Gia mặt sẹo
Tác giả: Nguyên Nhu
Converter: ngocquynh520
Editor: cafe_chaud
Beta: cafe_chaud + Thiên Di
Giới thiệu
Nàng chẳng qua là ra ngoài mua đồ uống vào ngày mưa bão, nhưng lại xuyên về Thanh triều thành cách cách.
Còn nhập vào thân tiểu hài tử tám tuổi, bắt đầu cuộc sống tuổi thơ lần nữa!
Nàng nhớ nhà muốn chết, nhưng giấu ở trong lòng khó ra, chỉ có thể ngừng tìm cách trở lại thế giới đại.
Mười sáu tuổi ngắm hoa tại đêm hội, trốn ở lương đình vắng vẻ thổi sáo, nàng gặp thế tử Kỳ Cách.
Gặp gỡ làm tim nàng đập nhanh, nhìn khuôn mặt u buồn của , nàng vừa thấy .
Nàng vui vẻ mời đến phủ gặp mặt, nghĩ rằng lại chỉ có mình nàng đơn chờ đợi.
Có kẻ bám víu khiến nàng phải bỏ trốn khỏi nhà, may bị bệnh ở ngôi miếu đổ nát.
vừa vặn xuất cứu nàng, ôn nhu che chở cùng chăm sóc làm trái tim nàng sâu sắc nghiêng về .
Nhờ cơ thể yếu ớt mà ở lại bên cạnh , càng ngày càng dây dưa khó dứt.
Thoải mái ở trong biệt viện nhà , sớm chiều ở chung bồi dưỡng tình cảm với .
thân mật, nuông chiều nàng, lại ngập ngừng chịu rằng nàng, nàng tiếc dùng thủ đoạn, dâng lên thân thể cùng trái tim của mình. . . . . .
Ngay lúc nàng hưởng thụ hạnh phúc trong thế giới của hai người, ngọt ngào đương với hiểu sao bị người ta bắt cóc.
rằng nàng giết người phải đền mạng!
Mở đầu
Từng cuộn khói lượn bay, nhàng mang theo mùi hương thịt nướng, vài đôi bàn tay bé cạnh bếp than cuốn miếng thịt đầy hấp dẫn.
“Nóng quá đó. Thuần Dương, rót đồ uống cho mình.” ngồi trước lò thịt nướng nóng hừng hực, mồ hôi chảy xuống từng giọt, quay đầu sang hơi mập .
tên Thuần Dương kia quay đầu , lấy chai nước ngọt sau lưng, rót ra cốc để đưa cho kia “ còn, hết rồi, chờ mình chút mua chai.” Vỗ vỗ tay phủi tro bụi, đứng lên.
“Bên ngoài mưa, nhớ mang theo dù.” Nhấp hớp nước còn lại, kia phất phất tay muốn nhanh về nhanh.
“Chị! Em cũng muốn .” Thằng bé chạy quanh lò nướng ầm ĩ muốn cùng.
“ được. Chị ra cửa hàng bách hóa mua lát rồi về, trời mưa lớn như vậy, em cần cùng, chị là được rồi.” Thuần Dương cười lắc đầu, bật dù ra ngoài.
Mưa lúc lớn lúc , gió thổi cây dù trong tay lúc mạnh lúc , nhìn về phía bầu trời đen kịt, Thuần Dương xoa xoa bàn tay “Lạnh quá. Tết Trung thu lại gặp bão, may mắn còn có chỗ có thể nướng thịt.”
Trong miệng lẩm bẩm, bước chân nhanh hơn vào cửa hàng bách hóa.
“Hoan nghênh quý khách—” Nhân viên tại quầy thu ngân của cửa hàng thân thiện chào.
Nhìn nhân viên cửa hàng gật đầu, Thuần Dương chọn lấy vài chai đồ uống, trả tiền, rồi vội vàng bật dù ra ngoài. mở túi đồ ra, nhìn đồ uống bên trong, kẹp cây dù ở bên cổ, cầm lấy lon mở ra chuẩn bị uống.
Đúng lúc gió lớn thổi đến, thổi cây dù bay mất.
“Oa!” Mưa lạnh táp vào người, hô to tiếng, vội vàng đuổi theo. “Mẹ ơi, lạnh quá!”
Đuổi theo được vài bước, cây dù dừng lại bên khe nước, tiến lên xem xét, phát hai bên khe nước cỏ dại quá nhiều, ngăn cây dù lại, khiến nó bay thẳng vào trong cống.
Quần áo người sớm bị mưa làm ướt hết, Thuần Dương vội vàng nhặt ô lên, nhìn chung quanh, nhận ra đây là ngõ đằng sau nhà bà ngoại. vừa bật cây dù ra, đột nhiên, trước mắt có cái bóng lắc lư, trong lòng hơi chấn động, tập trung nhìn vào, lập tức thở phào nở nụ cười.
Hóa ra, biết cây dù mắc phải cái gì, làm cho lúc mở dù, nhìn thấy cái bóng lắc lư. đưa tay gỡ vật gì đó mắc ở dù xuống, cảm giác lạnh buốt làm cho cảm thấy kỳ quái, nhìn bước đến gần đèn đường, thấy vật trong tay.
Là miếng ngọc bội.
Thuần Dương nhìn trái nhìn phải, phát ở trong lòng bàn tay, nửa miếng ngọc bội khắc hình Phượng Hoàng bay lượn. Nhưng dường như ngọc này còn có nửa nữa. Nhìn màu sắc xanh biếc, cho dù hiểu biết về ngọc, cũng biết đây là khối ngọc tốt.
“Là người ta đánh rơi sao?” Suy nghĩ lát, bước trở lại chỗ nhặt ô lên, ngồi xổm xuống, đem ngọc bội vứt lại chỗ cũ, nghĩ, nếu như đây là người làm rơi, nhất định trở lại tìm.
xoay người cầm lấy túi đồ vừa mua, muốn đứng dậy sau lưng đột nhiên bị lực đẩy, khiến cho trượt chân, cả người khống chế được ngã vào trong khe nước.
“A ——”
Bão đến mưa to làm lượng nước trong cống tăng vọt, trở nên vô cùng nguy hiểm. Tuy là khe nước, nhưng rộng khoảng chừng mét, hơn nữa việc đột nhiên xảy ra, ngoại trừ thét lên, Thuần Dương thể làm gì khác.
Dòng nước chảy xiết khiến đứng vững, trượt cái, liền ngã vào trong nước, đầu đập vào đáy cống, trước mắt tối sầm, ngất , thân thể cũng theo nước dần dần trôi .
khắc trước khi ý thức mất di, loáng thoáng, thấy mặt nước có ánh hào quang, giữa hào quang, có khuôn mặt thanh lệ, sau đó là tối đen cùng rét buốt đến vô cùng. . . . . .
Lạnh. . . . . . Lạnh quá. . . . . . lạnh quá. . . . . .
Van cầu nàng. . . . . . Cứu cứu chàng. . . . . . Cứu cứu nàng. . . . . . Nhất định phải. . . . . .
Ai? Là ai chuyện với ? Lạnh quá, lạnh quá. . . . . . Tại sao lại lạnh như vậy?
Nhất định phải. . . . . . Cứu. . . . . .
* * * *
Mấy ngày liền tuyết rơi, trời đêm đen như mực ngừng rơi xuống rất nhiều tuyết trắng, khắp nơi bao trùm màu trắng, mọi thanh đều thanh tịnh.
“Mau mau, nhanh! Động tác nhanh chút!”
Trong đêm tối, tiếng bước chân vang lên dồn dập, đoàn binh lính mặc y phục màu lam ở đỉnh núi tìm kiếm .
“Đại nhân, chúng ta tìm nửa canh giờ rồi, hôm nay hàn đông, các huynh đệ chịu được.” Dưới cây đại thụ, nam tử nho nhã thân thể run rấy hướng nam tử mặc quan phục .
bất đắc dĩ gật đầu, : “Sư gia, điều người , ta cũng biết , chỉ là việc này bản quan cũng làm chủ được. Tình Dương cách cách mất tích, trong lòng Thượng Thư đại nhân nóng như lửa đốt, nếu tìm ra người, chúng ta gặp họa.”
đến đây, khuôn mặt hai người đều ngưng trọng. biết Tình Dương cách cách gặp vận rủi gì, cùng Nhị phu nhân dâng hương, lại gặp phi tặc giữa sườn núi, vài tên hộ vệ kẻ chết, người bị thương, cách cách cũng bị bắt , nơi này băng tuyết ngập trời, ai.. . . . . dám hy vọng xa vời có tin tức gì tốt.
Núp ở dưới cây, hai người lạnh lẽo toàn thân run rẩy, thời gian từng chút từng chút trôi qua, ngay lúc nản chí rốt cục truyền đến tin tức tốt.
“Tìm được rồi! Tìm được rồi!”
Dưới cây, hai người nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, vội vàng chạy ra.
Khi người bọn đầy mồ hôi cũng vừa vặn xúc được lớp tuyết dày ra, từ trong đống tuyết ôm ra tiểu nương. Vừa thấy, mọi người sửng sốt.
“Đại nhân! Này. . . . . .” Sư gia thần sắc đại biến, mặt trắng như giấy.
Từ trong đống tuyết đào ra tiểu nương ước chừng bảy, tám tuổi, người mặc y phục tinh xảo, đầu cài trâm, nhìn qua như còn thở.
Quan viên sắc mặt cũng tái ”Này. . . . . .”
“Nhanh đưa trở về! Nơi này tràn ngập băng tuyết, biết cách cách còn có thể chống đỡ bao lâu!” Sư gia lo sợ phải gánh tội nặng, đợi đại nhân kịp phản ứng, lớn tiếng hô quát binh lính.
Đám người cưỡi ngựa nhanh xuống núi.
Chương 1
“A ——” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, từng đợt chói tai làm người ta thể chịu được.
Nhìn lại, gương mặt trước gương đồng là nữ hài ước chừng tám, chín tuổi, tiếng kêu thảm thiết này chính là phát ra từ trong miệng của nàng.
Chỉ thấy nàng mở lớn hai mắt, bộ dạng như nhìn thấy quỷ trong gương, phản ứng quái dị của nàng làm hai tỳ nữ bên cạnh cả kinh biết nên làm như thế nào cho phải.
hồi bước chân dồn dập mà hoảng loạn từ ngoài cửa truyền đến, chỉ thấy phu nhân xinh đẹp vẻ mặt hốt hoảng chạy vào trong phòng, hai mắt tràn đầy nước mắt, lao đến nữ hài vừa hét lên, gắt gao ôm chặt nàng.
“Tình Dương, Tình Dương! Rốt cục con tỉnh, ngạch nương lo lắng cho con ! Hu hu hu. . . . . .” Phu nhân xinh đẹp nhưng đau buồn ra sức vuốt ve khuôn mặt nữ hài, đáy mắt tràn ngập thương xót.
Bị nàng ôm như vậy, nữ hài ngây ngẩn cả người, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn nàng, chớp mắt mấy cái “Ngạch, ngạch. . . . . . Nương?” Ngữ khí thập phần nghi hoặc.
Ai có thể cho nàng biết, tại là xảy ra chuyện gì? Nàng. . . . . . Nàng. . . . . . Nàng là ai?
Mỹ phụ phát ra nàng bình thường, lo lắng vỗ vỗ gương mặt của nàng “Tình Dương, con làm sao vậy? Con nhận ra ngạch nương sao? Con đừng dọa ngạch nương!” Nàng chợt quay đầu hướng tỳ nữ hô “Nhanh gọi đại phu!”
“Dạ” Tỳ nữ lên tiếng vội vàng chạy .
Nữ hài cảm thấy hồi đầu váng mắt hoa, dường như chịu được đả kích lớn, thân thể nhắn quơ quơ, hai mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.
Tám năm sau
“A ~” Lười biếng ngáp cái, thiếu nữ có gương mặt thanh tú, vẻ mặt chán nản nhìn về phía trước.
Trước người nàng, có tiểu mỹ nhân trắng nõn như ngọc, nhìn qua tuổi tác cùng nàng sai biệt lắm, nhưng dung mạo hai người lại cách xa nhau.
Chỉ thấy tiểu mỹ nhân như bạch ngọc kia vẻ mặt tung tăng như chim sẻ, hai gò má mỹ lệ đỏ hồng, bàn tay trắng nõn cầm bộ y phục hồng nhạt, đứng ở trước gương đồng,cái miệng hoan hỉ cười.
“Muội muội, ngươi mau giúp ta nhìn xem, xiêm y này làm tôn thêm màu da của ta ?” Tiểu mỹ nhân mở miệng, thanh ngọt ngào, nàng quay đầu, vẻ mặt vui vẻ nhìn đến muội muội bộ dáng chán nản lập tức chu miệng lên.
“Muội muội!” Xoay người, nàng đến ngồi ở bên cạnh bàn ghé vào bên tai người ngơ ngẩn kia, đột nhiên hét lớn tiếng.
tay để dưới cằm, thiếu nữ bị nàng rống như vậy làm cho hoảng sợ, nàng trừng mắt nhìn, đáy mắt còn có chút mê mang, thoáng nhìn tỷ tỷ bộ mặt giận dữ, thở dài “Làm chi?” Thanh của nàng trầm thấp hơn người kia rất nhiều.
tay cầm quần áo, tay kia tức giận chỉ chỉ trán muội muội, khuôn mặt Tình Vũ ngưng lại “Muội muội, ngươi đừng mãi như thế này, làm ơn giúp tỷ chọn quần áo, muội cứ ngẩn người. Muội đó! Cũng lớn rồi, chú ý đến cách ăn mặc chút nào. . . . . .” Mở miệng ra, bắt đầu thao thao bất tuyệt ra hết suy nghĩ trước tiểu muội muội kém nàng hai tuổi.
Tình Dương thở dài. Nàng, Chương Giai Tình Dương, năm mười tám, chỉ là, mười tám này là sinh mệnh thứ hai của nàng.
Muốn như thế nào đây? Loại chuyện quỷ dị này, ngay cả bản thân nàng cũng có cảm giác mình trong mơ, chỉ là giấc mộng này quá dài, tám năm, khiến nàng thể đối mặt .
Tám năm trước, nàng hai mươi tuổi, đúng ra, tại thế kỷ hai mươi mốt, nàng là nữ sinh tên Lâm Thuần Dương.
Còn bây giờ là cái dạng này? Ngồi trong lầu các cổ kính, mặc y phục mỹ lệ cổ điển, chân hài hoa. . . . . .
Nàng biết, trời biết! Đất biết! Nàng chỉ biết là tại thế kỷ hai mươi mốt khi nàng muốn nhặt thứ gì đó, cẩn thận ngã xuống xuống khe nước đằng sau nhà bà ngoại, tỉnh lại, liền biến thành tiểu nương tám tuổi. Đáng chết nhất, nàng ràng xuyên , về tới Thanh triều!
Nghĩ đến đây, Tình Dương nhịn được có cảm giác muốn khóc.
Nhập vào thân tiểu quỷ tám tuổi . . . . . A, , là thân tiểu nữ hài, ai có thể tưởng tượng lại sống tám tuổi lần nữa, bực bội cùng bất đắc dĩ cỡ nào, lại còn là triều đại mình hề quen thuộc.
Tình Dương lại thở dài. Những năm này, nàng dùng hết tất cả các phương pháp trong tiểu thuyết ngôn tình xem qua, thử trở lại thế kỷ hai mươi mốt, mà ngay cả phương pháp trong truyện tranh cũng thử qua —— xuống dưới lòng sông xem có thể trở về hay .
Nhưng mà biện pháp này ngoại trừ làm cho nàng thiếu chút nữa chết đuối, còn bị cảm nặng, nằm giường hơn tháng. Cuối cùng, nàng nghĩ đến việc nhảy núi, nhớ mang máng có người còn cười “Nhảy thẳng xuống”, tựa hồ nhảy xuống là có thể cắt đứt mọi thứ, hoặc trở lại nơi trước đây.
Cho nên tìm vách núi cao chuẩn bị nhảy xuống. Nhưng trước lúc nhảy, có nương bước nhanh hơn, nhảy xuống ngay trước mặt nàng, sau đó lại thấy choáng váng, nghe bên tai truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương, nàng lập tức quyết định bỏ qua cho chủ ý này. Hôm sau nghe được nương kia bị chết thảm bao nhiêu nàng lại càng cảm giác mình thay đổi quyết định là đúng bấy nhiêu.
Sau khi buông tha ý nghĩ “ vào hang cọp làm sao bắt được cọp con”, nàng đổi thành cầu thần bái Phật, nghe có thầy tướng số liền chạy tìm, chỉ là xin thẻ? Xấu hổ, tới thời đại này tám năm, nàng chưa từng xin thẻ bao giờ. Thầy tướng số? Mười người có tám người đều mò cái gì nàng mệnh phú quý, trời sinh phúc tinh …, làm cho nàng phải tìm hiểu, có hai thầy tướng có bản lĩnh, là thành cho nàng biết, tính ra vận mệnh của nàng.
Đấu tranh vài năm, nàng cũng biết, hai năm qua ngoan ngoãn ở trong phủ Thượng Thư, chủ nhân của thân thể này— Tình Dương cách cách lấy thân phận sống ở thời đại này, ai. . . . . .
Hồi tưởng lại lịch trình kế hoạch trở lại thế kỷ hai mươi mốt của nàng, bi phẫn muốn hướng lên trời rống giận!
Lại thở dài, đôi mắt miễn cưỡng liếc về phía tỷ tỷ Tình Vũ còn chưa xong, nhịn được muốn lắc đầu. Bộ dáng xinh đẹp, nhưng lại khá ngây thơ?
Theo nàng biết, A ma các nàng, là quan công bộ thượng thư Chương Giai đại nhân. À! Gọi sai rồi, phải là Cách Đồ đại nhân, người Mãn có thói quen gọi tên gọi họ. thừa kế Đa La Quận Vương, mà nàng cũng may mắn có thân phận cách cách.
Bây giờ là thời Khang Hi, may mắn đến với nàng. Ông trời khá tốt đối xử với nàng tệ bạc, đem nàng ném đến niên đại có chiến tranh, nàng lại thành tiểu thư quan lại, ít nhất lo ăn mặc.
“Tình Vũ, nếu muội thay quần áo, kịp yến hội.”
Xem ra cái miệng trước mắt rầy rà đến cực điểm, quấy nhiễu thanh tĩnh người ta.
Lòng cao hứng, Tình Vũ giật mình, đột nhiên đôi mắt mĩ lệ mở to “A!” Kinh hô tiếng, nàng xông lên trước gương bắt đầu luống cuống tay chân, tỳ nữ đứng ở bên cạnh chờ hồi lâu cũng vội vàng tiến lên giúp nàng mặc quần áo.
“Tình Dương, muội muốn mặc như thế sao?” Tỳ nữ hầu hạ mặc xong quần áo, Tình Vũ ngồi trở lại trước gương chải đầu, nhịn được hỏi muội muội ngồi bất động ghế.
Ngắm xiêm y người mình, kỳ phục xanh đậm, chân hài, Tình Dương tự nhận quần áo đoan trang, mất lễ nghĩa ”Đúng.” Nàng có hứng thú với việc ăn mặc và trang điểm xinh đẹp cho người thưởng thức.
Hôm nay là dạ yến mỗi năm lần, chúng đại thần đều hăm he chờ thể , phải , đây là lúc lấy nữ nhi để tranh đoạt; cách cách, thiên kim nào cũng có vẻ đắc ý, đêm nay ai cũng hết sức làm mình nổi bật.