1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - Cổ đại] Nữ y về thời loạn - Triệu Dân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      [​IMG]


      Nữ y về thời loạn
      https://yuntannie.wordpress.com/2017/08/07/nu-y-ve-thoi-loan/

      Tên gốc: Xuyên qua loạn thế y nữ

      Thể loại: Xuyên , cổ đại, điền văn

      Tác giả: Triệu Dân

      Edit: Yunchan

      Độ dài: 111 chương.

      Tình trạng bản gốc: hoàn

      Tình trạng edit: hoàn


      Giới thiệu nội dung:

      Nghiên cứu sinh đại học y Văn Đan Khê vượt thời gian tới thời loạn cuối triều Minh, gặp phải tên thủ lĩnh thổ phỉ đần hết chỗ chê Trần Tín. Thế nhân đều cho là sói, là dê, nhưng ai ngờ đâu, mới là con sói đội lốt cừu. Đây là câu chuyện về nữ phúc hắc đấu trí với tên ngốc xít.

      Chris_Luu, Phong nguyet, LyLy Mai4 others thích bài này.

    2. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 1

      Edit: Yunchan

      Vào sớm mai tháng tư tiết trời ôn hoàn, trong khí bảng lảng hương thơm thoang thoảng. Văn Đan Khê rời giường rửa mặt xong xuôi rồi sửa soạn vào bếp làm bữa sáng.

      Vì chưa quen việc nên phải chà cái dao đánh lửa tận mấy lần mới nhóm được củi. Văn Đan Khê nén nổi nụ cười tự giễu, ngồi bên chồng rơm củi nhóm lửa mà nghĩ tới chuyện xảy ra với mình nửa tháng qua: vốn là nghiên cứu sinh của đại học Trung y mới được nhận vào bệnh viện, chuẩn bị hăm hở dựng nên nghiệp vĩ đại, muốn tích lũy kinh nghiệm để mở phòng khám của riêng mình. Ai ngờ đâu chỉ vì cơn cảm cúm mà lại bị lôi đến nơi này, trở thành Văn Đan Khê trùng họ trùng tên. Nhưng cha mẹ của Văn Đan Khê ở đây đều mất cả, chẳng lâu sau trai và chị dâu cũng nối tiếp nhau nhắm mắt xuôi tay về Tây Thiên, chỉ để lại cháu trai sáu tuổi, cháu năm tuổi và sống nương tựa vào nhau. Thế còn chưa đủ, họa vô đơn chí thế nào Văn Đan Khê lại bị Chu gia đính hôn từ thuở hồi hôn. Thế là Văn Đan Khê vượt qua nổi đả kích liên tiếp nên đổ bệnh nặng, khi tỉnh lại đổi sang linh hồn của Văn Đan Khê đại.

      Văn Đan Khê nhìn bữa sáng gần chín tới định tắt lửa rồi gọi hai đứa nhóc dậy ăn sáng. Nhưng vừa đứng lên bỗng nghe thấy trong sân có người múc nước rửa mặt, chứng tỏ hai đứa trẻ Tuyết Tùng và Tuyết Trinh thức dậy rồi. Văn Đan Khê dằn được tiếng cảm thán, quả nhiên con nhà nghèo biết lo từ rất sớm.

      ơi.” Tuyết Tùng chạy lót tót vào bếp nhắm thẳng về phía , phơi ra gương mặt cười toe toét đáng .

      Văn Khê cười : “ bếp có nước nóng, cháu múc gáo mang ra cho muội muội rửa mặt với nhé.”

      Hai đứa trẻ tự rửa sạch tay chân mặt mày, rồi ngồi ngay ngắn vào bàn, chờ Văn Đan Khê lên, sau đó ba cháu im lặng ăn xong bữa sáng. Văn Đan Khê mới đặt đũa xuống bỗng nghe thấy có người gõ cửa.

      Tuyết Tùng hiểu chuyện bèn ngay: “ , chắc là có người đến khám bệnh đấy ạ.”

      Thế là Văn Đan Khê vội vàng ra mở cửa. Bàn tới chuyện này, Văn Đan Khê quả là phải cảm thán với trùng hợp lạ lùng này.

      Nhà họ Văn và nhà đại tương đối giống nhau ở chỗ hai nhà đều làm nghề y mấy đời. Ông nội của Văn Đan Khê thời này là đại phu có tiếng ở quê hương, sau đó vì nạn cướp mà phải dời nhà tới Dịch Châu. Cha Văn tới tuổi trung niên mới có được mụn con như Văn Đan Khê nên thương hết mực, lúc hành y thường nắm tay dạy Văn Đan Khê học chữ, nhân tiện còn dạy cho biết ít y thuật. Nhờ đó, lúc vượt thời gian tới đây chẳng gặp trở ngại gì với nghề nghiệp của thân thể này, các hương thân quanh đây cũng chẳng thấy có gì bất thường.

      Lúc này độ giao mùa, vả lại khoảng thời gian trước thời tiết lúc lạnh lúc nóng, làm mọi người rất dễ sinh bệnh. Trời vừa sớm tỏ, bên ngoài cửa ra vào của Văn gia đứng chật người tới đây xem bệnh, có người đứng chờ, có người dìu người thân bên cạnh. Văn Đan Khê niềm nở mời các hương thân vào trong viện. Vì nhà chính quá rộng nên có người còn đứng lấn ra cả ngoài sân.

      Văn Đan Khê chẩn cho từng người : “Vương đại gia, ngài bị cảm lạnh nên chú ý mặc nhiều quần áo hơn. Lát nữa ta kê cho ngài đơn thuốc, ngài uống trong vòng hai ngày là hết.”

      “Lý đại nương, bệnh cũ của đại nương tái phát đấy mà.”



      Văn Đan Khê kiên nhẫn kỹ những điều cần lưu ý cho các thôn dân, ai hỏi đều trả lời rất cặn kẽ. Tiền xem bệnh nếu có trả nếu nợ lại. Ấy chẳng phải vì Văn Đan Khê muốn làm thánh mẫu chẳng màng tư lợi, bụng mình đói meo chưa lo nổi đòi khám bệnh miễn phí cho người. Mà đây là quyết định của sau mấy ngày suy nghĩ, tính từ khi đặt chân tới nơi này.

      Văn gia ở thôn Thanh Khê vốn là nhà từ nơi khác tới, tuy nhờ thân phận đại phu mà thôn dân quá bài xích họ, nhưng xa cách vẫn tồn tại ngấm ngầm. Chưa kể giờ đây chỉ có thân mình nơi nương tự. Mà căn cứ vào nghe ngóng quan sát của trong nửa tháng này, còn biết được triều đại này hòa bình. Cụ thể ra sao lắm, nhưng qua những lần tán chuyện của thôn dân hàng ngày, ở đây thường xuyên có quân Thát tử(*) và bọn cướp lẫn vào dân chạy nạn tới tàn sát thành trấn và thôn làng, thế thời loạn lạc nên phải săm soi xét nét.

      Cũng vì thế muốn chắt chiu từng tý, cố hết sức để lại ấn tượng hiền lành trong lòng thôn dân, hy vọng họ đừng làm khó cho ba cháu. Và quả việc làm của cũng đạt được đôi chút hiệu quả, người xưa tương đối chất phác, phần lớn mọi người đều có ân tất báo, cho dù người thân của bệnh nhân có tiền để trả, nhưng thay vào đó họ lại cầm qua giỏ thức ăn hoặc bưng sang bát gạo. Dần dần tích tiểu thành đại, cũng đủ để ba người họ chèo chống qua ngày.

      (*) Chỉ người phía đông Mông Cổ, phía đông bắc Nội Mông và nước Mông Cổ ngày nay.

      Hàng người xem bệnh rút ngắn dần, phần lớn hương dân đều tới với cái mày chau, ra về với đôi mày giãn.

      “Văn nương, mụ đây nghèo khó, có cách nào để trả phí chẩn bệnh cho , thôi cầm đỡ mấy cái trứng gà này nhé.” Đây là Vương bà tử ở phía Tây đầu thôn, mấy hôm trước Văn Đan Khê vừa khám bệnh cho con của bà.

      Văn Đan Khê vội vàng từ chối: “Vương bà bà, nhà bà dư dả gì, nên cầm về ạ.”

      , được. Nhà ta nghèo chỉ có mấy cái trứng gà này mà thôi, chẳng lẽ nương chê ít sao?”

      Văn Đan Khê thấy bà khăng khăng mãi, muốn nhận lấy cho bà vui lòng, đột nhiên bên ngoài viện vọng tới tiếng vó ngựa dồn dập từng hồi.

      Mọi người nghe thấy tiếng động rầm rập nhốn nháo hẳn lên, có người la lên thất thanh: “Chạy mau! Quân Thát tử tới!”

      Thế là trong phút chốc có người chạy bán mạng ra ngoài, có người leo thẳng qua tường. Những người phụ nữ trẻ tuổi càng quẫn trí hơn chạy trốn tan tác. Trong viện hò hét loạn cả lên, Tuyết Tùng và Tuyết Trinh càng sợ tới nỗi mặt cắt còn giọt máu, hai đứa rúc sát vào người mình, nhìn chòng chọc cửa lớn với ánh mắt hoảng sợ vô cùng.

      Dù sao Vương bà cũng lớn tuổi nhất ở đây nên cũng bình tĩnh hơn tất cả, vội vàng cất giọng hét lớn: “Nghe thấy tiếng vó ngựa nhưng nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết, chưa chắc là quân Thát tử đâu.”

      đoạn bà cũng thấy yên bụng lắm, bèn run bần bật chạy vào bếp cầm ngay cái nồi, quẹt lọ nghẹ bôi vào mặt , giọng dặn: “Bất kể có phải là quân Thát tử , cứ bôi lên cũng chẳng thừa gì, trốn lẹ .”

      Văn Đan Khê mỉm cười với bà, định lên tiếng gì đó chợt nghe tiếng vó ngựa mỗi lúc gần hơn, sau cùng dừng lại ở cổng sân, loạt mười mấy người đàn ông lực lưỡng kéo rầm rập vào sân, sẵng giọng hỏi: “Đây là nhà của Văn đại phu đúng ?”

      Những người chưa chạy kịp hoảng hốt ra mặt, người chui vào gầm giường, kẻ chui xuống gầm bàn. Văn Đan Khê cố hết sức giữ bình tĩnh, bước nhanh lên, giọng lễ độ: “Văn đại phu là đại ca của ta, nhưng năm ngoái bị quân Thát tử giết hại, ta là muội muội của huynh ấy, chẳng biết các vị tìm đại ca ta có chuyện gì?”

      Mấy người đàn ông đô con săm soi Văn Đàn Khê hoàn toàn hé răng, chỉ có người mặt thẹo gật đầu sơ với rồi ngoảnh lại với nam tử để râu quai nón: “Vậy phải làm sao đây? Hay là tới thôn khác mời lang trung.”

      Râu quai nón bực dọc đáp: “Đệ cũng biết mà, lang trung ở quanh đây đều mời hết rồi nhưng chả tên nào xài được. Cho nên đại ca mới bảo chúng ta tới đây tìm, ai dè… mẹ nó may.”

      Hai người thở dài tiếng rồi hạ giọng trao đổi vài câu nữa, sau đó quay lưng rời khỏi Văn gia. Văn Đan Khê thấy bọn họ xa rồi lòng mới thở phào thả lỏng. Những người đàn ông này vừa , các hương thân núp ở mọi ngóc ngách mới dám chui ra, ai nấy đều vỗ ngực xúc động, ngẫm lại vẫn còn sợ.

      Có người tò mò hỏi: “Văn nương, sợ sao?”

      Văn Đan Khê cười đáp: “ ra ta cũng sợ, nhưng đây là nhà ta, nếu cả ta cũng bỏ trốn, bọn họ tìm được người thể nào cũng nổi điên lên, lúc đó còn đáng sợ hơn nữa.” Vả lại căn nhà lá này có chỗ nào để trốn đâu, tìm phát là ra ngay.

      Mọi người gật đầu, vì còn sợ hãi nên màng tới chuyện xem bệnh nữa mà lập tức tạm biệt về nhà, lúc gần còn quên nhắc nhở : “Trông bề ngoài của những người này chắc là thuộc hạ của Độc Hồ tướng quân. Trước đây Trần tướng quân là mã phỉ cướp bóc, người đời xưng là Hoạt Diêm Vương, cũng phải cẩn thận tý.”

      Văn Đan Khê gật đầu với vẻ cảm kích. Tuy chỉ mới tới đây hơn nửa tháng, nhưng danh hiệu Độc Hồ tướng quân vang như sấm bên tai. Tới cả lúc Tuyết Tùng muốn hù dọa Tuyết Trinh cũng lôi tên ra hù, uy lực phải là khủng khiếp. Tuy nhiên chưa từng tiếp xúc với những người như thế nên trong lòng cũng quá sợ hãi như những người khác.

      Tiễn chân các hương thân rồi Văn Đan Khê bèn khóa cửa viện lại, rồi xách giỏ dắt hai đứa cháu ra ngoài.

      Hai đứa vẫn chưa hết hoảng, tay nắm chặt vạt áo dám thả, nhắm mắt cun cút theo đuôi, dọc đường Văn Đan Khê luôn dịu giọng an ủi. Ba người vừa ra tới cổng thôn, bỗng thấy đường làng cuộn lên màn bụi mịt mù. Văn Đan Khê thất kinh, đúng là mấy tên kia quay lại! Văn Đan Khê còn đắn đo xem có nên chạy hay , loáng cái những tên đó trờ tới ngay trước mắt.

      Người xuống ngựa trước tiên là tên râu quai nón, chỉ ngón tay vào Văn Đan Khê, thẳng: “, theo chúng ta chuyến!”

      ~ Hết chương 1 ~​
      Last edited: 10/12/17
      Chris_Luu, Phong nguyet, Chris4 others thích bài này.

    3. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 2

      Edit: Yunchan

      Tim Văn Đan Khê thót lên, lập tức quan sát người đàn ông này cách thần tốc. Hàm lún phún râu, lệ khí ngập thân, cặp mắt lồi, nom đích thị là người có tính tình nóng nảy, mà còn là người của quân Phá Lỗ nữa, theo đà này mình an toàn chút nào. Nhưng nếu giờ có quyền để từ chối sao? ràng hồi nãy họ rồi, sao lại quay về chứ?

      Nghĩ đến đây, Văn Đan Khê nhanh chóng lựa lời khéo: “Y thuật của ta bằng phần mười đại ca, nếu những đại phu khác đều bó tay hết cách, ta cũng chỉ làm phí thời giờ thôi, chi bằng các vị hãy mời người cao minh khác hơn.”

      Chưa đợi râu quai nón lên tiếng Mặt Thẹo kế bên mất kiên nhẫn trừng Văn Đan Khê, sừng sộ quát: “Tứ ca ta nghe ngoài đường kháo nhau là đại phu nổi danh ở vùng này, sao nào? chữa cho người ngoài được mà chữa cho Tam ca ta được à, chả lẽ quân Phá Lỗ ta ăn thịt người sao hả?”

      Văn Đan Khê chờ bốc hỏa xong mới đáp nhanh: “Vị đại ca này, ta là thầy thuốc bất kể ai mắc bệnh cũng nên đến xem. Có điều ta là thân nữ nhi, ở trong thôn còn dễ ăn , nhưng nếu thân mình tới quân doanh rất bất tiện. Hơn nữa, thường ngày ta chỉ xem cho hương thân mấy loại bệnh như đau nhức cảm mạo, lòng kham nổi việc lớn nhường này, mong đại nhân thông cảm.”

      Mặt Thẹo giật giật mép, còn muốn khẹt lửa tiếp.

      Râu quai nón suy tư thoáng rồi : “ cứ yên tâm, tuy quân Phá Lỗ có tiếng ác bên ngoài, nhưng có quân quy: Giết người có thể vô tội, nhưng *** người bị tùng xẻo! Văn đại phu có nghe thấy lời đồn nào quân Phá Lỗ ta khinh nhục phụ nữ chưa?”

      Văn Đan Khê nghe mà ngỡ ngàng, cái quân quy này là đặc biệt. ngẫm lại, hình như đúng là chưa nghe ai quân Phá Lỗ từng lăng nhục phụ nữ cả.

      “Sao nào, Văn đại phu có thể yên tâm rồi chứ.” Cặp mắt của Mặt Thẹo trợn lên tưởng như sắp lọt khỏi tròng tới nơi. Văn Đan Khê chẳng biết làm gì hơn là cười làm lành với . Râu quai nón cũng liếc mắt ra hiệu cho Mặt Thẹo bớt nóng.

      Văn Đan Khê hết cách đành nhìn qua hai đứa bên cạnh, suy nghĩ lát, đến nước này rồi muốn từ chối cũng chẳng xong, thôi đành theo coi sao.

      cúi người xuống với Tuyết Tùng: “Tùng nhi ngoan, phải xem bệnh cho vị thúc thúc, Tùng nhi ở nhà chăm muội muội được ?”

      Tuyết Tùng cắn môi, rụt rè ngó mình, lặng lẽ gật đầu mà mắt ầng ậng nước. Lúc này Vương bà bà chống gậy tập tễnh ngang thấy thế bèn đánh bạo bước lên: “Văn nương, cứ yên tâm , hai đứa bé cứ giao cho ta.”

      Văn Đan Khê bèn lật đật cảm ơn, giao hai đứa cho Vương bà bà. quay về lấy hòm thuốc rồi lập tức theo nhóm của râu quai nón lên đường.

      Văn Đan Khê biết cưỡi ngựa, râu quai nón đành phải nhét vào cỗ xe ngựa tồi tàn rồi kéo lạch cạch về hướng quân doanh.

      Râu quai nón trầm mặt đánh xe ở đằng trước, Văn Đan Khê đợi mình bình tĩnh lại mở lời bắt chuyện câu được câu chăng với .

      Mới đầu râu quai nón rất kiêu căng, Văn Đan Khê hỏi mười câu chỉ đáp mỗi câu. Sau đó nước chảy đá mòn, nên dần dần cũng cạy được cái miệng đóng im ỉm của . Đầu tiên Văn Đan Khê muốn nghe sơ lượt về tình trạng bệnh nhân.

      Râu quai nón vừa nhắc tới người bệnh lập tức rầu rĩ ra mặt: “Bình thường người huynh đệ này của ta khỏe y như trâu vậy. Tháng trước đánh giặc xong quay về, nửa đêm đột nhiên kêu đau bụng, mời tới dưới mười đại phu, uống hết mấy chậu thuốc to mà chả ăn thua gì. Đại phu là bị ung ruột.”

      Văn Đan Khê vừa nghe chuyện vừa suy nghĩ nhanh. Ung ruột chính là viêm ruột thừa, bệnh này ở đại chỉ là bệnh thường chẳng đáng vào đâu, tới bệnh viện mổ nhát là xong tất. Nhưng ở cổ đại này, nếu ở giai đoạn đầu có thể dùng thuốc Đông y để trị, nhưng giai đoạn giữa và giai đoạn cuối thể. Vấn đề hóc búa ngần này, lẽ nào tới đó phải động dao sao? Nhưng nếu động dao rồi bị nhiễm trùng biết làm sao đây?

      Râu quai nón thấy Văn Đan Khê nhíu mày rất chặt ra chiều khó khăn, vội vàng chậm lại: “Văn đại phu cứ yên tâm , huynh đệ bọn ta phải là hạng lý, nếu hết lòng chữa trị trị dứt cũng chẳng ai dám gây với . Đây gọi là sống chết có số rồi, haizz…”

      Lúc câu cuối, trong giọng của chứa vẻ đau buồn làm cho người nghe chạnh lòng. Xem ra có tình cảm khác sâu nặng với người bệnh, Vân Đan Khê nhìn tướng mạo tuy có vẻ hung ác, nhưng lời và hành động vẫn là người hiểu chuyện. Thế là vội cười đáp:

      “Bệnh ung ruột là do ngoại tà xâm nhập làm tắc nghẽn lòng ruột, thức ăn thể bài tiết nên tổn hại tới dạ dày. Sau khi ăn no lại phải chạy nhanh hoặc lo âu và tức giận, dòng khí trong cơ thể bị nghẹt làm khí huyết tắc nghẹn, máu đục và khí bẩn bị nén lại tích tụ trong thành ruột, gây nên ung ruột. Nếu chất độc tích lại quá nhiều làm mưng mủ. Về phần có trị được hay , ta còn phải xem tình trạng của người bệnh mới quyết định được.”

      Râu quai nón nghe phân tích hồi mắt vụt sáng, ngay: “Trước đây cũng có đại phu y vậy. Chẳng biết Văn đại phu có cách nào trị dứt ?”

      Văn Đan Khê suy tư chốc lát rồi chậm rãi đáp: “Lúc trước, nhà ta từng có quyển sách cổ, đó có nhắc tới…”

      Văn Đan Khê còn chưa hết câu, Mặt Thẹo dỏng tai nghe lỏm bên cạnh nhịn được chen ngang: “ vậy Tam ca của ta được cứu rồi! Ha ha, tốt quá!”

      Văn Đan Khê dám quá chắc ăn nên vội vàng tiếp lời: “Hai vị đại nhân, ta còn chưa hết mà.”

      Mặt Thẹo nhanh nhảu đáp: “Ờ ờ, tiếp .”

      Văn Đan Khê tính sẵn trong lòng rồi mới chậm rãi : “Tiếc là quyển sách cổ này thất lạc lúc ta chạy nạn rồi.”

      “Hả, vậy chả phải bịp người sao?” Mặt Thẹo vỗ vỗ cổ ngựa, khó nén nổi cơn tức, bèn lườm Văn Đan Khê cái, song lại bị râu quai nón lườm ngược lại.

      Văn Đan Khê cũng để bụng mà hé môi cười : “Tuy mất rồi nhưng ta vẫn nhớ hơn nửa. Cho nên lát nữa xem bệnh tình rồi mới dám quyết định.”

      Mặt Thẹo mất kiên nhẫn lườm trời, nữ tử này muốn gì hả, trêu vui lắm à, lúc nào cũng nửa này để dành nửa kia. Nhìn cái dáng trò chuyện tí tởn của ta với Tứ ca xem, trông chẳng có vẻ gì là sợ Tứ ca hết. Hừ hừ, gan to nhỉ. Nhưng mà, nếu ta thấy đại ca rồi mà còn giữ được cái dáng này mới phục ta. Mặt thẹo ngồi chỗ mà oán thầm trong bụng như thế.

      Văn Đan Khê tới đây bỗng im lặng, vội vã kiểm tra dụng cụ và dược liệu trong hòm thuốc của mình cách chăm chỉ. Hòm thuốc này đương nhiên là do đại ca của thân thể này để lại, sau khi Văn Đan khê thừa hưởng tiến hành cải tạo lại lần. Lúc đầu định tự vẽ bộ dụng cụ chữa bệnh để mang rèn, nhưng thợ rèn trong thôn chỉ biết chế tạo vài loại dụng cụ sơ sài, nếu vào thành là quá loạn, hai là có tiền. Cho nên bản vẽ của chỉ nằm mốc meo trong đáy hòm mà thôi. Song hôm nay lại là cơ hội tốt, trong quân Phá Lỗ hẳn là có thợ rèn.

      Nghĩ tới đây, Văn Đan Khê bèn lên tiếng dọ lời: “Hồng đại ca, xin hỏi trong quân có thợ rèn vậy?” Người râu quai nón này họ Hồng, người ta gọi là Hồng đại hồ tử (*), chuyện này cũng được Văn Đan Khê hỏi thăm lúc nãy.

      (*) Đại hồ tử: nghĩa là râu quai nón.

      Mặt thẹo lại cướp lời: “Đương nhiên là có. Nhưng chữa bệnh cần thợ rèn làm gì?”

      Râu quai nón quất roi lên ngựa rồi đáp: “Thợ rèn có, Văn đại phu có cầu gì cứ việc .”

      Văn Đan Khê đưa bản vẽ được gói kỹ cho râu quai nón : “Ta đoán có lẽ lát nữa dùng tới loại dụng cụ này. Nếu tiện hãy bảo người làm trước tốt hơn.”

      ~ Hết chương 2 ~​
      Chris_Luu, LyLy Mai, Phong nguyet2 others thích bài này.

    4. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 3

      Edit: Yunchan

      Hơn canh giờ sau họ tới được nơi mà quân Phá Lỗ đóng quân. Tuy Văn Đan Khê vẫn giữ mắt nhìn thẳng trông khá là hiền lành, nhưng dọc đường ghi nhớ được sơ sơ địa hình của nơi này nhờ liếc qua khóe mắt.

      Đây là trại quân chính quy hay là ổ thổ phỉ thế!

      Chẳng qua, nhớ trong truyền thuyết có nhiều tướng quân cũng xuất thân từ mã phỉ cướp bóc, thế nên lòng cũng bình tĩnh lại đôi chút.

      Văn Đan Khê cố ý hỏi với giọng tò mò ca tụng: “Hồng đại ca, ở đây huynh làm đương sai dưới trướng của tướng quân, quan hàm cũng đúng ?”

      Hồng đại hồ tử ngó Văn Đan Khê mà hơi buồn cười, đáp: “ có biết ở triều Đại Lương này cái gì là đáng tiền nhất ?”

      Văn Đan Khê lắc đầu biết.

      “Là tướng quân.”

      “Hả?”

      “Vì toàn lãnh thổ này có trăm vị tướng quân sao?” Văn Đan Khê hỏi mà khó hiểu ra mặt.

      Hồng đại hồ tử thở dài tiếp lời: “Mười mấy năm qua khắp nơi luôn xảy ra thiên tai, lũ lụt rồi tới hạn hán, chưa được ngày bình yên, thế nên đâu đâu cũng có dân lưu lạc, đạo tặc cũng nổi lên bốn phía. Để làm an lòng dân, triều đình thông cáo chỉ cần ai tạo phản cấp cho chức quan, nhưng nó có ích gì chứ? Trong khi triều đình phát binh lương…”

      Hồng đại hồ tử tới đây như sực nhận ra mình hố bèn ngậm miệng lại. Lòng Văn Đan Khê sôi trào, xem ra cái triều Đại Lương này sắp tới thời suy tàn, tình hình còn gay go hơn tưởng tượng. Tục ngữ có câu, thà làm chó thời bình còn hơn làm người thời loạn. Câu này chính là để lột tả tàn khốc của chiến tranh. Mà chỉ là bình thường dắt theo hai đứa trẻ, sống ở thời đại này gian khổ tới nhường nào.

      Nghĩ tới đây, trong lòng Văn Đan Khê càng thêm nặng trĩu.

      Hai người mang tâm riêng nên dọc đường chẳng ai lên tiếng, sau khi băng qua vài tốp canh gác tới trước doanh phòng được đắp bằng đá.

      Mặt thẹo chờ nổi nên đẩy cửa vào ngay, Văn Đan Khê liếc qua thấy bệnh nhân nằm cuộn tròn giường. Vóc dáng người này cao ráo, nằm gập lưng hướng ra ngoài, sắc mặt vàng bủng, tóc tai rối bời, cho dù ngủ nhưng chân mày vẫn chau lại chặt.

      Mặt Thẹo bước lên đẩy : “Tam ca, tỉnh lại , đại phu tới rồi.”

      Bệnh nhân ừm tiếng nhưng vẫn động đậy.

      Hồng đại hồ tử cũng lại gần, đánh bốp vào mông phát, ngoác mồm hét: “Đại Giang dậy mau!”

      “Hả!” Người bệnh bỗng ngồi bật dậy, mắt nhập nhèm ngái ngủ, trông bộ dạng lơ mơ chẳng hiểu gì.

      “Đại Giang, ta mời đại phu về cho đệ rồi này. Dậy gặp lẹ lên!”

      Quách Đại Giang lờ đờ quay qua rồi quét mắt khắp phòng, phát người quen chỉ có mỗi mình Văn Đan Khê.

      ngắm nghía nương yếu đuối này bằng ánh mắt hoài nghi, lòng chẳng hiểu đâu vào đâu, rồi như sực nhớ ra điều gì lập tức trợn mắt với Mặt Thẹo: “Lư Đản(*), đệ tưởng đại ca ở trong doanh đệ muốn làm gì làm hả. Nhanh nhanh dẫn nương nhà người ta . Bằng ta làm thịt đệ!”

      (*)Trứng Lừa.

      Mặt Thẹo nghe vậy cái mặt đen bỗng đỏ bừng, gân cổ hét: “Tam ca, huynh hỏi trước rồi hãy chỉnh ta được hả? ta là đại phu mà Tứ ca mời về cho huynh. Ở thôn Thanh Khê!”

      Lúc này Quách Đại Giang mới để ý thấy lưng Văn Đan Khê có đeo hòm thuốc.

      Mặt Thẹo lại lèo nhèo: “Còn nữa, đừng gọi đệ là Lư Đản, đại danh của đệ là Quách Hoàng Hà.”

      Văn Đan Khê đứng im lìm giữa phòng tỏ vẻ chẳng nghe thấy gì. Hồng đại hồ tử bước lên hạ giọng to với Quách Đại Giang lát, Quách Đại Giang cứ gật đầu liên tiếp, rồi tới khi nhìn lại Văn Đan Khê ánh mắt hơi thay đổi, xem chừng Hồng đại hồ tử khen ít.

      “Ờ, Văn đại phu làm phiền , tới đây xem qua cho ta lát .” Quách Đại Giang rồi chủ động chìa tay ra.

      Văn Đan Khê mỉm cười, bắt mạch và quan sát tưa lưỡi của kỹ càng, hỏi thêm vài vấn đề và kiểm tra chỗ đau. Lần đầu tiên Quách Đại Giang bị nương lật qua lật lại để kiểm tra nên hơi mất tự nhiên. Hồng đại hồ tử cũng hơi áy náy, để nương chữa loại bệnh này là làm khó người ta. Nhưng bệnh của Tứ đệ thể nào kéo dài hơn được, haizz….

      Giờ đây Văn Đan Khê chẩn đoán chính xác Quách Đại Giang bị viêm ruột thừa cấp tính, hơn nữa tới giai đoạn giữa, dùng Trung y thể chữa khỏi, chỉ còn mỗi cách cầm dao mổ ổ bụng thôi.

      Văn Đan Khê cúi đầu ngẫm nghĩ lúc, rồi dứt khoát toạc ra với : “Vị đại ca này, huynh mắc phải bệnh ung ruột cấp tính, vì để quá lâu nên uống thuốc cũng vô hiệu. Bây giờ chỉ có cách, chính là dùng dao mổ bụng cắt đoạn ruột hư đó ra mà thôi.”

      Văn Đan Khê vừa dứt lời lập tức cả trong lẫn ngoài phòng đều rộ lên bàn tán.

      Văn Đan Khê đứng bất động, quan sát tỉ mỉ sắc mặt của bệnh nhân. Quách Đại Giang nhíu mày suy tư chốc lát, mấy ngày nay đại phu xem qua nhiều, mà thuốc cũng uống ít, nhưng lần nào cũng đau quằn quại tới chết sống lại. Cứ dây dưa vậy mãi thà rằng đánh cược ván lớn còn hơn.

      Nghĩ tới đây đanh giọng hỏi: “Văn đại phu, nắm chắc được mấy phần?”

      Văn Đan Khê đáp thành : “ nắm chắc, vì ngài là người đầu tiên.” Lúc còn học giải phẫu thử kha khá động vật, tự tay thực nghiệm cũng hơn mười mấy lần, nhưng từ khi tới đây chẳng có cơ hội nào để thực hành nữa.

      Mặt Thẹo đứng bên nổi quạu: “Ranh con, nắm chắc tía lia vớ vẩn gì hả?”

      Văn Đan Khê tức cũng chẳng buồn mà chỉ đáp tỉnh bơ: “Ta trước là mình chắc ăn rồi, là các ngài bảo ta tới đấy chứ.”

      rồi nhìn sang Quách Đại Giang: “Nếu tiếp tục dùng cách bình thường những đại phu khác đều giỏi hơn ta, nhưng sao ngài vẫn khá hơn. Chỉ riêng cách này, đầu tiên đẩy người vào chỗ chết rồi sau đó cứu người sống lại. Vào lúc bất thường nên dùng cách phi thường. Chẳng biết Quách đại nhân có dám mạnh tay đánh cược hay chăng? Nếu dám ngài còn khả năng sống sót, nếu dám ta kê cho ngài vài liều thuốc giảm đau, để ngài được dễ chịu hơn chút.”

      Giọng vừa lắng xuống, những người xung quanh cũng có nét mặt khác nhau.

      Quách Đại Giang nhìn chằm chằm vào nét mặt điềm tĩnh của Văn Đan Khê, đột nhiên cảm thấy gầy gò trước mắt này chín chắn và tỉnh táo khác xa với độ tuổi của mình, làm cho người khác tự động sinh ra loại cảm giác tin tưởng.

      , trong lòng Văn Đan Khê hoàn toàn bình tĩnh như vẻ ngoài. Nhưng thói quen nghề nghiệp cho biết, bản thân phải tỏ ra tự tin bình tĩnh, mới tạo được cảm giác tin tưởng cho người bệnh. nghiên cứu y học và còn dốc lòng học hỏi tâm lý học, nếu nắm bắt được tâm lý bệnh nhân, trong quá trình trị liệu mới đạt được hiệu quả cao nhất. Đây cũng là trong những tuyệt kỹ bỏ túi giúp có thể tìm được việc ngay sau khi tốt nghiệp.

      “Được, cứ làm theo lời !” Quách Đại Giang dễ tính hơn nhiều so với tưởng tượng. Vốn dĩ Văn Đan Khê chuẩn bị sẵn tâm lý để thuyết phục trận, còn tưởng đối phương với mình mấy câu đại loại như “Lông tóc cơ thể là của cha mẹ”, ai ngờ đâu lại đồng ý nhanh như thế chứ.

      Văn Đan Khê bật thốt lên câu khen ngợi: “Được lắm, có được dứt khoát mạnh mẽ này của ngài, lần chữa bệnh này lại tăng thêm phần chắc ăn.”

      Tuy Quách Đại Giang đau tới nỗi mồ hôi lút mặt, nhưng vẫn nén nổi cơn tò mò bèn hỏi: “Sao lại tăng thêm phần chắc ăn?”

      Văn Đan Khê lên tiếng đầy khí phách, đáp ngay tắp lự: “Bởi vì Diêm Vương dám bắt người gan dạ!”

      “Ha ha!” Quách Đại Giang bật cười sảng khoái, các huynh đệ trong phòng cũng cười theo mấy tiếng, nhưng dù cười mặt vẫn giữ nguyên nét lo lắng.

      Quách Đại Giang nằm thẳng lên giường cách hiên ngang lẫm liệt, với giọng khí khái: “ động thủ !”

      Dứt lời bèn nhắm hai mắt lại, phơi mình mặc cho người ta làm thịt.

      Văn Đan Khê bắt đầu làm thao tác chuẩn bị trước khi phẫu thuật. Trước tiên nhờ đun nồi nước sôi lớn, rồi muốn có thêm băng vải các thứ.

      lát sau, y quan trong quân doanh mới đưa tới cho Văn Đan Khê những thứ được liệt kê trong đơn. Vì thời gian quá gấp nên thể chuẩn bị được đủ số, rất nhiều dụng cụ đều là đồ chắp vá tạm thời. Ví như dao phẫu thuật bị thay bằng con dao găm cực mỏng cực bén, song kim khâu và ruột dê khá nhiều. Những thứ khác như đồ cầm máu rồi kềm kẹp các loại đều có. Nhưng Ma Phất tán (*) và những loại thuốc bột phối liệu khác lại chuẩn bị đầy đủ. Vào giờ phút này đủ điều kiện cũng phải xoay cho có điều kiện, vì bệnh của Quách Đại Giang thể nào kéo dài được nữa.

      (*) Loại thuốc gây mê được Hoa Đà phát minh ra đầu tiên thế giới.

      “Ta cần nơi yên tĩnh, vậy nên mời mọi người ra ngoài lát.” Văn Đan Khê quay lại với Hồng đại hồ tử và những người ngóng chờ khác.

      Những người này ngoảnh mặt nhìn nhau, song chẳng có ai muốn nhích chân. là vì họ lo cho Quách Đại Giang, hai là muốn xem thử Văn Đan Khê làm cách nào để mổ bụng.

      “Được rồi, nếu mọi người muốn ở lại phải tuân theo luật của ta. là trong quá trình ta chữa bệnh, mọi người có thấy bất cứ thứ gì cũng được lên tiếng quấy rầy, có bất kỳ thắc mắc nào cũng được hỏi liền.”

      Mọi người hết cách đành phải gật đầu đồng ý.

      Đầu tiên Văn Đan Khê đổ Ma Phất tán cho người bệnh, sau đó rửa tay để khử độc, trụng dụng cụ phẫu thuật qua nước sôi. Sau khi chuẩn bị hết mọi thứ người bệnh cũng mất tri giác. Văn Đan Khê quan sát kỹ bụng của bệnh nhân, xác định vị trí, sau đó kề dao xuống vững chuẩn. Nhát đầu tiên dạt lớp mỡ ra, nhìn thấy ruột già và những cơ quan khác nhảy đập. Văn Đan Khế ráng hết sức khống chế bản thân, cầm vững dao tìm tới vị trí của ruột thừa, hạ xuống nhát cắt bỏ gọn gàng, rồi ném bộp đoạn ruột thừa đó lên bàn.

      Người nào người nấy trong phòng đều kinh ngạc tới há mồm, Mặt Thẹo nhìn mọi người đầy cảnh giác, rất sợ những tên này kêu thành tiếng làm phiền Văn Đan Khê. May mà ở đây toàn là những kẻ từng thấy qua cảnh máu tanh nên chẳng ai thốt ra tiếng.

      ra Văn Đan Khê cũng căng thẳng cực độ, nhưng chỉ có thể cố gắng trấn an mình. nhanh chóng kiểm tra lại, nguy hiểm ! Nếu để lâu hơn thủng dạ dày mất rồi, hậu quả nghĩ thôi chịu nổi.

      Mãi tới khi chắc chắn là cắt bỏ triệt để mới bắt đầu khâu lại, cũng may chảy quá nhiều máu. Văn Đan Khê cầm kim khâu và sợi ruột dê mảnh chuẩn bị sẵn vá lại thành thạo hệt như vá y phục. Cả phòng thấy thế đều hít ngược vào, im ắng tới nỗi có thể nghe thấy cả tiếng tim đập.

      Trong mơ hồ, Văn Đan Khê cảm giác có ánh nhìn bất thường dừng lại người mình, nhưng giờ này hết sức tập trung, cho nên cố gắng ngoái đầu tìm hiểu tới cùng. nâng tay khâu lại vết mổ tròn nửa canh giờ, lúc khâu tới đường cuối cùng Văn Đan Khê mệt lả tới nỗi đầu mướt mồ hôi. Lúc này thuốc gây tê người Quách Đại Giang vẫn chưa tan hết. Văn Đan Khê thở dài hơi, nốc hết nửa bát nước trà, rồi lật đật số điều cần lưu ý cho quân y hỗ trợ bên cạnh.

      mải chợt nghe Hồng đại hồ tử và Mặt Thẹo đồng thanh lên tiếng: “Đại ca!”

      Văn Đan Khê nhìn theo hướng thanh thấy nam tử trẻ trung có vóc người cường tráng và gương mặt kỳ lạ. kỳ lạ là bởi mắt của người này khá sâu, đường nét ràng, có phần giống với con cháu của người Tân Cương. Nhưng phong thái của người này lại vô cùng lạnh lẽo cứng nhắc, từ đầu tới chân tản mác ra loại hơi thở ‘Cấm lại gần’. Tuổi tác của nom hơn bọn Hồng đại hồ tử, chẳng hiểu sao những người này đều gọi là đại ca. Chẳng lẽ chính là “Đồ gian ác” trong truyền thuyết, Trần Tín sao?


      ~ Hết chương 3 ~​
      Chris_Luu, LyLy Mai, Chris4 others thích bài này.

    5. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 4

      Edit: Yunchan

      “Đại ca, vị này chính là Văn đại phu. Huynh đừng thấy ấy còn mà lầm, ra y thuật khó lường lắm, ấy còn dám rạch bụng của Tam ca nhát ngọt xớt, cắt phăng ruột thối, rồi vút phát là khâu lại liền … Hề hề.” Mặt Thẹo rồi nhìn sang Văn Đan Khê với ánh mắt hả hê vinh quang.


      Trần Tín tiện thể dời mắt qua, quan sát Văn Đan Khê lát với vẻ thờ ơ. Văn Đan Khê vài câu khiêm tốn, mỉm cười gật đầu chào hỏi. Trần Tín có hơi bất đắc dĩ đành gượng gạo nhếch môi, gật đầu với cách máy móc coi như đáp lễ. Trong khi mọi người nhìn hai người chằm chằm với ánh mắt lấp lánh, sợ bỏ sót điều gì.

      Văn Đan Khê chớp thời cơ ngay: “Các vị đại nhân, người bệnh qua cơn nguy hiểm, ta cũng giao cho quân y tờ giấy ghi chép những việc phải làm, nếu còn chuyện gì khác ta phải về đây.”

      Thái độ của Mặt Thẹo tốt hơn lúc nãy rất nhiều, cười niềm nở đáp: “Ta gọi người đưa về ngay.”

      rồi toan cất bước ra ngoài, lại bị Hồng đại hồ tử giành trước: “Đệ ở lại phòng canh chừng lão Tam, để ta tiễn Văn đại phu cho.”

      Mặt Thẹo toét miệng cười gian xảo, nhanh nhảu tránh đường.

      Văn Đan Khê chào tạm biệt hai người rồi cúi đầu theo Hồng đại hồ tử ra ngoài. Nhưng ánh mắt thiêu đốt đó vẫn cứ bám dính lưng .

      Lúc Văn Đan Khê lên xe, tiểu lâu la hối hả chạy tới giao cho cái bọc nặng trịch, trong khi Văn Đan Khê còn ngây người Hồng đại hồ tử bỗng cười : “ nhận , đây là tiền xem bệnh.”

      Văn Đan Khê cười cười, từ chối mà tiện tay bỏ vào trong hầu bao của mình. Hồng đại hồ tử vẫn đích thân đánh ngựa ở đằng trước. So với lúc đầu hai người quen hơn hẳn.

      Văn Đan Khê mở lời: “Hồng đại ca vụ bận rộn sao dám làm phiền, huynh cứ phái ai đó là được rồi.”

      Hồng đại hồ tử cười cười đáp: “Có gì để bận chứ, dạo này rất thái bình, có mã phỉ với Thát tử. Ta nhân tiện tản bộ lát thôi.”

      Mặc dù đường xá gồ ghề, nhưng Hồng đại hồ tử vẫn đánh xe vừa nhanh vừa vững.

      Sau đó Hồng đại hồ tử im lặng giống như suy nghĩ điều gì, Văn Đan Khê rất biết điều làm phiền . Hai người im lặng suốt đường , rất nhanh tới cửa thôn Thanh Khê.

      Xe ngựa vừa về tới cửa thôn, Văn Đan khê trông thấy Vương bà dắt theo Tuyết Trinh và Tuyết Tùng có vẻ mặt thấp thỏm chờ mong. Cả ba vừa nhác thấy tức mừng rỡ ra mặt, mỗi người bên chạy ùa về phía . Văn Đan khê hấp tấp nhảy xuống xe đỡ Tuyết Trinh và Vương bà, mỉm cười kể sơ qua quá trình xem bệnh. Vương bà thở dài hơi, khen ngợi vài câu, trong khi miệng còn lâm râm niệm Phật: “Bồ Tát phù hộ, về là tốt rồi, các hương thân lo cho lắm.”

      Văn Đan Khê tiếp lời: “Cháu thấy chúng ta tin lầm tin đồn rồi, kỳ quân Phá Lỗ đáng sợ như vậy đâu.”

      Vương bà đáp: “Miệng đời vốn dĩ thể tin mà.”

      Sau khi Văn Đan Khê cáo từ Hồng đại hồ tử và Vương bà, dắt hai đứa về nhà, nghỉ ngơi lúc rồi bắt tay vào làm cơm.

      Hai đứa bé tí nhưng cực kỳ hiểu chuyện, đứa này nhóm lửa đứa kia phụ nhặt rau. Văn Đan Khê ôn tồn khen hai đứa vài câu. Cứ thế, nhà ba người hòa thuận vui vẻ, cười ngớt.

      Làm cơm xong, Văn Đan khê định gọi hai đứa vào ăn, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ: “Văn đại phu có ở nhà ?”

      Văn Đan Khê đậy cái lồng chụp lại rồi cao giọng đáp: “Có nhà, là ai thế?”

      Người gọi cửa chính là thợ săn Chu Năng trong thôn. Văn Đan Khê cho là y bị thương, ai ngờ tới lúc mở cửa ra thấy hóa ra bên cạnh Chu Năng có người đàn ông khác, người này phụ y khiêng người tấm ván gỗ.

      Chu Năng dùng mu bàn tay lau mồ hôi rồi : “Văn đại phu xem giúp với, vị tiểu tẩu tử này chẳng biết sao lại té xỉu ở sau núi…”

      Văn Đan Khê bước lên, thấy người nằm ván là phụ nữ mặc váy lụa màu lam, siết chặt trong tay bao vải, sắc mặt tái nhợt tối đen, khớp hàm ngậm chặt. đưa tay lên mũi thăm dò, vẫn còn thở.

      “Khiêng vào nhà mau lên.”

      Hai người nghe vậy bèn nâng ván lên đặt vào chiếc giường con trong nhà chính.

      Văn Đan Khê thăm hỏi: “Hai người nhiệt tình, mau ngồi xuống uống miếng nước . Vị tẩu tử này có gì đáng ngại đâu.”

      Chu Năng cười ngượng ngùng: “ thấy thôi, thấy rồi sao làm ngơ thấy chết cứu được chứ?”

      “Ờ, Văn đại phu xem bệnh cho ta nhanh , hai ta ra ngoài trước.”

      “Được rồi, hai người cứ về trước , khéo tẩu tử ở nhà lại sốt ruột. Còn ấy khi nào tỉnh lại, ta bảo Tuyết Tùng báo cho hai người tiếng.”

      Thế là hai người chắp tay cáo từ rồi ra về. Văn Đan Khê kéo cửa lại, cởi quần áo của người phụ nữ ra, dùng ngân châm đâm lên huyệt vị, rồi xoa bóp nhàng cho ta lát, hơi thở của ta mỗi lúc điều hòa lại, có vẻ sắp tỉnh.

      Văn Đan Khê hết sức tập trung châm cứu cho ta, ai ngờ người phụ nữ này bất ngờ hét lớn tiếng rồi hất mạnh phát, Văn Đan Khê chẳng chút đề phòng, giật lùi lại mấy bước rồi đặt phịch mông té ngồi xuống đất. Người phụ nữ mở choàng mắt ra, lườm bằng ánh mắt lạnh lùng. ta trố mắt lát rồi dần dịu lại, mặt lên nét hổ thẹn, khàn giọng : “Xin lỗi, muội, ta…” rồi trở người đứng dậy.

      Văn Đan Khê đứng lên, bước tới trước giường : “Đại tỷ tỉnh rồi.”

      Người phụ nữ khom lưng thi lễ với Văn Đan Khê: “ có lỗi, ta tưởng muội là…”

      “Người biết có tội, tỷ tỷ để bụng là được rồi.”

      Người phụ nữ vẫn cứ cảm ơn mãi: “Cảm tạ ân cứu mạng của muội.”

      Văn Đan Khê ngắt lời ta: “Tỷ tỷ cảm ơn nhầm người rồi, là Chu đại ca làm nghề săn bắt trong thôn và thân thích của y khiêng tỷ về. Còn muội là đại phu ở đây.”

      mặt người phụ nữ lộ ra ý cười cảm kích : “Cám ơn các người.”

      Văn Đan Khê bảo Tuyết Tùng bưng cháo rau tới đặt lên chiếc bàn vuông cạnh giường, rồi thuận miệng hỏi: “Đại tỷ là người ở đâu? Tại sao lại mình ở nơi hoang dã?”

      Người phụ nữ nghe vậy mắt bỗng ươn ướt, với giọng nghẹn ngào: “Tiểu phụ nhân họ Lý, tên là Băng Nhạn, nhà chồng họ Vương. Vì ở quê nhà trộm cướp hoành hành liên miên, nên tiểu phụ nhân mới cùng cha mẹ chồng và tướng công tới Dịch Châu tị nạn, ai ngờ đâu đường lại đụng phải bọn cướp… Trừ ta ra người nhà đều bị bọn cướp tàn sát…”

      Văn Đan Khê vội dịu giọng an ủi. Ở thời đại này, bi kịch như vậy xảy ra rất thường xuyên.

      Hai người nức nở kể lể khuyên bảo an ủi. Qua lúc lâu, Lý Băng Nhạn mới từ từ bình tĩnh lại, dùng tay áo lau nước mắt : “Để muội muội chê cười rồi, tuy việc này qua hơn tháng, nhưng mỗi khi nhớ lại vẫn thấy lòng đau như cắt kiềm nổi.”

      Văn Đan Khê khuyên nhủ: “Tỷ tỷ nên nén đau buồn hơn. Thế thời ngày nay rối loạn, trong thiên hạ người gặp phải cảnh này đâu chỉ hai chúng ta.”

      rồi cũng khéo léo kể lại tình cảnh nhà mình với Lý Băng Nhạn. Vì hai người có cảnh ngộ giống nhau nên bất tri bất giác cũng xích lại gần nhau hơn. Cuối cùng dưới khuyên nhủ tận tình của Văn Đan Khê, Lý Băng Nhạn mới hớp non nửa bát cháo rau. Văn Đan Khê để ta nằm xuống nghỉ ngơi còn mình sắp xếp dược liệu.

      Đêm đó Lý Băng Nhạn ở lại Văn gia. Sớm hôm sau, nương tử của Chu Năng là Triệu Thị tới Văn gia để hỏi thăm tin tức. Lý Băng Nhạn rất cảm kích ơn cứu mạng của Chu Năng nên cảm ơn rối rít, rồi kể lại câu chuyện hôm qua lần nữa.

      Những người phụ nữ theo Triệu thị bùi ngùi thổn thức, có người mềm lòng còn rơi nước mắt. Triệu thị niềm nở mời Lý Băng Nhạn về nhà mình, nhưng Văn Đan Khê lại vội vàng vào: “Chu tẩu, Lý tỷ tỷ nên ở nhà muội tiện hơn. Thứ nhất là tỷ ấy còn phải điều dưỡng, thứ hai là nhà của muội chỉ có mình muội với hai đứa bé, tỷ ấy có thể bầu bạn với muội.”

      Triệu thị vốn chỉ lời xã giao, giờ nghe Văn Đan Khê thế cũng xuôi theo chiều gió mà luôn miệng xưng phải.

      Kể từ đó Lý Băng Nhạn trú lại Văn gia. Sức khỏe của mạnh rồi rời giường làm việc phụ Văn Đan Khê. Văn Đan Khê lặng lẽ quan sát cử chỉ của , nhận ra cử chỉ của rất lịch tao nhã, điệu bộ và hành động như tiểu thư khuê các, cũng khá lạ lẫm với việc nhà và việc nhà nông. Song khả năng thêu thùa rất giỏi. Mỗi lần Lý Băng Nhạn có thời gian rảnh thường dạy cho hai đứa trẻ đọc sách viết chữ. Từ khi tới đây, Văn Đan Khê cũng thoải mái hơn nhiều, hai gắn bó làm bạn với nhau. Lúc Văn Đan Khê xem bệnh việc nhà cũng có người lo.

      Người dân ở thôn Thanh Khê dần dần đón nhận người phụ nữ có tướng mạo thanh tú và tính tình điềm đạm này, thỉnh thoảng có vài người phụ nữ tới Văn Gia để tìm chuyện. Và rất nhanh sau đó, cảnh ngộ của Lý Băng Nhạn lan khắp thôn làng, nhà nhà đều biết, và cũng đồng cảm hơn với người phụ nữ này. Thêm mấy ngày trôi qua, Văn Đan Khê dẫn Lý Băng Nhạn tới tìm Lý Chính, để Lý Băng Nhạn chính thức ngụ lại trong thôn Thanh Khê. Hai tỷ muội khá hợp nhau, dù dư giả nhưng mỗi ngày trôi qua vẫn khá thú vị.

      Trước đây Văn gia cũng có vài mẫu ruộng, nhưng Văn Đan Nghĩa bận hành nghề y, nên cho Lý Đại Đầu mướn để lấy tiền thuê hàng năm. Văn Đan Khê cũng biết việc trồng trọt khổ cực vô cùng, nên tại cũng muốn lấy lại đất. dự định khai khẩn nửa mẫu đất sau nhà để dự trữ vài loại rau cải. Mỗi lúc có bệnh nhân tới nhà, Văn Đan Khê và Lý Băng Nhạn cùng nhau cầm cuốc để đào xới khai hoang, hai đứa trẻ cũng chơi đùa mà lẽo đẽo theo sau hai người lớn như hai cái đuôi , giúp bứt cỏ và nhặt đá cuội.

      Lý Băng Nhạn nhìn bờ tường : “Đan Khê muội, bờ tường nhà muội quá thấp, phải cao hơn chút tốt rồi, hay là nuôi thêm con chó giữ nhà, có động tĩnh gì cũng dễ biết hơn nhiều.”

      Văn Đan Khê gật đầu: “Muội cũng nghĩ vậy, nhưng dạo này vẫn còn bận nên chưa lo được.”

      Lý Băng Nhạn thở dài: “Chuyện gì cũng nên cẩn thận hơn, nhất là nhà của nương dắt theo hai đứa .”

      Văn Đan Khê nhìn Lý Băng Nhạn, sống chung với nhau lâu dần mới phát tỷ ấy rất cảnh giác, mỗi đêm trước khi ngủ đều kiểm tra sân lần. Cửa nhà cài then rồi nhưng vẫn chưa an tâm, còn đặt thêm thùng nước ở cạnh cửa. Dưới gối kê thêm con dao bếp. Văn Đan Khê dần dần cảm thấy chuyện mà tỷ ấy trải qua đơn giản như kể. Nhưng ai mà chẳng có bí mật chứ, nếu đối phương muốn , gặng hỏi. Hơn nữa cũng thấy Lý Băng Nhạn cư xử với mình và hai đứa trẻ rất lòng, nhiêu đó là đủ rồi.

      Lý Băng Nhạn nhận ra trong mắt Văn Đan Khê ánh lên vẻ nghi hoặc, bất giác cúi đầu, với vẻ muốn che đậy điều gì: “ chúng ta mời mấy người làm công tới đây xây lại tường nhé.”

      Văn Đan Khê vội vã dời mắt, cười khẽ đáp: “Ừ, chờ các hương thân rỗi hơn muội hỏi.”

      Hai người xong lại bắt đầu xới đất giẫy cỏ. Đúng lúc này bỗng nghe có người gõ cửa. Tuyết Tùng và Tuyết Trinh giành nhau ra mở.

      Văn Đan Khê cho là có người tới khám bệnh bèn đặt cuốc xuống ra ngoài viện.

      Ngoài cửa là nam tử mặc thanh y xa lạ. Văn Đan Khê ngẫm lại lát, thấy người này giống người trong thôn nên bèn khách sáo hỏi: “Đây là Văn gia, xin hỏi công tử cần gì?”

      Nam tử thanh y cau mày, lạnh nhạt đánh giá Văn Đan Khê. mặt còn để lộ vẻ tình nguyện hạ mình.

      Lúc này Tuyết Tùng kéo áo Văn Đan Khê, giọng nhắc: “ , huynh ấy là Chu … a, Chu gia.”

      Văn Đan Khê nghe vậy sực nhớ ra Văn Đan khê còn có vị hôn phu từ hôn. Nhưng đối phương từ hôn rồi tới đây làm gì chứ?

      ~ Hết chương 4 ~​
      Chris_Luu, Phong nguyet, LyLy Mai3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :