1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Ngự Thú Nữ Vương - Luyến Nguyệt Nhi (2Q) FULL

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030

      Ngự thú nữ vương (Nữ vương điều khiển thú)
      [​IMG]
      Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi
      Converter: ngocquynh520
      Edit: thanh.tam + tieutkhang + minhnguyet
      Beta: G3M + Thảo Hà + nuhongbanmai509

      Giới thiệu:

      ****************

      Tỉnh lại lần nữa, nàng trở thành bé bảy tuổi. Cùng đại ca sinh đôi sống nương tựa lẫn nhau, bị đánh, bị vứt đến bãi tha ma. Thoát khỏi con đường chết, nàng và đại ca được cao thủ thần bí cư cứu giúp. Bắt đầu cuộc sống mới. Cuộc sống tái sinh, bé bảy tuổi trở thành thiếu nữ tuyệt mỹ. Cưỡi Bạch Hổ, thổi ngọc tiêu, dẫn ngàn quân vạn thú quét ngang giang hồ. Những kẻ thiếu nợ em nàng cũng đừng hòng chạy trốn. Nợ máu phải trả bằng máu, kẻ nào dám đụng vào nàng chỉ có con đường chết. Người nàng muốn bảo vệ, nàng cam nguyện lấy thân mình che chở. Còn kẻ địch của nàng giết tha. Chọc đến nàng, tất phải chết. Chọc đại ca của nàng, kẻ đó sống được mà chết cũng xong. Nữ vương cưỡi thú vừa xuất , khiến cho vô số mỹ nam tranh nhau ngả mũ. : Người có thể xứng với nàng chỉ có ta. (Mộc Nguyệt Ly ) : Nhất sinh nhất thế nhất song nhân, ta chỉ muốn nàng. (Vân Tuyệt Trần ) : thể nhau, chỉ cầu mãi mãi cạnh nhau. (Âu Dương An) . . . . . . Thu phục từng mỹ nam, bí mật về thân thế cũng bị lộ ra. Nàng lại phải con của Tướng quân. Vậy, nàng là ai?​
      Last edited: 12/9/14
      luongnhu96, minmin1009lyly thích bài này.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Mở đầu: Nữ tử cưỡi thú vương

      "Nữ hoàng vạn btuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ——"

      thanh kéo dài vang vọng cả Kim Loan điện hoa lệ hùng vĩ, lâu tiêu tan. Rung động lòng Âu Dương Tĩnh.

      Nàng ngồi ngay ngắn ngai vàng, mặc áo bào thêu hình rồng vàng xen hoa văn đỏ người, đuôi áo quét đất. Đầu đội vương miện, viên bảo thạch đeo trước trán lóe ra ánh sáng chói mắt.

      Con ngươi sáng như sao minh điềm tĩnh quét qua văn võ bá quan đại điện, còn có bóng dáng quen thuộc đứng phía trước. Biểu cảm dung nhan tuyệt mỹ là hạnh phúc cũng là khí phách. Đây chính là nàng – Nữ hoàng Âu Dương Tĩnh. Vạn dân thần phục, xây dựng đất nước trăm bề hưng thịnh.

      "Các khanh bình thân—" Váy dài nâng lên, tiếng của nàng vang xuống.

      "Tạ vạn tuế." Văn võ bá quan cũng cúi người chào.

      Âu Dương Tĩnh hướng về thái giám bên cạnh gật đầu cái.

      Thái giám phất cây phất trần, khẽ nâng cằm, lớn tiếng tuyên bố:

      "Nghi thức phong Hậu bắt đầu."

      Nhạc sư hai bên đại điện bắt đầu tinh tinh tang tang nâng nhạc khí trong tay lên đánh, tiếng đàn sáo vang lên, bao phủ sung sướng cùng vui mừng khắp cả cung điện.

      Văn võ bá quan chia làm hai bên đại điện, ở giữa trải tấm thảm đỏ dài, thảm đỏ chạy dọc theo hàng người như báo tin mừng, giống như hạnh phúc vô tận...

      Âu Dương Tĩnh nhìn bóng dáng từ cửa đại điện được thái giám, cung nữ vây quanh đưa đến. Áo cưới người khiến càng thêm phiêu dật mà xuất trần, khiêu khích ánh mắt của mọi người.

      Hai người bốn mắt trái phải nhìn nhau, triền miên như cốt, tình ý như tim.

      Từng bước , nhìn về phía mình.

      Âu Dương Tĩnh trong lòng hoảng hốt, giống như nhìn thấy hình ảnh mình và người đấy sớm chiều làm bạn mỗi ngày. Ngày còn thương lẫn nhau, vô tư trong sáng. Sau khi trưởng thành thâm tình bảo vệ, sống chết tùy duyên.
      . . . . .

      Vẫn : Nhất sinh nhất thế nhất song nhân. Có thể được người tận tình che chở, thương rời, đó là điều khó cầu cỡ nào.

      rốt cuộc tới trước mặt nàng, ánh mắt như nước, quấn quýt si mê uốn lượn vòng quanh.

      Âu Dương Tĩnh đưa tay cầm tay , cùng ngồi vào ngai vàng.

      Thái giám cầm phất trần mở ra thánh chỉ, bắt đầu tuyên đọc:

      "Phụng Thiên Thừa Vận, Nữ hoàng ban chiếu: Phong thái tuấn, văn võ song toàn, đặc biệt sắc phong làm Nam hậu. Nguyện cùng bệ hạ đồng tâm hợp lực, vì bách tính muôn dân mang lại no ấm. Khâm thử."

      "Đội ơn ân điển của Nữ hoàng." Nam hậu đứng lên hướng về Âu Dương Tĩnh hành lễ.

      "Nam hậu mời đứng lên." Âu Dương Tĩnh gật đầu cái, đưa tay đỡ dậy. Lại hướng sang thái giám bên cạnh : "Đem Kim Sách, Phượng ấn trình lên."

      "Vâng"

      Thái giám đưa tay nâng khay, cung kính trình lên kim sách, phượng ấn.

      Âu Dương Tĩnh cầm lấy Kim Sách và Phượng ấn, giao cho Nam hậu:

      "Mời Nam hậu nhận Kim Sách, Phượng ấn."

      "Tạ bệ hạ." Nam hậu nhận lấy Kim Sách, Phượng ấn.

      Âu Dương Tĩnh mỉm cười, cùng Nam hậu quay xuống nhìn bá quan văn võ.

      "Chúc mừng Nữ hoàng, Nam hậu. Nữ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Nam hậu thiên tuế thiên thiên tuế ——"

      Văn võ bá quan hô vang chúc mừng, quỳ lạy.

      Âu Dương Tĩnh tỏ ý bảo thái giám đem Kim Sách, Phượng ấn cất xuống, sau đó đứng lên bên cạnh Nam hậu, cùng nhau hướng về mọi người giơ tay :

      "Bình thân ——"

      "Tạ Nữ hoàng, Nam hậu ——"

      Âu Dương Tĩnh và Nam hậu nhìn nhau cười tiếng. Bọn họ cuối cũng được cùng nhau ở chung chỗ. Sau này cùng làm bạn mỗi khi mặt trời mọc mặt trời lặn, cùng nhau nắm tay vượt qua tương lai năm tháng. . . . . .

      "Tĩnh nhi, chúng ta cuối cùng có thể ở cạnh bên nhau."

      "Ừ." Âu Dương Tĩnh gật đầu, nhìn ánh mắt thâm thúy mà nhu tình bên cạnh mình. khỏi nhớ tới từng ly từng tý thuở ban đầu bên nhau, đoạn năm tháng kia làm người ta thể nào quên.

      Mà tất cả phải đến từ mười hai năm trước.

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Quyển 1

      Chương 1: Xuyên qua Trùng sinh

      "Muội muội, muội muội, tỉnh dậy ."

      Âu Dương Tĩnh chỉ cảm thấy đầu mình quay cuồng choáng váng, cả người vô lực. Rất muốn ngủ giấc, nhưng bên tai, thanh cứ ngừng quấy rầy nàng, làm nàng nhịn được chau mày. Dùng sức mở to mắt, lại bị hình ảnh trước mặt làm cho hoảng sợ. Cẩn thận nhìn lên, ra là khuôn mặt nhắn hồng hồng. Đó là bé trai tầm bảy tám tuổi.

      "Em . . . . . " Là ai?

      "A, muội muội, muội tỉnh, tốt quá."

      Âu Dương Tĩnh lời còn chưa ra khỏi miệng, đứa trẻ kia mỉm cười.

      Chân mày Âu Dương Tĩnh khẽ nhướn lên. Sao tiểu đứa trẻ này lại gọi mình là em ?

      "Em à, em là ai?"

      Nàng mở miệng, lại phát giọng của mình thế nhưng vô cùng non nớt.

      "A, muội muội, muội làm sao vậy? Huynh là đại ca đây mà."

      Bé trai kia bị phản ứng của Âu Dương Tĩnh làm cho hoảng sợ. Khuôn mặt nhắn lo lắng nhìn nàng, giống như muốn khóc.

      Trong lòng Âu Dương Tĩnh có cảm giác tốt, nàng thong thả cúi đầu, lại nhìn thấy thân thể rất , hơn nữa còn mặc quần áo rất kỳ lạ, vẻ mặt trầm xuống. Đầu nàng lập tức thoáng hai chữ: Xuyên .

      Vì muốn chứng thực ý nghĩ của chính mình, nàng ngồi dậy. Nhưng lại kéo tới cơn đau đớn người, giống như bị ai đó đánh cho trận. Chuyện gì xảy ra? Giơ tay lên nhìn, nàng phát cánh tay sưng phù như cái bánh bao.

      "muội muội, muội cần gì? Huynh giúp muội lấy."

      Nhìn thấy động tác của Âu Dương Tĩnh , Âu Dương An vội vàng lau nước mắt .

      "Gương."

      Âu Dương An tuy biết nàng tại sao lại muốn gương, nhưng vẫn chạy đem chiếc gương đồng lại.

      Âu Dương Tĩnh lúc này mới phát mình nằm cái giường ván gỗ, mà căn phòng cũng rất cũ nát.

      "Muội muội, gương đây."

      Âu Dương An đem gương đưa tới trước mặt Âu Dương Tĩnh. Âu Dương Tĩnh vừa nhìn, trong gương lên là khuôn mặt nhắn tái nhợt bị sưng đỏ. Đầu tóc rối bời dính bết hai bên má, ánh mắt vô thần, nhìn qua cực kỳ đau lòng. Nàng trầm xuống, xem ra Xuyên là chuyện có thực.

      Trong lúc nhất thời có chút khó có thể tiếp nhận. Nàng vốn là Âu Dương Tĩnh, chủ tịch Tập đoàn Mạc Vũ lớn nhất Trung Quốc, nắm giữ kế sinh nhai của hơn mười vạn công nhân, nắm giới kinh doanh Trung Quốc trong lòng bàn tay. Thế nhưng lại vì vụ tai nạn xe cộ mà bị xuyên , nhập vào cơ thể bé này.

      "Muội muội, muội làm sao vậy?"

      Nhìn Âu Dương Tĩnh câu nào, Âu Dương An có chút hoảng hốt.

      Âu Dương Tĩnh nhìn cậu bé cái, cũng chuyện.

      "Muội muội, cũng tại huynh tốt. Nếu phải tại huynh, muội cũng bị bọn chúng đánh. Hu hu hu. . . . ." Âu Dương An khóc, đem mọi chuyện vừa xảy ra hết lượt.

      Âu Dương Tĩnh cau mày nghe cậu khóc, nhưng cũng từ đó biết thêm chút tin tức. ra mình bây giờ cũng gọi là Âu Dương Tĩnh, bảy tuổi. Đứa trẻ khóc trước mắt tên gọi Âu Dương An, là đại ca sinh đôi với mình. Hai em là do thiếp thất của Đại tướng quân Lan Quốc sinh ra. Bởi vì phụ thân nhiều năm chinh chiến bên ngoài, trong phủ tất cả đều do Đại phu nhân làm chủ. Đại phu nhân tất nhiên chào đón bọn họ, mẫu thân của hai em bọn họ vì mất sau khi sinh nên Đại phu nhân mới đem hai em đuổi xuống hậu viện, mặc kệ cho chúng tự sinh tự diệt.

      Lần này Âu Dương Tĩnh bị thương cũng vì bị con của Đại phu nhân và mấy đứa trẻ của thiếp thất khác khi dễ thân thể gầy yếu của Âu Dương An. Mà Âu Dương Tĩnh kia tuy nhưng cũng cứng cỏi, vì bảo vệ đại ca, dám đánh trận với mấy đứa trẻ đó. Cũng phải thôi, làm sao đánh lại được với đám người. Rốt cuộc hẳn là bị đánh chết, nên mình mới tất nhiên xuyên tới.
      luongnhu96 thích bài này.

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 2: em sống nương tựa lẫn nhau

      Tân niên đo vị hữu phương hoa

      Nhị nguyệt sơ kinh kiến thảo nha

      Bạch tuyết khước hiềm xuân sắc vãn

      Cố xuyên đình thụ thác phi hoa.

      (Đầu năm chưa thấy chút màu tươi,

      Kinh ngạc tháng hai cỏ nảy chồi.

      Tuyết trắng chạnh lòng xuân tới chậm,

      Lồng cây sân hoá rợp hoa bay.)

      [Đây là bài Xuân tuyết của tác giả Hàn Dũ, được dịch bởi Điệp luyến hoa]

      Âu Dương Tĩnh xuyên qua đến Lan Quốc được mười ngày. Thời gian mặc dù ngắn nhưng nàng bắt đầu từng bước thích nghi với cuộc sống nơi này. Dĩ nhiên xuyên qua là chuyện , nên nàng cũng cần tự tìm khổ não. Nàng atin bằng khả năng của chính mình, nàng thể ở đây tự xây dựng cái gì đó khác thuộc về thời đại của mình.

      Tháng hai vẫn là lúc rét lạnh. Bông tuyết màu trắng phất phới trong trời đất, vì tiểu viện mà trùm lên tấm áo khoác trắng tinh.

      Nàng mặc quần áo mỏng manh, đứng ngoài cửa sổ nơi những bông tuyết bay lượn. Phong cảnh cứ thế thuần khiết, dường như che dấu tất cả dơ bẩn. Giúp cho tâm tình của nàng tốt hơn ít.

      "Muội muội, muội muội." Tiếng quen thuộc non nớt từ xa đến gần.

      Âu Dương Tĩnh quay đầu nhìn lại, thấy khuôn mặt nhắn của Âu Dương An bị lạnh đến đỏ rực chạy tới. Trong tay còn cầm bao vải che kín cái gì đó. Nàng nhướng mày tới, cầm lấy thứ tay cậu lại phát cái đó vẫn còn nóng:

      "Ca, huynh làm gì vậy?"

      Tuy gọi đứa trẻ tám tuổi là đại ca thực được tất nhiên, nhưng giờ nàng sống lại cơ thể này. Vậy kể từ giờ trở , đây cũng chính là người thân duy nhất của Âu Dương Tĩnh, cũng là người quan trọng nhất ở thế giới này.

      "Muội muội, cái này là cháo huynh đến phòng bếp lấy, vẫn còn nóng, muội mau ăn ."

      Âu Dương An cẩn thận đưa thứ trong tay tựa như vật trân quý ra. Quả nhiên đó là chén cháo còn bốc hơi nóng hổi.

      Âu Dương Tĩnh nhìn chén cháo tay mình, lại nhìn Âu Dương An ngốc nghếch tươi cười, đột nhiên cảm thấy chua xót. ràng cậu ta lạnh đến cả người phát run, ràng cậu ta cũng đói đến mức bụng khẽ kêu vang, thế mà vì mình cậu ta đội tuyết lấy cháo. Nàng có thể tưởng tượng, bọn hạ nhân mắt chó kia đối đãi thế nào với cậu ta.

      "Ca, huynh ăn , muội đói."

      Âu Dương Tĩnh đưa chén cháo loãng kia tới trước mặt Âu Dương An.

      Âu Dương An sửng sốt, lại đẩy trở về:

      "Muội muội, muội ăn . Đại ca vừa nãy ăn trong phòng bếp rồi."

      Dứt lời, bụng cậu lại phát ra tiếng trống. Cậu cúi đầu xuống, ngượng ngùng nở nụ cười.

      Âu Dương Tĩnh nhìn cậu ta, đứa bé này ngốc sao. ràng bụng còn kêu, lại lừa gạt rằng mình ăn rồi. Có thể có chén cháo là rất dễ dàng, cậu ta sao có thể có mà ăn? Có điều nhìn vẻ mặt kiên trì của cậu ta, nàng nghĩ nghĩ. Sau đó đem chén cháo để lên bàn, tự mình chạy lấy ra cái chén khác, đem chén cháo kia đổ vào cái chén , đưa cho cậu ta:

      "Ca, chúng ta mỗi người nửa."

      Âu Dương An còn muốn từ chối, nhưng cậu dù sao cũng là đứa bé, đói bụng rất khó chịu, vì thế gật đầu:

      "Được, chúng ta cùng ăn."

      Hai em cứ như vậy mỗi người nửa, đem cháo kia ăn sạch.

      "Ngon , tự nhiên cảm thấy ấm áp hẳn lên." Liếm môi, vẻ mặt Âu Dương An thỏa mãn.

      Âu Dương Tĩnh nhìn dáng vẻ của cậu ta, trong lòng thề, nhất định phải mau chóng lớn lên, trở nên mạnh mẽ, phải bảo vệ đại ca đơn thuần này .

      "Ca, phụ thân đến thăm chúng ta nữa sao?"

      Âu Dương Tĩnh đột nhiên hỏi. Nếu phụ thân trở về, nếu phát tình cảnh của bọn họ, chỉ sợ bọn họ ai cũng sống được bao lâu nữa. Đại phu nhân ngoan độc kia, ngày nào đó, nàng trả lại mụ ta tất cả những gì bọn họ làm.
      luongnhu96 thích bài này.

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 3: Lại đánh trận

      "Phụ thân?"

      Vẻ mặt Âu Dương An trở nên mê mang, Tĩnh nhi nếu nhắc đến cha, cậu cũng quên mất bọn họ vốn vẫn có cha. Lần cuối cùng gặp phụ thân là khi chúng được bốn tuổi, con người cao lớn lạnh nhạt đó quét mắt liếc nhìn bọn chúng cái rồi dời .

      "Ca, phụ thân thích chúng ta sao?"

      Âu Dương Tĩnh sau khi tỉnh lại với Âu Dương An rằng nàng còn nhớ những chuyện trước kia. Có điều nhìn thấy vẻ mặt bây giờ của Âu Dương An, chỉ sợ Tướng quân kia cũng phải người tốt.

      Âu Dương An lau mặt, hướng về Âu Dương Tĩnh nở nụ cười:

      "Ừm, ba năm rồi phụ thân về. Có điều huynh tin tưởng người rất nhanh trở về gặp chúng ta, đến lúc đó chúng ta còn phải có quần áo mặc, có cơm ăn. . . . . ." Vẻ mặt của cậu mang theo chờ mong. Có lẽ lời này là để an ủi nàng, cũng là an ủi chính mình.

      Âu Dương Tĩnh lời nào. Nàng hiểu, xem ra nếu bọn họ muốn thay đổi tình hình bây giờ phải dựa vào chính mình thôi.
      . . . . .

      Cứ như vậy đói khổ rét mướt qua mùa, rốt cuộc cũng đón được bầu trời trong sáng.

      Tuyết qua , khí tươi mát. Ánh mặt trời chiếu rọi, tất cả đều nhu chòa như thế.

      "Tĩnh nhi, chúng ta chơi ." Âu Dương An chạy về phía Âu Dương Tĩnh .

      Âu Dương Tĩnh để mặc cho bàn tay bé của cậu nắm lấy tay mình. Vết sưng đỏ mặt bsớm lặn mất. Lộ ra khuôn mặt chân thực của nàng, quả nhiên cùng với Âu Dương An là em sinh đôi, hai người dung mạo hoàn toàn giống nhau. Hơn nữa bây giờ chỉ là con nít, vóc dáng cũng tương tự, nếu hai người ăn mặc giống nhau, chỉ sợ ai phân biệt được hai người bọn họ.

      Kiếp trước Âu Dương Tĩnh là con độc nhất, bây giờ có đại ca dung mạo giống mình, loại cảm giác này rất mới mẻ, nhưng cũng ấm áp. Ít nhất nàng còn độc nữa, luôn luôn có người bên cạnh làm bạn với mình.

      theo Âu Dương An chạy ra khỏi khu tiểu viện hoang vắng của bọn họ, nàng mới phát Phủ tướng quân ra hề . Phía trước sân là ngói đỏ cột xanh cách điệu theo phong cách Giang Nam, núi giả, đình đài, ao sen, thậm chí là rất tinh xảo.

      Nhìn thấy khung cảnh này, Âu Dương Tĩnh lạnh lùng cười. Khá lắm Phủ tướng quân, khá lắm Đại phu nhân, bọn họ hưởng thụ tất cả, mà mình và đại ca lại giống như lũ ăn mày.

      "A, đây phải hai đứa tạp chủng đó sao? Lại dám chạy lên Tiền viện." Trong lúc Âu Dương Tĩnh đánh giá xung quanh dâm giọng non nớt mang vẻ ương ngạnh vang lên.

      Nàng vừa nhìn, thấy ba đứa trẻ. Hai nam nữ, hai bé trai chừng mười mười hai tuổi, bé kia cỡ khoảng chín tuổi. Bọn chúng châm chọc nhìn mình và Âu Dương An.

      Âu Dương An nhìn thấy bọn chúng dĩ nhiên hoảng sợ, nắm tay Âu Dương Tĩnh giọng.

      "Tĩnh nhi, chúng ta ." Cậu sợ những người này lại bánh bem bọn họ, lôi kéo Âu Dương Tĩnh trở về.

      "Đứng lại!"

      Hai bé trai kia có ý tốt, đứng chặn trước bọn họ: "Đồ tạp chủng, chúng tao có cho tụi bay sao? Nhìn thấy bổn thiếu gia lại hành lễ?!"

      "Bọn ta phải tạp chủng." Âu Dương An phẫn hận quát: "Bọn ta cũng là con của phụ thân."

      "A, còn dám mạnh miệng?!" Hai bé trai kia trừng mắt liếc Âu Dương An: "Tụi bay là đồ tạp chủng, còn dám theo bọn tao nhận cha. Đánh chúng nó."

      Dứt lời, hai bé trai lập tức xông tới đánh em Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh.

      Âu Dương Tĩnh từ lúc vừa nghe được nổi cơn giận dữ, hai đứa đứa trẻ này lại dám mắng bọn họ là tạp chủng. Nàng tức giận đẩy Âu Dương An ra, trực tiếp cùng đánh nhau với hai bé trai kia.

      "Tĩnh nhi, cẩn thận."

      Âu Dương gia lại xảy ra trận xung đột. Nhưng Âu Dương Tĩnh lúc trước khác với Âu Dương Tĩnh bây giờ. Ở đại, nàng là người có địa vị cao, lại xuất thân từ gia đình giàu có. Từ được học các loại võ thuật phòng thân nên bây giờ lập tức phát huy, ra tay gọn gàng. Tuy thân thể quá , sức lực lớn. Nhưng cũng đủ đem hai bé trai kia đánh thành đầu heo.
      luongnhu96 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :