1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Hoàng hậu tiểu hồ ly - Tiểu Hồ Ly ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Hoàng Hậu Tiểu Hồ Ly

      Tác Giả: Tiểu Hồ ( Bạch tiểu thư ) và Tiểu Ly ( Lam tiểu thư )

      Số chương : 50
      Nguồn: vonguyetquan.wordpress
      ___________________


      Giới thiệu:

      Nàng
      băng thanh ngọc khiết , sở hữu sắc đẹp vạn người mê……..


      long mệnh tôn quý , toàn thân toát ra vẻ đẹp uy quyền của bậc đế vương người người kính nể ……

      Nàng là tiểu hồ ly, dụng sắc làm vũ khí lợi hại, từ phải lặn lội giữa cuộc đời…..

      là đấng chân mệnh thiên tử gọi gió có gió , hô mưa được mưa, thứ gì muốn nhất định phải có được…..

      Cánh cửa định mệnh đưa nàng ngược về cổ đại , con người ương ngạnh chịu khuất phục đế vương, nhập cung rồi lại phải đấu đá với thất thập nhị phi của tam cung lục viện…. Tiểu hồ ly nàng phải ứng phó ra sao đây????

      Ngay từ giây phút đầu gặp gỡ, hình ảnh của người con xinh đẹp ấy liên tục xuất trong tâm trí , vừa mê hoặc vừa mơ hồ như chỉ chực với tay chạm tới tan biến… “Thứ gì trẫm muốn nhất định phải có được, chiếm được hủy hoại nó … Nếu nàng thuộc về ta cũng thuộc về ai hết….”


      ---------------------


      CHƯƠNG 1


      Cánh cửa ấy chính là định mệnh của nàng. biết bao lần nàng trông thấy nó trong những giấc mơ ngắn ngủi, nhưng lần này nó ra rệt và sống động hơn bao giờ hết

      – Nó có ! – Nàng thầm nghĩ

      Mắt nàng dán chặt vào vệt sáng mỗi lúc thêm mở to, khoanh thành vùng sáng u lan rộng dưới bề mặt của làn nước sẫm tối. Cánh cửa ra đẹp mê hồn trong quầng sáng màu hổ phách với hình chạm nổi long phụng , quả chỉ có kẻ khờ khạo mới từ chối bước xuyên qua nó

      phải ảo ảnh ! Nó ở đây…

      Nàng bước xuống hồ chút lưỡng lự. Nước dâng lên cao dần. Khi chân hẫng và thể bước được nữa, nàng quyết định bơi tới cánh cửa ấy

      – Có lẽ chỉ hơn mười sải – Nàng tự nhủ

      Nhưng khi chỉ còn cách cánh cửa chút quầng sáng kì ảo kia bỗng dưng biến mất, như thể nó chưa từng tồn tại. lực hút bất thình lình xuất . Những vệt nước nhuốm ánh trăng bàng bạc cuộn xoáy, loang loáng như dát bạc. Vùng vẫy chống cự với lực hút kinh hoàng để ngoi đầu lên, mỗi giây trôi qua nàng càng thêm đuối sức. Cảm giác mệt mỏi dần biến thành buông xuôi, mà buông xuôi bao giờ cũng dễ chịu …


      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
      Nàng chết sao? Rốt cuộc thiên đường hay địa ngục chờ đợi nàng? thiên đường nghiễm nhiên tốt nhưng nhỡ quỷ sai bắt nàng xuống địa ngục sao??? Nàng quả thực cam tâm nha…

      – Oa…Oa….Ông trời ơi, đức mẹ ơi, đức phật và chúa ZêSu đáng kính … Sao các ngài lại bạc đãi con như vậy ? Các ngài cho con vẻ đẹp của các thiên thần cớ sao lại tước mất mạng sống của con . Dù con có luôn cần nhưng muốn vứt nha…

      – Ngươi…. sao chứ? – Giọng ôn hòa cất lên khiến nàng lập tức im lặng , mắt hạnh chớp chớp nhìn về phía phát ra tiếng .

      – Ngươi….. Oa…Oa .. Ngươi đích thị là quỷ sai muốn bắt ta a, ta vẫn chưa tận số mà

      – Ngươi….

      – Cầu ngươi a. Ta còn mẹ già em , tại thể chết . Ngươi thương ta cũng phải nghĩ tới thế hệ tương lai của đất nước. Ta là hi vọng của nhân dân , của Đảng ….- Triệu ma ma còn chưa kịp hết câu , Hàn Hiểu Tuyết lại tiếp tục thao thao bất tuyệt

      – Ngươi…VẪN CHƯA CHẾT …. , bổn nương cứu ngươi . Nụ cười nửa miệng vẽ khuôn mặt tuy còn trẻ trung nhưng vẫn giữ được nét sắc xảo phải ai cũng có của Triệu ma ma. khó có thể nhận ra vị ma ma này trước kia cũng là mĩ nhân khuynh thành.

      – Ta chưa chết? … Ngươi muốn lừa ta sao? có cửa đâu . Ngươi phải quỷ sai chắc chắn là Mạnh bà nha. Canh đâu, đại tiểu thư nhà ngươi cũng khát – Vừa dứt lơi, Hiểu Tuyết liền tới lui tìm “canh”, nàng uống nước hồ nhiều đến mức sắp bị đột tử mất rồi

      – Tiểu nha đầu, nhà ngươi ở đâu mà mình đến nới vắng vẻ như này ? – Triệu ma ma vừa vừa nheo căp mắt phượng hơi xếch lên thăm dò Hàn Hiểu Tuyết , nha đầu này nhan sắc hề tệ , thậm chí là rất đẹp . Từ tới lớn gặp qua nhiều mỹ nhân nhưng họ Triệu cũng phải công nhận ai có thể sánh với vẻ đẹp của nha đầu này . Mặc dù nàng ăn có chút ý tứ kiêng kị nhưng xem ra bà chuyến này quả thấy hối hận – Ngươi có muốn trọn đời hưởng vinh hoa phú quý ?

      – Ta cóc cần , đại tiểu thư ta chỉ cần kim cương 100 cara, vừa thực tế lại mất giá. Thời buổi này , có đầu óc như ta đâu cũng sống được – Hàn Hiểu Tuyết vừa lớn tiếng vừa đưa tay vỗ ngực

      – Kim cương ?

      – Đúng a , ngươi biết sao ? À mà cũng phải , ngươi là người cổ đại làm sao biết đến…. – Nàng đột nhiên im bặt , nàng vừa gì vậy? Người cổ đại ? Hiểu Tuyết mắt mở to nhìn chăm chăm vào Triệu ma ma lúc này vẫn đứng yên bất động

      – Ngươi là người gì đấy?

      – Ta là người chứ người gì? – Triệu ma ma cũng trừng lớn mắt, nha đầu kia đúng là đáng thương, có vài phần nhan sắc mà đầu óc lại bình thường. Aizzzz… Đúng là ông trời ưu ái ai quá bao giờ

      – Ta đương nhiên biết ngươi là người , ý ta là ngươi là…diễn viên sao ?…có đạo diễn ? Quay phim a…- Hiểu Tuyết như vỡ lẽ, lập tức cúi đầu chỉnh lại trang phục nhưng lại lần nữa nàng đứng hình. Trời ạ ! nàng mặc cái thứ gì người thế này ? . Khoan, sợi dây chuyền mama iu quý mua tặng nàng mừng nàng vào đại học cũng thấy đâu…

      – Aaaaa…. Tiền của ta, bảo bối của ta, ta mất hết rồi , ta sống thế nào đây…Oa..

      – Nha đầu, muốn cùng ta ? Ta đảm bảo ngươi có cuộc đời giàu sang vàng bạc châu ngọc thiếu – Triệu ma ma như bắt được vàng, hai mắt sáng ngời , bao dung nắm lấy tay Hiểu Tuyết

      đâu? – Nàng ngây người, đôi mắt ngấn lệ vạn phần xinh đẹp nhìn Triệu ma ma

      – HOÀNG CUNG…
      Last edited: 27/6/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 2


      _ Hoàng cung???

      – Phải, là hoàng cung, ngươi nghe lầm đâu – Họ Triệu mỉm cười – Ta là Triệu mama của Hoa Xuân Các, trong bốn nơi tuyển chọn mĩ nữ tiến cung dâng lên Hoàng đế. Nha đầu ngươi nếu lọt vào mắt xanh của người đúng là phúc phận mười đời tích đức đó nha…

      – Khoan… Hoàng cung?? Hoàng đế?? Lẽ nào… cánh cửa đó…

      – Tiểu nha đầu, ngươi lảm nhảm gì vậy? – Triệu mama nheo mắt khó hiểu

      có gì! – Hiểu Tuyết xua tay lắc đầu quầy quậy – Xem ra ngày tháng sau này thú vị đây… – Khóe miệng vẽ lên nụ cười khuynh quốc khuynh thành

      – Vậy ngươi theo ta về Hoa Xuân Các, các mama và tỉ muội ở đó dạy bảo ngươi… Mà.. Ngươi tên gì??

      – Ta là Hàn Hiểu Tuyết, Triệu mama hãy ghi nhớ tên ta vì sau này ta nhất định là mẫu nghi thiên hạ đó – Nàng vui vẻ đáp

      Triệu mama khẽ cười lắc đầu nhìn nha đầu trước mặt, câu này nguyên lai họ Triệu nghe rất nhiều. chốn hậu cung hiểm ác với cuộc chiến của các mĩ nhân, nha đầu này liệu có thể sống sót? Họ Triệu nhớ lại mình năm xưa cũng là mĩ nhân tiến cung tiên đế, tiếc là chịu nổi thị phi đầy đọa nơi này, vì bị người ta vu oan mà phải ròi cung. Chủ tử của Hoa Xuân Các ngày ấy là Tiêu mama thương tình cưu mang, dìu dắt thành mama như người. Aiii dza, nha đầu này nhan sắc hơn người, khí chất cũng hơn người, hơn nữa mới gặp mà cũng lưu lại chút cảm tình cho Triệu mama, mong sao nàng ta bình an trong cuộc chiến chốn thâm cung hiểm ác…

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Cuối cùng sau bao ngày lặn lội đường sá xa xôi, lại ngồi xe ngựa xóc lên xóc xuống khiến nàng mệt muốn đứt hơi cũng tới kinh thành. Hoa Xuân Các nằm phía đông nam của kinh thành, là trong bốn nơi tuyển chọn mĩ nữ khắp thiên hạ tiến cung, tương truyền có tới sáu vị hoàng hậu đời trước đều xuất thân từ đây. Do đó mĩ nhân khắp thiên hạ đều tìm tới chốn này những mong ngày lọt vào mắt xanh của thiên tử…

      – Triệu tỉ! – Hiểu Tuyết cất tiếng gọi Triệu mama giọng uể oải – Rốt cuộc còn bao xa nữa? Ta vừa đói vừa mệt nè!

      – Ta được gọi ta là Triệu tỉ mà, ngươi chẳng có phép tắc gì cả, gọi ta là Triệu mama biết ?

      – Tỉ đâu có hơn ta là mấy! – Nàng trề môi nhõng nhẹo – Rốt cuộc tới chưa…

      Điệu bộ trẻ con của nàng khiến Triệu mama khỏi phì cười, nha đầu này dễ khiến người ta bị thu hút. Đôi lúc hồn nhiên ngây ngô như đứa trẻ, đôi lúc lại lộ thông minh sắc sảo khiến người ta khỏi tò mò muốn tìm hiểu thêm về nàng. Mà càng tiếp xúc với nàng lâu ngày lại càng mến nàng thêm. Nàng đúng là tiểu hồ ly mà!

      – Triệu mama, đến nơi rồi! – Bên ngoài tiếng vọng vào đầy cung kính của phu xe khiến dòng suy nghĩ của Triệu mama bị cắt đứt. Họ Triệu nhàng vén tấm vải lụa trong xe nhìn ra ngoài vui vẻ quay sang với Hiểu Tuyết:

      – Hiểu Tuyết tới nơi rồi!

      Nhưng Hiểu Tuyết đâu còn ở trong xe, nàng như con sóc nhanh chóng nhảy ra khỏi xe nhìn ngám mọi thứ:

      – Woa, đây chính là Hoa Xuân Các sao? Đẹp đó nha! Trông nó giống hệt Lệ Xuân Viện trong phim Lộc Đỉnh Kí mà ta vẫn thường coi tivi.

      – Lệ Xuân Viện? Lộc Đỉnh Kí? Ngươi linh tinh gì vậy? – Triệu mama ngẩn người nhìn nàng hiểu

      – Ai da có gì đâu! – Nàng xua tay, nhận ra mình hớ – Triệu tỉ, chúng ta vào thôi còn chờ gì nữa!

      dứt lời nàng liền kéo tay Triệu Thị xông thẳng vào bên trong chút câu nệ. nương dung mạo xinh đẹp dịu dàng lại hành xử hấp tấp vội vàng như vậy khỏi khiến mọi người ngạc nhiên. Nàng thậm chí tuân theo bất kì phép tắc nào, tự mình chạy khắp nơi khám phá Hoa Xuân Các. Quy định ở đây là: khi có người mới đến phải tới tham kiến các mĩ nhân, mong họ giúp đỡ chỉ bảo sau này. Vậy mà nương này….

      biết con nha đầu đó dung mạo thế nào mà dám tới thỉnh an chúng ta? – Tiêu mĩ nhân bực tức

      – Tiêu tỉ, con nha đầu đó nghe từ quê mới lên biết phép tắc, tỉ chấp nhạt ả làm gì. – Liễu mĩ nhân cười nhạt, tay phe phẩy quạt lông- Ả biết, vậy tỉ muội chúng ta cũng lên dạy dỗ ả chút có đúng mọi người?

      – Tiêu muội đúng lắm! Chẳng hay muội có cao kiến gì? – Đám đông nhao nhao hưởng ứng

      Khẽ phẩy quạt ra dấu im lặng, Liễu Phi Dương hạ giọng:

      – Chúng ta làm như vậy… như vậy….


      ----------------

      CHƯƠNG 3



      Hiểu Tuyết đứng lặng dưới tán liễu ven hồ, ánh mắt xa xăm và bình lặng như mặt hồ vậy. Mặt nước phẳng lặng in bóng con người xinh đẹp, trong y phục màu trắng toàn thân nàng toát ra vẻ đẹp thanh cao diễm lệ khó tả. Vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành kia chỉ khiến con người ta bị mê hoặc mà còn thu hút cả đám ruồi trâu, ong bắp cày…

      – Ta còn tưởng là ai, ra là Hàn mĩ nhân mới tới!

      – Tiểu muội tham kiến 2 vị tỉ tỉ! – Hiểu Tuyết nhũn nhặn, nàng vốn dễ thích nghi, hơn tháng qua lưu lạc chốn này nàng cũng học hỏi được ít.

      là trùng hợp! Đôi hài Triệu mama tặng ta lấm bùn đất, nếu có nhã ý muội có thể làm sạch giúp ta ? Nếu có nhã ý cũng sao, bất quá Liễu Phi Dương ta cùng các tỉ muội chỉ cho rằng muội được tặng hài nên ghen tức với ta thôi.

      Hừ! Muốn gây khó dễ cho ta sao, đâu có dễ vậy. Rắn độc xem ta trị ngươi đây – Hiểu Tuyết nghĩ bụng nhưng vẫn từ từ cúi người xuống hết sức cung kính

      – Liễu tỉ, muội có gì phải xin tỉ chỉ bảo cho. Cầu tỉ đừng hạ nhục muội như vậy! – Hiểu Tuyết vừa vừa đưa tay lên gạt dòng lệ lăn má.

      – Các ngươi làm trò gì vậy? Hiểu Tuyết sao ngươi lại quỳ dưới đất? – Triệu mama từ đâu tới đứng lúc, vừa khớp với màn kịch của Hiểu Tuyết. Chỉ chờ có vậy, nàng ngẩng lên mắt đẫm lệ mà :

      – Triệu mama, hai người họ thấy ta vừa ý liền bắt ta lau hài. Cầu người làm chủ công đạo… hức … hức…

      – Triệu mama, bọn ta… thực ra… – Liễu Phi Dương sợ hãi thanh minh, dáng điệu khác hẳn lúc đầu. Tiêu Sái ở bên cạnh cũng run sợ kém, ai ngờ được Triệu mama lại đột nhiên xuất vào lúc này chứ

      – Khỏi phải thanh minh, ta tận mắt trông thấy lẽ nào là giả? Còn nữa, Hàn Hiểu Tuyết từ quê mới lên quen biết ai việc gì phải bịa chuyện hãm hại hai ngươi? – Triệu mama tức giận – Hai ngươi theo ta, ta phải trị tội hai ngươi làm gương để kẻ nào dám ức hiếp người mới nữa!

      …Thú vị ! Hiểu Tuyết lần đầu phát mình rất có năng khiếu diễn xuất, nếu về được thế kỉ 21 chừng nàng có thể làm tới đại minh tinh. Hoặc nếu cùng đường phải làm kẻ lừa đảo cũng có thể phát tài lớn. Nhìn bóng những người kia vừa khuất, nước mắt cũng vừa khô, nàng ngửa mặt lên cười lớn: Muốn ức hiếp ta chờ tới kiếp sau haha…

      Cũng từ đó, tại Hoa Xuân Các ai dám đụng tới nàng. Bản thân Hiểu Tuyết lại cảm thấy điều này rất thú vị, có lúc nàng còn tưởng tượng nếu chín cái đuôi mọc ra sau lưng mình nhất định họ cho nàng là hồ ly tinh mất. Càng vui, càng thú vị, nếu nàng có thể làm loạn lên như vậy vui biết mấy, nàng nghĩ, có lẽ từ giờ nàng phải chuyển sang hình tượng tiểu hồ ly xinh đẹp thay vì hình tượng mong manh dễ vỡ định lập lúc ban đầu. Thú vị quá !

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Cuối cùng ngày này cũng tới…

      Ngày trăng tròn, ngày quyết định vận mệnh của tất cả những mĩ nhân chờ được tuyển chọn vào cung… Hiểu Tuyết cũng trong số đó… Nàng nóng lòng muốn thấy cánh cửa Hoàng thành Thiên môn mở ra… Nóng lòng muốn thấy đế vương…

      Nghe rất đẹp trai… và ngạo mạn… Văn Đế lên ngôi khi nghiệp nhà Trần mà Vũ Đế gây dựng gặp nhiều khó khăn. Lực lượng chống nhà Trần do Vương Lâm cầm đầu – lấy danh nghĩa khôi phục nhà Lương của họ Tiêu, được hậu thuẫn của Bắc Tề liên tục uy hiếp từ phương Bắc. Trần Văn Đế chính là đương kim thánh thượng giờ đem quân chinh phạt các phe chống đối, lấn đất Bắc Chu, uy hiếp Bắc Tề, buộc Tây Lương thần phục. Trần quốc do đó càng lúc càng mạnh, uy thế của Văn Đế Trần Ngự Phong khiến người người kính nể, kẻ thù khiếp nhược… Nàng thực rất tò mò về con người này, nhưng giống những kia. Nàng tò mò nhiều hơn là muốn trở thành phi tần của … Nàng ghét những kẻ ngạo mạn kiêu căng phách lối….

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 4


      Người đó… là nam nhân đẹp nhất mà nàng từng biết…

      kẻ hoàn mĩ, dung mạo hoàn mĩ, khí chất thần thánh ấy rốt cuộc người thường cũng bao giờ có được…

      chính là Văn Đế Trần Ngự Phong… người đưa Trần Quốc từ vương quốc bé thành đế quốc hùng mạnh…

      Con người ngạo mạn, trời sinh toát ánh hào quang rực rỡ khiến mọi thứ quanh đều bị lu mờ… Trái tim các thiếu nữ như nhảy khỏi lồng ngực khi thấy , mỗi bước chân của khiến tất cả như muốn đứng tim! Có ai lại muốn trở thành hoàng hậu của con người hoàn mĩ này chứ…???

      Văn Đế lập chính cung hoàng hậu, đúng hơn là vẫn chưa lập kể từ khi đăng cơ năm năm trước. Người có ngôi vị cao nhất trong hậu cung lúc này chính là Hoàng Quý Phi Vũ Văn Ngọc Nhi – công chúa Bắc Chu. Bên dưới tuy có rất nhiều cung tần mĩ nữ nhưng xem ra vẫn chưa có ai có thể khiến con người ưa hoàn mĩ kia ưng ý… ai… Đó là cơ hội trời ban cho tất cả những mĩ nữ ở đây, những người mong có được ân sủng của Hoàng đế…



      vẫn khoan thai, chầm chậm bước về phía các mĩ nữ, gương mặt cao ngạo tuấn tú nhưng lạnh như hàn băng vậy… Nghe năm nay Hoàng đế đích thân tới tuyển chọn cung phi, ai ngờ là , mĩ nhân khẽ.

      Như nước biển tự phân đôi, đám đông dạt về hai bên nhường lối cho Thiên Tử

      Đôi mắt ngạo mạn vẫn lạnh lùng nhìn thẳng… Là ai được chọn?? khí trở nên ngột ngạt.

      – Nhất định là Liễu Phi Dương rồi!

      ngờ ta tốt số vậy!

      Đám đông xì xầm to . Liễu mĩ nhân e lệ tiến lên bước nghêng đón thánh giá… nhưng… chỗ ta bước lên là khoảng trống…

      Trần Ngự Phong bước qua, lạnh lùng, bình thản… và dừng lại trước mặt Hàn Hiểu Tuyết!!!

      cúi đầu nhìn nàng, đáy mắt lướt nhanh vệt tối…

      – Nàng! – Trần Ngự Phong tay nâng cằm nàng, lời phát ra bốn bề như có tiếng sấm rền vang, phá vỡ bầu khí ngột ngạt khó chịu… Nụ cười ma quái nở môi, con người này….

      – Bỏ tay ra! – Nàng , đầu nghiêng về phía tránh những ngón tay dài, lạnh và cứng như thép kia. nghĩ nàng là món hàng để tùy ý lựa chọn chắc!

      Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về nàng, kinh ngạc có, sợ hãi có, giễu cợt có. Nàng dám ra lệnh cho đế vương, lại còn ngang nhiên cự tuyệt người trong ngày tuyển phi. Nàng đúng là chán sống rồi mà… Trong khi mọi người lo ngại cơn thịnh nộ giáng xuống đầu nàng Hiểu Tuyết lại vô cùng bình thản. Đôi mắt thản nhiên, tĩnh lặng.

      Trần Ngự Phong vẫn ghì tay giữ chặt chiếc cằm nhắn của nàng. Nụ cười ma quái môi vẫn chưa hề tắt, ánh mắt chăm chú nhìn nàng. Gương mặt trắng muốt như men sứ, làn da mềm mịn như lụa, hai hàng lông mày nhàng thon thả, sống mũi cao thẳng thanh tú, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, dặc biệt là đôi mắt chứa tia nhìn bướng bỉnh chịu khuất phục… tiểu mĩ nhân thú vị, nghĩ. Trần Ngự Phong mê mải nhìn ngắm tiểu mĩ nhân trước mặt mình đầy thích thú, như dồn cả đời người chỉ để ngắm nàng… vậy mà nàng lại thản nhiên tránh né ánh mắt nồng nàn nóng bỏng kia. Mọi bình thường đều có thể sẵn sàng chết chỉ cần được trông thấy ánh mắt chan chứa tình cảm đó nhìn mình… Còn nàng

      ------------------

      Chương 5


      – Tất cả các ngươi lui ! – Gương mặt Trần Ngự Phong trở lại lạnh lùng lạnh nhạt

      – Vâng!

      Tất cả đều lui hết, đầu tiên là các mĩ nhân, rồi cung nữ, thái giám, thị vệ cũng còn. Nàng cũng muốn lui nhưng giữ chặt nàng như vậy nàng biết lui sao đây?? Nàng cũng hơi chột dạ nên khe khẽ :

      – Hoàng thượng, xin hãy buông thiếp ra!

      – ….

      vẫn đứng im như tượng, tuyệt chút biểu cảm lộ ra gương mặt, toàn thân cũng nhúc nhích. lẽ tên này điếc sao?

      – Bỏ… – Lời chưa dứt, môi chạm môi. Bờ môi lạnh giá như sương tuyết nhưng hương vị ngọt ngào… Trời ơi, nàng nghĩ gì biết! Tỉnh lại mau Hàn Hiểu Tuyết, tuyệt đối để tên ma đầu này quyến rũ, tỉnh mau tỉnh mau… rồi nàng liền dùng hết sức bình sinh đẩy ra. Trần Ngự Phong nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng khó hiểu.

      – Nàng sao thế?

      Dám giở trò dê xồm với bản nương còn hỏi bản nương làm sao à? Tên đồi bại này… Nàng phẫn nộ chỉ tay vào mặt gào lên:

      – Người như ngươi mà cũng xứng làm Thiên tử à? Ta cho phép ngươi chưa? Đồ đê tiện, háo sắc, bỉ ổi vô liêm sỉ…

      Nàng nhớ nổi mắng bao lâu. Chỉ nhóe rằng khuôn mặt từ ngạc nhiên tột độ chuyển sang lãnh cảm rồi giận dữ như cuồng phong bão tố. Và nàng, lẽ ra trở thành phi tần sau đêm ân sủng ấy, bị giáng xuống làm cung nữ, bị giam trong Lãnh cung. Tóm lại là thê thảm đủ đường. Cũng may là tên háo sắc ấy ban cho nàng dải lụa trắng hay ly rượu độc…

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Lãnh cung…

      Lạnh lẽo….

      Ẩm thấp…

      Ngày trước xem phim thấy những phi tần bị thất sủng bị giam trong lãnh cung vô cùng thảm hại, ngờ Hàn Hiểu Tuyết nàng cũng có ngày này…. Nàng ở đại là nhj , mama của nhi viện là người thân duy nhất của nàng… Bà đối xử với nàng rất tốt, coi nàng như con ruột, nàng cũng xem bà như mẹ vậy! Hu hu, ta thực muốn chết già ở đây, Hàn Hiểu Tuyết ta thể xấu số như vậy. Mama của nàng, biết bà có khỏe , hẳn bà lo cho nàng lắm, nhất là khi cảnh sát tìm được tung tích của nàng… Tìm sao được chứ… nàng xuyên về cổ đại mất rồi…

      Hu hu! Ông Trời ơi sao ông khéo trêu đùa con người vậy? phải những nữ chính trong truyện xuyên đều có kết cục tốt sao? Cánh cửa chết tiệt kia, chính mi hại ta huhu, ta nên xuống dưới hồ mới đúng…

      Bên ngoài, ánh trăng nhòm qua khe cửa hẹp, cười nhạo hoàn cảnh thảm thương của nàng….

      Nàng tiêu chắc rồi, thoát khỏi Lãnh cung còn nổi sao có thể là Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ trọn đời hưởng phú quý chứ ??

      Ngồi lại nhấp chén say
      Lắng trong lòng mình những đắng cay
      Ngày dài thấm thoắt rơi
      Muốn quên những phận bèo trôi.

      Ngọc ngà cũng mấy phen
      Lấm trong bùn hoài cũng thấy quen
      Ngồi buồn ngó gót sen
      Trách sao cõi đời này đỏ đen….

      Đúng rồi! Nàng từng theo học khóa học thanh nhạc lúc còn . Giờ mới thấy nó rất hữu dụng để giải khuây.

      Nàng cất tiếng hát… Hát trong bi thảm… Hát trong đau đớn… Hát trong tuyệt vọng… Giọng bi thương phẫn nộ đầy ai oán…

      Chỉ tội cho những kẻ mất ăn mất ngủ vì tiếng ca bi thiết của nàng…

      Mỗi bài hát kết thúc, nước mắt đều tuôn trào, đọng lại khóe môi… Cơ mà tinh thần lại thấy thanh thản lạ….

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 6


      … Năm ngày trôi qua, nàng định tuyệt thực. Thà chết vì đói còn hơn chết già ở xó này. Cũng may còn có chút nước mưa để ta cầm cự, nàng nghĩ thầm, dù sao vận nàng cũng khó mà thoát khỏi đây. may là thời cổ đại con người vẫn thân thiện với môi trường lắm, nước mưa vẫn còn sạch chán, chứ nếu về đại chắc chắn nàng ngộ độc mưa axit rồi…

      Sang tới ngày thứ bảy, chân tay Hiểu Tuyết bủn rủn rã rời còn chút sức lực. Lần này có lẽ ta xong rồi, nàng gượng cười nhạt nhẽo, đột nhiên nhớ tời lần đầu gặp Triệu mama, biết tỉ ấy có nghe tin ta bị giam vào Lãnh cung ??…

      – Hiểu Tuyết! Ta thực rất lo cho muội! – Trong mơ màng, nàng thoáng thấy hình ảnh của Triệu mama khóc nức nở… Tuy biết họ Triệu chưa lâu nhưng Triệu Thị quả thực là tỉ muội tốt đối với nàng, hảo tỉ muội ta làm ma cũng hiển linh phù hộ tỉ….

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      mũi nhọn xuyên qua làn da mí mắt nàng, xoáy vào tận đáy võng mạc. Hiểu Tuyết Từ từ mở mắt, chói quá, đây là thiên đường hay địa ngục?? Nàng đưa mắt nhìn ra xung quanh, rèm lụa vàng, chăn thêu long phụng… khung cảnh xa hoa này…. lẽ là thiên đường ??



      – Nàng tỉnh rồi à? – nam nhân có gương mặt tuyệt mĩ đứng nhìn nàng, là thần thánh phương nào thế? Nhưng gương mặt kia trông quen quá… giống tên Hoàng đế háo sắc kia… Khoan, chính là , tên khốn này! Nàng bật dậy giận dữ:

      – Trần Ngự Phong, ta chết rồi mà ngươi vẫn buông tha cho ta sao?

      – Nàng nghĩ ta để cho nàng chết dễ dàng vậy sao?

      vậy là ý gì?… Hình như nàng vẫn còn hơi thở,… lẽ cứu nàng?? muốn nàng được chết dễ dàng ư? Đúng là kẻ nhen mà, cùng lắm nàng chỉ mấng mấy câu hà tất phải trả thù nàng như vậy?

      – Ngươi… ngươi muốn ta sống được chết xong ư? Đồ xấu xa!

      – Ta để nàng chết cho đến khi nàng thần phục ta!

      Cái… cái gì?? Tên khốn kiếp này. Hiểu Tuyết mặt tím lại vì giận, sau đó cúi xuống phát y phục bị thay…

      Bốp!! Nàng hạ thủ lưu tình, thẳng tay dạy dỗ .

      – Ai cho ngươi động vào ta???

      – Ối nương nương xin đừng tức giận! Là nô tì thay y phục cho người, liên quan đến Hoàng thượng! – Triệu mama nhìn nàng ánh mắt đầy khẩn cầu.

      – Triệu tỉ! Sao tỉ lại gọi ta như vậy? – Nàng ngạc nhiên

      – Nàng tự xem ! – Trần Ngự Phong lạnh lùng đưa cho nàng bản thánh chỉ, nàng nhìn qua rồi suýt ngã ngửa bởi mấy chữ cuối… “Hàn Hiểu Tuyết sắc phong Hiểu Phi”. Cái… cái gì???


      --------------


      CHƯƠNG 7


      Mấy ngày qua đêm nào là Văn Đế tới tìm nàng. Có điều nàng tuyệt đối để động vào dù chỉ sợi tóc… kì lạ, đường đường là bậc đế vương tôn quý người người kính sợ, vị tướng thiên tài… thế mà lại bó tay trước tiểu phi tần ương ngạng. Người ta hiểu, tò mò biết Hiểu Phi này rốt cuộc có bản lãnh thông thiên gì lại mê hoặc được vị Hoàng Đế lạnh lùng khó gần kia, các cung tần mĩ nữ ghen tị với nàng, nhưng chính nàng là nhất: hại nàng thê thảm như thế nào ><….

      – Nương nương, có Lý công công của Tây cung cầu kiến! – Tiếng của Tiểu Nhạn khiến nàng sực tỉnh, Tây cung phải là chỗ của Thái hậu sao? Liệu có phải là mưu mẹo gì của tên háo sắc kia , nàng nghĩ thầm.

      – Truyền Tiểu Lý công công!

      – Nô tì tuân chỉ!

      tên thái giám mặt dơi tai chuột bước tới:

      – Nô tài Tiểu Lý tử tham kiến Hiểu Phi nương nương, nương nương kim an!

      – Tiểu Lý công công tìm bổn cung có chuyện gì vậy? – Nàng hỏi

      – Xin nương theo nô tài tới Tùng Trúc Viện, đây là lệnh của Thái hậu!

      Hiểu Tuyết dời bàn ngọc, tiến ra cửa. Thái hậu phải là mẹ của Hoàng đế sao? Có khi nào bà ta tìm ta để hỏi tội vì hôm qua tống cổ con trai bà ta ra khỏi phòng nhỉ? Hay là chuyện ta cắm xương cá lên mặt ?? Suy cho cùng cũng đâu phải lỗi của nàng. Có trách trách dám mạo phạm bổn nương chứ, Hoàng đế sao? Ta cóc sợ…

      Tùng Trúc Viên này quả đúng như tên gọi… toàn tre với trúc. Bước qua hồ sen đến tòa các. Thái hậu đứng đó đợi nàng… Bước tới gần, nàng lập tức chóng váng. Thái hậu tuy còn trẻ nhưng những nét đẹp khuôn mặt bà vẫn hề bị thời gian xóa mờ. Dù gì cũng là chính cung hoàng hậu của tiên đế, nhan sắc mặn mà vậy khó trách….

      – Bốp! – Nàng còn ngơ ngẩn hồi lâu nhận cái tát giáng mạnh xuống từ tay Thái hậu nương nương, kèm theo đó là tiếng gào thét

      – Hồ ly tinh, ngươi mê hoặc tiên đế chưa đủ còn muốn hại Phong Nhi của ta sao?

      Hồ Ly Tinh? Bà ta nàng ư? Nàng còn biết mặt mũi tiên đế mê hoặc lão ta kiểu gì? Còn nữa, nàng mà lại thèm quyến rũ tên Hoàng đế hạ lưu háo sắc kia chắc. biết phải trái gì mà! Nàng trợn to đôi mắt nhìn Thái hậu hoàn toàn hiểu. Vị tanh tanh vương khóe miệng, toàn thân nàng mất thăng bằng mà đổ xuống…

      Thân người xinh đẹp đổ xuống, nằm trong vòng tay vững chãi. Trong ngỡ ngàng, đau đớn, vòng tay kia hệt như tia nắng ấm áp làm tan chảy băng giá.

      Ánh mắt nàng bắt gặp đôi mắt hổ phách, lạnh lùng, băng lãnh nhưng nhìn kĩ lại có chút ấm áp, thân thuộc … Là ai?

      Trần Ngự Phong ôm chặt, trong vòng tay vững chãi như vị thần hộ mệnh.

      – Hiểu Phi, nàng sao chứ!

      – Ngươi… Hoàng thượng…

      Vương Thái hậu giận dữ nhìn cả hai. Hồ ly tinh kia lại định giở trò gì đây? phải mười năm trước ả bị hỏa thiêu sao? Sao lại sống sót quay lại đây? Ả muốn gì ở hoàng nhi của bà…

      Cảm giác như có hai luồng laze bắn vào mình, phản xạ rất bản năng là phải bám ngay lấy thần hộ mệnh trước mặt, khẽ rên rỉ:

      – Hoàng thượng… thiếp…

      ngón tay đưa lên chặn môi đào xinh đẹp, Trần Văn Đế nhíu mày quay sang mẫu hậu:

      – Mẫu hậu! Nàng ấy là phi tử của con, phải Nhiếp phu nhân!

      – Phong nhi… ta… ta sợ ả hồ ly ấy quay lại làm hại con giống như những gì ả làm với cha con… Mẫu hậu thực có ý gì khác…

      Hừ, đánh người rồi mới như vậy phỏng có ích gì? Bà ta nghĩ mình là mẹ Hoàng đế muốn làm gì làm chắc? Nàng nghĩ. Cũng may tên Hoàng đế chết tiệt này đến kịp thời…

      – Hoàng thượng, Thái hậu rằng ra tay với thần thiếp! Cầu người làm chủ công đạo a… – Vừa vừa tựa người vào Trần Ngự Phong, nàng dùng hết bản lĩnh trưng ra bộ mặt kinh điển của các phi tần trong phim ảnh trước mặt Hoàng đế, ánh mặt mị hoặc, giọng ngọt ngào nũng nịu

      – Hoàng thượng, đau lắm a…

      Đáy mắt Trần Ngự Phong thoáng ngạc nhiên nhìn nàng trong phút chốc rồi lại trở lại băng lãnh, tay bồng nàng quay lưng bước.

      – Mẫu hậu, nếu lần sau phi tử của con còn bị ức hiếp như vậy con bỏ qua đâu!

      Lời vừa ra khiến nàng lạnh sống lưng, khẽ rùng mình.

      Chỉ thấy những ánh mắt hừng hực lửa ganh tị bắn xoèn xoẹt về phía mình.

      Cảm giác khí xung quanh đặc quánh lại, đáng sợ còn hơn cả ngày tuyển cung phi…

      Nàng lắc đầu cười khổ, xem ra tên Hoàng Đế này cũng có chút bản lĩnh mê hoặc người khác… Nam nhân, nữ nhân, cung nữ, thái giám, bất kể ấu lão đều sùng kính như idol. Cũng phải, gương mặt hoàn hảo tuyệt mĩ này, tuy có chút lạnh lùng nhưng quả vẫn đầy ma mị cuốn hút…

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 8


      Bầu trời rực rỡ với màu cam của hoàng hôn.

      Dưới ánh hoàng hôn, gió thổi lướt qua tán cây đào, những cánh hoa nhắn xinh xắn rụng lả tả, óng ánh.

      Nam nhân bồng nàng, gương mặt lạnh lùng như băng tuyết nhưng đẹp tuyệt vời. vẻ đẹp ma quái mê hoặc lòng người. Gương mặt càng nhìn càng khiến người ta bị thu hút. Quả là cảnh tượng thần tiên hiếm có a…

      Tuy biết rất đẹp, thuộc dạng rung động lòng người, nhưng ở gần thế này… cử chỉ lại thân mật… Hiểu Tuyết như bị tống cú đấm vào mặt, ngàn sao bay trước mắt, máu trong lồng ngực trào lên ngạt thở, hồi lâu nên lời. Bệnh mê trai của nàng lẽ lại bùng phát a!!!!

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      – Nàng đúng là con ngựa hoang chưa được thuần hóa!

      Não bộ nàng tuy thêm hẳn mấy mililit dung tích não so với người của thời đại này nhưng vẫn chua hiểu được ngụ ý trong câu của Trần Ngự Phong. Chưa kịp thắc mắc ấn mạnh nàng vào tường. Thân hình cao lớn áp chặt vào người nàng. Gì chứ, bây giờ quay sang tìm nàng trút giận sao???

      – Thả ra… thả…

      Hiểu Tuyết chưa kịp hết câu bờ môi lạnh giá gắn chặt vào môi nàng. như ngấu nghiến đôi môi nàng, cuốn chặt lấy nó như thưởng thức món ăn hấp dẫn. Nụ hôn bất ngờ và hoang dại đến mức làm cho nàng gần như tê liệt. Trời đất xung quanh dường như quay cuồng, Hiểu Tuyết chới với bám vào Ngự Phong. Ý thức sớm bị phong tỏa, đôi tay còn nhớ đẩy ra…

      Ngự Phong bế nàng lên giường, va chạm xác thịt làm người nàng nóng bừng lên như lên cơn sốt. Những nụ hôn đê mê lướt khắp cơ thể nàng, sâu thẳm bên trong nàng nóng hừng hực như lửa cháy. như con thú hoang bị giam cầm bấy lâu thoát khỏi xiềng xích trói buộc mà vồ vập lấy con mồi là nàng. Mọi giác quan của nàng tê liệt. Kể cả trong mơ, nàng cũng thể tưởng tượng nổi lần đầu tiên của mình lại diễn ra trong hoàn cảnh này… Nàng cảm nhận được gì ngoài hữu của Trần Ngự Phong bên trong mình. Nàng là phi tử của , là Hoàng đế của nàng. Trong khoảnh khắc nàng nhận ra từ nay nàng thuộc về nam nhân này, thuộc về mãi mãi…

      Văn Đế chống tay xuống giường, nhìn chằm chằm vào nữ nhân dưới thân, phi tần mà mình vừa ân sủng, mặt đỏ gay vì ngượng hay vì tức giận.

      – Thế nào?? Sao mắng ta tiếp ?

      Hiểu Tuyết quay mặt , tránh ánh mắt nóng rực như lửa chĩa vào mình, nhưng nàngkhông nhận ra trong ánh mắt đấy, dục vọng vẫn chưa hề tắt…

      1s

      2s

      3s

      Thời gian trôi qua tưởng như vô cùng, nàng liếc lên, vẫn nhìn nàng, đúng là ngứa mắt quá, muốn giơ cả hai tay lên mà bóp chết luôn cho rồi. Nhưng suy nghĩ là chuyện và hành động lại là chuyện khác. Nam nhân này là kẻ đứng muôn vạn người, là thiên tử idol trong mắt đám người cổ đại, là trong những Hoàng đế quyền lực nhất bấy giờ, có thể là muốn gió có gió hô mưa được mưa. Chọc tức cũng có lợi gì a!

      Ngự Phong cúi sát xuống hôn nàng đắm say mặc kệ nàng có đáp lại hay :

      – Đêm nay vẫn còn dài! Trăng mới lên thôi!!

      thể nào, chẳng lẽ…

      ------------------


      CHƯƠNG 9


      Lúc tỉnh lại, Hiểu Tuyết đảo mắt nhìn bốn phía thấy nam nhân cùng mình đêm qua mới từ từ ngồi dậy.

      Cảm giác được toàn thân đau nhức, vừa khởi động lại thể nằm xuống…

      “Ai!” thân thể vẫn còn lưu lại dấu vết sở hữu của con người bá đạo kia… Nhớ lại chuyện đêm qua quả khiến người ta khỏi đỏ mặt.

      Nghỉ ngơi hồi, Hiểu Tuyết miễn cưỡng dời khỏi giường, có điều thân thể chịu được ngã xuống!

      – A! – Nàng bối rối giãy rụa, đột nhiên bị cỗ kình lực túm lấy, nàng chỉ cảm thấy hoa mắt, đơi phục hồi lại ở bên mình Trần Ngự Phong.

      Thanh trầm thấp của nam nhân bên tai vang lên:

      – Ái phi của ta vụng về a!

      – Ta… ta… – Hiểu Tuyết ngả vào lồng ngực đầy đặn của . Trống ngực đạp thùm thụp.

      – Hoàng thượng, người phải rồi sao?

      – Muốn ta rời sao? – Trần Ngự Phong xấu xa cắn lên cổ nàng trêu đùa, bàn tay nhàng mơn trớn khắp cơ thể kiều diễm.

      – Người hôm nay thiết triều sao? – Thanh cuối cùng càng ngày càng , nàng rùng mình nhận ra vệt tối lướt dưới đáy đôi mắt hổ phách. Hỏng rồi, nếu chọc giận nguy.

      – Được! – Văn Đế lạnh lùng buông nàng ra tiến về phía cửa – Ta miễn cưỡng nàng!

      Giọng cất lên lạnh nhạt tựa băng tuyết nghìn năm, ánh nhìn trở lại dửng dưng lạnh lẽo. Nàng suýt bị dọa chết!

      – Ta đây!

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Từ đó, Văn Đế còn tới Diên hỉ cung của Hiểu Phi. Lời đồn Hiểu Phi bị thất sủng nhanh chóng lan rộng… Đối với nữ nhân của Hoàng Đế, bị thất sủng so với vào Lãnh cung quả khác là bao. Tóm lại là rất thê thảm!

      Cũng từ ngày hôm ấy, nàng thấy bản thân thay đổi cách kì lạ, giống như Hàn Hiểu Tuyết nàng biến thành người khác. Đêm đêm, nàng vô thức sờ vào chỗ bên cạnh… Cảm giác vẫn còn hơi ấm, còn vương bóng hình nam nhân cùng nàng đêm ấy. Nàng thậm chí còn hoang tưởng đến độ nhìn thấy đứng nơi đầu giường nhìn nàng đắm đuối như lần đầu gặp gỡ, khóe miệng cong lên vẽ ra nụ cười rung động lòng người… Nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng, nàng cười khổ thầm nghĩ, có lẽ vui vẻ bên nữ nhân khác mà sớm quên nàng rồi!



      Cũng từ ngày hôm đó, nàng mất ăn mất ngủ. Trước đây nàng chưa từng bị như vậy, kể cả lần đầu tỏ tình bị người ta từ chối. Nhớ nhung nam nhân thực rất khổ sở. Đêm đến đau thắt như bị ngàn nhát dao cứa xé. Tình cảnh thê lương!

      Quế Nhi, nữ tì của nàng thấy vậy cũng yên tâm chút nào, ngày ngày vẫn trò chuyện chơi cờ với nàng giúp nàng giảy khuây.

      … Khi những cơn gió thu mang theo khí lạnh tràn về, nàng cảm thấy mình dần già cỗi. Mát nàng cũng thôi nhòe khi nghe đám phi tần bàn luận về Liễu Phi, Uông phi… mới nhập cung nữa.

      lần đám phi tần ngang Diên hỉ cung, mĩ nhân dừng lại cảm thán:

      – Nơi nào mà u, ảm đạm quá vây?

      – Muội muội biết sao? Đây chính là nơi ở của Hiểu Phi thất sủng – kẻ mang gương mặt giống hệt ả hồ ly tinh Nhiếp Tiểu Thiện từng bị thiêu chết năm xưa.

      – Có phải là nữ từng mê hoặc tiên đế ?

      – Đúng đó! Chúng ta mau mau tránh xa nơi xui xẻo này !

      Quế Nhi quét dọn nhịn được cơn giận, cầm chổi chỉ thẳng vào mặt đám phi tần kia:

      – Các ngươi dám nghị luận Hiểu Phi nương nương?

      – Ây da, Hiểu Phi nương nương biết dạy dỗ cung nhân, sao lại có kẻ lỗ mãng như vậy chứ!

      – Đúng đó, các tỉ muội thấy dung mạo Hiểu Phi đặc biệt giống ả hồ ly tinh kia sao? chừng là ả ta tái sinh gây họa trong cung đó!

      Hiểu Tuyết thấy lời vừa ý chậm rãi bước ra. Quế Nhi nhăn nhó:

      – Nương nương! Họ dám xấu người!

      – Vả cho mỗi ả cái!

      Triệu mama đằng đằng sát khí vào. Đúng là tỉ muội tốt, biết ta vui liền tới tìm ta. Thấy mấy nữ nhân kia cũng sợ khiếp vía, Hiểu Tuyết khoát tay nhân từ :

      – Bỏ ! Triệu tỉ, lâu gặp… hôm nay nhất định phải ở lại dùng bữa với bọn muội! Linh đình có nhưng đảm bảo khiến tỉ mập ú!

      – Ngươi là… khồng được gọi là Triệu tỉ rồi! – Triệu Thị cau có chút rồi cơ mặt dần giãn ra, vui vẻ nắm tay nàng cùng bước vào trong… Thực ra nàng chưa bao giờ là người nhân từ, Hiểu Tuyết là người có ân trả ân có oán báo oán, đám người kia nàng đối phó sau… Giờ điều nàng muốn biết nhất chính là thân thế của kẻ mang gương mặt giống nàng – Nhiếp Tiểu Thiện…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :