1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Lưu Ly Bàn Nhược Hoa - Fresh Quả Quả

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Lưu Ly Bàn Nhược Hoa


      Tác giả: Fresh Quả Quả

      Thể loại: Xuyên , ngược tâm, HE.

      Nguồn: Tangthuvien.vn

      Chuyển ngữ: song giang + SingNo (LQĐ)

      Độ dài: 96 chương + 6 ngoại truyện

      Giới thiệu nội dung:

      Giang hồ phiêu lãng, hồng trần dần trôi.

      người nhìn thấu nhân tình thế thái, tâm như gương sáng, là bậc kỳ tài có tấm lòng rộng mở trong võ lâm.

      Siêu phàm thoát tục, thanh khiết như hoa, dựa vào vạn vật mà sống, lại hiểu bộ mặt của nhân thế.

      Có tức thị , vạn vật đều trở về con số .

      Võ công tu vị xuất thần nhập hóa, đạt đến trình độ được xưng là thần nhân.

      Chính gọi là “Chân thủy vô hương” *nước trong tinh khiết mùi vị*.

      dung mạo tuyệt mỹ vô song.

      trái tim xảo trá thông sát bốn phương.

      La Huyền vẫn cứ như hồ nước sâu thẳm tĩnh lặng.

      Lại bị tình cảm như ngọn lửa của Bàn Nhược Hoa quấn quýt si mê làm tổn thương.

      Hay cho người cũng cuồng nhiệt, hận cũng cuồng nhiệt.

      Thủy và hỏa cùng tranh đấu.

      Cuối cùng rốt cuộc cũng chỉ có hai người là bị thiệt.

      Chỉ mong có thể hóa thành từng cơn gió thổi qua khói sương mây mờ mà thôi.

      Nhưng Lưu Ly đầu óc đơn giản và có chút háo sắc xuyên qua thời đến cổ đại.

      Gặp trúng chàng người tình trong mộng của nàng - tuyệt đại thần y La Huyền, người được vạn người trong võ lâm kính ngưỡng, siêu phàm thoát tục, thông suốt vạn vật, khí chất vượt xa người phàm,... (lượt bỏ 1 vạn chữ phía sau).

      Nàng quấn quýt si mê luôn bám theo bên cạnh La Huyền. Trải qua bao nhiêu trắc trở vì phải trốn tránh truy sát, hộ tống người bị trúng độc của Bàn Nhược Hoa tìm máu của giao long để giải độc.

      háo sắc lại ngây ngô, đáng nhưng lại thích gây , gặp phải tuyệt đại thánh y nghiêm túc lại vô tình.

      Mọi cách bày tỏ đều hao tâm phí sức.

      Nhưng cuối cùng chỉ là kết cục đau đớn tan nát cõi lòng như loài hoa Bàn Nhược kia....

      La Huyền, lẽ nào chàng mãi là vị thần mà bất cứ nào cũng chỉ có thể ngước nhìn mà thể chạm vào sao?


      Phía sau có khả năng ngược tâm
      Nhân vật chính: La Huyền, Lưu Ly
      Nhân vật khác: Bàn Nhược Hoa, Bắc Minh Thiên, Nhất Kiếm Liên, Lô Dương Phi Tuyết,...​

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 1: Nhân duyên của Lưu Ly

      ♪♫“Khắp cả thành nước lặng trăng mờ ảo, có người dựa vào mạn thuyền hát ca, lòng nhớ tướng công da diết.

      Cách ba đêm, mây xanh che khuất tầm mắt, buồn phiền. Mỹ nhân cười : Giống như hoa sen, chuyện tình ngắn ngủi gặp sợi tơ dài. Người hái sen hòa cùng khúc ca hái sen, lướt qua ngoài mạn thuyền, mặc kệ phá nát giấc mơ uyên ương.

      Đêm qua bao lâu rồi? Có người đơn độc nằm giang lâu. Đau lòng xin đừng hát: Nam Triều cũ khúc, nước mắt Tư Mã.......”♪♫




      Lưu Ly khẽ tựa vào chiếc ghế dựa lớn bằng gỗ có điêu khắc hoa văn, nghe nhạc. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê nàng lại nghe thấy tiếng réo rắt thảm thiết xé trái tim thành hai phần hoảng hốt, ba phần hoảng loạn. Trong chiêm bao luôn có người mặc áo trắng bay tới bay lui, nàng dùng sức mở to hai mắt nhưng dù thế nào cũng thể nhìn được.

      Vốn dĩ trong nhà mở tiệc, mọi người chờ nàng về để chúc mừng sinh nhật mười lăm tuổi của nàng, nhưng chính nàng lại lén lút chạy ra ngoài. Nàng thích khung cảnh như vậy, đều là đống lời lẽ thổi phòng nịnh nọt và những khuôn mặt tươi cười giả dối đến chán ghét, còn có những ánh mắt lạnh lùng lướt nhìn nàng vô cùng lạnh nhạt.

      Chạy tới trốn ở quán trà của Lão Nhai nằm trong con hẻm có thành tường xung quanh, chạy đến quán trà quen thuộc nghe chút nhạc, rồi ngủ gà ngủ gật. Yên tĩnh, nhàn nhã như vậy mới là những ngày mà nàng mong muốn.

      khí nơi phố cổ, lúc nào cũng tấp nập khiến nàng áp lực, thậm chí muốn buồn nôn. Lưu Ly thích những gánh nặng và áp lực gì đó đặt lên nàng, cho nên nàng luôn chán ghét cái gian nơi này. Nàng cảm thấy lòng mình vẹn nguyên, dường như có phần nào đó sớm mất trong dòng thời gian, mà chính mình tìm khắp nơi cũng vĩnh viễn tìm lại được, chỉ có thể mặc kệ bản thân tồn tại thế giới này, tự tìm lấy hy vọng.

      Lúc nào cũng cố ý tìm chút gì đó, thế nhưng ánh mắt lại tìm thấy nơi dừng chân. Nàng vui tươi như biểu bên ngoài. Tươi cười rất rực rỡ, thế nhưng tâm hồn lúc nào cũng lạnh lẽo như băng. có gì khiến nàng thực quan tâm, nàng biết, chính mình có lẽ, căn bản là thuộc về thế giới này.

      Sau khi nghe xong bản nhạc, nàng từ quán trà ra. Dọc theo thành tường nàng về phía trước, tay nàng nhàng quét qua thành tường, hơi hơi cọ xát, làm cho nàng cảm thấy ấm áp. Dường như có thứ cảm giác, bức tường nặng nề kia từng chút hấp thu nàng, nàng cảm thấy cơ thể nhàng bay bổng, dường như sắp hòa thành với bức tường thành cổ lặng im này.

      Phía trước là chợ đồ cổ mà Lưu Ly thích nhất. Gốm sứ, dụng cụ đồng thau, ngọc thạch, hàng thêu, các loại hàng mỹ nghệ bày dài con phố, Lưu Ly thích nhất là đồ cổ, thích thông qua từng đồ vật đó để tiếp cận những năm tháng cổ xưa.

      Nàng hăng hái dạo quanh từng sạp, lại còn chào hỏi với những chủ sạp quen biết. Chăm chú thưởng thức các loại đồ cổ, rời buông ra được. Bình thường, nàng có thể tìm được rất nhiều bảo bối ở nơi này.

      Đột nhiên phát góc phố kia có quán bày bán, hàng hóa nhiều lắm, có thể là mới khai trương, người xem rất thưa thớt. Nàng chắp tay sau lưng, bộ dạng rất giống người trong nghề thong dong đến phía trước sạp, nhưng thấy người bán hàng, nhìn xung quanh hồi lâu mới phát chủ sạp dựa vào phía sau xe đẩy ngủ.

      Lưu Ly lười đánh thức y, tự mình nhìn quanh, lại ngạc nhiên phát sạp bán đồ cổ bằng ngọc có niên đại xa xưa. Nàng tự ý cầm lấy cái vòng ngọc, chất lượng tính chất đều rất đặc biệt, ánh sáng trong suốt lâu đời làm cho nàng thể chìm vào phiến ngọc xanh biếc đó.

      Nàng vỗ vỗ chủ sạp, muốn cùng y trò chuyện chút, xem y còn bảo bối nào tốt . Hồi lâu y mới tỉnh lại từ trong giấc mộng, ngẩn đầu lên lộ vẻ mặt mê mang, ngây ngô cười với Lưu Ly giống như nhận nhầm nàng với người khác. Lưu Ly giật mình lui từng bước, nàng ràng thấy người này tròng mắt lục sắc, nhưng khi bình tĩnh lại dường như phải. Người kia xoa xoa mắt, hai mắt gắng sức nhìn chằm chằm Lưu Ly, có chút ngượng ngùng quay sang chỗ khác ngáp cái.

      “Cuối cùng cũng chờ được ngươi đến, ta ngủ cũng rất lâu rồi”

      “Hả?” Lưu Ly nhất thời phản ứng kịp.

      “Đây là Lưu Ly của ngươi. Cầm lấy nhất định phải giữ kỹ.”

      “Cái gì?”Lưu Ly đột nhiên chạm vào cái vòng cổ mà người đàn ông kia nhét vào trong tay, ngay tức khắc cơ thể có cảm giác như bị điện giật, lui ra xa.

      “Bây giờ, ta cuối cùng cũng có thể về nhà yên tâm ngủ giấc thoải mái, cần phải cho muỗi đốt.” xong bắt đầu thu dọn quán.

      Lưu Ly cầm chuỗi vòng cổ kia trong tay, hiểu gì cả.

      “Đại, đại thúc, có phải thúc nhận nhầm người rồi . Con chưa từng đặt mua cái vòng cổ Lưu Ly gì đó.”

      Người đàn ông kia đột nhiên dừng lại.

      “Ngươi tên là Lưu Ly đúng ?”

      “Phải... Đại thúc làm sao thúc biết?’

      “Hôm nay vừa tròn mười lăm tuổi?”

      “Đúng, ra đại thúc biết con à?”

      biết.” Người đàn ông kia lắc đầu, tiếp tục dọn hàng lên xe.

      “Nhưng cái này phải của con, thúc cầm về !” Lưu Ly đem vòng cổ đưa cho y.

      Người đàn ông nhìn mỉm cười kỳ dị.

      “Đây chính là duyên phận của ngươi, phải của ta. Lấy lại , đây là đồ tốt đó! Có thể giúp giấc mộng của ngươi trở thành .”

      “Hả? Đèn thần Aladdin?” Ánh mắt Lưu Ly sáng rực, rục rịch đứng lên.

      “Ha ha, ngươi lấy về biết.”

      Tay Lưu Ly chà chà xoa xoa, vẻ mặt hưng phấn. “Đại thúc cuối cùng thúc là ai? Thần tiên?”

      “Ta hả, ta là người chuyên môn thu gom đồng nát!”

      “Đồng nát?”

      “Cũng xem như hơn đồng nát là bao nhiêu, ngươi biết ? thế giới có rất nhiều những thứ vô chủ, kỳ thực là vì chủ nhân bọn chúng mất trí nhớ. Công việc của ta là đem những vật vẫn còn hữu dụng, còn rất giá trị, sau đó đem từng cái trả lại cho chủ bọn chúng.”

      “Ý của thúc chiếc Lưu Ly này vốn dĩ là của con?”

      “Đúng.”

      Lưu Ly giơ chiếc vòng cổ trong tay lên. “Chiếc vòng này có ích lợi gì đối với con sao?”

      “Đương nhiên là có rồi, chỉ có dùng nó ngươi mới có thể tìm được nhân duyên của mình.”

      “Nhân duyên của con?”

      “Đúng, thế giới này mọi người đều có nửa kia thuộc về mình ngươi có tin ? Thế nhưng ngươi có biết thế giới rộng lớn như vậy, gian thời gian dài như vậy, phải gặp nhau đúng lúc lại đúng nơi, hơn nữa hiểu nhau nhau lại càng khó khăn đến mức nào. Có thể ngươi ở đầu thế giới này, người ngươi lại ở đầu thế giới kia, cả đời cũng thấy mặt nhau, nếu như thấy nhau, nhưng lại sai thời điểm, ngươi mới sinh ra, người ngươi lại đau khổ chờ đợi cả đời muốn chết , nếu như đúng thời điểm và địa điểm, các ngươi đầu thai vào lầm thân thể, thân thể cùng là nam tử hoặc cùng là nữ tử, hoặc là người thân chỉ có thể đau khổ cả đời. Ngươi và người ngươi , chỉ sai về thơi gian còn lầm cả gian, cho dù ngươi có tìm người đó cả đời trong đau khổ cũng nhất định tìm ra người đó. Vòng ngọc Lưu Ly này, có thể mang ngươi đến chỗ người đó. Thế nhưng đời này các ngươi có thể gần nhau nhau hay , phải xem tạo hóa của hai ngươi.....”

      Người đàn ông đến đó đẩy xe hàng lại hát điệu hát dân gian. Từ từ biến mất trong ánh chiều ta. Lưu Ly đứng bên cạnh sông hộ thành, dựa vào cây dương liễu, cảm thấy mơ hồ và có chút khó hiểu nhưng trong lòng cảm thấy vui mừng. Ha ha, dù kịch bản có hơi cũ chút nhưng dựa theo mấy chương trình TV bình thường tiếp theo nhất định chuyện tình thể tưởng phát sinh.

      Chờ mong-ing~~~

      khuya mới về nhà, khó tránh khỏi bị mẫu thân chửi bới trận. Nhưng người đàn ông kia hết mực cưng chiều nàng, dịu dàng với nàng chúc mừng sinh nhật vui vẻ, sau đó tặng cho nàng miếng bạch ngọc Hồ Điệp vô cùng chất lượng. Hẳn là vô cùng quý báu! Nàng cúi đầu xuống rất miễn cưỡng tiếng cảm ơn.

      Trong lòng Lưu Ly vẫn nhớ đến chuyện chiếc vòng cổ Lưu Ly. Đêm khuya, đợi đến lúc bọn họ đểu ngủ, mới ngồi bên bể bơi hóng gió mình. bên vừa cắn từng miếng dưa hấu ướp lạnh, bên vừa cầm chiếc vòng cổ cẩn thận ngắm nhìn.

      Lúc trước đối với châu báu ngọc thạch này, từ Lưu Ly rất thích và còn nghiên cứu. Nó và mình đều mang tên giống nhau là Lưu Ly, nàng lại càng hiểu biết và quen thuộc.

      Lưu Ly là ngôn ngữ cổ xuất phát từ Ấn Độ, theo văn hóa Phật Giáo mà phương đông truyền lại, ban đầu tên này đại diện cho màu lam của miếng ngọc. Được vinh dự là ngũ đại danh khí đứng đầu Trung Quốc (Kim Ngân, Ngọc Thúy, Lưu Ly, Đào Từ, Thanh Đồng) *Vàng bạc, ngọc thạch, lưu ly, gốm sứ, đồng thau*, là trong bảy bảo vật của Phật Giáo. Lưu Ly là loại vật liệu cổ xưa của Trung Quốc, là loại trang sức quý báu phi thường, có hơn hai nghìn năm lịch sử, từ xưa đến nay vẫn là vật dụng của hoàng thất, đối với người sử dụng đòi hỏi vô cùng nghiêm khắc nhất thiết phải có cấp bậc, cho nên rất ít gặp trong dân gian. Đến thời Minh cơ bản bị thất truyền, nhưng cho dù kỹ thuật bảo hộ phẩm chất của nhà Minh được trọn vẹn, lúc đó Lưu Ly trong suốt, cho nên được gọi là dược ngọc. “Minh Chế”viết: Hoàng thượng ban thưởng cho Trạng Nguyên trang sức chính là dược ngọc, quan tứ phẩm trở lên mới có.

      Kỹ thuật chế tạo đòi hỏi phải cực cao, giai đoạn trước chế tạo bằng khuôn đặc biệt phức tạp, đối với khuôn đúc cầu cũng cực kỳ nghiêm khắc: Đặt thủy tinh thể đắt đỏ có màu sắc vào trong khuôn nung chảy tạo thành hình sau đó lần lượt giảm nhiệt độ và cầu đặt ở trong lò mấy ngày. Trong thời gian đó thủy tinh thể hòa tan ở trạng thái lỏng chảy cố định rất khó khống chế. Nhưng vì nguyên nhân đó, mới xuất các tác phẩm Lưu Ly mang hình thái phong cách khác nhau thống nhất. Vì Lưu Ly có đặc tính chế tạo, cả thế giới, khó có khả năng tồn tại hai cái Lưu Ly giống nhau như đúc. Vì thế càng trở nên quý báu và độc đáo.

      Về nguồn gốc của Lưu Ly còn có truyền thuyết khiến Lưu Ly thực động lòng khao khát, cho nên mới càng thêm thích loại ngọc này.

      Tương truyền năm 493 trước Công Nguyên, Phạm Lễ giám sát người chế tạo kiếm cho vương giả ngay lúc đó phát ra Lưu Ly. Phạm Lễ cho rằng loại vật chất này là thiên địa dương đạt đến cực hạn mới có khả năng tạo thành, vì thế đem theo kiếm cùng với nó đến kính dâng cho Việt vương. Việt vương cảm động và nhớ công đúc kiếm, sau đó đem vật này ban thưởng lại, còn đặt tên cho loại vật chất thần kỳ này là “Lễ”. Sau khi Phạm Lễ khắp nơi tìm người thợ giỏi tay nghề, mang “Lễ” rèn thành món đồ trang sức tinh xảo tuyệt đẹp, trao cho Tây Thi làm vật đính ước. Tương truyền đó chính là ngọc Lưu Ly đầu tiên thế giới. Trong năm đó chiến tranh bùng nổ, Việt Đại thất trận. Tây Thi bị bắt Ngô Quốc hòa thân, trước lúc chia tay nàng trả lại “Lễ”, trong truyền thuyết, giọt nước mắt của Tây Thi rơi “Lễ”, thiên địa nhật nguyệt đột nhiên rung động, đến bây giờ còn có thể thấy được nước mắt Tây Thi chảy trong đó, người đời sau gọi là “Lưu Lễ”, “Lưu Ly” của tại chính là biến hóa từ tên đó mà thành.

      Chỉ là Lưu Ly tại cơ bản là so với mẫu cổ xưa nhìn giống, Lưu Ly vẫn rất muốn tìm khối Lưu Ly cổ xưa, cũng coi như uổng phí cái tên Lưu Ly của mình, thế nhưng hơn nửa đồ cất giữ trong nhà, đều là thủy Lưu Ly, lấy nhựa cây trong suốt thêm thuốc màu vào mà chế tạo thành sản phẩm, chỉ dùng làm trang sức, nhưng thiếu cảm giác trong suốt của thủy tinh pha lê, rất dễ biến chất, hơn nữa so với chiếc vòng cổ tay hơn rất nhiều. Rất vất vả mới tìm được vài món Lưu Ly mẫu cổ xưa, tính chất cũng tốt. Mà khối Lưu Ly trong tay, lên hoa văn gợn sóng ở bên trong, giống như giọt nước mắt thanh khiết. Ánh sáng lung linh đầy màu sắc, trong suốt, vừa có vẻ đoan trang dịu dàng lại vừa có vẻ ôn hòa phiêu đãng xinh đẹp. Màu sắc sặc sỡ của Lưu Ly giống như luôn luôn thay đổi biến hóa ngừng. Đúng như Nguyên Chẩn “vịnh Lưu Ly” miêu tả: “Màu sắc như hàn băng, thể nhiễm bụi trần”, đẹp sao tả xiết.

      Lưu Ly ngắm nghía kỹ càng, quả thực là thích muốn buông tay. Chỉ là biết, kiếp này của mình, có thể giống Tây Thi tìm người giống Phạm Lễ làm phu quân ?

      Trong lúc nàng say sưa, bỗng nhiên có con mèo đen biết ở đâu đột nhiên nhảy ra, hai con mắt màu lục sắc lạnh ngoắc ngoắc nhìn về phía Lưu Ly, Lưu Ly bị dọa rùng mình cái, bàn tay run lên, chiếc vòng cổ thế là rơi xuống bể bơi.

      xong rồi, vòng cổ!” Lưu Ly dường như mất hồn, cái gì cũng để ý, cũng nghĩ đến mình căn bản là biết bơi, cứ thế mà đâm đầu xuống nước. Cũng may nước sâu, trong suốt có thể thấy được đáy, vòng cổ Lưu Ly từ từ chìm xuống đáy hồ, phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo kỳ dị, Lưu Ly vươn tay ra, sắp chạm được vòng cổ trong tích tắc, lại phát đáy bể bơi biết từ lúc nào biến thành cái hắc động sâu ngoáy, nàng mở to miệng còn chưa kịp hét chói tai dòng nước lớn cuốn nàng xuống.

      Chương 2: Cuộc chiến tối tăm.


      Tạm dịch
      Đập lan can, gió biển lạnh thổi sương mù vào,
      Bài hát vĩ đại tan vào mây bay, tan vào núi xanh.

      Ngón tay chỉ về chốn Bồng Lai,
      Khăn lụa tung bay, tráng sĩ cưỡi ngựa,
      Giương mắt, ngẩng đầu nhìn trời xanh.


      Cơn mưa lớn dần ngưng, nhưng cơn bão vẫn như cũ. Tiếng nổ của pháo lửa vẫn như trước cứ nối tiếp nhau, hết đợt này đến đợt khác, sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, giống như những gò núi xanh ngát nối tiếp nhau, nhấp nhô lên xuống, mười mấy chiến thuyền trôi nổi sông, tiếng chém giết vang trời.

      Hiên Viên Chiến mặc bộ đồ trắng, mày kiếm kéo dài đến thái dương, vẻ mặt khí phách. Dẫn đầu những người đứng vách núi, khẩn trương quan sát tình thế bất lợi của hai phe.

      Mười mấy tên cao thủ võ lâm ở các môn phái khác nhau, gầm thét từ giữa sóng lớn nhảy lên, cả người ướt đẫm xông vào thuyền của Ma giáo, giống như Giao Long xuống biển, người trước ngã xuống, người sau lại đứng lên, cuộc chiến đẫm máu.

      "Báo cáo Minh chủ, chúng ta phá tan bảy chiếc thuyền của Ma giáo."

      Hiên Viên Chiến nhíu chặt mày rậm, bàn tay vung lên: "Trước tiên phải bắt được chỉ huy của bốn chiếc thuyền, phái Ngô Sương, Thượng Quan Thiên mỗi người thuyền từ phía sau bao vây lại, đánh từ phía sau. Sau đó phái Hình Phó mang mấy người từ phía sau đánh úp vào tổng đàn của Ma giáo."

      Trong lúc đó, đạn nổ vang, đinh tai nhức óc, thân thuyền ngừng bị pháo đạn bắn vào, ầm ầm rung chuyển, vụn gỗ bay toán loạn, bắn vào trong cơ thể mọi người, máu tươi bắn ra, tiếng kêu thảm liên tục vang lên.

      Tiếng hỏa tiễn "xích, xích" vang lên liên tục, đạn bay ngang dọc, rơi hàng loạt xuống, bám chặt vô sàn tàu, khoang , khoan dưới, người,... Đạn lửa bay toán loạn, cháy dọc từ cột buồm lan xuống phía dưới, mấy chiếc thuyền buồm bốc cháy hừng hực, gió cuốn phần phật, lửa đỏ nhuộm hết trời, trong ánh tà dương là cảnh đau thương.

      Mắt nhìn ra xa, mặt biển biến thành biển lửa hừng hực, mưa phùn bay bay, lửa lại càng bốc, càng ngày càng mạnh. Lửa nóng làm nước sông sôi lên, hơi nước trắng xóa.

      Niếp Hải Tinh đứng đài cao sừng sững đảo trông ra, ko hề hoảng hốt lo sợ, chỉ huy chiến trận.

      "Giáo chủ, lại có chiếc thuyền nữa bị đánh chìm."

      Niếp Hải Tinh khẽ cau mày kiếm, vẻ mặt ngang ngược: " thể tin được Hiên Viên Chiến còn có chiêu này. Chỉ dựa vào hai ba chiêu như vậy muốn dẫn người đánh hạ tổng đàn Thánh giáo, coi khinh Niếp Tinh Hải ta sao? Hướng Hồng Nhan!!"

      "Có thuộc hạ."
      ... ......

      Mưa phùn kéo dài, lửa bay toán loạn, hơi khói lượn lờ, ở trung đột nhiên có mùi tanh đến gay mũi.

      Hiên Viên Chiến và mọi người tập trung nín thở: " xong rồi, bọn chúng dùng độc."

      Tóc gáy của mọi người dựng đứng, chỉ cảm thấy mùi tanh hôi và mưa bão đập thẳng vào mặt.

      Cũng lúc đó, lửa đỏ làm cháy hết cỏ sơn cốc, giống như bị cơn lốc cuốn vào, ầm ầm cổ vũ, từ ụp xuống từng vòng từng vòng cuộn vào nhau, cuốn tới chỗ có nhiều người, cực kỳ mạnh mẽ.

      Bốn phía đen kịt khói độc, tiếng "xích, xích" vang lên ngừng, cuồn cuộn bay , nó đến đâu, hơi thở của mọi người như nghẽn lại, muốn ói hết mọi thứ. Cái gì cũng ràng, chỉ thấy trời đất rung chuyển, cả người như bị lửa đốt, giống như lửa ở bốn phía lan đến nơi rồi... chút lại người trúng độc ngã xuống.

      Hiên Viên Chiến nhíu chặt mày. tháng trước Hiên Viên Chiến lấy danh Võ Lâm Minh Chủ dẫn đầu các phái Minh Sơn, Thanh Vực, Nga Mi, Cái Bang cùng số môn phái khác liên thủ cùng nhau vây quét tổng đàn Ma giáo ở Thập Sát Đảo.Hơn hai năm trở lại đây, lực lượng Ma giáo Minh Ngục lớn mạnh cách nhanh chóng, nhanh đến mức khiến mọi người phải líu lưỡi. Hiên Viên Chiến từ trước đến nay ứng xử luôn thận trọng, đề phòng rắc rối xuất . thể mở mắt nhìn Ma giáo gây tội ác, lại còn ngày càng lớn mạnh mà xử lý, hậu họa vô cùng, chính vì vậy mới mời cái môn phái liên thủ vây quét. Nhưng Thiếu Lâm cùng Võ hai phái tự xưng là danh môn, chịu gia nhập, vì vậy thực lực giảm mạnh. Mà mỗi người bên Minh Ngục đều có võ công cao cường, mưu kế đa đoan, giỏi về dùng độc, tổng đàn Minh Ngục nằm ở nơi hiểm yếu, rất khó mà đánh vào. Hiên Viên Chiến thấy phe mình thương vong trầm trọng, nếu như lui binh, chỉ sợ toàn quân bị diệt.

      tiếng cười phóng đãng vang lên, mọi người xôn xao, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trung, áng mây cuồn cuộn, muôn ánh hào quang tỏa sáng, mặt nước như dao động, dần dần hình thành chiếc đầu lâu khổng lồ.

      Nhưng nền hình ảnh đó, có nam tử mặc bộ đồ đen đội quan cao, đứng ngạo nghễ ở đó, mà đó chính là giáo chủ Ma giáo Niếp Tinh Hải.

      "Nhãi ranh Hiên Viên, ngày đó đọ kiếm ở Minh Sơn, ngươi bại dưới tay ta, ta tốt bụng giữ lại cho ngươi mạng. Bây giờ ngươi dẫn người đến tấn công ta, là vì báo thù rửa nhục sao?"

      Hiên Viên Chiến có nén tức giận trong lòng.

      "Niếp Tinh Hải, ngươi là lão thất phu, làm nhiều việc ác, vẫn còn phục mà khoanh tay chịu trói, ta hôm nay dẫn theo các vị hùng võ lâm, đến phá tan hang ổ của ngươi.!"

      Lời vừa dứt, liền đạp mây bay lên, chiêu Hàng Long, cách xa trăm thước, mà vẫn có thể chém ảo ảnh Lưu Ly của Niếp Tinh Hải thành ngàn mảnh, chỉ chiêu mọi thứ vỡ tan.

      Đột nhiên, biết từ đâu bay tới màn sương lam. Trong sương truyền tới những tiếng réo rắt, mọi người chìm trong làn sương, tự nhiên cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn nhiều lần. Quay đầu nhìn lại, thấy vách núi bên phải bờ biển, nhìn thấy ánh lửa triền miên, nhìn thấy nàng mặc y phục đoan trang nhanh nhẹn đứng mặt biển, tiếng sáo du dương, tóc đen mượt mà, bên tai là mười mấy bím tóc. Lần theo ống tay áo, làn váy tung bay.

      Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt của nàng, làn da tuyết trắng, tươi mát sáng bóng. Lông mày lá liễu, đôi môi mím lại cố nén giận dữ. Mắt híp cong cong, trong ánh mắt đong đầy chứa nụ cười dịu dàng. Cánh môi đỏ tươi, làm người ta khao khát muốn cắn cái, môi khẽ cong lên, thổi sáo lục, nhưng lại giống như làm nũng. Vừa kì dị vừa mê hồn, làm cho những người nhìn thấy miệng lưỡi khô nóng, tim đập rộn lên.

      Hiên Viên Chiến vừa thấy nàng, trong lòng mừng rỡ, :"Nhược Hoa, là Nhược Hoa muội muội đến!"

      "Tam tiểu thư Đường gia!" Mọi người cùng hoan hô.

      Niếp Tinh Hải thấy vậy cười to: "Chỉ là Vãn Độc Tiên Tử bé, có thể làm ta sợ hãi sao?"

      Lời còn chưa dứt, Bàn Nhược Hoa cười lạnh, sát khí mãnh liệt, tiếng địch phát ra cao vút, thê lương tới trời cao.

      Tóc gáy mọi người dựng đứng, cố gắng chống lạnh. Chung quanh phát ra tiếng khóc vang trời lở đất, mấy vạn con trùng độc khí thế như dời núi lấp biển hướng tới tổng đàn Ma giáo.

      Lúc này, Hướng Hồng Nhan cũng bắt đầu thổi lên tiếng sáo cổ chế ngự côn trùng. Thuyền chiến của hai bên đều lui về phía sau, nước sông vốn bị máu tươi nhuộm đỏ, trong phút chốc lại bị đủ loại độc cổ nhuộm thành màu xanh lục.
      Tiếng sáo của hai người tranh đấu hồi lâu, Hướng Hồng Nhan thấy địch lại. Niếp Tinh Hải cười lạnh tiếng, bàn tay từ từ tiến tới sau lưng của Hướng Hồng Nhan, nội lực của Huớng Hồng Nhan đột ngột tăng lên, luồng ánh sáng từ trong cây sáo hướng thẳng tới Bàn Nhược Hoa. Bàn Nhược Hoa nhận chưởng, cổ họng phun là búng máu tươi. Hiên Viên Chiến vội vàng bay lên, lần lượt cản lại từng luồng ánh sáng.

      Bàn Nhược Hoa vốn là tam tiểu thư Đường Môn, hai năm trước biết vì lý do gì mà đoạn tuyệt quan hệ với Đường Môn, thân mình bước vào giang hồ, giang hồ gọi nàng là Độc Vãn Tiên Tử, vừa chính vừa tà, hành quái đản, thích làm. Từ học độc dược và ám khí, nhưng thể chất cực yếu. Dùng độc là đứng đầu thiên hạ, võ công cùng nội lực lại rất bình thường.

      Hiên Viên Chiến càng đánh càng hăng. tiếng thổi sáo dài, nàng hướng thẳng tới Niếp Tinh Hải, Niếp Tinh Hải buông Hướng Hồng Nhan ra, hai tay kết ấn, dùng nội lực thâm hậu ép Hiên Viên Chiến trở về.

      Đột nhiên luồn sáng mạnh mẽ từ giữa trung bổ xuống, ánh mắt mọi người thể mở ra được, Niếp Tinh Hải kinh hãi, rút đại đao bên hông ra, nghênh ngang chém xuống. thanh nối tiếp, đạo khí bùng lên bắn tung ra ngoài, kỳ lạ, giống như biến hóa của dãi ngân hà, muôn hình vạn trạng.

      Niếp Tinh Hải lui ra phía sau hai bước, cười ha hả. "Hay cho Kim Lôi Trảm."

      Mọi người ngẩn đầu lên, thấy người áo trắng bay phất phới, từ từ xoay tròn ở giữa trung xướng, giống như thiên ngoại phi tiên. người ngạo nghễ đứng cao cao vách núi, phong thần tuân lãng, siêu dật thoát tục, ánh mắt sáng quắc quan sát mọi người, điệu cười ngạo nghễ, lại mang theo chút hương vị phong lưu, ràng là thần y La Huyền.

      Hiên Viên Chiến lại càng mừng rỡ: "La huynh!"

      hiểu tại sao, Bàn Nhược Hoa ói ra ngụm máu tươi, rất nhanh rơi xuống vách núi. Mọi người kinh sợ.

      La Huyền vội vàng bay đến, tay ôm nàng trong lòng, điểm mũi chân vào chỏm đá, nâng nàng bay lên trung. Cúi xuống lại nhìn thấy Bàn Nhược Hoa ở trong ngực mỉm cười nhìn mình, sóng mắt lưu chuyển, trong con người tràn đầy ánh sáng, lại có chút ý xấu trong đó.

      La Huyền quay mặt chỗ khác, mũi chân nhàng chạm đất, dính chút bụi trần. Từ từ thả Bàn Nhược Hoa ra, Bàn Nhược Hoa ho tiếng, lung lay thân mình, La Huyền lại vội vàng đỡ lấy nàng.

      Hiên Viên Chiến nhìn thấy Bàn Nhược Hoa như vậy, giật mình nhìn sang La Huyền, bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng quặn đau. Bàn tay vung lên: "Rút..."

      Chương 3: Nâng Cốc Đường Ca

      Hán việt:
      Lục diệp nùng, biến trì đường thuỷ các, thiên sấn lương đa.
      Gải lựu sơ trán, đoá đoá xúc hồng la.
      Nhũ yến sồ oanh lộng ngữ, hữu cao liễu minh thiền tương hoà.
      Sậu vũ quá, quỳnh châu loạn tản, đả biến tân hà.
      Nhân sinh bách niên hữu kỷ?
      Niệm lương thần mỹ cảnh, nhất mộng sơ qua (quá).
      Cùng thông tiền định, hà dụng khổ trương la.
      Mệnh hữu tân ngoạn thưởng, đối phương tôn thiển chước đê ca.
      Thả mính đính, nhậm tha lưỡng luân nhật nguyệt, lai vãng như thoa.

      Dịch nghĩa: Người dịch Điệp luyến hoa

      Lá lục bóng dày, khắp ao quanh lầu gác, khí trời mát trong.
      Thạch lựu vừa nở, đoá đoá nếp lụa hồng.
      Én nở oanh non đùa hót, ve cành liễu hát vui cùng.
      Chợt mưa tới, giọt châu rải khắp, tan tác sen non.
      Đời người trăm năm mấy kẻ?
      Tiếc ngày lành cảnh đẹp, con mộng qua nhanh.
      Cùng thông định, hà tất khổ lo toan.
      Rủ bạn bè vui thưởng ngoạn, trước chén thơm uống cạn, ca vang.
      Cứ say tràn, mặc cho hai vầng nhật nguyệt, qua lại ngừng.

      --- ------ ------ -------

      Khói sông Lục Dương, hồ sen Cửu Lý. Đúng là ngày cảnh sắc tươi đẹp, thuyền hoa Tây Hồ lui tới như thoi đưa, thuyền ca múa mừng cảnh thái bình.

      “La huynh ta mời huynh ly, đa tạ huynh nể mặt ta, nhận được thư đặc biệt từ Ai Lao Sơn gửi đến tới tương trợ, nghe La huynh bế quan tu luyện Tiên Thiên Cương trải qua đến cảnh giới thứ chín, vừa nhìn thấy quả nhiên phi phàm.”

      “Hiên Viên huynh chê cười, ta và huynh là bằng hữu lâu năm như vậy. Hơn nữa đó còn trừ ma vệ đạo, đem lại hạnh phúc cho bá tánh, La mỗ đâu thể nào đến.”

      Bàn Nhược Hoa ở bên cạnh bĩu môi : “Hiên Viên ca ca, muội vượt ngàn dặm xa xôi từ Nam Cương đặc biệt chạy đến đây trợ chiến cho huynh đấy!”

      Hiên Viên Chiến vừa nghe xong cười ha hả: “Đúng vậy, nhờ có muội kịp thời đuổi tới, mới có thể giảm thiểu nhiều thương vong như vậy.”

      Bàn Nhược Hoa cười khanh khách rót rượu cho hai người, sắc mặt La Huyền tự nhiên, làm bộ như hoàn toàn thấy ánh mắt tình cảm tràn đầy ái mộ của Bàn Nhược Hoa.

      “Hiên Viên huynh, lần này chưa tiêu diệt được ma giáo, bước tiếp theo dự định làm gì?”

      Hiên Viên Chiến trầm ngâm : “Mặc dù lần tiêu diệt ma giáo này sắp thành lại bại, nhưng ma giáo cũng giống ta cũng chịu thiệt hại nghiêm trọng, thực lực giảm rất nhiều, e rằng phải mất khoảng thời gian để tu dưỡng. Những năm tới đây hẳn là có động có động tĩnh gì lớn, thế nhưng Niếp Tinh Tà người này võ công thâm hậu lường trước được, vả lại còn mưu tính sâu xa, đầy rẫy dã tâm, ta chỉ sợ người này hôm nay chưa tiêu diệt được, tương lai chắc chắn hậu họa vô cùng! Đáng tiếc Thiếu Lâm Võ tự xưng là danh môn, lại xem thường ma giáo, chịu tương trợ, ta cảm thấy Minh Ngục, tương lai là bang phái cướp giật lớn nhất võ lâm. Đến lúc đó có muốn tiêu diệt, sợ là càng thêm khó khăn.”

      La Huyền khẽ cười nhàng nếm ly rượu Trung Mỹ, tỏ ý kiến.

      Trong chốn giang hồ này chính là thị thị phi phi, gần đây La Huyền rất ít nhúng tay vào, nếu phải Hiên Viên Chiến đặc biệt gửi thư xin chàng xuống núi tương trợ, chàng cũng đến cuộc chiến lần này.

      “Muội thấy là Hiên Viên ca ca quá lo lắng rồi, có La đại ca ở cùng huynh, sợ gì cái lão thất phu kia? Xem muội ngày nào đó dùng lửa độc, thiêu cháy hang ổ của !”

      Hiên Viên Chiến nhìn nàng ra vẻ phục chu môi đỏ mọng treo ghẹo hết sức nhí nhảnh, trong lòng khỏi mềm yếu.

      “Thôi đừng chuyện này, ba người chúng ta vất vả lắm mới hội tụ cùng chỗ, lần trước từ biệt ở Hòa Sơn cũng gần năm rồi đấy chứ! Nào, chúng ta cùng uống rượu, hôm nay say về!”

      “Được, cạn!”

      “Cạn!”

      Ba người đò nâng cốc, trò chuyện vui vẻ với nhau.....

      Tình là gì?

      Ao sen khô cạn, lá vàng rời cành tung bay trong gió

      Lá héo úa tàn héo, tàn hoa tuôn rơi

      Để lộ giọt sương cây ngô đồng, sương lấn cây trúc xanh biếc

      Quang cảnh tiêu tàn, người người thống khổ, trong lòng nỗi buốn ly biệt, nước mắt lăn má.

      --- ------ ------ ----

      Hồ sen nghiêng, ngàn dặm sóng xanh biếc, bóng dáng người say, dục vọng lấn tới. . . . . .

      Trăng sáng nhô lên cao, bên trong sương phòng phía tây của Vạn Thủy Sơn Trang, Bàn Nhược Hoa tắm rửa bên trong thùng gỗ rãi đầy cánh hoa.

      Đôi mắt trong suốt sáng ngời lúc ban ngày của nàng bây giờ lại trở thành thâm sâu khó lường. Từ sau lần trước lúc mình biểu lộ cõi lòng với La Huyền, huynh ấy liền cố ý né tránh mình, mặc cho mình theo huynh từ Cửu Giang đến Lạc Dương, muôn vàn vất vả, tất cả chỉ vì lấy lòng, trước sau luôn cự tuyệt lễ độ. Vì muốn gặp huynh, nàng thường đầu độc số người vô tội để cho chàng đến cứu, ngầm cùng chàng phân cao thấp, xem y thuật của chàng lợi hại hay vẫn là độc của mình lợi hại. Chàng cùng Hiên Viên Chiến và còn có mình, ngoài mặt là bằng hữu tốt, nhưng thực ra tâm tư mỗi người mỗi người đều hiểu, trong lúc cười cũng có sóng ngầm mãnh liệt. Từ năm năm trước tại Đại hội võ lâm, lúc nhìn thấy La Huyền, nàng liền hiểu, trong cuộc đời này chỉ có nam tử như vậy mới xứng với nàng.

      Ái vốn là chữ làm tổn thương người, nàng nhiều năm lao tâm khổ tứ như vậy, cũng chỉ muốn được chàng ưu ái. Đúng là tiếc rằng nàng người giống như thiên nhân, sáu giác quan thanh tịnh La Huyền, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình … chính là chàng vẫn luôn cự tuyệt, nàng làm sao có thể vì những lời nhàng đó mà buông tha?

      Ngón tay mảnh khảnh của Bàn Nhược Hoa từ từ lướt qua xương quai xanh của mình, rồi đến vết sẹo xấu xí mà đáng sợ ở ngực, trong lòng đau đớn lúc, tay phải lướt nhàng trong nước hai lần, móng tay trúng độc ở trong nước tràn ra, trong nháy mắt nước trở thành màu đỏ như máu.

      Ánh nước làm nổi bật mặt nàng, càng lộ ra vẻ kiều diễm khiến cho tim người khác đập nhanh. Bàn Nhược Hoa nở nụ cười quỷ dị: “La Huyền, huynh chỉ có thể là của ta, trừ ta ra, ai có thể đoạt được huynh.

      - - - - - - -

      "La ca ca, huynh ở đâu?”

      khuya rồi, có chuyện gì sao?”

      “Muội nấu ít canh hạt sen, vội đem tới cho huynh uống.”

      La Huyền vừa mở cửa, đập vào mắt chàng là mùi hoa kì dị.

      “Được, để xuống . Cũng khuya rồi, muội cũng mau về nghỉ ngơi .”

      “Được, La ca ca, huynh nhanh nếm thử , xem thử tay nghề của muội có tiến bộ ! Muội còn bỏ thêm rượu Trúc Diệp Thanh mà huynh thích nhất, là tự tay muội ủ, bên trong tổng cộng có hai loại hoa diệp, ba loại độc thảo, lần này La ca ca khẳng định uống được. Nếu như thua, huynh phải day cho ta vô lượng Tiểu Đao.”

      Vẻ mặt La Huyền bất đắc dĩ nhận lấy ly rượu, lắc nhàng chất lỏng xanh biếc bên trong, khẽ đặt dưới mũi ngửi, mỉm cười: “ cần uống ta cũng biết, là kịch độc Da Mẫu Thảo, hạo thiên diệp và Tương Tư Lệ, và Liễu Nha thông thường, còn có vị cam lạnh Bàn Nhược Hoa, lấy hoa hòa trộn với rượu, Trúc Diệp Thanh này mới có được ánh sáng đẹp và mùi vị thơm ngát như vậy!”

      Vẻ mặt Bàn Nhược Hoa hưng phấn gật đầu: “La ca ca huyn đều đoán trúng tất cả! tuyệt quá! Xem ra lần sau phải làm khó chút, bằng sợ là cả đời ta cũng học được vô lượng Tiểu Đao của huynh!”

      La Huyền khỏi bật cười: “Nếu muội muốn học, huynh có thể dạy muội! Nhưng thể chất muội quá yếu, thích hợp với võ công bá đạo, có thời gian ta dạy cho muội bộ kiếm pháp cường thân. Ta kê thuốc cho muội, muội có thường xuyên uống ? Muốn mình học được y , cố gắng ít tiếp xúc với trùng độc, những cái đó đối với muội có hại chứ có lợi.“

      “Được, La ca ca, chúng ta uống rượu , giọt cũng được chừa lại “. Bàn Nhược Hoa đổ đầy cho mình, sau đó nâng chén uống hơi cạn sạch.

      La Huyền nhìn nàng, có chút do dự rồi uống cạn ly rượu, vừa vào yết hầu chàng cảm thấy đúng, nhất thời phun ra nửa.

      "Đây là?"

      Bàn Nhược Hoa vui vẻ vỗ tay cười ha hả, giống như đứa trẻ vừa thành công trò đùa dai.

      "Đúng vậy, La ca ca, lần này huynh rốt cục cũng thua muội! ra huynh đoán thiếu loại, bên trong rượu còn có Kỳ Lân Đằng, nó vốn vô sắc vô vị, lại độc hại nên khó phát , nhưng khi hòa trộn với Bàn Nhược Hoa, Tương Tư Lệ, còn có Thất Sắc Cặn Đồng huynh vừa ngửi được, hòa trộn lại thành thuốc thúc tình (xuân dược), muội vừa mới nghiên cứu chế tạo ra!"

      La Huyên hoảng hốt:"Thất Sắc Cặn Đồng? phải sớm biến mất? Muội tìm được ở đâu?"

      “Nếu phải vì tìm nó, muội cũng cần ngàn dặm chạy đến Nam Cương xa xôi này."

      Vẻ mặt La Huyền thể tin:"Muôi điên rồi sao? Thất Sắc Cận Đồng hòa cùng Bàn Nhược Hoa dược tính xung khắc nhau mãnh liệt như vậy, còn có Kỳ Lân Đằng, Tương Tư Lệ cùng trộn lẫn trở thành kịch độc, có thuốc giải!"

      Bàn Nhược Hoa bĩu môi: “Đúng vậy, muội điên rồi, kể từ giây phút đầu tiên nhìn thấy huynh muội điên rồi! Muội huynh như vậy, nhưng vì cớ gì huynh luôn muốn cự tuyệt muội! Muội có chỗ nào kém hơn tiểu tiện nhân Thượng Phi hay Sở Phiêu Phiêu? Vì sao huynh luôn đối tốt với bọn họ, nhưng lại trăm phương nghìn kế lảng tránh muội? Vì sao huynh lại mạnh như vậy, có khả năng vượt xa muội, lúc nào cũng giải được độc của muội? Lần này muội lao tâm khổ tứ phối chế độc này, tin huynh có cách nào có thể giải độc! Chỉ là La ca ca, huynh yên tâm, chỉ cần muội và huynh giao hoan loại độc này tự khắc giải, có thể khiến cho nội lực của muội và huynh tăng thêm bậc! lúc nữa trong mắt huynh chỉ có mình muội!"

      Bàn Nhược Hoa cúi đầu, hai gò má từ từ đỏ lên, càng lộ ra vẻ kiều diễm.

      Nàng hiểu rất La Huyền, cũng hy vọng chàng mở lòng, nếu gạo nấu thành cơm, huynh ấy phải có trách nhiệm! Vậy nên bây giờ, nàng bất đắc dĩ mới phải dùng cách này.

      Vẻ mặt La Huyền hoảng hốt nhìn nàng, bây giờ nhiệt độ cơ thể chàng càng lúc càng nóng.

      Bàn Nhược Hoa chậm rãi đến bên cạnh La Huyền, từ phía sau nhàng ôm lấy chàng.

      “La ca ca, huynh có biết muội huynh nhiều lắm ? Vì huynh, muội đoạn tuyệt với Đường Môn, vì huynh, muội chịu khổ rất nhiều! Vì sao huynh vẫn hiểu? La ca ca! Muội huynh."

      Nàng vươn ngón tay tái nhợt vỗ về khuôn mặt La Huyền, thân thể tự dưng bắt đầu cảm thấy khô nóng, nhàng hôn lên cổ La Huyền.

      La Huyền như bị sét đánh, gắng sức đẩy nàng, lảo đảo lui về sau hai bước, vận công ý muốn bức độc ra, phát độc này khiến nội lực càng mạnh, phản lại lợi hại hơn.

      Vẻ mặt Bàn Nhược Hoa bắt đầu trở nên mơ hồ, cười khẽ quyến rũ rồi nhào vào trong lòng La Huyền.

      La Huyền cảm thấy bây giờ nóng hơn lúc đầu, nhìn vào người trong lòng, kiều diễm động lòng người, chàng nhịn được muốn hôn lên môi nàng.

      Nhưng đột nhiên chấn động, tập trung nín thở, nhanh chóng điểm huyệt đạo Bàn Nhược Hoa, rốt cuộc thoát khỏi quấy rầy của nàng, rồi dựa vào tường để chống đỡ thân thể vô lực của mình, thở hổn hển.

      “La ca ca! Huynh điểm huyệt ta làm gì? Huynh mau giải huyệt đạo!”. Thân thể Bàn Nhược Hoa cứng ngắc, nàng kêu to giống như rên rỉ, ngờ dưới tình huống này La Huyền có thể vận công khắc chế.

      được”. Giọng La Huyền kiên quyết.

      Bàn Nhược Hoa nhìn mặt mày xanh mét của chàng, bắt đầu có phần bối rối, việc phát triển theo như nàng muốn.

      được, La ca ca, độc này dược tính quá mạnh, huynh thể giải được! Nếu như việc đó, kinh mạch nhất định đứt.”

      Mục tiêu của nàng chỉ là muốn được chàng, chứ phải là phế chàng, nếu chàng thà chết chịu, nàng nên làm như thế nào cho phải?

      La Huyền lắc đầu, dùng sức ổn định bước chân, để ý đến Bàn Nhược Hoa la hét ở phía sau, chàng xoay người hướng về của để ra. chuẩn bị mở cửa, cửa tự động mở ra, nhìn thấy Hiên Viên Chiến đứng ngoài cửa, sắc mặt xanh mét, hai mắt đỏ rực. Hiên Viên Chiến vốn tìm Bàn Nhược Hoa nhưng lại thấy, biết chắc là nàng đến tìm La Huyền.

      Vốn tưởng rằng Bàn Nhược Hoa chỉ đau khổ lưu luyến, nghĩ tới nàng lại điên cuồng đến mức này. Hiên Viên Chiến đứng ở ngoài cửa lâu, nhưng lại biết nên giải quyết chuyện trong phòng như thế nào.

      “Hiên Viên huynh”. La Huyền thấy mình còn chống cự được, mau chóng rời là thượng sách

      “Làm phiền huynh chiếu cố Nhược Hoa”. muốn rời , Hiên Viên Chiến lại dùng kiếm chắn cửa.

      La Huyền ngạc nhiên, Hiên Viên Chiến lạnh lẽo gượng cười: “Huynh rồi, Nhược Hoa ra sao?”

      La Huyền cũng gượng cười, khỏi kính nể và thông cảm cho Hiên Viên Chiến:“Hiên Viên huynh, huynh...à, thôi....”

      Cuối cùng La Huyền vận toàn bộ công lực động thủ với Hiên Viên Chiến. Đáng tiếc ràng là địch lại, đành phải dùng chiêu dương đông kích tây, nhảy về phía sau phá cửa sổ mà , trong phút chốc biến mất trong ánh trăng, để lại Bàn Nhược Hoa phía sau khóc thê lương.

      Hiên Viên Chiến giật mình đứng ở nơi đó, nhất thời biết nên làm thế nào cho phải, nhìn Bàn Nhược Hoa lệ rơi đầy mặt, bộ dạng rất khổ sở, vừa tiến lên hai bước giải huyệt đạo giúp nàng, lại bị nàng hét lên ngăn lại:“Hiên Viên ca ca, nếu huynh tiến lên bước nữa, muội lập tức cắn lưỡi tự sát “. Bàn Nhược Hoa kiềm chế nội tâm đau buồn, cắn răng từng chữ.

      Hiên Viên Chiến đứng ngây tại chỗ, tay chân luống cuống :“Nhược Hoa! Muội hà cớ gì phải tự làm khổ mình!”

      Ngồi chỗ kia nhìn nàng, mồ hôi người càng lúc ra nhiều hơn, cố gắng chịu đựng độc tính, mà mình lại thể giúp gì.

      Thời gian dần trôi qua....

      Thân thể Bàn Nhược Hoa ngừng run rẩy, tiếng rên rỉ đau khổ từ miệng nàng ngừng thoát ra. Hiên Viên Chiến đầu đổ đầy mồ hôi, rốt cuộc nhịn được đứng dậy, nghĩ thầm, cho dù ngày mai nàng hận mình cũng được, oán mình cũng được, cho dù muốn giết mình, thiên đao vạn quả, bây giờ phải cưỡng bức nàng, cứu nàng mạng.

      Khi vừa tiến lên vài bước, Bàn Nhược Hoa trợn con mắt căm tức nhìn chàng. còn cách để chuyện, đôi mắt chết chóc nhìn chằm chằm Hiên Viên Chiến, trong đó có trách cứ, có uy hiếp, có phẫn nộ, có bi ai, thậm chí còn có ... cầu xin. Từng giọt nước mắt rơi xuống, cuối cùng chảy ra máu, thất khổng cũng bắt đầu chảy máu. Hiên Viên Chiến nghe được thanh , biết kinh mạch của nàng bắt đầu đứt đoạn.

      Trơ mắt nhìn nữ nhân mình thương nhất phải chịu hành hạ, bản thân lại bất lực, nước mắt chàng ngừng chảy xuống.

      “ La Huyền ... .....”

      Chàng giơ trường kiếm chém loạn xạ, ngửa mặt lên trời nhìn ánh trăng vô tận ngoài cửa sổ thét tiếng, thê lương xẻ mây.

      “ La ca ca......”. Bàn Nhược Hoa buồn bã gượng cười, từ từ ngã xuống, nhắm hai mắt lại.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :