1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Bị Chồng Ruồng Bỏ Cũng Tiêu Dao - Đường Mộng Nhược Ảnh (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Bị Chồng Ruồng Bỏ Cũng Tiêu Dao

      Tác giả: Đường Mộng Nhược Ảnh

      Editor: tieudangnhi

      Nguồn : LQĐ

      Thể loại: Xuyên , nữ cường, YY, 3s, HE



      Giới thiệu

      Editor: tieudangnhi



      “Đường còn chưa bái, hưu thư dĩ nhiên cũng thể viết nha.” Ngày đại hôn hôm đó, nàng bị từ hôn, giọng lạnh như băng mang theo nửa điểm tình ý.
      ……
      Khuôn mặt tràn đầy nước mắt, điềm đạm đáng thương tâm :”Tướng công, ngươi cần ta sao?” Qủa nhiên, biểu thương tâm của nàng chỉ đổi lại vẻ lạnh lùng trào phúng cùng chán ghét của .

      Chỉ là, sau khi xoay lưng rời , mặt nàng lại lập tức tràn ra nụ cười khẽ quyến rũ như hoa xuân.

      Tức giận nhiều lần thiếu chút nữa bị trọng thương, chậm chạp trở tay kịp, là ai lớn gan như thế, có bản lãnh tạo ra bản lớn như vậy?

      vạn vạn cũng ngờ, người đó lại chính là nàng, ngắn ngủn tháng, nàng thế nhưng còn có thể làm cho Đường gia khởi tử hồi sinh.

      Sau khi gặp lại nàng, cái nhăn mày nhíu mặt, đều mang nét phong tình vạn chủng, quyết đoán, cơ trí, mọi chuyện đều có thể nắm trong lòng bàn tay. Nhất cử nhất động của nàng, mạnh mẽ vang dội lại mang theo cổ khí phách hồn nhiên , thư thái.

      Đây là nữ nhân nhát gan, yếu đuối chủ kiến trước kia sao?

      Quân Vô Ưu:

      “Ngươi dám lừa trẫm.” Khuôn mặt tràn đầy lãnh, ghiến răng ghiến lợi gầm , – vua của nước, thế nhưng lại bị nữ nhân này lừa, mà quan trọng hơn là, lại đem nàng chỉ hôn cho người khác,

      “Ta lúc ấy chẳng qua là rất chân thành hướng Hoàng thượng cầu hôn,lại bị Hoàng thượng đường cự tuyệt, vậy lừa đâu được a?” Hơi hơi bĩu môi, cho là đúng cười khẽ, nàng chẳng qua là những lời người khác dám , đem Hoàng thượng này doạ sợ chút mà thôi nha.

      “Ngươi?!” mặt rớt đầy hắc tuyến, lời của nàng lúc này đúng là làm cho có chút ngoài ý muốn, hai tròng mắt hơi dao động, lập tức quỷ dị cười :”Vậy trẫm tại đáp ứng ngươi.”

      tại?” Mi tâm nhướn lên, nhàn nhạt cười, :” tại ta lại có hứng thú.”

      Quân Vô Tà:

      “Ngươi đối với nam nhân khác mắt hoa si, vì sao đối với bổn vương mắt hoa si như vậy, nếu , ngươi tới phi lễ với bổn vương , bổn vương cam đoan ôm ngươi trở về Vương phủ.” Nhàn nhã cười, mang theo ba phần tà khí, bảy phần bỡn cợt, đôi mắt hứng thú vài phần chờ mong nhìn nàng .

      “Nga?” Khoé môi nàng chậm rãi giơ lên, nét mặt tươi cười như hoa.

      Chỉ là sau giây.

      “A, a, ngươi , ngươi, bổn vương muốn sống!!!” Thanh giọng gần như bị huỷ vang tận mây xanh.

      Tương vương:

      “Ngươi là Vương phi của bổn vương, cấp bổn vương sinh hoạt, cần ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.” Lạnh như băng uy hiếp nhưng bên trong lại mang theo vài phần ảo não mà thể khống chế.

      “Di, ta tại là Vương phi của ngươi? Nhưng mà ta nhớ Vương gia cự hôn rồi nha.”

      “Hôn là do Hoàng thượng ban cho, ngày Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ, ngươi liền vĩnh viễn là Vương phi của bổn vương, ba ngày sau bổn vương đón ngươi vào phủ.” Khuôn mặt kia của vẫn chút thay đổi – lạnh như băng, chỉ là ngay cả cũng phát giác trong giọng của chính mình, thế nhưng lại mang theo vài phần vui sướng cùng chờ mong.

      “Nga, ta đây ngày mai phải tìm Hoàng thượng, làm cho phải thu hồi thánh chỉ, ta nghĩ Hoàng thượng nhất định rất thích ý.” Quyến rũ cười, câu hồn đoạt phách, lại làm con ngươi lạnh như băng của phun ra lửa giận.

      Phong Dật Hiên:

      “Ngươi, mấy ngày hôm trước còn phi lễ với ta, hôm nay lại giả vờ như biết.” Tao nhã cười, lại làm cho người ta nhịn được say mê, uổng cho danh xưng kinh thành đệ nhất mỹ nam.

      “Ngươi cũng đó là chuyện của mấy hôm trước, mấy hôm trước phi lễ, hôm nay còn có thể nhắc lại sao?” Hai tròng mắt hơi đổi, vẻ mặt nàng đương nhiên đáp lời .

      “…”

      Quân Vô Ngân.

      “Gả cho bổn vương.” cho tới bây giờ đều mực khinh thường đối với nữ nhưng, nhưng chỉ nhận thức riêng nàng,

      “Lại mặc giá y, chỉ vì người âu yếm.” Giọng đầy vẻ thản nhiên, nhưng bên trong lại chứa nhiều cảm xúc,

      Lãnh Duy Thần:

      “Thiên hạ quả nhiên còn có kỳ nữ như vậy!” Nghe những chuyện về nàng, ngay cả cũng thể bội phục.



      Đây là truyện viết về nữ tử siêu cường, ăn khó đỡ, có chút phúc hắc, bạo ngược, chơi sỏ tất cả mỹ nam trong truyện. Nếu văn án có thể hấp dẫn các nàng, vậy các nàng hãy mau sa hố a!!!
      cô gái bạch dươngBiệt Chi thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Tiết tử.

      “Tổng giám đốc, y theo chỉ thị của ngài, chúng ta thành công thu mua Mạnh thị.” Trong văn phòng, nét vui sướng tràn đầy khuôn măt thanh niên, lại mang theo mười phần kính sợ, thể tin được, , chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, thế nhưng chỉ trong tháng ngắn ngủn, lại có thể thu mua xí nghiệp Mạnh thị lớn mạnh nhất.

      Nghĩ đến các tạp chí lớn trong nước lẫn quốc tế, đều nàng là kỳ tài kinh doanh, bá chủ thương trường, cũng phải là khoa trương.

      Người được gọi là tổng giám đốc, chỉ hơi hơi nhướng mi, cũng có phản ứng gì khác, chỉ là trong đôi mắt, lại giấu quá nhiều đau đớn. Nàng rốt cuộc cũng có thể đoạt lại Mạnh thị trong tay lão hồ li kia.

      Nàng, Mạnh Nam.

      Bảy năm trước, cha mẹ bị hại, công ty bị đoạt mất, quản gia trong hà liều chết đem nàng cùng muội muội Mạnh Vũ Quyên ra ngoài. Năm ấy nàng chỉ mới mười tám tuổi.

      ai biết, trong bảy năm qua, nàng đâu, làm cái gì, chỉ biết vào tháng trước, nàng lại lần nữa trở lại thành phố C, sau đó liền bắt đầu thiết kế kế hoạch thu mua Mạnh thị.

      Ai cũng dám tin, chỉ gần tháng, Mạnh thị lại lần nữa rơi vào trong tay nàng.

      Điện thoại đột nhiên vang lên, thân thể nàng cứng lại chút, sau đó bắt máy.

      “Nha đầu chết tiệt kia, Mạnh Vũ ở trong ty ta, nếu như ngươi muốn thấy nàng ta gặp may, nội trong mười phút mình ngươi phải đến kho hàng phía nam.” Trong điện thoại, giọng ngoan của gã đàn ông, cùng với tiếng khóc của Tiểu Vũ làm cho sắc mặt của nàng nháy mắt trở nên lãnh.

      Rất nhanh đứng dậy, còn chờ người nam trong phòng phản ứng lại, nàng nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, xuống lầu, lái xe, dùng vận tốc nhanh nhất, nàng liền chạy tới kho hàng phía nam, nơi này cũng chính là kho hàng Mạnh thị.

      Với vận tốc bình thường, chỉ sợ nửa tiếng cũng thể nào chạy tới, nàng cũng dám chậm trễ mà vô ga phóng thẳng về phía trước.

      Nàng biết rất , đây là cái bẫy dẫn nàng mắc câu, nàng cũng biết, bên trong có những gì chờ đợi nàng, nhưng mà, vì Tiểu Vũ, nàng thể do dự, thẳng tắp tiêu sái vào kho hàng.

      Bước chân cứng ngắc vào, bốn gã đàn ông đứng bên cửa liền vây quanh nàng, bốn hòng súng thẳng tấp chỉa đâu nàng. Chung quanh, lại chứa đầy súng ống cùng đạn dược.

      Lục Hưng, là kẻ hại cha mẹ nàng năm đó, lão hồ li đoạt mất cơ nghiệp nhà nàng đứng ở giữa kho.

      “Tiểu Vũ đâu?” mặt nàng rất bình tĩnh, có chút sợ hãi, nhưng mà chưa có nhìn thấy Tiểu Vũ, tâm nàng đột nhiên căng thẳng.

      “Xú nha đầu, đến đây đúng là nhanh , bất quá ngươi bây giờ tốt hơn hãy tự lo lắng cho mình .” Lão hồ lu cười hiểm, khoé môi xuất ra vài phần đắc ý :”Ngươi muốn đấu với ta, chỉ sợ còn quá kém.”

      Con ngươi Mạnh Nam hơi hơi khép lại, quan sát tình hình chung quanh chút, sau đó đột nhiên nhích người, chỉ sau vài động tác, liền đem bốn tên vệ sĩ đánh ngã xuống, xoay người vài cái, liền đến trước mặt Lục Hưng.

      Từng chiêu thức nàng xuất ra, đều rất nhanh và lưu loát.

      đợi lão hồ li cùng những tên vệ sĩ phản ứng lại, súng lục trong tay nàng, nhanh chóng áp chế cổ Lục Hưng.

      “Đem Tiểu Vũ giao ra đây!” Độ lạnh đến cực điểm trong giọng làm cho người ta kinh sợ.

      Sắc mặt lão hồ li bị doạ đến trắng bệch, người toát ra mồ hôi lạnh, kêu người tra xét hành tung của nàng trong bảy năm qua, nàng tại lại là người trong hắc đạo người nghe đến tên sợ mất mật, giết người, đối với nàng mà , là gì cả, huống chi lại là kẻ thù đội trời chung với nàng.

      Nhưng mà, chỉ cần Tiểu Vũ còn trong tay , nàng tuyệt đối dám nổ súng, lão hồ li hổ là lão hồ li, nghĩ vậy liền bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, lại hiểm cười :”Phải chết, mọi người cùng chết, chỉ là Mạnh Vũ chỉ sợ phải chết trước thôi.”

      Hơn nữa bây giờ, bên trong kho hàng, hơn bốn mươi hồng súng đều chỉa vào đầu nàng, giết , nàng cũng đừng mong sống sót ra.

      Tay Mạnh Nam nắm súng lục đột nhiên buộc chặt, hận thể phát bắn chết , nhưng mà, nàng thể lấy tánh mạng Tiểu Vũ ra đánh cược.

      Đột nhiên, nóc nổ tung tạo thành cái lỗ, thanh niên mặc đồ đen nắm dây thừng phi xuống…

      Động tác xinh đẹp, dáng người hoàn mỹ, khuôn mặt đẹp đến mức làm cho người thần đều phẫn nộ, trong trung, giống như thiên thần hạ phàm.

      Chỉ là trong trận cuồng tảo, làm cho vệ sị từng người từng người ngã xuống, liền từ thiên thần biến thành ác ma. Nhưng động tác kia so với kỹ xảo điện ảnh, còn muốn đẹp hơn vài phần.

      Mạnh Nam ngây ngốc, Mục Diễm, làm sao có thể là , làm sao có thể tới cứu nàng, lại chính là đối thủ nàng luôn đối chọi, làm sao có thể tới cứu nàng?

      “Tiểu Vũ tìm được rồi.” Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, giải quyết xog đám vệ sĩ, dừng ở bên người Mạnh Nam, mặt của , thế nhưng lại mang theo nụ cười thản nhiên.

      Mặt lão hồ li xám xịt giống như tro tàn, toàn thân ngừng phát run, biết, hôm nay, hẳn phải chết thể nghi ngờ.

      “Phải chết, cũng là ngươi chết trước.” Súng lục của Mạnh Nam nhanh chóng hạ xuống, chỉ cần Tiểu Vũ có việc gì là tốt rồi, tiếp theo là tiếng súng vang lên, đầu lão hồ li nở hoa.

      Nhưng mà, ở thời khắc cuối cùng khi thân hình đổ xuống, dùng ý thức còn sót lại, ấn xuống bộ điều khiển từ xa giấu trong ống tay áo.

      Tức khắc, tiếng nổ mạnh trong kho hàng vang lên.

      Mục Diễm kinh hãi, rất nhanh liền đem nàng ôm vào trong ngực, dùng cơ thể của mình che chở cho nàng, muốn lao ra khỏi kho hàng, nhưng mà, ai biết, lão hồ li kia cài bao nhiêu bom ở chỗ này, tiếng nổ mãng, từng tiếng nối nhau, bọn họ căn bản trốn khômng thoát nơi này.

      em.” Môi của kề sát bên tai nàng, thấp giọng thốt ra, nếu hôm nay bọn họ thể chạy khỏi, có thể cùng nàng chết chung chỗ, cũng rất nguyện ý.

      giọng như vậy, bên trong tiếng nổ mạnh điếc tai, lại cực kỳ ràng, làm cho người nghe rung động.

      Mạnh Nam ngây ngốc, ở trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, thảm thiết như vậy, lại tỏ tình như thế, làm cho nàng trong lúc nhất thời, quên cả nguy hiểm bên người.

      Tim đập so với tiếng nổ mạnh kia càng kịch liệt hơn, chỉ là, còn chưa kịp ra lời nào, tiếng nổ lớn hơn nữa nổ tung, nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, liền nhanh chóng mất tri giá.
      Chương 1

      Editor: tieudangnhi



      Đầu đau nhức, đau quá, đau quá.

      Đau??? Đau có phải là đại biểu cho nàng còn sống hay , nàng còn sống!!! Vậy Tiểu Vũ cùng Mục Diễm đâu???

      Mạnh Nam vốn có chút mơ hồ đột nhiên mở to hai tròng mắt, khuôn mặt nước mắt lả chả đầu tiên ánh vào đôi mắt nàng.

      “Tiểu thư… Người tỉnh…” Nha đầu khuôn mặt thanh tú nắm tay nàng giống như có chút hoảng hốt, chỉ là sau đó vẻ vui sướng cũng nhất thời lên mặt, bộ dáng chút nào che giấu, nhưng lại rất đáng .

      Tiểu thư??? Nàng ta là kêu nàng sao? Nhưng mà nàng biết nàng ta nha, hơn nữa nàng là tiểu thư gì nha? Thủ hạ của nàng, đều kêu nàng là lão đại, là tổng giám đốc, nha đầu này…

      Người này là từ chỗ nào đến? Nàng là được người cứu sao? Vậy Mục Diễm cùng Tiểu Vũ đâu??

      Hai tròng mắt nghi hoặc nhìn về phía trước, cửa viện quá mức cổ xưa, làm cho nàng hơi hơi nhíu mày, nhìn tấm biển cửa thêm vài lần, lại làm cho nàng hiếu.

      “Mộ Dung phủ” ???

      Là chỗ nào??? Trong trí nhớ của nàng tìm ra cái tên như vậy.

      Hai tròng mắt hơi đổi, chống lại đôi con ngươi lạnh như băng làm cho xương cốt người ta đều nhủn ra, Mạnh Nam kinh sợ, phải nàng kinh sợ ánh mắt làm cho người ta kinh hãi kia của , mà là trang phục của , mặc lại là cổ trang, thân áo dài màu đen.

      Nữ tử quyến rũ xinh đẹp đứng bên cũng đều là thân cổ trang…

      Ngoài cửa lớn còn có vài người hình như là gia đinh cổ đại bộ dáng cũng đều ăn mặc theo khunh hướng cổ trang.

      Thu hồi lại ánh mắt, lần này nàng lại phát , bản thân cũng là thân cổ trang, nhưng lại là loại giá y đỏ thẫm, nàng đây là xuất giá sao? Nhìn đến kiệu hoa cùng đội ngũ đưa kiệu phía sau, thực chính là nàng xuất giá!!!

      Hai tròng mắt nhìn giản lược qua bốn phía, cũng phát đạo diễn nào, thực chính là nơi này cũng phải quay phim…

      Như vậy? Chẳng lẽ? Nàng xuyên qua??? Giờ phút này, trong lòng Mạnh Nam, thể lên ý niệm vớ vẩn như vậy trong đầu.

      “Như thế nào? giả chết sao? giả chết vậy cút .” Giọng so với Diêm Vương còn muốn lạnh hơn đột nhiên vang lên, làm cho mọi người toàn trường khỏi đều kinh hãi. Mộ Dung Lăng Thiên nhìn dáng vẻ hết nhìn đông rồi tới nhìn tây kia của nàng, khoé môi xả ra vài phần trào phúng lạnh lùng.

      … Gia… Người… Người như thế nào lại đuổi… Đuổi tiểu thư nhà ta trở về chứ, hôm nay chính là ngày đại hôn của các người mà.” Tiểu nha đầu ràng bị doạ sợ muốn chết, toà nthân nhịn được liền run lên, nhưng vì muốn bảo vệ tiểu thư, vẫn nhất quyết kiên trì .

      Mạnh Nam là người thông minh thế nào chứ, nhất thời liền hiểu được hết thảy, xem ra, hôm nay là ngày gả của nàng, chẳng qua, ngày đại hôn lại bị từ hôn, đuổi thẳng ở cửa, mà nam nhân vẻ mặt lạnh như băng kia lại chính là chú rể hôm nay. Nàng tại nằm ở trong lòng tiểu nha đầu, lệ mặt còn chưa khô, nữ nhân kia vì xuất giá mà khóc đến chết a, mà nàng lại trùng hợp xuyên qua người nàng ta ?

      Nhìn tình hình tại, nàng đoán hẳn sai , ai, nữ nhân cổ đại này nha, lại bởi vì người khác từ hơn liền khóc đến chết, đúng là vô dụng.

      Hai tròng mắt lại dấu vết nhìn về phía , lớn lên cũng tồi, mà giờ phút này tuy rằng vẫn nhúc nhích đứng ở đằng kia, người lại tản ra cỗ khí phách làm cho người thể xem , tuyệt phải là nhân vật đơn giản.

      Con ngươi lạnh như băng của Mộ Dung Lăng Thiên híp lại, nàng thế nhưng lại ngừng khóc, phản ứng tại cùa nàng kia là sao? vì sao lại cảm giác được, con ngươi của nàng vào giờ phút này, giống như có vẻ gì đó biết???

      “Gia cũng cần ngươi, ngươi còn biết xấu hổ mà cứ ở lì ở chỗ này, còn mau cút .” Nử tử diễm bên người nhân cơ hội trào phúng nàng.

      Trong lòng Mạnh Nam thầm cươi lạnh, nhưng khi chống lại tia nghi hoặc chợt loé trong ánh mắt của , lại hơi hơi sửng sốt, tân nương lúc trước có thể khóc chết, có thể thấy là có bao nhiêu thương tâm a, phản ứng tại của nàng có phải quá bình tĩnh hay , hơn nữa nàng vừa mới đánh giá con ngươi kia, chỉ sợ làm cho hoài nghi.

      Nàng cũng muốn đột nhiên thay đổi chủ ý, cho nên vì tự do của nàng, nàng phải cố gắng chút nha.

      Chậm rãi đứng lên, nàng lảo đảo về phía trước vài bước, khuôn mặt lắm tắm nước mắt như hoa lê trong mưa, điềm đạm đáng thuơg tâm, môi đỏ mọng mấp mấy hai cái, thấp giọng :”Tướng công, người cần ta sao?”

      Thương tâm? Lệ mặt còn rơi lã chả, đủ thương tâm, nhưng mà trong lòng lại muốn cười, ngờ, nàng còn có tài diễn trò thiên phú như vậy, kỳ tại, nàng chỉ nghĩ cước đá ra xa vạn dặm, càng nhìn càng thấy ghê tỏm.

      Nhưng mà, nàng tại vào vai thục nữ điềm đạm đáng , làm sao có thể sử dụng bạo lực chứ, cho nên nàng nhịn.

      Quả nhiên ánh mắt lạnh băng kia của , rất nhanh liền lên vẻ lạnh lùng trào phúng cùng chán ghét…

      “Đường còn chưa bái, hưu thư tất nhiên cũng cần viết.” Giọng lạnh lùng mang theo nửa điểm tình ý. Lãnh huyết mà vô tình, nếu là nữ nhân trước kia, chỉ sợ lại đau lòng chết thêm lần nữa, nhưng mà tại đổi thành nàng, cho nên lời tại của , liền giống như rắm thúi, còn muốn thối hơn cả rắm. Tên này, ra cũng có nhiều phản ứng bất lương.

      “Nữ nhân ngu xuẩn, nhát gan, còn nơi nơi quyến rũ nam nhân, lả lơi dâm đãng như ngươi, lại muốn gả cho gia, đúng là mơ mộng hão huyền.” mặt nữ tử diễm lên vài phần đắc ý, lưu chút tình nào nhục nhã nàng, tất nhiên cũng ngoan độc nhân cơ hội mà bỏ đá xuống giếng.

      Du, ra người nọ trước kia có nhiều khuyết điểm như vậy nha, nhưng mà, lá gan như vậy, làm sao dám quyến rũ nam nhân chứ?

      gia… gia cũng là người làm ăn, tiểu thư nhà ta gả cho ngươi, cơ nghiệp Đường gia liền đều là của gia.” Tiểu nha đầu nghe được ý tứ trong lời của Mộ Dung Lăng Thiên, nhất thời nóng nảy, độ nhiên nhớ tới lời của lão gia trước kia, liền vội vàng hô lên.

      gia là người làm ăn, mà cơ nghiệp Đường gia lại lớn như vậy, về điểm này, hẳn là động tâm , tiểu nha đầu, có thể nghĩ được như vậy, cũng đơn giản nha.

      “Hứ.” Nử tử diễm lạnh lùng hừ tiếng :”Cơ nghiệp Đường gia? Đường gia tại chính là cái thùng rỗng kêu to, gia cũng phải là kẻ ngốc mà tiếp quản cái vỏ rỗng kia.”

      Khoé môi Mộ Dung Lăng Thiên xả ra vài phần châm chọc, chứng thực lời của nữ nhân kia.

      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif



      Chương 2

      Editor: tieudangnhi


      Đầu óc Mạnh Nam nhanh chóng chuyển động, chẳng lẽ đây là cuộc hôn nhân hào môn đối hào môn, liền vì tại Đường gia suy tàn, cho nên liền muốn từ hôn, nếu cho dù thích nàng, cũng cần phải đợi đến lúc này mới lui hôn nha.

      Đợi đến khi kiệu hoa nâng đến cửa lớn lại từ hôn, đem người đuổi tại cửa có phải quá độc ác hay .

      Hừ, trong lòng thầm hừ lạnh, tốt lắm, thế nhưng tại nàng chiếm dụng thân thể này, cũng nên vì nàng ta làm chút gì đó mới được.

      đại phức tạp như vậy, trong thương trường lại càng hiểm ác hơn, nàng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đều có thể tạo lập được thiên hạ, đều có thể từ tay lão hồ li đoạt về hết tất cả, huống chi ở cổ đại lạc hậu này, còn có cái vỏ Đường gia như thế làm phương tiện.

      Xem ra, cuộc sống về sau của nàng, quá nhàm chán, nam nhân, ngươi hãy chờ tiếp chiêu , có lúc ngươi phải hối hận.

      Rất phiền chán loại trường hợp day dưa kéo dài này, nàng tại rất muốn, trực tiếp quăng bỏ nam nhân này, cái xoay người hoàn mỹ, tiêu sái rời , nhưng mà nếu nàng làm như thế lại làm cho nam nhân kia hoài nghi…

      Dù sao, nam nhân chính là tiện như vậy, ngươi chủ động theo đuổi, thậm chí bám dính vào , lại chỉ e tránh thoát kịp, nhưng nếu như ngươi đem để vào mắt, trực tiếp nhìn đến , lại cam lòng.

      Nam nhân trước mặt này hoàn toàn chính là loại nam nhân tự đại cuồng vọng mà nàng , cho nên, nàng chỉ có thể nhịn nữa… Chỉ là, nàng cũng phải cố thêm chút mới được.

      “Tướng công, người thể cần ta, người cần ta, ta làm thế nào sống nha, hụhụhụ….” Cực lực ép buộc vài giọt nước mắt xuất ra, nàng rất là thương tâm khóc, trong lòng thầm suy nghĩ có cần làm theo ba lợi của nữ nhân khóc hai nháo ba thắt cổ , hay là trực tiếp đem nam nhân này giết chết, bất quá nàng sợ đến lúc đó, chỉ sợ ngay cả chíh mình cũng ghê tỏm đến chết.

      “Cút, về sau được để cho ta nhìn thấy ngươi nữa.” Rất tốt, nam nhân này có tính nhẫn nại, lại càng phải loại người thương hoa tiết ngọc, nhìn dáng vẻ khóc sướt mướt kia của nàng, vẻ chán ghét mặt lại càng tăng lên.

      vừa xong, liền thèm liếc mắt nhìn nàng cái, hình như nếu nhìn nhiều thêm lần, liền ô uế ánh mắt của , nhanh chóng ôm nữ nhân diễm kia, thẳng tấp vào trong phủ.

      chưa từng xoay người, cho nên có phát , sau khi xoay người vào, khoé môi của nàng lại tràn ra tia cười khẽ quyến rũ như hoa.

      Tự do muôn năm, tự do rất đáng quý nha.

      “Tiểu… Tiểu thư… Bây giờ làm sao đây???” Tiểu nha đầu cũng hoảng đến muốn khóc, nàng chẳng qua chỉ là nha đầu, nàng thể giúp gì được cho tiểu thư.

      “Trở về.” Môi đỏ mọng khẽ mở, thản nhiên lạnh nhạt , mặt tìm mãi cũng thấy nửa điểm đau sót cùng đáng thương vừa rồi, ngược lại nhiều thêm vài ohần hiểu hết thảy nhân tình, ràng chỉ là giọng nhàng thản nhiên, nếu như nàng xuyên qua đến nơi này, vậy có phải Mục Diễm cùng Tiểu Vũ cũng xuyên qua đến đây .

      Nàng phải có đủ thế lực cùng tài lực để tìm bọn họ.

      “Hồi… Trở về… Tiểu, tiểu thư liền, liền trở về như vậy?” Tiểu nha đầu mở to mắt nhìn nàng, vẻ mặt khó có thể tin, thậm chí còn hoài nghi nàng có phải nghe lầm hay .

      Nếu mà cứ như vậy trở về, về sau tiểu thư chỉ sợ bị toành kinh thành chê cười, hơn nữa trong lòng tiểu thư lại Mô Dung thiếu gia như thế, làm sao có thể liền như vậy trở về chứ, hơn nữa nhìn dáng vẻ tiểu thư, hình như cũng có quá nhiều thương tâm cho lắm.

      Tiểu thư vào giờ phút này, cùng trước kia hình như giống nhau, tiểu thư trước kia, nhát gan có chủ kiến, gặp chuyện chỉ biết khóc, ngay tại vừa rồi, còn khóc đến ruột gan đứt đoạn, cái gì cũng quay về, bây giờ tại sao lại biến thành như thế???

      Tiểu thư quá thương tâm .

      “Nếu sao? Nếu ngươi mua sợ dây thừng, để ta treo cổ ở trước cửa Mộ Dung phủ.” Nhìn dáng vẻ giật mình của tiểu nha đầu, Mạnh Nam thầm buồn cười, nàng đương nhiên biết, biểu tại của nàng quá mức khác thường, nếu mà là nữ nhân trước kia, chỉ sợ chết cũng trở về.

      “Đừng, đừng… Đừng… Tiểu thư, người trăm ngàn lần cũng cần doạ Hồng Ngọc, người trâm ngàn lần cần luẩn quẩn trong lòng, nếu như người chết , lão gia, phu nhân cũng thương tâm đến chết nha.” Tiểu nha đầu tin là , vẻ mặt kinh hoảng hô, giống như rất sợ nàng làm ra việc ngốc như vậy, hai tay gắt gao giữ chặt cánh tay nàng.

      “Phốc.” Mạnh Nam nhịn được liền phì cười ra tiếng, nha đầu này đúng là đáng , dễ dàng bị doạ như vậy :”Tốt lắm, thôi, trở về.”

      “Tiểu, tiểu thư… Người… Người thế nhưng lại có thể nở nụ cười?” Nha đầu lại kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày mới lấy lại tinh thần. Loại tình hình như thế này, tiểu thư lại có thể cười được sao?

      Mạnh Nam để ý đến kinh ngạc của nàng ta, trực tiếp ngồi lên kiệu hoa, nơi này dù sao cũng là bên ngoài Mộ Dung phủ, nàng muốn làm cho người khác hoài nghi.

      Tiểu nha đầu vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, vừa rồi có phải mắt nàng bị hỏng rồi hay , làm sao có thể nhìn thấy tiểu thư cười chứ, tiểu thư bình thường đều rất ít cười, lúc này làm sao có thể cười được chứ, trở về Đường phủ, kiệu hoa hạ xuống, liền nhìn thấy nam tử trung niên mang theo vài người, vội vàng ra, khuôn mặt nho nhã tràn đầy phẫn nộ, theo cách ăn mặt cùng khí thế xem ra, hẳn đây chính là Đường Hứa đứng đầu Đường gia.

      Bên người của , phụ nhân đẹp tuổi trung niên khóc đến hoa lê thất sắc, hẳn đây chính là mẫu thân của “Nàng”—Đường phu nhân Lam Như Tâm.

      Tuy rằng khóc đến rối tinh rối mù, nhưng lại ảnh hưởng nét xinh đẹp cùng khí chất cao quý trời sinh của nàng.

      “Ảnh nhi, Ảnh nhi đáng thương của ta.” Vừa nhìn thấy Mạnh Nam, nàng ta liền vội vàng chạy tới, gắt gao ôm Mạnh Nam, khóc đến ruột gan đứt từng khúc.

      “Mộ Dung Lăng Thiên quá đáng, ta tìm tính sổ.” Đường Hứa nhìn thấy nữ nhi bị đuổi trở về, hai tròng mắt bốc hoả, vốn rất ít khi phát giận, nhưng tại lửa giận của ngập trời, tức đến mức muốn giết người.

      “Phụ thân, người muốn làm sao .” Mạnh Nam tránh khỏi ôm ấp của phu nhân, ngăn ở trước mặt Đường Hứa, mặt bình tĩnh mang theo vài phần kiên định.
      Biệt Chi thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 3

      Editor: tieudangnhi

      Nàng hiểu được tâm tình của , , dáng vẻ thanh tao nho nhã, hào hoa phong nhã như vậy, nhìn thế nào cũng giống thương nhân, càng giống thư sinh hơn, bộ dạng tức giận thở hổn hển này, cùng khí chất của cực kì hợp.

      Đáng thương tấm lòng cha mẹ, vì nữ nhi, kiêu ngạo cùng tự tôn đềi có thể buông bỏ, đây là thương vô tư vĩ đại cỡ nào a.

      Cho nên, nàng thể để cho tìm Mộ Dung Lăng Thiên, chịu nhục nhã. Phụ mẫu nàng sớm tạ thế, nàng rất lâu cảm thụ được loại chân ái này, vì phần thương này, nàng làm cho Đường gia cường đại đứng lên.

      “Con cùng chính là chỉ phúc vi hôn, chậm chạp chịu thông hôn, vẫn cứ mực kéo dái tới khi con hai mươi tuổi, thế mà ngay ngày đại hôn lại từ hôn, đúng là quá phận mà.” Đường Hứa rất tức giận, cũng phát nữ nhi có gì khác thường.

      Mạnh Nam gật đầu, Mộ Dung Lăng Thiên này đúng là hơi quá đáng.

      “Đây cũng thể toàn bộ đổ lên Mộ Dung Lăng Thiên, ai bảo Nhược Ảnh nhà chúng ta mấy hôm trước ở đường cái trước bao nhiêu cặp mắt, phi lễ nam nhân khác nha.” nữ nhân vốn đứng phía sau, lay động lên phía trước, mát.

      Mạnh Nam hơi hơi chuyển mắt, nhìn về phía nữ nhân kia, ánh mắt thản nhiên nhìn như bình thường, lại làm cho nàng ta lạnh mà run.

      “Ngươi câm miệng, nơi này có chổ đến phiên ngươi lên tiếng.” Khi Đường Hứa nhìn về phía àng ta, trong con ngươi lại lên tia chán ghét, giọng điệu lại càng tức giận thêm vài phần.

      Mạnh Nam thầm đoán thân phận của nữ nhân kia, hẳn là tiểu thiếp được sủng ái , nam nhân ở cổ đại, ba vợ bốn nàng hầu thực rất bình thường.

      được, chuyện này ta nhất định phải chuyện với tốt mới được.” Đường Hứa đẩy Mạnh Na ra lại về phía trước. thể để cho nữ nhi của mình bị Mộ Dung Lăng Thiên huỷ hoại như vậy.

      “Phụ thân, người có phải nghĩ tới hay , hôm nay người , có cái kết quả gì?” Lần này, Mạnh Nam cũng tiếp tục ngăn cản nữa, vẻ mặt rất bình tĩnh .

      Thân mình Đường Hứa cứng đờ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía nàng giống như cho đến bây giờ, mới phát nàng rất khác, nàng bị từ hôn, về đến nhà, thế nhưng cũng khóc, hơn nữa, vẫn còn là dáng vẻ thản nhiên bình tĩnh như vậy,

      “Mộ Dung Lăng Thiên làm tuyệt tình như vậy, có thể thấy được quyết tâm, người , chuyện cũng có gì thay đổi, ngược lại chịu nhục nhã, mà tình cảnh của nữ nhi cũng càng thêm nan kham.” Những câu lạnh tanh lại đánh thẳng vào trung tâm, chỉ lợi hại trong chuyện này,

      Đường Hứa kinh sợ, đây là nữ nhi của sao? Nữ nhi luôn luôn có chủ kiến, mặc kệ gặp chuyện gì cũng chỉ biết khóc của sao?

      vừa rồi nhất thời xúc động đều nghĩ đến điểm này, ngờ nữ nhi của cũng có thể phân tích đạo lý ràng.

      “Phụ thân sinh con, nuôi con, vì nữ nhi, có thể buông bỏ tôn nghiêm, buông bỏ kiêu ngạo, nhưng mà con cũng đau lòng phụ thân, con muốn nhìn phụ thân vì con chịu nhục.” Bên trong giọng vốn bình thản, lại giống như nhiều thêm cảm xúc, nàng là đau lòng, vì cha mẹ như vậy mà đau lòng.

      “Ảnh nhi, Ảnh nhi của ta, con trưởng thành rồi, biết đau lòng phụ thân a.” Đường Hứa ngờ, lại rất kích độg, trong con ngươi, lên giọt nước trong suốt, nghe thấy nữ nhi như vậy, cho dù có chết cũng cam tâm tình nguyện nha.

      “Ảnh nhi, con sao chứ? Con chẳng lẽ chút thương tâm cũng có sao?” Vẫn là lòng của nữ nhân, Lam Như Tâm kinh ngạc thấy nàng khác thường như vậy, vẻ mặt lo lắng hỏi.

      “Thương tâm?” Mạnh Nam thản nhiên nhíu mày, nàng vì nam nhân như vậy thương tâm???

      “Vì nam nhân như vậy mà thương tâm, đáng giá.” xứng làm cho nàng thương tâm, cũng chỉ có “Nàng” ban đầu mới có thể ngốc như vậy, thế nên mới thương tâm mà chết.

      “Ảnh nhi, con có việc gì chứ? Con có thể nghĩ được như vậy, tốt rồi.” Nữ nhi phản ứng rất khác thường, làm cho nàng thể lo lắng nha.

      “Đúng, Ảnh nhi, vì tên nam nhân như vậy, đáng giá, phụ thân vì con tìm người tốt hơn nhiều…” Đường Hứa nghĩ nhiều như vậy, nhìn thấy nữ nhi như vậy, trong lòng ra rất vui sướng.

      “Lão gia, người hồ đồ rồi , hồ nháo như vậy, còn có ai thú Ảnh nhi.” Nhị phu nhân lại vui sướng khi người gặp hoạ , khi hai tròng mắt đảo qua Lam Như Tâm, trong con ngươi, lại tràn đầy đố kị.

      Con ngươi Đường hứa lại lên chán ghét, lo lắng mặt Lam Như Tâm cũng càng thêm ràng.

      lấy chồng cũng rất tốt nha, ta đây về sau bồi ở bên người phụ mẫu, chiếu cố hai người tốt.” Lần này đợi Đường Hứa tức giận, Mạnh Nam vẻ mặt tươi cười liền đáp lời, còn tự động nắm lấy cánh tay Lam Như Tâm, hơi làm nũng :”Mẫu thân, người có chịu ?”

      “Nhưng mà, nữ nhi lớn, đều phải xuất giá, nếu như con là nam nhi tốt rồi, còn có thể giúp phụ thân con quản lý gia nghiệp.” Nữ nhân cổ đại, tư tưởng vốn rất cổ hủ, mặt Nam Như Tâm nhiều thêm vài phần tiếc nuối, nếu như nàng có thể sinh ra nam hài tốt rồi, cần lo lắng nhiều như vậy, quan trọng hơn là có thể giúp cho lão gia.

      Đáng tiếc, thiên thuận ý người, nàng theo lão gia nhiều năm như vậy, lại chỉ có thể sinh cho lão gia nữ nhi như vậy, vài năm trước vì trong lòng ái náy nên tự mình làm chủ vì lão gia nạp tiểu thiếp, vì cái gì khác, thầm nghĩ để cho nàng ta vì lão gia sinh ra nam nhi, đáng tiếc, lão gia sau khi giận dữ trận, thế nhưng cũng đụng chạm vào nữ nhân kia dù chỉ lần, (nam nhân này tốt nha.)
      “Nữ nhi cùng nam nhi có gì khác nhau chứ? Gia nghiệp phụ thân con cũng có thể hỗ trợ được.” Nàng lo biết làm sao nhắc chuyện tới chuyện này cùng Đường Hứa, nghe Lam Như Tâm như vậy, lập tức tiếp lời .

      “Ai, con là nữ nhi khuê tú, thế nào lại bận tâm đến chuyện này, con chỉ cần sống tốt, phụ thân liền rất vui vẻ.” Đừơng Hứa hơi hơi thở dài, có con trai, cũng tiếc nuối, hơn nữa gia nghiệp của cũng sắp suy tàn, muốn xen vào nữa, tại chỉ muốn bồi ở bên người thê tử cùng nữ nhi, hưởng thụ thiên luân chi nhạc.

      “Phụ thân tin tưởng nữ nhi, nữ nhi có thể.” Mạnh Nam muốn buông tha cơ hội tốt như vậy, vẻ mặt kiên định cam đoan.

      Chương 4

      Editor: tieudangnhi

      Đường Hứa khẽ lắc đầu :”Được rồi, trở về nghỉ ngơi .” Nữ nhi của , biết rất ràng, bình thường ngay cả chút chủ kiến cũng có, như thế nào có thể giúp được chứ. Aiz

      “Phụ thân, có câu là gây dựng nghiệp khó, giữ vững nghiệp càng khó hơn, gầy dựng nghiệp lớn ngoàu gặp được kỳ ngộ ra còn phải có can đảm cùng cẩn thận quyết đoán. Mà giữ vững nghiệp, chỉ cần phải cần cù, mà cần nóng gấp, phải biết dùng người, nếu sai bước, chết cả bàn cờ…” Mạnh Nam nhanh chậm lối kinh doanh của mình.

      Đối với chuyện thương trường, nàng tin tưởng bản thân thua kém bất kỳ kẻ nào, huống chi là ở cổ đại này, nàng chỉ cần đem vài kiến thức ở cổ đại mà vận dụng chút, cam đoan bất luận chuyện gì, cũng đều có thể dễ dàng giải quyết.

      “Ảnh nhi?? Con làm sao có thể biết được những thứ này?” Lần này Đường Hứa hoàn toàn kinh sợ, cho dù sống trong thương trường bao nhiêu năm, cũng thể cố được hai mặt này, đều có rất nhiều chuyện ngờ xảy ra, Ảnh nhi làm sao có thể biết được những chuyện này.

      “Phụ thân tại hẳn tin con rồi , nữ nhi so với nam nhi cũng hề kém đâu, nữ nhi trước kia chính là muốn làm, cũng có nghỉa là hiểu, nữ nhi bình thường xem rất nhiều thư về phương diện sinh ý.” Mạnh Nam mặt chút dấu vết biểu lộ tài năng của bản thân, mặt là vì thay đổi của “Nàng”.

      Nàng nếu xuyên đến người Nhược Ảnh, vậy về sau nàng chính là Đường Nhược Ảnh, nàng biết, nếu như bọn họ biết nữ nhi của mình chết, chỉ sợ bọn họ thương tâm đến chết, đặc biết là Đường phu nhân, chừng cũng giống Đường Nhược Ảnh, khóc đến chết mất, cho nên nàng thể cho bọn họ biết chân tướng được.

      Có đôi khi, lời dối thiện lương cũng là loại thương.

      “Hừ, ngươi là nữ hài tử biết cái gì, ngươi nếu biết việc buôn bán, heo nái cũng biết leo cây rồi.” Nhị phu nhân trong lòng bắt đầu sốt ruột, nếu như Đường Nhược Ảnh tiếp quản cơ nghiệp của Đường gia, cần nàng về sau ở Đường gia càng có địa vị, chỉ sợ về sau cuộc sống cũng thể bảo đảm.

      “Phải ? Vậy nếu ta có thể làm tốt, ngươi liền trèo cây cho ta xem.” Đường Nhược Ảnh (về sau dùng tên này, tránh cho m.n nhìn hoa mắt.) lông mày nhướn lên, giọng bình thản, lại nụ cười khẽ tức chết người đền mạng, nhị phu nhân này, đúng là đủ ghê tỏm, hổ phát iu, đúng là đem nàng thành hello kity mà.

      “Ngươi???” Nhị phu nhân chán nản, ngón tay chỉ về phía nàng, lại nửa ngày cũng được gì, sau đó chuyển về phía Đường Hứa, uỷ khuất khóc tố :”Lão gia, người xem nàng ta, lại dám mắng ta đấy.”

      “Haha, ngờ ngươi đem chính mình xem thành trư.” Hơi hơi cười khẽ, nữ nhân này còn báo tội, tuy nàng mắng chửi người dùng lời thô thục, nhưng nàng ta cũng cần vội vã thừa nhận chính mình là loại động vật này nha.

      Cười khẽ mặt đột nhiên cứng đờ, hai tròng mắt lạnh như băng tránh né :”Cấm ngươi dùng tay chỉ vào người của ta, nếu …” Lời lạnh lùng mang theo uy hiếp làm cho người ta kinh hãi, nhìn nhị phu nhân như vậy, nàng lại nhớ đến “Nàng” nhát gan trước kia, nữ nhân này nhất định khi dễ nàng ít lần.

      Về sau còn muốn khi dễ nàng nữa, vậy tốt nhất nên cẩn thận chút… Nàng đây cũng phải là người Đường Nhược Ảnh trước kia mặc tình cho nàng ta khi dễ.

      “Ngươi… ngươi!” Nhị phu nhân tức đến sắp hộc máu, chống lài ánh mắt làm cho người ta kinh hãi kia, khí thế nên lời này rất đáng sợ, ngón tay lại cẩn thận thu trở về.

      “Ảnh nhi, con thay đổi.” Lam Như Tâm kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, nàng biết nhị phu nhân có đôi khi khi dễ Ảnh nhi, Ảnh nhi nhát gan, chủ kiến, lại dám cho nàng biết, nhìn thấy nhị phu nhân đều rất nhanh trốn tránh, bây giờ cũng dám đối nghịch với nhị phu nhân như vậy?

      Ảnh nhi của nàng thay đổi rồi.

      “Mẫu thân, kinh lần, trường nhất trí, trải qua chuyện lớn như vậy, nữ nhi cũng nên trưởng thành rồi.” Nàng giấu vết giải thích, về sau “Nàng” thay đổi càng nhiềi, muốn làm cho Đường phu nhân lo lắn, đàng phải làm nũng :”Mẫu thân chẳng lẽ thích Ảnh nhi như vậy sao?”

      “Thích, đương nhiên thích, Ảnh nhi của ta đúng là trưởng thành rồi.” Lam Như Tâm rốt cục hoá ưu thành hỉ, tâm lo lắng rốt cục cũng thả xuống.

      “Ảnh nhi, ngày mai ta mang con dạo cửa hàng của chúng ta.” Đường Hứa tuy rằng rất kinh ngạc, nhưng lại cũng rất tán thưởng cùng vui sướng, người Ảnh nhi tựa hồ có loại quyết đoán làm cho người ta thể thuyết phục, hơn nữa về phương diện làm ăn, hiểu biết của nàng so với cò muốn nhiều hơn.

      Vốn đối với gia nghiệp còn cái gì hi vọng nữa, đột nhiên muốn cho Ảnh nhi thử xem, hơn nữa để cho nàng bận chút, cũng có thể giúp nàng quên tên Mộ Dung Lăng Thiên đối với nàng tổn thương ra sao.

      “Dạ, phụ thân.” Đường Nhược Ảnh cũng có biểu kinh hỉ gì nhiều, chỉ là thản nhiên đáp lời, bình tĩnh mà trầm ổn, làm cho Đường Hứa càng thêm vui mừng.

      Nàng phản ứng như vậy, làm cho hiểu được, nàng đây phải là nhất thời tuỳ hứng, mà là muốn làm.

      Nếu Đường Hứa đáp ứng rồi, Lam Như Tâm tự nhiên cũng phản đối, nàng là loại nữ nhân lấy phu làm trời, hơn nữa, nàng nhìn thấy Ảnh nhi có tinh thần như vậy, trong lòng cũng cảm thấy rất vui mừng.

      “Lão gia, người làm sao có thể để cho nữ hài tử quản chuyện này được?” Nhị phu nhân vội vã ngăn cản.

      “Nơi này đến phiên ngươi chuyện, ngươi về Dư viện của ngươi .” Đường Hứa lạnh lùng đánh gãy lời của nàng ta, nhìn cũng thèm nhìn nàng ta cái.

      Dư viện, tên như ý nghĩa chính là dư thừa, người tự nhiên lại càng dư thừa.

      “Ảnh nhi nhất định mệt rồi, nghỉ ngơi tốt .” Chuyển sang hướng Nhược Ảnh, mặt của lại trồi lên nụ cười nồng đậm tràn đầy thương, vì hôm nay là đại hôn, Ảnh nhi mấy ngày mấy đêm đều có chợp mắt, ngờ tới hôm nay lại xảy ra cớ này, Ảnh nhi của làm sao chịu được nha.

      “Nào, mẫu thân đưa con trở về phòng nghỉ ngơi.” Lam Như Tâm lôi kéo tay nàng, chậm rãi về phía phòng nàng.

      Lam Như Tâm đem nàng đưa về phòng, tự mình sắp xếp giường cho nàng, nhìn nàng ngủ, mới an tâm rời .

      Nàng cũng có đứng dậy, lẳng lặng nằm ở giường, nghĩ đến ít chuyện. Cho đến khi sắc trời tối, Hồng Ngọc đến kêu nàng, nàng mới rời giường.

      “Tiểu thư, Hồng Ngọc trang điểm cho người.” Hồng Ngọc nhìn thấy nàng có việc gì, vui vẻ kéo nàng đến trước bàn trang điểm/

      Ngồi xuống, nhìn thấy bóng người phản chiếu trong gương đồng, nàng kinh sợ, khuôn mặt này???

      Đạp qua, đẹp quá… Tuy rằng tại dáng vẻ có chút tiều tuỵ, lại vẫn thể che giấu vẻ tuyệt mỹ kia của nàng.
      Da thịt như ngọc, mặt mày như hoạ, mị thái như gió, răng trắng tinh thẳng tấpm chỉ cần lếc mắt cái, liền bị hấp dẫn sâu, ngay cả nàng là nữ nhân cũng có chút hoảng hốt.

      Tiên nữ hạ phàm chỉ sợ cũng hơn gì thế này, cái gì quốc sắc thiên hương, chim sa cá lặn, bế nghuyệt tu hoa cũng bằng phần mười của nàng.


      Nữ nhân như vậy, lại bị từ hôn, chẳng lẽ cá tính “Nàng” trước kia làm người ta chán ghét đến như vậy sao, ngay cả tuyệt sắc mỹ cũng đều thể bù lại?

      Hay là trong đó có tình khác, cái tên Mộ Dung Lăng Thiên?
      Biệt Chi thích bài này.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 5.1:

      “Tiểu thư, người thương tâm sao? Nếu như người muốn khóc cứ khóc , cần cứng rắn chống đỡ.” Hồng Ngọc nhìn thấy nàng ngốc lăng lời nào, ngưng động tác tay, cẩn thận . Nàng ở bên cạnnh tiểu thư được tám năm rồi, đối với tiểu thư hết thảy, nàng đều biết rất , tiểu thư bình thường rất thích khóc, tình này xảy ra, nàng nhất định là sợ lão gia cùng phu nhân lo lắng, nên cố miễn cưỡng chống đỡ.

      Tiểu thư của nàng đáng thương mà, aiz.

      Đường Nhược Ảnh hoàn hồn, nhìn thấy Hồng Ngọc đau lòng nhìn mình, bộ dạng sắp khóc đến nơi.

      Nàng biết nha đầu này lại hiểu lầm rồi, chỉ là, nha đầu này đối với tiểu thư kia của nàng rất quan tâm.

      “Ta vĩnh viễn vì người tổn thương mình mà rơi nước mắt.” Từng chữ từng chữ phun ra mang theo vài phần kiên định lạnh lùng, phàm là người tổn thương người của ngươi, đáng giá ngươi làm như vậy.

      “Tiểu thư…” Hồng Ngọc có chút ngạc nhiên, hiển nhiên quả hiểu được ý tứ của nàng.

      “Tiểu thư nhà ngươi có việc gì, chút cũng thương tâm, hơn nữa còn rất vui vẻ.” Đường Nhược Ảnh khẽ lắc đầu, tiểu nha đầu đơn thuần này chỉ sợ hiểu được đạo lý này, bị tổn thương, người bình thường, bản thân đều thương tâm, khóc rống.

      “Nhưng mà, nhưng mà, người ràng thương Mộ Dung thiếu gia như vậy, bây giờ làm sao có thể thương tâm nha.” Tiểu nha đầu vẫn tin :”Hay là tiểu thư người phải thương như vậy, bằg làm sao còn có thể quyến rũ nam nhân khác chứ?” Đường Nhược Ảnh sửng sốt chút, thản nhiên dấu vết tìm tòi nghiên cứu ý tứ trong câu của nàng ta.

      Hôm nay nàng chỉ nghe chuyện “Nàng” ở đường phi lễ nam nhân từ trong miệng người, nàng cũng hoàn toàn có thể xác định trước kia “Nàng” thương tên Mộ Dung Lăng Thiên kia, bằng thương tâm đến chết, hơn nữa “Nàng” trước kia lá gan như vậy, làm sao có thể ở đường cái phi lễ nam nhân?

      Đây phải là rất mâu thuẫn sao?

      Cho nên, nàng cảm giác chuyện nàym có chút kỳ quái. Chỉ sợ…

      “Tiểu thư, người làm sao có thể như thế chứ, người bình thường thấy nam nhân khác ràng ngay cả đầu cũng dám ngẩng lên, nhìn cũng dám nhìn, ngày đó cũng biết vì sao, lại đường cái vừa ôm vừa thân với Phong công tử. Làm cho Phong công tử sợ hãi, cho nên dưới tình thế cấp bách dùng quyền đánh ngất tiểu thư.” Hồng Ngọc đến chuyện này, đều có chút nghi hoặc, thể tin được, ngày đó tiểu thư rất giống bị quỷ nhập, tình phát sinh rất kỳ quái, hơn nữa lại rất thái quá, đây chỉ sợ là mưu của người có tâm cố ý an bài.

      Nếu như là do Mộ Dung Lăng Thiên giở trò quỷ, nàng nhất định vì “Nàng” đòi lại cái công đạo.

      Mộ Dung Lăng Thiên….

      “Nhưng mà tiểu thư đúng là có mắt nhìn người, thế nhưng lựa chọn Phong công tử, Phong công tử là người nổi tiếng nhất kinh thành, chỉ có danh là đệ nhất mỹ nam trong kinh thành, hơn nữa tài hoa hơn người, tiểu thư khắp kinh thành ai muốn được gả cho Phong công tử nha, ngay cả hai vị công chúa đều tranh nhau gả cho , nhưng Phong công tử này lại cố tình người cũng cần.” đến Phong công tử, mặt tiểu nha đầu cũng nhanh chóng đỏ ửng, có thể thấy được vị Phong công tử này có bao nhiêu hoan nghênh a.

      Tiểu nha đầu giống như tư xuân thẹn thùng, mà nàng đường cái phi lễ nam nhân như vậy, bị đám nữ nhân kia đánh chết cũng còn rất may a.

      Người thiết kế nàng, đúng là đủ ngoan. Khoé môi của nàng xuất khẽ ra nụ cười lạnh như băng.

      Cũng chính vào buổi chiều hôm đó, toàn bộ kinh thành liền truyền “ tích” vĩ đại của nàng khắp nơi, cái gì là nàng lả lơi ong bướm, chỉ biết quyến rũ nam nhân, ngày đại hôn bị từ hôn, thành bị chồng ruồng bỏ… tóm lại là truyền muốn khó nghe đến cỡ nào khó nghe cỡ đó.

      Nàng tất nhiên để ý đến những tin đồn kia, ngược lại còn có chút cao hứng, bởi vì, có người nào dám cưới nàng, nàng có thể tự do muốn làm cái gì làm cái đó.

      Ngày hôm sau, Đường Nhược Ảnh sáng sớm liền rời giường, nàng là loại người làm việc rất cẩn trọng, rất có trách nhiệm, nếu hôm qua cùng Đường Hứa thống nhất quyết định, nàng tất nhiên trì hoãn thời gian.

      ngờ, Đường Hứa so với nàng còn thức sớm hơn, ngồi ở trong đại sảnh chờ nàng, trong lòng Đường Hứa so với nàng còn mong chờ hơn. Dùng qua cơm sớm, có mang theo gia đinh, hai người liền ra cửa.

      Nhắc tới sản nghiệp của Đường gia đúng ít, có xưởng in hán, xưởng đồ góm, xưởng dệt vải, còn có mấy tiểu xưởng linh tinh khác.

      Có thể thấy được Đường gia năm đó có bao nhiêu uy phong, có bao nhiêu khí phách a.

      Chỉ là người đến trung niên, dưới gối lại con trai, cũng có ý chí chiến đấu của năm đó, hơn nữa nhân tài mới xuất đánh sâu vào, liền từ từ suy tàn.

      Đường Hứa đem nàng đến xưởng in ấn, quy mô cũng quá lớn, chỉ có hai gian phòng được sắp xếp, cũng nhiều ra thêm mấy gian phòng, chỉ có cái cửa chính giữa hai gian phòng được mở ra.

      Bên trong phòng có bốn người, trong đó có lão nhân khoản năm mươi tuổi cầm khối bản tử khắc từ, ba người khác xử lý ít chuyện lặc vặt.

      “Lão gia, tiểu thư.” Lão nhân gia nhìn thấy bọn họ tiến vào liền cung kính đứng lên.

      “Phúc bá, gần đây thế nào rồi.” Đường Hứa nhìn tình hình trước mắt, hai tròng mắt lập tức ảm đạm, tại xưởng in ấn này mỗi ngày đều lỗ lã, chỉ sợ thần tiên hạ phàm cũng thể cứu sống, làm sao có thể đem trọng trách có khả năng này đặt lên người nữ nhi đây.

      Đường Nhược Ảnh vào phòng liền cẩn thận nhìn lần, khó nhìn ra, đây là bản khắc in ấn sớm nhất.

      Bản khắc in ấn này chứa rất nhiều khuyết điểm : bản khắc tốn thời gian phí công sức, tác phẩm thư lớn thường thường cũng phải phí vài năm thời gian, bản phiến cũng chiếm dụng chỗ rất lớn, hơn nữa in ấn lại rất lạc hậu, hơn nữa còn quá nhiều trùng mối, ăn mòn dẫn đến hư hao. Ấn lượng sử dụng thêm vài lần nữa, bản phiến liền thành thứ bỏ . Ngoài ra khắc bản còn có rất nhiều lỗi chính tả, nếu sửa cũng rất khó khăn, muốn thay đổi phải khắc lại toàn bộ khối bản lần nữa.

      Nhưng mà chữ Phúc bá khắc, ra rất công chính, xinh đẹp, thợ điêu khắc tài năng như chỉ sợ có mấy người.

      “Khụ khụ…. Dạ… Dạ…. Lão gia… Chuyện gần đây nhiều lắm, bản trong tay ta…. Cũng hoàn thành.” Phúc bá ho rất lợi hại, mặt cũng có vài phần ảm đạm. Sinh ý tốt, bọn họ có gì làm, lão gia cũng vẫn phát tiền công điều đặn cho bọn họ, trong lòng bọn họ có chút băn khoăn…

      “Phong công tử có đưa thư đến in sao? chuyên quản thư viện mà, hẳn là có…” Sắc mặt Đường Hứa càng thêm trầm vài phần.

      … khụ khụ… Phong công tử chúng ta…. Làm việc chậm, đều đưa đến bên Mộ Dung công tử.” Phúc bá vừa vừa ho, giống như cố hết sức xong câu , Đường Nhược Ảnh thầm cười lạnh, xem ra Đường gia sở dĩ suy tàn nhanh như vậy, Mộ Dung Lăng Thiên cũng có “Công lao” rất lớn nha.

      Ngại bọn họ chậm, tốt, tốt lắm, nàng liền cho bọn họ nhìn thấy thế nào mới là mau, a triều đại này hẳn còn chưa có máy in , nàng làm ra tiền lệ . Coi như là vì nghiệp in ấn của triều đại này mà công hiến . Kỹ thuậ quá cao, ở cổ đại cũng quá dễ dàng thực .

      “Phúc bá, ngươi trướng phòng lĩnh mười lượng bạc, về nhà xem bệnh .” Thấy Phúc bá ho lợi hại vậy, Đường Nhược Ảnh quan tâm .

      “Tiểu thư, người… Người đây là cần Phúc bá sao?” Phúc bá lại hiểu lầm ý tứ của nàng, vội vàng .

      Đường Hứa cũng ngây ngốc, chẳng lẽ Ảnh nhi nhìn ra xưởng in này lỗ lã, muốn trực tiếp đóng cửa nó?
      Chương 5.2


      “Phúc bá, ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ nhìn thấy ngươi thân thể khoẻ, cho ngươi trở về nghỉ ngơi trước chút, ngày mai khi thân thể khoẻ hơn, hả đến làm việc, đến lúc đó chúng ta đổi loại phương thức in ấn khác.” Đường Nhược Ảnh mỉm cười, kiên nhẫn cùng giải thích.

      “Tiểu thư ?” Phúc bá vừa nghe mình có thể tiếp tục ở lại, trong lòng liền buông lỏng, câu phía sau cũng quá chú ý.

      “Đổi phương thức khác, Ảnh nhi, chẳng lẽ con có biện pháp?” Đường Hứa bán tính bán nghi nhìn nàng, có chút chờ mong, lại dám hy vọng xa vời quá nhiều.

      “Dạ, phụ thân ngày mai biết.” Đường Nhược Ảnh tạm thời giấu diếm, đến lúc đó, nhất định làm cho bọn họ chấn động.

      “Đúng rồi, phụ thân vừa mới vị Phong công tử kia có phải là vị Phong công tử mấy ngày trước nữ nhi phi lễ hay ?” Đường Nhược Ảnh đột nhiên mở miệng hỏi, vẻ mặt bình thản, có nửa điểm mất tự nhiên, giống như nàng cùng chuyện này có chút liên quan nào.

      Nghĩ đến những lời Hồng Ngọc , lúc trước nàng đem Phong công làm cho sợ hãi, khoé môi khẽ tràn ra ý cười.

      Ách… Đường Hứa ngạc nhiên, nữ nhi này của đúng là trở nên rất kỳ quái, ràng là chuyện kinh thế tục hãi như vậy, làm sao có thể từ trong miệng nàng ra, lại giống như ăn cơm, uống nước tự nhiên như vậy.

      “Đúng là , con vị Phong công tử này có quái hay , Hoàng Thượng phong làm Tể tướng thèm làm, lại cố ý muốn quản lý thư viện.” Đường Hứa thấy nàng thèm để ý, nên cũng chậm chậm giải thích. “Ân” Đường Nhược Ảnh khẽ gật đầu, trong lòng liền có chủ ý.

      Tiếp theo, bọn họ đến xưởng làm gốm sứ, cùng xưởng vải, xưởng gốm sứ này cũng chỉ làm ra loại gốm sứ sớm nhất, tất cả đều phải là đồ sứ. cũng tốt, nhưng số lượng lại rất nhiều, mà xưởng vải cũng lạc hậu giống như vậy.

      Chỉ là, mấy vấn đề này đối với nàng mà đáng kể chút nào, nàng chỉ cần dùng kỷ thuật mình biết cải biến chút là được rồi.

      Nhưng mà, kỹ thuật sau khi cải tạo, nhất định phải cam đoan lượng tiêu thụ phải cố định, muốn cải cách hoàn toàn tất nhiên phải cần số tiềng rất lớn, Đường gia tạm thời chỉ sợ còn dư bao nhiêi tài chính để làm cửa hàng tiêu thụ.

      Mộ Dung Lăng Thiên bởi vì biết Đường gia sắp suy tàn, cho nên cũng quá chú ý chuyện bên này, nàng muốn trong thời gian ngắn nhất cải tạo hết thảy cho tốt, còn phải nghĩ biện pháp làm cho thương gia chỉ mua bán cùng nàng.

      Nàng muốn đánh úp , làm cho trở tay kịp, cũng muốn vô lực cứu giãn.

      Ngày hôm sau, Đường Nhược Ảnh liền dạy cho công nhân ít kỹ thuật, chỉ làm cho đám công nhân tròn mắt nhìn chăm chú, ngay cả Đường Hứa cũng liên tục sợ hãi than, thậm chí thể tin được vào những thứ mình thấy, suốt vài ngày sau đều cảm thấy chính mình giống như lơ lửng mây, như lọt vào trong sương mù….

      Đường Nhược Ảnh nhìn bộ dáng giật mình của bọn họ, chỉ cười , nàng biết, kinh ngạc vẫn còn phía sau, đợi khi nàng sản xuất ra được vài thứ kia, đến lúc đó chỉ có bọn họ giật mình, chỉ sợ toàn bộ kinh thành, toàn bộ Vân quốc, thậm chí toàn bộ thiên hạ, đều lâm vào rung động.

      Nàng nghĩ, nếu như để cho Mục Diễm cùng Tiểu Vũ cũng xuyên qua nơi này, khi nhìn thấy những thứ mà ở triệu đại này có khả năng làm được, liền tìm đến nàng.

      Mấy ngày nay nàng tất nhiên muốn đích thân đến dạy nhóm công nhân, còn làm ra ít hợp đồng, từng bước làm theo kế hoạch.

      Nàng tận lực bảo trì im lặng, nàng muốn trước khi chuyện thành công lại để cho Mộ Dung lăng thiên phát gì khác thường.

      ngày giữa trưa, bỡi vì Đường Hứa đến xưởng khác, có cùng đường với Đường Nhược Ảnh, Đường Nhược Ảnh liền trở về ăn cơm, mà là tự mình đến tửu lâu, tửu lâu này là tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành, chỉ là nàng đến tử lâu này, vì độ nổi tiếng cùng xa hoa của nóm mà kà vì nó tửu lâu gần cửa hàng in ấn nổi tiếng nhất.

      vào tử lâu Khước Hoặc, Đường Nhược Ảnh buông ánh mắt xuống, vừa vừa nghĩ ít vấn đề chi tiết…

      Vào lúc này, nam tử từ lầu xuống, cũng cúi đầu , gặp thoáng qua Đường Nhược Ảnh, Đường Nhược Ảnh lòng nghĩ đến chuyện của mình, cho nên cũng chú ý tới. Tuy rằng nam nhân kia giống người thường, còn xuất sắc như vậy… sau khi nhìn thoáng qua, nam tử cụng hơi hơi dừng bước chân.

      “Thái… Chủ nhân?” Tuỳ tùng Vi Lăng, có chút nghi hoặc nhìn , trong giọng , cũng rất khó hiểum chủ nhân vì sao đột nhiên lại dưng bước?

      Nam tử hơi hơi sửng sốt chút, mi sắc khẽ nhíu, trong con ngươi, giống như rất nhanh qua mộ tia trầm tư, nhưng mà, lại giống có vài phần mê hoặc, hay là, ngay cả chính cũng biết, chính mình vì sao đột nhiên ngừng lại.

      Chỉ là, động tác hơi hơi nhíu mi kia, lại sinh động ngưng tụ loại khí phác câu nhân mê hoặc.

      Vốn chỉ là thân y phục lục sắc bình thường, mặc ở người , so với quần áo hoa lệ càng thêm hoa mắt.

      thôi.” Áp chế khác thường trong lòng, giọng , tiếng rất thấp, lại giống như có loại lực hập dẫn vô hình, làm cho người khác tự chủ mà tin phục.

      Đường Nhược Ảnh mực nghiêm túc vấn đề suy nghĩ trong lòng, chậm rãi lên lầu, nàng quá mức chuyên chú, căn bản có tâm tư lưu ý đến khác thường này.

      Lên lầu, nàng cũng có chú ý tới, cửa sổ đối diện có hai nam tử ngồi, vẻ ngoài xuất chúng, quần áo hoa lệ, khí chất khinh quần.

      Cũng có phát , trong đó có nam tử nhìn về phía nàng, trong con ngươi, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.

      Chương 6.1

      Editor: tieudangnhi



      Tìm vị trí ngồi xuống, tuỳ ý chọn hai món, Đường Nhược Ảnh lấy văn kiện hợp đồng tự phát thảo ra, cẩn thận nghiên cứu, đôi lúc chỉnh sửa lại, bỡi vì quen dùng bút lông, nàng liền tự mình làm ra cây bút đơn giản.

      Giờ phút này, những chuyện khác, đều thể lọt vào mắt của nàng.

      “Hiên, kia phải là Đường Nhược Ảnh mấy ngày trước đường cái phi lễ ngươi sao?” Trưởng Tôn Dự nhìn thấy nàng, khóe môi khẽ nhếch, trong giọng mang theo vài phần thâm ý cười khẽ. Chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng cái liền thu hồi ánh mắt.

      “Chuyện ngày đó có chút kỳ quái.” Phong Dật Hiên chân mày hơi nhíu lại, tiếng từ tính dễ nghe, cũng có quá nhiều cảm xúc :”Nàng ta ngày thường nhát như chuột, hề có chủ kiến, dễ nghe chút là thiên chân, khó nghe chính là ngu, ngốc… Chuyện lừng lẫy như vậy, quả thực phải chuyện bình thường nàng ta có thể làm.” Miệng nam tử này có chút độc, nhưng khẩu khí của hiển nhiên chính là nhận thức đối với Đường Nhược Ảnh kia.

      Phong Dật Hiên lần này cũng có trả lời, thậm chí cũng có phản ứng gì, chỉ nhìn về phía nàng, hai tròng mắt giống như bị chế trụ, chuyển đều thèm chuyển chút nào.

      Chỉ là dáng vẻ chăm chú của nàng giờ phút này lại tản ra loại mỹ cảm độc đáo, quả chính là loại sức quyến rũ làm cho người ta đui mù mà.

      lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn người lâu như vậy, thế mà lại là nữ nhân…

      “Ngươi làm sao vậy, phải bị phi lễ thành nghiện chứ, muốn nàng lại đến phi lễ ngươi sao?” Trưởng Tôn Dự phát khác thường, nửa nửa giả cười , ánh mắt cũng theo bản năng lại chuyển đến hướng nàng :”Di, nàng ta làm cái gì? Lấy nhánh cây ở bàn vẽ loạn gì thế?? Chẳng lẽ, thể phi lễ nam nhân, liền sửa thành phi lễ cái bàn?”

      “Ngươi về trước .” Đột nhiên đứng lên, Phong Dật Hiên như ma xui quỷ khiến về phía nàng, giống như cái gì đó dẫn dắt đến.

      đến phụ cận, khỏi cười khổ, làm cái gì a? Muốn đến gần nữ tử sao?

      Bất quá nếu như đến, lại thể cứ như vậy quay trở lại, vừa lúc có thể đem chuyện đánh ngất nàng lời xin lỗi

      Nhưng mà lại để ý, – Phong Dật Hiên lớn như vậy khi nào lại đối với người khác khiêm tốn qua, hơn nữa chuyện ngày đó, đánh nàng hôn mê, đều phải là muốn tổn thương nàng, mà là vì cứu nàng. Mà lại càng phải là loại người thích tranh công.

      “Đường tiểu thư.” Môi bạc khẽ mở, tiếng từ tính, trầm thấp khác thường làm say lòng người…

      Chỉ là, Đường Nhược Ảnh vẫn chuyên chú làm chuyện của mình, đầu cũng nâng lên chút nào, ách….

      Mi túc khẽ nhếch, đây là lần đầu tiên chủ động đến gần người khác, người ta thế nhưng lại cảm kích!!! nghe thấy? Giọng của cũng , hơn nữa cự ly lại gần như vậy, có khả năng ?

      Ánh mắt hơi đổi, nhìn vật gì đó nằm trong tay nàng, thầm kinh ngạc, vốn nghĩ nàng là cầm nhánh cây, lại ngờ, nàng lại có thể dùng thứ này viết ra chữ.

      “Đường tiểu thư.” Trầm mặt lát, vẫn thấy nàng có động tĩnh gì, Phong Dật Hiên chỉ có thể tiếp tục kêu.

      Đường Nhược Ảnh thể ngẩng đầu lên.

      Nam tử đứng trước mặt nàng thân bạch sam, phiêu dật như tiên, con ngươi sáng ngời hữu thần, linh kính như nước, dung nhan như khắc hoạ, sáng rọi đến hoa mắt. Khoé môi khẽ nhếch, nụ cười nhạt như gió, nhiếp hồn đoạt phách.

      Quả là nam tử thiên hạ vô song, chỉ là dung nhan của , với nàng, cũng có chút hứng thú nào.

      “Ngươi quấy rầy đến ta.” Đôi mắt đẹp chút gợn sóng, tiếng nhàng bình thản như nước, nàng thích lúc làm việc lại bị người quấy rầy.

      Mặc kệ ngươi là ai.

      Phong Dật Hiên sửng sốt, mặt xẹt qua tia quẫn bách, nhưng trong lòng lại càng thêm kinh ngạc, phản ứng của nàng, quá mức ngoài dự liệu của .

      Trước kia, nữ nhân nhìn thấy , đều si mê đến quên hết tất cả, mà nang mấy hôm trước còn???

      “Ngươi mấy hôm trước còn phi lễ với ta, hôm nay liền giả bộ làm như biết.” Tao nhã cười khẽ, làm cho người ta nhịn được say mê, hổ là nam tử đệ nhất kinh thành mà.

      chưa bao giờ giỡn, mà giờ phút này mặt thế nhưng lại mang theo nửa nửa giả cười khẽ.

      Đường Nhược Ảnh sửng sốt, lập tức nhíu mày, ra là , kỳ thực khi thời khắc đầu tiên nhìn thấy , nàng nghĩ chính là người đó.

      Quả danh bất hư truyền nha, có phải có chút quá độc ác hay , ‘Nàng’ cũng làm gì quá đáng với nha, có cần xuống tay ác như vậy ? Cư nhiên lại quyền đánh ‘Nàng; hôn mê.

      Chỉ là, nàng nghĩ mãi cũng ra, dáng vẻ khi đánh người như thế nào a???

      muốn làm cho hoài nghi.

      “Ngươi nếu là đến chuyện mấy hôm trước, đó cũng là chuyện phi lễ của mấy hôm trước, hôm nay có cần nhắc lại hay ?” Hai tròng mắt hơi đổi, nàng vẻ mặt đương nhiên đáp trả.

      “…” Phong Dật Hiên nhất thời nghẹn lời, gì mà chống đỡ.

      “Đường tiểu thư nhất định là vì chuyện hơm đó ta đánh ngất ngươi mà tức giận ?” Cái gì là phong độ của thân sĩ, chính là dạng nam nhân trước mặt này, gặp phải tình cảnh như vậy mà còn có thể duy trì nụ cười say lòng người.

      “Ta cũng biết y thuật, ngày đó nhìn ra Đường tiểu thư khác thường, đánh hôn mê Đường tiểu thư, cũng là dạng bất đắc dĩ.” câu, bình thản tự nhiên, kiêu ngạo, cũng là phá lệ đối với nàng giải thích.

      Quả đúng như thế, trong lòng Đường Nhược Ảnh thầm cười lạnh, xe ra hẳn là do tên Mộ Dung Lăng thiên kia ở người ‘Nàng’ dùng ít dược làm cho ‘Nàng’ phát cuồng.

      Mộ Dung Lăng Thiên, ngươi quả thực đủ ngoan :”Ngày đó làm cho Phong công tử sợ hãi, ta xin lỗi Phong công tử, Phong công tử, mời ngồi.” Khoé môi nâng lên, cười khẽ sáng lạn như hoa, hồn nhiên đến hoa mắt người nhìn.

      Nam nhân này, làm cho người ta thể bài xích, hơn nữa, nàng vừa khéo có thể cùng hắm bàn chút chuyện ấn thư, vốn là muốn tìm bàn thảo, bởi vì nàng muốn ở trong khoảng thời gian này quá mức đàng hoàng, nhưng là nếu hôm nay gặp ở chỗ này, mà lại khiêm tốn có lễ như vậy, cơ hội khó có được này, nàng phải lợi dụng cho tốt.

      Phong Dật Hiên vốn là loại người tuỳ tâm sở dục làm chuyện gì, đều phải theo ý thích của mình, cho nên cũng từ chối chút nào, liền ngồi đối diện nàng :” nghĩ tới, Đường tiểu thư lại là người hài hước như vậy.”

      Loại chuyện này, chấn kinh làm sao có thể là nam nhân. như vậy, chỉ sợ chỉ có duy nhất nàng mới dám

      vốn nghĩ Trường Tôn Dự rồi, nhưng nào biết, Trưởng Tôn Dự giờ phút này sớm nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, nhìn thấy Phong Dật Hiên thế nhưng lại ngồi đối diện nàng, mắng thầm “Thấy sắc quên bạn.”

      Chương 6.2

      Editor: tieudangnhi

      “Phong công tử nhìn thử chút, xem có hứng thú hay ?” Đường Nhược Ảnh lấy ra bản hợp đồng soạn tốt đưa đến trước mặt , nàng hẳn là nên làm nam nhân, thích tạo dựng nghiệp, nàng thích làm việc, thích ngừng khiêu chiến, nhiều năm giao tranh như vậy, là mục đính là vì báo thù, nhưng cũng làm cho nàng biết rất nhiều thứ, cho nên, giờ phút này nàng cũng dòng do lôi thôi làm gì, thẳng thắn vào vấn đề.

      Phong Dật Hiên nghi hoặc nhận lấy, cùi mắt nhìn lại, chữ viết thanh tao xinh đẹp, vừa thấy liền biết đây là do nàng viết.

      Càng xem, càng thêm kinh ngạc, hai tờ giấu, hàng viết đơn giản, sáng tỏ, điều đặn tinh tế, nhưng cẩn thận chê vào đâu được.

      chuyên quản thư viện, mỗi ngày duyệt vô số văn thư, lạu chưa từng gặp qua người, chữ viết giống như đo đạt ngay thẳng toàn diện như vậy.

      đọc đến tốc độ làm ấn thư lại làm cho khó có thể tin…

      Nhìn đến hàng cuối cùng, cái gọi là vi ước kim, nếu bên vi phạm ước định phải bồi thường cho đối phương mười vạn lượng hoàng kim, nhìn đến cuối cùng, ra cũng chẳng quá kinh ngạc.

      Xem xong, nâng mắt, kinh ngạc nhìn nàng, nhưng mở miệng chuyện, giờ phút này, trong lúc nhất thời cũng biết nên gì cho phải.

      “Phong công tử thấy thế nào?” Đường Nhược Ảnh nhìn thấy dáng vẻ của , chủ động mở miệng hỏi, nàng biết, hẳn là kinh ngạc, nhưng cũng ngờ, kinh ngạc đến mức này.

      “Đường tiểu thư đến tốc độ kia, chỉ sợ có chút khoa trương rồi.” Hoàn hồn, nhanh chóng đưa ra vấn đề làm rung động nhất, làm thể nào cũng thể tin tốc độ in ấn như thế, mà nhớ , nếu như thể hoàn thành trong thời gian ấn định, bên nàng phải bồi thường cho mười vạn lượng hoàng kim.

      “Chuyện này Phong công tử có thể yên tâm, nhất định có thể làm được. Phong công tử chỉ cần nguyện ý đem văn thư sau này đều giao chi Đường gia chúng ta in ấn, là có thể ký vào đây, về phần chuyện vi ước kim kia, chỉ có thể xem như loại ước định ràng buộc thôi.” Vẻ mặt Đường Nhược Ảnh rất chắc chắn, có cảm giác quyết đoán làm cho người khác thể xem thường, giống như hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của nàng.

      Trong lòng cũng thầm đối với tán thưởng tăng thêm vài phần, nàng biết loại tốc độ này, người triều đại này căn bản thể nào tin tưởng được, nếu như thay vào người bình thường, chỉ sợ sớm vội vã ký vào, dù sao vi ước kim kia phải là số lượng .

      “Văn thư của thư viện tại, đều là do Mộ Dung Lăng Thiên in ấn.” Tuy rằng nhìn thấy vẻ mặt tự tin của nàng, Phong Dật Hiên vẫn thể tin.

      “Ta nhớ , trước kia Phong công tử là cùng Đường gia ta hợp tác.” Thản nhiên cười cợt, dấu vết bác bỏ ý định cự tuyệt của , làm cho Phong Dật Hiên sợ hãi than thầm, nữ nhân này phản ứng đúng là nhanh .

      “Ta về sau cho người mang chút văn thư đến Đường gia in ấn…” Tốc độ của Đường gia, quá chậm, chỉ là nàng mở miệng như thế, về sau lệnh người đưa đến chút văn thư là xong chuyện .

      Phong Dật Hiên ngay cả người hoàng gia cũng thể mua được tâm , hôm nay tại sao lại???

      “Như thế nào? Phong công tử muốn cùng ta hợp tác lâu dài?” Đường Nhược Ảnh nhíu mày, môi đỏ mộng khẽ động :”Hay là, ngươi tin nữ nhân?”

      Đôi mắt đẹp thẳng tắp nhìn , cũng đợi trả lời, nếu như trả lời câu đúng, nàng tuyệt đối cùng dài dòng lôi thôi nữa, Phong Dật Hiên bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, lại cảm giác có chút hoảng hór, hơn nữa chỗ sâu trong đáy lòng lại giống như có cái gì đó đột nhiên lan tràn, làm cho giật mình.

      Càng tới gần càng phát chỗ đặc biệt người nàng, nàng nhìn thế nào cung giống với lời nhận xét vừa rồi của Trưởng Tôn Dự, tương phản, nàng chỉ có chủ kiến của mình, cũng có trí tuệ mà nữ nhân bình thường thể có, chỉ sợ so với nam nhân bình thường còn muốn cơ trí, quyết đoán thôi.

      Hay là, bây giờ Đường gia thỉnh thêm vài sư phụ điêu khác, tốc độ so với trước kia nhanh hơn chút, đương nhiên, vẫn tin tốc độ có thể nhanh như vậy.

      Chỉ là, dáng vẻ Đường Nhược Ảnh nhìn Phong Dật Hiên như vậy, Trưởng Tôn Dự xa xa nhìn vào trong mắt, lại thành ra là nàng quyến rũ Phong Dật Hiên.

      “Được rồi, ta ký là được.” Cầm lấy thứ nàng mới vừa dùng kia, lại ký tên mình lên bản hợp đồng. hồn nhiên phát , khoé môi của mình lại câu lên thêm vài phần khác thường.

      Trong lòng thầm hạ quyết tâm, nếu đúng nàng thể hoàn thành đúng thời hạn, cần chỉ cần nàng thực đúng vi ước kim là được. Mười vạn lượng hoàng kim, đối với ai cũng phải là số tiền , Đường gia sinh ý nhiều năm như vậy, nhất định cũng có thể bồi thường đủ cho .

      Thư ấn cho ai, đối với ra sao cả, cũng chỉ có thể trách Mộ Dung Lăng Thiên có mưu tính sâu xa như nàng thôi.

      “Hợp tác vui vẻ.” Nàng cũng rất nhanh kí tên mình lên bản hợp đồng :”Mười ngày sau, Phong công tử có thể đến Đường gia lấy văn thư in ấn.” Nhiều lời vô dụng, có số việc, phải để cho chân chính thấy được mới có thể tin tưởng.

      Phong Dật Hiên vẫn thản nhiên cười khẽ, trong lòng lại vẫn thể tin tưởng.

      “Được rồi, chuyện này, ta hi vọng Phong công tử có thể tạm thời giúp ta giữ bí mật.” Nàng muốn thảo kinh xà.

      “Hiên, ngươi cùng nàng ký cái gì vậy?” Trưởng Tôn Dự rốt cuộc ngồi nhìn nổi nữa, bước nhanh vài bước, đến trước mặt bọn họ, gấp giọng thét lên, vừa chuyện, vừa muốn đến đoạt lấy bản hợp đồng trong tay Phong Dật Hiên, Phong Dật HIên lại nhanh hơn bước thu lại.

      ngây ngốc, lập tức chuyển hướng đến Đường Nhược Ảnh, vẻ mặt liền phẫn nộ, khinh bỉ :”Đường Nhược Ảnh, ta đúng là xem thường ngươi, ngươi thế nhưng còn dám quyến rũ Hiên đến đây, , ngươi rốt cuộc để cho Hiên ký cái gì?”

      Hai tròng mắt Đường Nhược Ảnh phát lạnh, nụ cười mặt, cũng nháy mắt cứng đờ.

      Nàng là loại người ân oán ràng, người khác kính nàng thước, nàng kính người trượng, nhưng mà, nếu như người khác muốn vũ nhục nàng, vậy

      Nàng cũng phải là Đường Nhược Ảnh nhát gan trước kia…
      Biệt Chi thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 7.1

      Editor: tieudangnhi



      Mày Phong Dật Hiên nhíu lại, trong con ngươi, giấu tia bất mãn, vừa định đợi nàng giải thích, nhưng mà, khi nhìn về phía nàng, cũng khỏi ngây người, khoé môi của nàng chậm rãi cười khẽ, phải cười lạnh, cũng phải châm biếm, mà là loại cười tựa như ánh mặt trời ban mai, nụ cười kia từng chút từng chút nở rộ khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, như đoá hoa sen chậm rãi nở rộ, như sương như tuyết tinh thuần sạch , cũng như loại ánh sáng khiến cho người hoa mắt.

      Ánh mắt Phong Dật Hiên thẳng tắp nhìn nàng, trong lúc nhất thời, thế nhưng có chút hoảng hốt, nữ nhân xinh đẹp, gặp rất nhiều, nhưng ánh mắt của lại chưa từng dừng lại người những nữ nhân kia dù nhiều hơn nửa khắc, nhưng mà tại, lại như đui mù, giống như bị hút sâu vào, ngay cả Trưởng Tôn Dự cũng bị ngưng trụ, phẫn nộ trong ánh mắt muốn cứng đờ, ban đầu vốn khinh bỉ lại biến thành kinh ngạc. Lăng, còn có vài phần cảm xúc chưa từng cảm thấy.

      sớm biết nàng lớn lên rất đẹp, nhưng lại biết, nàng cười rộ lên lại như vậy, làm cái gì a?? Đột nhiên hoàn hồn, thân người hơi hơi có chút cứng đờ, nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt :”Ngươi cười cái gì?”

      mắng nàng, phản ứng của nữ nhân này là có ý gì đây? Bình
      thường nàng hẳn phải là sớm khóc đến lệ rơi đầy mặt sao?? Như thế nào nàng tại lại giận, buồn, ngược lại lại cười vui vẻ như vậy?

      Đầu óc nàng phải bị đánh đến hư , bị người mắng, còn cười?

      Con ngươi tràn đầy nét cười chậm rãi nhìn về phía , phải , nam nhân này lớn lên cũng tệ, dung mạo, khí chất đều thuộc hang thượng đẳng, chỉ là cái miệng này sao lại độc như vậy?

      Khoé môi hơi giơ lên, ánh mắt khinh chọn, môi đỏ mọng khẽ mở :”Ai quy định, ta thể nở nụ cười?”

      Người cười, mi tâm cong lên, tang thêm vài phần quyến rũ mê người…


      nàng quyến rũ nam nhân? Hừ, thế nào mới được xem là quyến rũ nam nhân??

      Trưởng Tôn Dự sửng sốt, đúng nha, người khác cười, hình như cùng liên quan nha?? cũng thể cho nàng cười nha???

      đúng, đúng, ràng là muốn…

      Tiếp tục chống lại nụ cười say lòng người kia của nàng :”Như thế nào? Ngươi phải muốn quyến rũ ta luôn ?” Trong giọng mang theo vài phần cố ý khinh bỉ, chỉ là, mặt, lại có biểu tình tương ứng. hồn nhiên phát ý tứ trong lời của mình, có chút… Trong long lại thầm ảo não, hôm nay lại làm sao vậy?? lại bị nàng làm cho nhiễu loạn ý nghĩ a.

      Khoé môi tiếp tục giơ lên, nụ cười càng thêm sang lạn, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích :”Ta muốn quyến rũ cũng là quyến rũ nam nhân, làm sao có thể quyến rũ ngươi đây??”

      Mỉm cười , bên trong lời lại mang theo vài phần cố ý thà, chỉ là…

      Con ngươi linh động, vẫn tiếp tục nhìn , trong lòng thầm đếm, , hai :” Đường Nhược Ảnh, ngươi dám chửi ta phải là nam nhân.” Vừa mới nhẩm tới hai, đột nhiên gầm lên đầy giận dữ, khuôn mặt tuấn mỹ của , lửa giận nháy mắt lan tràn, nhất là đôi mắt hung hang trừng nàng, ngoan độc giống như thể bóp chết nàng.

      lớn như vậy, cũng chưa từng có người dám mắng , nữ nhân này còn dám mắng phải là nam nhân???????

      “Đường Nhược Ảnh, ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, cũng dám mắng ta, ngươi tưởng ngươi là ai nha, Đường gia đại tiểu thư? Hừ, ngươi cho là Đường gia của các ngươi vẫn còn như trước sao? Thê tử chưa qua cửa của Mộ Dung Lăng Thiên? Ta nhớ Mộ Dung Lăng Thiên muốn…” Nam nhân này tức đến điên rồi, liên tục căm giận mắng…

      Đương Nhược Ảnh nghe đến nhắc tới Mộ Dung Lăng Thiên, nét cười trong đôi mắt hơi ngừng chút, nhưng lại rất nhanh lấy lại tự nhiên, nụ cười ngược lại càng thêm sang lạn, hai tròng mắt chuyển hướng sang Phong Dật Hiên, khẽ cười :” Thấy qua người đàn bà chửi đổng chưa? Trình độ này đủ cao.”

      Phong Dật Hiên ngây ngốc, vốn nghe thấy Trưởng Tôn Dự mắng nàng, khuôn mặt có vài phần khó coi, chờ sau khi hiểu được ý tứ đằng sau lời của nàng, khoé môi khỏi giơ lên.

      Nàng đúng là lợi hại, phía trước phía sau vẫn đều cười rất sáng lạn, từ đầu đến cuối cũng ra nửa câu thô tục gì, nhưng mà, lại… Công phu ngoài miệng của Trưởng Tôn Dự, chưa từng thua ai, bằng hữu như cũng có chút sợ đến há mồm, hôm nay, cuối cùng gặp phải đối thủ.

      Chuyện này, là do Trưởng Tôn Dự sai trước, cho nên cho dù có cùng Trưởng Tôn Dự có tình bạn hơn hai mươi năm chăng nữa, cũng thể giúp đỡ Trưởng Tôn Dự.

      Tiếng cuả Trưởng Tôn Dự đột nhiên ngừng lại, biết là đầu lưỡi cứng, hay là do cổ họng bị nghẹn.

      Dù sao , lập tức im lặng…

      Im lặng, im lặng đến khác thường…

      Nhất, nhị, tam, tứ…

      “Đường Nhược Ảnh, ngươi… ngươi…. Ngươi mắng ta là đàn bà chanh chua!!!”” Hai tròng mắt phun lửa, hai tay phát run, răng nanh ma sát, nghiến răng nghiến lợi rống giận.
      Biệt Chi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :