1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không - Điền văn] Hoa đầu xuân ấm - Nhàn Thính Lạc Hòa

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Hoa Đầu Xuân Ấm

      花开春暖

      Tác giả: Nhàn Thính Lạc Hoa

      闲听落花

      Nguồn convert: nothing_nhh( Tàng thư viện)

      Editor: Rosebella

      Thể loại: Điền văn xuyên

      Số chương: 347
      Giới thiệu
      Trùng sinh trở thành tiểu Lolita mang vẻ đẹp cổ xưa cùng bà vú già lớn tuổi sống nương tựa lẫn nhau.
      Tuy rằng mất chỗ dựa dẫm, nhưng cuộc sống vẫn như cũ vui vẻ nhàn rỗi ngắm nhìn nước chảy dưới chân cầu.
      Thanh mai trúc mã có thể che chở được?
      Làm sao để giải quyết những phiền toái giàu sang của người đứng đầu ?
      Hừ ! Gặp chiêu tiếp chiêu ai sợ ai?
      . . . . . . .
      Người nào đó đắc ý dạt dào: trước lấy về nhà, chậm rãi thu phục!
      Last edited: 4/8/16
      Chris, Dion, ly sắc 1 thành viên khác thích bài này.

    2. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 1: Nha tế

      (nha tế : mình tra theo goole nó mang nghĩa " bữa ăn ngon" cũng khá đúng với tình tiết trong chương. Nhưng mình nghĩ nghĩa nó rộng hơn và biết phải làm thế nào nên giữ nguyên. Mọi người ai có nghĩa tốt hơn chỉ bảo mình với nhé)

      Năm Thiên hi thứ hai mươi sáu. Chẳng qua mới cuối tháng bảy, sáng sớm trời trở lạnh, nhất định phải mặc chiếc áo hai lớp mới được. Lý Tiểu Noãn rét run bần bật dùng tay để trần ôm lấy bả vai chặt chẽ, chạy chậm vào điện thờ Địa Tàng nằm phía bắc chùa giáo lý Phúc . Phía trong Địa Tàng điện là mảnh u vắng vẻ. Lí Tiểu Noãn tiến vào đại điện, quì gối lên chiếc đệm hương bồ cũ kĩ, cung kính dập đầu lạy cái rồi đứng lên, ước chừng mũi chân băng qua Địa Tàng điện, sau đó hướng đến điện thờ phụ phía Tây mà .

      Cánh cửa phía tây điện thờ phụ hé mở. Lý Tiểu Noãn đứng ở cửa, miệng nuốt nước bọt lấy tay đẩy cửa ra, cúi đầu nhanh đến hai cỗ quan tài màu đen ở phía Nam.

      Những cỗ quan tài còn lại so với hai cái trong điện có điểm khác biệt. Phía trước hai cỗ quan tài màu đen được bày biện song song nhau. Lí Tiểu Noãn đến trước bàn dùng viên gạch vụn kê lên chân bàn gãy, buông nong tre trong tay xuống rồi tháo gùi tre lưng ra. Hai tay nàng khẽ chà vào quần áo, mở tấm vải bố ra bàn, tiếp theo thận trọng nâng mảnh vải lụa viết chữ lên vải bố, treo giá bút bị vỡ bên cạnh bàn.

      vải lụa viết hai cái tên: Lí Khánh Sơn, Lí Liên Thị, hai cạnh của chữ đậm ở giữa lờ mờ xuất chữ Noãn nho .

      Lí Tiểu Noãn treo vải lụa xong, nửa ngồi nửa quì từ trong gùi tre lấy ra cái hà bao cũ, sau đó từ trong hà bao nàng lấy ra hai cái khối bánh ngô còn ấm, đem hà bao lót ở bàn, để bánh ngô lên , đồng thời lấy chiếc lọ gốm ghồ ghề nho ra tháo nút lọ đặt bàn rồi lùi lại phía sau nửa bước chỉnh đốn tang phục được viền lởm chởm sợi gai thô kệch người. Nàng kéo mảnh áo tang ở ngực hướng về tấm lụa lạy hai lạy, khẽ cầu nguyện lát.

      Khấn vái xong xuôi, Lí Tiểu Noãn tiến lên đậy nắp lọ, thu hồi bánh ngô bỏ cẩn thận vào trong gùi tre, nàng nhấc nong tre phía sau gùi lên rồi nhàng về điện phía tây bên cạnh, sau đó trở lại núi.

      Bên trong cỗ quan tài màu đen chính là cha mẹ ruột của khối thân thể này. nhà ba người bán hết gia sản đổi lấy tiền mặt vào kinh. Vào mùa xuân ấy, trận ôn dịch xuôi theo tuyến đường Phượng Tần quét tới cướp tính mạng của nhà ba người, ừm hẳn là nhà hai người. Lí Tiểu Noãn thở dài lấy bánh ngô ra tính toán cắn nửa.

      Mặc kệ bản thân có nguyện ý hay , nàng cũng chiếm thân thể của người ta ,vì vậy phải thay Lí Tiểu Noãn làm tốt phận của người làm con lúc này.

      Thế nhưng, có cách nào để đưa nhà hai người về quê hương an toàn đây ? Nơi này cách thị trấn đến tám chín trăm dặm, nếu như……..

      Haizz….Bây giờ ở thế giới này để được tám chín trăm dặm chỉ có dựa vào hai chân mới được, còn phải kéo hai cỗ quan tài kia, quả thực là khó đến tận trời xanh! Lí Tiểu Noãn lại khẽ thở dài, quên , việc này chờ nàng lớn lên sau, trước hết nên nghĩ đến chuyện nha tế hôm nay . Lí Tiểu Noãn vô thức lắc đầu, việc này nàng bỏ ra chút đầu mỗi buổi sáng mạo hiểm hoàn thành nghĩa vụ. Cái miệng nhanh chóng cắn bánh ngô, sau đó bước thoăn thoắt về phía núi.

      Phía sau dải đá núi là rừng xanh um tươi tốt, sức sống bừng bừng.

      Lí Tiểu Noãn men theo khe suối bị lõm vào núi , mạch hướng núi đến vài chỗ nước êm. nhìn thấy cá, Lí Tiểu Noãn đành phải dọc theo dòng suối tiếp tục hướng núi đến. gần canh giờ mới tìm được chỗ rộng chút, so với chỗ lúc nãy, trong nước ràng nhiều đá núi hơn. Lí Tiểu Noãn dừng lại, nơi như thế này cá rất dễ tụ tập. Hơn nữa nơi này lại là lần đầu tiên nàng đến, biết đâu có thể vớt được vài con, chừng còn vớ bở được con cá to ấy chứ !

      Cá to ! Lí Tiểu Noãn nuốt nước miếng lao tới đằng sau tảng đá to, cởi gùi tre lưng xuống , khom lưng từ trong gùi tre lấy ra trong đó cái chũm chọe vỡ và cây đũa tre loay hoay khắp nơi tìm vị trí tốt. Nàng cẩn thận dùng đá giữ cái chũm chọe khẽ nghiêng xong lại tiếp tục cầm đũa tre đánh mạnh vào chũm chọe để gây rối bên trong trong động rồi đứng thẳng người dậy hoan hỉ nhìn chút. Ngày hôm đó nàng làm nhật quỹ* tuy rằng có chút thô sơ nhưng dù sao nữa chênh lệch đến nửa tiếng đồng hồ, coi như là cực chuẩn.

      Lí Tiểu Noãn nghiêng mình về phía tảng đá lớn bên cạnh cởi giầy, cẩn thận xắn ống quần lên, cầm lấy cái nong tre tả tơi chỉ còn nửa rối rít gọi ô ô xi xi, nàng cắn răng hạ thấp người tiến vào phía trong khe suối, uốn cong thắt lưng , hai tay nắm nong tre rách nát tập trung tinh thần nhìn chằm chằm mặt nước.

      Mấy con cá từ phía sau tảng đá nhàn nhã bơi qua đây. Lí Tiểu Noãn lặng lẽ đem cái nong tre tiến sâu trong nước, nín thở dùng nong tre chậm rãi tới gần mấy con cá đắc chí tội nghiệp kia, bất thình lình nhấc nong tre lên, đem mấy con cá nhấc khỏi mặt nước.

      Lí Tiểu Noãn sung sướng nhảy lên bờ, tiếp theo từ trong nong tre lôi ra ba con cá dài tới tấc cẩn thận bỏ vào trong gùi tre, lại vui vẻ nhảy trở lại trong dòng suối. Nơi này quả là địa phương tốt, trận chiến mở màn thắng lợi ba con cá ! Kế tiếp trong hơn nửa canh giờ, LÍ Tiểu Noãn vui vẻ ở trong nước tỉ mỉ khắp nơi lật từng tảng đá, ngoại trừ vài con tôm càng xanh ra lại tìm được con cá nào nữa! Bàn chân và cẳng chân ngâm trong khe suối lạnh như băng, Lí Tiểu Noãn chán chường ngừng run cầm cập đứng lên.

      Lí Tiểu Noãn mang theo nong tre nhảy lên bờ, run run tìm tảng đá đầy nắng nhất bò lên , gác chân sát vào tảng đá bị mặt trời chiếu nóng thủ ấm. Phơi nắng trong chốc lát, Lí Tiểu Noãn trở lại bình thường, nhoài người về phía trước nhìn nhật quỹ chút, còn xấp xỉ hai canh giờ, nàng trở về phải mất gần canh giờ, chỉ có canh giờ thôi, Lí Tiểu Noãn than thở trong lòng, bò xuống phía dưới tảng đá, xách sọt tre đến, ảm đạm lật xem ba con cá con cùng bốn con tôm càng xanh từ trong gùi tre ít đến thảm thương này.

      Lí Tiểu Noãn lấy ra con cá đặt ở lòng bàn tay, xem xét tình hình cụ thể,rồi lại nuốt nước miếng, cá bé cỡ như này rửa sạch dùng dầu cải chiên lên giòn giòn là ăn ngon nhất. Nhưng mà nếu như lại dùng nước chát hỏng nêm nếm vậy. . . . . . . Lí Tiểu Noãn ngổn ngang trăm mối nuốt nước bọt, lần trước ăn vị ngon như thế là ở nơi nào nhỉ ? chỗ Tô Chiếc Hối hay là Đàm thị ?

      Lí Tiểu Noãn lo lắng thở dài, đem cá ném vào trong sọt tre, tại tưởng tượng mấy cái vô dụng này để làm gì?để Ngụy ma ma dùng lửa từ từ nướng cá từ trong ra ngoài hôm nay mới có thể ăn ngon miệng!

      Vẫn là nhanh chóng bắt cá mới phải.

      Lí Tiểu Noãn từ tảng đá nhảy xuống, mang theo nong tre , chân đất bơi hướng lên tìm kiếm dù cho cá hay tôm chỉ bằng hột gạo.

      đoạn đường, Lí Tiểu Noãn nhảy qua dòng suối trước mặt, lại tiếp tục thận trọng tìm kiếm trở lại.

      thu hoạch được gì !

      Lí Tiểu Noãn thất vọng , gục đầu vào tảng đá lớn bên cạnh, quăng nong tre xuống, xoay người lấy hòn đá hung hăng ném vào dòng suối, oán giận la hét:

      meo meo cái con mèo!” (câu này hiểu lắm, ai đó giúp mình vs >< )

      Vừa ném vài viên , vừa phát tiết xong, Lý Tiểu Noãn thương cảm rũ hai vai, chậm chạp thu hồi nhật quỹ ném vào trong gùi, quên , vẫn nên tranh thủ thời gian trở về chùa thôi, dù sao cũng thể chậm trễ được !

      Ngày hôm nay, Nhữ Nam vương phủ ở trong chùa thờ phụng. Lí Tiểu Noãn nặng nề nuốt nước bọt. Điểm tâm ở Nhữ nam vương phủ nàng chỉ nếm qua lần vào dịp tết Đoan Ngọ, Ngụy ma ma kinh thành bán tú phẩm vừa vặn gặp lúc họ phát bánh mừng thọ. Bà xếp hàng trong hơn canh giờ nhận được cái rồi cất đem về cho nàng. Bánh mừng thọ xíu đủ cắn vài miếng, nàng ăn nửa, nửa còn lại cứng rắn đem đến miệng Ngụy ma ma.

      Mùi vị kia. . . . . .nước bọt Lí Tiểu Noãn lại chảy đầy miệng, hừ, nếu có thể kiếm vài khối điểm tâm vào ngày hôm nay đều có đủ mọi thứ rồi.

      Lí Tiểu Noãn mang giầy , vác gùi tre lưng định bụng quay về, ở góc khóe mắt quét thấy bên trong dòng suối chuyển động đánh từng đường bóng đen dài. Tim Lý Tiểu Noãn lập tức nhảy đến cổ họng, mấy ngón tay run rẩy hưng phấn cởi gùi tre xuống, mang theo nong tre rồi chạy vội đến khe suối bên cạnh.

      Ở trong khe suối nhởn nhơ chuyển động dạo chơi, có điều phải là cá, mà là. . . . . lươn!

      Lí Tiểu Noãn ghét bỏ lùi lại nửa bước. Trước đây món ăn gì ngon hơn này đặt ở dĩa cùng con rắn giống nhau khiến cho người ta ghê tởm khắp toàn thân!

      Quên , vẫn là quên . Hai tay Lí Tiểu Noãn nắm chặt nong tre lại luyến tiếc xoay người, con to như vậy làm lươn om, lươn chiên, ống lươn om, lươn súp hầm . . . . . . Lí Tiểu Noãn gắt gao nhìn chằm chằm con lươn ào ào đần độn, cắn chặt răng, quăng giầy, qua loa kéo ống quần, mang theo nong tre cẩn thận đứng vào trong dòng suối cầm nó từ từ tiến sâu vào trong nước. Nàng nín thở đến gần con lươn, mạnh mẽ nâng nong tre lên, dùng hết sức lực ném tung con lươn lên bờ.

      Con lươn nằm giữa tảng đá lớn tuyệt vọng vặn vẹo trốn chạy. Lí Tiểu Noãn ném nong tre, lẻn lên bờ, nhặt khối đá lớn nhắm vào đầu con lươn dùng sức đập xuống. Đầu lươn bị đập ,máu thịt văng khắp nơi, thân mình tuyệt vọng xoắn lên.

      Sau đó, Lí Tiểu Noãn tránh né thở phì phò dựa đầu vào tảng đá lớn. Nàng chăm chú nhìn chằm chằm con lươn giãy giụa hấp hối, sợ hãi ngừng nhìn nó chết còn chuyển động nữa mới từ trong bụi cây bên cạnh tìm nhánh cây lại đây. Nàng lấy nhật quỹ và lọ gốm từ trong gùi ra, để ngược gùi tre, chịu đựng cảm giác buồn nôn rồi đem lươn đẩy vào trong gùi.

      Lí Tiểu Noãn thở dài mang lại giầy, thu thập thứ tốt, ngắt mấy lá cây đậy lươn lại, đem nhật quỹ cùng bình gốm bỏ vào, vẻ mặt tươi cười mang theo gùi tre hướng dưới chân núi mà chạy.

      Bên trong tiểu viện phía sau chùa Giáo Lý Phúc , ở chính giữa có ba gian nhà cỏ, gian tối phía tây sụp nửa, gian phía đông vẫn tốt đẹp hư tổn gì, nơi này chính là nhà của Lí Tiểu Noãn và Ngụy ma ma ở gần nửa năm.

      Lí Tiểu Noãn đẩy hàng rào vào sân, cẩn thận xách gùi tre đặt vào trong chum ở cửa ra vào phía đông, dùng nong tre che đậy miệng chum rồi dùng tảng đá đè kĩ lại. Nàng lùi ra phía sau vài bước, hai mắt vừa ý nhìn xong xoay người vào nhà thay quần áo. Quần áo người dính máu lươn ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy lại kể lể Ngụy ma ma.

      Lí Tiểu Noãn cởi tang phục bằng sợi đay thô người xuống, nghĩ nghĩ, từ trong vài món áo quần đầu giường nàng chọn ra chiếc áo màu trắng vải thô, chiếc quần màu chàm vải thô ra. Tỳ nữ thô sử ở các gia đình nhà giàu đều là mặc loại quần áo kiểu dáng, màu sắc này.

      Lí Tiểu Noãn thay quần áo, từ đầu giường lấy ra cái hà bao lớn nhét vào trong ngực , hớn hở ra ngoài. Chạy nước kiệu tới cửa hông phía sau chùa Giáo Lý Phúc , nàng dùng sức đẩy cửa rồi theo khe hở của cánh cửa và khung cửa lách vào.

      Hậu viện chùa Giáo Lý Phúc im ắng bóng người. Lí Tiểu Noãn dọc theo góc tường nhanh chóng tắt hướng đến điện Quan Thế .

      Đến sau cửa điện Quan , Lí Tiểu Noãn cẩn thận nấp ở trong góc, chú ý nghe động tĩnh bên trong điện. Lúc này người trong điện hẳn là ở điện tam đại thờ phụng. Nơi này có người. Lí Tiểu Noãn dè dặt nằm ở góc phòng, thận trọng dò xét lát rồi mới hé miệng cười, tay chân nhàng tiến vào điện Quan .


      Chú thích: sọt tre, gùi tre
      [​IMG]

      Chú thích: nong tre
      [​IMG]

      Chú thích: Nhật quỹ
      [​IMG]
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    3. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 2.1: Dám mắng ta (Nam chánh lên sàn )

      Phật Bà Quan mỉm cười. Đôi mắt rũ xuống nhìn khắp thế gian. Lý Tiểu Noãn ngẩng mặt khẽ nhìn tượng Quan , quỳ gối lên chiếc đệm hương bồ trước tượng phật lạy vài cái đứng lên. Nàng nhón chân, cân nhắc giơ cao cánh tay rất nhanh từ đồ cúng bàn lấy xuống ba khối bánh ngọt thượng hạng trong dĩa điểm tâm ,cẩn thận bỏ vào trong hà bao. Sau đó nhanh chóng từ phía làm ra vẻ bày biện điểm tâm vừa đồng thời xếp lại thành tháp nhọn cho nguyên dạng.

      Lý Tiểu Noãn lấy điểm tâm cực nhanh. Từ đồ cúng bàn, trong mỗi đĩa nàng đều lấy ba khối bánh bỏ vào trong hà bao to, lâu sau, điểm tâm chất đống.

      Lý Tiểu Noãn hài lòng nuốt nước bọt, quơ quơ cái hà bao to, có chút tiếc nuối đứng dậy. Điểm tâm của Nhữ Nam vương phủ món nào cũng ngon, chỉ là làm có chút quá , chín khối điểm tâm thế nhưng còn chưa đến non nửa hà bao!

      Lý Tiểu Noãn khẽ nhìn đĩa điểm tâm bàn cúng. thể lấy nữa, bằng liếc mắt cái là có thể nhìn ra. Vẫn là tới bàn cúng phía trước lấy chút mới được.

      Lý Tiểu Noãn nép sát tượng Phật dịch về phía trước, cẩn thận thò đầu ra nhìn đằng trước điện. Tiền điện cũng là mảnh im ắng.

      Lý Tiểu Noãn ước chừng nhón mũi chân, quả nhiên năm dĩa điểm tâm được bày biện bàn cúng tiền điện . Lý Tiểu Noãn cười híp mắt, nhanh chóng lấy cái, sau đó lại xếp chồng lên nhau lần nữa. Chỉ còn đĩa cuối cùng, Lý Tiểu Noãn hoan hô trong lòng, sờ mó đánh giá điểm tâm, vui vẻ di chuyển nhanh hơn.

      tiếng bước chân rất vang lên sau lưng Lý Tiểu Noãn . Nàng như bị niệm chú định thân kiểu cố định tại chỗ. Tiếng bước chân dừng lại. Sau đó "soạt" tiếng, dường như là thanh quạt xếp mở ra.

      Con ngươi Lý Tiểu Noãn chuyển động cực nhanh, tay nắm chặt hà bao sát thân mình nhanh nhẹn nhàng xuống, tay kia cầm lấy khối điểm tâm giơ trước ngực, chậm rãi xoay người lại thuận thế đem hà bao lặng lẽ ra sau lưng.

      thiếu niên mười hai mười ba tuổi, thắt lưng thẳng đứng chậm rãi phe phẩy quạt giấy từ cao nhìn xuống đánh giá Lý Tiểu Noãn, Lý Tiểu Noãn gắt gao nhếch miệng, híp mắt đánh giá thiếu niên.

      Thiếu niên thân hình cao lớn, mặc chiếc áo choàng tơ lụa maù xanh lơ, làn da màu lúa mì nhàn nhạt. Đường nét khuôn mặt vô cùng đẹp , lông mi dày và thẳng, đôi mắt đen láy, khóe miệng khiêu khích cười lạnh, tay kiêu ngạo để sau lưng, tay như có như phe phẩy quạt giấy, ánh mắt khinh thường nhìn chằm chằm Lý Tiểu Noãn.

      " meo meo cái con mèo !"

      Lý Tiểu Noãn hung hăng mắng trong lòng. Ngày hôm nay là xui xẻo, khắc cuối cùng thế mà đụng vào tên tiểu chính thái này!

      “Phạch” tiếng, thiếu niên thu hồi quạt xếp, dùng quạt điểm Lý Tiểu Noãn từ xa, lạnh lùng khiển trách:

      "Con tiện tỳ này ! Dám ở trong chùa làm kẻ trộm, thể diện trong phủ đều bị ngươi làm mất hết !"

      Lý Tiểu Noãn cúi đầu, con ngươi khiếp đảm xoay nửa vòng sau đó xê dịch đến gần bên cạnh bàn cúng. Nàng chậm rãi cúi lưng xuống dưới cái hà bao phía sau, ngón tay hướng màn che của bàn ôm lấy giấu hà bao.

      "Ngươi tên gì ? Người hầu ở nơi nào ?

      " Thiếu gia cầm quạt điểm Lý Tiểu Noãn ngạo nghễ hỏi, Lý Tiểu Noãn cúi đầu lời, thiếu niên bắt đầu kiên nhẫn : "Gia hỏi, ngươi nên trả lời nhỉ ? Lỗ tai bị điếc rồi? Đây là quy củ chỗ nào ? Ngươi lại đây!

      " Lý Tiểu Noãn cẩn thận khẽ dịch tới phía trước cách xa chỗ thiếu niên nửa bước, cúi đầu dừng lại, con ngươi chú ý chuyển động đánh giá động tĩnh xung quanh.

      Thiếu niên vươn quạt nâng cằm Lý Tiểu Noãn tỉ mỉ đánh giá nàng, muốn chỉ trích, Lý Tiểu Noãn mạnh mẽ giơ chân hướng đáy quần của dùng hết sức lực đá vào. Thiếu niên đau đến nghẹn thở hừ tiếng ôm đũng quần sít sao khép chân uốn cong thắt lưng lại. Lý Tiểu Noãn dùng sức quá mạnh, ngã xuống trước mặt , liền dứt khoát ôm cẳng chân hung hăng cắn xuống ngụm. Rốt cuộc nhịn được, đau đớn la lên tiếng. Lý Tiểu Noãn nâng chân thiếu niên gắng sức kéo ngã xuống đất, lại tiếp tục dùng đầu đâm đẩy ra quay cuồng đến cửa.

      Ngoài cửa vang lên dồn dập tiếng bước chân hỗn độn. Lý Tiểu Noãn nhanh như chớp ngã mặt đất, lăn vài cái, tay chân đồng thời bò vào dưới bàn, sau đó từ bên trong khẩn trương xoay người kéo màn che lại để nó lay động.
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    4. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 2.2: Dám mắng ta ( mình sửa má Ngụy thành Ngụy ma ma để xưng hô hợp lý hơn)

      Hai gã sai vặt chạy vào điện Quan , chứng kiến thiếu niên cuộn tròn mặt đất, rùng mình hớt hải lao đến, vội vã tiến lên đỡ thiếu niên dậy, thanh run run lo lắng hỏi:

      "Thế tử gia, là ai... Là... Ngài đây là làm sao vậy?"

      Thiếu niên đứng thẳng thân mình, mặt đỏ bừng, đôi mắt rực cháy phẫn nộ quay đầu lại nhìn xung quanh phía sau tiền điện, chạy nhanh tìm Lý Tiểu Noãn. Gã sai vặt nhặt chiếc quạt từ đất mờ mịt theo thiếu niên chạy tới chạy lui, vừa chạy vừa lo lắng xin chỉ thị :

      "Thế tử gia, vết thương có làm sao ? Bây giờ ngài có muốn nô tài lập tức bẩm báo phu nhân tiếng để đại phu nhìn chút hay ?"

      "Bẩm cái quái gì? Có gì hay mà báo ? gọi Bình Ổn tới gặp ta!

      " Thiếu niên dừng lại, cầm lấy cây quạt trong tay gã sai vặt, nhanh như cắt soàn soạt mở ra phe phẩy, hai tên sai vặt nhìn nhìn lẫn nhau , gã bên trái khẽ rầm rì , gã còn lại hiểu ý vội vàng chạy nhanh ra ngoài.

      lâu sau, gã sai vặt dẫn quản trung niên tiến vào, quản vẻ mặt tươi cười, cung kính tiến lên lạy dài thỉnh an, Thiếu niên nghiêm mặt phân phó:

      "Ngươi qua gọi toàn bộ thô sử nha đầu trong phủ lại đây!" Bình Ổn giật mình, vội vàng cung khom mình báo:

      "Bẩm thế tử gia, lần này thô sử nha đầu hầu hạ cùng đến đây nhiều lắm, nay đều ở bên cạnh phu nhân hầu hạ , bây giờ nô tài bẩm báo phu nhân, lập tức mang người lại đây."

      "Quên , cần kinh động phu nhân, ngươi đem mọi người trở lại phủ để ta xem qua, sau đó đuổi các nàng trở về!

      "Thiếu niên khẽ cau mày, lạnh lùng phân phó. Bình Ổn trước mắt mờ mịt, mạnh mẽ đáp ứng lui xuống.

      Lý Tiểu Noãn nín thở cuộn tròn, chen chúc ở tận cùng bên trong hốc của bàn cúng, dám cử động. Thế tử gia! Chẳng lẽ vừa rồi bị nàng đánh ngã trận là thế tử Nhữ Nam vương phủ ? ! Lý Tiểu Noãn nhếch môi, im lặng mỉm cười, xem ra trong chốc lát nàng vẫn đừng ra ngoài là được , liền trốn ở chỗ này, chờ bọn họ rồi hẳn ra sau.

      Điển tâm trong tay bị vo thành nắm, Lý Tiểu Noãn vui vẻ cười, tay nắm khối điểm tâm đưa đến bên miệng chảy nước miếng, chậm rãi cắn thành từng miếng để ăn, ăn xong điểm tâm, thỏa mãn liếm liếm môi, khoan khoái cong mình ôm hà bao chứa đầy điểm tâm, nhắm hai mắt lại.

      Lý Tiểu Noãn tỉnh giấc dậy, hẳn là giờ thìn rồi, theo đường kẽ hở vụng trộm vén màn lên, cẩn thận từng li từng tí nhìn ra bên ngoài, có người vừa bước ra ngoài viện, bóng hình kéo dài. Lý Tiểu Noãn thở phào nhõm, người của Nhữ Nam vương phủ chắc chắn rồi, phải chạy nhanh trở về, bằng ngụy ma ma tìm thấy nàng lo lắng.

      Lý Tiểu Noãn lén lút chui ra màn che, đứng thẳng người dậy, vỗ vào quần áo, ôm hà bao to, nhanh như chớp hướng về phía điện Tây Tạng chạy , chạy vào điện thờ phụ phía Tây, cầm hà bao thả bàn rồi cung kính lạy hai lạy, rút tấm lụa dùng để phủ quần áo tang xong, lại ôm lấy hà bao, dọc theo tường viện chùa, hướng nhà cỏ chạy vội trở về.

      Ngụy ma ma đứng ở bên ngoài hàng rào, tay khoác mắt, nhìn quanh bốn phía tìm kiếm Lý Tiểu Noãn, thấy nàng xa xa chạy tới, vẻ mặt tràn ngập vui mừng giang hai cánh tay, tiếp đón Lý Tiểu Noãn sà vào, phen bế lên, Lý Tiểu Noãn cười giãy dụa :

      " Ma ma mau buông con xuống, con lớn rồi, ma ma ôm được nữa đâu."

      " Aigo, nương của tôi, người mới bé tí thế này, khoảng cách lớn lên còn lâu a , ma ma làm sao mà ôm đây ?

      " Ngụy ma ma cười ôm Lý Tiểu Noãn vào sân, ở cửa phòng thả Lý Tiểu Noãn xuống dưới, giữ nàng ấn ngồi ghế bị vỡ ở cửa, vào nhà bưng chén nước ra, đưa cho Lý Tiểu Noãn:

      " nương uống nhanh, ma ma vừa trở về đun nước xong, để nguội chờ người trở lại uống."

      Lý Tiểu Noãn tiếp nhận bát, bưng uống từng ngụm từng ngụm xong rồi thở phào nhõm, cầm chén đưa cho ngụy ma ma, nét mặt cười tươi như hoa, vui vẻ :

      "Ma ma, hôm nay con bắt được con lươn bự, còn cầm nhiều điểm tâm trở về a, đủ cho chúng ta dùng vài bữa nha tế !

      " Ngụy ma ma nhận lấy hà bao, bị Lý Tiểu Noãn lôi kéo qua xem con lươn nằm trong chum, cười lau nước mắt :

      " nương tốt xấu gì cũng xuất thân dòng dõi thư hương, nay... Đều do ma ma có bản ."
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    5. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 3: Họ hàng xa

      Lý Tiểu Noãn ngẩng đầu nhìn Ngụy ma ma, kéo tay bà đong đưa qua lại :

      "Xem ma ma kìa, chúng ta chẳng qua tạm thời khó khăn chút thôi, sau này chắc chắn tốt lên, tương lai, con để ma ma giống như những lão thái thái kia, thời điểm tổ chứa sinh nhật cũng vào thành chia Đào mừng thọ, con keo kiệt giống như Nhữ Nam vương phủ kia, Đào mừng thọ của chúng ta ít nhất phải đến cân!

      " Ngụy ma ma nở nụ cười, đem hà bao đặt trước ghế , ôm Lý Tiểu Noãn ngồi ghế,

      " nương, ma ma muốn cùng người bàn bạc chuyện đại đây.

      " Lý Tiểu Noãn tựa vào trong lòng Ngụy ma ma, ngửa đầu nhìn bà, chờ bà chuyện. Ngụy ma ma lại lau nước mắt, mới tiếp:

      " nương, hôm nay phương trượng hướng tôi chuyện. Ngày kia lão phu nhân Cổ gia mang cả nhà trở về quê hương phù hộ thần linh, về nguyên quán Việt Châu, Lưỡng Chiết lộ, phương trượng , lão phu nhân họ Lý, ông ấy lặng lẽ tìm người hỏi thăm qua, nghe cũng là người trấn dưới Tú Châu, Lưỡng Chiết lộ*, nhưng trấn dưới chỉ có hộ Lý gia, nương cùng Lý lão phu nhân, nhất định là cùng tổ tiên, phương trượng còn , lão phu nhân là người vô cùng lương thiện từ bi, ông ấy muốn tìm cơ hội dẫn chúng ta cầu Lý lão phu nhân, xem có thể hay theo bà ấy, đưa lão gia phu nhân mang về an táng ."

      Ngụy ma ma lại bắt đầu thương cảm, kéo ống tay áo lau nước mắt. Mắt Lý Tiểu Noãn có chút xúc động , nếu là cùng tổ tiên, việc này nhất định có cơ hội. Ở thế gian này, dòng họ quan niệm rất mạnh, chung tổ tiên chung dòng họ chính là thân nhân, nếu như có thể cùng Lý lão phu nhân này nối liền tổ tiên, chừng...

      Lý Tiểu Noãn ngồi dậy chậm rãi tính toán, Ngụy ma ma thương cảm hồi, tiếp:

      "Phương trượng cho biết, ngày mai Cổ gia khởi hành qua đây và ở lại đêm trong chùa, thỉnh linh vị quan tài của Cổ đại nhân xong, sáng sớm ngày kia liền khởi hành trở về, phương trượng , ngày mai ông ấy tìm cơ hội, mang chúng ta cầu kiến Lý lão phu nhân.

      " Lý Tiểu Noãn hạ quyết tâm, nhìn Ngụy ma ma, gật đầu mạnh,

      "Ma ma yên tâm, con cố hết sức thỉnh cầu Lí lão phu nhân, cầu bà ấy mang theo chúng ta cùng nhau hồi hương.

      " Ngụy ma ma cảm động ôm Lý Tiểu Noãn, nước mắt đồng thời chảy dài.

      Buổi chiều ngày hôm sau, Ngụy ma ma cho Lý Tiểu Noãn ăn cơm trước, đun nước ấm để nàng tắm rửa cái, thân thể sạch thay bộ tang phục tàn tạ, cẩn thận giúp nàng búi tóc hai bên, dùng dây gai buộc xong, Lý Tiểu Noãn lập tức đoan đoan chính chính ngồi ghế trúc chờ phương trượng phái người gọi đến.

      Đợi liên tục đến cuối giờ thân, tiểu hòa thượng thở hổn hển chạy tới đây gọi Ngụy ma ma và Lý Tiểu Noãn,

      "Mau chút mau chút, phương trượng cho mời các ngươi nhanh chóng qua!

      "Ngụy ma ma vội vàng kéo tay Lý Tiểu Noãn, theo tiểu hòa thượng đến cửa nách phía sau chùa.

      Chùa chiền phía nam luôn tạo điều kiện cho khách hành hương ở lại trong viện, phương trượng Tú pháp sư ngồi ghế đẩu đằng trước trường kỷ*,cùng Lý lão phu nhân hơi tựa vào trường kỷ chuyện,

      "... Vốn cũng dám làm phiền lão phu nhân, mặt, vị Lý nương này cũng là người trấn dưới Tú Châu, Lưỡng Chiết lộ, và lão phu nhân chỉ sợ là cùng tổ tiên, tiểu tăng dám báo cho lão phu nhân biết, mặt khác, Duy Tâm sư thúc trước khi rời giao phó tiểu tăng, rằng vị lý nương này cùng với Cổ gia, cùng lão phu nhân có duyên, nếu lão phu nhân đến chùa, dặn dò tiểu tăng nhất định phải dẫn đến gặp người."

      "Ồ"

      Lý lão phu nhân thẳng người dậy, mỉm cười :

      "Duy Tâm đại sư biết vị Lý nương này ?"

      " Vâng, lão tôi tớ người Lý gia, gọi là Ngụy ma ma, nhận nuôi Lý nương, đưa quan tài của cha mẹ nàng gửi vào trong chùa, lúc ấy Lý nương bị bệnh rất nặng, hôn mê bất tỉnh hai ba ngày , vừa vặn gặp được Duy Tâm sư thúc công thành xuất quan, đến cũng lạ, sư thúc xuất quan được lát, nương này đột nhiên liền mở to mắt tỉnh lại.
      " tú pháp sư cười rộ lên, tiếp:

      "Sư thúc để Ngụy ma ma ôm Lý nương, nghe ông niệm tâm kinh ngày, bệnh của Lý nương này tốt rồi, sư thúc còn nương mệnh cách cực quý, là người có phúc trạch thâm hậu ."

      Lý lão phu nhân cười gật gật đầu, từ từ dựa vào đệm : "Duy Tâm đại sư xuất quan ra ngoài dạo chơi ? giờ có thư từ của đại sư ?"

      "Nào có thư từ, sư thúc bình thường nhàn vân dã hạc*, luôn luôn tùy ý, muốn dừng là dừng, muốn , hành tung bất định."

      tú pháp sư mỉm cười đáp, Lý lão phu nhân trầm mặc chốc lát, cười :

      " nương này ngờ thực là có phúc duyên đó, ngay cả Hoàng Thượng muốn gặp Duy Tâm đại sư, triệu người thậm chí đến , đại sư bế quan mười năm, vừa xuất quan thế nhưng lại giữ nàng ngày để niệm tâm kinh, chỉ bằng điều này, cũng có phần phúc trạch thâm hậu ấy rồi."

      Tú pháp sư mỉm cười gật đầu.

      Bên ngoài viện, Ngụy ma ma buông thõng Lý Tiểu Noãn ra, nhàng thở phì phò, đứng trước cửa viện, kéo Lý Tiểu Noãn qua, rồi tỉ mỉ sửa sang quần áo cho nàng, lôi đường viền góc áo bị vướng bên trái ngực Lí Tiểu Noãn xong, thấp giọng dặn dò:

      " nương, đợi lát nữa, trăm ngàn đừng sai, lời ngày sau báo đáp gì đó, trăm ngàn lần được đề cập nửa chữ, nương như người, có thể chờ khi nào báo đáp đây ? Chỉ cầu lão phu nhân có thể phát ra thiện tâm, nếu biết nên như thế nào, cứ khóc, khóc phụ thân , tôi chính là cầu lão phu nhân đành lòng, chịu thương tiếc nương là được.

      " Lý Tiểu Noãn trịnh trọng gật đầu, thấp giọng đáp ứng :

      "Ma ma yên tâm, con căn cứ theo lời ma ma mà làm.

      " Ngụy ma ma lại định dặn dò vài câu, Tú pháp sư từ từ bước ra khỏi viện, hai tay Ngụy ma ma vội hợp thành chữ thập thực lễ nghi, Tú pháp sư mỉm cười hoàn lễ, cúi đầu nhìn Lý Tiểu Noãn, hòa hoãn dặn dò :

      " phải sợ, lão phu nhân là người vô cùng hiền lành từ bi." Lý Tiểu Noãn ngẩng đầu nhìn ông, gật gật đầu.

      Trong viện chợt xuất tiểu nha đầu mặt mày thanh tú đến, khụy gối cấp Tú pháp sư thực lễ nghi, quay đầu, mỉm cười nhìn Ngụy ma ma và Lý Tiểu Noãn :

      "Mau vào , lão tổ tông cho gọi các ngươi vào đây."

      Lý Tiểu Noãn có chút hơi khẩn trương, theo bản năng nắm chặt tay Ngụy ma ma, Ngụy ma ma vỗ tay nàng, đưa nàng theo tiểu nha đầu vào viện, đến phòng chính.

      Tiểu nha đầu vén rèm cửa phòng lên, Ngụy ma ma liền buông Lý Tiểu Noãn. Lý Tiểu Noãn hơi cúi tầm mắt, chú ý hơi thở, thân thẳng tắp, đoan trang tiến vào phòng.

      ghế trường kỷ phòng chính là vị lão thái thái mặt mũi hiền lành, tang phục toàn thân trắng tuyết, ngay ngắn tựa vào đệm híp mắt nghỉ tạm . tiểu nha đầu nửa quỳ ở trước trường kỷ, dùng búa mỹ nhân gõ nhàng vào chân lão thái thái, ngồi đằng trước tay vịn của ghế là phụ nhân trung niên khuôn mặt trắng nõn dịu dàng, thân quần áo tang, khoảng chừng ba mươi tuổi bưng tách trà uống, mắt thấy Lý Tiểu Noãn tiến vào, nhàng buông tách, thanh mềm mỏng dịu dàng bẩm báo:

      "Mẫu thân, vị Lý nương phương trượng kia tiến vào thỉnh an người ."

      Lý lão phu nhân mở to mắt, chậm rãi ngồi dậy, tiểu nha đầu bên cạnh đứng lên cầm lấy cái đệm khá cũ đặt trước trường kỷ, Lý Tiểu Noãn hơi rủ tầm mắt, vẻ mặt trầm tĩnh đến trước đệm, có chút quen quỳ gối lên chiếc đệm, dập đầu, đứng lên, hai tay đan chéo vịn bên trái thắt lưng, có hơi khụy gối vén áo thi lễ, thanh êm dịu :

      "Lý thị Tiểu Noãn thỉnh an lão tổ tông.

      " Phụ nhân trung niên lạnh nhạt cau mày nhìn Lý Tiểu Noãn thô tháp quỳ lạy cúi chào, Lý lão phu nhân ánh mắt hòa hoãn nhìn nàng, nhàng khoát tay áo, ôn hòa :

      "Dù như vậy, cũng làm khó đứa này rồi, chẳng qua mới sáu tuổi, lại có người dạy, vẫn xem như là biết lễ.

      " Phụ nhân trung niên mỉm cười đón lấy:

      "Mẫu thân cực kỳ phải, đứa này chẳng qua thiếu chút dạy dỗ chỉ dẫn thôi, chỉ nhìn dung mạo phẩm cách của con bé này, phần bình tĩnh nghiêm trang này, cũng khó có được."

      Lý lão phu nhân gật đầu, vẫy tay gọi Lý Tiểu Noãn qua ngồi mép ghế, lôi kéo tay cẩn thận nhìn nàng, Lý Tiểu Noãn ánh mắt dựa dẫm nhìn Lý lão phu nhân. Trong mắt Lý lão phu nhân lên tia thương xót đành lòng, đưa tay vuốt ve sợi dây gai buộc búi tóc Lý Tiểu Noãn , chảy nước mắt :

      " nương Lý gia chúng ta đều là mệnh khổ, còn như vậy, cha mẹ đều mất rồi.

      " Lý Tiểu Noãn ngẩng đầu, trong mắt ỷ lại quấn quít nhìn Lý lão phu nhân, sau đó trào nước mắt, nghẹn ngào thấp giọng kêu lên:

      "Lão tổ tông...

      " Lý lão phu nhân đau lòng chìa tay ôm chầm Lý Tiểu Noãn, vỗ sau lưng an ủi nàng :

      " Bé con đừng khóc, có việc gì , còn lão tổ tông ở đây, sau này có lão tổ tông thương con mà.

      " Tim Lý Tiểu Noãn hơi thả lõng, nằm trong lòng Lý lão phu nhân, giọt nước mắt bị nén lăn xuống.

      Khóc lát, phụ nhân trung niên tiến lên khuyên nhủ Lý lão phu nhân, lôi kéo Lý Tiểu Noãn ngồi vào ghế bên cạnh, nàng ta đoan trang cẩn thận, cười :

      "Nhìn kỹ tướng mạo Tiểu Noãn này, giống lão tổ tông ít nhất đến ba bốn phần, bộ dạng nương quả là xinh đẹp, khiến người ta đui mù con mắt.

      " Lý Tiểu Noãn rụt rè cúi đầu. Lý lão phu nhân nhìn Lý Tiểu Noãn, khe khẽ thở dài, gọi Ngụy ma ma vào, tỉ mỉ hỏi chuyện, rồi lại thương cảm:

      " Cho dù có năng lực thi trạng nguyên thế nào ? Có bảo vệ được người trong nhà trải qua cuộc sống yên ổn tốt đẹp sao? Nếu phải muốn thi, đâu đến nỗi khiến con bé lớn thế này mất cha mẹ? Nếu phải...

      " Phụ nhân trung niên nước mắt chảy dài dùng khăn đè khóe mắt lại, Lý lão phu nhân tạm dừng thở dài thường thượt, quay sang nhìn ngụy ma ma phân phó :

      " Ngươi là người hiếm có, non nửa năm này, ít nhiều ngươi hết sức tận tâm chiếu cố chủ nhà ngươi, sau này tất có phúc báo! nương nhà ngươi đêm nay cứ theo ta trước . Ta để cho quản gia và ngươi quay về, dọn dẹp này nọ chút, đem linh vị quan tài lão gia phu nhân ngươi thỉnh đặt xe, ngày mai, các ngươi theo ta cùng nhau về nhà."


      Chú thích:

      1. Lưỡng Chiết lộ ( gồm có Lưỡng Chiết Đông lộ và Lưỡng Chiết Tây lộ ) là trong hai mươi ba lộ Bắc Tống, cấp bậc hành chính tương đương với cấp tỉnh trực thuộc trung ương đời sau, Lưỡng Chiết lộ và Giang Nam tây lộ tương đương với cả diện tích Giang Nam.

      2.Nhàn vân nhã hạc: có nghĩa là mây trói con hạc giữa đồng, lên con người sống nếp sống Đạo gia, bị câu thúc ràng buộc gì, ý chỉ những người có cuộc sống nhàn rỗi, thoát li việc đời.

      3.ghế trường kỷ:
      [​IMG]
      Tuyết Liên, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :