1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - huyễn huyễn] Đại xà vương, thỉnh bò đi - Y Hinh (155C + 1Pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Đại xà vương, thỉnh bò
      [​IMG]

      Nguồn: http://tieuyeuxa.com/
      Tác giả: Y Hinh
      Editor: Tiểu
      Thể loại: Xuyên , huyễn huyễn, hài, HE
      Số chương: 155C + 2PN

      Văn án
      Nguyễn Miên Miên nàng sợ nhất là rắn, nàng đặt biệt chỉ cần nghe thấy xà là biến sắc, thế nhưng lần ngoài ý muốn, chỉ vì quả “trứng rắn” mà bất hạnh xuyên việt đến Thụy Tuyết xà quốc.

      Xuyên qua nàng chấp nhận, xuyên đến xà quốc nàng cũng chấp nhận, mà xuyên thành xà nữ, nàng thể bình tĩnh được rồi, “Ô ô…, người ta xuyên thành Quý phi, vì cớ gì nàng xuyên thành con vật?!”
      Ô ô, có thiên lý mà!

      Nàng chỉ biến thành con rắn, mà lại là con rắn phải tham gia tuyển tú nữ, đây là tình huống gì đây?!

      Tuyển phi? Vương có phải là đại mãng xà?!! Mỗ nữ rốt cuộc chịu nổi nữa ngã lăn ra đất bất tỉnh nhân .

      Ai mà ngờ làm xà cũng gặp nguy nan, vì tránh Xà vương sủng hạnh, nàng cố tình phạm nhiều sai lầm, bị đưa vào lãnh cung, trở thành cung nữ, có cơ hội chạy trốn, cuối cùng vẫn trốn thoát khỏi lòng bàn tay của , lòng muốn chạy lại càng khiến giận dữ, bá xà ngạnh thượng cung, suốt đêm đem nàng xử lý sạch

      , Dạ Mị - Xà vương Thuỵ Tuyết quốc, muốn nữ nhân nào chẳng được, mà nữ nhân chết tiệt kia chỉ mặt cực kỳ non nớt còn nhiều lần mặt buồn nôn rồi ngất, đúng là quá nhục nhã, thánh chỉ liền hạ xuống ban tên: Ngất phi! Nhưng nữ nhân này luôn miệng là sợ rắn, lại dám lén cùng đệ đệ tư tương thụ thụ, đúng là thể tha thứ!

      Có lẽ chỉ có thể để nàng mang tiểu xà bảo bảo nữ nhân này biết nghe lời chăng?

      Mỗ nữ nghẹn ngào thét lên: “Ô ô…, ta muốn sinh ra ổ trứng rắn a a a a… “

      kiện làm nàng thương tâm thôi, cuối cùng cố lấy dũng khí mang trứng chạy trốn, từ nay về sau bặt vô tín!

      Năm năm sau, gặp được phiên bản giống mình y như đúc mà cũng có đôi mắt tím xinh đẹp!

      “Tiểu quỷ đầu ta là cha ngươi, mẹ ngươi đâu rồi?” Mỗ nam tự tin nhíu mày cười lạnh.

      Tiểu quỷ đầu nhíu mày vênh vênh váo váo nhìn nam nhân tự xưng là cha mình, khinh thường : “Gì? Cha ta?

      Ta cho ngươi biết, mẹ ta từ trước đến nay bên người thiếu nam nhân, bởi vậy ta cũng có cha!”.

      Tiểu hài còn chưa xong, tiếng gầm như sét đánh của mỗ nam ngắt lời: “Nguyễn Miên Miên, nàng lăn ra đây cho trẫm…”
      Last edited: 24/8/14
      tart_trung, Chrislyly thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 1. Mượn rắn giết người

      Trong khu nhà cao cấp rộng lớn, người phụ nữ đẹp nhàn nhã ngồi sa lon, đôi chân đung đưa đôi guốc cao gót da màu hồng MiuMiu, người là quần áo của Chanel, nước hoa cũng đến từ Chanel, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt lớn vẽ màu khói đậm, trang sức quý giá nhờ có làn da trắng làm nền mà càng lấp lánh tỏa sáng, chỉ tiếc, thân hàng hiệu này rất mất tự nhiên, làm cho người ta cảm thấy dễ chịu.

      “Ngải Vân, muốn làm như vậy sao? bây giờ đổi ý còn kịp.” người phụ nữ khác , cũng thân hàng hiệu ngồi ở chiếc ghế salon đối diện, người phụ này cũng rất đẹp nhưng so với người được gọi là Ngải Vân thua kém quá nhiều.

      cho rằng tôi đổi ý sao?” Người phụ nữ được gọi là Ngải Vân cười cười nhìn móng tay mình vừa sơn xong.

      “Ngải Vân, ấy là bạn tốt của , hơn nữa tôi cảm thấy ấy đối với rất tốt, hơn nữa… Hơn nữa cũng biết thứ duy nhất ấy sợ là rắn, nghe tới rắn là sợ hãi, nhìn thấy rắn liền khóc, mà thứ cho ấy phải trứng rắn bình thường mà là mãng xà Thái Lan, trứng này khi ấp nở, hù chết chết người nha.” Người phụ nữ này thần sắc có chút khẩn trương, hiển nhiên hi vọng người gọi là Ngải Vân làm những chuyện này.

      “Trịnh Châu có phải quên rồi hay , có thể tới xí nghiệp Khang Huy của thành phố A để làm trưởng phòng IT là công lao của ai.” Ngải Vân nhìn chằm chằm vào Trịnh Châu giọng điệu mang theo ý cảnh cáo.

      Nghe vậy, người tên Trịnh Châu bất đắc dĩ nhìn cái, vô cùng giọng : “Tôi biết đều là nhờ , tôi thể được vào công ty này, càng có khả năng ngồi vị trí cao như thế, nhưng là tôi muốn , ấy đối với rất tốt, sinh bệnh ấy mực chiếu cố , mặc kệ đối xử với ấy như thế nào, ấy vẫn đối với tốt như vậy, tôi chỉ sợ về sau hối hận…”

      “Hừ? Rất tốt với tôi?” Ngải Vân hừ lạnh tiếng, châm chọc : “ có biết ta ngu như heo hay , sai, tôi quen ta từ đến lớn, nhưng mà cũng biết thành tích của tôi như thế nào, còn ta? Tôi luôn đứng nhất toàn trường, ta sao? Hạng mười từ dưới lên. tại tôi nổi tiếng tiến sĩ, còn ta? Vẫn làm trong nhà máy, cũng biết tiền lương tháng của tôi bằng cả tiền lương năm của ta cộng lại, chênh lệch như thế mà tôi làm bạn cùng ta? Việc này khiến người khác cười đến rụng răng “

      “Vậy …”

      “Tôi cho biết, tôi cùng ta làm bạn lâu như vậy, cũng chỉ là lợi dụng ta đơn thuần mà thôi, khi tôi nhàm chán có thể đến tìm ta, khi sinh bệnh có ta chăm sóc, bảo mẫu miễn phí như vậy sao tôi muốn chứ?” Ngải Vân mỉa mai cười cười.

      “Vậy vì sao phải bỏ qua?”

      “Vậy phải trách ta quá mức đặc biệt rồi, có biết hay , ta đần như vậy, ngu xuẩn như vậy, bình thường như vậy, nhát gan như vậy, ngu ngốc như vậy, vì sao đàn ông tôi thích tất cả đều thích ta? Vì sao những người bạn trai của tôi sau khi gặp ta đều như thế? ta là thứ gì? con nha đầu làm trong nhà máy may quần áo, đồ trang điểm đều là hàng tặng rẻ tiền, hơn nữa tiền lương ta còn chưa đủ tôi ăn bữa cơm, người phụ nữ ngốc như vậy dựa vào cái gì có thể được nhiều người ái mộ như vậy? Tôi so với ta tốt hơn nghìn lần vạn lần, nhưng mỗi lần đều bị so với ta, tôi cam lòng.” gào thét .

      Trịnh Châu nghe vậy khẩn trương nhìn về phía ta im lặng, cũng biết người ta thông minh kia vì sao đào hoa như vậy, chỉ vì ấy thiện lương, ấy đáng , ấy đơn thuần, ấy xinh đẹp tự nhiên lại khiến người ta nhịn được mà muốn tới gần.

      Vào lúc này, Ngải Vân đột nhiên quay người nhìn về phía Trịnh Châu tà ác cười, lãnh : “Có lẽ… Chỉ khi ta chết “ngoài ý muốn”, mùa xuân của ta mới có thể đến!”
      tart_trung thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 2. Người cũng như tên

      Trong căn phòng , bóng dáng mảnh khảnh ngồi trước bàn máy tính gõ tách tách tìm kiếm tư liệu, mái tóc đen nhánh phủ lưng ghế nhìn hấp dẫn mê người, chỉ là vô cùng chăm chú xoay người lại.

      “Đinh đinh đinh ~~~~” đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, cánh tay trắng nõn gõ bàn phím dừng lại chút, giây sau, đứng dậy xoay người, chỉ thấy có đôi mắt trong veo, lông mày cong cong, lông mi dài khẽ rung, làn da trắng nõn tỳ vết lộ ra nhàn nhạt phấn hồng, đôi môi hơi mỏng mềm mại ướt át như hoa hồng, mặt thoa phấn trang điểm lại đẹp đến làm cho người ta cách nào tin nổi, đồng thời cũng tăng thêm cảm giác gần gũi, thân thiết.

      trễ thế này, là ai chứ?” gương mặt xinh đẹp đầy dấu chấm hỏi, rất nhanh chóng đến bên cạnh soi gương chút, giây sau, cười mở cửa.

      “Nguyễn Miên Miên cậu vẫn còn học sao?” Đứng ở bên ngoài là người ngày hôm qua chuyện Trịnh Châu, lông mày nhăn tít.

      “Châu Châu sao muộn như vậy cậu còn tới nơi này, mai làm sao?” Nguyễn Miên Miên nhìn về phía ấy khó hiểu hỏi.

      “Tới thăm cậu chút.” xong, trực tiếp thay dép vào, Miên Miên đóng cửa lại rồi rót ly nước, sau đó ngồi bên cạnh Trịnh Châu.

      “Miên Miên cái phòng này như vậy cậu định đổi sao?” Trịnh Châu nhấp miếng nước nhìn về phía hỏi.
      Nghe vậy, Miên Miên hít sâu hơi cười : “ tại giá phòng của thành phố A thay đổi so với lật sách còn nhanh hơn, ở đây mặc dù nhưng mình thấy đủ rồi, lại có xe đến chỗ làm nữa.” Miên Miên thỏa mãn .

      “Mình nghĩ nếu cậu tìm Ngải Vân… Có lẽ có công việc tốt hơn cho cậu đấy…” tới chỗ này, giọng Trịnh Châu càng ngày càng thấp, lòng cũng có chút loạn, là thông qua Ngải Vân mới quen với ấy, tuy kết giao chỉ có ba năm, cùng các ấy vài chục năm than tình so sánh ít càng thêm ít, nhưng biết Miên Miên là tốt, vô cùng thiện lương cũng vô cùng đơn thuần.

      “Cậu cũng biết thành tích của mình tốt, công ty Ngải Vân lại là công ty lớn, cũng chỉ có người tài giỏi như cậu mới có thể trợ giúp ấy, kỳ cũng sao…, mình cảm thấy được làm trong xưởng rất tốt a, mình quen được rất nhiều rất nhiều bạn bè, họ dạy cho mình rất nhiều điều, tại mình cố gắng học tập, ha ha, tuy là vô cùng phí sức…” Miên Miên xấu hổ cười cười.

      Trịnh Châu nghe như vậy, trong nội tâm có cảm giác rất phức tạp, biết chỉ cần câu của Ngải Vân, đừng tốt nghiệp cấp hai, dù tốt nghiệp tiểu học vẫn có thể tiến vào công ty lớn kia, vì xã hội rất thực tế, chỗ này muốn phải văn bằng, mà là quan hệ, mà ta trong công ty lớn đó cùng nhiều giám đốc khác có quan hệ, chỉ cần câu của ta, Miên Miên nhất định có thể đến, chỉ là…

      “Trịnh Châu cậu suy nghĩ gì thế?” Mắt thấy tập trung, Miên Miên cười hỏi.

      ”Miên Miên, mình nghe Ngải Vân có mấy công tử phú gia theo đuổi cậu, cậu có vừa ý người nào ?” Trịnh Châu hỏi thăm, kỳ rất hi vọng ấy tranh thủ thời gian gả , bởi vì chỉ có gả Ngải Vân mới tiếp tục hại ấy, mà cũng cũng cần rối rắm như thế, phải biết rằng, người là chủ tạo việc làm cho , người đơn thuần thiện lương làm cho cảm động, phải lựa chọn rất khó!
      tart_trung thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 3. Chuyện cũ của Miên Miên

      Nghe được câu hỏi của Trịnh Châu, Miên Miên nhịn được cười .

      “Cậu cười cái gì?” Trịnh Châu khó hiểu hỏi.

      phải mình vừa ý hay , mà là chúng tôi căn bản vốn phải là người của thế giới, mình biết bọn họ là nhất thời thấy mới mẻ, cho dù là nghiêm túc, mình cũng vô lực trèo cao. Trịnh Châu phải biết rằng bé lọ lem gả cho bạch mã vương tử chỉ xuất trong truyện cổ tích, mình biết mình là chim sẻ, phải phượng hoàng, chỉ là cũng sao, bởi vì mình nguyện ý vĩnh viễn làm chim sẻ, cũng tin tưởng bản thân tìm được con chim sẻ ấm áp cho riêng mình.” Miên Miên khát khao .

      Trịnh Châu nghe vậy, kinh ngạc nhìn về phía , cùng ấy ở chung lâu như vậy, biết ấy phải loại con thích hư vinh, cũng phải loại người thấy trai đẹp liền muốn thét lên. ấy người cũng như tên, Nguyễn Miên Miên, mềm yếu giống như bánh bao dễ nắn, thần kinh ổn định, trời sinh tính nhát gan khiếp nhược, có chút châm chạp, thành tích rất kém cỏi, quên trước quên sau, tóm lại khuyết điểm con nên có ấy đều có.

      Những khuyết điểm này che giấu được sức hấp dẫn của ấy, cũng biết , ấy mê người phải vì ấy đánh phấn trang điểm, mà là tâm ấy đơn thuần, tấm lòng thiện lương, còn có giọng vô cùng dịu dàng, giọng dịu dàng này thậm chí có công hiệu chưa trị, vẻ ngoài của ấy tốt, gần gũi, ấy tự nhiên, ấy đơn thuần, những điều này chính là thứ Ngải Vân có.

      Tuy Ngải Vân vô cùng xinh đẹp nhưng lại cho người ta cảm giác lạnh lẽo, từ khi học, phàm là nam sinh Ngải Vân vừa ý đều thích Miên Miên, mà Ngải Vân chỉ có thể đem những ghen ghét này hóa thành động lực cố gắng học tập, ta cho rằng là mình thành tích tốt nhất định người khác nghênh đón khen ngợi, chỉ tiếc, mặc kệ ta cố gắng như thế nào, ta vẫn bằng Miên Miên, dù cho Miên Miên mỗi lần đều thất bại nhưng vẫn được các nam sinh thích.

      cùng Ngải Vân là bạn học cấp hai, đương nhiên cũng nghe qua truyền thuyết về Miên Miên, chỉ là ngờ truyền thuyết của Miên Miên vẫn diễn tới bây giờ. Tuy Miên Miên vô tâm, nhưng lại vô tình tổn thương Ngải Vân, ta là tâm tư đố kị đặc biệt mãnh liệt, hôm nay ta có nhà cao cấp, có xe thể thao, có văn phòng, có tiền gởi ngân hàng, có thân phận, thiếu chính là nhân vật nam chính, chỉ tiếc…

      “Châu Châu cậu làm sao vậy?” Miên Miên thấy cả buổi cũng lời nào liền hỏi.

      có… có gì.” Trịnh Châu bối rối , vội vàng nhấp ngụm trà.

      “Đúng rồi Châu Châu, cho cậu xem thứ này hay lắm.” Lúc này Miên Miên tựa hồ nghĩ tới điều gì, vừa dứt lời, liền rất nhanh tới phòng ngủ cẩn thận xách cái hộp ra, ngồi xổm trước mặt Trịnh Châu mở hộp lấy ra cái trứng có hoa văn, giây sau cười hớn hở “Châu Châu cậu xem, Ngải Vân đây là trứng chim vùng rừng lá thấp, đáng a!” xong lại cười sáng lạn.
      tart_trung thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 4. Thử nhắc nhở

      Trịnh Châu thấy thế lại hề nở nụ cười, lông mày nhíu chặt, bởi vì sợ hãi trong càng lúc càng lớn, trời ạ, trứng mãng xà Thái Lan này sao lại trở nên sáng như thế, xem ra tiểu mãng xà này hình như có lẽ sắp chui ra rồi…

      “Châu Châu cậu làm sao vậy? Sao sắc mặt khó coi như vậy?” Miên Miên vội vàng đem trứng bỏ vào trong hộp giữ ấm, nhàng vươn tay vuốt trán của người bên cạnh, sợ ấy phát sốt khỏe.

      “Miên Miên…” Trịnh Châu bắt được tay cười xấu hổ, “Mình sao.”

      có chuyện gì sao? Nếu đêm nay cậu ở lại đây , cậu ngủ phòng mình, mình ngủ ghế sô pha, trễ như vậy đừng lái xe nữa.” Miên Miên lo lắng .

      “Miên Miên cái trứng này hay là cậu ném a.” Đột ngột tiếng, Trịnh Châu đột nhiên mở miệng , tựa hồ trải qua nội tâm dày vò rồi đột nhiên nhìn về phía Miên Miên, này quá thiện lương, ấy thể chết…

      “Ách? Vì sao hả? Mình nuôi lâu như vậy rồi, mình thấy chim non hình như sắp ra rồi nếu ném đáng thương a.” Miên Miên khó hiểu nhìn Trịnh Châu.

      “Chim non? Ách… Miên Miên à, khi Ngải Vân đưa cho cậu là chim non sao?” Ánh mắt Trịnh Châu có chút né tránh nhìn về phía .

      “Ừm, Ngải Vân tuy biết là trứng chim gì, nhưng ấy nhất định là trứng chim vô cùng đáng , cậu cũng biết công việc của ấy bề bộn làm sao có thời gian chiếu cố cái này, cho nên nhờ mình ấp.” Miên Miên rất tự nhiên cười cười.

      “Thế nhưng… Thế nhưng vạn nhất đây là trứng rắn sao?” Ánh mắt Trịnh Châu bối rối né tránh dám nhìn thẳng , lại cẩn thận hỏi.

      Nghe vậy, thân thể Miên Miên hơi run run chút, bờ môi run rẩy : “Cậu… Cậu đừng… đừng giỡn, phải biết rằng mình học cao nhưng Ngải Vân học rất cao đấy, trứng rắn cùng trứng chim, ấy phân biệt được.” xong, thân thể Miên Miên vẫn ngăn được có chút run rẩy, hiển nhiên nghe tới rắn liền vô cùng sợ hãi.

      Trịnh Châu nhìn thấy bộ dáng sợ hãi kia, trong nội tâm rất là áy náy. Trước khi Ngải Vân đưa trứng rắncho Miên Miên tìm người ấp qua, chỉ cần thêm mười ngày nữa là trứng nở rồi, mà thấy cái trứng rắn này sáng như thế liền biết, nó rất nhanh phá xác chui ra.

      Người quen Miên Miên đều biết, ấy sợ nhất chính là rắn, cơ hồ nghe thấy rắn là biến sắc, nhìn thấy rắn liền sợ thét lên thút thít nỉ non, mà Ngải Vân cho ấy phải là rắn bình thường, mà là Cự Mãng… dám nghĩ đến cảnh Miên Miên nhìn thấy trứng rắn nở ra có tâm trạng như thế nào…

      “Miên Miên.” Trịnh Châu đột nhiên nhìn về phía lần nữa hỏi: “Miên Miên nếu… Mình là nếu bạn tốt nhất của cậu lừa cậu, thậm chí lừa gạt này có thể đưa cậu vào chỗ chết, cậu làm sao?”

      “Ách? Châu Châu sao cậu lại hỏi điều kỳ quái như thế?” Đột nhiên cười cười : “Ai nha, bạn của mình đều là người lương thiện, họ đối với mình như vậy đâu, cậu xem phim truyền hình nhiều quá rồi.” Miên Miên vô cùng tự tin , đứng dậy “Được rồi…, cậu hôm nay kỳ quái, xem ra chắc chắn là rất mệt rồi, qua phòng ngủ của mình ngủ .”

      được, mình còn có việc, mình trước.” Trịnh Châu cầm lấy túi xách mở cửa ra biến mất nhanh như cơn gió, nhanh chóng như vậy khiến Miên Miên tự giác nhíu mày, ấy đến tột cùng là làm sao vậy?!
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :