1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Chia Rẽ Uyên Ương Vô Tội, Bỏ Chồng Có Lý - Minh Hồ Lãnh Nguyệt (80c + 7PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHIA RẼ UYÊN ƯƠNG VÔ TỘI, BỎ CHỒNG CÓ LÝ
      [​IMG]
      Tác giả: Minh Hồ Lãnh Nguyệt
      Biên tập: Candy
      Số chương: 80 và 7 phiên ngoại
      Thể loại: Xuyên , sủng, HE.
      Nguồn: http://nhuoclinh.wordpress.com/


      *

      Văn án

      Ngẫm lại, cả đời ta có vẻ khá thất bại. Chồng tìm bồ nhí, tướng công nạp thiếp.

      Lão hổ phát uy, cứ nghĩ ta là mèo hen?

      Phạm phải sai lầm trả giá, ai đứng ở đó chờ ngươi.

      Thần tiên và nghiệt tấn công cùng lúc, nữ tử bị bị tổn thương sâu sắc như ta có thể mở rộng lòng lần nữa ?



      Ta chỉ đứng cách chàng xa, chờ chàng đến nắm tay ta, sau đó nghe chàng :

      “Ta vẫn ở đây.”

      *
      P/S: Mình lười viết giới thiệu lắm, thôi trưng tạm văn án này vậy. Đọc xong đừng ai hiểu nhầm là Tiểu Bạch văn hay nữ chính hiền lành dễ thương nhé, sau khi nghiên cứu horoscopes đợt vừa rồi, mình thề nàng này thuộc cung Thần Nông, vô cùng nguy hiểm. :))

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 1: Từ nay về sau Tiêu lang là người qua đường
      Biên tập: CANDY
      Nguồn: http://nhuoclinh.wordpress.com/


      Tôi ly hôn.

      Lý do ư? Đại khái là phát ra người đời này thể có tôi, người đem trọn trái tim trao cho tôi nuôi bồ nhí bên ngoài.

      Có lẽ thái độ của tôi bộc lộ ràng, khiến cho ta tưởng rằng sức chịu đựng của tôi cao lắm. hổ thẹn lóe qua mắt, sau đó ta liền cao giọng làm vất vả cỡ nào, việc xã giao khó khăn cỡ nào, chuyện như thế này phổ biến cỡ nào ở xã hội đại…

      Tôi sai lầm rồi, tôi đánh giá quá cao thấu hiểu của ta về mình. Tôi mắc bệnh sạch , nhưng chồng của tôi chỉ có thể là của mình tôi, mặc kệ là thân thể hay tâm tư, dù vượt quá giới hạn chút cũng được phép! Chẳng lẽ ta thấy bẩn sao? Thứ đó chuyển từ người phụ nữ này qua người phụ nữ khác, có lẽ, ta còn cảm thấy rất sung sướng. Nhưng tôi cảm thấy bẩn, vô cùng bẩn!

      Kỳ tôi muốn hỏi câu, nếu tôi cũng nuôi bồ bên ngoài như , còn có thể liên mồm được như vậy ? thể rồi, đâu có gã đàn ông nào chấp nhận vợ mình ngoại tình chứ? Mặc cho thế giới này suốt ngày hô hào nam nữ bình đẳng, ta vẫn muốn lạm dụng đặc quyền nam tính của mình ư? Nhưng tôi thể vô sỉ như ta, làm người nên giữ mình trong sạch!

      cho thấy, kết hợp của chúng tôi là sai lầm. Chúng tôi đều đánh giá cao đối phương, chưa hiểu hết tính cách của đối phương, chẳng qua chuyện ngoại tình chỉ đào lên ngòi nổ được chôn vùi từ lâu. Phương pháp xử lý tình huống này cũng rất dễ dàng, thử hỏi nếu bây giờ người bạn có khối u ác tính nên làm gì? Tất nhiên đau dài chi bằng đau ngắn, lập tức vung đao xẻo đứt nó! Nếu , cái u ác tính kia ngày càng to, thậm chí đến giai đoạn cuối, cướp lấy mạng của bạn.

      Cho nên, đứng trước toà án, sau khi đệ trình căn cứ chính xác rằng chồng mình chung thủy, tôi lẳng lặng nghe toà án tuyên bố kết quả cuối cùng. Ánh mắt ta nhìn tôi ngỡ ngàng, có hối hận, có hổ thẹn, nhưng vậy sao? Chẳng lẽ tôi đau ư? ta, phải chuyện sớm chiều. Ngày ngày đêm đêm quấn quít còn hiển trước mắt, mỗi câu đường mật gắn bó khăng khít, thề non hẹn biển còn văng vẳng bên tai, tôi ta, dù kinh tâm động phách, cũng là tế thủy trường lưu.(1)

      Nhìn đến những chứng cứ ngoại tình, lòng của tôi đau như bị dao cứa. Tôi muốn trốn tránh, càng ngừng tự nhủ đây phải , có lẽ, có lẽ ta bị người hãm hại cũng chừng… cho đến khi ta thừa nhận. Tim của tôi dường như ngừng đập, đau hận đan xen cùng những lời ta liến thoắng tôi ngừng tạt vào mặt.

      Kết quả phán quyết khiến tôi rất vừa lòng, ly hôn, ta còn là chồng của tôi. Sau phiên tòa, ta lớn tiếng gọi tên tôi, lao lại đây giữ lấy tay tôi, hỏi vì sao.

      Tôi nhìn người dấu thủa xưa này, nhàng giãy ra, lui về sau vài bước, ánh mắt sáng quắc: “Đừng đụng vào tôi, tôi ghét bẩn.”

      ta như bị sét đánh, đứng tại chỗ, sau đó, ta quỳ xuống trước diện của nhiều người, xin tôi tha thứ.

      Tôi cười nhạt tiếng, xoay người bước vội . Chồng của tôi à, và hận chỉ cách nhau đường chỉ, ly hôn cắt đứt quan hệ của chúng ta, nhưng thể làm nguôi oán hận và căm tức trong lòng tôi, cho nên, chồng ơi, hãy đón nhận những ngày tháng về sau .

      Bước xuống bậc thang của tòa án, bỗng nhiên trượt chân, thân thể lập tức mất thăng bằng, cả người tôi ngã nhào xuống cầu thang, va vào góc cạnh rất đau, đầu óc mờ mịt. Thân thể tiếp tục lăn xuống ngừng, đầu đập mạnh vào bức tượng trước cổng tòa án.

      Phía sau truyền đến tiếng gào thét của ta, cùng với tiếng hét chói tai lộn xộn hỗn loạn của bạn bè gia đình. Tôi vừa đau đớn vừa nghĩ vì sao ngã xuống rồi mà cơ thể còn có thể lăn xa như vậy, bậc thang hẳn phải cách pho tượng đoạn khá dài mới đúng…

      đôi tay run run nhấc đầu tôi lên, tôi thuận thế dựa vào ôm ấp ấm áp, mùi hương này là loại sữa tắm tôi chọn cho ta… Tôi cố sức mở to mắt, nâng tay lên, lại phát tay dính đầy máu tươi, hô hấp cũng khó khăn. Tôi gắng gượng hít từng ngụm khí, tiếc rằng mưu quỷ kế để trả thù của mình còn chưa thực được, chồng của tôi à, ông trời quả thực bạc đãi nhỉ…

      Vì thế tôi cố gắng mỉm cười lộ lúm đồng tiền, hướng về người đàn ông chảy nước mắt trước mặt, tay lại với về phía bạn bè người thân bên cạnh, dốc hết sức : “Trời xanh làm chứng, lên trời xuống đất tôi cũng tha thứ cho .”

      Tôi khép mắt lại, nghe thấy bọn họ khóc thét. Chồng ơi, đây là hận thù của tôi, lên trời xuống đất tôi cũng tha thứ cho , có lẽ vì nó mà đau khổ cả đời, có lẽ vừa xoay người quăng ra sau đầu, nhưng bạn bè người thân của tôi đều nhớ , ít nhất là nhớ thay . Gông xiềng này, trốn được sao?

      Đứng ở đình nghỉ mát trong hoa viên, ta trở thành nữ nhân tên là Phó Tĩnh Nhã. Nữ nhân này chịu nổi tin dữ trượng phu sắp nạp thiếp, suốt ngày dùng lệ rửa mặt, cuối cùng sau buổi trưa của ngày độc, vì bi thương quá độ mà tắc nghẽn cơ tim, mạng sống chấm dứt.

      Đây là thời đại phong kiến lạc hậu, nhìn quần áo cũng có thể đoán được, ràng là mùa nóng, nữ tử còn phải mặc kín cổng cao tường trong ba lớp ngoài ba lớp. Phó Tĩnh Nhã nữ tử đáng thương, tiểu thư trong danh gia vọng tộc, tính cách cũng cao quý, có điều đọc nhiều thi từ tập nhạc nên tế bào lãng mạn phát triển thái quá, gặp được ý trung nhân phong độ tiêu sái năng lễ độ ở ngôi chùa nào đó.

      Thời gian đặc biệt, địa điểm đặc biệt, kim phong ngọc lộ vừa gặp gỡ, đẹp hơn hẳn nhân gian vô số,(2) Tương Vương có mộng thần nữ có tình,(3) Phó Tĩnh Nhã mặc cho tình ái trói buộc, ngoan ngoãn ngồi lên kiệu hoa gả cho người nàng .

      ngờ chỉ ngắn ngủi năm, tướng công lại thích người khác, ngoài miệng vừa nàng mới là người quan trọng nhất, tích cực muốn cưới nữ nhân bên ngoài kia về. Trong lòng Phó Tĩnh Nhã hề muốn trượng phu nạp thiếp, nhưng thể ngăn cản. Trượng phu Tôn Thừa Nghiệp là con trai độc nhất của gia tộc giàu có trong thành, nàng những nên ngăn cản trượng phu nạp thiếp, ngược lại còn phải thay trượng phu tích cực xem xét người để chọn làm tiểu thiếp. Đáng hận hơn là buổi sáng tướng công nàng ngọt ngào thương lượng muốn sinh con, ngay sau đó lại lăn lên giường với nữ nhân khác, kết quả là nàng vừa bất ngờ vừa phẫn nộ, trong lòng tràn ngập oán hận cùng cam tâm, rời xa thế giới mà nàng có giãy dụa thêm cũng thể thay đổi này.

      Chuyện này cũng tương tự như ta, vì thế ta bình thản nhận lấy thân thể nàng, thậm chí nhận cả xúc cảm oán hận của nàng. Ta muốn nhìn xem Tôn Thừa Nghiệp rốt cuộc có ba đầu sáu tay như thế nào, mà có thể khiến cho nữ tử tĩnh tựa liên hoa(4) như Phó Tĩnh Nhã cam tâm tình nguyện nhảy vào lưới tình sớm mưu tính. Lúc trước thiết kế tình huống gặp nhau, là do cảm mến lâu hay chỉ vì hấp dẫn vẻ ngoài? Nếu nam nhân này Phó Tĩnh Nhã lòng, vậy kế hoạch trả thù của ta đúng là làm ít lợi nhiều rồi.

      Có người nữ nhân chỉ biết làm tổn thương nam nhân của mình. Ta đồng ý với lời này. ràng người khác tổn thương ngươi trước, chẳng lẽ ngươi phải nén giận, mặc cho mình bị phản bội? Khi rành rành trước mắt muốn tránh cũng thể. Vào khoảnh khắc tình rơi xuống vực sâu, xoay chuyển thành thù hận, ta muốn nhân nhượng khúm núm mà sống nữa, ta muốn trút hết bụng oán hận ra, sau đó hận đều tan biến. Thủa xưa đầy kỷ niệm tan thành mây khói, con đường sau này, có thể là nơi núi sâu người bàn thơ luận đạo, hoặc ở ngày lành đẹp trời nào đó gả cho người khác, tất cả đều tùy thuộc vào ta. Tiêu lang người qua đường, có lẽ chỉ biết cười mà bước qua.

      *

      Chú thích:

      Tên chương 1 – ‘Từ nay về sau Tiêu lang là người qua đường’:

      Lấy ý từ bài thơ ‘Tặng tỳ’ của Thôi Giao dành cho tỳ nữ ông rất thích khi nàng lấy chồng. Mình tạm dịch nhé:

      “Vương tôn công tử nối gót theo

      Lệ buông xanh biếc thấm khăn hồng

      Hầu môn vừa vào sâu như biển

      Chỉ còn Tiêu lang kẻ qua đường.”

      Hai câu thơ cuối rất kinh điển, nếu xem các bài thơ Đường, phát rất nhiều khi nhắc đến người đều gọi là ‘Tiêu lang’, thời Tống, thời Thanh về sau cũng dùng cách này, mà trước thời Đường vẫn chưa xuất . Vậy vì sao ‘Tiêu lang’ được dùng như ‘tình lang’?

      Có cách giải thích dựa vào ‘Liệt tiên truyền’ của Lưu Hướng thời Hán: Tần Mục Công và Tiêu Sử có tài thổi tiêu, có thể gọi được khổng tước trắng bằng tiếng tiêu của mình. Mục Công có con tên là Lộng Ngọc, Mục Công nguyện cho con cưới Tiêu Sử. Tiêu Sử ngày ngày dạy Lộng Ngọc bài Phượng Minh, mấy năm sau thổi giống như tiếng phượng, phượng hoàng đến nhà của hai người, nên gọi là đài Phượng Hoàng. Hai vợ chồng vẫn ở đài Phượng Hoàng, cho đến vài năm sau mới cưỡi phượng hoàng lên trời. Về sau ‘Lộng Ngọc’ được dùng để chỉ mỹ nữ hoặc tiên nữ, ‘Tiêu Sử’ dùng để tình lang hoặc vợ chồng, sau trở thành ‘Tiêu lang’.

      cách giải thích khác được viết trong ‘Lương thư – Võ đế kỷ thượng’: “Thiên vệ tướng quân Vương Kiểm Đông lên chúc rượu, vừa thấy Tiêu Diễn, vẻ mặt kính trọng sâu sắc, vì thế Lô Giang Hà ghi lại: Tiêu lang ngồi giữa trung tâm, cao quý nên lời.” Tiêu lang này chính là Lương Võ đế Tiêu Diễn, người lập ra triều Lương, phong lưu đa tài, rất có danh tiếng trong lịch sử. Về sau nhiều người dùng ‘Tiêu lang’ chỉ nam tử được nữ tử say đắm.


      (Giời ạ, edit xong đoạn chú thích này mà quáng mắt luôn @__@)

      (1) Tế thủy trường lưu: Dòng suối nhưng chảy dài. Ý tình của nữ chính quá cuồng nhiệt nhưng sâu sắc, chung thủy.

      (2) Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, đẹp hơn hẳn nhân gian vô số: Nguyên văn là ‘Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ’. Trích trong ‘Thước kiều tiên’ của Tần Quan, miêu tả đêm Thất Tịch gặp gỡ của Ngưu Lang Chức Nữ.

      (3) Tương Vương có mộng thần nữ có tình: Theo điển cố, thời Chiến quốc, thần nữ Vu sơn thầm mến Sở Tương Vương, lén xuống phàm trần gặp gỡ. Tương Vương vừa thấy liền đem lòng thương , muốn kết thành vợ chồng, nhưng vì tiên phàm cách trở nên thể như nguyện. Sau khi Tương Vương về cung liền nhớ mãi quên, thần nữ Vu sơn muốn gỡ tương tư của Tương Vương, liền vào mộng se duyên vợ chồng rồi trao ngọc bội rời . Về sau Tương Vương đến tận Vu sơn tìm giai nhân, thần nữ lại xuất , rằng tiền duyên hết, khuyên Sở Tương Vương nén tình cảm, chuyên tâm xã tắc. Tương Vương đồng ý từ biệt, trở về hoàng cung.


      (4) Tĩnh tựa liên hoa: So sánh người phụ nữ dịu dàng thanh khiết như hoa sen.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 2: Vọng, văn, vấn, thiết [Thượng]
      Biên tập: CANDY
      Nguồn: http://nhuoclinh.wordpress.com/



      Phó Tĩnh Nhã là tiểu thư quan gia điển hình, phụ thân từng làm đại học sĩ của Long Đồ các, chức quan nhất phẩm, về sau rút lui khỏi quan trường khi đỉnh, cùng thê tử con cái cáo lão hồi hương, cả nhà hòa thuận vui vẻ, hưởng hết phú quý. Được phụ thân hun đúc, Phó Tĩnh Nhã dịu dàng tài đức, tính tình tốt thể tốt hơn. Ai cũng người nào có thể lấy tiểu thư Phó gia quả tu phúc mấy đời. Nhưng ai biết Phó Tĩnh Nhã tài cao mạo cao mắt nhìn còn cao hơn, thấy phụ thân tài trí hơn người của mình chỉ có thê tử là mẫu thân, vì thế thể dễ dàng chấp nhận ý tưởng nạp thiếp của trượng phu. Chỉ tiếc, như ý muốn.

      Phó Tĩnh Nhã thích yên lặng, bình thường rất ít giao tiếp, căn bản có bạn thân khuê phòng. Mọi người biết tính tình nàng nên ở nhà cả ngày cũng hiếm có ai đến quấy rầy. Chỉ có a hoàn Tiểu Thu mang từ nhà mẹ đẻ đến còn có thể chuyện cùng nàng, nửa năm trước gả cho người hầu của trượng phu nàng, cuộc sống cũng tệ lắm.

      Theo ý ta, Tiểu Thu a hoàn thông minh có chủ kiến. Từ lúc tiểu thư của nàng quen với Tôn Thừa Nghiệp, nàng nhìn thấu bản chất của đến tám chín phần, hết lời khuyên bảo vị tiểu thư hoàn toàn mất hồn. Sau này trở thành hồi môn theo tiểu thư vào Tôn gia, theo lý a hoàn hồi môn có thể bị thu phòng,(1) nhưng Tiểu Thu sớm tìm đường xoay sở tốt, túm lấy tên hầu Lâm Toàn theo Tôn Thừa Nghiệp, thế còn đau khổ cầu xin tiểu thư để gả cho . Chắc Tôn Thừa Nghiệp thấy thể xơ múi được người trong nhà, bèn vươn tay vươn chân ra bên ngoài.

      Từ khi nghe tin gia(2) muốn nhận tiểu thiếp, lúc nào Tiểu Thu cũng quấn bên tiểu thư âu sầu của mình, khuyên răn nàng, kể chuyện bên ngoài trêu chọc giúp nàng vui, thậm chí ngay cả tướng công của mình cũng để ý, ngày ngày trông giữ bên cạnh tiểu thư, sợ nàng luẩn quẩn trong lòng.

      Chỉ bằng trung thành của Tiểu Thu với Phó Tĩnh Nhã, ta rất vừa lòng, a hoàn kia chỗ dựa vững chắc. Ta tin tưởng nàng trăm phần trăm.

      Tuy Tôn gia dựa vào kinh thương buôn bán để kiếm tiền, nhưng vẫn kém các nhà giàu quyền quý, người hầu trong nhà cũng nhiều lắm. Trong nhà có người được gọi là Phúc thẩm, hơn bốn mươi tuổi, thân hình tròn vo, là a hoàn hồi môn của mẹ Tôn Thừa Nghiệp, bây giờ quản lý người hầu đầy tớ trong nhà.

      A hoàn trong nhà đều trưởng thành, ít ôm ý hoài xuân, tuy dám vọng tưởng thiếu gia, nhưng tình đưa tình nhìn vài gã hầu nam ưa nhìn vẫn có thể. Có điều, hiển nhiên Phúc thẩm nghĩ như vậy, chỉ cần biểu tình, ngôn ngữ, hành vi của ai mà hơi khác thường, ánh mắt của bà lập tức như đèn pha bắn sang, chiếu rọi người kia từ đầu xuống chân.

      Tôn Thừa Nghiệp là do Phúc thẩm nuôi lớn, tất nhiên lòng dạ của bà đều đặt người thiếu gia. Bà hoàn toàn trung thành với Tôn Thừa Nghiệp, mặc dù có lúc hài lòng với tính tình của ta – Phó Tĩnh Nhã, nhưng kiêng dè thân phận bề nên cũng cho vài phần mặt mũi.

      Nếu biết dùng người, giá trị của Phúc thẩm cũng rất lớn. Ta cầm mứt hoa quả lên ăn, tấm tắc khen ngon, Tiểu Thu bên cạnh nhìn đến trợn mắt há mồm, bởi vì nàng chưa bao giờ thấy tiểu thư của mình có thời điểm thô lỗ đến thế. Nàng sợ ta bị kích động, canh giữ càng nghiêm mật, ngay cả vệ sinh cũng phải theo sau.

      Lại đến vị quản gia trong nhà – Lâm thúc, phụ thân của Lâm Toàn, cũng là bố chồng của Tiểu Thu. Tôn gia có ít cửa hàng trong thành, thu chi kết toán sau cùng của các chưởng quầy đều gửi cho Lâm thúc. Đừng nhìn tướng mạo hiền lành của Lâm thúc mà tưởng người này ôn hòa, năng lực của ông ấy quả thực thể khinh thường, to tát là thông minh tài giỏi, còn thông thường hơn là khéo léo nhanh nhạy.

      Tuy là bố chồng của Tiểu Thu, theo danh nghĩa là thông gia, nhưng ta vẫn an tâm tin tưởng ông ta, người này, phải xếp vào phái trung gian. ra, bất kể ở thời điểm nào, phái trung gian mới chính là lực lượng khiến người ta đau đầu nhất. Quả thực thể đề phòng người khác.

      Trong nhà còn vài người, tính toán xong xuôi có thể tin tưởng Tiểu Thuận lanh lợi và Tiểu Đa làm ở phòng bếp. Ngần này cũng đủ rồi, dù sao kế hoạch của ta cũng chỉ là trả thù, phải chuyện lớn gì công khai, nhiều người quá tốt.

      Ta chậm rãi đến phòng thu chi của Lâm thúc, Lâm thúc thấy ta tự đến đây có vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn cung kính mời ta ngồi xuống, hỏi xem chẳng hay ta muốn xem sổ sách trong nhà. Lúc trước khi Phó Tĩnh Nhã gả về đáng ra nên nhận việc quản lý thu chi trong nhà, chẳng qua nàng muốn hao tổn tâm trí vì mấy việc rườm rà này, cho nên vẫn quan tâm. Vì thế Lâm thúc vẫn tiếp tục vất vả, đây cũng là nguyên nhân Phúc thẩm có phần ưng nàng.

      Ta nhếch môi, xoa xoa tay vịn ghế dựa, lơ đãng phủ nhận: “ cần, ta chỉ muốn ít tiền mua quần áo.”

      mặt Lâm thúc xuất nhiều phản ứng: “Thiếu phu nhân thích chất liệu như nào, gọi kẻ dưới đến cửa hàng mua là được.”

      Ta vẫn ngẩng đầu, ánh mắt hơi ngẩn ngơ nhìn tay vịn, thở dài khe khẽ: “Tướng công chàng…” Muốn lại thôi, lông mi dài chớp chớp vài cái, che khuất ánh lệ trong đáy mắt, giọng trở nên mỏng manh: “Ở nhà hơi buồn, ta muốn ra ngoài cùng Tiểu Thu, thuận tiện mua vài bộ đồ thích hợp…”

      Lâm thúc thấp đầu: “Thiếu phu nhân phải, xin hỏi thiếu phu nhân muốn bao nhiêu bạc?”

      ngàn lượng… biết có được hay .”

      Lông mày Lâm thúc nhướn lên: “Ta lấy cho thiếu phu nhân.”

      tay cầm ngân phiếu ngàn lượng, muốn ra chợt dừng lại, giọng rất đau thương: “Nếu cách này có thể xoa dịu khó chịu trong lòng, có lẽ về sau lại phiền Lâm thúc.”

      tiếng “Vâng” truyền đến, cũng biết Lâm thúc có biểu tình gì. Dù sao Phó Tĩnh Nhã luôn luôn thiếu tiền riêng được cầm tay số tiền lớn nhất từ trước đến nay.

      muốn dẫn Tiểu Thu ra ngoài sao? . muốn mua quần áo sao? .

      Ta đưa trăm lượng cho Tiểu Thu, bảo nàng mua cho ta quần áo màu trắng cực kỳ phổ thông, trăm lượng này có thể mua được bao nhiêu bộ cứ mua, nhưng tuyệt đối phải giống nhau như đúc, tựa như muốn bán buôn vậy.

      Tất nhiên Tiểu Thu hiểu bán buôn là gì, nàng chỉ băn khoăn là trăm lượng này đại khái có thể mua được gần trăm bộ quần áo bình thường, nhưng làm sao mang về đây?

      Tiểu Thu tất nhiên rất lo lắng để ta ra ngoài, vì thế trước khi rời nhà cho ta ăn mặc thành bộ dáng phu nhân bình thường, quần áo người hầu, hề thu hút người khác phạm tội. Sau đó khuyên can Tiểu Thu nửa ngày, rốt cuộc ta chờ ở Bích Thủy lâu, nàng mới chịu yên tâm mua quần áo.

      Thế gian ai mà biết Bích Thủy lâu? Đó là nguyên nhân Tiểu Thu yên tâm. Bích Thủy lâu là nơi chuyên buôn bán tin tức, gần như thành trì nào cũng có tồn tại của nó, huyện xã thôn quê cũng có Bích Thủy Lâu, chẳng qua trang trí tinh xảo như ở thành lớn, chỉ là các lán nước uống trà đơn giản.

      Trà của Bích Thủy lâu rất nổi danh, dù là quan lớn người giàu hay là dân chúng bình thường đều thích nhàn rỗi vào gọi bình trà, nghe người thuyết thư(3) kể chuyện trời Nam đất Bắc. Đương nhiên, khác nhau ở chỗ người cao quý đều ngồi trong phòng riêng ở lầu , dân chúng ngồi đại sảnh lầu dưới.

      ai có thể gây ở Bích Thủy lâu, cho dù lão Thiên Vương có đến đây cũng chỉ có nước ngoan ngoãn ngồi uống trà. ai biết chủ nhân của Bích Thủy Lâu, nhưng ai cũng biết người đó nhất định là hùng có võ công trác tuyệt. ai dám nghi ngờ khả năng của Bích Thủy lâu, việc vụn vặt nhặt của bất kỳ kẻ nào, chưa đến vài canh giờ được điều tra ràng rành mạch.

      Ta đến trước bàn của chưởng quầy, khẽ gõ xuống ba cái. Chưởng quầy tươi cười rào đón: “Ái chà, Tôn thiếu phu nhân, uống trà hay thả diều đây?”

      ‘Thả diều’ là tiếng lóng, ý mua tin tức. Bình thường ta ra khỏi nhà, xuất môn còn mặc như vậy mà vẫn có thể nhận ra, chưởng quầy của Bích Thủy lâu quả thực phải tầm thường.

      “Tất nhiên là vừa uống trà vừa thả diều.” Ý là ta muốn mua tin tức hạng thấp.

      “Thiếu phu nhân cần diều thông thường, diều tinh tế hay diều cực phẩm?” Diều thông thường là chỉ tin tức sơ lược, diều tinh tế chỉ tin tức đầy đủ, diều cực phẩm là tin tức toàn diện. Mọi người vẫn có chuyện nào là toàn diện cả, nhưng diều cực phẩm này lại có thể làm được.

      “Diều cực phẩm.”

      Chưởng quầy đưa cho ta tờ giấy màu vàng để viết chuyện tình cần hỏi lên , ta dùng nét chữ tú lệ của Phó Tĩnh Nhã nắn nót, trả năm mươi lượng mua diều, sau đó gọi ấm Bích Loa Xuân,(4) tìm vị trí ngồi trong đại sảnh. Vị thuyết thư tiên sinh kể chuyện “Hiệp nữ Thanh Loan đại chiến Hoa Thành Cẩm.”

      **********************************************************

      Chú thích:

      Tên chương 2 – ‘Vọng văn vấn thiết’: Cách khám bệnh của người xưa – nhìn, nghe, hỏi, bắt mạch. Ở đây ngụ ý Phó Tĩnh Nhã trong giai đoạn tìm hiểu về cuộc sống xung quanh mình, xây dựng kế hoạch trả thù.

      (1) Thu phòng: Nhận làm thiếp.

      (2) gia: Cách gọi của nhà dành cho chàng rể.

      (3) Thuyết thư: Người ngồi ở những quán trà, hay ngoài đường để kể chuyện kiếm tiền.

      (4) Bích Loa Xuân: loại trà xanh nổi tiếng của Trung Quốc.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 3: Vọng, văn, vấn, thiết [Trung]
      Biên tập: CANDY
      Nguồn: http://nhuoclinh.wordpress.com/


      Ta tựa vào lưng ghế, tay cầm điểm tâm, tay lật quyển sổ dày khoảng trăm trang. thể bội phục hiệu suất làm việc của Bích Thủy lâu, chỉ hai canh giờ ngắn ngủi góp nhặt được hết tất cả những việc nhặt trong hai tháng vừa qua của Tôn Thừa Nghiệp. Thậm chí ngay cả lúc vệ sinh, lúc lên giường kêu a a ưm ưm gì đó cũng điều tra được ràng, gần như có thể đóng thành sách, lấy tên ‘Vài chuyện phong lưu của Tôn thiếu gia’. Kể ra tốn năm mươi lượng mua diều cực phẩm vẫn đáng tiền…

      Tiểu Thu sáng mắt, vẻ mặt tò mò nhìn quyển sổ tay ta, rốt cuộc chịu nổi: “Tiểu thư, sách này viết thú vị lắm à?”

      Tiểu Thu theo Phó Tĩnh Nhã từ , tất nhiên biết chữ. Ta xem xong mấy phần trọng điểm rồi, thuận tay ném cho Tiểu Thu, ra hiệu nàng có thể đọc.

      Tiểu Thu hiếu kì mở ra, sắc mặt biến đổi nhanh chóng, lật được vài tờ luống cuống đánh rơi. Tròng mắt nàng rưng rưng, cố nén nước mắt của mình: “Tiểu thư…”

      Giọng của nàng khiến ta cảm thấy chua xót, quay đầu , ánh mắt nhìn sang nơi khác: “Xem hết rồi à?”

      Tiểu Thu quỳ xuống, bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay ta: “Tiểu thư đừng đau lòng, là Tiểu Thu tốt. Nếu hồi trước Tiểu Thu có thể hết sức khuyên bảo tiểu thư, tiểu thư gả vào nhà này, Tiểu Thu sai rồi…”

      Ta vuốt vuốt mặt nàng, nở nụ cười: “Em đúng, ta đau lòng nữa.”

      Tiểu Thu căng thẳng nhìn ta, chỉ sợ ta biến mất ngay tức khắc.

      Ta kéo nàng dậy, cũng thuận tay nhặt quyển sổ kia lên, tiếp tục ăn điểm tâm: “Phó Tĩnh Nhã chết rồi, sau giờ ngọ ba ngày trước, bây giờ trước mặt em là người hoàn toàn mới.”

      Gương mặt Tiểu Thu hơi nhăn nhó, hiển nhiên nàng nghĩ ta chỉ bực bội bừa. Trong lòng thoáng đau, điểm tâm thể nuốt nổi nữa, vì thế ta tung quả bom: “Ta chuẩn bị bỏ !”

      Tiểu Thu nhìn ta như nhìn thiên thư,(1) sau đó thấy vẻ mặt nghiêm túc của ta, gần như kêu lên: “Tiểu thư, được đâu! Chưa bao giờ có chuyện nữ tử bỏ chồng, quan phủ cũng thừa nhận. Tiểu thư, thanh danh là quan trọng nhất đó…”

      Ta chợt nhớ ra chỗ mình đến chính là thời đại cổ lỗ, thở dài, quả nhiên kế hoạch bỏ chồng thể thực được. Cặp mắt tràn ngập xót xa: “Tiểu Thu à, nếu tiếp tục sống ở đây ta chết mất… Em muốn ta chết chỉ vì giữ cái thanh danh tốt sao??”

      Tất nhiên ta cố tình hiểu sai ý của Tiểu Thu, nhưng ta cần có chiến hữu làm đồng minh, thể dùng thuốc liều mạnh!

      Nước mắt Tiểu Thu lập tức rơi xuống: “ phải phải đâu… Tiểu thư à…”

      Ta vỗ về gương mặt nàng: “Ta còn chưa khóc, sao em khóc rồi?” Tay lại với lấy quyển sổ kia, bên trong ghi chép, khoảng hai tháng trước ở nhà bạn tốt Tiền Hạo Vân, tướng công Tôn Thừa Nghiệp của ta gặp được đứa bồ nhí kia, cũng chính là tình nhân được bao cấp – Dương Vi.

      Nhà của Tiền Hạo Vân buôn bán tơ lụa, của cải giàu có, từ quen biết Tôn Thừa Nghiệp. Con người này là thương nhân lọc lõi, mà Dương Vi là tiểu thư danh giá, biết vì sao lại có quan hệ với nhau. Ngày ấy Tôn Thừa Nghiệp uống rượu ở Thúy Ngọc lâu, uống say sưa xong liền về nhà Tiền Hạo Vân, gặp phải Dương Vi, nhất thời lửa gần rơm bén mạnh, uống nữa uống mãi cuối cùng lên giường luôn.

      Theo Bích Thủy lâu, khi đó Tôn Thừa Nghiệp vẫn tỉnh táo, biết mỹ nhân giường kia phải nương tử nhà mình, miệng còn kêu “Tiểu mỹ nhân Dương Vi của ta”… Ghi chép kỹ càng tỉ mỉ như thu hình tại trường bằng…

      Sớm hôm sau, Tiền Hạo Vân thấy tình hình như vậy liền làm ầm lên, tức giận Dương Vi là nghĩa muội của , sao có thể bị người làm nhục? Tôn Thừa Nghiệp qua đêm ôm mỹ nhân, thần thanh khí sảng, đồng ý tìm tòa nhà cho Dương Vi ở, sau đó chuyện với vị kia, tức là nương tử Phó Tĩnh Nhã ở nhà, chọn ngày lành đưa về làm thiếp…

      Sổ cũng có ghi, Dương Vi phải loại tiểu thư ngày ngày ở nhà thêu thùa, bình thường rất chua ngoa đanh đá, hàng xóm đều gọi nàng là ‘Cây kéo thêu hoa’.

      Ta ngán ngẩm, trước chưa đến đây có phải mưu hay , chỉ bằng tính tình trầm lặng thích tranh đấu của Phó Tĩnh Nhã trước kia, nếu cây kéo này vào cửa chẳng lẽ còn đường sống cho nàng ư? Còn cả mấy việc nhặt nữa, liên quan đến vài nợ tình hồi xưa của Tôn Thừa Nghiệp, bàn việc buôn bán xong đến lầu xanh kỹ viện qua đêm cũng là chuyện thường.

      Chẳng lẽ trước đây Phó Tĩnh Nhã quả bị tình cảm làm mờ mắt, ngay cả hành tung cử chỉ của người trong lòng cũng hề tò mò hỏi han sao?

      “Cốc cốc cốc…” Tiếng đập cửa có tiết tấu vang lên.

      Ta ngẩng đầu, thấy sắc trời sớm liền nghĩ là Tiểu Thu đến gọi ăn cơm, liền giày bước ra mở cửa.

      Cửa mở, nam tử đứng ở bên ngoài, khuôn mặt tuấn tú, mái tóc búi cao bằng bạch ngọc quan, mặc trường bào gấm hoa thượng đẳng, tay áo trắng thêu chữ ‘Phúc’, đai lưng chạm ngọc bích rủ tơ vàng, miệng mỉm cười, cặp mắt mềm mại như nước, dịu dàng nhìn ta: “Nương tử.”

      Ta giật nảy mình, nam tử này chính là Tôn Thừa Nghiệp. Nếu phải biết được tính cách xấu xa của , thể nào ta cũng bị vẻ ngoài tiêu sái tốt đẹp nổi bật giữa trần thế này lừa rồi. Khó trách Phó Tĩnh Nhã lòng theo , thậm chí còn vì đau lòng mà chết.

      Ta lập tức phản ứng lại, mỉm cười: “Mấy ngày nay tướng công đâu? bao ngày gặp rồi?” Vừa cả hai vừa vào phòng.

      Hiển nhiên Tôn Thừa Nghiệp ngờ ta vậy, Phó Tĩnh Nhã trước nay chỉ mỉm cười chứ chưa bao giờ mở miệng hỏi, vì thế hỏi ngược lại: “Nương tử nhớ vi phu à?”

      Ta nhướng cặp mi thanh tú, giả giận liếc cái: “Những lời này hẳn là thiếp nên hỏi tướng công, mấy ngày nay tướng công có nhớ thiếp ?”

      Tôn Thừa Nghiệp cười ha ha: “Nhớ, đương nhiên là nhớ.” xong liền lại gần ôm vai ta.

      Ta cảm thấy khó chịu, nhưng dám tránh. Để đề phòng có thêm nhiều hành động quá phận khác, ta mình đói bụng, giãy khỏi tay , búi tóc rồi cùng nhau đến phòng ăn.

      Lúc ăn cơm, rốt cuộc ta hỏi đến vấn đề canh cánh trong lòng: “Tướng công, người bên ngoài kia… khi nào chuẩn bị vào nhà?”

      Tôn Thừa Nghiệp ăn canh, đầu cũng thèm ngẩng lên, đáp: “Đợi sau khi bẩm báo cho cha mẹ .” Phụ thân của Tôn Thừa Nghiệp toàn tâm toàn ý với vợ, hai vợ chồng kiêm điệp tình thâm,(2) sau khi Tôn Thừa Nghiệp thành hôn liền rời nhà du ngoạn. nay chắc ở Kỳ Châu, nếu lập tức trở về, nhanh nhất cũng phải tháng nữa. Với ta, thời gian như vậy là đủ rồi.

      Ta cắn môi, siết chặt thìa trong tay: “Tướng công nhất định muốn đưa nàng về sao?”

      Tôn Thừa Nghiệp sửng sốt, ngẩng đầu thấy biểu tình của ta, cảm thấy khó xử: “Vi phu, vi phu chỉ sợ nàng có thai.”

      Có thai? Bích Thủy lâu mà, chẳng lẽ có sơ sót? Ta lạnh giọng: “Nàng mang thai rồi à?”

      Tôn Thừa Nghiệp tiếp tục ăn cơm: “Chưa.” Sau đó cảm thấy mình vậy ổn, bổ sung tiếp: “Đó là lỗi lầm do ta phạm phải khi say rượu, trong sạch của nàng bị ta vấy bẩn…”

      Ta làm bộ hừ tiếng: “Nếu thiếp đồng ý sao?”

      Tôn Thừa Nghiệp trầm giọng: “Nương tử luôn là người hiểu đạo lý.”

      câu hiểu đạo lý liền có thể đuổi ta à? Ta quăng thìa trong tay vào bát, khiến Tôn Thừa Nghiệp giật mình. Ta đứng lên vẫy Tiểu Thu đứng sau, trở về phòng.

      Bảo Tiểu Thu chuẩn bị nước tắm cho ta, nàng nghi hoặc : “Chẳng phải tiểu thư vừa tắm hồi trưa xong à?”

      Ta nhíu mày: “Lại bẩn rồi.”

      Ta dùng ngón cái và ngón trỏ kéo vạt áo xuống, sau đó đá quần áo sang bên, dùng nước trong tắm lại từ đầu đến chân. Tắm xong gọi Tiểu Thu vào lấy quần áo đốt.

      Tiểu Thu khó hiểu: “Tiểu thư, vì sao lại phải đốt?”

      Ta lười giải thích: “Nếu em tiếc cứ giữ lại, đừng để ta nhìn thấy là được.”

      Trước lúc ngủ, tiếng đập cửa lại vang lên cùng giọng trầm trầm gọi ‘Nương tử’. Ta đáp, bắt đầu đếm thầm.

      Kết quả, chưa đếm đến ba mươi, tiếng đập cửa ngừng. Nam tử này, ngay cả kiên nhẫn vài phút cũng chịu cho thê tử của , có lẽ kinh nghiệm bay nhảy qua nhiều khóm hoa,(3) nghĩ rằng nương tử của hờn dỗi…

      Bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa, giọng nữ khẽ gọi: “Tiểu thư.”

      Ta mở cửa, Tiểu Thu đứng bên ngoài, nàng : “Tiểu thư, tiểu thư nên như thế.”

      Ta cười khổ: “Tiểu Thu, ta chỉ hỏi em câu, ta còn có hy vọng sống ?”

      Tiểu Thu lập tức ngây người.

      **********************************************************

      Chú thích:

      (1) Thiên thư: Sách trời, cũng để chỉ những quyển sách viết cao siêu, khó hiểu.

      (2) Kiêm điệp tình thâm: Tình cảm sâu sắc như cá bơi theo đôi, bươm bướm quấn quít.

      (3) Ý Tôn Thừa Nghiệp có quan hệ với nhiều nữ nhân nên có kinh nghiệm.
      tart_trung thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 4: Vọng, văn, vấn, thiết [Hạ]
      Biên tập: CANDY
      Nguồn: http://nhuoclinh.wordpress.com/


      Từ sau hôm đó, Tiểu Thu khuyên bảo gì nữa, chỉ yên lặng ở bên cạnh ta, vẻ mặt mang đầy tâm . Ta biết nàng chậm rãi thay đổi cách nghĩ của mình, chỉ cần thêm thời gian thôi, vì thế để tâm nữa.

      Năm ngày liên tiếp Tôn Thừa Nghiệp về nhà, trở mặt quăng bình quăng vỡ luôn rồi. Phúc thẩm bắt đầu trách mắng, rằng ả dụ dỗ quyến rũ thiếu gia tốt đẹp gì, nhưng nhiều lúc vì kiêng nể thiếu gia nhà bà mà mắng nhiếc khá dụ. Ta ở gần nghe đến ù cả tai, thế Phúc thẩm còn qua chỗ ta vài lần, rằng thiếu gia ở biệt viện bên ngoài an toàn sạch , tóm lại là muốn ta giữ chặt lòng dạ phu quân của mình. Trời ạ, nếu ta có khả năng này, sao trước đây có thể bị gã nam nhân thối tha kia tổn thương đầy mình?

      Vì thế, ta cũng bực bội, mấy ngày liên tiếp đều ra ngoài giải sầu, thuận tiện rút ít tiền riêng đến gửi vào tiền trang.(1) chơi lung tung trong thành, thực ra là xem xét địa hình để mình có thể nhanh chóng nhớ hết các đường phố cửa tiệm. Sau đó lại đến Bích Thủy lâu mua hai diều, là cực phẩm của cực phẩm, lúc ra, chưởng quầy liền cả kinh lên lời.

      Lượn lờ quanh nhà Dương Vi, vài lần tình cờ gặp nàng. Làn da màu mật ong, mắt to mũi thon, miệng chúm chím, vừa nhướng mày mỉm cười liền rạng rỡ bốn phía, mị hoặc vô cùng. Đột nhiên ta hiểu được vì sao Tôn Thừa Nghiệp lại thích Dương Vi như vậy, thậm chí mặc cho Phó Tĩnh Nhã đau lòng cũng quyết tâm đưa nàng về làm thiếp. Phải biết rằng, tuy nợ tình của Tôn Thừa Nghiệp rất nhiều, nhưng cũng chỉ muốn đưa Dương Vi về nhà!

      Đường phố lớn lớn , ba ngày liên tiếp ta đều gặp nam tử đẹp trai mà kỳ lạ. Nam tử này khi ngông cuồng như nhân vật võ lâm ai sánh nổi, khi mặc đồ đỏ thêu vàng, quyến rũ như người đứng đầu quán tiểu quan(2) nào đó. Mà kỳ lạ là vì mỗi lần thấy , bên người luôn có vị nữ tử khác nhau, cho dù có, chỉ cần tùy tiện đùa giỡn, mỹ nhân liền theo sát thôi. Là nữ tử bị trêu chọc như thế mà vẫn thích nam tử khinh bạc chính mình, thể khiến người ta tặc lưỡi lắc đầu. Huống hồ kẻ háo sắc vẫn thường xuyên lại con đường này, thế mà xuất trường hợp con chuột qua phố người người đuổi đánh, đúng là hiểu nổi, hiểu nổi!

      Loại chuyện như vậy, giống như gia vị cho cuộc sống, thi thoảng nhìn thấy để điều tiết tâm tình cũng tốt.

      ngày, ta đường với Tiểu Thu, bỗng nhiên xuất bàn tay ngăn cản Tiểu Thu, nhìn sang, hóa ra là tên kia. “Vị nương này trông quen quá nhỉ?”

      Ta vừa bực mình vừa buồn cười, nam tử này quá lớn mật rồi, như ban ngày cũng dám rớ vào. Hôm nay mặc bộ đồ màu đỏ, đầu buộc tử kim quan, hai sợi tua màu bạc buông xuống hai bên má, càng tôn thêm vẻ đẹp trung tính. đôi mắt hoa đào ngập nước ngừng chớp chớp, nhìn Tiểu Thu long lanh sóng tình.

      Mấy ngày nay tâm tình Tiểu Thu tốt, tất nhiên chú ý đến người rảnh rỗi phá quấy, càng bỏ qua ánh mắt có thể làm say lòng nữ nhân, giọng lạnh lùng: “Ngươi là ai? biết.”

      Nam tử thất bại, vẻ mặt suy sụp, nhưng nháy mắt lại nhiệt tình cười tươi hơn vừa rồi: “ nương và ta gặp nhau đường là có duyên rồi, vừa rồi còn chuyện với nhau, chẳng phải bây giờ thành quen biết?”

      Tiểu Thu thản nhiên liếc cái, gì.

      “Tại hạ Hoa Thanh Cẩm.”

      Cái gì? Ta lập tức nghĩ tới câu chuyện mà thuyết thư tiên sinh ở Bích Thủy lâu kể. giang hồ có người tên là Hoa Thành Cẩm, phong lưu thành tính, khinh công rất giỏi, là hái hoa tặc. thích các nữ tử đàng hoàng ở khuê các nhưng thích dùng sức mạnh đoạt lấy các nàng, còn tự xưng là nhã tặc.(3) Hiệp nữ Thanh Loan nhìn ngứa mắt, so hơn trăm chiêu vẫn chưa bắt được .

      Hành vi của Hoa Thành Cẩm người đời đều biết, tất nhiên Tiểu Thu cũng biết: “Hoa công tử, phu quân ta thích ta tiết lộ tên gọi ra ngoài.” Thuận tiện còn chỉnh lại búi tóc thõng xuống của mình, ra hiệu lập gia đình.

      Gương mặt Hoa Thành Cẩm lập tức như hoa nở, ngừng thay đổi màu sắc, ta nhịn được cười, ôm miệng theo Tiểu Thu, vượt qua Hoa Thành Cẩm về phía trước. ngờ cách ăn mặc mà Tiểu Thu diện cho ta có thể lừa gạt nhã tặc luyện thành tinh.

      Bên cạnh lại duỗi ra bàn tay ngăn cản đường , liếc qua, vẫn là tên hái hoa tặc kia, chẳng qua lần này ngăn ta.

      Mắt hoa đào cười cong như trăng lưỡi liềm: “Cách ăn mặc của vị nương này khiến tại hạ phân vân.”

      Ta nhướng mày, hôm nay ta ăn mặc giống bình thường, quần áo người hầu, bôi bừa phấn son cho xấu, độn eo béo tròn, rất giống mấy bác trung niên. Chẳng lẽ Hoa Thành Cẩm cũng có hứng thú với bác ?

      “Nếu nương có thể thoa son phấn thượng phẩm, mặc áo lụa tay mây, chậc chậc…”

      Nếu có ý dâm, xin đừng thể trước mặt đương . Ta nhìn cười vui vẻ: “Đa tạ công tử chỉ bảo, nhưng phu quân ta coi tiết kiệm là thể diện mất rồi.”

      Lần này Hoa Thành Cẩm bị choáng váng vì lời của ta, chỉ cười cười hỏi lại “ sao?”, sau đó liền thong thả tránh ra.

      vào gian hàng vải bình thường, có vài phụ nhân(4) buôn ngắn buôn dài ríu ra ríu rít, thấy ta và Tiểu Thu cũng là nữ nhân nên ngừng câu chuyện.

      bác : “Tiện nhân của Dương gia ỷ vào bản thân có chút nhan sắc nên suốt ngày thông đồng với nam nhân, biết xấu hổ.”

      Người khác tiếp tục: “Đúng thế đúng thế, trước phố còn uốn éo lưng, xoay xoay mông…” xong còn giả vờ lắc lư người, mọi người xung quanh cười ồ lên.

      giọng căm giận: “Bắt chước nữ nhân biết xấu hổ đó làm gì? Lần trước gã nhà ta xem đến rớt con mắt, ta phải lấy gậy đuổi chạy quanh sân vòng mới nguôi… Mà, nghe nàng ta tìm được người rồi?”

      “Phải, là Tôn thiếu gia cơ đấy!”

      “Ái chà! Vậy chẳng phải bị đội rất nhiều nón xanh(5) rồi? Nghe tiện nhân kia quan hệ với rất nhiều nam nhân mà.”

      “Tôn thiếu gia hẳn ngại gì đâu, hai người bọn họ chẳng phải đẹp đôi sao? dâm, đãng…”

      “Ha ha ha ha, vừa hợp, vừa hợp…”

      “Ghen tị phải ? Nếu gã nhà ngươi thích ngươi nữa tìm Đại Ngưu bên phố Đông , người nung núc thịt nhé…”

      “Thôi , chỉ có ngươi mới thích ấy…”



      Ta chăm chú nghe, tập trung xem mấy đồ thêu tay này, Tiểu Thu bên cạnh lại cực kì kinh ngạc.

      Ta bĩu môi, tìm thấy bức thêu nhị long diễn châu(6) liền mua luôn. Tâm tình cực kỳ tốt, ý tưởng nho hình thành. Dương Vi à, vì sao lúc trước ta chú ý rằng tên này có thể gọi thành ‘liệt dương’(7) chứ, ha ha.

      Phá hoại nhân duyên của người khác bị trâu đá, nhưng nàng ta làm hỏng hôn nhân của người khác, ta cắt nhân duyên của nàng ta hẳn vẫn chưa thể sánh bằng nhỉ?

      tình thay đổi mới là tồi tệ, con người của ta rất thiện lương cũng rất nhân ái… Ôi, hôm nay gặp hái hoa tặc đường, bộ quần áo này lại phải đốt. Quần áo bẩn nên xử lý như vậy là tốt nhất, dù sao vẫn còn chín mấy bộ để dành, đủ dùng đến lúc ta rời

      **********************************************************

      Chú thích:

      (1) Tiền trang: Ngân hàng ở thời cổ đại.

      (2) Quán tiểu quan: Tương đương như lầu xanh, nhưng người phục vụ phải nữ nhân mà là nam nhân, gọi là tiểu quan.

      (3) Nhã tặc: Tên trộm thanh cao ạ! :))

      (4) Phụ nhân: Phụ nữ có chồng.

      (5) Đội nón xanh: Tương đương như bị cắm sừng, vợ ngoại tình.

      (6) Nhị long diễn châu: Hai con rồng cùng chơi với viên ngọc.

      (7) Dương Vi đọc gần giống với ‘dương nuy’,nghĩa là liệt dương. :)))))

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :