1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không - Hài] Nửa mặt giang hồ - Thiển Bản

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Nửa mặt giang hồ
      Tác giả: Thiển Bản
      Thể loại: Xuyên , giang hồ, hài, ngọt, 1vs1, HE.
      Editor: A Cửu
      Lịch post: cố định nhé!


      Giới thiệu:

      Giáo chủ ma giáo Hề Ngọc Đường, năm nay hai mươi mốt tuổi, võ công cao cường, phong tư vô song.

      Phụ mẫu đều mất, đại ca trốn , kẻ thù lâu năm mạng lớn, bản thân lại nghèo nàn.

      Xuyên hai mươi năm, cuộc sống hề tốt.

      Vì vận mệnh ép buộc mà phải cố gắng nỗ lực làm giáo chủ tốt.

      Hề Ngọc Đường tự đặt cho mình ba mục tiêu sống:

      , lên làm minh chủ võ lâm.

      Hai, trở nên giàu có.

      Ba, giết chết Việt Thanh Phong.

      Ba điều ở , tạm thời, cái nàng cũng chưa làm được. ​
      duyenktn1, Vũ Nguyệt NhaTrâu thích bài này.

    2. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      Cho ... 1 viên gạch

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1: Bắt cá hai tay phải là lỗi của ngươi.

      Lúc thủ hạ trình thiếp hùng biết bị ai ném đến trước cửa lên, Hề Ngọc Đường thảo luận đại sinh sát với nhóm tâm phúc của mình.

      Chẳng hạn như...

      Làm thế nào để giẫm đạp Lăng Tiêu Các, bóp nát Huyết Sát Điện, làm thế nào để so da mặt dày với đám lão bất tử bên Võ Lâm Minh, làm thế nào để thấy Việt gia kia muốn chết nhưng thể chết chỉ có thể tức đến đập bàn.

      Chẳng hạn như những chuyện như vậy, thảo luận đến khí thế ngất trời.

      Nhìn thấy thiếp hùng trước mắt, Hề Ngọc Đường khẽ giơ tay bảo mọi người dừng , nhìn người mới tới.

      "Đây là cái gì?"

      Thủ hạ nhanh chóng quét mắt về phía người mang mặt nạ màu bạc trước mặt kia chút, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm đáp: "Thiếp hùng, mời ngài tham gia đại hội võ lâm tháng sau."

      Ồ?

      Hề Ngọc Đường tiếp nhận thiếp hùng rồi quét mắt vòng, đưa cho mỹ nữ quản bên cạnh. Quản mở ra nhìn, gật đầu: "Đúng là thiếp mời của đại hội võ lâm, người gửi là Âu Dương minh chủ."

      thế gian từ trước đến nay hùng nhiều mà thiếp hùng thiếu, đại hội võ lâm ai cũng có thể tham gia, nhưng có thể nhận được hùng thiếp lại có mấy người. Cho tới bây giờ Huyền Thiên giáo bọn họ luôn bị loại bỏ khi phát thiếp hùng, lần này lại nhận được thiếp mời, cũng biết bọn họ chọc gì đến Âu Dương Huyền và Võ Lâm Minh.

      Vài tâm phúc xem thiếp mời là chuyện lạ mà chuyền nhau đọc chút rồi trả lại cho Hề Ngọc Đường, người sau lại cầm thiếp mời gõ gõ lên mặt bàn, hỏi: "Ai đưa tới?"

      Thủ hạ: "Thuộc hạ biết."

      " gặp được người sao?"

      "Thiếp mời được ném ở cửa chúng ta, đại nương quét rác nhặt về đưa tới, người đưa thiếp mời, ách, thấy đâu."

      "..."

      tiếng cười truyền ra từ trong miệng Hề Ngọc Đường, tuỳ ý ném thiếp hùng lên bàn, ban lệnh: "Nghênh Thu, viết bức thư cho minh chủ võ lâm tân nhiệm Âu Dương Huyền sắp xuống đài, , đại nương quét rác của chúng ta cẩn thận nhặt được thiếp hùng lại tưởng là đồ bỏ mà vất thiêu, bảo phái người đưa cái khác lại đây."

      Từ trước đến nay Nghênh Thu luôn tuân theo lệnh của giáo chủ, nghe xong lập tức xoay người bắt đầu mài mực.

      " cho biết, để thể coi trọng với đại hội võ lâm, nhất định phải cho người 'tự tay' đưa thiếp hùng đến trước mặt ta."

      xong, thiếp hùng vừa rồi bị ném vào trong tay người tới báo tin: "Thiêu ."

      Người báo tin do dự chút, đau lòng gật đầu--

      Đây chính là thiếp hùng đấy! Là tấm thiếp hùng đầu tiên mà Thánh giáo bọn họ có được đấy!

      Viết thư xong, dùng bồ câu đưa tin đưa , bạch y công tử ngồi phía lười nhác kéo dài giọng mở miệng: "Cứ như vậy mà ngươi xác định là Âu Dương Huyền nể mặt ngươi rồi sao?"

      " cần biết là ai." Hề Ngọc Đường chống cằm, thờ ơ : "Mọi chuyện liên quan đến thiếp hùng, cứ tính lên đầu sai được."

      "..."

      Âu Dương minh chủ, gánh trách nhiệm lưng trăm năm, ngươi rất đáng tin cậy.

      Mọi người yên lặng thầm thắp tặng cho Âu Dương minh chủ vòng nến.

      Người báo tin vẫn mang dáng vẻ ‘Ta nghe thấy mấy người lãnh đạo này gì', tiếp tục bẩm báo: "Giáo chủ, người ở dưới truyền lời, thiếu Các chủ Tiêu Vân Hàm của Lăng Tiêu Các mang theo người vào địa giới của
      [​IMG]
      duyenktn1Trâu thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: Phá hư đồ phải bồi thường.

      Trong sơn môn, chính sảnh, có người bật cười ra tiếng.

      "Ha ha ha ha... Thiếu Các chủ Lăng Tiêu Các đúng là bao cỏ trăm nghe bằng thấy." giọng non nớt vang lên, thiếu niên với hàm răng trắng tinh vỗ tay mừng rỡ.

      Bên người thiếu niên, nam tử bạch y da trắng Thẩm Thất lười nhác mở mắt, chút ý châm biếm lướt qua gương mặt còn tinh xảo hơn so với nữ tử: "Với loại phế vật đầu óc như thế, ai thành thân với đúng là bi kịch."

      Vừa dứt lời, thấy bóng dáng mặc thanh y vội vàng tới cửa, xoa cánh tay, dậm chân, nhìn thấy hai người, khuôn mặt có phần nhắn tái nhợt lại lộ ra chút gấp gáp.

      "Mau, áo choàng, lấy áo choàng, đông chết bổn toạ rồi!"

      Thẩm Thất ghét bỏ tuỳ ý lấy áo choàng chồn đen bên cạnh ném : "Là ai cứ muốn mặc thành dáng vẻ này rồi ra ngoài vậy? Đáng đời!"

      Nữ tử trợn trắng mắt, nhìn mấy đầu ngón tay sắp đông cứng, nâng tay, sờ vào bên tóc mai, soạt soạt tiếng, mặt nạ mỏng manh cứ như vậy mà bị lột xuống khỏi mặt, trong nháy mắt khuôn mặt của đại mỹ nhân như sen như sương lại bị thay thế bằng khuôn mặt đầy khí.

      ràng đó là giáo chủ Huyền Thiên giáo, Hề Ngọc Đường.

      Gương mặt hoàn toàn khác với Đường Tích Tích người gặp người , đây là khuôn mặt khiến cho người ta chỉ cần liếc mắt cái là khó có thể quên được. dịu dàng nhu nhược của nữ tử khuê các, cũng giống dáng vẻ hờn dỗi xinh xắn của nữ nhi giang hồ, phảng phất như viên ngọc lạnh lẽo, ràng là nữ tử, lại khiến cho người nhìn cảm thấy có phần hào sảng.

      Nữ tử có đôi mắt sâu như đầm, đen như mực, vết sẹo nghiêng dài kéo từ giữa chân mày trái qua khoé mắt đến xương gò má, khiến khuôn mặt vốn dĩ hề đủ dịu dàng lại thêm phần dữ tợn lạnh lùng.

      Đúng là thể quá dễ dãi. Đám người lương tâm này, ai đưa nổi cho bổn toạ cái áo choàng... Chỉ cần lô ủ tay cũng được! Nữ tử xoa xoa gò má đông cứng của mình, tuỳ miệng hỏi: "Tiêu Vân Hàm vẫn còn đứng ở cửa sao?"

      Thẩm Thất lạnh nhạt : "Thế nào, Tích Tích nương đau lòng rồi à?"

      Nữ tử thả mình tựa vào ghế: "Yên tâm, giáo chủ thân ái của các ngươi rất vất vả mới thoát được khỏi mối hôn đáng chết này, tuy rằng nếu ngoại công ở dưới đất biết được, có khẳ năng giận đến giơ chân, nhưng dù sao bổn toạ cũng vui còn kịp, mặc kệ . Tên kia đâu, Tư Ly?"

      Nghe thấy nàng gọi, hữu hộ pháp tuấn tú biết điều lên tiếng: "Có, chuyện gì vậy giáo chủ?"

      "Gọi Trâu Thanh úp mặt vào tường ra khỏi phòng cho ta, bảo đuổi người."

      "Được rồi."

      Tư Ly làm, bước từng bước ngắn ra ngoài. Còn chưa bước ra cửa điện, bất chợt lại nghe thấy tiếng phân phó vang lên từ phía sau:

      " cho biết, cho phá cửa, được tuỳ ý phá hư của công, nếu tiếp tục úp mặt vào tường cho ta."

      Tư Ly phì cười tiếng, chạy mất.

      Thẩm Thất : "Đại đao Cửu Hoản của Trâu hộ pháp này gặp thần giết thần, ngươi nghĩ đến việc giết chết vị hôn phu của ngươi ngay ở sơn môn sao?"

      Đường Tích Tích, hoặc phải gọi là Hề Ngọc Đường, nghe vậy hơi ngẩn ra, gì thêm.

      Ánh mắt của nàng từ từ xuyên qua đại điện rồi nhìn về phía sơn môn, đất trời ngoài cửa trắng xoá, băng thiên tuyết địa, giữa lúc hoảng hốt, còn tưởng rằng bản thân trở về hơn nhiều năm trước, phụ mẫu nàng, huynh trưởng, các thúc thúc a di đều cười với nàng, cưng chiều nàng.

      lúc lâu sau, nàng nhàng mở miệng: "Tốt xấu gì cũng là vị hôn phu của ta, cho dù có chút ngu xuẩn, cũng đáng chết. Kẻ đáng chết chính là phụ thân của ... Để lại cho mạng rồi đưa tới cho Tiêu Thừa."

      Thấy chút ủ rũ lên mặt nàng, nam tử lấy bình sứ ra khỏi ngực, đổ viên thuốc tròn ra rồi đưa tới, người sau hề từ chối, nhận lấy rồi quăng vào miệng. Rất nhanh, chút lo lắng trong lòng dần tản ra, nàng thở dài tiếng đầy khoan khoái.

      Nhìn tuyết rơi như lông ngỗng bên ngoài, Hề Ngọc Đường buồn bã : "Tuyết Sơn này lạnh quá. Thẩm Thất, ngươi xem có nên dọn tổng giáo đến Giang Nam, làm hàng xóm với tên hỗn đản Việt Thanh Phong kia được ?"

      Thẩm Thất mặc kệ nàng, dứt khoát đứng dậy bỏ .

      ... .........

      Làm tả hộ pháp của Huyền Thiên giáo, sát thần Cửu Hoàn đao tiếng tăm lừng lẫy giang hồ, quả nhiên Trâu Thanh phụ kì vọng của mọi người mà đánh hết những kẻ ngoài sơn môn, ngoại trừ Tiêu Vân Hàm.

      Tiêu Vân Hàm thở hổn hển nhìn đám binh chưa kịp xuất trận của mình, giận dữ hét tiếng, rút kiếm phóng về phía Trâu Thanh, khoé môi người sau nhếch lên, cười lớn ứng chiến.

      Hai người đại chiến vài hiệp, dần dần, công lực Tiêu Vân Hàm tốt, lộ thế bại trận. Trái lại bên kia, Trâu Thanh càng đánh càng hăng, Cửu Hoàn đại đao được múa mạnh mẽ đầy uy lực, kết hợp với chiêu thức, thân pháp, còn thêm nội lực hùng hậu của bản thân, đánh Tiêu Vân Hàm đến mức chật vật thôi, liên tiếp thối lui.

      Ầm tiếng, trường kiếm rời tay, nhất thời sắc mặt Tiêu Vân Hàm đại biến. Trâu Thanh tận dụng đúng thời cơ mà tiến tới, đầu đao trong tay vừa chuyển, đánh thẳng về phía mặt đối thủ, hoàn toàn quên chuyện được dặn phải để lại cho đối phương mạng.

      Khi mọi người đều cho rằng hôm nay Tiêu Vân Hàm phải chết dưới tay Trâu Thanh, chuyện bất ngờ lại xảy ra, bóng người lục sắc lao vào vòng chiến nhanh như chớp, tay đỡ Trâu Thanh, tay kia chế trụ Tiêu Vân Hàm, mượn thế công của Trâu Thanh mà xoay chân, nội lực tràn đầy bùng nổ, ầm ầm vài tiếng, sau đó quăng cả hai người ra ngoài.

      Chỉ nghe tiếng vang lớn vang lên, đại môn Huyền Thiên bị xuyên thủng, tiếp đó, Trâu Thanh ăn đau mà bò lên từ phía sau cửa. Về
      [​IMG]
      duyenktn1Trâu thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 3: Khi còn trẻ ai lại gặp phải vài tên cặn bã.


      Đối mặt với tờ giấy kia, tâm tình Lâm Uyên có chút phức tạp.

      Tư Ly vẫn mang vẻ mặt hồn nhiên: "Giáo chủ của chúng ta , thánh giáo cũng phải là kẻ lỗ mãng bịp bợm, người nợ tiền có quyền biết lý do tại sao mình phải móc bạc. Phí tổn để sửa chữa đại môn, mặt viết rành mạch rồi, Lâm thiếu hiệp trốn nợ chứ?"

      ... Ở dưới mái hiên người ở dưới mái hiên người ở dưới mái hiên người... Lão tử trốn được với các ngươi mới là lạ!

      Cuối cùng là các ngươi muốn đòi bạc chứ gì! Cái gì mà phải kẻ lỗ mãng bịp bợm? Gặp quỷ à?

      Ho tiếng, Lâm Uyên gập giấy lại rồi nhét vào tay áo, trầm giọng : "Đương nhiên tại hạ... trốn nợ."

      "Vậy là tốt rồi." Nhất thời Tư Ly cười tươi như hoa: "Lâm ca ca hổ là Lâm Uyên công tử thanh danh lan xa giang hồ, dù sao Võ Lâm Minh cũng lắm của nhiều tiền, chắc chắn để ý chút bạc đó đâu."

      Lâm Uyên: "... Ừ."

      Sửa cánh cửa trăm lượng, mặt mũi Huyền Thiên giáo các người cũng lớn quá đấy!

      Hề Ngọc Đường buông thiếp hùng trong tay xuống, : "Mấy ngày tới Lâm thiếu hiệp có việc gì ?"

      Lâm Uyên gì, chỉ lắc đầu.

      "Thời gian đến đại hội võ lâm gần ngay trước mắt, tính toán ngày chút cũng nên xuất phát rồi, Lâm thiếu hiệp có muốn đồng hành cùng chúng ta ?"

      "..."

      "Lâm thiếu hiệp?"

      Ta muốn lắm đâu.

      Từ xưa chính tà bất lưỡng lập, tuy rằng mấy năm gần đây thanh danh của Huyền Thiên giáo tốt dần lên, nhưng nhiều năm trước nó ma giáo đấy!

      Lâm Uyên hít sâu hơi: "Hề giáo chủ định xử lý Tiêu thiếu Các chủ thế nào?"

      Hề Ngọc Đường im lặng nhìn hồi, xác định chỉ đơn thuần muốn sang chuyện khác, liền lười nhác : "Chờ Tiêu thiếu Các chủ tỉnh lại, bổn toạ phái người đưa về Lăng Tiêu Các."

      Từ trong bản năng, Lâm Uyên thể nào tin được Huyền Thiên giáo, nhất thời định gì thêm.

      ngẩng đầu liếc nhìn Hề Ngọc Đường, sau khi tiếp xúc với ánh mắt đen như mực của đối phương có chút sững sờ, nhanh chóng dời mắt , giữ bình tĩnh : " đường đến Võ Lâm Minh lần này qua địa giới của Lăng Tiêu Các, vậy sao mang theo Tiêu thiếu Các chủ cùng? Tại hạ rất lo lắng cho thương thế của ."

      Hề Ngọc Đường gật đầu: "Có thể."

      Thấy nàng đáp ứng vô cùng sảng khoái, hệt như hề có ý làm hại Tiêu Vân Hàm, Lâm Uyên khẽ nhíu mày, nghĩ đến cái danh 'hiền lương chính trực' mà giang hồ đồn đãi, dần dần cũng cảm thấy thoải mái hơn chút, khoé môi cũng được thả lỏng: "Được, Hề giáo chủ đúng là người ngay thẳng."

      Hề Ngọc Đường chút để ý đáp: "Ừ."

      Lâm Uyên: "..."

      Nhìn biểu cảm 'ta vừa vào phải hang hổ' của Lâm Uyên, Thẩm Thất từ đầu đến cuối vẫn gì lại cảm thấy vô cùng đồng cảm với vị Lâm thiếu hiệp này.

      Ngươi thử xem, sao đám lão quái có da mặt chẳng khác gì tường thành bên Võ Lâm Minh kia lại có tên hậu bối... Hồn nhiên như vậy? Cứ như vậy mà được sao? Lâm thiếu hiệp, ngươi tỉnh táo lại chút , ngươi chính là đệ tử của minh chủ võ lâm đấy!

      Sao ngươi có thể... Ngây thơ như vậy?

      đành lòng để nam tử vô cùng tốt cứ dần bị mất giá trị như thế, Thẩm Thất hắng giọng, mở miệng:

      "Ta nghe , Lâm thiếu hiệp và Việt tiện... À, Việt công tử là bạn tri kỉ sao?"

      Nghe được tên hảo hữu, Lâm Uyên nao nao: "Thẩm thần y tới Thanh Phong sao?"

      Thẩm Thất nhìn thoáng qua Hề Ngọc Đường, gật đầu: "Ừ, Việt Thanh Phong."

      "Ta và Thanh Phong mới gặp thân, chính là hảo hữu lâu năm." Lâm Uyên vẫn rất hồn nhiên: "Sao Thẩm thần y lại nhắc tới việc này?"

      Ngươi là hảo hữu của tên Việt Thanh Phong đó sao lại học được phần mắt nhìn người của vậy? Khắp thiên hạ đều biết tên Việt gia nửa sống nửa chết kia và Hề Ngọc Đường hợp, ngươi làm bằng hữu của Việt Thanh Phong, sao còn đồng ý cùng nàng?

      Đầu óc ngươi đâu?

      sợ nàng gài ngươi sao?

      Khoé miệng Thẩm Thất giật , còn hứng thú: " có gì, chỉ muốn hỏi tình hình gần đây của Việt công tử chút thôi, dù gì cũng là bệnh nhân của ta."

      Lâm Uyên vô cùng cảm động nhìn Thẩm Thất, đột nhiên cúi đầu, cúi thấp: "Thân thể của Thanh Phong, còn xin thần y quan tâm nhiều hơn."

      Thẩm Thất: "..."

      Tự bê đá đập chân mình, Thẩm Thất giận đến mức mặt cũng biến thành màu đen, Hề Ngọc Đường nhịn được phì cười ra tiếng.

      Lời giang hồ đồn đãi hề sai, Lâm Uyên, đúng là nam tử ngay thẳng.

      ... ....


      việc Lâm Uyên ngay thẳng cũng quái dị là mấy.

      đến ân oán tình cừu của Hề Ngọc Đường và Việt Thanh Phong, chỉ cần là người ở trong giang hồ hơi lâu năm cũng có thể tuỳ ý viết ra đến vạn chữ. Dù sao người biết đến chuyện này cũng rất nhiều.

      Năm đó, sau khi Hề Ngọc Đường mười hai tuổi lấy thân phận thiếu chủ ma giáo thừa kế ngôi vị giáo chủ của phụ thân Hề Chi Miểu, liền luôn luôn tận sức tẩy trắng cho giáo phái, có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là do quá nghèo mà thôi.

      Tất cả mọi người trong thánh giáo này, ngoại trừ đám chỉ biết lao vào quần ẩu mỗi lần giao chiến, còn biết thế nào là kinh doanh sao? Giáo chủ tiền nhiệm Hề Chi Miễu lại càng là người quái dị hơn, thích giao du tứ hải, thích làm chuyện hào hiệp trượng nghĩa vung tiền khắp nơi, nương nàng Đường Chỉ Yên đúng là mắt mù mới bị lừa lên Tuyết Sơn. Hai kẻ biết kinh doanh lại còn lập hội cùng đám người hào phóng, trực tiếp cho Huyền Thiên giáo châm ngôn đơn giản: Cứ dựa vào năng lực là có thể tuỳ tiện vung kiếm trong giang hồ.

      Vì thế, chờ đến lúc bỗng nhiên tin tức phụ mẫu mất đồng loạt truyền đến, ca ca ruột lại mất tích, Huyền Thiên gặp đại biến, Hề Ngọc Đường tỉnh lại từ trong đau thương bắt đầu càn quét Huyền Thiên, cuối cùng khi nàng tiếp nhận cục diện rối rắm từ phụ thân mình, lại phát ... Bọn họ nghèo tới mức có gì để ăn rồi.

      Điều người ta thường làm trong trường hợp này chính là quyết định phát triển kinh tế, làm nữ xuyên , đây phải là chuyện hạ bút thành văn sao?

      , Hề Ngọc Đường cho ngươi biết, hề đơn giản như vậy, mà là khó khăn muốn chết!

      Hề tiểu giáo chủ hề biết gì về kinh tế và kiếm tiền, vì muốn giúp mấy trăm người cao thấp trong thánh giáo tàn lụi có được cơm ăn, lo lắng hết lòng, dốc hết tâm huyết, hết giảm biên chế đến kêu gọi nhân lực, từ Tuyết Sơn đến giang hồ, qua mười năm mới
      [​IMG]
      duyenktn1Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :