1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Kỷ hoàng hậu - Hoa Bán Lý (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Kỷ Hoàng Hậu
      Tác giả: Hoa Bán Lý.

      Thể loại: Xuyên , ngôn tình, cung đấu.

      Độ dài: 49 chương.

      Tình trạng bản gốc: Hoàn

      Edit + Beta: Diệp Nhược Vân​


      Nguồn: Diệp Gia Quán

      Nguồn cv: Tjnkerbell

      [​IMG]

      Giới thiệu


      Phóng viên tin tức Thẩm Trú tỉnh dậy, phát mình lại có thể xuyên qua đến Tây Hán trở thành Lệ Hoa *.

      Có câu thành ngữ ” Làm quan phải nắm chức Kim Ngô **, lấy vợ phải lấy người như Lệ Hoa”, lại gặp Lưu Tú, người giống bạn trai đại trước khi gặp nạn y như đúc.

      Đây là cơ hội mà ông trời bù đắp cho ?

      Trong chiến loạn, liều lĩnh tìm , cùng tiến lui.

      Triều đình đấu đá, đánh bạc hết tất cả gả cho ….

      kiều diễm như hoa, nụ cười khuynh thành, nhưng lại từ thê trở thành thiếp.

      người phụ nữ từng trải, chắc chắn thể nhẫn nhịn chịu nhục và khó xử….

      Giây lát hồng nhan già nua, xinh đẹp còn.

      lại từ thiếp biến thành thê, nắm quyền trong cung.

      Từ nay về sau, mưa rơi thay đổi như chong chóng, giống như lật bàn tay….

      Kiếp sống mấy chục năm trong hậu cung, mà chống đỡ, trông coi, để trời đất yên bình, quản con cái, sống cuộc sống yên lặng, mãi cho tới khi mẫu thân và đệ đệ bị người ta sát hại….

      Bảy năm tính kế, chỉ thua kích cuối cùng, bình tâm tĩnh khí chờ đợi, đứa con trai thương nhất, đột nhiên chết trước mặt mình….
      Vũ Nguyệt NhaHale205 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tiết Tử


      Khu bắc, thành phố H, thuộc quốc gia C, giáp danh giới với quốc gia E, chứa rất nhiều ma Trúy và tội phạm. Tuy thuộc quản lý của nhà nước, nhưng tốt xấu lẫn lộn, là thánh địa bảo vệ cho các tù nhân trốn chạy, ai quản lý cũng sai. Nhập cư trái phép, giết người, buôn lậu thuốc phiện, sòng bạc, sống mái với nhau cũng là chuyện thông thường, mọi người gọi là "Tiểu Tam Giác Vàng."

      Thẩm Trú và Tô Văn, trước sau chậm rãi đại lộ của trung tâm thành phố.

      "Sao lại tới đây?"

      Tô Văn giật giật khóe môi, vẻ mặt xa cách, con ngươi đen kịt dấu khí lạnh như băng, tức giận: "Em còn dám hỏi sao lại tới đây? Thẩm Trú, em là bạn , lo lắng cho em phải là chuyện bình thường sao?"

      Thẩm Trú nghe thấy trong giọng của đè nén cơn giận dữ, biết lúc này chắc khó có thể chuyện bình thường. Thở dài, tiến lên bước lôi kéo : "Tô Văn, em làm việc."

      " để cho em tạm biệt. Thẩm Trú, muốn còn trẻ mà mắc bệnh tim." Tô Văn có khuôn mặt hài hòa, trong mắt chứa dịu dàng.

      Thẩm Trú bất đắc dĩ vuốt vuốt mi tâm. Công việc là làm tin tức, khó tránh khỏi dính đến ít chuyện nguy hiểm, ví dụ như bắt cóc hoặc đe dọa. Vì lý do công việc, cùng Tô Văn ít lần cãi nhau, Tô Văn nhất quyết cầu thôi việc, nhưng muốn. Lần này tổ của phối hợp với bộ hình mở rộng điều tra, nhất là thành phố H, càng là đối tượng trọng điểm cần loại trừ. được cử đến đây nhưng chưa với Tô Văn, sợ bị phản đối.

      Nhưng nghĩ là tìm tới đây.

      "Chúng em thống nhất hành động cùng nhân viên trinh sát, ra vào đều có người bảo vệ, là sao xảy ra chuyện gì được? quá lo lắng rồi."

      Con mắt đen nháy của Tô Văn nhìn chằm chằm, lạnh lùng : "Nếu như vậy, thế hãy trở về khu bắc với tổng biên tập của em. Thay người."

      Thẩm Trú thấy bắt đầu cố chấp, dùng hết kiên nhẫn, sắc mặt cũng Thẩm xuống: "Tô Văn, có thể chuyện hợp lý được ? Đây là công việc của em, em thích công việc này. Từ chức, thay người đều thể!"

      Con mắt Tô Văn dao động nhìn , lạnh lùng : " cách khác, em thích công việc này hơn cả ?"

      "Anh_!" Thẩm Trú giận dữ tăng vọt, dùng sức đẩy , tức giận: " thể lý với ! Công việc của em có liên quan gì đến quan hệ của chúng ta? nếu em, cũng nên bài xích công việc của em như vậy!"

      Ánh mắt Tô Văn càng ngày càng lạnh: "Nếu em, có đến đây ? Thẩm Trú, trong mắt em toàn là công việc, bao giờ mảy may quan tâm tới chưa?"

      càng bình tĩnh, Thẩm Trú càng phiền não, cau mày hỏi lại: "Vậy rốt cuộc ý là gì? Có phải muốn chia tay?"

      Ánh mắt lạnh nhạt nhìn lên khuôn mặt : " đuổi theo em tới tận đây và nhận được câu như vậy từ em? Thẩm Trú, em quả nhiên là người tim phổi." Tô Văn gật đầu: "Được, lần này coi như tới."

      Thẩm Trú nhìn bộ dạng này của , phiền não trong lòng liền biến mất, thốt ra câu kia khỏi miệng ngay lập tức hối hận. mím môi, nhìn , muốn lời nhàng, lại đột nhiên nghe thấy có người kêu lên: "Trời ạ, lại có cướp bóc."

      Thẩm Trú bất giác nhìn sang bên ngân hàng, quả nhiên thấy bên trong hỗn loạn. dứt khoát lấy điện thoại ra, gọi điện cho nhân viên cảnh sát, sau đó lấy máy ảnh từ trong Trúi, ngừng chụp hình.

      Bên trong có tiếng súng truyền tới, có tiếng người la hét trốn chạy, Tô Văn kéo lại, cố gắng cách xa cửa ra vào ngân hàng.

      Nhưng chỉ vẻn vẹn mấy phút ngắn ngủi, bọn cướp thành công lấy hết số tiền có. chiếc xe tải nhanh chóng lao tới, bọn cướp lần lượt quăng tiền vào .
      Thẩm Trú cực kỳ nhanh chóng bấm máy, mấy khuôn mặt đều chụp được.

      Đèn flash chiếu vào cửa kính, rất nhanh bị bọn cướp phát .

      Tô Văn ý thức được nguy hiểm tới, tay kéo máy ảnh trong tay , rồi tiện tay ném xuống, : "Trong ngân hàng có camera, em chụp được cái gì." Rồi kéo lui về sau, bước nhanh chạy .

      Thẩm Trú trước khi rời quay đầu nhìn lại, thấy bọn cướp nhặt máy ảnh của lên, lấy điện thoại ra, giống như gọi báo cho ai đó.

      được vài bước, Tô Văn chợt đứng sững lại.

      Thẩm Trú ngẩng đầu, thấy trước mặt là nòng súng đen ngòm.

      "Phóng viên Thẩm đúng ? gấp gáp như vậy làm gì? em tôi ngại tiễn đoạn đường."

      Thẩm Trú cứng đờ dám cử động, Tô Văn nắm tay chặt.

      "Ngài nhận nhầm người rồi, tôi cùng bạn tới đây du lịch, phóng viên Thẩm gì đó, chúng tôi biết." Giọng Tô Văn nghe cực kỳ bình tĩnh, nhìn rất trung thực, chút khẩn trương cũng có.

      " biết, chúng tôi biết là được. Trong thời gian gần đây phóng viên Thẩm theo tổ trinh sát, ít em bị phiền toái. buồn rầu tìm được phóng viên Thẩm ở đâu, nay lại may mắn gặp được. Vậy hãy theo chúng tôi thôi." Vừ vừa đưa tay phải ra bắt Thẩm Trú.

      Trong lòng Thẩm Trú hiểu nhất, nếu theo bọn họ, mạng này của cũng để lại ở thành phố H này. Làm sao có thể cứ thế mà với ?

      Nhưng chưa kịp giãy dụa, hai tay Tô Văn gạt ra, trong miệng vẫn lễ phép, ôn tồn : "Ngài nên bắt người bừa bãi. Nếu như muốn tiền, tôi có thể cho ngài, nhưng bạn của tôi phải phóng viên Thẩm gì đó."

      Người phía trước lúc nãy còn lịch , lúc này đột nhiên trở mặt, cầm súng hung hăng đánh vào Tô Văn, miệng chửi: "Con mẹ nó, cùng tao kéo dài thời gian phải , mẹ nó chứ, sao nhìn chút xem đây là địa bàn của người nào hả?"

      Sức uy hiếp của khẩu súng là cực kỳ lớn, chưa kể đằng sau còn nhóm cướp sợ trời sợ đất nhìn chằm chằm. Trước khi tìm được biện pháp trốn chạy, Tô Văn dám làm hỗn loạn, chỉ đành chịu đập, cố gắng kéo dài thời gian, mong cảnh sát mau tới.

      Thẩm Trú có thể hiểu được tâm lý của bọn tội phạm này, chỉ nhìn thoáng qua mặt của , biết đây là tội phạm giết người mà còn nhiều lần gây án, nếu còn dây dưa xem ra cũng vô dụng. Nhìn thấy bên đầu Tô Văn máu ngừng xuống, trong lòng vội vã. Chợt kéo Tô Văn lại, đừng trước mặt : "Tôi với . thả ấy."

      Người nọ nhếc miệng cười, lộ ra hàm răng vàng khè: "Phóng viên Thẩm sớm như vậy có phải có chuyện gì ." xong tay kéo Thẩm Trú, quay xang nhìn Tô Văn cười: "Ông đây ưa nhất chính là loại mặt trắng yếu ớt! Còn cút ngay cho tao."

      Cuối cùng Thẩm Trú cầm chặt hai tay Tô Văn rồi bỏ ra, ý mau chạy.

      Trước mặt bao người, bọn họ bắt Thẩm Trú đẩy lên thùng xe tải, tên cầm súng vỗ vỗ vào mặt , cười sằng sặc : " Ông đây lại thấy thích phóng viên Thẩm, bộ dạng này theo thằng môi hồng răng trắng kia đáng tiếc."

      Thẩm Trú dám trả lời, trong đầu cố gắng nghĩ cách làm sao có thể chạy trốn từ xe xải này xuống. Nhưng chưa kịp nghĩ ra xe đột nhiên có khẩu súng chĩa vào.

      Thẩm Trú kinh hãi, hai bên người như bị vật nặng đè ép, kêu khẽ tiếng, kìm chặt tay .

      "Thẩm Trú mau!"

      Tô Văn ở đằng sau lưng kéo , ôm lấy cực kỳ nhanh, nhảy xuống đường chạy .

      ĐOÀNG!

      Tiếng súng vang lên.

      Thẩm Trú dốc sức đẩy hai tay Tô Văn ra, thở hổn hển : "Tách ra, chạy ."

      Tô Văn gì, lần nữa kéo tay , nhịp chân nhanh hơn, chạy rẽ vào cừa hàng. Nhưng vừa lúc đó, tiếng súng thứ hai lại vang lên. Thân thể chững lại, dừng bước.

      Thẩm Trú quá sợ hãi, còn chưa phản ứng kịp, mềm nhũn mà ngã xuống đất.

      ĐOÀNG! Tiếng súng thứ ba vang lên.

      Sau lưng Thẩm Trú trận đau đớn.

      Trước khi nhắm mặt lại, ý thức còn vương theo khói bốc lên từ nòng súng.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1.1: thị Lê Hoa (1)

      thị Lê Hoa (1):
      (ý là nữ nhân nhà họ , tên Lệ Hoa_ cái này là chỉ người, từ này phải họ và tên nhân vậy. Thị là chỉ nữ nhân. Cả câu có nghĩa là: nữ nhân họ , Lệ Hoa.)


      Thẩm Trú bị tiếng chim hót líu lo đánh thức. Đôi mắt mở to mơ màng, trong lòng còn khó hiểu, chim từ đâu đến phòng mình hót? Híp mắt lại, thấy gian phòng cũng có chút quái lạ, giống phòng của mình. Nhắm mắt lại suy nghĩ, ngày hôm qua xảy ra chuyện gì? Thành phố H, Tô Văn, cướp ngân hàng, bọn cướp…
      Nàng trúng đạn bị thương, chết sao? Vậy Tô Văn đâu?

      Thở hắt ra, cử động cơ thể, muốn biết lưng bị thương như thế nào?
      Nhưng vừa di chuyển liền nhận ra đúng. chút đau đớn cũng thấy! Sao lại thế?

      Con mắt quét vòng mới giật mình, nơi này phải phòng nàng, thậm chí cũng phải cửa hàng ở thành phố H.

      Vén chăn lên, chân nhảy xuống giường, lướt qua bình phong, nhìn cả phòng, màn trướng được tạo lên từ những sợ vải dọc màu xanh rủ xuống đất, gần cửa sổ có chiếc giường thấp thấp, giường lại có cái bàn nhắn bày ít sách thẻ tre đơn giản cùng chiếc đèn đồng có hình bông hoa, cạnh đó có cái khay, mặt có ít trang sức chim hồng tước, toát ra vẻ lộng lẫy.

      Đây là nơi nào?

      giống như bị bắt cóc. Thói quen của nghề nghiệp khiến đầu nàng bắt đầu suy nghĩ địa phương nào có thể có căn phòng như này. Gạch xanh dưới đất rất lạnh, đứng lâu nên nàng cảm nhận khí lạnh từ lòng bàn chân thấm vào trong, giờ lạnh đến bắp chân rồi. Thẩm Trú cúi đầu, thấy lòng bàn chân trái rất đau mà giật mình, giống như bị thương vậy.

      Nhưng nàng cực kỳ chắc chắn, ngày hôm qua chỉ bị thương ở lưng, chân làm sao hết.
      Tất cả ở đây, đều bình thường. Còn nữa, Tô Văn ở nơi nào?

      Tiếng chim hót ràng lọt vào tai nàng. Trong lòng bỗng nhiên hồi hộp, nàng chạy ra bên ngoài, mới chạy tới cửa đụng phải nữ hài tử.

      ra trước mắt là áo xanh quần dài, nữ hài tử này có tóc mái bằng, tầm mười ba mười bốn tuổi, mắt to, khuôn mặt nhắn, nhìn thế nào cũng thấy là trẻ con. Thấy nàng ngơ ngác chút, rồi sau đó tiến lên đỡ: “ nương, mặt đất rất lạnh, chân nương còn chưa lành, sao lại ra như vậy?”

      Quả nhiên! Máu trong người nàng như rơi lộp bộp, xuyên rồi!
      kia biết nhìn mặt mà chuyện, cẩn thận từng li từng tí, hỏi:” nương, nương cảm thấy thế nào rồi?”

      Thẩm Trú cố gắng khiến mình sợ hãi, bỏ tay kia ra, lạnh nhạt : “Ta sao.”

      Cúi đầu nhìn quần áo mình, lại bình tĩnh nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng xác định được đây là triều đại nào, nhưng nhìn bày trí ở đây rất nhiều màu xanh, nghĩ chắc là Đại Đường ngày trước.

      “Tập Nghiên, Lệ Hoa rời giường hay chưa?” Giọng uyển chuyển từ bên ngoài chuyền vào. ” Ta gọi người lấy nước.”

      Cửa bị đẩy ra, nữ nhân ăn mặc kiểu phụ nữ có chồng vào, mắt to lông mày rậm, bờ môi đầy đặn, hơn 20 tuổi. Nàng nhìn thấy Thẩm Trú chân đất, vẻ mặt biểu cảm đứng trong phòng, cũng ngơ ngác chút, nhưng ngay sau đó vừa cười vừa đến, thân thiết khoác tay nàng, :” Sao còn thay quần áo? Tập Nghiên, giúp nương gia thay quần áo .” xong liền sửa sang lại mái tóc rồi bời của Thẩm Trú, : “Biểu tẩu giúp muội chải tóc.”
      ==
      Nhược Vân: biểu tẩu là vợ của họ
      ==
      Lệ Hoa, họ là gì? Tô Văn đâu? ở đâu?

      Nhìn váy được may từ loại vải tốt thế này cũng biết là vô cùng nổi tiếng, dây lưng buộc eo cũng dùng vải rất đẹp, dây áo bên trong rủ xuống, lại tiếp tục buộc thành cái hình rồi treo vòng ngọc.

      Biểu tẩu giúp nàng trải tóc rất kỹ, Tập Nghiên mang gương đồng đến trước mặt, nàng đưa mắt lên nhìn, dù sao gương đồng cũng bằng gương ở đại, đại khác nhìn thấy lờ mờ, chỉ nhìn ra đôi mắt to, lông mày nhắn, cũng là gương mặt dễ nhìn, trán dán hình hoa màu vàng, tĩnh động càng làm nổi bật lên nét thanh thúy kiều mỵ người.

      Sau khi chải đầu rửa mắt xong xuôi, biểu tẩu cười, vỗ tay : ” Quả nhiên cho dù ăn mặc như thế nào, Lệ Hoa của chúng ta luôn xinh đẹp nhất. nhanh , biểu ca của muội và Văn Thúc còn chờ đấy.”

      Thẩn Trú cười yếu ớt gì. Ra khỏi phòng, nàng im lặng quan sát bồn phía, sân rất lớn, phòng cũng nhiều, đây là nhà chính và các phòng thê thiếp tạo thành? vào nhà chính, liền thấy hai nam nhân mặc y phục màu sẫm, vạt áo thẳng ngồi sạp , nhìn thấy nàng vào đều đứng lên, người tuổi tác lớn hơn cười với nàng: “Lệ Hoa, thân thể đỡ hơn chưa? Chân còn đau ?”

      Ngay lúc vừa vào cửa, trong nháy mắt Thẩm Trú kìm được kinh ngạc, ánh mắt lập tức bị nam tử khác thu hút. Dáng người cao ráo quần áo nho nhã, ngũ quan dịu dàng ấm áp lại mang theo chút vui vẻ nhàn nhạt, ánh mắt lẳng lặng nhìn . Trái tim Thẩm Trú đập mạnh nhịp.

      Tô Văn!

      Chính là Tô Văn!

      “Tô Văn!” Nàng gọi tiếng, muốn tiến đến lôi kéo người kia: “Tô Văn, ngươi cũng xuyên đến đây cùng ta? Vết thương của ngươi như thế nào rồi?”

      “Tô Văn” trước mắt hơi sửng sốt, chần chờ : “ nương gì vậy?”

      Thẩm Trú ngỡ ngàng mà ngây người ra, lẩm bẩm : “Ngươi…ngươi phải là Tô Văn?”

      Khóe miệng run rẩy, nhìn ta chằm chằm. ràng giống Tô Văn như đúc.

      Biểu tẩu kinh ngạc nhìn : “Lệ Hoa, muội làm sao vậy?”

      tiếng “Lệ Hoa” kéo Thẩm Trú về thực tế. Nàng quan sát nam tử dịu dàng như ngọc này, rồi lại nhìn biểu tẩu, lòng nàng rơi xuống đáy vực. Thẩm Trú lắc đầu, cố gằng khiến mình bình tĩnh: “ sao…muội sao…” Nam tử tinh tế kia, bộ dạng nho nha như hoa cúc, nhưng chứa bên trong là tấm lòng dịu dàng so với Tô Văn lạnh nhạt và bá đạo hoàn toàn giống nhau.
      Xem ra, ta phải Tô Văn …

      Vậy Tô Văn rốt cục ở đâu? Chẳng lẽ chỉ có mình nàng xuyên ? Còn Tô Văn ra vẫn ở đại? Có phải

      Trong lòng nàng sợ hãi, dám nghĩ tiếp.

      Cũng có lẽ vì ánh mắt nàng chỉ rơi người nam tử này. ngước mắt nhìn nàng cười nhàn nhạt.

      Thẩm Trú bụng tâm , bỗng đột nhiên có nụ cười rơi vào trong mắt, mặt mũi quen thuộc nhưng nụ cười xa lạ.
      Lông mày khẽ giãn ra, cả nụ cười lẫn ánh mắt ấy đều dịu dàng, khiến mặt Thẩm Trú vô ý thức đỏ lên chút.

      Tô Văn…Tô Văn…

      rất giống Tô Văn, nhưng tại sao lại phải Tô Văn chứ? Tròng mắt Thẩm Trú di chuyển, suy đoán đây rốt cục là triều đại nào.

      Bày trí của căn phòng này cùng với phòng nàng khác biệt nhiều, giường thấp, bàn dài, sách tre cùng với cây đèn hoa, ngoài ra còn có chuông hoa trang trí. Nàng suy đoán từ cách ăn mặc và đồ dùng bày biện mà suy đoán, đây hẳn là thời kỳ Hán Tần.
      ===
      Nhược Vân:
      Nhà Hán là triều đại tồn tại từ năm 206 đến 220 trước Công Nguyên. Nhà Tần là triều đại tồn tại từ năm 221 đến 226 trước Công Nguyên.
      ===
      Thẩm Trú đầy bụng tâm , miếng thịt nhai trong miệng khô khốc mà vị lại nhàn nhạt khiến nàng muốn ăn. Thức ăn cổ đại dù sao cũng thể giống hương vị ở đại mà thỏa mãn nàng, huống chi nàng hằng năm đề chạy nhảy ở bên ngoài, quen ăn các món có hương vị đậm đà, bữa cơm này đơn giản chính là nhạt như nước ao bèo.

      Sau khi ăn xong biểu tẩu còn giữ lại chuyện dông dài lâu, từ đó Thẩm Trú bắt được ít tin tức hữu dụng. Hóa ra ngày hôm qua là sinh nhật con lớn của biểu tẩu, nàng là khách, vô ý lại té ngã bị thương ở chân. Huynh trưởng ở nhà nghe chân nàng bị thương, sáng sớm hôm nay phái người muốn đón nàng về nhà. Biểu tẩu cảm thấy trong lòng áy náy, muốn về cùng để gặp , tức là mẹ Lệ Hoa nhận lỗi.

      Nàng ra cảm thấy chân bị thương quá nghiêm trọng, ít nhất có ảnh hưởng đển sinh hoạt hàng ngày, có lẽ phải việc gì ghê gớm.

      “Biểu tẩu cần áy náy nhiều, cũng có gì đáng ngại, nghỉ ngơi hai ba ngày là được rồi mà.”

      Biểu tẩu lại : “Nhưng dù sao muội vẫn bị thương ở nhà chúng ta, chúng ta phải cho và huynh trưởng lời giải thích, nếu , trong lòng rất áy náy.” Vừa lại cười: “Toàn bộ Tân Dã, người nào chẳng biết, bốn người huynh đệ Thức, cũng chỉ có người em là muội, khó tránh khỏi thương nuông chiều. Lại tháng sau muội đến lễ cập kê rồi, bị thương đúng lúc này, phải là muốn mẹ của muội lo lắng sao.”

      Hóa ra nơi này là Tân Dã, họ nàng là , huynh đệ có bốn người, huynh trưởng tên là Thức. Chẳng qua cái tên Lệ Hoa này khiến nàng cảm thấy có chút quen thuộc.

      thầm nghĩ hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn nhớ nổi là người nào.

      Xe ngựa gia tới rất sớm, Tập Nghiên giúp nàng thu dọn chút, bởi vì là trời tháng mười cỏ dại vô biên, cho nên vai nàng choàng áo khoác chim tước bơi lội màu đỏ thắm, Thẩm Trú cúi đầu nhìn thoáng qua, trong lòng suy đoán tiền tài quyền thế gia lớn đến bao nhiêu.

      Hai vợ chồng biểu ca muốn tự mình theo nàng trở về tới cửa gia bồi tộ,i là chuyện bé xé ra to, nàng hết lời biểu tẩu mới ở nhà, chỉ để biểu ca cùng nàng trở về phủ.

      Nhược Vân: ha ha… trở về phủ.

      Trước khi trèo lên lên xe ngựa, Tập Nghiên lôi kéo ống tay áo của nàng thấp giọng bên tai :” nương, nương còn chưa chào tạm biệt Lưu tiên sinh.”

      Thẩm Trú giật mình, Lưu tiên sinh là vị nào?

      Theo tầm mắt của Tập Nghiên, nàng nhìn thấy nam tử vạt áo vải dài đứng xa xa kia, đón lấy ánh nắng, khuân mặt tuấn tú phiêu dật.
      Hale205 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1.2


      Tô Văn…hoặc là chàng trai khác có khuôn mặt giống Tô Văn như đúc.

      Lưu Văn Thúc?

      Mặc dù đoán được nam tử này phải Tô Văn, nhưng ở nơi đây thấy được khuôn mặt như thế, nàng vẫn vui vẻ. Chỉ là tiểu thư này cùng Lưu tiên sinh đó rốt cuộc là có chuyện gì? Nhìn tình hình ngày hôm nay, trước kia hai người gặp mặt. Như vậy tốt, vậy...có lẽ sau này, nàng có thể thấy gương mặt kia, nghĩ về Tô Văn chút.

      Trước mặt nhiều người như thế, nàng cũng tiện chạy tới lời tạm biệt với , nên phải thi lễ từ xa, coi như tạm biệt.

      Thấy Lưu Văn Thúc cũng cúi người từ xa, nàng biết đây là đáp lễ, rồi quay lên xe để xuất phát.

      Xe vừa bao lâu, Tập Nghiên bên cạnh nàng vội che miệng cười trộm: " nương mượn sách Thượng Thư của Lưu tiên sinh chưa trả lại."

      Lông mày Thẩm Trú khẽ nhúc nhích.

      Tập Nghiên lại coi im lặng của nàng là thẹn thùng, giọng phàn nàn: " đến Lưu Tú này khiến người ta tức giận, từ lúc học ở Trường An về, sống tại Đặng gia, mỗi lần nương đến gặp đều hòa nhã. Tuy là em của biểu phu nhân, nhưng nương cũng là thiên kim của phủ chúng ta, nương đối đãi với như vậy cũng biết là phúc khí tu mấy kiếp. Bàn về thân phận, địa vị, đâu có đến phiên ..." chưa dứt lời, giọng lại vòng vo: "Mắt thấy tháng sau nương đến lễ cập kê, nô tỳ gấp gáp thay nương."

      Lời của Tập Nghiên tuy bừa bãi, nhưng Thẩm Trú vẫn nghe thấy ý tứ bên trong. Lưu Tú này chính là Lưu Văn Thúc, là em của biểu tẩu Lưu thị, học từ Trường An trở về ở tại nhà của tỷ tỷ, trái tim Lệ Hoa đối với mờ ám, nhưng biết tại sao mà hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.
      ----
      Edit: Lưu Tú là tên chữ của Lưu Văn Thúc.
      ----
      Nàng nghe cái tên Lưu Văn Thúc có cảm giác, nhưng tên Lưu Tú lại quá quen tai. Trong lòng nàng rất ràng, mình chắc chắn biết người như vậy, kể cả thân phận bây giờ của nàng_Âm Lệ Hoa, mình chắc chắn biết gì đó về nàng ta.

      Chỉ là nhất thời nhớ ra thôi.

      xe nửa ngày, đến cửa phía nam của phủ dừng lại, nghe thấy tiếng kít..t..t.. cánh cửa rất lớn chầm chậm mở ra, nàng vén rèm ngẩng đầu nhìn. Đây là nơi giống với công viên thị trấn, bên ngoài có đào dòng suối sâu giống như bảo vệ, rồi đến bức tường cao, ngay sát phía sau là phòng ốc, chính giữa bên trong viện có toà lầu gỗ cao, nhìn từ dưới lên chính là toà nhà vững chãi.

      Nô bộc mở cửa lớn, xe chậm rãi tiến vào bên trong đình viện, Thẩm Trú ung dung thản nhiên mà dò xét bốn phía, tất cả bốn góc trong nội viện này đều xây phòng ốc, phòng cùng với lầu gác. Trong đình viện có cái ao, bên trong có vài con hạc uyên ương, trời tháng mười, vẫn còn trong nước vui đùa, thỉnh thoảng có thể nghe được vài tiếng hạc kêu. Hoa bên cạnh áo nở, mấy cây ăn quả bắt đầu rũ lá khô. Trong lầu của đình viện có chòi gác, con đường làm bằng cọc gỗ lát ván nối bốn lầu gác, y hệt như tòa cung đình nho ở thị trấn.

      Xe ngựa chậm rãi dừng ở trước phủ, có nô bộc đưa đạp chân (giống như cái ghế để bước xuống). Tập Nghiên xuống xe trước rồi mới để nàng vịn tay. Đợi nàng xuống xe, phát ra có mấy nô tỳ đứng trước cửa, vui vẻ khom người ở bên. Nàng làm như để ý, cố ý bước chậm để cùng Đặng biểu ca, theo chân về phía chính phòng.

      Chính phòng của gia và Đặng gia chung bố trí giống nhau, đều là giường thấp dài, rèm che , nhưng so ra xa hoa hơn rất nhiều, bày trí bên trong đa phần là nạm vàng. Trong gian phòng, ngồi ở đầu giường là vị phu nhân chừng bốn mươi tuổi, áo màu xám đậm, búi tóc cắm trâm chim đồi mồi và trâm vàng. Trâm vàng có hình khổng tước, thân khắc hình tinh xảo, còn có mấy bông hoa màu trắng xếp thành dải lượn quanh viên phỉ thúy Hoa Vân, toát ra ánh sáng lung linh, lộng lẫy.

      cần nghĩ cũng biết, vị phu nhân này nhát định là chủ mẫu gia, chỉ là Thẩm Trú chưa kịp hành động Đặng biểu ca hành lễ trước nàng, cung kính : "Chất nhi đến vấn an ." (chất nghĩa là cháu.)

      phu nhân cười : "Đều là người nhà, Vĩ Khanh cần đa lễ, cả đường mệt nhọc, mau mau ngồi xuống nghỉ ngơi ." Vị phu nhân này chăm sóc làm da mềm mịn, cái nhăn mày, nụ cười quả nhiên đẹp tả xiết.

      Đặng Thần lời cảm ơn, rồi tiến sang bên giường ngồi xuống.
      -----
      Edit: Vĩ Khanh là tên chữ của Đặng Thần
      -----
      Thẩm Trú chỉ cần nghe Đặng Thần xưng hô với phu nhân, biết đây hẳn là mẹ mình. Nàng nhàng vén áo thi lễ, thấp giọng gọi: "Nương."

      phu nhân làm bộ như rất giận nàng, : " biết là khiến biểu ca và chị dâu con thêm mệt nhọc mà. Còn mau ngồi xuống." Tuy lời là trách mắng, nhưng giọng điệu mười phần đau lòng, khiến trong lòng Thẩm Trú cảm thấy ấm áp.

      Ngồi xuống bên đối diện với Đặng Thần, nàng biết người ngày xưa quy tọa vì phải ngồi lâu hoặc ngồi nguyên tư thế, tư thế ngồi đồng nhất, nhưng nàng phân biệt được, nên đành phải cố thản nhiên mà làm theo cách ngồi của Đặng Thần, hai tay nghiêm chỉnh đặt lên đầu gối.

      "Tại sao mang Nguyên và ba hài tử tới? Muội muội của ngươi chắc hẳn là lại mang cho các ngươi ít mệt mỏi, ta còn lo lắng."

      -----
      Edit: Nguyên chính là tên của biểu tẩu Lệ Hoa.
      -----

      Đặng Thần vội vàng trả lời: "Là do cháu chăm sóc chu đáo mới để lệnh muội bị thương, ban đầu Nguyên muốn theo cháu đến đây tạ tội với , chỉ là biết làm sao..."

      Lời còn chưa hết bị phu nhân đánh gãy: "Dù sao cũng nhờ cậy hai người các ngươi, đây là do biểu muội ngươi ham chơi tự chuốc lấy. Ngươi trở về bảo Nguyên an tâm, nàng đừng quá để trong lòng."

      "Dạ"

      "Tháng sau biểu muội ngươi cập kê, ngươi về với Nguyên, bảo nàng nhất định phải tới dự lễ."

      "Dạ."

      Đây là lần thứ hai Thẩm Trú nghe thấy đến chuyện tháng sau Lệ Hoa cập kê, nàng hai mươi lăm tuổi nhưng bây giờ đến cổ đại vừa đúng cập kê mười lăm tuổi. Thoáng cái mười tuổi, cũng là chuyện đáng vui mừng.

      Ngồi chốc lát, hai chân bắt đầu run lên, phu nhân hình như cũng nhìn ra nàng được tự nhiên, cười cho nàng ra ngoài. Nàng vịn tay Tập Nghiên cùng với tỳ nữ áo xanh khác về chỗ nàng ở là viện phía Tây, vừa mới về đến nơi, nàng chợt nghĩ đến, hình như mình chưa thấy người đứng đầu gia cùng con trưởng Thức.

      Dù sao lúc trước nghe Lưu Nguyên "bốn người huynh đệ Thức, chỉ có người em là muội, có chút nuông chiều thương thể tránh", trong lời cũng chỉ đề cập đến phu nhân và Thức, nhắc gì về lão gia, giống như người quản lý gia chính là con trai trưởng Thức. Thẩm Trú lắm nên cũng dám lung tung, quay lại hỏi cách an toàn nhất: "Đại ca ở nhà sao?"

      Tỳ nữ áo xanh trả lời: "Huyện lệnh Tân Dã mời Đại công tử qua phủ, chưa trở về ạ."
      Thẩm Trú gật đầu, chỉ nghĩ đơn giản là nhà cửa gia rất phô trương, cũng coi như nhà giàu có, có quen biết huyện lệnh cũng phải kỳ quái."

      Phòng của Lệ Hoa ở Tây viện là gian phòng thứ hai phía tay trái, hai phòng bên cạnh cũng tương tự phòng ở nơi này. Nàng vịn tay Tập Nghiên vào, rồi đưa mắt quan sát bốn phía chút, mặc dù cũng là rèm vải rủ xuống đất, giường thấp dài. Nhưng bày trí so với Đặng phủ vẫn có chút khác biệt, hơn chút tinh xảo, quý phái. Hoa văn của chiếc đèn bàn là hình chu tước, trong phòng đặt chiếc bình phong thêu bức tranh hai con chim hạc cực kỳ tinh xảo. Bên cửa sổ dựng chiếc đàm cầm cổ xưa, hoa văn được khảm đàn làm bằng tơ vàng, kiểu dáng tương tự đàn đứng ở đại, nàng suy nghĩ, đây hẳn là đàn Hầu được thịnh hành thời Tần Hán rồi.
      --- ---
      Diệp Nhược Vân: Đàn Hầu_ loại đàn thời xưa, ít nhất năm dây (), nhiều nhất là hai mươi lăm dây( lớn).
      --- ---
      Bên trong gian phòng rất thanh nhã mà kèm theo hơi thở quý phái, có thể thấy được là chủ nhân của nó rất dịu dàng, thanh cao.

      Tập Nghiên cùng tỳ nữ áo xanh ra ngoài, Thẩm Trú thở phào tiếng, bình tĩnh suy nghĩ chút, chợt nghe tiếng bước chân giẫm xuống nền đá cộp cộp truyền đến.

      Hai đứa bé có chòm tóc hai bên, nhìn giống trái đào chạy vào, thấy nàng cười hì hì gọi to: "Tỷ tỷ!"

      Thẩn Trú biết huynh đệ Thức có bồn người, nhưng nghĩ Lệ Hoa là trưởng tỷ, hai đứa bé này đột nhiên chạy tới gọi nàng là tỷ tỷ khiến nàng ngơ ngác chút.

      bé nam tuổi lớn hơn thấy nàng ngây người, chỉ tay vào nàng cười to: "Tỷ tỷ ngã cái đần độn rồi."

      Thẩn Trú lúng túng.

      "Tỷ tỷ ngã bị hỏng đầu rồi?" Bé tuổi hơn nhào về phía trước nắm lấy vạt áo của nàng mà kéo: "Tỷ tỷ nhận ra sao?" Vừa vừa chỉ vào bé nam đằng sau: "Đây là Tam ca! Tựu! Ta là Hân a~."

      Thẩm Trú đành phải đón lấy bé, mỉm cười, muốn mở miệng, Tựu lại chạy tới lay bé, lườm cái: "Ngươi đần! Tỷ tỷ ngã là chân, phải đầu." Giống như người vừa nãy cười Thẩm Trú đần độn phải là bé vậy. Nhưng rồi đảo mắt nhìn nàng nghiên cứu: "Tỷ tỷ, phải té ngã choáng váng mà nhận ra chúng ta chứ?"

      Đàn Hầu
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1.3


      Thẩm Trú bị bé ầm ĩ có chút đau đầu, đột nhiên nghe thấy có giọng từ cửa phát ra: " Tựu, Hân!"

      thiếu niên chừng mười hai tuổi, vóc người so với Tựu cao hơn cái đầu, chỉ là khuôn mặt tuấn tú có vẻ lạnh lùng già dặn, khiến nét ngây thơ người giảm rất nhiều.

      Hai bé nam hình như hơi sợ , nghe thấy giọng cũng ngoan ngoãn đứng dậy lui qua bên, thấp giọng : "Nhị ca... "

      Thiếu niên chậm rãi vào: "Đừng ở chỗ này gây rối tỷ tỷ."

      Khanh chạy tới giữ chặt : "Nhị ca nhị ca, tỷ tỷ ngã hỏng đầu rồi, tỷ nhận ra chúng ta."

      Thiếu niên giận tái mặt, quát lạnh: " cho phép lung tung! "

      Hai huynh đệ Tựu lôi kéo nhau ỉu xìu ra.

      Thiếu niên ngồi xuống bàn, nhìn nàng chằm chằm, giống như muốn nhìn xem nàng có ngã hỏng đầu hay , có nhận ra . Thẩm Trú nhìn thiếu niên nho ra vẻ già dặn đột nhiên muốn trêu chút, vì vậy cười : "Ngươi tên là gì?"

      Nàng vừa lời này, thiếu niên thể mặt lạnh nổi nữa, sắc mặt giận dữ, vung quyền đánh xuống bàn: " Lệ Hoa, ngươi giả vờ cái gì!"

      Thẩm Trú thấy đột nhiên nổi nóng lại càng hoảng sợ.

      Hình như thiếu niên thể nhịn được nữa đứng dậy muốn , hai bước quay đầu, hung tợn nhìn chằm chằm nàng : "Ta là Hưng, Lệ Hoa, ta xem ngươi giả bộ tới khi nào. "

      Hóa ra gọi là Hưng.

      Thẩm Trú cười : " Hưng, ta là tỷ tỷ của ngươi, ngươi sao lại có thể gọi thẳng tên của ta?"

      Hưng hừ tiếng " Tỷ tỷ cái gì, còn phải gặp chuyện mới tìm người em trai là ta đây."

      "Dù thế ta vẫn là tỷ tỷ ngươi nha, thứ tự lớn , ngươi vẫn phải tôn trọng ta."

      "Ta thèm để ý đến ngươi." Hưng đạp mạnh cửa bước ra, lại quay đầu : "Nương gọi thầy thuốc Công Trường đến khám chân cho ngươi."

      Thẩm Trú nhếch miệng cười, rốt cục vẫn là đứa bé, chịu được người khác trêu chọc.

      Thầy thuốc Công Trường? Đại phu?

      Chờ cho bóng Hưng biến mất khỏi cửa, Tập Nghiên mới phì cười lên tiếng: " nương, ngài chưa bao giờ đấu võ mồm cùng Nhị công tử, đây là lần đầu tiên nô tỳ thấy ngài bắt nạt Nhị công tử như vậy."

      Cái này cũng gọi là bắt nạt ?

      Thẩm Trú cười cười. Nghĩ cũng biết, Hưng sùng bái Thức, giả bộ tiểu đại nhân tỏ vẻ thành thục, Lệ Hoa tính tình nhu hòa thích cùng người em trai so đo mấy cái này, Hưng dưỡng thành thói quen giả vờ bộ dạng tiểu đại nhân khiển trách nàng, giống như nàng là muội muội còn là ca ca.

      phu nhân tìm thầy thuốc Công Trường khám chân cho nàng, tự nhiên trách mắng trận. cho cùng vẫn là cha mẹ đau lòng thương con, bà phàn nàn vợ chồng Đặng Thần cái gì, tất nhiên bị trách chỉ có Lệ Hoa rồi.

      "Con hóa ra gan rất lớn, tốt lành chạy hái trái cây làm gì? Ở thời tiết này, đào đâu ra trái cây cho con hái? Ta nghe Tập Nghiên rằng thiếu chút nữa còn rơi xuống giếng, con muốn hù chết nương phải ?"

      Trong lòng Thẩm Trú lại càng hoảng sợ, hóa ra là vì hái quả mà chân ngã bị thương.

      Tập Nghiêm thể để nương gia bị mắng, quỳ ở bên giải thích thay nàng: "Phu nhân, chuyện này cũng phải tất cả đều là sai lầm của nương. Trong nhà biểu công tử có vài vị nương lôi kéo hái quả trong vườn, nương từ chối được, đành phải theo. ngờ miệng giếng kia che đậy, rồi chân đá phải bị thương, nương mới ngã xuống..."

      phu nhân oán trách hai câu, cũng phải muốn mắng nàng , nghe thấy lời của Tập Nghiên lại bắt đầu đau lòng chân của nàng : "May là có bị thương quá nặng ."

      Điều này làm cho Thẩm Trú nhớ tới mẹ mình ở đại. Từ khi lên đại học cũng ít khi về nhà, sau khi thực tập ở đài truyền hình, rồi bắt đầu chạy tin tức, công việc khiến ngày đêm bận rộn, thời gian bản thân về bên cạnh mẹ trong mấy năm gần đây chắc chỉ có thể đếm đầu ngón tay. Mà bây giờ muốn về nhìn lão nhân gia chút về được nữa rồi. Nghĩ tới đây, nước mắt lã chã rơi, thấp giọng kêu tiếng: "Nương!"

      tiếng "nương" này chứa đựng bao nhiêu tình cảm, nàng bây giờ đem vị phu nhân trước mặt trở thành mẹ mình.

      Nhưng phu nhân làm sao đoán được con trước mắt bà biến thành người khác, chỉ là thấy nước mắt nàng rơi xuống, còn tưởng là chân nàng đau, vội : "Có phải là đau chân lắm ? Ta sai người sắc thuốc, con chịu đựng chút."

      Nước mắt Thẩm Trú dính áo vạt áo, vừa sợ lại buồn.

      Trở về phủ đến ngày, Thẩm Trú biết đại khái về gia.

      Biết nơi này là quận Nam Dương huyện Tân Dã, gia là gia tộc quyền thế ở Tân Dã, ruộng tốt hơn bảy trăm khoảnh*, môn khách* cũng mấy ngàn người. Hơn bảy trăm khoảng ruộng đấy, nàng dùng tính toán ở đại cẩn thận nhẩm cái, thế mà là hàng ngàn mẫu ruộng. Ruộng tốt ngàn mẫu, môn khách ngàn người. Điều này khiến cho nàng sợ hãi, gia thế như vậy, sợ so với vương hầu công tước cũng thua kém đâu chứ?
      --- -----
      Edit:
      1 khoảnh= 100 mẫu Trung Quốc ~6.667 hec-ta.
      Môn khách: Là trí sỹ, giống như người cố vấn tham mưu.
      --- -----
      lão gia chết sớm, đương gia của gia là con trai trưởng Thức, nhưng Lệ Hoa và Thức phải cùng mẹ sinh ra. phu nhân là vợ kế, coi như mẹ kế của Thức. Gả cho lão gia rồi sinh ra Lệ Hoa, Hưng, Tựu và Hân là bốn người con, nhưng Lệ Hoa bảy tuổi lão gia qua đời. Về sau Thức gánh vác trọng trách đương gia của gia đình giàu có này, nhưng chưa từng bạc đãi mẹ kế cùng các em.

      Càng hiểu nhiều về gia, nàng càng kinh hãi, cảm giác như là nàng quên mất thứ gì rất quan trọng. Nhưng đến cùng là thứ gì nàng lại biết.

      ảo não, Tập Nghiên đột nhiên chạy vào từ bên ngoài: " nương, Đại công tử trở về. "

      Lông mày Thẩm Trú nhăn lại, Thức?

      Cả ngày nay, Thẩm Trú đối với cái tên chỉ nghe mà thấy người của Đại công tử gia này rất tò mò. Cũng biết dáng dấp là nhân vật như thế nào.

      muốn đứng dậy, lại đột nhiên nhìn thấy có bóng người ra, nam tử thân áo đậm lẳng lặng vào, khuôn mặt có chút lạnh lùng, hai con ngươi nhìn thẳng nàng, trầm tĩnh u ám mà yên lặng.

      Thẩm Trú ở đại làm báo, quen biết bao người, chỉ nhìn Đại công tử chút, toàn thân khí phái biết phải nhân vật tầm thường.

      "Nghe ngươi ngã hỏng đầu, nhận ra chúng ta?"

      nghĩ lại thẳng vào vấn đề như vậy, Thẩm Trú nhịn được cười :
      "Đó là ta trêu trọc đùa giỡn Tựu nhi, đại ca nên coi là ."

      Thức gì, ngồi xuống đối diện nàng, hai con ngươi sâu đen nhìn chăm chú, bình tĩnh hỏi: "Thấy Lưu Tú rồi hả?"

      Thẩm Trú nhăn mày nhìn , hai mắt Thức đen kịt vừa như để ý lại vừa giống như có thể nhìn thấu lòng người. Mặc dù chẳng biết vì sao thế, nhưng trong nội tâm hiểu , ăn ngay với nàng bây giờ có lợi mà hại. Nàng tự biết đừng bao giờ đừa giỡn tâm kế trước mặt cao thủ, cho nên hề giấu giếm, mà nghe Thức là đại ca rất thương "nàng", cho nên thân thiết với là tất nhiên.

      "Dạ"
      Khuôn mặt Thức thay đổi, nhàn nhạt : "Tuyệt vọng rồi?"

      Lông mày Thẩm Trú hơi nhếch lên. lại chẳng hiểu sao thế, càng biết trả lời ra sao, nên đành lựa chọn yên lặng.

      Thức thấy nàng trả lời, thản nhiên : " Thái Thú, huyện lệnh Tân Dã muốn cầu hôn, muốn ta hứa gả ngươi cho Thái Thú công tử." Dừng lại: "Ta từ chối."

      Thẩm Trú thầm thở dài hơi, cười "Đa tạ đại ca. "

      "Mấy ngày gần đây người mai mối cũng nhiều hơn, mẫu thân nhìn trúng Đặng Vũ và Đặng Phụng của Đặng gia, nghĩ chọn người thích hợp trong hai người đấy, trong lòng ngươi tốt nhất nên chuẩn bị."

      Con mắt đen như mực của Thẩm Trú giật vài cái, cười có chút giễu cợt. Thế nào, nàng vừa tới nơi này bị ép duyên sao?

      "Trong lòng ngươi vẫn còn nghĩ đến Lưu Tú?"

      Lông mày Thẩm Trú lại khẽ nhúc nhích, lập tức phản ứng, biết nữ nhi nghe lời mà ngại ngùng nên cúi đầu xuống.

      Có sẵn lý do ngu sao dùng.

      Hai mắt Thức trầm xuống, vẻ mặt đổi nhìn nàng.

      Thẩm Trú chỉ cảm thấy như có ánh sáng của mảnh băng trong suốt lóe lên, nhịn được mà rùng mình cái.

      Thức này, khó dây dưa.

      Ngày hôm nay, Thẩm Trú khó tránh khỏi đần độn u mê, lúc ngủ, trong đầu đột nhiên lên câu: “Làm quan nắm chức Kim Ngô, lấy vợ lấy người như Lệ Hoa.”

      Suy nghĩ, lời hỗn loạn, đó là lúc bạn học khóa cùng học lịch sử trung học cho nàng nghe. rằng đây là lời nam nhân viết cho nữ nhân mình thương, làm rung động vố số người đời sau này, bạn học kia về sau còn cùng nàng bùi ngùi mãi. Thẩm Trú nhớ lại lời mình : "Nếu ta là Lệ Hoa, nếu ta gặp được nam nhân đối xử với ta như thế, nhất định chết cũng hối tiếc."

      Sao lại có thể nhớ lại những lời này?

      Trong lòng nàng hồi hộp, đột nhiên mở choàng mắt.
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :