1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia - Ma Nữ Ân Ân (157c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      NỮ TƯỚNG QUÂN ĐẤU TRÍ CÙNG TAM VƯƠNG GIA
      [​IMG]
      Cuộc chiến giành hồng nhan Đại Hán

      Tác giả: Ma Nữ Ân Ân

      Người dịch: ^Sò^

      Nguồn : http://s0n0k0.wordpress.com/


      Số chương : 157 chương

      Giới thiệu vắn tắt:

      Uy Thất Thất là nữ thừa kế của tập đoàn Uy Thị, thừa hưởng khối gia tài kếch xù, bị mẹ kế của mình mua chuộc bà lão Thảo Quỷ ở Thái Lan hại hai cổ thuật.

      Cổ thứ nhất: xuyên cổ, đưa đến thời đại chiến tranh loạn lạc, vĩnh viễn thể phá giải…

      Cổ thứ hai: dung mạo cổ, bộ dạng xấu xí, chỉ khi nào trao đêm đầu tiên của mình cho người đàn ông , mới phá giải được loại cổ này…

      Uy Thất Thất nghĩ vô số biện pháp để trở về đại, nhưng lợn lành chữa thành lợn què, trở thành nữ tướng quân Đại Hán lừng danh, gặp được Tam vương gia tuấn đầy cơ trí. Hoàng thượng trêu đùa Tam vương gia, ban hôn xấu nữ cho chàng, khiến chàng bị cả thiên hạ chê cười khi cưới phải đệ nhất xấu nữ…





      Chuyện gì xảy ra khi dần dần Tam vương gia nảy sinh tình cảm với Thất Thất, chàng 2 lần cứu thoát chết sa mạc, còn chỉ mực đòi quay về xã hội đại, chuyện gì xảy ra khi Thất Thất được hóa giải dung mạo cổ, trở thành mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành của Đại Hán, khiến vô số trái tim nam nhân đập loạn nhịp, tất cả có trong bộ truyện “Cuộc chiến giành hồng nhan Đại Hán” [tên sách bên TQ], mời các bạn đón đọc. Đây là bản dịch mới của bộ truyện NTQ nhé các bạn, mình làm lại hoàn thiện để in thành sách, nội dung vẫn y nguyên, chỉ thay đổi tên truyện và giọng văn dịch cho hay hơn thôi.

      Nếu bạn muốn đọc bộ truyện nào có đấu trí giữa các nhân vật, tôi nghĩ bạn tìm đúng rồi, tuy nhiên cuộc đấu trí trong đây chỉ ở mức độ trung bình vừa tầm, quá lắt léo khiến bạn đau đầu khó hiểu và còn tự hỏi đời sao ai cũng thông minh dữ vậy?

      Nếu bạn muốn đọc bộ truyện nào có nữ chính thông minh xinh đẹp rạng ngời, có vô số các đẹp trai tài giỏi giàu có vây quanh mình, tôi nghĩ bạn tìm đúng rồi, tuy nhiên bạn phải day dứt khi đọc xong cuốn truyện này, gấp sách lại, và băn khoăn rằng, eo ôi, tiếc thế, bao như vậy biết chọn ai đây? ơi theo em :)) Các nam phụ trong đây đều rất vô sỉ bỉ ổi theo nghĩa tiêu cực, có chuyện chỉ cần em hạnh phúc buông tay và chúc phúc cho em, mà các theo đúng tiêu chí “ ăn được đạp đổ”, ta có được mỹ nhân đố đứa nào có nhé, mỹ nhân theo ta ta thà để em chết cho đỡ chật đất còn hơn.

      Cảnh báo vậy thôi, đầu truyện theo hướng hài kịch, phần sau có hơi ngược tâm người đọc, đến tận chương cuối mà vẫn thấp thỏm đau tim vì biết 2 nhân vật chính có được hạnh phúc trọn đời bên nhau ?







    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 1: Lời nguyền tai hại đến từ Thái Lan



      Người dịch: ^Sò^



      Nữ thừa kế duy nhất đống tài sản kếch xù của Uy Thị, Uy Thất Thất 17 tuổi vẫn luôn có giấc mộng ngọt ngào nhưng cũng kém phần hãi hùng.

      Hãi hùng vì: trong mộng có vô số sâu bọ màu vàng lúc nhúc bò về phía , leo lên cơ thể , cắn khuôn mặt rồi chui vào da thịt , khiến đau đớn sao chịu nổi…..

      Ngọt ngào vì: có chàng trai vóc người cao lớn đột nhiên xuất , ôm lấy , sau đó bọn họ quấn quýt si mê sa mạc mênh mông hoang vắng, những cái vuốt ve âu yếm, lẫn những nụ hôn nồng nhiệt nóng bỏng, cùng với cơn sóng tình cuộn trào mãnh liệt……

      Hãi hùng, ngọt ngào ngừng đan xen, khiến mỗi lần trước lúc ngủ, vừa lo lắng lại vừa chờ mong, Thất Thất biết nó có ý nghĩa gì, song đó chính là lời nguyền tai hại đến từ Thái Lan…


      ……………………

      Ở Thôn “Hạ Giáng Đầu” nổi tiếng Thái Lan, bà lão Thảo Quỷ ngoài 60 tuổi nghênh đón người phụ nữ Trung Quốc hơn 50 tuổi có mái tóc dài đầy vẻ quyến rũ.

      Trong bộ dụng cụ có đàn sâu độc màu vàng đương ngọ nguậy khiến người ta buồn nôn kinh tởm, bà lão Thảo Quỷ gắp con sâu độc ra, vươn tay về phía người phụ nữ tóc dài ăn mặc quyến rũ đứng bên cạnh.

      “Con sâu này, có thể sử dụng những thứ bên mình để hấp thu năng lượng vũ trụ, làm vậy việc mới thành. Bà Uy, máu kia mà tôi cần, mang đến chưa?”

      “Ở trong này!” Người phụ nữ thần bí lấy chiếc lọ ra đưa cho bà lão Thảo Quỷ, bà lão Thảo Quỷ liếc nhìn lọ , bật cười nham hiểm.

      tính sai đâu, đưa rồi đừng hòng quay về được!”

      “Đưa xa chút, tôi rất hận con bé đó! Hãy biến tất cả may mắn của nó thành bất hạnh, tốt nhất là đến thời đại chiến tranh liên miên!”

      Bà lão Thảo Quỷ liếc nhìn người phụ nữ kia “Năm mươi vạn có mang đến ?”

      “Mang đến rồi. Bà lão Thảo Quỷ, tôi muốn để nó được sống thoải mái ở thời đại kia, có biện pháp nào làm thêm đạo cổ ?”

      “Có rất nhiều cổ. Đối với , đau khổ nhất là việc gì?”

      Người phụ nữ kia đăm chiêu suy tư xoa mặt, bỗng nở nụ cười tà ác “Dung mạo……”

      “Thêm năm mươi vạn nữa!” Bà lão Thảo Quỷ chìa tay ra.

      “Tôi đưa cho bà, chỉ cần bà làm tốt!”

      Người phụ nữ kia nhìn đám sâu độc lúc nhúc trong bộ dụng cụ, an tâm hỏi: “Loại sâu độc này chết giữa chừng để nó có cơ hội quay về đây chứ?”

      Bà lão Thảo Quỷ nhổ ngụm nước miếng bôi vẽ mặt đất đầy kinh tởm: “ đâu, nhưng dung mạo cổ có cách phá giải!”

      Người phụ nữ kia nghe thế liền gấp gáp “Có cách phá giải?”

      “Đúng, nếu may có người ta, và ta trao đêm đầu tiên của mình cho người đó dung mạo cổ được hoá giải hoàn toàn!”

      “Ha ha! người con có dung mạo làm sao có người nó chứ, đúng là người điên nằm mộng!” Người phụ nữ kia rút phong bì tiền dày cộp từ trong túi da “Hãy dùng cả hai loại cổ đó! Tôi muốn nó vĩnh viễn biến mất khỏi đây, cũng phải sống trong đau khổ nữa……”

      Người phụ nữ kia dán mắt nhìn hai con sâu độc gớm ghiếc trong bộ dụng cụ, khỏi cười lớn trong lòng, Uy Thất Thất, nếu có trách trách mày là người thừa kế duy nhất của Uy gia, tao chỉ là mẹ kế của mày mà thôi, tao phải giành lại quyền lực cho con tao…
      tart_trung thích bài này.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 2: Xuyên cổ



      Người dịch: ^Sò^

      Họ tên: Uy Thất Thất

      Tuổi: vừa tròn 17 tuổi

      Ngoại hình: tóc ngắn, cao 1m69, thích mặc áo phông, quần jean, giày sneakers đế cao, thích có nhiều tạo hình phong cách…

      Nghề nghiệp: học sinh năm thứ ba trường trung học nữ sinh Huyền Đức

      Tính cách: hoạt bát hiếu động, mạnh mẽ thiện chiến, thích bênh vực kẻ yếu.

      Sở trường: giỏi Tán Đả (*), từng nhiều lần đoạt giải quán quân Tán Đả, thích rock and roll.

      (*) Tán Đả (Tán thủ, đối kháng): nội dung của bộ môn Wushu

      Thân phận: nữ thừa kế duy nhất của tập đoàn Uy Thị, “chị cả” của trường Huyền Đức.

      Châm ngôn cửa miệng: Xưa có hiệp nữ, nay có Uy Thất Thất.

      ……….

      “Đừng xem nữa, Uy Thất Thất đến kìa…”

      Phía ngoài cổng trường nữ sinh Huyền Đức, có vài nam sinh vội giấu bản giới thiệu vắn tắt về Uy Thất Thất trong tay ra sau lưng, chen lấn xô đẩy nhau, biểu cảm khát khao mong ngóng trông về phía cổng trường.

      Hơn chục nữ sinh cười vui vẻ bước ra khỏi vườn trường, dẫn đầu là dáng người cao gầy, dung mạo xinh đẹp, nước da trắng ngần, đôi mắt to tròn long lanh tươi cười như hoa, chiếc mũi cân đối, đôi môi đỏ mọng, vừa nhìn khiến cho người ta thích.

      Đó chính là Uy Thất Thất, “chị cả” của trường Huyền Đức, duyên dáng kiều, được hầu hết học sinh trong trường sùng bái, đương là thời điểm tan trường cùng bạn học.

      “Thất Thất, lại có người mến mộ kìa…” Phía sau có bạn đẩy Uy Thất Thất cái. Ánh mắt Thất Thất lập tức cảnh giác nhìn về phía những nam sinh đó, mấy cậu kia liền kẻ đẩy người huých né tránh.

      Thất Thất bĩu môi bật cười “Nhát gan như chuột nhắt, ngay cả dũng khí lại đây chào hỏi cũng có, đừng để ý đến bọn họ nữa!”

      Xa xa, chiếc Chrysler Limousine sang trọng chạy tới, bác tài xế tầm tuổi trung niên xuống xe, cung kính mở cửa xe, Thất Thất vẫy tay chào tạm biệt bạn bè, rồi chui nhanh vào xe, chiếc xe từ từ rời .

      Uy Thất Thất nhàn nhã ngồi trong xe, buồn chán bật đầu máy video lên, xem phim hài Mr Bean, ăn bắp rang bơ trong tay, duỗi thẵng đôi chân thon dài cho đỡ mỏi, vừa xem vừa cười khúc khích.

      Người tài xế nhìn Uy Thất Thất qua kính chiếu hậu, là con của gia đình giàu có nên vô ưu vô lo, lại là người thừa kế duy nhất khối tài sản khổng lồ, nhất định ăn sung mặc sướng, cả đời phú quý.

      Khi Uy Thất Thất xem hăng say nhất, chiếc xe đột nhiên ngừng lại. Thất Thất lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước với vẻ kỳ lạ, xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên dừng lại?

      Bác tài giơ hai tay lên che đầu, lớn tiếng thét “Sao lại có nhiều sâu bọ màu vàng thế này? Trời ơi, xe toàn là sâu bọ!”

      “Gì cơ?” Uy Thất Thất vội mở cửa xe, đương định xuống xe, đột nhiên cảm thấy chóng mặt dữ dội, nghe thấy giọng của người phụ nữ ong ong bên tai, gương mặt bắt đầu đau đớn tái tê. ôm chặt lấy mặt, cảm giác như có vô số sâu bọ chích . Trước mắt Thất Thất xuất ảo giác, có con sâu màu vàng to đùng, bò về phía .

      “Chú Ngôn, chú Ngôn!”

      Bác tài nghe thấy tiếng hét hoảng sợ của Thất Thất, bất chấp những con sâu bọ kia, vội vàng chạy về phía , nhưng quá muộn rồi, ông trông thấy Uy Thất Thất bị bao phủ trong quầng sáng màu đỏ, cơ thể như những hạt cát bụi bị gió cuốn , chầm chậm tan biến, cuối cùng chớp mắt cái thấy đâu nữa…

      Bác tài giật mình mở to hai mắt, quả thực dám tin vào mắt mình, ông ra sức dụi dụi mắt, rồi chăm chú nhìn kỹ lại. Ghế ngồi phía sau xe vẫn chiếu hài kịch Mr Bean, thấy bóng dáng Uy Thất Thất nữa, ông nhất thời sững sờ…
      tart_trung thích bài này.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 3: Rơi xuống chiến trường Đại Hán

      Người dịch: ^Sò^



      Uy Thất Thất cảm giác những con sâu bọ gớm ghiếc kia biến mất trong nháy mắt, trước mặt bỗng sáng bừng, vì thế mới yên tâm thở phào nhõm, sao thế nhỉ, sao bỗng dưng xuất ảo giác đáng sợ như vậy? Có thể mấy ngày qua tập trung tham gia thi đấu Tán Đả, nên có hơi mệt nhọc, nhớ lại những thủ hạ bại tướng dưới tay mình, vô cùng phấn chấn.

      Song… tại Uy Thất Thất phấn chấn nổi nữa, phát mình đứng giữa bãi đất hoang vu, đằng xa bụi bay mịt mù, hình như có rất nhiều ngựa phi như bay đến đây.

      Trời ơi, rầm rộ như vậy, lẽ nơi này quay phim, chú Ngôn đâu rồi? Xe của đâu? Uy Thất Thất nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ bụi cát tung bay, hoàn toàn có thứ gì hết.

      Xa xa có đoàn người phi ngựa tới ngày càng gần, Uy Thất Thất trợn mắt nhìn, đây quả là thiên binh thần tướng, lẽ nào là ảo ảnh, nghe thấy vó ngựa đạp mặt đất phát ra tiếng vang ầm ầm, thể nào là ảo ảnh được , rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nếu như trốn , phỏng chừng biến thành oan hồn dưới vó ngựa.

      Thất Thất nhanh chóng chạy tới chỗ gò núi bên cạnh, hy vọng bọn họ hãy chạy qua đây nhanh , trong đầu có vô số tưởng tượng, duy nhất biết tại xảy ra chuyện gì. Song dám khẳng định việc, chờ lát nữa về nhà, nhất định phê bình chú Ngôn nghiêm khắc, bỏ mặc mình rồi chạy đâu mất.

      Nhưng Uy Thất Thất bị cảnh tượng nguy nga trước mắt dọa hết hồn, hàng ngàn hàng vạn kỵ binh mặc áo giáp, dừng lại ngay phía trước gò núi, những chú ngựa cao lớn uy mãnh, đoàn người đó xem ra ai cũng dũng mãnh vô địch, còn làm giống y như , biết bộ phim mới nào sắp công chiếu đây.

      “Bắt lấy tên lính quân địch!” vị tướng lĩnh cầm đầu khua bội kiếm trong tay, chỉ vào Uy Thất Thất gò núi.

      Binh lính quân địch? Uy Thất Thất nổi nóng nhìn vị tướng lĩnh kia, cũng phải diễn viên quần chúng, có lý gì phải phối hợp diễn xuất với bọn họ.

      Nhưng chờ kịp phản ứng, bị vài binh lính bắt giữ, lưỡi đao kề ngay sát cổ, dưới ánh mặt trời lưỡi đao trông sắc bén vô cùng, giống như là giỡn.

      “Đừng quá đáng nha! Các làm gì thế… Này, này…” Uy Thất Thất cẩn thận dè dặt nhìn thanh đao cổ, dùng tay khẽ đẩy lưỡi đao kia ra “Lầm rồi, tôi là Uy Thất Thất.”

      “Câm miệng! Ta xem ngươi nhất định là gián điệp của Hung Nô, nếu tại sao lại mặc áo giáp, còn chạy ra chiến trường!” binh lính xách Uy Thất Thất lên, lôi xuống cồn cát.

      “Dò la quân tình, trở về giao cho Tam vương gia xử lý!”

      “Tên tiểu tử xấu xí như vậy, chi bằng giết đao cho gọn!” Viên phó tướng nhảy xuống ngựa, khinh thường liếc nhìn Uy Thất Thất.

      Uy Thất Thất cảm giác tình hình có phần ổn, đây giống như phải đóng phim, sao chân quá vậy, nhưng rốt cuộc là thế nào, sợ đến nỗi sắp bật khóc, chú Ngôn đâu, xe đâu, muốn rời khỏi nơi này.

      Uy Thất Thất lựa đúng thời cơ lúc viên phó tướng kia lơi lỏng phòng bị, tung cước, đá ngã binh lính, cướp ngay con ngựa bên cạnh, nhảy lên lưng ngựa, vốn dĩ biết cưỡi ngựa, nhưng với tình thế này đành bất chấp, Uy Thất Thất ôm chặt lấy cổ con ngựa, gắng sức cầm dây cương, ngựa lao vun vút.

      “Mau bắt lấy !” Tên tướng lĩnh căm tức quát, viên phó tướng cũng thấy rất mất mặt, sao lại để tên tiểu tử gầy yếu như thế, dễ dàng cướp được ngựa, bỏ chạy mất tiêu rồi.

      Viên phó tướng liền nhảy lên lưng ngựa, mang theo vài binh lính, đuổi sát đằng sau.

      Uy Thất Thất nhắm mắt lại, lao như điên, trong đầu ngừng tự hỏi, rốt cuộc ở nơi nào, sao có nhiều người điên như vậy, con sâu kia nhất định có vấn đề, những kẻ dã man đó giết sao.

      Đột nhiên con ngựa dừng lại, Uy Thất Thất hoảng sợ mở choàng mắt ra, cả người bay về phía trước, con ngựa xúi quẩy, sao trông thấy hố to lại hí lên tiếng cảnh báo, khiến té ngã xuống hố đất, bùn dính khắp mặt khắp miệng.

      Uy Thất Thất ngã thất điên bát đảo, dễ gì bò dậy nổi, nghe thấy miệng hố truyền đến tràng cười khoái trá.

      “Còn có tên ngốc như vậy, cưỡi ngựa nhìn đường, ha ha!”

      “Này, các làm vậy là phạm pháp đấy?” Uy Thất Thất hướng về phía bọn họ lớn tiếng quát.

      “Vương pháp! Ha ha, Tam vương gia của chúng ta chính là vương pháp, lát nữa kẻ gian tế như ngươi bị áp giải về, biết thế nào là vương pháp!”

      “Lũ khốn này!” Uy Thất Thất tức giận mắng chửi, nhưng ngẫm lại, cứ hao phí sức như vậy cũng phải là biện pháp hay, trước tiên giải thích lại lần nữa, phải làm xem đây là chỗ khỉ nào, sao lại tới đây, xe của biến đâu mất rồi?

      “Kéo lên !” Viên phó tướng ra lệnh cho binh lính kéo Uy Thất Thất lên.

      Vì đề phòng Uy Thất Thất lại chạy trốn lần nữa, tên tướng lĩnh cầm đầu sai người lấy dây thừng trói chặt Thất Thất, thê thảm nhất chính là, Uy Thất Thất bị ném vào trong xe tù, đội quân phi ngựa khí thế ngút trời rời khỏi vùng đất hoang vắng này.

      Uy Thất Thất nhìn cát bụi cuộn bay mịt mù, và cảnh tượng đổ nát thê lương xung quanh, tâm trí bỗng trở nên mờ ảo khó bề tưởng tượng nổi…
      tart_trung thích bài này.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 4: Doanh trại quân đội ở thế giới khác?

      Người dịch: ^Sò^





      Đội quân rất lâu, cuối cùng cũng đến đích, khắp nơi đều là lều trại đóng quân, Uy Thất Thất lúc này mới hiểu được, tới thế giới khác.

      Đây là doanh trại quân đội, mấy tên lính lôi lôi kéo kéo đẩy mạnh vào sau cánh cửa sắt, bên trong có rất nhiều tù nhân, người nào cũng nhếch nhác ngả nghiêng xiêu vẹo, còn cả mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Uy Thất Thất vốn quen với cuộc sống nhung lụa, sao có thể chịu nổi cảnh này, bịt mũi ngồi xổm sang bên.

      binh lính ngồi cạnh trông có vẻ lớn hơn Uy Thất Thất, sáp lại gần hỏi “Tiểu huynh đệ, xem ra giống người Hung Nô, sao lại bị bắt vào đây vậy?”

      “Hung….. Hung Nô?” Uy Thất Thất kinh ngạc nhìn , những người trong ngục này là người Hung Nô sao? Trong lịch sử, Hung Nô là quốc gia được thành lập từ các bộ lạc hung hãn, cuối cùng bị Đại Hán tiêu diệt, lẽ nào ở triều Hán? Uy Thất Thất vội kéo tên binh lính trẻ tuổi kia.

      ? nay đánh trận với Hung Nô, vậy nơi này là…”

      “Doanh trại Đại Hán, doanh trại của Tam vương gia Lưu Trọng Thiên.”

      Uy Thất Thất lập tức thất thần ngồi xuống đất, Tam vương gia Lưu Trọng Thiên? Doanh trại Đại Hán? Trời ơi, chú Ngôn lái xe đưa đến triều Đại Hán, xuyên qua thời gian, tới thời cổ đại xa lắc xa lơ, dám tin, nhìn binh lính trẻ tuổi kia.

      bịa chuyện lừa tôi đấy chứ? Cũng phải giỡn chứ?”

      “Ngươi cái gì? Bịa chuyện? Ta tại cũng bị bắt rồi, đâu có tâm tình giỡn với ngươi, biết khi nào bị chém đầu…”

      Uy Thất Thất giật nảy mình, chém, chém đầu, vừa mới tròn 17 tuổi, còn chưa học xong trung học, sống vẫn chưa đủ lâu, cũng muốn chết, vì thế kích động đứng lên, lớn tiếng hét ra phía ngoài song sắt.

      “Ê, mở cửa, các lầm rồi, tôi là Uy Thất Thất – nữ sinh trường trung học Huyền Đức, mau thả tôi ra, tôi muốn về nhà!”

      Bên ngoài hoàn toàn chẳng có ai để ý đến , Uy Thất Thất sốt ruột vô cùng, vẫn ngừng la hét.

      “Tôi là Uy Thất Thất, phải là người ở thời đại này, tôi đến nhầm nơi rồi.” Đến nhầm nơi? Uy Thất Thất cảm thấy nực cười, còn chẳng biết mình đến đây bằng cách nào, bằng hai chân sao?

      “Có ai ? Mau thả tôi ra, tôi muốn rời khỏi chỗ quái quỷ này! Tôi phải người Hung Nô!”

      “Lũ khốn kiếp! Lũ rùa rụt đầu!”

      “Lưu Trọng Thiên, mau ra đây cho tôi, thả tôi ra!”

      Uy Thất Thất liên tục gào thét, người lính trẻ tuổi kia tái xanh mặt, lập tức kéo lại, giọng “Ngươi điên rồi, tên của Tam vương gia ngươi cũng dám gọi, ngươi sợ bọn chúng chém đầu ngươi sao!”

      có vương pháp sao? Dựa vào đâu đòi chém đầu tôi, tôi phải người Hung Nô! Hơn nữa, tên của tổng thống cũng có thể gọi tùy thích, Lưu Trọng Thiên đặc biệt hơn sao? Chẳng phải cũng chỉ là cát bụi trong lịch sử thôi ư!”

      Người lính trẻ tuổi chẳng còn cách nào khác, cảm thấy tốt hơn hết nên tránh xa tên điên này chút, nếu mình cũng chung số phận xui xẻo.

      Quả nhiên, cánh cửa sắt được mở ra, vài tên lính phẫn nộ tiến vào “Các ngươi muốn sống nữa có phải , kẻ nào dám gọi tên vương gia thế!”

      “Là tôi, mau thả tôi ra!”

      “Ái chà, cũng lợi hại gớm nhỉ, muốn sống nữa có phải !”

      binh lính túm tóc Uy Thất Thất lôi ra ngoài, nhưng tóc quá ngắn, binh lính kia bị trượt tay, Uy Thất Thất thừa cơ co cẳng bỏ chạy.

      “Bắt lấy , tiểu tử thối!”

      Uy Thất Thất dù gì cũng luyện qua Tán Đả, như những yếu đuối thông thường, nhìn khắp tứ phía, nhanh như chớp bỏ chạy vào trong doanh trại. Đám binh lính lớn tiếng hò hét, truy đuổi sát ngay sau, hai tên lính trước mặt lập tức nổi lên cảnh giác, cũng xông lên trước.

      Hỏng bét, Uy Thất Thất có chút hoảng hốt, phía sau có truy binh, đằng trước lại bị chặn đường, làm thế nào bây giờ? thoáng trông thấy lều trại bên tay phải, bất chấp hết thảy, chút do dự liền chui vào đó, vừa mới chui vào, có hai tên lính tới, đứng canh trước cửa lều, may , xem ra vừa đúng lúc đổi gác.

      “Có thấy tên tiểu tử tóc ngắn cũn chạy qua đây ?”

      thấy! Nơi này rất an toàn!”

      “Phải chú ý canh phòng nghiêm ngặt, nếu có sơ suất gì, cẩn thận cái đầu các ngươi đấy!”

      “Vâng!”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :