1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Diễm phu nhân - Thiên Ái Mạch Sinh Nhân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Diễm phu nhân

      Tác giả: Thiên Ái Mạch Sinh Nhân

      Độ dài: 100 chương

      Convert: ngocquynh520

      Edit: Sulli

      Giới thiệu vắn tắt

      Người khác xuyên , nàng cũng xuyên .

      Người khác phú quý, phải tiểu thư tướng phủ thanh tú lả lướt là hoàng phi xinh đẹp vinh quang ngày sau.

      Lâm Triêu Hi vì sao lại xui xẻo như vậy, vừa xuyên tới liền bị áp bức, ngày ngày phải lấy diện mạo "bà lão" để ra ngoài gặp người.

      Ba năm trước,

      Nghe : Chủ mẫu Lâm gia ngủ đến buổi trưa, sau khi tỉnh dậy tính tình đại biến, gà vịt thịt bò bào ngư bày trước mặt, tướng ăn long trời lở đất!

      Nghe : Chủ mẫu Lâm gia bị tên tiểu tặc lông đánh mũi dập má thũng, hề có sức đánh trả, cảnh nhà Lâm gia sa sút hay sao?

      Ba năm sau,

      Nghe : Chủ mẫu Lâm gia hái được hoa ưu đàm bà la [1], trở thành nữ minh chủ già nhất từ trước đến nay, thiên hạ người tranh phong!

      Nghe : Ba con trai Lâm gia đều có luyến mẫu tình kết, thường xuyên mặt mày đưa tình ca hát nửa đêm, vi phạm luân thường a!

      Ai biết, bà lão tóc bạc da gà đứng loạng choạng này lại là nữ tử xinh đẹp vô song.

      Đại công tử Lâm Thành Trác, ổn trọng cơ trí, khí phách lỗi lạc, võ nghệ cao nhất Lâm gia, luôn luôn chiến thắng.

      Nhị công tử Lâm Đường Hoa, vân đạm phong khinh [2], nhàng như trích tiên, thực ra vô cùng phúc hắc, luôn tỏ vẻ vô tội.

      Tam công tử Lâm Phượng , hoàn khố hồ đồ, phong lưu phóng túng, bị thế nhân gọi là phế vật, thích nhất giả bộ.
      [1] Loại hoa "xanh trắng vô tục xinh đẹp" được tôn là hoa nhà Phật trong truyền thuyết, 3000 năm mới nở lần, nở rộ trong ban đêm, sớm mai héo.

      [2] Nhàn nhạt như mây trôi, nhàng như gió thổi. Ý thái độ lạnh nhạt, quan tâm đến chuyện gì.

    2. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Edit: Sulli
      Chương 1: Đến cửa đòi nợ


      "Thùng tốt nước ấm hoa thơm a!"

      Trong gian phòng hơi nước dày đặc, có người tắm rửa trong thùng gỗ.

      Nữ tử với dung mạo xinh đẹp tuyệt trần thoải mái dựa vào thùng gỗ, lời tự đắc, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.

      "Nếu biết xuyên qua được hưởng phúc như vậy, ai còn nguyện ý ở lại đại chứ." Đôi mắt sáng như sao mở ra, ngón tay mảnh khảnh lướt qua mặt nước, cầm lên vài cánh hoa đặt ở chóp mũi, sau đó vén lên tóc đen của mình.

      Cái gọi là hoa sen mới nở, chính là vóc dáng yểu điệu với đường cong lả lướt.

      Nàng chậm rãi đứng dậy, bờ vai tuyết trắng lộ ra khỏi mặt nước, sau đó là xương quai xanh tinh tế, bộ ngực tròn đầy và vòng eo nhắn mềm mại, cuối cùng là phần mông trắng nõn. Nàng nâng chân trái giẫm lên cầu thang, chân phải bước ra thùng tắm, toàn thân ướt đẫm mang theo từng giọt nước, muốn bao nhiêu mềm mại đáng có bấy nhiêu mềm mại đáng , dạng mềm mại ướt ái như được nặn ra từ nước.

      "Chủ mẫu ——" Ngoài cửa có người gọi.

      "Hả?" Nữ tử nhéo cổ họng, dùng giọng trầm ổn và già dặn hỏi, "Có chuyện gì?"

      Tỳ nữ bất đắc dĩ đáp, "Tam công tử lại chuốc họa, Khúc gia tìm tới cửa rồi.

      Haiz! Tiếng thở dài đến mức gần như nghe thấy.

      Hôm nay là lần thứ tư, ngay cả nghỉ trưa giấc cũng được yên? Nữ tử đáp lại, bảo tỳ nữ đứng chờ ngoài cửa.

      đất để gói đồ, nàng nhàng mở ra, đó là bọc da người!

      Trước tiên nàng lấy tấm ra rồi gắn vào mặt rồi lấy mấy thứ gắn lên tay, dán gáy, sau đó mặc áo bào rộng lớn hai ba lượt, da thịt lộ bên ngoài hoàn toàn biến thành da gà đầy nếp nhăn, nàng lại ăn vào viên thuốc, chỉ thoáng, mái đóc đen như tóc nước trở biến thành tóc bạc như tuyết trắng.

      Lấy chiếc trâm cài búi tóc ngay ngắn, vài phút sau, thiếu nữ tuyệt sắc biến thành bà lão già nua, chẳng qua đôi mắt kia vẫn trong trẻo như cũ.

      Ra khỏi phòng tắm, tỳ nữ dẫn đường thẳng đến tiền sảnh.

      Khi ở hành lang nghe thấy tiếng hét to, "Lôi thằng nhóc Lâm Phượng ra cho ta! Hôm nay, hoặc là thề cuộc đời này chỉ cưới duy nhất nữ nhi của ta, hoặc là tự đoạn tử tuyệt tôn dập đầu nhận sai!"

      Bà lão nhíu mày lại, người này khỏi quá mức ngang ngược, hổ là dòng dõi Khúc gia độc bá Ký Châu.

      Bà lão đứng trước cửa, tất cả tôi tớ đều cung kính hô, "Chủ mẫu!"

      Nàng đưa mắt nhìn bốn phía, nam nhân trung niên lông mày dựng ngược mắt trợn to kia hẳn là Khúc Thanh Hổ, mà người khóc nức nở bên cạnh hẳn là người bị hại Khúc Thanh Khởi.

      Lông mày của Khúc Thanh hổ dựng thành chữ bát (八), hừ lạnh , "Lâm gia quả nhiên là thế hệ sau bằng thế hệ trước, lại để phụ nhân làm chủ!"

      Bà lão cười ha ha cách gượng gạo, sải bước tới ngưỡng cửa, khiêm nhường , "Mời ngồi mời ngồi, còn thất thần làm gì, mau dâng trà!"

      Bọn nô bộc nhanh chóng ra ngoài chuẩn bị, Khúc Thanh Hổ dắt nữ nhi ngồi xuống, bà lão ngồi xuống ghế, xoay xoay mấy cái mới ngồi thoải mái, mở miệng hỏi, " biết tiểu thư Khúc gia là bị tổn hại thân thể hay tổn hại tinh thần?"

      Khúc Thanh Khởi nghi hoặc nhìn nàng, Khúc Thanh Hổ nhíu mày , "Có ý gì!"

      Bà lão nhếch miệng , "Tình nam nữ đều là ngươi tình ta nguyện, nếu lệnh viện con ta thay lòng đổi dạ, cũng nên đưa ra mức độ nào chứ. Ta đây, phân tổn thương tình cảm thành hai loại, là tổn hại thân thể, chính là lên giường, nhiều nhất cũng chỉ có con, hai là tổn thại tinh thàn, đơn giản là bệnh tương tư thành tật hoặc là giận dữ quen nhìn mấy nữ hầu chồng. biết lệnh viện là loại nào? Ta mới đúng bệnh hốt thuốc được.

      Mặt Khúc Thanh Khởi đỏ bừng, từ được dạy lễ nghĩa liêm sỉ, những lời này nàng chưa từng nghe ai , lúc này tim đập thình thịch, cũng quên chảy nước mắt.

      Mặt Khúc Thanh Hổ cũng là lúc trắng lúc xanh, thoắt hồng thoắt tím, cuối cùng vỗ mạnh bàn, đứng dậy , "Có mẹ nào ắt có con đấy! biết liêm sỉ!"

      Bà lão bị tiếng rống giận bất thình lình làm phát hoảng, lúc bình tĩnh lại như thay đổi thành người khác, lập tức đứng lên so thân cao với Khúc Thanh Hổ, gân cổ quát, "Rốt cuộc là ai biết liêm sỉ! nương trông nhu nhược như vậy thực chất lại lẳng lơ cợt nhả, tùy tiện lên giường cùng người khác! Ta cho ngươi biết, khuê nữ của ngươi cũng phải con chim non, ngươi làm cha mà chỉ biết hưng sư vấn tội, sao quản giáo nữ nhi của ngươi cho tốt! Lâm gia của chúng ta cũng dễ ức hiếp như vậy, cho ngươi biết, hôm nay ngươi là người thứ tư, ba người trước đều đàng hoàng tử tế dắt khuê nữ về nhà úp mặt vào tường sám hối, cũng chỉ có ngươi biết xấu hổ tuyên dương việc xấu trong nhà, ngươi nếu ra khỏi Lâm gia bằng cửa lớn, tránh được bị người chỉ trỏ, xem khuê nữ của ngươi về sau gả ra ngoài thế nào! Mãng phu! Vô liêm sỉ!"

      hồi khiến Khúc Thanh Hổ nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt Khúc Thanh Khởi trắng bệch, bỗng chốc khóc lóc nước mắt lã chã.

      Nàng quỳ xuống đất ôm Khúc Thanh Hổ , "Phụ thân, là lỗi của nữ nhi, đều là nữ nhi biết thẹn, chưa có hôn phối theo Lâm tam công tử, là nữ nhi cuồng dại phó thác, người tùy tính rộng rãi như tam công tử bị tư tình nhi nữ ngăn cản bước chân, nữ nhi chỉ cầu chỉ cầu được ở bên chàng trong chốc lát thấy mỹ mãn, chúng ta, chúng ta trở về . . . Nữ nhi tình nguyện kiếp này gả, phụng dưỡng phụ thân."

      Khóc đúng là như hoa lê đẫm mưa, tiếng nức nở khiến cho người ta bực tức khó chịu.

      Bà lão lạnh nhạt ngồi lại ghế, Khúc Thanh Hổ nâng nữ nhi dậy, lạnh lùng nhìn bà lão, vung tay áo rời .

      Bà lão vẫy tay hô, "Mau mau! Tiễn khách! Khúc gia chủ, đừng quên ra ngoài bằng cửa sau!"

      Hết thảy khôi phục như cũ, gió êm sóng lặng. Bà lão duỗi người, ngáp cái chuẩn bị về ngủ, tỳ nữ hốt ha hốt hoảng chạy tới , " xong xong, đại công tử đánh tam công tử rồi!"

      Bà lão nhức đầu xoa xoa thái dương, bước chân tập tễnh chạy theo tỳ nữ tới hậu viện.

      Chỉ thấy trong hậu viện rộng lớn, cây cối và bồn hoa thay đổi hoàn toàn, đầy đất là tàn hoa và lá vụn, chậu hoa bên trái vỡ vụn, vài cây bên phải nghiêng vẹo, muốn thảm hại bao nhiêu có bấy nhiêu thảm hại, giống như sấm sét từ trời hạ xuống, phá hỏng hậu viện Lâm gia.

      Đống bừa bãi ở dưới đất cũng chưa gọi là hỗn loạn, ít nhất đều là vật chết, hai kẻ dở hơi ở giữa mới khiến người ta bực bội.

      Chỉ thấy hai bóng người giao chiến cùng chỗ, là áo tím thêu chỉ vàng, là trường bào đơn giản màu đen.

      Tử y chính là tam công tử Lâm gia Lâm Phượng , thích nhất gây chuyện, mi mục hẹp dài nhếch lên, hoàn toàn là vẻ nghiệt hoạt sắc sinh hương, cũng bởi vì bề ngoài quá tuấn mỹ, tâm địa lại gian xảo, mỹ nữ ở thành Hoa Châu đều bị sờ soạng mấy lần, bây giờ còn phát triển đến thành Ký Châu ở lân cận. Mỗi ngày ít nhất có ba đợt đến cửa đòi nợ, oanh oanh yến yến mỗi người vẻ, có thể sánh bằng tuyển tú ở hoàng cung.

      Mà người mặc quần áo màu đen chính là đại công tử Lâm Thành Trác xem như có tiền đồ nhất Lâm gia, làm người trung hậu rộng rãi, khiêm tốn thận trọng, lấy lòng hiệp nghĩa nổi tiếng giang hồ, người gọi Lâm thiếu hiệp.

    3. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 2: Hai huynh đệ mỗi người vẻ

      “Tam đệ, ta dạy đệ bao nhiêu lần mà sửa, nay tuổi tác mẫu thân cao, huynh trưởng như cha, ta bây giờ cần phải quản lý đệ chặt chẽ hơn, thể để mặc cho đệ tùy ý làm bậy thêm nữa!” Lâm Thành Trác tay cầm kiếm tay cầm roi, kiếm còn chưa ra khỏi vỏ, roi quất xuống, khiến cành lá bụi đất bay mịt mù.

      Lâm Phượng liếc mắt cười , “Đại ca, xem ra võ nghệ của huynh lại tiến bộ ít, ngày Lâm gia chúng ta độc bá võ lâm sắp tới nha!” Lâm Thành Trác nhíu mày , “Đừng có lảng sang truyện khác!” Lâm Phượng than thở , “Đại ca, huynh đúng là loại người quá mức bảo thủ chịu thay đổi, vậy nên năm nay 23 tuổi mà còn chưa lấy vợ, thiên hạ có rất nhiều nữ nhân tốt, huynh nên tìm tẩu tử về làm vợ , như vậy huynh nhìn chằm chằm đệ cả ngày nữa.”

      Lâm Thành Trác tiến lên từng bước , “Tam đệ, chuyện này cần đệ quan tâm, lập nghiệp mà thành gia có tác dụng gì. Hơn nữa, ba huynh đệ chúng ta, chỉ có đệ là đáng lo ngại nhất, tính cách này của đệ… Aiz! Tiểu thư nhà Khúc gia có điểm nào tốt, đệ tại sao lại. . . Còn có Vương gia, Liễu gia.”

      “Ha ha.” Lâm Phượng đáp lại, chỉ cười cười, đôi mắt phượng cong lên như trăng lưỡi liềm, ánh sáng trong mắt lóe ra như vỡ vụn bất thường. “Đại ca, thiên hạ lá mặt lá trái cũng chỉ vì chữ tình, thà rằng tin tưởng về sau còn loạn lạc, cũng thể tin tưởng thế gian này có chân tình.”

      Khi nghe thấy điều này, bà lão ho khụ khụ mất tự nhiên, điều này cùng với “Thà rằng tin tưởng đời có quỷ cũng thể tin tưởng miệng nam nhân” phải là cùng đạo lý mà ra đấy sao? Hai huynh đệ Lâm Thành Trác với Lâm Phượng đồng thời quay đầu nhìn phía sau, Lâm Thành Trác vội tới, cung kính cúi đầu, “Mẫu thân.”

      "Ha ha, đứng lên đứng lên ." Bà lão tươi cười rạng rỡ, nhanh chóng bước lại gần rồi cầm tay hỏi, “Con của ta, chuyến này cũng vất vả, mới từ Diệu Châu về liền vội vàng dạy dỗ đệ đệ của con, là trợ thủ đắc lực của ta, đến đây cho mẫu thân nhìn xem, có gầy hay ?” xong, hai tay bà liền sờ từ cánh tay rồi dịch chuyển lên mặt, trượt qua hai xương gò má, lướt qua mặt mũi, sờ qua sờ lại.

      Nếu bà là người đến năm sáu mươi tuổi, người khác lại tưởng có kẻ muốn đùa giỡn với đại công tử.

      Lâm gia trong Hoa Châu này, chỉ đứng đầu bảng võ lâm, gien di truyền cũng là tốt nhất. Hơn nữa ba vị công tử nhà Lâm gia, mỗi người sinh ra đều như người trời xuống cõi phàm.

      Đại công tử mày kiếm mắt sáng ngay thẳng chính trực, gương mặt tuấn khí khái bất phàm, đối đãi với người ngoài thường lạnh lùng giữ lễ, luôn có xa lạ cự người ngoài ngàn dặm. Trong thành Hoa Châu này có biết bao nương tiểu thư ái mộ, đổ gục trước , nhưng chẳng quan tâm, chỉ quốc gia chưa thái bình, chưa thể nào yên lòng lập gia đình. Nhị công tử Lâm Đường Hoa, người đẹp như tiên giáng trần, mi thanh mục tú, người luôn mặc áo bào màu nhạt, những võ nghệ tinh thông mà cầm kỳ thi họa lại thông hiểu đến hoàn mỹ, là công tử nho nhã bậc nhất trong chốn võ lâm. Tam công tử Lâm Phượng có bộ dạng giống như nữ nhân, ngang ngạnh ngỗ ngược, phong lưu hoa tâm, khiến cho người ta vừa vừa hận.

      Bà lão cười híp mắt, nhưng vừa thấy ánh mắt Lâm Thành Trác trở nên nặng nề liền rút tay lại, sau đó hắng giọng rồi , “Con nghỉ ngơi trước , ta cần phải chuyện với Tiểu Tam.”

      Lâm Thành Trác nhìn Lâm Phượng , sau đó cúi đầu , “Con trở về phòng trước!”

      “Ừ, buổi tối cả nhà mình cùng nhau ăn cơm nhé!” Thanh vừa ra lại quá mức tùy tiện tinh nghịch, nàng lập tức trầm giọng giải thích , “Mẫu thân với các con lâu chưa ăn tối cùng nhau, tối nay trăng tròn cùng nhau bàn bạc chuyện trong nhà .”

      Lâm Thành Trác rồi, Lâm Phượng cuối cùng thở phào nhõm, tiến lên ôm lấy vai bà lão, vừa đặt nụ hôn mặt bà vừa , “Mẫu thân, chỉ có người là hiểu Phượng nhất.”

      Bà lão cười tươi như hoa, vội vàng vuốt khuôn mặt mảnh khảnh của Lâm Phượng , “Con trai ta xuất chúng như vậy, người làm mẫu thân như ta là may mắn, nhưng mà con lần sau cũng khiến ta bớt lo , khách mỗi ngày đều đến nhà ta báo cáo, ta ngay cả tắm rửa cũng xong đây.”

      Lâm Phượng tỏ ra sao cả lắc đầu than thở, “Những người này luôn tự cho mình là danh môn chính phái, thiên kim tiểu thư mọi nhà cũng có gì khác biệt với kỹ nữ thanh lâu, đúng, ra có điểm giống, mẫu thân biết là gì ?”

      híp mắt phượng lại, mỉm cười chờ đợi đáp án, bà lão cũng quay lại cười nhìn , nhéo mặt cái , “Kỹ nữ phải tốn bạc mới có, còn các nàng là miễn phí!”

      Lâm Phượng bật cười , “Quả nhiên mẫu thân hiểu lòng con, bây giờ mặt trời lên cao, con còn có hẹn với nương ở Phương Phỉ lâu, đến giờ cơm chiều con nhất định về nhà.”

      Dứt lời, xoay người bước . Để lại bóng lưng phong lưu lỗi lạc tự nhiên phóng khoáng, áo choàng màu tím hoa lệ toát lên vẻ cao quý hiên ngang, giẫm lên những nhánh hoa tàn mà , phát ra tiếng động giòn giã, quay mình ra cửa lớn.

      “Mẫu thân.” tiếng kêu vân đạm phong khinh, như thể được sinh ra từ những đám mây.

      Bà lão quay đầu lại, quả nhiên, vẫn bị nhìn thấy.

      Nam tử kia, giống như tiên nhân hạ phàm.

      Bóng trắng ngả nghiêng, trang nhã thuần khiết, bờ môi chứa nụ cười, như đóa hoa dưới ánh ban mai, khiến cho mọi người cảm thấy ấm áp, dễ chịu.

      Đặc biệt là đôi mắt kia, trong trẻo ràng, giống như mặt hồ thu lấp lánh, chỉ cần liếc mắt nhìn qua cũng cảm thấy mát mẻ vô cùng, nhìn lại lần nữa liền cảm thấy như rơi vào vực sâu, thể khuất phục trước phong thái tài hoa của nam tử này.

      “Mẫu thân, vườn hoa này, con mất mấy thắng để chăm sóc.” Giọng điệu của bình thản gợn sóng, nhàng cúi người xuống, đưa những ngón tay thon thả nhấc lên đóa hoa lan trắng nằm dưới mặt đất, thở dài tiếng, “Đáng thương, đáng tiếc.. Hoa khai dị kiến lạc nan tầm. Giai tiền muộn sát táng hoa nhân. [1]”

      “Việc này, việc này. . .” Bà lão nuốt nước bọt, táng hoa của Lâm muội muội điềm đạm đáng , còn táng hoa của Lâm ca ca là cảm động.

      “Sao vậy?” Lâm Đường Hoa ngẩng đầu nhìn nàng.

      “Ha ha.” Bà lão cười xòa , “Con trai, hoa cỏ này chính là vật chết, Lâm gia chúng ta có rất nhiều tiền, sau này cho người làm vườn chỉnh lại theo ý con là được. Con như vậy. . . Mẫu thân cảm thấy. . .”

      Lâm Đường Hoa cười , “Mẫu thân cần tự trách, con biết đây phải là lỗi của mẫu thân, chính là đại ca và tam đệ cẩn thận, mà con, lại cứ thích đùa nghịch hoa cỏ múa bút làm văn thơ, là kẻ tiêu xài hoang phí ở Lâm gia, hoa nở vì được người thương tiếc, con đương nhiên xứng.”

      Ánh mắt thản nhiên, mày hơi nhíu lại, trong mắt lộ vẻ lạnh lẽo đau xót. Tây Thi nhăn mày, vừa thấy thương, Đường Hoa liếc mắt, hoa dung thất sắc!

      Bà lão đến nâng Lâm Đường Hoa dậy, người mang hương lan quân tử nhàn nhạt, vô cùng thanh nhã.

      “Con trai, con yên tâm , ta nhất định mời thợ làm vườn tốt nhất, chắc chắn cho con khu vườn đẹp hơn trước kia.”

      Lâm Đường Hoa nhàng cười , “Cảm ơn mẫu thân.” Nhưng vừa xoay người lướt qua vạt áo của nàng liền biến mất, tới vô ảnh vô tung, khinh công đạt đến đỉnh cao.

      Ba nam nhân này, từ lớn đến , 23, 21, 20, mà bà lão ở đại vừa mới 22, có thể lớn đều ăn.

      Ngày hôm nay, dường như quá bận rộn rồi.

      Nhìn vào đại viện Lâm gia, so với hoàng cung cũng là dư dả, đình đài, lầu các, nhà hát, nhà nổi, người hầu già trẻ từ xuống cũng đến nghìn người, nàng khỏi rùng mình cái, nếu như bị tru di cửu tộc, chẳng phải là máu nhuộm đỏ nửa bầu trời?

      Nàng thở dài, nhớ tới ngày đầu tiên xuyên tới đây, so với bây giờ được ăn ngon mặc ấm đúng là mơ mà được.

      Ngày ấy, mưa to gió lớn, khi nàng tỉnh lại chỉ thấy toàn thân đau nhức, mở mắt ra mới phát mình nằm ở giữa khu rừng tối. Đường lầy lội, cây cối rậm rạp, sấm sét chợt lóe, gió lay động cành lá, cây cối như những bóng ma đáng sợ, nàng rùng mình cái, cuộn chặt thân mình lùi về phía sau trốn tránh, nàng sợ bóng tối, mà vùng này lại là nơi thâm sơn rừng già, khó tránh khỏi xuất ma quỷ quái hoặc mãnh thú.

      tiếng sói hú, nàng hoảng sợ. Vội vàng nhìn về phía thanh truyền lại, quả nhiên, đôi mắt màu ngọc bích lóe ra ánh sáng sắc lạnh, mồm há to như chậu máu, hé ra răng nanh vô cùng khủng khiếp. Nàng lần mò tìm cách đứng lên, chạy lung tung phân biệt phương hướng.

      “A!” Chân chạy đột nhiên rơi vào khoảng , nàng thẳng tắp rơi vào cái bẫy thú.

      [1] Bài thơ: Táng hoa từ - 葬花詞 (Tào Tuyết Cần - 曹雪芹) tạm dịch : Hoa nở ra, rồi rơi rụng, biết đâu mà tìm. Ngoài thềm, mối sầu giết dần tâm hồn của người hoa.
      Phong nguyet, tart_trung, linhdiep176 others thích bài này.

    4. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 3 : Xuyên qua mà đến thực kỳ quái

      Trong động chìm ngập bóng tối, còn có chút hương vị gay mũi, trực giác liền biết, bên trong này vô ý rơi vào thi thể động vật đói chết thối rữa mốc meo.

      Ngày mưa đêm rét lạnh thấu xương, làm người vốn sợ bóng tối như nàng bị dọa tới mức run rẩy. Vừa ngủ dậy liền gặp biến cố như vậy, địa điểm xa lạ hoàn cảnh lạ lẫm, người, khóc to, nàng liền chìm vào trong giấc ngủ.

      Trong mộng, có lồng ngực ấm áp bao bọc nàng, nhưng là nàng bởi vì lâu có ánh mắt trời mắt mở ra, người lại đói chút khí lực cũng có.

      Tỉnh lại, nàng ở gian nhà gỗ trong núi, xuống giường, phát bàn có chỉnh tề thức uống cùng đồ ăn, phía dưới là tờ giấy.

      “Lâm gia chủ mẫu Lâm Triêu Hi, niên 56.”

      Đây là cái gì ? Thông báo tìm người ? Nàng cười cười đem tờ giấy vo viên ném ra ngoài cửa sổ, sau đó vừa ăn vừa uống.

      No bụng hết khát, nàng phát nhà gỗ có đầy đủ mọi thứ, trong ngăn tủ còn có mấy bộ xiêm y, chính là mặc vào có vẻ hơi lớn, luôn thấy TV cổ trang, nay chính mình quay về.

      Nàng lắc đầu, trong đầu cũng là trống rỗng, rốt cục mình đến cổ đại như thế nào ?

      Bất quá tựa hồ, đại cũng có gì để lưu luyến .... ........Bởi vì nàng cha mẹ người thân bằng hữu, mạc danh kỳ diệu đến nơi này, sống đâu yên ở đấy, nàng nghĩ.

      “Tới rồi !” Có người hô tiếng, nàng nháy mắt mấy cái, thấy cửa phòng mở ra, lão giả đến.

      Lão giả kia tuổi chừng 60, râu dài tóc bạc, nhìn thấy đầu tiên là sửng sốt, sao đó khom người , “Phu nhân”

      Ngay sau đó, đằng sau lại tới vài người, chẳng hạn như Nhị công tử Lâm Đường Hoa, Tam công tử Lâm Phượng .

      Lâm Đường Hoa bước vào cửa, xuất trần thoát tục đứng ở bên cười nhạt , “Mẫu thân, cung nghênh ngài xuất quan.”

      Lâm Phượng còn lại là tiến lên xắn tay áo đến gần, vừa vừa cười, “Nương, tháng này tiền tiêu nhi tử lại hết rồi, chờ ngươi trở về thanh toán sổ nợ a.”

      Lâm Triêu Hi đứng ở trong viện, cả buổi hề động đậy, thở dài ngẩng đầu nhìn trời.

      Nghe , đây là Lâm Triêu Hi ở núi bế quan tu hành, bảy bảy bốn chín ngày, tu luyện võ công tuyệt học Lâm gia tới đỉnh cao, nhưng là chính mình, tìm đâu chút quyền cước đây ?

      Hơn nữa rốt cục tờ giấy kia ai lưu lại cho nàng ? Nàng phải để ý mục đích của người nọ, chỉ muốn mắng vì sao để lại chút tư liệu, làm hại nàng trở lại Lâm gia xấu mặt N lần.

      Ngày đầu tiên trở lại Lâm gia, lão nhân lớn tuổi ngoài sáu mươi kia liền đưa đống sổ sáng cho nàng , “Phu nhân, thời gian ngài ở nhà tài sản ta quản lí, tại ngài trở về, hiển nhiên ngài là chưởng quản.”

      Lão nhân kia là Lâm gia nguyên lão quản gia, từ tám tuổi theo cha chồng Lâm Triêu Hi, sau đó hầu hạ Lâm Triêu Hi rồi thành quản gia, này đương nhiên là theo lời của nha hoàn.

      Trước mắt, nàng cầm lấy quyển sổ, lại phát giác biết chữ cổ, bên trái bên phải lộn xộn nhìn ra.

      Quản gia Lâm Tông khụ khụ , “Phu nhân, lấy lại.... .....”

      Kết quả là, sau nửa canh giờ chuyện này truyền khắp cao thấp Lâm phủ, là : chủ mẫu tẩu hỏa nhập ma biến thành si ngốc.

      Ngày hôm sau, bàn ăn cơm, hai đứa con trai cùng bà lão ăn bữa tối.

      Lâm gia đại nghiệp nhiều tài sản, bữa cơm ăn được toàn bộ sơn hào hải vị nhà Hán, đói bụng nhiều ngày ăn tạm bánh bao cùng rau xanh làm nàng hai mắt trừng trừng, đợi thức ăn đầy đủ liền cầm đũa gắp, kia khí thế nuốt núi sông như lang như hổ, hạ nhân bưng thức ăn cằm đều nhanh muốn trật khớp.

      Hai đứa con trai nhìn nhau, Lâm Đường Hoa cười , “Mẫu thân nhiều ngày ăn sơn dã sơn quả, là nên bổ dưỡng chút.” Lâm Phượng mắt phượng híp lại nhìn khối chân gà thêm vào trong bát dặn hạ nhân, “Tối nay chúng ta muốn cùng mẫu thân nhàn thoại việc nhà, các ngươi lui ra .”

      Kết quả là, ban đêm gió lớn, hết thảy nhàn hạ hạ nhân cũng buồn cười nhịn được đàm luận kia “Tướng ăn cuồn cuộn như thiên lôi.”

      Ngày thứ ba, Hoa Châu tứ đại gia thiếu chủ đến hành lễ với chủ vị Lâm gia, cả bốn đều là thanh niên tài tuấn tác phong nhanh nhẹn, bất luận phong thái hay là tướng mạo đều nhất đẳng, cũng làm cho Lâm Triêu Hi ghế sững sờ tại chỗ, trong lòng bừng bừng lửa nóng.

      nghĩ tới thế hệ tại gien bằng thế hệ trước, cổ đại là người người mẫu mực tinh xảo, nàng sắc tâm nổi lên, lôi kéo tay bốn vị vuốt ve qua lại thèm dãi, thẳng đến khi người ta lộ ra vẻ mặt xấu hổ mới từ bỏ.

      Nghĩ đến cũng đúng, chính mình tỉnh lại liền mang theo thân thể này, già nua nứt nẻ hề tao nhã, ai thèm để vào mắt.

      Tiễn khách xuất môn, Lâm phủ lại náo nhiệt, “Lâm chủ mẫu tang phu nhiều năm chịu đơn, trâu già gặm cỏ non !”

      ra, này tinh xảo mặt nạ da người, chạm vào nước liền tan ra, còn có thể lặp lại sử dụng, mà ngày đó rời nhà gỗ, người là bao đan dược, nàng đặt tên là ngân hoa đan, có khả năng lập tức làm tóc bạc. Nàng nữ tử tuyệt diễm lại thể bày ra diện mạo chân thực ủy khuất, cho nên thích ở mình cự tuyệt quấy rầy, cho hạ nhân hầu hạ tắm rửa thay quần áo, dần dà, bọn hạ nhân lại đồn đãi, Lâm chủ mẫu tính cách quái dị hỉ nộ vô thường sợ là bị sơn quỷ mị nhập vào.

      Cuối thu khí trời dễ chịu, thích hợp ngủ trưa, Lâm Triêu Hi lấy tay che che cái trán, ánh mắt trời kia cực kì chói mắt, nàng xoay người vào hành lang gấp khúc hướng về phía phòng ngủ, đương nhiên có chú ý tới ánh mắt dạng như chim ưng trong phòng, tràn ngập nghi hoặc cùng khó hiểu.

      Thời gian cơm tối, hạ nhân đứng ngoài của kêu nàng rời giường, này giấc ngủ cực sâu, bởi vì hoàn toàn có nửa điểm trí nhớ kiếp trước, cũng là vô bi vô hỉ vô mộng vô yểm ( đau khổ, vui, mộng, ác mộng), nàng ngồi ở trước gương đồng nhìn chính mình nét mặt già nua, ngừng trấn an chính mình “Nữ nhân sớm muộn gì cũng già, có khi ta già còn đẹp bằng túi da này, da này còn phòng trừ tia cực tím, da trắng phòng trừ ánh nắng, tuyệt vời tuyệt vời !”

      ra khỏi đại môn, đêm khuya tối đen, nàng sợ run người bị hạ nhân kéo phòng chính.

      Lâm Thành Trác cùng Lâm Đường Hoa từ lâu sớm yên lặng chờ đợi, chính là thấy bóng dáng Lâm Phượng .

      Lâm Thành Trác như trước quần áo huyền sắc, giống như chưa thay quần áo đến, vẻ mặt ngưng trọng. Mà Lâm Đường Hoa bạch y đổi thành nguyệt sắc trường bào, người hương hoa lan bốn phía, thanh nhã hợp lòng người.

      Lâm Triêu Hi ở chủ vị ngồi xuống, nhìn ra ngoài phòng, gọi nha hoàn bên cạnh hỏi, “ xem Tam công tử trở lại chưa.”

      Nha hoàn tìm người, này còn chưa có dọn cơm, ba người nhàn thoại việc nhà câu câu khách sáo.

      “Con ta lần này Diệu Châu làm việc, thu hoạch được gì ?”

      “Diệu Châu Phùng gia cùng Lâm gia nhiều thế hệ qua lại thân thiết, Phùng gia chủ đối với ta tốt lắm, bất luận ăn, mặc, ở, lại đều chuẩn bị thỏa đáng, trước khi còn tặng ta ít bí dược đặc chế.”

      Mỗ nữ mắt tỏa kim quang, “Nga ? Là thuốc gì ? Liệu có cãi lão hoàn đồng dưỡng nhan làm đẹp ?”

      Lâm Thành Trác nắm tay ho , “Đơn giản chỉ là chút kim sang dược cùng đan dược điều tức bên trong.”

      Mỗ nữ ánh mắt ảm đạm, quay đầu hỏi Nhị công tử, “Con ta gần đây bận rộn chuyện gì ?”

      Lâm Đường Hoa tao nhã cười, giơ lên sáo ngọc treo bên người , “Mấy ngày qua viết khúc nhạc mới.”

      “Nga.... ......... nhạc a.... ........Ha ha ha.” Nữ nhân hề biết tí gì nhạc mâu thuẫn cười gượng.

      Nhất thời gì, nha hoàn báo lại.

      “Tam thiếu gia trở lại, bất quá, bất quá.... .......”

      “Bất quá cái gì ?”

      “Bất quá uống rượu, còn dẫn theo nữ nhân.... ....”
      Phong nguyet, tart_trung, linhdiep176 others thích bài này.

    5. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 4 : Thừa dịp say rượu chiếm tiện nghi

      “Cái gì ngoạn ý ?” Nàng cao giọng .

      Nha hoàn bị nàng dọa sợ lắp bắp đứng lên , “Tam, tam thiếu gia uống say.... ........Ngọc Hoàn nương của Phương Phỉ lâu đưa trở lại, nay, vào trong phòng ngủ.... .......”

      Lâm gia tất cả mọi người khiếp sợ chuyển sang tức cười. Khiếp sợ là, tam thiếu gia bên ngoài làm bừa làm loạn nhưng cũng chưa bao giờ say rượu mang nữ nhân hồi phủ, buồn cười là quả nhiên tính xấu đổi, thừa dịp có rượu hăng hái cùng mỹ nhân ** khắc vừa mới ** thực khí phách, huống chi Ngọc Hoàn của Phương Phỉ lâu, là mỹ nhân khó gặp, Phương Phỉ lâu ở thành Hoa Châu nổi danh là vì hoa khôi bán nghệ bán thân, nghĩ tới ngay cả người thanh cao như nàng cũng chống lại nổi thứ dưới khố của Tam công tử, thực là.... .....

      Lâm Triêu Hi đương gia chủ mẫu là kiểu mẫu Lâm gia phong phạm có trách nhiệm chỉnh đốn kỷ luật Lâm gia, mọi người nhìn nhau, trước mắt cũng được ăn cơm, chân nhanh ra ngoài, thẳng đến phòng ngủ của Lâm Phượng .

      “Nha nha úi chà, chơi đùa nữ nhân mà lại mang về tận nhà đây.”

      “Mụ nội nó, còn uống say như chết, phân biệt tốt xấu !”

      Dọc đường chửi rủa trách móc mắng mắng lại, Lâm Thành Trách cùng Lâm Đường Hoa nối gót theo sau, dĩ nhiên, còn có nhất đẳng nô bọc chuẩn bị thu dọn cục diện rối rắm.

      Vừa đến cửa, chỉ thấy cửa sổ chiếu phim hai bóng dáng nồng thắm, bỗng nhiên, gió vút qua, thế nhưng thổi tắt nến, vì thế mọi người mới nhìn được phần hai sắc tình điện ảnh ngừng truyền.

      Bọn hạ nhân xì xào bàn tán, Lâm Triêu Hi tức giận bất bình, cước muốn đá văng cửa phòng, chỉ nghe bên trong nữ tử mềm mại than , run rẩy , “Ta, ta còn có mặc quần áo.... .....”

      Lần này lại càng thêm đổ dầu vào lửa, hạ nhân nhịn được cười rốt cục phá ra cười to, liền ngay cả Lâm Đường Hoa nâng khóe miệng dâng lên tia đùa cợt, mà Lâm Thành Trác sắc mặt càng thêm khó coi, vùng xung quanh lông mày liền nhăn lại.

      “Các ngươi đều xuống .” Lâm Triêu Hi vẫy tay ra hiệu hạ nhân lui xuống, hướng trong khe cửa , “Ta mình vào.”

      Lâm Thành Trác đưa hộp quẹt cho nàng, nàng nhàng đẩy cửa lại nhàng đóng, lần mò vách tường từng bước cẩn thận.

      “Ngươi đó, chỉ cho ta phương hướng.” Lâm Triêu Hi nhíu mày .

      “Ta, ta ở trong này.” Ngọc Hoàn nũng nịu nỉ non.

      Nàng như là manh nhân mạc tượng (người mù sờ voi), tối om hướng bên trong , đột nhiên bị thứ gì đó dưới chân làm vấp ngã, nàng bất ngờ phòng ngự ngã quỵ.

      “Ai ôi uy, lưng của ta a.” Nàng rên rỉ.

      Ngoài cửa Lâm Thành Trác tiến lên từng bước hỏi, “Nương, ngươi như thế nào ?”

      “A, sao sao. Các ngươi coi chừng dùm là tốt rồi, Ngọc Hoàn nương áo quần che thân nên gặp người.” Nàng tay phải chống đỡ muốn đứng dậy, tay trái lại đụng đến cái đệm thịt mềm nhũn.

      Đệm thịt rất co dãn, tơ lụa vải vóc cũng là thượng đẳng, bỗng nhiên đệm thịt “Ân.... ....”, nguyên lai đó là người.

      “Phượng , ngươi như thế nào nằm mặt đất, cẩn thận cảm lạnh.” Nàng bắt lấy tay nhưng lại kéo nổi con ma men này.

      Lâm Phượng nhưng lại dễ dàng bắt được tay nàng, vòng cánh tay đem nàng ôm vào trong ngực.

      Nàng bất ngờ đề phòng tiến vào lồng ngực ấm áp của , tùy ý tay ở lưng nàng vuốt ve, tai nàng dán vào ngực của , cảm nhận được tim đập thình thịch, lực đập mạnh mẽ, người nồng đậm hương rượu , có nam nhân đặc thù thành thục hương vị.

      “Tiểu tử này, thời điểm uống rượu chiếm ta tiệm nghi.” Lâm Triêu Hi thầm muốn đứng dậy, cũng nghĩ lực cánh tay của lớn như thế, nàng thế nhưng hoàn toàn thoát ra, xê dịch lần này, trái lại dịch đến càng gần cằm .

      hô hấp mạnh, ngửi được cỗ phát hương, là mùi thơm thành thục của nữ nhân, cánh tay phải đè nặng lên thân mình cực mỏng manh, eo nhắn cùng cái mông xinh đẹp, bộ ngực sữa đầy đặn cọ vào trong ngực , là quyến rũ mê người.

      Lâm Triêu Hi khổ sở giữ nguyên tư thế mập mờ này, xuống tiếp nữa có khả năng loạn thượng con của mình nga.

      nghĩ tới, tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước chiếm được lợi thế) cũng là Lâm Phượng , môi mỏng quyến rũ, đem thân hình mỏng manh kia nâng lên phía trước, đôi môi tự nhiên cùng đặt cùng chỗ, hai người đều là cả kinh.

      Cánh môi nữ nhân này, rất mềm mại ướt át, như là trái đào ngọt ngào.

      Cánh môi nam nhân này, rất mê say rất linh hoạt, có đường cong hoàn mỹ bên ngoài.

      Nàng dừng được ưm tiếng, hạ nhiệt nhưng lại làm cho Lâm Phượng càng thêm bừng bừng phấn chấn, môi mỏng mân, hai người xoay nghiêng cọ sát dây dưa, Lâm Triêu Hi tim đập thình thịch, nghĩ tới tướng mạo xinh đẹp lại cảm thấy vui sướng, vì thế tăng thêm lực đạo ngoài miệng, lấy vị rượu từ trong miệng . Lâm Phượng phối hợp mở miệng, cái lưỡi linh hoạt của hai người liền dây dưa cùng chỗ, giống như sao chạm vào nhau phát ra tia lửa, say sưa hôn càng sâu hơn.

      Tay Lâm Phượng động tác cũng ngừng, ngừng vuốt ve đường cong người nữ tử, cảm nhận được nàng vặn vẹo thân mình lại càng dục hỏa thiêu đốt, thể chờ đợi được muốn cởi quần áo của nàng.

      “Lâm chủ mẫu.... .......?” Miệng thanh mềm mại truyền đến làm cho nàng đột nhiên thanh tỉnh, tự bản thân là làm gì, lấy việc công làm việc tư a !

      “Ân ?” Nàng đè giọng đáp lại tiếng, sau đó thoát khỏi môi lưỡi của dây dưa, lấy tay bưng kín cái miệng của để tránh phát ra thanh.

      “Lâm chủ mẫu, ngươi sao chứ ?”

      “Ta sao, chính là, chính là đau lưng, ta đây liền đứng lên.... .....” Nàng cẩn thận mở cánh tay của , có lẽ vì rất say sưa nên lực đạo của cũng giảm bớt rất nhiều, nhưng là, đột nhiên, nàng lại trận tê dại.

      Người nam nhân này, cư nhiên liếm lòng bàn tay của nàng !

      Nàng vội vàng rút tay về giấu trong tay áo, tim đập, sửa sang lại quần áo cùng tóc, vịn cái bàn bên cạnh đứng lên, vất vả mò mẫn đế cắm nến, vội vàng châm.

      Ngọc Hoàn dùng chăn che thân mình, lộ ra vai, da nõn nà mày dài như liễu, mặt mày tình làn môi hé mở như đào, quả nhiên là tuyệt sắc, hổ đứng đầu bảng, nàng sợi tóc phân tán, tựa tiếu phi tiếu, tựa túc* (buồn) phi túc đáng động lòng người, “Lâm chủ mẫu.... ......” Nàng hạ mắt nhìn, đột nhiên nhìn đến Lâm Phượng nằm mặt đất, che miệng kêu lên, “Lâm công tử !”

      Lâm Triêu Hi cũng nhíu mày liếc nhìn , chỉ thấy sắc mặt nhàn nhã hô hấp vững vàng, mặt mang nụ cười tuyệt đối là YY !

      “Ngươi trước tiên mặc quần áo vào.” Lâm Triêu Hi nhặt lên quần áo rải rác mặt đất quăng cho Ngọc Hoàn, “Ta phái người đưa ngươi trở về.”

      Ngọc Hoàn thẹn thùng thắt nút áo mang đai lưng đối Lâm Triêu Hi nhàng cúi đầu , “Có điều làm phiền.... ........ là bởi vì Lâm công tử , mạnh mẽ xé rách xiêm y của Ngọc Hoàn, Ngọc Hoàn mới cước đá xuống giường.... .......”

      Lâm Triêu Hi nhíu mày hỏi, “ phải là ngươi chuyện ta nguyện, mà là bá vương ngạnh thượng cung* (ngang ngược) ?”

      Ngọc Hoàn nghĩ tới Lâm chủ mẫu trắng ra như vậy, lấy tay áo che mặt nhàng gật đầu , “Vâng.”

      “Ta đây thay nhi tử hướng nương nhận lỗi, nương thỉnh.” Nàng tiễn Ngọc Hoàn ra ngoài cửa, đối Lâm Đường Hoa , “Phái người đưa Ngọc Hoàn nương trở về.”

      Lâm Đường Hoa cười , đưa tay nhường đường khiêm tốn , “Ngọc Hoàn nương thỉnh.”

      Ngọc Hoàn thẹn thùng cười nhàng cúi đầu , “Làm phiền Lâm nhị công tử.”

      Lâm Triêu Hi nhìn phía phòng ngủ, cười ác ý lẩm bẩm, “Thừa dịp bất tỉnh nhân chiếm tiện nghi của hai nữ nhân, được a.”

      Nàng xoay người thay đổi thành khuôn mặt hổ thẹn hướng Lâm Thành Trác , “Ai, là ta biết quản giáo, là ta có tâm vô lực, nhi tử a, về sau đệ đệ này, cần phải làm phiền ngươi nhiều.”

      Lâm Thành Trác đỡ nàng, “Nương, ngài yên tâm, ta nhất định làm cho tam đệ hiểu được mà sữa chữa.”

      “Ân, ta đây an tâm, đứa này vẫn cần quản giáo nghiêm ngặt hơn, đánh nên người, ngươi cũng hiểu được ?”

      “Con hiểu được, mẫu thân về nghỉ ngơi .”

      Lâm Triêu Hi từng bước loạng choạng trong bóng đêm bước trở về phòng, Lâm Thành Trác nhìn bóng lưng của nàng nghĩ nàng là thương tâm rơi lệ cho nên run run, biết thực chất là vì che mặt cười run rẩy nên run run.

      Lâm gia tuyệt học có ba, thứ nhất : vô ấn quyền. Hai tư chiêu thức, Lâm Phượng , hảo hảo hưởng thụ !
      Phong nguyet, tart_trung, linhdiep175 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :