[Xuyên không - Đam mỹ] Thế sự biến hóa khôn lường - Vân Phong Tiên Quân

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân Phong Tiên Quân

      Vân Phong Tiên Quân Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      11
      Tên truyện: Thế biến hóa khôn lường
      [​IMG]

      Tác giả: Vân Phong Tiên Quân
      Thể loại: Xuyên , Đam mỹ, Huyền huyễn, Nam sinh tử.
      Tình trạng: lết.
      Lịch đăng: biết trước được.

      Giới thiệu:

      Vì sao xuyên ?
      Vì bản thân hay vì để tìm được chân tình cuộc đời?
      Thế biến hóa khôn lường...
      Gặp nhau là phúc hay là họa...
      Gặp gỡ để rồi chia ly...
      Vòng quay định mệnh bao giờ ngừng xoay chuyển...
      Chính tay mỗi người tự viết nên cuốn sách cuộc đời mình...
      Để rồi lưu danh thế gian...

      Đoạn ngắn 1:
      "Oa..Nhiều soái ca quá..." Ai đó vì cố gắng giữ hình tượng mà nuốt nước miếng "ừng ực" vào cho chảy ra ngoài...
      "Thiếu gia à..." Mắt người sắp rớt rồi kìa...
      Đêm đó...
      "Ta soái ?" Tà mị vuốt tóc ai đó hỏi.
      "Hảo soái a..." Ngu ngốc trả lời, kèm theo tiếng "ừng ực" kì lạ.
      "Ta khốc ?" Tà mị nắm cằm ai đó hỏi.
      "Hảo khốc a..." Ngu ngốc mờ mịt trả lời, nước miếng kiềm chế được nữa.
      "Muốn ta ?" Tà mị thổi hơi bên tai ai đó.
      "Hảo muốn a..." Ngu ngốc ánh mắt mê ly đáp lời ai kia.
      "Lần sau chỉ được nhìn ta, nhớ chưa?" Ánh mắt tà mị lóe lên tia sáng dị thường.
      Mà ai đó ngu ngốc cứ mờ mịt chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra...

      Đoạn ngắn 2:
      "Ngươi...Đừng chết mà..." Ai đó nước mắt từng giọt tí tách rơi...
      "Ngốc...Ngươi muốn đưa tang ta hay sao mà khóc to thế" Ai kia vén tay áo định lau nước mắt cho ái nhân nhưng đủ sức...
      "Ngươi...Ngày mai nhất định...Hức...phải cùng ta về...Hức...nhà...Hức... " Ôm chặt ai kia vào lòng, nghẹn ngào...
      "À..Ta nhất định phải hỏi cưới người đàng hoàng mới được..." Ai kia đưa tay lên thành công lau nước mắt ái nhân rồi lặng lẽ...rơi xuống...
      "AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA..."
      Last edited: 14/8/17

    2. Vân Phong Tiên Quân

      Vân Phong Tiên Quân Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      11
      Chương 1: Xuyên ??? Ta muốn!!!

      “Hm. . . “

      Sau khi nghiên cứu đến bông hoa thứ n+1 trong vườn ngự uyển thích của phụ thân, ta vô cùng buồn bực.

      Vứt bông hoa , ta ngồi “Bịch” xuống cỏ, ngước nhìn trời, tiếp tục nghiệp thở dài bi thương cho kiếp con rệp của mình trong tiếng lải nhải “Thiếu gia. . . Thiếu gia. . . “ còn dai hơn cả đồng hồ báo thức của thị đồng sau lưng. . . .

      Số là ta xuyên . . .

      Các ngươi hỏi vì sao ta buồn bực khi đạt được giấc mộng xuyên mà bao mong ước à. Đương nhiên là luyến tiếc gia đình ở thế giới thực tại chứ gì.

      À đừng hiểu nhầm, cũng chả phải tình cảm mặn nồng gì đâu, lợi ích cả thôi. . . .

      Chuyện là ở thế giới cũ, ta có hai ba ba, ta còn có 4 chị . Nghe dự định của 2 ba là sinh “Ngũ long công chúa thời đại mới” nhưng cuối cùng lại lòi ra sinh vật giống đực là ta. . .

      Lại nghe khi ta ra đời, ba thứ nhất khóc đến hôn thiên địa ám vì giới tính của ta. Mà ba thứ hai vô cùng bình tĩnh mà nhìn chằm chằm ta như thể lên án ta hãy tự chui lại vào bụng mà kiểm điểm lỗi lầm . Còn mấy người chị của ta lại nghiêm túc thay phiên nhau cúng chùa xua đuổi tà ma. . .

      Bộ mấy người nghĩ giới tính là do ta quyết định à *rống*

      Ta chỉ cảm thấy có lẽ mình xuống nhầm hành tinh rồi. . .

      vậy nhưng bảo bảo tức giân đừng hòng ta cho ai thoải mái *hừ*. Và sau đó là hồi gà bay chó sủa. . .

      Khu phố ta sống chỉ toàn sinh vật giống cái. Khá kỳ lạ nhưng sao cả. Vì ta được rất nhiều cái lợi mà *hắc hắc*. Có lẽ ông trời vì cảm thấy quá đau lòng cho thực tại bị phân biệt đối xử giới tính của gia đình với ta lúc đầu nên gắng chuộc lại lỗi lầm. Ta từ ngày biết cứ hễ xuất ở bất cứ ngõ ngách nào cũng được người người cung phụng. biết lí do những cứ hưởng thụ trước . (Ngươi chắc chắn phải vì mặt ngươi giống bánh bao mà khơi gợi bản năng làm mẹ của mọi người chứ???)

      Mấy hôm trước vì tìm cách ra vẻ soái ca lãnh khốc trước mặt bé 3 tuổi là hàng xóm mới chuyển tới của ta, ta tạo mẫu dáng chuẩn như trong mấy bộ tiểu thuyết mà 4 bà chị của ta đọc. Lựa bông hoa “lạ” mới nở trong vườn mà 18 năm qua ta chưa từng thấy, tựa vào cửa ngửi “”, mặt chếch lên trời 45 độ hoàn mỹ. Sau đó,là có sau đó. . .

      Ánh mắt ngưỡng mộ của bé là thứ xa vời đối với ta. . .

      Bởi vì. . . ta xuyên . . .

      Lỗi tại định mệnh. . .

      Trước khi ngất ta chỉ có 1 suy nghĩ . . .

      “Mẹ nó, sao bông hoa này hôi quá vậy” rồi trợn trắng mắt cá chết mà dũng ngã người.

      . . .

      Tỉnh lại đương nhiên là. . . À phải giường hoa chăn gấm gì đâu. . . Mà là ngay giữa thiên nhiên, sườn dốc đứng thơ mộng, bốn bề là hoa cỏ tươi tốt. (Rừng mà tốt mới lạ : Tiên Quân)

      Tình trạng của ta thể “tốt” hơn. Tay chân giang ngang hình chữ đại, đầu lấy đá làm gối, lấy máu àm nệm lót, áo quần so với cái bang còn đặc sắc hơn. là. . .

      Thảm nỡ nhìn. . . *che mặt*

      Vì lẽ gì người ta xuyên bông băng thuốc đỏ đầy đủ, ta lại thế này!!!

      Trời aaaaaa. . .

      F*ck. . .

      ---

      Phong người thường: Tác giả bất công. . .

      Phong Tiên Quân *phất quạt* : Chuyện gì?

      Phong người thường: Đồ mẹ kế. . .

      *Rắc* - Tiếng quạt gãy

      Phong Tiên Quân: *mỉm cười phúc hậu* Lần sau ta đối xử tốt hơn với người ha!

      Toàn trường trầm mặc niệm kinh. . .
      Last edited: 7/8/17

    3. Vân Phong Tiên Quân

      Vân Phong Tiên Quân Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      11
      Chương 2: Lạc lối Nam Phương Quốc!

      Sau khoảng thời gian dài đằng đẵng “hít khí trời”, cuối cùng ta cũng sung sướng hơn chút. (Tiên Quân: Ngươi chắc chứ???) Nghe tiếng hò hét “Thiếu gia. . . Thiếu gia. . . “ từ xa ta biết mạng già của mình được cứu rồi. . .

      Ta được nâng lên kiệu 8 người. . . à là cáng 4 ngời khiêng con đường “khá là bằng phẳng” cùng tiếng thị đồng hầu hạ lâu năm lo lắng hỏi thăm như tiếng “hoàng oanh” líu lo bầu trời. . .

      Khóc ra nước mắt. . .

      Ta chỉ muốn yên tĩnh thôi . . .

      Xin đừng hành hạ thân thể mỏng manh của ta như vậy. *lặng lẽ lau lệ*

      Dù sao về đến được phủ của ta ở địa phương này cũng kỳ tích rồi. *lau mồ hôi*

      Sau khi được cấp dược từ cái miệng bô lô ba la chỉ hận thể ngoác ra mà của thị đồng thân tín Tiểu Cải, ta biết được nơi đây là quốc gia địa linh nhân kiệt, cao thủ võ lâm đông hơn kiến, bí tịch võ công nhiều hơn cỏ dại (Lời của Tiểu Cải khuyên mọi người chỉ nên tham khảo a – “. . . . “ )

      Đặc biệt ở đây chỉ có nam nhân, hề có 1 sinh vật giống cái nào cả. Ta nghe tới vô cùng hào hứng. . .

      Tất nhiên vì từ bé tới giờ ta chưa gặp nam nhân nào ngoại trừ 2 ba ba của ta. . .

      Các ngươi hỏi học sao à. . .

      Đương nhiên là ta có gia sư riêng chứ sao. . . *hất mặt*. (Tiên Quân: Ngươi ngạo kiều cái gì a!)

      Quay lại vấn đề, hào hứng chưa được bao lâu ta “lụi tàn”.

      Tiểu Cải bô lô ba la “Thiếu gia. . . Thiếu gia. . . Người còn nhớ tên quốc gia này . . . Là Nữ Nhi Quốc đó. . . “

      Ta “. . . “

      Cạn cmn lời. . .

      Đùa thôi. . .

      Tiểu Cải tên quốc gia này là Nam Phương Quốc – 1 quốc gia chỉ toàn nam nhân. Cái tên dù “thẩm mỹ” cho lắm hay phải là thô tục này dù sao vẫn được ưu điểm là xúc tích dễ hiểu. Quốc gia này có vua mà chia ra 2 phái chính tà lần lượt do Minh chủ và Ám chủ đứng đầu.

      Còn bản thân ta ở đây tên Trầm Vân Phong – đại thiếu gia Trầm phủ, trải qua 15 mùa xuân và có 1 thị đồng thân tín là Tiểu Cải. Đúng rồi chính là cái tên phun nước miếng nãy giờ ngừng đấy . ( Dân chúng: “. . . “ )

      Ta có 2 phụ thân, dưới có 1 đệ đệ. Đại phụ thân Trầm Vân Khinh là cựu Huyền Vũ tướng dưới trướng Minh chủ nay về hưu an hưởng “tuổi già” ( ra là vì lười thôi *khinh bỉ *). Nhị phụ thân Diệc Linh ra ngoài là 1 đại thương nhân người người kính trọng, về nhà là 1 đại la hán người người sợ hãi quản gia mọi việc. Đệ đệ Trầm Vân Duệ được cho là kì tài xuất chúng, thông minh tuyệt đỉnh về mặt. . . văn chương. Ta (nghe kể) là được mệnh danh là đại nhát gan người người chê cười, ngay cả bị đứa bé 3 tuổi dọa sợ cũng cách nào đánh trả. . .

      phút bi thống cho Đại phụ thân. . .

      Người vất vả rồi. . .

      (Đại phụ thân: Hài tử ngoan a. . . *rưng rưng* )

      Biết được đại khái thân thế, ta thiếp trong tiếng bô lô ba la của Tiểu Cải, trong đầu mảng trống rỗng.

      giấc mộng mị.

      ---

      Phong người thường: “Mẹ kế, ta muốn đổi thị đồng!”

      Im lặng

      Phong người thường: “Mẹ kế, ngươi có nghe đó!”

      Im lặng

      Phong người thường: “Mẹ kế, người làm gì?”

      Phong Tiên Quân: “Thêm lời thoại cho Tiểu Cải. “

      Phong người thường: “. . . “

      Toàn trường trầm mặc niệm kinh. . .
      Last edited: 7/8/17

    4. Vân Phong Tiên Quân

      Vân Phong Tiên Quân Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      11
      Chương 3: Thân ái gặp "người thân"???

      ngày nắng đẹp.

      “Tiểu Cải. “

      Bô lô ba la. . .

      “Tiểu Cải. . . “

      Tiếp tục bô lô ba la. . .

      Ta “. . . “

      “Um. . Um. . . Thiếu gia. . . “ Tiểu Cải rưng rưng nhìn quả cam vừa bị nhét vào miệng mình mà bi phẫn lên án.

      Ta bình tĩnh mà nhìn .

      “Ngươi từ hôm qua tới giờ, ta là sợ ngươi đau họng nên cho ngươi trái cam vắt nước uống thông nhuận cổ thôi. “

      câu trôi chảy.

      Tiểu Cải cảm động sắp rớt nước mắt.

      Tiểu Cải ngươi là. . .

      Ba ngày trước sau khi tỉnh dậy ta ngay lập tức “đóng cửa- khách tới tiếp- khách xông vào thả chó” rồi phi ra ngoài vườn tìm “bóng dáng thân quen” của “bông hoa thơm” ngày trước nhưng đến giờ đành cúi đầu nhận mệnh.

      “Thôi. . bất biến chống vạn biến vậy. . . “ –Mắt nhìn mũi , mũi nhìn miệng, miệng nhìn tay nhàn rỗi chọc ngửa bụng con sâu dưới chân mà lẩm bẩm.

      “Thiếu gia, người vừa. . . “

      “Thưa thiếu gia…”

      Tiểu Cải vừa định tiếp tục dãy lời thoại mới bị ngắt, vô cùng bực bội quay lại định mắng tên thị vệ vừa rồi.

      “Chuyện gì?” - Ta như vớ được cộng rơm cứu mạng ngay lập tức mỉm cười hỏi.

      Đùa sao, nghe Tiểu Cải ít còn vui nghe nhiều tai muốn mọc hột luôn rồi. . .

      “Thị vệ” nhíu mày, mắt lóe lên tia sáng lạ nhưng liền biến mất.

      “Kẻ làm ngài ngã ngựa xuống núi hôm trước bị bắt, đại lão gia muốn hỏi ngài định xử trí ra sao?”

      “Ồ, vậy mau thôi!”

      Ngửi thấy mùi bát quái , có lỗi với nhân dân lao động quá. Vì thế để uổng lòng 2 phụ thân sinh ra ta, ta thập phần khí thế, dẫn Tiểu Cải theo đuôi tên “thị vệ” bắt kẻ gian d. . à kẻ gian hãm hại ta.

      Khóe miệng tên “thị vệ” nhếch lên như có như rồi dẫn đường cho 2 kẻ khí thế bừng bừng phía sau.

      . . .

      Tại chính sảnh Trầm phủ.

      Trầm Vân Phong khí thế hùng dũng bước vào trái ngược hoàn toàn với bề ngoài của . Chân khập khiễng, toàn thân quấn băng như xác ướp biết , mặt tái nhợt như nhiễm độc rau xanh kết hợp bộ trang phục thuần màu trúc xanh tươi tốt. . .

      “Đại phụ thân, Nhị phụ thân, nhi tử đến muộn, để mọi người chờ lâu, có lỗi. . . “ Trầm Vân Phong thanh thanh cổ họng rồi nở nụ cười (mà cho là) tiêu chuẩn thành công tạo ấn tượng đầu tiên sâu sắc trong lòng mọi người.

      Gia nhân Trầm phủ mới vào làm: “. . . “

      Gia nhân Trầm phủ lâu năm: “ Gió hôm nay lớn a”

      Nhìn khóe miệng cười “rút gân” của ai kia, chính sảnh vừa mới ồn ào náo loạn bỗng chốc thống nhất trầm mặc. . .

      Đại phụ thân Trầm Vân Khinh nhìn thấy nhi tử có nét mặt kì lạ vội chạy lên ôm chặt Trầm Vân Phong.

      “Vân Phong hài tử tội nghiệp của ta, lũ khốn kiếp kia sao nỡ đá con ngựa chứ. . . Con ngựa của ta. . . À con trai của ta. . . Dù cho con quá ngu ngốc hay yếu hơn cả đứa bé 3 tuổi. . . thù bọn chúng cũng phải nể mặt lão già này chứ!”

      Trầm Vân Khinh khóc hoa lê đái vũ, lấy áo Trầm Vân Phong làm khăn lau nước mắt nước mũi thi nhau tuôn ra.

      Gân xanh trán Vân Phong nảy lên giần giật, tay cố gắng gỡ “lão võ tướng sức khỏe yếu” ra khỏi người, nghiến răng nghiến lợi đến run người.

      Ông là phụ thân ta!!!

      Ông chắc chắn mình phải là gián điệp bên kia phải tới muốn làm ta tức chết!!!

      Bên ngoài chính sảnh nhìn cảnh tượng “phụ tử tình thâm” cảm động đến quỷ dị kia chỉ có thể bảo trì trầm mặc. . .

      ---

      Phong người thường: “Ta có soái chứ!” *vỗ ngực cười to*

      Tiểu Cải: “Thiếu gia hảo soái a!” *mắt lấp lánh*

      Phong người thường: “Sao người lại ở đây? Tiên Quân đâu?”

      Tiểu Cải nhanh nhảu: “Tiên Quân bảo là làm chút chuyện “tốt” cho thiếu gia nha!”

      Phong người thường: “. . . “

      Dự cảm lành. . .
      Last edited: 7/8/17

    5. Vân Phong Tiên Quân

      Vân Phong Tiên Quân Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      11
      Chương 4: Bị hạ độc?

      “Vân Khinh, Phong nhi chỉ vừa mới tỉnh dậy, thân thể còn chưa hồi phục hẳn, ngươi mau đỡ dến ghế ngồi nghỉ . “ – Nhị phụ thân Diệc Linh phá vỡ trầm mặc, giọng đều đều lên tiếng.

      “Vẫn là Linh nhi chu đáo. Phong nhi mau lại đây ngồi ngồi nào!”

      Nhìn dáng vẻ tươi cười đến sắp nở bông cùng bàn tay sau lưng cứ nhằm chỗ bị thương mà đẩy của đại phụ thân, cơ mặt ta như co giật, nén đau nghiến răng nặn ra vài chữ.

      “Vâng, nghe theo phụ thân!”

      Chết tiệt, đau hơn cả khi sinh con nữa. . . (Tiên Quân: “. . . “)

      Lão hồ ly, đợi đấy!!!

      “Phong nhi, ta nghe Tiểu Cải con bị chấn thương đầu nên quên vài chuyện trước đây à?” – Nhấp chung trà, Diệc Linh khẽ hỏi.

      “Vâng, con vẫn cố nhớ lại nhưng đầ rất đau. “ – Mày ai đó khẽ nhíu tỏ vẻ như rất khổ sở.

      Xem xem thế này mới là diễn đó.

      Lão già kia ngươi xem mà học hỏi . *Hừ*

      “Vậy để ta giới thiệu lại chút. Đây là đại phụ thân con Trầm Vân Khinh. Ta là Diệc Linh nhị phụ thân của con. Kia là đệ đệ con Trầm Vân Duệ. “

      Ổn định chỗ ngồi, nghe theo lời giới thiệu của phụ thân, ta mới có thời gian định thần lại mà nhìn kĩ từng người. Đại phụ thân dù là cựu võ tướng nhưng dáng vẻ lại nhìn giống như thư sinh, mắt hồ li, môi mỏng, mặc trang phục sặc sỡ như con công. Cứ như hận thể ngay lập tức hóa thân thành con tắc kè bông vậy. . . (Tiên Quân: “ Ta thấy hồ li, công và tắc kè bông có liên quan nhau. . . “ )

      Nhị phụ thân ta đúng kiểu băng sơn mỹ nhân, y phục thuần sắc trắng tạo nên vẻ thoát tục. Ta lại hết sức nghi ngờ Nhị phụ thân là do tuyệt chiêu “ khóc, Hai nháo, Ba thắt cổ” của lão hồ ly diêm dúa thích giả làm “thiếu nữ mỏng manh” kia làm liệt cơ mặt nên mới thể cười được. (Dân chúng:”. . . “)

      Vừa quay mắt nhìn đệ đệ của ta.

      “Hừ” Quay ngoắt .

      Ta: ”. . . “

      Tên đệ đệ “đáng ” được người người ca tụng của ta có khuôn mặt còn vươn nét trẻ con nhưng còn cố ra vẻ người lớn *Hừ*. đầu còn 2 cục búi tóc tròn tròn như Na Tra. Tính ra cũng là tiểu mỹ nhân nếu bớt cái ánh mắt khinh bỉ cùng cái bĩu môi khinh thường kia. Dù sao ta sống trong ganh tị nhan sắc cả thế giới cũng lâu rồi, ngươi xi nhê gì đâu. . . (Tiên Quân: “Trời phù hộ cho tự luyến của ngươi. . . “)

      “Đại nhân, xin người tha mạng!” giọng đại hán ồm ồm vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ về nhân sinh miên man trường giang của ta.

      “Sao lại quên tên đáng ghét này nhỉ. “ Mắt lạnh trào phúng nhìn sinh vật vô hình vẫn luôn run rẩy quỳ dưới sàn bỗng túm chân ta gào khóc.

      Châm ngôn sống của ta là “Thấy lửa đổ thêm dầu là tội nhân thiên cổ”. Vì thế để thẹn với công ơn lao động của quần chúng nhân dân, ta cảm thấy mình nên “báo đáp” tên này “chút chút”. . . *mặc niệm tụng kinh*

      Ta đột nhiên ôm ngực ngã xuống đất, run rẩy kịch liệt, hai mắt trợn trắng, miệng rên rỉ như cố gắng nhịn đau.

      “Đừng mà. . đau. .Dừng lại . . . “- Ta lắc đầu liên tục, mắt vô hồn khóc ngừng , miệng lẩm bẩm liên tục.

      Tiểu Cải hoảng hồn ôm ta la hét thất thanh,khóc rống lên.

      “Thiếu gia. . . Thiếu gia. . . Người sao vậy? Đừng dọa Tiểu Cải mà. . Hu Hu. . . “

      Mọi người trong chính sảnh giật mình, đồng loạt biến sắc.

      Mắt tên đại hán ánh lên vẻ bối rối, biết nên làm gì.

      Ánh mắt Nhị phụ thân bỗng lóe sáng dị thường, trong chớp mắt phi thân đến chỗ tên đại hán, bẻ quặp tay , giữ chặt hàm cho cắn lưỡi tự tử.

      chuỗi hành động lưu loát…

      bình thuốc bỗng rơi ra từ trong vạt áo .

      “A món đồ chơi này cho ta nha. “ Mắt hồ ly khẽ cong, Đại phụ thân nhếch miệng cười.

      Mắt tên đại hán lộ vẻ hoảng sợ vô cùng, biểu thống khổ còn hơn cả chết.

      “Nhốt xuống hầm !” Nhị phụ thân nhanh tay đánh ngất trước khi làm ra hành vi phát cuồng nào, trầm giọng ra lệnh.

      Sau đó, . . . .

      Ta cũng biết chuyện sau đó. . .

      Vì ta “ngất lịm” nên được Tiểu Cải vừa khóc vừa kêu người khiêng về phòng chữa trị mất rồi. . .

      ---

      Phong người thường: “Ảnh đế là ta!”

      Phong người thường:”Soái ca là ta!”

      Phong người thường:”Tài tử là ta!”

      Phong Tiên quân:”Phải tốn bao nhiêu nước của quốc gia mới có thể làm úng não ngươi thế!”

      Dân chúng trầm mặc: “. . . “
      Last edited: 7/8/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :