1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Đại ca ta hảo soái ca - Tiểu Mạc Tử (110/110c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      (Xk) Đại ca ta hảo soái ca – Hoàn – Chi nhị
      [​IMG]
      Thể Loại: xuyên , ngôn tình cổ đại, cấm luyến, pha chút giang hồ chút huyền ảo, sủng, HE.
      Tác giả : tiểu MạcTử
      Tình trạng: 110 – Hoàn

      Nguồn : ★╬♥๑ღ Phượng Uyển Cung ღ ๑♥╬★

      Hệ liệt lão công phúc hắc – chi nhị

      Văn án:
      Chằng qua chỉ là cái trạch nữ kiêm văn phòng nữ tử, chỉ vì bar, mà chết trong tình trạng bất đắc kỳ tử.

      Người ta xuyên qua còn có tiểu nha hoàn, hay rơi xuống sơn cốc gì đó hay có người muốn nhận làm nghĩa phụ, nghĩa mẫu, sư phụ..v…v.., nhưng nàng xuyên qua rơi thẳng cẳng xuống hồ nước băng giá, khi tỉnh lại cơ hồ muốn chết thêm lần nữa vì kế bên nàng là đại soái ca chính hiệu, siêu cấp, siêu cấp soái.

      , người thể , nhưng lại chẳng hiểu vì sao nàng vẫn muốn được

      , luôn muốn lấy mạng nàng, đột nhiên đùng cái, lại ở trước mặt mọi người , muốn nàng gả cho làm thê?

      , ràng mở miệng : tỷ tỷ ta, khép miệng cũng tỷ tỷ, vậy vì sao lại ăn miệng của nàng cơ chứ?

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Nguồn edit: Phượng Uyển Cung
      Edit: tiểu MạcTử

      Giới thiệu nhân vật:
      [​IMG]

      Mạc Hiểu Văn: nhân viên văn phòng 22 tuổi, nhan sắc tầm thường, nhưng có lúc cực biến thái, và tại phi thường hài lòng với cuộc sống an nhàn ( tốt là kiểu người đặt đâu nằm đó, xấu là kiểu người chẳng bao giờ biết vấn đấu vươn lên)



      [​IMG]

      Hoàng Bá Dạ Sương: con người nhút nhát, chẳng có gì đặc sắc, thích sống trong trầm tư, nhưng nhan sắc thuộc thể <chim sa cá lặn>

      [​IMG]

      Hoàng Bá Hạo Minh: nếu Hoàng Bá Thuần là đại soái ca Hoàng Bá Hạo Minh chính là siêu cấp đại soái ca, ngọc thụ lâm phong, khí thế bất phàm, con người chững chạc biết suy nghĩ, nếu như trong mắt hai vị muội muội là đại ca ôn nhu như ngọc, biết quan tâm săn sóc, trong mắt các nữ tử khác chẳng khác gì là khối băng di động.

      [​IMG]

      Hàn Tuyết Khuyết: là đại ma đầu của Minh giáo, uy nghiêm cao cao tại thượng, tự tin ngạo nghễ, đời chỉ có sai khiến người khác, chẳng ai dám làm gì , tản băng trôi, lạnh lùng, giết người như ngóa, xem ai ra gì, giang hồ ai cũng phải nể mặt , khiếp sợ , chỉ có duy nhất mình là dám khiêu chiến nhẫn nại, cùng thách đấu với kiên nhẫn của .

      [​IMG]

      Âu Nhã Thiên Kỵ: nếu Hoàng Bá Hạo Minh đẹp theo cách ma mị của mặt trăng, đây chính là mặt trời, nụ cười của khiến nữ tử tan chảy, phong lưu tiêu sái của làm nữ tử thất điên bát đảo, chỉ có duy nhất người xem như cái túi tiền di động (Ý chỉ cần muốn mua gì, chỉ cần xách theo, là được chi trả cho, mà tốn đồng nào)



      [​IMG]

      1. Thượng Quan Đan Đan: là thiên kim tiểu thơ, thông minh, hoạt bát, sắc xảo, thùy mị, nhan sắc có thể gọi là hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng có ai biết trong nhà, nàng đảm đương chức đương gia(chủ gia đình), lại là nữ sát thủ.
      Last edited: 1/9/14

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương : xuyên qua, mới biết ta là đại sắc nữ
      Nguồn edit: Phượng Uyển Cung
      Edit: tiểu MạcTử

      [​IMG]

      Hoàng Bá Dạ Mỵ
      ♥♥♥

      Từ ta luôn cảm thấy mình rất kỳ lạ kiêm lập dị, chẳng bao giờ ‘thích’ tiếp xúc với ai cả và cũng chẳng muốn mở rộng tấm lòng trước bất kỳ ai vì thế cuộc sống của ta cơ hồ qua rất bình thường, tẻ nhạt và nhàn hạ, ta chỉ muốn chỉ muốn chìm mãi trong những khoảng khắc này.

      Tiếng “lách tách” của bàn phím, trong văn phòng cơ hồ như tĩnh lặng, mọi thứ xung quanh chỉ là tiếng bút ma sát với giấy tạo nên “xẹt, xẹt”, tiếng bút bấm “tí tách”. Mọi người hầu như rất tập trung với công việc của chính mình.

      Cho đến đồng hồ điểm 4 giờ , mọi người tự động rời ghế sau ngày làm việc miệt mỏi, lúc này có vội vàng vỗ lấy bã vai của Mạc Hiểu Văn “này tiểu mạc , tối nay bar, khoay khỏa chứ”.

      “Này, Tiểu Đồng, cậu rãnh rỗi tính lại sổ sách , còn cư nhiên dám rủ rê tớ bar”, Lương Tiểu Đồng là bạn thân cùng văn phòng với ta, tính hám trai , thế mà còn cư nhiên rủ rê ta bar, lần trước bị thảm lắm rồi.

      “có thần toán như cậu tớ chã sợ, có phải cậu còn ghi nhớ vụ lần trước, thôi , kỳ này tớ chừa hết dám giới thiệu mấy ảnh cho cậu quen”, lần trước tính giới thiệu mấy ảnh cho cậu ấy quen, cậu ấy vội vàng thi triển quyền cước, đá đâu đá lại đá ngay chỗ hiểm của mấy ảnh , khiến cho ta bị mấy ảnh lập suốt tuần hic hic.

      “thôi , tớ đọc ra trong mắt cậu ý nghĩ quá dâm tà a”, hừ lừa đảo, miệng lưỡi trơn tru của Lương Tiểu Đồng ta nghe quen rồi, chán lắm rồi, úc nào ta cũng bị lừa.

      Khi Mạc Hiểu Văn đứng dậy di chuyển xuống lầu Lương Tiểu Đồng lẽo đẽo theo sau Mạc Hiểu Văn, đường cứ ngừng lãi nhãi, nào là thế này, nào là thế kia, hết chịu nổi a, giới hạn của con người có hạn nha.

      “được rồi, chỉ lần cuối, lần cuối thôi đấy”, xong Mạc Hiểu Văn nhanh chóng đón xe buýt bỏ lại bạn quá phiền phức, làm cho tai của sắp bị quấy rầy đến nỗi đóng kén luôn.

      Mặt trời xuống mặt trăng lên, bầu trời có rất nhiều sao sáng lấp lánh nhưng rất tiếc nhân vật nữ chính của chúng ta lại chẳng thể thưởng thức .

      Trong quán bar, nhạc vũ trường dồn dập, rất nhiều thanh niên nhảy loạn xa, vài phần tử xấu xa còn cư nhiên dám hôn hít công khai nơi công cộng, số người rượu chè say sẩm. Thậm trí còn số thanh niên ngừng ‘lắc, lắc’ (tự hiểu = =’)

      là loạn cả lên mà, này, Lương Tiểu Đồng cậu sao chứ”,ta hét vào tai của Lương Tiểu Đồng, liếc mắt nhìn bạn thân của ta say bí tỷ, ta bắt đầu lo sợ biết hôm nay Lương Tiểu Đồng lại chiêu đãi ta món gì đây, vì Lương Tiểu Đồng thất tình nên ta mới có hảo tâm theo hầu hạ tháp tùng tận nơi, nhưng giờ có chút hối hận nha.

      “uống, vô, uống với tớ ly , tiểu mạc mạc” Lương Tiểu Đồng đưa đầu lên, Khua tay múa chân. Con này bắt đầu tửng tửng đây, bất an.

      “bạn em say rồi đó, nghĩ em nên đưa bạn em về”, giọng rất xa lạ mà ngọt xớt khiến ta nổi cả da gà, quay đầu lại thấy nam nhân cũng có nhan sắc soái a.

      Nàng ấp úng, lúng túng“A, cám ơn nhắc nhỡ, Tiểu Đồng cậu được chứ”, vẫn thấy Lương Tiểu Đồng trả lời, lúc này vị nam nhân lên tiếng trả lời “ nghĩ giúp em, thế nào”.

      “thế cám ơn ”, là mệt mỏi với con này mà. ta nhanh chóng ôm lấy Tiểu Đồng say bí tỷ và kề kề sát bên ta. Khi chuyển Tiểu Đồng lên xe, ta vội vàng khom lưng cám ơn chàng thanh niên tốt bụng này, ta bất ngờ ‘hôn’ lên má ta.

      Ta chỉ kịp trợn mắt và sau đó ngã quỵ xuống chẳng biết gì, chẳng lẽ ta chết chỉ vì nụ hôn của chàng cũng được gọi là soái ca kia, phải chứ hết sức hoang đường. Ta nhìn xuống dưới thấy thân xác nằm ở dưới, khỏi hỏi a quí ta biết ta quy thiên con mẹ rồi linh hồn ta được hố đen hút mất dạng.

      Lúc này chàng thanh niên vội vàng tát lấy lên cơn nghiện ngập, trong tay còn cầm con dao sắc bén, có dính mấy giọt máu tươi “ điên rồi sao, cư nhiên dám giết người”

      là đồ sở khanh, có tôi còn mèo mỡ”, rất nhiều người nhanh chóng kéo lại xem, và giữ chặt lấy nữ hung thủ vì đánh ghen mà chém chết người……………..mọi chuyện khỏi cần ta thêm nữa chứ…………

      Khi ta nhắm mắt lại và mở mắt ra, đây là đâu, xung quanh trắng xóa, rất lạnh, lạnh quá, y như ngâm trong hồ băng, đừng với nàng là nàng chết và được xử lý nha, nàng nhớ nàng đâu có làm chuyện trái lương tâm đâu mà khi chết phải nhận được hình phạt thống khổ như thế.

      Nhưng nàng nhận ra nàng còn sống nàng còn cử động được, nhưng…….còn sống mà cũng nên trêu đùa nàng như vậy nha, vì nàng trong tình trạng chết thêm lần nữa, chân bắt đầu trượt rút, thể hướng lên phía ánh sáng, chỉ kịp ngôi đầu lên.

      “cứu, cứu”, theo bản năng ta kêu cứu rồi lại nhanh chóng chìm xuống nước lại, nước này còn rất lạnh, rất lạnh, chân ta còn bị trượt rút, thế là hết sao, là chơi người qua, kiếp luân hồi là vậy sao?

      Trong lúc ta dường như trụ nổi thấy có bóng người nhảy xuống nước cứu ta, dù rất lạnh nhưng mắt ta vẫn mở ra được đôi chút, nhìn được thân ảnh của nam tử ta an tâm mà ngất .

      “Sương muội, tỉnh lại mau muội muội”. Nàng cảm nhận người dùng hết sức tát vào má nàng, đau muốn chết nha, khi nàng thử nhúc nhích cơ thể nàng hảo đau hầu như nàng bị liệt bằng, nàng nhanh chóng được ôm vào lòng của người, hảo ấm áp a.

      Lần thứ ba nàng tỉnh dậy nàng nhìn thấy đại soái ca siêu cấp soái soái dùng ánh mắt cực kỳ ma mị nhìn nàng, đầu óc nàng hơi choáng vàng, nàng cảm giác được máu trong người dồn lên não, rồi dòng máu cuồn cuộn di chuyển đến mũi , tim cứ ngừng đập loạn xạ, cảm giác có dòng nước chảy từ mũi xuống, rồi lại bất tỉnh nhân

      Nam tử nhíu đôi lông mày lại “hắc mau chóng xem đến xem Sương muội bị làm sao”. nữ tử trung niên nhanh chóng ngồi cạnh mép gường đưa tay ra bắt mạch.

      “đại thiếu chủ tử, tam tiểu thơ chỉ bị cảm phong hàn đại thiếu chủ tử đừng quá lo lắng”, quái lạ nha, sao tam tiểu thơ vừa nhìn thấy đại thiếu gia liền phun máu mũi??? Hành động hảo kỳ quoặc nha, cứ như là nữ nhân động tình???

      Quái lạ, ta ở đâu đây, hảo lạnh nha, cái gì ta cái gì thế này, phải là rất lạnh chứ, ta cố gắng vươn người lên, mắt ta đảo liên vài vòng quanh căn phòng này. Căn phòng này phải là được xây theo thời cổ xưa, y chang trong tivi, khoan lẽ mình chết lý do rồi lại được quay về quá khứ???

      Hai tay nắm chặt lấy nhau, thể tin nổi, nàng lại xuyên-qua, nhưng lại chết rất nhiều lần nha. Thế cuối cùng đây là đâu? Nàng xuyên-qua với thân phận gì?

      Nàng mãi mê suy nghĩ, cửa phòng bật ra, vài giọt tuyết li ti kèm theo gió lạnh buốt giá thổi vào căn phòng, khiến nàng rùng mình, nàng rùng mình chẳng phải vì lạnh mà vì vị nữ tử này rất xinh đẹp, thân hình như hồ lô, đầy đặn cứ như siêu người mẫu ấy, y phục lộng lẫy, cứ như tiểu tiên nữ vậy. Hồi nãy nàng vừa gặp đại soái ca siêu cấp, chẳng lẽ nàng về vùng đất cực lạc, nơi ở của thần tiên sao? (theo quan niệm của nàng thần tiên đều đẹp ~~ )

      Vị nữ tử bay lại mép gường bắt mạch cho ta, thấy ta nhìn vị nữ tử đó bằng ánh mắt ngạc nhiên sen kẻ ngưỡng mộ, nữ tử đó nhanh chóng nở nụ cười giống hệt nam tử soái ca kia, giọng thanh tao nghe rất nhã nhặn “muội muội, muội sao chứ”

      “muội muội ư? thế đây là đâu, còn nữa ta là ai”, khi ta ra câu này vị nữ tử mỹ nhân kia trợn mắt ra, thục nữ nhanh chóng được thay thế cho lỗ mãn, mà hét lên như người bệnh thần kinh “caaaaaaaaaaaaa, hắc , mau tới đây”

      Tiếng quá lớn, bộ muốn ta thủng màng nhĩ hay sao mà hét lớn như vậy, ta vội lấy hai tay bịch lấy lỗ tai tội nghiệp của, đúng là nên nhìn vẻ bề ngoài mà phán đoán sai lầm nha, là hảo sai lầm nha nha.

      Lúc này, trong phòng của nàng rất đông người, nữ tử tên hắc gì đó cứ ngừng bắt mạch cho nàng rồi lại bảo nàng lè lưỡi kiểm tra toàn thân thể cho nàng

      “Sương muội, muội quả mất trí nhất sao”, nàng giật mình chữi thầm con mẹ nó, người soái rồi mà giọng còn quyến rũ hơn, lão thiên a nghe giọng thôi mà nàng muốn xỉu lên xỉu xuống rồi, nếu gặp vị đại soái ca này ta cũng biết ta thuộc loại ‘đại sắc nữ’ nha, hết chịu nổi rồi, nếu nam tử soái ca mà lại gần chắc ta trụ nổi phun máu mà hết mất , vì thế ta vội đắp chăn chùm kín người, giọt thút thít trả lời“Ân”

      Nam tử nhíu mày chút“Sương muội, muội sao chứ”, nhìn hành động khẳng định đây chính là muội muội của rồi, nhị muội rất phóng túng rất tự tại, còn tam muội nhút nhát, ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

      “theo thấy chuyện này phải bẩm báo cho Tuyết Sơn phu nhân biết”, Hắc nương tử trả lời

      “Ân, cứ , chuyện này để ta cùng nhị muội lo được rồi” nam tử đó gật đầu, khẽ đáp. Cánh cửa phòng mở ra, khép lại, vị nữ tử xinh đẹp như mỹ nhân cứ ngừng sáp sáp lại mép gường, lay lay ta. “muội muội, dù muội có bị mất trí nhưng ta vẫn thương lấy muội, đừng có ngốc ngếch thích chui trong phòng nữa, chính vì ở trong phòng mãi mà ra ngoài dạo chơi, cũng bị quáng gà mà dẫm vào hố băng”, nếu đại ca đến kịp đảm bảo tam muội đời nhà ma rồi. ( rồi :)) )

      Cái gì, chủ nhân của thân xác này thường ở trong phòng ra ngoài ư? Giờ ta biết, vì các ca ca tỷ tỷ, quá long lanh nên chủ nhân của thân xác này cứ hay “tự kỷ” đây mà. Ta từ từ xoay lưng lại nắm lấy bàn tay mịn màng và trắng như tuyết, lên tiếng hỏi “tỷ…có thể cho muội biết muội là ai

      “Ngô, được rồi muội là tam muội của ta, ta là nhị tỷ của muội, còn vị này là đại ca của chúng ta”, tỷ tỷ nàng trả lời cũng như chưa từng trả lời, ta nghĩ thầm là con mẹ nó mà, ai chẳng biết, như .

      “Mỵ nhi, muội thế làm sao Sương muội hiểu được”, vị nam tử cười như cười, lắc đầu.

      “Di, cũng phãi ha, đây là Tuyết Sơn a, mẫu thân chúng ta là Tuyết Sơn Đồng Lão, phụ thân chúng ta Các Chủ-Thiên Cơ Các, năm ngoái nội tôn qua đời nhị thúc chính thức thừa kế sản nghiệp của nội tôn. Ngoài ra chúng ta còn có ngoại tôn hảo thương chúng ta, cùng đại bá cũng thế…v…v….”

      Sau hồi nhị tỷ nàng kể ‘cặn kẽ’ nàng hiểu sơ sơ về gia thế của nàng, xuyên-qua nàng đột nhiên phát tài nha, là thiên kim gia đình tam tộc dòng họ đều giàu có cả, cha mẹ, ông nội ông ngoại giàu ‘điếu đổ’, kinh doanh te le hầu như ngàng nào cũng chen chân vào, Nhưng cái làm nàng hài lòng nhất là ta xuyên-qua trẻ lại những 7 tuổi a, lão thiên, thế này chẳng phải nàng làm “trâu già gặm cỏ non sao”.

      Dù linh hồn nàng có khác khác tức là cùng huyết thống, nhưng khối thân thể này là cùng huyết thống ràng, nàng chỉ biết than thở và than thở

      là quá đáng, đại soái ca siêu cấp ở trước mắt, nhưng nàng chẳng ‘ăn’ được, mà lại còn hơn ta hai tuổi cơ đấy, khoan , nàng nghĩ cái quái gì đây chẳng lẽ muốn loạn luân dù thời đại của nàng đó là chuyện ‘bình thường của huyện’ , nhưng phải ruột thịt cũng được nghĩ bừa nha, nàng là nàng phải là đại sắc nữa của khối thân thể này nha.

      Nhưng nàng nhất thời kìm chế được lại nghĩ quẩn đâu, chỉ được ngắm đâu ăn được, cũng đâu phải dễ dàng cho ta ăn được, thôi cũng tự coi là niềm an ủi , ngắm còn đỡ hơn ngắm được, hic hic.
      Last edited: 1/9/14
      xatieuman thích bài này.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương hai: ngươi cảm thấy ngươi rất biến thái với vô lại sao?
      Nguồn edit: Phượng Uyển Cung
      Edit: tiểu MạcTử

      [​IMG]

      Ta bước chân xuống gường sau ba ngày được chăm sóc ‘tận tình’, bào ngư, vi cá, nhân sâm dâng tận miệng, phù dung trướng ấm (chăn ấm nệm êm). Cuộc sống tuyệt, suy nghĩ tới đây từ ngày ta tỉnh chưa từng gặp ‘lão nương’ và ‘lão cha’ của ta nha, ta hơi tò mò về nhan sắc lộng lẫy của họ.

      Nếu đại ca và nhị tỷ ta đều thuộc thể loại ‘mỹ’ ta liệu có chút nhan sắc nhỉ?

      Theo bản năng tò mò ta qua bàn trang điểm tiện tay cầm lấy gương đồng, cái gì đây, đúng như ta đoán mà, hắc hắc, mày cong lá liễu, mắt hạnh, chiếc mũi nho , cái miệng đào xinh xinh, làn da trắng như tuyết, thân hình nhắn chung ta đây cũng là tiểu mỹ nhân nha, giờ ta hiểu tại sao kêu cái thể xác là Hoàng Bá Dạ Sương rồi, mang vẻ đẹp bí , huyền bí trong lớp sương mù.

      Nàng vội vàng khoác nguyên bộ áo khoác lông dày cộp và ra phòng. Nàng cơ hồ như muốn xỉu thêm lần nữa, chỗ này rất hùng vĩ cộng thêm xa xỉ, kém phần tráng lệ đến nổi hai tròng mắt nàng muốn lọt ra ngoài, nhìn hai tòa nhà đứng vững vàng uy nga lộng lẫy.

      lớp tuyết trắng xóa, phủ lên mái ngói cao cao, nàng như mở rộng tầm mắt mà thưởng thức vẻ đẹp nơi này.Tất cả mọi thứ rất lung linh và huyền ảo, thêm chút nữa đập vào mắt cái hồ nước nóng, có thể thấy khói trắng bốc lên, cứ như là nơi cực lạc vậy.

      “tam tiểu thơ, người vừa mới cảm phong hàn xong, thích hợp…..” giọng có vẻ lo lắng từ phía sau lưng truyền tới.

      Ta quay mặt lại nhìn tiểu nha đầu hết sức dễ thương mà có phần lanh lợi, ta cười “Ân, ta sao, ngươi yên tâm”.

      Ta tiếp ra ngoài cái đình là đẹp, xung quanh tuyết phủ mái ngói lên cả những cây thông to sần sùi. Lười biếng nhấc chân vào đình, vịnh vào lan can ngó xuống núi, là đẹp, cảnh tượng quá đặc sắc, cổ đại có khác, phong thủy hữu tình lại thơ mộng nữa, sản xuất ra toàn mỹ nhân và mỹ nam, xem ra xuyên qua cũng vui đấy chứ.

      Xa xa bên kia, nhìn thấy nhị tỷ -Hoàng Bá Dạ Mỵ, ‘Dạ Mỵ’ là đúng gì để chối cãi nữa, mang sắc đẹp được thoát thoát , vô cùng mỹ lệ, chỉ có thể thốt lên ‘mỹ’, bước uyển chuyển như thục nữ, thân hình đẫy đà, mái tóc đen dài bồng bềnh, mày công lá liễu, đôi mắt rất thuần khiết, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng hồng, da trắng hồng nữa chứ, đúng là ghen tỵ mà.

      “muội muội, suy nghĩ cái gì mà nhập tâm quá a” thấy muội muội của mình nhìn chằm chằm Hoàng Bá Dạ Mỵ có phần khó hiểu.

      Ách, lo suy nghĩ mà quên mất tỷ tỷ tiến tới vội ho khan “ khục, tỷ tỷ, người cảm thấy lạnh ư”, nàng cảm thấy lạ à nghe, ở đây ai cũng có thể ăn mặc tùy tiện mà chẳng khoác lấy áo lông ?

      “muội, muội mất trí đến điên rồi, chúng ta đều có nội công hộ thể mà” Hoàng Bá Dạ Mỵ có chút kích động .

      “ách, có sao……”, ta biết cái rắm gì chứ, ta làm sao có thể cho vị mỹ nữ xinh đẹp kia rằng, muội muội ngươi ‘ngủm’ củ tỏi và đời nhà ma rồi ~~.

      “Ân, cũng phải, là, chút tỷ tỷ đưa vài quyển bí kíp của mẫu nương cho muội xem a, muội đó mau về phòng , vừa mới khỏi bệnh sao lại lung tung lại chẳng biết vận nội công hộ thể, lỡ lại bệnh nữa làm sao”, tuy muội muội Hoàng Bá Dạ Sương chẳng giỏi võ công, nhưng được truyền nội công từ , chắc chắn cũng nhớ ra thôi.

      “Ân, nhưng muội muốn nhìn thêm chút”, chỗ này quá đẹp, liệu ta còn có cơ hội trở về thời tại , ta bắt đầu nhớ lại thời đại của ta dù ở đây rất tốt, ta thể về lại thời đại sao?

      Hoàng Bá Hạo Minh tiêu sái bước đến“hai muội muội, cả hai ở đây tốt rồi”.

      Ôi! đại ca tốt nàng khổ, nghe thấy tiếng của đại soái ca, tim nàng như nổ ra, cái thân thể của nàng là phiền mà, sắc nữ, sắc nữ, sắc nữ, đại sắc nữ a a a a

      “Ân, đại ca có gì a”, ta nhàn nhạt ngồi xuống kế bên tỷ tỷ, uống hớp trà hảo hạng “tam muội, chờ mấy ngày sau muội khỏi bệnh hẳn có thể xuống núi cùng đại ca”, cây chiết phiến trong tay Hoàng Bá Hạo Minh khẽ nge ngoẩy.

      <khục> “cái gì,…khụ….khụ” ta ngạc nhiên đến sặc nước trà , tỷ tỷ vội vỗ vỗ lưng ta “sao tam muội lại phản ứng kiệt liệt, từ từ thôi”, tam muội vui đến mức nước trà trong miệng của muốn phun ra sao ( == )

      “xuống núi…..”, cái thân thể này cư ngụ ở đây cả 15 năm, cuối cùng cũng được xuống núi ư, vui rất vui, nhưng buồn là do <đại ca> cùng………nàng sợ rằng có ngày nào đó nàng nhịn nổi bổ nhào ăn tươi đại ca tiêu……….

      “Sương nhi, muội sao chứ”, đôi mâu sắc sảo của Hoàng Bá Hạo Minh có chút nheo lại, hành động của muội muội kỳ quái, mặt thoáng qua là vui thoáng cái là buồn?

      “ân, muội sao, tỷ tỷ thế tỷ có xuống núi cùng muội ”, nàng hơi chột dạ hỏi.

      “đương nhiên rồi a, ở đây có có hắc cùng Dương Tả-Hữu, hắc hắc, ở dưới núi hảo vui a, muội mà xuống là muội muốn lên đây nữa đâu”, Hoàng Bá Dạ Mỵ như rớt cả nước miếng mà liếm liếm cánh môi khô của mình, mong ngày xuống núi.

      Im lặng hồi ta chỉ hơi cong môi “ Ân”, là may mắn mà, có người cùng cũng đỡ, ít ra mình còn đủ lý trí

      “được rồi, Mỵ nhi dìu Sương nhi vào phòng ”, Hoàng Bá Hạo Minh có chút vui, được xuống núi vui đến vậy sao, chẳng hề vui đâu nha. (đừng hiểu lầm Minh ca sợ bị nữ nhân ăn tươi thôi chứ có gì cả)

      Qủa nhiên khi ta về phòng tỷ tỷ vội vàng cử người đưa cho ta vài cuốn sách. Lạ nhỉ linh hồn tuy khác nhưng trí nhớ vẫn còn có chút ấn tượng nha, cũng khó lắm.

      Cổ tịch bí nhạn ư? Thời này cư nhiên lại có cuốn sách giữ mãi nét thanh xuân ư, tò mò ta vội lật trang đầu ra xem sao <trong 100 người chỉ những người hữu duyên mới sở hữu nó, chỉ cần đọc hiểu được cuốn sách này nốt chu sa hay dấu ấn hoa mẫu đơn sau lưng chúc mừng ngươi, ngươi thành công khi học được thuật bí nhạn>

      Nếu già luyện xong vẫn vô dụng ư, nực cười, hứ < phải, dù ngươi có già đến đâu nữa chỉ cần được quyển sách chấp nhận ngươi được trẻ lại thời mà nó cho rằng nhan sắc ngươi là đẹp nhất>

      Ta hốt hoảng giật bắn người lên, “ Uy, ai, lên tiếng ”, <là ta>, ta ngập ngừng hồi tiếp “ngươi, ngươi là ai, chẳng lẽ ngươi là thần giữ sách sao”.

      <chậc, ngươi cũng thông minh lắm đó nha đầu kia>

      “ách, ngươi….ngươi biết ư” Di, quyển sách biết ??? Dù nàng xem tivi thường có cảnh này, nhưng ngờ xuyên-qua lại gặp được nhiều điều kỳ lạ đến vậy.

      <đúng a, ngươi là lần người thứ 3 nhận thức ta và chuyện cùng ta, hầu hết những chủ nhân trước đây đều chẳng bao giờ nghe được ta chuyện cả, dù học được thuật bí nhạn chẳng qua trong mắt họ ta vẫn là cuốn sách, vì thế ta hảo buồn a>

      “thế giờ ngươi muốn gì, chẳng lẽ ngươi tính nhận ta làm chủ nhân sao”.

      <để xem ngươi có tư cách , những người sở hữu được ta, phải cực kỳ thông minh và võ nghệ cao cường> chính quyển sách cũng chẳng hiểu tại sao lại nhận thức tiểu mỹ nhân có võ nghệ ‘dở tệ’ như vậy

      Nàng vội thở dài, giọng có chút phấn khích “thế phải là ta, ta cũng chẳng có võ nghệ, ta chi là nhân viên văn phòng nhoi”

      <ta mặc kệ ngươi là gì, chỉ cần ta nhận thức được ngươi ngươi đừng hòng thoát> lần đầu tiên bị sỉ nhục như thế, chẳng phải khoác lác khắp thế giới này ai mà chẳng muốn sở hữu được ‘tuổi thanh xuân’ vĩnh cữu đó sao?

      “ngươi…. đạo lý, ta quan tâm, ta muốn về nơi tại của ta, vả lại chủ nhân của thân xác này ngủm đời nào rồi” nàng chắc như đinh đóng cột

      <ngươi mãi phải ở lại đây, vì ngươi cũng có cái chết giống Dạ Sương, chết hiểu lý do, ngươi định sẵn là phải thay Dạ Sương và ở lại đây sống suốt đời, ta hề gạt ngươi>

      “cái gì……” chẳng muốn thêm, hừ, tốn công.

      <ngươi cũng thuộc thể loại ‘tiết kiệm lời ’ ha, ta thích chủ nhân nhiều với ta cơ> nghe được suy nghĩ cuốn sách càng tức giận, càng thêm phần khiêu kích

      “rất tiếc, ta chính là thế, chọn chủ nhân khác ” nàng vui

      <ngươi yên tâm ta huấn luyện ngươi, ngươi nhanh chóng như ta> quyển sách phát ra tiếng thập phần vô lại.

      “Uy, muốn phải lãi nhãi suốt ngày cùng ngươi.”, ngươi làm được, chẳng phải nãy giờ ta chuyện tầm phào cùng ngươi đó ư, hừ, hừ.

      <ngươi nghĩ gì ta đều biết cả, tiểu Mạc à> giọng cười quái ác vang lên.

      “ách, ngươi……”, tức chết ta được, tức đến nổi muốn sùi cả bọt mép, hay là…Con ngươi xinh đẹp khẽ đảo liên

      <này đừng nghĩ đóng sách lại là ta bám được ngươi, chính xác bây giờ ngươi nằm mộng a, tiểu Mạc à, ngây thơ quá, hắc hắc> quyển sách lại nham nhở , giọng chứa đầy ý cười, nữ nhân này quá ngu ngốc mà hắc hắc.

      “lão thiên AAAAAAAAAAAAAAAAAA” nàng hét lên điên loạn mà nhìn lên màn trắng xóa bóng người kia mà kêu khổ.

      Giọng vô lại vang ra <kêu cũng vô ích thôi, lão thiên chẳng nghe được lời của ngươi đâu, hắc hắc>

      Mí mắt khẽ giật giật “ngươi cảm thấy ngươi rất biến thái với vô lại sao” sách thần hừ, đây mà gọi là sách thần sao, thể tin nổi, còn bá đạo hơn cả lưu manh nữa

      Quyển sách khiêm tốn <cám ơn, ta xem như đó là lời khen ngợi, nghe riết ta cũng quen rồi> rồi lại cười toe toét.

      Nàng thấy miệt mỏi, nàng thể ‘chơi’ lại quyển sách thần này! Mắt nàng nhắm nghiền lại, lẩm bẩm “ta muốn được yên tĩnh”

      <được, gặp lại sau tiểu Mạc a>, thời gian còn dài mà từ từ chơi cũng chẳng muộn, hắc hắc, làm sách lâu rồi cũng là lúc xem kịch ( theo ý quyển sách đời người giống như vở kịch vậy)

      Ta vội vàng bật dậy, nhìn xung quanh, là phòng của ta, ta thở dài rồi nhìn tay cầm cuốn sách, có nên đốt nó hừ, hừ, nhưng đây là vật rất có linh khí, nếu phải ta chết sống lại ta cũng tin đời này lại có ma quỷ, thần tiên tồn tại.

      Đêm nay là đêm dài, vì ta biết được Dạ Sương cũng giống như ta chết chẳng hiểu lý do, lại chẳng thể trở về đại………………….
      Last edited: 1/9/14

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương ba: Xuống núi
      Nguồn edit: Phượng Uyển Cung
      Edit: tiểu MạcTử

      [​IMG]

      lúc Hoàng Bá Dạ Mỵ giả trai

      ♥♥♥

      là mẹ nó mà, nàng sắp bị bức cho tử mất, lúc ngủ cũng bị tra tấn, trong lúc nàng tiến vào mộng đẹp nhất giọng ngừng suốt bên tai nàng, hiểu quyển sách này sao có ‘tinh lực dồi dào’ mà đến tận sáng sớm hoàng hôn lên mới chịu biến mất.

      Còn nữa nha, ban ngày bị “sắc nữ” của cái thân xác này hành hạ, gặp được đại ca phi thường soái ca khiến nàng muốn trào cả máu mũi ra và tim đập loạn xạ như muốn nổ.

      Sống chẳng sung sướng gì cả, chết xong, lúc nào cũng có người canh chừng nàng 24/24, Tuyết Sơn toàn cao thủ, ngay cả nha hoàn võ công còn giỏi hơn cả nàng , làm người như nàng thất bại, là đại thất bại a a a a a

      Trong gian trắng xóa, có nữ tử đứng bộ dạng rất khó coi, sắc mặt tái , vui :

      “ngươi có thôi , tra tấn ta suốt 3 ngày nay”

      <tiểu mạc a, cuối cùng cũng chịu trả lời ta a, ta hảo buồn a> quyển sách lại tiếp

      “buồn kiếm người lắm chuyện mà cùng ngươi” lắm lời toàn lời vô bổ a a a a

      <chỉ có ngươi nhận thức được ta , ô…ô….hảo khổ, những lười biếng mà còn chịu tập võ công nữa> giọng phi thường giả tạo vang lên, nhận ra cơ mặt nàng giật giật

      “học làm cái gì, phiền chết được”, xong ta chỉ nghe thấy tiếng <bùm>, ta giật bắn mình giọng lắp bắp, khua tay múa chân “ách, ngươi…..phụt……” xong máu mũi trào ra như dòng suối.

      chàng trai phải gọi là siêu cấp soái ca vô địch đứng trước mặt nàng mà lại còn cười mị hoặc <thế nào ta biến thành có soái giống đại ca ngươi hắc hắc>

      “làm ơn…..đừng tra tấn ta nữa, nếu muốn ta chết trong mơ hãy mau biến thành cái khác ”, ta vội lau máu mũi ,chân ta ngày càng run rẫy cơ hồ trụ nổi, trời ạ ra nhược điểm của ta là đại ca ta, ta là đại sắc nữ a a a a a

      < được, bắt đầu ta dạy võ công cho tiểu Mạc a>, hắc hắc hắc, thú vị nha, nếu phải cách này chắc tiểu nha đầu này chẳng chịu nghe lời ta.

      “được cái gì…… ta cũng học……. mau…….mau xéo ” ta bắt đầu cảm thấy nóng lên khó chịu, ngạt thở nữa, giọng càng yếu đến, chân khụy xuống, tay trụ xuống đất tay ôm lấy tim đập điên cuồng.

      <chẳng lẽ ngươi muốn chữa cái bệnh sợ đại ca của ngươi> cây chiết phiến làm bằng ngọc, khẽ nâng cầm nàng lên.

      Ánh mắt khép hờ, cả người xụi lơ nằm thẳng cẳng“chữa,….được sao…..cơ thể này….rất là….sắc….nữ…….”, nếu chữa được nàng cũng chữa nha, nàng muốn bị người ta thấy cái tình trạng này cả.

      <này ngươi ổn đó nha, yên tâm, ta hảo hảo giáo huấn ngươi, hắc hắc> xong đôi lông mày rậm thẳng tấp nhướn nhướn lên thập phần xảo hoạt chớp chớp mắt nhìn nàng, nàng xỉu từ đời nào rồi.

      Sau 5 ngày hầu như máu nàng được khô chảy đến thế chảy thêm được nữa, buổi sáng như đươc sống lại vậy, là tra tấn, là địa ngục mới đúng, lão thiên a, nàng tự nghĩ hảo khổ a, tại sao, tại sao, nàng chỉ muốn an nhàn sống nửa cuộc đời, tại sao lại thay đổi tâm hồn lương thiện của nàng chứ a a a a a

      Nàng muốn làm sắc nữ nha, ô…ô…Cứ ngồi than ngắn thở dài gường mà chẳng để ý, Hoàng Bá Dạ Mỵ- tỷ tỷ của nàng đến gần mép gường của nàng ra vẻ quan tâm nàng “muội muội, sắc mặt của muội hảo kém nha, chẳng lẽ còn chưa khỏi”

      Nàng liếc nhìn bộ dạng của tỷ tỷ nàng vội đáp “tỷ, tỷ yên tâm muội khỏi rồi, tỷ có thể xuống núi mà….”

      “Ách,…..ta cứ tưởng mình giấu kỹ lắm chứ, hắc hắc”, chẳng lẽ khuôn mặt mình để lộ sơ hở để muội muội phát giác Hoàng Bá Dạ Mỵ ngớ ngẩn

      Tỷ ta liền cười để bù đắp cho chột dạ , ta liền lắc đầu, tỷ ta là đại mỹ nhân nhưng tính cách rất kỳ quoặc, tâm tư chẳng giấu nổi ai cả, hảo ngây thơ đến mức đáng thương a.

      “tỷ để ý, muội chẳng bao giờ cười cả, dù làm gì muội chỉ có hai biểu cảm”,từ ta được nội tôn cùng ngoại tôn nuôi lớn còn muội ấy luôn ở tuyết sơn, đại ca lo luyện tập võ nghệ đến 15 tuổi ta mới cùng đại ca nhận thức nhau, và đại ca luôn trốn tuyết sơn, tuy chỉ gặp lại muội ấy từ năm ngoái nhưng muội ấy cũng chưa từng cười lớn, chỉ nhếch miệng cười cho có lệ, cho qua loa.

      “vậy….vậy sao, có lẽ muội sống núi lâu…..”, ta chưa từng cười ư, phải chứ, hay tại ở núi nhàm chán quá, nên ta cười?

      Hoàng Bá Dạ Mỵ gật gật cái đầu xinh xinh của mình, giọng khẳng định“yên tâm mai xuống núi muội thay đổi, tỷ tin tưởng rằng như thế a”, hắc hắc mai là có thể xuống núi rồi hảo .

      “Ân, muội cố”, thế là ngày mai mình xuống núi ra khỏi nơi đẹp như bức tranh này ư?

      Trong màn trắng xóa lúc này, có tháp nhuyễn, nữ tử nằm đó, chân kia kẹp lấy cái gối, bộ dạng rất an nhàn

      Quyển sách vui, giọng trầm thấp <này, này tiểu Mạc ngươi rất thông minh nhưng cũng đừng lười biếng quá được > nhìn thân ảnh lười biếng đó muốn đạp phát cho hộc máu lăn ra chết quá mất.

      nữ tử nhếch nhác cứ mãi ôm cái gối, nhàn nhạt trả lời “ cũng học xong rồi”

      <làm ơn vận động chút đừng ỷ vào mình có căn cơ rồi lại….., đừng để ta phải nhắc nhỡ hoài chứ, chẳng bao giờ biết vấn đấu, chẳng hiểu tại sau ông trời lại ưu đãi ngươi quá>, đây là lần đầu tiên ta gặp chủ nhân quá mức lười biếng, ngay cả chuyện cũng rút ngắn nữa, ô…ô… hảo khổ

      “đa tạ, căn cơ này đâu phải của ta”, nên ta cũng chẳng cảm thấy tự hào, bất quá chỉ là não ta còn nhớ và nhận thức được số võ công, giờ cũng chẳng còn cảm thấy lạnh nữa, thoải mái hơn nhiều, cần gì phải học nhiều đủ xài là được rồi, dù võ công yếu kém có nội công thâm hậu là được.

      <này, hay là ngươi muốn ta trừng phạt ngươi hả, tiểu Mạc a>, võ công dở tệ mà còn ở đó lười biếng nữa.

      Ta nhanh chóng bật dậy, với giọng cung kính xu nịnh, khuôn mặt tràn đầy vui vẻ, nhưng chỉ là giả tạo “Ách, được, lão đại muốn gì”

      <hừ, luôn phải dùng chiêu này sau, ta muốn xuống núi a, lâu rồi luôn bị nhốt trong cuốn sách này, chẳng ai có thể đem linh hồn ta cả, ngoại trừ người chuyện được với ta>

      “xuống núi, thế ngươi muốn ta làm gì”

      <tìm cho ta vật thay thế, để ta nhập vào chứ làm gì>

      “con chuột, tiện nhất”

      <ngươi, ta đường đường là thần giữ sắc đẹp, thế mà ngươi ……., ngươi>, con chuột đại sỉ nhục nha.

      “con rắn”

      <ta ghéc làm loài bò sát>

      “ngươi hảo phiền, làm con thỏ hay con chó , trả giá”

      <con thỏ đỡ hơn con chó, ngươi chẳng biết thương ta tý nào cả> hic theo lầm chủ nhân rồi, đau lòng mà, chủ nhân gì mà lạnh nhạt quá, chỉ biết lo cho bản thân ô…ô…

      Nắng lên chiếu khắp cả tuyết sơn bao la hùng vĩ, buổi sáng cũng bình thường như mọi ngày. nam tử đứng trước tòa nhà, tay cầm con thỏ trắng tinh như tuyết.

      Hoàng Bá Dạ Mỵ mở to con mắt nhìn lấy Hoàng Bá Dạ Sương“muội muội, sao muội lại như thế này”, trời ạ làm ta mém chút nhìn ra.

      “muội thích”, xem tiểu thuyết các đồng hương xuyên-qua đều cải trang như thế mà, ta bất quá chỉ học theo thôi, thất lễ, thất lễ a.

      Hoàng Bá Dạ Mỵ liếc nhìn con thỏ dưới tay của nàng“con thỏ hảo dễ thương, tỷ muốn ẵm, đưa cho tỷ”, giọng nhõng nhẽo vang lên khiến con thỏ hơi run người, cái đuôi tròn tròn như muốn cụp lại.

      Hoàng Bá Dạ Sương vô tình hững hờ “tự nhiên”. nghĩ rằng quẳng con thỏ sang cho Hoàng Bá Dạ Mỵ. Con thỏ lúc này thầm ai oán và trách móc hận thể xông lên cắn chết vị chủ nhân bán đứng .

      bóng nam tử cao to mà cường tráng bạch bào làm tăng thêm độ tuấn tú, đủ giết cả muôn ngàn thiếu nữ, thêm cái giọng ma mị đủ sai khiến người ta Tây họ dám Đông. “các muội, chuẩn bị xong lên xe ngựa ”, khẽ liếc nhìn Hoàng Bá Dạ Sương thầm nghĩ tam muội làm hảo bất ngờ.

      Ba cỗ xe ngựa bắt đầu lăn bánh, rời khỏi Tuyết Sơn hùng vĩ và bao la này để đến thị phi nhất, và vòng xoay định mệnh định sẵn họ buộc phải trải qua, bánh xe vận mệnh nhanh chóng xoay theo chiều mà nó cần .
      Last edited: 1/9/14
      xatieuman thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :