1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không - Dị giới] Nhất phẩm cuồng phi - Nguyên Nhu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      NHẤT PHẨM CUỒNG PHI

      Tác giả: Nguyên Nhu
      Editor: yennhu2503
      Số chương: 187
      Lịch post: 3 chương/tuần
      Giới thiệu nội dung:

      "Vương gia, Vương phi đá Lam Quận chúa vào trong hồ. . . . . ." Thị vệ vội vã bẩm báo.

      "Đá liền đá, tùy nàng ." Minh Huyễn Phong lật xem tấu chương, ngẩng đầu. . .

      "Vương Gia, thập nhất thiếp làm khó dễ Vương phi!"

      "Giết, làm sạch chút."

      . . .

      "Vương Gia, tốt, Vương phi muốn đem toàn bộ nữ quyến trong phủ bán ——"

      Minh Huyễn Phong lúc này mới khẽ giương mắt, tròng mắt hơi híp, nhếch môi : "Bán liền bán, chuyện này thêm nữa, tránh cho nàng đại náo hòa ly với ta."

      . . .

      "Vương Gia, Vương phi quá kiêu ngạo, nàng công khai dẫn người đánh lén địa bàn của ngài, cướp ám ảnh với năm rương dược liệu hiếm có nhất!"

      " phải còn dư năm rương sao, nghĩ biện pháp cho nàng cướp ! Nếu Vương phi coi trọng ám ảnh, nghĩ biện pháp đưa cho nàng."

      "Vương ——" Mỗ nam như muốn hộc máu, vô cùng bi phẫn.

      "Ngươi hỏi Vương phi nàng còn muốn những thứ gì, thuận tiện cho nàng biết, ta chính là nàng, người của ta cũng là của nàng. . ."
      Meoconkissu2 thích bài này.

    2. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Mở đầu

      Diệp Lâm khẽ cúi đầu, mi mắt híp chặt che giấu đôi mắt đen láy của , giờ phút này, thanh súng lục CK983 đen tuyền chỉa sau ót của .

      Bên kia, chị ruột của Diệp Vân cầm thanh súng lục U8 nhắm ngay tên con trai sau lưng .

      Diệp Lâm cười khổ, trong lòng có chút khổ sở, giương khóe môi: "Chị, coi như hết."

      Chị của , Diệp Vân, là đương kim đặc công ưu tú nhất, là xinh đẹp nhất từng thấy, cũng là người của Vua dầu hỏa Tư Hàn Lâm.

      Diệp Lâm, chỉ là trạch nữ, người lười cũng xinh đẹp, có bất kỳ thiên phú nào, có rất nhiều khuyết điểm, con trai nào thích!

      ái mộ rễ Tư Hàn Lâm tám năm, chàng trai như thần, dùng cả đời để nhìn!

      Cái loại hèn mọn đến mức tận cùng, vĩnh viễn biết.

      Nhưng, lúc này lại dùng súng chỉa về phía nàng.

      "Diệp Lâm, chị xin lỗi em!" Diệp Vân lo lắng nhìn Diệp Lâm, tiếp theo vẻ mặt bén nhọn nhìn Tư Hàn Lâm sau lưng Diệp Lâm, trầm giọng :

      "Hàn Lâm, em muốn động thủ với , nếu như em và Diệp Lâm chỉ có thể sống , lựa chọn của em vĩnh viễn đều là Diệp Lâm, em ấy là em ruột của em, là người thân duy nhất của em thế giới này, em vĩnh viễn vứt bỏ em ấy!"

      Khó có thể chạy trốn số mệnh, bởi vì Đông phương u cổ, với Diệp Vân chỉ có thể sống , nếu sống, chị Diệp Vân phải chết, ngược lại cũng thế.

      "Vân Nhi, em nghe đây, Tư Hàn Lâm là chồng của em, cho phép em chết!" Giọng nam quen thuộc kích thích màng nhĩ Diệp Lâm khiến rung động, thanh trầm thấp mê người, trong suốt từ tính.

      Đáy mắt Diệp Lâm nhuộm tia khổ sở, tốn thời gian cả đời để ghen tỵ và hâm mộ chị , ra thích chị này.

      phụ nữ ích kỷ, chị tốt với như vậy, vẫn che chở , bảo vệ , cho tiền, nhưng lại cảm kích chút nào.

      "Tư Hàn Lâm, em lệnh cho lập tức để súng xuống, nếu ——" lời còn chưa hết, Diệp Vân lập tức đem súng nhắm ngay chính mình, đáy mắt ra vẻ kiên quyết.

      "Vân Nhi, em cho rằng em làm như vậy, buông tha cho Diệp Lâm sao?" Khuôn mặt Tư Hàn Lâm đẹp lỗ xẹt qua vẻ đau đớn, tròng mắt đen như mực gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Vân.

      "Em vĩnh viễn đặt Diệp Lâm ở vị trí thứ nhất, mà vĩnh viễn đặt em ở vị trí thứ nhất, chỉ muốn em còn sống, coi như dùng tính mạng của đổi cũng hối tiếc, nhưng em làm như vậy có công bằng với ? Em cho rằng em em xem như chí bảo quan tâm em sao?"

      "A."

      Diệp Lâm cười lạnh, quay đầu nhìn chàng trai sau lưng, đây là lần đầu tiên nhìn gần như vậy, cho tới nay, chỉ có thể ở xa xa liếc cái.

      Ngay cả con mắt cũng nhìn , chút cũng thèm nhìn, và chị cùng loại người, là cường giả, là người chinh phục, khiến kẻ địch mất hồn mất vía, mà chỉ là người yếu trong những người yếu!

      Trong bọn họ là người yếu kém nhất, Hiên cổ tộc bắt được cái nhược điểm này, ở người hạ Đông phương u cổ, bởi vì Diệp Vân với huyết mạch tương liên, nên giữa các chỉ có thể sống !

      Gió thổi bay tóc, cười nhạt: "Chị, rễ đúng, tôi có quan tâm chị, nếu rễ chịu đối tốt với tôi như vậy, tôi khẳng định bắn phát súng giết chết chị! Cho nên chị cần phải như vậy, cuộc đời của tôi sớm có ý nghĩa!"

      "Lâm Lâm, chị biết em cố ý như vậy, chị tuyệt đối bởi vì em lời này mà bỏ rơi em!" Diệp Vân kiên quyết . xong, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tư Hàn Lâm, "Tư Hàn Lâm, để súng xuống, nếu tôi khiến dùng đời để hối hận!"

      thanh Diệp Vân rất lạnh, so với gian phòng bỏ hoang này còn lạnh lẽo hơn.

      Đây là gian phòng bỏ hoang, trước kia là kho hàng của nhà xưởng, bên trong trừ mạng nhện còn có mấy thùng dầu bỏ .

      "Chị, những năm gần đây em luôn ghen tỵ và oán hận chị, chẳng lẽ chị nhìn ra sao? Em vẫn luôn ái mộ rễ, chẳng lẽ chị cũng nhìn ra được sao? Chính bởi vì các người, em mới chán ghét mình như thế, em có thể bao dung mọi người, nhưng nếu là chị, em cách nào bao dung đuộc! Tất cả tất cả đều bởi vì chị, chỉ là ba mẹ, còn có gia tộc Diệp thị, ngươi giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ngươi mà chết!"

      Lúc lời này, mắt Diệp Lâm nhìn thẳng vào Tư Hàn Lâm cùng Diệp Vân, Tư Hàn Lâm nghe những lời này, ánh mắt có chút né tránh.

      Tám năm qua, cảm tình của Diệp Lâm đối với , làm sao có thể cảm thấy?

      Vậy mà, trong chớp nhoáng ánh mắt Tư Hàn Lâm né tránh này, biến cố xuất .

      Diệp Lâm lợi dụng lúc này, chợt vươn tay, bắt được tay cầm súng của Tư Hàn Lâm, dùng sức đẩy qua bên cạnh.

      Trong lúc tình thế cấp bách Tư Hàn Lâm chợt bóp cò, cố gắng đánh gục Diệp Lâm.

      Vậy mà, Diệp Lâm phản ứng nhanh chóng, thân thể chợt nghiêng, hơn nữa dùng sức đẩy họng súng lục về chị của mình - Diệp Vân.

      "Đùng" sau tiếng súng, Diệp Lâm với Tư Hàn Lâm nghe tiếng đạn xuyên qua thân thể.

      Diệp Vân đến chết cũng nghĩ tới ở thời điểm mấu chốt em của mình đẩy tay Tư Hàn Lâm, chỉ súng lúc về phía mình.

      Diệp Vân trợn to hai mắt, thể tin nhìn em mình, mà gương mặt Diệp Lâm lạnh lùng, chút áy náy cùng khổ sở nào. Thậm chí, ngay cả chút muốn cũng có.

      Đạn đâm thủng ngực , Diệp Vân tự biết mình sống lâu, dùng ánh mắt khổ sở nhìn Tư Hàn Lâm.

      "Vân Nhi!" Tư Hàn Lâm quát to tiếng, chợt nhào tới, ôm lấy Diệp Vân.

      Diệp Vân dùng ánh mắt ưu thương nhìn Tư Hàn Lâm, phí sức : "Hàn Lâm, đừng giết con bé."

      Thân thể Tư Hàn Lâm tức khắc cứng đờ, cho rằng ở thời khắc cuối cùng Diệp Vân có thể với mình vài lời thương, có nghĩ đến vào lúc này trong lòng ấy vẫn chỉ có em .

      Tư Hàn Lâm tức giận để thân thể Diệp Vân xuống, xoay người, nhìn Diệp Lâm.

      Cầm thanh súng lục CK983 giơ lên, Tư Hàn Lâm nắm chặt súng lục, họng súng chỉ vào Diệp Lâm.

      Bởi vì quá kích động, Tư Hàn Lâm – người đàn ông từng chơi đùa vô số loại súng lúc này tay cầm súng thế nhưng lại run run.

      Diệp Lâm nhìn Tư Hàn Lâm, ánh mắt lạnh lẽo của Tư Hàn Lâm lúc này đối với Diệp Lâm vẫn mê hoặc như cũ. Chỉ là, bây giờ muốn mạng của mình.

      Người đàn ông mình dùng đời ngưỡng mộ, vào lúc này lại dùng họng súng chỉ về phía mình.

      "A!"

      Diệp Lâm cười khổ, nhắm hai mắt lại.

      "Đùng!"

      Tiếng súng vang lên. Tiếng súng truyền vào tai Diệp Lâm là châm chọc.

      Vậy mà, Diệp Lâm cảm thấy chút đau đớn nào khi bị tử đạn xuyên thủng thân thể. Ngược lại nghe từ trong cổ họng phát ra thanh "ô ô".

      Diệp Lâm đột nhiên ý thức được cái gì, chợt mở mắt ra, chỉ thấy cổ của Tư Hàn Lâm trúng đạn, kinh ngạc trợn to hai mắt, từ trong cổ họng chỉ phát ra thanh "ô ô".

      Tư Hàn Lâm thống khổ, vợ của ở thời điểm cuối cùng lại lựa chọn em của mình, mà khai súng bắn thủng cổ họng !

      Diệp Lâm nhìn người đàn ông mình dùng đời để ái mộ sắp kết thúc mạng sống, lại dùng súng bắn mình, khỏi cười khổ.

      Nhưng, Diệp Lâm ngồi chờ chết như vậy, kèm theo nụ cười khổ là động tác né tránh.

      Đạn bay qua vành tai, làm tai bị thương, nhưng cuối cùng lại có lấy mạng Diệp Lâm.

      Mặc dù nàng dùng thời gian đời để thích Tư Hàn Lâm, nhưng nàng muốn chết cùng bọn họ.

      Nhưng mà, gian phòng bị bỏ hoang này có quá nhiều thùng dầu. Đạn bay qua vành tai Diệp Lâm, liền bắn thẳng tắp về phía mấy thùng dầu bỏ hoang sau lưng Diệp Lâm.

      Lửa nhất thời cuốn tới, cắn nuốt Diệp Lâm, cũng cắn nuốt Tư Hàn Lâm cùng Diệp Vân hấp hối.

      Ngày kế, buổi sáng sớm ở thành phố A gió thổi nhàng đánh thức mọi người trong giấc ngủ say, mọi người mở mắt, kéo thân thể mệt mỏi ra cửa làm.

      Bên cạnh có rất nhiều sạp báo, cảnh tượng người đường vội vã ngang qua sạp báo, tiện tay mua tờ《Thần báo thành phố A 》, ngồi lên xe buýt, lật nhìn xem.

      Tiêu đề lớn: 《 Nhà kho bỏ hoang nổ tung, nhân số thương vong 》.

      Từ đó, ba người Diệp Lâm biến mất vĩnh viễn ở thành phố A, ai biết ba người bọn họ nơi nào.
      Meoconkissu2 thích bài này.

    3. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 1: Kinh hồn xuyên qua

      Theo truyền thuyết, Thái Cổ thế giới có Ma Thần Phục Y, nàng sinh ra ở dưới đáy thương hải, từ khi ra đời liền có thân pháp lực cường đại. Nàng có nhan sắc khuynh thành tuyệt trần, còn có dã tâm diệt thế, mong muốn thống lĩnh thiên địa, thay thế địa vị của Sáng Thế chi thần làm bá chủ thiên địa.

      Từ lúc hiểu chuyện đến bây giờ, bên cạnh nàng luôn có người là thanh mai trúc mã Hắc Ám chi thần Minh Dạ, lực lượng của cường đại thậm chí cao hơn Ma Thần Phục Y, lại cam tâm tình nguyện đứng sau lưng nàng, bảo vệ nàng.

      Bọn họ miệt thị Sáng Thế chi thần, cũng vì có thể thống lĩnh thiên địa đoạt lấy linh vật mà tàn sát hết chư thần.

      Vì vậy Sáng Thế chi thần phái trong những đứa con của là Quang chi thần Thần Hi đối kháng với Ma Thần, trận Thái Cổ đại chiến kéo dài, cuối cùng bởi vì Quang chi thần Thần Hi Ma thần, bị Minh Dạ đố kỵ, tìm cơ hội lúc Quang chi thần sơ suất giết chết .

      Mất ái tử, Sáng Thế chi thần rất tức giận, tự mình suất lĩnh chư thần rời Thiên giới, giết chết Ma Thần Phục Y. Hắc Ám chi thần đau khổ mang thân thể Ma thần Phục Y đến động băng trong Tuyết lâm để bảo vệ.

      Minh Dạ dùng lửa địa ngục thiêu đốt thân thể của mình, vì Phục Y, chết vì tình.

      Thái Cổ đại chiến đến đây kết thúc.

      Phục Y mất phụ thể nhưng luồng linh lực cường đại trong người nàng phóng thích ra đến gian khác, cuối cùng sinh ra thế giới mới là Thương Huyền đại lục.

      Thương Huyền đại lục thế lực đa dạng, các đại đế quốc - vương quốc cùng tồn tại, nhưng thế lực lớn nhất là Ngũ Tộc (Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ - Ngũ Tộc), Ám Ảnh và Long tộc là mạnh nhất, mỗi chi đều do Thượng giới bồi dưỡng, trong đó Ám Ảnh mạnh nhất, Long tộc thứ hai, Ngũ Tộc thứ ba, Ngũ đại đế quốc cùng Bát Đại vương quốc là thế lực bản quốc của Thương Khung đại lục, được Thượng giới ủng hộ, nhưng lực lượng suy yếu.

      Thế giới bởi vì Thái Cổ đại chiến kết thúc mà hòa bình, quyền lợi cùng dục vọng đan vào mảnh đại lục này, khi Vân Quốc – nước phát Thái Cổ di tích bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.

      cuộc chiến địa ngục gió tanh mưa máu thể tránh khỏi, có ai biết, cuối cùng người kết thúc trận đại chiến giữa các nước này là xấu nữ - người tầm thường huyết mạch đê tiện.

      Thế lực đại lục này, bởi vì xấu nữ xuất , mà hoàn toàn thay đổi

      . . . .

      Phía chân trời mây đen dầy đặc như sóng biển cuồn cuộn, gió lạnh lẫm liệt, giống như thần thú thượng cổ hung ác gào thét.

      Ngoài thành Vân quốc, trong khu rừng rậm tuyết vụ thỉnh thoảng truyền đến tiếng thú gầm thét, tiếng gào điếc tai làm người ta hoảng sợ run rẩy, giống như muốn chọc thủng chân trời mới cam tâm.

      "Chủ nhân, chúng ta phải vào sao. Mặc dù ở phía chân trời giữa tầng mây có đạo lam quang rơi vào trong rừng rậm, nhưng phải chúng ta nên tìm kiếm thần tích sao. Ngài cần gì phải lãng phí thời gian ở đây?"

      Lúc này, ngoài rừng rậm tuyết vụ, có hai người trẻ tuổi đứng.

      Trong đó, người vừa mở miệng toàn thân mặc y phục màu trà, dung mạo tuấn tú, thân kiêu ngạo lạnh lùng. Chỉ khi đứng trước mặt thiếu niên mới lộ ra vẻ mặt kính phục.

      "Dật Phong, xem ra lần này ta uổng công mang ngươi ra khỏi Thương Nguyệt đế quốc. nên buông tha mỗi cơ hội có thể xảy ra. Đừng quên, đây là câu đầu tiên ta với ngươi khi để cho ngươi ở lại bên cạnh ta. Từ đây về sau ngươi tốt nhất nên ghi nhớ kỹ."

      Thiếu niên đứng trước Dật Phong khoảng mười bảy mười tám tuổi rốt cuộc nhàn nhạt mở miệng, môi mỏng đỏ thẫm nâng lên hạ xuống tạo thành độ cong lạnh lùng. Đôi mắt u lóe sáng nhìn về phía rừng rậm tuyết vụ có chút giống với thiếu niên thống lĩnh thâm trầm, như cổ đầm sâu lãnh thể dòm ngó.

      Tuấn nhan tuyệt đại phong hoa, giống như tác phẩm hoàn mỹ được thần tạo ra, mỗi nơi đều được mài dũa tinh tế. Tóc dài đen như mực được cây kim phát tùy ý buộc lên.

      Toàn thân mặc cẩm bào màu đen viền tơ vàng, chỉ có huyết mạch tôn quý thượng đẳng mới có thể mặc cẩm bào chất liệu tốt như vậy. Bào phục bị gió lạnh thổi mạnh bay phát phới.

      Nghe chủ nhân Minh Huyễn Phong nhàn nhạt mở miệng, Dật Phong nhất thời bị sợ đổ mồ hôi lạnh cả người. Bị gió lạnh như đao cắt thổi qua, ngưng tụ thành các viên thủy tinh trong suốt, suýt nữa máu thông.

      "Dạ, chủ nhân, Dật Phong hiểu."

      Dật Phong nhìn thiếu niên trước mặt còn hơn mình hai tuổi, trong ánh mắt có nửa khắc lười biếng.

      Mặc dù ở Thương Nguyệt quốc chỉ là Cửu hoàng tử thích trầm mê vui thú đối với việc tranh giành ngôi vị hoàng đế có hứng thú. Nhưng dù sao cũng là thân tín tâm phúc của Minh Huyễn Phong, làm sao có thể biết bản lãnh chân chính của chủ nhân.

      Mười ba tuổi liền trở thành thống lĩnh trong hai gia tộc mạnh nhất đại lục Thương Huyền, trở thành tân nhậm Thánh tôn Ám Ảnh. (MHP) phải có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, chẳng qua khi đem so sánh với di tích thượng cổ, hiển nhiên cái sau càng làm cho – chủ nhân thiên tài cảm thấy hứng thú hơn.

      "Chúng ta vào."

      thanh của Minh Huyễn Phong cùng hàn phong hòa làm thể, lạnh lùng chút nhiệt độ nào. Dật Phong dám có ý gì nữa, vội vàng theo tiến vào trong.

      Mặc dù bên trong rừng rậm tuyết vụ có vô số thú, nhưng chỉ là thú cấp thấp. Đối với linh thuật sớm luyện tới cấp cao nhất – Thiên cấp của chủ nhân mà , dù là Linh thú cũng để vào mắt.

      Huống chi những thú này cho tới bây giờ đều có thể phân biệt được cường giả và người yếu kém, cho nên bọn họ mới có thể đường thuận lợi ở trong rừng rậm tuyết vụ.

      Lúc bọn họ xuyên qua ao băng, bỗng nhiên nghe phía cuối rừng rậm tuyết vụ truyền đến tiếng la tê tâm liệt phế của nữ tử.

      thanh đó, hình như chính là nơi đạo lam quang kia rơi xuống.

      Minh Huyễn Phong nghe thanh này, khóe môi lạnh bạc chậm rãi nâng lên. Mặc dù cao quý, nhưng vẫn lộ ra khí chất tà khí mê hoặc lòng người.

      Đáy mắt biểu lộ ánh sáng, giống như sắp tìm được con mồi, trong hưng phấn lộ ra cỗ quỷ dị nguy hiểm.

      Bên dưới vách núi sóng dữ cuồn cuộn, gió lạnh như lưỡi đao cắt lên mỗi tấc da thịt người mình.

      Diệp Lâm bị vây trong bóng tối bị lạnh nên tỉnh lại, phát thân thể của mình xiêu xiêu vẹo vẹo giắt cành cây bàng chỉ chực đổ sụp xuống vách núi, dưới đó chính là vùng biển đáy.

      Cái cảm giác tùy thời rơi vào bên bờ sống chết khiến Diệp Lâm thậm chí có bất kỳ thời gian dư thừa suy tư bây giờ mình rốt cuộc là sống hay chết, bản năng cầu sống khiến nàng thể chế kêu to lên.

      Sau tiếng la của nàng, là tiếng gầm thét lớn của con báo khiến người ta khiếp đảm.

      Mùi hôi thối trong khí truyền đến khiến người ta lạnh lùng. Trực giác từ trước đến giờ của Diệp Lâm rất mạnh, y phục của nàng bị giắt nhánh cây, dám nhúc nhích, chỉ cẩn thận quay đầu nhìn. Trong nháy mắt, hai mắt của nàng ngây dại, thậm chí ngay cả hô hấp trong người cũng ngừng lại.

      Bởi vì, hình ảnh trước mắt, quá mức kinh hãi quỷ dị, nàng thế nhưng biết nên dùng tình hình nào đối mặt cảnh tượng như vậy.

      Toàn thân con báo màu xám bạc, thế nhưng so với con báo bình thường lớn hơn gấp bốn năm lần, xương gò má cực kỳ cao vút, nếu phải do tầng da báo bao bọc, giống như hai cây ngọn lợi đao. Mà mùi hôi thối tản ra từ trong miệng to như chậu máu mở ra khiến người khác lạnh run, đôi nhãn báo như cái chùy hung tợn ác độc nhìn mình chằm chằm.

      Đây phải là con báo mà nàng từng nhìn thấy trong sách, thế giới tại sao có thể có quái vật kỳ dị như vậy.

      ---Hết chương 1---
      Meoconkissu2 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: Gặp gỡ

      Mặc dù Diệp Lâm dám cử động, nhưng thân cành cây bị gió thổi lay động, khiến nàng cảm thấy mình giống như là con diều tùy thời bị dứt dây, mà con diều coi như rơi vào trong biển chưa chắc có thể chìm xuống, nhưng nàng nhất định là chìm tới đáy.

      Tóc dài hỗn loạn như thanh sắt quát vào mặt, Diệp Lâm nhìn con quái vật ngừng đưa móng vuốt vồ mình, toàn bộ hơi sức phát ra cuối cùng chỉ là tiếng cầu cứu.

      Lại nghe tiếng quái vật gào thét vách núi đá, thân thể lồ kia nhanh chóng rơi xuống. Khi thân thể của nó sượt qua Diệp Lâm, Diệp Lâm đột nhiên phát thân thế của nó bị đoàn hỏa diễm màu đen đáng sợ thiêu đốt, ngọn lửa đó có tính ăn mòn rất mạnh, đợi đến khi quái vật rơi xuống đáy biển, thời điểm bị sóng biển cắn nuốt, bị đốt chất đến cây xương người nó cũng còn.

      "Chủ nhân, nơi này có nữ tử."

      vách núi đá truyền đến thanh của nam nhân trẻ tuổi, đáy lòng tuyệt vọng của Diệp Lâm bỗng dâng lên hi vọng. Nàng muốn mở miệng hô cứu mạng, lại bị gió lạnh thổi mạnh ép phát ra được thanh nào.

      "Cứu nàng lên ."

      thanh khác tà tứ mị hoặc rơi vào tai, lại lộ ra lạnh lẽo vô tận. Diệp Lâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy chủ nhân của thanh kia.

      "Dạ, chủ nhân."

      Thời điểm Dật Phong đáp lời với Minh Huyễn Phong, liền đem cái tay để ở trước ngực, giơ hai ngón tay lên, hai mắt nhắm nghiền, miệng niệm pháp quyết.

      Chỉ chốc lát, Diệp Lâm thấy khoảng trống dưới chân của mình đột nhiên từ trong vách núi nhô ra khối đá, đệm dưới chân mình. Cùng lúc đó ý phục giắt cành cây bị rách, người vừa lúc rớt xuống.

      Khối đá từ từ lên, rốt cuộc đem Diệp Lâm lên vách núi.

      "Là ngươi?"

      Dật Phong thấy thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi trước mắt, chân mày khỏi nhíu chặt, có cảm giác mình cứu lầm người.

      Mà Minh Huyễn Phong khi nhìn dáng vẻ nhếch nhác của thiếu nữ đáy mắt y hệt đầm sâu, xẹt qua áng sáng thích.

      Thiếu nữ thân áo đỏ quần lam bị rách nát còn hình dáng gì, đầu cắm đầy chu sai, thất tinh bát loạn giống như tổ chim.

      Mà nửa mặt bên trái của nàng từ cái trán đến hết gương mặt lại có đóa hoa dị thường, giống như vết nứt khi vùng đất khô cằn, khiến nửa gương mặt của nàng có vết seo rất khó coi.

      Đây chẳng phải là tiểu nữ nhi nổi danh xấu xí của Vân quốc Trấn Quốc công Lăng Thủy Hàn, Lăng Tịch Nhan.

      Vốn Minh Huyễn Phong có bao nhiêu ấn tượng với Lăng Tịch Nhan, năm ngày trước ở kinh thành Vân Quốc đệ nhất công tử Sở Mộ Thiên cùng Nhị hoàng tử Hách Liên Tử chiêu đãi mình trong quán rượu lớn nhất kinh thành.

      khéo lại đụng phải vị hôn thê của Sở Mộ Thiện, cũng chính là Lăng Tịch Nhan trước mắt. Chuyện nàng lưu luyến si mê Sở Mộ Thiên toàn bộ người Vân Quốc đều biết, cộng thêm hôm đó nàng lại thay thế cầm cơ tự mình trình diễn khúc, thanh khó nghe khiến ký ức của đến nay vẫn còn mới mẻ.

      Sau kiện này chuyện Lăng Tịch Nhan đuổi theo vị hôn phu lại lần nữa trở thành chuyện cười trong trà dư tửu hậu cho người Vân quốc.

      Thành , đối với Sở Mộ Thiên mang danh tiếng đệ nhất công tử Vân Quốc, ngược lại có vài phần đồng tình.

      Nhưng mà hôm nay nàng thế nào lại ở kinh thành đuổi theo hôn phu, ngược lại chạy tới nơi được xưng nguy hiểm - rừng rậm tuyết vụ - ngoài thành này. Minh Huyễn Phong tin cái tiểu thư xấu xí trừ đuổi theo hôn phu, còn có thể ham thích đối với cái chuyện mưu cầu danh lợi.

      Mà đối mặt với quan sát của Minh Huyễn Phong, Diệp Lâm bệt ngồi dưới đất rốt cuộc cũng tỉnh táo chút. Lúc này nàng mới bắt đầu quan sát xem tại mình ở trong hoàn cảnh nào.

      Nhớ lại cảnh cuối cùng trước khi nhắm mắt, nàng ràng nhớ mình và tỷ tỷ còn có Tư Hàn Lâm bị nổ chết ở trong căn nhà bỏ hoang.

      Thế nào tại lại sống lại chứ?

      Còn nữa, người nàng sao lại mặc y phục cổ trang. Hai tên thiếu niên cũng ăn mặc bộ cổ trang, hơn nữa còn người mang bộ dạng có pháp thuật.

      Chẳng lẽ, linh hồn của nàng xuyên qua đến thế giới có tên trong lịch sử?

      Tất cả biến cố đột nhiên xuất khiến đại não của nàng trong nháy mắt trống , nhưng rất nhanh nàng liền từ trong mắt nam tử mặc cẩm bào màu đen trước mặt nhìn thấu tia hàn ý lạnh lẽo.

      Khí lạnh xâm nhập vào tứ chi bách hài của nàng. Khiến nàng cảm thấy thiếu niên tuyệt sắc trước mặt cùng với quái vật mới vừa chết cùng dạng hề khác gì nhau.

      "Các ngươi biết ta?"

      Trong lòng Diệp Lâm mặc dù vẫn mớ bòng bong như cũ, nhiễu loạn vô cùng. Nhưng quan trọng nhất là nàng phải nghĩ biện pháp rời cái địa phương quỷ quái này. Mặc dù quái vật kia chết, nhưng bên trong vùng rừng rậm này thỉnh thoảng truyền tới các loại tiếng kêu của dã thú, tùy thời nhắc nhở nàng đây là nơi rất nguy hiểm.

      Quái vật chỗ nào cũng có.

      Mà hai người trước mặt kia, có thể là phao cứu hộ của nàng giúp nàng an toàn rời khỏi chỗ này.

      "Lăng Nhị tiểu thư, chẳng lẽ ngươi ngay cả Cửu vương gia cũng nhận ra?"

      Dật Phong nhìn thiếu nữ trước mắt trong con ngươi lộ ra ánh sáng mờ mịt, trong lòng khó tránh khỏi suy đoán Sửu Nữ này phải bị sợ đến choáng váng chứ.

      Như qua, Sửu Nữ dù là người quái dị, rốt cuộc vẫn là nữ nhi ruột thịt của Trấn Quốc Công. Nhưng ngay cả thú cấp thấp nhất cũng đối phó được, xem ra huyết mạch của nàng hẳn phải là rất thuần khiết. Chắc linh thuật cũng cực thấp.

      Nếu , cũng bị vây ở chỗ này rồi.

      "Ta biết thế nào? Mới vừa tỉnh lại đầu óc trống rỗng, cái gì đều nhớ rồi. Xem ra các người biết ta, vậy các người có thể đưa ta về nhà được ?"

      Diệp Lâm lấy cớ dùng lời qua loa của mấy người xuyên qua trong ngôn tình để qua ải, tự nhiên cũng thuận nước đẩy thuyền để cho Minh Huyễn Phong cùng Dật Phong hoài nghi.

      Dật Phong cẩn thận nhìn chủ nhân của mình, ràng có thể cảm thấy kiên nhẫn của chủ nhân hăn sắp dùng hết.

      Vốn cho là phát đầu mối thần tích, nhưng nghĩ đến thế nhưng phí sức cứu người có tác dụng gì.

      Làm sao khiến chủ nhân căm tức chứ.

      "Dật Phong, chúng ta ."

      Căn bản để ý tới Lăng gia nhị tiểu thư tứ chi vô lực vẫn ngồi đất, Minh Huyễn Phong tính toán lãng phí thời gian ở chỗ này nữa.

      Nhìn thiếu niên tuyệt sắc quay đầu lại rời , tâm Diệp Lâm vốn còn có chút cảm kích nhất thời bùng phát cơn giận dữ. Thời điểm xoay người rời hờ hững thoáng nhìn mình, nàng cảm thấy thiếu niên ràng chán ghét mình.

      người làm cho người ta cảm thấy giải thích được, chán ghét như vậy, tại sao vừa rồi lại cứu nàng lên?

      Diệp Lâm liền dùng sức đứng dậy từ dưới đất, ba chân bốn cẳng bước nhanh đuổi theo Minh Huyễn Phong, tay dùng sức kéo ống tay áo của , nắm chặt thả.

      "Ta cái tên khốn kiếp kỳ quái nhà ngươi, nếu vừa rồi cứu ta, tại sao làm người tốt đến cùng mang ta ra ngoài. Ta phải ta mất trí nhớ sao? Ngươi đường đường là nam tử hán, thế nhưng chút phong độ quân tử. Còn là Cửu vương gia nước, ta xem tư cách này của ngươi, tối đa cũng chỉ là Vương Gia ngu ngốc. Ta mặc kệ, hôm nay ngươi vô luận như thế nào cũng phải đưa ta ra khỏi nơi này. Nếu , ta chết thành quỷ cũng bỏ qua ngươi."
      Meoconkissu2 thích bài này.

    5. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 3: Cứu giúp

      Diệp Lâm tức giận bất bình, tại trước mắt có đối tượng phát tiết, nàng mặc kệ thiếu niên có bao nhiêu tuyệt thế, khí chất có bao nhiêu cao quý. Nếu đắc tội nàng, nhất định phải làm cái thùng phát tiết cho nàng.

      làm như vậy cho là mình dễ bị khi dễ.

      Dật Phong nhìn cái Sửu Nữ phách lối này, mấy ngày trước nhìn thấy chủ nhân ở trong quán rượu bộ dáng run lẩy bẩy, sợ hãi rụt rè hoàn toàn tưởng như hai người. Nhất thời trong lòng kinh ngạc thôi.

      Xem ra, nàng chẳng những là mất trí nhớ, còn ngu.

      Chủ nhân là người ra sao. Làm sao có thể tùy tiện để người nhục mạ đây?

      Lăng gia nhị tiểu thư này, sau khắc bị chủ nhân đốt cho chết cháy thôi.

      Vậy mà sau chốc lát, làm Dật Phong cảm thấy kinh ngạc hơn, là chủ nhân nhìn qua cũng có tức giận. Hơn nữa còn nhúc nhích mặc cho cái thiếu nữ xấu xí này lôi ống tay áo của mình.

      Chủ nhân phải luôn luôn thích sạch sao? Trừ Lam Y Tuyết Quận chúa, luôn luôn chán ghét tiếp xúc thân thể với người khác.

      Dù là nam tử cũng được.

      Nhưng màn quỷ dị này là sao a? Có người nào có thê giải thích cho chút được ?

      Gió lạnh gào thét, Dật Phong ngổn ngang.

      Diệp Lâm giật giật môi khô khốc, lời mắng người trong lòng kế tiếp lại khiến nàng mở miệng được.

      Bởi vì thiếu niên tuyệt sắc tà mị trước mắt này híp mắt nhìn mình chằm chằm, như muốn xuyên qua hai mắt mình nhìn thấu đến đáy lòng của nàng. Cùng với ý coi thường hoàn toàn bất đồng, có bao nhiêu cổ quái liền có bấy nhiêu cổ quái.

      Trong khoảng thời gian ngắn, nàng đứng nguyên tại chỗ, biết nên làm gì.

      người Sửu Nữ có danh tiếng gì này làm sao lại cùng dạng với chính mình chứ, giống với năm loại thuộc tính vốn có. Chẳng lẽ đạo lam quang từ trời giáng xuống lại rơi vào thân thể của Lăng Tịch Nhan.

      Khi tay thiếu nữ đụng phải cổ tay chính mình, cảm nhận được loại cộng minh, thuộc tính đó cùng loại thuộc tính với .

      có thể cảm thấy thuộc tính trong thân thể thiếu nữ chứa cỗ lực lượng cường đại, nhưng bởi vì có phóng thích ra ngoài được nên chạy tán loạn trong thân thể, cho nên thiếu nữ mới có năng lực bình thường. Bởi vì nàng tìm được phương pháp có thể kích thích sức mạnh chính mình.

      Khi biết điều này, trong lòng Minh Huyễn Phong rất hưng phấn, xem ra nữ tử cứu cũng phải là vật dư thừa.

      Bởi vì, nữ tử này đối với mình mà có giá trị lợi dụng cực kỳ quan trọng.

      Lúc này sắc trời dần tối lại, mây trắng dần tan biến, bầu trời chuyển thành màu đỏ tía trải dài mảnh màu sắc kỳ lạ khắp đại lục. Nhưng vẫn cách nào xua tan cái vẻ lạnh lẽo tiêu điều tại đây.

      Áo khoác Diệp Lâm lúc trước bị quái vật đuổi theo biết rơi ở nơi nào, mà quần sam của nàng cũng bị nhánh cây quẹt rách. Tóc nàng rồi tung, hợp với dung nhan xấu xí tuyệt thế, nàng thành tên ăn xin tuyệt đối có người nào hoài nghi.

      Vậy mà Minh Huyễn Phong lại đem trường bào tuyết trắng người chính mình xuống, khoác ở người Diệp Lâm. Diệp Lâm nhất thời cảm nhận được hồi ấm áp, khiến tứ chi bách hài của nàng đông lạnh gần mất tri giác nhất thời ấm áp ít.

      "Cảm tạ, coi như ngươi còn có chút nhân tính."

      Diệp Lâm thản nhiên nhìn thiếu niên cái, mặc dù biết thái độ của làm sao đột nhiên lại chuyển biến lớn như vậy, nhưng mà nếu giúp mình, vẫn là nên theo đuổi chuyện cần thiết.

      Về phần tính tình cổ quái của , Diệp Lâm quy kết người lớn lên trong hoàng gia dạng chuyện gì chưa từng thấy qua, dạng chuyện gì có trải qua. Tính tình vặn vẹo, biến thái mới gọi kỳ quái. Cũng khó trách có tính tình cổ quái biến thái như vậy.

      Mà Dật Phong trống rỗng nhìn chủ nhân hôm nay quá mức bình thường, lòng dạ sắt đá của ngỗng ngang dứt, ngay cả thân mình của cũng muốn hóa đá.

      "Gió tại rất lạnh, người Tịch Nhan tiểu thư ăn mặc đạm bạc như vậy, đúng như Tịch Nhan tiểu thư mới vừa , nếu ta làm như thấy, chẳng phải lại có phong độ quân tử sao."

      thể thừa nhận, thanh của thiếu niên cực kỳ dễ nghe. Giống như là có ma lực, khiến khi nghe được thanh này, kìm được bị lưu luyến si mê điên cuồng. Huống chi gặp được hình dáng tuyệt sắc chân thực của .

      Nhưng Diệp Lâm ngược lại chỉ chú ý tới lời của , gọi mình là Tịch Nhan tiểu thư.

      Mặc dù tạm thời biết danh tính của mình, nhưng ít nhất cũng biết tên tuổi của thân thể này.

      Tịch Nhan Tịch Nhan, bình minh nở rộ, hoàng hôn héo tàn. (*chỗ này mình ko nữa)

      phải cái tên cát lợi. Mặc dù cái thế giới này phải cùng dạng với thế giới cổ đại mình nhận thức, nhưng nếu là danh môn quý tộc, phải nên lấy cho đứa bé của mình cái tên may mắn trường thọ sao?

      phải cái loại tùy thời bỏ ở ven đường, hoa dại có thể chết bất cứ lúc nào mới đúng.

      Chẳng lẽ, mình xuyên qua người cha thương mẹ ?

      Diệp Lâm xiết chặt hai cánh tay, vừa theo phía sau Cửu vương gia cùng thủ hạ của , vừa suy tư kế tiếp rốt cuộc mình nên làm sao?

      Mặc dù nàng dùng chiêu mất trí nhớ để lừa dối trước mắt hai người, khiến bọn họ tin tưởng mình chính là chủ nhân của thân thể này. Nhưng là người nhà của cổ thân thể này chưa hẳn tin tưởng lời của nàng.

      Nếu như bọn họ hoài nghi mình, đến lúc đó phải mình lại chết lần nữa sao.

      Nàng trải qua tử vong, cho nên vẫn thích cảm giác còn sống hơn. Tự nhiên muốn chết . Cho nên vô luận như thế nào, nàng đều muốn tìm tất cả biện pháp để sinh tồn cái thế giới này.

      Cố thân thể Diệp Lâm nhập vào này nhìn qua rất suy yếu, cộng thêm trước kia bị kinh sợ lớn như vậy, hơn nữa lúc trước cùng quái vật trải qua phen ngươi truy ta đuổi nguy hiểm tính mạng, thân thể nàng đạt tới cực hạn.

      Loại cảm giác mệt mỏi rất nhanh liền truyền đến đại não Diệp Lâm, nàng cảm thấy dưới chân như nhũn ra, càng ngày càng có hơi sức. Hai người trước mặt nàng cũng đuổi theo được.

      thanh yếu đuối mới hô tiếng ‘uy’, Diệp Lâm lại lần nữa té xỉu ở trong tuyết lạnh lẽo.

      Minh Huyễn Phong cùng Dật Phong xoay người, thấy Diệp Lâm té ở trong tuyết.

      "Dật Phong, đem nàng mang vào trong xe."

      thanh của Minh Huyễn Phong như bình thường có chút nhiệt độ nào, đại não Dật Phong nhất thời trở nên hỗn loạn dứt.

      "Chủ nhân, thứ cho thủ hạ mạo muội hỏi, nếu ngài đối với sống chết của Lăng Tịch Nhan thèm để ý, tại sao lại đại phát thiện tâm đưa nàng trở về phủ Quốc công chứ?"

      "Ai ta đối với sống chết của nàng thèm để ý. Phải biết, cổ thân thể này đối với ta mà có giá trị lợi dụng rất lớn."

      Khóe môi Minh Huyễn Phong lên đường cong tà mị, Dật Phong nhìn thấy tia u trong mắt loét lên giống như tìm được con mồi.

      Thân là tâm phúc của , giờ khắc này, Dật Phong cũng rốt cuộc hiểu chút ít.

      ---Hết chương 3---
      Meoconkissu2 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :