1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Chí Tôn Đào Phi - Nặc Nặc Bảo Bối (86c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666

      [​IMG]

      Chí Tôn Đào Phi


      Tác giả: Nặc Nặc Bảo Bối
      Thể loại: Xuyên
      Số chương: 86c
      Tình trạng edit: hoàn
      Cv: CesiaN
      Edit by Hà Đoàn

      Nguồn edit: Phượng Vũ Sơn Trang

      [VĂN ÁN]

      là thiếu tướng trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của quân đoàn 36 bộ đội đặc chủng, em trai chết, khiến tính cách thay đổi cách to lớn, tiếc gì tìm cách tiêu diệt hang ổ của bọn đầu sỏ gây nên cái chết của em trai mình.


      Khi mối thù được báo, cũng là lúc phải trả giá bằng cả tính mạng của mình.


      Chết tái thế làm người, trở thành đứa con mồ côi của Mộc gia.


      Ba tuổi, bị ném vào hầm tối chết chóc, chỉ vì muốn chọn ra con rối tốt nhất;


      Bảy tuổi, khuôn mặt trắng nõn mềm mại của lại bị khắc lên đóa hoa sen máu nơi khóe mắt, đơn giản là bởi vì vẻ mặt có bảy phần giống với con của cậu, những vậy so với ta lại càng hoàn mĩ hơn;


      Mười tuổi, trở thành con rối ưu tú nhất Mộc gia;


      Mười sáu tuổi, chị họ đào hôn, bị bắt thay thế gả , trở thành Lạc Vương phi.


      Thương Diễm Túc, Thương Lang quốc – Lạc Vương nắm quyền thế lớn nhất.


      Bảy tuổi, trong phòng tối của Mộc gia thấy đôi mắt lạnh lùng cao ngạo như loài sói, từ đó về sau ánh mắt đó tiến nhập vào trong lòng , thể tự kềm chế.


      Khi nhìn thấy nàng trong nháy mắt nhận ra nàng, cũng phẫn nộ khi tân nương bị thay đổi, ngày đó, với nàng: suốt đời suốt kiếp nguyện đôi. Đời này, chỉ chấp nhận người đó là nàng.


      Tuy nhiên thế luôn thay đổi khó lường, khi vì quyền thế mà kết hôn với vị nữ tử khác, nàng rốt cuộc nên nơi nào?


      Khi thi thể lạnh như băng của nàng ra trước mắt , rốt cục cũng lâm vào tuyệt vọng khôn cùng…


      Mãi đến bốn năm sau, đứa bé có bộ dáng giống hệt xuất trước mặt…
      Pe Mickleotitonannhieu thích bài này.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Tiết tử


      Lãnh Thanh Nghiên lẳng lặng nằm ở giường, vươn tay, theo khe hở giữa các ngón tay nhìn lên trần nhà, trước mắt cũng lên khuôn mặt tuấn dật kia, nụ cười sạch nhàng mà khoan khoái.

      Mỗi lần ở trước mặt , cậu cũng luôn cười đến thực sạch , còn để lộ ra hai chiếc răng nanh trắng noãn, sau đó ôn nhu gọi: “Chị”.

      Ngón tay mở ra kia bỗng dưng nắm chặt lại, Lãnh Thanh Nghiên ánh mắt bỗng trở nên rét lạnh mảnh, mà bỗng nhiên giọt nước mắt chậm rãi chảy ra từ khóe mắt, thấm xuống chiếc gối đầu.

      Khi còn rất , ba mẹ thân là nhân viên đặc công bị tổ chức khủng bố sát hại, chỉ còn lại cùng em trai hai người, trải qua nhiều năm, hai người vẫn sống nương tựa vào nhau, ngày ngày trôi qua cũng thực hạnh phúc nhưng mà, vì sao chứ? Vì sao tại ngay cả em trai cũng bỏ ?

      Bên tai vẫn là tiếng vọng của Allen: “Thiếu tướng, Tống Kiệt bán đứng chúng ta, đem thân phận của chúng ta cho bọn họ biết, A Trạch vì bảo vệ tôi cùng A Linh, mình ở lại, bị bọn họ giết”.

      Vẫn còn nhớ rất , cậu cười với , “Chị, rất nhanh thôi em quay về, chị phải ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giờ, được lại ăn mì ăn liền”.

      Khi đó, còn chê cậu phiền phức, vội vàng đuổi cậu , còn cậu có quay lại cũng quan hệ. Lại ngờ rằng, thế nhưng cậu trở lại nữa.

      Nếu, nếu sớm biết rằng có thể như vậy, nhất định như vậy, thậm chí, để cho cậu , cái nhiệm vụ kia, cũng phải có cậu thực được!

      biết suy nghĩ này của mình thực ích kỷ, chẳng lẽ mạng sống của người khác quý sao? Nhưng mà, cũng phải vĩ đại như vậy, chỉ muốn bảo vệ người mà mình để ý, về phần người khác, đó cũng chỉ là cam đoan khi người mà mình muốn bảo vệ an toàn, mới có thể làm việc.

      Đó là em trai , là người thân duy nhất đời này của , người em trai cùng sống nương tựa suốt những năm qua, thậm chí còn tìm được thi thể của cậu, vừa nhắm mắt lại, cũng lên toàn là thịt nát, em trai của , vậy mà lại bị bọn họ bầm thây vạn đoạn.

      Mối hận to lớn tràn ngập toàn thân Lãnh Thanh Nghiên, trong mắt lạnh lẽo vô cùng, mảnh tĩnh mịch, tuyệt đối, bỏ qua bọn họ, nhất là tên phản đồ Tống Kiệt kia!

      Chuông cửa vang lên, nhưng mà Lãnh Thanh Nghiên cũng thèm để ý tới, tại muốn để ý đến gì nữa, thầm nghĩ, im lặng mình đợi, đợi đến khi có thể bình tĩnh trở lại, tự nhiên ra ngoài.

      Nhưng mà chuông cửa kia lại bám riết tha, Lãnh Thanh Nghiên làm như nghe thấy, vẫn lẳng lặng nằm giường như cũ, tay chậm rãi mở ra, trong mắt đọng lại mảnh lạnh lùng.

      Chuông cửa rốt cục ngừng lại, có điều rất nhanh, liền vang lên tiếng phá cửa, Lãnh Thanh Nghiên ánh mắt khẽ lay chuyển, hề có phản ứng gì.

      Cửa phòng bị phá mở thành công, sau đó là những bước chân dồn dập, cửa phòng của cũng bị đẩy ra tử bên ngoài, khi những người đó thấy Lãnh Thanh Nghiên nằm ở giường, khỏi sửng sốt chút, nhanh chóng bước nhanh tới trước mặt .

      có lỗi thiếu tướng, chúng tôi gọi điện thoại lại phát điện thoại của tắt máy, hòm thư cũng mở, dây điện thoại trong nhà hình như cũng cắt đứt, gõ cửa có người mở, tìm thấy biện pháp để liên hệ, cho nên chỉ đành phá cửa mà vào”.

      Lãnh Thanh Nghiên lại cũng để ý đến bọn họ, cũng thèm so đó với bọn họ làm loạn, dám phá cửa nhà mình.

      “Thiếu tướng!” Allen đầu còn quấn băng gạc, nhìn thấy bộ dạng này của Lãnh Thanh Nghiên, khỏi có chút lo lắng.

      Bọn họ đương nhiên biết A Trạch đối với thiếu tướng quan trọng thế nào, lời này cũng hề khoa trương chút nào, cho dù muốn thiếu tướng lấy chính tính mạng mình đổi cho A Trạch, khẳng định là cũng chút do dự.

      Đối với tiếng của bọn họ vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, mà câu kế tiếp của Allen cũng khiến cho cả người đều cứng ngắc, từ tận sâu trong đáy lòng tản mát ra cỗ sát khí lạnh lẽo.

      “Thiếu tướng, có tin tức về Tống Kiệt”.

      “Ở nơi nào?” Lãnh Thanh Nghiên tiếng khàn khàn, đây chính là hậu quả sau hai ngày ăn uống gì cả, mà giờ khắc này, rốt cuộc cũng có điểm tức giận.

      Tiếng của khiến người ta phải giật mình, có điều Allen vẫn thực nhanh chóng đưa ra đáp án: “ bị người của Hắc Luân giấu , được giấu ở tổng bộ của bọn họ”.

      “Hắc Luân?” Đó chính là tổ chức khủng bố lớn nhất thế giới, cũng là bọn giết em trai .

      Lãnh Thanh Nghiên rốt cục có động tác, chậm rãi buông tay ra, muốn đứng lên nhưng cũng nhịn được mà khẽ nhíu mày. Thấy thế, A Linh vội vàng lên trước, vươn tay nâng dậy.

      Hai ngày vẫn nhúc nhích, làm cho Lãnh Thanh Nghiên cả người đều cứng ngắc như cây gỗ vậy, dường như chỉ cần nhàng bẻ cái là gãy.

      Trong mắt A Linh xuất tầng hơi nước, đưa tay giúp Lãnh Thanh Nghiên xoa bóp thân mình cứng ngắc, giọng : “Thiếu tướng, chị đừng như vậy, nhìn bộ dạng này của chị, em đau lòng! A Trạch, khẳng định cũng muốn nhìn thấy chị như vậy đâu”.

      Lãnh Thanh Nghiên cũng ngoảnh mặt làm ngơ, ngoại trừ khi nghe thấy hai chữ ‘A Trạch’ thoáng giật mình cái, còn đâu mặt vẫn hề thay đổi chút nào.

      Ngẩng đầu nhìn Allen, hỏi: “Tra được Tống Kiệt vì sao lại muốn bán đứng các cậu chưa?”.

      “Dạ, ban đầu bị Hắc Luân hoài nghi, sau đó bọn họ liền đối tiến hành bức cung, nếu có thể khai ra đồng bạn, bọn họ có thể buông tha , hơn nữa còn để cho ở lại trong Hắc Luân và được Hắc Luân bảo vệ.”

      Khi nghe đến nguyên nhân như vậy, sắc mặt Lãnh Thanh Nghiên lại càng thêm lạnh lùng vài phần, bán đứng đồng bạn để đổi lấy mạng sống của mình, quả nhiên là tốt!

      Đêm dài con người yên lặng chìm vào giấc ngủ, Lãnh Thanh Nghiên mang theo đám Allen tới tổng bộ Hắc Luân, cẩn thận tránh khỏi tất cả các phòng ngự và hệ thống kiểm tra.

      A Linh lo lắng nhìn Lãnh Thanh Nghiên, rất muốn làm như vậy là tốt, thiếu tướng thân là thiếu tướng của bộ đội đặc chủng, nếu hành động đêm nay để cấp biết được, nhất định nghiêm khắc trừng phạt. Nhưng mà, có có tác dụng gì chứ? Hơn nữa cũng đến nơi này rồi, thêm gì nữa cũng còn tác dụng.

      Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên dừng bước, những người theo phía sau cũng dừng lại, lẳng lặng nhìn , bóng dáng kia nhìn qua có vẻ yếu ớt cùng bé nhưng luôn đem lại niềm tin lớn nhất cho bọn họ, cùng đợi mệnh lệnh của .

      Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên xoay người lại, quét mắt nhìn qua toàn bộ bọn họ lượt, mặt đột nhiên lên mỉm cười, giọng : “Hôm nay hình như tôi hơi xúc động rồi”.

      câu đột ngột này, làm cho tất cả mọi người cảm thấy vô cùng khó hiểu, vì sao thiếu tướng lại đột nhiên ra câu này, chẳng lẽ muốn bỏ qua hành động trong đêm nay?

      Đúng như bọn họ nghĩ vậy, Lãnh Thanh Nghiên tiếp tục : “Tôi suy nghĩ kỹ càng, tùy tiện dẫn mọi người đến nơi này, cái này cũng khác gì mang mọi người đến đường chết, cho nên, hành động đêm nay, hủy bỏ!”.

      Tuy rằng mọi người thấy khó hiểu vô cùng, nhưng bọn họ từ trước đến nay vẫn luôn nghe theo mệnh lệnh, cũng có phát biểu nửa lời vô nghĩa, nhận được mệnh lệnh của Lãnh Thanh Nghiên, tự nhiên theo rời khỏi tổng bộ Hắc Luân, có điều khi vừa ra đến bên ngoài, Lãnh Thanh Nghiên lại là người cuối cùng.

      Tất cả mọi người lặng yên rời khỏi, sau đó lên xe, theo con đường đến đây mà quay về, tất cả mọi người vẫn đều im lặng, im lặng giống như nơi này căn bản hề có người nào, mà ngay lúc này, đột nhiên vang lên giọng hoảng sợ của A Linh: “Thiếu tướng đâu?”.

      Lãnh Thanh Nghiên khi ra ngoài cùng bọn họ lặng yên rời khỏi đội ngũ, nhìn theo bóng bọn họ rời , sau đó mới lại lần nữa quay lại tổng bộ của Hắc Luân.

      biết, chỉ dựa vào vài người bọn họ mà muốn đánh vào bên trong tổng bộ Hắc Luân là có khả năng, mà lại đành lòng mang theo bọn họ cùng chịu chết.

      Lão đại của Hắc Luân – Hắc Luân ngạo nghễ ngồi nơi cao nhất, nhìn xuống kẻ giống như con kiến phía dưới kia – Tống Kiệt, tuy rằng y “Cử báo” làm cho Hắc Luân tránh khỏi hồi tai vạ, nhưng đối với gã mà , gã hận nhất là những tên bán đứng đồng bạn.

      Cho nên gã căn bản hề tính để cho Tống Kiệt sống quá đêm nay, cho dù lúc trước đáp ứng với y rất nhiều chuyện, nhưng bọn gã là tổ chức khủng bố, tốt nhất vẫn nên tin tưởng vào lời của những kẻ như gã mới tốt. Con người có thể vô sỉ, có thể giữ lời hứa, nhưng mà tuyệt đối thể bán đứng đồng bạn của mình, đây là Hắc Luân tín niệm.

      Tống Kiệt bị áp quỳ mặt đất, đầu đầy mồ hôi lạnh, nhưng mà còn chưa được cho phép, ngay cả mở miệng chuyện y cũng dám.

      Hắc Luân híp mắt lại, khóe miệng câu lên nụ cười lạnh tàn khốc, : “Tống Kiệt phải ? Mày cũng biết mày có kết cục gì rồi chứ?”.

      “Lão… Lão đại… Tôi…”

      “Mày đừng , cái gì đều đừng , để cho tao suy nghĩ lại, rốt cuộc cần phải xử trí tên bán đứng đồng bạn như mày thế nào đây, tuy rằng ngươi đối với Hắc Luân có cống hiến lớn, nhưng mày lại vẫn chỉ là kẻ bán đứng đồng bạn!”

      Hắc Luân đem điếu xì gà đặt dưới mũi mình, khẽ ngửi, dường như cũng suy nghĩ xem nên xử trí Tống Kiệt thế nào.

      Bởi vì những lời , Tống Kiệt cả người kiềm chế được mà run rẩy, có dự cảm, dự cảm về kết cục của mình, tuyệt đối cũng tốt hơn so với Lãnh Thanh Trạch, thậm chí so với lại còn càng thêm thê thảm.

      Từ ngoài cửa bỗng nhiên truyền đế loạt tiếng súng liên thanh, xen lẫn với những tiếng kêu thảm thiết, ánh mắt Hắc Luân đột nhiên co rút lại, lập tức vội vàng bật người dậy, xoay người liền hướng về phía cửa khẩn cấp bên cạnh mà , mấy kẻ khác trong phòng cũng gấp gáp theo sau, thuận tiện đem Tống Kiệt lôi lên từ mặt đất.

      Hắc Luân vươn tay đầy cửa, shit, cửa mở ra được!

      Lại dùng thêm sức, vẫn như cũ thể mở ra được!

      Đây là cửa chế tạo để chống đạn, nếu như mở ra được, vậy đúng là còn biện pháp nào nữa cả.

      Mà ngay lúc này, “Oanh!” tiếng nổ, cánh cửa nặng nề kia đổ rầm xuống, ầm vang tiếng, khói thuốc súng tràn ngập.

      Mắt thấy dường như có khả năng theo cửa thoát hiểm chạy ra ngoài, Hắc Luân liền dứt khoát xoay người lại, nhìn tình huống ngoài cửa.

      bóng người tiến vào, bốn tên hộ vệ bên người Hắc Luân nhất tề giơ súng lên nghênh đón, lập tức khiến cho kẻ kia biến thành tổ ong, Hắc Luân khóe miệng run rẩy, đám ngu ngốc, đó là người nhà!

      Bởi vì sai lầm của bốn gã hộ vệ kia, Lãnh Thanh Nghiên hả dạ bình yên tiến vào trong phòng.

      Áo sơmi đen, áo gió màu đen, đôi giày cao cổ màu đen ôm lấy hai chân , đây chính là trang phục của tại, nhìn qua oai hùng đến bức người, mang theo loại khí thế bễ nghễ thiên hạ, giống như thể có điều gì có thể ngăn cản bước tới.

      phần mười giây thời gian, bốn gã hộ vệ kia đồng thời bị quật ngã xuống tấm thảm Ba Tư đẹp đẽ quý giá kia, trong phòng, chỉ còn lại có Lãnh Thanh Nghiên, Tống Kiệt, còn thêm chính là Hắc Luân.

      Hắc Luân ánh mắt nheo lại, lẳng lặng nhìn như tinh linh bóng đêm, cho dù là dưới cảnh tượng như vậy, trong mắt gã đều là khôn kể thưởng thức cùng kinh diễm.

      “Lãnh Thanh Nghiên?” Người phụ nữ đấu nhiều năm với gã, thậm chí có vài lần vì mà gã suýt chút nữa thất bại, cũng chính là chị của tên bộ đội đặc chủng bị giết mấy ngày trước, là vị thiếu tướng trẻ tuổi nhất trong suốt trăm năm qua.

      Giờ khắc này, Hắc Luân đột nhiên cảm giác có chút châm chọc, gã giết em trai , cho nên đến tìm gã để báo thù, mà tại, tay nắm chặt súng, mà tay gã, cũng cầm súng.

      Lãnh Thanh Nghiên chỉ thoáng nhấc cằm lên, lạnh lùng nhìn , thần thái kia, so với Hắc Luân lại càng cuồng ngạo thêm vài phần.

      biết, hôm nay, có lẽ có thể giết được Hắc Luân, nhưng nếu đến đây, cũng chắc chắn mình cũng thể còn sống mà ra ngoài, thậm chí có khả năng giống với em trai, ngay cả hài cốt cũng còn.

      Chẳng qua điều này có quan hệ gì chứ? Chỉ cần Hắc Luân chết, tổ chức Hắc Luân này tự nhiên cũng tan rã, dùng mạng của để đổi lấy tiêu vong của Hắc Luân tổ chức, chủ yếu là, còn có thể báo thù cho em trai, Lãnh Thanh Nghiên cảm thấy, thực giá trị!

      Trong khoảng khắc Lãnh Thanh Nghiên xuất kia, sắc mặt Tống Kiệt lại càng thêm u ám, hiểu , hôm nay, chết chắc rồi.

      hề do dự, Lãnh Thanh Nghiên trực tiếp giơ súng hướng về phía bên người Hắc Luân – Tống Kiệt bắn đạn liên tiếp, hề cho y cơ hội giải thích hay xin tha thứ gì.

      Hắc Luân cũng có ngăn cản, dù sao người này gã cũng có ý giữ lại, chẳng qua, trong khoảnh khắc ra tay với Tống Kiệt, cũng là thời cơ tốt nhất để ra tay với .

      hề do dự, trực tiếp giơ súng về phía Lãnh Thanh Nghiên.

      “Đoàng!” tiếng súng vang, mà kẻ ngã xuống lại cũng là Hắc Luân, gã kinh hãi mở to hai mắt nhìn, làm sao có thể? Tốc độ của ta sao có thể nhanh như vậy?

      Phía sau truyền đến những thanh ồn ào, Lãnh Thanh Nghiên im lặng trở lại, nhìn đám người sợ hãi xông lên, khóe miệng lên nụ cười lạnh, đợi đến khi những kẻ đó đều tiến vào phạm vi mà bối trí, nhàng ấn xuống cái nút màu đỏ bên hông.

      “Oanh!”

      Mặt đất khắp nơi đều rung động, khi bọn Allen quay trở lại, chỉ nghe thấy tiếng nổ lớn, tòa nhà của Hắc Luân tổng bộ phút chốc hóa thành biển lửa.

      “Thiếu tướng!”

      Những người đó vẫn lao về phìa Lãnh Thanh Nghiên, đường lui bị cắt đứt, trừ bỏ lao về phía trước, cũng còn con đường nào khác để , Lãnh Thanh Nghiên nhếch môi, súng trong tay cũng hướng về những kẻ đó vô tình bắn ra, đương nhiên, thân thể của cũng càng ngày càng nhiều vết thương.

      cũng sớm biết, có khả năng rời khỏi nơi này được, dù sao nơi này cũng là tổng bộ của tổ chức khủng bố lớn nhất thế giới, hơn nữa ngay cả cánh cửa thoát hiểm khẩn cấp kia cũng bị phá hủy rồi.

      Kỳ , tại cũng cần gì nữa cả, thế giới này đứa em trai khiến lưu luyến và an lòng nhất, cũng trước bước rời khỏi thế giới này rồi.
      Pe Mick thích bài này.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      [Cuốn nhất - Vương phi thay thế]


      Chương 1: Mộc gia


      Lãnh Thanh Nghiên đến thế giới này được ba năm, mà giờ cũng ba tuổi.


      trọng sinh đến thế giới này, hơn nữa lại trở thành trẻ con để bắt đầu lại lần nữa, chỉ là khi vừa mới sinh ra, cha mẹ của ở thế giới này đều chết, điều này khiến cho nghĩ, bất kể là chuyển thế sang bao nhiêu kiếp, cũng đều được định trước là nhi.


      Bọn họ nghĩ rằng cái gì cũng hiểu, bất kể là điều gì trước mặt cũng đều kiêng nể gì cả, điều này khiến cho rất dễ dàng thấu hiểu hết, ra mẹ của chính là đại tiểu thư của Mộc gia – Thương Lang quốc, vị kiếm khách giang hồ, hơn nữa còn cùng bỏ trốn, sau đó sinh ra .


      Mộc gia đương nhiên là thể chấp nhận được, phái ra số lượng lớn ám vệ, muốn bắt bà quay về, quả thực bà bị bắt lại, chỉ là vị kiếm khách kia, cũng chính là phụ thân của Lãnh Thanh Nghiên ở thế giới này, bị giết.


      Mãi cho đến khi trở lại Mộc gia hai tháng sau, bọn họ mới phát mang thai, Mộc lão gia lúc đó có ý muốn giết chết nghiệt chủng này từ trong bụng mẹ, nhưng bởi vì thân thể bà tốt, đại phu nếu cưỡng chế giết đứa từ trong bụng mẹ, tính mạng của bà cũng khó mà giữ được.


      Bởi vậy, bọn họ mới cho phép bà sinh đứa , cũng chính là Lãnh Thanh Nghiên ra, nhưng khi sinh Lãnh Thanh Nghiên, bởi vì thân thể bà vô cùng suy yếu, hơn nữa lại quá mức đau lòng, nên khó sinh, cuối cùng cũng chết.


      Cứ như vậy, Lãnh Thanh Nghiên lại lần nữa trở thành nhi, hơn nữa nếu phải nể mặt người mẹ chết kia của , chỉ sợ vào lúc vừa sinh ra đó, liền bị bóp chết.


      sinh sống ở Mộc gia ba năm, hôm nay là sinh nhật ba tuổi của , hôm nay cũng chính là ngày mà phải tiến vào phòng tối của Mộc gia, cùng chín đứa khác, cầu chỉ có đứa được sống sót ra.


      Đây là phương pháp Mộc gia dùng để lựa chọn ám vệ, là ám vệ, kỳ chính là con rối nghe theo sắp đặt của Mộc gia.


      Ba năm qua, tuy rằng Mộc gia có người xưng hô với là biểu tiểu thư, nhưng lại chưa từng có ai thực đối với như là chủ tử, gia chủ Mộc gia lại chưa từng xuất trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, có đôi khi ngẫu nhiên gặp được, cũng chỉ là chán ghét liếc nhìn cái.


      Đối với bọn họ mà , dã loại khiến cho Mộc gia hổ thẹn, có thể để cho sống bình yên tới ngày này cũng rất tốt rồi.


      Mà qua hôm nay, nếu muốn tiếp tục sống sót, nhất định phải dựa vào bản lĩnh của chính mình, đầu tiên chính là giết chín đứa cùng tiến vào phòng tối với kia, hoặc là bị trong số chúng giết chết.


      Lần thứ hai, gia chủ Mộc gia – Mộc Kiệt đưa mắt nhìn về phía (lần đầu tiên là khi mới sinh ra), trong ánh mắt kia chỉ có lạnh lùng.


      Từ người của , dường như thấy được bóng dáng của nữ nhi, nhưng như vậy sao, đối với người vô dụng, cho dù là đứa của nữ nhi mà thương nhất cũng cần thiết ở lại Mộc gia, thậm chí là đời này.


      Lãnh Thanh Nghiên lẳng lặng đứng ở trước mặt , cũng phải là đứa trẻ, cho nên cũng sớm biết ở Mộc gia mình có địa vị như thế nào, có thể để cho bình yên mà trưởng thành đến ba tuổi, cũng khiến thực bất ngờ.


      Phòng tối sao? Đáy lòng Lãnh Thanh Nghiên mảnh lạnh băng, thậm chí khóe miệng còn lên nụ cười trào phúng, dám cam đoan, là người còn sống mà ra.


      Nếu ông trời để cho sống lại lần nữa, vậy cũng cần phải lãng phí cơ hội này. Hơn nữa, cũng cam lòng chết như vậy, đáng.


      Ở bên người Mộc Kiệt, có tiểu nương tuổi tương tự như Lãnh Thanh Nghiên, giờ phút này, tò mò nhìn Lãnh Thanh Nghiên, lại ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Kiệt, hỏi: “Gia gia, nó là ai?”.


      Nghe thấy giọng này, biểu tình mặt Mộc Kiệt nháy mắt nhu hòa rất nhiều, xoay người lại ôm lấy nó, cười : “Nó a, là em họ của con, nếu nó có thể sống sót ra từ đó, về sau gia gia để cho nó làm nha hoàn của con, hầu hạ con, bảo vệ con được ?”.


      “Được được!” kia vỗ tay vẻ mặt vui vẻ, mà Lãnh Thanh Nghiên ánh mắt càng trong trẻo nhưng lạnh lùng vài phần.


      Đây là đứa cháu duy nhất của Mộc Kiệt tại, cũng là con duy nhất của cậu Lãnh Thanh Nghiên, Mộc Thiên Dao. Mặc dù , thân phận của hai người tựa hồ cũng khác biệt cho lắm, nhưng thực tế, đãi ngộ ở Mộc gia khác nhau trời vực. Đơn giản là, nó họ Mộc, mà Lãnh Thanh Nghiên, cho tới bây giờ, ngay cả cái tên đều có, thậm chí biết chính mình rốt cuộc họ gì.


      Mộc Kiệt cúi đầu, nhìn về phía Lãnh Thanh Nghiên trong ánh mắt ràng có kiên nhẫn, sau đó vẫy tay với người bên cạnh : “Được rồi, mang vào . Có thể tiếp tục sống sót được hay , phải dựa vào bản lĩnh của chính nó thôi”.


      Người nọ cung kính nhận mệnh, sau đó mang theo Lãnh Thanh Nghiên về phía phòng tối, mặt chút thay đổi đem ít quy củ lần, kỳ chung quy cũng chỉ còn câu, muốn mạng sống, giết sạch toàn bộ những người khác, bất kể là sử dụng thủ đoạn gì.


      Bị đẩy vào bên trong căn phòng tối, ở Mộc gia, loại phòng tối như vậy biết có bao nhiêu, mà mỗi gian phòng tối, biết để lại bao nhiêu sinh mệnh.


      Còn chưa tiến vào phòng tối, Lãnh Thanh Nghiên cũng ngửi thấy mùi máu tươi mãnh liệt, điều này khiến cho phải nhíu mày lại, nhưng cũng rất nhanh lại giãn ra. Mà người dẫn vào đó, cũng hít vào hơi sâu, vươn đầu lưỡi ở bên môi liếm vài cái, dường như rất hưởng thụ hương vị này.


      Lãnh Thanh Nghiên trong mắt lên tia chán ghét, thậm chí còn cách xa chút, ít nhất tại Mộc gia, cho tới bây giờ cũng chưa có thấy được người bình thường.


      “Hờ, biểu tiểu thư, ngươi trăm ngàn đừng chết a!”


      Trong giọng của mang theo trào phúng, trong ánh mắt nhìn lại càng thêm thị huyết, sau đó đưa tay hung hăng đẩy Lãnh Thanh Nghiên vào trong phòng tối, nhìn tiến vào, cửa phía sau lưng cũng đóng lại, chỉ để lại lỗ thông gió nho để có khí.


      Lảo đảo vài cái mới đứng vững, nhìn ánh sáng mỏng manh chiếu từ lỗ thông gió kia, Lãnh Thanh Nghiên rất nhanh đánh giá xung quanh phòng tối lần, trong phòng tối tràn ngập mùi máu tươi, có chín đứa như ở trong này, giờ phút này, vài ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhìn thẳng vào .


      Bên ngoài lỗ thông gió xuất gương mặt, với mười đứa bên trong: “ tại, trò chơi bắt đầu. Nếu các ngươi muốn nhanh chóng ra khỏi đó, hơn nữa còn muốn sống, như vậy, vậy hãy giết toàn bộ những kẻ khác ”.


      xong câu đó, liền biến mất ở tại lỗ thông gió, mà trong phòng tối này chủ yếu là những đứa từ 3 đến 5 tuổi tất cả xôn xao lên, đứa này như hổ rình mồi với đứa kia.


      Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu mày, chậm rãi lui về phía sau, tạm thời cũng muốn bị cuốn vào cuộc hỗn đấu, bởi vì quả quá .


      Ba tuổi, cho dù có lợi hại thế nào, nhưng thân thể này cũng chỉ mới có ba tuổi mà thôi, cho nên cần phải giữ sức, tận lực tiết kiệm mỗi phần lực, muốn sống sót!


      ít đứa bắt đầu hành động, dùng toàn bộ khí lực để chiến đấu, mà thi thoảng, đứa khác thừa dịp khi hai người kia chú ý đến, hung hăng đánh vài cái, trong phòng tối hỗn loạn thành đoàn.



      biết là ai, ở phòng tối tìm được thanh đoản kiếm, khi nó đem thanh đoản kiếm đó đâm vào ngực nam hài khác, nhìn máu tươi phun ra, bị khuôn mặt dữ tợn của nam hài kia dọa sợ, “loảng xoảng” tiếng, thanh đoản kiếm rơi xuống, mà nó cả người cũng xụi lơ, sau đó “oa” tiếng, quỳ rạp mặt đất nôn ra.


      Rốt cục phát , ra giết người lại đáng sợ như vậy, trong phòng tối cũng bởi vì có đứa đầu tiên chết mà lâm vào yên lặng, chỉ là tạm thời yên lặng.


      biết là ai, lại ở phòng tối tìm được vũ khí, là cây gậy, sau đó chút do dự vung về phía đứa bên cạnh. Tuy rằng sắc bén như kiếm, nhưng ít nhất so với tay cũng tốt hơn nhiều.


      Phòng tối lại lần nữa vang lên tiếng thét chói tai, đánh nhau, kêu thảm thiết… đủ loại thanh .


      Mà đến lúc này, rốt cục cũng có người phát người lánh nơi góc tối u – Lãnh Thanh Nghiên, hơn nữa chút do dự đánh về phía .
      Pe Mick thích bài này.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 2: Thương Diễm Túc

      Ở trong mắt bọn họ, giờ phút này Lãnh Thanh Nghiên quả là quá , mới ba tuổi, hơn nữa nàng lại là nữ hài tử, hiển nhiên dễ đối phó.

      Lãnh Thanh Nghiên lui lại phía sau mấy bước, lạnh lùng nhìn đứa lao về phía mình kia, đợi đến khi nắm đấm của sắp đụng vào mặt mình, nàng mới đột nhiên ngẩng đầu, dùng sức bắt được cổ tay của đứa kia, đồng thời nhanh chóng ngồi xuống, dùng chân hung hăng quét qua hai chân của nó.

      “A!”

      Tiếng thét chói tai cùng dám tin vang lên, tiểu nam hài kia ngã xuống mặt đất, chỉ tiếng thét kinh hãi của đem chú ý của những đứa khác về phía Lãnh Thanh Nghiên.

      Dường như cảm giác được nguy hiểm từ Lãnh Thanh Nghiên, mấy đứa thoáng cách ra xa chút, bọn chúng dù sao cũng còn quá , căn bản hề nghĩ đến khả năng cùng nhau liên thủ để giải quyết Lãnh Thanh Nghiên trước, như vậy bọn chúng mới có thêm hy vọng sống sót.

      có người bị thương, cũng có người chết, dù là giết người hay là nhìn bộ dáng của những người khác trước khi chết , cả đám sắc mặt đều tái nhợt, bị sợ hãi chiếm cứ lấy tâm hồn, đứa thứ nhất qùy rạp mặt đất nôn khan, ngay sau đó là đứa thứ hai, thứ ba…

      Lãnh Thanh Nghiên thuận tay nhặt lên thanh đoản kiếm biết của ai làm rơi mặt đất, vẫn đứng ở trong góc như cũ, nhưng cũng hề lơi lỏng cảnh giác với bọn . Nàng biết bọn chúng thực đáng thương, cũng đồng tình với bọn chúng, nhưng đồng tình với bọn chúng cũng có nghĩa là sinh mệnh của mình cũng cần.

      ~~~

      Bên trong Mộc gia náo nhiệt hẳn lên, bởi vì thất hoàng tử Thương Diễm Túc được sủng ái nhất của đương kim hoàng đế Thương Lang quốc sắp sửa đến Mộc phủ, nghe là muốn tới tìm hiểu Mộc gia như thế nào có thể đào tạo được những ám vệ ưu tú như vậy.

      Hoàng tử điện hạ muốn tìm hiểu, Mộc gia đương nhiên có bất luận kẻ nào dám can đảm ’, chính là vội vội vàng vàng chuẩn bị để nghênh đón thái tử điện hạ.

      Thương Diễm Túc ngạo nghễ tiến vào Mộc gia, hề thèm nhìn gia chủ Mộc gia – Mộc Kiệt, tầm mắt quan sát xung quanh Mộc phủ, hỏi: “Mộc gia chủ, ta đến đây cũng phải để nghe những lời vô nghĩa, ám vệ được chọn lựa ở nơi nào? tại liền mang ta !”.

      Mộc Kiệt sửng sốt chút, sau đó liên thanh ‘vâng’, người ngoài có lẽ biết, kỳ ám vệ của Mộc gia, toàn bộ đều là vì hoàng thất mà huấn luyện, cũng vì vậy mà địa vị của Mộc gia ở Thương Lang quốc mới lớn như vậy.

      gia tộc như vậy, đối với vị hoàng tử được sủng ái của hoàng thượng, đương nhiên chỉ có tuân mệnh, chỉ là có điểm lo lắng, hoàng tử điện hạ nếu thấy được hình ảnh huyết tinh (máu tanh) như vậy, có thể bị gặp ác mộng hay ? Dù sao, tại cũng chỉ là đứa bảy tuổi mà thôi.

      Mộc Kiệt mang theo Thương Diễm Túc, rất nhanh tới bên ngoài của phòng tối, cho dù đứng cách bên ngoài trăm mét, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tanh kia, còn thêm những tiếng kêu thảm thiết gián đoạn vang lên.

      Thương Diễm Túc khẽ nhíu mày, sau đó liền trực tiếp tiến về phía phòng tối, những thái giám trong cung theo phía sau, cẩn thận hộ tống bên người .


      Đối với những điều này, Thương Diễm Túc có vẻ có chút kiên nhẫn, lập tức sải bước về phía trước, nhìn qua đám trong phòng tối, khi nhìn thấy tình cảnh thảm thiết bên trong, nhịn được mà nhíu mày lại, nhưng cũng chỉ là nhíu mày mà thôi, cũng phải là biểu tình hoảng sợ mà đứa ở độ tuổi của nên có.

      Dường như, điều mà nhìn thấy, đối với , chẳng qua cũng chỉ là những chuyện bình thường mà thôi.

      Tiếp tục nhìn đám bên trong, hình như cũng chỉ vừa mới bắt đầu thôi, bởi vì hầu như mỗi người bên trong phòng tối vẫn còn kịch liệt tranh đấu, để nắm lấy từng cơ hội sống nhoi.

      Kỳ cũng sớm nghe qua cách thức chọn ám vệ của Mộc gia, chỉ là vẫn chưa có cơ hội tận mắt nhìn thấy, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do phụ hoàng muốn thấy cảnh tượng huyết tinh tàn khốc này.

      Nhưng khi sắp bước qua bên ngoài căn phòng tối, Thương Diễm Túc đột nhiên dừng chân lại, quay đầu lại nhìn qua ô thoáng nhìn vào bên trong, lại phát bên trong lại chỉ là mảnh yên tĩnh.

      Trong mắt lên tia ngạc nhiên, sao lại hề có động tĩnh gì vậy?


      khỏi đem ánh mắt càng để sát vào cái lỗ kia, muốn thấy ràng rốt cuộc tình huống bên trong thế nào, chỉ là, là quá tối, chỉ có thể mơ mơ màng màng nhìn thấy chút, nhưng lại giống như căn bản là cái gì cũng đều có nhìn thấy.

      “Này, trong đó còn có ai sống ?”

      Thương Diễm Túc chỉ nghe tiếng vang của chính mình, cái khác, thanh gì cũng đều có, điều này làm cho khỏi hoài nghi, nơi đó, người nào sống. Nhưng mà làm sao có thể đâu? phải có duy nhất người có thể còn sống ra sao? Chẳng lẽ mười người đồng quy vu tận (cùng chết) hay sao?

      Nghĩ vậy, Thương Diễm Túc khỏi lại tiến đến gần vài bước, cà người gần như đều ghé vào cửa đá, cố gắng nhìn vào bên trong, rốt cục bị phát bóng người còn đứng.

      Phát này là cho hai mắt sáng lên, cuối cùng còn người còn sống, có điều, thực nhanh, nhanh như vậy mà nơi này chỉ còn lại người là nàng sống sót.

      Lãnh Thanh Nghiên rút thanh đoản kiếm người đứa kia ra, cho đến khi xác định nơi này chỉ còn người là nàng sống sót, nàng mới xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía cửa, tại ô thoáng trong phòng tối, thấy được đôi mắt sáng ngời, ánh mắt kia dường như hề mang theo chút tạp chất nào.

      Chỉ là, đôi mắt như vậy, khi thấy cảnh tượng huyết tinh như vậy, lại vẫn sáng ngời như vậy được?

      Thương Diễm Túc lẳng lặng nhìn bóng người kia xoay lại, sau đó, thấy được đôi ánh mắt cao ngạo và lạnh lùng như loài sói, trong bóng tối lóe ra ánh sáng sâu kín.


      Giờ khắc này, nhìn thấy ánh mắt này, Thương Diễm Túc có cảm giác như toàn bộ linh hồn mình đều chấn động run nhè nhạ, ấp úng hỏi: “Nàng là ai?”

      Cửa đá nặng nề được mở ra, ánh sáng đột nhiên chiếu vào làm cho Lãnh Thanh Nghiên theo bản năng nhắm hai mắt lại, sau đó lại chậm rãi mở ra, lạnh lùng nhìn vài người đứng ở bên ngoài, mà nàng, cho dù là vừa giết người, mặt lại vẫn hề thay đổi như cũ.

      Khi Mộc Kiệt thấy được cảnh tượng này, ánh mắt híp lại, đồng tử khỏi phóng đại vài lần, nhìn nhìn vẻ mặt của Lãnh Thanh Nghiên giờ phút này, còn có đôi mắt bình tĩnh gợn sóng kia của nàng, đáy lòng Mộc Kiệt khỏi rùng cả mình.

      Đây là lần đầu tiên giết người, hơn nữa đây là phản ứng là của đứa ba tuổi nên có sao?


      Nhìn đến người kia đứng ở giữa đám người chết, cả người đẫm máu nhưng vẻ mặt lại vẫn bình tĩnh trong trẻo lạnh lùng như cũ, ánh mắt Thương Diễm Túc híp lại, trong đôi mắt kia bỗng lên kim quang, sau đó đột nhiên xoay người, quay lại con đường cũ rời .

      Mộc Kiệt vội vàng đuổi theo, chỉ là trước khi bước cũng quên quay lại nhìn Lãnh Thanh Nghiên cái, đứa cháu ngoại này, ở trong lòng bị coi là ma, có lẽ cũng nên để cho nó tiếp tục lớn lên.

      Lãnh Thanh Nghiên chỉ là lẳng lặng nhìn những người đó rời , tay kia vẫn nắm lấy đoản kiếm, chậm rãi về phía cửa, có bất kỳ kẻ nào dám tiến lên ngăn cản, bởi vì nơi này, chỉ còn lại nàng là người duy nhất còn sống.

      Hơn nữa, nhìn nàng chỉ là đứa ba tuổi sau khi giết nhiều người như vậy mà khuôn mặt vẫn bình tĩnh, những người nhìn thấy màn này đáy lòng khỏi lạnh run.

      Lãnh Thanh Nghiên cũng thèm để ý đến bọn họ, tại nàng chỉ thầm nghĩ nhanh chóng rời khỏi đây, sau đó trở về tắm rửa cho sạch , đem toàn bộ máu người tẩy sạch, bàn tay nắm đoản kiếm run lên.

      Run run cũng phải bởi vì sợ hãi, giết người đối với nàng mà ra lại là chuyện vô cùng bình thường, chỉ là, này, chúng đều là những đứa a, nhưng mà nàng cũng biết, nếu như muốn sống sót, sau này nàng lại càng phải giết nhiều người hơn, càng nhiều người vô tội hơn.


      Bởi vì, quy trình lựa chọn ám vệ của Mộc gia, còn lâu mới chấm dứt! Hơn nữa những người này, cho dù nàng giết, khẳng định cũng bị người khác giết chết, chỉ là, nếu như nàng chết, có lẽ có thể cho người khác sống sót, nhưng cũng chỉ có thể là người.

      tại nàng, còn quá yếu ớt, chỉ có thể tùy ý Mộc gia kiềm chế mà nghiền nát, cho nên việc mà nàng phải làm bây giờ, mau chóng khiến cho mình càng ngày càng lớn mạnh, nếu , cả đời nàng cũng chỉ là con rối của Mộc gia.

      Thương Diễm Túc về tới đại sảnh của Mộc gia, im lặng ngồi cao, khẽ vuốt cằm biết là suy nghĩ điều gì, bất kể là nhìn từ góc độ nào, cũng chỉ là đứa , có điều, chỉ là đứa thôi sao.

      Ngẩng đầu thản nhiên liếc nhìn Mộc Kiệt cái, đột nhiên : “Mộc gia chủ, tiểu nha đầu vừa rồi, ta muốn!”

      “Điện hạ?”

      “Có điều, trước hết tạm thời cứ để ở Mộc gia , đợi đến khi nào bổn hoàng tử muốn, hiển nhiên cho ngươi biết!”

      “Việc này…”

      “Hửm? Có vấn đề gì sao?”

      , cứ dựa theo điện hạ phân phó, lão thần nhất định chiếu cố nàng tốt”.

      “Nếu như vậy, ta đây về trước!” xong, liền từ chỗ ngồi đứng lên, về phía cửa, lờ mờ còn truyền đến giọng của , “Vốn còn nghĩ có sinh tử quyết đấu gì đó chứ, ra lại chỉ có vài tiểu hài tử đánh nhau ở đó, là nhàm chán!”
      Pe Mick thích bài này.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 3 : Huyết liên (hoa sen máu)

      Tuy rằng Mộc Kiệt hứa chiếu cố tốt cho Lãnh Thanh Nghiên, nhưng mà kỳ cũng coi trọng lời của Thương Diễm Túc lắm, cũng chỉ nghĩ đó là những lời đùa của trẻ con, cho nên Lãnh Thanh Nghiên vẫn ở trong đám người để lựa chọn ám vệ đó, chỉ là tạm thời, Mộc gia tha cho Lãnh Thanh Nghiên mạng.

      Như vậy tính ra, Thương Diễm Túc giống như gián tiếp cứu Lãnh Thanh Nghiên mạng, chỉ là nàng hề biết mà thôi.

      Cuộc sống huyết tinh giết chóc vẫn luôn luôn tiếp tục, Lãnh Thanh Nghiên dùng tư duy suy nghĩ của người trưởng thành sinh sống trong cuộc giết chóc giữa đám , mặc dù cuộc sống trước đây của nàng cũng tràn ngập giết chóc, chỉ là máu chảy đầm đìa giống như tại mà thôi.

      Điều này trong lòng nàng từ trước tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi, trong quá trình sống tại đây, nàng chứng kiến vài đứa tuổi giống như nàng, bởi vì thể thừa nhận sợ hãi thấu xương kia mà tinh thần trở nên thất thường. Đối với chuyện đó, từ đầu đến giờ nàng vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, mỗi ngày hoặc là huấn luyện sinh tử, hoặc là quay về cái sân hẻo lánh của nàng kia mà im lặng chờ đợi.

      Thoắt cái bốn năm qua, nàng cứ ở trong hoàn cảnh như vậy mà lớn, ngày ngày, nàng vẫn luôn im lặng như cũ ở trong căn phòng của mình, im lặng nghĩ về mọi chuyện của mình, sau đó vị đại tiểu thư của Mộc gia, cái người mà so với nàng cũng chỉ lớn hơn tháng tuổi – Mộc Thiên Dao hùng hổ tiến vào.

      “Dã nha đầu, ngươi lăn ra đây cho bổn tiểu thư!”

      Từ trước cho tới bây giờ, Lãnh Thanh Nghiên vẫn có tên, nhưng mà ở trong đội ám vệ nàng lại có bài danh*, hơn nữa từ trước cho tới giờ vẫn dùng trực tiếp bài danh của nàng thay thế tên, thứ hạng của nàng là mười chín, Thập Cửu.

      *Bài danh : xếp hạng, thứ hạng.

      Đối với tiếng quát của Mộc Thiên Dao, Lãnh Thanh Nghiên ngay cả mí mắt cũng đều có động chút, vốn dĩ khi nàng ba tuổi, nàng phải làm nha hoàn của Mộc Thiên Dao rồi, chỉ là khi Mộc Thiên Dao thấy mặt nàng, cho dù có gì cũng cần nàng nữa, bởi vì hai người bọn họ, bộ dạng rất giống nhau, ít nhất có bảy phần giống nhau.

      Mộc Thiên Dao nhíu mày hung tợn nhìn Lãnh Thanh Nghiên, hôm nay, nàng lại nghe được tin đồn khiến nàng chán ghét, mấy tên cẩu nô tài chết tiệt kia lại dám đem dã nha đầu này so sánh với nàng rồi còn nàng ta còn xinh đẹp hơn cả mình, nàng thể dễ dàng cho qua như vậy!

      Lao tới trước mặt Lãnh Thanh Nghiên tay kéo nàng từ ghế xuống, nheo nheo mắt lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Thanh Nghiên, ngực kịch liệt phập phồng, nàng chán ghét, chán ghét gương mặt có bảy phần giống với mình này hơn nữa so với nàng lại còn xinh đẹp hơn, thực chán ghét!

      “Biểu tỷ”. Lãnh Thanh Nghiên giọng gọi, bất luận ở trước mặt kẻ nào, biểu tình của nàng đều như vậy, khả năng của nàng tại cũng lộ ra, muốn lại gây thêm chú ý cho kẻ nào nữa.

      Trong mắt Mộc Thiên Dao lên chán ghét, hung hăng đẩy mạnh Lãnh Thanh Nghiên ra, nâng tay giáng bạt tai lên mặt Lãnh Thanh Nghiên, trong mắt lóng lánh nước, nhìn lại có vẻ cực kỳ oan ức : “Ta chán ghét khuôn mặt này của ngươi, về sau, tốt nhất đừng để cho ta nghe được có người ngươi so với ta xinh đẹp hơn!”

      Lãnh Thanh Nghiên khẽ mím môi, để ý tới đau rát mặt, chỉ im lặng cúi đầu. cho nàng ta nghe được những lời này? Nàng làm sao có thể làm được? Miệng ở mặt người khác, nàng cũng có cách nào khiến bọn họ câm miệng được a.

      tỳ nữ trong đám tiến lên trước, ác ý liếc nhìn Lãnh Thanh Nghiên cái, sau đó lại giọng với Mộc Thiên Dao: “Đại tiểu thư, nếu người thích khuôn mặt này, chỉ cần hủy phải là được rồi hay sao?”

      Nghe thế, Lãnh Thanh Nghiên ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén, chỉ cần là nữ hài tử, hoặc là cho dù là người nào, đều đặc biệt để ý đến khuôn mặt của mình, nàng có thể bộ dạng xinh đẹp, nhưng cũng tuyệt đối dễ dàng tha thứ cho kẻ huỷ mặt mình!

      Mà Mộc Thiên Dao nghe thấy tỳ nữ kia vậy, ánh mắt trở nên sáng ngời, sau đó nhìn về phía Lãnh Thanh Nghiên trong mắt tràn ngập tàn nhẫn.

      thong thả từng bước đến trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, vài vòng quanh người nàng, giọng : “Biểu muội a, ngươi có biết biểu tỷ thích nhất cái gì ?”

      đợi cho Lãnh Thanh Nghiên trả lời, rất nhanh nàng ta liền tiếp, : “Biểu tỷ ta thích nhất là vẽ, hay là, biểu tỳ giúp ngươi vẽ đóa hoa lên mặt ngươi nha, ngươi xem được ?”

      Lãnh Thanh Nghiên trầm mặc gì, đoản kiếm giấu trong ống tay áo, gắt gao nắm chặt.

      Mà hai tỳ nữ bên cạnh Mộc Thiên Dao lại luôn miệng : “Đại tiểu thư ngài đúng là quá thông minh, chỉ sợ đời này đại tiểu thư là người thông minh nhất!”

      “Hừ, đó là đương nhiên!” Mộc Thiên Dao thích nhất là được nghe những lời khen tặng như vậy, sau khi nghe được tâm tình tự nhiên tốt hơn, sau đó lại đem ánh mắt đưa về mặt Lãnh Thanh Nghiên, bàn tay nhàng nắm lấy cằm của nàng, nheo mắt lại , “ là khó xử nha, rốt cuộc là vẽ hoa gì cho phải đây?”

      tỳ nữ khác bước lên xum xoe : “Đại tiểu thư, tại bên ngoài hoa sen nở rộ”.

      “Aha, được, vậy vẽ đóa hoa sen lên mặt nàng ”. Mộc Thiên Dao vỗ tay hoan hô, dường như vì đề nghị này mà thực vui mừng, sau đó vẫy tay về phía thị nữ kia, , “Được rồi, vậy nhiệm vụ này liền giao cho ngươi!”

      Tỳ nữ kia trong lòng tràn đầy vui mừng, sau đó vươn tay bắt lấy Lãnh Thanh Nghiên.

      Lãnh Thanh Nghiên biết, nàng căn bản là có năng lực phản kháng, đơn giản cũng có gì để phản kháng, phải là ở mặt nhiều thêm đóa hoa sen sao? có gì lớn.

      Nàng tự với chính mình như vậy, nhưng mà khi tỳ nữ kia cầm ngân châm đâm xuống mặt nàng, nhịn được mà trong mắt lên chút sắc nhọn.

      Tỳ nữ kia gặp phải ánh mắt này của Lãnh Thanh Nghiên, đôi mắt bình tĩnh mà lạnh lùng như vậy nhìn nàng ta, làm cho nàng ta sợ hãi mà run tay, trong lúc nhất thời lại có loại cảm giác dám xuống tay.

      “Này, sao ngươi còn chưa động thủ hả? Bổn tiểu thư còn chờ xem nha, nếu ngươi đâm tốt, làm cho bổn tiểu thư cảm thấy đẹp mắt, có thưởng lớn cho ngươi!”

      “Dạ… Dạ, đại tiểu thư”.

      Nàng ta còn do dự, chỉ là khi đâm ngân châm xuống hơi chếch chút, hình dạng của hoa sen, dường như cũng rất nhiều.

      Lãnh Thanh Nghiên hề giãy dụa chút nào, cho dù là khi ngân châm đâm xuống mặt, ngoại trừ bàn tay nàng nắm chặt, có bất kỳ biến hóa nào khác, biểu cảm mặt lại vẫn lãnh đạm lạnh lùng như cũ.

      Mộc Thiên Dao nhíu mày nhìn Lãnh Thanh Nghiên, khó hiểu hỏi: “Sao mà ngươi cứ như cái đầu gỗ vậy? Ngay cả châm đâm vào chút phản ứng cũng đều có, ngươi khóc chứ, ta muốn nghe tiếng thét chói tai của ngươi, ngươi có nghe hay ?”

      Lãnh Thanh Nghiên bình tĩnh, làm cho tỳ nữ khắc hoa lên mặt nàng lòng khỏi nổi lên hốt hoảng, thậm chí là có chút sợ hãi đem ngân châm buông xuống, có chút xúc động muốn xoay người mà chạy. Có điều nàng cũng thể làm như vậy, bởi vì đại tiểu thư khẳng định bỏ qua cho nàng!

      Mộc Thiên Dao cũng rời , đối với chuyện ngày hôm nay nàng cũng vô cùng vừa lòng rồi, bởi vì nàng cảm thấy, Lãnh Thanh Nghiên mặt có thêm đóa hoa, tuy rằng hoa kia khắc lên cũng thực đẹp, nhưng là lại làm cho Lãnh Thanh Nghiên trở nên khó coi hơn.

      Tưởng tượng nếu mặt mình bị khắc bông hoa, Mộc Thiên Dao liền cảm giác cả người lạnh lẽo, như vậy nàng lại càng cảm thấy, Lãnh Thanh Nghiên từ nay về sau bao giờ có khả năng xinh đẹp hơn nàng, cũng có người nào dám nàng ta xinh đẹp hơn so với nàng!

      Lãnh Thanh Nghiên ngồi ở trước gương, xuyên thấu qua gương nhìn đến khuôn mặt kia, miệng vết thương máu cũng khô lại, ánh mắt đung đưa, người tản mát ra sát khí nhàn nhạt.

      Chốc lát sau, nàng đưa tay lau sạch những vết máu dính mặt, nơi khóe mắt chỉ còn lại những lỗ kim đâm rậm rạp, mà những lỗ kim đó hợp lại thành đóa hoa sen cực kỳ đẹp đẽ, huyết sắc hoa sen.

      Xoay người, đem quyển sách cũ nát ở dưới sàn nhặt lên, đây là thứ mẫu thân để lại cho nàng, mà khi nàng còn ở trong bụng mẫu thân, từng nghe bà nhắc qua, đây là của phụ thân để lại, cũng chính là bí tịch về công phu mà ông luyện.

      Luyện công, bí tịch sao…

      Cuộc sống tiếp tục, trước sau như , chỉ là người của Mộc gia đều biết Lãnh Thanh Nghiên bị Mộc Thiên Dao khắc hoa sen mặt, chỉ là lại biết vì sao, dường như nàng vẫn xinh đẹp như cũ, bởi vì đoá sen huyết sắc ở khoé mắt kia, lại càng khiến nàng lộ ra vẻ đẹp lạnh lùng mà diễm.

      Điều này làm cho Mộc Thiên Dao thực bất mãn, thậm chí còn muốn trực tiếp giết Lãnh Thanh Nghiên, nhưng mà từ sau lần đó, nàng lại khó mà gặp được Lãnh Thanh Nghiên, bởi vì nàng bị đưa vào Luyện Ngục của Mộc gia, cũng biết nàng còn có thể sống sót từ đó ra hay .

      Nếu có thể từ Luyện Ngục ra, nàng có thể được thăng cấp từ ám vệ trở thành tử sĩ, ở trong mắt Lãnh Thanh Nghiên, chính là là con rối lại càng thêm là con rối mà thôi, nhưng nàng lại phải làm, bởi vì nàng muốn sống sót.
      Pe Mick thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :