1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Hoàng Hậu Anh Túc – Ngân Nhi (124c + 4PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      HOÀNG HẬU TÚC
      [​IMG]
      [​IMG] [​IMG]

      TÁC GIẢ: NGÂN NHI
      SỐ CHƯƠNG: 124 và 4 phiên ngoại
      THỂ LOẠI: XUYÊN
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)
      NGUỒN: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=60875
      NGUỒN EDIT: http://duongnga199615.wordpress.com/

      [​IMG] [​IMG] [​IMG]

      Giới thiệu vắn tắt:

      Mọi người có biết hoa túc vô tội ? Bản thân nó có độc, tựa như tình cảm vậy, cũng vô cùng đẹp đẽ nhưng biết lúc nào bị dính vào. Nó tựa như hoa túc vậy tiết ra chất độc, xâm chiếm lòng người khác, xâm nhập vào máu của , chế linh hồn , làm cho vĩnh viễn lâm vào thống khổ tột cùng.

      Tôi muốn làm cây túc, nhưng lĩnh vực tình cảm, dường như tôi thấy mình còn ác độc hơn, đáng sợ hơn so với nó vậy, vô hình tràn ra mầm mống đau thương, mang đến cho người ấy thương tổn sâu sắc và thống khổ tột cùng.

      Thân hoa túc độc, vì nó vẫn tiếp tục sinh trưởng dưới ánh mặt trời chói chang.

      Hoa túc, nó là cây thuốc, có thể trừ mặt độc ra, nó còn an ủi lòng người, tôi dùng tình duy nhất của mình đến an ủi lòng người tôi .

      Chỉ kiếp này, có kiếp sau, kiếp này nắm chặt tay quý trọng hạnh phúc của mình, có tiếc nuối, con người chưa sống hết kiếp này tiếp tục sống tiếp hoặc sống cho trọn vẹn.

      [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG]
      Last edited: 25/9/14

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 1: Hoạ lớn chết người
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)


      “Chạy nhanh lên…quan binh tới rồi…”

      Vùng núi hoang vu, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống đầu, ba quần áo tả tơi chạy bán sống bán chết vào phía rừng cây trước mặt, trốn nhanh nhất, nhân vật chính với hình tượng vô cùng thê thảm của chuyện này chính là tôi, bây giờ buổi trưa nắng chói chiếu vào cả người tôi làm cho các lỗ chân lông đều nở to, hơn nữa do vận động mạnh nên tất cả quần áo đơn sơ của tôi đều dính đầy mồ hôi, giờ tôi mới biết cái cảnh mồ hôi như nước là thế nào, sao tôi lại khổ sở vậy? Sao tôi lại phải chạy? ra rất dài, bây giờ tôi cũng chẳng muốn nghĩ gì cả, mục tiêu là cánh rừng rậm cách trăm mét trước mặt, chạy sau tôi còn tương tự có hai chị em nữa.

      chạy nữa, ta chạy được nữa rồi…ta đau bụng quá..” Tiếng Tiểu Thuý thở phì phò kêu lên đằng sau, mắt cầu xin nhìn tôi, tôi cũng thở phì phò như trâu vậy, thở ra hơi nữa, tôi còn chạy sao được? Nhưng mà cái khổ này so với cái mạng của mình cái nào nặng, cái nào tôi lại thấy nhất. Tôi vỗ vỗ ngực, điều chỉnh thở thông chút, giương mắt nhìn khắp bốn phía, ánh mắt tôi bỗng sáng lên, đúng là ông trời bỏ tôi, cách mấy chục thước phía trước có đống cỏ khô ra.

      “Nhanh lên theo tôi” Tôi chạy tới đám cỏ khô phía trước.

      “Nhanh lên…nhanh lên nào…” Miệng tôi kêu, xoay người kéo hai vọt tới, nếu phải chúng tôi cùng chung hoạn nạn, chắc chắc tôi quyết đem vứt hai ngay, tự mình khác chạy trối chết. Ba người chúng tôi vừa chui vào đống cỏ khô ôm chặt lấy nhau, cũng chỉ vì hoảng sợ quá nên lúc này mặt mũi chúng tôi mồ hôi rơi xuống như tắm vậy.

      Đợi lúc chúng tôi trốn xong xuôi, từ đỉnh núi có vài bóng quan binh cao to, trông hung hãn xuất . Họ hết nhìn đông lại nhìn Tây lúc sau đó tới phía chúng tôi, tôi có thể cảm thấy thân hình hai chị em bên người run lẩy bẩy, trong lòng các nàng kinh hoàng như thế nào tôi sao ? Lúc này tôi cũng sợ tới mức nắm chặt tay lại dám động đậy nhìn chằm chằm đằng trước. Tôi thở hơi bảo các nàng được động đậy, quan binh này giờ đúng là tiến tới gần phía chúng tôi, nhưng ánh mắt họ cứ nhìn ra cánh rừng phía sau chúng tôi cũng để ý chân suýt nữa dẫm vào chúng tôi.

      “Mẹ nó chứ, vài con nhóc này đúng là chạy nhanh ” Tên quan sai trước mặt tôi chửi ác liệt, dẫm mạnh chân xuống, đạp đống cỏ khô trước mặt tôi làm cho chúng tôi sợ tới mức cũng dám thở nữa.

      “Đại nhân, làm sao bây gìơ?”

      “Làm sao bây giờ à, vào tìm trong rừng cho ta, ta tin mấy nàng mọc cánh bay” nghiến răng trèo trẹo, hạ lệnh thô bạo với bọn tay chân, sau đó đám người cầm đuốc vọt vào rừng cây trong nháy mắt biến mất trước mắt chúng tôi.

      “Phù..” Ba chúng tôi mềm nhũn ngồi phệt xuống đống cỏ khô, tôi nhìn hai người cùng chung số phận bên cạnh rốt cục thấy tuyệt vọng vô cùng.

      thế giới này có ai xuyên qua bất hạnh giống tôi ? Nếu tôi mà xuyên qua đến đây cuộc sống có cực khổ thế nào, mặt mũi xấu xí ra sao đều sao hết, tôi có thể chấp nhận được, chỉ cần dựa vào trí thông minh của mình, và khả năng khéo léo, tôi chắc chắn có thể xoay chuyển tàn cục, làm cho nghiệp rạng rỡ, mà giờ , haizz…Đến cả thần tiên cũng thể xoay chuyện được rồi, tôi trở thành hung thủ giết người tàn ác trong miệng người khác mất rồi, mà người bị tôi giết đúng là người đứng đầu huyện – Huyện lão gia, giờ trong thành dán thông báo truy nã tôi khắp nơi, hơn nữa cả hình tôi cũng bị dán lên đó, mà lại càng làm cho tôi tuyệt vọng hơn nữa là, nghe đề đốc Nam Thất Tỉnh đại nhân tự mình hạ lệnh truy bắt tôi, xem tại thời đại này tôi còn sống yên ổn được nữa ?

      Đấy là còn chưa tính chính bản thân tôi thực có giết người mà! Tôi bị vu oan! Tôi oan uổng quá!

      Lần trước tôi vừa mới xuyên qua tới vùng sông nước này tôi còn vui mừng khôn xiết, khắp nơi ngắm cảnh, có thể mấy ngày liên tục cũng sao, để cho tôi thưởng thức cảnh sinh hoạt của cổ đại thế nào. ra ngày thường phải có bộ mặt đẹp lúc nào cũng sống rất ổn có cơm ăm, trừ phi làm kỹ nữ, có thể đó là cách sinh tồn hạ sách nhất, tôi ngốc tới mức bán thân mình để hưởng thụ qua ngày an nhàn như thế đâu.

      Vì thế lúc Huyện Thái gia tuyển nha hoàn, tôi dựa vào ba tấc lưỡi cũng cướp được vị trí nha hoàn, quản gia xem tôi nhanh nhẹn, bố trí cho tôi tới hầu hạ phu nhân, làm thiếp thân nha hoàn của nàng. Tôi còn tưởng là mình nhân cơ hội nịnh nọt phu nhân, TV đều diễn thế mà, người chủ sinh lòng thương cảm với kẻ hầu, sau đó kết nghĩa chị em gì đó. Nhưng khi tôi nhìn thấy phu nhân lần đầu tiên, mọi suy nghĩ của tôi đều tan biến, phu nhân phải như tôi nghĩ toàn thân ăn mặc đẹp đẽ, quý giá, hiền lành đáng , nàng còn rất trẻ, rất xinh đẹp, có thể dùng được lời nào để miêu tả hết vẻ ngang ngược của nàng được, nàng tâm cơ trầm, cực kỳ keo kiệt, ra vẻ quyến rũ động lòng người, tôi đây chỉ cần liếc cũng nhận ra, sao, tôi hiểu vị trí của nha hoàn, ngày đầu tiên vào phủ được tỳ nữ già rất về chuyện này rồi, tôi coi như có gì, cùng lắm trộm ít bạc rồi trốn, nhưng chúng tôi có chuyện sau này rồi, tôi đánh giá quá thấp phu nhân cực kỳ hiểm độc giảo hoạt, ra là nàng lên kế hoạch hết rồi, ngày đó…. là ngày thứ ba tôi vào phủ, do lão gia vừa thăng đường trở về, quản gia ra lệnh cho tôi và Tiểu Lan, Tiểu Thuý tới hầu hạ lão gia, vừa mới đẩy cửa vào đập vào mắt chúng tôi là cảnh đầy máu, phu nhân tay cầm dao đâm mạnh vào ngực của lão gia, máu chảy tràn đất.

      Lúc ấy mấy người nha hoàn chúng tôi ai nấy đều hoảng sợ vô cùng, phu nhân mang theo dao tiến gần đến chúng tôi, nàng bảo chúng tôi được ra, sau đó dùng dao uy hiếp chúng tôi trốn ra cửa sau, là miễn cho rước hoạ vào thân, tự nhảy vào lửa gì gì đó. lúc đó tôi cũng nghĩ ra, sao tôi lại ngu ngốc thế chứ, cứ tin tưởng lời nàng ? Giết người chính là nàng, có liên quan gì tới chúng tôi đâu, sao tôi lại phải trốn chứ? Đối với loại người hoang mang lo sợ tột cùng đó, hồn vía bay lên tít chín tầng mây rồi còn đâu mà nghĩ ra được nữa!

      “Haizz…” Tôi thở dài, rút cọng cỏ cho vào miệng nhai, giờ tôi , phu nhân bảo chúng tôi chạy trốn chính là muốn đổ hết tội danh lên đầu chúng tôi, Diệp Vũ tôi đây thực là đời thông mình lại giây hồ đồ ha! Bây giờ tốt rồi, bạc kiếm được lại còn gánh tội giết người nữa, trở thành tử tù, bị người ta đuổi giết khắp nơi.

      “Haizz…” Tôi lại thở dài lần nữa.

      “Tiểu Mỹ, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tiểu Thuý nức nở , Tiểu Mỹ là tên nha hoàn lúc tôi vào phủ gọi, lúc này nghe vậy tôi bỗng thấy bốc hoả, lập tức gầm lên: “Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ, từ giờ đừng có gọi tôi là Tiểu Mỹ nữa…Tiểu Mỹ chết rồi, gọi tôi là Diệp Vũ”

      Tiếng gầm của tôi làm cho hai chị em sợ tới mức rụt lại, cả tiếng khóc cũng tắt, mở to hai mắt nhìn tôi.

      “Khóc có ích gì? Khóc có cứu được chúng ta ? Đừng có nhìn tôi thế, chúng ta đều là người ngồi chung thuyền, nếu có thời giờ khóc sao nghĩ xem có cách nào để giải quyết bây giờ?” Nhìn các nàng mềm yếu như vậy tôi chặn được cơn tức, lâm vào nghịch cảnh, cũng phải oán trời trách đất cho xong mà giờ phải làm gì đó để rửa sạch tội, cọ sạch oan ức, vì trong sạch của chúng tôi chứ phải cứ sợ ngày đêm, đợi chờ cái chết đến, nhưng chỗ quan trọng để rửa oan…Hy vọng xa vời quá, tôi thực còn oan hơn so với nàng Đậu Nga nữa.

      ‘Tiểu Vũ, chúng ta chắc chết chứ?” Tiểu Lan hỏi khẽ.

      “Chết hả?” Lời của nàng chạm tới trong tim tôi cảm xúc đau đớn nên lời, tôi cảm thấy luồng chết chóc cứ thổi phần phật bên tai mình, lạnh lẽo, lan tràn, giống như ác ma chỉ thẳng vào mũi tôi tuyên bố đến giờ chết của tôi vậy.

      Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh đứng đoạn đầu đài là cảm giác gì rồi, vô thức sờ lên cổ, cái cổ đáng thương trắng trẻo của tôi, ôi ôi ông trời ơi, tôi muốn chết đâu! Tôi vẫn còn muốn sống, ông hãy giúp tôi chút nào!

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 2: Hãm hại vô cớ
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)


      Sau này khổ rồi, chỉ bằng ba yếu đuối như chúng tôi muốn xoay chuyển còn khó hơn lên trời vậy, hơn nữa có phu nhân Huyện Thái gia làm chứng sức thuyết phục càng cao, sau lưng nàng còn có Lý đề đốc gì gì đó chống đỡ, quan hệ chặt chẽ thế này, cái ngày chúng tôi ra mặt cũng xa vời quá , nghĩ đến vài ngày vừa rồi chạy thục mạng, phu nhân ngoan độc cứ cố tình đẩy chúng tôi vào chỗ chết, sau đó chết có đối chứng, kết án qua loa, bà ta có thể ung dung tự do tự tại, yên bình qua ngày, cách làm quá tàn nhẫn, nếu chúng tôi chạy nhanh, tất nhiên là đúng với mong muốn thích thú của bà ta rồi.

      Sao phu nhân lại phải hại lão gia chứ? Mà xuất phát từ động cơ gì? Hay còn có mục đích nào khác? Đây mới là đáp án mà tôi muốn tìm, cho dù sau này thực có bị bắt, tôi cũng phải có cách phản bác lại chứ, mà phải cứ câm miệng được, mặc kệ, đúng vậy, có thể rửa sạch tội danh chúng tôi chỉ còn cách tìm ra mục đích chính của phu nhân, sau đó có gắng tìm chứng cớ chính xác để giúp chúng tôi lật lại bản án.

      Thực ra chúng tôi chỉ có chờ chết, chúng tôi điên, cũng phải kẻ giết người điên cuồng, mà muốn giết người cũng phải có lý do chứ! Huyện lão gia vốn là người thanh liêm, cũng biết kết thù oán với ai, mà dù có kết thù oán cũng phải là những kẻ xấu căm hận ông ta chứ, nghĩ đến báo gì gì đó chứ, còn tôi chỉ là nha hoàn nho sao có khả năng giết người được? Mưu cầu tài lộc ư? Báo thù ư? Thực ra nghĩ kỹ chút những chuyện này thể nào được, tôi phải là kẻ hay để bụng, mà tôi mới chỉ vào phủ có ba bốn ngày thôi, đến cả hộp nữ trang của lão gia để ở đâu tôi cũng đều có thời gian để thăm dò nữa, nhưng phu nhân có thể nổi lên lòng tham ham muốn chiếm đoạt tài sản, đây cũng là cách thăm dò đáng giá giờ.

      Còn có nghĩ ra ! Nguyên nhân án mưu sát này là gì? Vợ chồng cãi nhau sao? Tôi phủ nhận ngay, loại khả năng này vô cùng , tục ngữ , vợ chồng cãi nhau đầu giường, cuối giường hoà thuận, phu nhân và lão gia sống với nhau vài năm, chuyện tình cảm thể loáng là trở mặt thành thù được, xem cách làm “tàn nhẫn” của phu nhân như thế, đây chắc chắn là có kế hoạch mưu sát rồi, còn chúng tôi vừa đúng lúc động tới, hoặc phu nhân sớm chọn đúng kẻ thay tội, thảm quá ha, quan đương thời hủ bại, quan lại bao che cho nhau, muốn tìm người làm việc công minh đúng pháp luật, thể cứ xử án bừa bãi cho quan đại lão gia thanh liêm được, tôi định rửa oan thế nào đây?

      “Đứng lên nào! Trước tiên chúng ta tránh , những quan binh kia lại quay lại nữa” Tôi đẩy hai người gần như tê liệt bên cạnh ra. Haizz.. tôi đúng là may tý nào sao lại vớ được hai mảnh mai eỏ lả thế này chứ? Vì cái gì mà ông trời cho tôi được đồng phạm với hai người đàn ông cường tráng chứ? Nhìn nhìn các nàng mà xem, cổ vũ giúp tôi thôi giờ chỉ biết khóc sướt mướt, làm tôi với tương lai có chút hy vọng tý ti cũng khóc nổi, đừng là tôi quá tuyệt tình nhé, loại này tôi thấy ai cũng thể thờ ơ được.

      Tiểu Thuý lau nước mắt, cố gắng ổn định tinh thần bảo: “Tiểu Vũ tỷ, chúng ta trốn đâu đây? Bây giờ quan binh đầy đường, chúng ta dễ bị phát lắm”

      Tôi nhìn dãy núi chập trùng xa xa trước mặt tự dưng có chủ ý: “ theo tôi! Chúng ta cứ trốn vào trong núi này trước

      “Trong núi to này sao?” Vẻ mặt Tiểu Lan kinh hoàng nhìn tôi.

      “Đúng thế, chính là trong núi đó, chúng ta phải đến chỗ mà ai tìm thấy mới được” Tôi lên giọng.

      “Nhưng trong núi này đâu đâu cũng có hổ báo thú dữ doạ người mà” Tiểu Thuý cau mày lại.

      Trong lòng tôi vang lên tiếng “kèn kẹt”, chân run chút, sao tôi tự dưng lại quên mất giờ còn có hổ dữ hoành hành ở thời đại này chứ? Tôi quan sát dãy núi xanh rì, nuốt nước miếng, vẻ mặt như cũ, nhưng dáng vẻ có chút yếu ớt hơn: “Các ngươi đừng có doạ tôi nhé, hổ dữ gì đó tôi sợ, tốt nhất bọn chúng nên cầu trời phù hộ , nếu gặp tôi ý à, gặp đánh , gặp hai đánh hai, gặp ba con tôi cũng đánh bay chúng ” Miệng tôi có vẻ hăng lắm, tay nắm chặt lại, sau đó quay đầu nhìn thấy hai cặp mắt tin: “Nè…Các ngươi sao nhát gan thế chứ!”

      “Chúng ta vốn là người nhát gan mà”

      Tôi choáng rồi, các nàng sao nhìn thấy phép khiêu khích của tôi chứ, tôi cố gắng trấn tĩnh: “Vậy tuỳ các ngươi thôi, các người muốn bị chặt đầu hay là đối mặt với mãnh thú, hai đường tự chọn lấy ” Tôi cứ lên con đường dài ngoằn ngèo, quay đầu nhìn lại thấy hai bóng người vịn nhau phía sau, tôi liền biết câu lợi hại kia các nàng hiểu mà tự chọn con đường nào rồi.

      “Tiểu Vũ, ngươi thực sợ chó sói, hổ báo sao?”

      Tiểu Thuý đằng sau run rẩy hỏi, thử thăm dò sắc mặt của tôi xem, ai mà sợ chó sói, hổ báo chứ, còn nhớ trước kia cùng bạn bè thăm vườn bách thú, con hổ chỉ ngáp cái mà làm tôi sợ tới mức trốn xa, chứ đừng con hổ hoang dã bây giờ nhé, trình độ hung hãn thế nào biết, lại nhìn cánh rừng sâu xanh rì tôi chắc chắn là có hổ rồi! Cứ nghĩ đến rắn loài bò sát…lại càng nhiều vô số kể, nhưng xưa đâu bằng nay được, cho dù biết núi có hổ nhưng tình thế bức bách thể vào núi có hổ được, nếu mà lùi bước, e rằng đường xuống suối vàng lại có thêm ba oan hồn nữa.

      “Có gì mà phải sợ, chúng ta cứ tìm xem vùng này có nhà nào rồi hãy sau

      khoảng chừng hai ba tiếng vẫn thấy có dấu hiệu có người ở, từng dãy rừng cây dày đặc mặt trời soi qua được, liếc nhìn lại cả đỉnh núi màu tối sẫm, toả ra vẻ thần bí, vùng này phải là rừng nguyên thuỷ sao! Trong lòng tôi thầm nghĩ, trời tối phải làm sao đây?

      Tôi nhìn hai vị tỷ muội, trông vẻ đói khát, đường còn sức nữa, mấy ngày rồi đừng có là ăn cơm, đến cả cháo tôi cũng cảm ơn trời đất rồi, chén cháo kia là sống còn tuyệt đối của tôi mà muốn cũng có, chỉ cần thấy cũng chuyện gì.

      “Tiểu Vũ, làm sao bây giờ? Xem ra đêm nay chúng ta chắc phải ngủ trong rừng rồi” Tiểu Thuý ngồi phệt xuống đất, nàng cũng còn sức rồi.

      Tôi quan sát mặt trời dần lặn xuống xa xa, trời tối chỉ còn có ba bốn tiếng nữa, trước mắt chỉ có hai cách chọn, là tiếp tục thẳng vào trong cho tới lúc tìm được nhà có người ở, hai là dừng chân tại nơi hoang vu này, dầm sương giãi nắng, thực nếu có chút nghị lực chèo chống tôi cũng thể kiên trì thêm được nữa.

      “Haizzz. Ở chỗ kia có khói kìa” Bỗng nghe tiếng Tiểu Lan vui mừng chỉ về hướng.

      Tôi vội quay đầu lại nhìn thấy đám khói trắng lượn lờ như sương mù bay lên, nếu nhìn kỹ đúng là thấy, chả lẽ mắt tôi bị cận thị càng ngày càng nặng rồi sao?

      , chúng ta cứ theo hướng này tới, tranh thủ lúc trời chưa tối cố tìm được người nhà này, lúc này mà tối đúng là khủng bố rồi” Tôi rùng mình, dắt theo Tiểu Lan Tiểu Thuý tiến thẳng phía trước.

      Vùng hoang dã này đến cả con đường mòn còn có nữa, khắp nơi đầy cỏ dại, mọc um tùm, đường này mới khổ làm sao, đặc biệt quần áo chúng tôi mỏng đều rách cả, cứ lộ ra từng mảng da thịt trắng như tuyết, bị đám cỏ nhọn cào cho sứt sát đám, lại càng bực hơn nữa là mấy ngày nay thân thể tắm, lúc này mồ hôi và cỏ cào thấm vào vô cùng ngứa ngáy, làm cho tôi khó chịu vô cùng, nhưng lấy tay gãi lại bị xước đống, haizz…cảm giác này cả đời tôi bao giờ quên được.

      Ôi ôi… được nuông chiều từ bé ở thế kỷ hai mươi mốt như tôi đây đáng thương quá!

      Tiểu Thuý, Tiểu Lan chậm như rùa bò, tôi cũng chẳng cậy nhờ được gì vào các nàng tiến lên trước mở đường rồi, tôi đành nhặt lên hai nhánh cây chắc dũng cảm tiến tới, đạp vào đám cỏ mở đường, nhưng chẳng được bao xa tay đau nhức vô cùng, đánh phải chập hai cây làm đặt phía trước đẩy .

      “Đến rồi” Tôi nhảy dựng lên, toà nhà đơn sơ ra trước mặt, mái nhà có làn khói trắng bốc lên, xem ra người nhà này nấu bữa tối rồi, có thể vào ăn chút gì được đây? Trong lòng tôi tính toán, đánh giá kỹ ngôi nhà này, tuy đơn sơ nhưng chắc chắn, cả toà nhà đều dùng loại gỗ dựng lên, vô cùng chắc chắn, xung quanh được rào bằng hàng rào dầy đặc, chắc là để phòng dã thú, lòng tôi vô cùng yên tâm, xem chuyện an toàn coi như có bảo đảm vậy.

      Share this:

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 3: Ngôi nhà núi
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)

      , gõ cửa !” Ý tôi muốn bảo hai chị em kia lên trước, chắc đây là nhà của người thợ săn núi, trước cửa nhà có treo mấy bộ da thú, biết chủ nhà là loại người như thế nào? Trong lòng tôi có chút lo lắng, trong đầu lên hình ảnh người đàn ông lỗ mãng, hay là lại gặp kẻ biến thái đây? Hây da, Diệp Vũ à, mày đầu heo sao, cứ nghĩ lung tung gì thế?

      nghĩ miên man Tiểu Thuý và Tiểu Lan tới gõ cửa, vừa gõ vừa gọi: ‘Mở cửa ra” trong lòng tôi thót lên, các nàng cứ gọi ầm lên như thế, có người nào mà thèm mở, tôi hít hơi sâu rồi kéo hai lại. “Tiểu Vũ, ngươi làm gì thế?” Tiểu Lan và Tiểu Thuý hiểu nhìn tôi, tôi mặc kệ hai nàng, lại tôi cũng chẳng thích gì hai người này cả! Mình vào phủ mấy ngày nay cũng chẳng chơi thân với mấy , chỉ là cùng thân phận người hầu thôi. Tôi hắng giọng gọi vào trong nhà: “Hôm nay tiểu nữ gặp chuyện may đến đây. Xin hỏi có cho ngủ lại đêm được , làm phiền xin thông cảm cho!”

      Quả nhiên những lời này của tôi có tác dụng, chỉ nghe tiếng cửa kẹt tiếng rồi mở ra, sau đó có tiếng người già trả lời: ‘Xin hỏi các ngươi là người thế nào?”

      “Chúng cháu là người trong kinh đô Cổ Trấn, hôm nay bị lạc đường tìm được đường về, định xin ở nhờ trong nhà đêm ạ” Tôi thành tâm thành ý, sau đó nhìn thấy ánh mắt kính nể của Tiểu Thuý Tiểu Lan, nhưng là người độc nhất của thế kỷ hai mươi mốt tốt nghiệp đại học rồi nha! Nếu những lời như thế đều làm khó được tôi khi gặp khó khăn quên nhé. vô cùng đắc ý thấy khuôn mặt già ló ra ngó nghiêng, nhìn chúng tôi từ đầu xuống chân. “Các ngươi thực là người kinh đô sao?” Chắc bà nhìn thấy quần áo chúng tôi tơi tả mặt mũi bẩn thỉu có chút nghi hoặc. “Vâng, chúng cháu vừa rồi bị lạc núi lớn, nên quần áo mới bị rách thế này ạ” Tôi giải thích. Bà lại nhìn chúng tôi lần nữa rồi mới đẩy cửa mời chúng tôi vào nhà, nhận ra người nhà này cũng nghèo, chỉ có hai phòng, phòng to bên trong có chiếc giường và hai cái bàn, đơn sơ tới mức thể đơn sơ hơn được nữa. Tôi và Tiểu Thuý, Tiểu Lan nhìn lướt qua, có chút thể tin nổi “Cứ tự nhiên ngồi, đừng khách sáo, ta nấu cháo” Bà chủ nhà đứng lên vào phòng bếp. “Bà ơi, ở đây chỉ có mình bà sống thôi sao?’ Tôi nhìn khắp nơi đánh giá. “ phải, ta và chồng ta cùng sống, hôm nay ông ấy vào trong thành bán da thú rồi” Bà chủ nhà nhìn trời bảo: “Chắc hơn canh giờ nữa về” Trong lòng tôi nổi lên tia thương cảm, ánh mắt bà chủ đợi chồng về xúc động nhìn tôi, mà đúng lúc này ngoài cửa có tiếng chân bước vang lên. “Các cháu ngồi đây nhé, chồng ta về rồi” Bà chủ đứng dậy ra mở cửa. Tôi và Tiểu Thuý Tiểu Lan gì, nghe thấy tiếng ông già là hôm nay ông bán được khá nhiều bạc, lát sau thấy ông thợ săn vào phòng, bà chủ đằng sau, nhìn thấy chúng tôi nở nụ cười, tiện tay vắt tấm da thú lên tường, thở dài bảo: ‘Haizz…Hôm nay trong thành xảy ra chuyện lớn rồi” “Ông chủ, xảy ra chuyện lớn gì vậy?” Tôi hoảng sợ chút vội vàng hỏi lại. Ông chủ thở dài bảo: ‘Còn phải chuyện Huyện lão gia chết sao, cháu xem người chết vài ngày rồi mà hung thủ vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, bắt được, haiz..Huyện lão gia này chết biết có bao nhiêu dân kêu oan được! Đúng là vị quan thanh liêm cứ thế mà ra , hung thủ tàn nhẫn quá” Tiểu Lan “Ôi” tiếng ngã từ ghế xuống, hai mắt kinh hoàng, toàn thân run rẩy, ông chủ hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn qua. “Tiểu Lan, ngươi sao cẩn thận thế, có phải lại bệnh cũ tái phát ?” Tôi hỏi tới, tiểu Thuý che người nàng, tôi ra hiệu bằng mắt bảo các nàng đừng làm loạn, ông chủ phát ra điều gì khác thường ở chúng tôi, lấy ra tẩu thuốc rít hai hơi, “Ông chủ à, ngài trong thành xảy ra chuyện lớn ạ? Là chuyện lớn gì thế?” Tôi giả vờ có hứng thú hỏi tới: “Aizz, vị lão gia quan thanh liêm này vừa , mặt mọi người ai cũng quan tâm, cháu xem! Đề đốc đại nhân tới cũng vậy thôi! Nghe là người kinh thành tới đó, hơn nữa vẫn là vị quan lớn!” Ông chủ nhà rất thận trọng. Lòng tôi trùng xuống nghĩ đến trận này lại càng lớn đến thế, nếu kinh động đến lão hoàng đế phải làm sao bây giờ? Tôi đây đúng là tránh khỏi tai kiếp, chết chắc sao? đúng vậy nha! Người cũng phải do tôi giết, tôi sao phải chột dạ chứ, tôi muốn quang minh chính đại mới đúng chứ. Ý nghĩ trong tôi thay đổi nhanh , tự dưng thấy sáng ngời, có thể lão Hoàng đế để ý tới vụ án của tôi mà có khả năng lật lại bản án cũng chưa biết chừng, cứ thử nghĩ mà xem! Hoàng đế là vua của nước, ơn rồng như biển rộng mêng mông cuồn cuộn, chắc chắn mở rộng chính nghĩa, vì dân kêu oan nha! Tuyệt đối bao che quan lại, vì chính nghĩa, có lẽ ông ta cũng biết được cái chết của vị huyện thái gia này đơn giản nên mới phái người đến tra xét. “Quan lớn à? Quan lớn gì vậy?” Tiểu Thuý bắt được lại hỏi tới. “Vị này là quan lớn lắm, nghe lão gia Thiên Tử đích thân cử đến tra án, là quan khâm sai, tựa như chính Hoàng đế đến vậy, quyền lực rất lớn đó!”

      “Quan khâm sai à?’ Tôi định vỗ tay trầm trồ khen ngợi, thế hay quá, việc lật lại bản án của tôi có hy vọng lớn rồi, quan khâm sai ơi! Đó phải là vị quan chuyên vì dân trừ hại hay sao, quan khâm sai, tên đúng lắm, nó chỉ quốc gia xảy ra chuyện gì to lớn chính Hoàng đế cử đích danh quan lại tra xét, để ý từng kiện nhất cho tới khi tra ra manh mối thôi, vụ án của tôi là vụ oan, có hàng ngàn sơ hở, nhất định ông ta tìm ra chỗ sơ hở, trong lòng tôi thầm phân tích vậy, quyết định bước tiếp theo. “Ông chủ, ông vị quan khâm sai đại gia này có phải chuyên vì cái chết của huyện lão gia mà tới ?”

      “Còn có vụ án chết người nào lớn hơn so với vụ này nữa! Nghe vị quan lớn khâm sai này ở trong phủ của huyện lão gia, cháu xem có phải vì vụ án kia hay ?”

      Xác định chắc chắn rồi, lòng tôi thầm khẳng định nhưng biết vị quan khâm sai này là nhân vật thế nào? Có phải lại là vị quan vô lại nữa hay ? Hay là lại là vị quan chẳng phân biệt trắng đen bao che lũ quan vô lại? Lòng tôi đầy nghi vấn, “Ông chủ à, ông xem vị quan khâm sai này có thể hiểu lý lẽ , có vì dân giải oan ” Ông lão lắc đầu, “Cái này…Ta cũng cho lắm, ở nơi này chúng ta mới nghe thấy quan khâm sai lần đầu thôi” Nghe ông ta thế, xem ra ngày mai tôi phải thăm dò xem đám quan khâm sai thế nào mới được! Tôi cũng muốn đánh cược mạng mình, đến cả lão Hoàng đế cũng thể tin được, tục ngữ có quan lại đều tạo cho mình đám bảo vệ ngầm, chuyện làm trắng đen cũng chỉ giả vờ làm qua loa, rồi kết luận vớ vẩn, vì dù sao lão hoàng đế cũng ở xa tít chẳng có thời gian đâu mà kiểm chứng, nếu cứ như vậy chẳng phải tự dưng tôi bị mất mạng hay sao? Tôi đúng là tự khâm phục năng lực của mình, càng ngày càng thận trọng. “Đói rồi ha! ăn cơm trước , chuyện này phu quân vừa mới trở về, mọi người cứ ăn tự nhiên” Bà chủ nhà nhiệt tình niềm nở mời chào. “Đa tạ ông bà chủ, ông bà tiếp đãi chu đáo quá, người tốt nhất định có báo đáp” Tôi bưng bát cháo lên, bốc mùi thơm ngát khắp phòng, trong có cho thêm ít rau dại nhưng hương vị rất ngon, là hương vị của tự nhiên. “Ha ha, chúng ta nơi này rất ít khách qua lại, các cháu đến đây chúng ta rất vui rồi”

      “Ông chủ khách sáo quá, đồ ăn gì đó đều chưa thấy bao giờ mà!” Tôi vừa ăn vừa . “Cái này hả! Đều là hái sau núi cả, chỉ là ít đồ ăn hoang dã thôi” Ông chủ cứ hăng hái phấn khởi giới thiệu, tôi càng ăn càng thấy ngon, ông lão cứ cười ha ha nhìn chúng tôi. Ông chủ nấu rất nhiều, đợi lúc chúng tôi ăn no chẳng còn gì ông lão đứng lên thu dọn bát đũa tôi mới đứng dậy giúp. Tôi là loại người chịu ơn phải cố sức tìm mọi cách mà báo đáp, nhưng trong cuộc sống thực, nếu là người bị ép đến đường cùng lại càng phải là người mạnh mẽ hơn, tôi thể xử lý theo cảm tính được, rất ghét chuyện ướt át bẩn thỉu, là người có vẻ đẹp và lý trí cùng tồn tại, aiz… Vẻ đẹp ư? Lòng tôi chán nản, giờ làn da của tôi đen sì như Châu Phi vậy, nghĩ lại trước kia da dẻ cứ trắng nõn như da em bé, tuần phải ba lần đắp mặt nạ, ngoài ra còn dùng hàng trăm loại sữa rửa mặt gì gì đó, dưỡng da phải là tuyệt vời! giờ ý à, nếu phải đường nét khuôn mặt tôi cũng tạm được chắc có người cho rằng tôi là người điên ấy chứ, thực ra cũng đến nỗi xấu quá, đấy là tôi tự hạ thấp tiêu chuẩn của mình xuống đấy, chứ trong mắt người khác tôi cũng chỉ là thôn nữ rất bình thường mà thôi. Đúng vậy! Chạy nạn có bộ dạng của chạy nạn, làn da đen mới là tiêu chuẩn người xấu, dù sau này có chết người ta cũng chẳng nhớ nữa, chỉ biết kẻ bị chặt đầu là người xấu thôi, nhưng nếu tôi là người cực đẹp sao! Cứ chạy nạn như vậy mất hết cả phong độ, hơn nữa chuyện chặt đầu kia trong trong chớp mắt, có quyến rũ kẻ chặt đầu kia nổi, cũng chưa chắc chết ngay, lại còn phải nhấm nháp nỗi đau của kẻ sắp chết, đáng như thế, aizz… Thấy tôi cứ bần thần suýt nữa làm vỡ cả bát. “Ta rửa! Cháu cứ vào phòng nghỉ ngơi trước ” Bà chủ nhà cười bảo. Tôi trở lại trong phòng, Tiểu Thuý và Tiểu Lan dựa vào nhau trông buồn ngủ rũ rượi đến mức choáng váng mệt mỏi cùng cực rồi, ông chủ từ ngoài bước vào phòng : “Ba vị hôm nay đành phải chịu khó ngủ trong phòng con bên cạnh vậy! Hơi đơn sơ chút nhưng sao”. “Ông chủ sao vậy chứ, chúng cháu sao ạ. Nếu có các người, cháu thấy chúng cháu vẫn còn ở ngoài trời ấy chứ, chúng cháu phải thiên kim tiểu thư, chỉ cần có chỗ tránh mưa tránh nắng là tốt lắm rồi ạ” Xem ra tôi hay đó! Nhưng cứ vậy lúc đầu lại cảm thấy rất mất tự nhiên, giờ trôi chảy lắm rồi! Khi bước vào đường cùng, hoàn cảnh gì tạo ra con người đó!

      Tôi đẩy Tiểu Thuý và Tiểu Lan, vẻ mặt các khốn khổ: “ nào! chúng mình cùng ngủ phòng bên cạnh !”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 4: Hy vọng
      EDIT: Meomeomeo (Dương tỷ)


      Gian phòng bên cạnh là phòng con của họ, vừa rồi ông chủ chắc là đến dọn dẹp lúc nên chăn đệm gọn gàng, cả phòng sạch . hôm nay đúng là gặp được người tốt rồi, ánh mắt Tiểu Thuý, tiểu Lan mơ màng nhìn chiếc giường, hai người tranh nhau ngã xuống ngủ mất, tôi nhìn mà thấy tức, hung hăng trừng mắt nhìn tướng ngủ hai nàng cái, đúng là, tôi thấy hai vị nha hoàn này so với tiểu thư được chiều quá rồi, dọc đường phải tôi thúc giục hoài các nàng chắc sớm bị bắt rồi, giờ các nàng phải quỳ xuống cám ơn tôi ấy chứ. Nghĩ nhiều như thế đầu tôi có chút buồn ngủ, mệt mỏi rã rời. Mấy ngày qua chạy đông trốn tây dù thân thể có làm bằng sắt cũng chịu nổi cảnh dày vò, tôi nhìn lướt qua giường, chiếc giường bị chiếm mất hai phần ba rồi, tôi lắc đầu, đẩy cửa sổ ra, gió thổi nhàng, ngước mắt nhìn ánh trăng soi vằng vặc trời, chiếu vào rừng cây bóng loang lổ, tạo thành loạt các hình thù cắt lớp lớp thay đổi, lộ ra vẻ thần bí, như tranh, như cảnh hay vẫn là cảnh nội tâm? Tôi mê muội nhìn, ra lúc tôi ngủ như chết về đêm, lại có ánh trăng đẹp tới như vậy. Trời sáng , ánh nắng chiếu vào làm tôi chợt tỉnh, mở trừng mắt ra thấy tôi cứ thế dựa người vào cửa sổ ngủ, còn Tiểu Thuý, Tiểu Lan vẫn duy trì tư thế cũ giường ngủ ngon lành, tôi đứng dậy đẩy cửa ra, ông bà chủ Lý dậy lâu rồi làm việc trong sân, người bổ củi, người rửa rau, trông cảnh đó thực ấm áp quá. “Cháu dậy rồi à, sao cháu ngủ thêm nữa ?” Ông chủ Lý quay đầu nhìn tôi. “Ngủ được rồi ạ. Lát nữa cháu muốn vào thành xem chút”. Nhiệm vụ hôm nay rất nặng nề, chuyện này liên quan tới tính mạng sau này của tôi, tôi cũng dám đánh giấc ngon lành ở đây, tôi muốn duy trì tỉnh táo, lựa lúc để còn tiếp nhận chiến đấu. Tiểu Thuý và Tiểu Lan cũng dậy, tôi qua cho các nàng nghe qua kế hoạch hôm nay của tôi, các nàng cũng hiểu được chuyện tôi làm, chuyện lật lại bản án cũng có hy vọng, các nàng tiếp tục ở nhà họ Lý này để đợi tin tức, hôm nay tôi cùng ông Lý vào thành xem xét phen xem thế nào. Lúc đầu tôi và ông Lý hết trèo đèo lại lội mất chừng khoảng hai canh giờ đường mòn, sau đó xuống đường cái, người tôi thay quần áo rồi, là quần áo cũ của con ông bà Lý, tuy có cũ chút nhưng mặc dáng người chuẩn của tôi vẫn tăng thêm vài chân kính, từ lúc con họ lấy chồng rồi cũng chưa thấy trở về lần nào, họ đều nhớ thương con , nhìn thấy tôi ánh mắt có vẻ mừng lắm, dường như có thể nhìn thấy bóng con người tôi. Đường cái so với đường núi cũng hơn gì, chẳng qua cũng chỉ là đường đất, vòng quanh núi vòng, aizz, tôi thực nhớ vô cùng thế kỷ hia mươi mốt! Nếu ở tình trạng này chỉ cần có ngựa là được hai phần ba đường rồi, nếu mà ngồi xe nữa chắc nhanh hơn nhiều, cứ nghĩ cứ nghĩ, tôi vẫn cun cút theo sau ông Lý. mãi mãi chẳng bao lâu người đường cái dông dần lên, có nhieề người khiêng túi nọ túi kia vội vàng chợ lướt qua, tôi cũng vui vẻ nhàn nhã, mắt đảo ngắm xung quanh, bỗng thấy đám đông xúm lại bàn luận cáigì đó rất sối nổi.

      Tôi và ông chủ ngang qua, tôi thấy choáng luôn! Dĩ nhiên đó là thông báo truy nãnchúng tôi, chỉ liếc cái là nhận ra ngay ba bức vẽ mờ mờ kia là ba bộ mặt của chúng tôi! Ở dưới viết mấy chữ xiên xẹo, đáng thương thay! Tôi là người học đủ mọi thứ ấy thế mà có nửa chữ cũng đọc được bị mù chữ rồi! Đấy là tôi ư? Tôi nhìn chằm chằm vào bức vẽ, nhìn hai bên tóc mai tôi nhận ra ngay, ông trời ơi! Tôi vốn là mặt thiên nga mà giờ biến thành mặt bánh bao, mà lại còn bên to bên bé nữa, giống như bị ai đó cho ăn cái tát vậy, nhìn kỹ thấy là vài nét phác hoạ thô sơ, haizz! Quả thực là dám khen, dù tôi bị vẽ xấu thế nào trông cũng có nét mạnh mẽ nha! Vậy cũng hay lắm! Rất hợp ý tôi. “Aizz, hung thủ thực quá tàn nhẫn , bị báo ứng thôi” “đúng là nghiệp chướng mà, vị quan thanh liêm tốt như thế cứ vậy còn nữa” bên tai tôi cứ truyền tới tiếng thở dài, ông Lý đứng bân cũng lắc đầu theo, lòng tôi thầm cầu nguyện, đại lão gia quan thanh liêm ơi, ông nhất định phải phù hộ cho tôi nhé, phù hộ cho tôi sớm ngày rửa sạch nỗi an ức, thay ông tìm ra hung thủ thực , để ông được yên giấc ngàn thu, chết được nhắm mắt. cách xa đám đông ra, tôi và ông Lý lại tiếp tục hướng đến cửa thành, nhìn thấy xa xa có đám quan binh đứng thành nhìn vào đám dân qua đường, trước cửa thành cũng có rất nhiều quan binh đứng, kiểm tra gắt gao những người dân qua lại, làm sao bây giờ đây? Lòng tôi hồi hộp quá, bức vẽ vừa rồi nhìn rất khó coi rồi, nhưng thị giác cong người lại mạnh mẽ, chỉ nhìn kỹ chút nhận ra ngay.! Hơn nữa bức hình độc đáo của tôi, ôi…trong lòng tôi kêu trời! Nên nghĩ cách sớm đổi lại hình dáng, tôi ghé sát lỗ tai ông Lý thầm vài câu, ông gật gật đầu đồng ý. Người đằng trước qua tiếp theo là chúng tôi, ánh mắt tôi dám liếc nhìn đàng hoàng người xung quanh, cứ cúi đầu, nắm chặt áo của ông Lý. “Các ngươi vào trong làm gì?”

      tiếng quát đằng trước truyền tới, rồi có tên lính đứng trước mặt chúng tôi. “Tiểu lão nhân vào thành bán da thú, đây là con nhà chúng tôi” “Ngẩng đầu lên” viên quan binh chỉ vào tôi bảo. Tôi vội hạ thấp giọng, ghét sát vào ông chủ, vừa khóc vừa : “Cha, con sợ con sợ…” Nghe thấy tiếng khóc của tôi, ông Lý lập tức giải thích: “Con nhà tôi lần đầu ra cửa, cái gì cũng sợ, quan gia ngươi là người tốt tha cho chúng tôi lần qua !” Tôi nghe xong lại giả vờ lau nước mắt nước mũi khóc nức nở, chịu nghe lời cứ dậm chân bình bịch. “Ôi,…được rồi, được rồi, qua !” Viên quan binh có vẻ ngại phiền phức phất tay cho chúng tôi qua. Ra khỏi phạm vị kiểm tra, tôi mới thở phào nhõm, ông Lý hỏi nhiều, chúng tôi cứ tiếp tục tiếp, huyện Thái gia chết ở huyện nhưng lại là chuyện lớn, khắp nơi đều có thể nghe thấy tiếng luôn bênh vực kẻ yếu, mọi chỗ đều có dán thông báo truy nã, hình vẽ chúng tôi được dán ở khắp mọi nơi, mỗi chỗ dán lệnh truy nã lại có đám đông tụ tập ồn ào, rồi sau đó lại bàn luận xôn xao hơn hai phần ba thành, tôi thấy tới lúc rồi. “Ông Lý ơi, cảm ơn ông nhiều, cháu gặp bạn trước, chiều tới tìm ông nhé” “Được!”. Ông Lý cười to, sau khi tôi biết chỗ ông Lý đứng xong, xoay người theo đường lớn tới, tuy tôi mới đến cổ đại này chưa tới mười ngày nhưng thành này như vậy nên tôi vài lần biết, phủ của huyện Thái gia cách đây khoảng nửa tiếng đường, tôi cứ chạy thẳng mạch, vội vàng theo phía trước bước đến, bỗng thấy có đám đông xúm lại, biết có chuyện gì nhỉ? Tôi chạy nhanh tới đó xem thấy vài tên quan binh tóm lấy tay …Tiếng tóm tay vang lên rất to làm cho mọi người sợ hãi vô cùng, chỉ nghe thấy tiếng kia kêu lên: “Tôi phải là hung thủ giết người, tôi giết huyện lão gia, tôi bị oan….tôi bị oan mà…” Tôi sợ tới mức cúi vội đầu xuống, nghe thấy có tiếng người bên cạnh : “ nhiều ngày rồi, quan binh cứ thấy nào có vẻ giống đều bắt nhốt vào ngục, làm vậy biết có bao nhiêu người bị oan mà!” lập tức có tiếng người phụ nữ xen vào: “Đúng đó! Người tốt chịu khổ còn hung thủ cứ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật” Họ làm sao mà biết hung thủ bị truy nã cũng bị oan chứ! Trong lòng tôi than thầm, đột nhiên có tiếng người xôn xao, rồi có người hô lên: “Khâm sai đại nhân tới, khâm sai đại nhân tới…Mau nhường đường” Tôi bị đám đông ép vào góc, giữa đường chỉ còn vài vị quan binh và kia đứng, tôi nhìn theo tầm mắt của mọi người thấy có đoàn người cưỡi ngựa tới, người đằng trước là vị mặc quần áo quan, đầu đội mũ cánh chuồn trông rất uy nghiêm, là vị quan khâm sai sao? Vẻ mặt tôi rất nghi ngờ, đúng như người tôi nghĩ mà! Quan khâm sai phải là vị có tuổi râu dài, trông nghiêm nghị sao? Còn vị này à? Nhìn dáng vẻ của cũng chỉ chừng dưới hai mươi lăm tuổi. Kiểu gì cũng giống nha! Nhưng nghĩ cứ nghĩ, lúc này vị quan khâm sai kia xuống ngựa, tầm mắt nhìn xuống quỳ. “Đây là có chuyện gì?” Giọng rất lạnh, mặt thay đổi, hơn nữa nhìn bộ dạng của trông đúng là vị chính trực, công bằng. Quan sai lập tức chỉ vào quỳ : “Đại nhân, chúng tôi nghi nàng là hung thủ giết huyện lão gia” quỳ lập tức gào to khàn khàn: “Đại nhân, dân nữ phải hung thủ, dân nữ bị oan, dân nữ có sát hại huyện lão gia, xin đại nhân giải oan cho dân nữ..” đến đây những rơi lệ mà còn ra sức dập đầu với quan khâm sai. Quan khâm sai lấy tay ngăn lại, đỡ đứng lên, quan khâm sai nhìn nàng cái rồi sau đó hỏi quan binh: “Có gì chứng minh nàng là hung thủ giết người ?”Giọng mang vẻ chất vấn làm cho người ta có cảm giác giận nhưng uy nghiêm.

      “Bẩm đại nhân, đây là đề đốc đại nhân ra lệnh, bất kể là ai có vẻ giống hung thủ nhất định mang về phủ đợi thẩm vấn ạ” vị quan sai cung kính , trong mắt lên tia sợ hãi, khí thế ầm ĩ vừa rồi bị đánh tan hơn nửa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :