1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Nịnh thần vô lương - Minh Tinh (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      NỊNH THẦN VÔ LƯƠNG

      Tác giả: Minh Tinh

      Convert: Ngocquynh520

      Edit: Tuyết (nguyethoadatuyet)

      Số chương: 10

      Nguồn: Sưu tầm


      [​IMG]
      Giới thiệu

      Đúng là kẻ biết xấu hổ đến mức quỷ cũng phải sợ!

      Bạch Phỉ Phỉ nàng ở thế kỷ hai mươi mốt là người con độc lập tự cường, nhanh nhẹn can đảm,

      Tại sao sau khi hoàn hồn lại trở thành công chúa yếu đuối, vì tên nịnh thần nham hiểm mà cắt cổ tay tự sát?

      Đáng hận hơn, nam nhân kia còn phái người đến hắng giọng với nàng, bảo nàng đừng có si mê quyến luyến rồi quấn lấy ,

      đúng là bị tự kỷ đến mức điên rồi! Nàng có hứng thú đuổi theo cái mông của !

      Nhưng mà làm sao giành được chỗ đứng trong chốn hậu cung này đây?

      Kỳ thực nàng rất muốn , chủ nhân của thân thể này đáng thất vọng,

      Chẳng những được người cha Hoàng đế thương, ngay cả phi tần hậu cung cũng khinh thường.

      Cũng may còn có đệ đệ là Thái tử rất hiểu lòng nàng,

      Đáng tiếc, giữa đường lại có gian thần đứng cản. Đừng đến đăng cơ, tiểu tử kia có thể lớn lên hay sao, buồn cười.

      Từ đó về sau, mỗi khi nàng thấy gian thần tiên sinh đều tức giận, thậm chí đôi lúc còn tức giận đến mức khó hiểu,

      Đúng là có bệnh! ta lảm nhảm hai câu ngứa răng à?

      Nàng càng mắng, càng vui, còn dám nàng dùng kế lạt mềm buộc chặt để giữ lấy ...
      Cung Trường Nguyêt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      MỞ ĐẦU

      Bạch Phỉ Phỉ chết rồi!

      Nhìn theo góc độ chủ quan, chết như hùng. Nhìn theo góc độ khách quan, chết là oan uổng.

      ra nguyên nhân rất đơn giản. cùng ông chủ đến quốc để bàn chuyện làm ăn, tất cả mọi thứ vô cùng thuận lợi. Theo kế hoạch, bảy ngày sau về nước.

      Kết quả, ngày trước khi khởi hành, thủ trưởng và tình nhân người là Hải Mễ Mễ thuê phòng ở khách sạn gần biển. chỉ là người theo có việc gì làm, đành tới bãi biển bên cạnh khách sạn để phơi nắng.

      Tận mắt chứng kiến người bị rơi xuống nước, chút do dự, liền nhảy xuống biển cứu người.

      Người đó may mắn được cứu sông, nhưng mà lại dũng hy sinh chỉ vì chân bị chuột rút.

      Bạch Phỉ Phỉ nào có nghĩ đến ngày, bản thân mình trở thành quỷ dưới nước?

      Lúc trước, bà nội thường với , thiện có thiện báo, ác có ác báo, chỉ cần làm người tốt, nhất định được lên trời.

      Vì vậy mà trong quá trình trưởng thành, kế thừa tổ huấn, ngừng cố gắng làm việc tốt.

      Chẳng hạn như vui vẻ giúp hàng xóm giữ trẻ; chẳng hạn như mỗi lần được phát lương, đều đến viện dưỡng lão để tặng quà cho các cụ; chẳng hạn như đăng bức thư lên mạng Internet để thay chú mèo lạc tìm chủ của nó.

      làm nhiều chuyện tốt như vậy, ông trời lại nhẫn tâm cướp tính mạng của khi mới có hai mươi sáu tuổi.

      Bạch Phỉ Phỉ buồn bực, nhìn người thân đau khổ vì đột ngột qua đời.

      Cha ngơ ngác ngồi chỗ, lời nào, vẻ mặt uể oải, ánh mắt nhìn vào linh đường. Nơi đó có di ảnh tuổi hai mươi của .

      Mẹ khóc sướt mướt, chỉ trong đêm, bà dường như già mười mấy tuổi.

      Từ nay về sau, có thể báo hiếu, phụng dưỡng cha mẹ, cũng chỉ có người em trai 18 tuổi của .

      "Vốn dĩ mạng của nên đứt gánh giữa đường. có còn nhớ năm mười hai tuổi hay ? và bà nội miếu dâng hương. Lúc ấy, cầu nguyện với Phật tổ, cầu xin cho cha mẹ mình được trường thọ, khỏe mạnh. Nếu được như mong cầu, nguyện giảm tuổi thọ của mình.”

      Thời điểm Bạch Phỉ Phỉ đau thương khi tham dự lễ tang của mình, giọng chợt vang lên bên tai .

      quay đầu lại, thấy vùng ánh sáng vàng chói. Có người tới, nhìn dáng vẻ, là người đàn ông mặc quần áo cổ trang. Ánh sáng chói đến mức khiến thể mở mắt.

      Người nọ tiếp tục , "Bảy năm trước, cha mẹ gặp tai nạn ngoài ý muốn. Nhờ ước nguyện năm đó của khi cầu xin Phật tổ mà cả nhà may mắn thoát khỏi nguy nan. Sở dĩ chỉ sống được hai mươi sáu tuổi, đó là vì dùng tuổi thọ của mình chia bớt cho người nhà.”

      Bạch Phỉ Phỉ bỗng nhiên bừng tỉnh. vẫn còn nhớ, đúng là phát lời nguyện này ở trước mặt Phật tổ.

      Bảy năm trước, tòa cao ốc ở bất thình lình xảy ra vụ nổ do rò rỉ khí gas khiến rất nhiều người chết. Điều kỳ diệu là cha mẹ chỉ bị vài vết thương .

      Lúc đó còn nghĩ rằng cha mẹ phúc lớn mạng lớn, ngờ lại như thế...

      "Bạch Phỉ Phỉ, tuy rằng dương thọ kiếp trước của quá ngắn, niệm tình lúc trước, kết ít duyên lành, Phật tổ cho thêm cơ hội nữa, hi vọng có thể quý trọng nó!”

      Dứt lời, ánh sáng vàng chói biến mất. Bạch Phỉ Phỉ vẫn hiểu chuyện gì, đột ngột rơi vào hôn mê.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1.1

      Nàng bị những tiếng khóc liên hồi đánh thức.

      Trước khi rơi vào hôn mê, trí nhớ còn lại trong đầu Bạch Phỉ Phỉ là những lời mà người đàn ông với vầng sáng bao phủ ấy với nàng. Nhờ nhiều năm làm việc thiện tích đức, Phật tổ cho nàng cơ hội được sống lại lần nữa.

      Làm lại cuộc đời, điều đó chẳng khác nào rằng nàng cần phải chết.

      Có thể tiếp tục báo hiếu với mẹ cha, tiếp tục chuyện làm ăn với bao thủ trưởng phong lưu khắp thế giới; dùng tiền lương mà mình vất vả kiếm được để mua căn nhà; hoặc nếu may mắn hơn nữa, trước 30 tuổi, nàng có thể tìm được người chồng chân thành, đáng tin cậy để sống nốt quãng đời còn lại.

      Nhưng mà... chuyện gì xảy ra trước mắt nàng thế này?

      Tiểu nha đầu quỳ gối cạnh giường của nàng, khóc đến sức tàn lực kiệt là ai?

      Với lại, vì sao cảnh tượng trước mắt nàng đều là cổ hương cổ sắc*, thậm chí ngay cả tiểu nha đầu đều mặc y phục cổ đại thế này?
      *Cổ hương cổ sắc: Hương thơm và màu sắc cổ đại.

      Thấy nàng trợn mắt, tiểu nha đầu ngã DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn về phía trước cái, bắt lấy cổ tay nàng, hét lên bằng giọng khản đặc, “Tạ ơn trời đất! Thất Công chúa, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!”

      Bạch Phỉ Phỉ bị ba chữ “Thất Công chúa” của người đối diện làm cho hoảng sợ.

      Nàng vỗ trán cách khó hiểu, đứng dậy, nhìn xung quanh vòng. Sau khi chắc chắn rằng ba chữ “Thất Công chúa” mà tiểu nha đầu gọi chính là chỉ mình, nàng mới bình tĩnh trở lại, , "Ngươi..."

      Lời vừa thốt ra khỏi miệng, nàng chợt ngẩn người.

      ! Đây phải là giọng của Bạch Phỉ Phỉ nàng!

      Bạch Phỉ Phỉ là người con độc lập của thời đại, trợ lý đắc lực nhất trong mắt ông chủ lớn, thậm chí trong cảm nhận của các đối tác làm ăn, còn là nhân vật khó đối phó nhất.

      Vì thế, giọng mềm yếu nhu nhược này tuyệt đối thể nào phát ra từ miệng của Bạch Phỉ Phỉ.

      Nhưng mà đó mới chỉ là khởi đầu, tình cảnh trước mắt mới là hoàn toàn nằm ngoài dự tính của nàng.

      Phòng ngủ hơn hai mươi lăm năm của nàng còn tồn tại nữa, thay vào đó là gian phòng cổ hương cổ sắc của này.

      Cha mẹ luôn thương, quan tâm nàng còn tồn tại nữa, thay vào đó là tiểu nha đầu gầy yếu mới có mười lăm, mười sáu tuổi.

      Điều khiến nàng khó hiểu nhất là, tiểu nha đầu kia cứ luôn miệng gọi nàng ba tiếng “Thất Công chúa”.

      Thấy nàng cau mày, nhìn mình với vẻ khó hiểu, sắc mặt của tiểu nha đầu chợt trở nên bi thương, muôn phần khổ sở.

      "Thất Công chúa, con người ta sống ở đời, ai nấy đều phải trải qua vui buồn. Cho dù tai họa có ập đến trước mắt cũng nên kiên cường đối mặt. Người nghĩ lại xem, năm nay người mới có mười tám tuổi, như hoa như ngọc. Vì nam nhân, người lựa chọn chấm dứt mạng sống của mình, điều đó chẳng phải quá ngốc nghếch hay sao?”

      Mỗi câu , tiểu nha đầu đều nghẹn ngào nguôi, "Huống hồ năm đó, trước khi Lệ phi nương nương mất, bà ấy dặn dặn lại rằng nô tỳ phải chăm sóc tốt cho công chúa. Nếu người thực xảy ra chuyện hay, sau này khi xuống dưới cửu tuyền rồi, nô tỳ làm sao dám đối mặt với Lệ phi nương nương?”

      Tuy tiểu nha đầu này còn tuổi, mỗi câu của nàng ta đều có đạo lý.

      Bạch Phỉ Phỉ mất khoảng thời gian rất lâu, rốt cuộc cũng hiểu ràng tình cảnh trước mắt mình.

      Nàng còn cách nào để quay về quá khứ. Ở tại, nàng mang theo trí nhớ của ngày trước, linh hồn của ngày trước, xuyên qua thân thể của người khác mà đến.

      Tuy rằng nàng nhiều lần hoài nghi , rằng đây chỉ là nằm mơ, có lẽ khi thức dậy dậy, nàng lại được nằm chiếc giường cũ mà mình ngủ hơn hai mươi năm qua.

      Nhưng là, cổ tay của nàng có chút nhói đau. Nhìn kỹ chút, nàng phát cổ tay mình quấn vải băng trắng, vài vết máu đỏ sau lớp băng ấy.

      Nếu đây chỉ là giấc mộng, nàng nhất định thấy đau.

      Kiên nhẫn khuyên giải suốt hồi lâu, thấy chủ tử của mình đáp lại lời nào, hàng mi của tiểu nha đầu khỏi run lên. Nàng ta nức nở, , "Công chúa, người chuyện . Người đừng làm nô tỳ sợ mà!”

      Tiểu nha đầu thực rất sợ, nàng ta sợ vị công chúa mà mình hầu hạ nhiều năm trở thành kẻ ngốc. Công chúa vốn dĩ đủ đáng thương khi sống trong hoàng cung này rồi, nếu lại trở thành kẻ ngốc, sau này phải làm sao đây?

      Bạch Phỉ Phỉ rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần. Nàng ho hai tiếng, đưa cổ tay còn rỉ máu ra phía trước, hỏi những thắc mắc tận đáy lòng, “Chuyện này là sao vậy?”

      Tiểu nha đầu ngẩn ngơ hồi lâu, nhìn nàng như nhìn con quái vật.

      "Công chúa, người nhớ sao?"

      "Nhớ cái gì?"

      "Người... Người tự sát đó!”

      Bạch Phỉ Phỉ nhớ lại những lời mà ban nãy tiểu nha đầu vừa khóc vừa . Phải rồi, hình như có nghe hai chữ tự sát, nhưng mà...

      "Vì sao ta muốn tự sát?"

      Tiểu nha đầu càng thêm hoảng sợ khi nghe câu hỏi này. Nàng ta lùi lại và bước, thân mình trở nên run rẩy, "Công chúa, người đừng làm nô tỳ sợ mà!”

      Bạch Phỉ Phỉ biết phải giải thích lai lịch của mình như thế nào. Nếu cho đối phương biết rằng thân thể của Thất Công chúa bị linh hồn người khác chiếm giữ, biết tiểu nha đầu khóc với đôi mắt sưng đỏ có bị dọa ngất hay nữa.

      Nàng giơ tay trái quấn băng ra, dò hỏi, "Ta cắt cổ tay tự sát à?”

      Tiểu nha đầu ngơ ngác, gật đầu.

      "Vì cái gì mà ta lại cắt cổ tay?"

      "Vì Phó đại nhân."

      Nàng nhíu mày, "Phó đại nhân? Đó là ai?"

      Tiểu nha đầu gì nữa, hoảng sợ trong mắt càng ngày càng nhiều.

      Bạch Phỉ Phỉ biết đối phương bị tình cảnh này dọa đến hoảng sợ ít, nàng liền giải thích, "Ta nghĩ là lúc ta cắt cổ tay tự sát, hình như ta cẩn thận mà đập vào đầu ở đâu đó, cho nên...”

      Nàng chỉ chỉ đầu của mình, tiếp, "Ta tạm thời mất trí nhớ. Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn, ngươi khó có thể chấp nhận chuyện này. Dù sao cũng có gì cả, ta thấy ta và ngươi cố gắng hòa hợp lại với đối phương chút là tốt rồi. Bây giờ cho ta biết , tên của ngươi là gì?”

      Tiểu nha đầu nuốt nước bọt cái, mất rất nhiều thời gian để tiêu hóa mớ thông tin vừa rồi. Nàng ta giọng trả lời, “Nô tỳ là thị nữ hầu hạ công chúa từ đến lớn, tên của nô tỳ là Ninh Nhi.”

      "Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"

      "Mười sáu ạ."

      Cứ người hỏi người đáp như vậy, Bạch Phỉ Phỉ dần biết được khá nhiều chuyện từ miệng của nha đầu Ninh Nhi này.

      Hóa ra chủ nhân của thân thể này là vị công chúa trong lịch sử, sống vào thời vương triều Nam Lăng – Tô Mặc Nhu, năm nay vừa tròn mười tám tuổi.

      Phải rằng, tuy Tô Mặc Nhu có địa vị tôn quý của công chúa, nhưng ở trong hoàng cung này, nàng ta có được cao quý .

      Theo lời của Ninh Nhi, đương kim Thánh thượng - Triết Khang Hoàng đế sinh được hai nam bảy nữ, trong đó, Hoàng trưởng tử mới sinh bao lâu chết yểu.

      Tính theo tuổi tác, Tô Mặc Nhu đứng hàng thứ bảy, nàng còn có vài vị tỷ tỷ, chỉ là vài năm trước, họ đều lập gia đình; dưới nàng là Thái tử đệ đệ còn tuổi.

      Chỉ còn lại duy nhất Thất Công chúa Tô Mặc Nhu ở hoàng cung, mẹ ruột của nàng là Lệ phi bị xử tử vì tranh thủ tình cảm đế vương với những phi tử khác. Việc này gián tiếp làm Tô Mặc Nhu thất sủng, những ngày tháng trải qua trong cung vô cùng khó khăn.

      Đúng lúc Bạch Phỉ Phỉ hỏi lý do vì sao Tô Mặc Nhu tự sát, tiếng thông báo của thái giám ngoài cửa đột ngột truyền đến.

      "Thất Công chúa, Lạc Mai nương đến...”

      Vừa dứt lời, tiếng bước chân uyển chuyển vang lên.

      Bạch Phỉ Phỉ chưa kịp đáp, nàng chợt thấy sắc mặt Ninh Nhi trở nên trắng bệch trong nháy mắt, dường như Lạc Mai nương kia là người rất đáng sợ.

      Hồi lâu sau, nương xinh đẹp, y phục xanh biếc tiến vào từng bước.

      Vẻ mặt kiêu căng, khí thế khiếp người. Tuy rằng y phục đẹp đẽ gì, nàng ta vừa xuất , người khác liền cảm thấy nàng ta có bộ dáng của kẻ hung hăng vênh váo.

      Sau khi đẩy cửa vào, nàng ta hề hành đại lễ quỳ lạy theo cung quy, ngược lại còn nhanh nhẹn dùng ánh mắt của mình mà nhìn chằm chằm Tô Mặc Nhu ngồi giường, khóe môi nhếch lên nét cười nhạo báng.

      "Nghe điện hạ tự sát, sao rồi hả? Diêm vương gia chịu gặp người à?”

      Bạch Phỉ Phỉ thấy đối phương chuyện khách khí, nàng khẽ cau mày. Nữ nhân tên Lạc Mai này có ý gì? Sao nàng ta lại có can đảm vô lễ trước mặt công chúa như vậy chứ?

      Ninh Nhi rụt rè tiến lên, giọng giải thích, "Lạc nương, thân thể công chúa bây giờ rất yếu, thể để xảy ra bất cứ chuyện gì...”

      Ninh Nhi còn chưa xong, Lạc Mai giáng cái tát mạnh lên mặt nàng ta.

      Bị đánh bạt tai, tiểu nha đầu sợ tới mức sắc mặt càng thêm trắng bệch.

      Ninh Nhi đáng thương ôm lấy mặt, dám thêm gì nữa.

      "Nô tài như ngươi là cái thá gì? Chỗ này đến lượt ngươi chuyện sao?”

      Bạch Phỉ Phỉ nheo mắt lại, đối với nữ nhân tên Lạc Mai này, nàng cảm thấy đúng là ngược ngạo.

      Tuy rằng biết tình hình của chủ nhân thân thế này như thế nào, nhưng Bạch Phỉ Phỉ nàng tuyệt đối là nữ nhân khôn khéo, quyết đoán.

      Cha của nàng – Bạch Đại Hải là thầy dạy võ. Thuở , nàng được cha dốc lòng dạy dỗ, tiệt quyền đạo đánh giỏi đến mức chỉ còn thiếu việc ra nước ngoài giật huy chương vàng.

      đến học hành, nàng là người đứng đầu ở trường đại học.

      Khi làm, nàng là nữ hung thần trong mắt các đối tác.

      Ngay cả người lãnh đạo trực tiếp còn phải nể nàng ba phần vì năng lực quyết đoán trong công việc của nàng.

      Lăn lộn ở ngoài xã hội nhiều năm như vậy, nàng gặp rất nhiều kẻ gian xảo quỷ quyệt thương trường, tiếp xúc ít với những chủ lớn kiêu căng, bốc đồng.

      Tục ngữ có : đánh chó phải ngó mặt chủ.

      Lạc Mai dám ở trước mặt nàng mà đánh Ninh Nhi, nàng ta muốn ra oai phủ đầu với nàng chứ còn gì nữa.

      Bạch Phỉ Phỉ cười khẽ tiếng, hỏi, "Ninh Nhi, cho bản công chúa biết . Nữ nhân vừa xuất liền cho người ta ăn tát đây là thần thánh ở phương nào vậy?”

      Ninh Nhi nhìn Lạc Mai, sau đó giọng với nàng, “Nàng ta là thị nữ bên cạnh Phó đại nhân.”

      "Vậy à? Thế lạ đấy! Cũng chỉ là kẻ nô tài, tại sao thấy bản công chúa mà quỳ, ngược lại còn đứng?” Mắt lạnh của nàng trừng về phía đối phương, “Lạc nương, chẳng lẽ ngươi còn muốn bản công chúa nhắc nhở thân phận nô tài của ngươi, dạy ngươi quy củ lần nữa, cho ngươi biết cái gọi là tôn ti cao thấp, thấy chủ tử phải dập đầu thỉnh an à?”

      Dường như dự đoán được nàng ra những lời như vậy, Lạc Mai sửng sốt trong giây lát.

      Thấy nàng ta vẫn cứ như cũ, đứng mãi quỳ, sắc mặt của Bạch Phỉ Phỉ trở nên hung ác. Nàng vỗ cạnh giường cái mạnh, “Ngươi điếc hả? nghe bản công chúa gì sao?”

      Động tác này, đừng là Lạc Mai, ngay cả Ninh Nhi cũng sợ đến mức biết phải làm thế nào.

      Đây là Thất Công chúa sao?

      Đây là vị công chúa nhút nhát đến mức dám đắc tội nô tài trong cung đó à?

      Bị khí thế của nàng dọa cho sợ hãi, hai đầu gối Lạc Mai mềm nhũn cả , nàng ta quỳ xuống ngay tức khắc.

      Trong lúc đó, nàng ta cẩn thận đánh giá đối phương.

      Đúng vậy, người ngồi đó ai khác ngoài vị Thất Công chúa nhát gan, luôn sợ phiền phức. Dung mạo thay đổi chút nào. Nhưng mà tại sao, Thất Công chúa lúc nào cũng trốn sau lưng thị nữ mỗi khi bị nàng ta trừng mắt lại đột ngột trở nên lợi hại như vậy?


      Ánh mắt uy nghiêm đó phải là giả, ngay cả tia sáng lạnh lẽo trong đó cũng khiến nàng ta cảm thấy sợ hãi.

      Tuy rằng Thất Công chúa mới qua khỏi cơn bệnh, khuôn mặt hốc hác phờ phạc, nhưng khí chất trong người lại giống như vừa thay da đổi thịt.

      Bạch Phỉ Phỉ dường như cố ý làm khó dễ đối phương. Nàng cầm lấy ly trà thị nữ mang đến, uống chầm chậm, đợi đến khi Lạc Mai quỳ tới mức đau nhức mà nhíu mày, nàng mới giả bộ như nhớ lại, , “Phải rồi, ngươi cầu kiến ta có việc gì?”

      Thấy nàng rốt cuộc cũng mở miệng chuyện, Lạc Mai định đứng dậy trả lời. Nào ngờ, đối phương hừ lạnh với nàng ta cái, “Bản công chúa cho ngươi đứng lên hồi nào?”

      Đáy mắt Lạc Mai lên chút oán hận sâu sắc, đầu gối vừa mới tiến lên đành phải quỳ xuống.

      "Phó đại nhân lệnh cho nô tỳ đến chuyển lời với Thất Công chúa...”

      Bạch Phỉ Phỉ cau mày lại. Sau khi tỉnh lại, đây là lần thứ ba nàng nghe nhắc đến ba chữ “Phó đại nhân” kia.

      Phó đại nhân này rốt cuộc là ai? Vì sao thị nữ nho bên cạnh lại dám tỏ vẻ kiêu ngạo ở trong cung này như vậy?

      Nàng thầm cân nhắc hồi rồi quát, "!"

      Vẻ mặt Lạc Mai có hơi khó xử, nàng ta đáp trả, "Phó đại nhân , bây giờ là thời buổi rối loạn, ngài ấy khuyên công chúa đừng có sinh thêm nữa, tránh để người khác phiền lòng. Nếu công chúa cứ khăng khăng cố chấp, cho dù công chúa có chết, ngài ấy cũng thèm thương tiếc nửa phần.”

      Nghe đến đây mà phát tình giữa tên họ Phó kia và Tô Mặc Nhu, Bạch Phỉ Phỉ nàng dù có sống cũng vô dụng.

      Nhưng mà, vì sao tên họ Phó kia lại dám kiêu ngạo như vậy? Ngay cả sống chết của công chúa, cũng để vào mắt?

      Bạch Phỉ Phỉ thầm suy nghĩ nguyên do, tiếng nào.

      “Quay về rồi với chủ nhân của ngươi rằng: Bản công chúa đây rất biết quý trọng tính mạng của mình. Về phần có thương tiếc hay , bản công chúa thèm để ý, cũng mong đại nhân nhà ngươi đừng có tự mình đa tình thêm nữa, mất công lại hiểu lầm bản công chúa có ý với .”

      Nàng vừa dứt lời, sắc mặt Lạc Mai biến đổi liên hồi.

      Nàng ta định mở miệng gì đó. Ngày thường, nàng ta vốn rất nhanh mồm nhanh miệng... nhưng mà ở trước mặt Thất Công chúa bây giờ, nàng ta thể phát huy khả năng đó.

      Cuối cùng, Bạch Phỉ Phỉ vẫy vẫy tay, , " hết lời, ngươi được rồi đó!"

      Lạc Mai chỉ có thể nén giận, bị đuổi ra khỏi tẩm cung của Thất Công chúa.

      Đợi cho Lạc Mai rời hồi, Ninh Nhi rốt cuộc hoàn hồn, vẻ mặt vô cùng đau khổ, , “Công chúa, lần này chúng ta chết chắc rồi!”

      Bạch Phỉ Phỉ nhíu mày, "Sao lại vậy?"

      "Ở Nam Lăng này có ai mà biết, đắc tội với Phó đại nhân, kết cục nhất định là chết có chỗ chôn!”

      "Tên họ Phó này rốt cuộc là thần thánh phương nào?"

      Phó Đông Ly. Ở hoàng triều Nam Lăng, dám xưng mình là nhân vật truyền kỳ đứng thứ hai, ai dám xưng mình đứng thứ nhất.

      Mười bốn tuổi vào triều làm quan, mười sáu tuổi lại nhờ vào cách trị quốc xuất sắc, được Triết Khang đế phong làm Tể tướng.

      Đối với mỹ nam làm Thừa tướng Die nd da nl e q uu ydo n được bao thiếu niên sùng bái, khắp hoàng triều Nam Lăng, từ hoàng đế cho đến quan đại thần, dường như rất ít người thuộc về phe cánh của .

      rốt cuộc là vị quan như thế nào, ai có thể ràng được.

      Thiếu niên đắc chí, quyền khuynh thiên hạ, dưới người mà vạn người, đây là cái nhìn mà muôn dân Nam Lăng dành cho .

      Trong mắt mấy đại thần làm quan nhiều năm với , kẻ hiểm, giảo hoạt, thủ đoạn tàn nhẫn, xử quyết đoán, đại diện cho thế hệ kiêu hùng*.
      *Kiêu hùng: Nhân vật trí dũng kiệt xuất

      Sở dĩ dùng kiêu hùng để hình dung đến , đó là bởi vì chúng đại thần thể phủ nhận phần lớn công lao nhiều năm qua của .

      Có thể , có Phó Đông Ly có hoàng triều Nam Lăng ngày hôm nay.

      Thiên hạ rộng lớn, ba nước tồn tại, tạo thành thế chân vạc. Bắc có Bắc Nhạc, Tây có Tây Lương, Nam có Nam Lăng.

      Nam Lăng có thể trở thành trong những cường quốc, cùng Phó Đông Ly có quan hệ rất lớn.

      Bởi vì Nam Lăng có , mấy d,0dylq.d tiểu quốc xung quanh mới dám bành trướng thế lực. Dù cho biên thùy thỉnh thoảng có chiến hỏa, bọn chúng cũng thành công.

      Nhờ thi hành chính sách của Phó Đông Ly, thực lực Nam Lăng dần trở nên lớn mạnh.

      Có lẽ có người , Phó Đông Ly là công thần lớn nhất của Nam Lăng.

      Nhưng chúng đại thần đều biết, vốn dĩ chính là gian thần tội ác tày trời.

      tham ô, nhận hối lộ, thủ đoạn tàn nhẫn, đối với những đối thủ dám cản đường, tuyệt đối để kẻ nào sống sót.

      Theo thời gian, tất cả văn võ bá quan đều coi vị tướng gia là thần tiên mà đối đãi, kẻ nào dám khuất phục dưới uy nghiêm của , bằng chết mà có chỗ chôn.

      Ngay cả Triết Khang đế cũng vậy. Ông ta dám ra vẻ tự cao tự đại trước mặt Phó đại nhân.

      Trong mắt dân chúng, Triết Khang đế yếu ớt, nhiều bệnh, thường xuyên ốm , vốn đáng để ý tới.

      Nhưng mà trong lòng chúng đại thần đều ràng. Đó là bởi vì Triết Khang đế bị Phó đại nhân tay khống chế, tự thân Phó Đông Ly đứng ra làm chủ mọi việc. đúng là quyền thần vừa trẻ tuổi vừa tuấn mỹ.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1 (2)

      Lúc lâm triều, thái giám bên cạnh Hoàng đế bước lên truyền lời, “Thân thể của bệ hạ được khỏe, mọi việc triều chính đều do Phó đại nhân chủ trì.”

      Phó Đông Ly vẫn giống như mọi ngày. Khi thảo luận chính điện, mặc quan phục màu tím, dáng vẻ lười nhác, ngồi dựa vào chiếc ghế làm bằng gỗ tử đàn. Vừa nghe mấy đại thần báo cáo về những việc xảy ra các tỉnh các huyện, vừa nhấp vài ngụm trà mới pha. Từ thần thái đến cử chỉ của đều tỏa ra loại khí chất cao quý, vẻ ngoài lại được trời cao ưu đãi, hoàn mỹ đến mức chê vào đâu được.

      Đối mặt với những bản tấu của các đại thần, tuy rằng ngoài mặt, Phó Đông Ly có vẻ như hề để ý, nhưng điều đó lại có nghĩa là đồng ý với những bản tấu ấy.

      Lúc này, nam tử trẻ tuổi chợt chắp tay, hướng về phía trước, nở nụ cười, cách khiêm tốn, “Đại nhân, đê ở huyện Vĩnh An bị nước lũ dienndnle,qu.y don làm cho xói lở, khiến cho dân chúng khổ sở mà sao kể xiết, trong lòng hạ quan vô cùng lo lắng. Xin đại nhân ân chuẩn để hạ quan mang lương thực và ngân khố cứu tế đến nơi bị nạn, nhanh chóng giải quyết việc khẩn cấp này.”

      Khóe mắt của Phó Đông Ly đảo qua cái. nhìn nam tử kia bằng cái nhìn tựa tiếu phi tiếu*, “Vậy theo ý của Liễu Thị lang, Hộ bộ nên phát chẩn bao nhiêu tiền?”
      *Cười mà như cười

      Liễu Thị lang này chính là ca ca của Liễu Quý phi – người được Triết Khang đế sủng ái nhất. Tên ta là Liễu Thanh Thành.

      Nhờ vào việc muội muội nhà mình thầm bên gối Hoàng thượng ít, ta mới có thể bước lên mây, từ quan huyện nho mà được đề bạt làm Hộ bộ Thị lang.

      đến tài học thực , ta có, chẳng qua ta biết vuốt mông ngựa* mà thôi. Từ sau khi được bổ nhiệm vào vị trí của Hộ bộ Thị lang, cứ vài ngày, ta lại chạy tới chỗ nọ chỗ kia để tặng lễ, nhằm củng cố địa vị của mình ở trong triều.
      *Nịnh bợ, a dua

      Phí mất khoảng thời gian, chờ đến khi mặt dày mày dạn ở trước mặt chúng đại thần rồi, nhưng bên cạnh đó, bao nhiêu vàng bạc của cải trong nhà ta cũng bị vơi ít.

      Cái này gọi là lông cừu ở thân cừu*. Thấy của cải nhà mình càng ngày càng trống rỗng, ta liền nghĩ tới việc vơ vét từ người nạn dân.
      * Lông cừu mọc thân cừu so sánh bên ngoài người ta cho mình là ưu việt, nhưng thực tế phần ưu việt đó kèm theo bản thân mình phải trả giá lớn.

      Thấy Thừa tướng đại nhân chê cười mình, Liễu Thanh Thành đành cười theo, , “Huyện Vĩnh An gặp phải thiên tai nặng nề, theo ý của hạ quan, nếu như muốn xây dựng lại nhà cửa, phát chẩn cứu nạn, ít nhất cũng phải dành ra khoảng năm mươi vạn lượng bạc.”

      Phó Đông Ly cười hiền hòa, , "Bản quan lại nghĩ, khi năm mươi vạn lượng bạc kia rơi vào tay ngươi, chờ tới khi đến được tay nạn dân, biết có giảm bớt đến mức chỉ còn năm vạn hai nhỉ?”

      Vừa nghe xong lời này, đám đại thần liền cố gắng nín cười, khuôn mặt mỗi người đều lộ ra vẻ khinh thường đối với Liễu Thanh Thành.

      Liễu Thanh Thành bị câu làm cho á khẩu. Khuôn mặt ta liên tục chuyển màu từ xanh thành trắng.

      Sớm nghe về tính cách kiêu ngạo tùy hứng của Phó Đông Ly, vốn chuyện chút lưu tình, nể mặt. Bởi vì có quyền cao chức trọng, ai dám đắc tội với .

      Ngày hôm nay, ta rốt cuộc cũng được lĩnh giáo. Chỉ câu thôi, Phó Đông Ly đâm vào chỗ hiểm của Liễu Thanh Thành, khiến cho ta bị mất hình tượng trước mặt bao nhiêu bá quan văn võ.

      ta cố tình cãi lại dinendian.lơqid]on, ánh mắt đối phương liền lóe lên cái nhìn khinh miệt. Điều đó chứng tỏ Phó Đông Ly hề để Liễu Thanh Thành vào trong mắt.

      Cuối cùng, Liễu Thanh Thành chỉ có thể nén giận, lui về vị trí của mình.

      Quý phi muội muội của ta từng , đối với mọi việc trong triều, ta có thể trông cậy vào Phó Thừa tướng. Xem ra lời này cần phải bàn lại.

      Châm chọc rồi bị châm chọc, khi dễ rồi bị khi dễ, chỉ trích rồi lại bị chỉ trích, Phó Đông Ly tuyên bố bãi triều.

      Mỗi ngày đều có những đại thần khác nhau tìm đến mình để đùa cợt, mỗi ngày đều có những đại thần khác nhau tìm đến mình để khi dễ. Ngày qua ngày quả là thú vị, nhưng mà cứ kéo dài quá lâu như vậy lại dễ sinh ra nhàm chán.

      Điều ấy khiến cho sắc mặt của vị Phó Thừa tướng tuấn mỹ được tốt cho lắm, sau khi rời khỏi chính điện mà ban nãy vừa thảo luận chính cùng các đại thần.

      Mấy ngày gần đây quả là chẳng có gì thú vị.

      Phó Đông Ly lắc đầu, than tiếng, sau đó đuổi khéo mấy tên quan văn muốn tặng lễ vật để lấy lòng, từ chối lời mời uống rượu của viên quan võ, ngồi lên chiếc kiệu lộng lẫy của mình, trở về phủ Thừa tướng cách đó xa.
      *Đó ở đây là chỉ hoàng cung.

      vừa vào cửa phủ lâu, liền nhìn thấy khuôn mặt sa sầm của thiếp thân thị nữ* - Lạc Mai. Hình như nàng ta có vẻ vui.
      *Thị nữ hầu hạ bên người.

      Thấy kiệu của hạ xuống, nàng ta vội vàng chạy tới nghênh đón, dùng vẻ mặt cung kính để vái chào, “Đại nhân, ngài về.”

      Phó Đông Ly thản nhiên liếc nàng ta cái, “Ai đắc tội với ngươi à?”

      hỏi tốt hơn. vừa hỏi, sắc mặt của Lạc Mai càng thêm khó coi.

      Cố nén kìm nén khó chịu từ tận đáy lòng, nàng ta với giọng , “Hồi Đại nhân, nô tỳ mới trở về từ chỗ của Thất Công chúa.”

      Phó Đông Ly hề để ý đến việc Lạc Mai đâu, ở đâu trước đó. Vừa nghe nàng ta nhắc tới Thất Công chúa, liền hỏi với giọng thờ ơ, “Nữ nhân đó chưa chết à?”

      "Chẳng những chết, nàng ta còn ức hiếp nô tỳ rất dữ.”

      "Vậy à?"

      nhíu mày, " ta nghe chút .”

      Lạc Mai liên tục, kể lại chuyện mình gặp Thất Công chúa năm mười như thế nào.

      Phó Đông Ly vừa nghe vừa nhớ lại dáng vẻ của vị Thất Công chúa kia.

      Cả người xinh đẹp như hoa như ngọc, đáng tiếc, đầu óc lại quá ngu ngốc.

      Nhớ lại ngày đó, gặp nàng tại yến tiệc trong hoàng cung. Vì nổi hứng nhất thời, liền trêu chọc nàng.

      Dù sao ở hoàng triều Nam Lăng này, coi trọng nữ nhân nào, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, kẻ nào dám ngoan ngoãn mà quỳ dưới chân ?

      Chỉ là có tính cũng tính ra. nụ cười rạng rỡ ngày ấy lại khiến cho nữ nhân kia hồn xiêu phách lạc, tự mình trèo lên giường của .

      Vốn dĩ tưởng rằng đó chỉ là nhân duyên ngắn ngủi, ánh sáng chợp tắt “nhất phách lưỡng tán”*, nào ngờ, nàng công chúa ngốc nghếch kia lại nghĩ đến việc lấy nàng làm thê tử.
      *Thành ngữ, chỉ
      [​IMG]

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :