1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Nông Trang chủ cổ đại - Tiêu Tiếu ( Hoàn - 78c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      NÔNG TRANG CHỦ CỔ ĐẠI

      Tác giả: Tiêu Tiếu

      Thể loại: Xuyên , cổ đại, điền văn, TTKG

      Độ dài: 78 chương ( 1 Phiên Ngoại )

      Convert: nothing_nhh (Tàng Thư Viện)

      Bìa: Cửu Trùng Cát

      Edit: Hắc Phượng Hoàng, Thiên Vi

      Beta: Thiên Vi

      Nguồn: Thiên Phượng Cư


      [​IMG]
      Giới thiệu

      Đây là cuốn điền văn, có trạch đấu hay cung đấu, có chút ít đấu là nữ chủ chỉ là người đứng xem.

      Tóm lại: nữ chính là xuyên qua, cơ duyên xảo hợp có được tùy thân gian, từng bước trở thành nông trang chủ!

      -----------------

      Chương 1: Xuyên qua

      Edit: hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      Đầu óc mê man, giống như người có quả tạ nặng ngàn cân đè xuống, chỉ thở thôi cũng thấy khó khăn. Lý Phỉ muốn lấy tay đẩy vật đè nặng người mình ra, nhưng làm thế nào cũng đẩy được.

      “Đứng lên, nhanh chút, cần lười biếng!” Giọng rất ngang ngược.

      “Hình như nàng bị bệnh…” giọng khác rất , nếu để ý nghe .

      Lý Phỉ từ từ mở mắt ra liền thấy mảnh tối om, Lý Phỉ phải mất lúc lâu mới thích ứng được, lúc này mới nhìn được xung quanh.

      Xà nhà cao, vách tường màu xám, cửa sổ bằng giấy mộc…

      Khoan ! Đây phải phòng của mình.

      Phòng của mình tuy , nhưng Lý Phỉ phải công tác năm sáu năm mới mua được, những đồ vật bên trong đều do chính mình bố trí, nơi này tuyệt đối phải phòng của mình.
      Lúc này Lý Phỉ mới phát mình ngủ ở giường gạch trong gian phòng xa lạ.

      Nơi này mình chưa bao giờ tới, nơi này là chỗ nào?

      Lý Phỉ cố gắng hồi tưởng lại những chuyện phát sinh ngày hôm qua.

      làm bị cấp quấy rầy, lại bắt gặp em danh nghĩa của mình cùng bạn trai cũ của mình ở cùng nhau, cãi nhau vài câu, tiếp theo là quán bar uống chút rượu, cuối cùng về nhà.

      Vì sao khi tỉnh lại mình lại ở chỗ này? Cuối cùng là xảy ra chuyện gì vậy?

      Lý Phỉ lấy tay xoa xoa huyệt thái dương để đỡ đau đầu chút.

      “A!”

      Lý Phỉ thét chói tai, đây là đôi tay bé. ! Là bàn tay lớn, bàn tay bé sưng lớn, nhưng đây tuyệt đối phải là tay của mình. Tuy cuộc sống của mình phải giàu có, nhưng hai bàn tay kia lại thon dài đấy, như hai cái bàn tay này bị đông cứng sưng tấy lên, nhìn như muốn nứt da, thậm chí Lý Phỉ còn cảm giác được đau đớn ở những chỗ sưng đỏ.

      Trong đầu Lý Phỉ có ý nghĩ lóe lên, Lý Phỉ nghiêng ngả lảo đảo bước xuống giường, lục tìm được cái gương đồng, mặc dù bề mặt gương có mờ mờ, nhưng Lý Phỉ vẫn nhìn được gương mặt ấy, đây là gương mặt của lúc mười bốn mười năm tuổi.

      Lý Phỉ ngây người hồi lâu, sau đó mới chậm rãi phân tích.

      Nhìn hoàn cảnh chung quanh, nơi này, tuyệt đối phải thế kỷ 21.

      Có thể xác định, chính mình xuyên qua.

      Đầu tiên nên nghĩ rất may mắn vì có xuyên thành nam. thế ở thế kỷ hai mươi mốt, mẹ mất, ba thương , ông cũng kết hôn và có gia đình riêng, ở nơi nào cũng có người quan tâm, cũng còn gì vướng bận, đáng tiếc duy nhất chính là cái sổ tiết kiệm chứa 3 vạn đồng khổ sở tiết kiệm trong mấy năm trời kia.

      Lý Phỉ tìm vui vẻ trong đau khổ.

      Từ trước tới nay Lý Phỉ cũng là loại người thích sống vì quá khứ, mặc kệ ở hoàn cảnh nào, luôn muốn làm sao để tiếp tục sống sót, còn sống mới là điều tốt nhất.

      Nghĩ tới lúc còn học trung học, mẹ bị bệnh nặng, ba thấy vậy liền ly hôn, kinh tế khó khăn, dường như tất cả mọi thứ đều ruồng bỏ . Khi đó Lý Phỉ đành phải bỏ học ở nhà, vừa làm việc vừa chăm sóc mẹ. Sau khi mẹ qua đời, chính lại thi vào trường cao đẳng, chính kiếm tiền học đại học, tìm việc, mua phòng…

      tại, tất cả mọi thứ mới chỉ bắt đầu, khi mà tất cả mọi thứ quay về con số , tất cả đều phải nghĩ về phương diện tốt mà cố gắng phấn đấu! Lý Phỉ tự an ủi mình như thế.
      Suy nghĩ kỹ hồi lâu, Lý Phỉ cảm thấy rất mệt mỏi, thả lỏng tâm tư, liền ngủ.

      (Vi vi: ở đây Lý Phỉ xuyên về CĐ cho nên đổi là nàng..lúc trước LP suy nghĩ về kiếp trước nên ta để là , sau khi LP nghĩ ký rồi đổi là nàng cho hợp thời)

      Đến khi nàng tỉnh lại trời tối rồi. Lý Phỉ tỉnh là do nàng quá đói, lúc nàng tỉnh lại bên cạnh còn có tiểu nương cúi đầu, rất cũng biết là cái gì nữa.
      “Này!” Thanh Lý Phỉ có chút khàn khàn, gọi tiểu nương kia tiếng.
      Tiểu nương kia hiển nhiên biết Lý Phỉ tỉnh, kinh ngạc nhảy dựng lên, sau đó liền nhào đầu về phía trước.

      “Xuân Hoa tỷ tỷ, tỷ tỉnh!”

      Lý Phỉ nghe nàng như vậy, nghe ra được hai tin tức, là nguyên thân thể này tên là Xuân Hoa, ừ, thực quê. Mặt khác, bé này cùng Xuân Hoa cảm tình tệ.

      Rất nhanh, thế giới này được Lý Phỉ quen thuộc hiểu biết, nàng cũng nghĩ ở lại chỗ này tiếp tục sinh sống.

      đợi Lý Phỉ hỏi lại, miệng tiểu nương kia liền ngừng ra đủ các loại tin tức.

      “Xuân Hoa tỷ tỷ, tỷ làm ta sợ muốn chết, ta còn, còn tưởng rằng tỷ tỉnh lại nữa!”
      xong, tiểu nương lại bắt đầu khóc.

      Lý Phỉ cảm nhận được thân thiết của nàng, trong lòng thấy mềm nhũn, tay vỗ vỗ vào lưng nàng, trấn an :

      phải bây giờ ta tỉnh lại rồi sao?”

      Tiểu nương nghe xong liền ngừng khóc, cọ cọ trước ngựcLý Phỉ.

      “Ta hơi đói bụng, có cái gì ăn được ?” Lý Phỉ cảm thấy mình đói đến mức ngực dán vào lưng mất rồi, nhịn được liền hỏi.

      “A? Ah, Xuân Hoa tỷ tỷ, tỷ đợi chút, ta bây giờ lấy đồ ăn cho tỷ.” Tiểu nương kia xong liền hoạt bát chạy ra cửa.

      mất quá nhiều thời gian, tiểu nương quay lại, trong tay còn cầm hai cái bánh bao. Lý Phỉ cảm thấy nếu ánh mắt của mình có thể phát ánh sáng, ánh sáng kia nhất định là có thể thành cánh rừng rậm rạp đấy.

      Chờ Lý Phỉ như hổ đói ăn xong cái bánh bao kia, lúc này mới nghiêm túc quan sát kĩ tiểu nương kia.

      Tiểu nương này khoảng 13 tuổi, bộ dáng rất thanh tú, lúc cười lên, mặt có hai cái núm đồng tiền nho , trông rất đáng .

      “Ngươi tên là gì?” Lý Phỉ hỏi.

      “A? Xuân Hoa tỷ tỷ, tỷ biết ta sao? Ta là Xuân Vân đây.”

      Ah, ra tên là Xuân Vân.

      “Ta đây phải là bị bệnh sao? Có số việc nhớ , nhưng ta biết ngươi là Xuân Vân, chỉ là ngay lập tức nghĩ ra tên của ngươi được thôi.”

      Xuân Vân thực đơn thuần, cũng hỏi lại, mà bắt đầu thu dọn mấy thứ.

      “Ngươi làm gì vậy.”

      “Dọn dẹp chút, để cho nhóm người Xuân Vũ trở lại còn nằm.”

      Lý Phỉ nghe xong mới nghiêm túc quan sát gian phòng mình ở này. Hai bên tường ở trong phòng là hai cái giường gạch, mỗi cái giường gạch đều xếp năm cái chăn, xem ra là có mười người ở tại gian phòng này. Lý Phỉ còn muốn hỏi lại, nhưng lại sợ Xuân Vân hoài nghi, đành phải yên tĩnh lại.

      Thời gian dần qua, có ít người trở lại, các nàng đều mặc gần giống nhau, chải kiểu tóc giống nhau. Các nàng thấy Lý Phỉ tỉnh lại, chỉ là lắp bắp kinh hãi, cũng có biểu đặc biệt gì. Lý Phỉ cũng hỏi, vì thế lại qua đêm.

      Thời gian qua , Lý Phỉ cũng hiểu được địa phương mình sống.

      Nguyên chủ Lý Phỉ xuyên vào tên là Xuân Hoa, là nha hoàn, năm trước bởi vì nạn đói nên bị bán đến nơi đây. Chỗ này gọi là Lý phủ. Công việc của Lý Phỉ là ở trong phòng bếp làm việc mấy việc lặt vặt.

      Rất mệt, nhưng Lý Phỉ sợ.

      “Xuân Hoa, đem toàn bộ đồ ăn thừa này ra cửa sau .

      Lý Phỉ nhìn đống đồ ăn thừa dưới đất, ít nhất phải có hai ba mươi cân, bắt đầu thối rữa, nàng nhìn lại sắc mặt giễu cợt của quản phòng bếp, Lý Phỉ gì, chịu đựng mùi hôi thối bốc lên từ đống thức ăn, lôi kéo bước .

      Lý Phỉ vừa vừa quan sát nơi này, non bộ cao thấp đan xen, đường quanh co, bên cạnh có ít hoa cỏ, vừa nhìn liền biết đây là gia đình phú quý. Tầm mắt Lý Phỉ bị mê hoặc, rất nhanh liền phát mình lạc đường.

      Lý Phỉ buông đống đồ xuống, bắt đầu nghỉ ngơi, cũng muốn đợi xem có người khác ngang qua hay , vừa vặn hỏi đường.

      “Người tới, đem nàng kéo ra ngoài cho ta!” thanh bén nhọn vang lên, hàn ý bên trong làm cho Lý Phỉ tự giác run lên.

      Tiếp theo chợt nghe thấy trận tiếng khóc la.

      Lý Phỉ nhịn được có chút tò mò, vụng trộm qua nhìn xem. Nàng thấy ở trong viện đứng rất nhiều người, người người đều cúi đầu, người bị đặt băng ghế dài.

      Lý Phỉ nhìn thấy hai cây gậy vừa to vừa thô đập thân thể người kia. Đây phải phim truyền hình, Lý Phỉ nhìn khuôn mặt người kia, chỉ nhìn thấy quần áo người nàng nhuộm đầy máu, tiếng thét chói tai của nàng, thanh cầu xin tha thứ, rất thê thảm.

      Rất nhanh, người nọ còn thanh , nha hoàn tiến lên phía trước, nhìn chút, hướng tới vị phu nhân khoảng ba mươi tuổi ngồi đối diện cái gì đó, sau đó cái người bị hôn mê kia bị kéo , chỉ để lại vết máu dài.

      Lý Phỉ biết nàng trở về như thế nào, nàng cảm thấy toàn thân mình lạnh buốt. Tiếng thét chói tai kia, mùi máu tươi, dường như còn ở bên tai và trước mắt nàng.

      Nàng dường như quên chuyện rất trọng yếu, ở thời đại này, nha hoàn là nô tài, là nô là tỳ, có nhân quyền, sinh hoạt ở tầng dưới cùng, giống như vừa rồi, cái nha hoàn kia biết sống hay chết, cho dù còn sống cũng chịu nổi, ngồi ở chính là chủ tử, muốn ngươi chết, ngươi được sống.

      Sinh hoạt ở xã hội pháp chế thế kỷ 21, Lý Phỉ chưa từng trực tiếp tiếp xúc với loại chuyện như vậy, có pháp luật ước thúc, hạn chế giết người. tại nó lại phát sinh ngay ở trước mắt của mình, chân chết , loại sợ hãi này làm cho Lý Phỉ nơm nớp lo sợ, đầu óc rơi vào mê mang, trống rỗng.

      “Phanh” tiếng, Lý Phỉ ngã ngồi dưới đất, ra khi đến cửa phòng của mình, nàng va phải người cũng tới.

      Lý Phỉ nhìn lại, là Xuân Vũ, ngày thường nàng ta có chút kiêu ngạo, đại khái là vì mẫu thân của nàng ở trong sân làm tiểu quản , chuyện này Lý Phỉ biết được từ Xuân Vân. tại sắc mặt nàng ta tái nhợt, vội vàng hấp tấp, cũng nhìn Lý Phỉ, liền nghiêng ngả lảo đảo chạy .

      Lý Phỉ cũng chẳng quan tâm nàng ta xảy ra chuyện gì. Bởi vì nàng cũng chú ý.
      Lý Phỉ đứng lên, phát vừa rồi lúc mình bị ngã, chiếc vòng tay mình đeo vỡ.

      Từ lúc Lý Phỉ tỉnh lại, vẫn đeo cái vòng tay này. Lúc đầu Lý Phỉ muốn cởi vòng ra, lại phát nó siết rất chặt, sau đó liền cố cởi nữa.

      Vậy mà bây giờ nó lại bị vỡ.

      Lý Phỉ nhặt nó lên, tay cẩn thận bị thương, giọt máu rơi xuống vòng tay, Lý Phỉ để ý đến việc này, trực tiếp cầm vòng tay bước vào trong phòng.

      Đến khi nàng ngồi xuống, cảm thấy lòng bàn tay mình nóng kinh người.

      Lý Phỉ buông tay, kinh ngạc phát vòng tay từ từ khép lại, Lý Phỉ liền nhìn thấy máu của mình dung hợp vào vòng tay.

      Ngay sau đó là luồng ánh sáng chói mắt, Lý Phỉ lấy tay chắn ánh sáng lại. Đột nhiên phát mình mảnh đất xa lạ.

      gian giống như bầu trời thu , khoảng hơn mười mẫu, cách đó xa còn có hồ nước, đất dưới chân màu nâu, chỗ này cái gì cũng có, Lý Phỉ có chút khủng hoảng, nàng nóng vội suy nghĩ muốn ra ngoài, trong đầu vừa có ý nghĩ này, Lý Phỉ lại thấy mình lại đứng ở trong phòng của mình.

      Đây là xảy ra chuyện gì?
      Last edited: 26/11/16
      Tử Âm, linhdiep17thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: Tùy thân gian

      Editor: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi


      Lý Phỉ chỉ cần nghĩ đến gian, nàng xuất ở trong gian, chỉ cần nàng nghĩ muốn ra, lập tức trở về chỗ cũ.

      Lý Phỉ cúi đầu nhìn cổ tay của mình, cổ tay có vòng hoa văn ra rất ràng, còn lấp lánh ánh sáng huỳnh quang, lúc sau mới khôi phục lại bình thường, cái mảnh vỡ của vòng tay lại trở về nguyên chỗ, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

      Chỉ có Lý Phỉ mới hiểu được thân thể của mình có biến hóa, nàng có cái gian tùy thân.

      Biết mình có được cái gian tùy thân, chuyện đầu tiên Lý Phỉ nghĩ tới chính là nàng phải rời khỏi nơi này.

      Nhưng sau đó nàng liền áp chế ý tưởng này ngay.

      Đầu tiên mình còn chưa quen thuộc nơi này, ra ngoài cũng là mảnh mờ mịt. Hai là người mình đồng tiền nào, tiền mình làm việc ở trong này cũng biết đâu, ra ngoài phải chết đói, nghe cuộc sống bên ngoài lại càng tốt. Lý Phỉ làm loại chuyện mà nàng nắm chắc này, nàng phải nghiên cứu kế hoạch trước .

      Lý Phỉ tỉnh táo trở lại, nàng cảm thấy vừa mới xảy ra nhiều chuyện lắm, khiến cho nàng cảm thấy mệt chết , nghĩ nghĩ lúc rồi lại mơ màng ngủ luôn.

      Đến khi Lý Phỉ tỉnh lại, tất nhiên là bị quản mắng hồi, nhưng Lý Phỉ cũng mặc kệ. Nàng cảm thấy mình thực may mắn, lại sở hữu cái gian thần kỳ như vậy, tuy nàng biết gian này có thể làm được những gì, nhưng ít nhất lúc nàng gặp phải nguy hiểm có khi nó có thể giúp nàng chạy trối chết!

      Lý Phỉ bắt đầu làm việc tích cực, giúp người khác làm việc, hoặc là lấy đồ ăn mời người khác ăn, tận dụng mọi phương pháp có thể có thêm hiểu biết về thế giới này. tại hiểu biết của nàng lại thêm ít rồi.

      Đầu tiên là địa phương mình tại gọi là Lý phủ, Lý phủ có ba vị lão gia, mà mình thuộc quản lý của Lý Nhị lão gia ở trong phủ. Lý Nhị lão gia là thương nhân, có chính thê (vợ cả), hai di nương (vợ bé), thông phòng nàng ràng lắm, có hai người nhi tử, hai người nữ nhi, trong đó chỉ có người con do chính thê sinh ra, mấy người khác đều là con của các di nương sinh.

      Còn Lý đại lão gia nàng nghe làm quan ở kinh thành, Lý tam lão gia văn thành võ phải, làm quan được ba năm, tại an nhàn ở nhà, chờ đợi nhậm chức.

      Nơi này là Tần Triều, cùng Tần Triều trong lịch sử có rất nhiều điểm tương đồng, ít nhất nơi này Tần Thủy Hoàng, nơi này giống như nơi có trong lịch sử, nhưng cũng có rất nhiều điều điểm tương tự với triều đại lịch sử của Trung Quốc, và cũng có rất nhiều điều giống.

      “Xuân Hoa tỷ, hôm nay tỷ có thể giúp ta việc có được hay ?”

      “Làm sao vậy?” Tiếp xúc lâu ngày, Lý Phỉ rất thích Xuân Vân, bởi vì nàng thực đơn thuần, hơn nữa nàng đối xử với Lý Phỉ là lòng, Lý Phỉ đem nàng trở thành bằng hữu của mình.

      “Vừa rồi Trần quản bảo ta đến thu thập trong viện Thanh di nương chút, nhưng lại chỉ có mình ta, ta thu thập thể xong được, , nếu hôm nay làm xong, kia, vậy trừ tiền tiêu vặt hàng tháng của ta.”

      Xuân Vân điềm đạm đáng , Lý Phỉ thấy mắt nàng ngập nước đáng thương hề hề nhìn mình, nàng liền mềm lòng, mặc dù Lý Phỉ làm việc ở trong phòng bếp cả ngày bây giờ xương sống đau nhức như muốn gãy đôi, nhưng nàng vẫn cố gắng chống lưng làm việc giúp Xuân Vân.

      “Là nhổ hết toàn bộ mấy thứ này.” Xuân Vân chỉ vào mảnh hoa phía trước cho Lý Phỉ xem. Lý Phỉ gì, trực tiếp bắt đầu nhổ hoa.

      Lúc Lý Phỉ vào mới phát nơi này có rất nhiều mẫu đơn, nhưng tất cả đều héo rũ, Lý Phỉ cảm thấy phải nhổ hết những cây này có chút đáng tiếc, nhưng việc này liên quan đến nàng, cho nên nàng cũng gì. Hai người nhổ gần canh giờ mới có thể nhổ hết những cây hoa đó.

      Đến khi nhổ xong, chỉ cần đem mấy thứ này chuyển ra ngoài là được rồi.

      “Xuân Vân, Xuân Vân.” Thanh của mẹ Xuân Vân vang lên. Mẹ của Xuân Vân là bà tử ở trong phủ, trượng phu mất sớm, nàng liền bán thân, chỉ có người con là Xuân Vân này, nên rất thương nàng.

      “Đến lúc ăn cơm rồi, sao ngươi vẫn còn ở chỗ này làm cái gì?” Mẹ Xuân Vân mắng.

      Xuân Vân bị mắng liền rụt cổ lại, giọng : “Trần quản giao việc cho con hôm nay phải làm xong hết những việc này.” xong liền chỉ chỉ vào đám hoa héo rũ kia.

      “Cái Trần lão nhân kia lại bắt nạt ngươi rồi, người làm sao có thể làm xong được nhiều như vậy!” Mắng tiếp vài câu, thấy Lý Phỉ bên cạnh, trong mắt chợt lóe tinh quang.

      “Xuân Hoa cũng ở đây à!”

      Lý Phỉ nghe nàng chuyển cái chữ "à" liền thấy toàn thân mình nổi lên tầng da gà.

      Mẹ Xuân Vân là người chê nghèo thích giàu, ngày thường cũng thích nàng cho nên bao giờ cho nàng gương mặt hòa nhã, nhưng bây giờ lại tươi như đóa hoa cúc nở, làm cho Lý Phỉ có dự cảm tốt.

      “Ngươi xem, nhiều như vậy, làm xong ngay được. Nhưng bây giờ phải ăn cơm, ngươi cũng biết bà tử quản bếp núc kia với ta hợp, ta tới chậm có cơm ăn! Ngươi xem Xuân Vân gầy như vậy, thể ăn ít hơn, nếu , để cho Xuân Vân trước, ăn xong rồi đến gọi ngươi ăn.”

      xong liền kéo Xuân Vân .

      Xuân Vân nghe theo, từ chối mấy câu, bị mẹ nàng đánh cho hai bạt tai mới yên tĩnh lại.

      Lý Phỉ cười khổ, nhìn lại cánh tay của mình, cái tay này cũng có béo đâu, chậm chút sợ là ngay cả cơm thừa mình cũng có mà ăn.

      Lý Phỉ nghĩ nhiều nữa, mà bắt đầu chuyển mấy cây hoa khô. Đột nhiên nàng nhớ tới gian của mình, ý niệm trong đầu chợt lóe, liệu mình có thể đem vài thứ kia mang vào gian, rồi lại mang chúng nó ra ngoài được hay ? Lý Phỉ thấy chung quanh có người, nhặt lên thứ, nghĩ tới gian, cả người và thứ đó đều vào được. Vì thế Lý Phỉ cứ như vậy đem mấy thứ đều đặt hết vào trong gian, điều này cũng làm cho Lý Phỉ nắm giữ được ít bí quyết của gian, người cần vào nhưng vẫn có thể trực tiếp đem gì đó bỏ vào bên trong gian.

      mất quá nhiều thời gian, đồ đạc cũng được thu dọn xong, Lý Phỉ thấy sắc trời cũng trễ, quyết định ngày mai mới đem mấy thứ kia bỏ ra.

      Khi nàng về tới phòng bếp, quả nhiên đồ ăn còn thừa lại chút gì, Lý Phỉ đành mang cái bụng đói trở về phòng ngủ, Thấy Xuân Vân vội vàng tới, khi nhìn thấy Lý Phỉ dám nhìn nàng, trong mắt đều là áy náy.

      “Xuân Hoa tỷ, ngươi trở lại à? Ta, mẹ ta, , ta định giúp ngươi.”

      cần đâu, ta làm xong rồi.” Lý Phỉ khoát tay, tại mình còn tý sức lực nào, chỉ muốn lên giường ngủ thôi.

      “Xuân Hoa tỷ, ngươi mệt lắm phải ? Thực xin lỗi, ta phải cố ý, nhưng mẹ ta, ta…” Xuân Vân vội vàng muốn giải thích, nhưng lại biết nên như thế nào, luống cuống đến phát khóc.

      “Được rồi, được rồi, ta trách ngươi, có việc gì, chỉ cần ngươi giúp ta ấn huyệt mát xa đấm đấm cái lưng chính là báo đáp ta rồi.” Lý Phỉ ngăn cản nàng, thấy nàng sắp khóc, lại có chút mềm lòng, trêu đùa thêm câu.

      Thực ra nàng trách nàng ta, chỉ là có chút hâm mộ nàng có người mẹ tốt như vậy.

      “Được, Xuân Hoa tỷ, ngươi nằm xuống, ta đến làm.”

      xong liền cuộn tay áo lên, để Lý Phỉ nằm lên giường, sau đó rót nước cho nàng rồi mới đấm lưng, còn đưa cho Lý Phỉ cái bánh bao mà mình vụng trộm lấy được.

      đêm cứ trôi qua như vậy.
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: Mẹ

      Editor: Hắc Phượng Hoàng

      Beta: Thiên Vi



      Ngày hôm sau Lý Phỉ làm xong công việc của mình mới nhớ tới những cây hoa khô nàng mới nhổ ngày hôm qua kia, nhân dịp có người chú ý, lắc mình tiến vào gian, mới phát những cây hoa này, lớn thêm chút, và vẫn còn sống, hoàn toàn giống như ngày hôm qua là bộ dạng héo rũ.


      Tất cả những thứ này đều là mình tùy tiện mang vào, tùy tiện bày đặt, cũng có trồng đám hoa héo kia vào đất nhưng ít cây được tiếp xúc với đất, hoặc là hồ nước lại đều sống lại .

      Chẳng lẽ trong gian này có thể gieo trồng thực vật, hơn nữa nó còn rất thích hợp cho thực vật sinh sống?

      Lý Phỉ thực kinh hỉ, nếu đúng như vậy, cuộc sống của mình ở cổ đại càng thêm tốt đẹp rồi!

      Lý Phỉ lập tức đem tất cả các loại hoa héo rũ kia trồng hết xuống đất, nàng lại thấy có hồ nước cách đó xa, nghĩ nghĩ, lại tưới ít nước cho đám cây kia, sau đó mới ra ngoài.

      Thấy xung quanh có người, Lý Phỉ áp chế vui mừng trong lòng lại, trở lại phòng bếp tiếp tục làm việc.

      Dường như hôm nay tâm tình mọi người ở trong phòng bếp thực tốt, đến ngay cả vị quản thấy Lý Phỉ tới trễ, cũng có hùng hùng hổ hổ giống như mọi khi.

      “Xuân Hoa tỷ!” Xuân Vân lập tức nhảy ra, ôm cánh tay Lý Phỉ, cười hì hì, giống như chưa bao giờ có buồn phiền gì cả.

      “Xuân Hoa tỷ, , lĩnh tiền tiêu vặt hàng tháng.” xong liền kéo Lý Phỉ .

      “Tiền tiêu vặt hàng tháng?”

      Thấy bộ dáng nghi hoặc của Lý Phỉ, Xuân Vân cả kinh : “Xuân Hoa tỷ, ngươi nhớ à? Hôm nay là ngày lĩnh tiền tiêu vặt hàng tháng.”

      ra hôm nay là ngày lĩnh tiền lương, vừa vặn xem tiền nơi này đến tột cùng là cái bộ dáng gì? Rốt cuộc tiền được tính như thế nào? Muốn sinh tồn tốt ở thế giới này, nhất định phải hiểu được cách người ta sinh sống ở đây như thế nào, cho nên tiền cần phải tìm hiểu trước tiên.

      Cùng Xuân Vân đến phòng thu chi, nơi đó có rất nhiều người chờ, Lý Phỉ cùng Xuân Vân đứng chung chỗ, thuận tiện đánh giá những người này, nàng phát cách ăn mặc của người nơi nàycũng hoàn toàn giống nhau. Chẳng hạn như mấy nha hoàn đứng gần đó, đường may quần áo mặc người ràng tốt hơn của nàng, hơn nữa hoa văn cũng xinh đẹp hơn, từ nét mặt cao ngạo của các nàng có thể nhìn ra được, các nàng hẳn là nha hoàn cao cấp hơn so với mình.

      Những người đó được lĩnh tiền trước, hơn nữa thái độ của phòng thu chi đối với các nàng cũng giống bình thường.

      Lý Phỉ tùy ý liếc mắt nhìn tiền lương của các nàng cái, là đồng tiền, đại khái là Lý Phỉ hiểu biết ít.

      Lý Phỉ làm bộ như lơ đãng hỏi Xuân Vân bên cạnh: ” Tiền tiêu vặt hàng tháng của các nàng là bao nhiêu vậy?”

      “Tám tiền nha. nhiều, khi nào ta mới có thể lĩnh được nhiều như vậy?” nét mặt Xuân Vân tràn đầy hâm mộ.

      “Xuân Hoa tỷ, chúng ta lĩnh tiền rồi ra ngoài mua gì đó ăn , lâu rồi muội có ăn kẹo hồ lô. A! Trăm ngàn lần đừng cho mẹ muội biết nha, bằng mắng muội đấy.” Xuân Vân thè lưỡi, nghịch ngợm .

      “Nhưng là, Xuân Hoa tỷ, có phải tỷ lại phải đưa tiền cho mẹ tỷ hay ? Hình như hôm nay mẹ tỷ đến lấy tiền.”

      ra tiền của mình đều cho người nhà, khó trách tìm ra được văn tiền nào người.

      Hôm nay gặp mẹ của thân thể này, Lý Phỉ nghĩ mình phải cẩn thận, thể để lộ ra sơ hở gì.

      Chờ Lý Phỉ lĩnh xong tiền tiêu vặt hàng tháng, quả nhiên, lâu sau, người thân của Xuân Hoa cũng tới, Lý Phỉ nhìn số tiền trong tay, quyết định lưu lại nửa, thể đưa ra toàn bộ, tương lai mình còn phải chuộc thân, số tiền này để đó còn dùng đến.

      Lý Phỉ cầm tiền, tinh thần có chút yên ra phía cửa sau, thấy có phụ nhân khoảng hơn ba mươi tuổi đứng đó chờ sẵn, nhìn thấy Lý Phỉ ra ngoài, nàng liền lập tức tiến lên.

      “Xuân Hoa, lĩnh tiền tiêu vặt hàng tháng rồi phải ?”

      Lý Phỉ thấy bộ dạng này của nàng, hề quan tâm mình ở trong này trôi qua thế nào, trực tiếp liền hỏi tiền, khỏi có chút chán ghét, nhưng nàng vẫn gật gật đầu.

      “Con biết , đệ đệ con lại sinh bệnh rồi, đầu năm nay thu hoạch cũng ra gì, trong nhà lại nhiều tỷ đệ như vậy, đều chờ ăn, con xem thế nào?” xong, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cổ tay áo Lý Phỉ.

      Lý Phỉ có đáp lời, trực tiếp từ trong cổ tay áo lấy ra số tiền chuẩn bị trước, đưa cho bà ta, xoay người bước .

      “Khoan , Xuân Hoa, làm sao lại chỉ có như vậy thôi?”

      Mẹ Xuân Hoa thấy số tiền đủ, chỉ bằng nửa mọi lần, liền ngăn Lý Phỉ lại rồi hỏi.

      “Ta chỉ có thể cho bà số tiền đó thôi, ta để lại ít dùng.” Lý Phỉ gọi bà là mẹ, vì bà phải thân sinh của mình, hơn nữa mẹ của Xuân Hoa giống người mẹ, làm cho đáy lòng Lý Phỉ có chút chán ghét, cho nên chuyện có chút bất kính, nhưng mẹ Xuân Hoa chỉ nghĩ tới việc tiền bị thiếu, đâu còn để ý gì tới chuyện đó.

      “Con có việc gì dùng tiền? Ở trong phủ này được ăn được mặc, căn bản cần dùng tiền, trong nhà lại phải dùng đến nhiều tiền, con…”

      Lý phỉ cảm thấy như có cả đàn ruồi kêu ong gong bên tai, có chút kiên nhẫn, nàng rút tay áo về, nhìn thoáng qua mẹ Xuân Hoa.

      Mẹ của Xuân Hoa từ trước tới giờ chưa bao giờ thấy Xuân Hoa như vậy, ánh mắt của nàng lạnh như băng, như nhìn kẻ xa lạ, mẹ của Xuân Hoa kinh hãi, tay tự giác buông ra.

      Lý Phỉ thấy nàng buông tay ra, xoay người bước .

      Chờ nàng được vài bước, mẹ Xuân Hoa mới phản ứng lại, bà lập tức ngồi bệt xuống dưới đất khóc lớn lên, bà bỏ thời gian ra suy nghĩ vì sao vừa rồi Xuân Hoa lại nhìn bà như vậy, bà chỉ biết là nàng chỉ cho mình nửa tiền như mọi khi, tiền khác cho, cho nên bà liền nghĩ đến biện pháp đòi tiền, chính là biện pháp đòi tiền rất phổ biến ở nông thôn, khóc lóc om sòm.

      Lý Phỉ thấy bà ta ngồi dưới đất khóc lớn biết xấu hổ là gì, miệng trong nhà có bao nhiêu khổ, nữ nhi hiếu thuận làm cho người qua đường liền xúm lại xem.

      Lý Phỉ chưa từng gặp qua người như vậy, vừa thẹn vừa giận, nàng nghĩ phải đứng ở đây nữa, đem số tiền còn lại đều ném cho mẹ Xuân Hoa, thừa dịp bà ta đếm tiền luôn vào phủ.

      Quên , dù sao số tiền đó cũng đáng là bao, Lý Phỉ an ủi mình, về sau mình bao giờ gặp bọn họ nữa là được.

      Lý Phỉ trở lại phòng, tâm tình có chút buồn bực. Nghĩ muốn vào gian nhìn chút.

      vào liền thấy hoảng sợ luôn.

      Chính mình giống như đứng trong biển hoa vậy, những cây hoa héo rũ trước kia đều chỉnh tề sống lại, những cây có hoa, giờ lại nở rộ thành những bông lớn, những bông hoa này so với trước kia dường như còn xinh đẹp hấp dẫn hơn.

      Lý Phỉ còn ngửi được đâu đó có hương thơm thoang thoảng.

      thể ngờ được gian tùy thân lại có chức năng giúp cho thực vật sinh sôi nảy nở, thậm chí còn có thể làm chúng lớn nhanh hơn.

      Lý Phỉ cẩn thận vuốt ve những bông hoa đó, nàng quả thực thể tin được, nếu thực nó chức năng đó, vậy cuộc sống của mình có biến hóa nghiêng trời lệch đất! Lý Phỉ cẩn thận kiểm tra những cây hoa kia, lại ngồi xổm xuống xem thổ nhưỡng dưới chân, còn có hồ nước trong suốt, đó chính là địa phương thần kỳ của gian này .

      Lý Phỉ lại thu dọn ít cỏ dại, tâm tình cũng bình phục lại rất nhiều, sau đó mới ra khỏi gian.

      tại Lý Phỉ có chút hiểu biết về thế giới này, như vậy, tại chính là làm thế nào để thoát khỏi thân phận nha hoàn này.
      thuyt thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      nhay ho thui.co len ban oi

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: Hy vọng 1


      Làm thế nào để thoát khỏi thân phận nha hoàn này.

      Lý Phỉ nghĩ ra đại khái là có hai cách. là chính mình chuộc thân, nàng được bán với giá là hai lượng bạc, như vậy nàng phải có ít nhất ba lượng bạc để chuộc thân, nhưng cũng nhất định được chấp thuận.

      Thứ hai chính là cầu xin chủ nhân ban ơn, thả ra ngoài. Nhưng những người này phải là người có công lao lớn hoặc là hầu hạ chủ nhân nhiều năm, vẫn trung thành và tận tâm mới có thể cầu được cái ân điển này.

      Đối với điều thứ nhất, nàng bây giờ có tiền, nhưng nàng lại có cái gian này, tiền chắc là vấn đề, nhưng người ta chưa chắc cho nàng chuộc thân. Mà điều thứ hai, phải đợi có công lớn lao, chính nàng tự cầu ân điển, như vậy nàng nên làm như thế nào mới có thể đạt được công lao to lớn đây?

      Thoạt nhìn tiền đồ phía trước là mảnh u ám, nhưng là Lý Phỉ tin tưởng vững chắc nàng nhất định có thể tìm được đường ra.

      Buổi tối, mọi người tụ cùng chỗ chuẩn bị ngủ.

      “Xuân Vũ, nghe Đại quản muốn từ bên trong những nha hoàn bậc ba tuyển ra người lên bậc hai , ta xem, nhất định là ngươi rồi, nếu ngươi làm nha hoàn bậc hai, tỷ tỷ đừng quên chúng ta nha.”

      trong số đó với Xuân Vũ, trong giọng lộ vẻ hâm mộ.

      Xuân Vũ thấy mọi người đều nhìn về phía mình, hơi hơi nâng cằm lên, có chút kiêu ngạo :

      “Còn chắc chắn đâu, nhưng mà ta nghe mẫu thân ta hẳn là sai , yên tâm, về sau ta quên các ngươi đâu.”

      Nha hoàn bậc hai? Lý Phỉ có hứng thú với việc này, thay quần áo liền chuẩn bị ngủ.

      “Xuân Hoa tỷ.” Xuân Vân vẫn nằm ở bên cạnh chậm rãi nhích tới gần nàng: “Xuân Vũ tỷ tỷ làm nha hoàn bậc hai đấy, cũng biết khi nào chúng ta mới có thể thăng lên bậc hai đây.”

      “Ngươi rất muốn làm nha hoàn bậc hai?” Lý Phỉ thấy tiểu Xuân Vân tràn đầy hâm mộ, có chút kỳ quái hỏi.

      “Đúng vậy, nha hoàn bậc hai làm việc cũng mệt như chúng ta, hơn nữa tiền tiêu vặt cũng nhiều hơn so với chúng ta, còn có nếu tương lai chúng ta…” xong, Xuân Vân lập tức đỏ mặt, vùi đầu ở trong chăn.

      Tương lai làm sao vậy? Lý Phỉ hiểu: “Tương lai như thế nào?”

      Xuân Vân nghe được Lý Phỉ hỏi như vậy, lại càng dám ra, dùng sức chui vào bên trong chăn. Lý Phỉ thấy nàng có bộ dáng này nhịn được cười lên tiếng.

      “Về sau có thể tìm tướng công tốt!” Xuân Vân nằm bên cạnh đột nhiên lớn tiếng.

      Mọi người nghe xong, đều hì hì cười đùa.

      Xuân Vân nghe thấy lại càng thêm ngượng ngùng, ở trong chăn cuộn lại thành đoàn.

      Lý Phỉ cả kinh, có tâm tình nở nụ cười, đúng vậy, thời đại này nha hoàn có tư cách lựa chọn hôn của mình, chỉ có thể tìm gia đinh trong phủ, cầu chủ nhân ban hôn , con cháu tương lai đều là nha hoàn gia đinh.

      Trong lòng Lý Phỉ càng thêm nóng nảy, nhất định phải thoát khỏi thân phận nha hoàn này, cho dù là chạy trốn cũng được!

      Lý Phỉ cũng muốn mình phải chạy trốn, tuy rằng nàng có gian tùy thân, làm như vậy thực dễ dàng, nhưng Lý Phỉ biết, mình còn có khế ước bán mình, nếu nàng chạy trốn, nàng chính là trốn nô, nếu bị bắt được bị lưu đày, đây là hình phạt rất nghiêm trọng.

      Chỉ khi nàng lấy được khế ước bán mình, mới có thể quang minh chính đại sinh sống.

      Mọi người xung quanh đều ngủ, có người còn gáy khò khè, trong lòng Lý Phỉ càng thể bình tĩnh nổi.

      Chuộc thân! Đầu tiên mình phải kiếm được tiền để chuộc thân, rồi mới nghĩ biện pháp chuộc thân, nhưng nàng tại văn tiền còn có, chỉ có đám hoa trong gian kia. Lý Phỉ nhận thức được ít trong số đó, là mẫu đơn, nhưng mà, là loại mẫu đơn gì, Lý Phỉ lại biết.

      biết có thể bán được tiền hay ? Nếu có thể bán được tiền, tiền mình chuộc thân liền đơn giản rồi.

      Ngày mai hỏi thăm chút, Lý Phỉ tưởng tượng rồi mơ mơ màng màng ngủ.

      Ngày hôm sau, Lý Phỉ dậy từ sớm, trong lúc nàng rửa mặt cùng với Xuân Vân, nàng làm bộ lơ đãng hỏi: “Xuân Vân, lần đó ta giúp muội thu dọn đám hoa cỏ đó, có mấy cây hình như là mẫu đơn, muội xem chúng có đáng giá hay ?”

      Xuân Vân biết Lý Phỉ vì sao lại hỏi như vậy, chính là tâm tư nàng rất đơn thuần, cũng nghĩ nhiều, đáp lời: “Muội biết, Xuân Hoa tỷ, tỷ hỏi cái này để làm gì chứ? Hay là hôm nay muội hỏi Tiểu Thôi chút.”

      Tiểu Thôi là gia đinh phụ trách hoa cỏ ở trong viện, cũng có chút kiến thức về hoa cỏ, Lý Phỉ nghe nàng như vậy, liền gật đầu.

      Lúc ăn cơm trưa, Lý Phỉ tìm đến Xuân Vân hỏi thăm tình huống. Quả nhiên Xuân Vân hỏi thăm được rất nhiều tin tức.

      Những mẫu đơn này rất đáng giá, có gốc cây là loại Thập Mẫu Cẩm, có cây là Lam Điền Ngọc, những cây đó đều là của Thanh di nương lúc được lão gia sủng ái mua về từ Lạc Dương, người bình thường cũng nuôi nổi, nhưng bây giờ những cây đó đều bị Hà di nương được sủng ái nhất tại ngấm ngầm giở trò, đem đám hoa đó hại chết hết, lão gia cũng câu nào…

      xong, chủ đề của Xuân Vân liền lệch khỏi quỹ đạo, giảng giải đến các loại bát quái trong nhà cao cửa rộng, những cái đó Lý Phỉ có hứng thú, nàng đánh gãy lời của Xuân Vân, hỏi vấn đề khác.

      “Lạc Dương? Lạc Dương có phải chính là địa phương nhờ mẫu đơn mà nổi danh hay ?”

      Xuân Vân liếc ánh mắt xem thường, dùng nó để tỏ vẻ bất mãn đối với việc Lý Phỉ đánh gãy những lời kể bát quái của mình: “Xuân Hoa tỷ, tỷ biết Lạc Dương còn gọi là thành Mẫu Đơn sao? Nơi đó mọi nhà đều trồng mẫu đơn, hơn nữa hàng năm còn tổ chức lần hội hoa mẫu đơn đó, nghe , ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy đương kim Thiên Tử đấy.”

      Lý Phỉ nghe được tin tức mà mình muốn, bắt đầu lo lắng làm sao mới có thể đem những cây mẫu đơn quý báu này bán .

      Buổi chiều, Lý Phỉ vừa rửa xong bát đũa và đám rau dưa dùng cho chiều nay, chuẩn bị nghỉ ngơi lát, lại thấy Xuân Vân vội vàng chạy tới.

      “Làm sao vậy?” Lý Phỉ thấy Xuân Vân đầu đầy mồ hôi, liền hỏi.

      “Xuân Hoa tỷ, ta, đau bụng, ngươi giúp ta trông coi ở trong sân được ?”

      Lý Phỉ thấy bộ dạng này của nàng, biết nàng nhất định giữa trưa ăn phải cái gì nên ăn, cũng chối từ, đến trong viện trông coi giúp nàng.

      Kỳ việc của Xuân Vân cũng nặng nhọc gì, chỉ cần phụ trách dọn dẹp sạch sân viện là được rồi. Đây là việc mà mẹ Xuân Vân phải mất nhiều tiền tài đút lót cho quản kia mới xin được, quả nhiên nàng có người mẹ tốt!

      Lý Phỉ cầm cái chổi chậm rãi quét sân viện.

      Lúc này thấy có hai người tới, người trong đó chưa đến ba mươi tuổi, ăn mặc hoa lệ, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng sắc mặt lại hơi tái nhợt, vừa nhìn liền biết đây là nhân vật lớn, Lý Phỉ muốn tránh ra người nha hoàn bên cạnh vị phu nhân kia liền gọi mình:

      “Ngươi, đứng lại, lại đây!”

      Giọng của nàng có vẻ tốt, vẻ mặt có chút sốt ruột, Lý Phỉ thấy nàng bị người ta nhìn thấy, cũng dám tránh né, bước lên phía trước.

      “Ngươi giúp ta dìu phu nhân.”

      Lý Phỉ nhanh chóng ngẩng đầu liếc mắt nhìn người nọ cái, thấy phụ nhân kia sắc mặt tái nhợt, bộ ngực phập phồng kịch liệt, giống như thể thở được, vị nha hoàn kia thấy chủ nhân của mình thân thể thích hợp, gắt gao nâng tay nàng, còn gọi mình hỗ trợ.

      Lý Phỉ vừa nhìn liền biết đây là dấu hiệu của bệnh hen suyễn phát tác, nàng đẩy nha hoàn kia ra, nhanh chóng đỡ vị phu nhân kia tới cái đình gần đó, thấy nha hoàn kia định phát hỏa, vội vàng : “Phu nhân đây là phát bệnh, ngươi nhanh tìm đại phu, ta ở đây trông coi, ngươi nhanh lên!”

      Câu cuối của Lý Phỉ như quát lên.

      Nha hoàn kia hiển nhiên là bị tiếng quát của nàng dọa trận, lúc lâu mới hồi phục tinh thần, thấy chủ nhân của nàng có bộ dáng này, cũng thêm gì nữa, nghiêng ngả lảo đảo chạy .

      Lý Phỉ nhanh chóng nới lỏng cổ áo cho vị phu nhân kia, cũng dám cởi hết toàn bộ, chính là hơi nới lỏng ra thôi, nơi này có bình dưỡng khí, Lý Phỉ cũng biết nên làm cái gì bây giờ? Chỉ đứng bên cạnh quạt gió, bên chờ đại phu. Lý Phỉ cũng phải bác sĩ, chính là lần nàng làm ở công ty, có lần nhìn thấy cấp phát tác bệnh hen suyễn, Lý Phỉ thấy người khác làm như vậy cho nên mới làm theo.

      Phụ nhân kia biết mình bị làm sao, chính là nhìn chằm chằm nàng lúc, sau đó gì thêm.

      Bệnh tình của quý phụ nhân này cũng nghiêm trọng cho lắm, dần dần hô hấp của nàng chậm rãi vững vàng hơn, bên kia nha hoàn dẫn theo đám người tới bên này. Phụ nhân kia nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình chút, sau đó tiếp tục nhắm mắt nghiêm cẩn ngồi chờ.

      Nha hoàn kia chỉ dẫn theo đại phu còn dẫn theo đám người. Trong đám người đó còn có Lý phu nhân trong truyền thuyết, là vị chủ nhân của nàng nhưng Lý Phỉ mới chỉ nhìn thấy lần.

      “Tam đệ muội, Tam đệ muội, ngươi thế nào rồi?”

      Lý phu nhân bước nhanh tới, giọng điệu có chút thân thiết và lo lắng. Lúc này Lý Phỉ mới biết vị quý phu nhân này là Lý Tam phu nhân.

      “Tốt hơn nhiều, nhị tẩu, ngươi cần lo lắng.” Lý Tam phu nhân mặt mỉm cười, khách khí trả lời.

      “Vậy là tốt rồi, bằng nếu ngươi gặp chuyện may ở chỗ này của tẩu, vậy tẩu tử đắc tội quá! Đến đến, mau để cho đại phu nhìn xem.”

      xong, để cho lão đại phu tiến lên.

      Lý Phỉ thấy vây lập tức lui sang bên.

      Lão đại phu xem mạch lúc lâu, mới vuốt chòm râu , đại khái ý tứ là bị hen suyễn, rồi lại cụ thể nguyên nhân gì đó, sau đó ghi ra mấy phương thuốc rồi mới rời .
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :