1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Ai Nói Xuyên Qua Hảo - Tử Nguyệt (71c+3PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Ai Xuyên Qua Hảo
      Tác giả: Tử Nguyệt
      [​IMG]


      Thể loại: xuyên qua, giang hồ, hài,tiểu bạch
      Nguồn convert: Tàng Thư Viện(Nàng Candy_Heart)

      Edit: Gia Lăng Tần
      Số chương: 71c+3pn

      Nguồn: http://datichlau.wordpress.com/truyện-hoan/xuyen-khong-co-dai/xuyen-khong-ai-noi-xuyen-qua-hảo/

      Giới thiệu vắn tắt:
      Người qua đường Giáp: Vu Thịnh Ưu là người thế kỷ 21.

      Người qua đường Ất: bậy,nàng sống ở cổ đại.

      Người qua đường Giáp: ,nàng vừa bị tác giả phái xuyên qua.

      Người qua đường Ất: Xuyên qua? Tốt như vậy sao? Ta cũng muốn !

      Người qua đường Giáp: Hừ hừ,xuyên qua tất nhiên là tốt.Đáng tiếc người ta bị tác giả bỏ quên.

      Người qua đường Ất: Kia… Thịnh Ưu làm sao giờ, có tác giả bảo hộ,tiền đồ nữ chủ nhấp nhô lắm a…

      Người qua đường Giáp: Muốn biết? Vậy xem .

      Người qua đường Ất: Để ta xem xem…A ui…đáng thương quá…
      Last edited by a moderator: 14/8/14

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Cuốn I : Cung Gia Bảo
      Chương 1. Bị vứt bỏ
      Hôm nay thời tiết tệ, ánh mặt trời thực nhu hòa, gió thổi cũng thực thoải mái. Vu Thịnh Ưu nằm tảng đá ở đỉnh núi có chút buồn ngủ, híp mắt nhìn đỉnh đầu, cây đại thụ cành lá rung động theo gió núi, tiện tay bắt lấy phiến lá cây bay xuống đặt ở trong tay, xoa xoa qua lại.
      “Ngũ sư tỷ — ngũ sư tỷ –” Xa xa truyền đến thanh thanh thúy!
      Vu Thịnh Ưu nhắm mắt lại miễn cưỡng lên tiếng, nghe thanh hẳn là lục sư đệ.
      “Hắc hắc, ngũ sư tỷ, chỉ có đệ biết tỷ hóng mát ở đây! Sư phụ tìm tỷ đó!” Trong rừng cây, thiếu niên đáng mười bốn, mười lăm tuổi bay ra, nhàng dừng ở trước mặt nàng phát ra tiếng động.
      “Ừ.” Vu Thịnh Ưu mở to cặp mắt vô thần nhìn phía , trong con mắt tối đen lên hình ảnh của lục sư đệ Vu Tiểu Tiểu trưng ra khuôn mặt nhắn đáng .
      “Ngũ sư tỷ, tỷ làm sao vậy? Sao tinh thần kém như vậy?” Bàn tay nho đẩy đẩy người nào đó nằm ngay đơ.
      “Ai — phiền quá!”
      “Phiền cái gì?”
      với đệ, đệ cũng hiểu.”
      “Tỷ đương nhiên đệ hiểu!” Vu Tiểu Tiểu kháng nghị, chu chu miệng dùng sức lắc nàng: “Tỷ ! Tỷ ! ! a –”
      “Được được được –” Vu Thịnh Ưu đầu hàng ngồi xuống, thở dài :“Ta phiền não, có phải mụ tác giả bỏ quên ta rồi hay ?”
      “Hả?”
      “Hả cái đầu đệ ấy!” Vu Thịnh Ưu hung hăng gõ đầu Vu Tiểu Tiểu, “ đệ biết mà! nhanh , phải phụ thân tìm ta sao!” Nàng bật người đứng lên như cá chép đánh, chậm rãi về hướng chân núi, ngẩng đầu nhìn trời mây trắng bay, trí nhớ quay trở lại mười năm trước……
      tình xảy ra như thế này:
      Nửa đêm nào đó năm 2008, sau khi phấn đấu n ngày n đêm, cuối cùng Vu Thịnh Ưu cũng xem xong hết đống truyện xuyên rồi…
      Kim Đại
      Đại
      Thục Khách Đại
      Mạc Hề Đại
      Sau khi xem xong n truyện xuyên , rốt cục chịu nổi, học theo nữ chủ truyện Đại cắn ngón tay cái, nhoài ra ngoài cửa sổ ngửa mặt lên trời thét dài: “Ta cũng muốn xuyên qua! Ta cũng muốn xuyên qua!!! A ngao ngao ngao ngao ngao ngao —-” Đợi n phút sau, ngoài cửa sổ ngoại trừ có con chó hoang kêu to hai tiếng, có tiếng đáp lại!
      “Đúng là! Chuyện tốt chả thấy ~ trứng thối linh tinh đến ứng hợp với tình hình a! chút động tĩnh cũng có? Aiz! xã hội tàn nhẫn, niềm vui ít ~!” Người nào đó lắc đầu đóng cửa sổ, trở lại trước máy tính tiếp tục xem truyện.
      Bỗng nhiên QQ phát ra tiếng “Tít, tít, tít” ! Ồ? Có tin tức? Lại có người giống mình, ba giờ đêm còn chưa ngủ? Cũng sợ mặt nổi mụn?
      Xem tin tức,
      Mỗ Nguyệt [kích động]: Tôi nghe được! Tôi nghe được! mãnh liệt kêu gọi!
      Ta trả lời: Cái gì vậy?
      Mỗ Nguyệt: muốn xuyên qua! Sóng điện não mãnh liệt của cùng tôi sinh ra siêu cấp cộng hưởng! Tôi biết chính là người muốn xuyên qua nhất năm nay!
      Ta [kích động]: Đúng! Đúng! Chính là tôi!
      Mỗ Nguyệt: Tốt lắm! cần thêm gì nữa! Ta bắt đầu xuyên qua !
      Ta: Gì? Bà có thể giúp tôi xuyên qua?
      Mỗ Nguyệt: Đương nhiên, có gì mà tôi làm được chứ!
      Ta: Bà là thần tiên?
      Mỗ Nguyệt: phải!
      Ta: Ma quỷ?
      Mỗ Nguyệt: phải!
      Ta: Bà là tác giả tìm kiếm linh cảm?
      Mỗ Nguyệt: Chuyện này cũng có thể đoán được? tài tình!
      Ta:Trong tiểu thuyết có tiền lệ
      Mỗ Nguyệt:……
      Ta:……
      Mỗ Nguyệt: Rốt cuộc muốn hay muốn hả?
      Ta: Muốn! Đương nhiên muốn! Ai muốn là kẻ liệt não!
      Mỗ Nguyệt: Vậy bắt đầu !
      Ta: Từ từ, tôi có cầu!
      Mỗ Nguyệt: !
      Ta: Tôi muốn mĩ nam! Tôi muốn n≥5 mĩ nam, tôi muốn bọn họ tôi đến chết sống lại! Tôi muốn trở nên siêu đẹp, siêu lợi hại, siêu như Harry Potter ! Tôi muốn làm nữ chủ trong hậu cung văn!!
      Mỗ Nguyệt: ! thành vấn đề! Tôi viết chính là hậu cung văn! Mở đường!
      Ta [hưng phấn]: Yeah– vạn tuế!
      Kết quả là, ta xuyên qua. Mụ tác giả tìm kiếm linh cảm kia an bài cho ta tại nơi mất quyền lực thời , trở thành đệ tử Thánh Y phái phong cách nhất để cho người ta chiêm ngưỡng! Là nữ đệ tử duy nhất! Chú ý! Là duy nhất!
      Chính là cái gọi là: Sói nhiều thịt thiếu, sư nhiều cháo thiếu, tại đây, tại hoàn cảnh này, heo mẹ cũng có thể thắng Điêu Thuyền! Ta cười, ta cười — ta cười vì chân lý này muôn đời đổi — fu fu fu fu fu — mỗi ngày ta đều cười khẽ chờ nhóm mĩ nam quỳ gối dưới váy ta!
      Ta có bốn sư huynh, sư đệ, quả nhiên mĩ nam lớn hơn hoặc bằng năm a!
      Lúc ấy ta vui vẻ nhìn lên trời rống to: Tác giả! Ta người!
      Đại sư huynh của ta: Vu Thịnh Thế siêu cấp lạnh lùng, chính là loại hình tượng xuất nhiều trong n truyện xuyên , loại này ngày chuyện quá ba câu, câu vượt quá ba chữ, đẹp trai đủ làm cho đàn ông toàn thế giới tự ti về hình tượng đàn ông của mình!
      Nhị sư huynh của ta: Vu Thịnh Bạch siêu cấp phong lưu hồ ly phúc hắc, mời tham chiếu n bộ truyện xuyên , loại này nhìn cái khiến người ta mất hồn, cười cái lấy mạng người ta, là mĩ nam như hồ tiên!
      Tam sư huynh của ta: Vu Trung Hạ, ta cần gì nữa, tham chiếu n truyện xuyên , mĩ nam đẹp tới mức làm cho toàn thể phụ nữ đều thẹn muốn tự sát!
      Tứ sư huynh của ta: Vu Thịnh Văn, so với người đàn ông tốt nhất của thế kỷ 21 cũng vẫn tốt hơn, vô cùng ôn nhu! Là hình tượng đàn ông ôn nhu săn sóc ta thích nhất.
      Lục sư đệ của ta: Vu Tiểu Tiểu, tiểu hài tử siêu cấp đáng . Oa ca ca ca ca! Từng người bọn họ đều là cực phẩm trong cực phẩm, mĩ nam trong mĩ nam a! Ca ca ca ca ca ! Hạnh phúc chết ta mất ! [chẹp -- lau nước miếng trước!]
      Ân fu fu fu fu — ngay tại lúc ta che miệng cười trộm, phiền não muốn chọn nhất hay là tuyển nhị, tuyển tam hay là tuyển tứ, là 3p, 4p hay là np, đại sư huynh của ta thành thân ~
      Ta hôn mê hồi! Nháy mắt mấy cái, sao! Ta thích núi băng, thiếu người cũng sao cả!
      Ta tiếp tục phiền não tuyển nhị hay là tuyển tam, tuyển tứ hay là tuyển lục, là 3p, 4p hay là np, hai năm sau, nhị sư huynh của ta cũng thành thân!
      Ba năm sau, ta thể tin được ở mắt mình, tam sư huynh của ta cũng thành thân~!
      Vì thế ta an ủi chính mình, may quá, ta thích nhất hình tượng ôn nhu, tứ sư huynh thành thân, ta liền thích đàn ông ôn nhu săn sóc, ta ủy khuất chút cùng one by one cũng tốt lắm!
      Ngay tại thời điểm ta nghĩ phải bắt lấy thân cây cuối cùng này, tứ sư huynh vô cùng ôn nhu của ta cùng lục sư đệ vô cùng đáng của ta hoa hoa lệ lệ thành đôi đồng tính luyến ái phi thường ân ái! Nhìn hai người bọn họ tay cầm tay về phía trước, ở trong lòng ta lớn tiếng la lên: “Oh–no– ta cần 3p! Cho ta người!”
      Vì sao? Vì sao? rừng mỹ nam của ta lại bỗng nhiên trở nên trụi lủi? Vì cái gì tứ sư huynh tình nguyện muốn làm đồng tính luyến ái cũng muốn ta? Vì sao ngay cả bụi cỏ cũng chừa cho ta? Vì sao, vì cái gì, này rốt cuộc là vì cái gì? Ta học Mã Cảnh Đào, ngửa mặt lên trời thét dài: Vì cái gì, a a a a a!
      Khi đó lòng ta vẫn tồn tại ảo tưởng: Có lẽ tác giả có an bài khác! chừng bà ta lại sắp xếp ta tai họa võ lâm, hoặc là tham gia tuyển phi, họa loạn cung đình! đông đảo như vậy cũng có thể rơi vào kỹ viện trở thành tiểu mỹ nhân người người theo đuổi?
      Vì thế, ta chờ — ta tiếp tục chờ — ta chờ — ta chờ — ta chờ đằng đẵng –
      Mặt trời mọc mặt trời lặn, mặt trời lặn mặt trời mọc, xuân thu đến, đông hạ đến, năm, năm lại năm nữa!
      Sau mười năm, ta thể ở giữa gió lạnh run người đối mặt với tàn khốc!
      TMD! Cái đồ tác giả vô lương tâm bẫy hố!
      Lão nương cả đời cũng tìm được ai để gả! Đừng mĩ nam, ngay cả đàn ông đẹp trai bình thường cũng đừng nghĩ tới! Còn phải chịu đựng cảnh bồn cầu tự hoại, giấy vệ sinh, máy tính, điện thoại, cái gì cũng có, TMD thế giới mất quyền lực chết tiệt!
      Vì cái gì a? Vì cái gì?? Vì cái gì ?? Vì cái gì? [Lại học Mã Cảnh Đào quỳ xuống đất, đấm ngực, ngửa mặt lên trời thét dài!]
      ————————–
      Vu Thịnh Ưu: Đại nhân! Ngài trở về nha! Ta ở đây thâm tình kêu gọi người!
      Mỗ Nguyệt: Ăn ngon ăn no nha — ngủ kỹ – trong hạnh phúc — lỗ tai có hơi ngứa, gãi gãi !
      Last edited: 12/8/14

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 2. Phải lập gia đình
      “Ai u — ta Tiểu Lục à, chậm chút, chậm chút! Biết khinh công của ta tốt thế nào rồi mà còn phi nhanh như vậy! Muốn ăn đòn hả?” Đối với thằng nhóc cướp tứ sư huynh vô cùng ôn nhu âu yếm của mình, Vu Thịnh Ưu ta tuyệt đối có sắc mặt hòa nhã cho xem, trở về ta đánh ngươi đừng ta lấy lớn ức hiếp !
      “Hắc hắc! Ngũ sư tỷ, tỷ đánh lại đệ.” Vu Tiểu Tiểu nhìn Vu Thịnh Ưu cười hắc hắc.
      “Cho dù là lời cũng đừng ra chứ! Ta là sư tỷ của đệ, chừa cho ta chút mặt mũi .”
      “Tỷ sĩ diện làm gì, thể ăn, mặt mũi cần thiết sao?”
      “Tiểu tử! Ta thấy đệ đúng là da mặt dày!” Vu Thịnh Ưu tức giận đến phát hỏa tới nhéo mặt .
      Đáng giận a! Vu Thịnh Ưu nghiến răng nghiến lợi nghĩ, đúng vậy! Sáu sư huynh đệ trừ nàng ra võ công đều cao cường, y thuật vô cùng cao siêu! Nhưng chuyện này có thể trách ta sao? Bọn họ đều là ba, bốn tuổi bắt đầu tập võ, học y, ta sao, thời điểm nàng xuyên qua, thân thể này tám tuổi! Còn có thể học gì? Học võ công, xương cốt đều cứng rắn, học y thuật, biết chữ.
      Huống hồ lúc ấy chính mình cũng hề muốn học tập, nghĩ tác giả an bài cho mình diễm ngộ thế nào, nghĩ các vị sư huynh như thế nào, như thế nào theo đuổi mình, vì mình mà nặng tay với nhau, sau đó chính mình khóc lê hoa mang vũ, khiến người đau lòng : “Các huynh muội đều thích, a — muội nên làm gì bây giờ? bằng chúng ta 6p !” Nếu thế cũng an bài cho ta linh đan diệu dược gì đó, ăn lần liền trở thành thiên hạ vô địch…… vì thế cứ từ từ chờ……
      Chết tiệt!Yy vô tội!
      Aiz! Đây chính là do tư tưởng làm mà muốn hưởng hại chết người a!!
      Đúng rồi, quên giới thiệu cho mọi người chút về Thánh Y phái của Vu Thịnh Ưu. Thánh Y phái này tuy rằng tên nghe thực dọa người, nhưng kỳ môn phái , tuy rằng trước đây cũng từng huy hoàng, nhưng trải qua mấy đời đại bại gia tử xuống dốc. Vu Thịnh Ưu nghĩ, chờ tới lúc lão cha đem Thánh Y phái truyền vào tay ta, qua thế hệ, đại khái có thời đại tiếp theo !
      Đúng vậy! Lão ba của thân thể này của nàng chính là truyền nhân thứ hai mươi ba của Thánh Y phái.
      đến khắc sử dụng công phu, hai người liền từ đỉnh núi vào đại sảnh của Thánh Y phái, chỉ thấy chính giữa đại sảnh, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi ngồi. Đứng bên tay phải người đàn ông là thanh niên tuấn dưới hai mươi tuổi, đứng bên tay trái là tuyệt thế mĩ nam.
      Vu Thịnh Ưu nhìn hai mĩ nam, ôm trái tim nghĩ, ông trời ơi! Vì cái gì nhiều năm như vậy, thấy hai người bọn họ vẫn cảm thấy hai người này ở cùng nhau giống như tỏa sáng? Tỏa sáng a!
      Kỳ , so với việc đám bọn họ thành thân, Vu Thịnh Ưu càng hy vọng là bọn họ ‘đam mỹ’ a! Băng sơn công, nữ vương thụ, biến thái thụ, ôn nhu công — a! Ông trời ơi! [lau nước miếng trước]
      “Sư tỷ? Tỷ làm sao vậy?” Vu Tiểu Tiểu đẩy cửa vào, thấy sư tỷ ngẩn người, ánh mắt kỳ lạ bèn hỏi.
      Vu Thịnh Ưu nhìn cười hắc hắc, ca ca ca! Tiểu thụ đáng !
      Vu Tiểu Tiểu thấy vẻ tươi cười của nàng, nhịn được chà xát cánh tay, lạnh!
      “Cha, đại sư huynh, nhị sư huynh, mọi người tìm con?” Vu Thịnh Ưu thu hồi đầu tư tưởng đáng khinh vào.
      “Con nhìn con xem! Mặc cái dạng gì vậy? Con như vậy sao có thể gả ra ngoài? Aiz!” Vu lão cha chỉ vào nàng nhíu mày .
      Vu Thịnh Ưu nhìn bộ dạng của chính mình, áo dài màu lam làm bằng vải bông, đai lưng màu đen, tóc dài tùy tiện cài cái đạo đầu, làm sao vậy? Rất tuấn tú nha! Ngày nào nàng chả mặc như vậy, nàng hừ tiếng sao cả, nhìn đại sư huynh Vu Thịnh Thế : “Gả được thôi khỏi gả, cùng lắm gả cho đại sư huynh làm tiểu thiếp, có cái gì đâu mà!”
      Vu Thịnh Thế liếc mắt nhìn nàng cái, thực lạnh lùng, thực ràng lắc đầu: “ cần.”
      Khóe miệng Vu Thịnh Ưu run rẩy, tức đầy bụng, đại sư huynh rất cho ta mặt mũi ! Đáng chết! Núi băng thối tha! Ở trong lòng Vu Thịnh Ưu đem đại sư huynh nguyền rủa tám trăm lần, sau lại liếc mắt về phía nhị sư huynh Vu Thịnh Bạch. Vu Thịnh Bạch nhìn thấy ánh mắt của nàng, mỉm cười với nàng xuất ra mị hoặc, nụ cười khuynh quốc khuynh thành khiến Vu Thịnh Ưu rớt nước miếng. Nắm tay! Nguyền rủa: “Tác giả đáng chết, ta hận ngươi! Vì cái gì phải của ta! Vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì, a a a?”
      [Mỗ Nguyệt: Ngủ no rồi, ăn cơm ăn cơm, lỗ tai lại ngứa, gãi gãi gãi!]
      Vu Thịnh Bạch nhìn nàng mở miệng : “Ngũ muội, thê bằng thiếp, thiếp bằng vụng trộm, vụng trộm bằng vụng trộm được, ca ca ta nhìn muội nghĩ như vậy.”
      Vu Thịnh Ưu ‘phi’ tiếng với : “Muội tìm chị dâu cáo trạng, trong lòng huynh nhớ thương muội!”
      “Đủ, đủ!” Vu lão cha vung bàn tay to lên, tức giận run run: “Ngươi… nha đầu kia, ban ngày ban mặt lại làm thiếp người khác, con của Vu Hào Cường ta sao có thể làm thiếp người khác? Ngươi định khiến cha ngươi mất hết mặt mũi hả?”
      Vu Thịnh Ưu nhìn phụ thân tức giận đến râu dựng đứng, an ủi cười: “Cha, người yên tâm. Con làm thiếp cho hai người bọn họ.” Vu lão cha nghe xong hơi bình tĩnh lại chút, Vu Thịnh Ưu sáng lạn cười, tiếp tục : “ bằng cha để hai người bọn họ làm thiếp của con ! Như vậy lão cha người phải rất có mặt mũi sao?”
      Vu lão cha vốn râu vừa mềm lại, lại dựng đứng lên, lão cầm roi trong tay quất qua: “Nha đầu chết tiệt kia! Ta đánh chết ngươi! Hôm nay diệt ngươi, về sau cũng khiến Thánh Y môn chúng ta mất mặt!”
      “A! Đại sư huynh cứu mạng a!” Vu Thịnh Ưu vừa dùng khinh công chạy khắp phòng, vừa cầu cứu, Vu Thịnh Thế nhìn ra xa, nhìn ra xa…
      “A — nhị sư huynh cứu mạng a!”
      Vu Thịnh Bạch cười đến vân đạm phong khinh: “Vẫn là diệt hơn, ta cũng muốn làm thiếp cho người ta.”
      Vu Thịnh Ưu tức giận trừng mắt nhìn bọn họ, đám có tình huynh muội, chân trước phi thân nhảy đến bàn trà, sau lưng roi sắt của lão gia tử đem bàn trà đánh thành tám cánh hoa, Vu Thịnh Ưu tránh ở xà nhà dám thò đầu ra, biết lão cha phát hỏa: “Cha, cha — con sai lầm rồi, con sai lầm rồi còn được sao? Cha, cha, người đừng đánh con!”
      “Ngươi xuống dưới cho ta.”
      “Cha đánh con, con xuống rồi.”
      đánh ngươi? Lão tử nếu quản giáo ngươi, ngươi có thể lên trời!!”
      Vu Thịnh Ưu lộ ra nửa ánh mắt nhìn lão cha nàng, bắt đầu sang chuyện khác: “Cha, người tìm con vào để làm gì nha, người đừng quên chính .”
      “Ta tìm ngươi…… Ta tìm nó làm gì nhỉ?” Lão cha bị tức đến nỗi có chút hồ đồ, quay đầu hỏi đại đệ tử của lão.
      Đại sư huynh ngắn gọn sáng tỏ trả lời: “Gả nàng .”
      Nhị sư huynh gật đầu cười.
      “Sao –” Vu Thịnh Ưu tò mò ở phía sau xà nhà thò đầu ra hỏi: “Phải gả con ? Tốt quá! Gả cho ai? Có tiền ? Có quyền ? Bộ dạng có đẹp trai ? Tính cách được ? Cho phép con tìm 23456789 người tình bên ngoài ?”
      Đứng ở phía dưới, ba người đàn ông đầu đầy hắc tuyến trầm mặc a trầm mặc, ở trong lòng bóp chết nàng vạn lần a vạn lần!
      “Thịnh Thế, Thịnh Bạch, lôi nha đầu chết tiệt kia xuống dưới, đưa cho thê tử các ngươi giáo huấn nó cho tốt, ba tháng sau kiệu hoa tám người khiêng đóng gói tiễn bước!”
      Vu Thịnh Thế cùng Vu Thịnh Bạch đồng thời thi triển khinh công bay lên xà nhà, mỗi người bên tựa như bắt con gà con lôi nàng xuống dưới, đưa cho Vu Tiểu Tiểu ngoài cửa: “Đưa đến nhà sau giáo dục .”
      “Buông ra, mọi người còn chưa trả lời vấn đề của con!! Ít nhất cho con biết tên của a! Phản đối ép duyên, con muốn tự do đương!”
      Trong phòng, ba người đàn ông đồng thời lấy tay bịt lỗ tai, biểu tình giống nhau như đúc — phản đối có hiệu quả, mọi định!
      Qua hồi lâu mới nghe thấy tiếng thét chói tai khủng bố kia của Vu Thịnh Ưu, Vu lão cha ngửa đầu nhìn trời: “Phu nhân, ta thực xin lỗi nàng! Ta nuôi con thành như vậy! Nàng dưới suối vàng có biết trăm ngàn chớ có trách ta a!”
      Vu Thịnh Bạch cười nhạo: “Sư phụ, ngài làm cái gì vậy nha, sư muội tuy rằng miệng khó nghe cản được, nhưng bản tính thuần lương lại hoạt bát sáng sủa, vô cùng nhu thuận, tốt hiếm có a.”
      Vu lão cha nhìn nhị đồ đệ: “Con cho rằng như vậy?”
      Vu Thịnh Bạch thực khẳng định gật đầu, cười vẻ mặt thành khẩn.
      Vu lão cha lên trước vỗ vỗ bả vai Vu Thịnh Bạch: “ thẹn được người giang hồ xưng ‘Thiên Thiên Bạch’, công phu dối chớp mắt quả người nào có thể so sánh!”
      “Đều bị người nhìn ra? thẹn là sư phụ con a!” Vu Thịnh Bạch thở dài khen tặng.
      Hai người cười ha ha tự khen tặng nhau, Vu Thịnh Thế phi thường bình tĩnh liếc mắt nhìn bọn họ cái, trong mắt tràn ngập khinh bỉ.
      “Ai –” Vu lão cha lắc đầu giận dữ : “Con xem, sư muội con trước đây ràng là đứa vô cùng đáng , lúc còn nhu thuận lanh lợi, thông minh, người gặp người thích, từ khi mẫu thân nó qua đời nó liền thay đổi tính tình, đầu tựa như bị lừa đá vậy, trở nên điên điên khùng khùng ngơ ngác ngây ngốc ! Ngươi xem, ta thân là thần y, sao lại có cách gì với nó?”
      “Sư phụ…… Sư muội tuy ngốc nhưng có phúc của người ngốc.” Vu Thịnh Bạch an ủi .
      “Hy vọng như thế , Thịnh Thế, Thịnh Bạch, trước khi Tiểu Ưu xuất giá, nhất thiết được để việc phái ta nhận được Quỷ Vực Thành sát thiếp lộ ra ngoài.” Vu lão cha nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc, Quỷ Vực Thành sát thiếp vừa ra tất diệt môn, đem Tiểu Ưu gả đến Cung gia, có lẽ có thể bảo toàn cho nàng mạng. Cho dù nàng đầu óc tốt, nhưng cũng là chân truyền huyết mạch của Thánh Y phái a!
      “Vâng, sư phụ.”
      “Thê nhi các ngươi ta nhờ người chiếu cố, có thể tránh thoát đại kiếp nạn lần này hay đành tùy thuộc tạo hóa.”
      “Tạ ơn sư phụ.” Vu Thịnh Thế, Vu Thịnh Bạch cảm kích hành đại lễ.
      Vu lão cha nhìn ngoài cửa sổ có chút mệt mỏi :“Các ngươi xuống .”
      Hai người liếc mắt cái, chậm rãi thối lui đến cửa, cung kính lui ra.
      Vu lão cha xoay người nhìn linh bài vị thê tử, biểu tình chậm rãi trở nên ôn nhu:“Vân Nhi, Thánh Y phái ta quyết thể chiến mà hàng, nếu đánh lại ta xuống đó cùng nàng, nàng được ?”
      Tia tịch dương cuối cùng chiếu lên linh bài vị, khiến cho linh bài lên đạo ánh sáng, ánh sáng kia như là đáp lại lời lão.
      Mà bên kia,
      “Ưu nhi, biết nữ nhi gia tam tòng tứ đức thế nào ?” Đại tẩu hỏi.
      “Muội biết nam nhi tam tòng tứ đức.” Vu Thịnh Ưu lắc lư hai đùi, cắn hạt dưa gian trá cười .
      “Nam nhi tam tòng tứ đức? Đó là cái gì?” Nhị tẩu nghi hoặc hỏi.
      “Nương tử xuất môn phải theo, nương tử mệnh lệnh phải phục tùng, nương tử sai vẫn phải theo mù quáng; Nương tử trang điểm phải đợi, nương tử sinh nhật phải nhớ, nương tử đánh chửi phải nhẫn, nương tử tiêu tiền phải chi, đó là nam nhân tam tòng tứ đức.” (Oa, quá đúng, ghi lại, ghi lại) Vu Thịnh Ưu xong rung đùi đắc ý, nhìn các chị dâu cười, biết ba vị tẩu tử tuyệt đối là nhất đẳng mỹ nhân, còn vẻ đẹp mỗi người vẻ bất đồng, đẹp như là nữ thần mùa xuân, nữ thần mùa hạ, nữ thần mùa đông, dù sao cũng chính là phòng thần tiên tỷ tỷ!
      Đứa Vu Thịnh Ưu này trình độ văn học hàng ngày rèn luyện cao, nàng hình dung nữ nhân xinh đẹp chỉ có câu: Đẹp như nữ thần.
      Hình dung nam nhân tuấn cũng chỉ có câu: Thỉnh tham chiếu nam chủ hoặc nam xứng nào đó ở đâu đó trong truyện gì đó.
      Vu Thịnh Ưu cho rằng: Thân là nữ nhân, bại bởi ba người các nàng oan uổng, cho nên quan hệ với các chị dâu vẫn tệ! Vì thế nàng bắt đầu ra sức giáo huấn tư tưởng ba vị tẩu tử, tính cách của nữ nhân đại, cùng với chủ nghĩa nữ quyền, vv.vv…… Nhìn các vị tẩu tử còn thực học tập, Vu Thịnh Ưu vô cùng đắc ý! Ha ha, ta chỉnh các sư huynh được, ta còn thể dạy hư sư tẩu sao? Oa ca ca ca ca! Các ngươi cần ta! Các ngươi cần ta! Ta muốn các ngươi hối hận, hối hận, hối hận! Hối hận cả đời!
      Cho nên , có thể đắc tội trăm kẻ quân tử, cũng nên đắc tội kẻ tiểu nhân, tỷ như Vu Thịnh Ưu vậy!
      —————-
      Vu Thịnh Ưu [ cười lạnh ]: Hừ hừ, còn có mụ tác giả kia! Đừng cho là ta bỏ qua ngươi! Ta mỗi ngày đều ngồi xổm ở góc tường chăm chỉ nguyền rủa ngươi trăm lần a trăm lần!
      Mỗ Nguyệt [ nghi hoặc ]: Vì cái gì bỗng nhiên cảm giác trận gió lạnh vù vù thổi qua vậy?
      Last edited: 12/8/14

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 3. Học bản
      Sáng sớm, vầng thái dương vừa mới dâng lên, có chút cảm giác ấm áp mát mẻ.
      Thánh Y phái sáng sớm đều phải tập trung lại, tập thể thảo luận chuyện y lý, hôm nay cũng y theo lệ thường tập trung. Chỉ thấy ở điện chính của Thánh Y phái, mĩ nam như rừng, mỹ nữ như mây, người người mĩ mạo, tuấn mỹ vô cùng, Vu Thịnh Ưu đứng ở bên phải chính điện, nhìn phòng mỹ nam mỹ nữ, trong lòng vừa khổ sở lại vừa vui vẻ, khổ sở là: Sau khi lập gia đình rốt cuộc thể nhìn được nhiều mỹ nam mỹ nữ như vậy, há có thể thương tâm?
      Nhưng lại vui vẻ là: Về sau cần chịu cảnh ‘xem được sờ được, mò được ăn được, ăn được sống được’ này dày vò ! Nàng rốt cục cũng được giải thoát từ trong ác mộng !
      Vu Thịnh Ưu ngẩng đầu nhìn trời, hưng phấn mà dùng sức gật gật đầu, đúng vậy! Người ta soái với mình chút quan hệ cũng có a, tại nàng quan tâm phải chuyện qua, mà là tương lai của nàng.
      Nghe lão công tương lai của nàng là người Cung gia, lão cha chính là võ lâm minh chủ, lão nương chính là muội muội hoàng đế. Thúc thúc đương nhiên chính là hoàng đế trong truyền thuyết! Đại bá, Nhị bá, Tam bá,Tứ bá đều là cái gì cái gì tướng quân, cái gì cái gì phú hào, dù sao để câu có thể khái quát, phải là: Có quyền thế, tài mạo song toàn a! Di hì hì! [ lau nước miếng trước!]
      Xem ra lão cha đối với mình vẫn là thực tệ, ít nhất cũng đem mình gả cho nam nhân tốt! Nghe đại tẩu Cung gia nguyện ý cưới nàng là bởi vì Cung gia thiếu Vu lão cha ân cứu mạng kia!
      Mười lăm năm trước Cung gia phu nhân mang theo ba nhi tử đường hồi kinh thăm người thân, bị người ám sát, hộ vệ theo toàn bộ hi sinh vì nhiệm vụ. Ngay tại thời điểm chỉ mành treo chuông, Vu lão cha xuất , còn ra tay cứu bốn người nhà nàng. Cung gia hứa hẹn, vì báo ân cứu mạng có thể đáp ứng cầu của Vu lão cha.
      Vì thế, mười lăm năm sau, cầu duy nhất của Vu lão cha chính là đem nữ nhi của mình gả vào Cung gia. Cung gia quả nhiên hết lòng tuân thủ hứa hẹn, hai lời, trực tiếp đến hỏi.
      Xem ! Muốn đem Vu Thịnh Ưu gả ra ngoài dễ dàng a! cái ân tình lớn như vậy của Vu lão cha liền trở nên lãng phí!
      Những chuyện quan trọng cần thảo luận nhất nhất được giải quyết, Vu lão cha ngồi ở vị trí chủ thượng hơi uy nghiêm :“Hôm nay tới đây thôi, những chuyện còn lại, Thịnh Thế, ngươi xử lý.”
      Đại sư huynh Vu Thịnh Thế đạm mạc gật đầu :“Vâng, sư phụ.”
      “Được, còn gì, mọi người lui .” Vu lão cha phất tay, mọi người hành lễ cúi đầu, nhất nhất lui ra. Ánh mắt Vu lão cha nhìn chung quanh đại sảnh vòng, cuối cùng dừng ở người Vu Thịnh Ưu, trong mắt đầy lo lắng. Lão nghĩ đến Cung gia gia quy thâm nghiêm, mà nữ nhi của mình đối với quy củ lại biết gì cả. Nếu như chính mình còn đời, dựa vào uy danh Thánh Y Phái, nữ nhi ở Cung gia cũng đến mức bị người ta khi dễ. Nhưng vạn nhất, bổn môn bị Quỷ Vực diệt môn, Tiểu Ưu về sau là làm cho người ta lo lắng a……
      “Ưu nhi, con theo cha lại đây.” Vu Thịnh Ưu vừa muốn ra cửa, Vu lão cha gọi lại, vẫy tay với nàng, dẫn nàng về phòng mình.
      “Cha? Chuyện gì a?” Vu Thịnh Ưu theo ở phía sau tò mò hỏi.
      Vu lão cha tới trước giá sách, xoay cái bình hoa, cùm cụp tiếng, giá sách chậm rãi mở ra hai bên, lộ ra mật đạo tối đen. Vu lão cha cầm ngọn đèn, dẫn Vu Thịnh Ưu tiến vào mật đạo.
      Vu Thịnh Ưu tò mò đông xem tây xem, hóa ra nhà mình còn có mật thất a? Oa, đúng là khốc! Vu lão cha dẫn Vu Thịnh Ưu vòng trái phải chừng năm phút, sâu vào bên trong mật thất, từ tường mật thất lấy ra quyển sách cùng cái túi, lão cầm sách ở trong tay quý trọng lau vài cái, sau đó với Vu Thịnh Ưu :“Ưu nhi, con lại đây.”
      Vu Thịnh Ưu vào vài bước, nhìn quyển sách trong tay Vu lão cha, sách dùng lối viết thảo đề bốn chữ to “Thánh Y Bảo Điển”.
      “Ưu nhi, con xem.” Vu lão cha mở quyển sách và cái túi ra bàn:“Đây là y thư tối cao thâm của Thánh Y phái chúng ta, là bảo điển võ lâm nhân sĩ đều khát vọng sở hữu, y thư này góp nhặt phương thức chữa các bệnh kỳ nan cùng các loại phương pháp trị liệu độc dược, còn hộp ngân châm này, là trấn phái chi bảo của Thánh Y phái chúng ta, tại ta đem hai loại bảo bối này toàn bộ truyền cho con, cẩn thận học tập, tương lai tất có lúc dùng tới.”
      Vu Thịnh Ưu tiếp nhận sách cùng túi, cẩn thận nghiên cứu, cuối cùng ngẩng đầu cười :“Cái này có vẻ tệ! Nhưng mà cha, người đưa chúng cho con, chẳng phải là lãng phí sao? Y thuật của con lại cao minh, truyền cho đại sư huynh hoặc nhị sư huynh có tốt hơn ?”
      Lời này của Vu Thịnh Ưu ra là lời , y thuật của nàng chẳng những cao minh, ngược lại, lại cực kỳ dọa người, chỉ cần dược vào tay nàng, mặc kệ là thuốc tiên chữa thương cũng đều có thể biến thành độc dược ăn vào chết người. Nếu nguyên bản chính là độc dược, ở tay nàng chuyển hai vòng lập tức có thể biến thành độc dược thăng cấp, độc dược làm cho người ta muốn sống được, muốn chết xong! Cho nên các tiểu hài tử của Thánh Y phái nếu dám nghe lời, người lớn đều dọa chúng: “Nếu con ngoan, ta bảo Tiểu Ưu tỷ tỷ cho con ăn dược”.
      Vu lão cha nhìn nữ nhi, đau đầu nhíu mày:“Con cũng biết y thuật của mình tốt a? Ưu Nhi, về sau cha cùng các sư huynh ở bên cạnh con, chính con phải tự chiếu cố bản thân mình, con chiếu cố tốt cho mình và mọi người, như vậy ở nhà chồng được tôn trọng. Lại đây, cha dạy con bộ ngân châm di độc mười tám thức, bộ châm pháp này dùng để trị những loại độc thể dùng thuốc giải, con phải dụng tâm học.”
      biết, cha!“Vu Thịnh Ưu gật đầu, nàng cảm thấy lão cha đúng, nàng tại là nữ chủ được tác giả bảo hộ, chuyện gì cũng đều phải dựa vào chính mình dụng tâm học! Cho dù chính mình muốn trở thành người giang hồ, tốt xấu gì cũng nên học chút bản !
      Vì thế suốt ba tháng Vu lão cha dạy, mà Vu Thịnh Ưu thần kỳ dụng công học. Cũng biết là vì Vu Thịnh Ưu dụng tâm có kết quả, hay là nàng vốn còn có loại thiên phú này, bộ châm pháp chỉ học nửa tháng là xong, Vu lão cha lại dành thời gian, đem y thuật Thánh Y Bảo Điển dụng tâm dạy cho Vu Thịnh Ưu, Thịnh Ưu học thuộc từ xuống dưới, sau Vu lão cha đem bảo điển đưa vào hỏa lò, thiêu thành tro tàn.
      Vu lão cha nhìn lửa chậm rãi thiêu bảo điển thành tro, nghĩ: Thánh Y phái bảo vật cho dù đốt thành tro cũng thể rơi vào trong tay Ma giáo!
      Mà Vu Thịnh Ưu nhìn bảo điển biến thành tro bụi, tâm phi thường tức giận: Dựa vào! Thiêu làm chi nha! Ta tại nhớ , qua hai ba tháng sao còn nhớ được! được, vì bảo hiểm trước mắt, tốt hơn hết vẫn là về phòng tự chép lại quyển !
      Phụ tử hai người đồng thời vì ý tưởng phòng ngừa chu đáo của mình mà vừa lòng gật đầu, sau đó nhìn nhau cười!
      Mà bọn họ biết là, bản bảo điển Vu Thịnh Ưu viết chính tả kia, lâu sau ở võ lâm tạo lên nhiều sóng gió a!
      Tục ngữ thời gian qua mau, thời gian như nước, nhoáng cái qua ba tháng. Vu Thịnh Ưu mặc gả y đỏ thẫm do các vị tẩu tử làm cho nàng, đầu mang mũ phượng, thân mang khăn quàng vai, khó lắm mới giữ được im lặng ngồi ở trong khuê phòng. Các vị tẩu tử mang theo vẻ mặt chúc phúc mỉm cười nhìn Vu Thịnh Ưu, các nàng thiệt tình hy vọng tiểu muội muội của mình có thể hạnh phúc.
      Ngay tại thời điểm ngoài cửa vang lên tiếng pháo trúc hỗn loạn, kèn Xona thổi nhạc nghênh đón, đại tẩu cuống quít hạ hồng khăn voan ở đầu Thịnh Ưu, nhị tẩu cầm lấy ngọc như ý bàn đưa cho nàng. Vu Thịnh Ưu tay trái cầm như ý, tay phải cầm quả táo đỏ đại biểu bình an, được người săn sóc dâu đưa ra khỏi phòng. Phòng ngoài, đám nam nhân nhìn Vu Thịnh Ưu mặc đồ cưới đỏ thẫm, mặt đều mất vẻ thản nhiên, tuy rằng nàng có chút ngốc nghếch, khiến người ta tức giận, nhưng rốt cuộc vẫn là bé mình vẫn thương mười mấy năm, tại nàng lập tức gả , sao có thể bình thản được.
      Vu Thịnh Ưu trước tiên đến trước mặt các vị sư huynh, nhìn bọn họ nhàng cười. thể , hôm nay Vu Thịnh Ưu rất đẹp, lửa đỏ sắc gả y như khiến nàng phát sáng, xinh đẹp động lòng người. Gương mặt của nàng mang theo ba phần vui sướng, ba phần thẹn thùng, ba phần diễm lệ, cùng phần nỗi buồn ly biệt, giống như các khác, ngày kết hôn là thời khắc nàng đẹp nhất.
      Vu Thịnh Ưu hành lễ, cúi đầu giọng :“Các vị sư huynh, Ưu Nhi rồi.”
      Đại sư huynh mặt chút thay đổi : “Ừ, .”
      Vu Thịnh Ưu run rẩy :“Đại sư huynh, huynh thể nhiều lời hơn vài chữ sao? Sao lại cứ phải giống nam chủ trong mỗ văn, khốc như vậy?”
      Nhị sư huynh cười giống hồ ly tinh:“Ưu Nhi, đừng khi dễ tướng công muội, biết ?
      Vu Thịnh Ưu vui vẻ :“Nhị sư huynh, đúng là huynh hiểu muội!”
      Tam sư huynh vẻ mặt ưu thương:“Ưu Nhi……”
      Vu Thịnh Ưu mờ mịt:“Tam sư huynh, huynh muốn cái gì?”
      Tứ sư huynh vẻ mặt ôn nhu ý cười:“Ưu Nhi, đây là táo ủ mật ta cho muội, muội thích nhất phải ? Đến, làm cho muội túi to, đường từ từ ăn.”
      Vu Thịnh Ưu cảm động:“Tứ sư huynh……”
      Lục sư đệ vẻ mặt ghen tuông lôi kéo tứ sư huynh:“ cho, cho, đệ cũng muốn ăn! Tứ ca, đệ cũng muốn, được cho nàng!”
      Vu Thịnh Ưu nhấc chân, khó chịu hung hăng đá cước:“Tiện thụ, lui ra!”
      Lục sư đệ cư nhiên tránh thoát cước này của nàng, nhìn bộ dáng lục sư đệ lăn lộn mặt đất, Vu Thịnh Ưu vui vẻ cười ha ha, nàng rốt cục báo mối hận đoạt ái!
      Vu Tiểu Tiểu đứng lên, phủi phủi bùn đất người, nhìn Vu Thịnh Ưu cười vẻ mặt sáng lạn :“Sư tỷ, tỷ sống hạnh phúc.”
      “Hừ! Đương nhiên là thế!” Vu Thịnh Ưu biết cố ý để cho nàng đá, nàng thôi cười:“Đệ cùng tứ sư huynh cũng vậy, các vị ca ca cũng vậy……”
      khí có chút ưu thương, thời điểm giờ lành, kèn Xona thổi lên, Vu Thịnh Ưu quỳ xuống đất bái Vu lão cha ba bái:“Cha, con rồi.”
      Vu lão cha hốc mắt hồng hồng nâng nàng dậy, gật gật đầu, gì. Con cháu đều có phúc của con cháu, mình lo lắng cũng vô dụng. Ai…… Luyến tiếc a!
      ————————————–
      Tiểu kịch trường:
      Vu Thịnh Ưu [ đắc ý cười ]: Ta muốn lập gia đình ! Ta rốt cục phải lập gia đình ! Oa ca ca ca ca ca ca! Vẫn là gả cho người có quyền thế, có tài, có mạo, cực phẩm nam nhân! Hâm mộ ta , hâm mộ ta ! Oa ca ca ca ca ca ca! Tác giả, đừng cho là ta có ngươi thể sống được, ta sống rất khoái nhạc a, rất khoái nhạc! Ngươi là đồ ngu ngốc %$$&%$&*%%$$&%$&*%!
      Mỗ Nguyệt [ vô tội nhìn trời ]: Vì sao gần đây lỗ tai luôn ngứa chứ? Rốt cuộc là ai mắng ta đây? Lại gãi gãi gãi ~!
      Last edited: 12/8/14

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 4. Tuyển lão công
      Vu Thịnh Ưu ngồi ở kiệu hoa tới chỗ ở mới, đối với chuyện mình phải gả cho ai, gả cho cái dạng nam nhân gì, nàng tuyệt lo lắng, tuyệt chống cự! Đúng vậy! Nàng muốn gả! Nàng chính là kẻ cuồng kết hôn!
      Nhớ ngày đó trước khi xuyên qua nàng 20 tuổi, lại bị tác giả viết thành tiểu nương tám tuổi, ở cổ đại lăn lộn mười năm, nàng tại xem như 30 tuổi !30 tuổi, bà lão a! Vậy mà ngay cả luyến ái cũng chưa qua! là bi ai a bi ai! Nghĩ đến đây, Vu Thịnh Ưu oán hận cắn khăn tay, mắt lộ ra hung quang.
      Đều là mụ tác giả kia hại ta! Lại lấy bù nhìn dán giấy ra, điên cuồng đánh mắng trăm lần a trăm lần!
      Nữ nhân ở đây 18 tuổi còn sớm, đối với Vu Thịnh Ưu tâm lý tuổi 30 tuổi mà , hận chưa gả được phải chuyện ngày ngày hai, tại mục tiêu duy nhất của nàng chính là tìm nam nhân tệ lắm để gả ! Chỉ cần người này bộ dạng bình thường, tính cách tệ, nàng đều nguyện ý cùng bồi dưỡng cảm tình sau.
      Ai! Thân là nữ chủ như nàng lại được chọn nam nhân, là xưa nay chưa từng có!
      Nàng nghe các tẩu tử , nam nhân Cung gia toàn bộ đều võ nghệ cao cường, tuấn tiêu sái, gia tài bạc triệu, phú giáp thiên hạ. Nghe chút, nghe chút, nghe thấy như thế cũng đủ khiến Vu Thịnh Ưu chảy nước miếng.
      Gì? Ngươi ép duyên có cảm tình?
      Ai u! có cảm tình có sao đâu, có thể bồi dưỡng sau hôn nhân mà! tại có nhiều cảm tình kết hôn cũng vẫn ly hôn đó thôi!
      Gì? Ngươi phu quân đối với ta tốt làm sao bây giờ?
      Ai u! dám sao? dám ta liền cho bao thạch tín, thạch tín độc chết , ta còn có nhiều loại khác, độc rồi độc nữa, tuyệt đối chết, ngươi chết ta lại chế loại kịch độc nữa! Hừ hừ! Đối xử với ta tốt, đến lúc đó cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt!
      Dù sao vấn đề nào cũng phải là vấn đề, khoảng cách nào cũng phải là khoảng cách! Mặc kệ bất luận là kẻ nào, việc gì, tình huống gì, đừng hòng nghĩ đến việc ngăn cản Vu Thịnh Ưu này gả chồng !
      Cứ như vậy, Vu Thịnh Ưu mang theo vẻ tươi cười sáng lạn, đường theo phương bắc, tới Cung gia bảo tọa lạc tại Giang Nam, mất hai mươi ba ngày. Tại thời điểm tính nhẫn nại của Vu Thịnh Ưu hoàn toàn bay mất, cỗ kiệu rốt cục ngừng lại. Pháo hỉ nổ bùm bùm ở bên tai, Vu Thịnh Ưu đầu che hỉ khăn, được người săn sóc dâu chậm rãi đỡ từ trong kiệu ra. Vu Thịnh Ưu cũng nhìn thấy đường phía trước, chỉ có thể để người săn sóc dâu dẫn vượt qua đám cửa, chậu than với mấy thứ linh tinh gì đó!
      Sau khi qua cái cửa cuối cùng, người săn sóc dâu dừng lại, Vu Thịnh Ưu dừng lại theo. Bên tai bỗng nhiên im lặng, Vu Thịnh Ưu mở to hai mắt nghe động tĩnh bên ngoài, nhịn được oán giận. Trung Quốc cổ đại thực nhàm chán, vì sao tân nương tử đầu phải trùm khăn, gì cũng nhìn thấy, là tức chết a! Muốn nhìn lão công mình bộ dạng thế nào chút mà cũng được!
      “Ưu Nhi, ngươi bỏ hỉ khăn ra .” thanh nữ nhân ôn nhu truyền lại.
      “A?” Vu Thịnh Ưu có chút , bất quá nàng vẫn rất là ngoan, nhấc hỉ khăn lên, giương mắt nhìn về phía thanh kia, chỉ thấy phu nhân quý phái, đẹp đẽ ung dung ngồi ở vị trí chủ thượng trong đại sảnh nhìn nàng ôn nhu cười. Phu nhân kia mặc cung trang màu vàng sáng, mái tóc đen dài dùng trâm phượng cài lên, tao nhã lại mất vẻ xinh đẹp, trang trọng lại mang theo phong tình.
      “Đứa ngoan.” Phu nhân nhìn Vu Thịnh Ưu vừa lòng gật đầu.
      Vu Thịnh Ưu trong lòng cười ha ha nghĩ: Phu nhân này vừa thấy là biết ngay chính là bà bà tương lai của mình, bà bà cổ đại đều thích tức phụnhu thuận, hôm nay là ngày đầu tiên ta vào cửa, giả trang ngoan ngoãn cho bà ta xem là quá đúng !

      ( bà bà: mẹ chồng; tức phụ: con dâu)

      Vu Thịnh Ưu hạ quyết tâm xong, nghiêng người nhún nhún, bộ dáng giống tiểu nương đỏ mặt ngọt ngào :“Tạ phu nhân khích lệ.”
      “Ha ha, còn gọi ta phu nhân?” Cung phu nhân tay che miệng cười khẽ.
      gọi phu nhân kêu gì? Bà bà? Lão mẹ? Mẫu thân? Vu Thịnh Ưu dùng cái đầu được thông minh cho lắm lo lắng chút, vẫn biết là kêu bằng gì, có biện pháp, chỉ còn tuyệt chiêu: Ta thẹn thùng cúi đầu mặt đỏ hồng !
      “Ha ha, ông xem đứa này, còn thẹn thùng sao.” Cung phu nhân chỉ vào Vu Thịnh Ưu với nam nhân trung niên ngồi bên tay phải.
      Nam nhân lạnh lùng kia trong mắt bỗng ý cười, chậm rãi gật đầu.
      Vu Thịnh Ưu lại lần nữa — ta tiếp tục thẹn thùng cúi đầu đỏ mặt!
      Cung phu nhân ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ thượng, vừa lòng nhìn Vu Thịnh Ưu :“Ưu Nhi, phụ thân con Vu thần y từng cứu tính mạng chúng ta, ân tình này Cung gia thể báo đáp, lần này cưới con vào cửa, đương nhiên thể bạc đãi con! Cung gia có ba đứa con trai, biết nên gả con cho đứa nào a !
      Vu Thịnh Ưu vẻ mặt xấu hổ khẽ khàng : “Hết thảy xin phu nhân làm chủ.”
      “Thế này , phu quân của Ưu Nhi phải do chính Ưu Nhi tuyển mới tốt nha!” Cung phu nhân ha ha cười xua tay: “Người tới, kêu ba vị thiếu gia ra đây.”
      Vu Thịnh Ưu vừa nghe lời này vui như điên ! Cảm thấy vận khí của mình tốt lên, ba nam nhân dễ nhìn lại đây cho ta! Nếu ba huynh đệ Cung gia tất cả đều là cực phẩm số , ta có nên học theo Trư Bát Giới tuyển vợ, bịt mắt vào mà chọn ? Di hì hì — Vu Thịnh Ưu trong lòng dâng trào đầy suy nghĩ đáng khinh, nhưng bên ngoài còn giả trang giống tiểu thư khuê các, đỏ mặt im ắng chờ.
      Chốc lát sau, Cung gia hạ nhân truyền: “Ba vị thiếu gia đến!”
      Vu Thịnh Ưu vụng trộm quay đầu thoáng nhìn lại, chỉ thấy dẫn đầu vào là thiếu niên tầm tuổi nàng, mặc trang phục màu đen, cao gầy, mái tóc đen mềm mại, rất tuấn tú, toàn thân lộ ra loại khí chất cương mãnh mà thiếu niên mười tám tuổi hoàn hoàn thể có được.
      Này ta thích!! Vu Thịnh Ưu điên cuồng gào hét trong lòng.
      “Đây là lão tam, Cung Viễn Hạ.” Cung phu nhân vui vẻ hớn hở giới thiệu với Vu Thịnh Ưu.
      Chỉ thấy Cung Viễn Hạ xoay người, nhìn Vu Thịnh Ưu thở dài. Vu Thịnh Ưu lúc này mới nhìn toàn bộ , nhiệt tình vừa rồi nháy mắt lạnh xuống! Hóa ra chỉ soái có nửa mặt a! Còn nửa bên mặt tất cả đều là những vết đao đáng sợ, mỗi cái đều giống như sâu, méo mó khúc khúc ở mặt , quả thực muốn bao nhiêu ghê tởm có bấy nhiêu! Xấu xí tưởng được!
      Vu Thịnh Ưu lập tức rời mắt khỏi , trong lòng tuyệt tình nghĩ: Ngươi đừng nhìn ta! Nhìn ta, ta cũng ngươi! Ta muốn buổi tối ngủ được.
      Cung phu nhân khoát tay, hạ nhân lại truyền: Nhị thiếu gia đến!
      Vu Thịnh Ưu lại lần nữa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nhị thiếu gia bộ dạng tuấn tú tuyệt luân, khóe mắt mang cười, tao nhã, hoàn toàn chính là hình tượng nam nhân ôn nhu Vu Thịnh Ưu thích nhất a! Này được, này được!! Vu Thịnh Ưu lại kích động ! Ta liền thích !
      Cung phu nhân lại khẽ cười :“Đây là lão nhị nhà chúng ta, Cung Viễn Hàm.”
      Vu Thịnh Ưu mê mẩn nhìn khuôn mặt tươi cười của Cung gia lão nhị, nga nga, đẹp quá a! Tuyệt đối kém so với nhị sư huynh, bất quá – dễ nhìn như vậy, vì sao lại ngồi xe lăn để hạ nhân đẩy vào?
      Vu Thịnh Ưu lại cuống quít thu ánh mắt lại, né tránh đối diện cùng Cung gia lão nhị ! Gì kia, nếu ta gặp , hoa hoa lệ lệ luyến ái trước khi tàn phế, có lẽ ta để ý chuyện đó ! Bất quá, hay là thôi ! Tin tưởng nhị thiếu gia tìm được nữ nhân tốt hơn ta!
      Lúc này Vu Thịnh Ưu có chút lo lắng, lão đại liệu có gì trọn vẹn ?
      Ngay tại thời điểm nàng vạn phần khẩn trương,
      Cung gia hạ nhân lại truyền: Đại thiếu gia đến!
      nam nhân đến, Vu Thịnh Ưu quay đầu liếc mắt nhìn cái, nhất thời hai mắt dại ra, nước miếng chảy loạn, tim đập thình thịch liên hồi! Chỉ thấy người vừa tới thân trường bào xanh ngọc hoa lệ, thân hình cao ngất thon dài, mày kiếm bay xéo nhập tấn, sống mũi đoan chính thẳng thắn, đôi bạc thần giống như đao tước, lông mi dài, đôi mắt đen sâu như nước hồ, thâm thúy như bầu trời đêm, càng hơn ngân hà đêm hè.
      Vu Thịnh Ưu nhìn chớp mắt, rốt cục trong cái đầu có bao nhiêu văn hóa cũng tìm được câu thành ngữ có thể hình dung : Nhân trung long phượng a!
      “Ưu Nhi! Ưu Nhi!” Cung phu nhân gọi ngốc Vu Thịnh Ưu há miệng nhìn mê mệt hồi, : “Đây là trưởng tử của nhà ta, Cung Viễn Tu.”
      “Vâng vâng.” Vu Thịnh Ưu ngây ngốc gật đầu, mắt sớm biến hình trái tim hồng.
      Cung phu nhân che miệng cười khẽ:“ ra con lựa chọn ai ?”
      Vu Thịnh Ưu ‘bang’ tiếng thanh tỉnh ! Quay đầu trong mắt đầy hoa nhìn Cung phu nhân kêu:“Mẫu thân!”
      Xem ra nha đầu Vu Thịnh Ưu kia cũng ngốc, xem! bắt đầu kêu mẫu thân !
      “Từ xưa đến nay, dài ấu có tự, trong nhà nếu có trưởng tử, trưởng tử thành hôn trước, thứ tử thành hôn sau, đây là quy củ tổ tiên truyền xuống, Ưu Nhi đương nhiên thể phá hỏng quy củ nghìn năm qua a.” Ngụ ý có thể hiểu ràng ! Mau đưa lão đại nhà ngươi cho ta !
      Cung phu nhân cười:“Nhưng dù quy củ là quy củ, Cung gia chúng ta cũng thể bởi vì quy củ mà ủy khuất con a.”
      có — có ủy khuất a.” Vu Thịnh Ưu xong lại lén liếc mắt nhìn Cung Viễn Tu cái, trái tim bùm bùm kinh hoàng đập, thiên, sao lại có thể soái như vậy a.
      Khóe miệng Cung phu nhân lộ ra nụ cười quỷ dị: “Con xác định chọn lão đại rồi?”
      “Xác định!”
      “Tự nguyện gả cho Cung tộc trưởng tử — Cung Viễn Tu?”
      “Rất tự nguyện !”
      “Nếu đổi ý?”
      Vu Thịnh Ưu trầm ổn tiếp lời: “Con nếu đổi ý, trời giáng thiên lôi đánh chết!”
      “Như thế, quyết định vậy ! Người tới, giúp đại thiếu gia thay hỉ phục, bái đường thành thân!” Cung phu nhân ra lệnh tiếng, Cung gia nháy mắt lại náo nhiệt, tấu nhạc, phóng hỉ pháo, náo nhiệt chúc mừng dứt bên tai, cúi đầu, cúi đầu lại cúi đầu! Vu Thịnh Ưu hoan hỉ vui mừng được đưa vào động phòng!
      ———– tiểu kịch trường ———–
      Vu Thịnh Ưu: Ai da ~ động phòng ! Động phòng ! Ta được đưa vào động phòng ! Ta rốt cục đem chính mình gả rồi!
      Cung phu nhân: Ai da ~ động phòng ! Động phòng ! Ta rốt cục cưới được vợ cho con trai lớn rồi !
      Vì thế……
      Mọi người tiếp tục xem ! Oa ca ca!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :