1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Lão phu nhân cuồng nói lời thiếu niên - Đại Hành Hình Hạ Cầu Khẩn (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Lão phu nhân cuồng lời thiếu niên

      Tên gốc: Lão thân tán gẫu phát thiếu niên cuồng (老身聊发少年狂)

      Thể loại: Xuyên , cung đình hầu tước, hài.

      Tác giả: Đại Hành Hình Hạ Cầu Khẩn

      Số chương: 262 chương

      Editor: Dương Trà

      Converter: Lil_ruby


      [​IMG]
      Giới thiệu:

      Lão phu nhân thích lời teen, trị thận hư, ngọt ngào.

      Từ nữ bác sĩ hai mươi sáu tuổi hào hoa phong nhã thành lão thái quân Quốc công phủ hơn năm mươi tuổi, Cố Khanh bày tỏ mình bị áp lực rất lớn.

      Mặc dù Cố Khanh cũng được lưu lại trí nhớ của Khâu lão thái quân, nhưng mà lão thái quân này cũng là điển hình của nhà giàu mới nổi, hoàn toàn là dân gà mờ. Lão phu nhân tính tình cổ quái này thậm chí chữ cũng biết bao nhiêu.

      Nhưng mà cũng may mắn, như vậy Cố Khanh mới bị tưởng là quái, bị người thiêu sống.

      đường thở gấp, tay luôn run rẩy, ho khan suýt vãi nước tiểu, ngửi mùi cay gì đó đau dạ dày, Cố Khanh thấy xuyên thành lão phu nhân rất hạnh phúc.

      Cháu ruột Khâu lão thái quân Lý Duệ cố thoát khỏi mưu đen tối, Cố Khanh quyết định giúp đứa này tay.

      Lý Duệ: (bệnh thần kinh) cầu xin nội đừng để ý đến!
      Cố Khanh: (ngoáy lỗ tai) đây là niềm vui của lão nhân a!

      Nhân vật chính: Cố Khanh (Khâu lão thái quân), Lý Duệ
      Nhân vật phụ: Phương thị, Lý Minh, Hoa ma ma, đám người liên quan trong Tín Quốc công phủ và Lục phủ.
      Last edited: 20/11/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1: Xuyên thành Lão phu nhân
      Editor: Dương Trà


      “Lão thái quân có khả năng tỉnh, nếu như tỉnh, Duệ thiếu gia cũng coi như xong.”

      Trước viện Trì Vân, nha đầu dọn nhà vừa quét lá rụng vừa giọng thầm với nha đầu tỉa cây cảnh.

      “Ta này, Duệ thiếu gia chính là được dạy dỗ quá ít.”

      Nha đầu tỉa cành giọng cho là đúng:
      “Đừng là nơi phú quý như Quốc công phủ, ngay cả mấy đứa trẻ nghèo khổ bên ngoài cũng dám láo toét với bà nội mình như thế. Thiệt thòi cho phu nhân chúng ta là người khoan dung độ lượng. Nếu thay vào đó là Thím hai, Duệ thiếu gia có quả ngon mà ăn!”

      “Hừ, Lưu ma ma đến đây.”

      Nha đầu dọn nhà mặt tái mét, thấy tâm phúc phu nhân Lưu ma ma xuyên qua cửa viện Trì Vân tới đây, vội vàng cúi đầu, dám nửa câu tán gẫu nữa.

      “Lão phu nhân, bên ngoài là Lưu ma ma đến thăm ngài, ngài có gặp hay ?”
      Người hỏi chính là nhất đẳng nha hoàn Hương Vân bên người Khâu thái quân, hai năm trước được thăng chức lên làm đại nha hoàn phòng thái phu nhân.

      Cố Thanh vẻ mặt đau khổ nằm ở giường.

      Gặp cái gì mà gặp!

      Ngủ giấc liền thành lão phu nhân, hơn nữa lại là lão phu nhân thở hấp hối. Thành ra nằm cũng đau đầu chứ làm gì còn sức mà gặp mấy người xa lạ này!

      gặp!”

      “Lão thái quân, bên chính phòng Duệ thiếu gia bị khiển trách, hỏi lão thái quân có tha thứ hay gì đó ?” Hương Vân đứng ở bên giường, giọng mục đích đến của Lưu ma ma.

      Lão thái quân gặp Lưu ma ma là việc của lão thái quân, việc của nàng là thông báo, nếu thông báo là nàng sai. Cháu nội chống đối tổ mẫu, lớn cũng lớn, cũng . Nếu lão thái quân nguyện ý bảo vệ đứa cháu này, việc ‘nghịch ngợm’ cũng liền bỏ qua.

      Nhưng mà, lão thái quân cũng hay thân thiết với Duệ thiếu gia, lần này lại vì Duệ thiếu gia đòi lại đồ cưới của đại phu nhân mất chọc tức, có chịu giúp Duệ thiếu gia hay còn rất khó đoán.

      “Hỏi tội?”

      “Chỉ sợ muốn dùng gia pháp.”

      Cố Khanh cảm giác đầu mình lại lên cơn đau. chỉ vì mình xuyên qua thành lão phu nhân lớn tuổi sức yếu, mà còn vì có rất nhiều việc cứ lên trong đầu.

      Vừa nghĩ đến cái gì “Duệ thiếu gia”, chính là đầu sỏ khiến mình xuyên qua, nàng liền tức thở nổi. Lại nghĩ tiếp, đứa bé này năm nay cũng mới mười hai tuổi, ‘đứa hư’ thành như vậy cũng quá rồi, dạy dỗ chút có lẽ cũng là chuyện tốt.

      Vài huynh đệ tỷ muội nhà bọn họ khi còn bé có ai chưa từng nếm ‘gậy trúc xào thịt’ a!
      Bị đánh vài cái cũng coi là khác người !?

      với chính phòng bên ý, ta có gì đáng ngại. Dạy dỗ vài cái là được, cần ra tay quá nặng, làm thân thể nó bị thương lại thành ta là người thù dai.” Cố Khanh nghĩ nghĩ, cảm thấy mình vậy chắc có vấn đề gì.

      “Nô tỳ hiểu được, nô tỳ ra ngoài lại lời này ngay.” Vân Hương gật đầu, ra khỏi nội thất.

      Xem ra lão thái quân vẫn chưa bỏ qua cho Duệ thiếu gia.

      Hương Vân thở dài. Roi của phủ chính là chiếc roi lúc trước Lão quốc công dùng để luyện binh. Trong nhà, người người đều sợ bị “gia pháp”. Duệ thiếu gia từ chưa từng chịu khổ, cho dù chỉ đánh vài cái, chỉ sợ cũng phải nằm giường ít ngày.

      Duệ thiếu gia làm lão thái quân quá đau lòng!

      Hương Vân trong lòng thở dài Lý Duệ tự làm tự chịu, mặt lại vẻ gì, đứng ở hành lang năm mười đem lời lão thái quân nhắc lại.

      Lưu ma ma là hồi môn của Tín quốc công phu nhân Phương thị, bà theo phu nhân từ khi còn là tiểu thư nhà Đại lý tự đến nay được vài chục năm. Tính tình bà chững chạc lão luyện, nghe thấy lời truyền đạt của Hương Vân, cũng nhiều, ở bên thềm cửa viện lão thái quân dập đầu, đáp lời quay về.

      Lưu ma ma rồi, Hương Vân cùng Yên Vân hai nha hoàn hầu hạ Cố Khanh ngồi dậy.
      Cố Khanh tại giống hệt trẻ con học ngồi, nàng cũng hiểu thân thể tại mình như thế nào. Người đơ đơ, đầu lưỡi ngang miệng, nhiều lần trong nháy mắt mê mang, đây là báo hiệu trúng gió.

      Trứng thối!

      Cho dù xuyên vào lão phu nhân cũng phải là bà già thân thể khỏe mạnh chứ!

      Chẳng nhẽ muốn nàng thời gian nữa, hai mắt lác , liệt nửa người sao?! Ta chết trở về tốt hơn ?

      Cố Khanh ngẩng đầu nhìn bức màn lộc thọ, khóc ra nước mắt.

      phải là mấy lão thái quân càng lớn tuổi càng có khí chất ưu nhã, xinh đẹp sao? chừng Khâu lão thái quân phủ Tín quốc công này chính là trong số đó? Lão thái quân phủ Quốc công, kiểu gì cũng là lão phu nhân sống an nhàn sung sướng chứ nhỉ?

      Nghĩ tới mẹ mình, năm mươi tuổi mà chăm sóc da rất tốt, nhìn như thể mới hơn bốn mươi. Cố Khanh cố lấy dũng khí, hướng nha hoàn bên cạnh :
      “Lấy cho ta cái gương.”

      “Lão thái quân, ngài tại mang bệnh, sắc mặt có vẻ nhợt nhạt. Nghỉ ngơi mấy hôm tốt rồi.”

      Hương Vân lo lắng Khâu lão thái quân nhìn thấy mặt mình trong gương lại tức giận, cho nên trước đó giọng an ủi bà phen.

      Dù Cố Khanh chuẩn bị sẵn tâm lý ‘sắc mặt tốt’, nhưng trong nháy mắt nhìn vào gương vẫn lắp bắp kinh hãi, khiếp sợ làm rơi gương đồng.

      Gương mỹ nhân đính vàng khảm ngọc rơi xuống giường, phát ra thanh ‘ầm’ tiếng.
      Hương Vân cùng Yên Vân cúi thấp người xuống, ngay cả thở mạnh hơi cũng dám. Bên ngoài phòng, Hoa ma ma cùng Tôn ma ma trực tiếp vén màn tiến vào.

      Thấy trong phòng có chuyện gì, chỉ là mặt lão thái quân xám lại, nhắm mắt tựa thành giường. Hoa ma ma và Tôn ma ma liếc mắt nhìn nhau, đánh mắt hỏi hai nha đầu thân cận kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      Hương Vân đem ánh mắt chuyển đến chiếc gương nằm dưới giường, khẽ lắc lắc đầu.

      Cố Khanh run run nhấc bàn tay lên, vuốt mặt của mình.

      Đây là lão thái quân mới hơn năm mươi tuổi à?

      Khí chất chút tao nhã còn chưa tính, nửa điểm ‘mặt hiền hòa’ cũng liên quan có được ? mặt gương lên khuôn mặt đầy nếp nhăn, da mặt vàng như nến. Đôi mắt thời điểm còn trẻ hẳn cũng sáng ngời to tròn, nhưng tại trũng xuống sâu, mọng mắt cũng trễ xuống, nhìn qua có chút dọa người. Lông mày dày và dài, cả gương mặt lên khí chất ‘bà ngoại sói’. (chị sốc nặng a)

      Cho ta xin! Đặt gương mặt này ở đại dỗ trẻ con, bọn chúng đều chạy mất dép có được !

      ! Điểm! Cũng! ! Hiền! Hậu!

      Trong lòng Cố Khanh ảo tưởng “Có lẽ mình cũng tệ như vậy” hoàn toàn vỡ nát.

      được làm tiểu mỹ nữ mà ngay cả bà nội xinh đẹp cũng được làm. Cuộc đời nàng trực tiếp từ hai mươi sáu tuổi nhảy thành năm mươi sáu tuổi, hơn thế còn là lão phụ mặt sáu lăm tuổi năm sáu. Cố Khanh trong lòng ngoại trừ muốn chết chính là muốn chết.

      Chết! Nhất định phải chết!

      Chẳng sợ chết cũng được quay trở về, chỉ sợ sống tại nơi này đến sau khi bị trúng gió. Liệt nửa thân gì gì đó, muốn chết cũng được!!!

      “Lão thái quân, mong người tự chăm sóc chính mình!”
      Bên ngoài phòng, Hoa ma ma quỳ rạp xuống, cầm lấy tay Cố Khanh ở mép giường ôn hòa thủ thỉ:

      “Người sinh bệnh, gương mặt xấu là bình thường, chờ khỏi bệnh có thể khôi phục. Huống hồ, trong phủ có nhiều nha đầu chải tóc trang điểm như vậy. Lão thái quân trong người tức giận khó chịu, nhìn qua gương tất nhiên thấy mình như vậy đó!”

      Lời này cũng chỉ có Hoa ma ma dám . Hoa ma ma chính là tâm phúc mà Tín lão quốc công trước khi mất cố tình tìm về. Nghe bà là trưởng cung nữ tiền triều, Tín lão quốc công từng cứu bà, được bà đồng ý nên mời bà vào phủ làm ma ma hầu hạ lão phu nhân. Mặc dù biết vì sao lão thái quân hề trọng dụng bà ta, nhưng mọi người vẫn đối với bà thập phần tôn kính, cư xử với bà hoàn toàn giống với các ma ma khác. Ngay cả người bà ấy ‘cung phụng’ cũng là người độc nhất trong phủ.

      Trong phủ Quốc công lớn lớn bé bé đều gọi bà tiếng “Hoa ma ma”.

      Hoa ma ma lời này, đổi thành người khác chính là dĩ hạ phạm thượng (người dưới mạo phạm người ). Được Hoa ma ma như vậy, thành lời khuyên giải chân tình.

      Cố Khanh mặc dù biết thân phận vị Hoa ma ma này, nhưng thấy người có thể làm được bà nội mình quỳ gối trước mặt thỉnh nàng bảo trọng thân thể, kiến nàng bất an cực kỳ.

      Tuổi thọ nàng rời xa nàng đó!

      “Hương Vân, Yên Vân, đem Hoa ma ma nâng dậy.”
      Cố Khanh tìm tòi ký ức Khâu lão thái quân, biết được nhân vật được gọi Hoa ma ma này rất lợi hại. Khâu lão thái quân đối với nàng vài phần tôn kính, vài phần kiêng kỵ, còn thêm chút chán ghét?

      Hương Vân cùng Yên Vân đỡ Hoa ma ma dậy, xem mặt lão thái quân cuối cùng còn cái vẻ mặt dọa người như vậy, lúc này mới thở phào nhõm. Vừa rồi mặt lão thái quân có cái vẻ mặt “Sống còn gì vui”, làm cho người ta lo lắng.

      Nếu chẳng may lão thái quân có việc gì, các nàng từ xuống dưới đều có kết cục tốt. Nhất là nàng cùng Yên Vân là đại nha hoàn. Hai nàng đều đến tuổi thành hôn, lại là gia đình đông con, cũng có thể bị bán toàn bộ.

      ‘Nhất định phải chăm sóc tốt lão thái quân, nếu có thể bị phạt bất cứ lúc nào!’. Trong lòng Hương Vân nghĩ như vậy. Thề nhất định phải mở to hai mắt trông trừng lão thái quân. Tuyệt đối thể để cho ngài bị tức giận khó chịu.

      ‘Ta đến cùng là nên tuyệt thực, hay là thắt cổ?’Cố Khanh nhìn vẻ mặt trung thành tận tụy của Hoa ma ma và Hương Vân, trong lòng thầm nghĩ cách khiến toàn bộ bọn hạ nhân quên hết chuyện qua.

      ‘Nàng rất sợ đau a. tại hình như là mùa thu, nửa đêm cũng có khả năng đốt than trong phòng. Có nhiều bà vú nha hoàn vây quanh như vậy, chẳng nhẽ muốn nàng đồng quy vu tận?’

      Cố Khanh đau đầu tính toán làm như thế nào có thể chết.

      ‘Trời cao ơi, chẳng nhẽ muốn ta cắn lưỡi tự sát?’
      A a a a a!!! Ông trời chẳng nhẽ thích trêu đùa người khác như vậy?

      Hêt chương 1

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: Van cầu ngươi để cho ta chết
      Editor: Dương Trà


      Lưu ma ma vòng qua hành lang khúc chiết, từ chỗ Khâu lão thái quân ở Trì Vân viện tới Cẩm Tú viện. Chờ khi bà tới cửa nách Cẩm Tú viện, lập tức có hai bà vú già nghênh đón, thay Lưu ma ma phủi phủi quần áo, cũng chẳng phủi ra tý bụi nào, lúc này mới lui về sau vài bước, cười chào bà.

      “Lưu ma ma mới trở về a, phu nhân đợi ngươi lúc lâu rồi đó.”

      Lưu ma ma khẽ gật đầu bày tỏ biết ơn, đứng dưới mái hiên đem lời định nghĩ lại lượt, rồi vén rèm lên vào giữa nhà.

      “Phu nhân.”

      Chính phòng Cẩm Tú viện, sàng lớn có thảm nhung đỏ thêu chỉ kim tuyến vân phượng hoàng làm nơi dựa lưng, hai bên kháng đặt hai bức khảm trai hoa đào.

      người phụ nữ mặc lụa tơ vàng, chân váy đính hoa mẫu đơn tựa tại chỗ dựa lưng, đầu cài cây trâm kim sắc phượng hoàng. Dưới chân người đó để cái bồ đoàn, trước mặt nha đầu quỳ, tay nàng nhàng đấm bóp mát xa chân quý phụ này.

      Quý phụ này diện mạo mỹ lệ, hình qua chưa đến ba mươi tuổi, quanh thân hơi thở ôn nhu. Lúc chuyện cũng là dạng nhanh chậm.

      “Lão phu nhân thế nào? Có tha được hay ?”

      “Bẩm phu nhân, nô tỳ lần này được nhìn mặt lão phu nhân…”

      “Sao lại như thế? Thân mình lão thái quân tốt?” kháng, phu nhân nọ chuyển người, toàn gương mặt đều là thần sắc lo lắng.

      “Giống như trước, thái lão quân bảo gặp người là choáng váng đầu, muốn thấy ai. Nhưng nhìn mọi người trong Trì Vân viện, chắc lão thái quân có gì đáng ngại.”

      kháng, phụ nhân nhàng thở ra.

      “Nhưng mà…”

      Lưu ma ma dừng chút, tiếp:

      “Lão thái quân giống như có ý giúp Duệ thiếu gia.”

      Tín quốc công phu nhân Phương thị sắc mặt trắng nhợt.

      “Lão phu nhân có cầu tình thay Duệ nhi?”

      có, thái lão quân phái người truyền lời, bảo là “ cần dậy bảo quá, nếu lại có người ta buông tha người”. Ngài ấy cũng nhắc xử lý Duệ thiếu gia theo cách nào, xem ra lão thái quân còn chưa nguôi cục tức này.”

      “Con của ta a! vẫn còn như vậy, làm sao chịu nổi tiên hình của phủ! Ta đặc biệt ép chuyện này xuống, còn nhờ lão gia xin lão thái quân, lão thái quân sao vẫn nhẫn tâm như vậy chứ…” Phương thị lôi ra khăn tay viền xuyến kim, lau nước mắt.

      “Theo nô tỳ thấy, lần này có khả năng nhàng như lần trước. Lão thái quân có chức cáo mệnh người, lần này lại ngất tròn hai ngày hai đêm, ngay cả người trong cung cũng phái tới hỏi. Nếu trong phủ chút động tĩnh cũng có, tội “trị phủ nghiêm” chạy thoát là chắc chắn. Huống hồ nhà mẹ đẻ phu nhân lại là…”

      “Ta biết.”

      Phương thị lau nước mắt, mặt ra thần sắc bất đắc dĩ.

      thể mang tới phiền toái cho phụ thân.”

      “Phu nhân người nên quá thương tâm. Trong nhà việc dưới đều dựa vào phu nhân đó.” Nha hoàn hầu hạ Phương thị tên Châu Tú đổi khăn tay cho bà, ngẩng đầu an ủi.

      “Mặc dù Duệ nhi phải là cục thịt người ta rớt xuống, nhưng ta chăm nó cũng khác gì Minh nhi. tại Duệ nhi gây ra họa lớn như vậy, là ta quản giáo tốt. Ta làm sao có thể tự trách mình đây.”

      Phương thị thở dài :
      “Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy được, khiến lão thái quân tức đến bệnh. Nhất định là do nhóm sai vặt xúi giục, tìm ra rồi đuổi hết !”

      Lưu ma ma được lời nào, chỉ cúi thấp đầu đứng ở trong góc.

      Qua cơn phong ba này, bốn gã sai vặt cũng bị đổi. Gia đinh trong phủ vừa nghe con mình bị đưa tới nơi Duệ thiếu gia làm sai vặt, hận thể trực tiếp chặt đứt chân con mình.

      “Được rồi, ngươi cũng làm dần .” Phương thị nhắm mắt lại.

      “Lưu ma ma, phân phó nô bộc báo với lão gia trước . lại lời lão thái quân, cho lão gia để ý chút, đừng để cho bọn nô tài kia ra tay quá nặng!”

      “Vâng.”

      Đại sảnh Từ Đường, Tín quốc công nghe xong lời truyền lại của Thái lão quân và Phương thị, cuối cùng cũng ra tay quá độc ác. Chỉ ở trước mặt mọi người, dùng roi quất vài cái coi như hết chuyện. Mà tất cả người trong tộc vây xem cùng bọn người làm đều ở nơi khác lặng lẽ bàn tán. quốc công lão gia vẫn còn tay nhân từ, đối với Duệ thiếu gia ăn chơi trác táng nên dạy dỗ trận mới đúng.

      Họ lại so sánh tiếp, tuy rằng Lý Minh con của Tín quốc công và Phương thị mới bảy tuổi, có khí độ hơn nhiều so với đích trưởng tôn Lý Duệ. Còn nghe học ở “Tứ Thư”.

      Mọi người thấy , chỉ là xước da chút, căn bản cũng chẳng phải nghiêm trọng gì, thế mà Lý Duệ khóc lóc thảm thiết, được người đắp chăn khiêng về, trong lòng đều thở dài.

      Vị này khi còn bé cũng được mời học giả uyên thâm dậy vỡ lòng, làm sao lại kém nhiều như vậy chứ?

      “Thái lão quân, ngài ăn thêm chút .”

      Yên Vân bưng cái bát sứ đựng cháo gà ti, luôn miệng khẩn cầu.

      “Thân thể ngài nhìn vẫn suy yếu, thái y dặn qua được ăn đồ quá nhiều dầu mỡ. Cháo này nhìn thanh đạm, nhưng mùi vị tuyệt đối đậm đà, ngài liền ăn mấy miếng được ?”

      Cố Khanh nhìn giữa giường, lời.

      Nàng quyết định tuyệt thực đến chết.

      Cái người gọi Yên Vân tiểu nương này cầu xin hơn canh giờ, ngoài cháo gà ti cũng từng đổi qua vài món khác.

      Nàng cảm thấy “tuyệt thực mà chết” đối với mình quả là tra tấn. Mới nhịn đói được ba bữa, bụng kêu ọt ẹt, dạ dày cũng sôi sùng sục. Nhưng nàng vẫn nhắm mắt lại, cố làm bộ như ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của chén cháo gà kia.

      Mấy dũng sĩ tuyệt thực trước kia làm sao mà nhịn được vậy?

      Nàng ban đầu cũng định chọn cách chết kiểu khác. Đừng đến vấn đề có dám hay , chỉ cần nhìn đám bà vú nha hoàn vây xung quanh này. Ngay cả ỉa cũng có người nhìn chằm chằm, nàng cách để chết cũng tìm ra.

      Đứa nào là vịt từ đầu đến chân đều là vịt! Nàng thử vài kiểu chết chết đâu!

      Cái nha hoàn Hương Vân vừa rồi còn chưa nhìn thấy mặt. Chắc lại ra bên ngoài tìm viện binh ? Nghĩ tới tí nữa ‘con trai’ ‘con dâu’ thân thể này khóc lóc cầu xin, nàng nhức hết cả đầu. Tại sao là dã thôn phụ quần áo có lấy cái dây chằng hả? Nếu mặc thế ta tìm cái cây treo lên là được.

      Thân thể nàng nhập vào có thân phận khó lường, lão Tín Quốc công Lý Thạc kết tóc với Khâu thị là khai quốc công thần. Chồng bà và con trai trưởng Lý Mông đều chết, thừa kế tước vị ‘Tín quốc công’ là con trai thứ Lý Mậu.

      Hai vợ chồng Lý Mậu vẫn luôn luôn đối với lão thái quân tận tâm hết sức, trăm thuận ngàn theo, e sợ có nơi nào chưa lo nghĩ chu toàn. Nếu phải nàng ta lấy cái cớ đau đầu để khỏi phải gặp người, chắc ‘con dâu’ này hẳn là mỗi sáng sớm đều phải đến thỉnh an.

      Lúc mới xuyên đến, nhìn thấy người già hơn cả mình đứng ở trước giường, hướng mình gọi ‘mẫu thân’, nàng lúc ấy thiếu chút nữa bị dọa ngất xỉu đó biết hả!

      “Thái lão quân, quốc công gia và phu nhân qua nhị môn, lập tức tới ngay.”

      Tôn ma ma ở ngoài sân truyền lời.

      “Ta chỉ muốn chết, có cần khó khăn như vậy hả?!” Cố Khanh bi phẫn đem đầu dùi vào trong chăn.

      “Mẫu thân, có phải con trai làm gì tốt khiến người tức giận đúng ?” Tín quốc công mang thân hình mỹ đại thúc tự cầm lấy chén, quỳ gối trước giường Cố Khanh.

      “Ngài muốn đánh muốn mắng con như nào cũng được, chỉ xin người cần tự đầy đọa mình như vậy a!”

      Cố Khanh hận thể bịt kín lỗ tai. Đại thúc này quá dài dòng, hơn nữa lại cũng là vài câu kia.

      Tài ăn như vậy, rốt cuộc làm thế nào ở bên ngoài lăn lộn quan trường hả!?

      “Mẫu thân, người có phải vì cảm thấy lão gia có phạt nặng Duệ nhi nên tức giận?”

      Phương thị cũng quỳ gối đầu giường Cố Khanh, khóc sụt sùi :

      “Là con nuôi dạy tốt Duệ nhi, nếu ngài cảm thấy tức giận được với nó đánh con dâu được ? Ngàn vạn lần nên để thân thể mắc bệnh!”

      Cố Khanh nhíu mày. Lời này sao nghe cứ thấy thích hợp vậy? Nghe qua như thể tự trách bản thân dậy dỗ tốt hài tử, nhưng thực tế như khuyên đại thúc bên cạnh nhanh về lại đánh đứa bé kia trận nữa.

      Quả nhiên, Tín quốc công Lý Mậu khó xử cúi đầu xuống.

      “Mẫu thân, phải con muốn trách phạt Lý Duệ. Người cũng biết, Duệ nhi là huyết mạch duy nhất của đại ca. Bình thường chỉ sợ có sơ xuất gì. Thân thể nó tốt, năm nào cũng trận ốm, nếu muốn đánh…”

      Cố Khanh nghe nổi nữa. Nếu nàng mà còn lời nào nàng chính là người ác, lại cùng đứa trẻ giận dỗi!

      Nàng xoay đầu, nhìn chằm chằm Phương thị quỳ.

      Nhìn qua ôn nhu thân thiết vô cùng, làm sao có thể lời khiến người khác khó chịu như vậy chứ?

      “Ai muốn phạt nặng Lý Duệ rồi?”

      “Mẫu thân!” Lý Mậu và Phương thị vui mừng, rốt cuộc Khâu lão thái quân cũng chịu chuyện.

      “Vậy ngài tại sao vẫn chịu ăn cơm?” Lý Mậu cầm chén trong tay đưa tới bàn bên giường Khâu lão thái quân.

      “Nếu hợp khẩu vị, bọn con bảo phòng bếp hầm thịt cho người!”

      “Lão gia, thái y bảo thân thể mẫu thân thể ăn những đồ nhiều dầu mỡ!”

      “Mẫu thân cố gắng ăn cái này chút, dù sao thân người vẫn còn rất yếu…muốn ăn thịt…”

      Cố Khanh ở bên cạnh nghe được cả đầu đều đau.

      Khâu lão phu nhân này phải là cáo mệnh nhất phẩm phu nhân sao? Tín quốc công cũng là bộ dáng đại gia, làm sao cứ như thể nhất định phải ăn thịt vậy hả? Thịt nhiều mỡ đó!

      Bây giờ nàng rất lão phu nhân này tại sao sắp bị trúng gió. Hóa ra là máu xuống dạ dày quá nhiều khiến các chi bị loãng.

      Cố Khanh nhìn Lý Mậu và Phương thị vừa khóc vừa cầu xin mình ăn cơm. Cảm thấy khí ít ỏi trong phòng đều bị hai vợ chồng này hít hết. Nàng bực mình vỗ ngực, hơi cũng thông.

      phải làm giả, ngực khó chịu. Trước mặt đen trắng ngừng đan xen. Đây chính là cao huyết áp sao?

      Khâu lão phu nhân, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bệnh a?

      Nhưng mà, nếu có thể cứ tắc thở như vậy, tồi!!!

      Ai ngờ Phương thị xông mạnh lên phía trước, ở người Cố Khanh mạnh mẽ vỗ.
      Nàng vừa vỗ vừa hô:
      “Người đâu! Mau cầm thiếp mời của lão gia thỉnh thái y! Dầu gió đâu? Yên Vân đem dầu gió trong phòng lấy ra bôi cho lão thái quân nhanh!”

      Dưới mũi Cố Khanh bị bôi cho bỏng rát, ràng sắp ngất đến nơi, lại bị lực vỗ mạnh đập cho thanh tỉnh. Mắt thấy cơ hội ‘được chết’ đều bị mỹ phụ đập cho thất bại. Cố Khanh hận thể đem nàng lôi đến đánh trận mới hả dạ.

      Lý Mậu ôm Khâu lão thái quân, Phương thị và Hoa ma ma quạt gió người nàng, bôi dầu gió cho nàng, bóp mạnh miệng nàng. làm cho Cố Khanh nghẹn thở cái.

      Cố Khanh vỗ ngực mình, khóc ra nước mắt.

      Đù!!! Bóp đến mồm đều méo cả lại! lại thêm nơi bị tàn phá!

      Muốn chết tại sao khó như vậy!

      hết chương 2

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: Lột da lóc xương
      Editor: Dương Trà


      “Phu nhân, thế nào rồi, lão thái quân vẫn chịu ăn chút gì sao?” Lưu ma ma tiến tới cầm áo khoác ngoài của Phương thị, dìu bà ngồi, thay bà xoa bóp bả vai.

      “Đừng nữa, lại quỳ, lại khóc, lại cầu xin, bà cũng chẳng chịu ăn miếng! Lão gia nặng câu, bà che ngực chuẩn bị hôn mê…”

      Phương thị cắn răng, nhíu mi ra:

      “Nếu phải tại bắt buộc thể có tang, muốn mặc kệ bà.”

      Lưu ma ma nghiêng đầu nhìn cửa sổ.

      “Yên tâm, ta bảo ta mệt mỏi, cho mấy nha hoàn xuống rồi. tại chỉ còn hai người chúng ta.”

      Phương thị vỗ vỗ tay Lưu ma ma.

      “Tốt lắm, ta cũng mệt mỏi, đỡ ta đến giường nằm nghỉ chút.”

      Lưu ma ma đỡ Phương thị nằm xuống giường, thay bà bỏ trâm cài đầu, khuyên tai… Bà duỗi thẳng tóc Phương thị, lấy ngón tay nhàng mát xa da đầu.

      “Phu nhân, nô tỳ thấy vẫn là tìm được nguyên nhân lão phu nhân tuyệt thực mới ổn. Khi lão thái gia còn sống, đại gia mất, lão phu nhân đau lòng như vậy cũng chưa từng muốn tuyệt thực qua. Lão thái quân là người nào cơ chứ? Từ khi lão thái gia còn theo vua, bà tay chăm ba đứa bé. Thời điểm loạn quân tàn sát thôn dân, bà trực tiếp ném nữ nhi để bảo vệ hai nhi tử. Loại người nhẫn tâm như vậy mà vì bị Duệ thiếu gia chọc tức mà tuyệt thực, càng càng thấy tin được.”

      Lưu ma ma tiếp tục xoa ngáy Phương thị.

      “Chắc là giả bộ . Lão thái quân cũng vì việc đó mà ồn ào đòi hỏi gì. Nhưng mà nếu lão thái quân lấy tuyệt thực làm dáng cũng chỉ hai bữa là thôi, mà nay người ầm ĩ, làm khó, cứ thể nhịn đói ba bốn bữa…”

      “Ý của ngươi là?”

      “Nô tỳ đoán có phải hay là bị yểm bùa? Sau khi ngất cũng có khả năng ba hồn lìa thân thể, đến lúc ấy có đồ bẩn nào thừa dịp đó mà nhập vào…”

      thể nào? Thần trí lão phu nhân nhìn qua rất tốt mà!”

      Phương thị bị dọa ngồi bật dậy. Bà mặc dù phải phụ nữ mảnh mai nhưng khi nghe tới mấy chuyện quỷ thần cũng khỏi toàn thân phát run.

      “Vấn đề chính là ở chỗ này. Lão thái quân kể từ khi bị tật run tay, người thấy bà có bao giờ thể ra ràng như vậy?”

      Lời Lưu ma ma khiến Phương thị rơi vào trầm tư.

      Trong Trì Vân viện, Cố Khanh cũng biết được Phương thị tìm bà thầy bói “đối phó” chính mình. Chuyện nàng muốn làm duy nhất tại thời điểm này là ngủ. Ngủ dạ dày cũng thấy khó chịu như giờ.

      Nàng khẳng định mình chết vì đói mà chết vì suất huyết bao tử.

      Bụng đói liên tiếp bốn bữa liền, phu thê quốc công đều đến cầu xin, con trai quốc công là cháu nội Khâu lão phu nhân này cũng đến xin qua. Cũng may chuyện nàng tuyệt thực còn chưa có truyền ra bên ngoài phủ. tại ngoại trừ Khâu lão thái quân và vài đứa con nối dòng thưa thớt những thân thích khác cũng có đến ‘thăm’.

      Cứ như thế, Cố Khanh ngay cả muốn ngủ cũng khó.

      Vừa mở mắt bên tai liền văng vẳng “Lão thái quân người chịu khó ăn chút gì ”, “Lão phu nhân người muốn ăn cái gì” các lời…Cố Khanh đói đến mức ngay cả sức lực bảo mấy nàng câm miệng cũng có.

      Hóa ra “khuyên ăn cơm” là nhiệm vụ đương nhiên phải ?

      Nàng thiếu chút nữa ngất lịm lúc thái y đến, tiện ông ta cho nàng mấy lần châm. Từ đó về sau, người người trong phủ sợ việc xấu truyền ra ngoài, thái y kia cũng thấy đến lần nữa. Bây giờ mỗi ngày đến khám mạch là thầy thuốc họ Hồ, nghe là cả nhà làm nghề y, cũng là vị đại phu nổi tiếng. Nhưng vị đại phu tay nghề tốt này mỗi ngày đến chuẩn xong cũng chỉ cái gì mà “lo âu quá độ, ruột trống máu ” lừa dối người khác.

      Cố Khanh nghe xong cũng muốn cười sặc sụa. Cái “lo nghĩ” tất nhiên là có, đói bụng bốn bữa rồi, nhìn như người sắp chết, nàng có thể lo nghĩ sao? Còn “ruột trống máu ” là cái quái gì, người tuyệt thực dạ dày có gì mà tiêu hóa?

      Người sáng suốt đều nhìn ra nàng muốn chết thôi mà!?

      Nàng ngẩn ngơ nằm giường, nghĩ tới nếu nàng đói thêm bữa nữa người nhà này chắc cũng dễ chuyện như vậy, lại phái người đến xin hoặc là mời người khác đến.

      Nếu đến lúc đó nàng nên làm thế nào mới được nhỉ? Cố Khanh cảm thấy “tuyệt thực” là chuyện tốt nhất từ đến lớn nàng từng làm, cũng là chuyện nhức đầu nhất của nàng.

      Nàng ở đây nghĩ tới làm thế nào để áp trả, mới trở mình lật qua lật lại cho cơ thể thoải mái chút. Vừa mở mắt, thấy Hoa ma ma quỳ ở giường sợ hãi kêu lên.

      Tôn ma ma vẫn ở bên ngoài ngây ngốc. Trong phòng chỉ có Hoa ma ma, Hương Vân, Yên Vân là nha hoàn hầu hạ.

      Cố Khanh dùng dư quang ánh mắt lướt quan gian phòng, ánh sáng mờ nhạt, ban ngày ban mặt, cửa sổ đều đóng kín mít. Ngoại trừ Hoa ma ma quỳ trước giường, Tôn ma ma già cả đứng trước cửa, thêm Hương Vân Yên Vân còn mấy nha hoàn khác đều thấy bóng dáng.

      “Nô tỳ biết lão phu nhân luôn chào đón nô tỳ, nhưng có mấy lời nô tỳ thể .”

      Hoa ma ma bày ra vẻ mặt nghiêm túc, đoan đoan chính chính quỳ gối.

      “Mệnh nô tỳ là Lão quốc công cứu, mà tại nô tỳ muốn vì lão thái quân vô tình mà đại họa lâm đầu!”

      Chiêu này trong Tam Quốc Diễn Nghĩa thường gặp a! Cố Khanh thấy mấy mưu sĩ động tý là kêu to “Chủ tử, người làm thế muốn đại họa lâm đầu à!” câu này ấn tượng khắc sâu. Hoa ma ma đây là muốn mình chú ý?

      Đáng tiếc nàng cũng phải là Khâu lão thái quân, Hoa ma ma lời này sai đối tượng rồi. Nàng chuẩn bị đầy đủ để chết, quản phủ này như thế nào làm gì? Nàng lại càng phải là mẹ ruột, bà ruột của bọn !

      “Lão thái quân, ngài tuyệt thực, nếu xảy ra việc gì, người đầu tiên gặp nạn là Duệ thiếu gia. Ngài nếu xong, tất cả mọi người đều cảm thấy nhất định là Duệ thiếu gia hại ngài thành như vậy. Ngài có phong hào cáo mệnh trong người, Duệ thiếu gia lại là đứa bé có tước vị gì. bất kính tý, lão thái quân người hiểu gì quốc pháp, nhưng nô tỳ là người từ trong cung ra, thấy việc như vậy nhiều. Duệ thiếu gia chống đối lại bà nội, khiến bà nội bức tử, nhất định bị trị tội “ngỗ nghịch” đó.”

      “Ngỗ nghịch là tội lớn ác tày trời, hình phạt là lột da tuyên thảo, ma cốt dương bụi! Đại gia chỉ còn đứa bé như vậy, người đây là muốn đại lão gia tuyệt hậu, đến cả người thắp hương trước mộ phần cũng có sao?”

      Mí mắt Cố Khanh run lẩy bẩy. ‘Ma cốt dương bụi’ nàng hiểu, đó là nghiền xương thành bột, còn ‘lột da tuyên cỏ’ là cái gì? Nhưng mà bất kể là cái gì, nghe thôi biết là hình phạt cực kỳ đáng sợ.

      người đại, Cố Khanh rất khó lý giải tại sao lại có cực hình đáng sợ như vậy. Nghe thấy đứa bé con kia bởi vì cùng tổ mẫu hai câu thôi mà bị lột da dương bụi. Dù Cố Khanh muốn vứt bỏ túi da này như nào chăng nữa cũng nhịn được mà đau lòng thay bé.

      Nét mặt Hoa ma ma giống tý nào chuyện ghê sợ, như thể nó chẳng liên quan gì đến bản thân. Nhưng nếu để ý kỹ, ánh mắt của bà bán đứng bà. Bà lúc này cẩn thận nhìn chăm chú mặt Cố Khanh, ngay cả cái nhăn mày cũng bỏ qua. Bà biết Khâu lão thái quân có nghe lời của bà, bà cũng biết lão phu nhân phải giống người ngoài là hồ đồ muốn tuyệt thực.

      Có phản ứng là tốt rồi! Có phản ứng là có thể hốt thuốc chữa bệnh.

      “‘Lột da tuyên thảo’ chính là đem da đầu của người đó lột xuống, rót thủy ngân vào. Làm như vậy, da người đó tróc xuống nguyên vẹn. Sau đó người ta đem củi nhồi vào da cho thành hình nguyên dạng ban đầu, đem diễu phố đường cái. Duệ thiếu gia vẫn chỉ là đứa , người đốt củi chắc làm khuôn tý. Chờ sau khi da tróc thịt bong hết, xương cốt còn bị mài thành bột phấn, bay tứ phương theo gió…” (Edit: tui chém đoạn này!)

      Hoa ma ma nhìn mặt Cố Khanh rốt cuộc có chút biểu cảm, tiếp tục kiên trì .

      “Ngài cần phải áy náy Duệ thiếu gia còn , phủ Tín quốc công ta bỏ tước vị Duệ thiếu gia cũng bị đối xử như vậy nữa. Quốc công phu nhân mặc dù là người từ bi, nhưng cũng có nghĩa là có tâm tư riêng. Duệ thiếu gia tại sao lại đến chống đối ngài? làm sao mà biết được những thứ hồi môn của đại phu nhân? Ai nhiều miệng? Minh thiếu gia cũng bảy tuổi a!”

      “Lão thái quân, ngài nhớ đến Đại lão gia mất nên mới tức giận như vậy giúp đỡ Duệ thiếu gia. Duệ thiếu gia bây giờ trông cẩm y ngọc thực nhưng ra nguy cơ chồng chất…”

      Lúc Hoa ma ma hình phạt ‘lột da dương bụi’ kia, Cố Khanh nghe thấy da mặt còn kéo căng lúc. Nhưng lại nghe đến ‘bí mật công phủ’ gì đó, Cố Khanh có tý phản ứng nào.

      Vốn dĩ a, thằng bé kia mình cũng chưa thấy qua. Nàng lấy chồng nên của hồi môn gì đó nàng lại càng . Ai muốn cầm cầm !

      Tôn tử được, vậy sang con.

      “Ngài thương tiếc Đại lão gia mất lão gia tại trong phủ. Ngài vạn nhất có mệnh hệ gì, quốc công gia vừa mới được thăng chức lên “Binh bộ thị lang” bị người tóm gáy. Nếu hoàng thượng mà có lòng muốn thu quyền, vậy lão gia bị tước vị, giáng chức cũng có thể. tại lão gia cũng phải như Lão quốc công trước kia, quốc công gia cũng có tài cán được như Lão quốc công, khiến hoàng thượng bỏ xuống được! Ngược lại, nếu bây giờ lão gia ngã xuống, cả quốc công phủ liền chấm dứt!”

      tiếp đến Hương Vân, Yên Vân hai nha hoàn kia, còn cả toàn bộ hạ nhân dưới trong viện, đều dựa vào ngài mà sống. Ngài vạn nhất có việc gì, chúng nô tỳ mấy cái nha hoàn hầu hạ người chu toàn lại càng thảm hơn. Hương Vân các nàng đại khái là bị kéo ra ngoài bán. Mấy nàng ý đều là con của gia bộc trong phủ, cha mẹ đều là người hầu của phủ, chỉ sợ do họ nên toàn bộ cũng bị đuổi ra ngoài. Những người làm công việc thô ngoài kia, tính mạng có thể giữ lại hay là cả vấn đề! Lão thái quân, dù gì chúng nô tỳ cũng hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, xin người thương xót!”

      Hoa ma ma hơi hơi bực mình.

      Vị Khâu lão thái quân này có đọc qua sách vở gì, ngay cả chữ cũng biết, đạo lý đối nhân xử thế, người bình thường cũng cần diễn giải nhiều như vậy. Nếu đổi lại là chủ tử khác, bà cần gì kỹ càng thế.

      Đúng là đối với lão phu nhân nằm giường này, đem lợi và hại được. Hơn nữa, vị này lúc bướng lên ngay cả Lão quốc công quá cố cũng có biện pháp, chỉ có thể chiều theo.

      đến mỏi mồn, hết cả nước cả cái rồi đó. Nếu là lão thái quân trong phủ khác, vì đại hưng thịnh của gia tộc, coi như có muốn chết cũng cố giữ lấy hơi tàn.

      Lão phu nhân đây hay rồi, ngoại trừ lúc nghe thấy ‘lột da’ mí mắt rút rút tý, thời điểm khác đều dáng vẻ sừng sững bất động. Bà ngây người trong cung nhiều năm như vậy rồi, loại chủ tử gì cũng gặp qua, giống vị ích kỷ nằm giường này, trừ suy nghĩ của mình ra, ai sống ai chết đều mặc kệ. Đây là người đầu tiên đấy!

      Còn sống tốt biết bao, muốn chết làm quái gì?

      hết chương 3

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: Ai so với ai đáng thương hơn
      Editor: Dương Trà


      Cố Khanh nằm giường nhắm mắt lại, làm dáng vẻ mắt ngơ tai điếc, trong lòng thực tế đấu tranh dữ dội.

      đến vô tội, nàng mới là người vô tội đây này. nương tốt bụng ngay thẳng, nghiêm túc đương lần cũng chưa, cứ thế biến thành bà già, cái này mà rơi đầu ai cũng chấp nhận được. Huống hồ bà già này ngoại trừ có cái thân phận làm người khác đau đầu tý, còn cái khác có cũng như . Tiền? Có nó có thể làm gì chứ? Có thể mua máy tính ? Có thể mua điện thoại di động ? Có thể ra ngoài du lịch ?

      xinh đẹp đành tính cách cũng coi như xong, mà ngay cả cơ thể khỏe tý cũng có a! Nghe ý tứ mấy lời Hoa ma ma kia, con trai ôn hòa và con dâu lương mẫu cũng chắc là giả, cháu nội cũng thấy nhiều hiếu thuận gì lắm!!!

      Những chuyện này mống cũng liên quan gì đến nàng a.

      Thế mà tại lão ma ma kia với nàng – ngài nha, ngay cả chết cũng chết được đâu! Ngài muốn chết, toàn bộ người trong phủ xong đời! Cháu nội người cũng bị nghiền thành tro, con của người bị tước vị, hạ nhân đều bị đánh chết, nha hoàn như hoa như ngọc của người cũng bị lôi ra ngoài bán

      Răng hàm Cố Khanh cũng cảm thấy đau.

      Gánh thân nợ máu như vậy, cho dù có chết cũng chết yên ổn.

      Hoa ma ma này đạo đức chắc bị trộm mất rồi ? Người bình thường nào dám toàn thứ độc ác như thế, bà ta còn là người sao?

      Trong thời gian ngắn cả phòng đều im thin thít.

      Vì ngừa Cố Khanh lại tiếp tục ngất ra đấy, bên góc phòng đều đốt hương phiến làm cả gian đều mờ mờ ảo ảo hơi lộ vẻ u. Cố Khanh bọc chăn kín mình suy tư nàng nên con đường nào. Hoa ma ma vẫn chịu nhúc nhích quỳ ở nơi đó, rất có tư thế nếu Cố Khanh mở miệng ăn cơm bà vẫn tiếp tục.

      Thôi vậy, cùng lắm đến lúc du hồ hoặc dâng dương gì đó tạo ra việc chết bất ngờ là được a! Làm người chẳng phải tùy cơ ứng biến sao?! Nàng cứ làm ra dáng vẻ vui tươi hớn hở gì đấy, xong rồi ‘chết ngoài ý muốn’ chắc trách đầu mấy người vô tội này được ?

      thể liên lụy người khác a, quá thất đức!

      Cố Khanh trở mình. Mặt mũi Hoa ma ma đầy vui vẻ.

      “Thuyết phục!”

      Hoa ma ma liền vội vàng tiến lên đỡ Cố Khanh ngồi dậy.

      “Hương Vân, Yên Vân, tiến lên hầu hạ mau! Cháo cá lò cũng nhanh bưng lên!” Tôn ma ma lập tức mở cửa, hướng về phía bọn nha hoàn hầu hạ ngoài phòng phân phó.

      Nhóm nha hoàn đều nghe ra lão phu nhân rốt cuộc quyết định ăn chút gì đó, các nàng đều vui vô cùng. “A Di Đà Phật!” “Vô Lượng Thiên Tôn” đều tạ loạn lần.

      là tránh được kiếp a!

      Hương Vân và Yên Vân cùng lau nước mắt đến, các nàng đều là từ theo hầu ở phòng Khâu lão phu nhân, lão thái quân mặc dù rất cổ quái nhưng cũng phải rất khó hầu hạ. Hơn nữa lão thái quân cũng từng , đợi các nàng đến tuổi, tặng các nàng chút hồi môn rồi giúp các nàng tìm nhà khá giả gả qua. Bà cũng từng cho các ma ma hoặc mấy lão quản lên chùa an dưỡng. Nhưng nếu bây giờ lão phu nhân vạn nhất có chuyện gì, mấy người xui xẻo đầu tiên chính là mấy nàng và gia đình của nàng. Tự mình xui xẻo còn chưa tính, lại còn liên lụy đến người nhà cũng bị đuổi ra ngoài, vậy đơn giản là có cách nào để sống.

      Cố Khanh biết Hương Vân và Yên Vân cũng phải vì mình mà khóc nhưng nàng vẫn cảm thấy mình ‘hy sinh’ vì họ nên họ mừng đến phát khóc, có chút xúc động a. Hai tiểu nương nếu so về kiếp trước mới chỉ là học sinh trung học, thế mà hầu hạ người nhiều năm. Con cái trong mấy gia đình phong kiến vận mệnh thường được nắm trong tay họ. So sánh với mấy nàng, chính bản thân mình mặc dù xuyên thành lão thái quân đúng là phải cảm tạ trời xanh.

      Ít nhất người khác còn nhìn nhận nàng là con người.

      Cứ thế tự động viên mình lúc, giống như nơi này cũng khó chịu đến vậy.

      “Cháo cá trước hết cần thiết, thân thể ta ốm yếu, chỉ cần chút nước cơm thanh đạm thêm ít đường là được.”

      Cố Khanh hơi thở dồn dập cố sức phân phó.

      “Gọi vài nha đầu vào mát xa cho ta từ dưới eo đến chân. Nằm giường lâu, thân mình có chút tê cứng.”

      Vì lúc trước cố gắng tuyệt thực, nàng hạn chế toàn bộ các hoạt động sinh năng lượng, việc này làm từ phần hông trở xuống tại hoàn toàn tê liệt. Ý định ban đầu vốn là tìm chết, cũng mặc kệ tình huống di chứng kèm theo. Nếu bây giờ nàng muốn sống, nhất định phải giải quyết nhanh chóng vấn đề này. Máu tuần hoàn trong thời gian lâu ngày dễ dẫn tới hoại tử, sợ đến lúc nàng muốn ra ngoài tìm chết mà nổi.

      Cùng lúc hai nhất đẳng nha hoàn Gia Vân và Khánh Vân nhanh chóng bò lên giường, đem bắp chân Cố Khanh giuỗi thẳng ra, nhàng mát xa theo lời dặn. Hoa ma ma hồi trước từng ngây ngốc thời gian trong cung, hiểu biết từ mấy người bị trượng hình đánh cái mông nát be bét. Vội vàng gọi vài tiểu nha hoàn tới mang chậu nước nóng vào đây.

      “Cầm khăn lông ấm bọc kỹ chân từ từ bóp , đem mạch máu xoa cho thông thuận thôi! Mau mời Hồ Khánh Niên đến!”



      “Cái gì! Lão phu nhân rốt cuộc chịu ăn?” Phương thị chuẩn bị mời bà đồng lại nghe thấy Khâu lão thái quân tự mình nghĩ thông, mừng rỡ vô cùng mà :

      “Đây là A Di Đà Phật phù hộ, bà ăn gì?”

      “Nghe bảo Hoa ma ma trong phòng ngài ấy khuyên lâu lâu mới được.”

      Ma ma pha trà Cẩm Tú viện ở Đông Sương phòng quỳ gối đáp lời. Con của bà là người hầu trong Trì Vân viện, mặc dù chỉ là nha đầu quét tước nhưng cũng có thể thu được ít tin tức.

      “Hoa ma ma? Người trong cung đúng là giống với người ngoài a!” Thần sắc Phương thị nhàng.

      “Tháng này thưởng lương cho bà ấy gấp đôi! Bên cạnh lão phu nhân nếu có vài đứa nha hoàn như Hoa ma ma vậy cũng đến lượt tiểu bối chúng ta quan tâm!”

      “Hiếu tâm của phu nhân, toàn bộ quý phủ đều tán dương đấy.” Ma ma pha trà tranh thủ nịnh nọt.

      “Lão phu nhân như vậy mà ta chỉ là phận con dâu, ta mà bất hiếu, đấy chính là tội lớn!”

      “Phu nhân, phu nhân! Duệ thiếu gia xong!”

      “Ôi trời nãi nãi của ta ơi! Ta còn chưa có báo xong đâu!”

      “Ai ở đó hô to gọi !? Cái gì mà Duệ nhi thiếu gia được? Ai cho nàng tiến vào? Trước phạt vả miệng mười cái rồi trả lời!” Lưu ma ma chỉ vào nha hoàn trong phòng. “Ra đằng kia làm .”

      “Vâng.”

      Nha đầu từ Kình Thương viện chạy tới run cầm cập, quỳ xuống dưới bồ đoàn. Chỉ chốc lát sau, thanh bạt tai “ba ba ba” vang lên vào tận phòng trong.

      “Trong phủ phải năng cẩn thận. Cái gì mà xong? Ai cũng xong tốt! Có xong cũng chính là các ngươi. Dù việc có lớn đến đâu, cũng phải bình tĩnh mà trả lời. Phía dưới loạn, chủ tử còn bị các ngươi hại phạt. Bây giờ có chuyện gì xem nào?”

      “…Có thể.”

      “Ổn rồi, ổn rồi, cùng lắm cũng chỉ là tiểu nha đầu, ma ma ngươi cũng đừng dạy dỗ. Quy củ phải dễ học, cứ từ từ dậy, sợ hãi thành như vậy về sau làm sao mà sai bảo?”

      Phương thị giọng an ủi tiểu nha đầu.

      “Đừng sợ, có việc từ từ . Văn Tú, đợi lát nữa đem toàn bộ bốn khay trái cây cho tiểu nha đầu này về an ủi.”

      “Tạ phu nhân.” Tiểu nha đầu quỳ bồ đoàn hướng Phương thị dập đầu.

      Người người đều phu nhân thiện tâm, nàng coi người Cẩm Tú viện tốt. Phu nhân tốt, Lưu ma ma bên người phu nhân đúng là ngồi . Nàng làm sao lại quên mất điều này đây?

      Tiểu nha đầu Kình Thương viện bị lời ôn nhu của Phương thị cho cảm động, vừa lau nước mắt vừa :

      “Duệ thiếu gia hôm trước ăn roi xong liền ổn, ban đầu chỉ kêu đau, về sau còn kêu cả ngứa. Bà nội Vương và Thương Thư tỷ xem qua, cũng chỉ là sưng tý da, cũng phải bị thương nặng gì, Thương Thư tỷ liền bôi thuốc lên vết thương cho thiếu gia.”

      “Sáng nay Duệ thiếu gia mãi vẫn chịu rời giường, bà nội Vương gọi đại phu tới khám cho thiếu gia nhưng mà ngài đồng ý, bảo là sợ phiền toái, nằm chỗ là tốt rồi… Kết quả, đến chiều thiếu gia sốt cao đến mê sảng, miệng viết thương nhìn như nghiêm trọng thêm. Gã sai vặt với người hầu của thiếu gia đều bị đuổi ra khỏi phủ, tại chỉ còn người hầu mời Hồ đại phu nhưng mời được. Đồ đệ ngài ấy bị người Trì Vân điện mời . Bây giờ trong sân loạn thành đoàn, ngay cả người để làm chủ cũng có, cầu xin phu nhân…”

      Nàng ta còn chưa dứt lời Phương thị đứng dậy rồi.

      cần nhiều. Ta phải qua.”

      Bà lướt qua người trong phòng.

      “Lưu ma ma, ngươi và Văn Tú, Quyên Tú với ta đến Kình Thương viện. Hồ đại phu tại thể đến, chỗ lão phu nhân tại còn chưa ổn, thể để có bất cứ chuyện gì xảy ra. Bên Lý Kỳ, ngươi bảo chồng ngươi cầm thiếp mời trong phủ trước hết thỉnh Bạch ngự y, ngài ấy vừa cáo lão về nhà, đường có mở gian tên ‘Hành y” quán. Lại phái mấy tiểu tử trước phía trước, mấy ngày nay lão phu nhân ăn cơm nên lão gia cũng cáo bệnh, ngài ấy ở trong phủ, mau thỉnh lão gia nhanh chóng tới Kình Thương viện.”

      “Vâng!” Mọi người trong phòng bị phân phó, động tác vội vội vàng vàng, việc ai người ấy làm.

      Phương thị an bài tốt mọi chuyện, cũng mặc kệ tiểu nha hoàn quỳ, bước chân nhanh nhẹn ra ngoài. Mấy nha hoàn bà tử phía sau nhanh chóng đuổi theo, trong nhất thời người trong phòng rời hơn nửa.

      Chỉ còn tiểu nha đầu Kình Thương viện được phái tới mình yên tĩnh quỳ nơi đó như thể bị tất cả mọi người cho vào quên lãng.

      Vẫn là Châu Tú của Cẩm Tú viện tính tình hiền lành lương thiện, nâng tiểu nha hoàn dậy, đem điểm tâm bốn mùa nhét vào tay nàng.

      “Muội muội tốt, hôm nay lắm chuyện, Thái phu nhân cũng vừa mới ăn cơm, vừa nãy thiếu chút nữa là mắc nghẹ đấy. Phu nhân quan tâm nhiều việc, ngươi có gì ủy khuất tỷ tỷ thay người xin lỗi ngươi.”

      “Tỷ tỷ những lời này sợ làm ta tổn thọ sao? Ta chỉ là tam đẳng nha đầu Kình Thương viện…”

      Bình Nhi cúi thấp đầu xuống. Nàng cũng biết lần trước Duệ thiếu gia phạm lỗi đám nha đầu bị bán cả chung thân, sai vặt bị đuổi toàn bộ. Nàng vừa phải do người ở trong phủ sinh, cũng phải được nuôi từ , bình thường chỉ làm chân chạy vặt truyền lời.

      Châu Tú thân thiết nắm tay nàng, kéo nàng đến trong phòng mình ngồi chuyện…

      Bắc Viên, trước cửa vòm Trì Vân viện.

      “Đừng kéo, ngươi cho ta vào van xin thái phu nhân , trở về lão phụ ta nhất định hậu ta ngươi! Nếu tiếp tục như vậy, tiểu thiếu gia kiểu gì cũng xảy ra chuyện!”

      Bà tử Vương bên Lý Duệ cố sức tránh khỏi thủ vệ cản đường, ngừng xông vào bên trong. Hai thủ vệ trông cửa gấp đến độ giậm thẳng chân nhưng vẫn dám dùng quá nhiều sức.

      Bà tử Vương này là nhũ mẫu của đại lão gia quá cố, con trai bà ban đầu là thư đồng đại lão gia nay làm quan bên ngoài. Vương thị tại cũng là bà nội nhưng mà từ khi nghe tin đại lão gia mất, bà liền xin vào phủ trông coi tiểu chủ tử, cách ba ngày về nhà lần. Vương thị này kể cả quốc công lão gia nhìn thấy cũng gọi tiếng ‘bà nội Vương’. Hai người họ cản lại còn băn khoăn, nào dám kéo gì?

      “Ôi chao bà nội Vương, cầu xin ngài cần lớn tiếng quá! Thái phu nhân kể từ khi bị Duệ thiếu gia làm tức cho ngất xỉu đói bụng mấy ngày cho tới nay mới ngưng. Vừa vặn người mới ăn chút nước cơm, Hoa ma ma và Tôn ma ma mới thiếp được lát vì vậy người tới thăm đều bị cản hết lại, chờ lão phu nhân tỉnh lại rồi sau. Ngài ở đây là làm gì đó? Nếu thái phu nhân vạn nhất có mệnh hệ gì, Duệ thiếu gia mới xảy ra chuyện!”

      Vương bà tử này và Khâu lão phu nhân trong phủ về bản chất cũng lớn như nhau. Bà biết chữ, cũng có kiến thức cao siêu gì, chỉ là số phận tốt hơn chút. Khâu lão thái quân là vợ quý nhờ chồng còn Vương bà tử mẹ vinh nhờ con. Vương bà tử này phải là tài cán cũng chẳng có bao nhiêu, cái hơn người duy nhất là hai chữ ‘trung nghĩa’.

      biết đạo lý quan hệ lợi hại gì đó, bà chỉ biết tiểu chủ tử của bà sốt cao ngừng nằm ở Kình Thương viện. Mà đại phu duy nhất trong phủ bị Khâu lão thái quân mời ở bên này, cứ thế đầu nóng chân chạy nhanh tới đây.

      Cũng bởi vì tại trong phủ bà cũng nha hoàn người hầu vây quanh, sống qua cuộc sống làm chủ tử, dưới phủ quốc công đối với bà khá lịch lá gan mới dần dần lớn hơn. Nếu tại đại lão gia Lý Mông vẫn còn sống, có cho bà thêm mười lá gan bà cũng dám chạy tới Trì Vân viện cướp người.

      ‘Cháu nội Trương gia cách vách chính là phát sốt mà mãi giảm nên mới đem đầu nóng hỏng!’

      Càng nghĩ như vậy bà càng cuống cuồng cuồng.

      ‘Cùng lắm cái mạng già này ta cũng cần!’ Vương bà tử cắn răng cái, quan tâm đến nha hoàn các thứ, quỳ trước cổng vòm kéo cũng dậy. Bà gân cổ họng cố hô to.

      “Thái phu nhân ơi! Duệ thiếu gia sắp chết a! Cầu xin ngài đại từ đại bi cho Hồ đại phu tới Kình Thương viện nhìn chút ! Đó là cháu nội ruột thịt chính cống của người nha! Là huyết mạch duy nhất của đại lão gia! Thái phu nhân ơi! Thái phu nhân!”



      Lần này xem như đều đem nha đầu bà tử trong Trì Vân viện kinh động.
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :