1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Dã đồng - Lâm Diên (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ✿ Dã đồng ✿

      Tác giả: Lâm Diên

      Editor: Hamnam96

      Số chương: khoảng hơn 1000 trang word

      Thể loại : Xuyên , nam cường , nữ cường

      Nguồn covert: haohaochuacay tàng thư viện

      [​IMG]

      Giới thiệu

      Kiếp trước nàng bị coi như sát thủ mà bồi dưỡng, dụng mạo bị hỏa hoạn hủy hoại, tự do bị độc dược trói buộc. Cuối cùng, cư nhiên vì môn chủ** ham mê mà bị đệ đệ ruột của mình dùng kiếm đâm chết.


      Vì trò đùa của tạo hóa, nàng có được cơ hội trùng sinh, báo thù trở thành tín ngưỡng của nàng.

      Kiếp này của nàng, có được dung nhan tuyệt thế, thân nam trang dọc giang hồ cùng triều đình. Thuật dịch dung cao siêu giúp nàng có nhiều bộ mặt khác nhau khi xuất trước mặt người khác, nhưng lại có người hữu duyên có thể nhìn thấy dung mạo tuyệt thế đó.


      “Khuôn mặt này nên xuất thế gian này.” Nàng nằm ở trong lòng , lời của nàng tràn ngâp phiền muộn. ôm lấy nàng, thâm tình trả lời: “ Đồng nhi, chỉ cần đó là nàng, liền có thể”


      Hai người với hai thân phận phức tạp, bởi vì vận mệnh an bài quấn lấy nhau, ở cùng nhau.

      Báo xong thù rồi, liền trở thành lí do tồn tại duy nhất của nàng. Mười ngón tay đan chặt nhau, nàng chân thành với : “ Nếu ta là đôi mắt tạo hóa phái nhập nhân gian, vậy chàng chính là toàn bộ thân thể của ta. Còn lại nhân sinh, ta vì chàng mà sinh.”
      Dionlinhdiep17 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương : Hỏa hoạn


      Năm tuổi, trận lửa lớn cắn nuốt hết nơi gọi là “ Nhà”. Khuôn mặt vốn nhắn xinh đẹp giờ chỉ còn lại khối máu thịt dữ tợn, bị ánh lửa chiếu rọi vào giống như ác ma đến từ địa ngục.

      Nàng gắt gao ôm lấy đệ đệ trong lòng, khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con tại tràn ngập bất lực


      Bắt đầu từ buổi trưa, trong nhà liền tranh cãi ầm ĩ dị thường, cũng vì vậy nên mẫu thân quên kêu nàng làm việc. Nàng liền lẳng lặng cuộn mình ở góc sáng sủa trong sài phòng, hưởng thụ thanh nhàn dễ dàng có được. Cho đến khi ngọn lửa như con rắn liếm lên làn da đầy vết sẹo của nàng,khiến chỗ vết sẹo bị đau, nàng mới từ giấc ngủ say tỉnh lại.

      Nàng thất kinh chạy ra khỏi sài phòng, nhìn ánh lửa cùng ánh chiều tà liên tiếp lóe ra, há to miệng, lại thể thốt ra tiếng. Làn gió nóng rực thổi qua, đâm vào miệng vết thương của nàng gây nên trận đau đớn, nàng mới phục hồi tinh thần.

      Nàng biết làm gì bây giờ, trong nhà đều thấy bóng dáng của người hầu. Nàng theo bản năng muốn thoát khỏi đây, lại bị lửa lớn làm mờ hai mắt, tìn thấy được đường ra ngoài. mình nàng nghiêng ngả lảo đảo chạy ở giữa đám cháy , nhìn toàn bộ cảnh vật quen thuộc hoàn toàn thay đổi. Hô hấp của nàng dồn dập, đau xót cùng thiếu dưỡng khí khiến nàng bước khó khăn.

      Nàng lảo đảo tiến về phía trước, tóc đen biết bị dính máu hay là mồ hôi dính vào khuôn mặt, đầu của nàng ngày càng trầm xuống rất buồn ngủ, nàng muốn chết…Bản năng muốn sống với nàng. Nhưng mà , sống sót để làm gì? Lại làm nha hoàn như cũ tham lam cái hạnh phúc xa xôi kia sao? Tâm , ngày càng lâm vào mê man. Mệt mỏi quá…Nàng mơ màng nghĩ, nếu, dừng chân lại đây, cứ như vậy ngủ giấc…Vậy , chắc là có thể… Nhưng , ý chí muốn sống sót lại mãnh liệt như vậy, mãnh liệt đến mức cho dù giờ phút này nàng giống như cái xác hồn , nhưng vẫn cố gắng về phía trước.


      Đột nhiên, lỗ tai mẫn cảm nghe thấy tiếng la lên mỏng manh, nàng theo bản năng hướng về chỗ đó.Cẩ thận nhìn ở giữa làn khói, vui sướng phát ra nơi đó chính là chủ ốc—mà xuyên qua chủ ốc nàng liền có thể ra ngoài.


      Nàng cố gắng bước nhanh hơn, lại bị giọng khàn khàn khiến bản thân dừng lại: “ Nha đầu……” Nàng giật mình, giọng này là ác mộng khủng bố nhất đời nàng, nhưng cũng là khát khao đẹp nhất. Nàng cứng ngắc xoay cổ qua, nhìn thấy bóng dáng máu thịt lẫn lộn. cây xà ngang đè lên người nàng, quần áo người bị lửa lớn thiêu cháy, nhưng hai tay của nàng cố gắng cách xa nơi lửa cháy, khuỷu tay sử dụng quần áo ẩm ướt bao lấy đứa trẻ. Cổ họng của nàng có cảm giác nghẹn lại, cũng biết là vì khói , hay là bởi vì cảnh tượng trước mặt. “ Mang….Mang Triển Minh ra ngoài…Nha đầu…” Giọng điệu của nữ nhân kia vẫn là ra lệnh như cũ, nàng lại thể nào kháng cự, thậm chí thể giống trước kia sinh ra chút cam lòng. Nàng máy móc tới chỗ nàng ta,đưa tay tiếp nhận đứa trẻ, gắt gao ôm trong lòng.

      Tóc của nữ nhân kia cũng bị thiêu trụi, mặt hình như có cái gì bong ra từng mảng rơi xuống. Nàng nhìn thấy tất cả, càng cảm thấy mờ mịt . Triển Minh , nàng muốn hủy diệt tính mạng của ta, lại lấy mạng sống để cứu ngươi, mạng của ta, so với mạng của ngươi. Ti tiện hơn nhiều…


      Quá mức đắm chìm vào chính suy nghĩ của mình, cho nên, khi khối gỗ đỉnh đầu mang theo lửa cháy rơi xuống, nàng thậm chí quên tránh .


      Nữ nhân kia biết làm sao còn sức lực, dùng sức cuối cùng kéo nàng chút, khối gỗ kia vốn hướng về đứa trẻ lập tức đụng vào hai má nàng, mang theo hơi thở nóng rực, xẹt qua người . Quần áo rốt cục cũng bắt lửa, thiêu đốt làn da của nàng, làm nàng đau đến mức dường như thất thủ buông đứa trẻ ra.


      Cho dù đến lúc này, cũng muốn làm ta bị thương sao? Ý niệm này lóe qua trong đầu , nàng cảm thấy bản thân mình buồn cười. Lại thương tổn như thế nào? phải sao? Nàng chưa bao giờ là đứa được sủng ái!


      “ Bảo … Bảo vệ Triển Minh! Nha đầu chết tiệt kia! Chạy !” Dưới mệnh lệnh của nữ nhân kia, nàng theo bản năng bỏ chạy, liều mạng chạy khỏi đám cháy. Chỉ kịp nhìn thấy hình ảnh nữ nhân kia bị lửa lớn cắn nuốt, cùng với, nữ nhân kia trong nháy mắt vặn vẹo tươi cười quỷ dị.


      Lúc này, trời bắt đầu mưa, tại nàng còn bị đốt, so với người bình thường càng cảm thấy lạnh thêm nửa. Mưa rơi tầm tã, dập tắt đám cháy lớn, cũng dập tắt lòng của nàng. Khói trắng từ người nàng bốc ra, mang theo mùi thịt bị nướng.


      Nàng nhàng nhấp nháy đôi môi, tiếng động phun ra hai chữ: Mẫu thân….” có câu tiếp theo.


      Triển Minh ở trong lòng giật giật thân mình, hai mắt sáng ngời nhìn phòng ở bị lửa thiêu cháy, vô tâm vô phế cười khanh khách, ý tứ hàm xúc hơi có chút khoái trá.


      Khuôn mặt nàng thay đổi hoàn toàn, lẳng lặng nhìn Triển Minh trong lòng. Vĩnh viễn, cha mẹ vĩnh viễn che chở là ngươi, mà ta hề có dù chỉ chút quan tâm sủng ái. Nhưng, ta bảo vệ ngươi, đệ đệ của ta, vì bọn họ lựa chọn ngươi.


      Lòng của nàng, từ trước đến nay chưa bao giờ yên tĩnh như tại. Nàng còn muốn có khả năng hi vọng xa vời nhận được tình thương của mẹ, kể cả nữ nhân gây sợ hãi cho nàng, cũng đều biến mất trong trận đại hỏa hoạn này.


      Triển Minh, Triển Minh, chỉ còn lại có ta và đệ…


      Nàng dùng đôi tay gầy gắt gao ôm đứa trẻ sơ sinh trong lòng, chính mình lại bị mưa lạnh run.

      Thế lửa lan đến người trong nhà, mọi người đều sớm tự chạy nạn. Ai cũng tin trong nhà có khả năng còn người sống, bởi vậy cũng có người nào đến đống phế tích trước phòng, cũng hề có người nhìn thấy, gầy gò ốm yếu dùng hết sức ôm lấy bé trai trong lòng.


      Có lẽ toàn bộ thế giới đều quên chúng ta. Nàng tuyệt vọng nghĩ, dùng thân hình cháy đen vì đệ đệ chắn mưa. Mưa rơi vết bỏng, làm nàng co rút vì kích thích. Nàng ở giữa màn đêm gắt gao cuộn lạ thành đoàn, nhưng cũng quên đem đệ đệ bảo họ kẽ hở. Triển Minh lại cười, nàng lại vì bị thương cùng mưa tra tấn gần hấp hối.


      biết qua bao lâu, bóng dáng lặng yên xuất trước mặt bọn họ, thân thủ rất linh mẫn gống như quỷ mị. Nàng chiến chiến ngẩng đầu lên, thấy giống như hồ li tươi cười giả dối, theo bản năng căng thẳng. Nàng vô ý chạm đến ánh mắt của , khỏi run cái. giống như thư sinh nho nhã, cho dù trời mưa to tầm tã cũng ảnh hưởng đến động tác của . Nhưng nàng cũng mẫn cảm nhận ra nguy hiểm, cảm giác nguy cơ mãnh liệt thoáng chốc vùi lấp xúc động nho trong nháy mắt ở trong lòng nàng. Nàng cẩn thận đánh giá , cử chỉ của hắm toát ra mười phần tà mị, làm cho nàng khỏi nhớ tới hồ li, cũng giống nhau săn rất tao nhã, nhàng xuất thủ lấy tính mạng của con mồi.


      Nàng theo bản năng rụt cổ, làm nàng cảm thấy sợ hãi, rất sợ hãi, nên càng ôm đệ đệ gắt gao, hề ngẩng đầu.


      “ Tên” ngạo mạn nhìn nàng, giống như thêm chữ lãng phí nước miếng của . Khuôn mặt xấu xí của nàng làm ghê tởm, vẻ mặt toát ra kiên nhẫn.


      Nàng do dự chút, tầm mắt gắt gao theo dõi giày của , vừa mới nghĩ hướng lên phía trước, chính là ánh mắt giống như độc xà của , hề có ý muốn nhìn .


      Tên? Vẻ mặt của nàng chứa chút hoang mang nhè hẹ. Hỏi nàng sao? Trong lòng dường như có tia đau đớn. có a, nàng chưa từng có tên! Làm nha hoàn trong nhà như “ Tiểu thư”, thậm chí mẫu thân còn khinh thường ban tên cho nàng.


      Nàng đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thẳng đến khi kiên nhẫn hạ bước rời , nàng mới run rẩy cái, mở miệng.


      “ Bọn họ đều gọi ta là Nha Đầu. Nó gọi là Mộc Triển Minh” Giọng của nàng khàn khàn cơ hồ phát ra tiếng, mỗi lời giống như chứ tiếng “tê tê” của rắn.

      “ Các người cùng thần y Mộc Vệ Phong có quan hệ gì?” Trong mắt xẹt qua tia hứng thú, lại khiến nàng tự chủ thấy e ngại . Nàng nghĩ lui về phía sau, lại quên chính mình ngồi xổm. Mông, chạm đến vết thương, đau đến khiến nàng cắn răng cái. Đệ đệ ở trong lòng biết trời cao đất rộng cười, nàng theo bản năng thu cánh tay lại, dám động nữa.


      tà mắt xem bọn họ , ngón tay thon dài chạm vào áo bào trắng của mình, u ám chậm rãi tích lũy. Hắm chưa bao giờ là người kiên nhẫn. Nàng đột nhiên run lên, rốt cục cũng mở miệng . “ …Là cha … của chúng ta”


      Đồng tử của đột nhiên thu lại, thần sắc giống như thấy được con mồi, vừa lòng nhìn trước mặt bắt đầu phát run. trầm nở nụ cười. “ Tiểu dã loại của Mộc Vệ Phong theo ta.” dứt lời, liền bắt đầu về phía trước.


      nơi nào?” Nàng to gan hỏi. “ Địa ngục nhân gian.” cười đến tà tứ. Còn chưa chờ nàng kịp cái gì, bóng đen biết từ nơi nào thoát ra, bắt nàng, theo sát người nọ mà . Nàng bị nắm ở vai trái bị thương, đau thở nổi, vô lực phản kháng, liền tùy ý để người nọ nắm lấy mình.


      Khi nàng hỗn loạn bị vứt mặt đất, vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nam nhân xinh đẹp, nhìn nàng, cùng đệ đệ ở trong lòng.


      Tươi cười của nam nhân kia càng làm cho nàng trở nên bất an, nhất là thời điểm tầm mắt của chuyển đến người đệ đệ ở trong lòng nàng, nàng liền trở nên cảnh giác .


      “ Ngươi thể thương tổn .” Nàng dùng sức ôm chặt đệ đệ, sợ hã cùng cảnh giác nhìn . Nam nhân kia tao nhã vỗ vỗ bụi ở áo bào trắng, lời trầm đồng thời thoát ra. “Hai con đường, cái thông đến địa ngục, cái thông đến thiên đường. Ngươi cùng mỗi người lựa chọn cái, từ nay về sau, cái chỉ dùng để tra tấn đồ chơi, cái là hưởng thụ phú quý của đời người.”


      Nàng hiểu lời , hơi hơi sửng sốt, tâm nháy mắt nổi lên mâu thuẫn.


      Nàng nghĩ ích kỉ lần, chọn hướng đến thiên đường. Nhưng là….Tựa hồ Triển Minh được mọi người ưu ái, hưởng thụ, nghĩ đến cũng có thể là ! Nàng nhếch môi, khó có thể đưa ra lựa chọn, biết mở miệng như thế nào.


      Triển Minh ở trong lòng trong cuộc đời cũng là lần đầu tiên mở miệng: “ Thiên…..Vù vù….” Nàng sửng sốt biết làm sao.


      Nam nhân cười ha ha, trong mắt tràn ngập châm chọc: “ Nếu muốn thay các ngươi lựa chọn, vậy, tiên đường, ngươi xuống địa ngục.” đoạt nam hài trong tay nàng, đạm mạc : “ Từ hôm nay trở Mộc Triển Minh là con nuôi của ta, đem nha đầu kia đến Hắc Sơn đảo .”


      Thân ảnh của chợt biến mất, nàng đứng thẳng bất động tại chỗ, tùy ý để người vừa rồi làm bị thương nàng đưa .


      Đầu óc của nàng nhất thời trống rỗng, có lẽ, liền như thế… …..


      Chương hai: Hắc sơn đảo


      Bị người nắm phải chỗ đau trong thời gian dài dần dần trở nên chết lặng. Bay ở giữa trung, nàng kinh dị phát bản thân mình vậy mà có chút cảm giác sợ hãi. Dường như, thế gian vốn là vậy, mà nàng, đương nhiên phải xuống địa ngục. khi như vậy, chuyện này quả là tệ…… Nàng nặng nề nhắm hai mắt lại, để ý đến những gì tương lai gặp phải, ngủ. Nàng phải chịu đựng rất nhiều chuyện, cho nên, nhiều thêm chút cũng có vấn đề gì.

      Trong mắt hắc y nhân dẫn theo nàng lên tia kinh ngạc—vậy mà có thể ngủ được sao? Tuy nhiên việc này cũng liên quan gì đến , chỉ phụ trách đưa đứa lên đảo, những chuyện sau khi lên đảo, liên quan đến .

      người bị lực mạnh đánh sâu vào, nàng khỏi đau đến thở ra tiếng, cũng tỉnh lại. Mơ hồ nhìn thấy hắc y nhân kia bay rất xa, nàng khỏi sửng sốt môt chút. Cố sức đứng lên, thế này mới thấy dưới chân hắc y nhân là hòn đảo giữa biển. Lại bị người khác bỏ rơi sao? Nàng chậm rãi hoạt động thân mình, cảm thấy tâm mình càng trầm xuống.

      Xoay vòng quanh người, giờ phút này nàng mới chính thức nhìn toàn bộ chỗ này sót cái gì.

      Đây là sa mạc than, người dưới của nàng dính cát đá bụi bẩn. Đúng rồi, nơi này hình như có tên là Hắc Sơn đảo. Nàng lắc lắc đầu, xua cảm giác chóng mặt, nhìn về nơi có rừng cây thưa thớt cùng với những tảng đá lớn. Đầu óc thành mảnh hỗn độn, miễn cưỡng tự hỏi trong chốc lát, liễn để xuống những thứ kia ngủ, lại ngủ.

      Khi tỉnh lại, tốt lên rất nhiều. Lúc nàng đứng lên, miệng vết thương vất vả mới kết vảy vô ý bị rớt ra, nàng bị đau lại ngồi xuống. Bụng kêu vang vì đói cùng với yết hầu khô khốc lúc nào nhắc nhở nàng giờ phút này cần thức ăn nước uống đến mức nào. Nàng dám lại kiêu ngạo vận động mạnh, cẩn thận lại đứng dậy, về phía bên trong đảo. Vừa mới cử động, nàng liền cảm thấy có mũi nhọn đánh vào cảm giác, đứng thẳng bất động trong chốc lát, cảm thấy có gì khác thường, nàng liền về phía trước, hề cố kỵ--nàng cũng có năng lực cố kỵ.

      Rừng cây che khuất ánh nắng đầu nàng, mang đến loại cảm giác lãnh. Cái cảm giác giống như có mũi nhọn vừa rồi hề biến mất, nàng hé miệng, hề để ý tới.

      lâu, nàng vẫn thấy cái có thể gọi là “ Thực vật” gì đó—ít nhất có trong định nghĩa về thực vật của nàng. Bốn phía thực im lặng, nàng chỉ nghe được tiếng gió thổi qua lá cây cùng với thanh tích tích kì quái rơi xuống. Hoang mang nghiêng đầu bên, lại nghe thấy tiếng dòng nước chảy, lập tức hề nghĩ nữa, về phía dòng suối.

      Suối nước trong vắt phản chiếu hình ảnh của nàng, nàng nhìn thấy, bản thân lại sợ tới mức hồn lìa khỏi xác.

      Trong nước hé ra khuôn mặt bị cháy đen, máu tươi đọng lại ở mặt, những vết sẹo giăng khắp nơi rối rắm cùng chỗ, có vẻ so với lệ quỷ còn dữ tợn hơn ba phần. Mái tóc khô vàng bị đốt trọi, cuộn lại ở đầu nàng. Có chỗ bị thiêu còn tóc, chỉ để lại mảnh máu thịt mơ hồ, mơ hồ giống như có thể nhìn thấy xương trắng.

      Nàng khỏi sợ hãi kêu thất thanh, phát giọng của mình cũng khan khan đến cực điểm, giống như dùng hai khối vải lẻ khô ráo ma sát vào nhau, như là chỉ thoáng dùng sức bị rách.

      Điên rồi! Hôm qua nàng nhất định là điên rồi! Dù là ai cũng khó mà thừa nhận đau đớn tay chân kia,vậy mà nàng lại giống như đứa ngốc đứng ở nơi đó, mờ mịt vô thố nhìn hết thảy trước mắt, lại hồn nhiên quên bản thân mình. Đáy lòng giống như ngày hôm qua lại nảy lên. Thời điểm mẫu thân gặp phải tai nạn chỉ bận tâm đến đệ đệ, lo lắng chịu chút thương tổn, cho dù nhìn nàng bị trọng thương như vậy, lại hoàn toàn bỏ mặc. Vì cái gì?Chẳng lẽ đơn giản vì nàng là con sao? Nhất định phải vì đệ đệ ghánh vác hết tất cả trách nhiệm chăm sóc, còn muốn giống như tôi tớ bình thường học tập làm tất cả việc nặng?

      Toàn bộ trong thôn trừ bỏ nàng cùng cha mẹ dường như ai biết nàng cũng là nữ nhi của Mộc Vệ Phong, cho dù là tôi tớ trong nhà cũng chỉ biết nàng là nha đầu đặc biệt được phu nhân thích mà thôi…. Chẳng lẽ, nữ nhi liền là cho bọn họ khó có thể chịu nổi sao?

      Nàng đờ đẫn cúi đầu uống nước, dòng nước trong vắt theo lo lắng chảy xuống yết hầu, thoáng giảm bớt khô nóng trong lồng ngực. Sau khi khát nước được giải quyết, đói liền chiếm địa vị chủ đạo, nàng mờ mịt nhìn chung quanh, biết như thế nào cho phải.

      lát sau, cảm thấy bụng ngày càng đói, do dự hồi lâu, cuối cùng bút cỏ dại còn nguyên ăn vào. Cỏ dại làm chua sót ra, khiến nàng cảm thấy võ mồm của mình cũng bị nó làm say, Nàng há to miệng, để giảm bớt thứ đem lại chua sót kia, đem từng ngọn cỏ, cư nhiên tiếp tục nếm thử. Nuốt nước miếng cái, nhìn khắp nơi, bụng phát ra thanh kháng nghị, nàng mới nhẫn tâm, ngụm nuốt vào nắm cỏ dại tay, lại bị thừa ra chút, cho nhiều nước suối vào rốt cục mới chui xuống bụng. Bụng vẫn như cũ mà kháng nghị, nội tâm của nàng mâu thuẫn mà giãy giụa, chung quy vẫn nuốt xuống….. Cứ như vạy nuốt xuống, thời điểm mất hết vị giác nàng biết là đói hay do cỏ dại, trăng lên cao. Nàng cố kìm nén cảm giác buồn nôn, cuộn mình hòn đá được nắng sưởi ấm, bắt buộc bản thân ngủ.

      Trong lúc ngủ mơ, nàng có thể cảm nhận được ngày tiếp diễn ngừng, nhưng nàng lại vô tâm tự hỏi. Cảnh tượng mẫu thân bị chết cháy cứ lặp lặp lại xuất trong giấc mộng của nàng; Ánh tịch dương giống như màu của máu, đâm vào trong mắt nàng; nam nhân mang đến cảm giác nguy hiểm cho nàng; tiếng cười khanh khách của Triển Minh…..những suy nghĩ hỗn tạp cùng chỗ, ép nàng thở nổi. Nàng cuộn mình nhanh hơn, lại thể đem lại ấm áp cho bản thân. Trong mộng lửa đỏ như vậy, cũng lạnh băng khác thường. Nàng giãy dụa tỉnh lại, phát nước mắt của nàng thấm ướt quần áo. Ánh bình minh ở chân trời cũng đỏ tươi, cả người nàng phát run kề sát vào hòn đá, hòn đá kia cũng lạnh lẽo, giống như lòng của nàng.

      Nàng sợ hãi lui về phía sau, nào ngờ lại rơi vào dòng suối lạnh lẽo. Nàng giật mạnh thân mình cái, uống vài ngụm nước suối mới ngoi lên được. Đứng lên, hô hấp từng ngụm từng ngụm, đói khát lại lần nữa đánh úp lại.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2 (tiếp)

      Nàng chán ghét thứ cỏ mình ăn, cảm thấy đến mứckhó tiếp nhận vị cay đắng đó. Nàng há to cái miệng trở nên chết lặng để ăn bữa sáng, nàng bắt đầu lần theo dòng suối xuống phía dưới. Trong lòng có khát khao xác định được, hi vọng có thể nhìn thấy người nào đó hoặc ít thực vật tương đối bình thường.


      đường dùng cỏ để ăn, nàng cực kì khó chịu, khó chịu đến mức dường như muốn phun ra, nhưng nàng vẫn ép bản thân được phun, bởi nếu y theo lời ói ra, qua lát lại bị tra tấn nhiều thêm lần. Hương vị ê ẩm của những loại cỏ khác nhau tàn phá đầu lưỡi của nàng, ban đầu thấy ghê tởm sau đó trở nên chết lặng. Nàng chỉ muốn sống sót mà thôi.Nàng muốn biết vì cái gì cha mẹ đều đối xử với nàng như vậy, vì cái gì Triển Minh có thể có được tất cả thứ đệ ấy muốn. Nàng thậm chí suy nghĩ, có phải cha mẹ đối xử vẫn rất nhân từ với nàng ? Ít nhất ăn ở nhà cũng ngon hơn so với cỏ. Trong lòng nàng dấy lên tia hi vọng.Trước kia cho đến bây giờ nàng đều nghĩ mình ăn thức ăn kém cỏi nhất, nhưng giờ phút này nàng vô cùng hoài niệm thức ăn trước kia. Như vậy phải chăng chứng minh rằng nàng phải người bị ghét nhất sao? Nàng muốn biết, nàng muốn chết , nàng—phải sống sót.
      Có lẽ là nàng gặp may, đường xuống ăn phải cây cỏ độc nào[ kỳ người bố trí đảo này muốn có thực vật độc độc chết sinh mệnh cách vô vị, mới nhổ toàn bộ….] thậm chí, nàng còn thấy gốc cây ăn quả.

      Phát này làm cho mắt nàng sáng ngời. Cho dù chết lặng, nàng vẫn chán ghét ăn cỏ như cũ. Trái cây cây dưới ánh nắng lóe lên sáng bóng làm hoa mắt, cũng khiến trong lòng nàng sáng lên.

      Nàng nghĩ leo lên cây, nhưng cái cây này giống như được xử lí đặc biệt, trơn tuột, căn bản leo lên được, nàng gấp đến độ vò đầu bứt tai có kế nào khả thi. nửa thân mình bên trái của nàng khi đứng lên vẫn có chút khỏe, nhưng cũng tốt hơn rất nhiều. Ngay cả chính nàng cũng biết đó là công dụng sau khi nàng ăn thảo dược. Nhưng cho dù như vậy, leo cậy đối với nàng cũng là nhiệm vụ gian khổ bậc nhất.Nàng nhíu nhíu mày nhìn cái cây. Bỗng nhiên trong đầu xuát kế.

      Nàng cầm hòn đá tay, dùng sức ném mạnh về phía trái cây, vì quá xa, lần đầu tiên ném trúng. Nàng nghĩ nghĩ, dùng hòn dá sắc nhọn khắc lên thân cây, dùng hết sức để khắc vào, cho đến khi dấu vết kia đủ để chứa chỗ đặt chân cho nàng.

      Trong ngày này, nàng vẫn ăn cỏ như cũ, khi nghĩ đến miệng sắp được ăn trái cây hưng phấn thôi.

      Ngày hôm sau, lần đầu tiên trong vòng mấy ngày nay nàng bị đánh thức. Mở đôi mắt còn mông lung buồn ngủ, cảnh tượng trước mặt khiến nàng bị sốc. Trước mắt, có đám người xấp xỉ tuổi nàng,đứng trước cái cây nàng dùng sức đẽo khắc. Nàng ngạc nhiên nhìn chỗ trống này xuất đống người, nàng nhiều nơi như vậy gặp được người, khiến nàng nghĩ rằng đây là hoang đảo. Nếu phải mấy ngày liền cảm giác được như có mũi nhọn chĩa vào, sợ rằng nàng càng thêm kinh ngạc. Đúng vậy,lúc này ánh mắt của những người này nhìn về phía nàng gây cho nàng chính là loại cảm giác này. Mà chủ nhân của ánh mắt mấy ngày liền ngừng xuất đến trước mặt nàng, vẻ mặt đề phòng đánh giá nàng.

      Cũng thế, nếu có thể hợp tác cùng người khác, đến lúc đó có thể dùng cầu thang nàng hao tâm tổn trí khắc . Nghĩ vậy, nàng liền đến gần chỗ bọn hoang mang đề phòng kia, dùng khẩu khí thân mật : “Ta có thể ở lại đây giúp các ngươi cùng nhau khắc, có phải có thể chia sẻ thành quả ?” Giọng của nàng cực kì ôn hòa, thậm chí còn mang theo chút nhát gan, nhưng vì tiếng khàn khàn, khiến cho lời có chút lạnh lẽo.

      Bọn theo bản năng xuất chút khủng hoảng, trong đó có đứa lá gan lớn chút, tự hỏi trong chốc lát, sau đó do dự hỏi: “Ngươi…là người hay quỷ?” Nàng nghe được câu hỏi của chợt sửng sốt, đôi mắt thẳng tắp theo dõi , làm cho trong lòng đứa kia khỏi có chút sợ hãi.

      “Ta đương nhiên là người rồi….” Trong lòng có điểm bi thương, cảm giác giống như vết sẹo chưa lành bị người khác vạch trần. Lần đàu tiên nhìn thấy người đảo, vậy mà lại hỏi nàng như vậy. Nàng cố gắng bỏ qua bi thương của chính mình, giọng ôn hòa trở lại.

      Nhìn thấy bọn ràng thở dài nhõm hơi, bọn họ mơ hồ có thể theo dung nhan xấu xí của nàng nhìn ra hình dáng con người. Trong đó có đứa bé trai lớn gan trả lời: “Chia sẻ? đảo có từ này!” khinh bỉ theo lời mà đến đạp vào mặt, nàng khỏi lui về phía sau từng bước, trong mắt khỏi nhiễm lên thần sắc hoảng sợ.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :