1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Cách đế vương đoạt thê - Lục Quang

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      [​IMG]
      Cách Đế Vương Đoạt Thê

      Tác giả: Lục Quang

      Convert: ngocquynh520

      Editor: Quỳnh ỉn

      Số chương: 10

      Nguồn: Sưu tầm

      Giới thiệu:


      Thân là Hoàng đế lại bị Nhiếp chính vương giam cầm, mất quyền lực mười năm, bữa ăn hàng ngày bị hạ độc, muốn tìm chút đồ ăn bình thường ở trong cung, còn phải giả trang làm thái giám, đây là cuộc sống gì đây?! Trước kia tuổi phản kháng được, bây giờ muốn đoạt lại quyền hành rồi!

      Mà ở trong những ngày nguy cơ khắp nơi này, chỉ có nàng có thể ăn ủi lúc mỏi mệt, lần đầu gặp nàng, bắt được nàng, do gác đêm đói bụng quá nên tìm đến ngự thiện phòng trộm cái gì đó ăn, nàng đỏ mắt cầu đừng cáo trạng, bộ dạng lấy khoai lang nướng mua chuộc đáng chịu được, khiến nhịn được chiếu cố nàng nhiều chút, đầu tiên là sai người miễn cho nàng trực đêm, biết được nàng thích ăn món ngon, liền cố ý chuẩn bị đồ ăn khuya cho nàng.

      Sau này ngẫu nhiên ở ngoài cung gặp phải du côn, bộ dạng nàng ngần ngại bảo vệ làm càng động tâm, càng miễn bàn hơn khi nàng thay ăn thức ăn có độc, còn liều mình cảnh cáo cẩn thận...

      Cho nên, cho dù biết nàng giả trang thái giám trà trộn vào cung là rất khả nghi, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng, cần để ý nàng trở thành nhược điểm của , thầm nghĩ giữ nàng ở bên người, nhưng vốn tưởng hạnh phúc nắm trong lòng bàn tay, lại phát nàng và cơ sở ngầm của Nhiếp chính vương lại thân mật...

      Lời của tác giả:

      Tuy rằng lại là xuyên , tuy rằng xuyên dễ viết các ý mới, nhưng có khi xuyên có thể thỏa mãn tưởng tượng của tác giả.

      Đúng vậy, nữ chính gặp Hoàng đế...

      Nhưng cho rằng về sau ăn ngon ngủ kỹ, trở thành Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ?

      Đương nhiên là phải, nữ chính của ta gặp con rối Hoàng đế, người có quyền lực, lại càng có địa vị Hoàng đế.

      Kết quả là, chuyện xưa được tiến hành ở đây, cũng là lời tựa, ta nhiều lời.
      Trâu thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Mở đầu:

      “Người đâu, chôn nàng .”

      Giọng của nam nhân vô cùng ôn nhu, lời phát ra lại khiến cho cả người nàng phát lạnh.

      Nàng ngây ngốc giương mắt nhìn, có chút nghi hoặc biết mình vừa nghe thấy cái gì, thần sắc lại hoảng hốt nhìn đống đất cao tới bên hông, có chút hiểu tại sao mình lại ở đây, lại giương mắt - - đất cát đến đầu, từng xẻng từng xẻng hạ xuống.

      Bụi đất gần như khiến nàng thể thở được, suy nghĩ giãy dụa phải rời khỏi đáy hố, nhưng lại bất lực, sợ hãi lên trong lòng bảo nàng phải tỉnh táo.

      Nàng nheo mắt nhìn lại, thể tin được nam nhân nàng nhất lại muốn chôn nàng!

      Cấm vệ phụng mệnh làm việc đứng thành vòng quanh cái hố, động tác xúc đất rất nhanh, trong nháy mắt, đất cát tới ngực, nhưng nàng lại giương mắt nhìn chưa hề từ bỏ ý định như trước, muốn xác định người hạ lệnh này có là người nàng hay .

      Bóng người lay động, đất cát bay theo gió, lờ mờ trong đó, nàng nhìn thấy đến gần hố, con ngươi đen đạm mạc vô tình, nhìn nàng giống như nhìn con kiến.

      Ánh mắt này, làm người ta rét mà run, như khi hiểu lầm nàng là mật thám, tàn khốc khiến lòng nàng sợ hãi.

      Đúng rồi, nàng nghĩ tới, quả muốn giết nàng, ở Hoa Nhược điện tính toàn muốn độc chết nàng... Cho dù dẫn nàng hồi Đông Noãn các, cũng bởi vì muốn nàng ra muộn chút thôi.

      Mắt của nàng ngập nước, nàng lại cố ý chớp nhìn , giống như muốn thấy chân tình trong mắt , nhưng tâm của như sắt thép tạo ra, mắt lạnh nhìn nàng chết.

      Đất, dần dần vùi lấp nàng, từ ngực đến cần cổ, nàng có giãy dụa cũng có biện pháp giãy dụa, chỉ có thể dùng hai mắt đẫm lệ nhìn , muốn hỏi vì sao, nhưng chua xót lại chế trụ cổ họng nàng, khiến nàng thể thốt ra thành lời.

      Cho đến khi đất đến mũi nàng, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy nâng tay để cấm vệ ngừng lại.

      Cuối cùng cũng muốn, đúng ?

      Nàng vừa yên tâm chút, thấy dùng chân quét đá bên cạnh hố xuống dưới, dùng giọng điệu ôn thuần : “Nhớ phủ đá lên, tuyệt lưu lại khe hở.”

      Nàng trừng đôi mắt đẫm lệ khó có thể tin, đất cát tiếp tục rơi xuống, trong nháy mắt, đất cát che phủ đỉnh đầu nàng, thậm chí nàng còn có thể cảm nhận được đá được phủ lên , ngăn hết toàn bộ ánh sáng, nước mắt nàng tiếng động chảy xuống, lập tức thấm vào trong đất.

      Nàng thể thở được, ngực đau đớn muốn nứt toác, nhưng đau đớn nàng cũng bằng đối đãi vô tình của .

      Vì sao... lại tin nàng?

      Vì sao...

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1:

      Đưa tay thấy được năm ngón.

      Tân Thiểu Mẫn trừng mắt to, con ngươi đen nhánh chậm rãi đảo quanh, hoài nghi thị lực của mình, đến khi mắt của nàng có thể thích ứng với đêm tối, nhìn thấy nhưng chấm đỏ chợt lóe lên trong đen tối.

      Nàng khẽ thở ra, như nghĩ đến cái gì đó, lập tức xoay người ngồi dậy, nhìn bốn phía xung quanh.

      Bốn phía tối om, tối đến mức nàng khó có thể biết mình ở đâu, mà trong mũi ngủi được mùi hương cỏ đặc trưng của vùng núi sau cơm mưa, nàng khỏi nhíu mày.

      Nàng bị bay đến đâu đây? Chẳng lẽ là công viên lớn gần cao ốc? Nhưng nếu là như vậy, cũng thể tối đến mức này được... Giống như tất cả tòa nhà đều mất điện vậy, làm cho người ta hoảng sợ.

      Nàng có thói quen mang theo đèn trong người, nhưng trước mặt chỉ có bóng tối, nàng lại càng bất an, càng sợ tòa nhà này bị phá hủy vì tai họa.

      kịp nghĩ nhiều, nàng theo bản năng động đậy thân thể, xác định người thương nặng, liền nghĩ muốn nhìn xung quanh, xác nhận tình huống tốt, nhưng vừa đứng lên, chân như dẫm phải cái gì đó, cả người nàng lao về phía trước, may mắn thân thủ nàng nhanh nhẹn, mới bị ngã xuống.

      nghi hoặc mình vừa dẫm phải cái gì, mới phát quần áo người mình... Y phục của nàng dài như vậy... hiểu liền giơ lên nhìn, càng nhìn càng thấy kỳ lạ, lúc này nàng mới phát hình như người vết thương nào, nhưng ràng nàng ở trường vụ nổ, lực nổ mạnh như vậy, làm sao có thể bị thương được...

      Nghĩ kỹ, bỗng nhiên mùi hương thơm của đồ ăn thoang thoảng bay theo gió tới, hơn nữa nhìn thoáng qua đèn đuốc thoang thoảng chớp động trong rừng bên tay phải, thế nên nàng liền buông tha cho vấn đề trước mắt, bước đến chỗ ánh lửa động.

      Nàng vừa chạy vừa cảm thấy bản thân mình kỳ lạ, tuy rằng thân thủ của nàng vẫn linh hoạt như trước, nhưng rất lâu nàng chưa từng cảm thấy nàng chạy trốn nhanh như bay vậy.

      “Tiên sinh! Này vị tiên sinh phía trước!” Nam nhân cầm đèn rất nhanh, nàng dứt khoát lên tiếng gọi.

      tiếng gọi này phát ra, nàng lập tức ngớ người. Đây là giọng quỷ quái gì vậy... phải là cổ họng của nàng bị nổ mạnh mà cháy hỏng rồi chứ, sao lại có thể khàn như vậy.

      Nam nhân hơi run sợ, khẽ quay đầu, ngờ nhìn thấy tiểu thái giám đến bên cạnh, mắt đẹp khỏi hóp lại.

      “Ngại quá, xin hỏi chút - -” Nàng thở gấp đến gần, mở miệng muốn hỏi, tuy nhiên lời lên đến cổ họng, mắt thấy sắp ra đến đầu lưỡi, nàng lại bị tình huống trước mắt làm cho lên lời.

      Người nam nhân trước mặt rất đẹp, làm cho người khác thể nào rời ánh mắt được, nhưng trọng điểm phải là cái này, trọng điểm là... “Xin hỏi nơi này là chỗ nào?” Vẫn đề này vừa nghe liền cảm thấy có chút ngu xuẩn, nhưng
      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1: tiếp

      Khi thái giám đứng ở bên cạnh xướng to Hoàng thượng giá lâm, vị đứng đầu nhóm người bên dưới Nhiếp chính vương Hạ Hầu Quyết híp đôi mắt đen lại, giống như bất ngờ trước xuất của Tây Tần Hoàng đế, nhưng vẻ kinh ngạc đó lập tức biến mất trong nháy mắt.

      Tây Tần Hoàng đế Hạ Hầu Hoan mặc long bào màu vàng, càng làm nổi lên thân hình cao lớn, đầu đội long quan giấu được mặt.

      Tây Tần Hoàng đế năm mười tuổi, tẩm điện vô cớ bị cháy, làm hủy khuôn mặt tuấn dật, cùng năm đăng cơ, khi gặp mặt đại tần đều mang mặt nạ. Nghe bị bỏng ở gần mắt phải, cho nên mặt nạ chỉ che tới mũi, nhưng chỉ cần nhìn kỹ, liền có thể nhìn thấy bên cạnh khóe môi cũng có vết sẹo bỏng, có thể thấy lúc đó quả là mạng treo lơ lửng.

      Dù có tránh được kiếp, nhưng từ đó về sau xương cốt lại chữa khỏi được, mỗi lần trái gió trở trời thế nào cũng bệnh nặng trận, bắt đầu đến đầu mùa đông lại càng như Diêm vương có thể cướp người bất cứ lúc nào, ốm yếu như thế làm sao có thể chủ trì triều chính?

      Chính bởi vì thế, Tiên hoàng hạ lệnh Nhiếp chính vương Hạ Hầu Quyết đại trì triều chính, dần dà, từ đó chính gần như đều do Hạ Hầu Quyết xử lý, thẳng đến vài năm gần đây Hạ Hầu Hoan chuyển biến tốt, mỗi thỉnh thoảng vào triều, trước mắt là buổi lễ long trọng mừng trăm năm Vương triều khai triều, sứ giả các nước đều đến tham dự, Tể tướng Tiêu Cập Ngôn dẫn dắt đại thần thượng tấu, mới khiến cho Hạ Hầu Hoan vào lâm triều vài ngày.

      “Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.” Bách quan hô lớn.

      Khóe môi Hạ Hầu Quyết khẽ nhếch lên, cúi người làm dáng.

      “Các khanh bình thân.” Hạ Hầu Hoan nhìn bách quan xung quanh, giọng trong sáng, mặc dù hơi thở có chút yếu, nhưng từ nay về sau muốn lâm triều, dường như cũng phải chuyện khó.

      Đối với bệnh tình chuyển biến tốt của Hạ Hầu Hoan, bá quan văn võ đều giữ tâm tư trong lòng, dám biểu lộ ra ngoài.

      Hạ Hầu Quyết liếc mắt , giống như đoán chuyện gì, thẳng đến khi bãi triều, mới lên trước: “Hoàng thượng.”

      “Hoàng thúc cần phải đa lễ.” Hạ Hầu Hoan khoát khoát tay, thái độ cung kinh với Hạ Hầu Quyết.

      “Hình như hôm nay sắc mặt của Hoàng thượng tốt.” Ánh mắt Hạ Hầu Quyết dừng lại ở cổ tay thái giám bên người Hạ Hầu Hoan.

      “Hoàng thúc lo lắng rồi, chẳng qua là hôm qua Trầm và Hoàng tử Cổ Đôn uống mấy ly rượu, ngủ muốn, nên lâm triều muộn thôi.” Hạ Hầu Hoan khẽ cười .

      “Hoàng thượng nên lấy long thể làm trọng, thần có thể chủ trì triều chính.”

      “Sao có thể giao mọi chuyện cho Hoàng thúc? Hoàng thúc nắm giữ binh phù trong tay, quản lý biên cương, nếu lại giao đại triều chính cho Hoàng thúc, trẫm thấy áy náy.” Hạ Hầu Hoan đợi mở miệng, lại tiếp: “Dù sao trẫm cũng là nhất quốc chi quân, cũng nên học tập xử lý chính , còn nữa sứ giả các nước đến thăm, sao có thể để họ cho rằng Tây Tần Hoàng đế chi là ma ốm được?”

      đại lục này, phía bắc là Đại Lương, binh hùng tướng mạnh, phía đông là Cổ Đôn, khoáng sản phong phí, phía nam có Vô Cực, dũng mãnh thiện chiến, Tây Tần nằm ở chính giữa, nhiều lương sản, thương đạo phát đạt, các quốc gia vì kiềm chế lẫn nhau, nên có thể coi là thái
      [​IMG]

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 1: tiếp

      Hạ Hầu Hoan trở lại Ngọc Tuyển cung, cho cung nhân lui xuống, chỉ để lại mình Chúc Bình giúp thay y phục.

      “Hoàng thượng, như thế có thể tạo quan hệ tốt với Hoàng tử Cổ Đôn sao?” Chúc Bình An vừa động tay vừa thấp giọng hỏi.

      “Ai muốn tạo quan hệ tốt với ?” Hạ Hầu Hoan hừ tiếng.

      “Nhưng mà - -” Nếu phải muốn tạo quan hệ tốt, vậy Hoàng thượng cần gì phải đặc biệt chiếu cố Hoàng tử Cổ Đôn?

      “Chẳng qua là trẫm chỉ muốn làm hỏng chuyện tốt của Hạ Hầu Quyết thôi, thuận tiện bán chút nhân tình, chuẩn bị cho ngày nào đó cần dùng đến.” Hạ Hầu Hoan khó có lúc tâm tình tốt, hơi giảng thích chút.

      Hạ Hầu Quyết chờ cơ hội để danh chính ngôn thuận trừ bỏ , muốn để dân chúng tin phục, để bách quan chấp tay tôn làm Hoàng đế.

      Tình cờ gặp Vương triều Cổ Đôn thay đổi ngôi vị Hoàng đế, tuy rằng quốc hiệu chua đổi, vốn dĩ là Phùng gia độc chiếm thiên hạ, trước mắt lại là Lan gia đột chiếm thiên hạ, nội bộ bên trong ngừng đấu đá, nếu Hạ Hầu Quyết muốn ra tay, dĩ nhiên là chọn Cổ Đôn, ta ngốc chọn Đại Lương hay là sứ giả Vô Cực khai đao, cũng như làm khó dễ.

      Cho nên, nghĩ muốn trừ bỏ nhanh chút, có năng lực khiến cho thánh danh, như vậy liền kéo thêm cái đệm lưng, có thể được giúp đỡ từ bên ngoài, cho dù là kẻ ngốc cũng làm như vậy.

      Chúc Bình An nghe phân tích xong, khỏi nhếch miệng cười khẽ.

      “Muốn trừ bỏ địch nhân, phải mài tâm tư của mình giống như của địch, kể từ đó biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Bình An là người lớn lên từ với , là tâm phúc mà có thể tín nhiệm được, bằng những lời này.

      Chúc Bình An ngây người, mặt có chút lo lắng. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng là tốt, nhưng vấn đề là, muốn trừ bỏ Nhiếp chính vương, phải đổi thành tâm tư như Nhiếp chính vương, vậy phải là Hoàng thượng càng lúc càng sai sao?

      “Bình An, nhìn chút xem tình huống của Thành Hâm như thế nào.” vẫy vẫy tay, phái Chúc Bình An rời .

      cần phải suy nghĩ lại, xem kế tiếp muốn làm như thế nào.

      Trong ngự thiện phòng, mùi đồ ăn mê người cùng với khí nóng, dĩ nhiên còn có mùi cháy.

      “Người này, ngay cả rửa rau cũng thể, vậy nên quăng đến Hoán Y cục thôi!”

      Trái tim Tân Thiểu Mẫn run lên, đầu cũng dám quay, lập tức rửa rau nhanh hơn.

      Là mắng nàng sao? Nàng cũng , bỏi vì người rửa rau ngoài phòng bếp có đến mười tổ… Hu
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :