Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Tác giả:Điểm Tinh Linh
Chuyển ngữ : skyfeah
Thể loại: Khoa Huyễn, Dị Giới, Huyền Huyễn, Xuyên , Cổ Đại
Tổng số chương: 492 chương : xin
Trạng thái: Hoàn Thành
Nguồn: 4vn.eu
Giới thiệu truyện:
Trương Tử Tinh - nhà khoa học thế kỷ thứ 24, trong lần thí nghiệm phát sinh cố, xuyên qua đến thế giới của "Phong Thần Diễn Nghĩa" có tên triều đại Ân Thương, có thân phận mới là Thọ Vương. Với hỗ trợ của siêu máy tính “Siêu Não”, tân Thọ Vương triển khai đại cục để cứu giang sơn khỏi cảnh nước mất nhà tan. áp dụng cải cách mới mẻ, dùng khoa học kỹ thuật cùng mưu trí của mình để chiến đấu chống lại tiên nhân. Với nhiều thủ đoạn tăng cường sức mạnh của bản thân, liệu có khả năng xoay chuyển càn khôn, bỏ tiếng nhơ "hôn quân Trụ Vương"?
Dương Tiễn, 72 phép biến của người là quái gì? Siêu cấp sinh vật chiến sĩ của ta có thể biến ra mọi hình thái!
Nhiên Đăng, tên tiểu nhân khốn nạn kia, có bậc tông sư đánh chó ta đây, xem ngươi làm thế nào cướp được Định Hải Châu?
Này các giáo chủ thánh nhân coi mạng người như cỏ rác, có giỏi ra đây đọ sức a !
Các mỹ nữ phong thần bất hạnh, ta đến giải cứu các nàng đây !
Chap 1: Băng hội! Phản vật chất năng lượng tráo
Trương Tử Tinh là mội nhà khoa học Trung Quốc, mới 30 tuổi. Ở thế kỷ 24 khoa học tiến bộ, tuổi thọ bình quân của loài người kéo dài đáng kể, chỉ có thể coi như mới bước vào thời thiếu niên. Nhưng thành quả của vị "thiếu niên thiên tài khoa học gia" này khiến ngay nhiều tiền bối nổi danh cũng tự nhận bằng. Mà đến kết quả nghiên cứu trong lĩnh vực "phản vật chất" của , được cả giới khoa học gia công nhận là "Có ý nghĩa đột phá vượt thời đại".
Tại góc trong phòng thí nghiệm rộng lớn, sắp đặt thiết bị máy móc kì lạ, hình dáng to lớn. Trương Tử Tinh tập trung tinh thần quan sát màn hình treo giữa trung, thỉnh thoảng giơ tay hư án (chắc là điều khiển kiểu thế kỉ 24). Màn hình chữ số cùng đồ án cũng theo đó phát sinh biến hóa. Mục tiêu nghiên cứu là chiếc đĩa kì quái treo giữa thiết bị máy móc kia. Cái đĩa này có màu bạc, chất liệu phải kim loại, cũng phải gỗ, ở giữa lõm vào, mặt có rất nhiều kí hiệu và hình dáng cổ quái, khỏi khiến cho người xem có cảm giác khó hiểu và thần bí.
" là kinh người a…", dữ liệu hiển thị, dạng năng lượng kết cấu này chưa từng gặp qua, nếu có thể làm ra chuẩn xác luận chứng, còn muốn hơn xa năng lượng phản vật chất. Càng khó tin hơn, phương thức vận động của loại năng lượng này dường như chứa tồn tại của sống…Trương Tử Tinh bên tự lẩm bẩm, bên mấy ngón tay như nhảy múa, khống chế máy tính tiến hành trắc nghiệm và tính toán, bên người còn có vài tên dáng như trợ thủ, ngừng bận rộn đứng lên.
Đột nhiên, thay đổi màn hình dần dần chậm lại, đồng theo đó thanh cất lên:" Ngài làm việc liên tục 12 tiếng đồng hồ, Cưỡng chế nghỉ ngơi trình tự lập tức khởi động, mời chủ nhân tạm dừng công tác, kịp thời bổ sung dinh dưỡng".
Thanh đến từ quả cầu nửa trong suốt lơ lửng giữa trung, chỉ to bằng nắm tay, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, Đây phải là thiết bị chiếu sáng gì cả mà chính là siêu cấp trí năng máy tính tối tân nhất nay, "Siêu Não". làm việc bị quấy rầy, Trương Tử Tinh tự nhiên vui, cau mày "Siêu Não, lập tức dừng cưỡng chế trình tự lại, tao cần nghiên cứu kĩ loại năng lượng mới này".
Siêu Não trả lời rất kì quái: "Cưỡng chế trình tự liên tiếp ba lần bị đình chỉ…Đặc biệt đề tỉnh trình tự khởi động…"
"Đặc biệt đề tỉnh trình tự? Ê ê, chờ Siêu Não!". Trương Tử Tinh vội vàng xông tới, muốn ngăn cản, nhưng vẫn chậm bước. Chỉ thấy luồng sáng lóe lên, phòng thí nghiệm xuất hình ảnh 3D , khí chất tuyệt giai, dung nhan thập phần xinh đẹp. Nếu phải bị luật robot và luật gene khống chế, chỉ sợ hình dáng này sớm bị mấy kẻ mê robot mỹ nữ ghi vào trong sách tiêu chuẩn.
"Lão công, lại muốn làm thêm công tác hay sao? Cái này được! có phải người máy đâu!" cố tỏ vẻ nghiêm túc, mang theo nét cười, giọng cũng hết sức mê người, "Đặc biệt đề tỉnh trình tự này a, là em đặc biệt thêm vào Siêu Não a, bây giờ cho năm phút thu dọn, Bản phu nhân lập tức về nhà tìm tính sổ !".
Nếu là trước đây, Trương Tử Tinh nhất định tay chân rối loạn, vội vàng đứng lên, mà bây giờ, chỉ có thể ngồi im tại chỗ ngắm nhìn hình ảnh hư ảo trước mắt dần dần biến mất, ánh mắt xa xôi mang theo loại bi thương thập phần khó tả.
"Vũ Tiên…" Trương Tử Tinh từ từ nhắm mắt, dù vợ qua đời rất lâu, nhưng giọng , khuôn mặt nàng vẫn như cũ ghi tại trong lòng, khắc cốt minh tâm.
Vũ Tiên là khoa học gia IT nổi tiếng .Mấu chốt khống chế phòng thí nghiệm này, "Siêu Não", vốn là thí nghiệm phẩm thất bại, qua bàn tay nàng sửa chữa cải tạo, biến thành siêu cấp trí năng computer đứng đầu thế giới. So với Trương Tử Tinh suốt ngày đâm đầu vào thí nghiệm, Vũ Tiên còn thích khảo cổ học, lịch sử học, thỉnh thoảng lại ra ngoài khảo sát nghiên cứu. Hai người tình cảm sâu nặng, mặc dù đều có nghiệp của riêng mình, nhưng đều hỗ trợ cho nhau, khăng khít gắn bó khiến ít bằng hữu hâm mộ thôi.
Chính là đau buồn, tám năm trước Vũ Tiên bất hạnh qua đời. Mặc dù Trương Tử Tinh dùng bản đồ gene và kĩ thuật robot có thể làm ra robot giống nàng như đúc, nhưng linh hồn độc nhất vô nhị của nhân loại, có cách nào phục chế, cho dù chế ra người như , cũng chỉ là nữ nhân xa lạ mà thôi. Vũ Tiên mà , vĩnh viễn trở về nữa.
Hai năm đầu sau khi Vũ Tiên mất , Trương Tử Tinh giống như xác chết biết , mỗi ngày mượn rượu giải sầu, vô số lần bất tỉnh đầu đường. Vô luận cha mẹ bạn bè khuyên bảo thế nào đều được. Nếu phải thể chất con người thế kỷ XXIV đề cao gấp bội, chỉ sợ sớm trong men rượu toi đời. Cả giới khoa học đều vì vị "thiên tài suy sụp" này mà cảm thấy tiếc nuối.
Trương Tử Tinh thủy chung là Trương Tử Tinh, cho dù gian nan thế nào, cuối cùng cũng từ những ngày tháng mê mang thoát ra, lại lao vào niềm đam mê nghiên cứu. Thế nhưng tính cách lại thay đổi rất nhiều, thêm rất nhiều tính xấu, thậm chí thành háo sắc. Nhìn thấy đàn bà con xinh đẹp ra dục vọng chiếm hữu mãnh liệt. Lúc rảnh rỗi cũng qua lại với rất nhiều phụ nữ, tựa hồ muốn xóa kí ức bi thương và thống khổ, lại cũng như vô ý thức ngừng tìm kiếm người mang nét dáng giống Vũ Tiên.
Người "nâng chén tiêu sầu sầu càng sầu", chính là thế này. Tỉnh táo lại, chỉ thấy càng trống rỗng và thống khổ, so với trước khi say đó còn tồi tệ hơn. Trừ khi …. Vĩnh viễn đều tỉnh lại. Bạn đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Đặc biệt trình tự này, là năm đó Vũ Tiên sợ để ý đến sức khỏe mà làm việc quá sức, đặc biệt lập trình, dù có chút khiến khó chịu, nhưng đều nỡ xóa .
"Hảo ba, Siêu Não, lập tức khởi động tự động nghiên cứu trình tự, Robot số 1, sô 2 phụ tránh theo dõi và ghi chép….có tình huống gì báo cáo ngay !". Trương Tử Tinh mở mắt, cuối cùng quyết định nghỉ ngơi, hóa ra mấy trợ thủ đó đều là robot hình người.
Khởi động xong tự động nghiên cứu trình tự, Trương Tử Tinh lập tức vào hồ khôi phục sinh hóa. Vừa bước chân, ít "nước" lập tức tiến đến, vội vàng tiến nhập cơ thể. Chất lỏng trong hồ khôi phục này phải loại thường, chỉ chứa lượng lớn chất dinh dưỡng, giảm trừ mệt nhọc mà còn tăng tốc tế bào tái sinh, giúp thân thể thương tổn nhanh chóng khôi phục, chính là đương kim y học, nghiên cứu thành quả tiên tiến nhất.
Ngay tại Trương Tử Tinh thoải mái ngâm mình trong hồ khôi phục sinh hóa, hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi, đột nhiên giật mình bởi thanh cảnh bảo liên tục vang lên.
"Năng lượng Mục Tiêu hoạt động bất thường, năng lượng vô danh rất nhanh phát triển cấp số nhân !"
"Dung khí thể chi trì, sắp sửa vỡ tan !"
"Năng Lượng Mục Tiêu tiến vào cấp độ Nguy Hiểm"
Trương Tử Tinh nhất thời cả kinh, vội vàng quay ra "Siêu Não" ra lệnh, "lập tức khởi động vòng bảo hộ phản vật chất ! Khởi động hệ thống phân giải năng lượng, giảm dần Năng Lượng Mục Tiêu".
Cùng với vòng bảo hộ phản vật chất khởi động, chuông cảnh bảo cũng tiếp tục kêu nữa, có vẻ như tình hình được khống chế. Trương Tử Tinh thở hơi, chuẩn bị mặc quần áo đến phòng thí nghiệm, ngờ chuông cảnh báo tiếp tục reo "Vòng bảo hộ phản vật chất bị tấn công! Hệ thống phân giải năng lượng hoạt động vượt quá 200% công suất! thể tiếp tục phân giải Năng Lượng Mục Tiêu".
Trương Tử Tinh mặc kệ người ngợm trần trụi, chậy hết tốc lực đến phòng thí nghiệm, chỉ thấy xung quanh chiếc đĩa phát ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt, mà vết lõm ở giữa lại nhiều thêm lớp tinh thể đặc quánh, trông như tấm kính.
"Chẳng nhẽ đây là diện mạo của nó?" Trương Tử Tinh khởi động Khẩn Cấp Hệ Thống, tăng năng lượng của vòng bảo hộ phản vật chất lên tối đa, bên kinh ngạc quan sát chỉ số năng lượng của tấm kính ngừng biến hóa.
Bỗng nhiên, máy móc xung quanh giật giật tia lửa điện, có cái còn phát ra tiếng nổ , có vẻ như hoạt động quá tải mà chịu hư hỏng.
"Cảnh cáo! Năng Lượng Mục Tiêu đạt đến S cấp! Vòng bảo hộ phản vật chất bị phá hủy 15 phút sau! Đề nghị lập tức ly khai!".
"Làm sao có thể!" Trương Tử Tinh trong lòng kinh hãi, cách nào bình tĩnh lại, nghĩ thành quả khiến mình kiêu hãnh, đồng thời cũng là kỹ thuật năng lượng phản vật chất tiên tiến nhất thế giới,lại thể đối phó với cái "tấm kính" này, dù chỉ đòn. Cần phải biết, Cường độ của vòng bảo hộ phản vật chất này rất lớn, có thể chịu được hàng trăm quả đầu đạn hạt nhân đồng thời oanh tạc, mà loại năng lượng vô danh này lại có thể trong thời gian nháy mắt phá hỏng, cuối cùng là cái loại năng lượng gì đây?
Loại năng lượng đáng sợ này, nếu hoàn toàn bộc phát, chỉ sợ xung quanh bị phá hủy khó mà tưởng tượng được. Dù phòng thí nghiệm này đặt ở nơi biên thùy xa xôi hẻo lánh, nhưng các thành thị xung quanh nhất định bị phá hoại, hủy diệt. Nhận thức tình quá nghiêm trọng, Trương Tử Tinh bỏ qua ý niệm chạy trốn, vội vàng xông tới chiếc máy đặt giữa phòng, nhập vội đoạn code, "Siêu Não, lập tức khởi động toàn bộ năng lượng dự phòng khẩn cấp", khởi động mô thức F !"
"Mô thức F khởi động thành công! Phòng thí nghiệm bắt đầu phân giải tổ hợp, 10 phút sau thoát ly mặt đất thăng , xin chủ nhân nhanh chóng rời khỏi". ra Trương Tử Tinh muốn đem phòng thí nghiệm, giờ đầy rẫy nguy hiểm, bắn lên gian, giảm tối thiểu sức phá hoại vói địa cầu.
Trương Tử Tinh lau mồ hôi đầy mặt, cầm chặc Siêu Não trong tay quay người ly khai, "10 phút, hi vọng là còn kip…."
Đột nhiên, ánh sáng màu lam giữa chiếc đĩa rực sáng, 15 phút mà máy tính vừa ước tính chưa đến, vòng bảo hộ phản vật chất sớm bị phá hủy, Trương Tử Tinh thậm chí còn kịp chạy đến phòng cứu thương khẩn cấp.
có giống như tưởng tượng mặt đất rung chuyển, chỉ thấy đầy trời ánh sáng lam, giữa mông lung, Trương Tử Tinh phảng phất nhìn thấy Vũ Tiên nhìn về phía vẫy tay.
"Cũng tốt, chúng ta lại có thể ở cùng chỗ…" ý nghĩ cuối cùng của trước khi nhập vào hắc ám.
Cũng biết qua bao lâu, Trương Tử Tinh chậm chạp mở mắt, đập vào mắt là những đồ án kỳ quái trần nhà, mà chính mình nằm chiếc giường lớn. ??? phải mình chết rồi sao? Đây là đâu? Địa ngục???
"Điện hạ! Ngài tỉnh rồi?" tiếng con vang lên từ bên cạnh. "Ngài ngủ hai ngày hai đêm rồi".
Trương Tử Tinh nhìn lại, ra là vị thiếu nữ tướng mạo dễ coi, mặc trang phục kì quái, cầm cái chén ngọc bước tới, quỳ hạ dưới đất: "Điện hạ, đây là Trường Sinh Thang mà phu nhân chuẩn bị cho ngài, xin Điện hạ dùng qua".
Điện hạ? Phu nhân? Trương Tử Tinh hạ ý thức nhìn lại quần áo người cùng bố trí xung quanh, vẻ mặt càng kinh hãi, vội hỏi "Đây là đâu, Tôi là ai?"
"Điện hạ, chẳng nhẽ ngài còn chưa tỉnh rượu ?" Thiếu nữ cả kinh, "Đây là thành Muội Ấp, phủ Thọ Vượng, ngài là Thọ Vương điện hạ a".
Muội Ấp? Thọ Vương điện hạ? nghe mấy từ này có chút quen tai, hốt nhiên nghĩ đến chuyện gần như thể nào xảy ra.
Chương 2: Xuyên Việt! Tử Tinh? Tử Tân? Thọ Vương? Trụ Vương?
Chẳng nhẽ quay về thời cổ đại? Trương Tử Tinh thanh có chút run rẩy, “Là do năng lượng phản vật chất hay là cái năng lượng màu lam kì quái kia gây ra?”
“Điện hạ thấy trong người thế nào?” Thấy vị điện hạ này sử dụng ngôn ngữ cổ quái, thiếu nữ nghe hiểu, khẽ hỏi thử câu.
Trương Tử Tinh nắm chặt tay thiếu nữ, kích động lớn tiếng hỏi “ tại là năm thứ bao nhiêu? Hoàng đế…, thiên tử là ai?”.
Thiếu nữ hoảng sợ, chén ngọc rời tay rơi xuống đất, thanh run rẩy “Chẳng nhẽ điện hạ hồ đồ rồi? Đương kim thiên tử là Đế Ất Thánh Quân, chính là phụ hoàng của ngài a”.
Đế Ất? Trương Tử Tinh tức thời còn chưa kịp nhớ ra là vị vua nào, nhìn lên tường, đồ trang trí bằng đồng khắc họa toàn chữ giáp cốt, cuối cùng cũng xác định - Nguyên lai ngày đó mình chết, mà dưới tình huống khó hiểu, rơi vào trong dòng chảy thời gian, trở về triều đại Ân Thương. Mặc dù tại thế kỷ XXIV có ít người ngày đêm nghiên cứu bước nhảy thời gian, thế nhưng chưa có ai thành công, xuyên qua thời chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, nghĩ dạng kỳ ngộ này lại ngẫu nhiên rơi xuống đầu mình.
còn mơ hồ nhớ lại, giữa mông lung hình như còn trải qua trận đấu sinh tử, đối thủ là kẻ “chính mình” khác, cuối cùng dựa vào ý chí kiên cường, chiến thắng “chính mình”, mới có thể tỉnh lại.
Thiếu nữ thấy cảnh Trương Tử Tinh ngây người suy nghĩ, trong lòng sợ hãi, vội vã chạy ra ngoài kêu lớn “ tốt rồi, Người đâu đến mau, Thọ Vương điện hạ có chuyện rồi”.
Tiếng kêu này khiến cho trận huyên nháo nổi lên, Chung quanh bỗng nhiên ồn ào, mà Trương Tử Tinh cũng từ trầm tư mà tỉnh lại. trí tuệ hơn người, biết chính mình mang thân phận “hoàng tử” giống người thường, xử lý chuyện này nếu có chút ổn có thể mang lại họa sát thân. Chỉ đành tiếp tục nằm giường, lòng nghĩ cách ứng phó, cần biết tại phòng thí nghiệm rốt cục xảy ra chuyện gì, bây giờ trở lại cổ đại là thể thay đổi, chuyện quan trọng trước mắt là làm thế nào lợi dụng thân phận “hoàng tử ” này tiếp tục sống sót.
bao lâu sau, đám người vội vã chạy tới, đầu là hai nữ tử trang phục cao quý, tướng mạo mỹ lệ.
“Điện hạ, người thế nào rồi?” Hai nữ tử bước lên trước, người trong đó thần sắc khẩn trương hỏi: “Hay là vẫn chưa tỉnh rượu ?”.
“Mấy người là ai ?” Trương Tử Tinh suy ngẫm lại, thấy cách tốt nhất là giả vờ mất trí nhớ.
“Điện hạ thế nào nhận ra hai người thần thiếp ?” Hai nàng đưa mắt nhìn nhau. câu này bình thường, vị nữ tử lập tức quay sang hỏi thị nữ: “Bữa trước Điện hạ say rượu về phủ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hay là các ngươi phục vụ chu toàn?”.
Mấy thị nữ sợ hãi vội vàng quỳ xuống, miệng xưng “ dám! Khởi bẩm hai vị phu nhân, đêm mưa gió hôm trước, Điện hạ uống rượu say, vẫn ngủ chưa tỉnh, bọn nô tỳ thủy chung chờ ở bên người, có nửa phần chậm trễ”.
“Vậy Điện hạ có nhận ra hai đứa con ?” Vị nữ tử còn lại dẫn hai đứa nam hài chừng 6;7 tuổi đến trước mặt Trương Tử Tinh.
Trương Tử Tinh tất nhiên có cách nào nhận ra, lòng biết đây chính là vợ, con của “Thọ Vương”. Sợ lộ ra sai sót, chỉ ôm đầu giả vờ thập phần thống khổ: “Tại sao đầu ta rất đau, cái gì cũng nghĩ ra…”.
“Chẳng nhẽ Điện hạ ngay con ruột mình đều nhận ra ?” Nữ tử kia thân thể loạng choạng, thiếu chút ngất , “Thành Thang thánh tổ tại thượng, làm sao bây giờ !”.
Nữ tử còn lại vội vã :”Tỉ tỉ, chuyện này tầm thường, lập tức triệu thái y đến chẩn trị, cũng mau bẩm báo Thiên Tử”.
“Muội muội có lý, Người đâu! Mau gọi thái y!” Nữ tử điểm đầu, tiếp “Muội muội, em tại đây chiếu cố Điện hạ, ta lập tức vào cung bẩm báo Thánh Thượng”.
Cả vương phủ lại là trận nháo loạn, lâu sau mấy thái y liền tới, nhưng với “bệnh lạ” của Thọ Vương cũng đành thất thủ vô sách. Chuyện này kinh động đến đương kim thiên tử-phụ thân của Thọ Vương - Đế Ất.
như tưởng tượng của Trương Tử Tinh, quản ban đêm mà tới, Đế Ất có nhiều nét uy nghiêm của đế vương, mà lúc này càng giống người cha từ hòa, ít nhất trước mặt “Thọ Vương” là như vậy.
“Vương nhi, con nhớ cha mẹ vợ con, vậy có biết tên mình ?”. Đế Ất lại gần Trương Tử Tinh, hỏi thử.
Trương Tử Tinh ôm đầu suy nghĩ, đột nhiên kêu lớn đau đầu, miệng nhớ ra. Đế Ất chỉ bệnh của quá nặng, mặt lộ ra thần sắc đau đớn. Trương Tử Tinh trong lòng chửi lũ thái y ngu dốt, ngay với loại bệnh “mất trí nhớ” xuất nhan nhản trong tiểu thuyết, điện ảnh cũng biết. Cũng khó trách, ai bảo y học thời đại này trình độ còn quá kém như vậy.
“Tử Tân con ta, vài hôm trước còn đại phát thần uy, tại Phi Vân Các thác lương hoán trụ (thay cầu đổi cột)”, chấn nhiếp quần thần, sao bây giờ lại bệnh như vầy! Ngay thái y cũng có biện pháp…”Đế Ất nhìn con trai ruột thịt nhận, thanh bi thương.
Hai thê tử của Thọ Vương, Khương Thị và Dương Thị vội vàng quỳ xuống, tự xưng có tội, bọn thị nữ cùng thái y càng phủ phục dưới đất dám cử động, Trương Tử Tinh bỗng nghe thấy 2 chữ “Tử Tân”, kinh ngạc: “Tử Tinh” ta cũng…ta gọi là Tử Tinh? (chữ Tinh và chữ Tân đọc giống nhau).
Đế Ất thấy Thọ Vương có phản ứng, vội vàng : “Vương nhi, có nhớ ra gì chăng?”.
“Ta nhớ ra chút, hình như đây chính là tên ta”. “ trùng hợp a”, Trương Tử Tinh trong lòng thầm kêu may mắn, ngay cả tên cũng gần giống nhau, mượn cớ nhận bừa.
“Tốt quá rồi, còn nhớ ta là ai ?” Đế Ất cùng hai nữ nghe nhớ ra tên mình, đều lộ vẻ vui mừng, nhưng bọn họ biết “Tử Tinh” này phải là “Tử Tân” kia.
“Chỉ nhớ ra tên mình, chuyện khác nghĩ đến là đau đầu”, Trương Tử Tinh giả vờ chậm hỏi: “Ngài là cha ta?”.
“Đương nhiên! Tân nhi, ta chính là cha con!” Dù nhi tử theo phép tắc gọi mình “phụ hoàng”, nhưng tiếng “cha” này còn hơn vài phần thân tình, khiến Đế Ất cảm giác vô cùng thân thiết.
“Cha, vi sao đột nhiên con cái gì cũng nhớ ra ?” Trương Tử Tinh thừa thế bồi thêm 1 câu.
“chẳng nhẽ Vương nhi bị tà ma xâm nhập? ” Đế Ất trầm ngâm : “Đáng tiếc thái sư Văn Trọng dẫn quân chinh phạt phản loạn chưa về, nếu , với thân phận Triệt Giáo môn nhân của , giao du rộng rãi, lại am hiểu dị thuật, tất nhiên có thể giải quyết bệnh của Vương nhi”.
Văn Trọng! Triệt Giáo! Từ lúc còn học sinh, Trương Tử Tinh thập phần thích tiểu thuyết thần quái, lúc này nghĩ ra chính mình “Thọ Vương” đại biểu cho cái gì. Nguyên lại, Thọ Vương chính là hôn quân nổi tiếng Trung Quốc-Thương Trụ Vương Đế Tân! Khiến càng kinh hãi chính là, nghe giọng Đế Ất mà xét, cái thế giới này rất nhiều khả năng phải là triều đại Ân Thương trong lịch sử, mà càng giống với tiểu thuyết cổ điển, ma thần thánh “Phong Thần Diễn Nghĩa” .
Trương Tử Tinh dù còn dám xác định điểm này, nhưng cũng lo lắng ôm đồm nhiều chuyện, bị người khác phát sai lầm, vội “Cha, vừa rồi con nghe tên mình, có cảm giác rất quen thuộc, biết có thể sai người kể lại chuyện trước đây cho con nghe, hoặc gặp vài người quen, chừng có thể nhớ lại chuyện cũ”.
Đế Ất gật đầu : “ là thái y vô dụng, mà Văn thái sư chưa về, trước mắt cũng chỉ có cách này”.
Cuộc sống hàng ngày trôi qua, Trương Tử Tinh thuận lợi lợi dụng tìm kiếm “trí nhớ thất lạc” cùng với hiểu biết về “Phong Thần Diễn Nghĩa” và lịch sử nhà Thương, cuối cùng nắm tình huống vị Thọ Vương này, cũng dần quen thuộc với mọi người xung quanh, dù có chút khác biệt ngôn ngữ, cũng có cớ “mất trí” đỡ hộ, nghe tin Thọ Vương thuận lợi khôi phục, Đế Ất trong lòng vui mừng, mà biết vốn con trai mình biến thành người khác.
Nháy mắt hơn tháng qua, “Bệnh” của Thọ Vương gần như khỏi hẳn, trừ phận trí nhớ còn chưa khôi phục, cùng với người thường khác gì nhau, thậm chí còn như thay đổi cả người, còn ngông nghênh như trước, làm việc trầm ổn thận trọng, đối xử với mọi người lễ phép ôn hòa, Thiên Tử Đế Ất nghe được vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, thầm cảm ơn thánh tổ Thành Thang linh thiêng.
Cùng với lúc Trương Tử Tinh cẩn thận thích ứng với hoàn cảnh, cũng xác định chính mình trải qua loại phương thức “trùng sinh” rơi đến thế giới thần dị, nhà Thương-Trung Quốc. Rất có khả năng là gian bình hành, mà tại gian này, các nhân vật tưởng tượng trong “Phong Thần Diễn Nghĩa” cùng với thuật tu tiên, chính là thực tồn tại.
Lần “Trong Sinh” này vô cùng kì quái, Thọ Vương dường như là hình ảnh của Trương Tử Tinh tại gian này, tướng mạo, dáng người cực kì giống nhau. Mà 2 kẻ vốn bao giờ gặp nhau này, vì loại lực lượng vô hình tác động mà gặp nhau cùng chỗ, thân thể mặc dù thống nhất, nhưng linh hồn thể dung hợp. Chính vì núi thể có 2 hổ, hai bên đều muốn tranh đoạt quyền khống chế thân thể, vô ý thức bài xích, tranh đấu. Cuối cùng kẻ mạnh sống sót, Trương Tử Tinh tồn tại đồng nghĩa với nguyên bổn Thọ Vương bị tiêu diệt.
Do khoa học thế kỷ XXIV phát triển, rất nhiều bệnh nan y đều được khắc phục, thể chất loài người được cải thiện, tuổi thọ trung bình lên tới 250 tuổi, bất kể là tố chất thân thể hay trạng thái tinh thần, đều là người cổ đại thể so sánh, thế nhưng lần “trùng sinh ” này, Trương Tử Tinh phát cơ năng thân thể cùng trạng thái tinh hần đều suy giảm mà lại càng mạnh mẽ. Cho đến lực lượng nhục thể, biết vì sao còn mạnh hơn trước chục lần, sớm vượt qua thân thể loài người, khiến người ta tin nổi. Khó trách Đế Ất Thọ Vương từng tại Phi Vân Các biểu diễn trận đùa giỡn “thác lương hoán trụ”. Đấy chính là hiệu quả dung hợp Trương Tử Tinh và thân xác Thọ Vương.
Phong Thần Diễn Nghĩa có đoạn viết, Trụ Vương tại Ngọ môn đại chiến Hoàng Phi Hổ cùng chư hầu, đao chém Nam Bá Hầu, mà còn là hàng đêm truy hoan, trầm mê tửu sắc. Từ điểm này mà , thân thể Thọ Vương phải người thường có thể so sánh. Nhưng Trương Tử Tinh biết, cho dù chính mình có sức mạnh địch lại vạn người, nhưng cũng là người trần mắt thịt, có cách nào đối chọi với tiên nhân đạo pháp huyền diệu. Bất kể tại lịch sử hay tiểu thuyết, Đại Thương chỉ có kết cục, là bị Chu Vũ Vương tiêu diệt. Tru Vương cũng tự thiêu mà chết.
Dù biết trước số phận tương lai, nhưng cũng thể sống dật dờ chờ chết được.
Nếu là chuyến “Xuyên Việt” hoặc “Trọng Sinh” bình thường, Trương Tử Tinh hoàn toàn có lòng tin dựa vào tri thức khoa học khiến cho thời đại đồ đồng lạc hậu này nhảy vọt, thành lập chính quyền vô địch mà bền vững. Thế nhưng quan trọng nhất, đối thủ tương lai phải người thường, mà là thần tiên ma lực lượng cường đại, thậm chí có thể là giáo chủ thánh nhân với sức mạnh hủy thiên diệt địa. Làm sao địch nổi ?.
Biết đâu tìm lời giải đáp? Trương Tử Tinh mỗi lần nghĩ đến chuyện này, đều xuất cảm giác uể oải, lực bất tòng tâm.
Chương 3: Thị Tập Ngẫu Ngộ
Nếu lúc đầu nghiên cứu cái ”tấm kính” đáng chết kia…
Nêu bây giờ Siêu Não còn ở bên người…
Nếu có thể mang quân , khoa học tương lai thực tại thời đại này…
Nếu…
Đáng tiếc, chỉ là ”nếu” mà thôi, cũng như bây giờ trùng sinh thành Trụ Vương, rất nhiều chuyện thể vãn hồi nữa.
Số mệnh cũng giống như bị cưỡng gian, là cách nào chống cự, chẳng bằng tận tình hưởng thụ. Hay làm như Trụ Vương trong lịch sử, trầm mê tửu sắc, sinh hoạt hoang dâm, hưởng thụ vài chục năm, tiện tay mang giang sơn dâng cho người ta, lởm nhất lúc chết cũng được phong làm sao Thiên Hỉ?.
Đáng tiếc, Trương Tử Tinh phải là loại người ngớ ngẩn, bi quan tiêu cực, cam lòng.
đường nghiên cứu khoa học ”kiếp trước”, phải rất nhiều khó khăn sao? Mà cuối cùng dựa vào ý chí kiên định, tinh thần bất khuất thành công vượt qua mọi trở ngại, biến điều thể thành có thể. Để người như vậy cam tâm nghe số mệnh áp đặt, sao có thể chứ?
ngày, Trương Tử Tinh tâm trạng chán nản dẫn theo vài tên tùy tòng ăn mặc thường phục ra ngoài, dạo chơi tại Muội Ấp Thành, bước chân đến giữa chợ lúc nào hay.
Buôn bán thời nhà Thương sớm xuất , giao thông thủy bộ cũng coi như phát đạt, hàng hóa trong chợ rất đa dạng, nhiều nhất là dụng cụ đồ đồng, đồ gốm, cũng có chút ít đồ vật đắt giá như lụa, ngọc trai, tiền tệ lưu thông là loại đồ đồng đặc chế, trong chợ người mua kẻ bán, thập phần náo nhiệt.
Lúc này, phía trước truyền tới trận ồn ào, chỉ thấy người đường dạt ra tránh né, tên nam tử ở trần, lưng cõng thân hình gầy gò bé, liều mạng chạy về bên này, đằng sau hơn mười gã đại hán khẩn trương đuổi theo.
Tên này sức lực , cõng người mà còn chạy rất nhanh, nhưng bởi quá vội vã, cẩn thận trượt vỏ chuối té ngã, cùng nữ hài lưng nhất thời ngã sóng soài đất, chờ kịp đứng lên, truy binh đằng sau đuổi kịp, bao vây hai người lại.
“Nô tài đáng chết! Dàm bỏ trốn khỏi phủ!” Gã đại hán cầm đầu mắt lộ vẻ hung dữ, từ bên lưng rút ra thanh kiếm đồng.
Nam tử thân trần thấy còn đường chạy, chỉ đành quỳ xuống: ”Tiểu nhân thực muốn bỏ trốn, nhưng em năm nay mới tám tuổi người mang bệnh nặng, đến lúc nguy cấp. Cực chẳng mới trốn ra ngoài tìm thầy thuốc, xin đại nhân khai ân!”.
Đại hán nhìn nữ hài hai mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt, thét : ”Lũ tiện nô chúng bay, thấp kém như kiến cỏ, chết chết càng đỡ tốn cơm, làm gì có tư cách tìm thầy thuốc? Mày phá vỡ hình cụ bỏ trốn, xử theo quy củ, cả nhà chịu hải hình!”.
Hải hình là loại xử phạt tàn khốc, mang người đánh thành thịt vụn, nam tử vội vã dập đầu cầu xin: ”Cha mẹ tiểu nhân mất sớm, chỉ còn lại em này, xin đại nhân khai ân tha cho em tiểu nhân, tiểu nhân nguyện theo ngài hồi phủ chịu tội”.
“Đồ biết sống chết, còn dám mặc cả, chúng bay dám trốn hả, toàn bộ đều phải giết! Mày phải chạy nhanh lắm mà, để bổn đại nhân chặt hai chân mày trước, xem mày chạy đằng nào!”.
Nhìn thấy hai em đáng thương trước mặt sắp máu chảy đầu rơi, người xem đông đúc nhưng chẳng kẻ nào nguyện ý đứng ra giúp đỡ, có kẻ lộ vẻ thích thú trước đau khổ của họ, còn đa số đều lặng câm.
Đại hán nhe răng cười giơ cao kiếm, muốn chém xuống, bỗng bên tai nghe thấy thanh như sấm động, ”Dừng tay!”.
Người quát dừng tay chính là Trương Tử Tinh, đại hán đầu tiên kinh ngạc, đưa mắt nhìn lên tên mặc áo xám này, vẻ kinh ngạc biến thành cười lạnh: ”Ta là gia tướng Trần Cật trong phủ Phi Liêm đại nhân, ngươi là người nào dám xen vào chuyện này, biết điều mau cút ”.
ra, trang phục triều Thương phân biệt đẳng cấp, tôn quý nhất màu trắng, các quý tộc là màu vàng, hồng. Mà trang phục màu xám chính là đại biểu quan lại cấp thấp cùng bình dân, cho nên Trần Cật tuyệt coi vào đâu.
“To gan!” Tùy tòng thấy chủ nhân bị tên tiểu tốt nhà đại phu quát mắng, tức giận bước lên, lại bị Trương Tử Tinh giơ tay ngăn cản.
“Phi Liêm đại phu?” Trương Tử Tinh nhíu mày suy nghĩ, lập tức nhớ tới vài ngày trước kẻ cao gầy đến Thọ Vương Phủ dâng lễ vật, chính là gian thần nổi tiếng nhà Thương Trụ. Khi quân Chu tấn công Triều Ca, còn cùng Ác Lai trộm ngọc tỷ dâng Vũ Vương, bán chủ cầu vinh.
Thấy bộ dạng vênh váo của Trần Cật, vốn phản cảm với Phi Liêm, Trương Tử Tinh giận mà cười, huơ tay ”Phi Liêm đại phu sao? Chuyện hôm nay bổn đại gia làm chủ”.
Mấy tên tùy tòng sớm nhịn nổi, thấy chủ nhân ra lệnh, lập tức xông vào mấy tên đại hán, bọn họ đều là hộ vệ tinh duệ trong phủ Thọ Vương, võ nghệ cao cường, lấy ít địch nhiều còn chiếm thượng phong.
Trương Tử Tinh xem thấy hứng thú, cũng gia nhập vòng chiến. Dù võ nghệ rất kém, nhưng động tác rất nhanh, sức mạnh hơn người, cứ phát đấm là tên đại hán ộc máu ngã xuống. Lại đá cho tên khác ngất xỉu, bao lâu sau đánh ngã 4 tên. Trần Cật thấy Trương Tử Tinh lợi hại, cầm kiếm chém trộm từ đằng sau. Nam tử thân trần thấy vậy, bất chấp tất cả xông tới ôm chặt Trần Cật vật xuống đất. Đầu mũi kiếm sượt qua bả vai Trương Tử Tinh, dẫn theo vết máu.
Trần Cật đánh trộm thành, vô cùng tức giận, muốn giơ kiếm đâm chết nam tử thân trần, bỗng nhiên trong ngực khó thở, cả người bị Trương Tử Tinh tóm áo nhấc lên, sau đó quăng ra xa, ”Rầm” cái, đau đến nửa ngày dậy nổi, mà thanh kiếm bị Trương Tử Tinh dùng sức bẻ gãy thành 2 đoạn.
Hộ vệ Thọ Vương phủ thấy chủ nhân thần dũng, cũng phấn chấn tinh thần đánh gục mấy tên đại hán còn lại. Trần Cật thấy chuyện ổn, nhịn đau nhờ đồng bọn kéo dậy, buông mấy câu hăm dọa rồi vội vã ly khai chợ.
Chiến đấu xong mới phát chủ nhân bị thương, lũ hộ vệ vội vã quỳ xưng tội, tự nhận bảo vệ bất lực.
Trương Tử Tinh thấy mấy tên đại hán cụp đuôi bỏ chạy, phiền muộn trong lòng tiêu tan ít, cũng trách mắng hộ vệ mà ngẩng mặt cười lớn, ”Thống khoái!”
Nam tử thân trần kia quỳ gối quay về Trương Tử Tinh dập đầu cảm tạ ngừng: ”Đa tạ ân nhân ra tay cứu giúp! Phi Liêm đại nhân quyền cao chức trọng, xin ân nhân mau mau ly khai, tránh hậu hoạn vô cùng”.
“Ngươi cần lo cho ta, xem chính mình …” Trương Tử Tinh ớn nhất mấy người quỳ rạp thôi, huống hồ thân là Thọ Vương, có lý nào lại sợ quyền thế của Phi Liêm, giơ tay đỡ nam tử dậy: ”Ngươi nô lệ bỏ trốn, người có chứng kiện, cho dù đến y quán, ai dám chữa bệnh cho muội muội ngươi? Cho dù có người hảo tâm chữa trị, các ngươi cũng khó chạy thoát Muội Ấp thành, chỉ sợ cuối cùng còn khó thoát tội chết”.
Nam tử cười khổ : ”Nhà tiểu nhân mấy đời là nô đãi, cha đắc tội chủ nhân bị chém đầu, mẫu thân cũng mệt nhọc mà chết, chỉ còn lại mình muội muội cùng tiểu nhân nương tựa, bây giờ bệnh tình nguy cấp, tiểu nhân làm sao nhẫn tâm trơ mắt nhìn em chết! Đành làm ra hạ sách này…tiểu nhân nếu chết, cũng thế mà thôi, chỉ thương em khổ mệnh”.
Trương Tử Tinh tự nhiên biết số mệnh bi thảm của nô lệ trong xã hội này, nghĩ đến nhà Thương vẫn còn ở thời dã man, xã hội sơ cấp, trong lòng khỏi nặng nề, thấy nam tử trước mắt bày ra biểu tình phó mặc cho số mệnh, đột nhiên có cảm giác đồng bệnh tương liên. Chính mình tương lai là ”Trụ Vương”, cũng phải chỉ là 1 quân cờ của ”thiên mệnh” sao? Đầu óc suy ngẫm, nhất thời đờ người ra.
Thực là bị sắp đặt rồi sao?
Thực có cách nào thay đổi ư?
“Nếu có cơ hội, ngươi…có muốn thay đổi mệnh vận của mình và muội muội ?”
Im lặng cả buổi, Trương Tử Tinh đột ngột hỏi câu khiến nam tử bất ngờ, ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu mạnh mẽ.
“Nếu ta , ngươi rất có thể thất bại hoặc chết , ngươi còn dám kiên trì?”
Nam tử hề do dự, thái độ kiên định gật đầu. vốn là nô lệ bỏ trốn, người vô sản, còn chịu tội chết, còn sợ chó gì thất bại hoặc mất mạng?
Trương Tử Tinh nắm chặt đôi tay, trong đầu xẹt qua tia chớp, ánh mắt dần biến thành cuồng nhiệt – ngay cả 1 tên nô lệ địa vị thấp nhất xã hội còn sợ thất bải mà mong cải biến mệnh vận, chẳng nhẽ chính mình nắm trong tay mấy ngàn năm trí tuệ nhân loại còn bằng sao?
phải thời đại học bạn bè thường dùng câu thô tục, cái gì gọi là ”người chết súng hướng lên trời” (^-^) sao? Đơn giản chính là ”Chó má”!
Đứt là cùng, sợ cái đíu! (Yeah! Yeah! )
Lão giặc trời muốn nhà Thương diệt vong theo bài vở ”tình tiết”, bổn điện hạ thề cho ngươi đắc ý, nếu làm cho cái thế giới này trời long đất lở, chẳng phải uổng phí lần”trùng sinh” này sao?
Từ kinh tế đến quân , thẳng tay khiến thời đại tiến bộ, trang bị hàng nghìn hàng vạn binh sĩ tay cầm súng ống đối phó với lũ tiên nhân, bắn thành tổ ong lỗ chỗ, xem các ngươi có bao nhiêu tiên dược mà uống? Làm loạn lên đấy, rồi sao? Nếu mà được, làm vài trăm quả tên lửa mang đầu đạn hạt nhân bắn tan tành núi Côn Lôn, để xem mấy lão rùa già trong Ngọc Hư Cung mai cứng đến mức nào.
Đối mặt đánh lại tiên nhân, làm kế ly gián, xui hổ thịt sói, mượn đao giết người, chắc đủ a… Nếu thẳng tay đối phó, giết được tên nào hay tên nấy, nếu có thể mang mấy vị giáo chủ thánh thân biến thành quang can tư lệnh là tuyệt …cho dù có chết bị phong thần, cũng là người mang chiến tích …
Mỹ nữ trong thế giới Phong Thần phải rất nhiều sao? Cái gì tiên , tiên tử, công chúa…tiếc là trong sách mô tả , cách nào hình dung, tốt nhất bê tất vào hậu cung, nếu cuộc chiến này dễ dàng, chết trong vòng tay mỹ nữ, phong thần cũng phong lưu.
Trương Tử Tinh hạ quyết tâm, chỉ thấy cả người sảng khoái, bức bối lâu ngày tiêu tan thấy, vui vẻ cười lớn.
Kỳ có chút chuyện rất đơn giản, nhưng người trong cuộc thường u mê, thậm chí lâm vào bế tắc, nhưng người thông minh thực chỉ cần 1 cơ hội, là có thể giác ngộ nhân quả mà thoát ra. Trương Tử Tinh hôm nay chính là nhờ cơ hội này, bên ngoài có gì khác biệt nhưng tinh thần thay đổi căn bản.
Nam nô lệ này biết chuyện, thấy ân nhân cười như thằng hâm, cũng dám hỏi nhiều.
Lúc này đầu đường truyền tới trận hò hét, khiến Trương Tử Tinh từ mơ màng tự sướng tỉnh lại, nhìn ra đằng xa thấy nhóm người xông lại bên này. Trương Tử Tinh tinh mắt nhận thấy đầu là võ tướng cưới ngựa dẫn theo nhóm binh sĩ, mà kẻ bị mình đánh ngã, Trần Cật cũng ở bên trong. Nhưng là ai? Sao có thể e ngại mấy tên này?
Nam tử thân trần cũng mẫn cảm đoán ra truy binh đuổi tới, vội vã : ”Mong ân nhân thương xót dẫn theo em tiểu nhân ly khai, tiểu nhân ở lại làm lạc hướng truy binh, liều chết cũng bảo hộ ân khân rời khỏi. Đại ân đại đức của ân nhân, chỉ có thể đem thân báo đáp”.
Nam tử này dù là nô lệ, nhưng trọng tình trọng nghĩa, thấy chết sờn là hiếm có. chờ Trương Tử Tinh mở miệng, bỗng có người ở bên : ” cần như vậy, các vị cứ yên tâm rời , bần đạo thi triển tiểu thuật, có thể bảo hộ các vị an toàn”.