1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Diêm Quân truy thê: Nương tử, buổi tối gặp! - Nhan Lan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Diêm Quân truy thê: Nương tử, buổi tối gặp!

      Tác giả: Nhan Lan.

      Thể loại: Cổ đại, xuyên .

      Editor: Trúc Ly.


      [​IMG] [​IMG]

      Giới thiệu:

      là con trai ngoài giá thú của Thiên Đế, cũng là người đứng đầu Minh giới. Vì huyết thống tinh khiết, nên bị phái đến Minh giới, làm mưa làm gió ở nơi đó, tay cầm trăm ngàn binh, nhân xưng là Diêm Quân.

      Để phá vỡ lời nguyền đột tử, phải cưới người có bát tự thuần là nàng. hứa hẹn sau khi chết, để tất cả tài sản cho nàng, giấy trắng mực đen rành mạch, ràng. Điều kiện là phải bồi cho đến khi chết, điều kiện này cũng tồi đúng ?

      Cho nên nàng đồng ý điều kiện này!

      Nhưng là chờ hoài, bụng cũng lớn, người ta vẫn còn sống, giấy trắng mực đen viết như thế kia, vậy mà vẫn chưa chết!!!
      Last edited: 1/12/16
      Hale205 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1: Ta là sao chổi?

      Gần đây, Lăng Nam thành rất náo nhiệt, hầu hết láng giềng với nhau đều có mối quan hệ rất tốt, tốt đến ngay cả làm tang lễ cũng làm cùng nhau!


      Đường Cẩn đến đây lần đầu vài ngày cũng biết!


      Lúc này, nàng ngồi trong tửu lâu, ngẩng đầu, cái chân vắt chéo, nhàn nhã cắn hạt dưa.


      Trong đầu ra hình ảnh, chiếc xe chạy với vận tốc rất nhanh lao về phía nàng rồi đến hình ảnh. . . . Nàng nghĩ rằng đời mình cứ vậy mà hết!



      nghĩ tới nàng lại xuyên tới Đại Nguyệt Quốc, nơi này trong lịch sử chưa từng xuất qua, cho nên đây là gian thời đại khác, bây giờ xuyên thực trào lưu phổ biến mà!



      Trong lúc thổn thức, có tiểu nha hoàn chạy tới, nhìn biết nàng lại trở thành tiêu điểm ở đây rồi.


      "Tiểu thư, sao ngài lại vụng trộm chạy đến đây, làm nô tì tìm suốt a!" Nàng kia tên là Lục y, là nha hoàn Đường phủ, cũng là nữ tì bên người của nàng, từ trước tới nay đều là Lục y chiếu cố tốt cuộc sống hằng ngày cho nàng, chỉ có điều là nàng ta thường xuyên cả kinh, ví như tại!



      "Lục y a, ta phải phạm nhân, người thể cả ngày nhốt ta ở nhà! Ngươi nhanh cho ta biết tang kia là của ai?"



      Lục y cũng biết có nên cho tiểu thư nghe hay , chẳng lẽ là bởi vì tiểu thư mà mấy công tử nhà kia mới chết sao?


      Ba ngày trước tiểu thư bị rơi xuống nước, sau khi tỉnh lại liền thay đổi nhanh chóng, nhưng lại mất trí nhớ suốt ngày muốn chạy ra ngoài, nếu tiểu thư biết chân tướng trong những lời chế giễu kia chắc chắn rằng người bước chân ra khỏi nhà nửa bước!



      "Tiểu thư, nơi này nên ở lâu, nghe lời nô tỳ mau về nhà thôi!" Nếu tiểu thư theo lời nàng nàng cũng đành phải kéo người rồi.



      Đường Cẩn muốn nghe tiếng "Bịch bịch bịch" có người lên đây, có nhiều người, Lục y quay về phía sau nhìn mười mấy nam nữ già trẻ mặc tang phục hùng hổ chạy đến đây.



      " Xong rồi! Xong rồi! Cái này xong rồi!" Lục y sợ tới mức khuôn mặt nhắn trắng bệch, theo bản năng ra phía sau trốn tránh còn thầm: "Nô tì kêu người nhanh về người nghe giờ muốn về cũng được rồi!" Bây giờ còn mạng để về hay mới là vấn đề.



      Đương Cẩn nghe nàng thầm, trong lòng thể tưởng tượng được, tại nàng gặp phải vấn đề phải từ nàng mà là nguyên chủ, lại có trí nhớ cho nên biết chuyện gì xảy ra!



      "Ngươi! Cái đồ sao chổi, cư nhiên hại chết hài tử của ta, ngươi đền mạng nhi tử cho ta!" Năm phụ thân trừng mắt nhìn nàng giận dữ hét.



      Sao chổi?



      Đường Cẩn nhìn bọn họ chửi mình là khắc tinh, sao chổi, hại chết nhi tử của họ mới nghĩ ra, nguyên lại là Tam gia có quan hệ tốt với nhau nên cùng nhau đến làm tang !


      " hươu vượn! Hôm nay, ta mới ra ngoài lần thứ hai, các ngươi có cần nhiều lần đổ hết tội danh lên đầu ta như vậy ?"



      " Ngươi còn giả bộ! Ba ngày trước ở Thịnh Đức lâu, bởi vì ngươi mà con ta hít thở thông mà chết!"


      Lúc đó là lúc nàng tỉnh lại liền xuất môn dạo phố, lúc ấy nàng qua Thịnh Đức lâu, nhìn công tử ngồi bên của sổ rồi khẽ cười cái, kết quả sắc mặt người ta kịch biến, nàng còn muốn người ta rồi!



      " Ba ngày trước đường Thành Nam, nếu ngươi giúp nhi tử ta nhặt túi tiền con con ta cũng đột tử mà chết rồi!"

      Chương 2: Bát tự thuần .

      Nhà thứ ba kia xảy ra chuyện gì?

      Người chết là sản phụ vừa sinh con chết, có liên quan đến nàng. . . . . Lúc đó chính nàng ta khoe là nàng ta bụng lớn, khẳng định là song thai nghĩ tới về đến nhà liền muốn sinh, nhưng là có triệu chứng khó sinh, sinh đứa thứ nhất liền bị xuất huyết rồi huống chi đến đứa thứ hai, theo như nàng đoán nàng ta do mất quá nhiều máu mà chết.

      WTF!! Đường Cẩn khiếp sợ, muốn hãm hại người cũng phải như vậy! Chuyện này cũng liên quan gì đến nàng, oan uổng a!

      "Ngươi còn lời nào để chứ gì? Còn nhận mình chính là sao chổi?" nam nhân cao to lực lưỡng trừng mắt tiến lên .

      Nàng còn muốn ngẩng đầu ưỡn ngực bị nam nhân cao to kia làm sợ lùi về phía sau. Chủ tớ cùng lui về phía sau, bị buộc đến lan can, nhìn xuống mặt đất liền nuốt nước miếng cái, phía sau Lục y giọng thầm oán.

      " Ngươi, các ngươi muốn làm gì?" Đường Cẩn sợ đó là giả, người cổ đại rất mê tín và phong kiến, bọn họ gọi mình là sao chổi, khắc tinh lại còn nguyên nhân ba người kia chết là do nàng, đáng ghét.

      " ở trong nhà cho tốt lại chạy ra ngoài này hại người, nếu cho ngươi tiếp tục khắp nơi chắc chắn càng có nhiều người chết! Cho nên chúng ta muốn thiêu sống ngươi!"Nam tử cao to lực lưỡng kia gằn từng tiếng .

      "Ngay dưới chân thiên tử các ngươi còn có. . . . . hay vương pháp?" Đường Cẩn hét.

      Kết quả bị hai người trói tay trói chân sau đó bị khiêng . Lục y may mắn thoát được, nhưng tới hỗ trợ lại chạy , tạm thời tin là nàng ta chạy tìm viện binh ! Nếu nàng biết làm sao để đào thoát khỏi dã nam nhân kia đây!

      Đường Cẩn bị hai nam nhân khiêng đến cửa tửu lâu trước mặt có người mặc đạo phục trong tay còn cầm cây cột cờ có chữ " Thần cơ diệu toán'', mọi người đều dừng mắt nhìn.

      Chỉ nghe : " Bần đạo pháp danh làTrại bán tiên, có biện pháp giúp các vị giải quyết chuyện này."

      " Phân nửa đạo sĩ giang hồ đáng tin, tránh ra, thiêu hai người cùng nhau!" Nam nhân tố cáo dứt lời đẩy đạo trưởng ra, nhưng là đạo trưởng vững như Thái Sơn đẩy thế nào cũng ra, nam nhân kia nhịn được nữa liền lui về sau vài bước, chuẩn bị tiến lên, phun hai bọt nước miếng vào hai tay, sải bước xông đến vị đạo trưởng.

      Chỉ thấy đạo trưởng nghiêng qua bên, nam nhân kia liền té xuống đất, là Đường Cẩn rất kích động, Trại bán tiên này là vị cứu tinh của nàng a, quả nhiên vòng sáng đầu đầu luôn có tác dụng.

      "Đạo trưởng, ngươi cứu ta , bọn họ muốn thiêu sống ta, phiền ngươi giúp ta báo quan hay kêu người nhà ta đến cũng được!"

      " nương, chớ hoảng sợ, bần đạo để bọn họ thiêu sống ngươi!"

      "Cảm ơn, Cảm ơn." Đường Cẩn cảm động đến muốn khóc.

      Nam nhân to cao kia cùng với nam nhân khác xông lên đối phó vị đạo trưởng, nhưng đạo trưởng phất tay cái bọn họ đều ngã xuống chổng vó kêu rên liên tục.

      lão thái thái biết tất cả bọn họ có xông lên cũng thể đối phó được vị đạo trưởng kia, liền hỏi: " Vị đạo trưởng này, ngài có biện pháp tốt nào để xử trí đồ sao chổi này?"


      "Hiển nhiên, thể thiêu sống nha đầu này, các vị thỉnh xem." Chỉ thấy vị đạo trưởng dứt lời liền cắt vết ngay tay nàng, làm nàng phải kêu lên vì đau.


      Chương 3: vết thương.


      Những giọi máu đào chảy xuống, rơi xuống nước hóa thành hình đóa hoa vô cùng đẹp.


      Nhưng đó phải trọng điểm, trọng điểm chính là lòng bàn tay của đạo trưởng cũng có vết thương giống như nàng.


      ''Các vị cũng hiểu rồi?''


      ''Chuyện gì xảy ra?'' Mọi người đều kinh hãi.


      ''Nha đầu kia có năng lực phản hệ, nếu các người thiêu sống nàng ta các người cũng có kết cục như vậy, nếu biết chân tướng còn ai muốn đem nàng thiêu bước ra!''


      Mọi người đều lui về phía sau, ngơ ngác nhìn nhau, cảm tháy xấu hổ.


      ''Vậy biện pháp đạo trưởng là gì?''


      ''Thành thân!''


      ''Thành thân?!'' Đường Cẩn cùng mọi người trăm miệng lời, cảm thấy kinh ngạc thôi, nàng nghĩ vị đạo trưởng này là cứu tinh, nghĩ tới nàng thoát cái vực sâu lại đến cái vực sâu khác.


      ''Ta đồng ý, ta mới mười sáu tuổi, ta thể thành thân sớm như vậy được!''


      Trại bán tiên nhìn nàng mà bấm tay tính toán, '' nương này bát tự thuần , mệnh định trước là mẹ góa con côi , thuần sinh, thuần dương sống lâu, dương hòa hợp Phương Sinh vạn vật, thuần thuần dương cân bằng, người vì bệnh trạng, người mang đến bất hạnh cùng tai ương.''


      Mọi người gật đầu, bắt đầu tin tưởng vị đạo trưởng này, tin tưởng chuyện này chẳng bao lâu được giải quyết.


      ''Nha đầu, ngươi chỉ cần tìm người thuần dương rồi gả cho có vấn đề.''


      '' ~~~ Ta muốn thành thân, các ngươi vẫn là thiêu chết ta , ta có thể tự làm cần các ngươi động thủ!''


      ''Đúng vậy, đây cũng là biện pháp nha.''


      ''. . . . .'' Khóe miệng Trại bán tiên khỏi run rẩy.


      ''Trăm ngàn lần thể, cho dù bát tự thuần cũng do cha mẹ sinh ra chúng ta nên cướp đoạt sinh mệnh người ta, còn nữa nếu nàng gả cho người có bát tự thuần dương, dương kết hợp chính là tự cứu lấy nhau, cứu mạng người hơn xây bảy tòa tháp, huống chi là hai mạng người, cớ sao lại làm?''


      ''Đạo trưởng rất đúng! Nếu nàng lập gia đình liền thay đổi được vận mệnh liền gả , chẳng qua chúng ta cũng thể làm chủ, còn phải đến hỏi cha mẹ của nàng mới được!''


      ''Ta ngay bây giờ!''


      Đường lão gia cùng phu nhân chuẩn bị xuất môn những người kia khiêng nữ nhi bọn họ tới. Sau đó đạo trưởng đem tình cho Đường lão gia biết, cũng chẳng cần cần thương lương gì hết mà là bắt cha mẹ nàng phải lựa chọn: là cho nàng tìm nam nhân thuần dương mà gả, hai là tự sát!


      Giờ khắc này, Vẻ mặt của Đường Cẩn chính là sống bằng chết!


      Quan trọng là thành thân với ai?


      đường Chung Nam, ngoại thành Lăng Nam có gia''Khách sạn Hoàng Tuyền'', Chưởng quầy khách sạn là người thuần dương, cao ngạo, sợ trời đất.


      Người thuần mặc dù trường thọ nhưng nhiều tai, thuần dương nhiều bệnh còn dễ bạo tử, đột tử, đoản mệnh. Nếu hai người kết hợp cùng chỗ, dương bù nhau, cứu qua cứu lại.


      ''Đường lão gia Đường phu nhân, phải ai cũng là người thuần dương, đối với mệnh của thiên kim tuyệt đối là cơ hội tốt, sau khi nàng gả , đối với nàng, đối với hai người, đối với các hương thân phụ lão đều tốt. Nếu ai có bát tự như , khẳng định nữ nhi của các người độc cả đời.''


      Trại bán tiên hoa ngôn xảo ngữ với phu thê Đường thị rất êm tai, Đường Cẩn rưng rưng : '' Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi gả!''


      ''Vậy ngươi muốn làm lão thử bị mọi người đường bàn tán?"


      Lắc đầu.


      ''Vậy ngươi là muốn cả đời xuất môn? Cũng lập gia đình?''


      Lắc đầu.


      ''Vậy là ngươi muốn chết phải ?''

      Gật đầu.
      Hale205 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: Thành thân.

      Editor Trúc Ly


      ''Tự sát cũng là cách nhưng khi chết cũng bị đánh rồi nhốt vào địa ngục tầng thứ mười bốn, nha đầu ngươi hiểu rồi chứ!'' Biểu tình Trại bán tiên chút đùa giỡn nào, thấy Đường Cẩn gì liền thả người xuống, cởi bỏ dây thừng người nàng cũng sợ nàng chạy.


      Đường Cẩn ủy khuất muốn khóc, đời nàng là khổ a! Tự nhiên lại như vậy, khi sinh ra chỉ mới khóc được hồi, giờ . . . . .khóc trong lòng.


      Cuối cùng Đường Cẩn đồng ý gả, Trại bán tiên cũng , đối phương là quỷ đoản mệnh cho nên chuyện này còn chưa tới mức hoàn toàn tuyệt vọng.


      Trại bán tiên tính toán ba ngày sau là ngày tốt, thích hợp xuất giá. cho nên Đường gia bắt đầu thu xếp, mà theo lời bán tiên hết thảy đều làm giản lược.


      Hơn nữa còn là buổi tối xuất giá, cỗ kiệu được nâng lên, tiếng trống, tiếng hét, tiếng kèn kêu lên, đến nỗi người ngủ yên trong nhà nghe xong liền sởn tóc gáy.


      Đường Cẩn thân y phục đỏ thành thành ngồi trong kiệu, cũng thể động đậy, Trại bán tiên chết tiệt kia biết cho nàng uống thứ thuốc gì, uống xong toàn thân liền thể động đậy, cư nhiên tin nàng!


      Cỗ kiệu thẳng cho đến khi '' bịch '' tiếng rơi xuống, nàng cũng có thể động đây, đợi nửa ngày cũng tiếng động nào, cũng có người đá cỗ kiệu liền tự mình xốc màn kiệu ra ngoài, bốn phía đen như mực nhưng có thể nhìn thấy được đường Chung Nam nơi giao nhau giữa hai ngọn núi, càng vào trong càng chút hơi người.


      đường trừ bỏ căn nhà cửa sổ đóng chặt, kích thước lớn bằng những khách sạn bên ngoài cái gì cũng có. Bảng hiệu viết: Hoàng tuyền khách sạn, thêm lá cờ lụa có đề chữ.


      Làm cho nàng sợ chính là kiệu phu cùng cỗ kiệu đều làm bằng giấy. . . . . . Má ơi! Đây là gặp ma sao! !


      cơn gió lạnh qua, Đường Cẩn sợ run cả người.


      Nàng cố lấy dũng khí đến gõ cửa, đợi nửa ngày cũng chưa có người đến mở cửa cho nàng, chẳng lẽ có người ở?? Mẹ nó! Trại bán tiên kia chắc là nhận tiền rồi lừa gạt cha mẹ nàng bắt nàng gả đến đây, ngươi chờ đó cho ta!


      Nghĩ đến điều này, Đường Cẩn xoay người bỏ chạy, phía sau cửa ''Két '' tiếng, cửa mở.



      Trong nháy mắt da đầu run lên, nàng đứng tại chỗ ngay cả cử động cũng giám, mồ hôi trong lòng bàn tay ứa ra, cứng nhắc xoay người quay lại nhìn cũng nhìn thấy người nào, bên trong là mảng tối đen, ít nhất bên ngoài còn có ánh trăng, nhưng bên trong có đưa tay lên cũng thấy được.


      lúc nàng do dự vào hay vào phía sau có đôi tay đẩy vào, nàng sợ tới mức la to, hai tay liền ngừng đánh xung quanh:''A a a a a. . . . . .''


      ''Phanh'' tiếng, cửa lần nữa đóng lại.


      Đường Cẩn tỉnh lại, phát mình ở phòng khách, trước mắt đen như mực cái gì cũng thấy, trong lòng thầm cầu nguyện: Tốt nhất là gặp, thấy cái gì đó.


      Đột nhiên, bên trái xuất đám Quỷ Hỏa màu xanh, chúng bao xung quanh đứa bé, tiểu hài tử đó dùng giọng Linh của : ''Hoan nghênh đến khách sạn Hoàng Tuyền.''


      Đường Cẩn nuốt nước miếng, dám tiếp, hít hơi đưa mắt đến nơi khác, bình tĩnh đến cánh cửa.


      Nhưng mà xoay người chỗ khác , trước mặt lại xuất đám Quỷ Hỏa ấy, giọng Linh buồn bã : '' Chúng ta chờ ngài lâu.''


      Có điều, Đường Cẩn rốt cuộc cũng nhịn được mà ngất xỉu.


      Chờ đến khi . . . tỉnh lại, mở mắt liền nhìn thấy hai tiểu hài tử, bọn họ người tóc trắng người tóc trắng người tóc đen ngắn ngủn, mặc Hán phục, đặc biệt lại gần nhìn nàng.


      Liếc mắt cái liền nhận ra bọn họ là đám quỷ tối hôm qua, liền sợ tới mức la to lên:''A a a a a. . . . . cần lại đây a. . . . . .'' Kéo nhanh cái chăn đắp lên thân mình, rồi mới bình tĩnh :'' Các ngươi rốt cuộc là ai?''

      Chương 5: Tổng vệ sinh


      '' nương, ta tên là Phong Hoa còn là Tuyết Nguyệt, hai chúng ta là quỷ đồng tử nên hại ngài.''


      Quỷ đồng tử? Nhìn ý tứ mặt của bọn họ, nàng có thể hiểu được những chuyện xảy ra, nhưng mà nàng vẫn thể tiếp thu được, nàng thề, lần đầu tiên nàng nghe ''Khách sạn Hoàng Tuyền'' còn tưởng chỉ là tên của khách sạn, nghĩ tới thực chính là khách sạn Hoàng Tuyền, có cần chính xác như vậy . . . . . . như vậy là nơi này có người sống!!


      Đầu Đường Cẩn lộ ra khỏi chăn, chính thức đánh giá từng người bọn họ, vừa nhìn đến vẻ mặt hồn nhiên vô hại và gương mặt đơn thuần của bọn họ, nỗi sợ hãi trong lòng nàng nhất thời biến mất.


      ''Trời ạ, bộ dạng các ngươi đáng a.'' Đường Cẩn đưa tay ôm người vào ngực bắt đầu chà đạp.


      ''Cảm ơn khen.'' Phong Hoa xấu hổ trả lời.


      ''Nơi này là khách sạn Hoàng Tuyền, các ngươi là quỷ đồng tử, vậy chưởng quầy là người hay là quỷ?'' Đường Cẩn hỏi.


      ''Chủ nhân giống chúng ta.''


      Vậy là tốt rồi, Đường Cẩn thầm nhàng thở ra, yếu ớt hỏi:'' Vậy tối hôm qua, có ở đây ?'' Nàng sợ đến ngất xỉu nên cũng quá dọa người rồi.


      ''Chủ nhân đêm qua ở đây, ngài yên tâm.''


      Truyện chỉ được đăng ddlqd và wattpad!


      '' Đúng vậy, chủ nhân có công chuyện nên qua vài ngày mới về được, trước khi cũng dặn dò chúng ta phải hầu hạ ngài tốt.''


      ''Mời ngài tắm rửa thay quần áo.''


      Ách, giống như trong tưởng tượng của nàng!


      Thay bộ y phục thích hợp, bước ra khỏi phòng chính mình cũng thể tưởng tượng được, cằm cũng muốn rụng xuống, xung quanh toàn là mạng nhện và bụi bặm, cái bàn dưới lầu cũng phủ lớp bụi dày, khỏi lắc đầu:


      '' Bình thường các ngươi mở tiệm cũng quét dọn sao?''


      ''Đương nhiên là. . . . có, bình thường đều là thi triển chút phép thuật dọn dẹp chút là xong a.''


      Nghe đến đó, Đường Cẩn cũng bắt đầu vén tay áo lên:''Vẫn là tự tay quét dọn mới sạch được, việc này liền giao cho ta , các ngươi giúp ta múc nước đến đây.''


      ''Vâng!''


      Vì thế, Đường Cẩn lấy khăn tay che mặt bắt đầu quét tước, nơi này cái gì cũng có, đều là do hai người bọn họ biến ra, ngưu bức, là ngưu bức!


      Nàng cũng phân phó cho họ chút việc để hỗ trợ, như những nơi cao, góc mạng nhện, nơi có bụi nàng có biện pháp quét tước liền giao cho bọn họ, bọn họ cũng rất vui vẻ hỗ trợ.


      Khi dọn xong bên , mặt bọ họ bị phủ lớp bụi chỉ còn lại cặp mắt làm Đường Cẩn cười đến nỗi muốn ngừng cũng ngừng được, sau đó nhanh chóng lấy khăn sạch cho bọn họ lau mặt và lấy thêm hai cái khăn khô cho bọn họ che mặt trách bụi.


      Ban đầu nàng còn tưởng rằng bọn họ thể nhưng ngờ bọn họ chẳng những có thể mà còn có thể ở chạy tới chạy lui mặt đất.


      Tuy khách sạn này lớn, nhưng chỉ có ba người bọn họ quét tước cũng mất ít thời gian.


      Cũng may chỉ mất có buổi sáng, toàn bộ khách sạn cũng đều được dọn dẹp sạch , nhìn bên ngoài cũng sáng sủa hẳn lên, Phong Hoa kích động ôm thùng nước tưới cây, nàng mệt mỏi nằm hành lang, cái miệng thở hổn hển, trong lòng : nghĩ tới ngày đầu tiên liên hòa thuận vui vẻ như vậy.


      ''Xin hỏi. . . . . . .''


      Đột nhiên có giọng già nua truyền đến, nàng cuống quýt đứng lên, thấy lão thái thái mang theo cái giỏ được miếng vải phủ lên , nàng nhìn thấy được khuôn mặt bà tiều tụy, cái cằm nhọn cùng với đôi mắt u buồn chút ánh sáng.


      " nương, có khách nhân, có khách nhân đến!" Phong Hoa Tuyết Nguyệt đứng ở hai bên nàng .


      Khách nhân? Nàng còn chưa biết nơi này buôn bán cái gì đâu! Vội vàng đứng dậy đỡ lão thái thái vào ngồi, thầm thở ra đồng thời nàng cũng muốn biết vị khách nhân này là người hay là quỷ nha!

      Chương 6: Công việc ở khách sạn


      Mặc kệ là người hay là quỷ, nếu mở cửa buôn bán chỉ cần kiếm được tiền là được rồi. Bất quá chuyện khiến người ta xấu hổ là nàng từ sáng đến giờ bận bịu ngay cả thời gian nấu nước cũng có, chớ chi là có nước pha trà để đãi người ta, nàng ngượng ngùng :


      "Lão nhân gia, ngài ngồi trước, ta đun ít nước.''


      ''Ừm.''


      Lão nhân gia cũng vội, ánh mắt ảm đạm nhìn bốn phía xung quanh hỏi: ''Khách sạn Hoàng tuyền đổi chưởng quầy rồi sao?''


      '' có, ta là người mới tới, chưởng quầy chúng ta có việc ra ngoài rồi.''


      ''Ừ.'' Lão nhân gia bừng tỉnh ngộ, lại tiếp tục trầm mặc .


      Đến khi nàng nấu xong ấm nước, pha trà rồi mới bưng trà ra ngoài. Cũng may có bọn Phong Hoa Tuyết Nguyệt hỗ trợ, bằng nàng cũng biết châm lửa nấu nước cho đến khi nào mới xong.


      Theo như lời nàng, tối hôm qua nàng tới nơi này cho nên nàng biết bình thường khách sạn Hoàng Tuyền buôn bán cái gì, nhưng tuyệt đối phải là nơi dùng để ăn cơm dừng chân như những khách sạn trong thành.


      '' nương, mời theo ta.'' Phong Hoa tuyết nguyệt bay tới quầy, Đường Cẩn cũng theo, quầy trừ bỏ giấy và bút mực còn lại cái gì cũng có.


      Mở ngăn kéo ra, nhìn bên trong có cuốn sổ ghi chép được cất gọn gàng qua bên, chỉ cần mở ra là thấy, mặt là những tờ giấy được dùng, chữ viết giấy rất tinh tế, tất cả là do viết sao?


      Thần Minh đại nhân, cả đời con ta chưa từng làm việc xấu, thường xuyên làm việc tốt nhưng cuối cùng vẫn là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, chỉ cầu Thần Minh đại nhân có thể để con ta đầu thai vào nhà tốt.


      Thần Minh đại nhân, cuối cùng bọn súc sinh tham quan bị chém đầu thị chúng, hi vọng ngài có thể đày xuống mười tám tầng Địa Ngục, tốt nhất là trọn đời đừng để bọn siêu sinh.


      Thần Minh đại nhân, cha ta sớm, chúng ta đều do tay nương nuôi lớn, chỉ tiếc nương còn chưa được hưởng phúc ngã bệnh ra , ta nguyện ý giảm thọ mười năm để kiếp sau của mẹ ta được hưởng hạnh phúc và bình an.


      . . . . . . . . . .


      Đường Cẩn đại khái xem sơ qua cuốn sổ, những chữ mặt giấy phần lớn đều là người còn sống tưởng niệm và ôm ấp tình cảm với người qua đời.


      '' nương, chúng ta còn làm rất nhiều việc, chủ yếu là có liên quan với phủ đều có thể làm, nhưng cũng rất chuyên nghiệp.''


      Như vậy đây là nơi mô giới giữa phủ và dương gian rồi.


      ''Như vị đại nương kia, mỗi tháng nàng đều đến nơi này, khi còn sống con trai nàng đánh bạc thành tánh, bất hiếu bất kính với phụ mẫu, cho nên sau khi chết liền bị đày xuống tầng Địa Ngục thứ tám, thời hạn thi hành án là 128 vạn năm.''


      Phốc. . . . .128 vạn năm!!! 128 vạn là tính theo thời gian của phủ. Vậy so với dương gian là bao nhiêu năm?


      ''Dương gian ngày, phủ năm.'' Phong Hoa xong.


      '' Cũng may phải là phủ ngày dương gian năm.'' Thời gian chịu thi hành án rất khổ đó nha.


      '' Đó là chỉ có thiên thượng ( trời ) mới có, còn ở nơi chúng ta giống như vậy.''


      Cho nên đại nương kia hàng tháng làm việc thiện để giảm thời gian thi hành án cho đứa con trai chịu án dưới địa ngục của mình.


      Bất quá cho dù nàng có tích đức cho đến chết nhi tử của nàng cũng có khả năng thoát ra khỏi tầng địa ngục thứ tám, lại năng lực của người cũng rất bé.


      Nghe đến đó, Đường Cẩn cảm thấy vị lão nhân kia đáng thương, liền khép sổ ghi chép lại, khỏi quầy, lững thững tới bên người vị lão nhân gia kia:


      '' Đại nương, ta có thể làm gì giúp ngài?''


      ''Kỳ cũng có gì, chỉ là ta vội đưa túi phúc ấm này đến đây hi vọng ngươi giúp ta đưa xuống.'' Lão nhân gia xong, lấy hà bao cũ kỹ từ trong cái giỏ, mặt có thêu hai chữ phúc ấm, túi này lấy từ bổn điếm, chỉ có những người nguyện ý tích phúc giúp người thân mình ở dưới địa ngục mới dùng.
      Hale205 thích bài này.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 7: Túi phúc ấm

      Nhưng dạng người như vậy cũng ít, lúc còn sống làm ít chuyện xấu, sau khi chết rồi phải xuống địa ngục, cho nên nào có ai giúp họ tích phúc giảm án đâu? Chỉ biết là bọn họ chết rất xứng đáng.


      Mà cũng chỉ có người làm cha, làm mẹ, người có cùng huyết thống mới có thể tích phúc lại cho họ, ai, đáng tiếc cho tấm lòng cha mẹ thiên hạ.


      ''Còn có cái này là ta tự làm bừa, vốn là để cảm tạ với chưởng quầy, nhưng có ở đây nên nhờ nương chuyển lời cảm tạ của ta lại cho , đây là lần cuối cùng ta giúp nhi tử tích phúc, ta già rồi cũng còn cách nào để giúp tích đức làm việc thiện nữa.'' xong lời này hốc mắt đại nương ửng hồng, làm cho Đường Cẩn nhất thời cũng thấy cái mũi có chút ê ẩm.


      Nơi này cách cửa thành Lăng Nam xa, cũng khoảng mười dặm, lão gia nhân này bước tập tễnh nên đường cũng mất khoảng thời gian. Bởi vì có xe ngựa, nếu cũng đưa nàng đoạn.

      Truyện được edit ******************* và Wattpad


      ''Phong Hoa, Tuyết Nguyệt, túi phúc ấm này để ở đâu?''


      "Ở nơi này."


      Ở quầy kia có tủ ngầm, túi phúc ấm chủ yếu để trong đó cho đến khi đưa toàn bộ xuống phủ để xét giảm thời gian thi hành án.


      Đường Cẩn cảm thấy mọi chuyện cứ như trong mơ, ngày hôm qua nàng vẫn là sao chổi trong miệng người, hôm nay nàng trở thành thành viên trong khách sạn hoàng tuyền!


      Mà khách sạn này phải để làm ăn buôn bán, nghe Phong Hoa Tuyết Nguyệt bọn họ chủ yếu giúp dương gian và phủ làm chút chuyện, kiểu công việc này cũng có thể tích được phúc, có thể tích phúc vì mình hoặc là vì con cháu sau này.


      Chuyện này hoàn toàn phá vỡ cuộc sống bình thường vốn có, quả là rất kích thích.


      Khách sạn này cũng có cái gì để ăn, mới vừa rồi lão nhân gia kia đưa tới giỏ thức ăn vừa vặn có thể ăn ít để lấp bụng:


      '' Các ngươi cần ăn uống chút sao?''


      ''Chúng ta cần ăn uống.''


      Đường Cẩn hiểu được gật đầu:'' Vậy ta cũng khách khí nữa.'' nhàng cắn cái, quả cũng quá ngon, mà ăn chút cũng miễn cưỡng có thể chống đỡ.


      Nàng đơn giản thu thập lại chút, nhìn xem khách sạn còn thiếu những gì để vào thành mua vài thứ. Biết nàng có ý này, biết Phong Hoa Tuyết Nguyệt lấy đâu ra chiết xe ngựa, còn mang nhiều bạc người.


      là chủ nhân phân phó rằng ngài hữu cầu tất ứng!!


      Chiếc xe ngựa này do Phong Hoa, Tuyết Nguyệt lấy từ phủ ra, làm Đường Cẩn khỏi cảm thán bởi vì nó quá lớn, đặc biệt là bên trong cao khoảng hai thước, cũng đủ cho nàng nhảy lên nhảy xuống. Toàn bộ vật ở trong đều là màu đen, phía trước có hai con hắc mã cao lớn, phía sau lên là hai cửa sổ đối diện nhau, cũng có chút cao a, mà đều đến ngực nàng được !!

      Truyện được edit ddLQD và Wattpad!!!

      Phong Hoa Tuyết Nguyệt lấy bậc thang từ xe ngựa đặt xuống để bước lên, rồi lại lần nữa cất vào trong xe.


      gian bên trong xe ngựa tương đối lớn, cũng có thể lăn qua lăn lại đệm, nhìn hai bên cửa sổ có chỗ ngồi, liền ngồi luôn đệm là được.


      Cửa ''phanh'' tiếng đóng lại, xe ngựa bắt đầu chuyển động, chậm rãi bay lên, Đường Cẩn há mồm ngậm miệng đều là nằm tào, nằm tào*!


      *Nằm tào: Fuck

      Xe ngựa hình bay đến giữa trung, Đường Cẩn ghé vào cửa sổ nhìn xuống, ở dưới chân đều là quần sơn( Đồi núi), nhìn có vẻ mênh mông.


      ''A a a -----''


      Đột nhiên có tiếng trống và tiếng rống giận dữ truyền đến, liền thắc mắc hỏi:'' Đó là nơi nào?'' Hình như cách khách sạn hoàng tuyền xa.


      ''Đó là quân doanh Lăng Nam.''


      Đường cẩn bừng tỉnh đại ngộ, sau đó tiếp tục quan sát phong cảnh khó gặp bên dưới, quần sơn chồng chất, sóng to biển rộng phập phồng, hùng vĩ đồ sộ.

      Chương 8: dạo phố.


      Ở thế kỉ hai mươi mốt, nơi nơi đều có thể thấy những tòa nhà cao chọc trời, còn ở nơi này liếc mắt cái cũng chỉ thấy quần sơn liên miên, khó trách khí lại tốt như vậy!! là quá tốt, quá tốt mà!


      Ngoại thành Lăng Nam là đồng bằng, được gọi là Thượng Lê.


      Đường ra cửa thành thành phía nam có hai con đường, ngang qua khách sạn Hoàng Tuyền và đến cuối đường là quân doanh Lăng Nam.


      Còn đường khác khi ra khỏi cửa thành thẳng, là có thể qua đường lên phía bắc.


      Lúc này ở xe ngựa, Phong Hoa Tuyết Nguyệt cho nàng biết lộ tuyến, chỉ cần đến đâu bọn họ đều có thể được.


      Rất nhanh liền đên gần ngoại thành Lăng Nam, tìm nơi trống trải ngừng lại, cửa xe ngựa tự mở ra.


      Phong Hoa, Tuyết Nguyệt bay xuống trước, đặt cầu thang bên cạnh xe, chờ nàng xuống lại cất vào, sau đó đóng cửa xe theo nàng.


      Khi Đường Cẩn quay đầu nhìn chiếc xe ngựa kia còn ở nơi đó.


      ''Xe ngựa còn ở đó, chẳng qua đó là xe ngựa phủ cho nên người phàm nhìn thấy được.''


      '' ra là thế, vậy vì sao ta có thể nhìn thấy các ngươi?''


      ''Là vì chúng ta muốn cho ngươi nhìn thấy chúng ta.''


      Khi vào thành, Đường Cẩn đột nhiên cảm thấy lo lắng, ngộ nhỡ những người nhìn thấy nàng như nhìn thấy quỷ mà chạy trốn hết sao?


      Vì thế Phong Hoa Tuyết Nguyệt giúp nàng thi triển pháp thuật lên mặt, làm cho ai có thể nhận ra nàng, mà trong mắt những người kia, bọn họ chỉ là ba người bình thường, nhìn qua liền quên, lưu lại ấn tượng. Quả rất thần kì, cho nên nàng khó có được lúc có thể thoải mái dạo phố, mua đồ mà hại chết người.


      Bố cục bên trong Lăng Nam thành cũng rất đơn giản. Phân chia thành bắc thành, nam thành, lấy cửa thành đông, tấy chia ba mươi tám đường, đúng, đúng ra là dòng sông.


      Lại dòng sông này qua ba cửa thành, cho nên nó là dòng sông đào bảo vệ thành hết sức quan trọng!


      Ba mươi tám tuyến sông đào bảo vệ Cung Vị Ương ở thành phía bắc, đó là cung điện Đại Nguyệt quốc chúng ta, Hoàng Đế, Hoàng Hậu, Phi Tử gì đều ở đó, người dân bình thường thể đến gần.


      Phía nam mới là nơi dân chúng chủ yếu sinh sống. Mà nàng lại ở vùng phía đông nam, cho nên khi đến ngã tư đường đều thấy hai bên đều là những cửa hàng san sát nhau, và bọn họ có thể dạo mua sắm rồi, ha ha ha.


      đến các cửa hàng quần áo, cửa hàng gạo và những nơi khác để mua các đồ dùng cần thiết, những thứ này đều bị bọn họ thi triển pháp thuật biết để nơi nào, dù sao nàng cũng phải cầm tay, mà những người như vậy luôn được những nương hay dạo phố mua đồ thích.


      Hôm qua khi quét tước dọn dẹp, nàng thấy trong phòng bếp hầu như có cái gì, mặc dù biết bọn họ cần ăn uống, nhưng dù sao tại lại có thêm nàng, cho nên củi gạo, muối, tương, dấm, chua cũng đều phải mua!


      Trang sức, son bột nước nữa nha, nàng đều muốn có!


      Mua hết bao lớn bao lại tốn tiền của mình, quả rất thích! Bất quá vị phu quân chư từng gặp mặt kia biết trông như thế nào nhỉ? Đối tốt với nàng như vậy, biết là có mục đích gì?


      Sau khi trở về trời tối rồi, Phong Hoa Tuyết Nguyệt đưa xe ngựa chạy về phủ, còn nàng đem những đồ mình mua trở về phòng, chẳng qua khi qua phòng phu quân nàng nghe bên trong có tiếng động.


      Tâm khỏi lộp bộp, trở về rồi? Nhưng bọn Phong Hoa, Tuyết nguyệt mấy ngày nữa mới về mà! Hay là kẻ trộm?


      Nghĩ đến đây nàng liền buông mọi thứ xuống, nhàng đẩy cửa phòng ra, sau đó rón rén đến hướng phát ra tiếng động, mà căn phòng này lại được hợp thành từ hai gian phòng khác, cho nên diện tích trong phòng khá rộng.


      Ban ngày, lúc quét tước dọn dẹp vệ sinh, nàng từng vụng trộm tiến vào, bên trong chỉ có bồn tắm nằm sau bình phong mà tại tiếng động nàng nghe được chính là từ sau bình phong truyền đến.


      Vậy có người tắm rửa? ?


      Đến gần chút nữa là vừa thấy mái tóc đen dài còn nước, những giọt nước chảy theo đường cong hoàn mỹ xuống cổ, uốn lượn chảy qua xương quai
      xanh sau đó chảy xuống ngực rồi hòa vào trong nước.


      --- --------Ngoài lề---- --------
      Editor: *cười đểu* Nam chính xuất rồi, hắc hắc, quá mê người, lại còn xem được cảnh ảnh tắm nữa chứ,..... http://***************.com/images/smilies/icon_so_funny.gif Ta có ảnh khá giống với đoạn miêu tả này, mọi người xem hình ở dưới nhé:

      Note: Ảnh chỉ hơi giống thôi, mn đừng ném nhé http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin2.gif

      p/s: Ảnh này dành tặng cho bạn meiling nè, Cảm ơn bạn ủng hộ truyện. http://***************.com/images/smilies/icon_iou.gif

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 9: Lần đầu gặp mặt.

      Editor: Trúc Ly.

      Ở dưới ánh nến đôi mắt đen kia híp dài nhìn có chút tà mị, còn gương mặt quá nghiệt lại trắng nõn tỳ vết. . . . . là khiến thần tiên cũng phải ghen tị mà. . . .

      Hửm? Diêm Liệt nâng mắt lên, tầm mắt hai người liền đụng nhau, Đường Cẩn bị dọa đến nỗi hai tay ôm mắt la!! Nhưng vẻ mặt lại hưng phấn , giọng rất kích động, trời ạ, đẹp quá, quá đẹp trai, vóc người quá chuẩn, nghĩ đến đó hai bàn tay liền lộ ra hai khe rình xem, nhưng người ta mặc quần áo vào mất rồi.

      Chỉ nhìn thấy người mặt áo bào trắng tay áo rộng, mỹ nam đó vẫn đứng lẳng lặng bên giường, dáng người khôi ngô tuấn tú, phiêu dật xuất trần giống như tiên nhân đứng ở đó, lông mi dài như cánh bướm, đôi mắt hoa đào đen lạnh như băng, mái tóc đen mượt như thác nước, bên trong hai ống tay áo vừa dài vừa rộng là đôi bàn tay thon dài trắng nõn, khung xương bàn tay ràng, móng tay vừa nhọn vừa dài, đáy mắt trong trẻo mà lạnh lùng.

      Người này quá đẹp. . . . . . Nàng chư từng thấy qua người nào xinh đẹp như thế này đâu, ngờ lại là nam nhân. . . . . . .

      ''Khụ khụ khụ.'' Đường cẩn ho , thu ánh mắt háo sắc lại, tự mình ho khan vài tiếng cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

      Nhưng lại nhịn được nhìn trộm thêm vài lần, kết quả đối phương còn lợi hại hơn, “phịch” tiếng, ngã xuống đất làm Đường Cẩn bị hù sợ phen, quống quýt đến xem: ''Này, sao chứ?''

      Mỹ nhân này chắc chắn là phu quân của nàng, nhưng mà đừng là vừa mới gặp mặt, nàng liền phải làm quả phụ thủ thân mà sống nhé?

      ''Khụ khụ, ta sao. . . .Nàng sao chứ?''

      ''Ta? Ta sao!'' Dứt lời, giọt máu mũi chảy xuống, hoa hoa lệ lệ hóa đá, nàng cư nhiên háo sắc đến mức chảy máu mũi? ?

      Vội vàng nằm xuống ngăn máu mũi chảy, lần đầu gặp mặt mà cả hai đều nằm đất, bình thường a!

      ''Xin chào, ta là Đường Cẩn, ngươi chính là phu quân đoản mệnh kia của ta sao ?''

      ''. . . . . . '' Đối phương đáp lại, đưa mắt nhìn qua thấy người ta sắp bất tỉnh rồi, ta kháo!

      Nàng vội vội vàng vàng bịt mũi chạy tìm Phong Hoa Tuyết Nguyệt hỗ trợ đưa lên giường, "Sao rồi?"

      '' nương chớ hoảng sợ, thân thể chủ nhân luôn luôn như thế!''

      ''Chăm sóc chủ nhân ngươi , đường đường lá nam nhân tám thước, lại có thể muốn ngất liền ngất, lần cưới hỏi này liền thôi , ta là sao chổi hay mang đến vận xui, chừng chủ nhân nhà ngươi cũng vì ta mà vào quan tài nhanh hơn ấy.'' Đường Cẩn dứt lời, chuần bị về thu thập đồ để sáng mai liền rời , chuyển đến nơi khác trở về Lang Nam, như vậy có người nào biết nàng là sao chổi.

      Cổ tay đột nhiên bị giữ lại, lòng bàn tay lạnh lẽo kia làm Đường Cẩn muốn run lên, chỉ còn nghe đối phương :

      “Chỉ cần nàng gả cho ta, sau khi ta chết, tất cả tài sản của ta đều là của nàng.''

      ''Cái gì? Có bao nhiêu?'' Đường Cẩn nghe điều kiện này, hai mắt đều lóe tinh quang.

      ''Rất nhiều, rất nhiều, đủ cho nàng dùng cả đời.''

      ''Nhưng ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?''

      ''Ta có thể lập khế ước, chúng ta chỉ cần kí tên là được.''

      ''Tốt tốt.'' Đường Cẩn vội vàng tìm án thư giấy và bút mực rồi quay lại, cho nên thấy được việc Diêm Liệt nháy mắt bọn Phong Hoa, Tuyết Nguyệt.

      Vì thế, Diêm Liệt viết hai tờ khế ước ngay tại giường, viết sau khi chết để lại toàn bộ tài sản cho thê tử Đường Cẩn, mà điều kiện là Đường Cẩn phải sống cùng cho tới khi chết.

      Hai bên khi tuân thủ lời hứa, sau khi chết bị đày xuống mười tám tầng Địa Ngục, trọn đời thể siêu sinh.

      Điều kiện này ngoan độc, nhưng nàng thích!

      Cả hai ấn dấu tay xuống mặt khế ước, mỗi người giữ lại bản, Đường Cẩn vui vẻ bắt tay: ''Hợp tác vui vẻ.''

      ''A, quảng đời còn lại xin chỉ bảo nhiều." Hai mắt lên ý cười dịu dàng.

      Chương 10: Lam Ngân.

      Editor: Trúc Ly

      Ngay sau đó nàng vui vẻ trở lại phòng, năm giường nhìn tờ khế ước, cuộc làm ăn này ràng là nàng có lời rồi đúng ? Cứ như vậy nàng cần phải lưu lạc thiên nhai nữa, chỉ cần chờ sau khi chết là có thể lấy được tiền rồi, cuộc sống cần phải quá tốt đẹp, nếu nàng có nằm mơ cũng cười a.

      Hôm sau Đường Cẩn bắt đầu thực nghĩa vụ của thê tử, buổi sáng rời giường sớm chuẩn bị đồ ăn sáng dinh dưỡng cho , sau đó vào phòng giúp thay quần áo cũng thuận tiện chiếm chút tiện nghi, dáng người là rắn chắc, theo lý thân thể này phải rất khỏe chứ làm sao lại yếu ớt như vậy? Giống như là lúc nào cũng có thể đời nhà ma vậy.

      Sau khi Diêm Liệt mặc chỉnh tề, đột nhiên xoay người lại tiến từng bước mập mờ hỏi: "Nàng cảm thấy dáng người ta rất tốt?"

      " có a . . . . . " Đường Cẩn lui từng bước về phía sau, mặt đỏ tim đập chột dạ đáp lại.

      "Vậy sao nàng cứ sờ sờ ta?" Diêm Liệt lại tiến lên từng bước, trực tiếp dồn Đườn Cẩn vào vách tường.

      Người này cao hơn nàng cả cái đầu a! ! ! Còn cúi người trêu chọc nàng, nhìn khuôn mặt dần phóng đại trước mặt mình, hảo gần a!

      Cứ nhìn khuôn mặt tuấn tú suất đến mức bi thảm đó làm tiểu tâm can của nàng cứ đập bùm bùm ngừng, nàng đành phải ngẩng đầu ưỡn ngực :

      "Vô nghĩa, ta ràng là giúp ngươi mặc quần áo, những thế ta còn là nương đứng đắn, cùng lắm ta giúp ngươi thay quần áo nữa là được."

      Đường Cẩn xong, liền xoay người ngay lập tức chạy lấy người! hơi chạy xuống dưới lầu, quay đầu nhìn thoáng qua, thầm nhàng thở ra.

      Khỉ , nàng cư nhiên bị tên quỷ đoản mệnh kia chọc ghẹo? ? ?

      "Có người ở ?"

      Ngoài cửa có người đến, Đường Cẩn vừa ra ngoài liền thấy thiếu niên, ngũ quan khuôn mặt ràng, đôi mắt đen thâm thúy, mũi cao thẳng, độ dày vừa phải. Thiếu niên thấy có người ra liền từ xe ngựa nhảy xuống, cười hì hì hỏi: " nương là bà chủ khách sạn Hoàng Tuyền đúng ?"

      "Làm sao ngươi biết . . . . . ."

      "Ta cũng đến từ Lăng Nam, nên từng nghe qua chuyện này, hắc."

      " ra là thế."

      "Nếu đên đây vào ngồi lát." biết Diêm Liệt xuất ở phía sau Đường Cẩn khi nào, ngay cả thanh bước cũng có, khoanh hai tay .

      "Được, để ta mang hàng hóa xuống trước ." Thiếu niên buộc chặt dây cương, bắt đầu vào trong chuyển hàng hóa xuống, Đường Cẩn cũng qua hỗ trợ, làm rất là ngượng ngùng.

      Mà đây cũng phải là trọng điểm, trọng điểm là xe này dành cho người chết dùng! Toàn là tiền phủ, còn có các loại giấy trát, bày đầy bên phòng khách.

      Diêm Liệt ngồi bên cạnh bàn, chống cằm nhìn dáng vẻ Đường Cẩn hỗ trợ làm việc, nhếch môi thâm ý cười.

      Hàng hóa chuyển xuống xong, nàng liền chuẩn bị điểm tâm cho đối phương, "Trù nghệ của tẩu tử là tốt a." tên là Lam Ngân, là người có quan hệ hợp tác chặt chẽ với khách sạn Hoàng Tuyền.

      Diêm Liệt hằng tháng đều đến cửa hàng làm minh tiền, giấy trát cùng để tổng kết sổ sách. Hôm nay vừa vặn cuối tháng, cho nên Diêm Liệt liền phát túi ngân lượng cho Phong Hoa Tuyết Nguyệt , Lam Ngân nhìn túi ngân lượng trong tay nghĩ nghĩ lúc liền cảm thấy mình vẫn có nhiều hơn.

      "Còn lại dùng làm chi phí cho cửa tiệm, hơn nữa tự chăm sóc mình chút, cho dù bận bịu công việc cũng nên chú ý đến thân thể, nhìn đệ gầy." Diêm Liệt đối với rất tốt, giống như ca ca đối tốt với đệ đệ mình vậy.

      "Ừ ừ."

      Sau khi ăn xong, Đường Cẩn ở phòng bếp rửa chén, rửa xong nửa liền đứng ở bên cửa nghe bọn họ chuyện, vểnh tai lên cũng nghe được cái gì ngoại trừ nghe được tiếng cười, liền trở lại phòng bếp rửa nốt số chén đũa còn lại, sau đó hỏi Phong Hoa Tuyết Nguyệt về thiếu niên tên Lam Ngân là ai.

      "Nếu về Lam Ngân, phải rằng chính là kẻ nhân họa đắc phúc*!"

      *Nhân họa đắc phúc kiểu như trong lúc có người gặp họa lại có được điều may mắn. Như câu, tái ông mất ngựa biết phúc hay họa
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :