1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[ Xuyên không ] Nàng rất đáng yêu - Thiên Thảo (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      NÀNG RẤT ĐÁNG

      Tác giả: Thiên Thảo

      Editor: thienbao95

      Convert: ngocquynh520

      Độ dài: khoảng 160 trang word

      Nguồn: Sưu tầm


      [​IMG]
      Giới thiệu:

      loại người, cả đời của bọn họ, chỉ có thể cùng người sống nương tựa lẫn nhau.

      Đó là số mạng của bọn họ, bọn họ sống ở thế giới này chỉ là để quan tâm người.

      Tìm tìm kiếm kiếm, khổ sở thể tả, chỉ là để có được người đó.

      Gặp phải, nắm lấy.

      bao giờ buông tay.

      Dưới ánh mặt trời, chàng lẳng lặng quỳ gối ở trước mặt nàng, phát ra lời thề cả đời với nàng.

      Nàng là tính mạng của chàng, chính số mệnh an bài hai người sống nương tựa vào nhau.

      Chàng thể nào mất nàng.

      Thế nhưng nàng có thể bỏ chàng bất cứ lúc nào.

      Chàng nàng, phải bởi vì nàng là tính mạng của chàng.

      Nguyên do —— là nàng ở bên chàng trong những tháng ngày đơn, là người bạn duy nhất giúp chàng vượt qua những quạnh đến nghẹt thở. . . . . .
      Last edited: 20/10/16
      Dion, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Mở đầu:

      Edit: thienbao95


      Ánh trăng im lìm vắng vẻ đến nỗi lộ ra chút lạnh lẽo.

      "A. . . . . . A. . . . . ." Tiếng kêu thảm thiết thê lương, ngừng từ bên trong miệng người nữ nhân đứt quãng phun ra, dung nhan tinh xảo vặn vẹo, trong mắt của nàng chứa đựng loại thống khổ, khát vọng và tự giễu.

      "Rất đau sao." Giọng trào phúng, vang lên từ bên ngoài nhà giam, người nam nhân đứng ở dưới trăng, cặp mắt phượng xinh đẹp, chính trực nhìn thẳng vào bóng người vô cùng chật vật.

      "Huyễn Tuyết, Huyễn Tuyết!" Người nữ nhân giống như chó dùng cả tay chân bò tới, tay trắng và dài, duỗi ra từ bên trong song gỗ nhà giam, liều mạng muốn chạm vào người nam nhân.

      " tại còn chưa phải trăng tròn, ngươi đau thành như vậy, nếu đến trăng tròn, ngươi như thế nào đây?" Thân thể người nam nhân nhúc nhích, giữa hai lông mày chứa đầy chán ghét với người nữ nhân này.

      "Tại sao đối xử với ta như vậy, chẳng lẽ ta đối với ngươi còn chưa đủ tốt hay sao?" Trong thân thể truyền đến đau đớn, khiến cho nàng ngừng va chạm vào song gỗ. Nhưng do cơ thể nàng bị rắc bột, nên toàn thân mềm nhũn còn chút sức lực nào.

      "Về phần nguyên nhân, ngươi là người ràng nhất, Quân Lạc Hoa!" Tiếng của nhàn nhạt, nhưng lại mang theo tia tàn nhẫn mà lạnh lẽo.

      Nàng đột nhiên tuôn ra tràng tiếng cười, "Ha ha. . . . . . Ta biết, ngươi hận ta, người của ngươi, thân thể của ngươi, trái tim của ngươi, cái nào mà hận ta. Nhưng bây giờ ở Quân gia, chỉ có mình ngươi, là biết ta đau. . . . . . Ha ha."

      Nàng vừa cười, vừa , nhìn vào trong đôi mắt , có thêm phần thương hại, "Ít nhất, ta vẫn còn giữ được cái mạng của ta, thế nhưng ngươi có may mắn như vậy, ngươi bao giờ tìm thấy Mệnh Y, vì ngươi vĩnh viễn có cách nào, cứu được mạng của con tiện chủng kia, tiện chủng, tiện chủng. . . . . ."

      "Câm miệng!" Người nam nhân mím môi, ánh mắt lạnh lẽo.

      Thế nào. . . . . . Lẽ nào ta đúng sao. . . . . . Hay ngươi cho rằng nếu ngươi tìm được Mệnh Y, nàng ta ngươi sao? loại người như ngươi. . . . . ."

      Ầm!

      bổ ra chưởng, toàn bộ song gỗ trong nhà giam thoáng chốc nát bấy, ngực nữ nhân bị chưởng phong bắn trúng, thân thể văng ra mấy trượng, máu đỏ sẫm từ trong miệng nàng phun ra, nàng hồn nhiên hay biết gì nở nụ cười, "Còn chưa đủ đau. . . . . . Khanh khách. . . . . . So với phần đau đớn từ huyết thống này, điểm đau ấy, còn rất xa đủ."

      xoay người, chưa từng nhìn lại nàng lần, hai nô bộc chạy vội tới, kéo nữ nhân nằm sấp mặt đất.

      Nữ nhân bị bắt rời , nhưng vẫn cứ khàn giọng quay về phía mĩ nam kiêu căng hô, "Quân Huyễn Tuyết, chẳng qua ngươi cũng chỉ. . . . . . là kẻ đáng thương, khặc khặc, thậm chí so với ta càng đáng thương hơn, ha. . . . . . Ha ha. . . . . ."

      Tiếng cười dần dần xa, người nam nhân nâng đôi mắt lên, bình tĩnh nhìn chằm chằm vầng trăng tròn như bánh xe trời.

      Lại đến trăng tròn, lần này, thân thể có bao nhiêu đau đớn đây? Thân thể ở nơi xa, dường như cảm nhận được đau đớn của Quân Lạc Hoa, mơ hồ đau ỉ.

      Giơ tay lên, cấp tốc ấn xuống mấy huyệt đạo ở người, muốn ngừng lại phần đau khổ này.

      "Càng đáng thương sao?" Đôi môi nhàng nhếch lên, cúi người xuống, ngón tay giữ chặt ở mặt, che khuất đôi mắt của mình, "Đúng , chẳng lẽ ta mãi mãi cách nào nắm giữ được Mệnh Y sao. . . . . ."

      Mệnh Y. . . . . . Mệnh Y. . . . . .

      Lực đạo đầu ngón tay càng lúc càng lớn, giống như muốn cắm năm ngón tay vào mặt, cắm vào bên trong xương cốt.

      "A. . . . . ." tiếng khàn khàn rên rỉ, từ bên trong yết hầu của người nam nhân phát ra, "Mệnh Y, rốt cuộc như thế nào, mới có thể tìm được ngươi. . . . . ."

      Giọng khàn khàn thống khổ đến cực hạn, có làm thế nào cũng thể xóa khát khao, mà đáp án, chưa từng có người nào cho biết.
      ly sắc, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1

      Edit: thienbao95


      Lương Uyển Uyển cho rằng, cuộc đời của , nếu tương lai còn phát sinh chuyện bi thảm hơn, chỉ có thể là thi rớt đại học hoặc ba mẹ cho tiền tiêu vặt. Thế nhưng quên, thế giới này có câu "Ngoài dự đoán mọi người".

      Hồi tưởng lại chuyện của ngày hôm đó, Lương Uyển Uyển cũng đau khổ, xoa bóp cổ tay, nước mắt giàn giụa. . . . . . Thiên ngôn vạn ngữ chỉ có thể gộp lại thành câu, chính là họa từ trong miệng mà ra, đây mới thực là họa từ trong miệng mà ra!

      Nguyên nhân của câu chuyện đó là như vầy, lại , năm nào đó tháng nào đó ngày nào đó, Lương Uyển Uyển và bạn bè của đường, kết quả, có hai cái đứa tới gần, có thể thực nguyện vọng của .

      Lúc đó trả lời thế nào nhỉ? Đúng rồi, còn rất thân mật hỏi hai đứa bé này có phải lạc đường hay , kết quả bọn họ lại chê nụ cười của quá khó coi. . . . . . ách, xa quá rồi.

      chung, chỉ thuận miệng câu: "Vậy gặp gỡ Tần Thủy Hoàng ." Bởi vì lúc đó, rất thích phim Tầm Tần Ký của đài truyền hình.

      Kết quả mới xong câu này, sau lúc, toàn bộ cảnh tượng chung quanh biến hóa, đường phố thế kỷ 21 biến thành ngôi miếu hoang vu đổ nát. lòng vòng suốt ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nhìn thấy người dân.

      Ánh mắt của đám người ấy vô cùng kinh ngạc, mặc đồng phục học sinh cùng đám người lao động ăn mặc như cổ trang chuyện nửa ngày, rốt cuộc hiểu ba chuyện.

      1.

      xuyên , dường như tất cả các tiểu thuyết đều ghi như vậy, mặc kệ là nguyên nhân nào, chung là. . . . . . xuyên . Có ba loại xuyên : hồn xuyên, đầu thai xuyên hoặc người vẫn còn mặc quần áo, thuộc loại cuối cùng.

      2.

      xuyên vào thời nhà Đường chứ phải nhà Tần, về phần tại sao lại xui xẻo như vậy, nghĩ hoài ra. Đối với nhà Tần hay nhà Đường, kỳ cũng có gì khác nhau.

      3.

      người có đồng nào, trong túi chỉ có 45 đồng lẻ 3 nhân dân tệ, tiền này thể lưu thông ở cổ đại. Quan trọng hơn là làm sao có thể nuôi sống chính mình ở cổ đại đây.

      Sau đó, cầm cố những đồ có thể cầm, rốt cuộc đổi được năm mươi lượng bạc, chỉ giữ lại duy nhất chiếc điện thoại. Pin trong điện thoại còn hơn phân nửa, tuy thể gọi điện, nhưng chí ít có thể chụp ảnh và nghe nhạc. Vì tiết kiệm chút pin cuối cùng này, tắt máy điện thoại trước.

      Để quyết định con đường kiếm sống của mình, Lương Uyển Uyển cân nhắc rất nhiều. Vừa bắt đầu, dự định noi theo nữ thuỷ tổ xuyên " sông Nile", ở thời cổ đại nhấc lên phen phong ba bão táp, đáng tiếc sau hồi cân nhắc, vừa có khuôn mặt đẹp như Cairol, vừa có kiến thức lịch sử uyên bác như Cairol, 36 kế, chỉ biết nửa nên chỉ có thể cười trộm.

      Nếu thể con đường chính trị, vậy con đường trí thức. Đáng tiếc, Đường Thi Tống Từ, cảnh giới của chỉ mới dừng lại ở câu “sang tiền vọng minh nguyệt”, ngoài nó ra, cuộc thi cũng cần mấy bài thơ như vậy, phỏng chừng dùng xong cũng còn câu nào nữa, cho nên diệt luôn ý tưởng này.

      Huống hồ ở cổ đại, chữ viết vẫn là chữ phồn thể, có thể xem được, nhưng để viết chữ chỉ có thể viết những chữ đơn giản!

      Cuối cùng bế tắc, Lương Uyển Uyển nghĩ, vẫn nên con đường lao động, lao động là vinh quang, ăn trộm ăn cướp đạo văn, là học sinh cấp ba của thế kỷ 21, cụt tay thiếu chân, điểm thi bình quân cuối kỳ năm ngoái là 87.5, chẳng lẽ còn sống nổi ở cổ đại?


      khách điếm tên là "Duyệt Lai", sau khi nàng nhìn thấy tiểu nhị dán cáo thị, nàng hối lộ chưởng quỹ hai lượng bạc, quang vinh trở thành người làm công ở cổ đại —— tiểu nhị. Có ba người làm cho mọi người kinh sợ, nên mọi người trong giang hồ đặt cho họ cái tên.

      Phàm là người ở trong giang hồ, từ chưởng môn giáo chủ lớn nhất, đến giang hồ mãi võ nhất đều biết đại danh của bọn họ. Đương nhiên, nếu như ngươi lần đầu ở trong giang hồ, chưa từng nghe qua đại danh ba người bọn , thành vấn đề, chỉ cần ở đường tùy tiện hỏi chút là biết thể trêu chọc ai, đối phương cho ngươi biết đại danh ba người bọn .

      Cho nên , ba người bọn rất nổi danh, tiếng tăm làm cho người ta lui bước đến chín mươi dặm. Nếu ngươi chọc giận minh chủ võ lâm, tốt xấu còn có khả năng sống sót, nếu như ngươi chọc giận ba người bọn họ, ai, xin khuyên câu, tốt nhất là lấy đao cắt cổ . Dù sao giang hồ đồn đại "Thà chọc giận minh chủ võ lâm, cũng nên làm trái ý Kiếm thần y." Cũng phải bỗng dưng như vậy!

      Trước tiên chút về Ngân kiếm Quân Huyễn Tuyết, nghe đồn võ công của trác tuyệt, tài đánh đàn đệ nhất thiên hạ, tuy có công phu tuyệt luân, nhưng từ trước đến giờ vẫn quan tâm đến chuyện giang hồ phân tranh, được coi là trong những người “nhân từ” nhất. Vào năm năm trước, lúc mười bảy tuổi nổi danh trong đêm, mang theo ngọc bích Tuyết Cầm bình định hắc nhai trại hai trăm người, e rằng đến bây giờ người nào biết đại danh của .

      Về phần Sát thần Vô Thiện Nha, vừa nghe thấy tên biết, nếu sơ ý rơi vào trong tay của , chắc chắn thập tử vô sinh. Tâm tình bất định, chỉ có có thể phụ người, người khác tuyệt đối thể phụ . Thiên sát bò cạp quét ngang giang hồ, có người minh chủ võ lâm năm đó sở dĩ trong ba tháng đóng cửa ra, là bởi vì lông mày bị Vô Thiện Nha cạo nửa. Cho dù là hay giả, cũng ai biết được, người mà, chung quy phải cho đối phương chút mặt mũi, huống chi người ta là minh chủ võ lâm đấy.

      Mà trong ba người, người "tàn nhẫn" nhất, xin lỗi, phải Sát thần Vô Thiện Nha, mà là tà y Đông Phương Hình Tôn. Ngoại trừ thân võ công tuyệt đỉnh, còn tinh thông y lý và độc dược. có ai có thể so với hiểu được như thế nào là khiến cho người ta sống bằng chết, cứu người và giết người đều dựa vào tâm tình của . Nếu rơi vào trong tay , như vậy, chỉ có thể cầu thần bái phật, hy vọng có thể chết sớm để đầu thai.

      Cho nên , nếu có việc gì làm, tốt nhất đừng chọc tới ba người này, a di đà Phật! Phật tổ phù hộ!

      người đại, Lương Uyển Uyển vẫn có chút tinh thần bát quái, trong khách điếm người đến người , các tin tức bác quái của cổ đại đều tụ tập ở trong này. Có lúc nghe được ít khách nhân lui tới ít chuyện trong giang hồ, Lương Uyển Uyển vẫn rất có hứng thú. Dù sao ở cổ đại này, có gì để giải trí, chỉ có những tin tức bát quái trong trà dư tửu lậu để tiêu khiển.

      "Uyển Uyển, những người trong giang hồ này, những tiểu nhân vật như chúng ta thể tùy tiện trêu chọc." Dì Trương phụ trách nhà bếp trong khách điếm chỉ lần như vậy với nàng.

      "Dạ, dạ con nhất định trêu chọc." Dù sao, người giang hồ ở cổ đại, dường như hở tí là giết người, nàng cũng muốn làm khổ cái mạng của nàng, có thể đứng xa xa nhìn là được rồi, "Đúng rồi dì Trương, con để dì làm bánh trứng, dì làm xong chưa?"

      "Làm tốt lắm, chờ con tới xem nè!" Dì Trương cười , đưa cho Lương Uyển Uyển cái hộp cơm, bên trong bày ra bốn cái bánh trứng.

      Làm tiểu nhị ở đây, thành tựu to lớn nhất của Lương Uyển Uyển chính là lấy ít cách làm điểm tâm của đại cho dì Trương biết, để dì Trương giúp đỡ làm, dù sao Lương Uyển Uyển cũng chỉ nghiên cứu qua thực đơn, cho tới bây giờ vẫn chưa có chân chính xuống bếp. Trong lúc làm thất bại ít lần, cuối cùng cũng làm được ít điểm tâm, tuy sánh được với thành phẩm của đại, thế nhưng ở cổ đại mà , cũng coi như có chút tinh xảo .

      Lương Uyển Uyển này, đối với cuộc sống, vẫn có chút cầu. Người như nàng, trắng ra, chính là loại người rất thích hưởng thụ. Đến cổ đại, ôm chí lớn, ngoại trừ cả ngày nghĩ làm sao để quay trở về, cũng chỉ muốn làm những điều nhặt này, để đề cao chất lượng cuộc sống của mình.

      Nàng để dì Trương làm vài món điểm tâm, tuy có số người ăn quen, nhưng vẫn có nhiều người thích ăn. Sau khi chưởng quỹ thử qua mấy món điểm tâm của nàng, liền bày bán những điểm tâm được mọi người thích ở trong khách điếm, đương nhiên, nàng cũng thu được ít ngân lượng khen thưởng.

      Lương Uyển Uyển chưa từng nghĩ tới lợi dụng kiến thức ở đại, ở cổ đại mở khách điếm, hoặc kinh thương, như vậy quá mệt mỏi. Nàng cảm thấy, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể trở về đại, dù sao lúc đó, cũng có bạn bè và hai đứa bé tự xưng là thần tiên bên người, sống chết cũng phải bắt hai đứa bé đưa nàng trở về, huống chi hai đứa bé kia đưa nàng đến sai thời đại, muốn sửa lại sai lầm, cũng phải xuất ở trước mặt nàng lần chứ.

      Vì thế, chỉ cần có thể tìm thấy hai đứa bé kia, tất cả chuyện hoang đường này có thể liền kết thúc!
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2

      Edit: thienbao95


      Đương nhiên, Lương Uyển Uyển thể ngờ tới, lúc này, tất cả những suy nghĩ đó còn cần thiết. Chiều hôm đó, thừa dịp có chuyện gì để làm, Lương Uyển Uyển và chưởng quỹ rãnh rỗi ngồi xỉa răng, trò chuyện qua lại, lại ngờ rằng cái tên “Kiếm Thần Y” tiếng tăm lừng lẫy giang hồ tới .

      Uyển Uyển liền hỏi, "Chưởng quỹ, ông ba người này có bộ dáng ra sao?"

      "Tất nhiên đều là nam tử cực kỳ tuấn mỹ." Chưởng quỹ .

      " sao? Ông gặp rồi?"

      "Ta nào có phúc khí để gặp mấy nhân vật như vậy, chỉ là những khách nhân lui tới, nên nghe được bọn họ chút mà thôi."

      "Những khách nhân kia gì vậy?" Nàng cảm thấy hứng thú, chỉ tiếc bây giờ trong tay dĩa hạt dưa, để bên vừa chuyện bát quát, bên cắn hạt dưa, phải là chuyện cực kỳ hưởng thụ sao!

      Chưởng quỹ Dương Dương đắc ý giọng : "Có người Tà y Đông Phương Hình Tôn, ở giữa hai hàng lông mày có nốt chu sa, xinh đẹp lạ thường."

      Cái gì! Giữa lông mày có nốt chu sa? ! Lương Uyển Uyển líu lưỡi.

      "Còn Sát thần Vô Thiện Nha, nụ cười ôn nhu đoạt mạng người, đôi mắt câu hồn, trong chốn võ lâm giang hồ, ngoại trừ nữ tử, ít nam tử cũng ái mộ ."

      A, lại là thùng xăng pha nhớt! Trong đầu Lương Uyển Uyển, bắt đầu nghĩ đến chuyện tình đầy màu sắc.

      "Về phần Ngân kiếm Quân Huyễn Tuyết . . . . . ."

      " sao?" Lương Uyển Uyển truy hỏi.

      "Mặc dù là Ngân kiếm, thế nhưng vũ khí thành danh của lại là cây cầm, có người toàn thân cây cầm bạch ngọc thông suốt, dây đàn màu xanh biếc được làm từ tơ tằm, có tên là Tuyết Cầm Ngọc Bích. Năm đó mặc bộ hồng y, đàn Tuyết Cầm Ngọc Bích, có thể là xinh đẹp tuyệt trần, phong thái trác tuyệt!"

      Lương Uyển Uyển hì hì tiếng, bật cười, xinh đẹp tuyệt trần, từ này như thế nào cũng là để hình dung nữ nhân, chẳng lẽ cái tên Quân Huyễn Tuyết kia, là tên ra nam nữ ra nữ?

      chờ nàng ra câu này, chiếc xe ngựa có vẻ ngoài tinh xảo nhưng thô tục, đứng ở trước cửa khách điếm.

      Ngựa kéo xe, là hai con ngựa tốt.

      Còn người kéo xe, nhìn qua thâm trầm lão luyện, khí chất giống với những người giang hồ hay lui tới khách điếm.

      Chẳng qua cái mà Lương Uyển Uyển chú ý, chính là người bị kéo ở phía sau xe ngựa. Hai tay người kia bị dây thừng trói chặt, quần áo sớm bị mài mòn đến rách rưới, phần áo nơi ngực bị rách hơn phân nửa, thậm chí sắp bọc lại được bầu vú đầy đặn.

      lưng người nữ nhân kia, phần áo ngay ngực là nơi bị mài hỏng lợi hại nhất, mơ hồ lộ ra da thịt, mảnh huyết nhục mơ hồ, điều khiến Lương Uyển Uyển hoài nghi, nữ nhân này có phải bị xe ngựa kéo đường tới đây hay . Tóc nữ nhân, sớm rối tung ở phía sau, khuôn mặt sưng vù đầy vết máu, hoàn toàn nhìn ra bộ dạng gì.

      Lương Uyển Uyển cảm thấy thương xót cho người nữ nhân kia, biết tại sao nàng ta, lại bị người ta hành hạ thành bộ dáng như vậy.

      Màn xe kéo lên, thiếu niên thanh tú từ xe nhảy xuống, ra giọng giòn tan "Chủ nhân, đến khách điếm."

      "Ừ." xe ngựa, chỉ truyền đến giọng mơ hồ. Rất nhạt, nhưng lại làm cho người nghe có cảm giác hoa lệ, giống như trân châu rơi vào khay ngọc, dường như ở giữa đất trời, chỉ còn lại dư này.

      Lương Uyển Uyển giật mình, nhìn thấy người thiếu niên, ôm chiếc đàn cổ từ xe ngựa xuống. Là sao? Là người phát ra giọng vừa nãy sao?

      Nhưng sau khắc, nàng nhìn thấy người thiếu niên ôm cầm kia, cung kính đứng ở bên cạnh xe ngựa, cúi đầu, khom nửa người.

      Giọng vừa rồi, phải do thiếu niên này phát ra.

      Tầm mắt của Lương Uyển Uyển, lần thứ hai dừng lại ở chiếc màn xe.

      Phút chốc, bộ quần áo màu đỏ, lọt vào tầm mắt của nàng. Xung quanh toàn màu hồng, hoàn mỹ diễm lệ.

      Hồng y như phong, vạt áo ngọc thụ lâm phong.

      Da trắng như tuyết, tóc đen như mực, mặt mày như họa, tinh xảo trong suốt giống người thường. Trong nháy mắt, Lương Uyển Uyển cho rằng mình nhìn thấy phiên bản búp bê SD phóng to. Đó là người nam nhân rất trẻ, trẻ tuổi mà cao quý. Vẻ mặt nhàn nhạt, tư thái ung dung, giơ tay nhấc chân, đều mang theo loại xinh đẹp đến hoàn mĩ. Vẻ đẹp này, giống như hoa Mạn Châu Sa, xinh đẹp đến mê ly, nhưng lại có khoảng cách thể nào tới gần, thể nào đụng vào, thể sa vào, khi bị hấp dẫn, chỉ có thể vạn kiếp bất phục.

      Người nam nhân trẻ tuổi kia vừa xuống xe ngựa, trong mắt của người nữ nhân bị trói hai tay lóe ra ánh sáng, đáng tiếc miệng của nàng bị vải bố chặn lại, chỉ có thể phát ra tiếng kêu ô ô khe khẽ. Người nữ nhân kia khó khăn lắm mới tới gần được người nam nhân, lại bị người thiếu niên xuống xe đầu tiên hung hăng đè lại, chiếc roi xuất ở trong tay người thiếu niên, đánh lên người nữ nhân. thân thể vô cùng chật vật, lại có thêm nhiều vết máu.

      Lương Uyển Uyển kìm lòng được hít vào hơi, thanh của roi quất cùng với thanh đánh vào da thịt, làm cho lưng nàng trở nên lạnh lẽo.

      Nữ nhân ô ô khẽ gọi, đôi mắt nhìn chằm chặp vào người nam nhân mặc hồng y.

      Người nam nhân ở cao nhìn xuống, giữa hai hàng lông mày chứa đầy chán ghét, phảng phất như nhìn vật thấp hèn nhất thế gian.

      Nữ nhân bị roi đánh nằm mặt đất, thân thể theo bản năng tránh trái tránh phải, nhưng chung quy vẫn có cách nào tránh được từng nhát quất.

      " là chật vật!" tiếng cười nhạo, người nam nhân dời tầm mắt, dường như muốn nhìn người nữ nhân kia thêm chút nào nữa, "Tùng U, kéo nàng xuống."

      "Dạ." Thiếu niên cầm roi lập tức dừng tay, kéo người nữ nhân kia như kéo súc sinh, tới trước mặt chưởng quỹ: "Chưởng quỹ, bốn gian phòng thượng hạng."

      Chưởng quỹ ở khách điếm nhìn quen những cảnh như thế này, mặt vẫn duy trì trấn định như cũ: "Uyển Uyển, mau dẫn khách đến phòng chữ "Thiên" !"

      Lúc này Lương Uyển Uyển mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng đáp tiếng, "Được."

      Lòng bàn tay đổ mồ hôi tới trước mặt những người kia, trong lòng nàng tuy có chút sợ hãi nhưng vẫn quyết tâm làm tròn công việc của tiểu nhị. Mắt, lại bất ngờ đối diện với đôi mắt xinh đẹp kia.

      Người nam nhân kia nhìn nàng!

      Đôi mắt đen nặng nề nhìn chằm chằm nàng, có chút rung động nào. Nhưng ở nơi sâu xa trong đôi mắt đó, mơ hồ có chút ánh sáng. Lúc nhìn, giống như nhìn món đồ, món đồ lẽ ra nên xuất , thế nhưng lại xuất .

      Huyết sắc làn da trơn bóng dần dần tái nhợt, lông mày đen như mực hơi nhíu lại. Môi, có chút run rẩy, tay trái chẳng biết lúc nào đặt ngay ngực.

      Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

      Tiếng tim đập, dường như từ từ trở nên ràng.

      "Chủ nhân, làm sao vậy?" Thiếu niên ôm cầm Chiêm Ngữ mang theo nghi hoặc hỏi.

      Lần thứ hai liếc mắt nhìn Lương Uyển Uyển, tay trái của người nam nhân chậm rãi buông trở về bên người, nhàn nhạt : " có gì."

      Là nàng sao? cố gắng cả đời để tìm kiếm người kia. Thế nhưng . . . . . chỉ qua cái nhìn này, có thể xác định cái gì đây? Thân thể. . . . . . dường như mơ hồ đau đớn. Giống như kêu gào, có cái gì đó muốn thoát ra, ở trong trống vắng kia, lại tràn vào những khát vọng mãnh liệt.
      ly sắc, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3

      Edit: thienbao95


      Hồng Y phất qua, vẻ mặt khôi phục lại bình thường, cánh môi đỏ như máu, đối mặt với Lương Uyển Uyển ngây ngốc chậm rãi phun ra hai chữ: "Dẫn đường."

      Nam nhân mặc hồng y này, ràng cũng là loại với đám người kia. Sau khi đưa những người kia vào phòng chữ "Thiên", Lương Uyển Uyển liền vội vã chạy xuống đại sảnh dưới lầu. Nhớ lại cảnh tượng của người nam nhân hồi nãy, lưng nàng mạnh mẽ nổi lên luồng khí lạnh, khi đó, nàng có thể nhìn thấy trong đôi mắt của lên vẻ tàn nhẫn, nàng thậm chí hoài nghi, có khi nào người nam nhân mặc Hồng Y này cũng lấy roi ra, quất cho nàng mấy cái hay .

      Nhớ lại người nữ nhân bị trói kia, nàng học qua chủ nghĩa Mác-Lê Nin, tư tưởng Mao Trạch Đông lại khai sáng tinh thần trượng nghĩa bắt đầu nổi lên trong nàng, hiểu tại sao người nữ nhân này lại đắc tội với những người kia, để bị hành hạ thành như vậy.

      "Bạch ngọc thông suốt, dây đàn màu xanh lục. . . . . . Tuyết Cầm Ngọc Bích . . . . . Đúng vậy, đó nhất định là Tuyết Cầm Ngọc Bích, như vậy. . . . . . Người kia chính là. . . . . . Trời ạ! Ta thế nào cũng nghĩ tới, người kia lại là . . . . ."

      Lương Uyển Uyển xuống lầu, liền nhìn thấy chưởng quỹ có chút thất thần lẩm bẩm mình.

      "Người kia là ai? Nên là cái gì?" Lương Uyển Uyển tiến lên phía trước, hiếu kỳ hỏi.

      Chưởng quỹ sợ hết hồn, vội vàng nhìn bốn phía, lập tức hạ thấp giọng với Uyển Uyển: "Những người mà vừa nãy ngươi đưa lên phòng "Thiên", chẳng lẽ ngươi nghĩ đến cái gì?"

      "Nữ nhân bị trói kia rất đáng thương, người nam nhân mặc hồng y kia rất đẹp." Uyển Uyển đáp, đột nhiên nghĩ những tiểu thuyết trước đây từng xem, lại , "Người nam nhân kia phải là, đệ nhất mỹ nhân trong giang hồ ." Dựa vào mức độ xinh đẹp của khuôn mặt kia, vinh quang đứng đầu bản cũng quá đáng.

      Chưởng quỹ lên dáng vẻ chỉ tiếc mài sắt nên thép nhìn Uyển Uyển, "Người đầy tớ ôm cầm bạch ngọc thông suốt, dây đàn lại màu xanh lục, mà dáng dấp của người chủ kia, cả người mặc hồng y, phong hoa tuyệt đại, người như vậy, trong chốn giang hồ có mấy ai?!"

      Lương Uyển Uyển nghĩ lại, cảm thấy những câu này có chút quen tai, có vẻ như hôm nay lúc cùng chưởng quỹ tán gẫu, có nghe qua: “Có, lúc trước ngươi Ngân kiếm Quân Huyễn Tuyết gì đó, phải cũng mang theo cầm, mặc áo đỏ sao."

      "Ngươi. . . . . .nha đầu ngốc, muốn tức chết người. Hèn chi đời này ngươi chỉ có thể làm tiểu nhị."

      Này này! Đừng có kỳ thị cái nghề này có được hay ! Huống chi, nàng chỉ mới làm tiểu nhị có mấy tháng mà thôi, chứ lúc trước, nàng còn là năm giảng bốn đẹp*, vì xã hội chủ nghĩa đại mà phấn đấu học cấp ba đấy!

      Uyển Uyển muốn mở miệng phản bác, đầu óc lại đột nhiên chấn động —— nàng hiểu ra rồi!

      *Năm giảng: giảng văn minh, giảng lễ phép, giảng vệ sinh, giảng trật tự, giảng đạo đức; bốn mĩ: về tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, hoàn cảnh đẹp. Chỉ về những quy tắc hành vi của mọi người trong thời kì mới.


      "Người nam nhân kia, là Quân Huyễn Tuyết?" Nàng cảm thấy giọng của mình lạc nhịp, cảm giác này giống như phát nhân vật chính được mọi người bát quái sôi nổi mạng, đột nhiên ở cùng mái hiên với mình.

      chung, rất vi diệu, có cách nào hình dung được.

      "Xem ra ngươi cũng quá mức đần độn." Chưởng quỹ vuốt vuốt chòm râu dê, nhắc nhở Uyển Uyển, "Vị đại thần này, chúng ta phải hầu hạ cẩn thận, ngươi tuyệt đối đừng để xảy ra cố gì, nếu như chọc giận vị Quân Huyễn Tuyết này, mấy cái mạng cũng đủ đền! Còn có, tuyệt đối đừng vì thấy mỹ mạo của , mà nghĩ cách tiếp cận , nghe , những nữ nhân nào tiếp cận Quân Huyễn Tuyết, đều có kết quả tốt."

      Ừng ực!

      Lương Uyển Uyển nuốt nước miếng, mang theo dáng vẻ ngại học hỏi của kẻ dưới: "Kết quả tốt là chỉ. . . . . . Dạng kết quả gì?"

      Chưởng quỹ lắc đầu thở dài, bên trong giọng , mang theo vẻ đồng tình:"Cho dù chết, cũng bị phế bỏ."

      Trong phòng mảnh tối tăm, có đốt đèn, để cho ánh trăng sáng tỏ lẳng lặng chìm vào bóng tối.

      Hai tay trắng noãn như ngọc tiếng động phủ lên cây đàn cổ lành lạnh giống như ánh trăng cao kia, Quân Huyễn Tuyết yên tĩnh ngồi ở trong phòng, tư thế ngồi thanh thản mà tao nhã, giống như đợi cái gì.

      Dây đàn, vuốt ve từng dây , vẻ mặt của , giống như vỗ về người mình . Bỗng nhiên, thân thể run lên, ngón trỏ trái đột nhiên đặt ở bên dây đàn.

      vệt máu đỏ tươi, chậm rãi chảy ra từ đầu ngón tay, giọt, hai giọt. . . . . . xuống vạt áo màu đỏ kia, chậm rãi thấm vào, hợp thành thể. cảm giác đau đớn như bị hàng ngàng mũi kim đâm, tràn ra từ bên trong thân thể. . . . . .

      Quả nhiên, lại bắt đầu rồi!

      Quân Huyễn Tuyết mím môi, đôi mắt phượng diễm lệ mang theo vẻ cam lòng, liếc nhìn lỗ hổng đầu ngón tay.

      Xương cốt đau nhức, máu thịt đau nhức, cả cơ thể đều đau nhức, bắt đầu chậm rãi phát ra.

      Trăng sáng như vậy, vòng vòng lại, trăng khuyết rồi lại tròn.

      Cơn đau này, cũng giống như vầng trăng vậy, vòng vòng lại, mãi mãi kết thúc.

      Rốt cuộc còn phải đau bao lâu, mới có thể kết thúc đây! Giống như lời nguyền đến từ huyết mạch, thân thể sớm bị phần đau đớn này hành hạ đến thể chịu nổi, lúc nào mới có thể giải thoát đây?

      Có phải chính vì cam lòng, cam lòng vì mình có được vinh hoa phú quý, quyền thế địa vị, nhưng lại thể chống lại số mệnh an bài!

      Mệnh Y! Mệnh Y!

      Người của Quân gia khổ sở cả đời để tìm kiếm Mệnh Y!

      Muốn tìm được người kia, rồi mạnh mẽ hỏi người kia, tại sao lại đau như vậy, chỉ có Mệnh Y mới có thể lý giải!

      hàn quang bỗng nhiên lóe lên, sau khắc, hai bóng người màu đen, phá cửa sổ mà vào, chiêu nào chiêu nấy như muốn đoạt mệnh đánh tới Quân Huyễn Tuyết.

      Tay trái Quân Huyễn Tuyết ôm cầm, thân thể bỗng nhiên văng ra phía sau, thong dong tránh được mũi kiếm lạnh lẽo kia.

      tiếng cười nhạt ra từ khóe môi , miễn cưỡng nâng lên mắt phượng, Quân Huyễn Tuyết nhìn hai hắc y nhân ở trước mặt : "Cuối cùng các ngươi cũng đến."

      "Giao gia chủ ra, nếu đừng trách chúng ta hạ thủ vô tình!" hắc y nhân mở miệng , kiếm trong tay vận sức chờ phát động, chỉ cần đối phương đồng ý liền hạ sát chiêu.

      "Gia chủ? Chẳng lẽ các ngươi quên gia chủ của Quân gia đến tột cùng là ai!" Quân Huyễn Tuyết hừ lạnh, giơ tay trái lên, đầu ngón tay, bỗng nhiên xuất viên đá quý màu tím được khảm vào đuôi hồ ly—— vật này chính là tín vật của các gia chủ đời trước.

      "Ngươi ngông cuồng đoạt quyền, đê tiện vô liêm sỉ!" Trong lúc chuyện, hai hắc y nhân lại giơ kiếm đánh tới Quân Huyễn Tuyết.

      Tranh đấu kịch liệt, thoáng chốc phát động ở bên trong gian phòng được rộng rãi. Chỉ nghe ầm ầm vài tiếng, bàn ghế trong phòng, bị hủy.

      Hai hắc y nhân, tuy ra chiêu tàn nhẫn, nhưng thay vì muốn giết chết Quân Huyễn Tuyết, chẳng bằng trì hoãn thời gian.
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :