1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Lãnh đế cuồng thê - Mặc Tà Trần (106/107)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Lãnh đế cuồng thê

      Tác giả: Mặc Tà Trần.​

      Thể loại: Xuyên (Nam9, Nữ9 đều xuyên), Sủng, Nam cường, Nữ cường, HE.
      Nguồn convert: tangthuvien. vn
      Số chương: 107 chương.

      Nhân vật chính: Lãnh Thiếu Diệp - Nạp Lan Yên.

      Editor: kaylee.​



      Giới thiệu:

      Nạp Lan Yên, ngoại hiệu Huyết Hồ, là vương giả trong vương giả - đội trưởng dong binh đoàn T-H, tung hoành trong giới lính đánh thuê 7 năm có người có thể địch nổi, lại cố tình có nam nhân đối đầu với nàng, hai lần bị bắt giam vào ngục đều là vì !

      Lãnh Thiếu Diệp, Lãnh tam gia thần bí tôn quý nhất kinh đô, năm hai mươi bảy tuổi dẫn đầu đội lính đặc biệt, ở trước mặt tội phạm gì đó đều là rác rưởi, lại cố tình có nữ nhân dám nhổ râu miệng cọp!

      Nửa đêm đua xe, mạnh mẽ va chạm, Thiên Lôi còn chưa đụng vào Sao Hỏa, Sao Băng đụng vào Địa Cầu, ai có thể nghĩ đến lần đuổi bắt lại có thể làm cho hai người cùng bị sao băng đập trúng, hồn về Tây Thiên?

      Càng nghĩ đến, sau khi hai người tỉnh lại, người mũ phượng khăn quàng vai, người thân hỷ phục, đây chẳng lẽ là thành thân?

      Nạp Lan Yên ngồi trong hỷ kiệu kịp thời phản ứng kêu ầm lên: “ biết gặp phải cái tên thiếu tướng ngu ngốc kia có chuyện tốt, Sao Băng đụng Địa Cầu thôi , xuyên qua cũng có thể gặp, ĐCLMM!” &*&%@*&^%$

      Mà khi nàng hiểu nơi mình gả cùng chú rể, trong đầu nàng xẹt qua hàng ngàn lần từ Fuck You Mom, xuyên qua - việc lạ này còn chưa tính, con mẹ nó cư nhiên lại gả cho cái tên đối thủ mất còn Lãnh Thiếu Diệp?

      Vì thế, Nạp Lan Yên nhe răng cười, Lãnh Thiếu Diệp hí mắt, rất tốt, rất tốt, đời trước nợ, đời này tiếp tục tính!

      Bất quá….

      Tính lại tính, đây là chuyện gì xảy ra?

      “Nạp Lan Yên, ngươi lại dám đạp gia ở chỗ đó, muốn tính phúc sao?”

      “Lãnh Thiếu Diệp, đêm nay ngươi còn dám có chút lộn xộn, lão nương liền đạp ngươi đoạn tử tuyệt tôn.”

      “A, nương tử, vi phu cũng nhịn ngày, ngươi sao có thể nhẫn tâm….”

      “Trời ơi! Mau trả lại cho ta nam nhân lãnh khốc bá đạo lại ác liệt của nhà ta, nam nhân ủy khuất này là ai! A!”

      tóm lại, đây là chuyện thủ lĩnh dong binh đoàn cùng thiếu tướng tôn quý song song tử vong, song song xuyên việt; kiếp trước đối đầu, kiếp này vợ chồng, ừ, tình rung chuyển đất trời cao nhất trong lịch sử. ^_^
      Last edited by a moderator: 12/2/16
      Phong Vũ Yên, meolulu.ipu, milary3 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: Song song xuyên qua.

      Sắp tới nửa đêm, vùng ngoại thành Nam Hải im ắng bỗng truyền đến tiếng mô tô gầm rú đinh tai nhức óc, như đạo gió mạnh phá vỡ gian.

      Nạp Lan Yên mặc bộ quần áo màu đen, áo gió khoác ngoài cũng màu đen liếc mắt nhìn gương chiếu hậu để chiếc xa quân dụng việt dã đuổi sát tha phía sau bắt kịp, hung hăng cắn răng cái, nắm chặt chân ga gầm lên tiếng cuối cùng!

      Ở bên trong xe việt dã, nam nhân lạnh lùng yên ổn ngồi ghế lái, ánh mắt thâm thúy lợi hại gắt gao nhìn chằm chằm mái tóc đen dài bay của nữ nhân mặc áo gió múa ở phía trước, thay đổi tốc độ, đâu vào đấy.

      Nạp Lan Yên quẹo cái, trong bình xăng của xe máy, xăng hoàn toàn cạn kiệt, trừng mắt nhìn mặt biển sóng lớn phía trước, mạnh mẽ dừng mô tô lại, nhổ ngụm nước bọt: “Mẹ nó, quả nhiên xe được thưởng là xe rởm.”

      Kít….

      Lại là đạo tiếng phanh xe vang lên, chỉ thấy chiếc xe quân dụng việt dã rung rung rồi dừng lại. Nạp Lan Yên nhìn nam nhân mặc bộ quân trang rằn ri bước xuống từ ghế lái, ngoài cười nhưng trong cười : “Ôi! Vị binh ca này, lão ngài vẫn đuổi theo ta phải là có bệnh chứ?”

      Nam nhân đừng bước, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt hoàn mỹ giống như được gọt giũa, đôi mắt màu đen lạnh lùng mà thâm thúy nhìn chằm chằm Nạp Lan Yên: “Ngươi giả ngu rất thú vị sao?”

      Nạp Lan Yên nắm chặt hai tay trong túi áo gió, nghe vậy cười tiếng vui vẻ: “Thú vị hay mất mặt, Lãnh tam gia ngươi còn hiểu được sao?”

      Khuôn mặt vốn lạnh lùng của nam nhân nháy mắt trầm ba phần, đôi mắt như ưng bình thường hung ác lạnh lùng tập trung lên người Nạp Lan Yên, hơi thở lạnh lẽo từng bước đến gần: “Nạp Lan Yên, năm trước, lúc gia thả ngươi xuất cảnh những gì ngươi đều coi là đánh rắm hả?”

      Gió biển lướt qua, nhàng làm mấy sợi tóc trước trán Hạ Lan Phiêu bay lên, lộ ra đôi con ngươi có chút giống như ánh mắt ranh ma của hồ ly. Màu mắt phải là màu đen của người phương Đông, mà là màu hổ phách nhàn nhạt. khuôn mặt xinh đẹp vẫn tươi cười như cũ, giơ hai tay làm động tác đầu hàng với người nam nhân: “Được, hôm nay tính là tiểu nhân thua, được ?”

      Được ?

      Đương nhiên là thua!

      Nạp Lan Yên vừa dứt lời, chân khẽ đảo cát bụi bay lên mặt của nam nhân, ngay lúc nam nhân nghiêng mình tránh né, Nạp Lan Yên nhanh chóng xoay người chạy về phía biển lớn, hung hăng cắn chặt răng, tùy tiện làm cái nhiệm vụ đều có thể gặp đối thủ mất còn, thực con mẹ nó xui xẻo!

      Phanh!

      Tiếng súng lục từ phía sau bỗng nhiên vang lên, Nạp Lan Yên nghiêng người nằm xuống né tránh viên đạn, giây sau người liền bị đè nặng, hơi thở kiên cường của nam nhân ở phía gắt gao ngăn chặn nàng. Người nọ cưỡng chế bóp chặt cằm của nàng nhấc lên, trong con mắt đen mang vô tận lãnh ý: “Nạp Lan Yên, ngươi vọng tưởng thoát được sao?”

      Con ngươi của Nạp Lan Yên đảo vòng, đột nhiên khóe miệng nâng lên độ cong nhàn nhạt. Con mắt hồ ly cong lên như vầng trăng bầu trời, sáng ngời, mê người, tuyệt mỹ, còn có tia mị hoặc thản nhiên.

      Như mong muốn thấy hai con ngươi đối phương có chút thất thần, nhân cơ hội đó, Nạp Lan Yên nâng gối hung hăng đánh vào eo của nam nhân, lật mình cái liền áp nam nhân ở dưới thân. Họng súng đen ngòm đặt lên huyệt thái dương của , mắt cáo tràn ngập lãnh thô bạo: “Lãnh Thiếu Diệp, ngươi con mẹ nó ăn no rảnh rỗi liền mực truy bắt lão nương hả?”

      Nam nhân giống như để ý đến họng súng uy hiếp ở huyệt thái dương, mặt tràn đầy tàn khốc làm người ta sợ hãi. Bàn tay hung hăng chế trụ bả vai của Nạp Lan Yên : “Chết tiệt, Nạp Lan Yên, ngươi có biết đại sứ nước Mỹ chết ở Hoa khiến cho quốc tế tranh cãi hay ? Ngươi kiếm việc làm cho gia, ngươi vui có phải hay ?”

      Nạp Lan Yên, ngoại hiệu Huyết Hồ, đội trưởng của dong binh đoàn T-H vương giả, càng là vương trong giới lính đánh thuê.

      Mà nữ nhân đáng chết này chưa bao giờ làm việc thất bại, tiếp nhận nhiệm vụ đều tùy tâm trạng. Năm trước, khi thả nàng xuất cảnh cảnh cáo nàng được lại động tay động chân với Trung Hoa.

      Ai biết được nữ nhân này mới an phận được vài ngày, liền phát bắn chết đại sứ quốc của Mỹ.

      Lúc Lãnh Thiếu Diệp nhìn thấy thi thể liền giận đến tái mặt. Nhưng mà, hết lần này đến lần khác nữ nhân này lại cùng cấp có hiệp định bí mật, làm muốn đánh chết cũng thể, chém giết cũng được. Quả chịu đựng đủ rồi. Nhìn thấy nữ nhân này, đầu liền đau nhức!

      “Quốc tế tranh cãi liên quan gì đến ta?” Nạp Lan Yên nhìn chằm chằm vào cặp mắt ưng đen như mực kia. “Rắc” tiếng súng lên đạn vang lên ràng trong đêm đen yên tĩnh. “Có chứng cứ lúc nào cũng có thể đến bắt ta, có chứng cứ mau cút . Ta có hứng thú cùng ngươi chơi trò mèo vờn chuột. Ta cảnh cáo ngươi cần lại đến khiêu chiến kiên nhẫn của ta.”

      Lãnh Thiếu Diệp nhìn Nạp Lan Yên đau đầu, nàng phải là, tung hoành giới lính đánh thuê 7 năm, hai lần bị bắt vào ngục giam đều vì nam nhân trước mặt này.

      Cố tình lại vì có hiệp định bí mật năm đó, làm cho nàng đối với cái thiếu thướng trẻ tuổi tiền đồ vô lượng lại có bối cảnh thâm hậu này, giết cũng được cũng đánh được.

      Nàng cũng rối rắm đó!

      A….

      Lãnh Thiếu Diệp bị đặt dưới thân bỗng nhiên nở nụ cười.

      Giống như tượng điêu khắc ngũ quan lạnh lùng chớp mắt trở nên khí nghiêm nghị, bàn tay nhanh chóng đặt lên cổ họng Nạp Lan Yên bóp chặt, lại giống như nhàng vuốt ve, giọng trầm thấp gợi cảm, đôi con ngươi lại lạnh lùng đáng sợ: “Huyết Hồ, nên ép gia tự tay bẻ gãy đôi cánh của ngươi.”

      Lãnh Thiếu Diệp, Lãnh gia tam thiếu gia của gia tộc quyền thế nhất Trung Hoa, năm hai mươi bảy tuổi làm thiếu tướng, là Lãnh tam gia thần bí tôn quý nhất kinh đô, trong tay nắm bao nhiêu quyền thế ai biết được!

      Nạp Lan Yên nhìn nam nhân dưới thân cái sâu, phì cười, ngoan lệ dưới đáy mắt dần dần tiêu tán. Cổ tay vừa lật liền thu hồi súng, đứng lên, hai tay đút vào túi áo gió, lưu lại cho người nam nhân bóng lưng.

      “Tam gia, lợi ích đưa đến, ta tùy tâm mà lấy.”

      Nhưng mà….

      Đúng lúc này, đôi mắt hồ ly của Nạp Lan Yên nhìn lên trời rồi đột nhiên trợn trừng, nuốt từng ngụm nước bọt, dựa vào, kia là cái sao đặc biệt gì?

      Con ngươi lạnh như băng của Lãnh Thiếu Diệp đột nhiên cũng giương lên, vật khổng lồ gì đó ở giữa trung làm cho con ngươi của co rụt lại sâu. Gần như là phản xạ có điều kiện, Lãnh Thiếu Diệp nhanh chóng ôm chặt Nạp Lan Yên vào ngực, bảo vệ chặt chẽ, rồi bay vội về sau tránh né.

      Chính là, còn kịp rồi!

      Oanh!

      cái Sao Băng lớn cắt qua chân trời. Trong chớp mắt, liền rơi xuống vị trí Lãnh Thiếu Diệp cùng Nạp Lan Yên đứng. Thiên thạch nặng mấy ngàn tấn dẫn theo cuồng phong sóng thần như là muốn đảo lộn thiên địa.

      “Mẹ nó!” Trước khi rơi vào đen tối, Nạp Lan Yên mắng to, Lãnh Thiếu Diệp, nếu có kiếp sau, ta nhất định cùng ngươi đấu đến cùng!

      “Mẹ nó!” Trước khi hôn mê, Lãnh Thiếu Diệp chửi thề tiếng, Nạp Lan Yên, ân oán đời này, kiếp sau tiếp tục cùng gia tính!

      ai nhìn thấy, ở nơi chân trời xa xa, đạo ánh sáng lóe lên. Đột nhiên, phân thành hai, hóa thành hai đạo ánh sáng dần biến mất giữa trung.

      ***********************

      Trời trong xanh sáng sủa, gió thổi nhàng.

      Vương quốc Liệt Diễm, Chiến vương phủ ở đế đô có thể là ngựa xe như nước, tân khách nườm nượp.

      Bên trong phủ từng tòa viện đẹp đẽ chạm khắc tinh xảo, giăng đèn kết hoa, mảnh vui sướng.

      Bên ngoài phủ mười dặm trang sức màu đỏ trải dài, theo nhịp khua chiêng múa trống mà vang lên tiếng nhạc vui mừng, tân lang tuấn mỹ thân hỷ phục, khuôn mặt lạnh lùng hoàn mỹ tuấn dật giống như điêu khắc, cưỡi tuấn mã chậm rãi về phía trước, dẫn đầu đoàn rước dâu trùng trùng điệp điệp đến phủ Nạp Lan.

      “Cái kẻ tiểu thư đần độn kia đến tột cùng có phúc khí gì mà có thể gả cho Chiến Vương gia?”

      “Thôi , ghen tỵ? Ai bảo kẻ ngốc này có gia gia tốt đây!”

      “Mẹ nó, ai thèm ghen tỵ? Tuy rằng Chiến Vương gia công lao to lớn, nhưng có ai biết phương diện kia của được! A, lão nương mới muốn gả cho cái nam nhân sờ được mà ăn được đâu!”

      “Ngươi dám lớn tiếng chút ? Tính tình của Chiến Vương kia tàn nhẫn có thể trực tiếp xé miệng ngươi cũng nên.”

      Tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung lên đội ngũ đón dâu, trong tửu lâu, đường cái đều là tiếng nghị luận ầm ĩ.

      “Mẹ nó!”

      ai có thể nghe được tiếng chửi bới trầm thấp, vang lên trong hỷ kiệu giữa đội ngũ đón dâu kia.

      Chỉ thấy trong kiệu hoa, tân nương đầu đội mũ phượng mang khăn quàng vai gần như thô lỗ kéo khăn voan đầu xuống, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ được trang điểm tinh xảo, mặt lại lạnh như băng, trong đôi mắt hồ ly lên hung ác tàn nhẫn.

      Ai có thể cho nàng biết đây là chuyện đáng chết gì xảy ra? Vỗn nghĩ rằng phải chết thể nghi ngờ, ai ngờ khi nàng mở mắt ra lọt vào tầm mắt chính là màu đỏ thẫm, ngay sau đó bị người dìu lên kiệu hoa.

      Kiệu hoa, đúng, đáng chết chính là kiệu hoa.

      Nạp Lan Yên nhắm con mắt màu đen ngoan lệ lạnh như băng lại, nàng gặp phải cái thiếu tướng ngu ngốc Lãnh Thiếu Diệp kia có chuyện tốt.

      Gặp cái loại tai nạn Sao Băng đụng Địa Cầu trăm năm chưa chắc thấy lần thôi , ngay cả việc xuyên qua thần kỳ mà quái lạ này cũng có thể xảy ra.

      Nạp Lan Yên nhìn hai bàn tay xinh đẹp mềm mại, da thịt trắng mịn, khóe miệng nâng lên độ cong mỉa mai, cẩn thận sắp xếp lại trí nhớ trong đầu của khối thân thể này.

      Nạp Lan Yên, cùng nàng trùng tên trùng họ là Ngũ tiểu thư của gia tộc Nạp Lan ở vương quốc Liệt Diễm. Mười năm năm trước, cha mẹ chết vì nước trong hồi đại chiến. Năm ấy, Ngũ tiểu thư 6 tuổi biết được tin tức cha mẹ qua đời liền bệnh dậy nổi, sốt cao liên tục trong ba ngày, làm cho đại tiểu thư tôn quý biến thành kẻ ngốc.

      Tuy là người ngu ngốc, nhưng vẫn có gia gia thương nàng tận trong xương tủy. Trong trí nhớ, lão gia tử hai bên tóc mai hoa râm, hốc mắt đỏ hồng với Ngũ tiểu thư già rồi, bảo vệ được nàng, năm đó có ân với Chiến Vương gia, nhất định nhờ bảo vệ nàng.

      Quàng thêm khăn quàng vai, lão gia tử hai mắt nén lệ, tự mình đưa Nạp Lan Yên ra khỏi phủ Nạp Lan.

      Ai biết rằng cái tiểu thư ngu ngốc ngồi trong kiệu hoa bị thay đổi linh hồn, nghĩ đến đây, Nạp Lan Yên bỗng nhiên mở con ngươi băng lãnh ra, bất luận là thân phận gì, có thể sống, cũng tốt rồi.

      Nạp Lan Yên sắp xếp lại xong trí nhớ ít ỏi kia, lạnh lùng cười, lão gia tử đối tốt với Ngũ tiểu thư là thể nghi ngờ, từ việc lão gia tử tự mình lo mọi việc năm sáu tuổi kia, cũng cam lòng để cho Ngũ tiểu thư chịu ủy khuất liền biết.

      Còn những người khác….

      Trong đôi mắt trong veo nhìn thấy cả đáy của Nạp Lan Yên lên lệ quang khiếp người. Nếu bây giờ khối thân thể này là nàng sử dụng, tình cảm của lão gia tử nàng ghi nhớ. Còn những người dám ngấm ngầm nhục mạ cùng ức hiếp Ngũ tiểu thư, ta cũng làm cho họ phải trả giá đắt!

      Lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, được làm được chính là nàng Huyết Hồ - Nạp Lan Yên!

      Còn có, cái tên ngu ngốc Lãnh Thiếu Diệp kia tốt nhất đừng xuống địa ngục, ân oán đời trước còn chưa cùng tính hết đâu.

      mải suy nghĩ, tiếng “Dừng kiệu” vang lên, kiệu hoa vững vàng rơi xuống. Nạp Lan Yên hít sâu hơi thu hồi tất cả suy nghĩ, thu lại lạnh lùng nơi đáy mắt, đội khăn voan lên đầu. Khối thân thể này quá yếu đuối làm cho nàng có tư cách nghĩ đến hành động thiếu suy nghĩ.

      Nạp Lan Yên bị người dìu ra khỏi kiệu, nắm hồng trù trong tay, lúc đón dâu vào trong phủ pháo mừng vang lên tưng bừng, mơ hồ thấy được nam nhân mặc thân hỷ phục nắm hồng trù, trong nháy mắt thấy cặp mắt lạnh như băng.

      “Giờ lành đến, buổi lễ bắt đầu!”

      “Nhất bái thiên địa!”

      “Nhị bái cao đường!”

      “Phu thê giao bái!”

      “Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!”

      Tiếng buổi lễ kết thúc vừa dứt, tràng pháo mừng vang lên, tiếng lại tiếng chúc mừng vang lên bên tai.

      Nạp Lan Yên cắn chặt răng, cố gắng áp chế cơn bão táp dâng lên trong lòng, giống như con rối bị khắc chế bái đường, bị dắt díu vào phòng tân hôn.

      Nạp Lan Yên ngồi ngay ngắn giường, sau khi mọi người rời , muốn xốc khăn voan đầu xuống; nhưng mà đúng lúc này, lại nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn từ bên ngoài truyền đến. Ngay sau đó, tiếng trầm thấp lãnh khốc của nam nhân vang lên: “Lui ra.”

      Nạp Lan Yên sửng sốt, giọng này, làm sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy?

      ý niệm bất khả tư nghị nảy ra trong đầu, trong trí nhớ, người nàng gả là Tam hoàng tử lập vô số công lao hiển hách của Liệt Diễm quốc, tuổi còn trẻ được phong làm Chiến Vương gia, mà vị này tên là….

      Nạp Lan Yên mạnh xốc khăn voan lên, đúng lúc tân lang mặc quần áo hỷ phục đẩy cửa bước vào, đôi mắt hồ ly thô bạo chống lại cặp mắt ưng đen lợi hại, hai đôi con ngươi gần như cùng lúc co rụt lại!

      “Lãnh Thiếu Diệp?”

      “Nạp Lan Yên?”

      …………

      Bỗng chốc tất cả đều im lặng, đúng lúc này ngoài cửa sổ, ánh sáng rạng rỡ của mặt trời vừa chiếu.
      Last edited by a moderator: 12/2/16
      Phong Vũ Yên, PhongVythuyt thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      lot ho.hong truyen cua nang

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 2: Gia cho ngươi!

      Editor: kaylee

      “Cho nên, ta chính là gặp cái việc Sao Băng đụng Địa Cầu trăm năm thấy, sau đó xuyên qua địa phương quái lạ này, còn nghĩ bái đường thành thân, chuẩn bị động phòng?”

      Nạp Lan Yên nhìn nam nhân đáng đánh ở trước mặt, ngoài cười nhưng trong cười, suýt nữa bóp nát ly trà tay, nghiến răng nghiến lợi : “Tam gia, là duyên phận.”

      Lãnh Thiếu Diệp thu hồi ánh mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, đôi mắt ưng lợi hại mang theo vài phần nghiền ngẫm, cao thấp quét qua người Nạp Lan Yên lượt: “Đều cùng gia bái đường, chẳng lẽ cùng gia động phòng?”

      “Ta điên rồi mới có thể với ngươi những lời vô nghĩa như vậy!” Hạ Lan Phiêu bóp chặt ly trà, ruốt cuộc thể duy trì tươi cười, túm áo Lãnh Thiếu Diệp liền đánh đấm.

      Lãnh Thiếu Diệp nâng tay kẹp chặt cổ tay muốn công kích, nhìn khuôn mặt xinh đẹp mị như hồ ly, con ngươi đen nhánh thâm thúy có chút cảm tình: “Nạp Lan Yên, tuy rằng gia ngại cùng ngươi đánh hồi, nhưng tại….”

      Nạp Lan Yên quét mắt qua cửa sổ, tàn khốc chợt lóe, tránh thoát Lãnh Thiếu Diệp mạnh mẽ ngồi xuống: “Ngươi chính là đổi thân xác khác vẫn ác liệt cùng vô sỉ như vậy.”

      “Đa tạ khích lệ.” Lãnh Thiếu Diệp rót ly trà, tựa lưng vào ghế tay vuốt ve miệng ly trà, môi mỏng mang theo tia khinh thường, cười lạnh: “Chẳng lẽ ngươi đường đường là Huyết Hồ ở cổ đại lại lăn lộn nổi hả?”

      “Lãnh Thiếu Diệp, ngươi điên rồi sao?” Nàng xoa huyệt thái dương, nên năng lực của nàng kém hay năng lực của vị gia này quá mạnh mẽ? Nếu chuyện xuyên qua này phát sinh người mình, ai tin tưởng?

      Bây giờ nàng còn chậm chạp tiếp nhận, vị gia này rất nhanh bình tĩnh chấp nhận rồi.

      Lăn lộn nổi, lăn lộn nổi, đây là việc lăn lộn được hay ư!

      Ừ?

      Lệ quang chợt lóe lên trong con ngươi của Nạp Lan Yên, bỗng nhiên cúi người áp sát khuôn mặt lạnh lùng kia, cặp mắt hồ ly chống lại cặp mắt ưng đen thâm thúy, chậm rãi nheo lại, nguy hiểm mở miệng: “Lãnh Thiếu Diệp, phải là ngươi biết chuyện gì chứ? Chẳng hạn như, tại sao chúng ta đến nơi này?”

      Câu hỏi, nhưng giọng điệu lại là khẳng định.

      Nàng là vô cùng hiểu Lãnh Thiếu Diệp, nhưng ít ra nàng biết Lãnh Tam gia cũng phải là người có thể bình tĩnh trước việc lạ như vậy.

      Nam nhân này, nhìn như trầm ổn lãnh khốc, thực ra còn thô bạo ác liệt hơn nàng, chỉ riêng mặt lời ác độc, mỗi lần đối đầu nàng cũng thắng được.

      Lãnh Thiếu Diệp nghe vậy lạnh lùng giật giật khóe miệng: “Trong đầu ngươi toàn bột nhão sao?”

      “Trong đầu ngươi mới toàn bột nhão.”Nạp Lan Yên hung bạo trả lời câu, lại nhìn ra chút khác thường nào, chỉ có thể cắn răng : “Được, năng lực thừa nhận của Tam gia ngươi làm tiểu nhân bội phục.”

      Lãnh Thiếu Diệp vẫn thay đổi nét mặt, giương mi : “Nếu sao ta có thể là quân ngươi là phỉ?”

      Nạp Lan Yên có vẻ như buồn bực, tay quay quay ly trà màu xanh, tay chống cằm: “Nghe thân thể này của Tam gia bị bất lực. Có cần ta cho ngươi hai phương thuốc điều trị ?”

      Lãnh Thiếu Diệp cúi đầu uống trà, ngay cả mi mắt cũng nâng lên: “Gia bất lực hay , ngươi thử liền biết, phải sao?”

      Gân xanh trán Nạp Lan Yên nhảy vui sướng, làm sao nàng có thể quên từ trước đến nay da mặt của nam nhân này rất dày?

      Trong mắt Lãnh Thiếu Diệp xuất vòng u ám, ngay sau đó môi mỏng phun ra vài chữ: “Tiểu thư ngốc, chào ngươi.”

      “Chào cái rắm.” Trán Nạp Lan Yên nhảy lên cái, kéo ra nụ cười, xiết chặt nắm tay, từ kẽ răng nhả ra từng từ từng từ : “Tam gia, còn chưa chúc mừng chút chúng ta lại gặp nhau đời này rồi.”

      Nàng chỉ biết, cùng nam nhân này ở chung chỗ, ngay cả khí đều mẹ nó bốc hỏa.

      Lãnh Thiếu Diệp đặt ly trà xuống, giương mắt chống lại cặp mắt hồ ly bốc hỏa, môi mỏng dần nhếch lên nụ cười lạnh ác liệt: “Đúng là nên chúc mừng chút.”

      Làm sao lại biến thành nghiêm túc?

      Lúc bị Sao Băng đập trúng, trong đầu xuất ý niệm duy nhất, đến bây giờ còn quanh quẩn đây này.

      Nạp Lan Yên hừ lạnh tiếng rời tầm mắt , lại với tiếp phỏng chừng đỉnh đầu bốc hỏa, dứt khoát nhắm mắt lại sửa sang lại những tin tức vừa trao đổi với Lãnh Thiếu Diệp.

      Thế giới này cũng thú vị, có trọng nam khinh nữ, nữ nhân cũng có thể làm quan, cũng có thể kinh doanh buôn bán, cùng nam nhân ngang sức ngang tài, điểm này ngược lại cùng Trung Hoa nay có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.

      Nhưng cùng Trung Hoa có khác biệt rất lớn, khác biệt lớn nhất là thế giới này toàn dân tập võ, tôn trọng cường giả.

      Cái gọi là cường giả, chính là trong ngàn vạn người khó tìm ra được Tỉnh Giả có linh căn cảm giác, linh căn khi thức tỉnh, trở thành Linh tu sĩ mọi người tôn sùng.

      Cái gọi là linh căn, có chút tương tự với thiên phú tu tiên trong quyển tiểu thuyết nàng từng đọc, giống như thiên phú cũng chia làm nhiều loại khác nhau, thấp nhất chính là Địa Phẩm linh căn, sau đó là Ngân Phẩm linh căn là những người có thiên phú cao nhất, cuối cùng là người có thiên phú nghiệt giới hạn mới có thể đạt được Kim Phẩm linh căn.

      Mặc dù là Võ Giả có Địa Phẩm linh căn, ở đế quốc cũng có địa vị vô cùng cao, lại càng Ngân Phẩm linh căn cùng Kim Phẩm linh căn ngàn người khó có .

      Có được linh căn, liền có thể tu tập được thiên địa chi lực, theo truyền thuyết sau khi Võ Giả bước vào Tiên Thiên là có thể phi thiên độn thổ đấy, mà nếu có thể đột phá đến tầng cao nhất của Tiên Thiên, liền có thể vung tay áo rời núi lấp biển, làm cho trời long đất nở trong nháy mắt.

      Truyền thuyết có khoa trương hay , Nạp Lan Yên thực ràng, nhưng giờ phút này hào hùng cùng nhiệt huyết trong huyết mạch của nàng dâng trào mãnh liệt.

      Thuở , nàng được sư phụ thu dưỡng ở trong núi học y, 10 tuổi sư phụ bị kẻ thù giết chết, 12 tuổi nàng mình xâm nhập trại địch tự tay giết chết ba mươi bảy kẻ thù, 13 tuổi gia nhập vương giả dong binh đoàn trở thành lính đánh thuê, 20 tuổi là vua trong giới lính đánh thuê danh xứng với thực.

      Nạp Lan Yên, ngoại hiệu Huyết Hồ, trong xương cốt lộ ra ngoan giảo hoạt của hồ ly, nàng càng hướng tới thế giới quyết đoán sát phạt, nàng thích tự do, thích khiêu chiến cực hạn, vui vẻ hưởng thụ quá trình từng bước, từng bước trở nên mạnh mẽ!

      Thế giới này có quen thuộc tất cả, cũng có xa lạ vô cùng, nhưng cũng tràn đầy khiêu chiến cùng kích thích, trong con ngươi đen nhánh của Hạ Lan Phiêu tỏa ra ánh sáng quyết tâm, tốt cho dị giới cường giả vi tôn!

      Nghĩ đến đây, ánh mắt tốt của Nạp Lan Yên lườm cái nam nhân mặt lạnh kia, Chiến Vương Lãnh Thiếu Diệp danh chấn thiên hạ, là Tiên Thiên Kim Phẩm linh căn, thiên tài trong thiên tài, nghiệt trong nghiệt!

      Mà cái vị Nạp Lan Ngũ tiểu thư này chính xác là người thường, thậm chí sau khi bị ngốc còn cả bằng người bình thường.

      Cái gì gọi là tức chết người đền mạng? Đây chính là ví dụ!

      Lãnh Thiếu Diệp cùng Nạp Lan Yên làm đối thủ mất còn nhiều năm như vậy, đối phương suy nghĩ cái gì liếc mắt cái liền hiểu , nhướng lông mày, uống hớp trà, ung dung : “ có biện pháp, nhân phẩm tốt!”

      “Hứ!” Nạp Lan Yên bĩu môi, phải bất lực sao còn nhân phẩm cái rắm, đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì, con ngươi đen vừa chuyển, con mắt hồ ly cong thành độ cong vô cùng đẹp mắt: “Tam gia, cái gọi là khắc vợ chồng trăm trăm ngày tình nghĩa, ta nghe có biện pháp nhập linh căn, chút chứ?”

      Cái gì gọi là khắc vợ chồng trăm ngày tình nghĩa, khắc cái lông, vợ chồng cái lông!

      Lãnh Thiếu Diệp khẽ nhếch mí mắt, nhìn người trước mặt vừa rồi còn bộ dáng kẻ thù đội trời chung, nháy mắt trở thành nữ nhân giảo hoạt, Xùy ~ tiếng: “Gia cho ngươi!”
      Phong Vũ Yênthuyt thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 3: Liên quan gì đến ta?

      Editor: kaylee.

      …. Gia cho ngươi!

      Nạp Lan Yên tỏ vẻ khinh thường: “Ta còn thèm nghe đây này.”

      Tuy như thế, nhưng trong trí nhớ nguyên chủ thực có biện pháp nhập linh căn. Năm đó, Nạp Lan lão gia sủng nàng, khắp nơi tìm biện pháp nhập linh căn, cuối cùng vì bị bệnh nặng thời gian làm đầu óc bị cháy hỏng mà giải quyết được gì.

      Đầu ngón tay của Nạp Lan Yên vô ý thức vuốt ve miệng ly trà, trong mắt cất giấu mảnh tối đen thâm trầm. Trước mắt, ít nhất nàng phải rèn luyện khôi phục thân thủ kiếp trước của mình.

      Khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Lãnh Thiếu Diệp bình tĩnh hờ hững, tìm ra chút cảm xúc. Nhưng mà, trong ống tay áo, hai tay nắm chặt thành đấm, dường như lộ ra chút bình tĩnh.

      Chuyện xuyên qua này, nếu xảy ra người mình, ai cũng tin tưởng.

      Trong phòng tân hôn đầy khí vui mừng, đôi người mới, đều tự trầm mặc, nhìn nhau gì.

      Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến từng tiếng bước chân hỗn loạn.

      Con ngươi đen lạnh lùng thâm thúy của Lãnh Thiếu Diệp lên chút lạnh lẽo lợi hại, nhíu mày.

      Nạp Lan Yên lười biếng liếc người nào đó cái, cầm mấy khối bánh ngọt, nghiêng người khẽ dựa vào ghế mềm, hai chân bắt chéo, bộ dáng mọi việc liên quan đến mình.

      Tiếng đập cửa vang lên, giọng mềm mại dịu dàng của nữ nhân truyền đến: “Vương gia, Vương phi, nô tỳ mang lễ phục tiệc rượu đến.”

      Lãnh Thiếu Diệp lúc này mới nhớ, nửa canh giờ sau, Chiến Vương gia phải dẫn tân Vương phi đến tiền thính (giống phòng khách á) tham gia tiệc rượu. nhíu lông mày lạnh lùng, mắt đen nhìn Nạp Lan Yên.

      Nạp Lan Yên chậm rãi ăn xong bánh ngọt, cười híp mắt lắc đầu với , tiếng động : “Thân là người ngốc, ta làm cho Vương gia mất mặt.”

      Sắc mặt Lãnh Thiếu Diệp cố chút đen, hừ lạnh tiếng: “ thôi.”

      Nạp Lan Yên lại uống ba ly trà, sau khi thỏa mãn ăn uống no đủ liền vào trong ngã lên chiếc giường lớn mềm mại, lười biếng ngáp cái: “Tam gia vất vả, ta ngủ trước lát.”

      Sắc mặt Lãnh Thiếu Diệp càng thêm trầm, thầm nghĩ túm nữ nhân này từ giường ném ra bên ngoài, còn phải chính mình là nữ nhân, nam nhân!

      Ý nghĩ của Lãnh Tam gia, Nạp Lan Yên để ở trong lòng.

      thực tế, nàng đâu còn tâm tư quản Lãnh Tam gia gì đó, nằm ở giường đầu óc ngừng suy nghĩ.

      Nạp Lan gia tộc, hoàn toàn xứng đáng là trong ba đại gia tộc giàu có nhất vương quốc Liệt Diễm.

      Gia chủ tại của Nạp Lan gia là Nạp Lan Hoành, cũng là lão gia tử duy nhất thương Nạp Lan Yên, là Linh tu sĩ Ngân Phẩm linh căn, cũng là trong ngũ đại cao thủ của vương quốc Liệt Diễm, có địa vị cao vô cùng.

      Nhưng người ngoài , Nạp Lan Yên lại biết, tu vi của lão gia tử ở dậm chân tại chỗ gần ba mươi năm. Nay lão gia tử trăm linh hai tuổi, nếu là vẫn thể đột phá bình cảnh, sợ là gặp hạn lớn.

      Lão gia tử cũng vì biết điều này, mới có thể đồng ý cho Nạp Lan Yên xuất giá.

      Bởi vì toàn bộ Nạp Lan gia, trừ ra, người nào đối xử tốt với cháu thương tiếc, sủng ái.

      Nạp Lan Yên vuốt mi tâm, đợi đến khi Lãnh Thiếu Diệp rời , mới từ giường ngồi dậy, với bên ngoài bóng người: “ ra!”

      Nếu trí nhớ có sai lầm, dường như lão gia tử có an bài cho nguyên thân ám vệ.

      Quả nhiên, bóng dáng tiếng động bay ra từ nơi hẻo lánh. Cả người mặc quần áo đen, dáng người mạnh mẽ cao lớn, tuy khuôn mặt bình thường lại có đôi mắt đặc biệt thâm trầm lạnh thấu xương, giọng hơi khàn: “Tiểu tiểu thư.”

      Ánh mắt sắc bén khiếp người của Nạp Lan Yên nhìn chằm chằm người tới, hồi lâu mới : “Tên?”

      “Thương.” Thương mặt chút thay đổi nhìn lại Nạp Lan Yên, vẻ mặt bình tĩnh có chút hiếu kỳ cùng nghi hoặc.

      Nạp Lan Yên khẽ gật đầu, đến bàn dài bên cạnh cầm bút viết danh sách, đưa cho Thương: “Giúp ta mua vài món đồ về đây.”

      Thương vừa tiếp nhận danh sách vừa nhìn, vẻ biểu tình mặt hơi rút bớt. Tuy nhìn người thể nhìn bề ngoài, nhưng vừa rồi khí thế tiêu sái mười phần vung bút viết ra hàng kiểu chữ thể tưởng như vậy….

      Nạp Lan Yên nhướng mày: “Xem hiểu?”

      Thương gấp giấy tuyên thành để vào trong ngực: “Xem hiểu.”

      Lúc này Nạp Lan Yên mới vừa lòng gật đầu: “ , nhanh chóng trở về.”

      “Vâng.” Thương cũng có chần chờ, quay người định rời , lại nghe thấy tiếng cười trong trẻo biến ảo khôn lường của phía sau lưng: “Thân là ám vệ đủ tư cách, cái gì có thể , cái gì thể , hẳn là Thương biết rồi chứ?”

      ràng là giọng thản nhiên chứa cười, lại làm cho người nghe rùng mình.

      Thân thể của Thương dừng chút, cũng gì, bóng dáng biến mất ngoài cửa thấy gì.

      Nạp Lan Yên thu hồi ánh mắt, mi tâm nhíu chặt, rót ly rượu uống cạn, rượu trắng nồng đậm giống như ngọn lửa xẹt qua tim phổi, đôi môi đổ mọng vẽ lên độ cong bừa bãi.

      Thế giới xa lạ này, giống như ly rượu mạnh, nóng bỏng, nóng hổi, là điên cuồng cùng tùy ý thiêu cháy mọi thứ.

      Nạp Lan Yên ánh mắt xuyên qua cửa sổ, nhìn ánh mặt trời buổi trưa sáng lạn mà chói mắt, ánh mắt từ mơ hồ đến ràng rồi cuối cùng là kiên định!

      Gần nửa canh giờ sau, Thương im hơi lặng tiếng lẻn vào phòng tân hôn, đưa cho Nạp Lan Yên cái bọc tay, liền nghiêng người đứng ở bên.

      Nạp Lan Yên mở cái bọc ra cẩn thận kiểm tra lần, xác định có lầm liền nhàng thở ra hơi, mặt mày rạng rỡ, : “Cảm ơn!”

      Thương khẽ lắc đầu, cũng lên tiếng.

      Nạp Lan Yên phất tay, thân hình của Thương lại biến mất, gian phòng lại yên tĩnh như lúc ban đầu, giống như chưa bao giờ xuất qua.

      Nạp Lan Yên lại lấy mấy ly rượu, mở ra bộc ngân châm rồi cất kỹ từng cái , sau đó lấy ra năm loại dược liệu nghiền nát từng loại, phối với rượu mạnh cùng nước trong, bắt đầu điều chế.

      nay, tuy là nàng có bản lĩnh đánh nhau giết người mạnh hơn nữa, nhưng khối thân thể gầy yếu này cũng thể phát ra được phần thực lực.

      Mà thứ tay nàng nhìn tưởng chỉ là chất lỏng bình thường được pha chế từ mấy loại dược liệu, lại là độc dược lợi hại trong truyền thuyết.

      Cái gọi là độc y phân biệt được, cái khác nàng dám , bàn về dùng độc, nhưng là năm đó sư phụ nàng dạy tất cả bản lĩnh cho nàng.

      Lúc Lãnh Thiếu Diệp trở lại, chỉ thấy Nạp Lan Yên mặc bộ quần áo đỏ xinh đẹp đứng bên cửa sổ, ngón tay cầm cây ngân châm, chậm rãi quấy cái gì đó trong chén . Ánh hoàng hôn, chiếu lên sườn mặt tinh xảo của nàng, như mộng như ảo.

      Nạp Lan Yên thản nhiên liếc người nào đó cái, liền rũ mi mắt tiếp tục công việc tay.

      Lãnh Thiếu Diệp nhíu mày, ngồi vào vị trí của mình ở đối diện Hạ Lan Phiêu. nhìn lướt qua ly trà bàn, môi mỏng giương lên độ cong : “ Gia thế nhưng suýt chút nữa quên ngươi ban đầu.”

      Nạp Lan Yên cũng so đo lời châm chọc của , chỉ lười biếng cười: “Dù sao cũng phải có chút thủ đoạn bảo vệ tính mạng.”

      Nạp Lan Yên ở vương giả dong binh đoàn, ngoại trừ sức chiến đấu cao nhất, càng làm người ta hoảng sợ bởi khả năng chơi độc xuất thần nhập hóa, có thể là giết người thấy máu, lưu lại chút dấu vết.

      Lãnh Thiếu Diệp nhìn nữ nhân trước mặt chút cố kỵ cầm lên cây ngân châm, cẩn thận bôi độc lên, đôi mắt ưng lên vòng sáng bóng: “Hồ ly….”

      Lãnh Thiếu Diệp vừa mới mở miệng, đột nhiên bị đạo ánh sáng rực rỡ suýt chút nữa cắt ngang khuôn mặt. cứng ngắc quay đầu nhìn mảnh lá cây ngoài cửa sổ héo rũ theo gió bay xuống. Gân xanh trán nổ tung, cắn răng từng chữ từng chữ đều tràn ngập sát khí: “Nạp. Lan. Yên!”

      Nạp Lan Yên nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy phiến lá bị ngân châm xuyên qua héo rũ rơi xuống mặt đất lại độc chết mảnh bãi cỏ. Con ngươi xẹt qua tia hài lòng, hổ là độc dược ô nhiễm, hiệu quả này là quá tốt!

      Nạp Lan Yên khẽ giương đôi môi đỏ mọng, chỉ ngân châm phát ra ánh sáng sắc bén u: “Tam gia, ngươi thấy độc này hiệu quả thế nào?”

      Lãnh Thiếu Diệp phun ra mấy chữ từ trong kẽ răng: “Quan gia đánh rắm!”

      “Cái này sai rồi!” Nạp Lan Yên dựng thẳng ngón trỏ quơ quơ trước mặt , con ngươi thâm sâu khó dò cong lên, : “Tam gia, theo ta thấy, thân thể của ngươi trúng ít nhất ba loại độc mãn tính.”

      Lãnh Thiếu Diệp con ngươi co rụt lại, ánh mắt lợi hại giống như ưng gắt gao tập trung vào Nạp Lan Yên: “Có ý tứ gì?”

      Nạp Lan Yên lòng với y độc, Lãnh Thiếu Diệp sớm nghe thấy, năm đó bệnh của mấy lão đại đều do nàng chữa khỏi, gián tiếp quyết định hung suy của mấy gia tộc.

      Nạp Lan Yên nhìn thoáng qua người nào đó, bình tĩnh : “Liên quan gì đến ta?”
      Phong Vũ Yên, PhongVythuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :