1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Nghe nói: Tam vương gia là cuồng vương phi - Phụng Phụng(9/72)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Nghe : Tam vương gia là cuồng vương phi

      Tác giả: Phụng Phụng

      Thể loại: xuyên ,...

      Số chương: 72c + 3pn

      Tình trạng: Full

      Nguồn:https://www.wattpad.com/story/82839294- ... 6%A1ng-phi


      Nàng là con độc nhất của trùm xã hội đen.

      Được phụ thân coi như bảo bối nhưng vì thế mà buông thả nàng.

      Từ năm lên ba đến khi mười tuổi, nàng từ đứa trẻ biết gì trở thành người toàn năng. Từ đọc sách, y thuật, võ thuật, cách sử dụng vũ khí đến những nhiệm vụ gian khó nhất nàng cũng hoàn thành xuất sắc. Nhưng đến năm nàng mười lăm tuổi, ai ngờ con người hoàn mỹ như vậy lại bị chết trong vụ nổ máy bay.

      Cánh cổng thời gian mở ra, khiến linh hồn nàng xuyên đến cổ đại nhập vào chính tiền thế của mình.

      Nàng muốn cuộc sống bình lặng, nhưng cuộc sống đâu thể đoán trước được điều gì.









      Chương 1

      Nhật Bản - tokyo- thế kỷ XXI

      - ẦM - chiếc cửa bật mở, 1 người đàn ông trung niên hớt hải chạy vào.

      - lại là có chuyện gì? - người ngồi bên chiếc bàn lớn, góc khuất mặt lên tiếng.

      - đại.....đại ca, là tiểu thư muốn vào.- người đàn ông kia vừa thở gấp, vừa trưng ra bộ mặt thập phần sợ hãi, giọng run run.

      - cho nó vào, gọi người sửa chữa, chuẩn bị sửa căn phòng này - người ghế phất tay, ý bảo người kia ra ngoài

      - dạ - người đàn ông cung kính cúi đầu, cửa đóng lại

      ………………

      Cộc _ cộc _ cộc - 1 đạo thanh gõ cửa vang lên

      - vào - người ghế lên tiếng

      _ cạch _

      1 mặc kimono bước vào, đuôi áo và cuối ống tay điểm xuyết vài bông hoa đào . Tóc tím bạc dài quá mông, trước 2 bên ngực buộc 1 phần tóc bằng lụa trắng, tóc sau tùy tiện xoã xuống. khuôn mặt trái xoan tinh xảo, tóc mái bằng đáng ma mị, mắt tím đen như trời đêm, linh hoạt, quyến rũ lòng người. Cằm thanh tú, mũi cao thẳng, môi đào chúm chím. Hoàn toàn là vẻ đẹp tự nhiên, mộc mạc, nàng tựa dính 1 hạt bụi bẩn của thế gian, trong sạch cùng tinh khiết. So với tiên nữ, chỉ hơn chứ ko kém.

      -cha! - lên tiếng

      Chương 2

      -Meyo darling? Có chuyện gì con ko vừa ý sao? - người đàn ông đứng dậy, tới cạnh . Người này khoảng 35, 36 tuổi.tóc ngắn đen, mắt đen xinh đẹp. Đôi môi mỏng, mũi cao,thẳng. Khuôn mặt mỉm cười, giọng dịu dàng.

      Meyo ngồi xuống chiếc bàn uống trà kiểu Nhật, dáng vẻ dịu dàng nhu mì.

      - là cha muốn con Trung Quốc du học?

      - Đúng là như vậy. Con là tiếng Trung rất giỏi, ta muốn con liền sang đó giúp ta mật thám bên đó. - cười, như có chuyện gì sảy ra.

      - cha, ta là ko muốn . - Nàng nhíu mày, giọng yếu ớt, thêm vài phần run rẩy.

      - ta muốn con sang.- kiên định lắc đầu

      Nghe được câu này, Meyo môi mím lại, 1 tay đặt trước ngực, khoé mắt phiếm hồng. Đôi mắt như cẩm ngọc của nàng liền bao phủ 1 lớp băng mỏng, làm đôi mắt nàng nhuốm đầy lệ. Như muốn người ta che chở, chăm sóc.

      - nhưng con còn bạn bè bên này, họ nhớ con!

      - phải, họ cũng cảm ơn ta nhiều khi mang con !

      Meyo rút khăn lụa trong ống tay áo, lau nước mắt, đứng dậy.

      Chương 3

      khẽ cởi đai áo, bỏ lớp áo kimono , bên trong là quần đùi mỏng và áo thun đen. Phần đùi được gài bom BB, dao găm, súng,......

      Lật mặt sau của đai lưng lên, là hơn 20 kim được tẩm độc. Rút từng cây kim ra, mỗi hốc ngón tay ghim 1 chiếc.

      thấy vậy, liền đứng dậy, đá chiếc bàn trà qua 1 bên, vỡ tan tành.

      - cha a, ta là muốn như vậy nhưng người ép ta! - rồi nàng liền phóng kim về phía .

      - Meyo a, ta là muốn giúp ngươi? - vừa vừa tránh kim của nàng.

      - muốn giúp ta, liền cho ta làm theo ý mình.

      Nàng là con duy nhất của . Tính tình ương ngạnh sẵn có. Từ cho nàng học tập rất cẩn thận. Mỗi môn học đều có gia sư, nàng hề tới trường. Ngoài học, còn có sát thủ dạy nàng độc dược. Kể cả giả tạo khi nãy. Võ là chính tay rèn dũa nàng. tuy bao bọc, thương nàng nhưng cũng ko kém phần nghiêm khắc. học võ 13 năm, kinh nghiệm của nàng hề ít.

      Thuận 2 tay, rút 2 khẩu súng lục bên hông ra. Bắn lia lịa..

      Trùm mafia đâu phải dễ chơi? Tùy tiện nghiêng đầu, giơ chân, nhấc tay đều tránh được đạn của nàng. Mưa bom bão đạn còn tránh được, huống gì là chút đạn từ súng con do chính tay mình huấn luyện mà ra.

      -cạnh_ cạnh-

      Đạn hết, nàng khẽ nghiến răng:

      -shit!

      Ném súng xuống, định rút đạn BB từ đùi ra cảm nhận được 1 chút lạnh ở cổ.

      -Ngoan ngoãn sang đó làm nội gián, ko sau này khỏi cũng được! - nhếnh mép nở 1 nụ cười thập phần lãnh, nhìn con dao găm kề cổ nàng, nhiễm chút sắc đỏ của máu.

      Nàng rịn 1 lớp mồ hôi lạnh, người cha này, được là làm được, hạ thủ vô tình.

      - con - nàng cười khổ.

      Chương 4

      bầu trời Trung Quốc, chiếc máy bay của tiểu thư Meyo Kitomono bay lượn.

      Trong máy bay, Meyo nàng ngồi nghe bài hát thích của AKB48.

      BÙM....

      Phần đầu của chiếc máy bay nổ 1 tiếng. Nàng nghiêng đầu, thầm óan:“ đồ dởm, thoát vụ này liền mua loại tốt hơn.”

      Lại cởi bộ kimono trắng ra, bên trong vẫn là áo thun đen và quần đùi bó.

      Xách túi dù tới trước cửa máy bay.

      Sưu......

      -Phật-

      Nàng nhảy xuống, dù bật ra.

      Với nàng, cú nhảy dù này chẳng là gì hết, bình thường như mọi khi.

      suy nghĩ viển vông, nàng trợn mắt: mặt biển là 1 cái vòng tròn như lốc xoáy, đen như lỗ đen vũ trụ.

      Nàng bị hút vào......

      Chương 5

      Đập vào tai nàng tại chính là 1 dàn tiếng khóc thảm thương, inh ỏi và cả tiếng kèn, nổi 1 khúc nhạc ai oán bi thương.

      Nàng mệt mỏi mở mắt, lông mi nặng trĩu.

      Sao tối thế này? Có phải hay ko nàng chết?

      Nghe tiếng ngoài kia chính là tiếng Trung cổ. Chả lẽ cha nàng sang Trung Quốc là tang cho nàng? Nàng chỉ nhớ là bị cuốn vào 1 hố đen, sau đó thế nào ko .

      Nhưng mà nàng là chưa có chết nha?

      Tay theo bản năng vươn lên. Chưa duỗi thẳng chạm vào 1 thanh gỗ.

      Ko cần suy nghi, nàng là ở trong quan tài.

      1 tay tì vào nắp quan tài, tay kia vận lực.....

      PANG

      nắp quan tài bật tung ra, bay xa vạn trượng.

      Những người ở dưới khóc ỉ ôi liền im bặt, nhạc nhẽo cũng tắt.......

      Chương 6

      Nàng đứng dậy xem xét xuông quanh, là ko có cha nàng ở đây.

      Hay thiệt, gửi tang con 1 dàn người khóc hộ còn mình lẩn đâu ko biết.

      Đánh giá nơi nàng tại, 1căn phòng rộng rãi, chạm trổ nhiều đường nét cổ, cực kì đẹp. Có nhiều vật bằng gỗ, toàn đồ cổ, chắc chủ nhân nhà này là cuồng đồ cổ. Chỗ nào cũng thấy khăn tang trắng.

      - Ta là chưa chết. - Nàng

      ( P/s: tất nhiên là tiếng Trung nha!)

      - Loan..... Loan nhi......- 1 người đàn ông đứng dậy, người này với cha nàng có vài nét giống, có phải hay ko là chú hay bác nàng.

      Nhưng đây là gọi ai? Nàng có tên Loan nhi sao a?

      Người đàn ông khuôn mặt phờ phạc, khó hiểu nhìn nàng

      - ngươi.....là chưa chết???

      - ta là chưa chết, ngươi bất mãn? - Nàng nhìn lại .

      - ko, rất tốt, rất tốt, ta liền giết lão lang băm ngươi chết. Loan nhi, ngươi... lần sau đừng như vậy, có chuyện gì với phụ thân. Phụ thân ta giải quyết giúp ngươi. - ôm nàng vào lòng

      - ta ko tỉnh dậy e rằng xuống hoàng tuyền luôn cũng nên.

      - Loan nhi, phụ thân là rất sợ ngươi xa khỏi phụ thân. - ôm nàng vào lòng, khẽ .

      Nàng trợn mắt, gì chứ? Phụ thân ư?

      Với cái óc IQ hơn 200, làm nàng hiểu ra vấn đề: nàng chết, là xuyên , vào vấn đề này giả mất trí là tốt nhất.

      Nàng làm bộ mặt ngây thơ đáng nhất với :

      - phụ thân, ta là ko nhớ gì hết, người có thể hay ko cho ta biết ta là ai, đây là đâu ko???

      -Loan nhi, tại ta cần sử lý 1 số việc của ngươi, ngươi đợi phụ thân trở về rồi ăn tối với ngươi, tại để Ngọc Di cho ngươi - ôn nhu với nàng, phất tay với nô bộc

      - mau mang những thứ này , chuyện này coi như chưa từng sảy ra, đại tiểu thư chưa hề chết.

      xong buông nàng ra, ra ngoài.

      Nàng nhìn xung quanh, nhảy ra khỏi quan tài, 1 nữ tử đến trước mặt nàng, bộ dáng xinh đẹp, giọng run run, ko khó để nhận ra phần vui mừng của nàng

      - tiểu thư, mời theo Ngọc Di về cư của người.

      Chương 7

      Nàng theo Ngọc Di, thầm đánh giá nữ tử này: Ngọc Di chắc tầm 17, 18 tuổi gì đó. Tóc mái chéo, mắt đen to tròn, mũi cao thẳng, cằm thanh tú, môi đào dịu , nước da trắng hồng. Thân mặc lam y, ko có quá nhiều tiểu tiết váy nhưng nhìn chất liệu là biết, Ngọc Di như là nha hoàn cao cấp a nha! tóc đen búi 2 bên. Vài sợi xoăn rơi xuống trước ngực. Nàng ko phải dạng nghiêng quốc nghiêng thành cũng có tám phần tư sắc. Tới 1 nơi gọi là Loan cẩm cư dừng lại. Nàng nhìn bxung quanh, nơi nay chung quanh trồng rất nhiều loại hoa màu tím: tulip, thanh , bìm bịp, cẩm tú cầu, oải hương..... Ngay cả đầu nàng là 1 dàn hoa tử đằng, màu tím xinh đẹp, tất cả đều là loại hoa nàng thích.

      vào trong điện chính, càng làm nàng ngạc nhiên: cái giường khắc tinh xảo bằng gỗ lim, mành che mỏng màu tím, khăn trải bàn cũng màu tím, bên cạnh cửa sổ là 1 cái sàng gỗ, có 1 chiếc chăn tím mỏng. Cửa sổ treo cả hồng hoa đăng. Nơi này trang trí ko quá nhiều, toát 1 vẻ thanh đạm, giản dị nhưng ko kém phần kiêu sa, chủ nhân thân thể này thực hợp với nàng nha!!!

      Chương 8
      Chương trướcChương tiếp

      - Ngọc Di, ngươi.... ...

      Nàng trợn mắt, chưa xong Ngọc Di ôm lấy nàng, khóc ko thành tiếng, tự oán

      - ô ô ô ô ô ô.... ... tiểu thư a, ta cứ nghĩ là người ko tỉnh dậy nữa, là tại ta, tại ta cả, tiểu thư, ô ô ô ô.... ...

      Ngọc Di và chủ thân thể này hẳn rất thân, nhưng nàng là tại nàng, đây là làm sao???

      - Ko khóc, ko khóc, mau cho ta xảy ra chuyện gì? - Nàng vỗ lưng Ngọc Di, an ủi nàng.

      - hức...tiểu thư, là hôm đó.....hức.....ta và người dạo phố, nhưng nhị tiểu thư tể tướng phủ....ta ko có cố ý va vào nàng...Nàng ta ta cố ý va vào nàng ta....làm vỡ ngọc bội quý của phu nhân cho..... nhưng tiểu thư a, ta là ko cố ý.....hức..... người tin ta, đúng ko?- Ngọc Di vừa vừa khóc, đôi mắt sưng lại càng sưng hơn.

      - ta tin ngươi, tiếp .

      - rồi nàng vả miệng ta, người quay lại vả miệng..... hức.... nàng. Tối hôm đó, ta ràng thấy...nàng ta sai người ám sát tiểu thư nhưng ko đủ chứng cứ để kết luận nàng ta, do lão gia nhân từ, ko hề trách phạt ta, ta hại người rồi... ô ô ô ô ô ô.... ....- nàng xong liền khóc lớn.

      Nhị tiểu thư tả tướng phủ? Ta nhớ cái này, thay chủ nhân cơ thể này trả thù, coi là trả ơn cho ta ở nhờ cơ thể. Nàng cười lại 1 hồi.

      Chương 9

      Sau khi moi móc thông tin của Ngọc Di nàng nhận ra được vài điều:

      + 1 là nàng là đích nữ đại tướng quân, hoàng thượng còn cần nhún nhường vài phần. Mẫu thân nàng là đại phu nhân _ người được lão gia sủng ái nhất, mất ngay lúc nàng chào đời, nghe rằng người bị khó sanh. Từ đó phụ thân rất sủng ái nàng

      +2 là chủ nhân cơ thể này tên Uyển Như Loan Loan, tóc cũng là tóc tím bạc, mắt vẫn là tím đen, khuôn mặt khá giống với nàng đại, nhưng là còn xinh đẹp hơn vài phần. Vẻ đẹp này của mĩ nhân cổ trang, dịu dàng hiền thục.Nàng tại là tròn 15 tuổi, là lúc đến tuổi kết hôn. Tuy khác nhiều người tới cửa cầu hôn nhưng nàng ko đồng ý.

      +3 là nàng có 1 ca ca cùng di nương tên là Uyển Minh Phong, 19 thổi. Là tướng quân dưới trướng của phụ thân lão cha. Là tướng sĩ có tài, sau này làm Uyển đại tướng quân. Cực kì thương muội muội là nàng. Nàng có 2 tiểu muội. Nhị tiểu thư là hài tử của nhị phu nhân tên Uyển Thục Nha, 14 tuổi. Bẩm sinh bị mù, tính tình dịu dàng, đối tốt với hạ nhân. Tam tiểu thư là hài tử của tam phu nhân, 16 tuổi, tuy nhiều hơn nàng 1 tuổi nhưng là con của thiếp nên ko được quá coi trọng, hay hãm hại nàng

      + 4 là nơi này tuy tiếng Trung nhưng ko hề có trong lịch sử Trung quốc a! Nơi này tên Hoàng Bảo triều, qua hơn 200 năm lịch sử. Vị hoàng thượng tại là 27 tuổi, ngai 9 năm. đưa Hoàng Bảo triều lên 1 trong lục đại quốc. Nơi này thiên về võ thuật, lấy võ làm chủ. Ai có võ công cao trọng dụng, tuy Loan Loan trước kia ko có võ nhưng nàng là nữ nhân nên ko sao. Hoàng Bảo triều kết giao bằng hữu với Nhuệ quốc bên cạnh. Nhuệ quốc là nơi nam nữ bình đẳng, hiếm thấy trong cái thời đại trọng nam khinh nữ này. Nhuệ quốc do nữ vương Tuyên Nhược Nhang trị vì, nơi sản xuất ra vật dụng thường ngày tơ lụa., đồ gốm,... và cả thức ăn, thực phẩm. Do Nhuệ quốc nữ nhân nhiều nên nếu có chiến tranh chỉ cần 1 ngày mất quốc nên luôn trao đổi đồ với Hoàng Bảo triều để giúp họ bảo vệ giang sơn
      Hale205 thích bài này.

    2. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 10

      Loan Loan ngồi ghế đá dưới cây cẩm phượng, bàn bày lung tung những hạt như viên kẹo.

      1 thân cẩm y, đuôi váy thêuvài bông cẩm tú cầu xinh đẹp, tóc tím tết 1 đường đằng sau dài, thanh nhã mà thuần khiết, tựa ko dính chút bụi của nhân gian.

      - LOAN NHI! - 1 nam tử liền chạy tới chỗ nàng.

      Loan Loan lười nhác ngẩng đầu, bâng quơ 1 câu:

      - ngươi là ai a???

      Nam tử cứng người, khoé miệng co rúm, khó hiểu nhìn nàng:

      - Loan Nhi, ngươi thực mất trí, thực ko nhớ ca sao?

      - ồ, ra là ca? Cái gì nhỉ.....Minh Vũ hả? À ko.....Minh Tuấn hả? Hay là Minh Long? - Nàng trưng ra vẻ mặt ngây thơ nhìn .

      - Loan nhi, tên ca là Minh Phong.......- cười gượng

      - tiểu thư, điểm tâm của người! - Ngọc Di vào

      Nàng nhìn qua Uyển Minh Phong, đỏ mặt,

      - thiếu.......thiếu gia!

      Uyển Minh Phong thấy biểu lộ này của nàng, nở 1 nụ cười mang theo thập phần dịu dàng nhìn Ngọc Di.

      Loan Loan thấy cảnh này cũng hơn nhếch mép, thầm nghĩ:“ Ngọc Di thực trong sáng nha,2 người này đích thị có gian tình!!!

      - khụ....khụ. Ngọc Di, em ra ngoài ! - ho khan 2 tiếng. Nàng với Ngọc Di.

      - vâng - Ngọc Di ra ngoài, đóng cửa.

      Loan Loan nghiêng đầu phía Uyển Minh Phong, : - vậy là ca tìm muội có chuyện???

      - à ko, ta nghe phụ thân muội bật dậy trong quan tài nên ta muốn gặp muội. Loan nhi a, ta là rất nhớ muội!!!

      Khoé mắt nàng co giật.....người này có phải hay ko là tướng sĩ có tài, bao công lao mà Ngọc Di huyên thuyên với nàng? Ca nàng có hay ko bị mắc chứng cuồng em a????

      Uyển Minh Phong liếc mắt lên bàn, chớp mắt

      - Loan nhi, muội là làm gì?

      - chế thuốc độc đó!- nàng bình thảnh , như thể rất bình thường.

      Đến lượt Uyển Minh Phong khoé mắt co giật, muội - đệ nhất tài nữ của Hoàng thành, dịu dàng nết na mà chế độc ư???

      - Loan nhi, muội có hay ko bị bệnh a????

      - ca là ko tin ta?

      - Loan nhi, ngươi hay trêu người! Ko cần trí óc cũng biết là muội dối.

      - ko tin a, ca cầm viên thuốc màu lam , uống nó ca ko cách nào làm chuyện đó a! -nàng chỉ chỉ viên màu xanh, phía cười tươi,

      Ai da, nàng mà vậy thế nào cũng là nha?

      - Loan nhi, có hay ko viên nào tác hại chút? - nuốt nước bọt, phía nàng gượng cười

      - có a! Viên hồng kia là làm ca phải làm chuyện đó suốt 24 tiếng nha! Cái đó nhất rồi!

      đứng hình, ngơ ngốc nhìn nàng, thầm oán: Loan nhi a, ta ko chết vì mệt sau này bị yếu sinh lý mất a. Muội có phải là đùa ko thế??

      - Loan nhi, muội vậy.....

      -Hahaaaa..... ko muốn uống đúng ko, biết mà... hahaha!!! - Loan Loan ôm bụng cười, xinh đẹp tự nhiên

      - Loan nhi, muội gạt ta??? - đỏ mặt nhìn nàng

      - ko có a, muốn chứng minh cứ uống a!

      - đủ rồi, ta cần phải , hôm khác gặp muội - xong, liền phất tay áo rời

      - ân!









      Chương 11

      Trong sân của Loan cẩm cư, tại Ngọc Di bị Loan Loan ép vào thế bí.

      - tiểu thư a, lão gia dặn ta ko được cho người ra ngoài, người đừng ép ta mà!!!

      - Ngọc Di a, ở đây là rất rất chán nha! Ngươi cùng ta ra ngoài chơi, ta ko cho phụ thân biết a! Nếu người biết, ta bao che cho ngươi mà

      - tiểu thư nếu thấy chán, hay sang Nha cư của nhị tiểu thư chơi nha, được ko? - Nàng như nhìn thấy ánh sáng, cười tươi nhìn Loan Loan.

      Hử? Nha cư? Là của Uyển Thục Nha sao a? Hảo, nga!!!

      - được rồi, vậy thôi

      - khoan tiểu thư a, người định để tóc thế này sao?

      - hử? sao?

      Ngọc Di cứng người, thầm óan: đây có phải hay ko tiểu thư nết na hiền dịu, luôn đoan trang nhà mình ko a?

      - tiểu thư, người có muốn hay ko ta vào búi tóc cho người?

      - à, ta ko phải tết tóc rồi sao? - Nàng chớp chớp mắt nhìn Ngọc Di. Ở đại nàng rất thích tết xuông thế này nha, vừa gọn,đẹp mà giản dị nữa a, chả lẽ cổ đại này là rườm rà lắm sao a?

      - tiểu thư, vẫn là nên vào búi tóc cho người - Ngọc Di day day thái dương, chu môi với nàng.

      Nha cư

      Loan Loan vẫn 1 thân cẩm y, đuôi váy thêu vài bông cẩm tú cầu xinh đẹp, thanh nhã, giản dị mà ko mất vẻ xinh đẹp. Nàng gài 1 trâm ngọc hồng lựu tím, tóc tùy tiện búi lệch bên, vài sợi buông xoã xuống trước ngực.

      - nhị muội a!!! - nàng vui vẻ cất tiếng gọi Uyển Thục Nha.

      -Có phải hay ko là Loan tỷ??? - Uyển Thục Nha 1 thân lam y bước ra, khoác áo ngoài màu hồng, thêu vài bông hoa đào. tay bế 1 con sói trắng. Như Ngọc Di kể là phụ thân tặng nàng. Tóc buông xoã xinh đẹp, chắc nàng mới ngủ dậy a. Bên cạnh là nha hoàn thân cận ủa Thục Nha, tên Dương Hỷ,tỉ muội tốt của Ngọc Di.

      - Nha nhi, ta là muốn chơi với muội!!!

      - tỷ a, tỷ nghĩ ra trò gì rồi sao??? - mỗi khi Loan Loan tới tìm nàng nghĩa là nàng có trò nghịch rồi nha.

      - Nha nhi a! Ta cùng muội dạo! - người ta tương kế tựu kế quả ko sai, với Nha nhi thực trốn ra ngoài rất nhanh nha!!!

      - hử? Hôm nay tỷ ngoan vậy? Ko lẽ sợ sao?

      - xì, thôi!

      Trong sân của Nha trúc cư

      Nơi này quả là đẹp, nơi nào cũng trồng trúc như tên của nó.

      - Nha nhi, muội là về trước, ta có việc chút - nàng trốn được Ngọc Di rồi, chỉ cần trốn xong Thục Nha thôi a!

      - tỷ có tính toán?

      - ko a, tỷ là chẳng có gì, là có việc thôi a!

      - được,muội về trước - Thục Nha quay , Nha trúc cư này là rất quen với nàng, nên tự cũng được.

      Chương 12

      1 cẩm y nữ tử thu hút mọi chú ý của đông đảo người qua đường. Nàng thân cẩm y, thêu vài bông cẩm tú cầu dưới đuôi váy, tóc tím bạc búi lệch với trâm hồng lựu tím, 1 phần rơi xuống áo. Khuôn mặt tinh xảo, đáng cùng thuần khiết. Mắt phượng to màu tím đen, chớp chớp có vẻ rất ngạc nhiên với mọi thứ xung quanh. Và tất nhiên, chẳng ai khác là Loan tỷ.

      Nàng vất vả lắm mới trèo được cái tường tướng phủ cao ngất. Bộ Uyển tướng phủ ky bo lắm sao mà tường cao vậy để chống trộm à???

      Nàng vừa vừa bĩu môi.

      Uỵch...

      Loan Loan ko để ý, va vào 1 nam nhân trước mắt. định quay mặt lên chửi bới đập vào mắt nàng là vẻ lạnh lùng, cao cao tại thượng của .

      Nàng bị cuốn vào đôi phượng mâu của . Đôi mắt nâu lạnh lẽo ấy như có thể xuyên thủng mọi vật. sở hữu vẻ xinh đẹp có 3 phần của nữ tử. Phái nữ còn ghen tị ko thể sở hữu 1 phần xinh đẹp của . Mày kiếm thẳng tắp, môi mỏng khiêu gợi,mũi cao thẳng. xinh đẹp thuần khiết y như tiên tử. Dù gặp nhiều mỹ nam nhưng vẻ lạnh lùng của làm nàng mê mẩn, nàng đỏ mặt, ngơ ngác nhìn .

      nhếch mép, khuôn mặt vốn xinh đẹp thuần khiết giờ lại mang vẻ đẹp như nghiệt. ghé sát tai nàng, thầm :

      - đừng nhìn nữa, mặt ra 2 chữ “ biến thái” rồi kìa - lần đầu 1 nữ tử ko biết ngại là gì, cứ ngồi đất ngắm như vậy, chả lẽ muốn kéo nàng dậy.

      Nàng trợn mắt, khuôn mặt vốn đỏ càng đỏ hơn. Đứng phắt dậy, nghiến răng ken két lườm :

      - ngươi! Mau đền !

      - đền? - trợn mắt, khó hiểu nhìn nàng

      - ngươi làm ta ngã, ko đền làm gì???

      - ta ko đền đó, làm gì được sao? - hỏi ở đâu có loại nữ nhân ko biết liêm sỉ là gì? Va vào rồi bắt đền?

      “ ục _ ục “

      Nàng lại đỏ mặt, xoa xoa bụng

      - hức. Đói quá, sao lại đúng lúc quá vậy..... - gãi gãi tai,cúi đầu

      trợn mắt nhìn nàng, trong lòng chứa tà khí, nhếch mép như nghĩ ra trò vui:

      - vậy ta mời ngươi ăn, coi như đền bù

      - tự nhiên ngươi nghe lời vậy, ko phải mưu chứ?Nàng khó tin nhìn

      - vậy ngươi là ko muốn ?

      - ko, ta

      cười, nha đầu này là có phần đáng đấy

      kéo nàng vào quán ăn gần đó, ngồi xuống bàn tên chủ quán dáng vẻ cung kính đứng trước mặt

      -vươ.....- chưa hết câu bị ánh mắt của chặn họng, liền sửa lại

      - công tử, người là muốn ăn gì a? Lão phu liền cho người đem ra.

      - để nàng chọn- liếc mắt nhìn nàng.

      - ta hả? Ta muốn ăn hết! - nàng mỉm cười. Lão chủ quán khó hiểu nhìn nàng. thấy vậy, liền gật đầu. Lão chủ quán cũng hiểu ý, ra.

      1 lúc sau, tất món ăn đặt trước mặt nàng. Loan Loan nhìn đống đồ ăn với đôi mắt tràn ngập tinh quang̀n xâu xé vào ăn,ko ngần ngại. thấy vậy, nhếch mép. Giờ mới nhận ra nha đầu này rất xinh đẹp: tóc tím bạc, búi lệch đáng với trâm hồng lựu ngọc màu tím. Mặt trái xoan tinh xảo, mũi cao thẳng, môi đào chúm chím, quang mâu tím đen, mi dài cong vút, mày ngài liễu phượng,, nước da trắng hồng. Vẻ đẹp hoàn toàn tự nhiên, ko chút phấn son nào. Dứt ra khỏi suy nghĩ, đứng dậy

      - ngươi làm gì?

      - về

      - vậy ai trả tiền?

      - ngươi - nàng ăn nghe thấy câu này liền ho sặc sụa

      - ko phải ngươi mời ta sao?

      - ta mời nhưng ko có nghĩa là ta trả tiền - xong, liền quay

      - Đứng lại - nàng hét lên. quay lại, nghĩ, ko biết nàng định dở trò gì

      Chưa nghĩ xong, 1 bóng dáng lao tới phía trước .

      - chàng đừng đối xử với ta như vậy mà - nàng phất khăn lụa trong ống tay ra, trưng ra vẻ mặt ủy khuất, lau nước mắt. Vẫn dáng vẻ ủy mị xinh đẹp. Câu của nàng thu hút khá nhiều người quay lại xem. chưa hiểu việc gì nàng tiếp

      - ta biết chàng nàng ta hơn ta, ta biết nàng ta thân phận và có quyền lực hơn ta, có thể làm cho chàng hạnh phúc, nhưng sao chàng lỡ phũ phàng với ta như vậy??? - 1 phần trêu chọc , 1 phần tự ý châm biếm thành 1 tên tiền hơn tình. có vài nam tử lên tiếng

      - mỹ nhân a, mau về với ta, ta thương nàng

      - ta ko làm nàng đau khổ, luôn thương nàng, mỹ nhân a

      - ta ko làm nàng phải chịu ủy khuất, ta chỉ lấy mình nàng thôi mỹ nhân

      ... ...... ......

      ko hiểu gì vẫn đơ mặt ra đó, nàng là trêu chọc ?

      - hức, ta biết, ta ko thể bên cạnh chàng được nữa. Chúc chàng hạnh phúc - xong, nàng chạy vọt

      Giờ mới lên tiếng, :

      - Thiếu Quân, xác định danh tính nàng. - 1 hắc ảnh bay xuống, cung kính :

      - dạ, vương gia- rồi bay

      Loan Loan sau khi khỏi đó gặp 1 thanh lâu giao bán.Nàng xem tivi thanh lâu là nơi thu nhập thông tin rất tốt. Liền mua, bảo họ về tướng quân phủ lấy ngân lượng

      1 hồi nữa, nàng tìm được chợ đấu giá nô lệ, còn lại 2 người

      + 1 nữ tử khoảng 16,17 tuổi, da trắng như phấn nộn, đặc biệt hơn là nàng có mái tóc bạch kim xinh đẹp. Tuy có phần hơi nhếch nhác nhưng tắm song có thể là 1 mĩ nhân

      + 2 là 1 nam tử tóc đen 19, 20 tuổi, nhìn có vẻ cường tráng nhưng sao lại bị đày làm nô lệ. Nhìn thoạt ko bằng người lúc nãy nàng gặp nhưng cũng thuộc dạng mỹ nam

      Chương 13

      Nàng nhìn chằm chằm 2 người họ. Nếu thu nhập họ làm thủ hạ, có tốt hay ko? Bắt đầu đấu giá

      - giá khởi điểm.... - tên chủ đấu giá chưa xong, bị Loan Loan chặn họng

      - ta mua 2 người họ, 500 vạn hoàng kim

      Tên chỉ đấu giá khó tin nhìn nàng

      - ta tại ko mang đủ tiền, ngươi cầm cái này tới Uyển tướng phủ, mang đổi ngân lượng - nàng vừa vừa rút cây trâm đầu ra, đưa

      - tiểu thư a, thế này....

      - ngươi ko tin? Vậy đem thứ này đổi ra ngân lượng ở hiệu thế chấp đồ - nàng vừa vừa tháo vòng cổ và vòng tay ra, đây toàn ngọc qúy hiếm cả, chắc đáng giá.

      Tên chủ đấu giá sáng mắt, chỗ này chắc chắn hơn 500 vạn hoàng kim ấy chứ

      - tạ tiểu thư, tạ tiểu thư

      Nàng ngồi xuống trước mặt 2 người kia, mỉm cười

      - các ngươi có hay ko muốn làm thủ hạ của ta

      - ngươi mua ta, ta là thủ hạ của ngươi - nữ tử

      - đúng như vậy- nam tử gật đầu

      -Vậy 2 người tên gì? Có biết võ công hay ko? - Nàng hỏi

      - ta biết chút khinh công và dùng ám khí. Tên ta là Bạch Bạch - nữ tử

      - ta tên Trọng Nam. Ta có biết võ công. - nam tử tiếp lời

      - hảo, mau cùng ta về phủ - Loan Loan cười

      Trước cửa Uyển tướng phủ

      Ngọc Di vẻ mặt lo lắng đợi nàng về.

      Thấy Loan Loan, nàng kích động hét lớn - tiểu thư!!!!!

      - Ngọc Di, phụ thân ta đâu?

      -tiểu thư, người chưa có về.Người mau vào phủ a. Người làm Ngọc Di sợ chết mất

      - lá gan ngươi bé! Mau mang 2 người này vào tắm rửa, thay đồ cho ta - nàng chu môi với Ngọc Di, rồi chỉ vào Bạch Bạch và Trọng Nam

      - được, tiểu thư, 2 người theo Ngọc Di! - nàng mỉm cười, có vẻ có bằng hữu mới

      Hoàng cung

      Từ Ninh cung ( cung của thái hậu)

      - Phương nhi a, bao giờ con mới chịu có phi a? Trong 4 em các người chỉ mình con vương phi là chưa có! - thái hậu ghế, trang sức rực rỡ nhìn Hoàng Lam Phương .

      - mẫu hậu, ta là.......- chưa xong, liền nhớ tới nữ tử mới gặp có mái tóc tím bạc xinh đẹp đó. Nàng là đích nữ Uyển đại tướng quân. Người chết sống lại - đệ nhất tài nữ Hoàng thành

      - ngươi làm sao?

      - ta là có ý trung nhân - cười, là hứng thú với nàng nha!

      - ai? Ngươi ta nghe - thái hậu kích động đập bàn

      - ko biết tiểu thư nhà nào lọt vào mắt Phương đệ của ta? - Hoàng Thiên Minh long bào bước vào ( ca nè là hoàng thượng @@)

      - Hoàng huynh? - Hoàng Lam Phương cúi người, hành lễ.

      - huynh đệ 1 nhà, ko câu nệ lễ tiết - Hoàng Thiên Minh đỡ dậy- , đệ là vừa ý tiểu thư nhà nào? ta giúp đệ ban hôn!

      - huynh ko cần, ta tự tới cửa cầu hôn - mỉm cười, vậy mới làm nàng động tâm! Thái hậu và Hoàng Thiên Minh sửng sốt, đây là ý gì? Tam vương gia cao cao tại thượng nhà họ đây sao?

      Hoàng Lam Phương tâm trạng vui vẻ bước ra ngoài, thầm nghĩ nha đầu, ta nhanh chóng bắt được nàng!!!

      Chương 14

      Sau khi tham quan 1 lượt nơi này, nàng tuyển vô số xử nữ tới làm việc tại thanh lâu và tất nhiên bán nghệ ko bán thân. Lâu của nàng mang tên Cẩm sắc lâu. Cho Bạch Bạch làm tú bà. Thanh lâu giúp nàng kiếm thêm ngân lượng rất nhiều và cả thông tin a nha!!!

      Trọng Nam khá giúp ích, thường vận khinh công giúp nàng ra ngoài, ko cần trèo tường mệt nhọc như lần đầu. Chủ yếu nàng tới xem Cẩm sắc lâu làm việc như thế nào, nơi này từ ngày có nàng chủ trì tại rất tốt, thành thanh lâu lớn nhất Hoàng thành

      tại bị Ngọc Di đứng chặt bên người, ko rời nửa bước, nàng chỉ còn cách ngồi ngắm mấy loại hoa tím xinh đẹp mà nàng thích thôi. Ngồi dưới cây bằng lăng, gió khẽ mân mê váy trắng của nàng. Nàng mặc váy trắng, điểm vài bông dạ yến thảo, khoác 1 dải lụa tím qua tay, tóc tết 2 bên với cột tóc trắng. Nàng giản dị mà xinh đẹp. Thuần khiết cùng thanh tao, ko có gì sánh nổi.

      - Loan nhi!!!

      ngắm vài bông dạ hương 2 tiếng hét đâm vào tai nàng. Nàng ngồi phắt dậy, mỗi khi có người gọi tên nàng to vậy là có chuyện vui a nha. Trước mắt, là Uyển tướng quân _ Uyển Gia Khinh và Uyển Minh Phong tới.

      - ca, phụ thân? Ko phải cả 2 người ở ngoài biên giới?

      - là có chuyện liên quan tới muội nên ta mới về - Uyển Minh Phong thở gấp

      - chuyện gì?

      - tam vương gia, là tam vương gia tới! - Uyển Gia Khinh

      - là ai? Tới làm gì?

      - tới cầu hôn a! - Uyển Minh Phong nhíu mày

      - cầu hôn ai? Huynh sao? - Loan Loan giọng giễu cợt .

      - Loan nhi, muội là đừng đùa nữa, mau ra ! Là cầu hôn muội! - Uyển Minh Phong hét to, nắm tay nàng ra.

      Nàng thầm nghĩ: chẳng phải tên vương gia 21 tuổi ko thê thiếp, mà Ngọc Di kể sao a? Ta đâu quen biết ???

      Phủ chính

      Loan Loan ngơ ngác, thầm oán: tại sao? Tại sao? Tại sao lão thiên gia a??? Sao người đùa cợt ta như thế!!! ta là tới tận nhà đòi nợ sao? Là muốn méc phụ thân sao a????

      - Loan nhi, đây là tam vương gia, con mau hành lễ - thấy nữ nhi cứ ngơ ngác nhìn , Uyển Gia Khinh liền nhắc nhở. Biết là nữ nhân ai thấy người này đều vậy, nhưng......

      - a, ko cần a! Loan nhi sau này là vương phi của ta a! - Hoàng Lam Phương cười: nha đầu, ngươi ko dễ thoát khỏi tay ta!!

      Nàng cười như mếu nhìn : tên khốn, ta liền chặt ngươi thành 8 khúc ném cho cẩu gặm!!!

      Chương 15

      - TA PHẢN ĐỐI !!! -

      Uyển Minh Phong : muội ta hôm nay là làm sao ? Ko phải động lực để nàng trở thành đệ nhất tài nữ của Hoàng thành là sao ? Hôm nay chính tới cửa cầu hôn mà còn từ chối ?

      Uyển Gia Khinh : nữ nhi a ! Tam vương gia là cao cao tại thượng đó , tới cửa cầu hôn mà từ chối coi như sỉ nhục rồi . Nhưng ko thê thiếp , ai lọt vào mắt ko phải được thương cả đời hay sao ?

      Hoàng Lam Phương : tiểu nha đầu a ! Nữ tử nguyện được chết dưới tay ta còn ko có cơ hội ? Này là ta muốn lấy làm vương phi ? Từ chối là ý gì ???

      Loan Loan thấy 3 người này cứ ngồi ngơ ngác nhìn khoảng vô định như vậy , liền biến mình vừa gì đó lỡ lời . Ngồi xuống , thu lại vẻ nết na , mắt lại biến hóa , xinh đẹp , ngây thơ chớp chớp , mỉm cười:

      - ta là đối tượng hôn thê , nên ta có quyền tự quyết định đúng ko ? Vả lại ta chưa tới tuổi kết hôn ! Phải ko ca , phụ thân , tam vương gia.... ...- nàng kéo dài chữ "gia" nhìn . Đôi mắt lại 1 màn sương , chuẩn bị cho 1 màn " hoa lê vũ đái "

      Uyển Minh Phong : Loan nhi a ! Muội trông chờ gì nơi nữ nhi phải theo lệ " cha mẹ đặt đâu / con ngồi đó " chứ ?

      Uyển Gia Khinh : nữ nhi a ! Cái gì mà chưa đến tuổi kết hôn ? Chẳng phải nữ nhân 15 , 16 là đến tuổi cặp kè rồi sao ?

      Hoàng Lam Phương : nha đầu , định giở trò như hôm đó hả ? Ta ko mắc lười nữa đâu !

    3. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 16

      Uyển Minh Phong chạy tới chỗ nàng, quay mặt với Hoàng Lam Phương:

      - tam vương gia, người đợi 1 chút, ta thử thuyết phục Loan nhi! - xong kéo nàng ra 1 góc. nhưng cực kỳ gấp rút

      - Loan nhi! Ta ko muốn ép muội nhưng cả phủ Uyển gia này dưới hơn trăm mạng người! Tam vương gia đó là muốn gì cũng phải có bằng được! chắc ko nhờ hoàng thượng ban hôn nhưng nếu hoàng thượng thấy muội ko đồng ý mà ban hôn, muội ko đồng ý tiếp là phạm tội khi quân! Là Uyển gia bị trảm hết đó!!! - Uyển Minh Phong vẻ mặt cầu xin nhìn nàng.Nàng sững sờ, trước kia là đại tiểu thư mafia, kể cả thủ tướng cũng ko dám cãi nàng, nhưng tại chỉ là đích nữ đại tướng quân, được hoàng thượng nhún nhường cũng ko thể phạm thượng. Cha nàng trước kia vì nàng ra mặt rất nhiều! Nhưng 1 đại tướng quân đâu thể kháng lệnh vì nữ nhi?

      - ca! Ta hiểu! Ta là gả mà! - nàng , cúi mặt làm cứ tưởng nàng khóc, dắt nàng về Loan cẩm cư, quay lại với Hoàng Lam Phương là Loan Loan đồng ý.

      Loan cẩm cư

      Loan Loan đăng ngồi mài chủy thủ, nàng lại nghĩ, sắp cướp 1 mạng người, làm nàng rất ghê tay a! Huống chi lại là đệ nhất mỹ nam? đại hay cổ đại cũng giống nhau thôi, ko nơi nào là nàng ko được

      Xoẹt _ xoẹt _ xoẹt

      Chiếc bàn làm bằng gỗ lim chia thành 3 khúc, nàng nhoẻn miệng, ánh mắt tím tàn nhẫn:

      - tay nghề ko hề lụi! Rất rất tốt!

      Nửa đêm _ phủ tam vương gia

      - vương gia, tối vậy mà người ko muốn lão nô tắt nến ngoài kia sao? - quản gia đứng trước cửa, hỏi

      - ko, nàng sắp đến rồi! Nếu ta ko thắp nến nàng ko biết đường tới đây - Hoàng Lam Phương cười, ngồi ghế phê tấu chương

      Quản gia khẽ thở dài, ra ngoài. Vương gia là ngày càng kỳ quái. tối nay tiểu vương phi tới nhưng quá nửa đêm rồi, bất quá, tam vương gia ko bao giờ linh cảm sai cả!

      tại,ngoài bờ tường của tam vương phủ, Loan Loan nàng 1 thân hắc y, bó sát người, tóc tím vấn cao, mành che nửa khuôn mặt. Bên eo đeo đai lưng, ở trong ghim nhiều kim độc cùng chủy thủ nàng mới mài hồi chiều.

      Chân khẽ nhún, bật tường, thầm nghĩ: ko mặc váy dài như mấy lần trước, trèo dễ, vả lại tường tam vương phủ này thấp hơn Uyển phủ nha!!!

      Trước mắt nàng chính là Bạch đào viện của tam vương gia, trồng toàn bạch đào ko nga! Nhìn rất đẹp. Ngẩn ngơ ngắm hoa 1 lúc, nàng lại giật mình: sao nơi này là ko có chút ám vệ a? thường thấy phim người quý tộc coi trọng mạng sống lắm mà? Nửa đêm rồi, đèn đuốc vẫn sáng chưng? Hoàn toàn khác với suy nghĩ của nàng.

      Nghĩ tới đó, nàng liền bị 1 người ôm từ sau lưng, chưa kịp hét lên người đó lên tiếng:

      - tiểu bảo bối! Ngươi làm ta đợi rất lâu nha!!!

      P/s: mik là rất thik Phương ca a nha!!!

      Chương 17

      -Ngươi!!! - lần đầu bị người khác ôm như vậy! Là nàng chưa từng ôm ai cả? Cảm giác ấm áp!!!

      _ bốp _ nàng đá 1 cước

      Sờ sờ bên hông. Kì lạ, chủy thủ của nàng đâu? Ko lẽ bị rơi???

      Loan Loan cúi người, mò mẫn tìm chủy thủ

      - Loan nhi? Ngươi là tìm cái gì?

      - chủy thủ! Ngươi tìm , tìm được mau đưa ta - nàng tiếp tục tìm

      - ngươi tìm chủy thủ làm gì? - ngồi xuống bên cạnh nàng

      - giết người!

      - ngươi là muốn giết ai? Ta giúp ngươi - làm sao có thể thấy bàn tay như ngọc của nàng dính máu chứ?

      - ngươi!

      - vậy..... ngươi tìm cái này hả? - giơ chủy thủ của nàng lên

      - ngươi!!! - nàng trợn mắt, chỉ tay phía .

      - ha ha, tiện tay!!!

      - đừng nghĩ ta hết đồ để giết ngươi - nàng hừ lạnh, tay sờ eo, định cởi đai lưng

      - a! Ngươi tìm cái này? - rút ra trong tay áo 1 cái đai màu trắng

      - SHIT! Mau giả ta!

      - hả? Ngươi gì cơ? - chớp chớp mắt, ngây thơ nhìn nàng

      - ngươi m.....- chưa xong, luồn qua sau người nàng, điểm huyệt ngủ của nàng

      - tiểu bảo bối, ta đưa ngươi về - khẽ nhếch mép, nở 1 nụ cười thập phần tà mị nhìn nàng.









      Chương 18

      Tin đệ nhất mỹ nam Hoàng Bảo triều 1 tháng sau lấy đích nữ Uyển đại tướng quân gây xáo động. Nam nhân thương tíêc cho Loan Loan, hận ngày hôn lễ ko thể tới bắt nàng . Nữ nhân mang chứng cuồng mỹ nam Hoàng Lam Phương , như thể căm thù nàng, mỗi lúc thấy nàng ra khỏi phủ là bắt đầu soi mói, nàng lại phải chạy về Uyển phủ, chỉ có thể sang Nha cư với Uyển Thục Nha, lắm lúc cũng bị tam tiểu thư chạy ra soi mói. thực mang cho nàng ko ít phiền phức!

      Dù nếu muốn ra ngoài phải dịch dung hoặc đeo mặt nạ da người nhưng nàng thực ko thích cái nhớt nhớt của nước dịch dung và khi đeo mặt nạ da người thực nóng, ko chỉ vậy mà nàng còn cần đeo cả tóc giả giữa cái mùa hè này sao a?

      Trong tháng này nàng vẫn mỗi đêm “ ghé thăm “ để giết nhưng luôn thất bại. Lại còn bị lột hết vũ khí, tốn công nhờ Bạch Bạch mua giùm cái mới. là người thứ 2 hạ được nàng, người đầu tiên là cha nàng ở đại. Ko tin được trước mắt nàng lộ ra nhiều sơ hở như vậy...!

      tại nàng mặc chiếc váy trắng chấm gót, kiểu váy xuông ko thêu gì cả, khoác tấm lụa tím thêu vài bông oải hương, tóc buông trải dài sàng tre cạnh cửa sổ.mắt thẫn thờ nhìn khoảng ko vô định, vẻ mặt thoáng đượm buồn..

      - tiểu thư của ta là cực mỹ nha! - Ngọc Di tết tóc 2 bên đơn giản, thân tử y tiến vào, tay bưng mâm quả

      - Ngọc Di, hú hí với ca ta xong rồi sao? - Nàng cười khẩy, ánh mắt lộ vẻ giễu cợt.

      Ngọc Di nghe được câu này, đỏ mặt, đúng là nàng về Phong có gặp nhau, vui cười vài câu, Phong bận nên trước nhưng tiểu thư nhà nàng....có quá vô duyên ko a???

      - tiểu thư......ta......!

      - hửm, ko phải kẹp tóc hình bướm kia là ca tặng sao? Đeo quả rất đẹp. - Nàng tiếp tục trêu chọc Ngọc Di. Ngọc Di mặt đỏ như tôm luộc, lúng túng gỡ kẹp tóc xuống

      - làm gì vậy? Ta khen đẹp mà!!! - nàng túm lấy tay Ngọc Di, móc kẹp tóc ra đeo lại cho nàng

      - tiểu.. tiểu thư...người đẹp hơn Ngọc Di rất nhiều..

      - Ngọc Di của ta mới là xinh đẹp - Loan Loan ánh mắt tán thưởng nhìn Ngọc Di, nâng cằm nàng lên.

      Rầm _ cửa phòng nàng bật tung ra, hình như chuẩn bị rơi xuống đất.

      - tẩu a!!! Tam ca bắt nạn muội - 1 cam ảnh bay vào....

      Chương 19

      - Di Di, ngươi là làm sao? - Loan Loan nhìn nàng

      Hoàng Di Di là quận chúa duy nhất của Hoàng Bảo triều, là tiểu muội của hoàng thựơng và các vương gia. Mấy hôm trước nàng tới ám sát Hoàng Lam Phương nhưng ko may gặp nàng, ai dè tính tình vị muội phu này rất đáng , hợp tính nàng, thường tới chuyện và bày mưu Hoàng Lam Phương , cũng hay về điểm yếu của nữa ( Di tỷ bán rẻ em @@)

      tại Di Di cũng chính là cùng tuổi với nàng, 15 tuổi.

      - tẩu a, tam ca ko cho ta sang đây với tẩu!!

      - hở? Ko phải ngươi sang rồi sao?

      - nhưng tam ca là cùng a! Nếu có tam ca trò ta định làm với tỷ hết vui a!!! - Di Di đôi mắt to chớp chớp, ủy khuất nhìn nàng. Di Di thực rất xinh đẹp, môi hồng răng trắng, tóc đen thường búi thấp, làn da trắng hồng, mặt trái xoan tinh xảo, môi đào, mũi cao thẳng, mắt to, lông mi cong. Đủ yếu tố làm mỹ nhân!

      - ta ko sang 2 tẩu muội các người gây tai hoạ mất! - Hoàng Lam Phương mặt mày mệt mỏi tiêu sái bước vào.

      Loan Loan chu môi

      - hứ, tại ngươi cả, ta và Di nhi chuẩn bị có trò vui!

      - Loan nhi, nàng đanh đá

      - vậy đừng cưới nữa

      - bất quá, ta lại thích nàng như vậy!!! - cười

      - vậy.....có ta ngươi dám thân cận với nữ nhân nào, tin hay ko ta liền thiến ngươi?

      - yên tâm, có ngươi ta thề ko nạp thiếp

      - hảo, rất tốt - nàng cười dịu dàng nhìn , người này, là đáng để nàng trao cả trái tim!

      - e hèm! Xin 2 người vào phòng khác thân mật! - Di Di dở giọng lườm Loan Loan và Hoàng Lam Phương như muốn cháy mắt.

      - Loan nhi, ta có chuyện muốn , Ngọc Di và Di nhi, 2 người ra ngoài!!!

      Sập _ cánh cửa còn lại cũng chuẩn bị lung lay

      - ngươi có chuyện gì?

      - là hôm trước khi ngươi làm mai táng trượt người ám sát ngươi có phải nhị tiểu thư tể tướng?

      - đúng là như vậy! Mấy hôm trước cũng là nàng ta sai người tới!- nàng thản nhiên

      - ngươi.....có muốn ta giết nàng? - ánh mắt tà khí, lạnh băng

      - làm gì? - Nàng ngạc nhiên, kẻ thù của nàng chứ đâu phải của ?

      - Loan nhi, ai dám động tới ngươi, ta thề làm tên đó đau khổ hơn ngươi vạn lần - ánh mắt tràn ngập nhu tình nhìn nàng.

      Chương 20

      Nàng mở to mắt hết cỡ, ngạc nhiên nhìn . Ko phải coi nàng chỉ là chút hứng thú? Ai dè là nàng quan trọng với như vậy ư? Nàng khẽ nhoẻn miệng nở 1 nụ cười như bông tử la lan xinh đẹp, :

      - sau khi làm vương phi của ngươi, ta liền cho nàng 1 bài học!!!

      nhìn nàng, 1 tia sủng nịnh vô đối

      Nàng tới bên cạnh , đôi mắt thăm thẳm nhìn . Tuy bình thường nhưng tràn ngập tình ý

      ôm nàng vào lòng, như hận ko thể đem nàng nhập vào mình, ko cho bất cứ kẻ nào ngắm nhìn nàng. _ Loan cẩm cư _ 1 ko khí ái muội, nhu tình cùng chính là thành ý, nàng và , ko hề rời xa!!!

      * 1 tháng sau *

      Tam vương phủ Hoàng Bảo triều, chữ hỉ dán khắp nơi, đèn lồng đỏ giăng khắp phủ, thảm đỏ dải dài 1 đường từ cửa phủ tới trong phủ chính, chờ cho tân nương bước tới. Đường phố vui như hội, binh sĩ đứng 2 bên dẹp đường cho đoàn người tam vương gia . Các nữ tử dù muốn khóc vì có vương phi nhưng ko thể khóc được khi thấy khuôn mặt là tràn ngập tình ý, vui vẻ lạ thường, khác hẳn với khuôn mặt tà mị, lạnh lùng cùng lãnh huyết bay hết. Giờ chỉ còn ngựa, 1 đại mỹ nam Hoàng Hiền triều thuần khiết, trong sáng mặc hỷ phục tới đón tân nương. Đoàn người vừa vừa thổi kèn đánh trống, đốt pháo inh tai.

      Uyển tướng phủ

      _ Loan cẩm cư_

      Vị tân nương chuẩn bị lên xe hoa kia tại được Ngọc Di cùng hơn mười mấy nha hoàn khác kéo dậy nhưng vẫn ngủ ngon lành. Nàng lờ mờ ngẩng mặt, bị Ngọc Di kéo rửa mặt, búi tóc, gài 1 đống “ đá “ lên đầu, sau khi trang điểm 1 lớp phấn , mặc hỷ phục nàng như ko có sức sống, bộ hỷ phục này có khi còn nặng hơn người nàng nữa!!! Đội xong mũ phượng cùng khăn hỷ:

      - Oaoaoaoaoaoaaaaa...... Ngọc Di a! Ta là tại sao bị cả tấn đá đè lên đầu thế này, ta bẹp mất thôi, Oaoaoaoaoaoaaaaa.... ....- nàng lại gào khóc, ko ngừng oán tên nào dám cho nàng mặc bộ đồ này.

      - tiểu thư, người chịu khó, bây giờ tay xuống nhà bếp chuẩn bị đồ ăn, sau đó đợi kiệu hoa tới lên đó xong, chúng ta ăn, được ko?- Ngọc Di dỗ dành nàng. Đôi lúc nàng hiểu chuyện nhưng.......đôi lúc nàng trẻ con mà!!!

      Chương 21

      Nàng tại chính là kiệu hoa và.....ngồi ăn. Mũ phượng bị nàng vứt ra đâu đó trong kiệu. Ngọc Di ko cách nào ngăn cản, đành tuân theo.

      _cạnh_kiệu được hạ xuống. Tất cả im lặng, ai cũng muốn xem dáng vẻ kiều diễm của nàng.

      -SHIT! Tên khốn nào dám chọn ta bộ váy này!- nàng tiếp tục sứ mệnh tìm chiếc mũ phượng vừa quăng quật. Hỷ phục dài loằng ngoằng, lại thực bất tiện! Câu đó làm quan lại dưới đồng lòng lắc đầu. Di Di, nhị vương gia, tứ vương gia ngồi bên cạnh hoàng thượng nén cười. Hoàng thượng nén cười tới mức nội thương rồi. Hoàng hậu và thái hậu mặt ngờ ngệch ko hiểu. Còn ai đó giơ tay vào đón nàng cứng người. 1 tháng qua lược hết những thứ nàng ko thích ra khỏi hôn lễ. Hỷ phục cũng là chính tay vẽ, sai người làm cho nàng.

      Ai dè, vị vương phi kia ko để ý, đáp cho 1 câu “thấm” như vậy a nha!!!

      Tay nàng vương ra, bám vào tay . Làm đứng, chuẩn bị ngã xuống đất bởi sức nặng của hỷ phục: tên nào dám may cho vương phi yếu đuối của ta bộ hỷ phục này chứ? Nặng hơn cả áo giáp!!!

      Nhìn 2 người tuy rất bình thường nhưng thực ra 2 người họ mệt tới nơi rồi

      Phòng tân hôn:

      Sau khi bái đường xong, nàng là chạy vào phòng cởi hết đồ ra, vứt sang 1 bên rồi tắm. Ngọc Di tuy khuyên can hết lời nhưng vẫn phải nhìn nàng xé từng mảnh vải của bộ hỷ phục ra.

      - tiểu thư a! Bộ hỷ phục này là rất rất đắt đó! - Ngọc Di bắt đầu lên tiếng tiếc của

      - ngươi là đồ ham tiền! - Loan Loan nằm trong bồn tắm, thả cánh hoa oải hương, chu môi với Ngọc Di

      _cạnh_ cửa phòng mở ra

      Hoàng Lam Phương 1 thân hỷ phục, mặt phiếm hồng, hình như cả tam vương gia cũng ko tha được vụ chuốc rượu của các quan lại a!

      Nàng bước ra khỏi bồn tắm, quấn khăn vào người, ra dìu lên giường, với Ngọc Di:

      - lấy canh giải rượu

      - dạ - Nàng ra ngoài

      Loan Loan chạy tới cái bàn, cầm 2 ly rượu giao bôi cho .

      - uống!

      với tay cầm lấy, khoé mắt co giật

      - Loan nhi, đây là ly phượng!!

      - sao?

      - nữ nhân ly phượng, nam nhân ly long, nàng nên đưa ta ly long mới đúng!!!

      - ơ? Vậy sao? Ta uống hết mất rồi? - Nàng ngơ ngác nhìn .

      Khoé mắt tiếp tục co giật: người này.... cả việc nam nhân ly long, nữ nhân ly phượng, uống phải khoác tay qua nhau.....nhưng......thực dự nàng có phải đệ nhất tài nữ ko a???[/size]

      Chương 22

      Đó là chuyện của ngày hôm qua, khi ngậm ngùi uống nốt ly phượng, sau đó và nàng thay áo ngủ và ngủ ( cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng)

      Vào hơn tháng trước, nàng sai Trọng Nam mua chuộc 1 số quán khá có tiếng của ngũ đại cường quốc còn lại, sau đó nâng những cửa hàng đó lên hàng danh giá. Nàng nghĩ làm vương phi có khi lại vui hơn làm đại tiểu thư, ai dè Phương nhà nàng sáng phải lên triều, về phủ lại duyệt tấu chương, ko có thời gian để chơi với nàng. tại là buổi chiều, Loan Loan nàng ở trong mái đình của Cẩm hoa viện, tháng trước chính 1 tay sai người trồng đủ các loại hoa tím cho giống với Loan cẩm cư của nàng. Nhưng thực rộng và đẹp hơn rất nhiều.

      - chủ tử, đây là thứ người cần! - Bạch Bạch 1 thân hắc y bay xuống, vai vác 1 cái bao đựng thạch tín, vài cái chai đựng 1 thứ nước nhớp nhớp màu đen ( chả cái gì khác, đó là dầu thô),.....

      Nàng cười, quay người sang 1 góc vườn bắt tay chế tạo....bom nguyên tử. Tuy thiếu 1 số thứ nhưng sức mạnh ko hề giảm a nha!

      _ OANH _1 tiếng nổ vang lên từ 1 góc Cẩm hoa viện

      Bạch đào viện

      - VƯƠNG GIA!!! - Ngọc Di khuôn mặt nức nở chạy vào, vẻ mặt khủng hoảng

      - có chuyện gì? - Hoàng Lam Phương ngẩng đầu, lên tiếng

      - vương phi...... vương phi.... - Nàng lắp bắp

      - à, lúc nãy là tác phẩm của nàng? - mỉm cười ôn nhu

      - vâng, đúng như vậy, nàng chế tạo cái cục gì đó tròn tròn, đen thui, ném lung tung rồi nó nổ!!!

      - hỏi nàng xem, vườn có đủ cho nàng nổ ko? Vậy ta đưa nàng ra ngoài thành nổ tiếp!

      - vương.... vương gia, nàng đó là thử nhiệm, nàng... mang hết cái cục đó vào bao tải, rồi vào cung với Di quận chúa nổ tiếp!! - Ngọc Di mềm nhũn, khóc lóc kể lại việc

      - cái gì? Nàng ở đâu?

      - vương gia tha tội, ta ko ngăn được nàng!! - nàng dập đầu, khóc to hơn nữa

      - ai cho ngươi ngăn nàng? Mau sai người tới vác bao tải cho nàng! - tức giận lên tiếng

      - ý người là...? - Ngọc Di đơ người, vẻ mặt ko hiểu ý .

      - Loan nhi của ta yếu đuối như vậy, ho các ngươi để nàng vác bao tải hả? - vừa , mắt vừa lên tia đau lòng.

      Ngọc Di quỳ đất, nghệt mặt....: vương gia.....bao che cho vương phi sao a? 2 người này, có phải hay ko là tâm đầu ý hợp?

      Nàng đứng dậy, chạy ra ngoài...
      Chương 23


      Thanh ngân cung ( cung Hoàng hậu)

      _ OANH _ OANH _ OANH _ từng tiếng nổ mang theo từng đợt uy vũ vang lên trong phủ hoàng hậu.

      Nơi phát ra tiếng nổ

      Di Di ra sức ném vào những thứ đồ đẹp nhất - đắt nhất - làm nàng đau mắt nhất. Hoàng hậu Hoàng Bảo triều trước là đệ nhất mỹ nữ kiêu ngạo của Thượng đản quốc - 1 trong đại lục cường quốc. Di Di nàng vốn ghét nữ nhân chanh chua kiêu ngạo này. Tuy hoàng đế ca ca cũng ko ưa gì nàng nhưng nàng lại là mối liên hệ giữa Hoàng Bảo triều và Thượng đản quốc, giúp 2 nước yên bình.

      Loan Loan ngồi mái phủ, thầm nghĩ: thực là hiểu ta!

      Tay xoa xoa bom, bắt đầu ném

      _ OANH _

      - Trời đất, thiên địa ơi! Ai? Là ai làm chuyện này??? - 1 người phụ nữ ra, la hét inh tai hơn cả tiếng nổ nữa!!! Người này làm nàng liên tưởng tới Dung mama trong hoàn châu cách cách quá! Béo nè, quần áo lụa là nè, phấn son bôi 1 lớp dày cộp nè! Nàng lắc đầu, tặc lưỡi: kinh khủng quá!!!

      - Lân mama! Ngươi biết là kẻ nào dám phá Thanh ngân cung của ta chưa? - Nhâm Ngọc Trinh hoàng hậu thân tử y bước ra. 1 thân tóc đen buộc với cả đống trang sức đầu, nàng ta ko biết nặng là gì hay sao? Quần áo tầng tầng lớp lớp, có khi nặng hơn cả cái hỷ phục của nàng hôm đó nữa a! Nàng ta là người sắt hay ko a? Ko biết nặng là gì?

      Bạch Bạch ôm nàng bay xuống. Loan Loan cười xinh đẹp, dịu dàng nhưng trong đó là cực nham hiểm!!!

      Nhâm Ngọc Trinh: nữ nhân này là đẹp hơn ta gấp vạn lần, xinh đẹp phóng khoáng, tựa thiên tiên. Thân vận cẩm trường bào, giản dị xinh đẹp. Kẹp tóc ngọc tím hình hoa tử la lan gần tai trái, còn lại tóc tím bạc để xõa. Có phải hay ko đây chính là đệ nhất tài nữ Hoàng thành _ tam vương phi.Di Di chạy lon ton tới bên nàng.

      -tam tẩu a! Đây là đại hoàng tẩu, là người mang cho Hoàng Bảo triều và Thượng đản quốc bình an đó nha! - nàng kéo dài 2 chữ bình an, như muốn hoàng đế ca ca ko hề thương nàng a!!!

      Nhâm Ngọc Trinh tím mặt: súc sinh, nếu ngươi ko phải là quận chúa ta giết ngươi từ lâu!!!

      Nhâm Ngọc Trinh cười gượng, khẽ :

      - ta là mẫu nghi thiên hạ, ko vì con dân làm đích cho ai đây?

      Di Di nhíu mày, dám đối phó nàng, rất được. định lên tiếng, thấy Loan Loan cười cười, phất tay áo với nàng, liền hiểu ý, ko nữa, cười thầm nhìn Nhâm Ngọc Trinh vênh mặt kiêu ngạo.

      - nghe Di Di , ngươi là vì đất nước quá bé, chiến lược ko đủ sức chống lại Hoàng Bảo triều, lương thực ko xong, lực lượng ko đủ,... ... ngươi là đích nữ tể tướng Thượng đản quốc, ăn mặc chỉ như nha hoàn hồi môn, tại chính là treo người 1 đống trang sức như vậy, ra là 1 bước lỡ thành phượng hoàng!!! - nàng nụ cười mang theo tia trào phúng mãnh liệt, cười tươi nhìn nàng ta.

      - ha ha ha ha!!! Tẩu độc miệng a nha! - Di Di hết cả dáng vẻ quận chúa, bò xuống đất cười

      - ngươi......- Nhâm Ngọc Trinh tái mặt nhìn Loan Loan, tay chỉ vào nàng

      - gì đây a? Thứ nữ tử vì nước bán thân đủ để chỉ trỏ ta ư? - Nàng lại cười, ý sâu thẳm

      - ta đường đường là mẫu nghi thiên hạ, ai cho tam vương phi có quyền cao hơn ta? Các ngươi dám nổ cung của ta, xem hoàng thượng tới, các ngươi bị xử như thế nào!!!

      - Hoàng thượng còn ko dám làm gì ta. Ta sợ ngươi sao? - Nàng lừ mắt nhìn Nhâm Ngọc Trinh, nhoẻn miệng.

      - ngươi! - chưa xong, liền chạy tới, toan vả miệng nàng. Nhưng chưa chạm tới mặt nàng tay nàng tóm lấy tay nàng ta.

      - là muốn đánh ta? Vô lễ!!! - nàng trừng mắt, trong lòng hò hét: OH YEAH! Đúng kế hoạch!!!

      Nàng 1 chân giơ lên, đá nàng ta đầu đập vào tảng đá

      _ RẦM _

      - Hoàng hậu!!! - Lân mama lắc mông chậm chạp tới đỡ Nhâm Ngọc Trinh dậy.

      - ngươi....ngươi dám đánh ta! - nàng ta lại ra sức chỉ tay vào nàng

      - súc sinh, tiện nhân! Dám Đánh bổn cung! - nàng ta chửi bới om sòm Thanh Ngân cung

      Loan Loan đứng 1 bên, chớp mắt cẩm bóng dáng bay tới tát nàng ta đỏ sưng tấy cả mặt. Nhâm Ngọc Trinh ngất .....

      Chương 24

      Phủ tam vương gia:

      - vương gia! Vương phi đánh hoàng hậu chảy máu đầu, tại ngất xỉu - Thiếu Quân bay từ mái xuống, cung kính với Hoàng Lam Phương

      giật mình, vẻ mặt tức giận

      - sao nàng dám? Nàng ở đâu? Mau gọi nàng về đây!!! - tỏa ra hàn khí bức người,hét to

      - đánh hoàng hậu làm sao? Ngươi muốn làm gì ta? - cửa mở, Loan Loan bước vào, vẻ mặt kiêu ngạo, tóc tím tung bay, xinh đẹp quyến rũ.

      _ ẦM _ Hấn đập bàn, đứng dậy, tiến ra chỗ nàng

      Nàng nhìn : gì đây? là coi chính trị hơn nàng?

      - Thiếu Quân, ngươi ra ngoài - nàng phất tay với Thiếu Quân

      - Ân, vương phi - gật đầu, bước ra, đóng cửa lại

      Hoàng Lam Phương cầm tay nàng lên, lật lòng bàn tay ra xem: bàn tay vốn trắng trẻo!lại bị sưng tấy vì đánh người như vậy, làm tức giận!!

      - sao nàng làm vậy? - gằn từng chữ

      - Nàng ta suýt đánh ta, chửi ta và hơn cả, làm ta......ngứa mắt! - nàng nhíu mày, thờ ơ đáp.

      - Trời ơi! Sáng nay ta kêu người trả hết vũ khí lại cho nàng rồi cơ mà! Sao nàng ko mang? Đánh người bằng tay thế này là đau đó! Có biết ko? - ánh mắt thương xót nhìn đôi bàn tay sưng đỏ của nàng, tuôn 1 mạch.

      Nàng hơi đơ người, có vẻ nàng rất giỏi trong việc làm người ta cuồng mình nha!!!

      Nàng cười xinh đẹp, tóc tím khẽ bay, cẩm y trải dài đất. 1 tay cầm tay nàng, 1 tay vuốt má nàng, ánh mắt thương xót, khuôn mặt tuấn mỹ, càng thêm vẻ đẹp của thiên tiên, thuần khiết, trong sáng

      - hừ, ngươi còn cười - chu môi, phụng phịu với nàng, vẻ mặt thập phần đáng

      - ha ha, vậy ngươi bôi thuốc cho ta chứ? - Nàng dụi đầu vào lồng ngực , tay ôm thắt lưng , dáng vẻ ôn nhu, mềm mại. Nàng ngẩng đầu, tay vòng qua cổ , khẽ kiễng chân, môi mềm đặt lên môi , tiếp tục 1 nụ hôn gió thoảng

      - ngươi ko cho ta bôi, dám cho tên khác động vào bàn tay ngươi ư?

      - ta nhờ Ngọc Di hoặc Di Di - nàng cười

      - ko được!

      - sao ko?

      - ta ko thích - nàng lại khúc khích cười, tên này là lãnh khốc vương gia đó a? Y 1 tiểu hài tử 3 tuổi ấy nha

      - được, theo ý ngươi! - nàng ngồi lên giường, mang tay cho bôi thuốc.

      Chương 25

      Tin loan truyền cực nhanh: đệ nhất tài nữ Hoàng thành đánh Hoàng hậu vỡ đầu... tại ngất, trong Thanh Ngân cung dưỡng thương. Bị hoàng thượng phán: dám chửi tam vương phi và suýt.... đánh nàng, là vật hòa bình cho 2 nước, ko có quy củ, vào lãnh cung.

      Uyển Như Loan Loan ngoan hiền, xinh đẹp, nết na,dịu dàng trước kia hoàn toàn biến mất trong lòng mọi người. Thay vào đó là tam vương phi xinh đẹp, lãnh huyết, cao ngạo. Quyền lực của Hoàng Bảo triều do hoàng thượng cao nhất, nhưng xem ra, hoàng thượng là cũng sợ nàng. 1 phần do tam vương gia và Uyển tướng phủ đứng sau cổ vũ. 1 phần là tam vương phi tại là so về võ thuật, nàng cao hơn nhiều. Chỉ Hoàng Lam Phương tại là trị được nàng.

      Tam vương phủ - cẩm hoa cư

      - Aizzz.... ......... ĐAU QUÁ!!! - Loan Loan gào thét giường

      - đợi chút, sắp được rồi! Sắp vào rồi!! - Hoàng Lam Phương trán rịn ra 1 lớp mồ hôi mỏng, khẽ mấp máy môi

      - đừng, dừng lại ! Đau quá - nàng tiếp tục quằn quại hét lớn

      - Trời ạ, sắp được rồi!!! - nhíu mày, mệt mỏi

      - KO! - nàng đẩy xuống giường

      _ PHỊCH _

      - Trời ơi, nàng làm cái gì vậy hả? - ngồi dưới đất than thở

      - thực rất đau!!! - nàng vô tội, vẻ mặt trong sáng

      - thế là ai nổ cung người ta, rồi trật xương đầu gối, đến về phủ mới biết hả!!! - gào ầm lên

      Là do lúc đá Nhâm Ngọc Trinh 1 cú, nàng ta bay xa hơn hai mươi mét, ai dè thân thể đệ nhất tài nữ này mềm như cọng bún vậy a! Đá phát trật xương đầu gối. Trong khi đó thân thể nàng mà đá chắc bay hơn kilomet quá nha!

      Về bôi thuốc cho nàng xong, gối đầu vào đùi nàng 1 cái, tiếng xương kêu răng rắc, nàng mới hét 1 cái inh cả phủ tam vương gia!!!

      Nãy chỉnh xương cho nàng nhưng đây là thực đau nha!!!

      - nhưng rất đau, ô ô ô ô.... - Nàng nằm ngửa giường, khóc, mắt đẹp tràn nước mắt.

      - được, ta liền 1 phát xong luôn! - xoa xoa tay, tiến tới chỗ nàng

      - ư? - Nàng trợn mắt, lộ vẻ vui sướng

      - ừ! - cười xinh đẹp, tay chạm vào chân nàng

      CRẮC.......CRẮC.... ....CRẮC

      - AAAAAAAAAAAAAAAA! HOÀNG LAM PHƯƠNG!!!!!!!!!!

      là dám bẻ chân nàng 1 phát mạnh như vậy...... rồi chạy mất??? Được lắm, ngươi về đây chết với nãi nãi ta.... .......!

    4. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 26

      _ OANH _ OANH _ OANH _

      Lại 1 đợt bom nổ vang lên ở cổng hoàng cung

      Đây là lần thứ 2 dân chúng thấy tam vương phi xuất kích. Sau vụ đó 1 tuần.

      Nàng là vẫn còn hận 1 phát bẻ xương nàng, tốt thay, nàng là phục hồi rất nhanh a! tại chính là buổi sáng, lên triều. Căn bản sáng nay chân nàng chạy nhảy được, nàng liền tới giáo huấn .

      Bất quá, Hoàng Thiên Minh là do sợ nàng tiếp tục lên hoàng cung đập phá, rất tốn ngân khố nên dặn người ở ngoài canh cửa rất nhiều. Làm nàng tốn kém khá nhiều bom để nổ banh xác bọn thị vệ và phá cửa a!

      - tam vương phi, tam vương phi! Nô tài ko thể cho người vào! Thực ko thể! - Tô công công, người thân cận của Hoàng Thiên Minh, cứ khua tay, cái giọng kinh khủng trước mắt nàng

      - ngươi ko cho ta tự vào! Ngươi có quyền cao hơn bổn vương phi sao? - Nàng lừ mắt

      - Đây chính là phạm tội khi quân a! Bị chém đầu a, tam vương phi! - tiếp tục van nài nàng

      - TRÁNH! - Nàng hét to, tiện chân đá tên công công 1 phát

      _ CRẮC _

      Xương nàng, lại là bị trật 1 lần nữa, mới khỏi chạy giáo huấn người, rồi đá bằng chân bị thương. Nàng đây là thông minh hay là gì a???

      - Ô Ô Ô Ô!!! Đau qúa, mau gọi ra đây, tiểu loan loan của là bị thương a! Mau!!! Ô Ô Ô Ô- nàng tiếp tục gào thét, khóc lóc, rất dễ làm người ta thương tâm a! Người dân đường mang theo ánh nhìn tức giận về phía Tô công công, ý : ko kể cao thấp, dám đánh 1 tam vương phi yếu đuối

      Dường như bọn họ quên người làm nổ Thanh ngân cung và làm hoàng hậu bị đập đầu, tống vào lãnh cung là ai?

      Thanh Tri cung ( nơi bàn chính của hoàng thượng)

      Hoàng Thiên Minh day day thái dương, thở dài phí Hoàng Lam Phương

      - tam hoàng đệ, ngươi là dạo này cực rắc rối

      - ko phải ta, là nàng - cười đáp lại, giọng điệu ngả ngớn

      Hoàng Thiên Minh khoé mắt co giật, đây là cái gì? Là cái tam vương gia 1 tháng trước lãnh huyết vô tình, luôn nghiêm nghị như băng của nhà đây sao? Đây là cái đệ nhất mỹ nam, là cái vô tình tà mị, là kiêu ngạo của , của Hoàng Bảo triều sao a? Bây giờ, là giọng điệu ngả ngớn thế sao? Em dâu này là tiêm vào não cái gì rồi

      - đủ, ngươi mmauđi, cho nàng vào đây chắc tốn tiền phải sửa lại cả cung! - Hoàng Thiên Minh thở não ruột

      Chương 27

      Hoàng Lam Phương chạy tới bên Loan Loan nàng khóc giữa cổng hoàng cung, cố trấn định

      - ta bẻ lại cho nàng, nhưng.....

      - huhuhu đau quá, mau mau bẻ lại xương cho ta!!! - nàng tiếp tục gào

      -Ai da, ta là đoản mệnh a, giúp người, người giết nga!!! - ngồi xổm bên nàng, tặc lưỡi, giọng điệu ngả ngớn

      - ko, ko a!!!

      - quân tử nhất ngôn - nhếch mép, giở 1 nụ cười thập phần tà mị,

      - huhu, quân tử nhất ngôn

      - hảo - chạm vào đầu gối nàng, bóp mạnh 1 cái.

      - AAAAAAAAAAAAAAAA

      1 tiếng hét thất thanh ở cổng hoàng cung. Làm ai qua cũng muốn chạy

      1 tuần sau:

      -AAAAAAAAAAAAAAAA - Hoàng Lam Phương hét to

      Cùng lúc, ngoài tam vương phủ

      - tẩu nga! Tẩu ác đó a! - Di Di trầm trồ cảm thán Loan Loan

      - ai kêu 2 lần làm ta đau như muốn rụng chân vậy! - nàng cười thầm.

      tại chính là, nàng, Di Di và Ngọc Di chạy trốn

      Uyển Như Loan Loan: tội phạm

      Hoàng Di Di: kẻ khai báo

      Phạn Ngọc Di: tòng phạm ( bị bắt ép)

      Vào 1 tiếng trước, nàng khui ra tất cả bí mật của . chính là dị ứng với mật ong a! Nàng rốt cục bắt Ngọc Di làm 1 cốc trà hoa cúc, nàng bỏ 1 chút mật ong thôi, nhưng vẫn đủ để bị ngứa ngáy, nổi nhọt khắp người a! là có thuốc đó, tất nhiên nàng biết chuyện này và bí mật thay vào đó là..... nước pha mật ong.

      Nàng cần là chạy cho sớm với Di Di và Ngọc Di a!

      - huhu, vương phi, người làm vậy là hại ta a. - Ngọc Di than thở.

      - ko sao a! Nè, Di Di, muội coi chỗ kia là gì mà tụ tập nhiều vậy?

      - à, sắp sinh thần hoàng đế ca ca nên sứ giả Tuyên quốc và Huệ Ngọc quốc tới dự. Nghe là công chúa Tuyên Nha Nha của Tuyên quốc và Hồ Điệp Điệp của Huệ Ngọc quốc nga! 2 nước này là tới sớm đó! Những nước khác có lẽ giờ mới đường i! - Di Di cảm thán nhìn phía trước.









      Chương 28

      Sau khi tan rã vụ sứ giả Huệ Ngọc quốc và Nhuệ quốc tới. Mọi người bắt đầu ngó ngàng tới đám Loan Loan

      Tam vương phi - Uyển Như Loan Loan: giản dị xinh đẹp với váy xuông tím nhạt, ống tay mềm mại thêu vài bông hoa hồng trắng, đai áo trắng tinh khiết, nổi bật vòng eo thon gọn. Tóc dài buộc cao lệch 1 bên, gài cặp tóc ngọc phỷ thúy, mắt tím than xinh đẹp, phong lưu đa tình liếc qua mọi vật, thản nhiên như tiên nữ, ko giống nữ tử đậm chất phấn son bình thường.

      Quận chúa duy nhất Hoàng Bảo triều - Hoàng Di Di: thực táo bạo, mặc cung phục ra ngoài, nghênh ngang giữa đường xóm. Cam y chấm gót, thêu bông mai to phần đuôi váy. Đai áo màu vàng, đeo 1 dải ngọc qua đai.tóc buộc 2 bên với lụa cam. Tinh nghịch đáng .

      nữ tử duy nhất được quận chúa mến sau tam vương phi - Phạn Ngọc Di nương: lam y xinh đẹp, thướt tha như dòng nước, dịu dàng, thục nữ. Khoác 1 dải lụa lam tay, cuối đuôi áo nổi vài hạt ngọc đính kèm như giọt nước, ko hề có sắc thái như kẻ dưới. 2 chỏm tóc búi 2 bên, gài ngọc phỷ thúy màu lam, 1 phần tóc đen buông xoã xinh đẹp.

      3 người mỗi người 1 tư sắc. Đáng có, xinh đẹp có, quyến rũ có, kiêu ngạo có,.....

      Nàng là cực mỏi chân. Muốn về vương phủ.

      Trước cổng tam vương phủ

      10 ám vệ, đợi nàng trở về

      - vương gia, vương phi trở về! Thiếu Quân

      - tốt! - gật đầu. Tuy bị ngứa nhưng hết, chỉ nhọt là vẫn còn a! Nàng dám đổi giải dược của như vậy, nghĩ ko dám làm gì nàng sao a?

      Loan Loan tới cổng, là bị 10 ám vệ bắt lại, nhưng ko sao! Nàng là vỏ công gấp tỷ lần bọn . Dễ dàng đánh bại!

      - chịu về rồi? Tưởng nàng muốn trốn rồi hồng hạnh vượt tường chứ? - cười

      - đâu có a! - Nàng cười đáp lại

      - mau đưa ta thuốc giải! - gằn giọng

      - làm gì a? - Nàng chớp mắt vô tội.

      - quân tử nhất ngôn - mặt càng lúc càng dữ tợn, nhưng bất quá, ko lm nàng sợ được nga!

      - ta có ư? - Nàng vô tội nhìn - mà có , ta là nữ nhân a! Chứ ko phải nam nhân các ngươi!

      - đưa ta! Ta cho nàng 1 cái kinh hỷ! - thở dài, giọng

      - kinh hỷ? Nhớ đó! QUÂN TỬ NHẤT NGÔN - nàng gằn từng chữ, cười hiểm

      Chương 29

      Vâng, cái kinh hỷ tặng nàng chính là tu la môn phái _ đệ nhất ám sát lâu.

      Sau khi được lọ giải dược, đưa nàng tới núi sau tam vương phủ, tới 1 hang động khá bé nhưng càng vào càng to, y như lòng núi vậy. Nơi này xây dựng có khá nhiều chi tiết cốt cách bằng gỗ trắc. chính là Tu la môn chủ. đưa nàng quản lí 1 phần này thay .

      Nàng tại mặc cẩm y xuông dài, khoác 1 dải lụa trắng vai, tóc tím búi với trâm ngọc mắt mèo tím than.

      mặc trường bào trắng, điểm xuyết chỉ vàng, tinh xảo mà giản dị, tóc nâu buộc thõng sau lưng, xinh đẹp vô độ.

      tới trước mắt hơn 20 người tập luyện, , thâm trầm lạnh lùng cùng vô độ nghiêm nghị.

      - Thiếu Quân, tập hợp tu la môn.

      Nàng nhìn , thấy ngồi xuống. A, đây là hết ghế rồi!

      Mang theo vạn tia thuần khiết phía . cười , ôm eo nàng, đặt lên đùi . Nàng mỉm cười _ nụ cười đắc thắng.

      Đám hắc y nhân phía dưới đứng nghe đưa lệnh con mắt trợn tròn, như muốn rớt ra. Gì A! Là cái lãnh khốc vương gia thấy nữ nhân liền thờ ơ đây sao a?

      Nàng khuôn mặt vẫn thuần khiết nhìn phía dưới, trong mắt tràn ngập tia trong sáng

      - sau này nàng là chủ tử của các ngươi! - thủy chung dịu dàng cười

      Thiếu Quân biết dữ dội của nàng nên khi Hoàng Lam Phương mang nàng tới, liền biết để làm gì a! Những tên hắc y nhân phía dưới mặt mày nhăn lại, làm chủ tử bọn thay đổi 360° như vậy ko tệ, nhưng dù gì môn chủ cũng cần là 1 người thực mạnh. Nhưng nữ tử tay yếu chân mềm làm được gì?

      Chương 30

      hắc y nhân nhìn vào nàng, tiếp tục suy nghĩ

      - gia, nàng ko có khả năng - 1 tên ra, hẳn là chức vụ chỉ sau Thiếu Quân và Hoàng Lam Phương. nhíu mày,

      - vậy, Loan nhi, ngươi chinh phục được chứ? - lại phía nàng cười, tay mân mê tóc tím mượt mà của nàng.

      - vậy....- nàng vừa , vừa bỏ dải lụa khoác tay ra, xé 1 mảnh, bịn mắt lại. - các ngươi lên hết!

      Hoàng Lam Phương: gì đây, là khinh thường bọn họ sao? Dù gì cũng là những người uốn nắn cực khổ mấy năm, giờ mới lên trình độ như vậy. Có phải hay ko 1 lời của nàng liền đem công lao của xuống sông, xuống biển a!

      - Loan nhi, như vậy có hơi....?

      Những hắc y nhân kia là ko đem nàng vào trong mắt. Yếu đuối nữ tử vẫn là yếu đuối nữ tử, ko cần làm bọn họ sợ hãi. Liền ko kiêng nể xông lên.

      tên lúc nãy nàng ko có tư cách, lưỡi kiếm gần kề cổ mà nàng vẫn chưa chuyển động. Hoàng Lam Phương thấy vậy, hoảng hốt, liền đưa tay kéo nàng lại. Chưa chạm tới eo nàng, Loan Loan nhảy lộn 1 vòng, tóc tím uốn lượn. chân đứng lên mũi kiếm của tên hắc y nhân đó. giật mình. Nữ tử này thoạt ko có khinh công, nhưng tại sao có thể đứng kiếm mà người cầm ko thấy sức nặng, khinh công tuyệt đỉnh giới hạn. Hoàng Lam Phương ngồi đó mà khoé miệng run bần bật: cái này, ko phải trong Hoàng Bảo triều có mình luyện được a?

      Nàng lại lộn thêm 1 vòng nữa. Đứng giữa đám hắc y nhân, khóe môi câu lên thành 1 đường xinh đẹp. đám hắc y nhân nhao nhao nhảy vào người nàng ám sát.

      1 phút sau, nàng nhảy lộn lại phía , bỏ khăn

      - xong! - cười tươi

      - hả? Chúng ta còn chưa trúng phát nào? - 1 tên hắc y nhân lên tiếng.

      - mau xem phần tim các ngươi -1 màn vừa rồi đủ để thấy tất cả: nàng tóc dài như vậy nhưng 1 cọng cũng ko bị cắt. Động tác vô cùng uyển chuyển. Nàng nhanh nhẹn rút trâm ra, điểm mỗi 1 dấu kim phần tim bọn . Đám người của tuy là sát thủ hàng đầu, nhưng sao 1 loạt tấn công là thực vụng về

      - là 1 lỗ chấm ?

      -ngươi có? Ta cũng y vậy?

      - Nàng làm gì?

      ... .........

      - vì các ngươi còn chỗ để ta sử dụng, nhưng mà nếu ko cần ta giết các ngươi - nàng vẻ mặt lãnh khốc vô tình nhìn đám người phía dưới

      - ta ơn chủ tử hạ thủ lưu tình- đám hắc ynhân nể phục lên.tiếng

      - các ngươi tinh thần đồng đội rất kém. 1 tuần sau ta tới kiểm tra, nghĩ ra 1 vài chiêu thức đánh nhóm cho ta.

      -

      Hoàng Lam Phương nụ cười sủng nịch nhìn nàng, ôn nhu nhéo nhéo chóp mũi nàng, ý : nữ nhân của ta, ngươi là số 1 nga!

      - Loan nhi, rất hay! -

      Đám hắc y nhân giật mình, tại mới để ý tên nữ tử này: LOAN. Trong Hoàng thành, chỉ có 1 người tên có chữ Loan mà tóc tím! Ko ai khác, đệ nhất tài nữ Uyển Như Loan Loan _ tam vương phi tại

      - vương phi tha mạng, chúng thủ hạ thất lễ

      - đứng lên, nhớ kỹ lời ta! - nàng nắm tay , rời .

      - cung tiễn vương phi - bọn cung kính đáp

      Hoàng Lam Phương khoé mắt co giật: gì a? Có vương phi là bỏ luôn vương gia sao??]

      Chương 31

      Loan Loan sau khi làm hoà với Hoàng Lam Phương, hôm sau nàng sang Cẩm sắc lâu xem Bạch Bạch làm việc như thế nào.

      Cẩm sắc lâu

      Nàng ngồi tầng 2, nhìn xuống được hết thảy phía dưới.

      - chủ tử, tháng này, cẩm s...

      - có độc - Bạch Bạch chưa thông báo xong, nàng nhíu mô - nam tử kia là chuẩn bị chết!

      Nàng đánh mắt về phía dưới, 1 nam tử đẹp ko kém Phương của nàng, nhưng Phương mặt lạnh ít ra mang vẻ thuần khiết vô song. Người này, tà mị, mê hoặc, đối với Phương, là địa, Phương của nàng chính là thiên. Huống gì Hoàng Lam Phương thích đồ trắng thuần khiết, người này tại là hắc trường bào.

      Tay mân mê vài viên sỏi, hướng tới bàn tay cầm ly rượu chuẩn bị đưa lên môi của

      Sưu.... choang......

      Bạch Bạch ôm nàng từ cửa sổ tầng 2 nhảy xuống.

      - thất lễ rồi, ta bắn nhầm phía a!!! - nàng giọng điệu ngả ngớn cười

      - tiểu thư, ko sao! - mỉm cười, khuôn mặt thêm phần tà mị

      Xem ra, cái nữ nhân xinh đẹp, uốn lượn như rắn bên thân là mặt biến sắc. Nàng là người hạ thủ.

      Loan Loan đến bên , ghé tai, vài câu, ko cho ai ngoài nghe. Tên đó cười sang sảng

      - vậy từ xa nhận ra, quý nhân a!!!

      - vậy, xử lí thế nào tùy ngươi, ko làm bẩn Cẩm sắc lâu của ta là được! - Nàng nhíu mày

      - vậy nương là? - nâng cằm nàng: thực là mỹ nhân, tiểu nha đầu cực đại xinh đẹp

      - ngươi dám làm vậy với ta lần nữa, ta banh thây ngươi. Nghe cho , coi như tạ ơn cứu mạng , tối nay tới tam vương phủ gặp ta!

      - Hồ ly xảo quyệt! - cười, 1 tia sủng nịch.

      Nàng qua , cước bộ ra khỏi Cẩm sắc lâu.

      Tam vương phủ

      - Loan nhi a! Hôm nay tại sao ko cho ta vào chứ??? - Hoàng Lam Phương nũng nịu, chu môi, dáng vẻ cực đáng trước cửa phòng nàng.

      - ta mệt mỏi, ra.- nàng ko thể rằng gặp nam nhân khác a, chứ ko ăn dấm chua rồi bảo nàng hồng hạnh vượt tường là toi nga!!!

      - vậy ko chung giường cũng được, ta ngủ bên sàng được mà. Ta muốn coi nàng a! - cái tam vương gia cao ngạo a, làm nô bộc qua cảm thấy buồn cười.

      - ko, ngươi!ko ta liền viết hòa ly thư!! - nàng gằn giọng,

      - được, ta ......! đem.cái bộ mặt ỉu xìu ra khỏa Cẩm hoa cư của nàng. Coi bộ rất bực a!

      Chương 32

      - Ngươi thực đến!!! - nàng cười lãnh phía cửa sổ.

      - ta có thể để mỹ nhân đợi sao? Uyển đại tiểu thư? - mỉm cười, đôi mắt thành 1 đường trăng khuyết xinh đẹp.- hay..... tam vương phi

      - thôi cái giọng đó , , tên ngươi là gì? - Nàng nằm giường, chống cằm, chỉ tay phía

      - Ảnh Cơ - cười

      - ồ, coi như trúng mánh lớn rồi!!! - Ảnh Cơ, ai ko biết chứ? là 1 trong tam đại tử thần. Số 1 là Hoàng Lam Phương của Hoàng Bảo triều. Số 2 là thái tử Ngân Dạ của Luân Nghị quốc. Số 3, đệ nhất sát thủ chuyên dùng độc - Ảnh Cơ. Vậy vụ chiều nay là cố tình, cố tình để nàng bắt thóp , vậy ko cần Loan Loan nàng cũng biết a?

      - bớt ba hoa, ta tại là chủ tử của ngươi! - Nàng nghiêng đầu, mắt nhíu lại, tràn ngập ý cười.

      - hửm? Là chủ nhân của ta, cần có giao ước a! - ngả ngớn

      - giao ước? - Nàng khó hiểu

      - đúng a! Là bằng miệng nga!!

      - ngươi muốn ta thề á?

      - ko a! Là hôn!

      - ngươi, té. Đến Phương ta còn chưa hôn nữa là ngươi! - nàng bĩu môi

      - trường hợp đặc biệt, mỹ nhân nga!! - tiếp tục giọng điệu ngả ngớn.

      - đủ, ngươi mau tìm tất cả các tin tức của Tuyên Nha Nha và Hồ Điệp Điệp cho ta!

      - ý ngươi là sứ giả Huệ Ngọc quốc và Nhuệ quốc? - thu lại vẻ ngả ngớn, nghiêm túc

      - ân, ta muốn tìm hiểu 2 nàng!.

      Công chúa Nhuệ quốc _ Tuyên Nha Nha được cấp nghỉ chân tại phủ tứ vương gia. Tứ vương gia chỉ mới 18, tuy có thiếp nhưng vương phi ko. Là đứa trẻ trong sáng, soái ca ko kém Phương, có lẽ các thiếp của là mong chờ tới viện của mình tới nỗi mốc meo rồi. Tuyên Nha Nha là người ko đơn giản. Vẻ đẹp tà mị, 2 người này tựa như trái ngược nhưng là đứng với nhau, cực hợp đôi. Đối với Hoàng Sang Kim, Tuyên Nha Nha có 1 phần hảo cảm. Nhưng Hoàng Sang Kim là cực ngây thơ, luôn gọi nàng là muội muội, là vô tâm hay vô tình a?

      Công chúa Hồ Điệp Điệp, nằng nặc đòi ở phủ tam vương gia. Hôm nào cũng tới thư phòng của kiếm chuyện. Làm Loan Loan nàng phải trông coi cực cẩn thận

      Chương 33

      - Nàng ta lại sắp tới.!! - Loan Loan thở dài. Nằm giường, ngẩng đầu dậy, uể oải . Sau khi Hồ Điệp Điệp nghỉ chân tại tam vương phủ, cứ bám lấy Hoàng Lam Phương như keo vậy

      - hửm? Tiểu qủy nàng lại muốn nghịch?- Hoàng Lam Phương đứng dậy khỏi bài tấu chương, đến bên nàng. Sủng nịnh nhéo nhéo chóp mũi nàng.

      - Là do nàng ta quá phiền phức.- nàng ngồi dậy, buông tóc tím than xuống, chỉnh áo lộ 1 bên vai

      - Nàng thực nghịch ngợm!!! - cười khổ. Loan Loan ko thèm để ý tới , đem áo trễ chút, xộc xệch chút nga!

      - ngươi cơ ngực rất rắn chắc nga!!! - Nàng dùng ánh mắt ngây thơ bắn về phía .

      RẦM _ RẦM - 2 thanh cùng lúc vang lên. 1 là Hồ Điệp Điệp đạp cửa xông vào. 1 là Loan Loan đẩy mạnh 1 phát nằm xuống giường.

      - huh? Có phải hay ko là Điệp công chúa a? - Nàng từ người , ngẩng đầu dậy, cười mê hoặc

      - ngươi.... ngươi.... các ngươi làm gì giữa thanh nhiên bạch nhật thế hả - Hồ Điệp Điệp trợn mắt, chỉ tay về phía nàng

      - ta? Đây ko phải thư phòng của Phương sao? Và chúng ta vốn là phu thê nga!!! Cửa chúng ta cũng đóng? Cần xấu hổ ư? - Nàng vô tội chớp mắt

      - Điệp công chúa, người là tùy tiện, ko gõ cửa mà vào, vào ko hành lễ, vậy là Huệ Ngọc quốc là nơi ko có phép tắc như vậy? - tựa vào thành giường, nhạt miệng

      - Phương, ngươi đừng với nàng như vậy, huống gì nàng mới 13, 14 tuổi a! - nàng ngồi chọt chọt vào ngực , nũng nịu.

      - ngươi.... là trêu chọc ta, ta 18 tuổi rồi!!! - cơ thể Hồ Điệp Điệp này là “phẳng” từ đầu tới chân, dáng người cũng bé, có khi còn thấp hơn Loan Loan nàng, chỉ được khuôn mặt khả ái nhưng tính cách chanh chua a!

      - gì? 18 ư???- và nàng trợn mắt, hét lớn.

      - ko quan tâm tới nàng, Phương a, ngươi dạy bổn cung chơi cờ nhé - Hồ Điệp Điệp giở giọng, chạy ra ôm tay Hoàng Lam Phương.

      - tên của bổn vương là cho ngươi gọi? - lạnh mặt, dáng vẻ xinh đẹp ôn nhu với Loan Loan bay hết cả, tại như tu la đòi mạng

      - đủ, Điệp công chúa, mời ngươi ra ngoài.- nàng nhíu mày, giọng lạnh tanh: dám ăn đậu hũ của Phương? Ko biết sợ là gì!!!

      Chương 34

      - Loan nhi, ta tìm được rồi- Ảnh Cơ từ đâu đó nhảy tới. Thân mặc dạ hành phục. Có lẽ tên này khá tin cậy đấy, đích thân tìm cho nàng.

      - ko được gọi ta là Loan nhi! - Nàng lườm . Ngọc Di chính là hôm nay tới trông coi Cẩm sắc lâu giùm Bạch Bạch, Bạch Bạch nàng giúp nàng 1 số chuyện về nhị tiểu thư tả tướng phủ rồi nha.

      tại nàng chính là ngồi chế độc, tóc tím bạc tết xuông, mặc tử y xinh đẹp, ngoài tím ra nàng cũng thích màu đỏ a! màu của máu!!!

      - được, bảo bối - tiếp tục , nụ cười thêm phần tà mị

      - đủ, nghiệt - nàng ra vẻ ko hài lòng, bĩu môi - !

      - Tuyên Nha Nha - tứ công chúa của Nhuệ quốc, con nuôi Tuyên Nhược Nhang

      - hửm, quả , Nha Nha này rất trong sáng, trái ngược với Nhược Nhang kia! - nàng thêm lời

      - Hồ Điệp Điệp - nhị công chúa của Huệ Ngọc quốc, được phụ thân sủng ái, cái gì cũng dám làm, ko sợ trời đất

      - thế mới dám làm đối thủ của bổn vương phi!!! - nàng cười, nụ cười thập phần tà ác- à, ta rất chán, ngươi chơi với ta chứ?

      - chơi? - khóe miệng co rúm, đây là người lúc nãy, có khuôn mặt như tu la đây sao?

      - đúng a! Lên hoàng cung đập phá nga! Ta thừa rất nhiều boom!!!- nàng ngây thơ như đúng rồi

      - boom? Là cái thứ ngươi làm nổ cung hoàng hậu? - sắc mặt vô cùng kinh hãi. Cái vụ việc tam vương phi này, có ai trong Hoàng Bảo triều ko biết ư?

      - a! Đúng đó

      - cho ta xin , sắp tới ngày sinh thần của Hoàng Thiên Minh rồi, cái cửa mấy tuần trước còn chưa sửa xong nữa là!!! - ngán ngẩm ngán

      - vậy tới Cẩm sắc lâu nha!

      - ngươi muốn nữ phẫn nam trang trêu hoa ghẹo bướm? - nghi ngờ

      - đó là lâu của ta. Ngươi có ý kiến?

      - Nàng...... có gì ko làm được ko? - cả thanh lâu đệ nhất cũng có, chế độc cũng biết, nổ cung hoàng hậu, ko ai làm được gì

      - có a! Ta ko biết phẫu thuật chuyển giới!!!

      -phẫu thuật? - khó hiểu , ý là gì?

      - nghĩa là làm cho nam nhân các ngươi bị cắt thứ đó, chuyển thành của nữ nhân chúng ta a!!!- nàng

      - đủ, cần việc gì thổi cây sáo này, gọi đựơc ta! - đưa nàng 1 cây sáo trúc xanh tinh xảo

      - ta ko biết thổi a!

      - VẬY MÀ NGƯƠI LÀ ĐỆ NHẤT TÀI NỮ HẢ??? - gào ầm lên

      - chỉ có sáo ta ko biết nha! chứ những thứ khác ta là thiên tài!! - nàng bĩu môi, ở đại, cha cho nàng học nhiều nhạc cụ, kể cả là nhạc cụ cổ, nhưng sáo ko a!

      Chương 35
      Hôm sau, tứ đại cường quốc còn lại hầu như đều tới

      + sứ giả Kim Tỏa quốc là tứ vương gia - Mộ Dung Nguyên. Kim Tỏa quốc chính là nơi Hoàng Bảo triều ko thuận mắt nhất. Hoàng thượng Mộ Dung Trần _ cao ngạo, lạnh lùng, ba ngàn mỹ quyến ko hề có. ngôi 8 năm - 24 tuổi. Và ko ai khác, người trong mộng của Di muội lâu nay ( Di Di ý)

      + sứ giả Thanh quốc Lương quận chúa - người này khác hẳn Di Di, xinh đẹp, giọng trong vắt,tư thái kiều, chuẩn men nữ tử cổ đại cần có.

      + sứ giả Ngạc quốc - thái tử Nhân Khuynh Thành. Người này trong sáng thuần khiết, nhìn qua rất ốm yếu nga!!!

      + sứ giả Luân Nghị quốc - thái tử Ngân Dạ - 1 trong tam đại ma vương - cũng là 1 trong tứ mỹ nam. Tuy nhiên nha, chỉ đứng thứ 2, số 1 biết là ai rồi đó!!!

      Tam vương phủ

      - TA KO !!! - Loan Loan bị Hoàng Lam Phương ôm chặt, ra sức vùng vẫy

      - Loan nhi, ngươi là vương phi của ta, ngươi phải sinh thần của hoàng huynh chứ!!! - tiếp tục hét to

      - nhưng ngươi bắt ta mặc thứ này sao???- nàng giơ bộ váy nặng trịch lên, ko kém bộ hỷ phục hôm đó là bao. Tuy là bộ này còn đỡ vướng chút

      - thôi được rồi, nàng muốn mặc gì mặc nhưng vẫn nên dùng nhiều trang sức chút - thở dài khuất phục

      - được nga!!! Ngươi ra ngoài rồi gọi Ngọc Di vô đây nha!!!

      1 giờ sau _ tại hoàng cung Hoàng Bảo triều

      Trong cung chiếc cổng gỗ trắc được xây lại từ chiến tích hôm đó. Loan Loan chuyện với Di Di. Nàng 1 thân cẩm y, váy lụa nhiều tầng, ống tay điểm xuyết vài bông tử la lan xinh đẹp. Khoác 1 dải lụa trắng, toát ra dảng vẻ xinh đẹp hơn thiên tiên. Nàng thoa chút phấn, môi chỉ để phiếm hồng, tóc tím bạc cài trâm hồng lựu ngọc tím hình tử la lan 2 bên đầu,tết 2 đoạn trước ngực, tóc đằng sau xoã xuống, tóc mái bằng chấm mắt. Xinh đẹp, trong sáng thêm phần tà mị của cẩm y.

      Di Di thân váy cam trải dài. Tó́́c mái dài tết thành 1 đường ngangtránn, tóc còn lại búi lệch với phỷ thúy trắng, tócmaii tùy tiện rủ xuống trước ngực. Váy lụa nhiều lớp, mềm mại, tựa hồ trái hẳn tính cách của nàng bình thường. Tay khoác 1 dải lụa vàng. Phần đuôi váy thêu vài bông hoa cúc to bản. Người nàng toả ra khí chất nghịch ngợm, đáng .

    5. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 36

      - ngươi thực thích các tiểu thư vây quanh??? - Loan Loan ngồi tám chuyện với Di Di nhưng ko quên dùng khẩu hình cho Hoàng Lam Phương bị các tiểu thư kia vây kín

      - Loan nhi, ta ko thể a!!! - đau khổ với nàng. ( tất nhiên là dùng khẩu hình)

      nàng vào với Di Di trước, nhưng ai ngờ, mới bước tới bị các tiểu thư này bâu kín.

      - tam vương gia, xin hãy dùng tay người giết chết ta , ta nguyện làm ma bám theo người ( tỷ này trù ẻo Phương ca @@)

      - tam vương gia, xin hãy cho ta làm phi của người, chỉ là thứ sườn phi nho thôi mà!!!

      - Phương vương gia, TA CHÀNG! Giết ta , được lời này với chàng ta mãn nguyện!!!

      ………………………

      Các quan lại có nữ nhi là 1 trong số họ: nữ nhi, ngươi là cực kỳ dại dột, muốn làm đối thủ của đích nữ Uyển tướng quân - Uyển Như Loan Loan, là muốn tự sát???

      Uyển Như Loan Loan: tưởng Ngọc Di ngươi mà bị nữ nhân vậy sai Thiếu Quân giết chết người đó??

      Hoàng Lam Phương: trước kia ta muốn giết là giết, kể cả có hay ko người nhà các nàng ở đó nhưng tại Loan nhi ngươi cho ta hết miễn dịch với nữ nhân rồi _ thầm oán

      Uyển Như Loan Loan: oh! Ngươi muốn nạp thiếp vì ta ko cho ngươi cái.... nhu cầu sinh lý hả? - Nàng chớp mắt tím than, tràn ngập ý trào phúng

      Loan Loan đứng dậy, tiến về phía . Di Di đầu tiên giật mình, sau đó cười khẩy: nếu ko phải hôm nay sau này các vị tiểu thư đó là gặp họa!!!

      Các tiểu thư kia ko nhưng nhất tề đều tránh ra để nàng qua, ý : sau này có về làm phi, đây là đại tỷ, kết giao tốt mối quan hệ có nhiều thứ

      Nàng thoáng giật mình khi thấy tất cả đều tránh ra, nhưng có cái....Hồ Điệp Điệp đó đến từ bao giờ? ôm chặt kinh khủng.

      - khụ! Điệp công chúa, nam nữ thọ thọ bất tương thân!! - lạnh mặt

      - ko đâu, Phư.... à ko, phu quân, ta muốn làm vương phi của ngươi! - nàng ta nhoẻn miệng

      Khóe mắt tất cả người trong yến hội đều co giật: sắp có chiến tranh a!!!

      Đâu ra loại nữ tử vô giáo dục, vô sỉ a? Dám gọi người khác là phu quân, ko thấy có Loan Loan rồi sao a?

      Loan Loan: thảo nào, nàng ta hôm nay, nhìn như nàng phiên bản 2 ấy, nhưng nha, Loan Loan này tất nhiên hơn, bản gốc mà. Nàng ta tóc 1 phần búi với phỷ thúy trắng, 1 phần xoã, gắn vài viên hồng ngọc lựu tím, 1 phần khác tết trước ngực, ôn nhu nhưng thực xảo trá. Thân cẩm y, lụa nhiều lớp, khá ít trang sức nhưng váy nhiều hoa văn chìm nổi, vắt 1 dải lụa đen qua tay.

      - Điệp công chúa, người có thể TRẢ lại cho ta? - chữ “ trả “ nàng gằn mạnh, nghe như giao dịch món đồ

      - Muội muội, sau này dù là sườn phi nhưng ta ko cho phu quân bắt nạt muội đâu!!! - Nàng ta chớp mắt

      - ngươi ta là sườn phi? - Nàng lặng người, khuôn mặt như đưa đám

      - phải a, đời ko có gì ta muốn mà ko có được a!!!

      - rất tiếc, ta ko phải món đồ!!! - Hoàng Lam Phương nghe kịch nãy giờ, cuối cùng cũng phải nghe lời Di Di trước mặt dừng lại màn kịch!

      tiến tới chỗ nàng, định mang nàng

      - mọi người , ta ko đủ sức làm tam vương phi, là do cái đệ nhất tài nữ và đích nữ Uyển tướng quân. Vậy, ta đánh bại đệ nhất tài nữ của Thịnh thành _ khu trời dưới chân thiên tử của Huệ Ngọc quốc _ Hồ Điệp Điệp đủ làm ngươi nản lòng rồi chứ?

      Chương 37

      - đối thủ..... của ta? - Hồ Điệp Điệp cười, thập phần tà mị, lạnh lẽo, giở giọng cười điên cuồng.

      - ngươi là...

      - HOÀNG THƯỢNG, THÁI HẬU GIÁ ĐÁO......- giọng của Tô công công vang lên, kèm theo sau đó là tiếng đồng thanh của mọi người

      - HOÀNG THƯỢNG VẠN TUẾ, VẠN TUẾ, VẠN VẠN TUẾ. THÁI HẬU THIÊN TUẾ, THIÊN TUẾ, THIÊN THIÊN TUẾ.

      Tất cả mọi người qùy xuống, bao gồm cả Hoàng Lam Phương và Hồ Điệp Điệp, chỉ riêng nàng vẫn ngông nghênh đứng đó

      - mới tới được cổng cung ko biết là Điệp công chúa và Tam vương phi định làm gì? - Hoàng Thiên Minh cười, giọng ôn nhu như nước ( tất nhiên, dám giở giọng với Loan tỷ là tự sát a!!!)

      - là Loan nhi hả? Sao được hơn 2 tháng con lấy Phương nhi mà ko và cung chuyện với ai gia? Ai gia là muốn ngươi tới a! - Mộc Vân thái hậu cười sáng lạn tới bên nàng. Tuy ko biết ai làm Phương nhi nhà nàng trở nên đỡ cục cằn thế này, nên chắc hẳn là đáng nể. ai dè lại như ý nàng, diệt luôn Ngọc Trinh đó, là cực kỳ đáng để nàng quý, vậy là đứng ngay trước mắt, nữ tử này quá xinh đẹp, tuy hơi nghịch ngợm nhưng là hợp ý nàng

      - mẫu hậu??? - Nàng chớp mắt, ngây thơ - nàng muốn cướp Phương của ta, ta quyết đấu nàng!!!

      - Loan nhi? Ngươi muốn Phương nhi 1 vợ 1 chồng?

      - ân, chả lẽ ko được a?

      - ko, mà là....... cực hợp ý ta, hahaha!!! - Mộc Vân cười, vậy hơi khổ cho Phương nhi, nhưng sao a!!!

      - haha, vậy mẫu hậu, người chọn chủ đề cho Loan nhi chứ?

      - ân, vậy....... ta đề cử cầm a!- nàng

      - khoan , vậy bất tiện cho ta! Ta chọn, ko được sao? - Hồ Điệp Điệp lên tiếng

      - được, ngươi chọn! - kệ , ngoài sáo chẳng có gì nàng ko biết!!!

      - vậy... có 4 mục, mục đầu tiên là cầm, ta đấu trước và ngươi phải sử dụng cầm ta dùng trong màn trước để thi, mục thứ 2 là trù, ta đề nghị làm 1 thứ bánh, mục thứ 3 là chế dược, làm dược bất kỳ ngươi muốn nhưng ko được chết người, mục thứ 4 là đấu võ, dùng tay đôi!!! - nàng ta , giở giọng trào phúng, chả lẽ nàng ta ko biết việc nàng nổ cung hoàng hậu? Chả lẽ tin ko bay xa như vậy? Dám thách nàng 2 môn nàng giỏi nhất? Rất được!!!

      - trước tiên, ta cầu 2 ngày nữa ở Cẩm sắc lâu, tuy là thanh lâu nhưng rất tốt, ở đó để thi tài, vào giữa trưa, có mặt. Bây giờ mời bắt đầu yến tiệc thọ 28 của Hoàng Thiên Minh - Nàng nhoẻn miệng, phất tay. Loan Loan này ko biết sợ là gì, gọi tên của hoàng thượng khi ở đây. Còn là thọ , già tới mức ý ư? Hay sắp chết a???









      Chương 38

      Sau khi kết thúc yến tiệc sinh thần của Hoàng Thiên Minh, nàng sớm về tam vương phủ, giao phó cho Bạch Bạch chút chuyện

      Cổng sau của Cẩm sắc lâu

      Loan Loan 1 thân dạ hành phục, với Bạch Bạch mặc bạch y, xem ra nàng chuẩn bị ngủ a!!!

      - Bạch Bạch, về chưa?

      - chỉ tử, về từ 1 khắc trước!!!

      - rất tốt, đưa ta tới chỗ .

      Bên trong Cẩm sắc lâu

      - chủ tử - Trọng Nam cúi người, thân mặc hắc trường bào, phong lưu tuấn lãng. ko uổng công bỏ tiền mua 2 người bọn họ

      - rất tốt, xem ra xong, liền liệt kê tên các cửa hàng đó ra, ta sai người tu la môn bảo lãnh. Sau khi xong, đưa Bạch Bạch để đưa ta. Trưa mai ngươi sang Nhuệ quốc mua vài thứ cho ta a! Tuy vất vả nhưng ta thưởng a!!! - nàng nhìn với đôi mắt tín nhiệm, khá cảm thông nha!

      Trọng Nam: người ác quá, chủ tử

      - vậy... Hoàng Lam Phương đó..... - thấp giọng, ngập ngừng

      - hử? chuyện gì? À mà thôi nha. Ngươi ngơi nghỉ , trưa mai sớm cho ta. Ko nữa, ra ngoài rồi gọi Bạch Bạch vào đây! - nàng ỉu xìu

      - ân

      1 khắc sau

      - chủ tử, người gọi ta?- Bạch Bạch bước vào

      - ân, ngươi có hình vẽ các tiểu thư quan lại trong kinh thành chứ?

      - ân, ta có

      - rất tốt, mang tới đây - nàng nhoẻn miệng, đôi mắt cong lên tà mị

      - đây, hơn 30 người

      Nàng híp mắt, lật từng cái ra xem, 1 lúc sau, tìm được 17 người. Đúng vậy, là 17 người bám víu quanh trong yến tiệc đó!

      - giết các nàng - Loan Loan lạnh nhạt , đụng vào người của nàng chỉ có đường chết!

      - chủ tử, ko nên, giết người hàng loạt như vậy rất dễ bị tóm. Trong đó còn có cả nhị và đại tiểu thư tể tướng phủ!

      - vậy hủy nhan, để lại nhị tiểu thư tướng phủ, ta tự tay xử lý! - vừa vừa cầm hình của nàng ta lên, nàng ra trong mắt tràn đầy ám khí, mấy lần đụng độ, ta tự xử lý tốt hơn!!!

      chỉ có thể nàng được ôm, nữ tử khác, giết ko tha. Nếu ôm nữ tử khác, cả 2 người, sống ko bằng chết!

      Chương 39

      qua 1 ngày từ khi Đệ nhất tài nữ Hoàng thành khiêu chiến Đệ nhất tài nữ Thịnh thành.

      Loan Loan nàng chính là muốn làm bánh kem của đại a! Nhưng gặp khá nhiều vấn đề là... ở đây ko hề có lò nướng bánh, vậy nên cần cho hỗn hợp vào 1 cái khay bánh a! Rồi đun bằng lửa , nhưng làm vậy rất lâu đó!!! Vì bảo Trọng Nam Nhuệ quốc 1 chuyến mua nguyên liệu tốt nhất, tuy vậy chắc sáng mai mới về, nàng đành tạm dùng nguyên liệu sẵn có vậy!!!

      - tẩu a! Ta muốn ăn!!! - Di Di nhìn chiếc bánh kem nàng mới làm, tuy ko hiểu 1 loạt cái nàng vừa bôi bôi trét trét lên cái bánh bông bông tròn tròn đó là gì ( kem tươi Loan tỷ tự làm đó!!) nhưng nó toả ra mùi thơm nhè của dâu tây! Thêm vào đó nàng cũng tiả vỏ dâu rất tinh xảo a! Nhìn trông rất đẹp. Di Di nàng chưa được ăn cái gì như vậy a! Nhìn rất đẹp, nhưng là tam tẩu làm ko biết là ăn có chết ko nữa!!!

      - hử? Muốn ăn mảnh hả, nha đầu này!! Ta uội ăn mà, haha!- nàng chiều nhéo má Di Di

      - hử? Bánh đó to vậy, có thể cho ta ăn cùng ko thế? - Hoàng Lam Phương thân vận bạch y bước vào, theo sau là Hoàng Thiên Minh vận hắc trường bào, tuấn lãng phong trần, Hoàng Khiêm Tôn _ nhị vương gia thân tử y xinh đẹp, tà mị mê hoặc, Hoàng Sang Kim_ tứ vương gia ngây thơ trong sáng với lục y, mấy người này đông đủ như vậy, là tính quyến rũ nàng sao?

      - hửm? Ko cho!

      - coi nào Loan nhi a! Nàng ràng làm 3 cái mà, ki quá thể!!! - Hoàng Lam Phương nhìn nhìn nàng, bĩu môi xinh đẹp, như vậy kể cả nữ nhân hay nam nhân cũng có thể vì mà chết đó

      - ko nha! 1 cái ta muốn gửi cho phụ thân với Nha nhi và đại ca ở Uyển tướng phủ, 1 cái ta muốn gửi tới cho Bạch Bạch và các nữ tử ở Cẩm sắc lâu!!

      - cái gì? Cẩm sắc lâu là sao? - trợn mắt, nàng dám hồng hạnh vượt tường hả???

      - á, ko có gì!!! - biết lỡ lời gì đó, Loan Loan lúng túng che miệng

      - huynh ngốc a! Có cái đó cũng ko biết!!! - Di Di bĩu môi, ý châm chọc nhìn Hoàng Lam Phương

      - tam đệ, nơi đó lớn như vậy, đệ ko biết? Đệ nhất thanh lâu Hoàng thành đó!!! - Hoàng Thiên Minh tiếp lời của Di Di, tiếp tục

      - đúng, nghe trước đây chỉ là 1 kỹ viện bé, nhưng... có 1 cẩm y nữ tử mua nó hơn 3 tháng trước. Nữ tử này... tóc tím than, búi lệch với hồng lựu ngọc tím trâm, mắt tím bạc rất đẹp. Vì thế nàng quá đẹp nên nhiều người ngang qua nhớ - Hoàng Khiêm Tôn vừa vuốt cằm thanh tú, vừa liếc mắt phía Loan Loan, mặt tái xanh tái đỏ

      - UYỂN NHƯ LOAN LOAN!!!!! - gào ầmlên- thế là thế nào??? Khôn hồn mau bán cái kỹ viện đó !!! - Nàng là lợi dụng để hồng hạnh vượt tường hả??? Ko phải đó là bộ dáng lúc nàng gặp lần đầu a???

      - ta ko làm gì bất chính a, ngươi có thể xem mà!! - Nàng chớp mắt, dáng vẻ ôn nhu với , rồi quay sang lừ mắt với Hoàng Thiên Minh và Hoàng Khiêm Tôn, ý : được lắm, cẩu hoàng đế, cẩu vương gia!!!

      Chương 40

      Buổi tối hôm đó _ tam vương phủ

      - Phương, ngươi và thái tử Luân Nghị quốc _ Ngân Dạ là quan hệ như thế nào? - Loan Loan ngồi cạnh bàn trà, mặc áo ngủ mỏng trắng muốt, yếm trắng còn mờ ảo bôn trong. Tóc tím bạc lẳng lơ buông xoã, mắt tím than mơ hồ, mi dài như cánh bướm, uốn lượn. Môi đào khẽ nhếch lên . 1 tay chống cằm, tay kia mân mê cốc trà hoa cúc.

      - hử?.sao nàng hỏi chuyện đó? - Hoàng Lam Phương thân bạch tố y đứng dậy khỏi bàn tấu chương, tiến tới chỗ nàng, ngồi xuống, cầm 1 cốc trà khác lên, tóc tùy tiện buông xoã xuống vai, khuôn mặt trong sáng vô độ, khó để nàng kiềm lòng muốn cắn nga!!!

      - trong yến hội, ta thấy ngươi và cứ liếc nhau mãi... - Nàng bẽn lẽn , ko ngờ có lúc nàng lại thẹn thùng thiệt nha???

      _ PHỤT_

      uống trà, nghe nàng vậy, trà từ miệng phun hết lên mặt nàng.

      - NGƯƠI LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ??? - Nàng gào thét, tay kia cầm ly trà tính ném

      -ấy! Bình tĩnh a, ta kể nàng nghe!!! - cười trừ

      - được, ! - Nàng thu lại vẻ tức giận, nghiêm chỉnh nghe

      - là trong yến hội đó, tên Ngân Dạ đó... cứ nhìn ngươi, ta thấy khó chịu, liền lườm ..... - , có ý tốt giúp nàng, vậy mà bị nàng nghĩ bị đoạn tụ?

      - haizz.... vậy là tốt, ta cứ nghĩ 2 người có gian tình... - Nàng giở giọng, thở phào

      - đủ, ngủ , ko phải sáng mai nàng thách đấu ư? - khẽ vuốt tóc nàng, dịu dàng

      - ân, ngủ - nàng ngây thơ trả lời, cười ngọt ngào

      Sau khi đợi thay áo ngủ, nàng và tất nhiên là ngủ. ôm nàng, tham lam hít thở hương thơm của tử la lan người nàng. Loan Loan ko hề đẩy ra, ngược lại dụi dụi mình vào , như 1 con mèo . Thoải sức cho bỡn cợt đôi môi nàng, mi mắt nặng trĩu, như 1 bức màn hạ xuống. Nàng dần vào giấc ngủ

      Hôm sau _ Cẩm sắc lâu

      Hồ Điệp Điệp công chúa thân hoàng y, tóc búi với trâm phỷ thúy, gài kẹp hình phượng. Thân váy thuê hình phượng hoàng, trang sức tay, cổ nàng thực đáng giá. Đây là khoe đồ hả???

      Loan Loan thân cẩm y thuê vài bông cẩm tú cầu, tóc tết xuông 2 bên với kẹp ngọc mắt mèo, giản dị xinh đẹp, vẫn ko thoa chút phấn nào, nàng tựa ko phải phàm nhân mà là tiên nhân.

      Chương 41

      - bắt đầu được rồi! - Loan Loan khẽ gật đầu, phía Hồ Điệp Điệp

      - vậy, người nào là chủ cuộc??? - Hồ Điệp Điệp kiêu ngạo nhìn nàng.

      - thái tử Luân Nghi quốc _ Ngân Dạ, thái tử Ngạc quốc _ Nhân Khuynh Thành, Lương quận chúa của Thanh quốc và tứ vương gia Kim Tỏa quốc _ Mộ Dung Nguyên, công chúa Nhuệ quốc _ Tuyên Nha Nha

      - vật thưởng sao?

      - Chức vụ tam vương phi Hoàng Bảo triều, Hoàng Lam Phương và... người thua làm 1 điều người thắng

      - rất tốt!!! Phần đầu tiên: cầm

      ( Phương ca tội nghiệp, ko có tiếng trong cái này T_T)

      2 nha hoàn nhàng kê cầm lên vũ đài, Hồ Điệp Điệp phất đuôi váy ngồi xuống, nhàng đánh 1 khúc, nàng ta trước khi đánh có khứa 1 dây đàn thanh quan trọng. Dây đàn tuy bị đứt nhưng ko làm mất vẻ dịu dàng của bản nhạc nàng ta đánh

      - ko biết là móng tay Điệp công chúa lại sắc như vậy nha? Người để vậy rất bẩn a!! - Loan Loan chớp chớp mắt nhìn Hồ Điệp Điệp

      - ha ha, chắc do dây đàn mỏng thôi! - Hồ Điệp Điệp cười đáp trả

      - ko ngờ công chúa Huệ Ngọc quốc lại có món đồ ko bền như vậy? - Nàng tiếp tục đả kích

      - được rồi, Loan nhi, nàng nên bắt đầu, chỉ là 1 dây đàn, ko làm khó được nàng đúng ko? - Hoàng Lam Phương thấy tình thế ko ổn, ôn nhu với nàng

      - được, chẳng qua là 1 dây đàn đứt, bình thường mà!!!

      Hồ Điệp Điệp: bình thường? Để xem ngươi bản lãnh tới đâu???

      Loan Loan ngồi xuống,tư thái lạnh lùng, góp thêm thành công cho bản nhạc hùng hậu của nàng, 2 bản nhạc nàng là cực kỳ đối lập, ko thắng thua.

      Chương 42

      - uhm.... phải sao nhỉ??? Ta là nữ tử nên có khi về phía Điệp công chúa, vì bản nhạc dịu đó rất hay, ta chọn Điệp công chúa! - Lương quận chúa mỉm cười dịu dàng, người con này đúng là thích vẻ dịu a!!!

      - cảm ơn Lương quận chúa, chỉ chút tài mọn thôi!!! - Hồ Điệp Điệp cúi đầu cảm ơn, vẻ dịu dàng thục nữ như thiệt!!!

      - bản nhạc của Loan vương phi thể bản sắc dân tộc _ 1 nơi lấy võ là chủ, rất hay và xứng đáng, ta chọn Loan vương phi - Ngân Dạ lạnh lùng mở miệng. Nam nhân này cũng kiêu ngạo như vậy???

      - tạ ơn Ngân Dạ thái tử, ta chỉ nhã hứng khẩy dây đàn - nàng che môi cười dịu dàng, ý đây ko phải là gì đối với ta chỉ 1 chút tài thôi!!!

      - haha. Lương quận chúa rất đúng, là nữ nhi nên như vậy, có lẽ ta... cũng đứng về phía Điệp công chúa. - Nhân Khuynh Thành yếu ớt cười

      Bỗng tất cả mọi người đưa ánh mắt phía tứ vương gia Kim Tỏa quốc _ Mộ Dung Nguyên và công chúa Nhuệ quốc _ Tuyên Nha Nha

      - à... ờ... ta thấy Ngân Dạ thái tử ko sai, lấy võ làm chủ, ha... ha....có lẽ là Loan vương phi - Mộ Dung Nguyên đứng hình, ngập ngừng

      - nữ nhi cần dịu dàng, đây là điều cần nhất, ta theo Điệp công chúa - Tuyên Nha Nha thẳng

      - vậy, người thắng là Điệp công chúa

      Hồ Điệp Điệp tới bên cạnh Loan Loan, ghé sát tai

      - chịu thua , đồ ngu ngốc!!!

      - mới vòng đầu, im , đồ rẻ mạt! - nàng mỉm cười ngây thơ đáp lại

      - được, bắt đầu vòng tiếp - nàng ta cười gian, giọng điệu kiêu ngạo

      Tầng 2 của Cẩm sắc lâu

      - haha, nhị đệ, ngươi nghĩ ai thắng? - Hoàng Thiên Minh vận lam y sẫm màu, cười tươi, với Hoàng Khiêm Tôn

      - chậc, thứ bánh hôm qua đó tuy nhìn lại như ăn rất ngon, kem tươi đó ko quá đặc, nhỉ. Tứ đệ? - Hoàng Khiêm Tôn lại liếc mắt qua Hoàng Kim Sang, ko thấy trả lời - tứ đệ, ngươi nhìn cái gì? - Hoàng Kim Sang là chăm chú nhìn dưới đó với ánh mắt lơ đãng?

      Hoàng Thiên Minh theo ánh nhìn của là... Tuyên Nha Nha?

      - hehe, Tuyên Nha Nha công chúa xinh đẹp, ngoại hình chuẩn, ko biết ta có nên cho nàng làm tân hoàng hậu ko??? - Hoàng Thiên Minh cười gian, liếc liếc Hoàng Khiêm Tôn, ý nhìn xuống dưới

      - hả? Huynh cái gì? - Hoàng Kim Sang nghe thấy gì đó, giật mình, quay phía hét lớn

      - huh? Nhưng đại ca a, ta muốn lập nàng làm phi, nàng hôm trước có tới chuyện với ta, thân mật lắm nga!!! - Hoàng Khiêm Tôn tiếp tục cười gian góp vui.

      - 2.. 2 người có mưu đồ gì? - Hoàng Kim Sang ngây ngốc nhìn 2 kẻ này kẻ xướng người họa

      - thôi , 2 người này, già rồi còn trêu tiểu đệ như vậy - Hoàng Lam Phương khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó vào

      - hừm! ai già hả? Ta chỉ muốn tứ đệ mau mau bắt thóp Nha công chúa đó thôi!!- Hoàng Thiên Minh bắt đầu đỏ mặt, biện minh

      - tam đệ, ngươi dạo này ta ko gặp, có phải được giải quyết nhu cầu sinh lý nên đẹp ra vậy ko? - Hoàng Khiêm Tôn ngả ngớn

      - đúng vậy, tam ca dạo này thực rất đẹp, y như nử t....

      Hoàng Kim Sang chưa xong, 1 chiếc đũa bay tới ngay sát cổ

      Hoàng Thiên Minh: tiểu đệ của ta, ta ko cứu được ngươi đâu!!! Dưới hoàng tuyền đừng hận đại ca này nhé!!!

      Hoàng Khiêm Tôn: chết chắc rồi tứ đệ ngây thơ của ta ơi, tam đệ rất ghét là giống nữ nhân a!!!

      Hoàng Lam Phương: nhu cầu sinh lý? Nhi cầu sinh lý? Nhu cầu sinh lý? Nhu cầu sinh lý? gì chứ? Hôn chỉ chạm môi, ko chạm lưỡi, vậy nhu cầu sinh lý sao a??????

      Hoàng Kim Sang: Nha nhi, hẹn ước bên nhau trọn đời của ta và nàng ko được nữa rồi.....hức.......!!!

      Chương 43

      - tiểu thư, chúng ta có đến quá muộn ko? - Ngọc Di cười xinh đẹp vào, sau là Uyển Thục Nha, Uyển Minh Phong và Uyển tướng quân.

      Hôm thử làm bánh gạ gẫm Ngọc Di về Uyển tướng phủ đưa bánh và tới đó ăn luôn, ai dè nàng giờ này mới về, lại hú hí với đại ca của nàng nữa sao a???

      - hừm, Ngọc Di, nhớ tới tiểu thư ta rồi sao? - Nàng từ sàn đấu nhảy xuống, bĩu môi

      - tiểu qủy, về nhà chồng 2 tháng mà ko biết về chơi với đại ca sao? Ngọc Di mới được 1 hôm kêu oai oái rồi - Uyển Minh Phong cốc đầu nàng 1 cái, đương nhiên là

      - xí, chỉ là... ta quên thôi - nàng tiếp tục bĩu môi

      - Loan nhi, ngươi sống có tốt ko? Tam vương gia có làm gì ngươi ko? - Uyển tướng quân ôm nàng vào lòng, ân cần

      - phụ thân, ta sống rất tốt, đối với ta rất tốt, còn người sao? Hình như người già hơn rồi nha!!! - Nàng cất giọng trêu chọc, lè lưỡi tinh nghịch

      - nữ nhi này, ngươi là. Nhưng ngươi đẹp hơn rất nhiều, ta mong ngươi sống hạnh phúc, nữ nhi ngoan....!! - Uyển tướng quân xoa đầu nàng, chiều

      Nàng quay ra, thấy Uyển Thục Nha đứng sau mỉm cười, nàng tiến lại chỗ nàng ta

      - Nha nhi, nhớ tỷ tỷ ko?

      -..... tỷ..... ta... rất nhớ, tỷ rồi, ta ko biết chuyện với ai được nữa.... - Nàng cắn môi, khóc nấc, tỷ muội này tình sâu nghĩa nặng nha!!!

      - ân, vậy mọi người tới xem ta thi đấu hả???

      - ko phải thế có lý do khác hả - Uyển Minh Phong búng tay vào trán nàng, nhếch mép

      - được, vậy hãy xem nha, ta thắng 1 cách tuyệt vời!!! - nàng cười tươi, má lúm càng sâu, tự tin .

      - vậy nãy ai thắng thế, tỷ? - Uyển Thục Nha kéo ống tay nàng,

      - à, Hồ Điệp Điệp

      - vậy mà kêu thắng hả? - Uyển Minh Phong tiếp tục búng vào trán nàng

      - ca, đau đó. Ta chỉ cho ta thắng màn này thôi!!! - nàng bĩu môi, bất mãn - ta lên tiếp tục!!!

      - bắt đầu được chứ? - Hồ Điệp Điệp tới chỗ nàng,

      - ân

      2 nha hoàn ra, đưa 2 người sang 1 khoang bếp khác nhau

      Bên Loan Loan

      1 chiếc khay bánh sớm được đun lò, vì bánh của nàng như vậy rất lâu, nên đành gian lận chút a, chỉ là nhờ Bạch Bạch đun hộ chút thui!!! tại dù bánh xong nhưng làm kem tươi cũng rất khổ nha!

      Nhưng dù thế, nàng cũng cần làm đẹp để cho 1 người....

      Tầng 2 của Cẩm sắc lâu

      _RẦM_RẦM_

      Hoàng Lam Phương giận dữ đánh bay đồ đạc

      - tứ đệ, nhị ca, nhu cầu sinh lý ư? Giống nữ tử ư??? 2 người thực muốn chết!!!

      - ực, ko có ý đó, là... là- Hoàng Khiêm Tôn xua xua tay, mặt xanh lét nhìn

      - vậy ý gì???

      - a... ta muốn hỏi.... hỏi... hỏi....

      - HỎI CÁI GÌ? NHANH ĐÊ!!!! - đập tay, cái bàn vỡ vụn

      - muốn hỏi, nếu Loan Loan thua huynh tính làm gì? - Hoàng Kim Sang nhảy vào

      - Nàng tính trước rồi.... - tới đấy, mặt đổi màu y con tắc kè

      - cái gì? - cả 3 người đồng thanh

      - thực ra... nàng , nếu nàng thua ngày đại hôn tân vương phi là ngày cả Huệ Ngọc quốc đón chào thêm 1 ngày lễ mới trong năm _ thờ cúng Điệp công chúa và.... Hoàng Bảo triều thêm đất để sống.... - khó coi nhìn 3 người họ

      - chậc, nữ này cuồng vọng! - Hoàng Khiêm Tôn tặc lưỡi

      3 người kia mặt mày xanh mét nhìn , chắc ở biên giới lâu quá ( ý là Tôn ca được giao nhiệm vụ giám sát biên giới ý, thế nên ko có ở trong thành a), biết tin nàng cho nổ cung hoàng hậu ư? Nàng cuồng vọng nhưng, nàng làm được!!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :