1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Ngọc thị Xuân Thu - Lâm Gia Thành

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      NGỌC THỊ XUÂN THU

      Tác giả: Lâm Gia Thành

      Thể loại: Cổ đại - Xuyên

      Độ dài: 309 chương

      Convert: tangthuvien

      Editor: Tĩnh Uyển


      [​IMG]
      Giới thiệu:

      Nàng sống lại ở bãi tha ma. Bởi vì quyển "Lỗ ban công thành thập khí" mà bị người thương dụng, lại bị nữ nhân của hãm hại. Ở thời Xuân Thu Chiến Quốc coi mạng người như cỏ rác, nàng chỉ là thiếu nữ đến từ đại có vẻ ngoài thanh lệ. Nàng có thiên phú luyện võ, thành tích toán học vừa đủ đạt cầu, có khả năng đánh nhau...Nhưng nàng nhất định phải sống, còn phải sống thoải mái. Vì vậy, nàng dùng khả năng buôn bán như mèo cào, sử dụng ba mươi sáu kế ngay cả tên nàng cũng nhớ để làm việc. Ở nơi sùng bài vũ lực, chiến tranh xảy ra khắp nơi này, nàng từng bước từng bước mở ra con đường mới.
      saoxoay thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1: Lỗ thị Kiều Kiều

      Editor: Tĩnh Uyển


      tại là lúc hừng đông, ở phía đông bầu trời, luồng ánh sáng như như chiếu sáng khắp đất trời. loạt tiếng bước chân "rắc rắc" giẫm lên lá rụng truyền đến, lúc này trời đất vô cùng yên tĩnh, mỗi tiếng động vang lên, đều được phóng to lên mấy lần. Lúc này, người đột nhiên nhảy dựng lên phát ra tiếng thét “Á” kinh hãi. Người ở phía trước nhanh chóng quay đầu lại, trong luồng ánh sáng mờ mờ vang lên tiếng hỏi run rẩy:

      “Sao thế?”

      Người vừa mới nhảy dựng lên kia thở hổn hển lúc, lúng ta lúng túng cười :
      “Hình như là có người còn thở.”

      Người phía trước nghe vậy, nâng tay áo rộng thùng thình lau lau cái trán, thấp giọng : “Chúng ta từng gặp quỷ thần, người có gì đáng sợ ?”

      Trong giọng của người này, chứa đựng biểu tự trách và cảm giác hổ thẹn. Người phía sau nghe xong, nhất thời bình tĩnh lại.

      cúi đầu nhìn được khiêng cái cáng gỗ. Qua ánh sáng yếu ớt, mặt của bị mái tóc dài che khuất, chỉ lộ ra bên má trắng bệch. nhìn chết này, tim đập nhanh thình thịch, cảm thấy rằng tự mình phải gì đó để tăng thêm can đảm: “Lỗ thị Kiều Kiều dịu dàng xinh đẹp, tình si mê công tử, nên chết oan ức như thế này.”

      Người phía trước cao hơn chút, ưỡn thẳng lưng, sau khi thở ra hơi, giọng khàn khàn khẽ lan khắp rừng cây, “Công tử trong lòng ôm chí lớn, mỹ nhân vô số, Lỗ thị Kiều Kiều này cùng lắm chỉ là trong đám mỹ nhân đó mà thôi. Ngô Tụ lòng hướng về công tử, cho dù có ngày công tử biết nàng ta giết Lỗ thị Kiều Kiều, cũng để ý đến.”

      Người sau thở dài : “Ôi! Lỗ thị Kiều Kiều vì công tử, cam tâm mạo hiểm vượt qua bao hiểm nguy lấy trộm bản “Mười loại vũ khí công thành” trong miếu của gia tộc (Công thành thập khí), công tử có được nó, là được lợi vô cùng. Chúng thần đều , chỉ bằng này cuốn sách này, công tử chắc chắn được Đại vương coi trọng, trở thành Thái tử, vang danh hiển hách nước Tề. Đáng tiếc, đáng tiếc, đại công thần Lỗ thị Kiều Kiều chưa vang danh bỏ mình. Sau đó còn bị chúng ta vứt xác ở đồng hoang, suốt đời suốt kiếp, hồn phách có chỗ về, thần linh phù hộ, ôi!”

      Người sau vừa xong những lời này lại kinh hãi nhảy dựng lên, vội vàng kêu lên: “Có người, nhất định là có người, tôi lại nghe thấy tiếng thở.” vừa , vừa kinh hoàng hết nhìn Đông lại ngó Tây.

      Đồng bọn của thấy lời có chút kỳ quái, cũng cảm thấy hoảng hốt, mặt mày trắng bệch, run lẩy bẩy, lắp bắp : “ đến bãi tha ma, ném… ném.”

      Người phía sau cũng cảm thấy gió lạnh thổi vù vù qua y phục, sau khi nghe được những lời này của đồng bọn, vội vàng gật đầu ngừng, hai tay run rẩy, ném thi thể cái cáng gỗ trong tay về phía sườn núi bên cạnh, rồi vội vàng nhảy lui về phía sau, run giọng : “Về thôi, về thôi.”

      cuống quít xoay người, vội vàng cuống cuồng chạy ngược lại đường cũ. Khi chạy, bội kiếm đeo bên hông của phát ra hồi leng keng giòn giã.

      Người kia cũng vội vàng ném cáng gỗ, "bịch" tiếng, cái cáng nặng nề đập vào mu bàn chân đồng bọn, khiến đau đến mức rú lên tiếng dài. Tên đồng bọn thấy hoảng sợ thành như vậy, trong lòng cũng vô cùng sợ hãi, bất chấp đau đớn, vừa xoa chân, vừa lảo đảo đuổi theo, vội vàng gọi: “Chờ tôi, chờ tôi với.”

      Trong lúc hoảng loạn, vẫn còn nhớ rút bội kiếm đeo bên hông ra, quơ lung tung để lấy thêm can đảm. Dần dần, tiếng bước chân càng lúc càng xa.

      Tiếng bước chân của hai người đó vừa biến mất hẳn, trong ánh nắng mai lấp lánh, thi thể bị ném xuống bụi cỏ triền núi, đột nhiên "vụt" tiếng, ngồi dậy thẳng tắp. Sắc mặt của trắng nhợt như tờ giấy, hai mắt đờ đẫn có thần mở to nhìn về phía trước. Dần dần, đôi mắt của càng lúc càng có thần. Chỉ chốc lát sau, nàng chớp chớp đôi mắt đen láy, phát ra thanh trầm thấp, giống tiếng khẽ lúc ngủ mơ: “Chết tiệt! Rốt cuộc là chuyện gì thế này?”

      Giọng này mềm mại, ấm áp mà chậm rãi, mang theo loại điệu lạ lùng. Trong tiếng sột soạt, từ từ đứng lên. Nàng vừa đứng lên, theo bản năng liền hất mớ tóc dài toán loạn về phía sau, ánh mặt trời dần dần sáng tỏ, ra dung nhan xinh đẹp điềm đạm. quay đầu, nhìn khắp người lượt, đột nhiên vươn tay lên, đập lên đỉnh đầu mình cái mạnh, giọng căm hận mắng: “Chuyện gì thế này? Chuyện gì thế này?”

      Bây giờ, giọng của nàng thay đổi, trở nên lưu loát ràng, là khẩu điển hình ở Hồ Nam. Nàng vừa đập bộp bộp lên đầu mình, vừa hét lớn tiếng: “Tỉnh lại! Tỉnh lại! Ngọc Tử, mày có nghe thấy ? Nhanh chóng tỉnh lại !”

      Sau khi đập bôm bốp hồi, Ngọc Tử từ từ tỉnh táo.

      Khi tỉnh táo lại, nàng thể thừa nhận , hình như nàng xuyên . tại nàng phải nằm ở giường của ký túc xá, cũng phải ngủ trong phòng ở nhà, nàng hiểu tại sao lại xuất nơi đồng mông quạnh, bị người ta coi như xác chết mà ném .

      Trong lúc còn hoảng hốt, phía Đông dần dần xuất quầng sáng màu đỏ. Khi vầng mặt trời rực rỡ hoàn toàn mọc lên ở phía Đông, cánh đồng hoang vắng có dấu chân người, Ngọc Tử giống như người mộng du suốt canh giờ, hoàn toàn tỉnh táo. Nàng phát , mình chẳng những xuyên , hơn nữa, nàng còn tiếp nhận phần ý thức của thân thể này.

      Thân thể này của nàng, là con của đại phu ở nước Lỗ, nàng có tên, ý nghĩa của tên Lỗ thị Kiều Kiều*, biểu thị nàng là được chiều chuộng ở nước Lỗ, là quý tộc.

      Kí ức mới vừa được kiểm tra tới đó, bỗng dưng, cơn đau đớn như thể dời non lấp biển, giống như hồng thủy ào ào lao tới! Ngọc Tử thể kiểm tra kỹ hơn được nữa, cảm giác đau đớn trong ngực kéo đến, nàng vội vàng đỡ ngực, mặt tái nhợt ngồi xổm xuống. Đây là cảm giác hận thể chết thêm lần nữa, là tuyệt vọng dẫn tới lồng ngực đau đớn.

      Hai tay Ngọc Tử ôm đầu, ngồi xổm mặt đất thở hổn hển từng hơi, từng hơi , lần đầu tiên nàng phát , hóa ra cảm giác trái tim đau đớn giống như bị xoắn lại là như thế này.

      Sau lúc thở dốc, đột nhiên dạ dày Ngọc Tử bắt đầu co thắt dữ dội. Chỉ lát sau, nàng há miệng, phun xuống đất ngụm lớn nước màu đen. Thứ nước đen này, dường như mang theo mùi tanh tưởi. Ngọc Tử biết, nàng nôn ra độc dược bị Ngô Tụ ép uống.

      Ôm lấy bụng, sau khi nôn mửa lần nghiêng trời lệch đất nữa, cuối cùng nàng cũng nôn ra được thứ gì nữa. Sau khi nôn khan lúc, Ngọc Tử đứng lên, tiếp tục thất tha thất thểu, vô định về phía trước. Ba phía trước, sau, trái của nàng, là nơi đồng mông quạnh, bên phải nàng, là bãi tha ma hoang vắng mà nàng tỉnh lại, phía sau bãi tha ma là từng lớp, từng lớp cây rừng rậm rạp.

      Cũng biết nơi hoang vu này, phải tới khi nào mới tới điểm tận cùng?

      *Kiều kiều nghĩa là chiều chuộng

      Hết chương 1



      Chương 2: Tình cờ gặp gỡ.

      Editor: Tĩnh Uyển


      Vùng hoang vu này cũng phải vô tận, khi Ngọc Tử đến giữa trưa, trong tầm nhìn của nàng rốt cục cũng xuất con đường đất vàng rộng chừng bảy mét. con đường này, chỗ nào cũng có vết bánh xe. Nhìn những vết bánh xe đó, xem ra nó là con đường chính được nhiều người người qua lại.

      Trong lòng Ngọc Tử cuối cùng cũng có thêm chút ổn định.

      Con đường đất này vừa rộng lại vừa dài, nhìn bằng mắt thấy điểm cuối, nhưng mà Ngọc Tử chỉ cần nhìn thấy đường có vết bánh xe, có vết chân ngựa, trong lòng cảm thấy an ủi, bước chân cũng có sức lực hơn. đầu là mặt trời sáng chói chang, nhiệt độ rất cao, bao lâu, Ngọc Tử thở hồng hộc, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

      Ngọc Tử nhìn bốn phía xung quanh, nàng thầm suy nghĩ, những cây cối cỏ dại này đều xanh um tươi tốt, cũng biết là mùa nào trong các mùa Xuân, Hạ, Thu? Đây là chỗ quỷ quái nào, mà lại có nước Tề, nước Lỗ, lại còn có thành trì gì đó, chả lẽ nàng tới thời Xuân Thu Chiến Quốc sao?

      được canh giờ, hai bên vẫn là rừng cây rậm rạp.

      Nàng chỉ ngủ có giấc, sao mà khi tỉnh lại, lại trở thành bộ dáng kỳ quái thế này? Thân thể này của Ngọc Tử, hiển nhiên cũng tệ lắm, mới vừa trở về từ cõi chết mà có thể chịu đựng được lâu như vậy.

      Nhưng mà, cứ rồi nghỉ con đường đất thời cổ đại này, chỉ sau giờ tay chân Ngọc Tử nhũn ra, cả người mềm nhũn còn chút sức lực nào, hận thể cứ vậy mà nằm ngay xuống đất, bao giờ phải dậy nữa.
      Ngọc Tử liên tiếp quay đầu nhìn xung quanh, mỗi lần nhìn, đều nhìn thấy khoảng màu xanh biếc bờ bến, chẳng hề xuất bóng người.

      Cứ rồi nghỉ như vậy hồi, tới khi mặt trời lên giữa bầu trời, ở hai bên đường những rừng cây rậm rạp thay thế cánh đồng hoang vu. Từng gốc cây lớn, bốn năm người ôm xuể, đều cao chọc trời, vừa mới bước vào cơn gió mát thổi tới, xua tan khô nóng và mệt mỏi người Ngọc Tử.

      Ngọc Tử đưa tay lau mồ hôi, thở tiếng, bắt đầu tìm kiếm chỗ có thể nghỉ ngơi lát. Sau khi tìm kiếm nửa giờ, trước mắt nàng, rốt cuộc cũng xuất cây đa cao lớn, bộ rễ của cây đa rất lớn, mọc trồi lên khoảng khá cao so với mặt đất, mặt còn khá bằng phẳng sạch , ngồi ở đó, sợ bị rắn cắn.

      Người Ngọc Tử mềm nhũn ngã xuống đám rễ cây. Khi nàng thả lỏng tứ chi, chạm vào bề mặt rắn chắc mà mát lạnh của rễ cây, Ngọc Tử thoải mái rên lên tiếng. Ánh mặt trời xuyên qua những tán lá cây dày đặc chiếu xuống loang lổ từng khoảng sáng , sau chặp híp mắt ngơ ngẩn nhìn ngọn cây, cơn buồn ngủ kéo đến. Trong bất tri bất giác, Ngọc Tử bắt đầu ngủ, phát ra tiếng ngáy rất .

      Trong lúc ngủ mơ, khóe miệng nàng giương lên càng lúc càng cao, càng lúc càng cao, chỉ lát, nàng ở trong mộng đẹp chép miệng, lẩm bẩm tiếng: “ cho mọi người biết, vừa rồi tôi mơ thấy chính mình xuyên .”

      xong, nàng còn ha ha cười lên hai tiếng, tiếng cười cực kỳ trong trẻo vui mừng. Nhưng vào lúc này, cây rung rừng động, gió tanh nổi lên!

      tiếng hổ gầm lớn ở gần bên cạnh!

      Ngọc Tử kinh hoàng tỉnh giấc!

      Nàng khó khăn mở mắt, ánh mắt tức chuyển thành thất vọng, hóa ra, nàng vẫn còn xuyên . Ngay sau đó, “vụt” tiếng, Ngọc Tử đứng lên, nàng cảnh giác quan sát xung quanh. Đúng lúc nàng nhìn xung quanh sâu trong rừng cây lại truyền đến tiếng gầm vang vọng, đập vào màng nhĩ của nàng.
      Tiếng rống này, mang theo loại sát ý dày đặc, bao phủ sinh linh, tức sắc mặt Ngọc Tử trắng bệch như tờ giấy: Đây, đây là tiếng hổ gầm! Hơn nữa tiếng gầm này còn rất gần chỗ nàng!

      Nàng nhanh chóng dán sát vào thân cây, cố gắng che giấu hoàn toàn bản thân. Ngọc Tử ngẩng đầu nhìn, cây đại thụ này cao tới hơn mười mét, chạc cây gần nàng nhất cũng phải cách hơn năm mét, nàng căn bản có khả năng trèo lên đó được.

      Cây cối xung quanh đều như vậy, cái cây nào có chạc cách mặt đất hai ba mét. Ngọc Tử chỉ nhìn xung quanh vòng, sắc mặt giống như màu đất. Mà lúc này, tiếng hổ gầm thứ ba lại truyền tới. Tiếng hổ gầm thứ ba này gần hơn tiếng đầu tiên, ràng là nó tới chỗ Ngọc Tử!

      Làm sao bây giờ?

      Sắc mặt Ngọc Tử trắng bệch nhìn khắp xung quanh, chạy về phía đường căn bản là kịp, cũng có tác dụng gì. Nàng chỉ có đôi chân người, sao có thể chạy nhanh hơn hổ?

      Trèo lên cây lại càng thể. Biện pháp tốt nhất là làm con hổ chú ý tới mình, hoặc khẩn cầu ông trời giúp đỡ, con hổ này chỉ là người qua đường mua nước tương* mà thôi.

      Đôi môi Ngọc Tử cắn chặt tới tím ngắt, người vẫn co tròn lại nhúc nhích, dán sát người về phía thân cây, xem cái kiểu ôm cây của nàng, thực là hận thể nhập vào trong thân cây, hoặc là, cây đại thụ trước mắt này, đột nhiên xuất cái lỗ để nàng chui vào.

      Đúng lúc nàng nín thở, đau khổ khẩn cầu, thân hình loang lổ vằn vàng dần dần ra từ bụi cỏ phía sau thân cây, xuất trong tầm nhìn của nàng.
      Đây là con hổ có tầm vóc khổng lồ hệt như con trâu. Ngọc Tử chỉ nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Nàng sợ bản thân mình nhìn chăm chú, khiến cho vua của muôn thú này cảnh giác. Ngọc Tử nhắm hai mắt lại, nếu ngửi được mùi tanh càng lúc càng gần kia, nàng cơ hồ nghĩ rằng, con hổ kia rồi, khi nó bước mặt đất, gần như hề nghe thấy tiếng bước chân.

      Tiếng hổ gầm càng gần. Nó chỉ cách nàng có trăm bước.

      Ngọc Tử cắn môi càng chặt, hai tay bịt chặt lấy miệng và mũi mình, sợ rằng cẩn thận, mình sợ hãi mà kêu thành tiếng, cũng sợ rằng tiếng thở của mình quá mức dồn dập, kinh động đến con hổ.

      Mùi tanh càng lúc càng nồng, càng lúc càng đậm. Dần dần, con hổ kia chỉ cách chỗ của Ngọc Tử đến bảy tám chục bước. Chỉ cần rẽ sang chỗ bốn cây đại thụ này, người hổ chạm mặt nhau. Tai nghe tiếng con hổ kia càng lúc càng gần, nó quả thực là mảy may do dự thẳng tới chỗ nàng. thể nào, con hổ này phát ra tồn tại của nàng sao?

      Nghĩ đến đây, Ngọc Tử dường như có chút tuyệt vọng.

      Chỉ là, cho dù có hoảng loạn tuyệt vọng, nàng cũng có chút kinh hãi rối loạn gì. Cho tới bây giờ, Ngọc Tử vẫn luôn là người rất bình tĩnh. Tiếng hổ gầm này mang tới hơi tanh, khiến cho cây cỏ ở dưới chân Ngọc Tử lay động.

      người hổ, chỉ cách nhau tới năm mươi bước. Nó, nó đúng là có nửa điểm do dự thẳng tới chỗ Ngọc Tử, hôm nay đúng là thoát được kiếp nạn rồi. Ôi, thôi được, xuyên tới thế giới còn chưa ra sao, cũng biết mình có thể sống bao lâu, chết muộn còn bằng chết sớm.

      Trong tuyệt vọng, Ngọc Tử nhắm mắt lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.

      Đúng lúc này, gió thổi cây động, giọng trong trẻo của chàng trai đột ngột truyền đến từ bên trái: “Ôi! con hổ lớn lắm. Bắt được tạm thời đem làm thức ăn.”

      Phù!

      Ngọc Tử thở ra tiếng, rồi ngã phịch xuống đất!

      Mà con hổ kia gào lên tiếng rồi quay đầu sang, ngồi xuống, đôi mắt hổ trừng lớn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chàng thanh niên mới xuất từ sau đám cây cối.

      Đây là chàng thanh niên diện mạo đoan chính, dáng người vạm vỡ rắn chắc, mặc bộ y phục màu xanh, đầu đội chiếc mũ có bốn góc.

      Trong tay chàng thanh niên là cây cung lắp sẵn tên giương lên, bên hông đeo thanh bội kiếm. Con hổ kia vừa xoay đầu, chàng thanh niên đó khẽ kêu tiếng, cổ tay khẽ nâng lên, tên cung bắn ra!

      Tên của chàng thanh niên này bắn ra hết sức nhanh, con hổ vừa mới ngồi xuống, tên kia lao tới nhanh như chớp. Con hổ ngẩng đầu lên, nặng nề gầm tiếng. Tiếng gầm kia khó khăn lắm mới phát ra được, mũi tên “vù” tiếng, găm mạnh vào mắt con hổ.

      Lần này, con hổ bị đau nổi giận. Nó ngửa mặt lên trời rống to, rồi nhanh chóng nhảy lên, Ngọc Tử chỉ nhìn thấy bóng con hổ vàng lao ra, sợ tới mức nhắm hai mắt lại.

      Trong tiếng gió, tiếng hổ gầm, tiếng quát gấp gáp, tiếng trường kiếm xé gió, Ngọc Tử chỉ nghe thấy giọng lạnh lùng truyền đến: “Tù, dốc sức giúp Bán!”

      cần, chủ nhân, cần!”

      “…Tù tiến lên, tới bên cạnh Hầu Bán, nếu có gì ổn, ra tay tương trợ.”

      “Vâng.”

      Trong tiếng đồng ý vang dội, Ngọc Tử nhanh chóng vui mừng mở to hai mắt. Nàng ra phía sau thân cây, nhìn sang con đường phía bên trái rừng cây. Phía sau cây tùng, như như , xuất chiếc xe ngựa, người ra lệnh chính là thiếu niên đứng ở xe ngựa, tay nắm chặt trường kiếm.

      Thiếu niên này thân hình cao lớn, khuôn mặt như tranh vẽ, ngũ quan có chút khuyết điểm nào. Nhưng mà, khuôn mặt đẹp đẽ còn hơn cả con khắp thế gian đó của , lại có cái cằm vuông vắn, cùng đôi mày kiếm đen dày.

      Ngay khi Ngọc Tử nhìn , thiếu niên kia cũng xoay đầu lại, liếc nhìn Ngọc Tử. Ánh mắt của , trong lạnh nhạt có chứa chút ưu thương. Thiếu niên này xem ra chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi, cũng mím môi rất chặt. Đây mỹ nam tuấn tú có thể làm cho con khắp thiên hạ đều hoảng hốt thét chói tai.

      Bên cạnh thiếu niên, là tám đại hán cầm trong tay trường kiếm đứng vây quanh. Đúng lúc Ngọc Tử tỉ mỉ quan sát bọn họ, phía sau nàng, truyền đến tiếng rú thê thảm của con hổ kia!

      Con hổ chết?

      Ngọc Tử vội vàng quay đầu nhìn lại. Nàng vừa quay đầu lại, nhìn thấy chàng thanh niên xuất đầu tiên, nâng thanh trường kiếm còn chảy máu ròng ròng lên ngang đỉnh đầu, dường như còn để ý tới, máu tươi kiếm cứ theo mũi kiếm chảy xuống từng giọt, cùng với mồ hôi chảy xuống từ tóc , vạt áo phía trước ngực loang lổ vết máu.

      Chàng thanh niên đó vẫn giơ cao trường kiếm, hướng về phía thiếu niên xe ngựa hét lớn: “Chủ nhân, hôm nay Bán chỉ dùng sức mình, giết được con hổ. Ta muốn đổi tên là Hổ!”

      Thiếu niên tuấn tú kia nghe vậy, gật gật đầu, trầm giọng trả lời: “Được, từ nay về sau, tên của ngươi là Hổ!”

      Thiếu niên đó vừa xong, Hổ vui mừng nhảy lên.

      Ngọc Tử thấy Hổ cúi người xuống, chuẩn bị nâng xác con hổ lên, vội vàng cất bước, đến hướng thiếu niên kia. Khi Ngọc Tử xuất , đám kiếm khách bên cạnh thiếu niên tuấn tú kia đều nghiêm nghị đứng thẳng, dùng ánh mắt hổ rình mồi mà nhìn nàng.

      Ngọc Tử đến chỗ cách thiếu niên đó khoảng ba mươi bước chân đứng lại. Nàng cắn cắn môi, cầu xin: “Chư vị, xin dẫn tôi trở về thành.”

      Thiếu niên đó dùng cặp mắt phượng sáng rực, hề có chút cảm tình nào đánh giá Ngọc Tử. Lúc này, thiếu niên khác bước lên bước, liếc nhìn Ngọc Tử, với thiếu niên tuấn tú kia: “ này rất là kỳ lạ, nhìn thấy chủ nhân, biết hành lễ, biết vấn an.”

      Thiếu niên tuấn tú đó gật đầu, cất giọng lạnh lùng hỏi: “Ngươi là con chân yếu tay mềm, tại sao lại thân mình xuất ở nơi hoang dã này?”
      Ngọc Tử ngẩn ra, nàng biết phải trả lời như thế nào.

      Nàng thể cho biết, mình bị người ta ném xác ở nơi hoang dã. Nếu ra , trong khoảng thời gian ngắn, nàng nghĩ ra được lí do nào hoàn mỹ.

      Thiếu niên kia liếc nhìn nàng, nhún người quay vào trong xe ngựa, đúng lúc mành xe lay động, giọng lạnh lùng của truyền ra: “Trở về thành!”

      Mọi người đáp vâng, đồng thời xoay người lại.

      Ngọc Tử thấy những người này thèm quan tâm tới mình, muốn rời khỏi đây khỏi hoảng sợ, nàng vội vàng đuổi theo vài bước, vừa khóc nức nở vừa : “Cầu xin các ngài giúp đỡ.”

      Trả lời nàng là vó ngựa tung bụi, mơ hồ, có thanh nhàng truyền tới: “ này rất khả nghi. Nhanh chóng rời khỏi đây.”

      *Người qua đường mua nước tương: chỉ người qua đường liên quan

      Hết chương 2.
      Trâu thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3. Nhận cha

      Editor: Tĩnh Uyển


      Khó khăn lắm mới thoát khỏi miệng hổ lại gặp được người, thế mà nàng vẫn phải ở lại nơi đáng sợ này như cũ.

      Ngọc Tử vừa hoảng sợ vừa cảnh giác, hề nghĩ tới chuyện nghỉ ngơi nữa, vội bước theo hướng xe ngựa rời . Còn khoảng nửa ngày nữa là trời tối, nếu theo vết xe ngựa của bọn họ, chừng trước khi mặt trời lặn có thể tới được thành.

      Hai bên đường cây cối vẫn um tùm rậm rạp như trước, cơn gió thổi qua khiến nàng cảm thấy dễ chịu vô cùng.

      Nhưng lúc này, Ngọc Tử hoàn toàn thích cái cảm giác thoải mái này, con đường này gần rừng cây như vậy, nhất định có thêm hổ xuất , nàng dám tưởng tượng, qua đêm ở chỗ này xảy ra chuyện gì.

      Nàng khoảng canh giờ, hai bên đườngvẫn là rừng cây rậm rạp, mà lúc này, bụng nàng khẽ sôi ùng ục, hai chân vừa mỏi lại vừa nặng như chì.

      nàng rất muốn được nghỉ ngơi.

      Dần dần, phía trước trở nên sáng sủa. Đúng rồi, cây cối trở nên thưa thớt, nàng ra khỏi rừng cây.

      Ngọc Tử nhấc chân bước nhanh, người cũng có thêm sức lực.

      Đúng lúc này, tiếng người trầm thấp theo gió bay vào tai nàng.

      Có người!

      Ngọc Tử mừng rỡ!

      Nàng bước nhanh hơn, vội vàng đến nơi có tiếng truyền đến.

      Tiếng xuất phát từ bên trái rừng cây, vô cùng .

      Ngọc Tử khoảng hai trăm bước, rồi rón ra rón rén tới gần phía người đó. Vừa rồi thiếu niên tuấn tú kia cảnh giác với nàng, khiến nàng nhận ra rằng: có lẽ thói quen ở đây là phải đề phòng đối với người khác, nàng vẫn nên cẩn thận hơn.

      Đồng thời, lúc này nàng khỏi nghĩ tới, từ xưa tới nay, kinh doanh kỹ viện vốn là nghề hưng thịnh, nàng còn là tuổi thanh xuân tay trói gà chặt, nếu gặp phải người có ý đồ xấu, chẳng phải khóc ra nước mắt sao.

      Băng qua đám cây cối thưa thớt, dần dần, trước mắt nàng xuất những gò đất cao thấp khác nhau. À, đây phải là gò đất, đó là những mộ phần san sát nhau.

      Tiếng truyền đến từ phía ngôi mộ gần nhất.

      Ban ngày ban mặt, ánh nắng rực rỡ, Ngọc Tử hề sợ mấy mộ phần này. Nàng bước nhanh hơn, cẩn thận đến gần chỗ người kia. Chỉ chốc lát, khuôn mặt người đó ra trước mắt nàng.

      Đó là ông lão khoảng chừng năm mươi tuổi, trán đầy nếp nhăn, bởi vì gầy gò, da mặt chảy xuống phía dưới. Trong đôi mắt vẩn đục của ông lão chứa đầy nước mắt, mặt đầy vẻ đau khổ.

      Ngọc Tử nấp ở trong bụi cỏ, quan sát ông lão cách cẩn thận.

      Ông lão trước mắt có ngũ quan xấu, chắc khi còn trẻ cũng là mỹ nam.

      Y phục người ông ấy, giống như y phục người Hổ, phía là áo ngắn gắn liền với y phục bên dưới, bên hông đeo thanh kiếm, đầu cũng đội cái mũ giống thế.

      Ông lão khóc rất đau lòng, ông dùng khăn tay lau lệ nơi khóe mắt, dùng loại khẩu mà Ngọc Tử hoàn toàn hiểu được, giọng êm ái mà trầm thấp, lẩm bầm : “Con của ta, con còn trẻ như vậy mà rời khỏi nhân thế, cũng chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài phạm vi năm dặm của Tề cung. Con của ta, con phụng sứ mệnh của quỷ thần đầu thai đến bên cạnh ta, vì sao lại vội vàng ra như thế? Là đức hạnh của ta đủ sao? Khiến con muốn ở lại bên cạnh ta, khiến con để lại mình cha già này đơn giữa thế gian, nếm trải khổ cực và bất lực? Con của ta, con của ta, con của ta…”

      Ông lão khóc thành tiếng. Ngọc Tử nhìn thấy ông ấy chậm rãi nằm xuống đất, mặt dán sát lên cỏ xanh trước mộ phần, nước mắt rơi thành từng chuỗi.

      Lúc này, cơn gió lạnh thổi tới, thổi bay quần áo, giầy rơm mới vừa được đốt ở trước mộ phần, cuốn lên bụi đen rơi xuống khắp người ông lão.

      Ngọc Tử nhìn thấy, nước mắt cũng rơi như mưa.

      Nàng cắn môi, thầm nghĩ: “Tôi cũng biến mất như vậy, cũng biết cha tôi mẹ tôi bây giờ đau lòng tới mức nào?”

      Nước mắt vừa rơi xuống, đau đớn giống như nước lũ ào ào lao tới, muốn ngăn cũng ngăn được.

      Ông lão cảnh giác ngẩng đầu. Ông nhìn bốn phía xung quanh, quát: “Người nào khóc?”

      Tiếng quát của ông ấy vừa vang lên, liền nhìn thấy trong bụi cỏ ở phía đông, khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi nước mắt đầy mặt.

      Người thiếu nữ ở trước mặt mặc cẩm y chỉ quý nhân mới có, làn da trắng mịn, ngũ quan đẹp đẽ, vừa nhìn là biết xuất thân tầm thường. Thế nhưng, chân nàng là đôi guốc gỗ phủ đầy bụi đất, đầu tóc rối bù, vừa nhìn biết rất lâu rồi rửa mặt chải đầu. Dưới chiếc váy gấm có vài chỗ bị rách, hiển nhiên là bị cỏ dại cào rách nhiều lần, gương mặt trắng mịn là nước mắt giàn giụa, ánh mắt lộ vẻ bất lực và bi thương.

      Nhìn thấy , trong lòng ông lão thấy mềm nhũn, ông nhìn xung quanh lần, liền hỏi: “ nương từ đâu đến vậy? Vì sao lại thân mình ở nơi hoang vu này?” Giọng của ông lão vô cùng hiền hòa, tạo ra cảm giác thân thiện.

      Ngọc Tử vừa khóc vừa : “Cháu biết. Sáng sớm tỉnh lại, cháu thấy mình xuất ở nơi hoang vu, xung quanh toàn là xương khô. Cháu, cháu biết mình là ai, cũng biết tại sao lại xuất ở nơi này.”

      Lí do giải thích này, Ngọc Tử phải suy nghĩ khá lâu mới nghĩ ra.

      Ngọc Tử vẫn phát , từ sau khi nàng tỉnh lại, hễ gặp người khác giọng của nàng thay đổi, từ giọng vùng Hồ Nam của nàng, biến thành là lạ như thế này, điệu êm ái mà chậm rãi.

      Ông lão nhìn nàng, ánh mắt càng ôn hòa, ông thào : “ nương nhất định là quý nhân, khi ta còn trẻ cũng từng gặp nương tuổi còn trẻ lại xinh đẹp như nương vậy, bị người ta vứt bỏ ở nơi hoang vu. Tất cả những người đó, đều chẳng còn chút sức lực nào, cũng chỉ có kết cục là chết.”

      Ông lão mới tới đây, Ngọc Tử đến trước mặt ông

      “Bịch” tiếng, Ngọc Tử quỳ rạp xuống đất.

      Nàng quỳ gối dưới chân ông lão, ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn ông, cầu xin: “Ông ơi, cầu xin ông thu nhận cháu. Nơi này trời đất bao la, cháu, cháu biết phải đâu!” Nàng tới đây, bỗng nhiên lại thêm bi thương, nhịn được dung tay che mặt, lớn tiếng khóc.

      Lúc nàng khóc, hiển nhiên là chạm tới đáy lòng của ông lão.

      Ông đưa tay xoa đầu Ngọc Tử, từ ái : “Đứa bé ngốc, đứa bé ngốc, sao phải đau buồn như thế?”

      Trong an ủi của ông, tiếng nghẹn ngào của Ngọc Tử càng thêm vang dội.

      Ông lão nhìn nấm mồ trước mặt, lại nhìn Ngọc Tử, trong cặp mắt vẫn đục của ông, có chút mê man. Ông ngẩng đầu lên, giơ hai tay nhìn về phía bầu trời kêu lên: “Con của ta, là con của ta làm sao? Là con thương ta mình đơn khổ cực, nên ban cho ta đứa con sao? Là con của ta làm sao?”

      Ngọc Tử nghe thấy vậy liền ngừng khóc, ngẩng đầu khỏi mặt đất chút, rồi dập đầu mạnh, kêu lên: “Con xin bái kiến phụ thân, con bái kiến phụ thân.”

      Ông lão lấy khăn tay lau nước mắt mặt, cười “ha ha” tiếng. Ông bước lên nâng Ngọc Tử dậy, thở dài : “Đứa bé ngốc, con đột nhiên xuất ở trước mộ phần con ta, lại biết bản thân mình là ai, đây chính là ý trời. Ý trời muốn con trở thành con của ta, điều đó thể trái được, nếu có điềm xấu. Con à, con dập đầu thêm ba lần nữa , từ nay về sau, ta là cha con, con là con ta.”

      Ngọc Tử nghe vậy, vội vàng dập đầu thêm ba lần trước ông lão. Dập đầu xong, ông lão vội vàng đỡ nàng dậy. Ông quan sát Ngọc Tử, trìu mến : “Con của ta, con thân mình ở nơi hoang dã này, nếu chẳng may gặp bọn bất lương, chắc chắn bị bọn họ bắt , bị làm nô lệ, cũng bị đưa vào kỹ viện. May mà con gặp ta.”

      Ngọc Tử nghe đến đó, liên tiếp gật đầu.

      Ông lão còn thêm: “Con à, mặc dù con mặc quần áo của người giàu, nhưng con đột nhiên xuất ở nơi hoang vu này, nhất định là bị người ta hãm hại. Con tạm thời theo lão phu trở về, ngày nào đó nếu tìm được trí nhớ, gặp được người thân, con đương nhiên có thể bỏ ta , cần phải nhớ mong ta.”

      Ngọc Tử liên tục lắc đầu, quyết đoán : “ ngày làm cha, cả đời làm cha.”
      Ông lão nghe vậy, vô cùng cảm động, trong đôi mắt vẩn đục của ông ứa ra hai giọt nước mắt.

      Ông cúi đầu lau nước mắt, nghẹn ngào : “Nếu là như thế, con đúng là do con ta thương ta mình quạnh, gửi tới làm bạn với ta.”

      Ngọc Tử cúi đầu, thầm nghĩ:”Tôi trở thành con của ngài, có phải do con của ngài gửi tới hay , tôi đây biết. Nhưng tôi biết, tôi là khách tha hương, hành tẩu mục đích ở thế gian mênh mông này, cần chốn dung thân. Tôi cần người vừa có kiến thức vừa hiền lành thiện lương như ngài chỉ dẫnn.”

      Sở dĩ nàng nghĩ ông lão này có kiến thức, là do Ngọc Tử nghe được ông ông từng ở cung Tề.

      Ngọc Tử là người trời sinh có giác quan thứ sáu nhạy bén, nhận xét đầu tiên của nàng là ông lão này hiền lành thiện lương, tiếp đó nhanh chóng dứt khoát “dựa vào” ông ấy. Hai người khóc lóc lúc, ông lão đưa cho nàng đôi giầy cỏ rách, bảo Ngọc Tử đốt ở trước ngôi mộ, rồi ở trước ngôi mộ gọi vài tiếng: “Đại huynh”.

      Sau đó, hai người dìu nhau, từng bước ra ngoài.

      con đường ngoài rừng cây, có đỗ chiếc xe lừa tồi tàn cũ nát.

      Xem ra, đó chính là chiếc xe mà ông lão tới đây. Hai người trèo lên xe lừa, ông lão ngồi ở vị trí lái xe, chiếc roi dài vung lên, hét to tiếng, chiếc xe lừa liền từ từ chuyển động.

      Ông lão có vẻ rất vui vẻ, vừa điều khiển xe lừa, vừa cười : “Con à, phụ thân của con, trước đây ở trong hoàng cung Tề quốc hầu hạ hầu hạ hai vị Tề vương, được ba mươi năm đấy.”

      Ba mươi năm? Vậy sao lại sa sút đến nỗi phải gian nan kiếm kế sinh nhai như thế này?

      Ngọc Tử còn suy nghĩ, lại ông lão thêm: “Phụ thân vốn xuất thân là nô lệ, Mông tiên vương rất thích, nên ban cho làm thứ dân, sau lại thăng lên thành kẻ sĩ*. Trong ba mươi năm này, phụ thân luôn được quân vương ưu ái.”

      Ông tới đây thở dài tiếng, giọng hạ thấp xuống rất nhiều: “Nhưng mà, phụ thân cuối cùng cũng chỉ là bế nhân*, có đất phong, có gia thần. Tiền tài tuy nhiều, nhưng vừa ra khỏi hoàng cung, đều bị kẻ xấu cướp . Kẻ xấu đó, kẻ xấu đó…” tới đây, giọng đầy vẻ căm hận, cách nào tiếp được nữa.

      Ngọc Tử đặt bàn tay lên bả vai ông lão, giọng : “Phụ thân, chuyện qua rồi, cần nghĩ tới nữa.”

      Ông lão liên tục gật đầu, cầm khăn tay lau khóe mắt, giọng : “ qua, qua. Vợ của ta, con của ta, tất cả đều là quá khứ. Chỉ có ta vẫn còn sống, nhưng mà tại ta lại có thêm đứa con , ta lại có đứa con .” Ông ấy đến đoạn sau, giọng càng lúc càng thêm phấn chấn.

      Ngọc Tử nhìn ông lão lúc bi thương, lúc vui mừng, khỏi nhớ tới cha mẹ hiền lành chất phác cả đời sống ở vùng nông thôn của mình, trong lòng lại cảm thấy đau xót.

      *Kẻ sĩ: người có học thức.

      *Bế nhân: người có thân phận thấp hèn nhưng được vua thích.

      Hết chương 3
      Trâu thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4. Nàng cũng là “trong vạn dặm mới tìm được ”?

      Editor: Tĩnh Uyển


      Chiếc xe lừa chầm chậm chạy về phía đường cái.

      Xe lừa tuy chậm, nhưng trong lòng Ngọc Tử lại thấy yên bình. Từ lúc phát bị xuyên tới giờ, mới chỉ có nửa ngày. Nhưng nửa ngày này, so với hai mươi lăm năm trước kia nàng đều khổ cực hơn, cũng chấn động lòng người hơn.

      Dù như thế nào, cuối cùng nàng cũng có điểm dừng chân, chuyện về sau để sau này hãy nghĩ.

      Kéo xe là hai con lừa, quả thực rất già rồi, lông lưa thưa, khi uể oải, giống như ông lão ngồi ở vị trí đánh xe.

      được đoạn, Ngọc Tử mới hỏi: “Mọi người xưng hô với phụ thân như thế nào?” Cho tới bây giờ, nàng vẫn chưa biết tên của ông lão.

      Ông lão cười, : “Phụ thân xuất thân là nô lệ, vốn là người có tên. Khi quốc vương tiền nhiệm tại vị, ban cho phụ thân tên là Cung.”

      Ông tới đây, liền quay sang với Ngọc Tử: “Con là con , nhất định là chưa có tên gọi, cha nghĩ giúp con cái tên.”

      Ngọc Tử vội vàng tiếp lời: “Phụ thân, con tên là Ngọc Tử.”

      “Ngọc Tử?” Cung quay sang nhìn nàng, lắc đầu : “Chữ “Tử” này, là tên của người cao quý, thế gian giờ, phải là người có công đức lớn, học vấn nhiều, trong tên mới có thể thêm chữ “Tử.” Con à, con cứ lấy tên là Ngọc . Ngọc được gọt giũa mà đẹp, có khí chất của quý nhân, cũng phù hợp với con.”

      Ngọc Tử vội vàng gật đầu đồng ý.

      Hai người vừa vừa , rốt cuộc khi mặt trời dần dần lặn về đằng Tây, cũng tới cổng thành.

      cổng thành bằng đá, cắm cây cờ xí màu sắc sặc sỡ, cờ phất phới lông chim và đuôi trâu, ở chính giữa là chữ “Tằng” to được viết rồng bay phượng múa.

      Ngọc Tử nhìn chằm chằm vào chữ “Tằng” kia, hỏi: “Phụ thân, đây là thành Tằng?”

      Cung hé đôi môi khô nứt, cười ha hả : “Cũng đúng, đây là nước Tằng.”

      Hỏi vài câu, Ngọc Tử biết đây là nước Tằng - trong những nước phụ thuộc vào đại quốc là nước Tề. Chu vi của nước Tằng chỉ có ba trăm dặm, tất cả cũng chỉ có ba tòa thành trì. Thành trì tọa lạc trước mắt này, là Đô thành của nước Tằng.

      Chiếc xe lừa vào trong thành Tằng.

      Trong thành Tằng rất náo nhiệt, có vô số xe lừa qua lại cách vội vàng, kẻ sĩ đầu đội mũ cao qua lại, ở giữa đường còn có số võ sĩ tay cầm trường kiếm nghênh ngang lại, mặt lộ vẻ hung ác và tàn nhẫn.

      Chen giữa hai loại người này, cũng có số thứ dân gầy gò và sợ hãi, những thứ dân này chỉ mặc áo bình thường bằng sợi đay hoặc sợi gai.

      Ngọc Tử tò mò nhìn xung quanh lúc, nàng phát ra những người này dường như đều cao, phần lớn chỉ khoảng mét sáu, chỉ có những võ sĩ mang bội kiếm mới miễn cưỡng đạt tới mét bảy. Hơn nữa, màu da những người này đa số là màu nhợt nhạt tiều tụy, dường như bị thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài.

      Kỳ lạ là, so với thiếu niên tuấn tú gặp được ở trong rừng, những người này ai ai cũng vô cùng bình thường, bọn họ dù có cao cũng chỉ khoảng mét bảy, còn thiếu niên kia cao khoảng chừng mét tám.

      Ngọc Tử biết rằng những thiếu niên tuấn tú đó có xuất thân quý tộc, từ được ăn uống đầy đủ dinh dưỡng, mới có dáng người cao ráo, tuấn tú.

      Ngọc Tử và Cung vừa vào trong thành, ít người nhìn bọn họ.

      Đương nhiên, những ánh mắt này, đa số là nhìn về phía Ngọc Tử. Đối với tướng mạo của mình, Ngọc Tử từng nhìn thấy ở khe suối, màu da của nàng trắng hồng mịn màng, người cao khoảng chừng mét sáu, ngũ quan đoan trang thanh tú. Ngọc Tử thấy rằng, diện mạo này của nàng cũng giống như kiếp trước, có lại giữa đường phố đại cũng chỉ là trong vô số những có chút sắc đẹp.

      Thế mà, khi vừa vào thành, lập tức có vài chục ánh mắt tụ lại mặt nàng, còn e dè mà quan sát lẫn kinh ngạc, khiến Ngọc Tử cảm thấy diện mạo của mình cũng là mỹ nhân ấy chứ.

      Ánh mắt của mọi người quá mức nóng bỏng, Ngọc Tử có chút được tự nhiên, nàng hơi nghiêng đầu, chuyển sang nhìn phụ thân nàng.

      Phụ thân nàng dù bận vẫn ung dung ngồi ở xe lừa, nhưng giống với hồi nãy, ông ưỡn lưng thẳng tắp, trong đôi mắt vẩn đục mang theo chút lạnh nhạt, hơn nữa, tay phải của ông đặt lên bội kiếm đeo bên hông.

      Giữa ánh nhìn chòng chọc của bao nhiêu người, xe lừa vẫn tiếp tục nhanh chậm chạy về phía trước.

      Xe chạy được khoảng hơn hai trăm mét võ sĩ tay cầm trường kiếm, mặt hình chữ quốc, khóe miệng có vết thương dữ tợn ra. Võ sĩ đó chắn ở phía trước xe lừa, ôm kiếm, chắp tay trước ngực với Cung, cười : “Lão Cung, sao mà vừa ra khỏi thành chuyến, khi trở về lại có thêm mỹ nhân?”

      Cung ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn võ sĩ, khẽ gật đầu : “Con bé là con mà ta mới nhận, tên là Ngọc.”

      Cung tới đây, dường như sợ rằng mọi người còn chưa nghe , giọng lớn hơn chút, khàn khàn nhấn mạnh : “Đây là con của ta, tên Ngọc.”

      Dứt lời, tay của ông nắm chặt chuôi kiếm, đôi mắt già nua vẫn đục của ông nhìn lướt qua mọi người chung quanh. Ánh mắt lướt tới chỗ nào, mọi người đều cúi đầu, tránh ánh mắt của ông.

      Ngọc Tử nhìn thấy cảnh này, vô cùng giật mình. Hóa ra, phụ thân này của nàng trông cực kỳ già yếu, nhưng ở đây lại có uy nghiêm như thế.

      Trong lúc Ngọc Tử suy nghĩ, loạt tiếng bàn tán ồn ào vang lên: “Mỹ nhân này đẹp, cho dù trong cung Tằng cũng thấy nhiều.”

      “Lão Cung kiếm được ở đâu đại mỹ nhân trong vạn người mới có này làm con vậy?”

      “Thôi ! Lão Cung là người bảo thủ cứng nhắc, đừng có mà nhiều lời.”

      “Mỹ nhân này tên Ngọc. Người đẹp như ngọc, trang sức cũng của quý nhân, cũng khó hiểu, mỹ nhân này cũng rất có lai lịch nhỉ?”

      Tiếng bàn tán của mọi người ngừng truyền vào trong tai Ngọc Tử. Nghe thấy vậy, khóe miệng Ngọc Tử cũng khống chế nổi mà khẽ nhếch lên. Nàng lặng lẽ lấy tay áo che mặt, giấu vẻ mặt tươi cười.

      Nàng đắc ý thầm nghĩ: “Dung mạo này của nàng ràng cũng chỉ là xinh xắn mà thôi, ở nơi này lại trở thành mỹ nhân vạn người mê sao? Ha ha ha, vậy ra nàng là mỹ nhân vạn người có sao, thực là tâng bốc quá mức!”

      Ngọc Tử quả rất đắc ý, nghĩ tới lúc trước nàng nhìn thấy minh tinh nọ minh tinh kia phẫu phẫu thẩm mĩ, nàng cũng từng ảo tưởng, có ngày bản thân mình trúng thưởng mấy triệu, cũng bỏ ra mấy trăm vạn sửa lại dung nhan. Cuộc đời con người chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, ai mà chẳng muốn trở thành đại mĩ nhân.

      Nàng hề nghĩ đến, chỉ bằng dung nhan thanh tú như vậy, ở thế giới này lại trở thành đại mỹ nhân ngàn dặm mới tìm được ? Ha ha ha, là vui mừng.

      Vào giờ phút này, Ngọc Tử đột nhiên cảm thấy, xuyên cũng phải là chuyện tồi tệ.

      Xe lừa vẫn tiếp tục chạy về phía trước.

      Ngọc Tử phát , người vây quanh ngắm nàng tuy nhiều nhưng cũng chỉ dám nhìn từ phía xa, ngẫu nhiên có mấy người nóng lòng muốn bắt chước võ sĩ vừa rồi, lại bị người bên cạnh lôi lại. Nhìn ánh mắt của bọn họ, dường như rất kính sợ phụ thân của nàng.

      Khi xe lừa vào ngõ cũ kỹ, xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Ngọc Tử nhịn lâu, rốt cục nhịn được hỏi: “Phụ thân, bọn họ hình như có chút sợ hãi người?”

      Cung cười cười, lưng càng ưỡn thẳng, những nếp nhăn ngang dọc mặt cũng lộ ra nét cười đắc ý: “Cha ở bên cạnh đại vương nước Tề, cũng là người có dũng có trí. tại tuy rằng tuổi già sức yếu, nhưng ở nước Tằng bé này, cũng có mấy người là e dè.”

      Ngọc Tử thấy vẻ mặt ông đắc ý, khỏi mím môi cười, đôi mắt cong cong.

      Hết chương 4.
      Trâu thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5. Nhà.

      Editor: Tĩnh Uyển


      Chiếc xe lừa càng lúc chạy càng sâu vào trong ngõ .

      Chỉ lát sau, trong tầm mắt Ngọc Tử xuất bức tường bằng đá, bên ngoài bức tường mọc đầy cỏ dại, ngay cả tường cũng mọc đầy rêu xanh. Dưới phát triển của rêu xanh, từng tảng đá bị nứt ra, có tảng còn lăn xuống mặt đất, tạo thành từng cái lỗ lớn. Nhìn xuyên qua cái lỗ thấy bên trong cũng mọc đầy cỏ dại, rêu xanh khắp nơi.

      Xe lừa dừng lại trước cửa lớn hình vòm bên ngoài bức tường.

      Cung nhảy xuống xe lừa, đẩy mạnh chiếc cổng vòm, kẽo kẹt tiếng, loạt những căn nhà gỗ cũ kĩ thấp thoáng giữa đám cỏ dại và cây cối ra trong tầm mắt Ngọc Tử.

      Khoảng mười gian nhà gỗ, tạo thành hình vòng tròn. Ở giữa vòng tròn có cái giếng và cái bếp ở ngoài trời. Ngọc Tử ngó nghiêng quan sát, cảm thấy có chút quen mắt, nàng nghiêng đầu nhìn lúc lâu, cũng biết quen mắt ở chỗ nào.

      Nàng biết, nhà gỗ là loại nhà phổ biến nhất trong thời đại này, đồng thời trong mấy ngàn năm lịch sử, nó có ảnh hưởng rất lớn tới dương và kiến trúc của Trung Quốc.

      Nhà gỗ rất cũ kỹ, giống như tường bao, chỗ nào cũng loang loang lổ lổ, chỗ nào cũng đều có những lỗ thủng lớn, từ cửa phòng rách nát nhìn vào, có thể nhìn thấy bên trong tích tụ lớp bụi rất dày.

      Dù là vậy, Ngọc Tử vẫn nhận ra trước kia nơi này từng là nơi phồn hoa. Chỗ có cỏ dại và cây cối rậm rạp kia, ngày trước nhất định là hoa viên . Nhà gỗ cũ kĩ, được phủ lớp nước sơn màu xanh vàng sáng bóng, tuy rằng tại là những mảng gỗ mục loang lổ.

      Cung vội vàng từ xe lừa vào trong sân. Ông vừa vừa nhìn Ngọc Tử, có chút xấu hổ : “Con , chỗ ở của phụ thân là tồi tàn quá.”

      Ngọc Tử vội vàng lắc đầu, nàng khẽ: “Con chê mẹ xấu, chó chê chủ nghèo, đây chính là nhà của con.”

      Ánh mắt của ông lão sáng lên, khỏi nhìn nàng chăm chú : “Con chê mẹ xấu, chó chê chủ nghèo, lời con là văn chương hoa mỹ.”

      Ngọc Tử cười hi hi, có chút ngượng ngùng.

      Ông lão suy nghĩ chút rồi lắc đầu thở dài: “Tiếc là, con lại là con .”

      Ngọc Tử cười cười, rồi xem qua mười hai gian phòng lượt, phát chúng hư hại nhiều lắm, có thể ở được, có hai gian vẫn còn nguyên vẹn, gian là phòng ngủ của phụ thân, gian là nơi phụ thân chứa đồ đạc linh tinh.

      Ngọc Tử nhìn lúc, cuối cùng nàng chấm gian phòng tận cùng phía bên phải, gian phòng này chỉ có hai cái lỗ thủng lớn ở hai bên vách tường chính giữa, dùng vài món đồ chắn lại là có thể ở được. Hơn nữa, tại là đầu mùa hè, có hai lỗ thủng ngược lại trong phòng mát mẻ hơn, coi như mở ra hai cánh cửa sổ.

      Sau khi ăn hai nắm cơm do phụ thân làm, cả tối đó Ngọc Tử dọn dẹp gian phòng của nàng, sau khi quét sạch , dùng lá cây và cỏ khô trải lên mặt đất, làm chỗ giống như ổ chó ở kiếp trước, cũng tạm ngủ được qua đêm.

      Ngọc Tử tỉnh lại trong những tiếng chim hót chiêm chiếp liên tiếp.

      Khi nàng mở mắt ra, phát mình vẫn nằm ở đống cây cỏ, rất lâu mà vẫn có điều kỳ diệu gì xảy ra.

      Sau lúc lâu, nàng nhắm hai mắt lại, thở dài tiếng: “Là rồi, nàng thể trở về được nữa!”

      Ngọc Tử vừa ngồi dậy nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng quét dọn.

      Chẳng lẽ phụ thân dậy rồi.

      Ngọc Tử vội vàng đứng lên, đẩy cửa phòng ra.

      Đập vào mắt nàng, là màu xanh um tươi tốt của cây cối. Cung khom lưng, cố sức dọn dẹp mảnh đất trống phía trước nhà gỗ.

      Dưới ánh nắng ban mai, Cung búi tóc cao, mặc quần áo vải bố, chân đôi giầy rơm, cùng với bức tường đổ nát chung quanh, tạo thành bức tranh cổ xưa chưa bao giờ xuất trong giấc mơ của Ngọc Tử.

      Khi Ngọc Tử còn đứng ngẩn ngơ Cung quay đầu lại nhìn nàng cười đầy thương, gọi: “Ngọc nhi, con dậy rồi sao?”

      “Dạ, vâng, con dậy rồi, con dậy rồi ạ.”

      Sau khi trả lời lung tung lộn xộn, Ngọc Tử vội vàng chạy đến bên giếng nước, múc thùng nước rửa mặt, khi nàng dùng cái bát gốm múc nước chuẩn bị súc miệng, đột nhiên phát có đồ dùng đánh răng rửa mặt.

      Nghĩ lát, Ngọc Tử nhớ ra, dường như người thời đại này, đều dùng muối để súc miệng.

      Nàng thò đầu ra, nhìn Cung dọn dẹp trong sân, gọi: “Phụ thân, có muối ạ?”

      “Muối?”

      Cung chống cái chổi, : “Muối, trong phòng bếp còn ít, đủ dùng trong ba ngày nữa.” tới đây, ông nhìn Ngọc Tử, ngạc nhiên : “Sáng sớm, sao con lại hỏi muối?”

      Ngọc Tử nghẹn lời.

      Cung nhìn ánh mắt nàng, giống như là hiểu được gì đó. Ông lắc đầu, thở dài tiếng, thêm gì nữa.

      Ngọc Tử vào nhà bếp.

      Muối đựng ở trong cái bát gốm, chỉ còn có nhúm chừng ngón tay cái, chút muối như vậy, dùng ăn cũng đủ, làm sao có thể súc miệng? Đúng rồi, nhìn vẻ mặt phụ thân lúc nãy, chắc chắn nghĩ nàng xuất thân quý tộc, quan tâm chút muối này.

      Ngọc Tử vào trong phòng chứa đồ.

      Nàng xem xét lần từ đầu đến đuôi rồi cúi đầu, rất lâu sau vẫn hề nhúc nhích.

      Lương thực có kê và lúa mạch, chỉ còn đến ba cân, hơn nữa ba cân này ngoài kê và lúa mạch còn lẫn lượng lớn trấu và cám.

      Từ trong ra ngoài, chỉ đồ ăn mà ngay cả cái bóng của dầu mỡ cũng thấy.

      Tay vịn khung cửa, bụng Ngọc Tử bắt đầu réo lên. Đêm qua, nàng chỉ ăn hai nắm cơm, hai nắm cơm đó chỉ bằng nắm tay của trẻ con, bụng nàng sớm đói.

      “Ngọc, phụ thân lâu nay ở cảnh khốn cùng, cơm áo cũng khó duy trì.” Phía sau Ngọc Tử, truyền đến tiếng thở dài của Cung.

      Ngọc Tử quay đầu lại, khi đối diện với ánh mắt áy náy của ông, trong lòng khẽ lộp bộp tiếng, thầm nghĩ: “Mình là người trưởng thành có tay có chân, ở trong nhà ông lão, cũng thể bắt ông vất vả lao động để nuôi mình được?

      Nàng nghĩ đến đây, vội vàng nhìn Cung cười tươi, lớn tiếng : “Phụ thân, con có thể làm việc mà.”

      Cung ngẩn ra, cất tiếng cười ha hả, vừa cười vừa lắc đầu.

      Nhìn thấy vẻ mặt tin của Cung, Ngọc Tử có chút phục. Nàng ngẩng đầu, nghiêm túc : “Phụ thân, con có thể làm việc mà.”

      Cung nghe vậy càng cười ngừng, ông cười rất sung sướng, gương mặt đầy những nếp nhăn nhăn lại thành đống, nở rộ như đóa hoa cúc. Ông cười vô cùng vui mừng, chỉ cười mà , cuối cùng là lộ ra vẻ mặt tin tưởng nàng.

      Đối diện với ánh mắt tin tưởng của ông, Ngọc Tử thầm nghĩ: “Hừ, nàng là ai? Nàng chính là người sống trong cái xã hội coi trọng vật chất, lăn lộn kiếm tiền cũng được vài năm, phụ thân sao lại xem thường nàng như thế ?”

      Lúc này nàng tuyệt đối thể ngờ tới, chuyện lấp đầy bụng việc vô cùng khó khăn.

      Qua lời của phụ thân, nàng mới biết được, ở thời đại này, lương thực là vật tư quân dụng, ở chợ rất ít bán. Đồng thời bách tính có thói quen lấy vật đổi vật, ở chợ giao dịch trao đổi bằng tiền là hết sức ít. Đương nhiên, trong nhà phụ thân căn bản cũng có tiền để mua bán. Thu nhập của Cung dựa vào việc đảm nhận hộ vệ thương đội. Ở nước Tằng, kiếm thuật của ông cũng có chút danh tiếng, cũng có thể miễn cưỡng kiếm được miếng ăn.

      Hết chương 5.


      Chương 6: Giá của Ngọc Tử.

      Editor: Tĩnh Uyển


      Ngọc Tử lại ăn hai nắm cơm, rồi ra sân sau.

      Lần này nàng mới phát , khoảng sân này quả thực , tuy rằng cỏ dại, cây cối mọc tràn lan khắp nơi như rừng. Nàng lòng vòng ước chừng khoảng nửa giờ mới quay về nhà gỗ.

      Nàng mới vừa đến gần, liền nghe thấy tiếng người .

      Sao lại có tiếng , chẳng lẽ có khách đến chơi?

      Ngọc Tử có chút tò mò. Tức , bước chân nàng chậm dần.

      Tiếng từ khoảng sân phía trước nhà gỗ truyền tới.

      Ngọc Tử lặng lẽ thò đầu ra, chỉ thấy người trung niên vóc dáng béo tròn đứng ở bên ngoài, ở nơi này mọi người đều có sắc mặt xanh xao, nhưng người trung niên kia sắc mặt lại vô cùng hồng hào. người ông ta, cả trong lẫn ngoài đều mặc đồ lụa, hai chiếc giày dưới chân đều có gắn khối ngọc, chắc chắn là người có tiền.

      Phía sau người trung niên kia, có hai người cao gầy đứng, bên hông đeo trường kiếm. Hai người này tay cầm chuôi kiếm, mặt có biểu cảm gì nhìn chằm chằm vào phụ thân nàng.

      Cung chống cái chổi, hai tay cũng thả lỏng, chỉ hơi ngẩng đầu nhìn về phía trước, rồi chắp tay trước ngực hành lễ lấy lệ: “Nơi này quê mùa, xứng để Trì quân nghỉ chân.”

      Phụ thân vừa mở miệng, có ý đuổi khách.

      Người trung niên kia lại hề để ý, ông ta cười tiếng “ha hả” rồi nghiêng đầu nhìn ngó phía bên trong căn nhà gỗ. Trông biểu của ông ta, hình như mong nhìn thấy ai đó.

      Ngọc Tử thầm nhíu mày.

      Người trung niên kia nhìn ngó vài lần mới quay đầu nhìn Cung, : “Nghe mọi người , lão Cung ngươi mới thu nhận đứa con nên ta tới xem.”

      Dưới ánh mắt lo lắng của Ngọc Tử, Cung cúi thấp khuôn mặt gầy gò, ánh mắt lên vẻ khinh thường, chậm rãi : “Mời Trì quân về cho.”

      Trì quân nghe vậy, quay sang nhìn hai kiếm khách hai bên trái phải, cười : “Lão Cung vẫn tưởng rằng mình ở trong cung Tề vương, ngay cả hai từ “mời về” cũng ra.”

      Sau khi câu mang ý châm biếm, Trì quân ngừng lại, rồi thở dài tiếng.

      Ông ta lững thững bước trong sân. Vừa chậm rãi vòng quanh sân, ông ta vừa : “Ta thấy con lừa kéo xe của ông, da lông của nó cũng tróc ra hết, lại khó khăn, sắp dùng được nữa rồi, lừa cũng giống như chủ nhân, lão Cung, ông cũng già rồi. tháng nay, ông tìm thương đội Ngũ gia, chỉ có nhà bởi ông đưa ra giá năm đao tệ, mới đồng ý thuê ông, đúng ? Trong tháng vừa qua, có khoảng nửa tháng, mỗi ngày ông cũng chỉ ăn có bữa, có đúng ?”

      Nghe đến đó, Ngọc Tử nhanh chóng quay đầu nhìn Cung, nàng cắn môi áy náy thầm nghĩ: “Phụ thân ngay cả cơm cũng ăn đủ no, nàng lại có thể bảo ông là cần muối súc miệng!”

      Trả lời Trì quân vẫn là ánh mắt khinh thường của Cung.

      Trì quân lại thở dài tiếng, quay đầu nhìn Cung, có chút lòng : “Nơi ở này của ông vô cùng tàn tạ rồi, tuổi ông cũng cao, kiếm cũng sắp dùng được nữa. Lão Cung, đứa con này của ông, biết ông có thể bảo vệ nó được bao lâu?”

      Đôi môi khô cứng của Cung run rẩy, ông trợn mắt nhìn Trì quân, quát lớn: “ có liên quan gì tới Trì quân!”

      Trì quân lắc đầu, : “Có liên quan tới ta! Nghe đứa con này của ông có vẻ đẹp trong vạn người mới có , dung mạo như thế, dù ở đại quốc như Tề Ngụy Việt, cũng là báu vật hiếm có. Lão Cung cũng biết, những mỹ nữ như vậy, giá bán cao đến đâu ?”

      Giá?

      Ngọc Tử nghe đến đó cảm thấy hoảng sợ, nàng nhanh chóng ngẩng đầu, ánh mắt dám tin nhìn người đàn ông trung niên.

      Trong tiếng tim đập bắt đầu dồn dập của Ngọc Tử, Cung lại nhìn người trung niên kia bằng nửa con mắt, khàn giọng quát: “Con của ta, ngàn vàng cũng bán!”

      Lão Cung vừa mới xong, người trung niên kia liền cười “ha hả”, hai tay vỗ vào nhau “bốp bốp bốp”, ông ta vừa vỗ tay vừa khen liên tục: “Lão Cung quả nhiên là người được Tề vương đặt tên, đối với giá bán của trẻ con nước Ngô và phụ nữ nước Việt, hiểu rất . Đúng vậy, mỹ nữ thượng đẳng, trị giá ngàn vàng! Nghe mọi người , con này của ông, có tư thái của quý nhân, như vậy, đáng giá hai ngàn vàng!”

      Người trung niên xong, lão Cung ngẩn ra, hiển nhiên là bị cái giá mà ông ta đưa ra hù dọa.

      Nhìn thấy bộ dáng Cung như vậy, khuôn mặt nhắn của Ngọc Tử thoáng chốc trắng bệch như tuyết.

      Người trung niên kia thấy lão Cung im lặng gì, lại cười “ha ha”. Ông ta liếc nhìn khoảng sân đổ nát, : “Có hai ngàn vàng đó, ông có nhà đẹp để ở, ngày ngày ăn thức ăn ngon, còn có người hầu kẻ hạ.”

      Ông ta đến đây, lại liếc nhìn lão Cung, chân thành : “Trì cũng biết, lão Cung từng là người quan trọng trong cung Tề vương, chỉ có hai ngàn vàng, sao có khả năng để vào mắt cho được? Nhưng lão Cung ông cũng lớn tuổi rồi, có khả năng bảo vệ con của ông được bao lâu? Nếu con bé được bán cho ta, ta nhất định tìm người dạy dỗ nó tinh thông ca múa, trang sức trang điểm, chỉ chờ ngày dâng tặng quý nhân. Lão Cung cứ thử nghĩ xem, nếu con bé trở thành cơ thiếp của quý nhân, còn sinh hạ được quý tử, từ đó về sau chẳng phải là phú quý vô cùng sao?”

      Khi người trung niên lời này, là hết sức chân thành, hoàn toàn là móc hết ruột gan ra, tỏ vẻ tất cả mọi chuyện đều suy nghĩ vì Ngọc Tử, vì Cung.

      Ngọc Tử nghe đến đó, luồng lửa giận lý do bừng bừng bốc thẳng lên đầu. Nàng cắn răng, nhiều lần muốn lao ra, nhưng chân vừa nhấc lên lại thu về. Tự nàng cũng biết nếu như xông ra, ngộ nhỡ người trung niên kia trở mặt cướp nàng phải làm sao bây giờ? Cung dù sao cũng già rồi, ông ấy nhất định đánh lại hai tên cẩu nô tài đằng sau!

      Lúc này, tim Ngọc Tử đập rất nhanh, nàng nghiến răng nghiến lợi, lúc trợn mắt nhìn người trung niên kia, lúc căng thẳng nhìn về phía Cung, sợ ông bị lời của người trung niên kia lay động.

      Đúng lúc Ngọc Tử cực kỳ nôn nóng bất an Cung lên tiếng.

      Giọng của ông vẫn từ tốn khàn khàn như lúc nãy: “Mời về cho.”

      Trì quân ngẩn người.

      Ông ta dám tin, mắt mở to nhìn Cung, hỏi lần nữa: “Lời ấy của lão Cung là có ý gì?”

      Tay phải của Cung vươn ra, ngón tay chỉ ra cửa, lớn tiếng : “Mời quân rời khỏi chỗ ở của ta!”

      Thoáng cái, mặt Trì quân xanh lè.

      Ông ta nhìn chằm chằm lão Cung, thấy ông phải đùa khỏi tức giận hừ tiếng, vung ống tay áo, xoay người bước . Vừa mới được năm bước, ông ta lại ngừng lại lát, rồi quay đầu nhìn Cung, thẹn quá hóa giận quát: “Cung, nếu là Tượng quân đến đây, sợ là đưa ra giá này đâu!”

      “Mời ra ngoài.”

      “Hừ...“

      Trong tiếng hét phẫn nộ của Cung, Trì nhổ mạnh bãi nước bọt xuống đất, quay sang hai kiếm khách hai bên mắng: “Sao đần ra như gà thế? !”

      Ba người nhanh như gió cuốn xéo ra khỏi sân. Cùng với tiếng sập cửa rất mạnh, Ngọc Tử còn nghe thấy tiếng chửi bới của Trì quân truyền đến từ bên ngoài : “Lão thất phu biết phân biệt tốt xấu!”

      Mấy người đó vừa , Cung lại cúi đầu, cầm cây chổi tiếp tục quét rác.

      Nhìn bộ dạng ông bây giờ, dường như vừa nãy hề có chuyện gì xảy ra.

      Ngọc Tử lén lút lui ra ngoài.

      Nàng thẳng tới đám cây mọc lộn xộn phía sau nhà gỗ mới dừng lại, cũng biết tại sao, nàng muốn cho ông biết vừa rồi nàng nghe lén. Có lẽ, sâu trong nội tâm của Ngọc Tử, nàng áy náy vì mình hoài nghi ông, hoặc có lẽ bởi vì nàng đến từ đại, thấy nhiều người lừa gạt lẫn nhau, mặc dù tận mắt thấy ông lão cự tuyệt người đàn ông trung niên kia, nàng vẫn cách nào yên lòng, thể hoàn toàn tin tưởng ông lão được.

      Hết chương 6.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :