1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không - Dị giới] Đế vương mộng - Nhật Tâm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      [xuyên - di giới] ĐẾ VƯƠNG MỘNG - NHẬT TÂM

      GIỚI THIỆU

      Tại lúc nàng tuyệt vọng nhất… lại mở ra khởi đầu mới.
      Khi nàng muốn đoạn với tơ hồng… lại xuấn vào với tơ hồng khác.
      Khi nàng muốn tin vào ái tình… lại cho nàng thấy chân tình.
      Nàng đâu cần trở thành chí tôn thiên hạ… nhưng đế vị ấy… thể ngồi.
      Nàng muốn bình an hưởng kiếp người muốn tổn thương ai…
      Nhưng đường đến ngai rồng là thảm máu…​

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      CHƯƠNG 1: TUYỆT VỌNG


      Lý Nhật Tâm trong quán bar, độc ẩm. cũng chẳng biết bản thân ngồi đó bao lâu, cũng chẳng biết uống bao nhiêu ly. vừa uống lại vừa cười như kẻ điên. phải vì vui mà vì quá đau lòng. Hôm nay, người bạn trai quen 5 năm của lấy vợ. Nực cười là cách đó 1 tuần… họ vẫn còn tay trong tay. Cũng ngày hôm nay mới biết, vợ có thai.

      vừa uống rượu vừa cười, cười vì cãm thấy mình ngu ngốc, cười vì mình chẳng biết gì. Chẳng biết bạn trai mình ngủ với khác có thai, chẳng biết lấy vợ. Cười vì lao đến đám cưới như con ngốc để tìm câu trả lời.

      Quay lại vài giờ trước… lên FB và nhìn thấy hình cưới của bạn trai A Bằng của mình được tag FB. kinh ngạc thể tin vào mắt mình. Dựa vào địa điểm, chỉ vội thay quần áo người phóng như bay đến đám cưới cách nhà xa.

      Tại sảnh lớn, người trong bộ đồ cưới tay trong với vợ mình tiễn khách ra về. Khi nhìn thấy tay liền buông vợ ra như kẻ ăn vụng bị bắt quả tang. ấp úng… lúng túng, còn dâu ko ai khác là Yên Chi em họ xa của . còn nhớ cách đây vài tháng chính đón ta từ bến xe. ta lên ở nhờ để luyện thi.

      Từ lần đầu gặp mặt Nhật Tâm thích ta, cách chưng diện quá mức với độ tuổi học. Nhưng Nhật Tâm lại xua ý nghĩ đó và với chính mình phải chăng quá bảo thủ. Lần thứ hai gặp lúc này ở trong nhà A Bằng. ả nằm dài ghế sô pha, bộ đồ ngủ mỏng manh bám sát người tốc lên cao đến tận đùi non. Chiếc váy mỏng đến nỗi còn có thể thể nhìn thấy hai đầu ngực nổi cộm như hoa văn của áo và cái quần chịp trắng có in hình con bướm.



      thể tin nổi lại có đến nhà người ta ở nhờ mà ăn mặc như thế. Trong khi nhà người ta lại có con trai. Thấy Nhật Tâm bước vào nhà, Yên Chi cũng chẳng thay quần áo chỉnh tề vì có khách đến thăm. chỉ ngồi dậy nhìn Nhật Tâm cười cái rồi tiếp tục xem ti vi.

      Mỗi khi thấy Yên Chi như vậy A Bằng mặt đỏ lự chỉ quay chỗ khác. A Bằng lên nhà thay quần áo, Nhật Tâm ngượng ngùng nhìn Yên Chi, cũng ko biết phải gì bây giờ. Đợt này bác trai bác gia lại du lịch ko có nhà. Nhưng Nhật Tâm luôn tin tưởng A Bằng, nên cũng chỉ nhắc khéo .

      hỏi ! Như vầy là sao?”

      Yên Chi nhận ra Nhật Tâm liền kêu lên như sắp có chuyện gì “ba ơi, mẹ ơi, bảo vệ đâu”

      Nhật Tâm nắm lấy tay A Bằng kéo “ ra ngoài chuyện”

      kéo chồng tôi đâu?” Yên Chi chu tréo giằng tay Nhật Tâm. nổi nóng dằn mãi nãy giờ Nhật Tâm tức giận đẩy Yên Chi ra làm ta té ngồi.

      A Bằng thấy vậy mặt đầy lo lắng. Nhật Tâm thấy vậy tim đau , tưởng như thở nổi. “Đứa bé ko sao chứ?”. Nghe câu này liên nhận ra vấn đề. đứng nổi chân mình cũng ngã quỵ xuống.

      Thấy vậy A Bằng quay sang Nhật Tâm “Em ko sao chứ? xin lỗi”. như người mất hồn, còn nước mắt như mưa.

      Yên Chi lúc này lao tới nắm lấy tóc . Mặc kệ còn cảm giác gì nữa. có lời giải thích của mình… con ngốc tin tưởng mù quáng. A Bằng nắm lấy Yên Chi kéo ra. Bác trai bác cũng đến. “Bình tĩnh, thôi, nó có bầu”…

      “Nhật Tâm, là A Bằng có lỗi với con, 2 bác có lỗi với con”. Bác cũng khóc như mưa, còn bác trai và A Bằng đưa Yên Chi .

      “Là tôi tin nhầm người, chỉ mong các người ko phải là kẻ đổ vỏ mà ko hay biết gì.”

      bước ra khỏi nhà hàng quần áo xốc xếch đầu tóc rối bù, trán bị xước do ẩu đả với Yên Chi. Lúc này cũng muộn đường vằng hơn. Thế là vào quán bar, ngồi mãi cho đến giờ. Đến khi có vài tên đến làm phiền và bị khóa tay. thất thểu rời khỏi quán (hình như bỏ quên xe ở chỗ quán bar???) bộ đường ghé vào cửa hàng tiện ích mua mấy chai rượu vừa vừa uống. bà cụ ven đường ngước lên nhìn “đói quá ơi”. móc túi áo khoác đưa hết tiền cho bà lão. Chợt nhìn lại, thấy bà cụ quần áo mong manh, cởi luôn chiếc áo của mình khoác cho bà.

      Về đến trước căn hộ chung cư, men rượu nực nồng, tìm mãi ko thấy chìa quá mở cửa, có lẽ nó nằm trong chiếc áo khoác rồi. Ngồi dựa lưng vào tường nước mắt cứ thế rớt xuống đến lúc thiếp .



      CHƯƠNG 2: XUYÊN QUA

      Khuôn mặt ướt ướt, mở mắt nắm bắt tình hình, bàn tay nhăn nheo cầm khăn lau mặt cho .

      “Tỉnh lại rồi!” Bà lão lên tiếng. chớp mắt nhìn lại, thấy chính là bà lão ăn xin hôm qua. Nhưng trang phục bà mặc lại là đồ cổ trang. ở trong căn nhà tranh , nhìn qua cửa sổ còn có mấy khóm trúc. Nhìn lại bản thân mình cũng là mặc đồ cổ trang. Chợt nghĩ mình có lẽ nằm mơ. toan bước xuống giường. cảm giác đau nhói từ dười chân truyền tới.

      “Đừng có ngồi dậy. Vết thương chỉ vừa khép miệng. Uống thuốc rồi nghỉ ngơi ”. Chân của có vẻ được bà lão băng lại. Bà đưa chén thuốc. đón lấy

      “Cảm ơn bà”.

      mỉm cười, nổi buồn trong lòng vẫn còn nặng trĩu khiến ánh mắt u buồn. thầm nghĩ giấc mơ kì lạ cảm giác là thực. Có lẽ do hôm qua uống quá nhiều. Nghĩ lại chuyện hôm qua trong lòng lại trĩu nặng muốn quên . Quên hết như trong đời chưa từng xuất người tên là A Bằng cũng chưa từng gặp người tên là Yên Chi. uống chén thuốc nước mắt chảy ra từ khóe mắt.

      “Ngậm miếng mứt. Thuốc đắng lắm, lại chảy nước mắt thế kia. Yên tâm nghỉ ngơi , sớm quay lại đón thôi”.

      ?” Còn mơ hồ mà bà cụ là ai. Cơn buồn ngủ kéo đến cưỡng lại… Nhật Tâm chìm sâu vào giấc ngủ.

      --- -------- ta là đoạn phân cách ngủ --- -------

      Nàng thức dậy đầu óc vẫn còn choáng váng, thấy mọi thứ đều rung lắc. Nhắm mắt lại, nằm xuống nghe giọng thiếu nữ trong trẻo “Công chúa tỉnh lại rồi, mau truyền thái y”.

      Nhật Tâm vẫn còn mệt mỏi nằm dài chẳng màng quan tâm mà tự nghĩ “chắc hộ kế bên bật ti vi, thanh lớn quá rồi”

      Cầm cái gối kéo che đầu, khi chạm vào cái gối cảm giác êm mềm này là lụa? Sao lại là lụa? Vỏ áo gối của nàng 100% cotton mà. Vậy cái gối này của ai? ! Là ngủ ở đâu? Cố gắng tỉnh táo nhìn lại. Chiếc giường sa hoa toàn gấm và lụa. Chiếc rèm hồng phủ chiếc giường ngủ. Nhìn lại quần áo khoác mình là bộ đồ ngủ dài, với những nút cầu kì theo kiểu cố trang, chân đau đau vẫn là vết băng bó.

      Nhật Tâm thầm thở dài, giấc mộng này của nàng dài, là thực. Lần này nàng thực quá chén rồi. Vẫn còn cho rằng mình ngủ mơ. Tiếp tục mơ hồ nhìn giường chiếu xa hoa. Lại nghe “Thỉnh An Công Chúa”. Bọn họ gọi nàng là công chúa, lại còn có lão thái y nữa. Nàng vừa bị thất tình lại nằm mơ mình làm công chúa, quá nực cười rồi. Nếu là mơ nàng cần gì khách khí.

      “Các ngươi biến hết, đừng làm phiền ta”.

      “Cái này… bọn thần cáo lui…” lão thái y được gọi đến chẩn mạch vừa đến lại bị đuổi ra…

      Bên ngoài thị nữ xù xì… “Nhị công chúa đúng là quá đáng, Thẩm Thái Y là lão thần phò ba đời đế vương vậy mà nàng ta cũng ko nể mặt.” “Nhị công chúa luận về tài đức lẫn dung mạo đều thua đại công chúa, vậy mà lại được đế vương sủng ái hết mực”.

      “Hoàng thượng giá đáo”

      Nhật Tâm cũng nghe những lời này. Thầm nghĩ, công chúa rồi lại đến hoàng thượng. Nàng vẫn nằm ườn giường chẳng buồn xuống. Chỉ là giấc mơ, sao phải bận tâm.

      “Là ai chọc giận nhị công chúa?” Hoàng đế những ko trách cứ vì nàng thỉnh an mà vào đến tận giường.

      Nhật Tâm rũ rượi giường chợt nhìn thấy gương mặt quen thuộc của mẫu thân quá cố. Nàng cẩm được nước mắt liền lao tới ôm chặt, khóc nức nở. Chỉ cứ thế mà khóc “khóc vì nhớ thương người quá cố, khóc vì chia sẻ niềm đau thấu tận tâm can”.

      “Nhật Tâm ngoan có ta ở đây rồi, là ai bắt nạt con trẫm lấy cái đầu của xuống”.

      “Mẹ, con rất nhớ mẹ”

      “Chẳng phải ta ở đây rồi sao?”

      Nhật Tâm ôm lấy vị nữ vương kia chịu buông nũng nịu suốt lúc lâu. Nàng mồ côi cha từ , mẹ nàng vài năm trước cũng qua đời. Từ đó mà A Bằng và 2 bác (vốn là bạn của mẹ Nhật Tâm) là người thân nhất của nàng. A Bằng và nàng từ lớn lên với nhau. Cho nên với nàng mà ngày hôm đó chỉ mất người còn mất bạn thân và người thân của mình.

      Giấc mơ này đối với Nhật Tâm kì lạ, nhưng nàng cần biết là mơ hay thực chỉ cần gặp lại mẫu thân liền trân trọng muốn níu giữ.

      “Đại công chúa giá đáo”

      “Thỉnh An Mẫu Hoàng”

      “Nhã Nhã con cũng đến thăm hoàng muội sao?”

      “Vâng thưa Mẫu Hoàng. Con có đem nhân sâm đến cho muội ấy bồi bổ”

      Nhật Tâm nhìn Nhã Nhã cố gắng moi móc lục lọi trí nhớ xem trong phả hệ của mình đối tượng này là ai. Nhưng thể nào nhớ nổi. Vậy rồi nàng cũng xã giao vài câu chuyện với đại công chúa. Nhã nhã chuyện vài câu cũng ra về. Trong suốt quá trình cả đại công chúa và hoàng thương đều có những lúc im lặng nhìn chằm chằm. Đoán biết mình sai gì đó, nên Nhật Tâm im luôn chỉ cười cho qua chuyện.

      “Mẹ, ngươi lúc nãy là họ hàng xa của mình sao? Con nhà ai vậy hình như con chưa từng gặp”

      “Nhật Tâm con gì vậy? Đó là tỷ tỷ của con!”

      Hoàng đế hoài nghi nhìn Nhật Tâm. Rồi gọi loạt thị nữ đến bảo nàng xem có nhận ra ai ko? Nhưng những người này nàng chưa từng gặp lần nào.

      Khi nàng nhận ra tuổi khóc nức nở. “Nhị công chúa, người làm sao vậy, nô tì là Liên Hoa. Ngay cả nô tì người cũng ko nhận ra”

      lục lọi trí nhớ nhưng ko thể nào nhận ra nổi, đột nhiên cơn đau đầu kịch liệt truyền đến. Thẩm Thái Y vừa chưa được bao xa lại đc truyền vào cung. Nhật Tâm nằm giường đầu váng mắt hoa, sau khi uống chen thuốc của Thẩm Thái Y liền lăn ra ngủ.

      Trong lúc nàng ngủ thông tin bay khắp hoàng cung. Nhị công chúa về cung bị thương nặng “thần trí bất minh, mất kí ức”. Nhưng mỗi người đối với thông tin này lại phản ứng theo kiểu vô cùng đặc sắc phong phú.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      CHƯƠNG 3: PHU QUÂN Ở ĐÂU RA?

      Từ lúc nàng xuyên qua mấy ngày phần lớn đều là ngủ, nhưng thực chất phải tự giác ngủ mà là bị người ta cho uống thuốc an thần mục đích chính là giảm đau, nhưng tác dụng phụ lại là ngủ bí tỉ.

      Nhật Tâm lại lần nữa thức dậy. Vẫn là khung cảnh của hoàng cung. Giấc mơ này của nàng quá dài rồi, đặc biệt mọi cảm giác đều như thực. Có khi nào nàng xuyên (bây giờ nàng mới nhận ra sao?). Nhật Tâm leo xuống giường lần mò đến chiếc gương. Nàng thực giật mình, người trong gương có dung mạo gần giống nàng lại muôn phần đẹp hơn. Như thể hình ảnh photoshop của nàng chứ ko phải nàng vậy. trong gương chỉ tầm 17-18 tuổi. Nàng kinh ngạc sờ nắn gương mặt của mình.

      Liên Hoa lúc này bước vào “Công chúa người tỉnh sao ko gọi nô tì, vết thương của người chưa bình phục để nô tì dìu người nghỉ ngơi”.

      “Vậy ngươi tên là Liên Hoa? Ngươi theo ta bao nhiêu năm rồi?”

      “Bẩm công chúa, được 8 năm”

      Nhật Tâm nhìn Liên Hoa, nhóc chừng 14-15 tuổi này theo nàng 8 năm vậy năm ấy vào cung chắc tầm 6-7 tuổi. Thầm thở dài trong lòng tiếng. Nàng suy nghĩ cuối cùng vì lí do gì nàng lại xuyên đến thế giới nữ nhân làm vương thế này. Chớt nhớ lại lúc đó trời cũng khá lạnh áo khoác nàng cởi ra cho bà lão ăn mày, cuối cùng ko có chìa khóa ngồi khóc trước của phòng. phải cảm lạnh tiêu vong xuyên đến cái thế giới kì cục này đó chứ? Vậy là thế giới bên kia nàng chết rồi sao. nàng chưa muốn chết, nàng vừa bị bồ đá, vẫn chưa lấy chồng chưa tận hưởng cuộc sống hạnh phúc con đàn cháu đống.

      “Bẩm công chúa các vị phò mã bên ngoài cầu kiến”

      “Cho họ vào?”

      Công chúa lúc này được dìu ngồi vào ghế. 8 vị phò mã dung mạo hơn người, đều vô cùng tuấn, lại còn có cặp song sinh Bọn họ cúi mình hành lễ.

      “Các vị tỷ, muội phu đừng cần đa lễ, mời ngồi”.

      hiểu sao Nhật Tâm lại nghĩ đây là chồng của các tỷ muội của mình đến thăm hỏi. Về phần 8 vị mỹ nam này vô cùng kinh ngạc khi nàng như vậy đôi mắt trợn tròn. Bọn họ tuy nghe tin đồn nhưng vẫn thực tin công chúa lại mất kí ức nghiêm trọng đến vậy. Năm bắt tình hình Liên Hoa liền lên tiếng.

      “Công chúa, bọn họ chính là phu quân của người”

      Nhật Tâm uống nhấp ngụm nước liền bị sặc. Ho tới nước mắt giàn giụa. phu quân của nàng gần đó liền vỗ vào lưng nàng, rồi lấy khăn tay lau mặt cho nàng.

      Sau khi cơn ho qua nàng liền hỏi đám nam nhân “Ngươi thực là phu quân của ta, cả bọn

      Thấy nàng có vẻ như hề nhớ gì liền bước ra từng người giới thiệu. Nhật Tâm nhìn qua lượt theo giới thiệu của từng người

      “Chúng thần chính là phu quân của công chúa. Nhất phòng phò mã Uông Dĩnh Phong” Có lẽ là người lớn tuổi nhất khoảng 18-19 tuổi, cũng là người vỗ lưng lau mặt cho nàng. Dáng vẻ nho nhã, thanh tao, thoang thoảng mùi thảo mộc

      “Nhị phòng phò mã Hàm Thuận Chiếu”.

      “Tam phòng phò mã Diêu Hoan”.

      “Tứ phòng Tử Khang”

      “Ngũ phòng Trung Nhất Doãn”

      “Lục phòng, thất phòng Lục Thuận, Lục Phong” cũng chính là cặp song sinh

      “Bát phòng Bạch Thụ Thuấn” có lẻ tuổi nhất chỉ tầm 11-12 tuổi.

      Nhật Tâm nhìn Thụ Thuấn ta vẫn chỉ là đứa trẻ. Thầm thở dài dù ở thế giới nào thời phong kiến cũng có tảo hôn.

      Nàng nghỉ lại thế giới này nàng chỉ tầm 17-18 tuổi vậy mà ở đâu lòi ra đến tám ông chồng. Thượng đế là muốn bù đắp hay muốn trêu chọc nàng đây. Trầm ngâm với nhiều suy nghĩ nên ánh mắt Nhật Tâm trở nên do xét và dừng người Thụ Thuấn trở nên chằm chằm.

      Thụ thuấn càng ngày càng xấu hổ mặt đỏ ửng lên. ấp úng “Nàng sao lại nhìn ta như thể?”.

      “Ta suy nghĩ chàng tuổi như vậy ta có thể làm gì với chàng”. Nhật Tâm nửa đùa nữa khi nhận ra biểu của rất đáng .

      “Nàng là chê ta tuổi?” liển lộ ra bộ mặt thất vọng buồn rầu.

      “Ta đùa với ngươi thôi. Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

      “Còn 2 ngày nữa ta 14 tuổi rồi.”

      Từ ngoài cửa truyền vào tiếng ồn ào “Ta cần gặp công chúa. Công chúa xin cứu mạng

      Nghe tiếng ồn ào liền truyền cho vào.

      nô bộc quần áo xộc xệch. Cầu xin công chúa đến đại lao cứu “Gia Lục Bảo, ân công… ngài ấy sợ chịu được lâu hơn”

      Liên Hoa nghe vậy liền hỏi “Ngài ấy là có chuyện gì?”

      “Hoàng Thượng Gia Lục Bảo bảo vệ công chúa tắc trách khiến người bị thương bị hành hình trong đại lao, ngài ấy vốn dĩ lúc đưa công chúa về bị trọng thương sợ ko gượng được lâu hơn”

      “Mau cứu người. Vừa vừa ta biết và ta cuối cùng là có liên hệ thế nào?”

      Gia Lục Bảo chính là hộ vệ cận thân theo nàng từ có khế ước sinh tử với nàng. Lần này cũng nàng xuất cung, nàng bị thương nặng mất kí ức, thần trí bất minh (do nữ chính từ đại xuyên về cách chuyện giống với người ở đây nên mới bị là thần trí bất minh) nên hoàng đế tức giận trừng phạt trong đại lao.

      --- ------ Ta là đoạn phân cách đường đến đại lao --- -------

      Trong buồng giam Gia Lục bảo toàn thân đầy máu, vết thương chưa được xử lý và vết roi vằn vện. Cho dù nam nhân cường tráng, với thương thế như thế này mấy ngày xử lý sớm muộn cũng nhiễm trùng khó mà toàn mạng.

      “Mau dừng tay”

      Nhật Tâm liền quát lớn

      Nghe giọng quen thuộc nam nhân bị treo mình thập tự ngước nhìn về phía “Công chúa người tỉnh lại rồi” nở nụ cười yếu ớt rồi ngất lịm .

      “Thỉnh an Mẫu Hoàng”

      “Ngươi chạy đến đây là vì muốn cứu , cần gì để ý đến ta”

      “Mẫu Hoàng, người là người mà mẫu thân thương nhất. Hài nhi cũng biết người thương con. Cầu xin người đừng đánh nữa, lần này là con hiểu chuyện chạy lung khiến bản thân bị thương. Khiến mẫu hoàng vào trong đại lao hao tổn tâm tư, hài nhi rất đau lòng. lại là nô tài của hài nhi, lỡ như mẫu hoàng đánh chết , ảnh hưởng đến danh tiếng từ bi của người, về phần uy phong của nhi nữ cũng ko tốt.”

      Hoàng Đế nghe vậy cũng còn chần chừ.

      “Mẫu Hoàng xem, người cũng đánh rồi. Bây giờ thả xuống giữ được mạng cũng là trời thương xót chưa muốn chết. Mẫu thân… cầu xin người”.

      “Được rồi. Thả xuống…”

      “Mẫu hoàng để con tiễn người”

      cần. Về nghĩ ngơi . cần chân nữa hay sao mà cứ chạy lung tung.”

      --- ----- Ta là đoạn phân cách từ đại lao về cung --- ----

      Nhật Tâm ra lệnh cho người đưa Gia Lục Bảo vào phòng

      “Dĩnh Phong ngươi xem thế nào? Cứu mạng . Những người khác tạm về trước ”.

      “Nàng nhớ ra rồi sao?”

      “Nhớ cái gì?”

      “Vậy sao bảo tao cứu

      người ngươi toàn mùi thảo dược. Ngươi là thầy thuốc là ai nữa. Cứu người .”

      Dĩnh Phong vẻ mặt thất vọng khẽ lầm bầm “Ra là vậy”.

      Lúc đầu nàng định truyền thái y, nhưng nghĩ lại Hoàng Thượng rat ay với nặng như vậy nếu bây giờ nàng còn truyền thái y, e rằng Hoàng Thượng biết được mạng của còn khó giữ hơn. Mơ hồ nàng hiểu được giữa mẫu thân nàng và người tên Gia Lục Bảo này có khúc mắc gì đó.

      Tại đây Nhật Tâm cũng mơ hồ nhận ra nhưng lại cũng muốn gạt phăng , vị hoàng thượng có gương mặt rất giống mẫu thân nàng nhưng ko phải là mẫu thân nàng. Mẫu thân nàng là người vô cùng nhân từ, có phần cam chịu. Bà thể ngồi nhìn ai đó bị đánh đến như vậy mà rơi nước mắt. Cứu người quan trọng hơn nàng tạm gạt suy nghĩ đó qua bên. Thầm chấp nhận “vậy là mình xuyên rồi”

      Nhật Tâm và Dĩnh Phong cùng nhau chăm sóc cho Gia Lục Bảo phối hợp rất ăn ý. lúc đầu cũng rất ngạc nhiên sao nàng lại biết băng bó vết thương như vậy. (Ở thời đại mẫu thân nàng chính là y tá nên Nhật Tâm cũng học được rất nhiều).

      lát sau Nhật Tâm ngước lên hỏi Dĩnh Phong giọng như có chút trách cứ “Ngươi y thuật ràng là cao hơn lão thái y kia, lại là phu quân của ta, vậy mà mấy ngày ta bị thương ngươi ở đâu chứ?”

      “Hoàng thượng có chỉ cho phép các phò mã đến quấy rầy công chúa nghỉ ngơi. Hôm nay ta có thể đến thăm nàng vì ý chỉ kia được gỡ bỏ”.

      Nghe câu này thoáng chừng có lí, nhưng nàng lại nhân ra ngay vấn đề bên trong. ràng hoàng thượng để bọn họ đến và vì vấn đề trí nhớ của nàng. Xem ra hoàng thượng cũng chẳng hề tin tưởng tám vị phò mã này chứ đừng đến Gia Lục Bảo.

      Dù gì việc nàng mất trí nhớ cũng bay khắp cung rồi. Nghĩ lại cũng có chút nực cười, nếu sau này sử sách mà ghi lại có khi nào viết thành “công chúa bị thương nặng ở chân dẫn đến thần trí bất minh, mất kí ức” chẳng khác nào “bị thương ở chân mà hỏng nảo mất rồi”, nghĩ vậy nàng kìm nổi nở ra nụ cười.

      “Công chúa cười lại rồi”. Liên hoa thốt lên, Dĩnh Phong ngẩn ngơ.

      “Có vấn đề sao?”

      “Từ khi hồi cung công chúa lúc nào cũng buồn, thấy công chúa cười”.

      Nàng là người vui vẻ, rất hay cười, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu nàng cũng giữ cho mình niềm tin và hy vọng, đó là tất cả những gì nàng có để tiếp tục cuộc sống. Chỉ trong ngày tất cả thay đổi, thế giới của nàng sụp đổ, niềm tin của nàng ở sai chỗ, hy vọng của nàng lụi tắt. Nàng biết phải làm gì tiếp nên cứ thế uống cho say khướt.

      Rồi nàng đến thế giới này hy vọng khác được nhóm lên từ hình ảnh quen thuộc của người mẹ. Hạnh phúc mà thượng đế lấy mất của nàng vài năm về trước. Có lẽ với nàng đó là bắt đầu mới. công chúa cổ đại tại nơi hoàn toàn xa lạ, hề có người tên là A Bằng hay Yên Chi. có những con đường kỉ niệm hay những kỉ vật gì gợi nhớ. Nàng chỉ cần coi như đó là kiếp trước của mình rồi chôn chặt lại tận đáy lòng.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :