1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Chọc lầm xà vương lưu manh - Thâm Hải Đích Thiên Không (Hoàn - 280c +5PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHỌC LẦM XÀ VƯƠNG LƯU MANH

      <误惹痞子蛇王>


      Tác giả: Thâm Hải Đích Thiên (深海的天空 - Biển Rộng Trời Cao)

      Thể loại: Huyền huyễn, xuyên , ngược, sủng, HE.

      Số chương: Tầm hơn 200 + 5 Ngoại truyện

      Nguồn: ngocquynh520

      Convert + Edit: Lam Nguyệt Minh (có tham khảo thêm của ngọc quỳnh muội muội)

      Nguồn: sưu tầm



      Giới thiệu

      “Đừng qua đây.” Nàng sợ đến sắp khóc rồi, trước mặt là con rắn vô cùng to lớn nhưng vẫn cáo mượn oai hùm.

      “Khà khà, nhân loại mỹ vị.” con đại hắc xà chảy nước dãi nhìn nàng chằm chằm, miệng xà phun ra tiếng người.

      Được rồi, nàng chẳng qua là cẩn thận đánh chết con rắn nhưng nghĩ lãng phí tài nguyên tốt như vậy cho nên mới mang hầm canh mà thôi. Nhưng chỉ vì chuyện xíu này mà lại xúc phạm đến tôn nghiêm của xà vương giới, giận dữ đích thân đến nhân gian trừng phạt nàng.

      Cuối cùng là may mắn đến hay là gặp phải cay đắng đây?​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 16/10/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1.1: con rắn dẫn đến huyết án

      Dã ngoại hoang dã.

      “Mọi người phân công làm việc, tìm củi đốt, tìm rau dại, nhóm lửa, tất cả mọi người ổn định, .” Lớp trưởng Lâm Mai Thanh ra lệnh tiếng, chỉ huy các tổ phân công lao động vì nghiệp nấu cơm dã ngoại vĩ đại.

      Lớp trưởng đại nhân ai dám nghe, ai dám theo? Cuối cùng có ít nam sinh hoan hô tiếng, sôi nổi chạy về phía rừng rậm cách đó xa.

      “Chúng mình tìm củi, tìm rau dại, các bạn nữ cứ nhóm lửa nấu cơm .” ít nam đồng chí có chủ nghĩa đại nam tử vung tay hô to tiếng, lập tức chui vào rừng cây.

      Trong nhóm nữ sinh có vài người vui, tại sao các phải nhóm lửa nấu cơm chứ? tại nam nữ bình đẳng, con vẫn phải xuống bếp sao? chết .

      “Lớp trưởng, chúng mình cũng muốn tìm rau dại.” Hà Tiểu Ngân bĩu môi, rất bất mãn với Lâm Mai Thanh, xong kéo Vu Tú Tình cùng Lý Quả bên cạnh hướng hướng khác vào rừng rậm.

      Vu Tú Tình bị nắm tay cao ngạo cười, lỗ mũi hếch lên, vẻ mặt khinh thường: “Mình cũng tin bị đánh bại bởi nhóm nam sinh kia.” xong, ánh mắt còn liếc cái về hướng các nam sinh biến mất.

      Lý Quả chỉ cười cười, tùy ý các .

      “Được, được, được, nhóm các cậu là nữ trung hào kiệt, các cậu muốn làm gì làm, chỉ có điều, các cậu phải chú ý an toàn, đừng xa.” Lớp trưởng Lâm Mai Thanh có biện pháp, đành phải bất đắc dĩ cười . Dù sao chuyện nhóm lửa nấu cơm cũng cần nhiều người, để bọn họ tìm chút chuyện làm cũng tốt, chỉ sợ bọn họ vướng chân vướng tay giúp qua loa, ngược lại tốt lắm.

      Ba người vừa được phê chuẩn lập tức nhảy lên vui vẻ, hào hứng lôi kéo nhau chạy vào rừng, dù sao tìm rau dại chỉ là thứ yếu, chạy chơi mới là chủ yếu.

      Ba vừa lại có vài nữ sinh cũng lén lút trốn , đương nhiên là tìm nơi vui chơi, đợi đến khi ăn cơm lại xuất là được.

      “Nơi này giống như ai qua.” Mới vừa bước bước vào rừng rậm, Lý Quả lập tức phát nơi đây hoàn toàn còn nguyên sơ, có dấu chân con người liền hơi sợ.

      Nhưng Vu Tú Tình cùng Hà Tiểu Ngân đều rất kích động, ai qua là tốt rồi, chưa từng có ai, sau lại có mấy người các đến đây, các có thể khám phá, phát nha, quá sảng khoái, quá kích thích a.

      “Tốt nhất là ai tới, chừng có rất nhiều đồ tốt, chút thôi, chúng ta vào xem chút.” Vu Tú Tình lá gan lớn nhất, vừa dứt lời liền dẫn đầu vào trong.

      Hà Tiểu Ngân lập tức chạy theo, theo sau Vu Tú Tình.

      Lý Quả nhìn các lại nhìn đám bạn học cách đó xa, cắn răng, trong lòng hạ quyết định nhắm mắt theo.

      lúc sau, ba người liền xếp hàng dọc vào trong rừng, đường đúng là phát ít hoa dại, rau dại cùng với nấm.

      “Nhìn xem, theo mình là sai .” Vu Tú Tình đắc ý , cười đến vô cùng vui vẻ.

      Hà Tiểu Ngân cười tít mắt, gật đầu đồng ý vẫn quên hái hoa dại cùng nấm.

      “Này, chúng mình cần quá xa, bên trong rất tối tăm.” Mặc dù Lý Quả bị những cây nấm cùng hoa dại vừa tươi vừa non hấp dẫn, trong lòng rất thích nhưng rừng cây u trước mặt vẫn khiến cảm thấy sợ hãi.

      Lời của Lý Quả lập tức khiến cho hai phía trước cười nhạo, cảm thấy đúng là kẻ nhát gan.

      “Cậu ràng theo sau bọn mình còn sợ gì nữa? Chúng mình là bia đỡ đạn cho cậu đấy.”

      Nhưng nếu hai cậu xảy ra chuyện mình cũng bị xui xẻo đó! Lý Quả chỉ dám nghĩ ở trong lòng dám ra bởi vì thể lại hai người bạn tốt miệng lưỡi sắc bén này.

      “Quả Quả, chúng mình trước mở đường, cậu ở phía sau hái , đừng chỉ biết lo sợ.” Vu Tú Tình đằng trước đầu cũng quay lại gọi , chỉ sợ nhát gan làm được gì.

      Lý Quả tức giận, cũng đâu phải chỉ biết lo sợ, vẫn hái rau dại với nấm mà, giống như Tú Tình .

      Ba càng càng vào bên trong, còn thấy cảnh sắc bên ngoài rừng rậm, thậm chí ngay cả giọng của bạn học cũng nghe thấy nữa. Đường càng lúc càng khó , khí càng lúc càng ẩm ướt, mùi lá cây mục nát thỉnh thoảng lại bay vào mũi.

      “Tú Tình, Tiểu Ngân, chúng ta đừng vào nữa, bên trong rất u, chừng là có độc trùng, rắn độc hay gì khác đó.” Cuối cùng Lý Quả sợ hãi, nhịn được gọi hai người, có ý định quay lại.

      “Đồ nhát gan, đúng là sợ chết.” Hà Tiểu Ngân cuối cùng cũng nhịn nổi bởi vì Lý Quả ở phía sau thỉnh thoảng lại kéo quần áo mình, lời vừa lại càng khiến nổi giận, nhịn được quát lên.

      Vu Tú Tình cũng quay đầu lại, cười như cười nhìn : “Quả Quả, cậu cứ mãi nhát gan như thế sao được? tại thế giới này lấy đâu ra nhiều độc vật, độc trùng như vậy? Còn phải bị người ta diệt sạch rồi sao?”

      Lý Quả bị hai người đến xấu hổ, tài hùng biện kém biết làm sao phản bác lại nhưng cũng muốn vào, rất sợ.

      Hà Tiểu Ngân cùng Vu Tú Tình nhìn bộ dạng này của , tức giận lại có biện pháp, nhìn tay thấy hái được ít rau dại với nấm suy nghĩ chút liền đồng ý.

      “Thôi, chúng ta về , lát nữa rủ thêm nhiều người cùng chút.” Vu Tú Tình đúng là có phong phạm của chị cả, chỉ câu liền giải quyết xong mọi chuyện.

      Lý Quả lập tức vui mừng, chút do dự xoay người nhắm đường cũ trở về.

      Phía sau, Hà Tiểu Ngân cùng Vu Tú Tình cũng theo kịp bước chân , chuẩn bị ra ngoài.

      Nhưng, đúng lúc này....

      “Nhìn xem, kia là cái gì?” Hà Tiểu Ngân tay bé trắng nõn chỉ qua, cách họ xa có đóa hoa màu vàng vô cùng kiều diễm, hấp dẫn ánh mắt người khác.

      “Đây là hoa gì? Đẹp quá.” Vu Tú Tình động lòng, chạy qua đầu tiên, ngoại trừ muốn nhìn đóa hoa kia chút còn muốn hái nó mang về.

      Hà Tiểu Ngân vừa thấy bạn chạy qua lập tức cũng chịu rớt lại phía sau, cũng muốn xem là loại hoa gì mà hấp dẫn người đến thế.

      Chỉ có Lý Quả vẫn bất động như cũ, phải thích mà là dám động. biết hoa kia có độc hay , nếu như tất cả đều qua xảy ra chuyện phải làm sao?

      Vu Tú Tình cùng Hà Tiểu Ngân mới mặc kệ những điều này, hai người vô cùng vui vẻ chạy qua, dù sao đóa hoa kia nhất định rơi vào tay họ.

      Đóa hoa kia dường như biết mình sắp gặp phải kiếp nạn vẫn kiều diễm đến chói mắt.

      “Quá đẹp, còn điểm thêm chút đốm.” Vu Tú Tình chạy đến đầu tiên, nhìn lướt qua liền đưa tay ra hái.

      Mà Hà Tiểu Ngân ở phía sau tự nhiên cũng đưa tay ra hái chỉ là Vu Tú Tình nhanh hơn bởi vì tay Tú Tình đụng vào hoa.

      “Á.....” Đột nhiên Vu Tú Tình thét lên tiếng chói tai, tay hái hoa phản xạ có điều kiện co lại sau đó hoảng sợ xoay người bỏ chạy.

      Hà Tiểu Ngân còn chưa kịp phản ứng nhưng bị tiếng thét chói tai của bạn mình dọa, trong lòng lập tức dâng lên dự cảm xấu. Sau đó nhìn thấy đóa hoa màu vàng kiều diễm chuyển động hơn nữa còn bay về phía các .

      “Á....” Hà Tiểu Ngân cũng nhịn được phát ra tiếng thét chói tai, giống nhau xoay người bỏ chạy song cũng cùng chạy theo Vu Tú Tình nhưng đều cùng chạy về phía Lý Quả.

      Lý Quả nóng lòng muốn rời khỏi chỗ này, lúc thấy hai muốn hái hoa mới hướng về phía bên ngoài rừng rậm tới. Nhưng lúc này đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, dọa giật nảy mình.

      khỏi vội vàng quay đầu nhìn lại....

      Vu Tú Tình hoảng sợ chạy về phía mình, Hà Tiểu Ngân vẻ mặt khiếp sợ cũng hướng về mình, hai người giống như gặp phải chuyện gì.

      “Sao vậy?” Lý Quả trong lòng kinh hãi, biết có nên chạy hay nhưng cũng có chạy trốn, bởi vì phía sau còn có hai bạn tốt, thể mặc kệ họ.

      “Rắn, rắn.” Vu Tú Tình chạy phía trước, còn chưa hoàn hồn thốt lên, sau đó nhịn được quay đầu lại nhìn, phát phía sau cách đó xa vật màu vàng kia vẫn đuổi theo họ, mặt liền biến sắc.

      Rắn? Lý Quả hiểu, sao hoa lại biến thành rắn? Sau đó, Hà Tiểu Ngân giải đáp cho hiểu. “Hoa kia hóa ra là con rắn a, màu vàng.”

      Rắn! Cuối cùng Lý Quả cũng thấy được phía sau các vật kia lao thẳng đến. Đó là cái gì đó màu vàng, bởi vì tốc độ quá nhanh nên nhìn lắm.

      Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Lý Quả có chút luống cuống, bỏ lại bạn tốt có nghĩa khí nhưng mình đứng ở đây cuối cùng vẫn là cùng nhau chạy trối chết thôi?

      Đúng lúc hoảng hốt biết làm sao Vu Tú Tình cùng Hà Tiểu Ngân chạy đến trước mặt , từng người muốn vượt qua chạy trốn.

      con rắn màu vàng từ từ ra trước mắt , vốn là truy kích Vu Tú Tình cùng Hà Tiểu Ngân nhưng đúng lúc lại thấy liền cứng rắn thay đổi phương hướng, xông thẳng vào .

      Vu Tú Tình cùng Hà Tiểu Ngân vượt qua , bỏ chạy ra phía ngoài rừng rậm, tại bị rớt lại phía sau, tình thế nguy cấp, cũng để ý nhiều, chạy còn kịp rồi.

      Bịch, bịch...

      Hoa dại, rau dại, nấm giống như lựu đạn nện lên mình con rắn màu vàng, cuối cùng cũng khiến con rắn quái dị kia rơi xuống đất.

      Sau khi Lý Quả ném hết mọi thứ tay, dưới tình thế nguy cấp tiện tay nhặt cành khô lên, cầm trong tay hướng ngay đầu con rắn nện xuống.

      Bịch...

      Con rắn màu vàng lập tức rơi xuống, giật giật vài cái đất, sau đó lại nhanh chóng bò dậy, nhúc nhích nhìn , ánh mắt hung ác.

      Lý Quả hai tay cầm gậy, tim đều lên đến cổ họng, nhìn con rắn đất chớp mắt, thần kinh căng thẳng.

      người, xà giằng co

      “Rắn ở đây.”

      “Quả Quả cũng ở đây.”

      Đúng lúc người giằng co căng thẳng, cách đó xa truyền đến thanh huyên náo. Hóa ra là Vu Tú Tình cùng Hà Tiểu Ngân dẫn người đến, chạy về phía .

      Chỉ lúc sau, rất nhiều nam sinh liền chạy đến bên cạnh Lý Quả, con rắn màu vàng thấy tình thế ổn lập tức muốn quay đầu trốn vào bụi cỏ nhưng gập gộc loạn đập, máu tươi liền văng tung tóe.

      “Á....” Lý Quả bị màn máu tươi này dọa sợ, thần kinh căng thẳng còn chưa kịp hạ xuống, trơ mắt nhìn con rắn xinh đẹp màu vàng bị đánh chết.

      “Quả Quả, cậu sao chứ?” Vu Tú Tình cùng Hà Tiểu Ngân kéo ra xa, hoảng hốt hỏi, mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía con rắn chết đất kia.

      Lý Quả lắc đầu, ném gậy trong tay , liếc mắt nhìn con rắn bị đánh chết kia, trong lòng có chút áy náy cùng bât an. chưa từng nghĩ muốn đánh chết nó, chỉ cần đuổi là được, thế nhưng....

      Vu Tú Tình cùng Hà Tiểu Ngân đều thở phào nhõm, mặc dù bỏ lại bạn có phần đúng nhưng mạng sống bị đe dọa đều để ý tới ai. Ai bảo Lý Quả ngốc như vậy, lại chạy trốn?

      Sau khi các nam sinh đánh chết rắn, lập tức dùng gậy gảy lên, cười ha ha : “Tối nay có nguyên liệu nấu canh rồi, nhất định vô cùng dinh dưỡng.”

      “Đúng, đúng, đúng.” Những nam sinh khác vui vẻ phụ họa, theo phía sau các cùng ra khỏi rừng cây.

      Lý Quả nhìn con rắn chết kia trong lòng hồi sợ hãi, cách khá xa nghe thấy bọn họ tối nay muốn nấu canh rắn liền cảm thấy buồn nôn.

      chết rồi, ném .” có phần muốn con rắn này chết tàn nhẫn như thế, chết còn bị ăn, quá đáng thương, trong lòng hiểu vì sao có chút đồng tình.

      Lời của lập tức khiến Vu Tú Tình cùng Hà Tiểu Ngân bên cạnh nhảy dựng lên, hai người giương nanh múa vuốt hướng về phía cười mắng: “Mới vừa rồi nó còn muốn cắn chúng ta, sao nghĩ đến kết cục này? Tiểu học chưa từng học qua truyện cổ ‘bác nông dân và con rắn’ sao?”

      Lý Quả phản bác, mình đấu lại được nhiều cái mồm như vậy, dù sao ăn là được rồi.

      nhóm người vui sướng mang con rắn trở về gia nhập vào nghiệp nhóm lửa nấu cơm dã ngoại vĩ đại.
      thư hồ, 139PhongVy thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1.2

      “Ồ, sao lạo có hơi thở của tộc nhân ta ở đây? đúng, giống như chết.” Trong rừng rậm, nơi đám người Lý Quả vừa mới đánh chết con rắn từ chỗ tối bỗng nhiên ra người đàn ông gương mặt góc cạnh, ánh mắt thâm thúy, môi mỏng lạnh lùng. Ánh mắt đầu tiên rơi xuống nơi con rắn chết, phun ra câu như vậy.

      Mặc Nhật Tỳ nghĩ đến tới đây dạo lúc lại gặp được chuyện này, tộc nhân của mình chết trước khi mình đến.

      “Nhân loại.” Bạc môi lạnh lẽo phun ra câu khẳng định, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài rừng rậm, nơi đó dường như truyền đến tiếng cười .

      Mặc Nhật Tỳ hề ghét con người, cũng biết con người thường xuyên lùng giết bọn mà bọn chúng cũng hay tấn công con người, gần như là tương hỗ. Nhưng điều kiện tiên quyết là đừng để thấy được, lần này đúng lúc đụng phải, vừa khéo tâm tình quá thoải mái, cũng thoải mái.

      được, nhất định phải dạy dỗ chút. Mặc Nhật Tỳ quyết định, dù sao gần đây nhàn rỗi cùng nhàm chán, vừa lúc đến nhân gian còn chưa nghĩ ra lộ trình tốt, tại vừa khéo, có chuyện để làm.

      Sau trận gió, trong rừng rậm trừ cây cối bóng người, Mặc Nhật Tỳ biến mất mà đất đều có bất kỳ dấu chân nào.

      “Quả Quả, ăn .” Hà Tiểu Ngân cầm bát canh, đụng vào tay vui vẻ . xong, miệng nuốt xuống ngụm canh.

      Lý Quả lắc đầu, rời xa nồi canh rắn kia, vẻ mặt xin miễn thứ cho kẻ bất tài.

      Vu Tú Tình cười tít mắt, tay cũng cầm bát canh, trong bát còn có mấy miếng thịt rắn, cố ý đưa đến trước mặt , du dỗ: “Quả Quả, hôm nay nồi canh rắn này công của cậu là lớn nhất, cậu phải ăn nhiều vào.”

      “Mình ăn.” Lý Quả vội vàng xua tay từ chối, chỉ cần nhớ đến con rắn kia liền cảm thấy buồn nôn. những có thiện cảm đối với rắn mà ngay cả ăn rắn cũng cách nào chấp nhận.

      Hà Tiểu Ngân bị hành động của chọc cười. “Ha ha ha, Quả Quả, cậu nhát gan, dũng khí vừa nãy bay đâu rồi, con rắn này là cậu đánh chết đó.”

      “Ăn , ăn , đây là thành quả lao động của cậu mà.” Bạn học nam nữ bên cạnh lập tức ồn ào lên, cùng nhau khuyên .

      Lý Quả rốt cuộc nổi giận: “Mình ăn là ăn, thích các cậu tự ăn .” mới có đánh chết con rắn kia, lúc ấy chỉ có ý đuổi nó thôi nhưng tình hình sau đó lại thể khống chế được.

      Mọi người thấy vui nên dám đùa với nữa, dù sao con rắn kia như thế mọi người đều đủ chia, chẳng qua là mọi người ở bên ngoài chơi nên vui vẻ mà thôi.

      “Được rồi, Quả Quả thích ăn gì ăn cái đó.” Hà Tiểu Ngân cùng Vu Tú Tình tha cho , ép buộc nữa, tự uống canh rắn của mình.

      Nghe vậy, Lý Quả lập tức thở phào nhõm nhưng sau đó bỗng nhiên cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng lên, thân mình cứng lại, cảm giác rờn rợn tràn ra từ đáy khiến lạnh cả người. Tiếp đó lại cảm thấy sau lưng giống như có ai nhìn chằm chằm, chợt có cảm giác sợ hãi như ở địa ngục.

      “Quả Quả, chị làm sao vậy?” Người đầu tiên phát ổn là Lý Lan ngồi bên cạnh, là em họ cũng là bạn học cùng lớp.

      Tiếng của Lý Lan khiến cho Lý Quả thoát ra khỏi trạng thái hoảng sợ, chưa hoàn hồn nhìn xung quanh phát có ai hoặc cái gì tồn tại khiến mình sợ hãi.

      “Quả Quả, chị nhìn cái gì vậy? Rốt cuộc là làm sao?” Giọng đầy lo lắng của Lý Lan lần nữa vang lên, lần này trực tiếp kinh động đến vài bạn học, tất cả mọi người nghi ngờ, khó hiểu nhìn sắc mặt đột nhiên xấu .

      Lý Quả lắc đầu, hít sâu hơi rồi thở ra, sắc mặt có chút tái nhợt lộ ra nụ cười gượng: “Mình sao, có thể là hơi mệt chút.”

      Nhìn thấy nụ cười của , tất cả mọi người đều an tâm rồi tiếp tục ăn chỉ có Lý Lan yên tâm bởi vì cảm thấy chị họ có cái gì đó đúng.

      “Quả Quả, có chuyện gì chứ?” Lý Lan buông bát xuống, giọng hỏi.

      Lý Quả biết quan tâm mình, vội vàng dùng sức gật đầu, cam đoan : “Lan Lan, chị sao, , hôm nay dã ngoại, trưa ngủ nên mới hơi mệt thôi.”

      Lý Lan nghĩ cũng thấy đúng, vì vậy liền tin .

      Đuổi Lý Lan , nhưng Lý Quả vẫn thấy thoải mái, tuy còn cảm giác sởn rờn rợn nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn tồn tại như cũ. nhịn được chen vào đám đông muốn thoát khỏi cảm giác này hoặc muốn chứng minh đó chỉ là ảo giác.

      thực tế, rất nhanh cảm giác đó biến mất, liền mau chóng quên , dã ngoại kết thúc, mọi người vui vẻ quay về trường học.

      Thế nhưng, ngay khi các vừa mới rời , chỗ Lý Quả đứng lập tức xuất người đàn ông, phải ai khác, chính là Mặc Nhật Tỳ biến mất trong rừng rậm, vẫn nhìn theo hướng đám người Lý Quả rời .

      “Quả Quả, đến lượt cậu tắm đó.” Vu Tú Tình mặc bộ đồ ngủ từ trong phòng tắm ra, gọi Lý Quả nằm sấp trước máy tính xem tiểu thuyết.

      “Được.” Lý Quả thấy thời gian còn sớm, lập tức đáp tiếng, ngoan ngoãn đứng lên lấy quần áo chui vào phòng tắm.

      Lần này đến lượt Vu Tú Tình chiếm máy tính, say mê đọc tiểu thuyết.

      Gian phòng ở ký túc xá nữ này có bốn người, hai chị em họ Lý Quả, Lý Lan, hai bạn tốt Vu Tú Tình cùng Hà Tiểu Ngân, trùng hợp chính là các sống cùng nơi, đều là thị trấn .

      Lý Quả vào phòng tắm, mau chóng cởi quần áo xong mới vặn nước, ở trong nước thong thả tắm, vô cùng thoải mái.

      Chỉ là, bỗng nhiên, hiểu làm sao, lòng lại nổi lên cảm giác rờn rợn khiến làn da dưới làn nước ấm nổi hết da gà, lông tơ dựng đứng.

      mạnh rùng mình, trong lòng hoảng sợ, loại cảm giác này sao lại đến nữa? nhịn được nhìn quanh phòng tắm, cả phòng liếc phát thấy ngay, trừ người sống là lấy đâu ra người thứ hai?

      Dùng sức lắc đầu, mặc kệ ý nghĩ khó hiểu trong lòng, cho rằng mình suy nghĩ nhiều.
      Chỉ là, hiểu tại sao, vẫn bỏ được cảm giác bị theo dõi này.

      Thế nhưng, trong lúc bất an, vô tình lướt qua cái gương duy nhất trong phòng tắm, thấy trong gương đầu đại hắc xà thè cái lưỡi đỏ rực chớp mắt nhìn mình.

      “Á, rắn.” Lý Quả giật mình, phản xạ có điều kiện hét lên, sau đó chút suy nghĩ liền đẩy cửa xông ra ngoài.

      Tiếng hét của Lý Quả dọa Vu Tú Tình cùng Hà Tiểu Ngân giật mình, còn chưa kịp phản ứng thấy cái....bóng người khảo thân hốt hoảng vọt ra. (edit đến đoạn này suýt sặc luôn!)

      “Rắn, có rắn.” Lý Quả quên mất mình tại mặc quần áo...ở trước mặt hai người hoa tay múa chân, vẻ mặt sợ sệt.

      “Phòng tắm có rắn?” Lần này bọn họ hiểu, ngơ ngác nhìn nhau, đồng thời bị hù ngã, sợ hãi cùng nhìn về phía phòng tắm.

      Ai cũng quên hôm nay gặp phải con rắn, còn đánh chết nó cuối cùng đem nó ăn sạch ngay cả xương đều còn.

      biết rắn có mang thù hay ? Trong lòng bọn họ suy nghĩ như vậy.

      “Quả Quả, đây là tầng năm, rắn lên cao được như thế chứ?” Cuối cùng Hà Tiểu Ngân tin lời , cho rằng quá nhát gan, trông gà hóa cuốc.

      Lời của Hà Tiểu Ngân lập tức được mọi người tán thành, bọn họ tình nguyện tin tưởng lời Hà Tiểu Ngân chứ tin ở đây có rắn.

      Lý Quả nghe bạn như thế, vốn cũng chưa xác định, dù sao chỉ nhìn thấy trong gương còn chưa xác nhận.

      “Hơn nữa, có rắn cậu còn có thể bình yên vô chạy ra sao? sớm cắn chết cậu rồi.” Hà Tiểu Ngân càng càng cảm thấy mình phân tích sai, nhất định là Lý Quả tự mình sinh ảo giác.

      Lần này, Vu Tú Tình đẩy Lý Quả dựa vào mình ra, căng thẳng biến thành dở khóc dở cười, nhịn được cười mắng : “Tiểu Tiểu đúng, có rắn cậu có thể sống chạy ra sao? Nhìn cậu , biết xấu hổ, tuy chúng ta đều là nữ nhưng cũng chưa từng to gan như thế, còn mau vào tắm rồi mặc quần áo .”

      Lý Lan che miệng cười đến gập cả người.

      Lý Quả nghe bạn xong, lúc này mới phát mình có mặc quần áo chạy ra, lại nhìn vẻ mặt mọi người liền xấu hổ vội vàng chạy về phía phòng tắm.

      Nhưng, lúc đến cửa phòng tắm lại hơi sợ, dám vào chỉ sợ phải vừa nãy nhìn nhầm mà có rắn trốn bên trong.

      “Cậu kẻ nhát gan.” Vu Tú Tình thấy bạn còn khỏa thân do dự ở cửa, nhịn được cười mắng. Sau đó đứng lên đến bên , thò đầu nhìn quanh phòng tắm, còn vào bên trong kiểm tra.

      Lý Quả vội trốn sau lưng , sẵn sàng bỏ chạy mọi lúc, cái cảm giác rờn rợn đó khiến rất sợ.

      Cốc! Đầu bị gõ cái, chỉ thấy Vu Tú Tình tức giận hạ tay xuống, sau đó liếc cái: “Rắn ở đâu? Nơi như bàn tay thế này, rắn ở đâu ra? Cậu hoa mắt rồi.” xong, bỏ lại rồi chạy về trước máy tính.

      Bị Vu Tú Tình mắng, dũng khí nổi lên, mặc kệ mọi thứ lập tức vào, nhìn chút xung quanh đúng là có rắn, trong gương phản chiếu tình trạng của chính mình.

      hoa mắt, hoa mắt, nhất định là như vậy.

      Tiếp tục tắm, lần này dám tắm lâu, qua loa dội nước rồi vội vàng cầm khăn lau người, trong lúc đó nhạy cảm phát ánh mắt lạnh như băng quan sát toàn thân mình.

      Thịch!

      bị ánh nhìn đó dọa đến chân suýt mềm nhũn, hoảng sợ nhìn xung quanh vẫn phát ra cái gì, nhưng, ánh mắt này từ đâu tới chứ?

      Lý Quả cảm thấy thần kinh mình loạn rồi, chưa mặc xong quần áo xông ra ngoài, chỉ muốn chui vào chỗ đông người dám ở mình.

      “Cơ thể chả có gì đặc biệt cả.” Đột nhiên, trong phòng tắm vang lên thanh như thế nhưng kỳ lạ là ai xuất cả.

      “Mình sợ.” Lý Quả nằm giường mình, hướng về khí .

      “Sợ cái gì? Chúng mình phải ở đây sao?” Giường bên cạnh truyền đến thanh Hà Tiểu Ngân, rất muốn ngủ nhưng có người sợ.

      Lý Quả nhìn bóng tối xung quanh, trừ ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào lúc này ký túc xá đều tối đen.

      “Mình biết cậu sợ cái gì? phải chỉ là con rắn thôi sao? Cậu đâu có ăn nó, là bọn mình ăn, bọn mình sợ cậu sợ cái gì?” Cuối cùng Vu Tú Tình cũng chịu nổi , thần kinh cả tối khiến họ kinh sợ hồi, đau tim cả tối rồi.

      Lý Lan cười ngừng, gì, dám sợ Lý Quả thẹn quá hóa giận.

      “Các cậu thể ngủ cùng mình sao? Xin các cậu đó.” Lý Quả lần nữa cầu xin, tắm xong, vẫn thử xin ngủ cùng người trong các , nhưng ai đồng ý cho đến tận bây giờ.

      được.”

      được.”

      “Mình ngủ cùng cậu.”

      Trong bóng tối, ba đồng thanh , kiên quyết từ chối, tuyệt đối muốn ngủ cùng .

      Lý Quả vẻ mặt đưa đám, đành phải ôm chăn, hai mắt mở to nhìn bóng đêm ngoài màn, sợ muốn chết. Cái cảm giác bị theo dõi đó xua mãi , vừa lo vừa sợ nhưng lại tìm được nguyên nhân, vô cùng đau khổ.

      Rất nhanh, ngoại trừ ba kia đều ngủ say, đêm tĩnh lặng, chỉ còn Lý Quả
      vẫn trợn mắt cực kỳ mệt mỏi.

      phải muốn ngủ mà là dám ngủ, chỉ có thể trợn to mắt như vậy mới mang đến cảm giác an toàn. bao lâu chỉ cảm thấy mí mắt dưới đánh nhau, vô cùng nặng nề.

      Mặc kệ, buồn ngủ, chết chết, chịu nổi. Lý Quả hạ quyết tâm, liền nhắm mắt lại, mê man ngủ.

      vừa mới ngủ, trong phòng liền thổi qua cơn gió lạnh, sau đó vén màn giường lên giống như có cái gì đó lập tức liền chui vào.

      Lúc này trong giấc mộng, Lý Quả chỉ cảm thấy mình ôm món đồ chơi vừa to vừa mềm lại thoải mái, hài lòng đem mặt cọ lên, tay siết chặt buông.

      Sáng sớm, nắng vàng rực rỡ.

      “Á...” tiếng thét thảm thiết đột ngột vang lên, chỉ thấy Lý Quả tóc tai bù xù nhanh chóng vén màn nhảy xuống giường, vẻ mặt sợ sêt, run rấy.

      “Lý Quả, cậu gào cái quỷ gì thế?” Vu Tú Tình ngủ say bỗng nhiên bị tiếng hét của đánh thức, giận đến nhịn được hét lớn tiếng.

      “Quả Quả, cậu ngủ cũng đừng cản trở bọn mình ngủ chứ, tối hôm qua cậu dày vò bọn mình giờ còn tiếp tục sao?” Thanh Hà Tiểu Ngân nồng đậm bất mãn vang lên, xem ra là bị đánh thức.

      Chương 2.1: Xà vương đẹp trai

      Lý Quả lập tức chạy thẳng về phía cửa, tay đặt nắm cửa, hoảng hốt kêu: “Rắn, có rắn.”

      vừa dứt lời, chỉ thấy giường hai người lao ra nhanh theo thứ tự là Hà Tiểu Ngân cùng Vu Tú Tình gào lên cùng nhau phóng tới bên .

      “Rắn ở đâu?” Cùng nhau chen đến bên cạnh , Vu Tú Tình vẻ mặt hoảng sợ, bất an hỏi, tròng mắt loạn chuyển.

      Tay Lý Quả chỉ về hướng giường mình, vẻ mặt đưa đám : “Ở giường của mình.”

      Quả nhiên, nhìn theo hướng tay chỉ, chỉ thấy con rắn thè lưỡi ra nhàn nhã đong đưa giường .

      “A, là rắn, là rắn a.” Hà Tiểu Ngân hét lên, dùng sức chen vào giữa hai người, vô cùng kinh sợ.

      Lý Quả mới sợ chứ, đêm hôm qua giống như là ôm con rắn này ngủ cả đêm, dường như còn cảm thấy rất thoải mái, miệng biết cọ bao nhiêu lần. Nghĩ đến đó liền nổi da gà, cả người ngừng run rẩy.

      “Lần này, các cậu tin mình .” rất buồn bực , đây là trêu chọc ai chứ? Con rắn này làm sao lại tìm đến mình?

      Hà Tiểu Ngân ngừng gật đầu, dĩ nhiên là tin.

      Vu Tú Tình thấy con rắn kia vẫn có từ giường Lý Quả bò xuống hại người cho nên lá gan cũng lớn thêm, lại nhớ đến hành động đáng thương của Lý Quả, chợt bật cười.

      “Tin cậu, nhưng liên quan đến bọn mình, mình thấy con rắn kia có thể thích cậu, chắc cùng cậu có duyên. Dù sao chỉ cần tổn thương bọn mình chúng mình sợ.” Vu Tú Tình cười híp mắt , lời này lại khiến ba người kia vô cùng kinh ngạc.

      Lý Quả suýt chút nữa bị lời của bạn tốt chọc đến nhảy dựng lên, liên quan đến bọn họ, rắn thích mình? Có duyên với mình? Trời ơi, cái gì vậy?

      Ai muốn có duyên với rắn? Ai cần rắn thích?

      “Đúng vậy nha, liên quan đến bọn mình.” Hà Tiểu Ngân chính là kẻ ba phải, nghe Vu Tú Tình như thế lập tức đẩy Lý Quả ra, đứng thẳng người lên, bày ra dáng vẻ có quan hệ gì với .

      Lý Quả biết nên khóc hay cười, có bạn bè như vậy, quá đáng thương.

      “Các cậu giúp mình .” Lý Quả đáng thương nhìn hai chị em tốt thế nhưng hai người này lại để ý đến , tự nhiên tìm quần áo.

      “Quả Quả, sao, mình thấy nó cũng đâu cắn cậu, chứng minh là nó thích cậu đó.” Vu Tú Tình lúc này vẫn còn có tâm tình đùa, cố ý liếc con rắn như như giường kia cái.

      Hà Tiểu Ngân cũng cười hì hì phụ họa: “Đúng vậy, nếu cậu sớm bị nó cắn chết rồi.”

      Hóa ra bị rắn cắn chết là do nó thích mình? Có chuyện như vậy sao? Lý Quả khóc ra nước mắt nhưng cũng tranh cãi nữa, gấp đến độ nghĩ được gì.

      “Lan Lan, chị phải làm gì bây giờ?” Quay đầu nhìn em họ cầu cứu, tất cả hy vọng của đặt lên em .

      Lý Lan khó xử, trong lòng cũng muốn giúp chị họ nhưng là rắn đó, phải là động vật khác mà là loại vừa dài vừa mềm còn xấu xí rất đáng sợ nữa, trong tất cả động vật sợ nhất chính là rắn.

      “Chị, em sợ.” lúc lâu mới ra những lời này, khéo léo cho Lý Quả, chị em cũng giúp được.

      Lý Quả yên lặng, khóc ra nước mắt, hoàn toàn dám đến giường mình mà con rắn đáng ghét kia giống như biết ai giúp liền kiêu ngạo nằm giường , dường như cười nhạo .

      Cuối cùng, dưới cái nhìn chằm chằm của ba , mới dùng tốc độ rùa bò đến bên giường, chọn đại bộ lung tung mặc vào rồi mới hoảng sợ chạy ra khỏi phòng ngủ.

      Con rắn kia nhìn bốn người rời mới từ từ to dần lên, chỉ lúc sau liền chiếm cứ cả giường, đầu rắn đều vươn ra ngoài.

      “Cho dù ngươi có giết hay ngươi vẫn có phần, bổn vương tính hết lên đầu ngươi cho đỡ phiền toái.” Đầu rắn thế nhưng lại còn lẩm bẩm tiếng người. Nếu Lý Quả ở đây chỉ giật mình mà còn bị chọc cho tức chết nữa, thế nhưng lại bị con rắn ngang ngược vu oan.

      “Quả Quả, mình quyết định, mình cũng muốn nuôi rắn.” Vu Tú Tình trái kéo Lý Lan, phải lôi Hà Tiểu Ngân, đột nhiên quay đầu cười híp mắt với Lý Quả.

      “Vì sao?” Lý Quả ủ rũ, chợt nghe thấy lời của liền cảm thấy sửng sốt, hiểu gì cả.

      Hà Tiểu Ngân cùng Lý Lan vẻ mặt khó hiểu, tò mò nhìn .

      Vu Tú Tình lúc này giống như tên trộm hề hề cười: “Bởi vì rắn thích cậu nha, về sau phải cậu có thể chăm sóc thú cưng hộ mình sao?”

      “Ha ha ha.” Lý Lan cùng Hà Tiểu Ngân nhịn được cười to.

      Còn thế nữa? Lý Quả nghẹn họng, tuyệt đối ngờ Vu Tú Tình lại có ý định này, ngại còn chưa đủ phiền, cuộc sống còn chưa đủ loạn sao?

      “Cậu dám nuôi, mình lập tức chuyển .” thở phì phò uy hiếp , là làm tổn hại tình bạn mà.

      Vu Tú Tình mới sợ uy hiếp, cười hì hì, ném ra câu: “Đêm qua cậu biết rồi mà.”

      tức đến thành lời.

      “Các cậu xem, con rắn kia còn ở đó ?” Cuối cùng cũng tan học, cả buổi sáng đều yên tâm luôn nghĩ về nó.

      “Tất nhiên là còn.” Vu Tú Tình cố ý chọc tức .

      “Có thể.” Hà Tiểu Ngân cùng phe với Vu Tú Tình, lập tức bổ sung.

      biết.” Lý Lan còn chút lương tâm, dù sao cũng là chị họ mình.

      Lý Quả vừa nghe , trong lòng liền bất an nhưng hết cách, dù sao vẫn phải về thể lang thang bên ngoài được, đành phải bất an theo phía sau bọn họ trở về phòng.

      Ai ngờ lúc về đến phòng lại có ai tình nguyện vào trước, giống như lo lắng con rắn trong phòng ngủ chưa hoặc là bò lên giường các .

      “Quả Quả, cậu vào trước.” Ba người vô cùng ăn ý nhường đường để Lý Quả vào trước, Hà Tiểu Ngân vẫn cười tít mắt với .

      Đây là bạn bè sao? Lý Quả lập tức cảm thấy tức giận, hôm qua ở trong rừng cũng có chạy trước, tại rất hối hận. Người ta thấy sắc quên bạn, lúc bọn họ gặp nguy hiểm liền quên mất mình. Rắn tìm bọn họ lại tới tìm mình, có còn thiên lý nữa hay ?

      “Mình vào trước.” Lý Quả gần như giận sôi lên, chút nghĩ ngợi liền đẩy cửa ra, tự mình vào, nhưng nhìn lướt qua phòng ngủ lại thấy rắn.

      vào, phía sau ba người cũng vội vàng theo vào, chỉ là dáng vẻ khá buồn cười, tất cả đều co đầu rụt cổ, bộ dạng lén la lén lút.

      có rắn.” Lý Quả bước đến bên giường vén màn lên, phát bên trong ngay cả bóng rắn cũng có, trong lòng càng tức hơn.

      “Hả?” Ba ngơ ngác nhìn nhau, dường như thể tin được, sau đó bọn họ giống như nhớ ra cái gì liền chạy đến bên cạnh ép sát vào .

      Lý Quả bị hành động của bọn họ dọa giật mình, vội hỏi: “Các cậu làm gì thế?”

      “Rắn của cậu có thể bò đến chỗ bọn mình, cậu nhanh tìm nó đem ra .” Vu Tú Tình đẩy đẩy , giục nhanh chóng tìm rắn của ‘’.

      Lý Lan cùng Hà Tiểu Ngân tuy gì nhưng ánh mắt cùng vẻ mặt cũng đều có ý như thế.

      Rắn thấy, lại đẩy cho ? Lý Quả rất muốn nổi giận nhưng suy nghĩ chút vẫn là cam chịu tìm quanh phòng ngủ lần, lại phát thấy rắn, rồi.

      “Nó rồi.” Trong lòng biết là vui mừng hay thất vọng, xòe tay ra với bọn họ.

      ra đám người Vu Tú Tình cũng thấy được, đương nhiên là tin lời nhưng vẫn an tâm tìm kiếm lần nữa, lúc này mới còn giằng co nữa.

      “Quả Quả, cậu làm gì đó?” Ba người vừa mới ngủ trưa dậy liền thấy Lý Quả từ bên ngoài vào, tay cầm túi đồ, khỏi tò mò.

      Lý Quả đầu cũng ngẩng lên, cẩn thận mở túi trong tay ra, đầu cũng quay lại : “Hùng hoàng.”

      Hùng hoàng?

      Ba người nhìn nhau, nhất thời nghĩ ra hùng hoàng là cái gì? Dùng để làm gì?

      “Cậu ngủ mà chạy mua cái này?”

      “Đúng vậy.” phủ nhận, vì thứ này đúng là phải chạy mấy nơi, vất vả mới tìm được.

      Sau khi Lý Quả mở túi liền lộ ra bột trắng bên trong, bắt đầu rắc từ cửa thẳng đến khắp phòng, đặc biệt là bên giường cho đến khi hết sạch.

      “Cậu rắc làm gì? Cái này có tác dụng gì?” Hà Tiểu Ngân tò mò hỏi, hiểu làm gì.

      “Tránh rắn, chính là đuổi rắn để nó dám đến đây.” Lý Quả phủi tay, vô cùng hài lòng, nhìn cả phòng đầy hùng hoàng, lòng cũng yên tâm ít.

      Ba níu lưỡi, hóa ra hùng hoàng là dùng để đuổi rắn a. Ba người cùng nghĩ đến trong phim ‘Tân Bạch nương tử truyền kỳ’ phải có đoạn dùng hùng hoàng ép Bạch nương tử Tiểu Thanh thân sao, ra ấy có ý nghĩ như thế.

      “Có hiệu quả ?” TV là TV, thực tế là thực tế, ba người khỏi hoài nghi.

      Lý Quả nghe vậy, hơi sửng sốt, trong lòng cũng dám chắc chắn, có chút do dự: “Mình cũng biết, truyền thuyết là như thế.”

      “Truyền thuyết!?” Ba người suýt chút nữa bị lời của làm hôn mê, nhất thời biết nên cái gì.

      Nhìn vẻ mặt bọn họ, Lý Quả có chút hoài nghi, lo lắng hỏi: “ vô dụng chứ?”

      “Bọn mình biết.” Ba người lập tức đồng thanh .

      Lý Quả nghe xong vội thở phào nhõm, ít nhất vẫn còn chút hy vọng.

      “Vậy, cứ thử xem, biết đâu có hiệu quả.” ngốc, lúc mua lại quên hỏi ông chủ.

      Ba người nặng nề gật đầu, hoàn toàn là bộ dạng xem kịch vui.

      Hùng hoàng? Mặc Nhật Tỳ im lặng nhìn bột trắng đất, cho dù có chút khó ngửi nhưng kia cho rằng như thế là có thể dọa chứ?

      ngốc nghếch, quá ngây thơ!

      Chương 2.2

      Thế nhưng, buổi chiều lúc tan học trở về.

      “Á...” Chỉ thấy Hà Tiểu Ngân sau khi mở cửa vào liền giống như bị ong mật chích, xoay người bỏ chạy còn phát ra tiếng thét chói tai.

      Ba người phía sau đều bị hung hăng giẫm cho mấy phát, bị đẩy ngã trái ngã phải. Vừa định hỏi xem có chuyện gì bên tai lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết của , nhịn được hồn bay phách lạc.

      “Sao vậy?” Vu Tú Tình vừa thấy Hà Tiểu Ngân bỏ chạy, cũng đuổi theo, vừa chạy vừa hỏi.

      “Có rắn.” Hà Tiểu Ngân quay đầu đáp, càng chạy nhanh hơn.

      Lý Lan vừa nghe, cũng bỏ chạy rất nhanh.

      Có rắn? Lý Quả ngẩn người, là người duy nhất bỏ chạy, ngược lại còn vào phòng ngủ, quả nhiên nhìn thấy vài con rắn chiếm giữ giường, bàn của mình, còn thè lưỡi hướng về phía , dường như rất đắc ý.

      Hùng hoàng vô dụng? Đây là ý nghĩ đầu tiên của sau đó liền vô cùng thất vọng. Rắn chẳng những giảm bớt ngược lại còn nhiều thêm. là trêu ai chọc ai chứ?

      “Quả Quả, cậu lập tức dọn dẹp mấy con rắn kia , nếu cậu yên với bọn mình đâu.” Đám người Vu Tú Tình đứng ở dưới tầng hướng lên phía rống to.

      Cái gì? Bảo dọn dẹp chúng? Bọn họ có nhầm vậy? Đây cũng đâu phải là chuyện của riêng ? Tại sao lại có thể cho rằng những con rắn này có liên quan đến chứ?

      Bạch nhãn lang a! (sói mắt trắng ý chỉ coi thường, khinh bỉ trái ngược với 青眼: mắt xanh, tỏ ý kính trọng)

      “Chúng nó là đến tìm cậu, bọn nó thích cậu nên làm hại cậu.” Vu Tú Tình tiếp tục gào, hoàn toàn cảm thấy áy náy.

      Cái gì mà bọn chúng đến tìm mình? Lời kịch có thể đổi mới chút được ? Lý Quả sắp phát điên rồi nhưng hết cách, có cảm giác bọn nó hại mình. Nếu mang chúng tối nay các có chỗ ngủ a.

      “Cầu xin bọn mày, tự mình .” đứng ở bên ngoài hướng về phía bầy rắn cầu xin. Nhưng, người ta để ý đến , vẫn bò tới bò lui, an nhàn tự tại.

      “Bọn mày lời nào, xem như là đồng ý, vậy để tao giúp chúng mày.” Đứng bên ngoài lề mề lúc, giống như hạ quyết tâm, vừa vừa nhìn phản ứng của chúng.

      tay cầm giỏ rác bên cạnh lên chậm chạp đến phía bọn nó. Bầy rắn cũng có đối nghịch với , vẫn tự tại diễu hành như cũ.

      Lý Quả lo lắng cầm lấy giỏ rác cùng cây chổi sợ hãi quét từng con vào bên trong.
      May mắn, những con rắn kia vậy mà rất khôn ngoan có phản kháng lại, chỉ lúc sau, bên trong sọt đựng đầy rắn, chi chít vô cùng kinh khủng. Quét xong, liền muốn đụng vào thùng rác thế nhưng tình thế khó xử, vẫn phải đè xuống bất mãn trong lòng cầm sọt rác lên ra khỏi ký túc xá.

      “Á....”

      “Rắn a.”

      “Có rắn, có rắn.”

      là nhiều rắn a.”

      Dọc đường , miễn là gặp người, tất cả đều sắc mặt đại biến, dám tin nhìn cùng với đống rắn tay, sợ đến mức thét chói tai. Lý Quả vẻ mặt đau khổ, nhiều lần muốn ném bầy rắn đó nhưng dám chỉ sợ chúng cắn người hoặc bò đến ký túc xá khác phiền to, thể tìm từng con được.

      vất vả mới tìm được chỗ vừa vắng vẻ lại vừa có cây cối, còn giống như kẻ trộm ngó trái ngó phải thấy có ai mới dám đem những con rắn kia bỏ vào lùm cây, sau đó bỏ chạy.

      vừa chạy, bầy rắn kia vậy mà lại trật tự xếp hàng từ trong bụi cỏ thò đầu ra nhìn về phía , sau đó như nhận được lệnh đồng loạt biến mất.

      “Quả Quả, cậu lợi hại, mình rồi, rắn thích cậu mà.” Hà Tiểu Ngân nhìn bạn thân thở hồng hộc chạy về liền cười tít mắt khen ngợi.

      Lý Quả nghe xong suýt chút nữa hộc máu, chính là phải dùng dũng khí cực đại mới dám làm chuyện này đó, nếu phải do bọn họ ép, dám làm sao?

      “Sau này, chuyện như thế đừng có tìm mình nữa.” buồn bực , bị đối xử như thế, tâm tình tốt.

      Nhưng mà, có người lại muốn buông tha . “ tìm cậu bọn mình tìm ai?” Vu Tú Tình vẻ mặt tà ác, vô lương tâm .

      “Chị, bọn em sợ.” Lý Lan mặc dù cảm thấy như vậy đúng nhưng rất sợ, suy nghĩ chút lên.

      Hộc máu, Lý Quả cảm thấy mình sắp xong rồi, hại bạn, hại bạn mà....

      “Có ?” Vu Tú Tình vỗ vỗ vai , cười hì hì hỏi.

      Lý Lan và Hà Tiểu Ngân đứng bên cạnh, các là chị em tốt, luôn luôn là bốn người giúp đỡ nhau, cùng tiến cùng lui, thường cùng nhau chơi đùa rất ít khi bỏ bạn. (đây là chuyển cảnh rồi!)

      “Mình chưa muốn quay về.” Lý Quả quả quyết lắc đầu, chỉ cần nghĩ đến vừa trở về rất có thể lại nhìn thấy rắn, liền xong.

      Ba người nhìn nhau, trong lòng cũng hiểu suy nghĩ của . Nhưng nhớ đến đám rắn kia chưa từng làm hại bọn họ nên cũng gượng ép. Lý Quả nhìn mọi người rời , lúc này mới thở phào nhõm, nằm sấp xuống bàn động đậy.

      Bên trong phòng ngủ, ba người Vu Tú Tình cẩn thận kiểm tra mọi ngóc ngách, lại kinh ngạc phát con rắn nào.

      “Tốt quá, tốt quá.” Đám người Vu Tú Tình vỗ vỗ ngực, sâu thở phào. Bọn họ sợ rắn nhưng chỉ cần có Lý Quả, bọn họ liền sợ.

      Lý Quả vẫn ngồi bất động, lúc lâu sau, mới cam lòng quay về phòng, thể về a, nếu ngủ ở đâu? Hơn nữa bọn họ cũng nấu cơm cho mình rồi.

      Thế nhưng, lúc trở về phòng liền kinh ngạc phát trời yên biển lặng, hề có rắn cho bắt giống hai ngày trước, bởi vì hôm nay chúng có bò đến.

      Tâm tình Lý Quả cuối cùng cũng tốt lên, thở phào nhõm, cảm thấy rất vui vẻ. Nếu ngày nào cũng như vậy nữa liền thuê phòng dọn ra ngoài ở.

      “Về rồi à, ăn cơm .” Lý Lan thấy , lập tức lấy cơm cho , săn sóc , vẫn là người thân tốt hơn.

      Lý Quả vô cùng cảm động, nhận lấy hộp cơm đến bên bàn, im lặng vùi đầu ăn, cảm giác tự do tốt, tâm tình rất thoải mái.

      “Quả Quả, lạ đấy, hôm nay thấy người thân của cậu tới thăm. Chẳng lẽ chúng nó thích cậu nữa rồi?” Vu Tú Tình chính là độc miệng, đả kích cả người liền khó chịu.

      “Đúng vậy a.” Hà Tiểu Ngân phụ họa, từ trước đến nay cùng Vu Tú Tình vẫn luôn xướng họa, vô cùng tổn thương người.

      Lý Quả nghe xong, suýt chút nữa phun hết cơm ra, hóa ra bọn họ đều hy vọng rắn tới mỗi ngày sao? quá đáng nha.

      “Bọn chúng tới, các cậu tự đối phó, đừng tìm mình.” có chút tức giận, cái gì gọi là bạn tốt? Giờ hiểu rồi.

      Đám người Vu Tú Tình vừa thấy giận lập tức cười lấy lòng, vội : “Ai da, Quả Quả, bọn mình có ý này, chính là bọn chúng làm hại cậu. Nếu đổi lại là bọn mình có thể được như vậy, các cậu có đúng ?”

      “Đúng vậy, đúng vậy nha.” Hà Tiểu Ngân bên cạnh vội vàng gật đầu, dám kích thích nữa, chỉ sợ trở mặt.

      Lý Quả liền dịu xuống, nếu bọn họ như vậy, còn làm gì được nữa? Thấy chết mà cứu sao? Hay là trốn tránh nhau?

      định chuyện bị tràng tiếng gõ cửa cắt đứt.

      “Xin hỏi, các có thấy sủng vật của tôi hay ?” Thanh từ tính vang lên, ngoài cửa người đàn ông cao lớn đẹp trai đứng, khẽ mỉm cười nhìn các .

      Quá đẹp trai nha! Vu Tú Tình, Hà Tiểu Ngân cùng Lý Lan ánh mắt rực sáng, vẻ mặt si mê, nhìn chằm chằm đối phương, hoàn toàn chú ý đến lời của người ta.

      Sủng vật? Lý Quả nhíu mày cái, vốn muốn chú ý đến lại phát mọi người đều có lên tiếng, tò mò nhìn bạn tốt, lúc này mới phát bọn họ vẫn nhìn chằm chằm người đàn ông ngoài cửa.

      “Ở chỗ chúng tôi có sủng vật, tìm nhầm chỗ rồi.” Thấy ai chuyện, đành phải trả lời .

      Thế nhưng, nghĩ đến, vừa dứt lời, Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân liền vọt đến cạnh cửa, vẻ mặt thẹn thùng.

      “Sủng vật của là cái gì vậy? Em có thể tìm giúp .” Hai người đồng thanh , dáng vẻ hăng hái, tích cực.

      Lý Quả nhìn thấy mà trợn mắt há mồm, hai người này có lòng tốt như thế từ lúc nào vậy?

      Mặc Nhật Tỳ khóe miệng hơi nhếch, cười như cười nhìn hai hoa si trước mắt, sau đó ánh mắt lướt qua bọn họ hướng về phía Lý Quả.

      “Là mấy con rắn.” thản nhiên , tao nhã lịch .

      “Rắn?” Ngay lập tức, mấy tiếng kêu thất thanh vang lên, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó đưa mắt nhìn nhau.

      Mặc Nhật Tỳ gật đầu cái, khiêm nhường hỏi: “Các thấy qua sao?”

      Mấy đồng loạt gật đầu, giống như vô thức.

      “Những con rắn đó là của ?” Đột nhiên, Lý Quả cơm cũng ăn, đứng lên đến bên cửa, mắt trợn to hỏi.

      Mặc Nhật Tỳ cười híp mắt, gật đầu. “Đúng vậy, tôi để bọn nó ra ngoài dạo nhưng giờ lại thấy bọn chúng. Xin hỏi bọn nó có phải ở đây hay ?” ( có nhầm ko vậy, cho rắn dạo sao??????)

      “Ném rồi.” Lý Quả vừa nghe đến những con rắn kia là của sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, khách khí . Nhớ lại hai ngày đau khổ qua vừa qua, liền phát hỏa.

      Ném?

      Mặc Nhật Tỳ hề bất ngờ, vẻ mặt cũng mấy thay đổi nhưng ánh mắt lại lóe sáng.

      “Ai ném?” trầm giọng hỏi, có nhìn ra được tức giận.

      ấy.” Lời vừa ra, ngay lập tức, hai ngón tay duỗi ra chỉ về phía Lý Quả, chính là Vu Tú Tình cùng Hà Tiểu Ngân.

      Lý Quả bị bọn họ bán đứng, lửa giận trong lòng liền dâng cao, phải vì các mà là nghĩ đến mấy con rắn kia, nhịn được càng giận hơn.

      sai, là tôi ném, sủng vật của bò đến phòng chúng tôi còn bò lên giường của tôi, có biết loại vật này rất nguy hiểm ? Ngộ nhỡ cắn chết người phải làm sao? Tôi còn chưa tìm tính sổ đó.” giận đùng đùng, nghiến răng nghiến lợi , hoàn toàn quan tâm người đàn ông trước mặt là soái ca, chút cảm tình cũng cho.

      Mặc Nhật Tỳ yên lặng nhìn , sau đó dưới ánh mắt thể tin của Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân mới nhã nhặn : “ xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi chịu trách nhiệm.” lời hai ý, hàm chứa thâm ý.

      cần.” Lý Quả lập tức quả quyết từ chối, cho vẻ mặt hòa nhã.

      Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân rốt cuộc cũng sực tỉnh, bị lời của chọc cho tức chết, cần nhưng bọn họ cần a.

      “Quả Quả hiểu chuyện, soái ca đừng để ý nhé. Đúng rồi, tên gì vậy? Có muốn chúng em giúp tìm về ?” Vu Tú Tình liền bày ra dáng vẻ hiểu đạo lý, lén trừng mắt Lý Quả mấy lần.

      “Đúng , đúng nha.” Hà Tiểu Ngân cũng phụ họa, vội vàng .

      Hai người này sợ rắn muốn chết còn cầu tìm giúp, Lý Quả nghe xong suýt chút nữa hộc máu, thấy sắc quên bạn. cũng căm hận, trừng mắt liếc hai người kia cái, lại chạy về tiếp tục ăn cơm.

      Mặc Nhật Tỳ liếc mắt cũng nhìn thấu ý định của hai người này nhưng chỉ hơi mỉm cười, sức quyến rũ vô hình liền tản ra khắp nơi.

      “Cám ơn hai vị tiểu thư xinh đẹp, nhưng mà các biết bọn chúng bị ném đến chỗ nào sao?” vẫn giữ nguyên vẻ lịch , nhã nhặn nhưng lời của chính là hỏi Lý Quả.

      Lý Quả coi như nghe thấy, tiếp tục cắm đầu ăn.

      Thái độ của làm cho Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân lo lắng, lập tức chạy về phía , cướp cơm của còn vỗ vai .

      “Mau cho người ta biết.”

      Mặc Nhật Tỳ vẫn thản nhiên đứng bên ngoài vào nhưng nhất cử nhất động bên trong lại nắm .

      “Mình biết ném ở chỗ nào cả.” Lý Quả tức giận, trơ mắt nhìn cơm bị cướp .

      Vu Tú Tình e thẹn liếc nhìn người đàn ông đứng ở ngoài cửa bên ngoài, sau đó dí sát tai , vừa đe dọa vừa dụ dỗ: “Cậu mau , tối nay mình mời cậu ăn đại tiệc.”

      Đại tiệc? Lý Quả bụng lửa giận sau khi nghe câu này liền tức tốc hạ nhiệt, nước dãi suýt chảy xuống, lâu rồi có ăn đồ ngon.

      “Tôi ném vào bụi cỏ bên ngoài cách đây xa, chỉ là biết bây giờ còn ở đó nữa.” khỏi có chút sung sướng khi người gặp họa, bởi vì tin rằng những con rắn kia ngốc đến nỗi còn ở đó.

      Nhưng là, vừa dứt lời, Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân chạy về phía Mặc Nhật Tỳ ở bên ngoài kia rồi.

      “Soái ca, chúng em tìm giúp .”

      Ai ngờ, Mặc Nhật Tỳ chỉ mỉm cười, từ chối hai người.

      cần, các sợ. Hay là mời bạn của các người ném sủng vật của tôi tìm lại giúp tôi, lát nữa tôi xin mời các vị mỹ nữ dùng cơm.” Ánh mắt của hướng về phía Lý Quả cách đó xa.

      Vu Tú Tình cùng Hà Tiểu Ngân tuy có chút cam lòng nhưng vừa nghe trai đẹp có thể trở lại tìm mình, hơn nữa còn mời các ăn cơm, dĩ nhiên liền đồng ý.

      “Quả Quả, cậu tìm giúp ấy .”

      Dựa vào cái gì chứ?

      Lý Quả tâm cam lòng nguyện, bĩu môi, vô cùng bất mãn phía trước, tuyệt muốn quan tâm đến người phía sau, cho dù có đẹp trai đến đâu nữa.

      Mặc Nhật Tỳ đương nhiên biết phía trước kia rất miễn cưỡng, vẻ mặt lộ ra mất kiên nhẫn, cũng biết bị ép buộc.

      “Kia, chính là chỗ này, tự tìm .” lúc, Lý Quả cuối cùng cũng dừng lại, chỉ bụi cỏ cách đó xa, nhàn nhạt .

      Mặc Nhật Tỳ nhìn về phía bụi cỏ, tuy bên trong còn bóng rắn nhưng biết .

      từ từ tìm , tôi về trước.” Lý Quả muốn giúp , càng muốn nhìn thấy bầy rắn kia. đối với rắn có thiện cảm lại càng có cảm tình với người đàn ông này.
      Last edited by a moderator: 16/10/15
      Friendangel2727, thư hồ, 1394 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3.1: Ngươi thoát được sao?

      Mặc Nhật Tỳ ánh mắt chợt lóe, chỉ thấy khẽ mỉm cười, sau đó sảng khoái : “Được, về .”

      Lý Quả chỉ mong những lời này sớm chút, hai lời lập tức xoay người rời muốn nán lại thêm phút nào nữa.

      “Ai da, bọn nó ở trong này.” Đột nhiên, sau lưng truyền đến thanh vui mừng của Mặc Nhật Tỳ, tiếp đó chính là tiếng lướt qua bụi cỏ.

      Lý Quả bị lời của khiến cho bước chân ngập ngừng, những con rắn này cũng quá kém thông minh , sao vẫn còn ở chỗ này, cầu nguyện cho tìm ra được đây.

      mải suy nghĩ, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Mặc Nhật Tỳ đuổi kịp , tay cầm ba bốn con rắn cười tít mắt lộ ra hàm răng sáng bóng, nhìn : “Quả Quả, cám ơn , nhìn xem tôi tìm được rồi này.

      Quả Quả?

      Lý Quả bị cách xưng hô thân mật của chọc cho phát cáu, cùng rất thân sao? Quả Quả là để gọi à? Lý Quả căm phẫn nghĩ, ánh mắt lại liếc nhìn tay vươn ra trước mặt mình như hiến vật báu.

      “Rắn, , mau cách xa tôi chút.” giống như bị giật điện, nhảy dựng lên, vẻ mặt đề phòng nhìn cùng đám rắn trong tay .

      Mặc Nhật Tỳ cố ý nhìn lại lướt qua đám rắn thè lưỡi trong tay, bày ra vẻ mặt vừa buồn vừa tội nghiệp.

      “Quả Quả, thích bọn nó sao?”

      Lý Quả hận thể mọc thêm hai cánh bay ra xa, tên này nhất định là cố tình, thấy có sở thích bất lương như thế, liền cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.

      đừng đến gần tôi, tôi thích rắn, tôi vô cùng ghét rắn. tìm thấy sủng vật của , chúng ta hết nợ, sau này trông chừng tốt sủng vật của , sau này có bị đánh chết hay bị ăn sạch cũng đừng đến tìm tôi. tại dừng ở đây, viễn vĩnh gặp.” Lý Quả như gió cuốn, sau đó bỏ chạy mất dạng.

      Mặc Nhật Tỳ trợn mắt há mồm nhìn giống như gắn bánh xe vào chân biến mất trước mặt mình, lại nhìn đám rắn dám động đậy trong tay, gương mặt tuấn tú chợt trầm xuống. Nhưng chỉ thoáng, vẻ mặt liền giống như hoa nở, thần bí khó lường nở nụ cười.

      Trốn? Ngươi thoát nổi sao? Ngươi thoát được sao?

      Lý Quả thở hồng hộc chạy về ký túc xá, dùng hết sức bò lên mấy tầng gác, còn chưa kịp thở thấy ba người kia như hòn vọng phu nhìn chằm chằm .

      “Rắn đâu?”

      ta đâu?”

      “Cậu sao lại chạy về?”

      Ba người đồng thanh hỏi, nhìn rồi lại nhìn về phía sau, lúc phát chỉ có mình vô cùng bất mãn, có chút vui.

      Lý Quả vừa mới vui mừng vì thoát khỏi tên kỳ quái cùng đám rắn kia lại bị ba người như sói như hổ vây quanh liền cảm thấy bất an, bọn họ sao vậy?

      “Rắn tìm được rồi, ta cũng nên về thôi.” Lý Quả nhún vai, hờ hững .

      “Về rồi?” Ba người đồng thanh hỏi, vẻ mặt vô cùng khó coi.

      Lý Quả gật đầu, chẳng lẽ còn giữ lại?

      “Quả Quả, đồ ngốc này.” Vu Tú Tình bày ra dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt thành thép, tức giận, dậm chân .

      Ngốc? phải chỉ là tên đàn ông thôi sao, vậy mà dám mình ngốc, Lý Quả khinh thường nghĩ.

      “Cậu tìm ta về đây, , là mời về đây.” Vu Tú Tình giọng điệu thay đổi, lập tức ra lệnh cho .

      Cái gì? Bảo tìm tên đem rắn làm sủng vật kia về đây? Thần kinh à? Đầu óc bị bệnh hay là đùa vậy? Lý Quả kinh ngạc đến nên lời.

      “Mình .” kiên quyết tỏ lập trường, đánh chết cũng .

      Vu Tú Tình lập tức thưởng cho cái cốc đầu, trong lòng vô cùng hối hận, sớm biết thế này theo rồi, cái gì mà sợ rắn chứ. tại tốt rồi, trai đẹp bỏ , ngốc kia cũng cho bọn họ có cơ hội để cưa trai đẹp, tức chết người mà.

      Hà Tiểu Ngân cùng Lý Lan cũng trừng mắt nhìn Lý Quả, là người đều thích trai đẹp nha, thích sao giữ lại cho bọn họ, đúng là ngốc như heo mà.

      “Chào mọi người.” Đột nhiên, thanh dễ nghe hàm chứa ý cười vang lên, có mấy phần quen thuộc.

      Bốn như bị thứ gì đó dọa sợ, từ từ quay đầu lại, trước cửa chính là người mà bọn họ tranh luận.

      “A, là à.” Vu Tú Tình nhảy lên đầu tiên, vui sướng chạy đến trước mặt Mặc Nhật Tỳ hô to.

      Mặc Nhật Tỳ cười tít mắt, gật đầu, trong tay vẫn cầm đám rắn kia.

      “Soái ca.” Hà Tiểu Ngân lấy lại tinh thần, vô cùng hưng phấn tới gần .

      Còn Lý Lan thẹn thùng, đứng yên nhìn .

      “Sao lại đến nữa?” Lý Quả ngược lại suýt chút hóa đá, sau khi hoàn hồn, lập tức để ý hình tượng kêu to, thể nào thích nổi tên này.

      Mặc Nhật Tỳ hơi sững sờ, gương mặt tuấn tú đỏ lên, có chút lúng túng, nhịn được mỉm cười xấu hổ : “Cái đó, xin lỗi, tôi lại tới làm phiền rồi.”

      phiền, phiền, chào đón còn kịp nữa là.” Vu Tú Tình suýt chút nữa ném Lý Quả ra ngoài, dám làm phản, chán sống rồi.

      “Đúng, đúng, mời vào, mời vào.”

      Hà Tiểu Ngân chính là cái đuôi của Vu Tú Tình, hai người kẻ xướng người họa, vội vàng mời Mặc Nhật Tỳ vào, hoàn toàn quên mất rắn trong tay . Lúc qua người Lý Quả, còn hết sức ăn ý tặng hai cái nhìn cảnh cáo.

      Lý Quả biết điều tránh ra, cảm thấy mình rất được hoan nghênh, tìm xó tự mình phiền muộn a.

      Mặc Nhật Tỳ liếc Lý Quả bị lạnh nhạt cái, vô thức mỉm cười, sau đó vừa bình tĩnh lại ưu nhã ngồi xuống.

      “Tôi tên là Mặc Nhật Tỳ.” nhìn ba người phấn khích, mỉm cười tự giới thiệu.

      Vu Tú Tình lập tức nhảy lên, còn kém chưa hoa tay múa chân: “Oa, người đẹp tên cũng rất êm tai nha. Em là Vu Tú Tình.”

      “Tên rất có ý nghĩa, em là Hà Tiểu Ngân, kia là Lý Lan, còn trong xó là Lý Quả.” Hà Tiểu Ngân hai mắt lóe sáng, vẻ mặt sùng bái .

      Lý Lan vẫn ngượng ngùng như cũ, chính là thỉnh thoảng lại nhìn lén .

      Tên có ý nghĩa? Làm ơn, các đừng làm mất thể diện như thế có được hay ? Khen quá đơn giản rồi, kẻ ngốc cũng hiểu được, mấy người này chút rụt rè cũng biết. Lý Quả trong lòng thầm khinh bỉ bọn họ, vì mấy người bạn tốt của mình mà cảm thấy xấu hổ.

      Mặc Nhật Tỳ tiếp tục phát ra sức quyến rũ cường đại của mình, ánh mắt thâm thúy lướt qua đám rắn trong tay, tiếp đó hướng về các khẽ cười: “Cám ơn, các tốt.”

      Câu này còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ, mấy lần nữa kích động nhưng lần này có chút rụt rè hơn.

      có.”

      sao?”

      “Soái ca, cũng rất tốt nha.”

      Ba vui đến ầm ỹ, hận thể khiến Mặc Nhật Tỳ nhìn trúng mình nhưng lại dám quá ràng, sợ dọa người ta chạy mất.

      Mặc Nhật Tỳ mỉm cười nhìn bọn họ, thực ra tuyệt muốn cười chút nào càng muốn ở lại đây. Mấy nữ nhân ngu ngốc này căn bản phải là mục tiêu của , mục tiêu của ước gì , khinh thường kia kìa.

      “Tôi có chuyện muốn các giúp, biết có được hay ?” Mặc Nhật Tỳ nhã nhặn , nhưng gương mặt tuấn tú lại lộ ra tia khó xử cùng bối rối.

      Song, vừa dứt lời, ánh mắt ba người liền sáng lên như nhìn thấy kim cương, tranh nhau : “Chuyện gì, chúng em nhất định giúp.”

      Để các người chết, các người có ? Lý Quả tiếp tục khinh bỉ, thể nhìn được nữa rồi, lấy tay che mặt lại.

      Chương 3.2

      Hai mắt Mặc Nhật Tỳ lập tức lóe sáng, thần bí cười. liếc nhìn ba người lại nhìn Lý Quả cách đó xa, sau đó bày ra vẻ mặt khổ tâm, tội nghiệp cầu xin.

      “Là thế này, bố mẹ tôi cho phép tôi nuôi rắn nhưng tôi lại vô cùng thích, cho nên, cho nên, tôi nghĩ xin các nuôi hộ tôi. Tôi thường xuyên đến thăm bọn nó, hơn nữa còn chịu trách nhiệm thức ăn của chúng, biết các có thể giúp tôi hay ?”

      “Được, thành vấn đề.” Vu Tú Tình đồng ý đầu tiên, hoàn toàn quên mất rắn trong tay , trong mắt chỉ có trai đẹp.

      “Chúng em nuôi giúp .” Hà Tiểu Ngân cũng lập tức đáp, chỉ sợ chậm bước người đàn ông trước mắt này đau lòng đến chết.

      “Vậy phải thường xuyên đến thăm bọn nó nhé.” Vẫn chưa lên tiếng, Lý Lan lúc này mới chen vào câu, đương nhiên là đồng ý.

      Mặc Nhật Tỳ nhanh chóng nở nụ cười, thừa biết những này rất dễ giải quyết, chỉ nụ cười thêm vào câu là xong.

      “Mình đồng ý.”

      Lý Quả vốn khinh thường ba người, bỗng nhiên nghe thấy tin này lập tức chạy ra phản đối. Đùa gì vậy, bọn họ sợ rắn muốn chết, bây giờ lại chủ động đem rắn làm sủng vật, có lầm đây?

      “Phản đối vô hiệu.” ngờ, ba người càng dứt khoát hơn, đồng thanh cắt đứt lời còn đùng đùng nổi giận, vẻ như định tính sổ với .

      Mặc Nhật Tỳ nhìn rồi nhìn bầy rắn trong tay, lo lắng yên, sau đó tủi thân : “Quên , tôi vẫn là nên mang bọn nó thôi, Quả Quả có lẽ thích chúng.”

      vừa dứt lời, Vu Tú Tình ngay lập tức nhảy dựng lên, liên tục xua tay, cuống quýt : “ , đâu, Quả Quả thích rắn nhất, ấy làm sao phản đối chứ, vừa rồi ấy đùa đấy.”

      “Đúng, đúng vậy. ấy đùa đó.” Hà Tiểu Ngân cũng tỏ thái độ, trong lòng sớm muốn bóp chết bạn tốt.

      Lý Lan thực tế hơn, ba bước chạy thành hai đến trước mặt Lý Quả, véo cánh tay , : “Chị ấy nghĩ đằng nẻo đó, ràng là rất thích, đúng ?”

      Lý Quả bị véo đau đến suýt rơi nước mắt, đúng là thấy sắc quên bạn, sao có thể cùng bọn họ trở thành bạn tốt cơ chứ? Trước kia đúng là mắt mù mà, hối hận quá.

      nhanh.” Lý Lan khẽ cảnh cáo, chị em họ có là gì?

      “Ai da, đau, đau, đau, em chút. Đúng, đúng, đúng, vô cùng đúng.” Lý Quả nhe răng, liên tục gật đầu. bị ép thành như thế, còn thức thời biết bọn họ dùng phương pháp gì để trừng phạt mình đây.

      Mặc Nhật Tỳ biết bị ép buộc nhưng lại giả vờ như thấy, sau khi thấy đáp ứng liền nở nụ cười, ánh mắt thâm thúy giấu rất nhiều mưu đồ.

      sao? Tốt quá rồi, vậy chúng nó xin nhờ các chăm sóc, tôi thường xuyên đến thăm chúng.” Mặc Nhật Tỳ lập tức đem rắn bỏ vào trong lòng Vu Tú Tình gần mình nhất, cực kỳ vui sướng.

      Vu Tú Tình vui mừng đột nhiên bị nhét mấy con rắn vào trong lòng, nhất thời sững sờ, cả người bất động, ngay cả tươi cười cũng cứng ngắc, sắc mặt thay đổi liên tục.

      Rắn, rắn a, rất sợ thứ này tại lại ở trong lòng khiến phản xạ có điều kiện muốn ném chúng ra, nhưng là, Mặc Nhật Tỳ nhìn , phải cố gắng chịu đựng.

      “Ha ha...” Vu Tú Tình dở khóc dở cười, đám người Hà Tiểu Ngân cũng vội vàng cách xa, đều cười nổi.

      Vẻ mặt Lý Quả vui sướng khi người gặp họa, thấy dáng vẻ của bọn họ trong lòng cực kỳ thoải mái, mới vừa rồi tức giận cũng chạy trốn mất dạng.

      Mặc Nhật Tỳ ánh mắt chợt lóe, thu hết vẻ mặt của mọi người vào đáy mắt, mí mắt hơi hạ xuống, đôi lông mi cong dài xinh đẹp khẽ chớp vô cùng mê người.

      “Cám ơn mọi người, tôi trước, ngày mai tôi lại đến thăm chúng.”

      “A, muốn sao?” Hà Tiểu Ngân cách Vu Tú Tình khá xa, vội chạy đến bên có chút lưu luyến, nhưng vừa nghe thấy mai đến liền yên tâm.

      Mặc Nhật Tỳ gật đầu, từ trong túi lấy ra vài tờ giấy bạc để vào tay , cườii tít mắt : “Đây là phí sinh hoạt của bọn nó, ngày mai tôi nhất định đến.”

      Đám người Hà Tiểu Ngân ngây ngốc gật đầu, nhìn theo bóng lưng cho đến khi biến mất mới thôi.

      “Á....” Đột nhiên, Vu Tú Tình phát ra tiếng long trời lở đất, kêu la thảm thiết, tiếp theo chỉ thấy mấy con rắn bay vòng trung rồi rơi xuống giường.

      “Rắn, rắn a, làm mình sợ muốn chết.” Vu Tú Tình tay chân luống cuống ném đám rắn , sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, lắp bắp . nhịn đến bây giờ là cố lắm rồi, lúc Mặc Nhật Tỳ còn ở đây, rất muốn ném chúng rồi.

      “Ha ha ha...” Lý Quả thấy dáng vẻ của bạn thân liền vui sướng cười to. đúng là tự mình làm việc ác là thể sống mà, tâm tình thoải mái nha.

      vừa cười lập tức nhận được mấy ánh mắt vô cùng hung ác, có ý tốt nhìn mình.

      “Quả Quả, rất buồn cười sao?” Vu Tú Tình sắc mặt khó coi, trợn mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, cực kỳ đáng sợ.

      Hà Tiểu Ngân tuy cầm tiền trong tay nhưng vẫn nhìn chằm chằm , hắc hắc cười : “Quả Quả, bây giờ cậu giống như rất đắc ý phải?”

      Lý Quả nhìn bộ dạng của bọn họ vội khép miệng, cố nhịn cười, cuống quýt xua tay: “ có, có, mình dám, dám a.”

      “Hừ.” Hà Tiểu Ngân hừ lạnh tiếng, sau đó mới nhìn Vu Tú Tình.

      “Làm sao bây giờ?” giơ tiền trong tay lên, hai mắt lấp lánh. Mặc Nhật Tỳ đúng là giàu có nha, rút ra chính là mấy trăm.

      “Tiền!” Đám người Vu Tú Tình nhìn tiền trong tay nhịn được hai mắt sáng ngời, cực kỳ hưng phấn, hoàn toàn quên mất mấy con rắn bị ném giường kia.

      Lý Quả nhìn dáng vẻ có tiền đồ của bọn họ, lần nữa cảm nhận sâu sắc sai lầm của mình.

      “Đó là phí sinh hoạt của mấy con rắn kia.” vừa vừa chỉ vào bầy rắn giường, có ý tốt nhắc nhở.

      Để xem bọn họ xử lý thế nào, chờ xem kịch vui.

      Lời của giống như chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu ba người, ngay lập tức khiến cho họ từ trong vui sướng tỉnh táo lại. Nhìn tiền trong tay rồi lại nhìn mấy con rắn ở giường thè lưỡi, liền có cảm giác khóc ra nước mắt.

      “Mình dám chạm vào chúng.” Vu Tú Tình tỏ thái độ đầu tiên, vừa nãy còn ở tay bây giờ vẫn cảm thấy rợn người, đánh chết cũng chạm.

      “Mình cũng vậy.” Hà Tiểu Ngân tội nghiệp , chuyện làm lại là chuyện khác.

      “Mình cũng dám.” Lý Lan tiếp lời, bên là mỹ nam, bên là bầy rắn đáng sợ, trong lòng thể cân bằng nổi.

      Lý Quả nhìn ba người, cười vui vẻ. đáng đời, đúng là tự dời đá đập chân mình.

      Trong lúc vui sướng xem kịch ánh mắt của ba người kia lần nữa hẹn mà cùng nhìn về phía , chứa đựng toàn ý xấu.

      “Các cậu, sao lại nhìn mình như thế?” Lý Quả trong lòng hoảng sợ, dự cảm xấu nổi lên, muốn xoay người bỏ chạy.

      “Quả Quả.” Vu Tú Tình nũng nịu kêu lên, nhanh tay kéo lại. (Sởn gai ốc với mấy bà này!)

      Hà Tiểu Ngân và Lý Lan cũng vội vàng vây quanh, chặn hết đường lui còn cười tít mắt nhìn giống như bé quàng khăn đỏ.

      “Các chị em, các cậu làm gì vậy? phải chỉ là các cậu mấy câu thôi sao, nên tức giận, nên tức giận.” Lý Quả vội vàng cười xòa , cảm giác bất an nảy lên trong lòng.

      Đám người Vu Tú Tình cũng cười ngọt ngào với , hơn nữa còn bất ngờ kéo ngồi xuống ghế, người rót nước, người đấm lưng.

      “Này, này, này, các cậu làm gì thế?” chỉ cảm thấy nổi da gà giống như bọn họ muốn bán mình vậy, khiến có chút hoang mang.

      “Quả Quả, chúng ta là chị em tốt đúng ?” Vu Tú Tình cười hỏi đầu tiên.

      Lý Quả vô thức gật đầu, Vu Tú Tình đối với mình đúng là tệ, có ăn đều nhớ đến mình hơn nữa còn là bạn cấp 2, cấp 3 đến đại học.

      “Quả Quả, chúng ta có phải bạn tốt ?” Hà Tiểu Ngân lập tức tỏ vẻ đáng thương hỏi, cậu thừa nhận mình khóc cho cậu xem.

      Lý Quả bất đắc dĩ gật đầu, Hà Tiểu Ngân cũng là bạn thời cấp 3, cũng thể đắc tội.

      Lúc này, đến lượt Lý Lan, cười híp mắt cầm cốc của Lý Quả, nhiệt tình đặt trong tay chị họ.

      “Chị, phải chị nhận em chứ, tuy chỉ là em họ thôi.”

      dám, dám.” Lý Quả nào dám, chuyện này đâu quyết định được, tổ tiên mới có thể nha. Nếu biết nhận người em họ này biết tổ tiên có thể đội mồ sống dậy tìm tính sổ hay . Cho dù vạn lá gan cũng dám.

      Lúc này, Vu Tú Tình, Hà Tiểu Ngân và Lý Lan cùng liếc nhau cái, cười đến vui vẻ.
      Hà Tiểu Ngân liếc mấy trăm đồng trong tay, bất ngờ vỗ tay.

      “Quả Quả, từ hôm nay trở , cậu thay bọn mình chăm sóc bọn nó.” Ba người đồng thanh , ba ngón tay còn ăn ý chỉ vào đám rắn giường.

      Mình? Lý Quả trợn mắt há mồm, sao lại là ? Nghiệp chướng a, kiếp trước nợ gì bọn họ chứ? Còn thiếu bày rắn kia nữa? Cuộc đời này thế nhưng....

      “Mình làm.” lập tức từ chối, vẻ mặt kiên định.

      Ba người liếc nhau cái, vẻ mặt như sớm đoán được, tiếp đó đồng thanh : “ được.”

      “Chị, chị muốn em chết phải ?” Lý Lan đột nhiên mở miệng , vẻ mặt rất đau lòng.

      “Đúng vậy nha, biết bọn mình sợ rắn muốn chết mà còn thấy chết cứu.” Hà Tiểu Ngân cũng tủi thân .

      Vu Tú Tình gì chỉ nhìn .

      Lý Quả lập tức thấy đầu đau, bọn họ sợ rắn chẳng lẽ sợ? cũng rất sợ được ? như kiểu với rắn là người thân mà rắn hại vậy. (Ta rất ghét ba người kia!)

      “Quên , ấy giúp cũng được, tự bọn mình làm, nếu có bị cắn đều là bọn mình tự tìm.” Hà Tiểu Ngân bỗng nhiên thở dài, mặt như đưa đám, sau đó cúi đầu tỏ vẻ cam chịu.

      Lý Lan liếc nhìn Lý Quả, sau đó cũng thất vọng cúi đầu, nữa.

      Vu Tú Tình lên tiếng, nhưng chỉ cần liếc mắt cũng hiểu, rất thương tâm.

      Lý Quả nhìn dáng vẻ của ba người liền cảm thấy khó chịu, cuối cùng đành đầu hàng: “Được rồi, mình giúp, mình giúp, mình giúp các cậu, được chưa?” Dứt lời, liền cảm thấy bản thân quá đáng thương.

      vừa dứt lời, ba người hẹn mà cùng nhảy lên, vui vẻ ôm , luôn miệng kêu to: “ quá tốt, Quả Quả tốt nhất.”

      Lý Quả chỉ có thể cười khổ, im lặng chống đỡ.

      Thế nhưng, các đều biết, biết từ khi nào giường đột nhiên xuất thêm con tiểu hắc xà, mắt lóe sáng nhìn bọn họ, vô cùng an tĩnh, giống như hiểu hết những lời các .
      Last edited by a moderator: 16/10/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: Rắn

      “Á...” Sáng sớm, tiếng hét thảm thiết chợt vang lên, phá tan mộng đẹp của mọi người.

      Lý Quả vừa sợ hãi vừa tức giận nhìn tiểu hắc xà nằm gối mình, đương nhiên biết lai lịch của con rắn này, nó chính là trong số sủng vật của tên đáng ghét mà ba người kia si mê.

      Tiểu hắc xà bị thanh cực đại của đánh thức, đầu nâng lên khẽ lắc lư, híp đôi mắt vui nhìn chằm chằm .

      “Ai cho mày bò lên giường tao hả? Ổ của mày ở dưới kia, ở dưới kia kìa, mau bò xuống.”

      Lý Quả cố nén lửa giận trong lòng, tay chỉ vào tiểu hắc xà ra lệnh , cũng mặc kệ nó nghe có hiểu hay .

      Tiểu hắc xà nhìn , nhúc nhích, ngược lại còn lười nhác duỗi duỗi người, vô cùng thoải mái nằm ở gối, hoàn toàn xem lời của như gió thoảng qua tai.

      Lý Quả lập tức bị thái độ của nó chọc cho tức giận. Tối qua bị ba người kia vừa dụ dỗ vừa dọa nạt, sợ chăm sóc tốt những con rắn đó nên mới bất chấp nguy hiểm làm ổ cho chúng.

      Cứ nghĩ có thể được ngủ giấc ngon lành nhưng trong lúc mơ màng lại cảm thấy mặt mình như có cái gì, vừa động đậy vừa mềm nhũn còn hơi lành lạnh. biết tại sao chợt cảm thấy kinh sợ vội tỉnh dậy, sau khi mở mắt liền nhìn thấy con rắn ngủ bên cạnh mình làm cho sợ đến tỉnh cả ngủ, hồn xiêu phách lạc.

      “Mày....” tức đến nên lời.

      Tiểu hắc xà chẳng qua chỉ mở mắt tượng trưng thôi rồi lại chậm rãi nhắm mắt.

      Lý Quả có cảm giác như mình bị nó bắt nạt, người bị rắn bắt nạt, cái này mà truyền ra ngoài phải thành truyện cười sao? biết giấu mặt vào đâu đây? Ngay cả con rắn cũng khinh thường mình, đúng, đến cả rắn cũng sợ mình, làm người quá thất bại rồi.

      “Mày chịu xuống?” nghiến răng nghiến lợi , hạ quyết tâm đây là lần cuối cùng mình có lòng tốt khuyên nhủ, còn xuống đừng trách trở mặt.

      Tiểu hắc xà vẫn rất kiêu ngạo vươn đầu quả dưa lên giống như ra oai, rồi lại nằm xuống gối.

      Két (thanh nghiến răng nha!), rốt cuộc Lý Quả cũng nhịn được nữa, quên cả sợ hãi, chút do dự vươn tay nắm lấy cái đuôi của tiểu hắc xà, vén màn, sau đó nhắm trúng mặt bàn ném qua.

      Bịch, tiểu hắc xà bị ném lên đúng mặt bàn, hơn nữa còn ở mặt bàn dùng sức bật lên, sau đó mới ổn định được thân thể. Nó vừa rơi xuống mặt bàn liền nhanh chóng xoay thân, chớp mắt nhìn .

      Chương 5: Chết rồi

      “Nhìn cái gì? ở cùng chỗ với bạn mày, bò lên giường tao làm gì? Mày là đồ sắc xà.” Lý Quả bị nó lạnh lẽo nhìn như thế tim chợt căng thẳng, chỉ cảm thấy trong lòng rét lạnh, có chút sợ hãi.

      Tiểu hắc xà híp mắt nhìn hồi lâu dường như có thể hiểu lời , trong đôi mắt lướt qua tia sáng, sau đó từ từ nhũn xuống ngã mặt bàn, mắt nhắm lại hề nhìn nữa.

      Lý Quả thấy nó càn quấy nữa, lửa giận trong lòng mới dần tiêu tan.

      Nhưng bao lâu, đám người Vu Tú Tình đều lần lượt tỉnh giấc....

      “Quả Quả, con rắn kia làm sao vậy?” Hà Tiểu Ngân kinh ngạc kêu lên, nhìn chằm chằm con rắn nằm mặt bàn nhúc nhích.

      Lý Quả vừa mới chợp mắt, nghe thấy có người gọi liền khó chịu : “Sao mình biết được, mình đâu phải là nó.” Chuyện gì cũng tìm mình, rất bực nha.

      Vu Tú Tình và Lý Lan nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, lập tức cẩn thận đến cạnh bàn, phát tiểu hắc xà bàn động đậy, trong lòng có chút sốt ruột.

      “Quả Quả, cậu mau đến xem chút , tại cậu chịu trách nhiệm chăm sóc bọn nó, nếu nó bị bệnh hay chết bọn mình cho cậu biết tay.”

      “Đúng thế, hôm nay Mặc Nhật Tỳ đến đó.” Nghe mọi người chuyện, Hà Tiểu Ngân lập tức nhớ đến Mặc Nhật Tỳ, vội kinh hô. (sợ hãi hô lên)

      “Quả Quả, đừng ngủ nữa, nhanh qua xem nó .” Vu Tú Tình ra lệnh, chạy đến vén màn cùng chăn của lên, còn dùng sức vỗ vào chăn.

      Lý Quả nổi giận, bật người ngồi dậy rất bất mãn nhìn ba người lại nhìn sang tiểu hắc xà nhúc nhích kia, trong lòng liền hoảng sợ, lúc này mới cam lòng bước xuống.

      “Này, rắn hư, dậy, dậy, đừng ngủ nữa.” cẩn thận dùng hai đầu ngón tay nhấc nó lên, đưa đến trước mặt kiểm tra.

      Thế nhưng, tiểu hắc xà vẫn động đậy, bị người nhấc lên cũng có cảm giác.

      “Rắn hư, đừng có giả chết.” Lý Quả thấy nó nhúc nhích liền có chút hoảng hốt, chẳng lẽ vừa rồi bị mình cầm đuôi ném cái nên chết rồi?

      Tiểu hắc xà vẫn có phản ứng, đến cả đuôi cũng vẫy.

      “Quả Quả, cậu giết nó rồi!” Hà Tiểu Ngân đứng bên cạnh kinh ngạc hét ầm lên, sau đó dùng ánh mắt giết người nhìn .

      Chương 6: Mỹ nam kế

      Vu Tú Tình quên cả sợ hãi, vội vàng vọt đến trước mặt Lý Quả khẩn trương nhìn tiểu hắc xà trong tay , sau khi phát có chút động tĩnh gì liền giơ tay vỗ vào đầu .

      “Muốn chết à, bảo cậu chăm sóc chúng cậu lại để cho nó chết.”

      “Ai da, cậu chút.” Lý Quả bị đau nhịn được hô to.

      Ai ngờ, ngay lập tức, đầu của bị vỗ ba bốn cái cùng lúc, chỉ có điều ra tay phải là Vu Tú Tình mà là Hà Tiểu Ngân cùng Lý Lan.

      “Cậu cũng biết đau sao?”

      “Rắn chết rồi, cậu ràng giết chết mạng.” (mạng rắn đó!)

      Lý Quả bị Hà Tiểu Ngân và Lý Lan trái câu, phải câu khiến cho đầu phình ra, đột nhiên nhớ đến con rắn gặp lúc dã ngoại.

      “Các cậu cần ngũ thập bộ tiếu bách bộ*, lần trước các cậu cũng giết chết con rắn còn ăn nó nữa.”

      *Ngũ thập bộ bách tiếu bộ: năm mươi bước cười trăm bước tương tự câu chó chê mèo lắm lông của ta đó!

      Lúc này, ba người đều hoàn toàn im bặt, trừng mắt nhìn dám gì.

      “Lúc thế này, lúc thế khác mà.” lúc sau, Hà Tiểu Ngân mới giọng cãi lại.

      Lý Quả liền còn gì để .

      “Được rồi, nghĩ xem nên làm gì bây giờ? Nó chết rồi à?” Vu Tú Tình ra vẻ hòa giải, lập tức lôi kéo chú ý của mọi người, chỉ chỉ rắn tay Lý Quả, lo lắng hỏi.

      Hà Tiểu Ngân và Lý Lan vội gật đầu, căng thẳng nhìn .

      “Sao mình biết được? Nó đâu phải là người, sao có thể dò mũi xem có thở hay ?” Lý Quả tức giận, lắc lắc tiểu hắc xà tay rồi kéo gần lại để quan sát.

      Thế nhưng rắn trong tay vẫn động đậy, mặc cho đung đưa.

      “Chết rồi!” Rốt cuộc Vu Tú Tình ở bên cạnh quan sát lúc lâu rồi đưa ra kết luận như thế.

      Mọi người nhìn nhau rồi cùng nhất trí dời ánh mắt oán trách lên người Lý Quả.

      Lý Quả bị trừng đến sởn gai ốc, muốn ném rắn ‘chết’ trong tay .

      “Mọi người làm gì vậy?” Bỗng nhiên, giọng của Mặc Nhật Tỳ chợt vang lên, đứng ở cửa ký túc xá cười híp mắt nhìn các .

      “Á....” biết là ai vội hét lên, sau đó bốn liền loạn thành đống trong đó ba người kia nhanh chóng đem Lý Quả che ở phía sau, ngăn cản tầm mắt của Mặc Nhật Tỳ.

      Lý Quả cũng rất biết điều, nghe được giọng của lập tức giấu tiểu hắc xà ra sau lưng bị dọa cho thân mồ hôi lạnh.

      “Tôi đến thăm bọn nó.” Mặc Nhật Tỳ tao nhã đứng, nhàn nhạt cười, ôn hòa .

      “Chúng tôi biết, chúng tôi biết.” Bốn trước nay chưa từng ăn ý, đồng loạt gật đầu, cười hắc hắc .

      Mặc Nhật Tỳ cười tiếng, mắt sáng như đuốc, chỉ là môi mỏng mím lại khẽ cười.

      “Tôi có thể vào thăm chúng chút hay ?” vừa khiêm tốn lại vừa ôn hòa , lễ phép nhưng vẫn rất quân tử.

      Lý Quả vô cùng căng thẳng, nhìn ba người khẩn trương trước mặt, cúi đầu cắn môi dưới sau đó giống như hạ quyết tâm liền xoay người bỏ chạy đến bên giường, ba chân bốn cẳng trèo lên hoàn toàn xem Mặc Nhật Tỳ là người vô hình.

      “Mình ngủ tiếp đây.” bỏ lại câu như vậy rồi kéo chăn lên trùm kín đầu.

      Lúc này, Vu Tú Tình hoàn toàn hiểu ý định của , lập tức cười to: “Quả Quả chính là người như vậy đó, tính khí tốt, đừng để ý.” xong, vội bước đến bên .

      Hà Tiểu Ngân cùng Lý Lan cũng tỉnh ngộ, nhanh chóng kéo ghế, rót nước.

      Mặc Nhật Tỳ có chút đăm chiêu, liếc Lý Quả giường cái, gì, cũng phối hợp ngồi xuống, sau đó bắt đầu tìm kiếm sủng vật của .

      “Bọn nó đâu rồi?”

      “Ở, ở, ở.” Mấy lúng ta lúng túng, cuối cùng liền dè dặt mang ra cái hộp, nịnh nọt đặt xuống trước mặt .

      Mặc Nhật Tỳ vừa nhìn, khuôn mặt tuấn tú có chút thay đổi. Chỉ thấy bên trong giống như ngôi nhà , có chăn, có thức ăn, nước uống thậm chí còn có vài cây cỏ ở bên trong, mà mấy con xà nằm thè lưỡi trong đó.

      “Ừm, hình như đúng lắm.” Mặc Nhật Tỳ nhìn lúc, đột nhiên nâng mặt lên ra vẻ kinh ngạc, hô lên.

      Tiếng hô của dọa các giật mình, vẻ mặt ba người liền thay đổi, tôi nhìn , nhìn tôi đều vô cùng bất an.

      “Cái gì đúng?” Vu Tú Tình cách gần nhất gần như là vai kề vai, còn có thể ngửi thấy được hơi thở đàn ông đặc biệt thuần thục tỏa ra từ người , có chút tự hỏi.

      Sáu ánh mắt si mê theo dõi .

      Mặc Nhật Tỳ khóe miệng khẽ nhếch, nhíu lại đôi mày đẹp sau đó vươn ngón tay thon dài chỉ vào bầy rắn trong hộp: “Hình như thiếu mất con.”

      Chương 7: Kỳ quái

      Đùng!

      Câu này giống như đạo sấm sét khiến cho trái tim của mấy đập mãnh liệt, sắc mặt liên tục thay đổi dường như có chút hoang mang.

      “Đâu có, có nha.”

      Vu Tú Tình hồi phục tinh thần đầu tiên, giả vờ xem xét, cố kiềm chế tâm tư bất an, lắp bắp .

      Hà Tiểu Ngân và Lý Lan cũng vụng về giả bộ, hùa theo .

      Mặc Nhật Tỳ hiểu hết tất cả nhưng lại tỏ vẻ mê man, sau đó khẽ cười, ôn hòa : “Chắc là tôi nhìn lầm rồi, mấy ngày gặp có chút rối loạn. Bọn nó ở chỗ các , sao có thể thiếu chứ.”

      Ba người nghe xong khỏi thở phào, vội cười phụ họa.

      Mà Lý Quả nằm trong chăn cũng bị làm cho phen kinh sợ, tay nắm tiểu hắc xà vẫn lơi lỏng, cứ lo lắng đề phòng tình hình bên kia.

      Trong khi khom người, lực chú ý hoàn toàn đặt vào mấy người kia tiểu hắc xà trong tay bỗng nhiên giật giật rồi từ từ mở mắt, lóe sáng nhìn .

      Lý Quả bị nó hù họa suýt chút nữa vén chăn lên, tâm cũng theo đó mà thả lỏng. ra nó vẫn chưa chết nha, dọa chết mà. tức giận trừng nó, có chết mày giả vờ làm gì chứ, đùa rất vui sao?

      Tiểu hắc xà chớp mắt rồi dễ dàng thoát ra khỏi tay , rơi xuống giường mềm mại, sau đó nó liền lắc lắc thân hình bé bò lên gối nằm song song với đầu của .

      “Mày muốn làm gì?” bĩu môi, giọng hỏi, tâm vừa buông lỏng lại lần nữa căng thẳng.

      Nhưng tiểu hắc xà lại kiêu ngạo, thèm để ý đến , thẳng tắp ngã xuống gối, nhìn chằm chằm vào mắt hồi lâu rồi mới chậm rãi nhắm mắt lại. Nó giống như đồng sàng cộng chẩm (cùng giường chung gối) với , cùng hít thở, cách mặt rất gần, rất gần...

      con rắn kỳ lạ, tính cách cũng rất kỳ dị, hành động càng thêm kỳ quái.

      Lúc này, Lý Quả muốn giận cũng giận nổi, nó cũng làm hại lại càng cắn mình, chẳng qua là chỉ thích ngủ gối của , còn là rắn lười, ngủ.

      Trong lúc người xà nằm ngủ giường vô cùng yên lặng bên kia lại hết sức nào nhiệt.

      “Để cảm ơn mọi người chăm sóc sủng vật của tôi, tôi muốn tặng các chút quà mọn.”

      Mặc Nhật Tỳ nhìn lướt qua ba lộ ra vẻ mặt si mê đối với mình, bất ngờ .
      Last edited by a moderator: 16/10/15
      Friendangel2727, thư hồ, PhongVy2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :