1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Giang Sơn Tươi Đẹp - Thiên Như Ngọc ( Hoàn - 83c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000

      Tác phẩm
      GIANG SƠN TƯƠI ĐẸP

      Tác giả: Thiên Như Ngọc

      Số chương: 83

      Converter: Ngocquynh520

      Editor: TieuKhang

      Nguồn: sưu tầm

      Tuần 2 chương


      Giới thiệu truyện:
      Edit: TieuKhang

      Mười năm trước: Nàng từ đại vượt thời gian đến thế giới xa lạ, hết lòng trợ giúp cho người mình thương thống nhất giang sơn, nào ngờ ngược lại phải nhận lấy phản bội còn phải bỏ mạng nơi vách núi…

      Mười năm sau: Hồn nàng về nơi chín suối, nhưng sau đó được sống lại trong lớp vỏ khác…

      Vì báo thù, nàng lại tiếp tục phò trợ cho ‘nam sủng’ của mình đoạt lấy đế vị…

      Nhưng số mệnh định cho ‘nam sủng’ mang "Sao Đế Vương", há có thể đơn thuần chỉ là ‘nam sủng’?

      Mười năm giấc chiêm bao, từ thời khắc tỉnh dậy cũng chính là lúc bắt đầu cho thời đại mới thuộc về nàng...

      Mới hôm qua còn bị ràng buộc bởi oán thù, sáng nay lại tay trong tay bình định thiên hạ…

      Vì báo thù, nàng tiếc công sức dốc lòng phò trợ ‘nam sủng’ đoạt thiên hạ!

      Giang sơn cao vời vợi, ai là người cùng nàng nắm tay bên nhau tới bạc đầu?

      Cái chết và sống, quá khứ và tại…

      Trải qua bao chông gai gập ghềnh, đến bao giờ ta và chàng mới có thể được nhìn thấy nhau…

      ======

      P/s: Thích bộ này lâu lắm rồi mãi tới nay mới có thời gian làm, hy vọng các bạn ủng hộ nhiệt tình nhé. Làm tới đâu đọc tới đó nên kg cốt truyện vì vợi đừng ai hỏi diễn biến nhé, truyện được chính thức post lên vào thứ 2 tuần sau.​
      Last edited by a moderator: 14/10/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1: Tỉnh dậy trở thành Nữ Hầu[*]
      Edit: TieuKhang
      [* Vua của nước Thời Xuân Thu – Chiến Quốc có danh xưng là Hầu]

      bàn gỗ hoa Lê vàng, trầm hương lượn lờ lan tỏa trong ấm lô, mây mù bốc lên như cơn gió thoảng . Ánh nắng ban mai chen nhau chiếu vào khe hở của khuông cửa sổ khắc hoa. Đối diện cái bàn cách đó xa, bức rèm thủy tinh đung đưa buông rũ xuống nền đất, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, nơi ấy càng thêm bừng sáng lấp lánh.

      Đây là căn phòng rộng lớn gần như trống trải nhất cung điện, lúc này mọi nơi mặc dù đứng đầy cung nhân, nhưng bầu khí lại vô cùng yên tĩnh. Ai nấy đều nín thở trầm ngâm, xuôi tay đứng ngay ngắn, nhưng tầm mắt theo quy cũ đều đồng loạt nhìn chằm chằm chiếc giường gỗ khắc hoa phía sau bức rèm.

      đúng hơn là bọn họ nhìn bóng người ở giường.

      Cửa điện đột nhiên hơi hé mở, chú mèo con toàn thân trắng muốt tròn trịa như quả cầu lách vào giữa khe cửa, kêu meo meo hai tiếng, nó rất nhàn hạ nhởn nhơ dạo vòng quanh điện, thế nhưng cung nhân nào dám bước lên đuổi nó .

      Chú mèo con dường như rất bất mãn vì ai để ý tới nó, bỗng chốc nó chạy về phía ngoài cửa lao vào vòng tay trắng nõn trơn mịn, hành động này của nó phá vỡ yên tĩnh vắng lặng ban nãy.

      Chủ nhân đôi tay ấy là phụ nhân tuổi độ bốn mươi, bà bế mèo trắng đứng dậy, cung trang màu nâu đỏ theo động tác đơn giản đó xòe rộng ra, chất liệu vải trơn mượt như nước, có thể thấy được nó cao quý cỡ nào.

      Hàng lông mày kẻ đen của phụ nhân nhíu lại, ánh mắt lo lắng liếc nhìn cửa điện, sau đó quay đầu , gương mặt đẹp đẽ cao quý chỉ có bất an, với người ở phía sau: "Lang thái phó, ông xem lần này Ninh nhi có thể qua nổi ?"

      Người đứng phía sau được gọi Lang thái phó là nam tử dưới năm mươi, diện mạo nho nhã, mặc dù râu tóc hoa râm, nhưng vẫn có thể thấy được khi còn trẻ cũng là người tuấn tú thanh tao.

      "Thái hậu cần lo lắng, quân thượng chắc chắn bình an vô ." thế, nhưng thần sắc mặt bán đứng lo âu ở trong lòng ông.

      Thái hậu ôm mèo trắng vào lòng, tay vô thức vuốt ve nhè bộ lông của nó, nhưng tầm mắt lại liếc về hướng cửa điện, "Ngự y , nếu hôm nay thể tỉnh lại, con bé ...." xong, sắc mặt bà chuyển sang bi thương, trong mắt giăng đầy sương mù, hơi nước từ từ .

      Lang thái phó thở dài tiếng, "Thái hậu cần lo ngại, người hiền có trời phù hộ, quân thượng tất nhiên gắng gượng qua được ải này."

      Thái hậu chớp chớp mắt, ép nước mắt chảy ngược vào lòng, hít hơi sâu nhìn về phía Lang thái phó, lắc đầu nhè , "Cũng tại đứa này quá mức tùy hứng, chỉ vì tên nam sủng mà biến mình thành ra thế này."

      Lang thái phó nghe lời này mặt lộ vẻ lúng túng, ho tiếng, "Thái hậu vậy là sai rồi, người đó...À, là nam sủng ấy, người này cũng phải người bình thường, mà chính là Lục công tử của Đông Việt, đệ đệ ruột của đương kim Đông Việt vương."

      Thái hậu nghe vậy bỗng ngẩn ra, nhưng chỉ trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, trong giọng cũng mang theo tức giận, "Nhưng bọn họ cũng thể ra tay độc ác như vậy được, nếu lần này Ninh nhi thể tỉnh lại, dù cho ai gia có dốc hết toàn lực của Nam Chiêu quốc chúng ta, cũng phải hướng Đông Việt đòi lại công đạo này!"

      Lời ấy vô cùng nghiêm túc, đến cả xưa nay luôn giữ cho mình vẻ chững chạc ôn hòa như Lang thái phó cũng khó nén kinh ngạc. Nhưng chỉ trong nháy mắt ông bình tĩnh lại, dưới gối thái hậu chỉ có mỗi nữ nhi này, ngày thường hết sức sủng ái, cũng khó trách bà như vậy. Huống chi, nữ nhi duy nhất này còn là quân chủ duy nhất của Nam Chiêu.

      Trong lòng ông thở dài, nếu như phải vì nguyên nhân này, vị quốc quân kia được sủng lên tới tận trời rồi. Ngay cả Lục công tử của Đông Việt mà cũng dám trực tiếp thu nạp vào hậu cung. Càng làm cho người ta bất lực hơn chính là, lúc Lục công tử trốn thoát khỏi vương cung Nam Chiêu, sau đó quân chủ mới biết được thân phận của thế nhưng chẵng những cảm thấy hối hận bởi hành động của mình, ngược lại còn dẫn theo quân xông lên ngăn chặn. Kết quả bị đại tướng của Đông Việt đến tiếp ứng bắn cho tên và bị trọng thương, từ khi hồi cung cho tới nay hơn nửa tháng nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

      Lang thái phó càng nghĩ càng rầu rĩ, Nam Chiêu tuy là địa phận vùng đất phương Nam, dân chúng giàu có, nhưng quốc quân hoang đường như thế, nếu cứ tiếp tục như vậy cuối cùng ngày, e rằng....

      Ông dằn xuống nỗi lo ngày nào cũng khiến mình suy nghĩ, giương mắt lên nhìn thấy thái hậu vẫn mang vẻ mặt bi thương, ánh mắt đờ đẫn vô hồn cho thấy trong lòng bà sốt ruột tới cực điểm.

      Có thể do tâm trạng bị đè nén quá mức, đến nỗi mèo trắng trong ngực bà cũng bắt đầu chịu được uốn éo, sau khi giãy giụa hồi nó thoắt chùi ra khỏi vòng tay thái hậu, nhàng rơi xuống mặt đất, còn hết sức ưu nhã lúc lắc thân thể. Mà thái hậu hoàn toàn hay biết gì về hành động này của nó.

      Chú mèo meo meo ê a, lúc la lúc lắc nện từng bước về phía cửa điện. Sau khi lẻn vào trong điện, lần này nó càn rỡ chạy trong điện như lần trước, mà chỉ rón rén nhàng tới cạnh bức rèm che thủy tinh, bắt đầu dùng móng vuốt của mình đùa giỡn những hạt trân châu.

      Nhóm cung nhân canh gác trong điện vẫn giữ im lặng tiếng động, giống như dưới chân họ mọc rể.

      Đột nhiên, ngoài điện truyền đến giọng của thái hậu, thanh kia tựa như rất mệt mỏi, nhưng cũng mang theo nỗi bi thương hết sức ràng, "Các ngươi lui xuống hết , đừng làm ồn Ninh nhi nghỉ ngơi."

      Nhóm cung nhân vốn như lão Tăng ngồi thiền, trong nháy mắt như được sống lại, dịch chuyển bước chân, sau đó dùng tốc độ cực nhanh rời khỏi cửa điện.

      Trong điện càng thêm mênh mông trống trải, chỉ còn lại người và mèo. Gió bỗng từ đâu nổi lên, cửa điện khẽ lung lay theo gió, sau đó từng trận gió đua nhau thổi vào, khiến cho bức rèm thủy tinh lay động vang lên khe khẽ. Mèo trắng bị bức rèm đột nhiên lắc lư dọa sợ lập tức nhảy sang bên, phía sau rèm lộ ra bàn tay trắng xanh vắt ở mép giường gỗ khắc hoa, đột nhiên giữa bàn tay có ngón giật giật, sau động tác đó, cả bàn tay cũng đều động đậy.

      "Ưm...." Tiếng rên rỉ cực khẽ từ giường bật ra, quân chủ Nam Chiêu chậm rãi he hé mí mắt. Hàng mi khẽ run, sau khi chớp chớp mấy cái, thần sắc trong mắt vốn mơ hồ bắt đầu ràng hơn.

      Mờ mịt, kinh ngạc, sặc sỡ, yên tĩnh.

      Đủ loại màu sắc thể tưởng tượng nổi luân phiên thoáng qua trước mắt, nàng túm chăn từ từ gượng dậy. Bộ não trong phút chốc còn tưởng rằng mình nằm mơ.

      Bởi vì giữa lằn răn sinh tử vừa trải qua vẫn còn lẩn quẩn trong đầu chưa tan, trong khoảng thời gian ngắn nàng rất khó tiếp nhận được mình được sống lại.

      Ngắm nhìn bốn phía, ngờ nơi đây là cung điện hết sức hoa lệ. May , vẫn còn ở cổ đại. Nàng cẩn thận nhìn quanh vòng, sau khi phát phải tòa cung điện trong trí nhớ kia nàng mới thở phào nhõm. Sau đó tiếp tục nhìn cách bày trí trong điện, số đồ vật rất đặc biệt đập vào mắt, bây giờ nàng có thể xác định rằng mình vẫn còn gian mà mình từng sinh sống vào mười năm trước.

      Sau khi chắc chắc điều này, mặt nàng liền lên nét cười.

      Vẫn còn ở thế giới này quả rất tốt, bằng , mối thù của nàng biết tìm ai để báo đây?

      Nàng giật giật cánh tay, đầu tiên chỉ hoạt động khẽ, sau đó cử động mạnh hơn, vặn vẹo người vài cái, mặt vị quân chủ nọ lộ ra nét vui sướng thể tin được.

      Đúng vậy, chính là vui sướng. Đối với người suốt mười năm thể làm theo điều bản thân mình muốn mà , bây giờ đột nhiên trở nên linh hoạt như thế, quả thực là chuyện mà có nằm mơ cũng dám nghĩ tới.

      Có lẽ do vui mừng quá đỗi, động tác quá mạnh, hậu quả chính là bị ảnh hưởng đến vết thương. Quân chủ Nam Chiêu vì quá đau nên bật ra tiếng rên rỉ bụm lấy ngực, lúc này mới nhận ra mình bị thương.

      Hoặc là , thân xác tại này của nàng bị thương.

      Nhưng bao nhiêu đây có đáng là gì, trước khi nàng tiến vào chiếm giữ cơ thể này nàng còn bị thương nặng hơn bây giờ gấp trăm ngàn lần, phải cũng chống chọi được suốt mười năm hay sao?

      Nàng vén chăn lên, mặc kệ người chỉ mặt bộ trung y màu trắng, thậm chí còn để chân trần bước luôn xuống giường. Bởi vì nàng rất nóng lòng muốn cảm nhận ngay cảm giác được lại hơn mười năm xa cách.

      bước, hai bước, qua rồi lại, khiến cho mèo trắng bên cạnh cũng tò mò nhìn nàng, còn bắt chước theo nàng vểnh đuôi qua lại.

      Ngồi xuống trước bàn trang điểm, nàng bắt đầu quan sát diện mạo tại của mình.

      Mi mục như vẽ, thanh tú thoát tục, tuổi tầm hai mươi, quả là thiếu nữ xinh tươi như hoa. Có điều, thần thái trong đôi mắt như trăng rằm kia có vẻ gì đó rất phức tạp khó tả.

      Đó chính là thăng trầm và đau thương sau khi trải qua hết vạn vật thế gian, chính là lạnh lùng và bất chấp sau khi nhìn thấy thế thái nhân tình biến đổi khôn lường.

      Nàng vươn tay cầm chiếc lược gỗ bên cạnh bắt đầu chải tóc cho mình, từng sợi tóc được chải đều suông thẳng theo chiếc lược, ánh mắt suy tư lẳng lặng nhìn người trong gương.

      Đột nhiên, nàng dừng tay, khuôn mặt trong gương thoáng vẻ sửng sốt. Nàng nhớ ra rồi, nàng từng thấy qua gương mặt này rồi. Tuy qua nhiều năm, nhưng nàng có thể khẳng định dung nhan trong gương đúng là mình từng thấy qua.

      Ký ức từ từ lên mồn . ra nàng vốn phải là người của gian này, nhưng trời đất xui khiến để cho nàng đến đây, sau đó sống ở thế giới này hơn mười năm. Hôm nay cái thể xác vốn quen thuộc mười năm kia bỏ nàng mà , nào ngờ nàng còn được cơ hội sống lại thêm lần nữa.

      đến thế giới này, so với thế giới trong ký ức của nàng chỉ có tương tự về mặc địa lý, còn lại hoàn toàn khác. Dựa theo khác biệt của các quốc gia lớn lãnh thổ bao la bạt ngàn trước mắt này, có lẽ cũng khác nhiều so với thời đại có tên là Xuân Thu Chiến Quốc trong thế giới trước đó của nàng.

      Tương tự thế, giống hệt như Xuân Thu Chiến Quốc, tất cả quốc gia lớn nơi đây tuy nhiều, nhưng cường đại chỉ có năm sáu cái, Nam Chiêu cũng được coi là trong số đó.

      Mà người ở trong gương chẳng phải là Nữ Hầu, cả thiên hạ Nam Chiêu chỉ có quân chủ duy nhất kia sao?

      Nhưng năm đó khi nàng nhìn thấy quân chủ Nam Chiêu thân phận nàng vẫn là người của Đông Việt.

      Nàng nheo mắt cẩn thận suy nghĩ, cũng có mười mười hai năm rồi, khó trách nàng phải mất lâu như vậy mới nhớ ra dung nhan của trong gương này chính là quân chủ Nam Chiêu.

      Khi ấy nàng vẫn còn vinh quang sáng ngời, nụ cười luôn nở môi. Nàng còn nhớ thời điểm đó nàng theo quân chủ Đông Việt đến Lạc Dương tiến cống cho chủ quốc Trung Chu, gặp được vị quân chủ Nam Chiêu này ở đại điện. Dĩ nhiên lúc đó quân chủ Nam Chiêu vẫn chưa đăng cơ, nàng ấy còn theo mẫu thân của mình để xin lập làm quân chủ.

      Hình như tên của nàng ấy là....An Ninh Hề.

      Ninh Hề? Gương mặt trong kính ánh lên nét cười, có chút vui vẻ, có chút giễu cợt.

      Sau này, trong thiên hạ chỉ có An Ninh Hề, đó chính là nàng.

      Nước Nam Chiêu mang họ An, thuộc vùng Giang Nam, thủ đô là Kim Lăng. Tuy luôn an phận ở phương, nhưng do sở hữu được vị trí địa lý thuận lợi nên rất giàu có và sung đúc. Cũng vì vậy, quân chủ Nam Chiêu đời trước cũng chính là phụ vương của An Ninh Hề mới cưới công chúa hoàng thất Trung Chu – Cơ thị làm hậu. Đáng tiếc, vị quân chủ đời trước này mặc dù sủng cơ vô số, nhưng cả đời lại con, dưới gối chỉ có hai nữ nhi. là trưởng nữ An Tĩnh Hề do thị thiếp sinh ra, còn chính là An Ninh Hề do Cơ thị sinh.

      An Ninh Hề là con dòng chính, lại còn xuất thân là huyết thống hoàng tộc cao quý. Sau khi quân chủ đời trước bạo bệnh qua đời, hiển nhiên theo lý nàng ngay lập tức được đưa lên kế thừa ngôi vị quân chủ. việc sau đó là mẫu thân tại của nàng dẫn theo nàng tiến về phía Lạc Dương mới chính thức xin lập, nhờ đó bọn nàng mới có cuộc sơ ngộ năm ấy.

      Có điều thời đại này thịnh hành tư tưởng nam tôn, thỉnh cầu như vậy có phần thiết thực. Người trong gương nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt hơi sợ sệt, hiển nhiên là chìm đắm vào trong hồi ức xa xưa.

      Nàng bỗng nhớ lại tình cảnh khi ấy, vì việc An Ninh Hề có được ngồi lên ngôi vị hay mà dẫn đến các quốc gia tranh luận gay gắt. Trong đó, có số đại quốc đưa ra đề nghị chia cắt Nam Chiêu, dọa Cơ thị và An Ninh Hề lúc đó chưa đến mười tuổi sợ hãi bất lực biết phải làm gì. Sau đó là nàng đề nghị Đông Việt vương giữ lại Nam Chiêu, từ từ rồi tính.

      ra lúc ấy chỉ là vì Đông Việt còn chưa đủ mạnh, nếu cương quyết muốn phân chia lãnh thổ, chắc chắn chỉ hại mà lợi, cho nên nàng mới đưa ra kiến nghị này.

      Kết quả cuối cùng là, hoàng đế Trung Chu, cũng chính là ca ca ruột của Cơ thị, cậu ruột của An Ninh Hề, bản thân cũng chỉ suy tính cho lợi ích của bản thân nên mới chấp nhận lời đề nghị của Đông Việt vương giữ lại Nam Chiêu, đồng ý để An Ninh Hề kế vị. Chỉ là, do thân phận của nàng là nữ nên được phong Vương mà chỉ phong Hầu.

      Do đó, giữa thế giới chỉ có những vị Hoàng đế nay lại có thêm Nữ Hầu. Nhưng khi ở trong bản quốc, người người đều vẫn tôn trọng xưng An Ninh Hề là quân thượng.

      Người trong gương đột nhiên rất muối cười nhưng cười nổi, nàng thầm thở dài, việc đời khó đoán quả đúng chẳng sai. Khi xưa nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, hành động nhất thời của bản thân lại mở đường cho cuộc sống về sau. Xem ra, việc sâu xa bên trong hẳn là sớm có an bài.

      Cũng được, kể từ hôm nay, mình chính là An Ninh Hề.

      Nàng tự với lòng, thầm hạ quyết tâm phải quên hết những chuyện trong quá khứ… Cái tên của quá khứ, bằng hữu trong quá khứ, người từng trong quá khứ, cùng khát vọng từng có trong quá khứ...

      Bởi vì tất cả những thứ đó trước kia từ bỏ nàng…

      Động đậy bàn chân ngồi lâu, An Ninh Hề bỗng chạm phải vật gì đó có lông mà còn mềm mềm bên chân, giật mình cũng đồng thời cúi đầu nhìn xem, khi nhìn thấy là chú mèo con trắng muốt nàng nhíu nhíu mày.

      Nàng thích loại động vật này, bởi vì nó chỉ khiến lòng con người ta trở nên nhu nhược mềm yếu, mà hôm nay, chuyện nàng kiêng kỵ nhất chính là yếu lòng.

      An Ninh Hề thu hồi ánh mắt nhìn con mèo kia nữa, chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị quay lại giường nằm thêm lát. Tuy còn rất nhiều chuyện muốn làm, có điều trước mắt cần điều dưỡng tốt thân thể mới là quan trọng nhất.

      Nhưng nàng còn chưa kịp xoay người, bả vai đụng phải vật cứng rắn sắc bén. Hơi nghiêng đầu để nhìn, lọt vào tầm mắt là đoạn mũi kiếm lạnh lẽo sáng ngời bóng loáng.

      An Ninh Hề tự nhiên cảm thấy sợ hãi, lẽ vào mình vừa được chết sống lại, phải bị đẩy rơi vào địa ngục lần nữa hay sao?
      139, huyenlaw68, rjnchan2 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2: Tri Ngọc
      Edit: TieuKhang

      Cung điện Nam Chiêu tọa lạc tại cung điện hết sức vắng vẻ ở phía Tây. Cửa đại điện treo tấm biển viết ba chữ rồng bay phượng múa rất to: Điện Trọng Hoa.

      Vị trí cung điện này tuy hoang vu hẻo lánh, nhưng lại rất đỗi xa hoa. Bên trong cung điện từ đồ dùng đến cách bày trí, thậm chí ngay cả nền đất cũng được dùng vật liệu quý giá vô cùng xa xỉ để trải lót thành. Nếu có người lạ bên ngoài tới đây, chắc chắn nghĩ rằng điện Trọng Hoa này mới là tẩm điện của quân chủ Nam Chiêu.

      Trong sân cung điện trồng rất nhiều cây trúc, vừa chớm vào mùa Xuân, vạn vật tề tụ đón chào sắc xuân, phóng mắt nhìn xa hơn chút là có thể trông thấy vùng cây xanh lá biếc bừng bừng sức sống. Mà lúc này, có bóng dáng trắng ngời như tuyết đứng giữa đất trời bạt ngàn xanh thắm.

      Đó là bóng dáng của nam tử, người nọ ngồi mình lặng lẽ giữa rừng trúc, đầu hơi cúi xuống, rất chuyên chú vuốt ve chiếc cổ cầm, thoáng nhìn tới chỉ có thể thấy được suối tóc đen như mực của y lũ rũ hai bên vai.

      Giữa rừng trúc bỗng vang lên tiếng lá cây xào xạc, nam tử áo trắng dừng lại động tác trong tay, ngước mắt lên nhìn người tới, đôi môi mỉm cười, "Thế nào? Nữ Hầu tỉnh chưa?"

      Người tới có thân hình oai phong vạm vỡ, nhưng khi tới trước mặt nam tử áo trắng lại rất cũng kính, tư thế đứng nghiêm trang như binh lính qua đào tạo, "Thuộc hạ vừa đến xem qua, thái hậu cùng Lang thái phó vừa rời khỏi nơi đó. Nữ Hầu hình như vẫn chưa tỉnh, công tử có muốn xem thử chút hay ? Nghe ...." dừng lại, do dự lúc rồi tiếp: "Nghe nếu hôm nay thể tỉnh, bao giờ tỉnh lại nữa."

      Nam tử áo trắng cao giọng “Ồ” lên tiếng, thần sắc vẫn giữ nét cười ôn hòa, vẻ mặt hề có biến động nho nào. Y thong thả dứng dậy, nhưng bỗng chốc như đứng vững, người hơi chao đảo, khiến cho nam tử khôi ngô kia kiềm được suýt vươn tay ra đỡ y.

      Y khó khăn lắm mới ổn định được cơ thể, nam tử áo trắng nhìn bóng dáng khôi ngô đối diện trước mặt : "Nếu ngươi vậy, vậy chúng ta hãy đến đó xem thế nào ."

      Hai người cất bước ra khỏi rừng trúc. Lúc này tại cung Trữ Minh - tẩm cung của quân chủ Nam Chiêu, bóng người trắng đen giằng co, trong đó đương nhiên có Nữ Hầu mà bọn họ vừa đến.

      Gió mạnh thổi xượt qua khiến An Ninh Hề chỉ mặc mỗi áo trong lúc này mới cảm thấy hơi lành lạnh, dẫu thời tiết vào Xuân.

      Hắc y nhân cầm kiếm kề sát nàng từ phía sau, lên tiếng cũng có hành động gì khác, hai người có vẻ đánh giá lẫn nhau, tựa như hai pho tượng đứng im bất động.

      An Ninh Hề đánh giá người ở phía sau qua tấm gương đồng bàn trang điểm ở phía trước. Tuy nhìn thấy được toàn bộ, nhưng loáng thoáng có thể nhìn thấy đôi mắt sắc bén được phản chiếu ra từ trong gương, có lẽ là tên sát thủ chuyên nghiệp cũng nên.

      An Ninh Hề chậm rãi đảo tròng mắt, bắt đầu suy tính đối sách, nàng phỏng đoán tên thích khách này cũng chỉ mới vừa tiến vào điện, có lẽ vốn định thừa dịp mình hôn mê mà giải quyết mình. Đáng tiếc, xui cho là mình tỉnh lại ngay thời điểm đó, trong khoảng thời gian ngắn tên thích khách này cũng ném chuột vỡ bình, vì ngoài điện thể nào có ai.

      Sở dĩ An Ninh Hề biết những điều này, đương nhiên đều nhờ kinh nghiệm trước đó ban tặng. Ban đầu nếu phải nàng, sao Đông Việt có thể cường thịnh như ngày hôm nay?

      Nàng nhờ có kiến thức của xã hội đại trước khi vượt giời gian, may nhờ có thủ đoạn tùy cơ ứng biến trước khi được sống lại, cũng chính vì vậy, xưa nay nàng luôn có lòng tin với năng lực của chính mình.

      thực là An Ninh Hề đoán đúng, tên hắc y nhân ở sau lưng quả sợ ngộ nhỡ manh động suy nghĩ kinh động đến thị vệ ở bên ngoài. nhận nhiệm vụ Nữ Hầu hôn mê bất tỉnh, chỉ cần đến bổ đao là được, ngờ khi đến mới phát , mục tiêu của hành động lần này ngồi sờ sờ trước bàn trang điểm.

      bắt đầu thầm tính toán trong lòng, rốt cuộc có nên ra tay hay ? Nhưng nếu chỉ cần sơ sẩy chút, rất có thể kinh động đến người khác, đến chừng đó mình cũng thoát được.

      Hai người giằng co, có vẻ như ai cũng căng thẳng cảnh giác đối phương. Hồi lâu sau, rốt cuộc cũng có người mở miệng chuyện, người đó đương nhiên là An Ninh Hề.

      "Vì sao phải giết ta?" Khi lên tiếng mới phát giọng mình hơi , thậm chí còn mang theo vẻ lười biếng mệt mỏi. An Ninh Hề nhíu nhíu mày, trong lòng thầm cảm thấy thất vọng, giọng này sao chẳng có chút uy nghi của quân chủ nên có gì cả.

      Hắc y nhân gì, phải muốn mà là thể . chỉ là sát thủ trong tổ chức sát thủ, đầu lưỡi bị cắt, từ lâu mất khả năng chuyện. Cho nên sau khi nghe xong lời của nàng, chỉ vững vàng dùng kiếm chỉ về phía nàng, trước sau hề hé môi.

      An Ninh Hề hiểu nội tình, hai đầu mày càng nhíu chặt hơn, thầm suy tính xem kế tiếp nên làm thế nào.

      Tiếng gõ cửa rất khẽ vang lên, hai người bên trong điện đều giật mình cả kinh, nhìn tới nơi phát ra thanh thấy chú mèo trắng nghênh ngang vào cửa, chứ nào phải ai.

      Tia hy vọng vừa dâng lên bỗng chốc tan biến, trong thâm tâm An Ninh Hề bắt đầu cảm thấy cam lòng.

      Trước khi được sống lại, nàng chịu đựng suốt mười năm gian khổ bên dưới vách đá. Dùng ý chí kiên định để chống đỡ tấm thân tàn ma dại, vượt qua uy hiếp của cái chết hết lần này tới lần khác. Cuối cùng mãi đến khi chịu nổi nữa, trời xanh mới thương xót, cứ ngỡ rằng mình rơi xuống địa ngục sâu thẳm, nhưng nào hay khi tỉnh lại còn được nhập vào thể xác còn rất trẻ, hơn nữa thể xác này còn là Vua của nước, nắm quyền sinh sát trong tay.

      An Ninh Hề vốn còn nghĩ mượn thể xác này để báo thù, nhưng vừa mới tỉnh phải hứng chịu cái chết cận kề, có thể bảo nàng cam tâm được sao?

      Vậy kẻ thay lòng đổi dạ kia chẳng lẽ vẫn nhở nhơ tiêu dao khoái hoạt ư? Còn mình phải chịu đựng biết bao nhiêu đau khổ như thế này?

      Càng nghĩ càng cam lòng, An Ninh Hề nắm chặt hai tay, trong lòng vô cùng căng thẳng nhưng vẫn cố gắng dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh với hắc y nhân ở sau lưng: "Nếu ngươi giết ta, ta có thể đồng ý với ngươi bất kể cầu gì."

      Chẳng qua nàng chỉ muốn được tiếp tục sinh tồn ở cái thế giới này, sau đó nàng mới có thể đòi lại hết tất cả những gì mình mất.

      Vốn cho rằng điều kiện này rất hấp dẫn, nhưng gã hắc y nhân kia vẫn đứng im bất động, vẫn là cái điệu bộ lấy mạng nàng bất cứ lúc nào.

      Trong lòng An Ninh Hề bắt đầu thất vọng, nhưng thần sắc hề hốt hoảng, có sóng to gió lớn nào mà nàng chưa từng trải qua, đâu phải mới lần đầu tiên bị uy hiếp.

      Im lặng, im lặng vô tận.

      Hai người đều chờ đợi thời cơ, người chờ cơ hội để lấy mạng đối phương bất cứ giá nào, còn người toan tính làm cách nào để thoát thân.

      Có lẽ do ngoài điện quá mức yên tĩnh, giống như có người, hắc y nhân hơi dịch người, hình như muốn động thủ. An Ninh Hề chợt thấy căng thẳng, đôi mắt liếc tới chiếc trâm cài bàn trang điểm, trong lòng thầm ước định thực lực của hắc y nhân, thầm nghĩ xem làm sao để lấy được cây trâm đó mà hay, dùng nó để tự vệ.

      Nhưng nàng còn chưa kịp hành động cổ tay gã hắc y nhân chuyển động trước. An Ninh bỗng thấy cổ mát lạnh, mạch suy nghĩ trong nháy mắt đình trệ, đột nhiên nhớ tới lời tạm biệt với cái thế giới này lâu trước đó.

      Nàng phải trải qua bao ngày tăm tối mới vào được thể xác này, vậy mà bây giờ lại sắp sửa bị đoạt lần nữa.

      "Keng" Tiếng đanh giòn vang lên bên tai, An Ninh Hề kinh ngạc nhìn sang, kiếm của hắc y nhân vuột khỏi tầm tay, gã cũng giật mình nhìn về hướng cửa điện.

      An Ninh Hề theo tầm mắt nhìn tới, cũng trong nháy mắt này, hắc y nhân nhanh chóng nhặt lên thanh kiếm rơi mặt đất, sau đó phóng ra từ cửa sổ phía sau chạy thoát.

      An Ninh Hề bận tâm tới phương hướng hắc y nhân kia tháo chạy, nếu thị vệ trong cung này có khả năng ngăn cản được , thể vào được nơi này, và nếu chưa hoàn thành nhiệm vụ, còn quay trở lại lần nữa.

      Điều nàng muốn làm nhất nay chính là trong thời gian này phải tìm cho ra hung thủ đứng phía sau muốn ám sát nàng để chấm dứt hậu hoạn.

      Tầm mắt tiếp tục dời về phía cánh cửa, cửa điện bị bàn tay hơi xanh xao đẩy ra. Bàn tay đó lộ cả những khớp xương, vân da cân xứng, là bàn tay của đàn ông.

      Cửa điện phải dùng thời gian rất lâu mới được đẩy ra hoàn toàn, kế tiếp góc áo trắng như tuyết lọt vào tầm mắt, sau đó mới đến chủ nhân của nó.

      Đó là nam tử tuổi tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy. Dáng vẻ toát lên chững chạc trưởng thành của đàn ông, mái tóc dài đen nhánh chỉ tùy ý dùng dây cột lại ở phía sau đầu, trước trán có vài sợi tóc rơi xõa phủ xuống hơn nửa gương mặt, để lộ ra số đường nét rất tinh tế. Nếu như phải nhìn thấy dáng người và cử chỉ của y, có lẽ An Ninh Hề cho rằng đây là cực kỳ xinh đẹp.

      Nam tử áo trắng chậm rãi tới, khóe môi mang theo nụ cười, dáng vẻ hết sức hời hợt tùy ý, giống như chẳng mấy quan tâm đến chuyện vừa mới phát sinh, nhưng An Ninh Hề biết, khi nãy là y ra tay cứu mình. Nàng rũ mắt nhìn mặt đất, thứ vừa đánh rớt trường kiếm trong tay hắc y nhân chính là khối ngọc bội, đáng tiếc nó vỡ thành hai mảnh.

      Lấy ngọc đấu kiếm, ràng chính là hành động trong lúc nguy cấp, nhưng hóa giải cho an nguy của An Ninh Hề, thân thủ nam tử này quả rất bất phàm. An Ninh Hề vừa suy tính trong lòng, vừa nhìn nam tử từng bước tới.

      Nam tử rất cao, bờ vai tuy rộng nhưng hơi gầy, nhìn ở cự ly gần mới phát sắc mặt xanh xao nhợt nhạt, xanh đến mức như trong người mang bệnh. Trong lòng An Ninh Hề rất đỗi kinh ngạc, người như vậy sao lại có được thân thủ nhanh nhẹn như thế.

      "Quân thượng tỉnh rồi? Trước đó là khiến ta lo lắng thôi." Y khe khẽ mở miệng, lời ra dịu dàng gì sánh bằng, ánh mắt nhìn An Ninh Hề cũng chan chứa tình cảm.

      An Ninh Hề thầm kinh ngạc trong lòng, lẽ nào nam tử này có quan hệ gì với mình hay sao? Nhưng nghe hỏi vậy bèn gật đầu đáp, "Mới vừa tỉnh lại, đa tạ ban nãy ra tay cứu giúp."

      Nam tử áo trắng hơi ngớ ra, thoáng giật mình liếc nhìn An Ninh Hề, nữ tử trước mắt dường như thay đổi, giọng điệu khi chuyện thờ ơ lạnh nhạt, nào còn vẻ lười biếng và yểu điệu mê hoặc như xưa?

      Nhưng chỉ trong nháy mắt y khôi phục lại thần sắc cười nhạt, "Quân thượng cần đa tạ ta, là Tần Hạo cứu quân thượng, với bộ dạng này của ta, nào có bản lĩnh đó."

      Nghe lời tự giễu ấy, An Ninh Hề sững sốt, có phần ngạc nhiên nhìn nhìn ra phía sau, "Tần Hạo là ai?"

      Trong đôi mắt đen sâu thẳm của nam tử áo trắng lại lên vẻ kinh ngạc, dù vậy nhưng mặt vẫn cười : " chỉ là thị vệ cận thân của ta, sao có thể tùy tiện vào tẩm cung quân thượng người được?"

      An Ninh Hề khẽ gật đầu, trong lòng lại suy nghĩ sâu hơn, tại sao nam tử này có thể tự do lại trong tẩm cung của nàng, hơn nữa còn có thị vệ cận thân? Trong khi mình là Vua của nước mà đến thị vệ bên người cũng có? Chẳng lẽ nam tử này có thân phận rất hiển hách?

      ra An Ninh Hề hề biết, nàng có thị vệ cận thân, mà võ nghệ của thị vệ Vũ Chi Duệ này còn là bậc nhất đứng đầu Nam Chiêu. Nhưng sau việc An Ninh Hề bị Đại tướng của Đông Việt bắn trọng thương, thái hậu cho rằng Võ Chi Duệ hộ giá bất lực, nên hạ lệnh giam lại.

      Tuy trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng An Ninh Hề biết nàng tiện hỏi thêm nữa, bởi vì nàng nhận ra hoài nghi của nam tử trước mặt. Nếu còn hỏi thêm nữa e chỉ làm bại lộ mình phải là An Ninh Hề chân chính. Cũng vì thế nên ngay cả nguyên nhân tại sao mình bị đâm nàng cũng hỏi tới.

      Nghĩ vậy, nàng ngẩng đầu phất phất tay với nam tử áo trắng, hơi áy náy : "Nếu là như vậy, vậy thay ta...thay bổn cung đa tạ Tần Hạo, bổn cung mới vừa tỉnh lại, cần phải nghỉ ngơi thêm, ngươi lui xuống trước ."

      Nam tử áo trắng sau khi nghe xong lời nàng, dù trong lòng rất bất ngờ nhưng vẫn tiếp nhận gật đầu cái, chút do dự lập tức ra ngoài, mặt vẫn luôn mỉm cười ôn hòa. Sau khi ra cửa, thời điểm cánh cửa được nhàng khép lại ý cười mặt y vẫn thay đổi, chỉ hướng bên cạnh tùy ý phất tay.

      nam tử khôi ngô vạm vỡ mặc trang phục thị vệ buớc nhanh tới trước mặt y rồi đứng lại, gương mặt cương nghị hết sức nghiêm túc, vừa nhìn biết là kiểu người cười tùy tiện, tư thế luôn giữ đúng mực ngay ngắn, liếc nhìn cửa điện phía sau nam tử áo trắng, giọng gọi: "Công tử."

      Nam tử áo trắng gật đầu cái, vừa thong thả ung dung bước chầm chậm dọc theo hành lang thẳng về phía trước, vừa cười nhạt với nam tử khôi ngô theo sát ở phía sau: "Tần Hạo, chúng ta gặp người thôi."

      Tần Hạo vốn là người có thân hình cao lớn, thế nên mỗi bước cũng lớn hơn người bình thường, nhưng vì lúc này phải nương theo tiến độ bước của công tử phía trước, chỉ đành bước chậm rì rì theo, nghe được lời công tử, mang theo nghi vấn dò hỏi: "Công tử muốn gặp người nào?"

      Nam tử áo trắng nhếch môi cười , hời hợt , "Vũ Chi Duệ."

      Chỉ có mới biết được, ngày đó lúc Nữ Hầu bị Đại tướng Đông Việt bắn trọng thương rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có thể y từ điểm này mà tìm ra được manh mối cho thay đổi của Nữ Hầu cũng chừng.

      Mặc dù Tần Hạo vẫn còn nhiều điểm nghi vấn, nhưng biết tâm tư công tử giống người bình thường, người làm vậy tất nhiên là có đạo lý của người, vậy nên cũng hỏi thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng theo sát phía sau y, luôn giữ đúng chức trách hộ vệ của mình.

      Cũng thời điểm này, trong cung Trữ Minh phía sau bọn họ, An Ninh Hề lẳng lặng đứng trước cửa sổ nhìn bóng dáng màu trắng xa mà lâm vào trầm tư.

      Người này dường như có chút quen thuộc, mà cũng có vẻ như xa lạ thân thiết. Gã thị vệ theo phía sau nhìn cũng biết là người có võ nghệ cao cường, mà còn đối với hết sức cung kính. người trông có vẻ ốm yếu bệnh tật, sao có thể khiến cho thị vệ ưu tú như thế trung thành cẩn cẩn theo mình như vậy? Chỉ có giải thích, đó chính là xuất thân của người này đơn giản.

      An Ninh Hề giơ tay liếc nhìn khối ngọc bội nàng vừa nhặt lên, ngọc bội hình tròn vỡ thành hai mảnh, ghép tại cùng nhau thành hai chữ: Tri Ngọc!

      Mặt sau có thêm vài chữ : Tặng Tần Hạo - Xương Định năm ba mươi lăm - Trường An.

      Xương Định năm ba mươi lăm, đó là năm Tây Hoa. Trường An chính là đô thành của Tây Hoa.

      An Ninh Hề khẽ nheo mắt, Tri Ngọc? Tên rất hay, là nam tử áo trắng đó sao? Trong lòng nàng thầm tính toán: Hóa ra là nhân sĩ Tây Hoa. Xem ra phải điều tra về lai lịch của hai người này rồi.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3: Dò xét lẫn nhau
      Edit: TieuKhang

      Bố cục ở cung điện Nam Chiêu rất nghiêm cẩn, đường xá chủ yếu là dùng đường đá bằng để phân bổ đến từng khu vực. Nếu nhìn bao quát thấy cung điện ở phía Đông có nhóm người tất bật bận rộn, cung điện cũng bắt mắt lắm vì khu đó là nơi dành cho nhóm cung nhân chuẩn bị bắt đầu cho ngày làm việc mới. Còn nhìn về phía Tây là quang cảnh hoàn toàn khác, đó là tòa cung điện trang nghiêm lộng lẫy im lìm đứng sừng sừng, so với phía Đông tạo thành khác biệt trời vực.

      Nhưng chính giữa còn có nơi rất đặc biệt. Phân chia hai cung điện ở Đông và Tây là con đường rộng lớn trải đầy đá xanh, cuối đường bên kia dẫn thẳng đến hướng phía Bắc, cũng chính là điểm phân chia hai khu vực này. Đó là tòa lầu các có gì nổi bật, mà bí chính là ám thất bên dưới tòa lầu các. là ám thất, chứ ra nó rất lớn, thực tế nơi đó chính là địa lao trong hoàng cung.

      Lúc này, tại căn phòng nào đó trong ám thất, biết tiếng nước giọt tí ta tí tách từ đâu vọng đến, chứng tỏ nơi đó rất u và ẩm thấp. Phía ô cửa sổ mái nhà hình chữ nhật lớn được đan khít vài thanh sắc. Sau giữa trưa, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu rọi vào trong qua ô cửa sổ này, mang đến cho nơi đó chút ấm áp.

      Trong hoàn cảnh hơi có vẻ tăm tối đó, có nam tử độ ngoài ba mươi, tướng mạo chất phác, vẻ mặt nghiêm nghị ngồi ngay ngắn giữa đống cỏ khô bừa bộn, trong ánh mắt mang theo đề phòng nhìn về phía nam tử áo trắng đứng dựa nghiêng người vào cạnh cửa nhà lao.

      "Tri Ngọc công tử sao lại đến những nơi thế này?" Hồi lâu sau, rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn lên tiếng chuyện trước, chỉ vì nam tử áo trắng ở cạnh cửa nhà lao thực quá ung dung bình thản, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, tin chắc rằng dù cho có trôi qua thêm vạn năm nữa, nam tử này vẫn bình thản và mang theo ý cười nhìn mình cùng mình đấu tính nhẫn nại.

      "Dường như Vũ thái phó có chút thành kiến với ta phải?" Nam tử áo trắng có tên là Tri Ngọc công tử giương khóe môi, từ tốn thốt ra câu nặng, chứ trả lời thẳng vào vấn đề mà nam tử kia hỏi.

      Nam tử bị giam trong ám thất này chính là thị vệ cận thân đồng thời cũng là thái phó dạy võ cho Nữ Hầu, tên là Vũ Chi Duệ võ nghệ đứng đầu tại Nam Chiêu. Chỉ vì lần này Nữ Hầu hai đòi đuổi theo Lục công tử Đông Việt nên bị trọng thương, thái hậu nóng lòng con , nhận định thị vệ hộ giá chu toàn nên mới giam giữ ở đây.

      ra Vũ Chi Duệ vốn cũng chẳng có thành kiến gì với Tri Ngọc công tử này, chỉ là người quanh năm suốt tháng miệt mài với võ nghệ như , đường đường là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, nhìn quen việc nam tử áo trắng này dựa vào tướng mạo để đổi lấy vinh hoa phú quý mà thôi.

      sai, Tri Ngọc công tử này ra chính là nam sủng của Nữ Hầu. chính xác hơn là nam sủng được Nữ Hầu sủng ái nhất.

      Thử hỏi, với người tâm cao khí ngạo như Vũ Chi Duệ làm sao có thể đối đãi với y nhàng và lịch cho được?”

      như thế, Vũ Chi Duệ dù sao cũng còn nữa, nên hiểu được lễ nghĩa giữ thể diện cho người khác, cũng biết Tri Ngọc công tử này chiếm địa vị thế nào ở trong lòng Nữ Hầu. Vì vậy nhếch nhếch khóe môi, tuy trong lòng thoải mái nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ tự nhiên đáp lại câu: " dám, Vũ mỗ chỉ là người thô kệch, chuyện thẳng thắn, mong Tri Ngọc công tử rộng lượng bỏ qua cho."

      Coi như nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho vợ con thơ đợi mình về ở nhà. Biếu đâu chừng thái độ đối với Tri Ngọc công tử tốt hơn chút, cũng rất có thể được thả ra sao? Vũ thái phó dù cho có tâm cao khí ngạo đến cỡ nào nữa, suy cho cùng vẫn là trụ cột của mái gia đình.

      Trước khi rời Tri Ngọc công tử vẫn luôn đứng dựa người vào cửa nhà lao, lúc này mới đứng thẳng người, cũng còn vẻ ung dung lười biếng kia nữa, nhưng nụ cười hờ hững mặt vẫn còn y nguyên, "Nếu Vũ thái phó hỏi thẳng như thế Tri Ngọc cần phải quanh co lòng vòng nữa. Hôm nay đến đây, ta chỉ muốn biết ngày đó khi quân thượng đuổi theo Lục công tử xảy ra chuyện gì."

      Vũ Chi Duệ ngạc nhiên nhìn y, dường như có phần hiểu tại sao y lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn tỏ ra rất nghiêm túc trả lời: "Quân thượng xảy ra chuyện gì cả, ngoài chuyện bị đại tướng Đông Việt bắn mũi tên bị trọng thương ra, mọi chuyện còn lại đều rất bình thường."

      Nghe xong lời này, trong lòng Tri Ngọc thầm buồn cười, nếu rằng biết thân phận của Lục công tử còn cố chấp chạy đuổi theo mà gọi là bình thường, Vũ Chi Duệ thấy mình sai lầm đến mức nào khi như vậy, chỉ là....

      hiểu sao trong lòng y thoáng qua chút áy náy mơ hồ, lúc ấy nếu như phải bị y xúi giục, Nữ Hầu kiên quyết đuổi theo Lục công tử kia. cho cùng, bản thân vẫn có chút trách nhiệm trong chuyện này.

      Thế nhưng, tuy Tri Ngọc biết này, nhưng hề quan tâm đến kết quả ra sao.

      "Nếu như vậy, tại làm sao khi quân thượng tỉnh lại lại có thay đổi lớn như thế?"

      Tri Ngọc vừa quả quyết xong, mặt Vũ Chi Duệ dần dần xuất ngạc nhiên lẫn vui mừng, "Ngươi quân thượng tỉnh rồi sao?" Vậy có phải cũng tức là mình sắp được thả ra hay ?

      Tri Ngọc lạnh nhạt quét mắt nhìn cái, sau đó nở nụ cười ôn hòa, "Phải, hơn nữa mới vừa rồi còn suýt nữa bị người ta ám sát."

      Vũ Chi Duệ sững sờ, "Cái gì? Sao lại có chuyện này?"

      Tri Ngọc gật đầu cái, nụ cười ôn hòa dần chuyển sang có chút thần bí, "Có lẽ bao lâu nữa, thái hậu triệu ngài về tiếp tục bảo vệ cho quân thượng, dù sao quân thượng cũng khỏe lại rồi, hơn nữa bên cạnh lúc này rất cần được tăng cường bảo vệ."

      Nghe được lời Tri Ngọc , lần này mặt Vũ Chi Duệ mới biểu lộ niềm vui thực . Rốt cuộc cũng có thể được thoát khỏi nơi này rồi.

      Tri Ngọc thấy bộ dáng này của , biết mình có hỏi nữa cũng điều tra thêm được manh mối gì, trong lòng thấy hơi thất vọng. ngờ người gần gũi nhất với Nữ Hầu mà cũng biết nguồn gốc của thay đổi lần này của nàng, xem ra đây đúng nan đề khó giải.

      ra từ ngày An Ninh Hề tỉnh lại, Tri Ngọc cũng chỉ với nàng có mấy câu, sở dĩ nhanh như vậy kết luận nàng thay đổi là vì trong lúc vô tình An Ninh Hề để lộ sơ hở. Ví dụ như nàng hỏi Tần Hạo là ai, vấn đề này nếu là lúc trước Nữ Hầu tuyệt đối hỏi ra miệng.

      điểm nữa chính là, dựa vào thời gian ở cạnh Nữ Hầu bấy lâu, hơn nữa y ở trong cung này cũng được hai ba năm rồi, đối với từng lời , cái nhăn mày hay nụ cười, mọi hành vi cử chỉ của Nữ Hầu y quen thuộc đến mức thể quen thuộc hơn. Cho nên khi trước mắt đột nhiên dùng thái độ vô cùng tỉnh tảo đối mặt với thích khách, dùng giọng điệu lạnh lùng khi chuyện với mình trực giác y phát ra thay đổi bất thường người nàng.

      Đối với người luôn muốn khống chế mọi chuyện trong lòng bàn tay, biến hóa đột ngột này đối với y mà , có chút vượt khỏi tầm kiểm soát, khiến y thể cẩn thận tra xét kỹ càng lại.

      Vũ Chi Duệ thấy Tri Ngọc rơi vào trầm tư, nhưng thần sắc mặt lúc nào cũng mang theo ôn hòa nho nhã, chỉ có đôi con ngươi đen nhánh thấp thoáng lóe sáng, trong lòng lấy làm nghi hoặc. Mà đúng lúc này, bên ngoài bậc thềm cửa nhà lao, Tần Hạo từ xuống, từ nãy giờ vẫn luôn canh giữ phía tòa lầu các, bây giờ mới xuống.

      Tần Hạo tới sau lưng Tri Ngọc rồi đứng lại, khẽ gọi y: "Công tử!" Tri Ngọc phục hồi tinh thần quay người nhìn lại, nghe Tần Hạo giọng tiếp: "Nữ Hầu phái người đến."

      Tri Ngọc hơi giật mình, sau đó quay đầu nhìn Vũ Chi Duệ gật đầu cười cười, tiếng "Cáo từ", tiếp theo ung dung đỉnh đạc bước ra ngoài. Sau đó tiếng bước chân vang vọng đỉnh đầu Vũ Chi Duệ, rồi dần dần biến mất nghe thấy gì nữa.

      Tiểu thái giám đứng bên cạnh trông coi cửa nhà lao từ mơ mơ màng màng giật mình tỉnh lại, phát Tri Ngọc rời tự bao giờ. định cầm chìa khóa đến để khóa cửa bỗng nghe thấy giọng the thé truyền tới, "Chậm ."

      Chủ nhân của giọng đó là thái giám tuổi chừng bốn mươi, mặt trắng râu, mặt tuy nhưng dài, ông ta tới gần cửa nhà lao, phất tay đuổi tiểu thái giám giữ cửa rồi với Vũ Chi Duệ: "Chúc mừng Vũ thái phó, ngài có thể ra ngoài rồi. Quân thượng tỉnh lại, cho đòi gặp ngài đấy."

      Lúc Vũ Chi Duệ nhìn thấy ông ta cũng đoán được mình sắp được thả ra ngoài rồi. Vị Hồ công công này chính là người bên cạnh thái hậu, ông ta đích thân đến đây tất nhiên là để thả mình ra. Mà lúc nghe được ông ta như thế, xác nhận điều mình suy đoán trong lòng, vẫn thể nào kiềm nén được vui sướng.

      Vũ Chi Duệ đứng dậy chắp tay với thái giám, "Làm phiền Hồ công công rồi." xong cũng kịp chờ đợi liền dùng tay ra dấu, ý mời Hồ công công trước.

      Hồ công công vừa vừa oán thầm trong lòng: Chả hiểu sao cái tên Vũ Chi Duệ này lại có vận số tốt như vậy, vốn dĩ cho rằng quân thượng vô phương cứu chữa rồi, thế mà hiểu sao lại may mắn tỉnh lại? Chẳng lẽ được trời cao phù hộ? Nghĩ tới đây, vừa bước ra khỏi tòa lầu các, Hồ công công vô cùng tín ngưỡng ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời.

      Cùng lúc này, cũng cùng chung dưới vùng trời, An Ninh Hề điềm tĩnh ngồi trong cung Trữ Minh, còn rất cố gắng bày ra vẻ mặt tươi cười với người phụ nữ ân cần lo lắng ở trước mắt.

      Phụ nhân này chính là Cơ thái hậu, mẫu thân tại của nàng.

      Cơ thái hậu những tưởng nữ nhi của bà qua nổi ngày hôm nay, thể nào chấp nhận được cảnh đứng nhìn con mình qua đời, bà đành quay trở về cung Thiên Thọ của mình, nào ngờ chỉ chốc lát sau có cung nhân đến báo lại, thấy quân thượng tỉnh lại. Cơ thái hậu gần như chẳng còn quan tâm đến điều gì nữa vội vàng chạy tới đây, sau đó lôi kéo nắm chặt bàn tay An Ninh Hề nhìn con mà đôi mắt đẫm lệ.

      An Ninh Hề biết bà nóng lòng lo cho ái nữ, hơn nữa bản thân vốn cũng phải là con của bà. Huống chi, bản thân nào giờ cũng chưa từng được cảm nhận cái gì gọi là tình thương của cha mẹ, cho nên căn bản cách nào nhập vai làm đứa con ngoan được, chứ đừng gì mà mẹ con ôm nhau bùi ngùi khóc cho trận, vì thế thể làm gì khác hơn đành cố gắng hết sức xoa dịu bà bằng nụ cười, hy vọng bà hãy vui lên mà dừng lại tiếng nức nở phiền lòng kia.

      thể trách nàng vô tình được, vì trước khi vượt thời gian đến đây nàng là nhi ở xã hội đại, khi còn bé sống trong viện phúc lợi luôn bị người khác ăn hiếp khi dễ. Mãi đến khi lên đại học mới quen biết được bạn bè, nhưng bao lâu bị xuyên đến cái thế giới cổ quái này. Vậy cũng thôi , sau khi xuyên đến cái thế giới này, lại trớ trêu nhập vào thân xác tiểu thư do tỳ thiếp sinh ra được cha mẹ thương, tiếp tục lại chịu đựng cảnh sống bị người ta xem thường. Quá khứ như thế, bảo nàng làm sao đóng vai mẫu tử tình thâm chan chứa tình cảm đây?

      An Ninh Hề thầm bất đắc dĩ thở dài trong lòng, nhận thấy niềm tin mà bản thân xây dựng trong bao năm qua hoàn toàn sụp đổ, nàng chưa từng đối mặt với những chuyện như thế này, nên chân tay cứ luống ca luống cuống. Nghiêng đầu liếc mắt nhìn cửa điện, Hồ công công truyền tên Vũ Chi Duệ thị vệ của mình, sao giờ này còn chưa đến nữa? Có ông ta đến, chắc chắn di chuyển được chú ý của Cơ thái hậu.

      Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

      lâu sau, Vũ Chi Duệ được Hồ công công dẫn theo ở phía sau vào điện, nửa tháng bị giam giữ khiến thần sắc có vẻ tiều tụy rất nhiều, quan phục người vốn màu đen giờ đây lấm tấm vết bẩn.

      Vũ Chi Duệ vừa nhìn thấy An Ninh Hề ngồi ngay ngắn trước bàn, bên cạnh còn có Cơ thái hậu nghẹn ngào nức nở, khó tránh khỏi có chút áy náy. Nếu phải vì mình bảo vệ tốt quân thượng, ắt dẫn đến cục diện khiến cho mẹ góa con côi đau khổ thê thảm như thế này.

      "Vi thần ra mắt quân thượng." thầm hổ thẹn trong lòng, đến cả hành lễ cũng hết sức kính cẩn, quỳ gối, gần như phủ phục mặt đất.

      An Ninh Hề quan sát đánh giá Vũ Chi Duệ phen mới nhàn nhạt mở miệng : "Đứng lên ."

      Vũ Chi Duệ e ngại khi nghe thấy giọng điệu xa cách ấy, nhưng sau đó vội vàng ngẩng đầu dạ rồi đứng dậy. An Ninh Hề quay đầu nhìn nữa, bởi vì nàng vui sướng khi phát rốt cuộc cũng thành công dời chú ý của Cơ thái hậu, bà còn khổ sở khóc lóc nữa.

      Cơ thái hậu vừa thấy Vũ Chi Duệ thành khẩn hành lễ như vậy, cũng nguôi ngoai cơn giận, thấy trong khoảng thời ngắn mới đó mà thần hình tiều tụy ít, thái độ lúng túng hổ thẹn, khiến bà hơi chạnh lòng, giơ tay dùng khăn tay lau ngấn lệ nơi khóe. Sau khi ổn định lại tâm trạng, bà mới mở miệng với Vũ Chi Duệ: "Nếu quân thượng tỉnh lại, vậy nên truy cứu sai lầm lần này của ngươi, nhưng sau này được tái phạm nữa, nếu ai gia nhất định bỏ qua dễ dàng như vậy."

      Vũ Chi Duệ vội vàng thưa vâng, vẻ mặt càng thêm kính cẩn.

      An Ninh Hề ở cạnh đột nhiên : "Mẫu... Mẫu hậu hay là hồi cung trước ạ, nữ nhi việc gì rồi, người cũng cần nên về nghỉ ngơi, hơn nữa nữ nhi còn chút chuyện muốn hỏi Vũ thái phó." Nàng có phần ngượng ngùng khi phải gọi theo kiểu xưng hô này, An Ninh Hề ngập ngừng , cũng cố tình hạ thấp cho giọng hơn.

      Cơ thái hậu xua nay luôn sủng ái nữ nhi này, nàng cầu gì bà luôn đồng ý vô điều kiện, huống chi lúc này nàng còn mềm mỏng với bà như thế, vì vậy liền gật đầu cái, sau đó đứng dậy dẫn theo Hồ công công rời khỏi cung Trữ Minh.

      An Ninh Hề thấy Cơ thái hậu khá xa, mới thu hồi tầm mắt nhìn về phía Vũ Chi Duệ, mở miệng : "Vũ thái phó, đem chuyện tại sao bổn cung bị thương kể lại tường tận lần."

      Vừa nãy lúc Cơ thái hậu đến thăm, vô tình nghe biết được ra An Ninh Hề có lão sư kiêm cận vệ này, nên chắc chắc người đó biết được những chuyện trước kia của chủ nhân thể xác này.

      Vũ Chi Duệ sửng sốt khựng lại, thầm nghĩ chuyện này mà người cũng biết sao? Nhưng thấy An Ninh Hề nhìn mình bằng vẻ mặt ngưng trọng, nên thể tuân theo, kể lại đầu đuôi việc tại sao An Ninh Hề mang trọng thương.

      Đương nhiên Vũ Chi Duệ thể là vì người mê đắm sắc đẹp của Lục công tử Đông Việt người ta, kết quả trộm gà được còn mất nắm gạo, tóm được người còn bị bắn trọng thương tưởng chết. Đành cố gắng uyển chuyển lựa lời tường thuật lại việc ‘cầu mỹ’ bất thành của An Ninh Hề, trái lại còn thiếu chút nữa mất mạng.

      Tất nhiên An Ninh Hề nghe hiểu được ý trong lời , trong lòng cảm thấy hoang đường vô cùng, ngờ mình nhặt được cái xác có hai này. Chỉ là khi nghe đến Đông Việt, nàng lại nhịn được nhíu chặt hai đầu lông mày.

      Đông Việt? biết người kia giờ ra sao? Có còn là người bạn tốt nhất, người thân duy nhất của mình nữa hay ....

      An Ninh Hề nghĩ tới đó, khóe môi lơ đãng hơi nhếch lên, tuy chỉ là hành động thoáng qua, nhưng khiến lòng người thấy rét lạnh.

      Hồi lâu sau, nàng giương mắt nhìn Vũ Chi Duệ thản nhiên : "Ngài cũng biết chuyện bổn cung bị ám sát? Mau sớm điều tra xem kẻ đứng đằng sau là ai?"

      Vũ Chi Duệ nghe Tri Ngọc chuyện này, bản thân cảm thấy rất kỳ quái, huống chi chuyện này vốn cũng thuộc về phạm vi chức trách của , lúc này cũng chậm trễ lập tức bẩm vâng.

      An Ninh Hề bổ sung: "Ngoài ra, về lai lịch của Tần Hạo và công tử áo trắng bên cạnh , nếu như những thứ này ngài cũng biết, hãy mau điều tra cặn kẽ kỹ càng cho bổn cung, mau sớm đem kết quả báo về cho bổn cung."

      Vũ Chi Duệ thầm giật mình, vì sao ngay cả nam sủng của mình mà quân thượng cũng biết là ai kia chứ? Nhưng theo thói quen nghề nghiệp, chỉ lập tức gật đầu bẩm vâng.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4: Thị tẩm nam sủng
      Edit: TieuKhang

      Tại cung Trữ Minh rộng lớn.

      Đằng sau tấm rèm đá thủy tinh như như khắc họa lên bóng dáng trắng xóa của người nằm nghiêng giường. An Ninh Hề nhàn hạ nhắm mắt dưỡng thần, vết thương người vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, vì vậy, trong mấy ngày nay nàng ngoài điều tra người ám sát mình cùng lai lịch của đám người Tri Ngọc ra, chỉ toàn tâm toàn ý chú trọng vào việc nghỉ ngơi tịnh dưỡng thân thể.

      bao lâu, cửa điện bỗng truyền đến tiếng chân vững vàng nhịp bước.

      Suốt mấy ngày qua, ngày nào cũng có tốp năm tốp ba đến thỉnh an thăm hỏi An Ninh Hề, phần lớn là các đại thần, dĩ nhiên còn có cả trưởng công chúa An Tĩnh Hề là trưởng tỷ danh nghĩa xuất giá... cùng Cơ thái hậu cưng chiều mình đến có giới hạn kia nữa.

      An Ninh Hề vốn thích yên tĩnh, những người này hễ đến là khiến cho nơi ở của nàng ồn ào rôm rả, người ân cần hỏi han bệnh tình, người phô trương cảm động đội ơn trời đất..., làm nàng sợ họ đến tránh còn kịp. Vì thế, khi vừa nghe được tiếng bước chân đó, An Ninh Hề thiếu chút còn tưởng lại có người đến thăm hỏi nữa chứ, nhưng khi nghe thấy nhóm cung nhân xưng hô với người nọ nàng mới yên lòng.

      ra là Vũ Chi Duệ.

      Từ khi nàng tỉnh lại đến nay qua đúng ba ngày, An Ninh Hề chỉ cho Vũ Chi Duệ thời gian ba ngày điều tra, vậy chắc hẳn hôm nay nàng nghe được đáp án mong đợi.

      "Vi thần tham kiến quân thượng."

      Theo sau thanh của Vũ Chi Duệ vang lên, An Ninh Hề chậm rãi mở mắt ra. Vũ Chi Duệ vừa ngẩng đầu chạm phải ánh mắt ấy, trong lòng rất đỗi ngạc nhiên. Vì cảm thấy ánh mắt đó vô cùng nhanh nhạy và sắc bén, còn nét ngây thơ khờ khạo như ngày xưa nữa, thậm chí còn phải là đần độn ngốc nghếch.

      Vũ Chi Duệ tuy là người tập võ, ngày thường câu nệ tiểu tiết, nhưng vào thời khắc quan trọng cũng hẳn là người cẩu thả thiếu suy nghĩ, vì vậy ngay lập tức dằn xuống mối nghi ngờ trong lòng, cúi đầu chờ An Ninh Hề lên tiếng.

      "Điều tra chưa?" Giọng hờ hững vang lên, tuy vẫn là cách biếng nhác như ngày trước, nhưng giọng điệu hết sức lạnh nhạt.

      Vũ Chi Duệ nghe An Ninh Hề hỏi bèn vội vàng : "Khởi bẩm quân thượng, chuyện về thích khách điều tra , là do tổ chức thích khách trong thành Kim Lăng làm, quân thượng có chỉ thị gì ạ?"

      An Ninh Hề cười khẽ hai tiếng, "Chuyện này còn cần hỏi sao? Tất nhiên là phải nhổ cỏ tận gốc, tiêu diệt mọi hậu hoạn. Nhưng chuyện này vẫn phải tiếp tục điều tra thêm, phía sau chắc chắn còn có người chỉ điểm."

      Dù rằng về chủ đề liên quan đến sinh mạng, nhưng vẻ mặt An Ninh Hề lại vô cùng bình thản, khóe môi còn thấp thoáng như có ý cười khiến lòng Vũ Chi Duệ càng sinh nghi, người con trước mắt này vẫn là chủ tử mà mình hầu hạ mười mấy năm qua hay sao?

      An Ninh Hề thấy vẻ mặt bàng hoàng của Vũ Chi Duệ, biết chắc y sinh lòng nghi ngờ với thay đổi này của mình, có điều nàng cũng chẳng quan tâm, bởi vì ai có thể chứng minh được thực nàng phải là An Ninh Hề.

      Đương nhiên điểm đó cũng là sau khi tỉnh lại nàng mới nghĩ thông suốt. Ban đầu khi mới tỉnh, ra nàng chưa nắm rốt cuộc An Ninh Hề có quyền lực như thế nào, vì vậy mới để ý nghe ngóng, để người khác phát ra là mình thay đổi. Và bây giờ, nàng hoàn toàn hiểu được, toàn bộ quyền lực lẫn thực tế của Nam Chiêu đều nằm trong tay An Ninh Hề, nên cũng yên lòng.

      Nàng làm những chuyện mà mình nắm chắc, cho nên bất kể chuyện gì cũng nhất định phải nằm trong tình huống bản thân có thể kiểm soát mới đưa ra phán đoán.

      "Vậy chuyện về bọn người Tần Hạo sao?" An Ninh Hề trực tiếp dời đề tài, thành công chi phối ngờ vực vô căn cứ của Vũ Chi Duệ.

      "Chuyện này...." Vũ Chi Duệ nhíu nhíu mày, lòng thầm nghĩ biết nên trả lời thế nào.

      Nhiệm vụ này thực quá khó khăn. chỉ biết Tri Ngọc công tử cùng Tần Hạo đến từ Tây Hoa, đại khái là được Nữ Hầu nhặt về từ biên cảnh Nam Chiêu vào mùa Xuân của ba năm trước. Khi ấy thân trọng thương, hộ vệ của là Tần Hạo khắp người cũng đầy máu, đến nỗi ngay cả đại trượng phu như Vũ Chi Duệ đây nhìn thôi cũng thấy kinh hãi. Nhưng Nữ Hầu vừa thấy gương mặt đẹp như tiên nhân của Tri Ngọc sau khi tắm rửa sạch liền lập tức quyết định mang theo về vương cung, hao tốn biết bao nhiêu dược liệu trân quý để chữa trị cho , mới bảo toàn được tính mạng.

      Vũ Chi Duệ suy nghĩ hồi lâu cũng biết nên bắt đầu từ đâu, cuối cùng quyết định kể lại đầu đuôi ngọn nguồn việc năm đó nhặt được Tri Ngọc và Tần Hạo, tuy có thêm vào số chi tiết, đồng thời cũng giấu nhẹm những gì nên .

      Sau khi kể xong, rốt cuộc Vũ Chi Duệ cũng thấy được vẻ kinh ngạc xa cách lâu mặt An Ninh Hề, còn tưởng rằng vĩnh viễn còn nhìn thấy biểu đó ở Nữ Hầu trước mắt này nữa. Song cũng thở phào nhõm, nếu biết kinh ngạc như vậy tức là nhiệm vụ báo cáo của coi như hoàn thành.

      Sở dĩ An Ninh Hề kinh ngạc là bởi vì đến thời điểm này cuối cùng nàng hiểu việc.

      ra Tri Ngọc chính là nam sủng của nàng.

      Kỳ thực dẫu có là nam sủng của An Ninh Hề, xét cho cùng người đàn ông đó vẫn chỉ là vật sở hữu của nàng mà thôi.

      An Ninh Hề thu hồi vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn Vũ Chi Duệ hỏi, “Chỉ có bấy nhiêu? Ngươi có phái người Tây Hoa điều tra sao?

      Vũ Chi Duệ lập tức đáp: "Dạ có, nhưng thu hoạch được gì."

      thu hoạch được gì.

      Chỉ đơn giản năm chữ đem thân phận của Tri Ngọc và Tần Hạo vùi lấp trong sương mù, khiến người ta tài nào đoán nổi. Trong lòng An Ninh Hề có chút vui, tra được sao? Nếu dùng tổ chức tình báo trước đây nàng thành lập khi còn ở Đông Việt, rơi vào hoàn cảnh khó xử thế này. Ở quá khứ của nàng, nàng chưa bao giờ bị thất bại trong việc điều tra ai đó.

      Mặc dù vui, nhưng An Ninh Hề đến mức giận chó đánh mèo sang Vũ Chi Duệ, nàng khoát khoát tay với , "Tra được thôi, để nghĩ ra cách rồi tính sau, ngươi xuống trước ."

      Vũ Chi Duệ khom người thi lễ, thối lui từ từ ra cửa, nhưng khi chân vừa bước qua khỏi ngưỡng cửa bỗng bị An Ninh Hề gọi lại.

      đứng lại vội vàng xoay người, sau đó nghe An Ninh Hề dùng giọng điệu thủng thỉnh cách rất quỷ dị: "Ngươi thông báo với Tri Ngọc công tử tiếng, là...." An Ninh Hề còn cố tính kéo dài giọng ra, ngập ngừng lúc mới tiếp: " là… bổn cung cho đòi, tối nay công tử đến đây thị tẩm."

      Vũ Chi Duệ nghẹn họng đớ lưỡi, há to miệng nhìn An Ninh Hề, mặt đỏ bừng ngượng ngùng. Trong lòng vừa thầm giật mình bởi phóng khoáng đột biến của Nữ Hầu, mặc khác cũng đồng thời kêu khổ ngừng.

      Tại sao nhiệm vụ truyền lời này lại rơi lên đầu ? Chuyện như vậy bảo làm sao mở miệng?

      Cùng là thân đàn ông như nhau, giờ phút này đột nhiên rất đồng tình với Tri Ngọc công tử. Bởi vì tồn tại của chỉ là kiểu gọi đến, đuổi .

      Vũ Chi Duệ dám làm trái ý An Ninh Hề, dù lòng tình nguyện nhưng vẫn phải cung kính bẩm tiếng “Dạ”, sau đó cất bước về hướng điện Trọng Hoa.

      Điện Trọng Hoa lúc này vẫn im ắng tĩnh lặng như thường ngày, trong điện bóng người, thậm chí ngay cả bóng dáng của cung nhân cũng có. Vẻn vẹn chỉ có hai người ngồi ở rừng trúc phía trước điện.

      Tri Ngọc và Tần Hạo đánh cờ.

      Bàn cờ được làm bằng vàng ròng, từng hình dáng hoa văn mặt bàn cho thấy phải là người có tay nghề cao kết hợp với kỹ thuật đặc biệt mới khắc họa lên được như thế. Nhìn tổng thể mà quả hoàn mỹ tự nhiên như trời sinh, sặc sỡ đến loá mắt. Còn quân cờ được chế tác từ ngọc thạch màu trắng vân xanh, vàng ngọc kết hợp khiến cho toàn bộ bàn cờ nhìn có vẻ vô cùng xa hoa hoang phí.

      Tri Ngọc thay đổi thân thường phục, toàn thân dưới vẫn là màu trắng, có thể thấy được rất thích màu sắc này. Dáng vẻ của lúc này hết sức điềm tĩnh nhàn nhã, còn Tần Hạo ở phía đối diện vò đầu bức tai, dường như còn kiên nhẫn.

      "Công tử, thuộc hạ thể tiếp tục được nữa, người cho thuộc hạ nhận thua ."

      Tần Hạo sớm muốn đầu hàng, nhưng Tri Ngọc nhất quyết cho, hai bắt phải chiến đấu đến giây phút cuối cùng.

      Tri Ngọc nghe vậy, vẻ mặt mang ý cười nhìn , "Tần Hạo, dường như ngươi quên tinh thần hăng hái trước đây của chúng ta khi còn dong ruỗi sa trường rồi, sao giờ lại dễ dàng mở miệng nhận thua như thế?"

      Tần Hạo nhìn y cười cười ngượng ngùng, gương mặt ngời ngời phong độ lộ ra vẻ xấu hổ, "Công tử, chuyện này sao có thể so sánh được, thuộc hạ đánh trận còn nghe được, chứ người bảo thuộc hạ loay hoay với những thứ này, quả làm khó thuộc hạ rồi."

      Tri Ngọc cười lắc lắc đầu, " vậy là sai rồi, bất luận là chiến trường, đánh bạc, thương trường hay tình trường, thậm chí là cả cuộc đời con người, đều có thể bói ra được từ ván cờ này."

      Tần Hạo tỏ ra hơi khó hiểu, ấp úng : "Công tử, nếu như người, vậy cuộc đời này của thuộc hạ cũng chẳng có niềm vui thú gì rồi, chỉ ván cờ như vậy mà có thể nắm được cả cuộc đời con người ta ư, vậy đâu còn ý nghĩa gì?"

      Tri Ngọc biết nếu tiếp với cũng chỉ phí công vô ích, đành bất đắc dĩ cười lắc đầu, sau đó đột nhiên dừng lại động tác, vẻ mặt nghiêm nghị ngồi thẳng người dậy với Tần Hạo: "Có người đến."

      Tần Hạo giật mình, định thần cẩn thận nghe ngóng, quả nhiên có tiếng bước chân rất truyền đến. Trong lòng thầm vui sướng, vội hỏi Tri Ngọc: "Có phải võ công của công tử sắp phục hồi rồi ?"

      Mới vừa rồi Tri Ngọc còn nghe được tiếng bước chân trước nữa, đủ để thấy được nhĩ lực từ từ hồi phục, vậy chắc hẳn võ công trước đây cũng dần khôi phục rồi.

      Tri Ngọc cười nhạt, hơi gật đầu, rồi sau đó lại lắc đầu, "Có lẽ vậy, có điều ta từng thử sử dụng chiêu thức, nhưng tới mười chiêu thể vận nội lực, muốn chạm đến mức độ khôi phục e là còn phải cần thêm chút thời gian."

      Tần Hạo nghe như thế chợt ảm đạm cúi đầu, những tưởng dưới chăm sóc của Nữ Hầu, vết thương của công tử từ từ phục hồi lại như xưa, võ công cũng dần dần có tiến triển, nào ngờ ba năm trôi qua thế nhưng chỉ có thể sử dụng được mười chiêu thức, kết quả này khiến cho khó mà tiếp nhận.

      Nhưng cũng phải lại, năm đó công tử bị thương nặng như vậy, thiếu chút nữa còn giữ được tánh mạng, có thể sống được đến ngày hôm nay, hơn nữa còn từ từ hồi phục, đây cũng là chuyện đáng để vui mừng lắm rồi, phải sao?

      Nghĩ tới đây, trong thâm tâm Tần Hạo bỗng có phần cảm kích An Ninh Hề, suy cho cùng nếu có Nữ Hầu giờ phút này công tử còn ngồi ở đây rồi.

      Cuộc đối thoại đến đó Vũ Chi Duệ chủ nhân của tiếng bước chân đến giáp ranh rừng trúc, liến mắt nhìn tới bóng dáng thân màu trắng ngồi giữa rừng trúc, thầm nghĩ trong lòng: Đẹp quá lắm lúc cũng gây ra tai họa.

      Tần Hạo thấy Vũ Chi Duệ vào rừng trúc, đứng dậy chắp tay chào , "Bái kiến Vũ thái phó."

      Tuy Vũ Chi Duệ có vẻ thích Tri Ngọc, nhưng ngược lại rất thưởng thức người đồng đạo luyện võ như Tần Hạo, vì vậy thấy hành lễ liền khẽ gật đầu đáp lại.

      Tri Ngọc cũng đứng dậy, mặt vẫn giữ nguyên nét cười ôn hòa, cũng hướng Vũ thái phó chắp tay, " ngờ khách quý viếng thăm, Vũ thái phó đến có việc gì ?"

      Vũ Chi Duệ nghe hỏi đến cái nguyên do khiến mình ngượng ngùng khốn khổ thôi, hơi mất tự nhiên tằng hắng tiếng rồi : "Ta đến để truyền lời thay quân thượng."

      Tri Ngọc hiếu kỳ “Ồ” lên tiếng, "Quân thượng mời thái phó sang truyền lời gì cho ta vậy?"

      Vũ Chi Duệ nghe hỏi càng thêm ái ngại, quét mắt nhìn chung quanh vòng, rồi lại liếc nhìn sang Tần Hạo, giống như do dự biết có nên ra luôn trước mặt hay , nhưng thấy Tri Ngọc có vẻ nóng lòng chờ trả lời, mà Tần Hạo có ý định chỗ khác, đành ra câu mà gian nan như bị mắc nghẹn: "Quân thượng cho đòi người... tối nay đến thị tẩm."

      Lời vừa dứt, Tri Ngọc trợn mắt há miệng như chữ O. Tần Hạo cũng khiếp sợ khá hơn y là bao. Nữ Hầu làm vậy là có ý gì? đến mức vừa mới tỉnh lại liền nổi lên sắc tâm đó chứ?

      Nhưng chỉ trong nháy mắt Tri Ngọc khôi phục lại thái độ bình thường, híp mắt bắt đầu trầm tư suy nghĩ về dụng ý trong đó. Cuối cùng khẳng định được , mình thử dò xét Nữ Hầu đồng thời cũng bị nàng dò xét lại.

      Nghĩ vậy, Tri Ngọc hết sức bất đắc dĩ thở dài, nhưng mặt vẫn mang ý cười mông lung với Vũ Chi Duệ: "Ta biết rồi, làm phiền Vũ thái phó chuyển lời với Nữ Hầu, tối nay ta đến."

      Vũ Chi Duệ thở phào nhõm, vội vàng gật đầu rời , muốn ở lại đây thêm khắc nào nữa, quá khiến cho người ta ngượng ngùng mà.

      Tần Hạo thấy Vũ Chi Duệ xa, thể nhịn được hỏi Tri Ngọc: "Tai sao công tử lại đồng ý? Nữ Hầu làm vậy cũng quái dị, trước đây nàng ta có bao giờ làm như thế đâu..."

      Tri Ngọc chậm rãi nâng lên tay ngắt lời Tần Hạo, cười nhạt với : "Ngươi quên thân phận hôm nay của ta sao? Chỉ cần ngày nào ta còn ở trong cung này, ta vẫn là nam sủng của Nữ Hầu, mà là nam sủng đương nhiên có lúc được triệu thị tẩm, chuyện này đến lượt ta có đồng ý hay ."

      Tần Hạo thấy y như vậy, trong lòng thương xót đành, chút cảm kích vừa mới dành cho An Ninh Hề lập tức biến mất còn móng. Thân phận của công tử cao quý biết nhường nào, vậy mà bị nàng ta tùy tiện sai bảo như thế, ban đầu chẳng phải nàng ta đồng ý ép buộc công tử hay sao? Sao nay lại tự nhiên trở quẻ?

      Tần Hạo nghĩ mãi vẫn hiểu, Tri Ngọc cũng thế, vì vậy mới quyết định đích thân đến xem chuyến.

      Khóe môi Tri Ngọc từ từ nhếch lên, cười rất có thâm ý, tình ngày càng trở nên thú vị. Nghĩ thế nên trong thâm tâm cũng có chút mong đợi đến buổi tối hôm nay.

      Muốn dò xét về An Ninh Hề, tối nay chính là cơ hội tốt.
      tiểu Viên Viên, 139, huyenlaw683 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :