1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Ai động bảo bối dòng chính nương - Ngô Tiếu Tiếu C75.2

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      [​IMG]
      Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

      谁动了宝贝的嫡娘

      Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu 吴笑笑

      Thể loại: Xuyên , Nữ cường, sủng, hài, 2S.

      Nguồn convert:http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=77128

      Nguồn bản trung:http://www.chuanyuemi.com/book/10544.aspx

      Converter: ~watery~

      Editor: Alexandra Do

      [​IMG]

      Giới thiệu

      " Chưa kết hôn sinh con, đồi phong bại tục, từ hôn"

      tờ giấy từ hôn đưa đến trước mặt nàng, gương mặt kiều xinh đẹp trong nháy mắt tươi cười hớn hở, hai tay dâng tín vật đính hôn:

      " Cám ơn, tạm biệt, tiễn".

      khí trong cả phòng chợt thay đổi trước vẻ mặt đầy kinh ngạc của các công tử đệ nhất thế gia tại Sở Kinh. Trong lúc ấy ai chú ý đến tia sáng sắc bén xuất gương mặt kiều xinh đẹp đó.

      ' Mộ Dung Dịch, ngươi từ hôn ta trách ngươi nhưng nếu như ngươi có tham gia trong việc lập bẫy hãm hại ta, ta hoàn trả lại gấp đôi, tuyệt đối làm cho ngươi phải kêu cha gọi mẹ'.
      Nhân vật: Thượng Quan Vãn Thanh + Hạ Hầu Mặc Viêm (a.k.a: Đàm Đài Văn Hạo)= bảo bối Tiểu Đồng Đồng, và những nhân vật còn lại...
      Last edited: 24/11/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chính văn tiết tử

      Những làn sóng lăn tăn bao trùm Bích Hồ, ánh trăng hình lưỡi liềm chiếu xuống mặt nước, tựa như được che phủ bởi tầng sa mỏng, sương mù mờ mịt lượn lờ xung quanh, những lá sen màu xanh nhạt trôi nổi bồng bềnh giữa hồ nước, nhiều đóa hoa sen trắng lần lượt tiếp nối nhau tô điểm thêm vẻ đẹp của Bích Hồ, gió nổi lên làm thân cây sen dao động, sen trắng nhàng đung đưa theo vũ điệu, tựa như mỹ nhân nhàng nhảy múa. .

      Bên cạnh bờ, cành liễu treo ngược rủ rượi bên bờ hồ, những bông hoa gòn bay bổng nhàng giống như tuyết đầu mùa tung bay khi bắt đầu lập đông, khí tràn đầy hương cỏ dại, làm lộ ra những đóa hoa lúc lúc được che giấu trong bóng đêm u ám, buổi tối như vậy tuyệt vời và đầy tịch mịch.

      Bỗng nhiên, ào ào thanh vang lên.

      Trong hồ nước, tóc đen như tơ lụa, đường cong vòng cung tuyệt đẹp, người từ giữa hồ cố gắng hết sức để trồi lên, lộ ra gương mặt sáng sủa, khuôn mặt to chừng bàn tay, phải xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, cũng đơn thuần đáng , tròng mắt đen nhánh nhìn quan cảnh xung quanh , tựa như tinh linh trong đêm.

      Nàng hướng về phía bờ hồ mà bơi vào. Nằm úp sấp cạnh bờ hồ thuận tiện cố gắng dùng sức mà hô hấp chút, chân mày nhíu lại, mi mảnh khảnh như vầng trăng khuyết, gò má trắng nõn ra đồng dạng với gương mặt đỏ rực, lồng ngực hô hấp có vẻ khó khăn.

      Vãn Thanh sững sờ quan sát tình hình xung quanh, tâm trí cho tới giờ khắc này mới trở lại bình thường.

      Nàng Vãn Thanh, là thành viên trong hiệp hội siêu năng lực, nắm giữ khả năng đặc biệt đọc được vận mệnh của người khác, biệt hiệu "Đọc Mệnh Thánh Nữ", có thể thông qua vân tay người đọc được mệnh số cả đời của người đó, nhưng có mấy ai biết rằng nàng thế nhưng lại chết bởi trận tuyết lở.

      tại xem ra là chưa chết được, nhưng nơi này là nơi nào? Vãn Thanh vừa nhíu mày quan sát bốn phía, vừa dùng sức hô hấp, nàng cảm giác được toàn thân khô nóng, nóng hổi giống nằm trong đống lửa.

      Giống như trải qua cơn sốt nặng, dù ở trong hồ nước lạnh buốt, cũng thể kiềm chế nổi luồng khô nóng này.

      Chẳng lẽ nàng biết làm sao mà nàng bỗng nhiên đến nơi xa lạ, lại phải thể giải thích được mình lại đột nhiên chết sao?

      Vãn Thanh khỏi ngửa đầu nhìn trời,

      ‘ ông trời, ông thể đùa giỡn với con như vậy, nếu mà ông để cho con đến nơi đây, tốt xấu gì cũng phải để cho con sống sót nha ’.

      Các nàng là những người thuộc hiệp hội siêu năng lực, mỗi cá nhân tuy rằng được người người hâm mộ siêu năng lực của bản thân, nhưng cuộc đời lại quá ngắn, có lẽ đây chính là cái giá phải trả khi nghịch thiên .

      Nếu lúc này đây nàng chết, từ đây về sau, nàng thể đọc mệnh được nữa, để tránh khỏi phải gặp kết quả thảm hại trong tương lai.

      Vãn Thanh suy nghĩ, liền hướng bờ bò vào, tuy rằng đêm hè cũng lạnh lắm, nhưng Vãn Thanh vẫn là nhịn được mà run rẩy chút,

      ' nàng dường như ngâm mình trong thời gian lâu, lòng bàn tay, làn da , toàn thân người đều bắt đầu nhăn nhúm sưng lên, còn có..., mình tại sao lại xuất ở chỗ này? người mặc tầng tầng lớp lớp quần áo, nhìn qua giống đồ thời cổ đại hay mặc, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?'.

      Vãn Thanh đầu óc mơ hồ, chân hơi mềm có khí lực, chậm chập chống đỡ cơ thể đứng lên, lê lết về phía trước mà .

      Nơi này rất đẹp, có hoa có cỏ, có hồ có đình, chính là vì sao đầu nàng choáng váng ý thức như muốn nổ tung, toàn thân càng ngày càng vô lực, cái nóng càng ngày càng thiêu đốt cơ thể? Có vẻ như có cái gì giống như dục vọng muốn lao ra khỏi cơ thể.

      Vãn Thanh nhịn được mắng chửi người:

      "Dammit, đây là có chuyện gì?"

      Chân nàng bước càng ngày càng yếu, hơn nữa trong đầu xuất rất nhiều hình ảnh quái lạ, đều là vài hình ảnh nam nữ quan hệ, mà nàng vừa nghĩ đến những nam tử có thân hình cường tráng kia, ngũ quan hoàn mĩ, đôi môi khêu gợi, cả người có vẻ như cực kỳ hưng phấn, Vãn Thanh nhịn được hoảng sợ ngây ngẩn cả người.

      Chẳng lẽ nàng bị người kê đơn? Nguyên lai là như vậy, nàng bị người kê đơn, đó là lí do mà những biểu của cơ thể lúc này đây là vì nàng cần người nam nhân đến để giải mị dược trong cơ thể, là thế này phải ?

      Vừa tự nghĩ như vậy, nàng khỏi đau đầu.

      ra, bản thân nàng là Đọc Mệnh Thánh Nữ của thế kỷ 21, nàng là nhân vật truyền kỳ, được thần hóa để làm biểu tượng của quốc gia, tuy rằng nàng có rất nhiều khách hàng, nhưng có thời gian tìm hiểu các mối quan hệ nam nữ.

      Cho nên đó là nguyên nhân chính mà đến bây giờ nàng vẫn còn tấm thân xử nữ trong sạch, chẳng lẽ nàng lần vô tình xuyên qua, liền như vậy mà mất trong sạch của bản thân mình sao?.

      Nhưng bây giờ phải là về vấn đề trong sạch còn hay mất, đêm hôm khuya khoắc, còn là nơi hoang vu thanh vắng, muốn nàng đến chỗ nào tìm nam nhân, Vãn Thanh suy nghĩ, đường đấu tranh về phía trước, lết lết về phía trước, y phục người bị nàng kéo xuống lộ ra mảng lớn cảnh quan trước ngực, dù sao cũng ai thấy, nàng vẫn là hóng mát chút .

      Nghiêng ngả chao đảo, tìm tìm kiếm kiếm, cuối cùng cũng biết tới chỗ nào? lúc mông lung thấy phía trước có thác nước như tấm lụa bạc tung bay, tảng đá lớn lúc này thế nhưng người ngồi, nam nhân mang mặt nạ, mắt nhắm lại dường như luyện công, đỉnh đầu khói mù mịt mênh mông, đám khói đó vậy mà lại là màu xanh, lộ ra chút quỷ dị, chỉ lát sau, sương khói phai nhạt , hình như rất nhanh luyện xong.

      Vãn Thanh toàn thân khô nóng đạt đến giới hạn, ý thức của nàng có chút mơ hồ, ràng cảm nhận được bản thân nếu làm gì đó ngay lập tức nàng mất mạng, mất mạng vì mị dược sao?

      , nàng cho phép, nhịn được xông tới, ôm lấy nam nhân kia, vừa tới gần thân thể của , nàng liền cảm nhận được cơ thể mình, toàn thân mình dâng lên luồng cảm giác thoải mái, nhịn được giống con chó con liếm tới liếm lui, tay cũng khách khí ôm chầm lấy eo nam nhân kia.

      Nam nhân kia, hình như ngẩn ra, thân mình cứng lại, thêm thể động đậy, giờ phút này tu luyện đến cấp huyền khí, căn bản thể thoát ra khỏi cảnh giới, nếu như cưỡng chế tách ra, chỉ biết là tẩu hỏa nhập ma, liều mạng hô hấp, cho nên chỉ có thể để mặc cho nữ nhân này ở người muốn làm gì làm.

      Cái tay kia dường như có thể trêu ghẹo ngọn lửa thổi bùng lên, di chuyển theo cổ áo của xuống, thẳng vào ngực rồi xuống đến bụng của .

      Sau đó bắt đầu hồi dồn dập thở dốc, dùng sức xé quần áo của , thân thể mềm yếu kia liền đè lên người , hai luồng lửa nóng cùng nhiệt độ nóng bỏng của thân thể, cùng nhau triền miên.

      Vãn Thanh mặc dù chưa từng trải qua chuyện nam nữ, nhưng tại nàng trúng phải mị dược, hoàn toàn mặc kệ biết hay cứ làm theo cảm tính , hơn nữa ở đại từng xem qua rất nhiều phim ảnh khiêu dâm, do đó mà nhìn trái bầu có thể vẽ ra cái gáo, có khuông có dạng mà hoàn thành quá trình.

      Vào thời điểm khi hoàn toàn nhồi nhét cái vật cực nóng kia vào sâu trong cơ thể, nàng cảm nhận được lúc cái kia đâm thủng thân thể đột nhiên căng đau, cơn đau lan tràn khắp cơ thể, cả người dường như cứng đơ vì đau đớn.

      Sau đó nàng cảm nhận được cảm giác thoải mái mà thỏa mãn từ sâu trong cơ thể tràn ra, toàn thân sảng khoái, loạt những động tác nguyên thủy cứ lập lập lại, biết thời gian bao lâu, nhiệt độ lui dần dần xuống, ở động tác cuối cùng, nàng rốt cục hoàn toàn tỉnh táo, mị dược giải.

      Nàng vậy mà lại dám làm ra loại tình này, nàng cảm nhận được cái kia vẫn còn trong cơ thể nàng, Vãn Thanh chỉ cảm giác xấu hổ cực kỳ.

      Lơ mơ hiểu được đến nơi này, chẳng những trúng mị dược, còn đem con người ta đè ra, nàng nhanh chóng leo xuống khỏi thân thể của người bị đè kia, luống cuống tay chân mặc quần áo, sau đó ôm áo khoác, chạy nhanh như tên bắn cách ly khỏi trường tội ác.

      Nam nhân nằm ở kia sau khi nàng rời khỏi, con ngươi thình lình mở ra, so với ngôi sao trời còn muốn sáng chói mắt hơn, trong nháy mắt sát khí phát tán ra xung quanh, tiện thể bắt đầu quá trình vận hành nội lực.

      Vãn Thanh vừa vừa mặc áo khoác, nghĩ vừa rồi cứ như vậy cùng người nam nhân xa lạ xảy ra quan hệ, trong lòng khỏi tức giận chính mình, nhưng mà người nam nhân kia dáng người tương đối tệ, gợi cảm, hơn nữa rất mạnh mẽ.

      Nhưng mà đáng lẽ ra nàng bây giờ phải nên có chút tự giác hối hận sao? Vì sao còn suy nghĩ lung tung? Vãn Thanh thầm mắng bản thân mình tiếng, sau đó hướng nơi xa mà chạy.

      Lúc này xa xa ngừng truyền đến thanh, mơ hồ còn có ánh sáng của đèn lồng.

      "Đại tiểu thư, ở đâu?"

      "Đại tiểu thư, ở đâu?"

      Vãn Thanh giật mình sửng sốt hồi, biết đại tiểu thư trong miệng những người này là ai, thuận tiện, nàng vừa vặn muốn hỏi chút thông tin từ những người này, như đây là địa phương nào?, nghĩ liền bất chấp tất cả, hướng tới những người đó chạy tới...
      Nhược Vân, bornthisway011091, 19008 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1: Chuẩn bị trở về kinh

      Cây hòe tươi đẹp, dưới ánh nắng chiều xuyên thấu mỏng, tựa như tầng mây được chiếu xuống ở nơi chân trời, xa xa là ngọn núi được bao quanh bởi dòng nước, như được phủ lên tầng màu sắc tươi sáng, màu xanh rậm rạp của núi non nhấp nhô càng làm tăng thêm vẻ huyền bí, mây trắng cao chót vót ở tận đỉnh núi cao, nhìn như trong tầm tay nhưng khoảng cách lại xa vời vợi.

      Trong rừng đầy những nhánh cây um tùm tươi tốt, bỗng nhiên chim chóc bị kinh sợ bay , giọng con nít êm tai vang lên.

      "Mẫu thân, mẫu thân, mau nhìn, đây là hoa sinh đôi màu xanh thẫm”.

      Trong lúc đó vang lên thanh của vật gì đó rớt xuống, bóng dáng nho chạy băng băng ở đường mòn u trong núi, cách đó xa người nữ tử xinh đẹp đáng cất tiếng gọi to.

      "Đồng Đồng, con cẩn thận chút, đừng để té xuống."

      Vừa xong, đôi chân bước nhàng nhanh chóng đến, đỡ cậu nhóc nghịch ngợm phía trước kia, bé có đôi mi cong cong như trăng lưỡi liềm, tựa như dùng bút mà vẽ lên, mắt vừa to vừa tròn lại long lanh ướt át, giống như hai quả nho tươi mọng nước mượt mà vô cùng, môi nhắn màu hồng xinh xắn chu chu lên, càng tăng thêm vẻ đáng hoạt bát, mặc bộ màu tím đỏ với áo ngoài màu đỏ và áo trong màu tím, tôn lên nước da trắng mịn như tuyết, đứa bé này từ đầu đến chân giống như tinh linh bé vừa rơi xuống nhân gian, làm người khác thể rời khỏi tầm mắt, bé trai xinh đẹp đáng .

      Thở hổn hển, hai tay nâng cao dược liệu vừa tìm được giống như dâng vật quý:

      "Mẫu thân, nhìn xem, con tìm được hoa sinh đôi màu xanh thẫm nè”.

      Nữ tử mỉm cười nhìn bé, khuôn mặt đầy cưng chìu, vươn tay cẩn thận mà lau mồ hôi mặt của bé, nhìn dược liệu trong tay của bé:

      " Đồng Đồng của chúng ta ra tay, đương nhiên là giỏi nhất rồi".

      này chính là Vãn Thanh người mà vào sáu năm trước xuyên đến nơi này, ngày đó khi nàng xuyên qua, thân trúng mị dược, trong mơ hồ phát người nam nhân mang mặt nạ. Sau đó nàng...

      Mà ngay trong đêm đó, nàng thế nhưng ngoài ý muốn trúng thưởng, đứa trước mắt chính là con trai bảo bối của nàng Thượng Quan Đồng, năm nay năm tuổi, là thiên tài Dược Sư, thích nhất nghiên cứu chế tạo các loại đan dược, đó là lí do ngày hôm nay nàng cùng con lên núi hái thuốc.

      "Mẫu thân, chúng ta tìm đủ vài vị thuốc cần thiết rồi, nên trở về thôi."

      Thượng Quan Đồng cười tủm tỉm gấp gáp mở miệng, bé ước gì trở về ngay lập tức để nghiên cứu chế tạo đan dược, Vãn Thanh biết suy nghĩ của bé, gật gật đầu .

      "Được, chúng ta trở về , nhưng mà Chiêu Chiêu đâu rồi?"

      Chiêu Chiêu là con khỉ, từ ba năm trước sau khi ăn đan dược của Đồng Đồng, về sau nó liền rời , luôn ỷ lại vào bọn họ, con khỉ này chỉ lớn bằng cỡ bàn tay, toàn thân có lông màu vàng, thích ăn đan dược, nó ăn đan dược do Đồng Đồng luyện mà trưởng thành, cực kỳ thông minh, tuy rằng thể , nhưng mà thông qua ngôn ngữ cơ thể, bọn họ có thể trò chuyện với nhau.

      Hai mẹ con lúc này mới phát thấy Chiêu Chiêu đâu nữa, Đồng Đồng liền nôn nóng, đó là bạn thân của bé, là cục cưng của bé nha.

      " Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu, chúng ta phải quay trở về nhà thôi"

      Bé kêu liên tục hai lần, tiếng chít chít vang lên, là thanh của con khỉ màu vàng xuất từ giữa trung giống như đám mây màu vàng xuyên qua bầu trời, nhảy đến vai Quân Tiểu Mạch, trong tay còn cầm nắm dược liệu màu tím, khoe ra đưa tới trước mặt Thượng Quan Đồng. Dùng động tác hỏi bé:

      “ Tiểu Đồng Đồng, nhìn, đây là cái gì? Đây là cái gì?”.

      Thượng Quan Đồng cùng Vãn Thanh qua nhìn, chỉ thấy đó là nắm cỏ dại màu tím, biết là gì? Vãn Thanh rành về dược liệu lắm, do đó nhìn con đứng bên cạnh mình, chỉ thấy Thượng Quan Đồng tiếp nhận dược liệu cầm xem xem lại, lại ngửi ngửi, lập tức hưng phấn lên tiếng:

      "Mẫu thân, đây là cây Cẩu Kỷ, thuộc loại dược thảo thượng đẳng”.

      xong, liền đem dược thảo quý bỏ vào sọt phía sau lưng, sau đó vươn tay ôm Chiêu Chiêu, sờ sờ đầu của nó, đáng mở miệng:

      " Chiêu Chiêu, đợi lát nữa ta thưởng cho ngươi năm viên dược hoàn."

      Chiêu Chiêu lập tức vui vẻ nâng cái đuôi dài lên mà lắc lư, lắc bên trái cái, lắc bên phải cái, hai mắt tỏa sáng, vẫn là Tiểu Đồng Đồng tốt nhất.

      Vãn Thanh nhìn mọi việc diễn ra trước mắt, nụ cười mặt càng sâu, mắt sáng trong như ánh sao đêm, tĩnh mịch mà cháy bỏng, vươn tay kéo tay của con trai:

      ", xuống núi."

      Hai mẹ con hai người cùng con khỉ nho màu vàng cùng nhau xuống núi, dọc theo đường Tiểu Đồng Đồng thỉnh thoảng chuyện cùng Chiêu Chiêu, tâm tư của Vãn Thanh lại chìm vào suy nghĩ về những việc xảy ra trong mấy năm nay.

      Đây là Huyền Vũ đại lục, xung quanh đại lục này tồn tại mấy chục đất nước khác, trong đó có bốn nước lớn là Kim Hạ, Long Phiên, Hiên Viên và Thương Lang, địa phương mà nàng tại sinh sống là ranh giới giữa hai nước kim Hạ cùng Long Phiên.

      Nàng là người Kim Hạ, là con cháu thuộc dòng dõi chính thất của Thượng Quan gia, danh sách đứng hàng cuối cùng của trong năm gia tộc lớn nhất, tên gọi Thượng Quan Vãn Thanh.

      Ngày đó xuyên qua, nàng bị người kê đơn, phải tìm người giải độc, sau đó nghe được thanh nên chạy đến, những người đó là người Thượng Quan gia, bọn họ nghĩ tới đại tiểu thư của mình lại xảy ra chuyện như vậy, cho nên phụ thân của thân thể này lập tức phái người đưa nàng rời xa kinh thành, đến Thủy Nguyệt Am ngoài ngàn dặm.

      lần trôi qua sáu năm.

      Ngày đó nàng tưởng rằng phụ thân Thượng Quan Hạo là ghét bỏ nàng vì nàng làm gia tộc mất mặt, cho nên mới phải đuổi nàng ra khỏi kinh thành, về sau nàng mới biết được, kỳ thực người phụ thân này là vì bảo vệ nàng, mới để nàng rời xa kinh thành tạm thời để tránh nạn, chỉ cần chờ qua đoạn thời gian nữa để nàng hồi kinh, ai biết được sau đó nàng thế nhưng lại mang thai, hơn nữa nàng nghĩ trở lại kinh thành.

      Sáu năm khiến cho Vãn Thanh, , nên gọi là Thượng Quan Vãn Thanh đem toàn bộ nơi này đều hiểu .

      Đây là thế giới cổ võ, cái thế giới này người có võ đều được tôn trọng, rất nhiều người đều tập võ, mấy gia tộc khổng lồ đều có mấy người xuất sắc, đương nhiên cũng có rất nhiều người có năng lực hoặc là người bình thường, bởi vì cả ngày làm việc bận rộn lo ấm no, dĩ nhiên là có thời gian tập võ, hễ là người có chút thân phận địa vị đều tập võ.

      Người luyện võ nơi này giống trong trí nhớ của nàng về thế giới cổ võ, có chút tính chất của tiểu thuyết, vừa nhìn liền có thể nhìn ra nội lực tu vi của người khác các cấp bậc gồm: Xích - màu đỏ nhạt, Chanh - màu cam, Hoàng - màu vàng, Lục - màu xanh biếc, Thanh - màu xanh lá, Lam - màu xanh da trời, Tử - màu tím, tổng cộng có bảy Huyền cấp.

      Còn mắt thường nhìn thấy được màu sắc, gọi là Huyền khí, mỗi cấp Huyền khí lại chia làm tam phẩm, nhất phẩm là nhan sắc kém cỏi nhất, nhị phẩm là trung sắc, tam phẩm là sắc thái màu sắc đậm nhất .

      Ngoại trừ võ gia cần phân biệt các cấp bậc, còn có các ngành nghề và tên gọi khác nhau, giống như luyện đan hoàn kêu Dược Sư, bảo bối của nàng thuộc hệ này, Dược Sư được phân chia các cấp bậc: sơ cấp Dược Sư, trung cấp Dược Sư, cùng cao cấp Dược Sư, Linh Dược Sư, cùng Thần Dược Sư, trước mắt Tiểu Đồng Đồng tu vi đạt tới giai đoạn trung cấp Dược Sư.

      Mà còn có loại nghề nghiệp thế nhưng kêu Phù Thủy, nghe Phù Thủy có năng lực tiên đoán trước tương lai, lại có thể biết trước mệnh số của người, phân chia làm: sơ cấp Phù Thủy, trung cấp Phù Thủy, cao cấp Phù Thủy, Linh Vu Sư cùng Thần Vu Sư có năm loại.

      Đối với cái gọi là kỹ năng Phù Thủy, Vãn Thanh có chút mơ hồ, đây là kỹ năng kiếp trước của nàng, có thể đoán trước mệnh số của người, nàng thề vĩnh viễn bao giờ lại đoán mệnh, nghĩ tới thậm chí xuyên đến thời đại này mà vẫn có người giống nàng như thế tồn tại.

      Bất quá Dược Sư cùng Phù Thủy đều rất hiếm thấy, đại đa số vẫn là người có năng lực, cùng người bình thường giống hệt nhau, nhưng người tập võ cũng rất nhiều.

      Nguyên lai Thượng Quan Vãn Thanh, đạt tới Huyền khí, (màu cam)Chanh Huyền nhị phẩm, trong sáu năm này, nàng siêng năng luyện tập, tại đạt tới (màu xanh da trời) Thanh Huyền nhất phẩm, nghe Lý sư phụ tại am ni , nàng đạt cấp bậc cao thủ, nhưng mà cách cao thủ chân chính còn có chút khoảng cách.

      khi tu luyện đến cấp bậc Huyền khí, sau này rất khó có thể thăng cấp, nghe cần phải có linh đan hoặc là thần khí cao cấp, mới có thể tu luyện tiếp, đó là vì sao mà trước mắt nàng chỉ có thể tu luyện đến cái cấp bậc này, trong lúc nhất thời cách nào đột phá.

      Mà bảo bối Tiểu Đồng Đồng liều mạng luyện đan, vì trợ giúp nàng tăng lên nội lực tu vi, đáng tiếc năng lực Tiểu Đồng Đồng còn chưa luyện ra cao cấp đan dược được, chỉ có thể luyện những loại đan dược thông thường.

      Vãn Thanh vừa vừa nghĩ, mắt thấy tới chân núi, chỉ thấy dưới chân núi, bóng dáng đỏ thẫm bước qua lại, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, vừa nhìn thấy hai mẹ con Vãn Thanh hai người xuống dưới núi, chào đón.

      "Tiểu thư, người trong phủ đến?"

      chuyện là nha đầu của Vãn Thanh tỳ nữ Hồi Tuyết, Hồi Tuyết là nha đầu mà mẫu thân nàng lưu lại cho nàng, chẳng những trung thành, hơn nữa hết sức thông minh, võ công tu vi cũng rất cao, đạt (màu xanh da trời)Thanh Huyền nhị phẩm, so với võ công của Vãn Thanh còn muốn cao hơn chút, giờ phút này gương mặt thanh tú tràn đầy lo lắng, nhìn chủ tử của mình.

      "Ai tới ?"

      Vãn Thanh cười mở miệng, Tiểu Đồng Đồng sớm nóng lòng kêu lên:

      "Có phải ông ngoại đến đây hay ? Có phải là ông hay ?"

      Tiểu Đồng Đồng rất thích Thượng Quan Hạo, người đó rất thương bé, hàng năm đều tới chuyến thăm mẹ con nàng, cũng mang nhiều lễ vật đến, năm nay lại chưa đến, đó là lí do mà Tiểu Đồng Đồng mới nóng vội như thế.
      Đáng tiếc tiếng của bé vừa dứt, Hồi Tuyết lắc lắc đầu:

      " phải lão gia, là thủ hạ của lão gia, là lão gia bị bệnh, bảo tới đón tiểu thư hồi kinh ."

      "Cha bị bệnh?"

      Vãn Thanh nhíu mày, kiếp trước nàng là nhi, kiếp này rốt cục có được tình thương của cha, tuy rằng Thượng Quan Hạo phải là cha của nàng, nhưng cho nàng tình thương của cha, cho nên ở tận đáy lòng của nàng người đó trở thành cha rồi.

      Mặc dù ở Thượng Quan gia, cha của nàng, cha Thượng Quan Hạo là người được xem trọng, là Thượng Quan gia phế vật, sống đến hơn 40 tuổi, cho tới bây giờ vẫn là nho tứ phẩm học sĩ, võ công càng được, nghe đến bây giờ vẫn là (màu cam)Chanh Huyền giai.

      Chẳng những là người Thượng Quan gia, mà toàn bộ Sở kinh, đều có bao nhiêu người coi trọng , nhưng điều này cũng làm ảnh hưởng đến Thượng Quan Vãn Thanh, nàng nhận biết , người đó là cha nàng, cho nên khi nghe Hồi Tuyết vậy, liền bắt đầu nóng vội, lướt qua thân thể của nàng chân bước nhanh hơn.

      "Là Mã Thành?"

      "Đúng, thưa tiểu thư " Hồi Tuyết cung kính gật đầu, nắm tay Tiểu Đồng Đồng, theo phía sau tiểu thư, đoàn người hướng am ni đến.

      Hoàng hôn trải dài dọc theo đường mòn, cuối chân trời khói xanh lượn lờ, đó là hương khói từ am ni bay lên.

      Vãn Thanh men theo con đường trải đầy đá cuội cổ kính hướng am ni , vừa vừa :

      "Chuẩn bị trở về kinh."

      "Vâng, tiểu thư."

      Hồi Tuyết lên tiếng trả lời, trong lòng lại thở dài tiếng, lên được cái gì mùi vị gì, từng hi vọng tiểu thư hồi kinh, lại sợ hãi sau khi tiểu thư hồi kinh có những thương tổn gì, bởi vì những người trong kinh đó đều phải là người dễ chọc, bằng chuyện năm đó,.. như vậy liền phát sinh ở người tiểu thư.

      Nhưng mà tiểu thư bây giờ cùng tiểu thư trước kia giống nhau, biết vì sao, sau ngày nhảy sông đó, sau khi tiểu thư trở về, càng trở nên thông minh hơn so với trước kia rất nhiều, lơ đãng mà phát ra quyết đoán, khiến bản thân nàng tự nhiên tuân theo mệnh lệnh của tiểu thư.

      Thế nhưng nàng nghiêm túc quan sát lại tìm ra được điểm đáng nghi nào, lại nhìn ra cái gì, duy chỉ có loại cảm giác, tiểu thư đặc biệt thích cười, bất kể là tâm tình tốt, hay xấu, nàng luôn cười, nụ cười kia che dấu hết thảy, nhưng lúc này đây lại giống nhau.

      "Như thế nào?"

      Phía trước thanh bỗng vang lên, Hồi Tuyết nhanh chóng thu lại tâm trạng của mình, nhìn , tiểu thư ràng ở phía trước, nhưng lại biết tâm trạng của nàng yên, đây là chỗ lợi hại của nàng.

      "Tiểu thư, ta lo lắng về chuyện người hồi kinh?"
      bornthisway011091, B.Cat, 19006 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: Diệu thúc thúc

      Ở trước cửa Am, hai tiểu ni quét rác, còn có mấy người khác mong mỏi trông mong, đứng đầu là Mã Thành, là thủ hạ của Thượng Quan Hạo, vừa nhìn thấy Vãn Thanh tới, Mã Thành cùng đám người Thượng Quan phủ cung kính mở miệng. :

      "Gặp qua đại tiểu thư?"

      Vãn Thanh gật đầu cái, nhìn bọn họ, từ từ mở miệng:

      "Phụ thân bị bệnh?"

      "Dạ đúng, lão gia bệnh nặng, cho nên mới phái tiểu nhân tới đón đại tiểu thư hồi kinh."

      Vãn Thanh gì, ngẩng đầu hướng về phía chân trời, chỉ thấy tia sáng cuối chiều cuối cùng lui dần xuống, trời bắt đầu tối, mặt trăng tròn tròn treo ở giữa trung, ánh sáng xanh nhạt chiếu xuống, xem ra tối nay được, nàng nhìn Mã Thành .

      "Ngày mai sáng sớm lên đường hồi kinh, đêm nay các ngươi ở dưới chân núi tìm hộ gia đình nào đó nghỉ ngơi đêm "

      "Vâng, đại tiểu thư."

      Mã Thành có cự tuyệt, lên tiếng trả lời, sau đó hướng Vãn Thanh cúi chào liền lui xuống, đợi rồi, Vãn Thanh xoay người vào trong, hai tiểu ni trước cửa hướng nàng chào hỏi, sau đó cầm chổi vào, đóng lại cửa Thủy Nguyệt Am.

      Vãn Thanh dẫn Hồi Tuyết cùng bé xuyên qua đại điện, men theo con đường về phía sau am.

      Phòng các nàng ở phía sau Thủy Nguyệt Am, cách xa am ni , mọi người dẫm lên ánh trăng mà , chỉ thấy dưới ánh trăng sáng lung linh có gốc cây cao lớn tươi tốt, bóng dáng cao to mặc áo bào màu trắng thong thả dựa vào gốc cây, có vẻ như chờ người.

      Thượng Quan Đồng phản ứng đầu tiên, bé vui mừng mà xông tới, lao thẳng vào bóng người kia.

      "Diệu thúc thúc, ngươi tại sao cũng đến?"

      Bóng dáng phía trước quay lại, giang rộng hai cánh tay, cười nhàng đem Thượng Quan Đồng bế lên, sau đó ôm bé quay vòng vòng, Thượng Quan Đồng lập tức ôm đầu của , khanh khách cười:

      "Diệu thúc thúc, quay , lại quay tiếp "

      Người kia cũng thuận theo cầu của bé, quay vòng vòng đến mấy vòng lớn, chọc cho Thượng Quan Đồng càng vui vẻ, chú khỉ Chiêu Chiêu ở bên phát ra tiếng kêu chi chi cùng phối hợp với tiếng cười của bé như giai điệu của dàn nhạc, vui vẻ dứt.

      Vãn Thanh qua, bình tĩnh nhìn bọn họ, cho đến khi hai bóng người lớn dừng lại, sau đó người nọ nhìn nàng, ôn nhã mở miệng:

      " trở lại?"

      Vãn Thanh gật đầu, mang theo nụ cười nhìn người đối diện, thân bạch y đứng dưới ánh trăng sáng rực rỡ, nhìn tuấn tú nhã nhặn, vầng trán tựa như đám mây che phủ trăng rằm, lại thêm giống như thần tiên xuất giữa hồ nước, giơ tay nhấc chân tao nhã cao quý (đẹp mắt lại quý phái), vừa nhìn liền biết người này có thân thế tầm thường, chính là các nàng cũng biết từ đâu tới đây, muốn đâu, chỉ biết là kêu Long Diệu, sống nhờ ở phòng thuộc tòa nhà độc lập phía sau Thủy Nguyệt Am, để nghỉ ngơi và điều dưỡng cơ thể.

      Ba năm trước bọn họ trong lúc vô tình gặp nhau, sau đó cũng thường qua lại, rất thương Tiểu Đồng, là trong những người trong lòng của Tiểu Đồng.

      "Diệu thúc thúc, ngươi tại sao lại ở chỗ này?"

      Thượng Quan Đồng ngồi ở vai Long Diệu, ôm đầu của , tò mò hỏi, sau đó đợi Long Diệu trả lời, liền mở miệng giọng giống như người lớn:

      "Ồ, ta biết, ngươi ở đây chờ chúng ta đúng hay ?"

      Long Diệu trả lời bé mà ngẩng đầu nhìn Vãn Thanh:

      "Có người tới tìm các ngươi, các ngươi chắc hẵng là muốn rời ."

      ' Tâm tư của người này là nhạy cảm ', Vãn Thanh nghĩ, cười gật đầu:

      "Ừ, ngày mai vào lúc sáng sớm chúng ta rời khỏi nơi này, trở về Sở Kinh."

      Nàng là người Kim Hạ, thuộc trong năm gia tộc lớn, Thượng Quan gia dòng chính nữ , Long Diệu biết, cho nên nàng có gì phải giấu diếm .

      Ở phía sau Hồi Tuyết qua mở cửa phòng ngủ, vào bên trong, đèn trong phòng rất nhanh sáng lên, Vãn Thanh nhìn phía con:

      "Tiểu Đồng, còn đem cái cặp dược thảo người gỡ xuống, Diệu thúc thúc thoải mái đâu"

      "Dạ, dạ " Thượng Quan Đồng gãy đầu, đợi Long Diệu buông bé xuống đất, bé mang cái cặp dược thảo sau lưng vào trong phòng, vừa được hai bước, sợ Long Diệu mất, liền quay đầu nhìn :

      "Diệu thúc thúc, ngươi đừng , đợi chút nữa (vân vân…và vân vân) Đồng Đồng."

      "Được."

      Long Diệu cười nhìn tiểu tử kia, trong mắt là tràn đầy cưng chiều, , rất thích cậu nhóc Đồng Đồng này, chẳng những tinh ranh cổ quái, hơn nữa lại làm cho người ta thương , ràng là cậu bé lại trưởng thành sớm giống như người nam tử, thông minh tuyệt đỉnh.

      Thượng Quan Đồng nghe Long Diệu xong mới yên tâm, vào, Chiêu Chiêu cũng vào theo, ngoài cửa chỉ còn Vãn Thanh cùng Long Diệu, cùng quan sát lẫn nhau, tạm thời ai cũng chuyện.

      Ba năm này, hai người bọn họ cũng có trò chuyện nhiều, cũng quen biết nhiều, nhưng mà Vãn Thanh phải thừa nhận việc, Long Diệu ở trong lòng Tiểu Đồng Đồng chiếm lấy rất nặng phân lượng, bởi vì bé có cha, chỉ có Long Diệu cùng bé vui đùa, cùng bé cười, cho nên tình cảm của hai người rất tốt, là người khác cách nào thay thế được , hơn nữa Vãn Thanh rất cảm ơn chăm sóc bé.

      "Cảm ơn ngươi chăm sóc Đồng Đồng cho tới nay"

      lòng câu cảm ơn vì các nàng phải lập tức rời khỏi, đây là lời nàng nên với Long Diệu.

      Long Diệu , mà nhìn Vãn Thanh, ánh sáng xanh mỏng manh của ánh trăng chiếu mặt Vãn Thanh, gương mặt nàng xinh đẹp mà kiều diễm, cũng phải dạng người vì sinh con mà trở nên già nua, ngược lại rất quyến rũ, hơn nữa đặc biệt thích cười, Long Diệu chưa từng thấy qua nữ nhân nào so với nàng lại thích cười hơn, bất kể là tức hay giận, vẫn là khác nhau, nàng luôn giữ khuôn mặt tươi cười, nụ cười che dấu tất cả hỉ nộ ái ố của nàng, mà chỉ có ý nghĩ.

      Nữ nhân này đơn giản, sâu hiểm khó dò, còn có đứa Đồng Đồng đáng đến thế, nghĩ phải rời khỏi các nàng, lòng thế nhưng buồn bã như mất vật gì, cho nên mới chủ động chạy tới tìm bọn họ.

      "Ta muốn mời các ngươi ăn bữa cơm."

      "Được, ở nơi nào?" Vãn Thanh cũng ngại ngùng, quen biết ba năm, mời ăn bữa cơm là cần thiết.

      "Ở chỗ của ta, ta làm đồ ăn, đợi lát nữa các ngươi qua."

      Long Diệu xong xoay người liền , bóng dáng tao nhã mà thần bí, trong lúc ánh trăng mờ dần, gương mặt Vãn Thanh như có điều suy nghĩ, Long Diệu đến tột cùng là người ở nơi nào? là ai? nghĩ, Đồng Đồng chạy vội ra, gặp Long Diệu, bé lập tức thất vọng:

      "Diệu thúc thúc phải chờ ta sao? đâu?"

      Vãn Thanh ngồi xổm người xuống nhìn con: "Đồng Đồng, con rất thích Diệu thúc thúc sao?"

      Thượng Quan Đồng nghiêm túc suy nghĩ gật đầu, Vãn Thanh lại hỏi tiếp:

      "Có bao nhiêu thích?"

      Thượng Quan Đồng lại nghĩ, đôi mắt to xinh đẹp sâu thẳm như hồ nước xanh, chớp mắt cái, lại giống như cánh bướm, đáng vô cùng.

      "Mẫu thân, có, rất thích, cũng thích ông ngoại Hạo, còn có Chiêu Chiêu cũng đều là thích giống nhau."

      Bé giơ tay chỉ chỉ vị trí trước ngực, nhưng chỉ là điểm , bởi vì vùng ngực lớn của bé là dành cho mẫu thân nha, điểm này Vãn Thanh đương nhiên là biết, nhìn bé giải thích đơn giản như vậy mà lòng quặng đau, giang tay ôm bé vào lòng, nhàng :

      "Vậy đợi lát nữa, chúng ta cùng nhau đến chỗ Diệu thúc thúc ăn cơm, ngày mai chúng ta liền rời khỏi nơi này."
      bornthisway011091, B.Cat, 19005 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: Phân Ly - Chia cách

      Ở phía sau am ni mảnh cỏ xanh, qua bãi cỏ là khu rừng trúc, phía sau khu rừng trúc là tảng đá lớn lắm nằm gần ngôi nhà tranh, lúc này dọc theo hai bên con đường mòn đầy cỏ xanh trong rừng trúc có treo mấy ngọn đèn lồng, ngọn đèn mờ nhạt cũng đủ để thấp sáng xung quanh nhà tranh, lộ ra cái bàn lớn , lúc này bàn có vài món ăn, tuy rằng đơn giản, nhưng cũng phong phú.

      Những thức ăn này là Long Diệu tự tay làm, vừa nhìn thấy Vãn Thanh cùng Đồng Đồng đến, lập tức đón tiếp, mời hai mẹ con ngồi xuống.

      Hồi Tuyết qua, chuẩn bị phục vụ bọn họ, Long Diệu ngẩng đầu nhìn nàng lên tiếng:

      "Ngươi cũng cùng nhau ngồi xuống , dù sao cũng có người ngoài."

      Hồi Tuyết lắc đầu, Đồng Đồng sớm :

      "Hồi Tuyết tỷ tỷ, ngươi ngồi xuống cùng nhau ăn , Diệu thúc thúc làm thức ăn rất được, ta thường xuyên ăn nha, ngươi nếm thử "

      Đồng Đồng tự hào , giống như Long Diệu biết nấu ăn là chuyện rất đáng tự hào vậy, hơn nữa đặc biệt điều đó khiến bé kiêu ngạo, mọi người đều nhìn bé, Long Diệu càng là nhịn được giơ tay sờ đầu của bé, trong lòng chảy dòng nước ấm, , ba năm này, tuy rằng chăm sóc Đồng Đồng, nhưng chỉ vì cuộc sống của quá đơn buồn tẻ, Đồng Đồng mang cho ấm áp, cho nên phải là chăm sóc lẫn nhau mới đúng.

      "Đồng Đồng, đến, ăn thử cái này."

      Đồng Đồng lập tức ngẩng mặt lên nhìn Long Diệu: "Cảm ơn."

      xong liền cúi đầu xuống dùng bữa, Vãn Thanh cũng có di chuyển, nhìn Long Diệu cùng Đồng Đồng, hình ảnh ở chung của hai người ấm áp như thế, vậy mà nó lại khiến nàng có chút xót xa.

      Đồng Đồng vẫn còn và tận trong lòng bé bởi vì có phần diện của Long Diệu, mà hành động trở nên bình thường chút, bé rất cởi mở lại hoạt bát, trong này Long diệu chiếm phần nguyên nhân, chỉ như thế, Long Diệu hình như là Luyện Đan Sư có tiếng, chính bởi vì ảnh hưởng của , Đồng Đồng mới tinh thông luyện đan như thế, kiến thức của bé hầu hết đều do Long Diệu dạy, nếu như kể đến từ khi bắt đầu mà Long diệu phải là sư phụ của Đồng Đồng .

      Hồi Tuyết đứng lên, vì mỗi người rót ly rượu, Long Diệu nâng ly lên nhìn Vãn Thanh:

      "Chúng ta cùng nhau nâng ly, uống cạn ly này, vì chúng ta sắp phải bước vào cuộc sống giữa những con đường khác nhau"

      Vãn Thanh bưng rượu, nghĩ đến ý tứ trong lời của Long Diệu, khỏi cười mở miệng:

      "Ngươi cũng phải rời khỏi nơi này."

      Long Diệu gật đầu, làm các góc cạnh của gương mặt tuấn tú, khóe môi lộ ra mênh mông ý cười, lại gật gật đầu, nâng cao ly rượu, Vãn Thanh cũng nâng ly rượu, hai người uống cạn ly, Hồi Tuyết cũng cạn ly.

      Sau đó mọi người cầm lấy đũa và bắt đầu ăn, gió đêm se lạnh, gió thổi hiu hiu làm các lá trúc ma sát vào nhau tạo ra thanh xào xạc, mùi hương của cây trúc nhàng bay trong khí, Vãn Thanh nhàn nhạt mở miệng:

      "Chúc ngươi mọi chuyện đều thuận lợi."

      Long Diệu ngẩn người người chút, ngẩng đầu nhìn Vãn Thanh, vừa lúc nhìn thấy nàng cúi đầu ăn, nhã nhặn duyên dáng, gương mặt kia nhìn dưới ánh đèn trong đêm tối, càng làm tăng thêm vẻ xinh đẹp rực rỡ mà mê lòng người, lông mi dài che dấu đôi mắt thâm thúy của nàng, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, có thể làm tim người khác khỏi tắt nghẽn trong lòng, Long Diệu nở nụ cười.

      Nữ nhân này đúng là làm cho người ta khó có thể nắm bắt lấy, ràng gần trong gang tấc, hết lần này đến lần khác dường như lúc cứng rắn lúc yếu mềm, Long Diệu nghĩ nghĩ thu hồi tầm mắt, chuyện của bản thân còn chưa giải quyết được, làm gì có thời gian tìm hiểu người khác, vươn tay ra từ trong tay áo lấy ra miếng phỉ thúy bằng ngón tay, cho dù là trong bóng tối, cũng có thể nhìn ra ánh sáng lấp lánh tuyệt trần từ vật kia, tuyệt đối là đồ tốt, vươn tay cầm lấy tay của Đồng Đồng, đặt ở tay bé.

      "Đồng Đồng, đây là lễ vật thúc thúc đưa cho ngươi, về sau chúng ta biết có còn gặp lại hay ?"

      Đồng Đồng nghe Long Diệu , nước mắt sớm chảy ra, nắm chặt miếng phỉ thúy kia, vươn đôi bàn tay ôm lấy cánh tay Long diệu, nức nở :

      "Thúc thúc, ta nhớ ngươi."

      "Ta cũng nhớ Đồng Đồng ."

      Hai người dây dưa hồi, Vãn Thanh biết con luyến tiếc người Diệu thúc thúc này, nhưng bây giờ nàng phải trở lại Sở kinh ngay, đầu tiên là phụ thân bị bệnh, thứ hai, nàng cần phải trở về để tra xét ràng chuyện tình năm đó là người nào thiết kế hãm hại nàng, tuy rằng nàng nhận được đứa con trai, nhưng màn kịch cũng đến hồi hạ màn, đôi mắt chợt lóe lên ánh sáng lạnh, nhưng mặt như cũ vẫn là nụ cười kia.

      Trước mắt Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết đều có lời gì để , chỉ có Long Diệu cùng Đồng Đồng , trong đó bọn họ gì mà giao hẹn rồi muốn chia xa còn lời từ biệt hồi (vân vân … và vân vân) , cuối cùng Vãn Thanh mới dẫn con cùng Hồi Tuyết trở về phòng ngủ phía sau am ni nghỉ ngơi.

      trải qua ngày mệt nhọc, hơn nữa buổi tối lại thương tâm, rất nhanh liền ngủ , Vãn Thanh rửa mặt xong, ngồi ở bên giường nhất thời ngủ được, nhìn Hồi Tuyết.

      "Ngươi thấy làm thế nào mà Mã Thành lại tới đón chúng ta về phủ?,… chuyện này có mờ ám"

      Hồi Tuyết chợt nhíu mày, trước nghĩ tới chuyện này, nay tiểu thư hỏi những lời này, tự nhiên là có vấn đề, nàng thể nào trả lời câu hỏi, nếu có đó chính là Mã Thành nhận lệnh của nhà chính đem các nàng hồi kinh, lập tức cẩn thận hỏi:

      "Chẳng lẽ lão gia bị bệnh?"

      "Bệnh, e rằng chính là vì bị bệnh, cho nên ta mới trở về, nhưng mà ta nghĩ Mã Thành phải là phụ thân phái tới, mà là người khác?"

      "Có thể ra lệnh cho Mã Thành trừ bỏ lão gia ra còn có ai?"

      Hồi Tuyết nhíu mày, trong đầu sáng chợt lóe, nhanh nhẩu mở miệng:

      "Có lẽ nào lại là lão thái thái bên nhà chính kia?"

      "Chỉ sợ là như vậy."

      Vãn Thanh gật đầu, lúc đó khi nàng nhìn thấy Mã Thành, ánh mắt của luôn luôn dám nhìn thẳng nàng, luôn tránh né cái nhìn của nàng, cho nên nàng biết tuyệt đối phải là người do phụ thân phái đến, nhất định là người khác phái đến, như vậy trong Thượng Quan phủ có thể ra lệnh cho Mã Thành , chỉ có thể là lão thái thái bên kia, bà ta ra lệnh cho Mã Thành đem nàng hồi kinh là vì chuyện gì đây? Vãn Thanh ý cười khóe môi càng ngày càng sâu.

      "Lão thái thái muốn làm gì a?"

      Hồi Tuyết nhất thời nghĩ ra, Vãn Thanh vốn muốn để ý tới chuyện này, chỉ phân phó Hồi Tuyết:

      "Ngủ, sáng mai phải rời giường sớm để trở lại Sở kinh."

      "Vâng, tiểu thư."

      Hồi Tuyết nằm ngủ ở cái giường trong phòng ngủ, để ban đêm chăm sóc tốt cho tiểu thư cùng Đồng Đồng, nếu mẹ con các nàng cần cái gì, vừa gọi nàng liền có mặt ngay lập tức.

      Ban đêm, ba người đều ngủ.

      Ngày hôm sau trời chưa sáng hẵn, Vãn Thanh thức dậy, Hồi Tuyết thu thập hành lý, rất đơn giản chỉ có mấy cái bao quần áo, cũng có bao nhiêu vật dụng, mà Đồng Đồng còn chưa có thức giấc đâu.

      Vãn Thanh ôm bé, cùng lời từ biệt với sư Lý là chủ trì am ni , rời khỏi Thủy Nguyệt Am, đám người Mã Thành chờ ở ngoài cửa, mọi người nhanh tay nhanh chân, có người nhận lấy bao quần áo, có muốn ôm Đồng Đồng trong lòng Vãn Thanh.

      Nhưng mà Vãn Thanh cho, con của nàng thể quá gần gũi với người lạ, người có thể gần gũi với bé, phải là người mà bé thích, bằng người đó nhất định lọt vào tầm ngấm trả thù của bé, cho nên nàng tự mình ôm cho an toàn, đoàn người xuống núi, lên xe ngựa của Thượng Quan phủ, hướng kinh đô Kim Hạ quốc, Sở kinh mà ...
      bornthisway011091, B.Cat, 19004 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :