[Xuyên không]Chỉ yêu quỷ y độc phi - Trắc Nhĩ Thính Phong (Update C48/134)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Chỉ quỷ y độc phi
      [​IMG]
      Tác giả: Trắc Nhĩ Thính Phong

      Editor: Skye

      Độ dài: 134 chương (>1600 trang)

      Lịch post: 2-3 chương/tuần

      [​IMG]Giới thiệu nội dung

      Nàng là tiểu thần tiên núi Dược Phật, Nguyên Sơ Hàn. Chỉ cần là người còn hơi thở, ngân châm của nàng có thể bảo mệnh.

      là nhiếp chính vương Đại Tề, Phong Ly. Quyền cao chức trọng, giết người bất nghĩa.

      ngày, chiếc xe ngựa dừng dưới chân núi, chỉ nghe giọng lạnh lẽo từ trong truyền ra, “Dùng tơ chuẩn mạch, cho chạm vào ta!”

      Nàng xoay người bước , vẫy tay tiễn, “Bản đại phu trị bệnh phụ khoa!”

      Nào biết, câu dẫn đến mầm tai vạ.

      —— ta là đường phân cách đứng đắn, rất đứng đắn ——

      Trịnh vương tuổi già, lại chỉ có nhi nữ được hứa hôn cùng ấu đế.

      Nào biết thúc cướp vợ cháu, thê biến thành thím.

      “Cưới ta về chữa bệnh? Sao ngươi sớm, hại ta vất vả sắp xếp kế hoạch đào hôn mất công.” Nguyên Sơ Hàn thất vọng thôi.

      “Muốn tự do? Chữa hết bệnh cho ta, ta thả ngươi tự do.” Nhiếp chính vương đại nhân nhất ngôn cửu đỉnh.

      phải ngươi trị hết bệnh hưu ta sao? Tại sao chưa hưu?” Tự xưng là nhiếp chính vương nhất ngôn cửu đỉnh, thế nào lại quên mất?

      “Còn chứng bệnh ngươi phải tự trị liệu, thể chậm trễ.” Lời nhiếp chính vương đại nhân chuẩn xác.

      “Bệnh gì?” Mắt Nguyên Sơ Hàn sáng rực, bất luận bệnh nan y gì, ta đều chữa được.

      “Nối dõi tông đường.”

      Đây là chuyện xưa về tiểu thần tiên quỷ y phúc hắc cùng siêu cực phúc hắc nhiếp chính vương với vô số kế: kế phản gián, khổ nhục kế, mỹ nhân kế, mỹ nam kế, …, đường tới, hoàng đồ bá nghiệp, đẹp sao tả xiết.

      Lời tác giả: Nguyên văn 1 với 1, vượt tường, hái hoa, mau nhảy vào nhảy vào…


      Skye: Nàng nào ham hố edit cùng ta nhé! oéo cằm, oéo cằm :yoyo17::yoyo17::yoyo17:

      Last edited: 23/2/17
      meolulu.ipu, Jenny Kún, duyenktn110 others thích bài này.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      lột hố rùi:050::050:
      Skye thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Tình nguyện lọt ao.....lọt hố.......lọt hồ......:yoyo36:

    4. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Chương 1: Mầm tai vạ trong câu .

      Edit: Skye

      Đại Tề hưng thịnh.

      Núi Phật Sơn cách Sâm Châu 60 dặm về phía Nam, nơi này non nước hữu tình, thực vật đa dạng, dược liệu mọc khắp đồi núi, là truyền kỳ của Sâm Châu.

      Từ xưa đến nay, vô số danh y đều sống trong núi này, càng lưu giữ nhiều truyền thuyết cứu sống người. Nghe nơi này Tào Địa Phủ thể quản, nửa cái mạng bị ti bắt , mang tới nơi này là có thể sống lại.

      Thần y Quý Tam Dương – người được xưng là đối thủ mất còn với Diêm Vương, tiến vào Thái Y Viện mười năm, mười năm này, Đông y ở Phật Sơn còn người nào vang danh tứ phương .

      Cũng nghĩ đầu năm nay, bỗng nhiên nhảy ra vị thần tiên, tay ngân châm xuất thần nhập hóa, được gọi là tiểu thần tiên.

      Tục truyền, vị tiểu thần tiên này chỉ có 15 tuổi nhưng y thuật lại rất cao. Các chứng bệnh khó đều dùng ngân châm, châm đến khi bệnh khỏi hẳn mới thôi. Hơn nữa, vị tiểu thần tiên này là nữ tử, tuổi còn trẻ, y thuật xuất sắc, thực là hùng xuất thiếu niên.

      Trong lúc thành Sâm Châu vô cùng náo nhiệt, thảo luận về vị tiểu thần tiên này tiến vào Thái Y Viện cần bao nhiêu thời gian. Dù sao tất cả những thần y thành danh ở núi Dược Phật này, đến cuối cùng đều tiến vào Thái Y Viện.

      Núi Dược Phật rất cao, đồi núi hiểm trở. Dược liệu quý hiếm tề tụ trong núi, phóng mắt khắp Đại Tề, chỉ có ngọn núi này là khác người, đó là thảo dược tương sinh tương khắc, đều sinh trưởng ở giữa ngọn núi. Quả quá đáng chút nào khi Dược Phật là núi của trời.

      Dưới chân núi, dòng suối róc rách. Nghe nước chảy từ núi Dược Phật xuống đều có công hiệu cường kiện thân thể, dân chúng gần xa luôn luôn tới nơi này lấy nước dùng.

      Cách dòng suối mấy trăm thước dưới chân núi, dược lư (phòng khám) đứng sừng sững giữa bóng rừng. Cây cao lớn tươi tốt bao thành tường che dược lư thấp thoáng trong đó.

      Trong sân rộng lớn, dược liệu trong sàng được đặt dưới gốc cây, ánh mặt trời qua kẽ lá chiếu xuống , mùi thuốc thơm ngát, tươi mát.

      Ngoài cửa lớn, dưới gốc cây đại thụ ngàn năm là bộ bàn ghế đá. đôi vợ chồng già ngồi cạnh nhau ghế, bà cụ ho liên tục rồi lại thở hổn hển. Ông cụ ngồi bên, nhìn chằm chằm người đối diện, mặt vài phần lo lắng và khẩn trương.

      Đối diện, bạch y nữ tử ngồi vững chắc ghế, tuổi còn , mặt mày uyển chuyển, hơi nhắm mắt lại, hai ngón tay dừng mạch vị của bà cụ, bắt mạch.

      thiếu niên đứng bên cạnh, tay nâng quyển bao da, cũng là châm bao.

      Sau lúc lâu, nữ tử mở to mắt, đôi mắt trong veo xuyên thấu lòng người, mang theo ý cười, cong cong như trăng khuyết.

      “Lão bá cần lo lắng, trong phổi đại nương có hơi nhiệt, đả thông khí là có việc gì. Để ta châm cứu cho đại nương, rồi uống hai lần thuốc, uống hai ngày còn ho nữa.” Nguyên Sơ Hàn cười nhàng, giọng thanh mị dễ nghe, làm thầy thuốc, khuôn mặt này của nàng tuyệt đối đạt tiêu chuẩn.

      Thiếu niên bên cạnh mở bao ngân châm, đủ các loại ngân châm lớn ra giữa tầm mắt.

      Chỉ dùng ba châm kẹp giữa ngón tay, nâng cánh tay bà cụ, vung tay liễu, tốc độ cực nhanh khiến bà lão chưa cảm thấy chút nào đau đớn, trong nháy mắt, lượt châm chính xác ổn định cánh tay bà lão.

      “Đa tạ nương, đây là phí chữa bệnh, gửi .” Ông cụ đứng dậy, cầm lên giỏ trúc từ mặt đất, bên trong giỏ trúc là thiên ma(tên vị thuốc đông y) tươi mới.

      “Có gì đâu, bệnh của đại nương là bệnh , sau này có gì thoải mái lại tới tìm cháu.” đến giờ, Nguyên Sơ Hàn thu châm rất nhanh, thiếu niên bên cạnh nhận giỏ trúc từ tay ông cụ, xoay người vào trong sân, đổ thiên ma từ bên trong ra. Lại nhanh chóng lấy hai phần thuốc đặt trong giỏ trúc, ra sân trả lại giỏ trúc cho ông cụ.

      Đôi vợ chồng già rời , cùng nhau cất bước, nhìn có bao nhiêu tốt đẹp.

      “Hôm nay là bảy phần thiên ma, tiểu thư, còn nhận tiếp, e là trong viện của chúng ta đều là thiên ma rồi.” Thấy bốn về vắng lặng, thiếu niên bằng tuổi Nguyên Sơ Hàn ngồi xuống, nhân lúc người lộ ra vài phần trẻ con.

      “Còn lải nhải nữa ta liền đổi tên người thành Thiên Ma.” Liếc xéo cái, Nguyên Sơ Hàn đáp lại.

      “Đừng, ta gọi Văn Thuật cũng rất tốt mà.” Văn Thuật vui cười, đừng đổi tên cho , từ năm trước đến giờ, bị đổi tên ba lần rồi.

      “Tiểu thư ngươi đổi tên người phải nghe, nào có nhiều bất mãn như vậy? Tiểu thư, nếu còn cãi, liền gọi là Ba Đậu.” tiểu nha đầu mang theo sàng thuốc ra, phụ trách dọn dẹp. Đây là Hương Phụ, hôm nay đến phiên nàng làm việc, hong khô thảo dược.

      Văn Thuật lập tức hừ hừ, “Ngươi phải tiểu thư, điên cuồng lải nhải cái gì? Tiểu thư, tiểu thư, tên Văn Thuật rất hay, cần đổi, cần đổi.”

      Nguyên Sơ Hàn nhìn trong viện, ngoài cửa cãi nhau, nhịn được lắc đầu, quá ồn ào!

      Hơi ngửa đầu nhìn về phía bầu trời, giữa cành lá xum xuê, bầu trời xanh lớn, bầu trời của thế giới này tinh khiết, có lấy tia ô nhiễm.

      tới thế giới này năm rưỡi, đến bây giờ, Nguyên Sơ Hàn biết nàng quay về được nữa. Chỉ là cũng chẳng sao, nàng vẫn làm nghề cũ, ít nhất kiến thức đời trước của nàng biến mất.

      Hương Phụ sắp xếp thảo dược trong viện, Văn Thuật sau cùng cũng hỗ trợ, hai người kia là nha hoàn và gã sai vặt của Nguyên Sơ Hàn, cũng là đồ đệ của nàng.

      Đến thế giới này, Nguyên Sơ Hàn vẫn tương đối vừa lòng, tối thiểu nàng đến mức lưu lạc đầu đường.

      Nhìn hai người bọn họ bận việc, mặt nàng thêm vài phần thỏa mãn, mặc kệ tương lai thế nào, cuộc sống tại khiến nàng vừa lòng.

      Tiếng vó ngựa phá vỡ yên tĩnh của sông núi, đảo mắt nhìn về phía phát ra tiếng, con đường , đội ngũ chói mắt tới.

      Bốn con ngựa cao to, người mặc trang phục giống nhau, đều mang bảo kiếm trước sau bảo vệ xe ngựa, nhìn ra bọn họ chỉ là hộ vệ.

      Xe ngựa trông hết sức xa hoa tinh xảo, khắc hoa uyển chuyển, con ngựa kéo xe có màu lông lại càng tỏa sáng, rạng rỡ dưới ánh mặt trời.

      Vừa thấy biết phải người tầm thường, có thể là người nào giàu có trong thành. Đoán chắc lại là hạng người chỉ ăn của ngon vật lạ chạy đến nơi đây, người như vậy, Nguyên Sơn Hàn gặp chỉ .

      Đây là nơi vô sỉ nhất thế giới này, người giàu có giàu đến chảy mỡ, người nghèo cùng cực bụng ăn no. Cho nên, phàm là có người giàu tới chỗ này, Nguyên Sơ Hàn luôn thu phí xem bệnh cực kỳ cao, mấy cái phí xem bệnh khác nhau tùy theo nhóm người.

      Trong viện, Văn Thuật cùng Hương Phụ đều đứng lên nhìn qua, tư thế bực này, chắc chắn phải người bình thường.

      Xe ngựa dừng trước dược lư(phòng khám), con ngựa mạnh mẽ dừng ngay trước mắt, Nguyên Sơ Hàn ngồi nơi này có thể nhìn thấy tận bên trong lỗ mũi con ngựa.

      Con ngựa giàu sang nhà người ta còn cao như vậy, lại càng khiến Nguyên Sơ Hàn ghê tởm trong lòng, cười nhạt vài phần.

      “Tiểu thần tiên là vị nào?” hộ vệ từ ngựa nhảy xuống, trong tay cầm kiếm, ánh mắt lợi hại quét vòng ba người trước dược lư, sau cùng tầm mắt dừng người Nguyên Sơ Hàn.

      Dù sao hai người kia đều làm việc, chỉ có Nguyên Sơ Hàn là ngồi dưới tàng cây hóng gió.

      Đứng lên, vóc dáng Nguyên Sơ Hàn cao gầy, toàn thân váy trắng nhiễm bụi, tóc dài búi ở sau đầu, lay động theo động tác của nàng.

      “Là ta.” Trả lời, đôi mắt hơi cong như trăng non bừng tỉnh.

      “Mời.” nhiều, hộ vệ trực tiếp giơ tay, ý bảo Nguyên Sơ Hàn đứng bên cạnh xe ngựa.

      Nàng khỏi nhướng mày, đây là lần đầu tiên xem bệnh thế này, cái giá hẳn phải rất lớn!

      Cất bước về phía xe ngựa, khoảng cách ngày càng gần có thể nhìn phần chạm khắc xe. Phần đuôi xe đều được đính bảo thạch, là xa hoa tới cực điểm!

      Nàng tới, cửa kính bên trong xe bị đẩy ra, thân xe rất cao, cửa sổ đẩy ra, nàng thấy bên trong.

      bàn tay từ trong cửa sổ vươn ra, tay đẹp thon dài, đốt ngón tay ràng, là tay nam nhân. Lộ ra đoạn tay áo, cổ tay áo thêu hoa văn tinh tế, chất vải phi phàm.

      Nhìn liền biết là người phú quý, những phú mà còn là người cực kỳ phú.

      “Dùng tơ chuẩn mạch, cho chạm vào ta.” Tay vừa vươn ra, bên trong xe ngựa truyền ra câu. Giọng điệu lạnh lùng, tràn đầy khinh thường, tựa như chạm vào làm bẩn.

      Vừa nghe lời này, Nguyên Sơ Hàn thu tay, xoay người rời . “Bản đại phu trị bệnh phụ khoa!” ta nếu trân quý như thế đừng xem bệnh, để chết cho xong.

      Nàng nhanh vào sân, ngựa dưới chân hộ vệ khác vừa động, lạnh lùng chặn Nguyên Sơ Hàn lại.

      Nhưng người trong xe lại thu tay về, “Tính trẻ con còn chưa hết, thể tin, thôi!” Cửa kính xe đóng bốp tiếng, giọng điệu lạnh lùng tin Nguyên Sơ Hàn.

      Trở về trong viện, Nguyên Sơ Hàn đưa lưng về phía ngoài viện, bóng lưng cao gầy nhìn ra biểu gì nhưng khuôn mặt kiều diễm lại lan tràn tức giận.

      Văn Thuật cùng Hương Phụ lên tiếng, nhìn đoàn người rời như khi đến. Thậm chí ngay cả con ngựa còn cảm thấy vị tiểu thần tiên trong truyền thuyết này thể tin, giương cao đầu, lấy lỗ mũi hướng về phía mọi người.

      Nghe tiếng vó ngựa xa dần, Nguyên Sơ Hàn hừ tiếng rét lạnh, “Dạo này, toàn gặp loại dùng mông suy nghĩ”.

      “Tiểu thư rất đúng, tin tiểu thần tiên đừng đến xem bệnh, tên kia khẳng định được chết sớm.” Văn Thuật nhanh chóng phụ họa.

      Hương Phụ lập tức gật đầu, “Tiểu thư đừng tức giận, nghe giọng biết là bệnh nguy kịch, khẳng định sống quá tháng này, người đừng tức giận.”

      Nguyên Sơ Hàn thở sâu, nàng vẫn còn trẻ con? Truyện cười!

      Thân thể nàng tuy còn nhưng tên kia biết cái gọi tuổi tác tâm lý sao?

      Kẻ có tiền cao ngạo nàng gặp nhiều, loại biết gì như là lần đầu tiên, chúc chết sớm!

      Nhưng nghe giọng của trung khí mười phần, đoán là thể chết sớm. Vậy chúc bệnh tình tăng lên, vĩnh viễn trị hết.

      “Tiểu thư, người trở về phòng nghỉ ngơi , hai chúng ta đem thảo dược phơi dưới ánh mắt trời lật qua, sau đó làm cơm. Hôm nay người muốn ăn gì?” Hương Phụ đỡ cánh tay Nguyên Sơ Hàn về phía gian phòng, đánh lạc hướng chuyện khác để nàng quên tức giận.

      “Còn gặp lại ta lần nữa, ta dùng châm đưa đến Tây Thiên.” Tức giận trong người Nguyên Sơ Hàn vẫn chưa tiêu, ngân châm của nàng đứng thứ hai ai hô đứng thứ nhất. nàng vẫn còn tính trẻ con thể tin, đây chính là vũ nhục nhân cách.

      Hương Phụ gật đầu như giã tỏi, “Tiểu thư đúng lắm, ngay cả lão gia còn tiểu thư là thiên tài trăm ngàn năm khó gặp, cứu người giết người chỉ trong chiêu. Lần sau thấy , người đưa đoạn đường.”

      Được nịnh hót, tâm tình Nguyên Sơ Hàn tốt hơn chút. Chẳng qua, loại người dùng mông suy nghĩ này nàng cần gặp lại, miễn khiến nàng tức giận. Nhưng nếu thấy, khẳng định tha.

    5. Skye

      Skye Well-Known Member

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      5,624
      Chương 2: Hoàng phi tương lai

      Edit: Skye

      [​IMG]

      Thành Sâm Châu rất lớn, giữa tòa thành rộng lớn có biết bao nhân vật nổi tiếng tuấn tài, thương nhân phú nhân cùng với Trịnh vương thần bí cực kỳ bận rộn.

      Nhắc tới Trịnh vương, phải ngược dòng từ thời thái tổ khai quốc. Tổ tiên Trịnh vương từng là mưu thần bên người thái tổ, sau khi thái tổ lên ngôi, sắc phong Trịnh vương, cha truyền con nối đến ngày nay.

      Chỉ có điều, phong vương tước hậu, Trịnh vương lại dời xa đế đô, cư tại vùng ngoại thành Sâm Châu, ru rú trong nhà, cũng chưa bao giờ đến đế đô, người nào biết vì cái gì.

      Rồi sau đó, vương tước thừa kế, Trịnh vương giờ gần bảy mươi tuổi, giống như tổ tiên, cực kỳ khiêm tốn. Người già nửa đời người cư trú tại thành Sâm Châu này đều chưa bao giờ gặp qua Trịnh vương, ngay cả những sĩ tử nổi tiếng, quan viên hay thương nhân, dù có đến cửa bái phỏng, đều bị từ chối ngoài cửa, Trịnh vương gặp người ngoài.

      Chẳng qua, Trịnh vương ru rú trong nhà, theo lưu truyền phố, Trịnh vương chỉ có nữ nhi, hơn nữa là về già mới có. Nghe quận chúa từ yếu ớt, bệnh lâu quấn thân.

      Phủ Trịnh vương ở phía Nam ngoại ô Sâm Châu, phía Nam là khu vực người ở, thậm chí rất ít người lại, bởi vì trong mấy chục dặm gần đấy đều là đất của phủ Trịnh vương, người ngoài thể tiếp cận.

      Giữa vùng sơn minh thủy tú, tòa dinh thự đứng sừng sững. Tòa nhà tính xa hoa, nhưng lại thanh tịnh và đẹp đẽ, lầu và hồ nước cần gì đều có, lục liễu kim quế trồng trước sau tòa nhà, là quanh co khúc khuỷu.

      Trong phủ, hạ nhân lui tới đều an tĩnh vô thanh, cũng có hộ vệ mang theo binh khí, chẳng qua số lượng rất ít.

      Hậu viện có vườn hoa, lão nhân thân áo vải màu xám tưới nước cho hoa. Hạ nhân đứng con đường bên cạnh, nhìn thùng nước trong tay lão nhân cạn nước, lập tức đổi thùng đầy nước.

      Đứng thẳng người, lão nhân thở phào, râu lão bạc màu, diện mạo hiền lành.

      “Lão gia, người nghỉ lát .” Hạ nhân ở bên giọng khuyên nhủ.

      “Thôi, còn mấy bồn nữa.” Lão nhân lắc đầu, cầm lấy muôi gỗ múc nước tưới hoa, toàn bộ đều tự mình làm.

      Có hoa mở, mặc dù thập phần diễm lệ, nhưng khi nở lại thuần khiết vô cùng.

      Hạ nhân , chỉ có thể ở bên cạnh tiếp tục chờ.

      Bất ngờ, trước hành lang dài trong vườn hoa lại có bóng dáng, váy dài màu xanh, kiểu dáng đơn giản. Nhưng chính phong cách đơn giản này lại tôn lên dáng người yểu điệu của người nọ, tóc đen dài như thác nước, thoải mái buông sau ót, lắc lư theo động tác đường.

      “Lão đầu vẫn còn hầu hạ mấy bồn hoa nhi của người à? Tới tới tới, cho người xem đồ tốt hôm qua con thu được, nhân sâm ba trăm năm.” Nguyên Sơ Hàn bước nhanh tới, tay cầm hộp gỗ dài tinh xảo.

      Trịnh vương nâng thẳng lưng, vừa lúc tưới xong chậu hoa cuối cùng, mặt hiền lành tràn đầy tươi cười.

      “Ba trăm năm, dễ.” Hạ muôi gỗ, tới, vạt áo xám cùng giày vải của lão dính đầy bùn đất.

      “Đúng vậy, sâm tốt đều bị đưa đến trong tay quan lại quyền quý, loại ba trăm năm này trong dân gian rất ít gặp. Người xem, có hình người rồi.” Nguyên Sơ Hàn tới, mở hộp gỗ mở ra. cây sâm trưởng thành thô ráp giống hình người năm bên trong, đích xác thành hình người.

      sai, sâm tốt.” Vuốt chòm râu, Trịnh vương cười hề hề, khiến người ta khỏi sinh ra hảo cảm.

      “Gốc nhân sâm này con chuẩn bị nấu canh cho người uống. Gần đây con nghiên cứu bộ sách nấu ăn cường kiện thân thể, người lớn tuổi, nên bồi bổ.” Đóng hộp gỗ rồi giao qua tay hạ nhân bên cạnh, tiếng Nguyên Sơ Hàn thanh mị dễ nghe, từng tiếng như ngọc như châu rơi xuống đất, từng chữ ràng, trung khí mười phần.

      “Lão phu ta lại làm phiền con, Nguyên Bảo nhà chúng ta càng ngày càng lợi hại rồi.” Dơ tay vỗ đầu Nguyên Sơ Hàn, tình cảm quý mến lời nào diễn tả được.

      Nguyên Sơ Hàn nhún vai cười. “Tất nhiên, thần y đời này có giả dối hay , con biết, nhưng thần y con khẳng định dối trá.” Con ngươi lưu chuyển đầy tự tin.

      Trịnh vương vẫn cười, nhìn nữ nhi của mình đầy mến.

      thôi, mấy chậu hoa này vài ngày tưới nước chết được.” Cúi đầu nhìn thoáng qua bụi bẩn bám đầy áo vải của ông, Nguyên Sơ Hàn hơi cong thắt lưng phủi sạch, hết thảy đều sạch .

      Trịnh vương cười nhàng, có thể thấy được bao nhiêu vui vẻ.

      Trịnh vương là phụ thân hết sức sủng ái nữ nhi nhà mình. năm rưỡi trước nàng chiếm cứ thân thể này, hoàn toàn khác với Nguyên Sơ Hàn trước kia, ông cũng có bất cứ hoài nghi nào, vẫn tiếp tục sủng ái. Coi như, nếu nữ nhi mình có là kẻ điên người ngốc chăng nữa, ông cũng tiếp tục sủng ái.

      Tình thương của cha, kiếp trước Nguyên Sơ Hàn chưa từng được cảm nhận, bởi vì kiếp trước cha nàng chết sớm.

      Thời điểm gọi tên nàng, ông luôn gọi Nguyên Bảo, Nguyên Bảo, có thể tưởng tượng được ông có bao nhiêu thích nữ nhi của mình.

      Ông đối với nàng tốt, nàng cũng đối tốt với ông. Ông lão này, ràng là Vương gia, nhưng lại như ông lão bình thường nhà bên, đơn giản mộc mạc, khiến Nguyên Sơ Hàn càng mến.

      “Ra ngoài chữa bệnh cho người ta, ai hỏi qua tên họ con chứ?” Trở về tiền thính, Trịnh vương ngồi xuống, hạ nhân bên nhanh chóng dâng trà.

      Nguyên Sơ Hàn ngồi xuống bên cạnh, nhấc chân soàn soạt, bên lắc đầu, “Đều gọi con là tiểu thần tiên, hoặc là nương, hoặc là đại phu, ai hỏi qua tên. Người yên tâm, có ai hỏi, con bừa cái tên, bại lộ thân phận.” Trịnh vương hẳn là lo lắng thân phận nàng bị người biết, làm việc khiêm tốn, khiêm tốn đến trình độ làm người ta thể nghi hoặc rồi.

      Lão chưa bao giờ ra phủ, hạ nhân trong phủ cũng ít khi ra ngoài, tự nhiên có người đến. Trong mấy chục dặm khuôn viên Trịnh vương phủ giống như rừng sâu núi thẳm, thấy bóng người.

      “Vậy là tốt rồi, tuổi con còn , lòng người hiểm ác, cẩn vẫn tốt hơn. Tuy Nguyên Bảo của ta trưởng thành nhưng vẫn là đứa bé.” Lão than , câu Nguyên Bảo, thương có thừa.

      Nguyên Sơ Hàn cười hi hi gật đầu liên tục, làm bộ ngoan ngoãn nghe lời.

      Đối với dáng vẻ này của nàng, Trịnh vương cực kỳ vừa lòng, năm rưỡi trước nàng khỏi bệnh liền thay đổi, nhưng mặc kệ biến thành bộ dáng gì, trong lòng Trịnh vương, nàng là nữ nhi của ông. Cho dù thay đổi có bao nhiêu quỷ dị, nhưng vẫn là nữ nhi của ông!

      “Nguyên Bảo của ta là tiểu thần tiên.” Ha ha cười, Trịnh vương vuốt chòm râu, nhắc tới danh xưng này, cực kỳ vui vẻ.

      Nguyên Sơ Hàn hất cằm đắc y, nàng là tiểu thần tiên.

      “Đúng rồi, hai tháng sau, hoàng thượng sinh nhật mười tuổi. Thái hậu phái người đưa tới ý chỉ, muốn con trước đến đế đô cùng mừng sinh nhật với hoàng thượng. Ta muốn cho con , định tìm phương pháp từ chối.” tới cái này, mặt Trịnh vương đầy lo lắng.

      Nguyên Sơ Hàn chép miệng lên tiếng, thầm gì, vì thân thể này, 5 năm trước khi tiểu hoàng thượng đăng cơ, bị định ra việc hôn nhân, tương lai phải gả cho hoàng thượng làm hoàng phi.

      Tiểu hoàng thượng kia vẫn là tên nhóc, mà vợ được định sẵn rồi. Xã hội cũ cực kỳ độc ác, nàng quyết định thể gả cho đứa bé kia. Hơn nữa, trong lòng Trịnh vương cũng muốn.

      Lão luôn lôi kéo tay nàng , hoàng cung kia ăn tươi nuốt sống, Nguyên Bảo của lão nếu vào thể ra ngoài được nữa.
      Last edited: 21/5/15
      duyenktn1, noair, vũ pigg10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :