt. Song cuộc sống như thế nàng nguyện cần. Chẳng qua nếu cho nàng được chọn, nàng cũng muốn quay về cuộc sống đại, thân phận kia sớm bỏ rồi.
      “Công chúa, Huệ phi phái người đưa tới hộp “uyên ương bạc”” và “đôi cá vàng ạ.” Nhược Trúc khom người đứng ở ngoài cửa thư phòng, ôn nhu bẩm báo . Tiêu Tử Y sớm phát thư phòng phía sau cung Trường Nhạc, mấy ngày đêm liền ở lỳ bên trong, gặp bất cứ ai.
      Bên trong thư phòng có tý hồi nào, Nhược Trúc kiên nhẫn chờ, lúc lâu sau có tiếng gõ cạch cạch bàn trong thư phòng truyền đến.
      “Dạ, biết.” Nhược Trúc cung kính trả lời, xoay người cự tuyệt Huệ phi.
      Tiêu Tử Y ở trong thư phòng lặng lẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn ánh nắng mặt trời chiếu rọi bên ngoài, cảm thấy ý nghĩ hỗn loạn trận. Mấy ngày nay trong cung liên tiếp có phi tử hay hoàng thân quốc thích mang quà đến tặng cho nàng, nhưng vẫn có ngoại lệ, nàng đều từ chối toàn bộ.
      Chẳng còn cách nào, ai mà biết có dấu thuốc độc hay lẫn phi tiêu hay ám khí gì khác trong vật phẩm hay chứ?. Nàng sao dám thử chứ? Nhưng nàng lại dám từ chối quà tặng của Hoàng Đế và Hoàng Hậu, cứ mực cự tuyệt tất cả lễ vật, ngay đến hoàng thái tử Tiêu Cảnh Dương đưa tới vật phẩm cũng cự tuyệt nữa, điều đó khơi dậy nhiệt tình tặng quà của tất cả mọi người trong hoàng cung. Tất cả ai ai cũng đều đoán vì những vật phẩm đó hợp sở thích của công chúa, hoặc là bởi vì nguyên nhân nào đó nhận quà tặng, dù sao tất cả mọi người đợi xem rốt cuộc Tiêu Tử Y sẽ nhận quà của ai, làm cho mấy ngày này các loại quà quý hiếm chưa từng có đời đều được đưa đến cung Trường Nhạc, rồi tất cả lại được trả về.
      Tiêu Tử Y ngáp cái, đứng dậy kéo rèm cửa sổ xuống che bớt nửa ánh nắng ngập tràn trong thư phòng lại, làm cho ánh sáng bên trong cũng còn chói mắt nữa. Quay lại nhìn đến sách lịch sử để la liệt bàn, Tiêu Tử Y cảm thấy càng đau đầu hơn.
      Thật làm khó nàng khi phải đọc từng chữ từng chữ một tối nghĩa của đống ̉ văn này, nhưng cũng uổng công nàng hiện giờ đã biết bản thân ở triều đại nào rồi.
      ra nơi này cũng phải là nơi nàng biết trong lịch sử, ở nơi này cũng có Xuân Thu Chiến quốc, cũng có vương triều Đại Hán, nhưng mà lịch sử xuất ở thời nhà Tùy lại lệch lạc, cuối cùng lên làm hoàng đế lại là Dương Dũng mà phải Dương Quảng, Nhà Tùy tương lai có thể kéo dài qua năm đời, nhưng cũng phải có đời thứ hai Tùy Dương đế gì đó, sau đó trải qua năm đời đại loạn. Họ Tiêu vốn là tướng quân nhà Tùy, khởi nghĩa vũ trang, sáng lập ra vương triều ĐạiChu.
      Đây cũng chính là triều đại của Tiêu Vương.
      Tiêu Tử Y xuyên đến nơi này trở thành công chúa cũng gọi là Tiêu Tử Y, dung mạo và tên cũng thay đổi, chỉ là tuổi mới có mười bốn tuổi. Nghe lúc lên bốn tuổi, theo phụ hoàng và mẫu phi chùa Thái Sơn dâng hương bị người ta bắt , từ đó lưu lạc dân gian. Còn mẫu phi của nàng do nhớ nàng quá mà hai năm sau cũng rời bỏ nhân gian. Hoàng đế khổ tâm tìm kiếm mười năm, mới lần nữa đem nàng về cung, kết quả trở lại cung chưa đến mười ngày, xảy ra việc ám sát bằng thuốc độc và kiện mưu sát.
      Xem ra vận mệnh nàng ở kiếp trước và nàng giờ đều rất kém, đều có người trăm phương ngàn kế hại nàng. Tiêu Tử Y ngồi trở lại trước bàn đọc sách lần nữa, nhìn từng làn khói hương lượn lờ toả mùi, từng đợt từng đợt tiêu tán ở trong khí.
      Hít sâu hơi mùi hương có tác dụng an thần, ý nghĩ trong đầu Tiêu Tử Y cũng dần dần khôi phục tỉnh táo. mấy đêm liên tục nàng luôn nằm mộng, mộng ở đại nàng ra chưa chết, hoá ra linh hồn của thân thể này nhập vào thân thể của nàng, trải qua thời gian khó khăn nắm bắt tri thức, sau đó dưới trợ giúp của bạn bè nàng đoạt lại tập đoàn tài chính và quyền kế thừa, thậm chí còn xây lại nhi viện Nhân Ái nữa.
      Nàng nằm mộng rất nhiều nhưng chỉ nhớ được đoạn ngắn mà thôi. Nhưng có thể xác định đây phải do nàng phán đoán tuỳ tiện.
      Nàng tình nguyện tin tưởng đây là , nàng và Tiêu Tử Y ở thời cổ đại nào đó trùng hợp trao đổi linh hồn, từ nay về sau bắt đầu cuộc sống khác liên quan đến nhau.
      Mà giấc mộng đêm qua cũng cho nàng biết tất cả, Tiêu Tử Y cho rằng mọi chuyện xong rồi, và lần này đến lượt nàng cố gắng sinh tồn.
      Nhưng rốt cuộc phải làm thế nào đây? Ai cho nàng kim chỉ nam để sinh tồn trong hậu cung chứ? Tiêu Tử Y cúi trán nặng nề xuống mặt bàn, mắt lại đột nhiên nhìn thấy đôi mắt to đen trong suốt khác.
      Tiêu Tử Y cả kinh lập tức đứng bật lên. Trẻ con à? Nó vào phòng nàng và ở dưới gầm bàn lúc nào nhỉ??
      Đôi mắt ngập tràn thuần khiết chớp hai cái, rồi sau đó là giọng non nớt giòn tan với Tiêu Tử Y: “Xin chào Hoàng a di (dì Hoàng) ạ!”
      “. . . . . .”
      Dì. . . . .dì ý à?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :