1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[ Xuyên không - Điền văn ] Có hoa có rượu cuốc đất làm ruộng - Tế Vũ Kinh Miên (1/71) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CÓ HOA CÓ RƯỢU CUỐC ĐẤT LÀM RUỘNG

      Tác giả: Tế Vũ Kinh Miên.

      Nguồn: Sưu tầm

      Edit: Luxi

      Thể loại: chủng điền văn, xuyên , ngôn tình.

      Tình trạng: hoàn.

      [​IMG]

      Giới thiệu:

      Xuyên qua thành đứa trẻ lớn lên trong gia đình nông dân ở cổ đại, lúc nông nhàn lấy mắc cửi thêu hoa làm kế sinh nhai, trồng hoa ủ rượu, cuộc sống làm nông nuôi gà bình thản.

      Vài ba chuyện dông dài vụn vặt, chuyện nhà, bình thản đạm bạc.

      Bất quá gian tình đầy đủ, chút cũng thể thiếu.

      Nhân vật chính: Trình Xảo Xảo | phối hợp diễn: | cái khác : điền văn cổ đại, nông hộ, cuộc sống phố phường, chuyện nhà, bình thản.
      Last edited: 5/10/16
      linhdiep17 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 1. Cuộc đời mới.

      Edit: luxi.


      “ Hây dô ~ hây dô” đám hán tử để trần cánh tay cùng hô hào khẩu hiệu đồng loạt dùng lực.

      Họ buộc sợi dây thừng thô to quanh eo của mình nâng theo khối đá vừa lớn lại vừa vuông vức liên tục về phía trung tâm, theo sức lực mọi người cùng nhau nện xuống, nền đất từ từ nén chặt.

      Vây quanh họ là những đứa bé ánh mắt lóe sáng, suýt soa hâm mộ, ngừng đánh giá những người này nếu có cơ thể rắn chắc, thêm vài năm luyện tập thể làm được. Chỉ sai lầm cũng đem mọi công sức đổ bỏ. Nhưng quan trọng nhất là mọi người trong đó có nhiều năm hợp tác ăn ý với nhau, nếu phải vậy mặt đất từng khối từng khối được nén lại chặt chẽ.

      Trình Chí Cao ở trong góc vẫn tiếp tục miệt mài bào khối gỗ, cùng với những đứa trẻ cùng tuổi xung quanh giống nhau, chút cũng bị hấp dẫn đến, chuyên chú nhìn mảnh gỗ trong tay gần như nhẵn nhụi hoàn chỉnh.

      " Mãn thúc a ... Mã thúc sinh rồi...." đứa choai choai từ bên ngoài chạy vào, xông tới quá vội vàng chân lảo đảo vài bước mới đứng vững, lộ ra khuôn mặt đen đỏ bừng đầy mồ hôi.
      Mọi người cười rộ lên, chọc hài tử kia : " Nha, tiểu Hắc tử, thúc thúc nào của ngươi muốn sinh vậy?"

      Tiểu Hắc tử vội tới giậm chân, xông tới trước mặt Trình Đại Mãn vẫn còn làm việc kêu lên:" Mãn thúc, mau ngừng làm việc lại, nương ta bảo đến gọi ngươi về, là thẩm muốn sinh."

      Tảng đá vẫn còn nâng lên cao ở giữa trung, Trình Đại Mãn tự nhiên ngay lập tức thể bỏ xuống được, Trình Chí Cao lúc này chạy tới, phen nắm cổ áo tiểu Hắc tử:" Là nương ta, nương ta...."

      " Ân, đúng vậy, đúng vậy, người nhanh lên kêu mãn thúc."

      Lần này vừa vặn nện lúc đá xuống, Trình Đại Mãn buông tay hét lên tiếng tiếng lớn:"các huynh đệ, nương tử ta muốn sinh, các ngươi làm trước."

      " ... ."

      Trình Đại Mãn kéo con cả nhà mình Trình Chí Cao cùng với nhóc đưa tin tiểu Hắc tử cùng nhau về nhà.

      Thôn này tính là quá lớn nên Trình Đại Mãn kéo theo hai hài tử hơn khắc liền thấy nhà mình, dọc đường suy nghĩ tới hình như thời gian đúng lắm, lần trước cấp bà đỡ nhìn xem là phải còn hơn dưới nữa tháng mới sinh, vậy làm sao sinh là sinh được.

      Bất quá, Ninh thị cũng sinh hai đứa con trai, Trình Chí Cao, Trình Chí Viễn, đây là lần thứ ba mang thai, cũng coi như là có kinh nghiệm, chắc xảy ra chuyện gì.

      Bước vào cửa nhà, nhưng nghe tiếng nương tử kêu to cùng thanh khuyên nhủ của bà đỡ, hoàn toàn yên tĩnh, định mở miệng hỏi chợt nghe nương tử nhà mình khàn khàn cổ họng khóc kêu lên:" Đây là tạo cái nghiệt gì, yên lành tự làm mình té ngã, hài tử sinh ra lại được?"

      Bà đỡ :" Có lẽ là việc té ngã dẫn tới tổn thương, đứa bé sinh ra sắc mặt tím , cũng khóc kêu, này, này..."

      Trình Đại Mãn vừa nghe đến vậy cũng bất chấp quy củ nam nhân được vào phòng sinh, sáng nay lúc vẫn hoàn hảo đứa còn là còn sao, thế nào cũng thể chấp nhận, vọt vào phòng sinh, tay xách dậy hài tử trong tay bà đỡ, nhìn khuôn mặt nhắn nhiều nếp nhăn tím tái, ngủ giống như con mèo , vô thanh vô tức, trái tim đau nhói, đem hài tử lật ngược lại, bàn tay thô ráp hướng cái mông ba ba liền đánh lên.

      "Oa.......oa oa oa...." lực đạo tay của rất lớn, sau khi đánh bốn năm cái cơ thể của hài tử bỗng nhiên run lên, miệng nôn ra ngụm gì đó sạch , lớn tiếng khóc lên.

      " Cảm ơn trời đất, a di đà phạt." Ninh thị chắp hai tay lại, vừa rơi nước mắt vừa thầm niệm.

      Bà đỡ mắt sáng lên lập tức :" là... hài tử này muốn cùng phụ thân nhà mình gần gũi, phải đến bằng lòng khóc."

      Trình Đại Mãn cũng hơi dài thở ra, đem đưa giao cho bà đỡ nhất chân ra khỏi phòng.

      " Phụ thân, phụ thân" Trình Chí Cao ngoài cửa vội đến nguy rồi nhưng lại dám vào, thấy Trình Đại Mãn ra lập tức tiến tới vây lại.

      " có việc gì, con lại có thêm muội muội, về sau phải cùng với đệ đệ con hết mực thương bé con."

      "Dạ, biết ạ." Trình Chí Cao nhảy lên, phen nắm bả vai tiểu Hắc tử : " , với ta xem muội muội của ta."

      Bà đỡ đem bên trong phòng thu thập sạch mới mở cửa phòng cho bọn họ vào.

      Trình Đại Mãn đứng ở bên nhìn Trình Chí Cao cùng tiểu Hắc tử đứng ở phía bên kia hai cái đầu chen cùng chỗ, cẩn thân nhìn đứa bé sắc mặt vẫn còn chút tím tái.

      Qua hồi lâu tiểu Hắc tử mới lên tiếng, lỗ mãng :" Làm sao lại xấu như vậy nha, so với con heo mới sinh nhà ta còn xấu hơn."

      " Ngươi đồ ngu ngốc, ngươi mới so với heo xấu xí." Trình Chí Cao bàn tay giơ lên vỗ về phía gáy nó.

      Tiểu Hắc tử xoa xoa đầu bất mãn than thở, quả đúng là thực xấu nha, mặt nhiều nếp nhăn lại vừa hồng vừa tím người còn như vậy, người còn có cảm giác dính dính chút cũng đẹp.

      Chạng vạng, trời vẫn chưa hoàn toàn tối lại, chợt nghe bên ngoài truyền tới trận tiếng gào hưng phấn, nam hài cỡ bốn năm tuổi vọt cái đẩy cửa phòng ra nhanh chóng chạy tới bên giường:" Nương, nương là đệ đệ hay là muội muội?"

      " Là muội muội." Ninh thị nằm giường vừa sờ đầu con trai thứ của mình vừa trả lời.

      Đại ca Trình Đại Mãn Trình Đại Trụ theo sau vào phòng, lớn tiếng cười:" Đệ muội a, thêm nha đầu nha."

      “Đúng vậy, đại ca."
      Trình Đại Mãn cũng theo lại cùng chào hỏi đại ca mình:”Đại ca, phải vài ngày nữa ta tới đón nhị nhi tử về sao? Làm sao huynh phải đem nó đưa về rồi."

      " có việc gì, trong thôn chúng ta cũng có nhà muốn sinh khi bà đỡ lại vừa lúc ta nghe em dâu sinh nên thuận tiện tới đây xem tiểu chất nữ."

      Trình Đại Trụ đến đầu giường, vươn ngón trỏ nhàng sờ khuôn mặt hài tử, cau mày :”Đứa này, như thế nào sắc mặt được tốt lắm."

      “Đều tại ta, vốn còn nữa tháng nữa mới sinh, lúc sáng ta cho gà ăn chú ý làm thức ăn rơi vãi xuống chân làm mình té ngã, lúc sau đó bắt đầu đau. Đứa vừa mới sinh ra cũng có khóc, may mắn Đại Mãn dùng sức vỗ vài cái đều đem mấy thứ bẩn trong miệng phun ra, lúc này mới khóc lên." Vừa nghe thấy việc này, Ninh thị lại bắt đầu trách cứ chính mình.

      “Được rồi được rồi, có việc gì, hài tử chúng ta nào dễ hỏng, nuôi thêm mấy ngày nữa tốt lên thôi, để cho hai đứa giúp muội nhiều chút, muội chỉ cần dưỡng tốt thân thể mình là được." Trình Đại Trụ vội vàng an ủi mấy câu, từ trong ngực lấy ra xâu tiền đặt lên bàn.

      Trình Đại Mãn vội vàng cầm tiền lên trả lại, Ninh thị cũng lắc đầu:" Đại ca, cần đâu."

      "Cầm , ta cũng có nhiều cho các ngươi, tiền này chính là bình thường lúc bày tiệc rượu đám cưới giúp người ta làm đôi ba chuyện vụn vặt kiếm tiền tiêu vặt, ai biết cả, cứ giữ lại mua cho đệ muội vài ngón ngon bồi bổ thân mình." Trình Đại Trụ cười ha ha, đem tiền giao cho đệ đệ nhà mình.

      Ý tứ của thực ràng, tiền này là tiền riêng của , để cho vợ biết đến nên lấy cho thành vấn đề.

      Trình Đại Mãn vẫn lắc đầu đẩy về:" Đại ca, Cường tử cũng nên cưới vợ rồi, tiền này huynh giữ lại, đem làm hôn lễ cho náo nhiệt chút có thể diện chút, cũng là cho Cường tử kiếm chút mặt mũi."

      Trình Đại Mãn do dự chút, nhíu mày:" cho các đệ cầm cứ cầm , làm sao phải nhiều lời như vậy, tiền lấy vợ cho Cường tử ta giữ lại thiếu chút tiền này."

      Thấy với y được, Ninh thị cấp Trình Đại Mãn nháy mắt để nhận tiền.

      Cơm tối là do Trình Đại Mãn tự tay làm mặc dù có tay nghề tốt như Ninh thị, bất quá đem thêm lên hai cân rượu hai nam nhân cũng để ý những thứ này, còn Trình Chí Cao và Trình Chí Viễn suy nghĩ đều bị muội muội gầy hấp dẫn . nhìn hai con mắt nhắm chặt miệng nhắn chắp môi ra sức hút bên ngực của mẫu thân. ánh mắt hai huynh đệ đều nháy cái.

      Còn trong tháng ở cử, tuy có rất nhiều kinh nghiệm sau hai lần sinh nhi tử, nhưng chút nước lạnh Ninh thị cũng tận lực dám dụng, làm hỏng thân thể mình tốt, gia đình này vẫn cần hai phu thê nàng chống đỡ. ví vậy Trình Chí Cao theo Trình Đại Mãn học xây nhà và làm mộc được giữ lại làm trợ thủ giúp nàng.

      Mà Trình Chí Viễn có việc có thể làm liền phụ trách trông muội muội cả ngày chỉ biết ăn rồi ngủ.

      Qua hơn mười ngày muội muội so với ngày đầu tiên còn giống như hầu tử xấu xí dễ nhìn hơn rất nhiều, da mặt hề còn nhiều nếp nhăn trở nên trắng trắng mền mền, phấn nộn đôi mắt nhắm chặt đôi lúc rãnh rỗi hé ra xem nó chút, đôi mắt to đặc biệt đen hết sức đáng , làm cho Trình Chí Viễn cả ngày ngây ngô cười.

      Nhìn muội muội ngừng quơ nắm tay , Trình Chí Viễn vươn ngón trỏ cho nàng bắt lấy, nào ngờ tiểu muội muội liếc mắt nhìn cái, giống như ánh mắt con chó lớn cách vách thương xuyên nhìn , rồi tiếp tục tự mình chơi. lòng tự ái nho của Trình Chí Viễn thoáng cái bùng cháy, cầm lấy tay của tiểu muội muội dùng sức đem nhét ngón tay của mình vào các kẽ tay của nàng, tay khác còn thay nàng bao chặt lấy bàn tay .

      Xem nha đầu kia tránh thoát, Trình Chí Viễn đắt ý cười rộ lên cười chưa được vài tiếng thấy đôi mắt to bé con đen lung liếng nổi lên sương mù, cái miệng nhắn nhếch lên oa tiếng khóc lên.

      " Nhị tử, nhìn xem thử muội muội ngươi." bên ngoài thanh Ninh thị truyền vào.

      "Vâng, biết ạ." Trình Chí Viễn vội vàng buông tay, vò đầu bứt tay bắt làm mặt xấu nghĩ muốn dỗ muội muội ngừng khóc, nào ngờ bé con khóc đến thê thảm vẫn thèm nhìn mặt vẫn tiếp tục việc của mình.

      Ninh thị rút cuộc từ bên ngoài vào ôm lấy nữ nhi khóc nức nở, miệng nhàng dỗ nĩ non:"Bảo bối ngoan, ngoan nào, khóc ~a khóc a~."

      Dỗ hồi bé con cũng rút cuộc chịu ngưng khóc, ghé vào lòng mẫu thân nhìn Trình Chí Viễn đứng ngốc bên giường ngơ ngác, vươn tay vung cái cười cười.

      " Nha muội muội khóc, muội muội cười rồi." Trình Chí Viễn nhảy dựng lên vỗ tay.

      " chút, đem muội ngươi lại chọc khóc nữa cẩn thận phụ thân trở về lại đánh ngươi." Ninh thị trừng mắt liếc con trai mình.

      Trình Chí Viễn che miệng lại cười tới mắt nheo lại, Tăng Văn Tú nhìn về tiểu tử kia cảm nhận ấm áp lưng từ từng cái vuốt ve của Ninh thị, miệng nàng càng mở lớn ra tốt có thể sống lại dễ dàng.

      Trước khi chết nàng oán hận ông trời bất công, ghen tị với những người khỏe mạnh xunh quanh mình, tới khi ở bệnh viện cam lòng nhắm mắt lại. Tại lúc nàng mong chờ, lại có thể lần nữa sống, cho nàng thân thể khỏe mạnh bắt đầu cuộc đời hoàn toàn mới.

      Có lẽ oán niệm của nàng quá mãnh liệt, cũng có lẽ mạnh bà quên cho nàng uống ít canh, nàng thế nhưng xuyên qua thành đứa trẻ mới sinh, Tăng Văn Tú từ lúc ban đầu dám tin cho đến mấy ngày nay mực quan sát rút cuộc ý thức được bản thân trở thành người hoàn toàn mới chờ nàng hoàn hảo sống tốt.

      Phụ nữ thôn quê cơ hồ có ai là trong tháng ở cữ hoàn toàn chờ người hầu hạ mà làm việc, dù sao cũng có điều kiện như vậy, Ninh thị cũng coi như nữ nhi nhà thư hương, cũng nhận qua hun đúc, nàng biết tháng ở cữ đối với nữ nhân quan trọng như thế nào, nhưng chẵng ai có thế giúp tay, nàng chỉ có thể dậy làm số việc đủ khả năng giống như xách nước rữa chén những việc này đều tận lực kêu con cả Trình Chí Cao nấu nước nóng để dùng, mà Trình Chí Cao tuy còn nhưng hiểu chuyện cần nương phân phó tự giác giúp nàng làm tốt việc đó, còn Trình Đại Mãn cũng có tư tưởng gia trưởng, người lúc nào cũng trốn tránh cũng giúp nàng giặt tã cho nữ nhi.

      Nương Hắc tử cách vách cũng thường qua giúp số việc, hai nhà làm hàng xóm được nhiều năm quan hệ cũng rất tốt, thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau. Nàng ta cầm theo cái bát tới trong sân hô:" Trình gia muội tử."

      Ninh thị vội đứng lên đáp lại:"Nha Trương tẩu tử ta ở trong này."

      Trương tẩu tử tới thấy Ninh thị giặt tã nhìn kỹ lại thấy nước còn tỏa hơi nóng nàng hỏi:" ngươi đây là giặt bằng nước ấm."

      Ninh thị gật đầu cái ừm tiếng.

      Trương tẩu tử trong lòng thầm, đều là phụ nhân nông thôn còn tưởng chính mình là tiểu thư nhà quan, như vậy yếu ớt.

      Bất quá nàng cũng chỉ thầm đôi câu, trong lòng cũng để ý, đem bát hướng cái bàn trong phòng bếp để xuống:" ta luộc chút rau dại rồi đem trộn với tỏi ăn rất ngon liền bưng tới đây cho ngươi, thừa dịp vẫn còn nóng nhanh chóng ăn ."

      "Nha, tốt, vậy khi nào ăn xong ta sai nhi tử đem trả bát cho ngươi."

      " Được rồi, lúc nào trả cũng được, đúng rồi ngươi có rãnh hay , rau dại trong đất lớn lên bộ dáng thực tốt, đào chút về ăn, hương vị cũng rất ngon, nếu ngươi ăn hết có thể nhờ người mang lên trấn bán hai đồng tiền. Ngươi có hay ?"

      " ngày mai đừng quên gọi ta."

      " Được rồi."

      Trình Đại Mãn mấy ngày gần đây giúp Đỗ gia xây nhà cưới vợ, cũng thể kiếm được cho nên Ninh thị muốn làm chậm trễ chuyện của , buổi tối trước ngày Ninh thị kéo hai huynh đệ Trình Chí Cao cùng Trình Chí Viễn dặn dặn lại phải trông kỹ muội muội, đợi khi hai huynh đệ vỗ ngực cam đoan nàng mới yên tâm. ngày hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, mang cái giỏ của mình cầm theo cái xẻng cùng trương tẩu tử ra ruộng hoang đào đồ ăn.

      Thời tiết này rau dại mọc nhiều nhất, đồng ruộng, dưới mương nước, ven đường đều mọc sung xuê đủ loại như rau sam, rau cải , rau bồ công *, rau đắng, chỉ cần liếc mắt cải thấy đám. Hai ngươi trương tẩu tử cùng Ninh thị thương lượng trước hôm nay chỉ đào hai loại rau rồi đem chúng trộn lại, lấy ăn ít còn lại đem lên trấn bán.

      Hai người đội mũ rơm ngồi xổm mặt đất chậm rãi đào.

      Vừa đào vừa tán gẫu.

      " Trình muội tử nha đầu nhà ngươi đặt tên hay chưa?"

      "Còn chưa đâu, bé con nhà ta ra đời lệch thời điểm nên còn chưa kịp nghĩ tới, nên mấy hôm nay ta cùng Đại Mãn cân nhắc định ra được vài cái tên nhưng còn chưa có quyết định nghĩ còn muốn lên chùa bói quẻ."

      " có chuyện gì,, đừng nghĩ nhiều đứa của chúng ta nhất định có thể bình an, chừng chờ khuê nữ ngươi lớn lên còn là người mệnh phú quý đấy. Ta nghĩ khó mà được, lớn lên rồi với khuôn mặt nhắn cái miệng chúm chím nhắc tới thấy dễ nhìn rồi." Nàng ta lựa lời dễ nghe an ủi Ninh thị.

      Nghe tới đây, Ninh thị ngược lại cao hứng gương mặt tối sầm xuống:" Trương tẩu tử ngươi đừng như vậy, bé con nhà ta mới phải người mệnh phú quý, chỉ cần về sau gã cho nam nhân tốt chịu khó cần cù sẵn lòng chăm sóc nàng cả đời ta liền thõa mãn."

      Trương tẩu tử thấy nàng mất hứng, nghĩ tới mấy người trước kia qua chút nhàn thoại là , đều Ninh thị bên ngoài giống nông phụ này trước kia cũng là tiểu thư nhà dòng dõi thư hương bất quá trong nhà hình như gặp biến cố gì đó, đem nàng gã cho gã nông dân tiền quyền chỉ biết trồng trọt, bấy giờ làm cho nàng đối với những kẻ đó vô cùng phẫn hận.

      Trương tẩu tử thấy câu chuyện tốt bàn tản , hai người lại tán gấu chuyện khác, nhìn hai cái giỏ muốn nhận đầy hai người quyết định trước về chuyến làm cơm trưa cho bọn ăn rồi buổi chiều mới tiếp tục đào.

      Tuy rau dại đối với bọn họ là rất bình thường nhưng người trấn có trồng trọt, xung quanh cũng có hoa mầu rất ít khi được ăn những thứ này, cho nên tửu lâu, khách điếm đều phi thường nguyện ý mua chút đến cho vài thực khách ăn chán thịt cá, hai người đến đồng ruộng nơi nối liền với thôn, tình cờ thấy lão Lỗ xe lừa vội vàng hướng đường lớn tới.

      Cả hai vội chặn ông ta lại, đem rau đưa cho ông, làm cho ông ta đem lên trấn bán lúc này vừa vặn đem tới có thể cho các tửa lâu làm phần cơm bữa tối.

      Ninh thị cước bộ nhàng hướng nhà mình tới,còn chưa tới cửa liền mơ hồ nghe được tiếng nhị nhi tử gào, nàng cau mày, còn suy nghĩ trở về giáo huấn chợt nghe tiếng đại nhi tử gì đó cùng lúc tiếng tiểu nhi tử khóc thút thít. trong lòng nàng lộp bộp, ném giỏ xuống hướng bên trong xông vào.

      * Bồ công : còn có tên là rau bồ cóc, diếp dại, mũi mác, rau bao; thường mọc hoang ở nhiều nơi. Theo y học cổ truyền, bồ công vị đắng ngọt, tính lạnh, có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, tiêu thũng, chữa các bệnh mụn nhọt, lở loét, viêm dạ dày – tá tràng, viêm gan, viêm họng...

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2 Gặp nạn cùng lên chùa cầu tên.

      " Nha, đây là có chuyện gì? Như thế nào chạy gấp như vậy?" Trương tẩu tử theo phía sau tới nhặt giỏ lên, bên trong vẫn còn thừa lại ít rau sam mới lúc nãy nàng còn đem về hấp bánh ăn, làm sao bây giờ ném liền ném.

      Lẩm bẩm vài tiếng giúp nàng đem rau dại nhặt lên bỏ vào giỏ, nàng ta chợt nghe truyền tới tiếng Ninh thị quát tháo, tập trung nghe chút nàng ta nhanh chóng đứng dậy về hướng cửa, đứng trước cửa nữa che nữa đậy áp lỗ tai lên nghe ngóng.

      Nịnh thị lòng chạy nhanh vào nhà, vừa vào tới phòng nàng liền nhìn thấy màn làm lòng nàng quặng đau.

      Tiểu nhi tử té lăn đất còn lấy hai tay làm chống đỡ, mặt đất vương vãi vài vật khi ngã đụng phải vào chiếc bàn bên cạnh làm rơi xuống, lộ ra khôn mặt tràn ngập kinh hoảng cùng phẩn nộ bên cạnh là đại nhi tử ôm nữ nhi tức giận đến mặt đỏ bừng trong ngực tiểu nữ nhi trán vết u đỏ bừng xung quanh còn vài giọt máu tụ từ từ rơi xuống miệng méo máo thoạt nhìn muốn khóc lại dám khóc lên, lửa giận trong lòng Ninh thị lập tức bùng lên hai mắt như muốn phun hỏa nhìn về phía nữ nhân lấy tay xoa eo đứng cạnh bàn nhà nàng, nhìn liền biết là nữ nhân kiêu căng.

      " Ngươi tới đây làm gì?" Ninh thị hai tay nắm chặt lại thành quyền rủ xuống hai bên người lớn tiếng phẩn nộ .

      Đại nhi tử ôm nữ nhi đến phía sau nàng, tiểu nhi tử nhìn thấy nương trở về dũng khí cũng tăng lên ít, phủi phủi tay mềm mại gạt mấy hạt đất cát, đến bên cạnh mẫu thân nắm lấy phần phía sau y phục của nàng.

      nhà bốn người, trừ bé con ra ba người đều oán hận nữ nhân kia.

      Nữ nhân kia tuổi cũng lớn chỉ hơn hai mươi tuổi đại khái từ bắt đầu làm việc tay chân làn da có vẻ đen thô ráp tóc sơ vàng khô rối có bao nhiêu mượt mà, cặp mắt là mắt tính là lớn nhưng lại lộ ra cổ lệ khí, Tăng Văn Tú nhìn nữ nhân trước mặt ánh mắt chợt léo qua tia oán độc, liền đối với nàng ta thầm lưu tâm.

      Lấy tay che lại miệng Ngô thị sốt sắn :" Nha, xem đại tẩu kìa, ta phải là nghe tướng công nhà ta tẩu mới sinh được nữ nhi, lúc này mới vội vàng nghĩ đến xem cháu sao."

      Ninh thị khách khí hừ lạnh tiếng cảm giác trong ngực nữ nhi uốn éo thân mình, khuôn mặt nhắn trắng như tuyết càng làm nổi bật mấy giọt máu rỉ ra, trog lòng nàng đau như cắt ngay cả phản ứng cũng lười với nàng ta, phân phó đại nhi tử:" lấy cho nương cái khăn thấm nước, nhớ dùng nước ấm nhanh chân đem đến cho muội muội ngươi lau cái trán chút."

      Trình Chí Cao nhíu nhíu mày, xem chút muội muội liền gật đầu cái sau đó đối với Trình Chí Viễn nháy mắt lấy được đáp lại mới ra ngoài.


      Ngô thị đung đưa từng sợi tóc tới, làm như tiếc hận tiếp:" Chị dâu à, đến cũng thực là khéo, ha, ha, ta mới vừa vào phòng liền nhìn thấy bé con nhà ngươi giường lăn lộn lăn qua lăn lại rồi rơi xuống lòng ta nghĩ lập tức vội vàng lên xông tới muốn đỡ lấy nó, nhưng chân của ta lại thể ngăn được đứa bị đụng phải, chỉ trách ta bước tới quá chậm làm đứa vẫn bị rơi xuống đất chà sướt rách chút da ta còn chưa kịp để ý tới vệc này."

      "Nương, phải phải, muội muội ngủ ngoan cũng có nhúc nhích chút nào ta còn ở bên nhìn này đều tại thẩm..." Trình Chí Viễn nghe thẩm ở trong này bậy tức giận tới nắm chặt nắm tay lôi kéo vạt áo mẫu thân biện giải:" Thẩm muốn nhìn muội muội vừa mới ôm vào lòng liền nghĩ muốn đem muội muội ném xuống mặt đất, may mắn ca ca từ bên ngoài vào tiếp được bằng , ô ô ô...." Trình Chí Viễn còn tới đây liền ô ô khóc lên.

      Ngô thị mặt cứng đờ cười gượng dùng tay áo cọ cọ khóe mắt:" Chị dâu tiểu hài tử nhìn ngươi cũng thể đổ oan cho ta, ta là theo lời Đại Qúy nhà ta phân phó tới đây xem cháu , còn có đem theo vài thứ đến đều cho ngươi bồi bổ thân thể có thể cho ra nhiều sữa chút nha.”

      Tay Ninh thị lộ gân xanh được nàng ôm trong ngực Tăng Văn Tú bị siết chặt , vội vàng động đậy, Ninh thị lúc này mới giật mình hoàn hồn, cũng chẳng buồn nhìn nàng ta đem tới thứ gì, hạ giọng lạnh lùng trả lời:" Đa tạ đệ muội quan tâm, hài tử bị té ta cũng có thời gian tiếp đón ngươi, ngươi vẫn là trở về ."


      " sao, sao chị dâu cần khách khí đứa vẫn là quan trọng hơn, chờ ta trở về với Đại Quý đứa rất tốt." Ngô thị khi ngang qua bên người Ninh thị còn muốn thể thân mật lấy tay xoa bóp đứa , Ninh thị cũng khách khí lùi về phía sau hai bước cứng rắn :" Em dâu thong thả."

      "Nương đưa ngươi." Trình Chí Cao lấy khăn ấm còn dính nước đưa qua.

      Ninh thi nhận lấy ngồi xuống bên giường nhàng đưa lên trán nữ nhi cẩn thận chấm vài cái mới bắt đầu lau, lau lau nước mắt liền rơi xuống.

      Ngô thị là vợ đệ đệ Trình Đại Mãn Trình Đại Phú thái độ làm người tốt, hơn nữa bản thân Tình Đại Quý cũng là người chỉ biết hết ăn rồi lại nằm mấy năm nay còn thêm nghiện cờ bạc cả ngày màng chuyện đồng án chỉ biết ngã vào bên trong sòng bạc, mà Ngô thị đem nữ nhi ném xuống đất cũng phải chỉ đơn giản như vậy. lâu trước kia khi Ninh thị còn chưa gã tới đây, gia chủ Ngô gia cùng Trình gia cùng nhau uống rượu có thuận miệng quyết định đính ước hai nhà với nhau cũng nhắc tới cụ thể là ai, mà Ngô thị tại bạn tốt giựt dây thế nhưng lại chạy tới nhìn, kết quả thấy được Trình Đại Mãn xem nam nhân kia diện mạo thà lại vừa kiên định liền nhất quyết người đó là Trình Đại Mãn trong lòng Ngô thị dĩ nhiên là hết sức hài lòng. Sau đó chuyện tương đối phức tạp, Ninh thị gã cho Trình Đại Mãn mà Ngô thị lại theo thứ bậc gã cho Trình Đại Quý cùng với mình gần tuổi nhau.

      Mà những chuyện này Ninh thị đều từ miệng người khác nghe được, việc này nàng cũng có biện pháp thay đổi ngày thường còn chú ý mặt mũi người lớn bọn họ dành nhẫn nhịn nhưng là hôm nay...

      Tăng Văn Tú nhìn nước mắt Ninh thị ngừng rơi nàng cũng thể khuyên giải an ủi chỉ có đành phải vươn tay y nha y nha kêu lên. Ninh thị nhìn nữ nhi té mẽ đầu cũng khóc bản thân ở đây khóc hăng say gạt nhanh nước mắt ôm nàng vào dỗ:" Bé con ngoan, bảo bối ngoan đều tại nương sai, ngã có đau hay ? Phụ thân trở về liền cho xem, xem xong có việc gì, nha nha nha ngủ nha."

      Tăng Văn Tú thấy mục đích của mình đạt được ở trong lòng Ninh thị ấm áp ôm ấp cùng đều đều lắc lư yên tâm ngủ.

      Ngủ biết qua bao lâu, trong ánh trăng mờ nghe được vài thanh cải vả truyền đến, Tăng Văn Tú có mở mắt tiếp tục nghe.

      Tiếng khóc nghẹn ngào của Ninh thị truyền đến:" Ta chịu ủy khuất như thế nào cũng được, ta đều có thể cố nuốt đều có thể nhẫn nhưng nàng nên đánh chủ ý lên đầu đứa con nít, hài tử có làm cái gì sai, lui bước mà ta làm ra cái gì sai lầm để nàng ta lúc nào cũng nhắm tới, ngươi còn chưa thấy máu đầu bé con, lúc đó máu dính nữa mặt, bé con bị dọa cũng có khóc Nhị nhi tử mà còn khóc oa oa lên nhưng khuê nữ của ta cũng thốt lên tiếng, ngươi chút ta làm mẫuu thân có thể đau lòng sao? Chuyện này so với cắt mình ta khối thịt còn làm ta đau đớn hơn."

      Trình Đại Mãn thở dài lâu, hận thể vùi chặt đầu vào hai đầu gối:" Ta ngày mai qua với Đại Quý để cho quản vợ mình."

      "Quản, làm sao có thể quản? chừng Đại Quý còn mừng rỡ nàng ta có chuyện làm, còn quản chuyện đánh bạc, ngươi qua với làm gì làm đừng để vợ bước chân vào nhà chúng ta bước nếu đừng trách ta khách khí."

      " Xuỵt xuỵt ngươi chút, bé con còn ngủ đấy."

      " Ta hôm nay chẳng muốn giọng, ngươi qua cũng được, để ta sáng sớm ngày mai qua bên kia , dù sao ta cũng chẳng được mấy từ dễ nghe."

      " Người, ngươi cũng là phụ nữ có chồng..."

      "Ngươi muốn nghĩ như thế nào cũng được, vì hài tử ta cái gì cũng muốn quản."

      "Ai... Ta ta ta sáng ngày mai liền ."

      Hai phu thê cùng nhau ở chỗ lâu, Tăng Văn Tú ở giường mơ mơ màng màng nghe

      Biết nương vì mình mà buộc phụ thân tới nhà đệ mình làm khó em dâu trong lòng liền trộm cười, tốt người thân thương mình như vậy, nhất là mẫu thân thoạt nhìn ôn nhu vì nàng mà cũng trở nên mạnh mẽ. Nghĩ đến vậy chuyện Ngô thị đem mình quăng xuống giường cũng còn quá trọng yếu.

      Làm trẻ con mỗi ngày cũng nhàm chán, cũng may còn có thể ngủ, hơn nữa cũng chẳng biết mất ngủ là gì, ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn đôi khi thanh tỉnh cũng có thể mở to mắt lừa người thân của mình rồi nha nha vài tiếng.

      Tăng Văn Tú biết chính xác phụ thân mình có hay qua đệ đệ mình cho ta lại với vợ biết được bước vào nhà nàng, nhưng nàng biết người cổ đại lạnh lùng giống như người đại bọn họ đặc biệt coi trọng người thân có ràng buộc về huyết thống, cái này hiểu đại khái là dù xương có bị phá vỡ gân vẫn còn dính kèm, hơn nữa phụ thân là người có vài phần chất phát cùng thành khẳng định qua quá tuyệt tình.


      Khoảng chừng sau hai tháng từ lúc sinh hạ nữ nhi, Ninh thị tự thấy bản thân trong tháng ở cữ cũng làm tốt việc dưỡng thân thể lại nhìn bé con thân thể khỏe mạnh khí sắc hồng hào làn da trắng trẻo phấn nộn sau đó nàng liền cùng Trình Đại Mãn thương lượng sáng sớm ngày mai dẫn theo hai nhi tử cùng lên chùa.

      Trình Đại Mãn còn bận làm việc kiếm tiền lo sinh hoạt cũng thể bỏ dở theo được. vừa ra tới trước cửa dặn dò đại nhi tử nhất định phải chăm sóc tốt nương và ba người bọn họ mới yên tâm làm việc.

      Ngôi chùa gần đây nhất tên là Đại Giác Tự, nằm ở ngôi làng khác chỗ giáp giới với sườn núi, bộ lên đó cũng mất khoảng canh giờ, nên bọn họ từ sớm để chuẩn bị khi tới chùa trời quá nắng gắt.

      Trình Chí Cao cùng Trình Chí Viễn phía sau Nịnh thị hai đứa bé đối với việc có thể ra ngoài chơi chuyến đặc biệt vui vẻ mặt biểu tình tràn đầy hưng phấn thầm to đôi khi có mấy cổ xe ngựa của hộ gia đình giàu có vội vàng ngang qua hai nhóc cũng hâm mộ nhìn những con ngựa to khỏe, bất quá lão đại cũng rất hiểu chuyện, có mấy xe ngựa chạy qua nhanh quá làm đường bụi bay mù mịt luôn ngăn Ninh thị lại với nàng:" Nương mau che miệng muội muội lại kẻo lại ăn phải bụi."

      Nhìn thấy biểu của ca ca Trình Chí Xa cũng chịu yếu thế vừa nhảy ra vừa giơ tay lên xua xua cố ngăn cản bụi bay lại lắp bắp hết câu:" Nương ta cũng cản bụi."

      Ninh thị cười híp mắt đều khen ngợi bọn , lấy tay vỗ lên đầu cả hai, nghe nương khen chúng, cả hai đều nghĩ mình chính là người ca ca tốt nhất đời cũng như nhi tử ngoan nhất của nương, liền ưỡng ngực nâng cằm chờ mong mấy chiếc xe ngựa tiếp theo nhanh tới chúng còn muốn tiếp tục thể thực tốt.

      Tăng Văn Tú xem vào trong mắt, cảm giác được mẫu thân của nàng giống những người nông phụ khác nàng gặp, việc này nếu đặt vào người người khác, khẳng định trực tiếp vỗ mạnh lên đầu bọn chúng, làm cho chúng chạy nhanh tránh giống mẫu thân nàng biết được cách cổ vũ, hiểu được việc khích lệ vô hình chung kích thích được tính tích cực ở hai hài tử, so với việc dùng gậy gộc còn hữu dụng hơn.

      Tăng Văn Tú nghĩ tới mấy chuyện bát quái linh tinh mấy ngày nay nghe được đại khái trước khi mẫu thân được gã tới đây cũng sống trong nhà dòng dõi thư hương, chỉ có điều người nữ nhân xuất thân thế gia như thế, nào có thể nguyện ý gả cho người có tiền có thế như phụ thân nàng.

      Nàng còn nằm trong lòng Ninh thị suy nghĩ vu vơ nghe được tiếngTrình Chí Cao kêu to:" Nương ngươi mau nhìn tới nơi rồi."

      Khi gần tới chùa Ninh thị nãy giờ vẫn ôm nữ nhi liền quyết định trước nghỉ ngơi chút, đưa bé con cho đại nhi tử ôm nàng ngồi tảng đá lớn có cây che cối che mát, mới vừa xoay xoay cánh tay sắp tê cứng, tiểu nhi tử Trình Chí Viễn bước nhanh lại dùng cách tay mập mạp đầy thịt của bản thân niết bàn tay nàng ra sức xoa nắn, hoàn toàn theo quy luật nào cả miệng nhắn mím lại còn thực làm ra vẻ nghiêm túc, nhéo hơn vài chục cái liền ngẩng đầu nhìn nhìn Ninh thị.

      Ninh thị cười:" Tiểu Viễn ngoan."

      Tiểu tử lại càng hăng say ra sức xoa bóp.

      Bốn người nghĩ ngơi lúc liền đứng dậy, lúc Ninh thị muốn ôm lại bé con đại khái Trình Chí Cao vẫn còn chưa thấy mệt cũng có thể thấy nương vất vả ôm bé con quá lâu nên làm như thế nào cũng chịu buông tay, Ninh thị cũng lại tiếp tục kiên trì sau khi đến chùa bà quỳ xuống cung kính hướng phật tổ ở chính giữa dập đầu ba cái.

      Ngôi chùa này cũng tính là lớn, còn có chút xuống cấp chủ yếu duy trì được đều dựa vào người mấy thôn phụ cận tới cúng tiền nhang đèn chống đỡ, Ninh thi đứng dậy sau đó mang theo bọn hướng về góc của chùa tới, nơi đó có lão hòa thượng cỡ năm mươi sáu chục tuổi ngồi sau chiếc bàn có màu đen như mực, khép hờ con mắt suy nghĩ bên tay cầm bút mực cùng đồng xin xâm.

      " Sư thầy." Ninh thị qua giọng gọi e sợ làm kinh động tới sư thầy.

      Lão hòa thượng mở mắt nhìn chút bọn họ:" Mời ngồi."

      "Vâng ạ."

      Xem ra thời đại này người ta vẫn tương đối tin tưởng thờ phụng thần phật,Tăng Văn Tú được mẫu thân ôm ở trong lòng quan sát lão hòa thượng cùng vài vật tay ông, thầm suy nghĩ.

      "Vị nữ thí chủ này là muốn cấp ta xem nữ oa nhìn chút sao?" Lão hòa thượng mở miệng hỏi.

      " Đúng vậy thưa sư thầy." Ninh thị có chút kích động đại khái cảm thấy sư thầy đoán được tâm tư của nàng mục đích tới đây nhất định có thể đạt được.

      " ta nghe chút."

      Ninh thị đem nữ nhi ôm đến trước mặt lão hòa thượng, cúi đầu nhìn xuống:" Đứa này của con lúc sinh ra lệch thời gian chưa đến lúc nên ra đời, đều do con cẩn thận té ngã làm đứa ra đời sớm nhiều ngày, sau khi đứa được sinh ra cũng có khóc ngay cả bà đỡ đều qua được, trượng phu của con cũng là vì đau lòng nên mới chạy vào phòng đánh mông đứa rất nhiều lúc đó đứa mới chịu phun ra rất nhiều vật bẩn rồi rừ từ qua khỏi.

      tại đứa lớn lên ngày so với ngày đều càng tốt hơn, cơ thể xương cốt cũng đều rắn chắc hơn, nhìn lớn lên cũng có bệnh tật gì, con liền cùng trượng phu nghĩ ra mấy cái tên, nghĩ muốn tới đây xin sư thầy vài chủ ý, nhìn xem tên nào có thể làm cho đứa lớn lên về sau thuận lợi bình an sống tới khi già ."

      Lão hòa thượng tiếp nhận trang giấy trong tay Ninh thị nhìn qua mấy lần, lại nhắm mắt lại, miệng còn lẩm bẩm. nhà bốn người trừ bỏ Tăng Văn Tú ra còn lại ba người đều khẩn trương nhìn ông.

      Cuối cùng mắt lão trợn lên chỉ vào phía cái tên :" Tên này , bất quá còn cần sửa lại đôi chút."

      Ninh thị cũng nguyện ý đặt tên cho bé con quá yếu ớt hay tên nhiều người thích, dù sao cũng phải phù hợp với hoàn cảnh sống giản dị mới là trọng yếu nhất mà bà cũng nghĩ tới đặt tên cho bé con theo tên những loài hoa cỏ, cho nên tên trong đó đều là bà nghĩ ra rồi cùng với Trình Đại Mãn đồng thời bàn bạc.

      tại lão hòa thượng chỉ chính là tên thứ hai, Trình Xảo.

      " Sư thầy muốn sửa thế nào ạ."

      " Ừm! Tên này kì thực cũng rất hay cần thay đổi nhiều, bất quá lão nạp vừa rồi cân nhắc kỹ càng, gọi là Trình Xảo Xảo tốt hơn. Dù sao chuyện tốt đều muốn thành hai thôi! Tương lai lớn lên trở thành nương sáng dạ khéo léo, có phần nhân duyên tốt đẹp có thêm mấy đứa nhu thuận nghe lời cả đời sống tốt đẹp mĩ mãn chẳng phải rất tốt sao."

      "Tốt, Tốt con cảm ơn sư thầy." Những lời này trúng lòng người làm mẹ như bà, Ninh thị cười tươi vui sướng, ôm bé con đung đưa vài cái.

      Tăng Văn Tú còn nên thể chuyện được chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu thân từ trong túi lấy ra vài khối bạc vụn còn lại trong nhà cầm khối đưa ra, có chút ngượng ngùng :" Làm phiền sư thầy bận tâm cho tiểu nữ, tiền này liền cấp sư thầy làm tiền nhang đèn, cho phật tổ mấy ngày này có thể hưởng thêm nhiều thêm chút hương khói."

      Nha nha.....

      Tăng Văn Tú đưa tay ra muốn chụp lại, nhưng cánh tay với chân đều có thể dùng tới chỉ có thể nhìn Lão hòa thượng cười híp mắt lại thành đường thẳng đưa tay ra nhận khối bạc còn trang trọng hô tiếng a di đà phật.

      Đây ràng là lừa gạt!! Bé còn mới vừa bị quyết định kêu bằng Trình Xảo Xảo a a ô ô gào lên, lão chẳng qua là đem Trình Xảo đỏi thành Trình Xảo Xảo thôi mà thu nhà nàng mấy tháng sinh hoạt phí có thiên lý mà.

      Nhưng có thể nhìn thấy bộ dáng mẫu thân cùng hai người ca ca cùng cao hứng nàng liền buông tha việc giãy dụa mỏng manh, quên có thể làm bọn họ cao hứng là tốt rồi.

      Bốn người lại ở đây nghỉ tạm lúc liền lên đường, đến được nữa đường liền gặp người cùng thôn đánh xe trâu ngang qua thuận tiện chở bốn mẹ con nàng vì thế Trình Xảo Xảo lần đầu tiên được ngồi xe trâu dọc đường lắc lư qua lại nhìn đầu trời xanh thẳm nàng liền nhanh ngủ thiếp .

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :